1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 12.1
      người tất cả đều là dơ bẩn, Lục Cảnh Hanh chán ghét cau mày, trực tiếp ôm lấy , nhanh vào thang máy.

      Trở lại nhà, Lục Cảnh Hanh mặt lạnh ném ở trong ghế sofa, xoay người trở về phòng ngủ dọn dẹp. cởi tây trang áo khoác người ra, vào phòng tắm tắm.

      Tắm rửa qua, cỗ hương vị buồn nôn này mới biến mất. Lục Cảnh Hanh mặc áo ngủ màu đen, ném quần áo dơ vào túi rác, từ phòng tắm xách ra, trực tiếp mở cửa chính vứt bỏ.

      Vứt bỏ đồ bỏ , chân mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặc mới buông ra. nhớ tới người phụ nữ sô pha, nhíu mày nhìn sang, lại thấy bóng người của .

      sô pha có ai, sàn nhà bằng gỗ thô, tán lạc mấy bộ quần áo.

      Quần áo của người phụ nữ, váy đen, tất chân màu đen, từ phòng khách quanh co, đường đến phòng ngủ chính.

      Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, theo mấy thứ này, đẩy ra cửa phòng ngủ. giường hai người khổng lồ này, người chuyên gây họa nằm lỳ ở giường, ngoan ngoãn nhúc nhích.

      Gây họa xong, ngược lại ngủ yên tâm thoải mái?

      Lục Cảnh Hanh hừ lạnh tiếng, đến bên giường, cũng nhìn thấy người nằm, đáy mắt chợt biến.

      Trước giờ Quyền Sơ Nhược ưa sạch , theo bản năng cởi hết quần áo bẩn xuống, nhưng còn hơi sức tắm, cả người ngã xuống giường ngủ.

      Áo khoác toàn bộ cởi xuống, mà ngay cả cái mắt kiếng cần đeo cũng lấy xuống. Lúc này người , chỉ mặc thân đồ lót.

      Áo lót viền tơ màu đen, bao quanh thân thể lung linh tinh tế của . Da thịt trắng noãn, màu đen làm nổi bật lên cực hạn, hai loại thị giác có hiệu quả mãnh liệt, cực kỳ câu người.

      Hô hấp Lục Cảnh Hanh nặng nhọc mấy phần, từ từ cúi người, lòng bàn tay ở bên má vỗ , " cho ngủ, tắm rửa trước."

      Ngủ ngon, có người tới quấy rầy. Quyền Sơ Nhược phiền não cau mày, theo bản năng phất tay, : "Cút ngay!"

      Tròng mắt đen của người đàn ông thoáng chốc trầm, mới vừa rồi khoản nợ kia còn chưa có tính toán với , lúc này còn dám mượn rượu làm càn?!

      Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh rơi vào hông của , khẽ dùng sức liền lật qua, cả người đè xuống, dễ dàng đặt Quyền Sơ Nhược dưới thân thể của .

      "Em kêu người nào cút ngay?" Lục Cảnh Hanh nắm cằm của , lo lắng hỏi.

      Cằm bị đau, Quyền Sơ Nhược dần dần mở mắt, rốt cuộc thấy gương mặt trước mặt này.

      "Làm sao ở nơi này?" ngây ngốc hỏi, thanh lộ ra bối rối.

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ tiếng, nhớ tới chiếc xe mình thích bị thê thảm, giọng trầm hơn, "Đây là nhà của tôi, giường của tôi, em sao tôi lại ở chỗ này?"

      Vuốt vuốt cái trán chua xót, trong nháy mắt Quyền Sơ Nhược vẫn là có nhớ ra. Sức nặng của người đàn ông khiến thở nổi, khó chịu giật giật, cọ phía dưới của .

      "Đừng động!"

      Lục Cảnh Hanh cắn răng , người mặc áo lót, người mặc cái áo ngủ, nguyên bản là lửa nóng ở bụng dưới, lúc này hết sức căng thẳng.

      Quyền Sơ Nhược cũng phát giác có cái gì đúng, liếc nhìn thân mình trần truồng, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, giơ tay hướng vỗ vỗ.

      "Là em tự mình cởi." Lục Cảnh Hanh đè lại cổ tay của , vô tội giải thích.

