1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10.3
      còn kịp gọi điện thoại nữa, Lục Cảnh Hanh kéo tay lại, về phía trước, " làm, tới trễ rồi."

      Quyền Sơ Nhược bị động theo bước chân của , lần nữa tới chỗ bọn họ chỗ đậu xe tối hôm qua.

      Tối hôm qua xe hơi bị lúng quả nhiên giờ thấy, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lay động, theo bản năng quan sát bốn phía, lại tìm được manh mối gì.

      "Lên xe." Lục Cảnh Hanh mở cửa xe, nổ máy thúc giục.

      Quyền Sơ Nhược thu ánh mắt lại, khom lưng ngồi vào trong xe của . Người đnà ông cước đạp xuống chân ga.. chạy, rất nhanh lái xe ra quả rừng này.

      Xe hơi màu bạc dọc theo xa lộ đường mà chạy, rất nhanh liền trở về thành phố. Trước tiên Lục Cảnh Hanh lái xe đến phòng luật sư, khi xuống, ném cho câu lạnh băng, "Buổi tối về nhà sớm."

      Nhìn vẻ mặt đột nhiên lo lắng, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy buồn cười. tốt còn phát giận, ràng người nên tức giận là có được hay ?

      Cả buổi trưa, Quyền Sơ Nhược tâm thần bất định. Cuối cùng nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, vô số lần kiểm tra điện thoại di động, nhưng thủy chung cũng chờ được điện thoại của Liêu Phàm.

      Rốt cuộc, cũng thiếu kiên nhẫn, ngồi lên xe taxi trở lại nhà thờ tổ.

      Xe taxi thể vào đại viện, Quyền Sơ Nhược xuống xe ngoài cổng chính, mình bước chân hốt hoảng. Trong lòng nén lấy hơi, trực tiếp hướng nhà họ Liêu gia vào.

      "Dì Quyền Quyền."

      Xa xa, Liêu Đồng nhìn thấy chạy như bay tới đây.

      Quyền Sơ Nhược đưa tay ôm lấy , khóe miệng cười lên, "Sao con lại ở nhà?"

      "Hôm nay có tiết học." Liêu Đồng lôi kéo tay của , cẩn thận tra xét dưới, "Dì Quyền Quyền, dì sao chớ? Con nghe ba , tối hôm qua dì lạc đường."

      Lòng Quyền Sơ Nhược ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu của bé, dịu dàng : " có việc gì."

      "Vậy tốt." Mắt thấy đứng ở trước mặt, Liêu Đồng vỗ vỗ lồng ngực, "Con còn tính toán xem dì đây."

      " ." Quyền Sơ Nhược ngắt chóp mũi của bé, môi đỏ mọng nhiễm cười. Đứa này rất hiểu chuyện, cũng rất khéo léo, uổng công mấy năm này tận tâm tận lực chăm sóc.

      "Ba con đâu?" Kéo tay của bé, Quyền Sơ Nhược mang theo Liêu Đồng trở vào.

      Liêu Đồng trừng mắt nhìn, tựa hồ châm chước, cuối cùng chỉ có thể đúng : "Ba trở về quân đội."

      "Trở về quân đội?"

      Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, cúi đầu hỏi bé: "Lúc nào vậy?"

      "Tối hôm qua." Liêu Đồng bĩu môi, bộ dáng thấy nhưng thể trách , "Tối hôm qua ba sau khi rời khỏi đây, vẫn có trở lại, nhất định là trở về bộ đội."

      Trong thanh của bé lộ ra vài tia mất mác, cả trái tim Quyền Sơ Nhược chìm đến đáy cốc.

      Khó trách khổ sở chờ đợi đêm cũng tin tức, ra là ấy căn bản là có đến!

      Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược đưa Liêu Đồng về nhà, sắc mặt trầm ra đại viện. đứng ở ven đường, tư vị phức tạp trong lòng.

      Trải qua thời gian dài hành hạ, luôn luôn muốn cho cái đáp án, phải sao?

      Hôm nay liền , muốn đợi thêm!

      Bộ đội đặc chủng, tuyệt đối phải là người tùy tiện nào cũng có thể vào. Lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược trong đời vận dụng quan hệ, cầm mẩu giấy phê chuẩn vào cánh cổng.

      Có người dẫn qua sân huấn luyện, các chiến sĩ mặc đồ rằn ri, huấn luyện.

      Thời gian trôi qua, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lóe sáng, bỗng nhiên nhớ tới năm đó thi huấn luyện quân lên cấp ba. cũng là mặc đồ rằn ri, mặt trời mới mọc cực nóng đỉnh đầu, đứng ở chỗ trống trải trong thao trường ủ rũ cúi đầu.

      Huấn luyện viên thổi còi lên, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhìn sang, trong nháy mắt cả người ngơ ngẩn. Cái đó cao cao to to, huấn luyện viên da thịt đồng sắc, phải là Liêu Phàm sao?

      Trong cổ họng rục rịch hò hét ngóc đầu dậy, tâm tình Quyền Sơ Nhược giống như xe cáp treo, lên lên xuống xuống sau, chỉ còn lại lòng tràn đầy rung động.

      Bên kia là huấn luyện quân , là cẩn thận tỉ mỉ trãi qua kinh nghiệm nghiêm khắc nhất. Nhưng cũng là để cho cả đời khó mà quên được, thậm chí đều tưởng muốn lần nữa rồi lần nữa!

      Dù là mặt trời chiếu vào, nhưng mỗi ngẩng đầu, nhìn thấy bước chân Liêu Phàm chỉnh tề chạy ở bên người, tóc ngắn ấy ướt mồ hôi, để cho cả trái tim ấm áp.

      Có Liêu Phàm cùng , cái gì cũng cảm thấy khổ cực.

      "Đến rồi." Nhân viên bảo vệ dẫn vào nhà , đứng ở cửa gian phòng bên ngoài.

      Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm cao ốc cách cục thống nhất, ánh mắt hiểu. Có rất nhiều năm, đều vào chỗ như thế, vào giờ phút này, nỗi lòng khó khăn.

      Nhân viên bảo vệ nhìn Quyền Sơ Nhược, muốn lại thôi, : "Chị Quyền, tối hôm qua thủ trưởng đêm có ngủ, mới vừa rồi ấy tiêm thuốc hạ sốt."

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, gì. suốt đêm trở lại thi hành nhiệm vụ, dĩ nhiên cả đêm ngủ. Liêu Phàm chính là người như vậy, chỉ cần bộ đội có nhiệm vụ, đều mang bệnh ra chiến trường, tuyệt đối có ý kiến khác.

      quý thân thể với ấy mà , căn bản đáng giá để nhắc tới!

      "Biết rồi." Quyền Sơ Nhược đáp lời, đẩy cửa vào.

      Nhân viên bảo vệ theo vào, lo lắng lắc đầu cái, liền xoay người rời .

      "Khụ khụ ——"

      Người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa. Thân hình cao lớn, đường cong gò má cứng cáp ràng. Lòng bàn tay Liêu Phàm ở môi, được ho .

      Ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt ví da, lúc lửa giận tới ngực, từ từ phai . nhìn gian phòng kia, tấm phản cứng rắn (giường ghép từ các tấm ván), hai cái tủ sách, còn có giá sách rất lớn.

      Trừ nhiêu đó ra, còn có cái gì.

      "Em đến rồi." Liêu Phàm ghé mắt, nhìn về phía người vào cửa.

      Quyền Sơ Nhược để ví da xuống, rót ly nước tới bên cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra, "Bác sĩ viêm phổi còn chưa khỏe, nhất định đứng ở chỗ gió lớn này?"

      "Nơi này khí tốt." Liêu Phàm nhận lấy ly nước, giữ vững vàng trong lòng bàn tay.

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn về phía ấy, gương mặt tuấn tú trước mặt tái nhợt, hơi có vẻ mệt mỏi.

      " có sao chứ?" Liêu Phàm cụp mắt, ánh mắt trong lúc vô tình thấy xương quai xanh của có vết đỏ, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm, "Tối hôm qua bộ đội có nhiệm vụ, chưa kịp tìm em."

      " sao." Quyền Sơ Nhược nhếch môi, giọng bình tĩnh.

      Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau gì. Quỷ dị trầm mặc, kích thích thần kinh Quyền Sơ Nhược.

      Năm ngón tay Xuôi ở bên người nắm chặt, tròng mắt Quyền Sơ Nhược nhìn về Liêu Phàm, lấy hết dũng khí hỏi , "Nếu như chỉ là tối hôm qua phải tìm em, vậy ta có thể tha thứ cho ."
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10.4
      Tạm dừng, lần nữa ngẩng đầu lên, hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hỏi "Liêu Phàm, em chỉ muốn hỏi câu, chỉ là tối hôm qua tìm em, còn là đời này cũng tìm em?!"

      "Sơ Nhược......" Liêu Phàm nhíu chặt mày kiếm.

      " cho trốn tránh vấn đề." Quyền Sơ Nhược phồng má, ánh mắt nhiễm giận.

      Liêu Phàm để ly nước xuống, ánh mắt u ám hướng về nơi xa, " xin lỗi, tối hôm qua thất hẹn! Chỉ là có người có thể dẫn em an toàn trở về, cũng yên tâm."

      Nếu như sau lần đó có người, giống như bình thường bảo hộ ở bên người , vậy có thể yên tâm.

      Lòng Quyền Sơ Nhược thắt chặc, chất vấn: "Nhưng nên biết, ta phải là người em muốn chờ."

      Nhiều năm như vậy tâm ý tương thông, Quyền Sơ Nhược tin tưởng Liêu Phàm có cảm giác. Lòng của phụ nữ, đều là nhạy cảm và sắc bén, trong lòng ràng, Liêu Phàm đối với là có cảm giác.

      Chậm rãi tiến lên bước, Quyền Sơ Nhược từ phía sau lưng ôm lấy , lần đầu tiên to gan như vậy, "Liêu Phàm, em kết hôn chẳng qua là ngụy trang, em cùng Lục Cảnh Hanh có hiệp nghị, kết hôn hai năm ly hôn vô điều kiện. Nếu như mà em ly dị, có phải hay cự ly của gần thêm bước?"

      Gương mặt nóng rực dán vào phía sau lưng cứng cáp của , Quyền Sơ Nhược nghe tiếng tim đập trầm ổn, ánh mắt ôn nhu lại, " nên cự tuyệt em, có được hay ?"

      Liêu Phàm hơi cúi đầu, ai có thể nhìn đến cảm xúc ở đáy mắt lúc này của . Khớp xương ngón tay ràng, nắm chặt rất nhanh lại từ từ buông ra.

      Xoay người, Liêu Phàm kéo người phía sau, mắt nhìn vào đáy mắt , "Sơ Nhược, chúng ta thích hợp."

      thích hợp?

      Quyền Sơ Nhược cau mày, tức giận : " thích hợp chỗ nào?"

      "Tất cả đều thích hợp." Giọng Liêu Phàm yên lặng, nghe ra nửa điểm ra phập phồng.

      câu tất cả đều thích hợp này, trong nháy mắt đâm thủng trái tim Quyền Sơ Nhược. Giữ vững nhiều năm như vậy, lại dùng những lời này đuổi sao?

      "Liêu Phàm, hối hận sao?"

      Tay chân phát ra mảnh lạnh lẽo, mắt Quyền Sơ Nhược sáng như đuốc, chăm chú nhìn ánh mắt của Liêu Phàm.

      Liêu Phàm cười khẽ tiếng, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của , giọng tự nhiên, lại vẫn lộ ra mấy phần ấm áp, "Trong lòng , em vĩnh viễn đều là em , chưa bao giờ thay đổi."

      Em ? Chưa bao giờ thay đổi!

      Tròng mắt đen ngưng tụ ánh sáng, rốt cuộc tối tăm xuống. Quyền Sơ Nhược nâng môi, biết mình nặn ra chính là cái vẻ mặt gì. Cơ hồ là tông cửa chạy, chật vật chạy ra tầm mắt của .

      Nhìn bóng dáng hốt hoảng, Liêu Phàm vươn ngón tay ra, rồi cứng ngắc thu hồi từng tấc. nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược biến mất, trong đầu chấn động.

      Còn nhớ năm ấy Quyền Sơ Nhược tốt nghiệp đại học, Quyền Chính Nham tự mình đến bộ đội tìm . Liêu Phàm kinh ngạc, đáy lòng cũng dự cảm đến đáp án nào đó.

      Liêu Phàm ban đầu tiến vào bộ đội, Quyền Chính Nham từng là thủ trưởng của , ơn giúp đỡ, cả đời khó quên.

      "Liêu Phàm, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn đều là quân nhân xuất sắc nhất." Quyền Chính Nham vỗ bờ vai của , mắt chứa hi vọng. Nhưng lời ông xoay chuyển, lại đánh Liêu Phàm vào địa ngục, "Nhưng thân là người cha, tôi thể gả con cho cậu."

      Liêu Phàm có quên câu trả lời ngày đó. đứng nghiêm chào cái, : "Thủ trưởng, tôi hiểu rồi."

      Tôi hiểu rồi.

      Ba chữ này, giống như núi lớn nặng trĩu, mỗi ngày mỗi đêm đè ở trong đầu của . Hôm nay, nhìn Liêu Đồng ngày càng lớn lên, rốt cuộc có thể thể nghiệm lời dặn dò của Quyền Chính Nham hôm đó.

      Thân là người cha, ta thể gả con cho câu.

      "Khụ khụ ——"

      Liêu Phàm tay để bên cạnh bàn, ho kịch liệt hồi, để cho nhịn được cúi người xuống. Người đàn ông khẽ tựa cái trán vào mặt bàn, thủy chung cũng có nâng người lên.

      Sau hồi, tiếng ho từ từ tiêu tán. gương mặt tuấn tú của người đàn ông buông xuống, hai vai rộng lớn, mơ hồ nhàng rung rung.

      hết chương 10
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 11.1
      Gần tám giờ tối, khu nhà hào hoa ở trung tâm thành phố, ánh đèn sáng choang.

      Người đàn ông ngồi chân vén ở sô pha, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, gương mặt tuấn tú lộ ra tầng tức giận.

      ràng buổi sáng với , muốn về nhà sớm, cũng hơn tám giờ sao còn thấy người?!

      Lục Cảnh Hanh mím môi mỏng, khóe mắt thoáng qua lạnh lẽo. Điện thoại bàn vang lên lần nữa, cau mày nghe điện thoại, "Dạ, mẹ."

      "Chuyện gì xảy ra?" Giọng điệu Mẫn Tố Tố vui, hỏi "Các con sao còn chưa trở về, em bác trong nhà sớm tới rồi."

      "Mẹ!"

      Đường cong khóe miệng Lục Cảnh Hanh căng thẳng, giọng yên lặng : "Tối nay Sơ Nhược có chút thoải mái, chúng con thể trở về nhà."

      " thoải mái?" Mẫn Tố Tố bỗng nhiên cất giọng, thanh nhiễm giận: "Lục Cảnh Hanh, con cho rằng mẹ con dễ lừa thế này sao? Sáng sớm hôm nay phải rất tốt à, thế nào có nghe con bé thoải mái? Bây giờ trong nhà bạn bè thân thích đều đến, người ta cũng muốn trông thấy con dâu nhà họ Lục, con bé lại chịu lộ diện, đây là mặt nặng mặt với mẹ sao?"

      "Mẹ, Sơ Nhược thoải mái." Lục Cảnh Hanh híp mắt, phiền não nới cổ áo ra, "Tối qua chúng con cũng mắc mưa, ấy có chút sốt , mới vừa ăn và uống thuốc nằm ngủ rồi."

      " chứ?" Mẫn Tố Tố nghe được lời của con, hồ nghi hỏi.

      "Đương nhiên là ." Lục Cảnh Hanh giọng cười , dụ dỗ: "Người mẹ đại nhân xinh đẹp cơ trí của con, con trai của mẹ nào có lá gan dối?"

      "Stop!"

      Mẫn Tố Tố cười nhạo tiếng, cuối cùng nới lỏng giọng điệu, "Như vậy coi như xong , chỉ là lần sau nếu con bé lại dám thất ước, đừng trách sao mẹ chồng là mẹ đây trở mặt đó!"

      "Bảo đảm dám." Lục Cảnh Hanh khéo ăn , Mẫn Tố Tố thích nghe con trai dụ dỗ nhất. lại dỗ mẹ mình mấy câu, liền cúp luôn điện thoại.

      Cầm điện thoại di động bàn trà , Lục Cảnh Hanh lại gọi cho Quyền Sơ Nhược, cũng có người nào nghe.

      Giây lát, trầm mặt đứng dậy, phân phó thủ hạ tìm người. Tuy ở thành phố Duật Phong nhà họ Quyền tìm người nhanh nhất, nhưng nhà họ Lục cũng phải là ngồi .

      Lục Cảnh Hanh đứng dậy tới trước cửa sổ, nhìn đèn đường nơi xa lóe sáng, tòa nhà Bất Dạ Thành này ban đêm trang trí rất là mê người.

      Điện thoại di động rất nhanh vang lên, Lục Cảnh Hanh nghe được tin tức hồi báo, gương mặt tuấn tú hoàn toàn tăm tối. cầm chìa khóa xe lên, vừa vừa mặc áo khoác vào, lái xe rời khỏi khu nhà.

      Lái xe tới đến Mê Sắc, thời gian vừa đúng. Nơi này sống về đêm, mới vừa kéo màn che ra.

      Lục Cảnh Hanh đậu xe được, mím môi bước nhanh vào trong.

      "Lục Thiếu" quản lý đại sảnh gặp được , chạy lên. Toàn thành phố những quý nhân này, ta gặp qua là quên được, lên toàn bộ tinh thần phục vụ, chỉ sợ đắc tội đến người nào.

      " mình ngài tới sao?" Quản lý đại sảnh thấy mình, cảm thấy ngoài ý muốn. Bình thường những người này đều kết đội thành tốp ba, tốp năm.

      Tâm tình Lục Cảnh Hanh vui, thẳng hướng của sàn nhảy, lạnh lùng ném cho ta hai chữ, "Tìm người."

      Mắt thấy như thế, quản lý đại sảnh thức thời tránh, có hỏi nhiều.

      Cảnh lầu huyên náo, loại người nào cũng có. Trong sàn nhảy nhạc ồn ào, đinh tai nhức óc.

      Toàn cảnh xa hoa lãng phí, mập mờ giãy dụa, mê loạn tán tỉnh.

      Lục Cảnh Hanh chán ghét cau mày, tròng mắt đen sáng ngời nhanh chóng tìm đám người chung quanh. Bình thường tới Mê Sắc tiêu khiển, chỉ vào phòng cho khách lầu, nơi này cũng là lần đầu tiên xuống.

      Cách đó xa trước quầy ba, có bóng dáng ngồi. bàn cao, đồ công sở màu đen, dạng này rất dễ dàng phân biệt.

      Nhưng ăn mặc như vậy, bên cạnh còn có đàn ông vây quanh?

      Bước chân Lục Cảnh Hanh lạnh thấu xương tới, đưa tay lôi vào trong ngực.

      Vốn là người đàn ông tới đây tiếp lời người ngẩn người kia, đầu tiên là ánh mắt khinh thường quan sát, đến khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lục Cảnh Hanh, bất đắc dĩ tránh ra. Đầu năm nay tìm phụ nữ, cũng phải xem thực lực!

      Người trong ngực hiển nhiên uống qua ít rượu, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly. cầm ly rượu, cười đưa tới, "Uống rượu, cạn ly!"

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, mơ mơ hồ hồ nhìn người trước mắt, cảm thấy quen thuộc, lại nhìn lắm!
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      chương 11.2
      Năm ngón tay Lục Cảnh Hanh buộc chặt bên eo , nhìn chằm chằm bộ dáng quyến rũ giống như phải là say, lửa giận cuồn cuộn trong lòng. Mới vừa rồi có xuất , cũng là như thế này hướng về phía người đàn ông tiến tới bên cạnh mà cười?

      Quyền Sơ Nhược em dám đối với người đàn ông khác cười như vậy?!

      "Thế nào lại uống?" Quyền Sơ Nhược giơ ly rượu, nhưng thấy người đàn ông uống rượu, khỏi cau mày, nghĩ thầm người đàn ông này thế nào lại uống rượu!

      Lục Cảnh Hanh mím chặt môi, lòng bàn tay càng siết càng chặt.

      " Đau!" Quyền Sơ Nhược để ly rượu xuống, nụ cười dâng lên tia tức giận. người đàn ông này thế nào lại siết ?

      Nghe vậy, Lục Cảnh Hanh cười trầm thấp. Rất tốt, còn biết đau!

      khắc sau, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, ngay sau đó liền bị nguồn sức mạnh lôi kéo, lảo đảo nhào vào trong ngực của người đàn ông, bị cưỡng chế mang ra ngoài.

      "Này!"

      Quyền Sơ Nhược giùng giằng kêu tiếng, thoáng qua liền bị bao phủ trong tiếng nhạc, "Buông tay!"

      Hai cánh tay Lục Cảnh Hanh khẽ dùng sức, kẹp lại thân thể mềm mại trong ngực giãy giụa, trầm mặt dẫn ra sàn nhảy, trực tiếp ra ngoài Mê Sắc.

      "Lục thiếu ——"

      Quản lý đại sảnh nhanh, sắc mặt làm khó. ta nhìn thấy Lục Cảnh Hanh vội vã mang người phụ nữ , phân vân có muốn ngăn cản hay .

      " có việc gì."

      Sau lưng chợt vang lên giọng , quản lý đại sảnh xoay người, trong ánh mắt thoáng chốc sáng sủa, "Quyền thiếu!"

      "Người kia là chị thôi." Hai tay Quyền Yến Thác nhét vào túi, ánh mắt giống như Hắc Diệu Thạch nhìn chằm chằm về bóng người phía trước, môi mỏng mỉm cười, "Còn có rể tôi."

      "À?" Trải qua hồi yên lặng Quản lý đại sảnh, hiểu được, "Vâng."

      ra là hai vợ chồng, khó trách mới vừa rồi sắc mặt Lục thiếu khó coi như vậy?!

      Quyền yến thác cầm chìa khóa xe trong tay, môi mỏng lộ ra nụ cười mập mờ. rể, tuyệt đối đừng khiến em thất vọng!
      Xe thể thao màu bạc đường chạy, Lục Cảnh Hanh đạp mạnh chân ga dưới chân. Chỗ kế bên người lái, Quyền Sơ Nhược đung đưa trái phải, trong dạ dày từng trận cuồn cuộn.

      " cho ói!"

      Lục Cảnh Hanh nghiêm khắc cảnh cáo, sắc mặt lo lắng, "Nhịn cho tôi, cho ói trong xe."

      Đây là chiếc xe thích, ai dám chạm vào!

      Đầu Quyền Sơ Nhược hỗn độn, mơ hồ nghe bên tai có người đưa ra cảnh cáo thanh. Nhưng này chiếc xe đung đưa trái phải, che cái trán, khó chịu muốn chết.

      "Dừng xe!"

      Quyền Sơ Nhược lấy tay che miệng, đưa tay hướng ven đường chỉ, ý kia chính là kêu dừng xe bên lề.

      Xe ở đường cao tốc, có cách nào dừng xe. Lục Cảnh Hanh liếc qua thấy sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể đạp lút cần ga, tăng tốc tới, đại khái còn có ba cây số là có thể hạ tốc độ cao.

      Quyền Sơ Nhược thấy xe ngừng, cũng nhịn được nữa. cúi người xuống, nôn tiếng, tất cả đều ói ở trong xe.

      "Mẹ nó!"

      Lục Cảnh Hanh gấp gáp, kết quả là nôn lên toàn thân của mình, là ảo não muốn giết người!

      Trong dạ dày thoải mái, Quyền Sơ Nhược ngồi dậy, dựa lưng vào ghế ngồi, dần dần nhắm mắt lại.

      Trong xe mùi vị tràn ngập, Lục Cảnh Hanh mở cửa sổ toàn bộ ra, hung hăng nhìn chằm chằm người bên cạnh giả chết, thể bóp chết !

      Đại khái mười phút sau, Lục Cảnh Hanh lái xe về nhà. tắt máy xe, liếc qua thân nhếch nhác, lửa giận nơi đáy lòng cuồn cuộn lần nữa. Lấy điện thoại di động ra, gọi cho người tới đây rửa sạch xe, rồi sau đó kéo người bên tay lái phụ xuống xe.

      "Đừng đụng tôi!"

      Quyền Sơ Nhược mơ hồ đẹp vô cùng, chợt bị người kéo ra, tâm tình cực kỳ khó chịu.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 11.3
      người tất cả đều là dơ bẩn, Lục Cảnh Hanh chán ghét cau mày, trực tiếp ôm lấy , nhanh vào thang máy.

      Trở lại nhà, Lục Cảnh Hanh mặt lạnh ném ở trong ghế sofa, xoay người trở về phòng ngủ dọn dẹp. cởi tây trang áo khoác người ra, vào phòng tắm tắm.

      Tắm rửa qua, cỗ hương vị buồn nôn này mới biến mất. Lục Cảnh Hanh mặc áo ngủ màu đen, ném quần áo dơ vào túi rác, từ phòng tắm xách ra, trực tiếp mở cửa chính vứt bỏ.

      Vứt bỏ đồ bỏ , chân mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặc mới buông ra. nhớ tới người phụ nữ sô pha, nhíu mày nhìn sang, lại thấy bóng người của .

      sô pha có ai, sàn nhà bằng gỗ thô, tán lạc mấy bộ quần áo.

      Quần áo của người phụ nữ, váy đen, tất chân màu đen, từ phòng khách quanh co, đường đến phòng ngủ chính.

      Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, theo mấy thứ này, đẩy ra cửa phòng ngủ. giường hai người khổng lồ này, người chuyên gây họa nằm lỳ ở giường, ngoan ngoãn nhúc nhích.

      Gây họa xong, ngược lại ngủ yên tâm thoải mái?

      Lục Cảnh Hanh hừ lạnh tiếng, đến bên giường, cũng nhìn thấy người nằm, đáy mắt chợt biến.

      Trước giờ Quyền Sơ Nhược ưa sạch , theo bản năng cởi hết quần áo bẩn xuống, nhưng còn hơi sức tắm, cả người ngã xuống giường ngủ.

      Áo khoác toàn bộ cởi xuống, mà ngay cả cái mắt kiếng cần đeo cũng lấy xuống. Lúc này người , chỉ mặc thân đồ lót.

      Áo lót viền tơ màu đen, bao quanh thân thể lung linh tinh tế của . Da thịt trắng noãn, màu đen làm nổi bật lên cực hạn, hai loại thị giác có hiệu quả mãnh liệt, cực kỳ câu người.

      Hô hấp Lục Cảnh Hanh nặng nhọc mấy phần, từ từ cúi người, lòng bàn tay ở bên má vỗ , " cho ngủ, tắm rửa trước."

      Ngủ ngon, có người tới quấy rầy. Quyền Sơ Nhược phiền não cau mày, theo bản năng phất tay, : "Cút ngay!"

      Tròng mắt đen của người đàn ông thoáng chốc trầm, mới vừa rồi khoản nợ kia còn chưa có tính toán với , lúc này còn dám mượn rượu làm càn?!

      Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh rơi vào hông của , khẽ dùng sức liền lật qua, cả người đè xuống, dễ dàng đặt Quyền Sơ Nhược dưới thân thể của .

      "Em kêu người nào cút ngay?" Lục Cảnh Hanh nắm cằm của , lo lắng hỏi.

      Cằm bị đau, Quyền Sơ Nhược dần dần mở mắt, rốt cuộc thấy gương mặt trước mặt này.

      "Làm sao ở nơi này?" ngây ngốc hỏi, thanh lộ ra bối rối.

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ tiếng, nhớ tới chiếc xe mình thích bị thê thảm, giọng trầm hơn, "Đây là nhà của tôi, giường của tôi, em sao tôi lại ở chỗ này?"

      Vuốt vuốt cái trán chua xót, trong nháy mắt Quyền Sơ Nhược vẫn là có nhớ ra. Sức nặng của người đàn ông khiến thở nổi, khó chịu giật giật, cọ phía dưới của .

      "Đừng động!"

      Lục Cảnh Hanh cắn răng , người mặc áo lót, người mặc cái áo ngủ, nguyên bản là lửa nóng ở bụng dưới, lúc này hết sức căng thẳng.

      Quyền Sơ Nhược cũng phát giác có cái gì đúng, liếc nhìn thân mình trần truồng, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, giơ tay hướng vỗ vỗ.

      "Là em tự mình cởi." Lục Cảnh Hanh đè lại cổ tay của , vô tội giải thích.

      Gương mặt bốc cháy lên, Quyền Sơ Nhược hồi tưởng lại, cắn môi, buồn bực : " ra ngoài."

      ra ngoài?

      Ánh mắt Lục Cảnh Hanh u ám, đôi mắt thâm thúy híp cái. Tại sao để cho ra ngoài?

      Nhớ tới hành động tối nay của , tức giận bốc lên trong lòng Lục Cảnh Hanh, mặt lạnh, ngón tay thon dài từng tấc xuống vuốt ve, đầu ngón tay nhõm chạm được cái quần lót viền tơ kia.

      " ra ngoài?" Lục Cảnh Hanh cong môi, tròng mắt tà ác rơi vào mặt của , "Tôi ra , chỉ biết vào."

      Sau khi Quyền Sơ Nhược hiểu được lời , hai gò má thiêu đốt càng thêm nóng bỏng.

      "Có tin tôi tiến vào hay đây?" Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm , lạnh thấu xương hỏi.

      Toàn thân Quyền Sơ Nhược dâng lên tầng da gà, vẫn còn cậy mạnh chê cười, " dám?!"

      Quần lót màu đen bị cởi ra, Quyền Sơ Nhược cả kinh sắc mặt trắng bệch, tiếng hô trong miệng bị dị vật xông vào trong thân thể chợt làm cho ngơ ngẩn.

      Lục Cảnh Hanh muốn dùng sức mạnh, nắm chặt lực độ, cũng vào toàn bộ. Khi chạm được tầng mỏng cách trở kia cả người cũng cứng tại chỗ, tiến lùi được.

      Hai người nam nữ dưới này, mắt lớn trừng mắt . Mặt Lục Cảnh Hanh thể tin, từ từ đáy mắt thâm thúy dâng lên mảnh sáng loáng, nụ cười tràn ra khóe miệng.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :