Chương 5:
Tiểu thuyết cha và con
Editor: Xing
Lương Tình lại cũng nhớ nổi lúc trước đối với ba ba đồng tình cùng thương, cũng nhớ nổi những ngọt ngào trải qua với Lương Bình trước đây, gì cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi mà thôi, từ bé đến lớn thuận buồn xuôi gió, cha mẹ, lại càng , làm cho nghĩ rằng mình có dũng khí, nhưng căn bản lòng chưa đủ thành thục để gánh chịu hậu quả.
Vào lúc này, Lương Bình rốt cục bắt đầu cảm thấy hối hận, tuy trong chuyện này Lương Tình chủ động tiến về phía , nhưng là cha, còn là người lớn, lúc trước nên bởi vì nhất thời ý loạn tình mê mà tiếp nhận con của mình, thế nào đó cũng là cốt nhục ruột thịt, tuy Lương Bình hối hận, cuộc sống bị người thóa mạ như vậy thể chịu nổi nữa, nhưng vẫn muốn cố gắng vì con làm chút chuyện.
nhớ tới người vợ ra ở riêng, người vợ lâu gặp mặt, quyết định đưa con sang bên kia ở với , để bảo vệ đứa đáng thương này.
Số điện thoại vẫn nhớ trong đầu, chẳng qua trong lòng Lương Bình có chút sợ hãi, nếu phải vì con , tuyệt đối muốn nhìn thấy Bách Hợp, cũng sợ nhìn thấy Bách Hợp, biết sợ sắc mặt khó coi của , hay là ánh mắt oán hận và thống khổ, cũng có thể sợ phải nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của , giống như ánh mắt của những người đường mỗi khi nhìn thấy cha con bọn họ.
May mắn Bách Hợp chưa đổi số điện thoại, Lương Bình mau chóng bấm số điện thoại của .
Bách Hợp biết có ngày đôi tiện nhân kia thể chịu nổi nữa, nhưng nghĩ tới bọn họ thề non hẹn biển cùng tình biết xấu hổ của mình giống trong tưởng tượng của chống chịu qua tháng, mới nhận được chút đau khổ này chống đỡ được, còn dám là tình .
"Uy?" Trong điện thoại vang lên giọng lười biếng của Bách Hợp, Lương Bình nghĩ tới sau khi chuyện của mình và Tình Tình tiểu bảo bối phát sinh còn có ngày phải gọi điện thoại cho Bách Hợp, loại cảm giác này giường như trải qua mấy đời làm cho ngẩn người, hồi lâu sau bên kia có chút nhịn được, mới vội vàng :
"Là tôi". Điện thoại của lúc này vô dụng rồi, ở niên đại này nếu muốn thay số điện thoại khác phải đăng ký thông tin của bản thân, điện thoại của bị mạng lưới người thịt ra, mỗi ngày từ sáng đến tối ngừng có điện thoại gọi tới mắng , căn bản dám dùng nữa, dập máy, tại dùng điện thoại công cộng bên đường gọi cho Bách Hợp gọi, vừa xong lời này, rất sợ Bách Hợp treo điện thoại của mình, cuống quít mở miệng : " tại Tình Tình tuổi còn , tóm lại hết thảy đều là lỗi của tôi..."
" là ai?" Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cố ý dùng giọng có chút nghi hoặc hỏi câu.
Đầu bên kia, lòng Lương Bình trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngờ tới người phụ nữ chấp nhất nửa đời, vất vả theo đuổi, dùng mọi thủ đoạn để có được, ở lúc mình phản bội ta, cho rằng bị mình ghét bỏ cũng làm cho ta khổ sở, vứt bỏ ta phía sau, người phụ nữ này căn bản cảm thấy đau lòng khi bị mình phản bội, mà ngược lại giống như quên mất mình rồi.
Giờ khắc này trong lòng Lương Bình sinh ra đủ loại cảm súc cam lòng cùng khuất nhục. cảm thấy, thế giới bất cứ ai cũng có tư cách xem thường , nhưng chỉ có Bách Hợp là có. Nếu như ta dịu dàng với mình, nếu như ta lãnh đạm mình cần gì phải cùng Tình Tình làm ra những chuyện như vậy, tại mới nửa tháng gặp mà ta dám quên mình, trong lúc cuộc sống của mình giống như nước sôi lửa bóng thế này, ta những có ý trợ giúp, lại còn quên !
Trong lòng Lương Bình sinh ra cổ oán hận, nhưng dù sao vẫn còn nhớ đến chuyện phải làm, thở ra lơi liền cắn răng :
"Là tôi, Lương Bình. Mặc dù tôi làm nhiều chuyện sai trái, nhưng nể tình con tuổi còn , đến đón con bé về . tại nhà của chúng ta bị người khác biết rồi, ngày nào cũng có người tới quấy rầy, Tình Tình sắp chịu nổi nữa..."
Bên kia trầm mặc hồi lâu, lúc Lương Bình cho rằng Bách Hợp muốn tắt điện thoại, lại thở dài: "Được rồi, tóm lại cũng là con ruột của tôi, nếu như vậy, ngày mai mang con bé đến đây , tạm thời tôi ở chỗ này". Sau khi địa chỉ của mình cho Lương Bình biết, Bách Hợp chút do dự liền cúp điện thoại.
Kinh nghiệm chung đụng vài thập niên ra trong đầu, xuyên thấu qua bản thể biết cái loại cặn bã như Lương Bình có bản lĩnh nhớ được những gì mình vừa , nếu phải vì suy nghĩ trong đầu căn bản ngay cả giọng của cái loại cặn bã như Lương Bình cũng muốn nghe.
Mà lúc này ở Lương gia, tại là buổi tối, ban ngày Lương Bình dám ra khỏi cửa, sợ gặp phải những kẻ thích gây phiền toái chặn đường đánh , bởi vậy đến buổi tối, sau khi che che giấu giấu mua vài túi mì ăn liền và bánh mì, lúc này mới quay về nhà.
Cả ngày nay Lương Tình chưa ăn gì, sớm đói bụng rồi, vất vả nhìn thấy cha quay về, thể nhịn được, thoáng cái khóc thành tiếng: "Ba ba?" bây giờ cả ngày lẫn đêm đều có người gõ cửa tạo ra những hành động quái dị cùng những thanh kỳ quái hù dọa Lương Tình, cho nên khi nghe được tiếng gõ cửa là bắt đầu khẩn trương, sau khi thấy có người mở cửa, suýt nữa khóc lên, run rẩy trốn vào trong phòng, cho đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc, lúc này mới ló mặt ra ngoài.
Lương Bình nghe thấy giọng run rẩy tràn đầy sợ hãi của con , trong lòng khỏi căng thẳng, còn chưa mở miệng lời nào, thân hình nhắn lao về phía , đụng vào trong ngực.
"Ô ô... Ba ba, con rất sợ..." Lương Tình khóc đến thở ra hơi, ban ngày lúc cha ra ngoài, liền bị người ta hù dọa đến nỗi run như cầy sấy, giờ vất vả cha mới trở lại, lòng Lương Tình giống như buông xuống tảng đá lớn, đôi môi liều mạng khuôn mặt có râu ria của Lương Bình hôn loạn.
"Ba ba, giúp con, con sợ".
Vừa tránh né nụ hôn nóng bỏng của bảo bối, Lương Bình nghĩ đến thân thể căng chặt của , khỏi cứng đờ, sao có thể nhịn được khi đứng trước bảo bối, nhưng nghĩ đến những vụ hãm hại của người bên ngoài với cha con hai người mấy hôm gần đây, lại trầm mặc đẩy tay Lương Tình ra, cắn răng, vất vả nhẫn nại :
"Bảo bối, ba ba mang đồ về, ăn chút trước rồi sau". vừa , vừa giơ túi trong tay, bên trong chứa bảy tám gói mì ăn liền và bánh mì, Lương Tình cũng đói ngày, lúc này ngoan ngoãn vào trong phòng bếp cầm bát đũa và nấu nước, tuy rằng chỉ là những đồ ăn đơn giản, nhưng vẫn rất bận rộn, như người vợ hiền, Lương Bình nhìn thân ảnh giống như bươm bướm của , trong lòng đau xót, nhịn được tiến lên từ phía sau lưng ôm chặt lấy :
"Bảo bối, ba ba gọi điện thoại cho mẹ con, ngày mai, ngày mai cha đưa con qua đó".
Mặc dù những ngày qua Lương Tình bị người ta mắng nhiếc đủ kiểu cũng có chút sợ, nhưng người cha này nhiều năm, tình đạt đến trình độ xâm nhập cốt tủy, bởi vậy làm cho nhịn nổi, mỗi lần được cha ôm vào lòng, liền quyên những sỉ nhục, phỉ báng của người khác với mình trong khoảng thời gian này, ngược lại cảm thấy trong lúc hoạn nạn gian nan Lương Bình luôn luôn ở bên cạnh , ngửa đầu nhìn cái cằm của cha, rốt cục Lương Tình thể nhịn được nữa, trìu mến ngửa đầu hôn lên.
Last edited by a moderator: 28/5/15