      Gương mặt bốc cháy lên, Quyền Sơ Nhược hồi tưởng lại, cắn môi, buồn bực : " ra ngoài."

      ra ngoài?

      Ánh mắt Lục Cảnh Hanh u ám, đôi mắt thâm thúy híp cái. Tại sao để cho ra ngoài?

      Nhớ tới hành động tối nay của , tức giận bốc lên trong lòng Lục Cảnh Hanh, mặt lạnh, ngón tay thon dài từng tấc xuống vuốt ve, đầu ngón tay nhõm chạm được cái quần lót viền tơ kia.

      " ra ngoài?" Lục Cảnh Hanh cong môi, tròng mắt tà ác rơi vào mặt của , "Tôi ra , chỉ biết vào."

      Sau khi Quyền Sơ Nhược hiểu được lời , hai gò má thiêu đốt càng thêm nóng bỏng.

      "Có tin tôi tiến vào hay đây?" Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm , lạnh thấu xương hỏi.

      Toàn thân Quyền Sơ Nhược dâng lên tầng da gà, vẫn còn cậy mạnh chê cười, " dám?!"

      Quần lót màu đen bị cởi ra, Quyền Sơ Nhược cả kinh sắc mặt trắng bệch, tiếng hô trong miệng bị dị vật xông vào trong thân thể chợt làm cho ngơ ngẩn.

      Lục Cảnh Hanh muốn dùng sức mạnh, nắm chặt lực độ, cũng vào toàn bộ. Khi chạm được tầng mỏng cách trở kia cả người cũng cứng tại chỗ, tiến lùi được.

      Hai người nam nữ dưới này, mắt lớn trừng mắt . Mặt Lục Cảnh Hanh thể tin, từ từ đáy mắt thâm thúy dâng lên mảnh sáng loáng, nụ cười tràn ra khóe miệng.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 12.2
      người tất cả đều là dơ bẩn, Lục Cảnh Hanh chán ghét cau mày, trực tiếp ôm lấy , nhanh vào thang máy.

      Trở lại nhà, Lục Cảnh Hanh mặt lạnh ném ở trong ghế sofa, xoay người trở về phòng ngủ dọn dẹp. cởi tây trang áo khoác người ra, vào phòng tắm tắm.

      Tắm rửa qua, cỗ hương vị buồn nôn này mới biến mất. Lục Cảnh Hanh mặc áo ngủ màu đen, ném quần áo dơ vào túi rác, từ phòng tắm xách ra, trực tiếp mở cửa chính vứt bỏ.

      Vứt bỏ đồ bỏ , chân mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặc mới buông ra. nhớ tới người phụ nữ sô pha, nhíu mày nhìn sang, lại thấy bóng người của .

      sô pha có ai, sàn nhà bằng gỗ thô, tán lạc mấy bộ quần áo.

      Quần áo của người phụ nữ, váy đen, tất chân màu đen, từ phòng khách quanh co, đường đến phòng ngủ chính.

      Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, theo mấy thứ này, đẩy ra cửa phòng ngủ. giường hai người khổng lồ này, người chuyên gây họa nằm lỳ ở giường, ngoan ngoãn nhúc nhích.

      Gây họa xong, ngược lại ngủ yên tâm thoải mái?

      Lục Cảnh Hanh hừ lạnh tiếng, đến bên giường, cũng nhìn thấy người nằm, đáy mắt chợt biến.

      Trước giờ Quyền Sơ Nhược ưa sạch , theo bản năng cởi hết quần áo bẩn xuống, nhưng còn hơi sức tắm, cả người ngã xuống giường ngủ.

      Áo khoác toàn bộ cởi xuống, mà ngay cả cái mắt kiếng cần đeo cũng lấy xuống. Lúc này người , chỉ mặc thân đồ lót.

      Áo lót viền tơ màu đen, bao quanh thân thể lung linh tinh tế của . Da thịt trắng noãn, màu đen làm nổi bật lên cực hạn, hai loại thị giác có hiệu quả mãnh liệt, cực kỳ câu người.

      Hô hấp Lục Cảnh Hanh nặng nhọc mấy phần, từ từ cúi người, lòng bàn tay ở bên má vỗ , " cho ngủ, tắm rửa trước."

      Ngủ ngon, có người tới quấy rầy. Quyền Sơ Nhược phiền não cau mày, theo bản năng phất tay, : "Cút ngay!"

      Tròng mắt đen của người đàn ông thoáng chốc trầm, mới vừa rồi khoản nợ kia còn chưa có tính toán với , lúc này còn dám mượn rượu làm càn?!

      Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh rơi vào hông của , khẽ dùng sức liền lật qua, cả người đè xuống, dễ dàng đặt Quyền Sơ Nhược dưới thân thể của .

      "Em kêu người nào cút ngay?" Lục Cảnh Hanh nắm cằm của , lo lắng hỏi.

      Cằm bị đau, Quyền Sơ Nhược dần dần mở mắt, rốt cuộc thấy gương mặt trước mặt này.

      "Làm sao ở nơi này?" ngây ngốc hỏi, thanh lộ ra bối rối.

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ tiếng, nhớ tới chiếc xe mình thích bị thê thảm, giọng trầm hơn, "Đây là nhà của tôi, giường của tôi, em sao tôi lại ở chỗ này?"

      Vuốt vuốt cái trán chua xót, trong nháy mắt Quyền Sơ Nhược vẫn là có nhớ ra. Sức nặng của người đàn ông khiến thở nổi, khó chịu giật giật, cọ phía dưới của .

      "Đừng động!"

      Lục Cảnh Hanh cắn răng , người mặc áo lót, người mặc cái áo ngủ, nguyên bản là lửa nóng ở bụng dưới, lúc này hết sức căng thẳng.

      Quyền Sơ Nhược cũng phát giác có cái gì đúng, liếc nhìn thân mình trần truồng, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, giơ tay hướng vỗ vỗ.

      "Là em tự mình cởi." Lục Cảnh Hanh đè lại cổ tay của , vô tội giải thích.

      Gương mặt bốc cháy lên, Quyền Sơ Nhược hồi tưởng lại, cắn môi, buồn bực : " ra ngoài."

      ra ngoài?

      Ánh mắt Lục Cảnh Hanh u ám, đôi mắt thâm thúy híp cái. Tại sao để cho ra ngoài?

      Nhớ tới hành động tối nay của , tức giận bốc lên trong lòng Lục Cảnh Hanh, mặt lạnh, ngón tay thon dài từng tấc xuống vuốt ve, đầu ngón tay nhõm chạm được cái quần lót viền tơ kia.

      " ra ngoài?" Lục Cảnh Hanh cong môi, tròng mắt tà ác rơi vào mặt của , "Tôi ra , chỉ biết vào."

      Sau khi Quyền Sơ Nhược hiểu được lời , hai gò má thiêu đốt càng thêm nóng bỏng.

      "Có tin tôi tiến vào hay đây?" Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm , lạnh thấu xương hỏi.

      Toàn thân Quyền Sơ Nhược dâng lên tầng da gà, vẫn còn cậy mạnh chê cười, " dám?!"

      Quần lót màu đen bị cởi ra, Quyền Sơ Nhược cả kinh sắc mặt trắng bệch, tiếng hô trong miệng bị dị vật xông vào trong thân thể chợt làm cho ngơ ngẩn.

      Lục Cảnh Hanh muốn dùng sức mạnh, nắm chặt lực độ, cũng vào toàn bộ. Khi chạm được tầng mỏng cách trở kia cả người cũng cứng tại chỗ, tiến lùi được.

      Hai người nam nữ dưới này, mắt lớn trừng mắt . Mặt Lục Cảnh Hanh thể tin, từ từ đáy mắt thâm thúy dâng lên mảnh sáng loáng, nụ cười tràn ra khóe miệng.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 12.3
      Ánh mắt Quyền Sơ Nhược tối sầm lại, mím môi để điện thoại di động xuống.

      Sáu giờ tối, Lục Cảnh Hanh đúng lúc tới nhà tổ của họ Quyền. Phạm Bồi Nghi chuẩn bị xong các loại đồ ăn vặt, chờ con rể trở về.

      "Mẹ!"

      Lục Cảnh Hanh vào cửa liền gọi người tới, chuẩn bị quà tặng để có thể lấy lòng mẹ vợ. Phạm Bồi Nghi lôi kéo ngồi ở bên cạnh mình, ân cần hỏi han, người ngoài nhìn còn tưởng rằng là con trai ruột.

      Bà cụ nghe giọng của , cũng cười ra.

      "Bà nội." Lục Cảnh Hanh đứng dậy nghênh đón, đỡ bà tới sô pha ngồi xuống. Bình thường bà cụ đều chọn người, như có cháu rể trong nhà, còn có cháu dâu, bà cụ đều rất hài lòng.

      , trong sân chiếc Hummer màu đen lái vào. Quyền Yến Thác ôm Sở Kiều tới, động tác thân mật, che giấu chút nào.

      " rể." Quyền Yến Thác dẫn Sở Kiều ngồi xuống bên người, ngồi chung với mọi người.

      Lục Cảnh Hanh đối với em vợ mình cười cười, lại nhìn đến Sở Kiều bên cạnh nụ cười càng sâu.

      Sở Kiều có chút ngượng ngùng, chuyện của bọn họ lên lên xuống xuống, người cả nhà đều quan tâm theo.

      "Bà xã, cần phải ngượng ngùng." Quyền Yến Thác mặt dày cười : "Cái này gọi là người có tình thành thân thuộc!"

      Sở Kiều trừng mắt liếc ấy cái, người đàn ông này biết khiêm tốn sao?

      Phạm Bồi Nghi lắc đầu cái, có cách bắt bí con trai bảo bối này. Bất quá cũng may hai người tiểu oan gia này luôn hòa thuận, hôn lễ sắp tới.

      "Còn cần cái gì ?" Lục Cảnh Hanh mở miệng, hiểu ý nghĩa trong lời .

      Quyền Yến Thác lập tức tiến tới, nịnh nọt mà : "Sang năm em có cái hạng mục, dự định khai phá ngọn núi phía đông, ngân hàng bên kia......"

      "Dễ rồi." Lục Cảnh Hanh mím môi, "Đều là người nhà, có tiền hay cũng cần vòng vèo như vậy."

      Chà chà! rể nhà tuyệt đối là có danh tiếng đó!

      Bà cụ phân phó ăn cơm, Phạm Bồi Nghi cau mày để điện thoại xuống, : "Đứa Sơ Nhược này có chuyện gì xảy ra thế? Vẫn nhận điện thoại di động."

      Khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm cái, mím môi gì.

      "Có lẽ chị Quyền có chuyện bận." Sở Kiều thấy sắc mặt Lục Cảnh Hanh vui, vội vàng hoà giải.

      Phạm Bồi Nghi cũng ý thức được mình bậy, cười : "Đúng vậy, đứa này nhất định lên tòa án rồi, chúng ta ăn trước thôi."

      lúc chuyện, bà vội vàng đứng dậy kêu người giúp việc mang thức ăn lên.

      "Biết chị em ở đâu ?"

      Quyền Yến Thác ngửi được hương vị mì sốt tương, muốn đứng dậy lôi kéo Sở Kiều, lại nghe người đàn ông bên cạnh hỏi.

      ấy là người am hiểu, nghe giọng điệu Lục Cảnh Hanh, đáy lòng có tính toán. Chán nản buông tay Sở Kiều, ấy cúi đầu tại dặn dò bên tai , "Em ăn trước , xem chị ."

      Sở Kiều gật đầu cái, vào phòng ăn.

      "Cám ơn nhiều." Lục Cảnh Hanh đứng lên, vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, cũng xoay người vào phòng ăn.

      Quyền Yến Thác ngớ ngẩn, lập tức cúi đầu. Quả nhiên là có việc cầu người, mì sốt tương đến miệng cũng ăn được!

      rể, xem như lợi hại!

      Lái xe tới đến phòng luật sư, quang cảnh đèn chung quanh đan xen hợp lí. Quyền Yến Thác đậu xe xong, tới hoa viên của nhà lầu .

      Sân cỏ bốn phía có ánh đèn , chiếu hình ra các chùm sáng tường, sáng lạng chói mắt.

      Trước bàn sắt có hoa văn nghệ thuật, bóng lưng gầy yếu ngồi. Quyền Yến Thác đứng ở sau lưng , ánh mắt giống như Hắc Diệu Thạch giật giật. nhiều năm chưa từng thấy bóng lưng chị đơn như vậy, ấy tiếng động thở dài, đau lòng vô biên.

      "Trong nhà có cơm ăn, muốn ở chỗ này hà hơi." Kéo cái ghế bên người ra, Quyền Yến Thác ngồi xuống.

      Quyền Sơ Nhược nắm trong tay chai rượu đỏ, ngửa đầu nốc cạn, liếc liếc ấy, "Haizzzz, em còn có tâm tình đến thăm chị."

      Người đàn ông cũng giận, cười : "Chị, có phải chị muốn nhìn em kết hôn hay , ghen à?"

      "Ghen cái đầu em!"

      Quyền Sơ Nhược giơ tay vỗ , lạnh lùng : "Cái đức hạnh này của em, Sở Kiều người ta chịu cưới em, nhà chúng ta liền thắp nhang thơm cầu nguyện đó."

      "Đức hạnh em thế nào?" Quyền Yến Thác ôm đầu, phục hỏi.

      "Muốn chị sao?" Quyền Sơ Nhược uống rượu, cặp mắt lấp lánh, giống như sao trong đêm tối. Quyền Yến Thác chột dạ quay mặt, lại dám lỗ mãng với chị mình.

      "Uống ?" Quyền Sơ Nhược đưa bình rượu tới, Quyền Yến Thác lại đẩy ra.

      Mắt thấy bộ dáng này của , Quyền Sơ Nhược mím môi cười cười, vẻ mặt từ từ ôn nhu lại.

      "Chị!"

      Quyền Yến Thác quay đầu , ánh mắt rơi vào mặt Quyền Sơ Nhược, : " cần đợi thêm nữa, chị đợi được người kia đâu."

      Nghe vậy, chai rượu trong tay Quyền Sơ Nhược dừng lại, động tác cứng ngắc.

      "Nhiều năm như vậy, chị tận lực rồi." Quyền Yến Thác cầm lấy chai rượu trong tay , giọng thương .
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 12.4
      Quyền Sơ Nhược hơi cúi đầu, nhìn ra biểu lộ mặt. còn nhớ ban đầu trong nhà muốn gả vào nhà họ Lục, thằng nhóc hư hỏng này thế nhưng lại quăng phiếu tán thành.

      "A Thác, em cũng cảm thấy, chị đợi được?" Quyền Sơ Nhược mím môi, thanh rất thấp.

      Mày kiếm Quyền Yến Thác cợt nhã, : "Trong lòng chị có đáp án, tại sao còn muốn hỏi em? Nếu như chị muốn tìm người có định ý nghĩ kiên như chị, vậy em cho chị biết, em sớm cũng biết, chị và Liêu Phàm thể nào có kết quả!"

      "Em......" Quyền Sơ Nhược cau mày, khóe miệng kéo ra nụ cười, "Có cần thế này hay , em muốn đả kích chị à?!"

      Quyền Yến Thác đưa tay vòng chắc bả vai của , ôm chặt vào trong ngực. Gương mặt tuấn tú của rủ xuống, vẻ mặt dịu dàng, "Chị, trong lòng em, vị trí của chị còn trọng yếu hơn cả mẹ cùng bà nội."

      "Stop!" Quyền Sơ Nhược chê cười, : "Bớt , phải là em nhất vợ mình sao?"

      Quyền Yến Thác mím môi, đáy mắt nhiễm cười, "Trong lòng em, vị trí của chị với Sở Kiều vĩnh viễn đều ngang hàng."

      "Ngang hàng?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của em trai.

      Quyền Yến Thác vỗ cái trán mình chút, khóe miệng nâng lên, "Nếu như tất cả mọi người đứng bên cạnh chị, em trai chị nhất định và vĩnh viễn đều mở rộng vòng ôm, để cho chị dựa vào!"

      Chỉ là lớn hơn ấy 2 tuổi, nhưng từ ở khắp nơi đều muốn quản giáo ấy. Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, khóe mắt từ từ chua xót, giơ tay lên, đầu ngón tay rơi vào mặt em trai, cười : "Mao Mao nhà chúng ta, rốt cuộc trưởng thành rồi."

      Mao Mao.

      Quyền Yến Thác nghe hai chữ đó liền xù lông, nhưng lúc này người trong ngực mặt mày dịu dàng, chỉ có thể bất mãn nuốt trở về, mở rộng vòng tay ôm chị mình vào trong ngực.

      "Chị, chị có ổn , ngay chính chị cũng biết!" Quyền Yến Thác cười tiếng thấp, vẻ mặt ấm áp.

      Quyền Sơ Nhược có chút lờ mờ phát giác ra, có nghe lời của . tựa vào trong ngực rộng rãi của em trai, đáy lòng và những thứ phiền não lo lắng kia, từ từ bình phục lại.

      Khóe mắt ê ẩm, đáy lòng ra được loại tư vị gì. Tại sao mọi người đều biết chuyện, nàng lại dám kiên trì nhiều năm như vậy?

      Quyền Sơ Nhược, mày có phải đồ ngốc hay hả?!

      lâu lắm, Quyền Yến Thác lái xe, đưa Quyền Sơ Nhược về nhà. Tửu lượng của , nhưng tối nay hình như rất dễ dàng say.

      Quyền Yến Thác dừng xe lại, người bên tay lái phụ ngủ say. đẩy cửa xe bước ra ngoài, quả nhiên là trông thấy Lục Cảnh Hanh nhét hai tay vào túi, hiển nhiên chờ lâu.

      " ngủ." Quyền Yến Thác chỉ chỉ người trong xe.

      Lục Cảnh Hanh thu hồi tầm mắt, cảm kích gật đầu cái. mím môi tới, mở cửa xe.

      " rể!"

      Quyền Yến Thác đè mu bàn tay của Lục Cảnh Hanh lại, ánh mắt thâm thúy giống như Hắc Diệu Thạch. Gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, : " ra chị của em chính là tấm giấy trắng, cái gì chị cũng hiểu, lại mạnh mẽ nhiều năm như vậy."

      tấm giấy trắng? Lục Cảnh Hanh nhíu mày, nhớ tới bản thân nghiệm chứng qua tờ giấy trắng kia, vẻ mặt nhu hòa.

      "A Thác, cám ơn em." Lục Cảnh Hanh che giấu ý cười, nặng nề nhìn ấy.

      Ánh mắt của , đủ để chứng minh tất cả. Mày Quyền Yến Thác nhíu chặc buông ra, ấy tin tưởng mình ánh mắt mình.

      Lục Cảnh Hanh ôm người trong xe vào trong ngực, chần chờ xoay người bước , vào thang máy.

      Hoàn thành nhiệm vụ, Quyền Yến Thác lên xe, vội vàng nổ máy. Bà xã ơi bà xã, nhất định phải giữ lại mì sốt tương cho !

      Thân thể nằm vào ở bên trong ấm giường, cổ họng khô khốc có nước ấm lướt qua. Quyền Sơ Nhược thoải mái thở dài, mí mắt chua xót nặng nề, cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

      Lục Cảnh Hanh dùng khăn lông nóng lau , động tác dịu dàng.

      Đèn đầu giường sáng mờ mờ, Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm người ngủ say, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm mấy phần ấm áp. nắm tay của , giữ chặt ngón áp út, phủ lên chiếc nhẫn kết hôn.

      Quyền Sơ Nhược mơ mơ màng màng ngủ, ý thức cũng chưa hoàn toàn biến mất. nhắm mắt lại, nhưng có thể thấy đôi mắt thâm thúy của Lục Cảnh Hanh, bên tai hình như quanh quẩn giọng của : "Đứa ngốc, em cho rằng có thể chạy thoát sao?"

      Giọng của người đàn ông từ tính trầm thấp, đêm tối ở đây, mê hoặc lòng người. Quyền Sơ Nhược phân cảnh trong mơ với thực tế, duy nhất có thể cảm giác được là tiếng lòng mình xao động kịch liệt, điều đó tránh khỏi tim mình đập nhanh.

      trốn thoát sao?!

      Hết chương 12

      ----bing bong----
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 13.1
      Trốn được mùng , tránh khỏi mùng mười.

      Quyền Sơ Nhược muốn gặp Lục Cảnh Hanh, lần trước nhận điện thoại cũng có về nhà. Phạm Bồi Nghi vẫn liên tục gọi điện thoại cho , ngừng thúc giục, lặp lặp lại ở bên tai .

      Rốt cuộc thể nhịn được nữa, Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại, bất đắc dĩ : "Mẹ, buổi trưa hôm nay con nhất định về nhà, van cầu mẹ cúp được ?"

      Nghe được thỏa hiệp, Phạm Bồi Nghi cười hài lòng, đơn giản dặn dò mấy câu , rồi cúp điện thoại.

      "Chị Quyền?" Trước bàn làm việc, trợ lý Tống Văn lòng tràn đầy tò mò, dám trực tiếp hỏi, "Cái đó......, buổi chiều chị còn muốn gặp đương , cần em giúp chị hẹn thời gian khác ?"

      Quyền Sơ Nhược phiền não cau mày, giọng trầm xuống, " cần."

      Tống Văn biết phong cách hành của , cũng hỏi nhiều, ghi chép xong ấy bàn giao kiện, xoay người ra ngoài làm việc.

      Trải qua cuộc điện thoại này, tâm tình Quyền Sơ Nhược càng thêm lo lắng nặng nề. Đoạn thời gian trước, trong nhà làm áp lực, để cho mau sớm sinh đứa bé, sau lại biết Lục Cảnh Hanh dùng phương pháp gì làm việc im ắng. Nhưng mấy ngày nay, người trong nhà lại kéo chuyện này ra, hơn nữa nhắc tới việc này càng nhiều, mỗi ngày gián đoạn mà oanh tạc .

      mãi ngừng nghỉ ở bên tai , cái gì phụ nữ lớn tuổi khó sinh con. Nếu cũng là độ tuổi thích hợp nhất để phụ nữ sinh con là trước ba mươi tuổi, cần chú trọng đến việc nuối nấn đứa bé.

      Thậm chí, mới vừa rồi trong điện thoại Phạm Bồi Nghi trực tiếp hỏi con : "Sơ Nhược, con hãy thành cho mẹ, con và Cảnh Hanh kết hôn lâu như vậy cũng có em bé, có phải là thân thể con có vấn đề hay ?"

      Mẹ nó!

      Quyền Sơ Nhược tức giận quăng bút, nụ cười trầm. Đây là mẹ ruột sao? Luôn hoài nghi con mình có vấn đề, bà lại nghĩ là Lục Cảnh Hanh có bệnh?!

      Tức chết!

      Chỉ là, điều này cũng có thể thấy được bình thường Lục Cảnh Hanh làm tốt việc, dỗ dành người nhà xoay quanh mình!

      Nhìn thời gian, dù sao cũng còn tâm tư làm việc. Quyền Sơ Nhược lái xe từ phòng luật sư ra ngoài, trong điện thoại của có nhật ký ghi chép nhắc nhở, hôm nay là sinh nhật Liêu Đồng.

      Hàng năm vào ngày hôm nay, đều đặt trước rượu ngon ở cửa hàng, còn có bánh sinh nhật, chờ Liêu Phàm từ bộ đội trở lại, hai người bọn họ cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Liêu Đồng.

      Theo thói quen tìm điện thoại, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm số điện thoại của quán rượu, do dự sau lúc lâu mới xóa mã số.

      số việc, ban đầu vốn cũng nên là làm.

      Mặc dù tiệc sinh nhật muốn có nhiều bàn tiệc, nhưng Liêu Đồng nhất định mong đợi, muốn làm cho bé đau lòng.

      Lái xe tới đến khu phố buôn bán, Quyền Sơ Nhược đậu xe xong, tới khu quần áo trẻ em ở lầu ba. Liêu Đồng coi như là bé lớn, những món đồ chơi con nít kia, bé đều thích.

      Quyền Sơ Nhược chọn kiểu quần áo mới nhất năm nay cho bé, áo màu đỏ quần màu đen bồng bồng, bên ngoài bao phủ tầng ren hoa đào, mới lại bắt mắt.

      Quyền Sơ Nhược vừa mắt chọn trúng, tưởng tượng thấy mặc vào khẳng định rất đẹp, liền mua nó.

      Đồng ý buổi trưa về nhà, Quyền Sơ Nhược từ cửa hàng ra, cũng trì hoãn, trực tiếp lái xe trở về. Mua xong quà tặng, thuận tiện đưa qua cho Liêu Đồng.

      Dừng xe ở bên ngoài sân lớn, Quyền Sơ Nhược hề vào cửa, mà là xách theo túi, qua nhà họ Liêu. nhớ Liêu Đồng, trầm tư, nếu như bé hỏi tối nay tại sao chúc mừng sinh nhật cho bé, mình phải trả lời như thế nào.

      Phía trước trước sân có chiếc xe Jeep quân đội, người trong xe cũng xa lạ. Quyền Sơ Nhược là luật sư, kỹ năng tính toán nhìn người của gặp qua thể quên được, nhưng rất ít nhớ lầm.

      Lúc này ngồi ở chỗ tài xế chính là kia, từng thấy, chính là Lâm Lâm lần trước đưa thuốc bắc cho Liêu Phàm.

      đứng góc độ này nhìn sang, nhìn thấy kế tay lái phụ là bóng dáng quen thuộc. Chỉ là, người đàn ông tựa vào thành ghế trong, Lâm Lâm cúi người cúi đầu tiến tới, ngăn trở mặt .

      Cự ly tính là gần, nhưng xa. Quyền Sơ Nhược trơ mắt thấy Lâm Lâm cúi mặt xuống, mặt dán mặt cùng hôn nhau.

      Hai chân cứng ngắc, vô luận như thế nào cũng khó cất bước .

      Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, sau đó từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người, dọc theo trở về đường cũ.

      tới phía trước trạm gác, Quyền Sơ Nhược dừng bước lại, từ trong tay đưa tới món đồ là đưa cho nhà họ Liêu.

      Cảnh vệ chần chừ lúc, sau khi chào nhận lấy đồ vật.

      Đường trở về rất ngắn, nhưng Quyền Sơ Nhược cảm thấy rất lâu rất lâu. vòng đôi tay ôm bả vai, môi đỏ mọng dần dần nâng lên tia đùa cợt.

      ra là như vậy, cho là khó như chuyện lên trời, đổi người, lại đơn giản như vậy.

      Cho nên Quyền Sơ Nhược, mày căn bản, phải là người ấy muốn chờ.

      trận gió Thu quét qua, lá rụng nhao nhao bay xuống trước mắt Quyền Sơ Nhược che kín áo khoác người, tự giễu cười cười.

      Liêu Phàm, hãy đến nơi này .

      Từ đó về sau, chúng ta trở lại lúc ban đầu, vĩnh viễn đều là em trong lòng ấy.

      Trong buồng xe, gió mát thổi qua. Lâm Lâm sau khi tắt máy, xoay người muốn gọi người bên cạnh tỉnh lại. Nhưng ấy thấy Liêu Phàm nhíu chặc chân mày lại, chậm chạp có mở miệng.

      Mấy ngày tập huấn liên tiếp trong bộ đội, thân thể Liêu Phàm còn chưa có khôi phục, vẫn gắng gượng kiên trì được. Hôm nay cố ý xin nghỉ nửa ngày, phải về nhà làm sinh nhật con , buổi tối còn phải trở về bộ đội.

      Lâm Lâm thở dài nhìn chằm chằm, đau lòng vô biên. Trong lòng , vị thủ trưởng này tuấn lãnh khốc, chính là Nam Thần của ta, là ta nguyện ý vì mà xông pha khói lửa.

      "Thủ trưởng, vì cái gì đối với mình tốt chút vậy?" Thần sắc Lâm Lâm ảm đạm, khóe mắt dư quang liếc thấy ngoài cửa xe có bóng người xuất , tròng mắt chuyển động.

      Nhớ tới lần trước ánh mắt của Liêu Phàm nhìn Quyền Sơ Nhược, còn có ánh mắt của Quyền Sơ Nhược nhìn Liêu Phàm, Lâm Lâm bĩu môi, trong lòng bực mình. Ánh mắt kia, ta nhìn hiểu, căn bản là tình ý liên tục!

      Tuy nhưng có chút trượng nghĩa. Nhưng thứ tình này, có đạo lý khiêm nhượng!
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :