1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9.2
      Quyền Sơ Nhược giận dữ cắn răng, nhìn chằm chằm đường núi đen như mực, đáy lòng mất mác. Có lẽ Liêu Phàm tìm được con đường này, dù sao địa phương hẻo lánh thế này, ấy tới, muốn tìm được rất khó khăn.

      Nghĩ như vậy, đáy lòng dần dần dãn ra. che kín khăn lông phủ xuống vai, theo Lục Cảnh Hanh ra phía bên ngoài rừng.

      chân sâu chân cạn tới, dọc đường Quyền Sơ Nhược đều kéo cánh tay Lục Cảnh Hanh, sợ mình chật vật mà trượt chân.

      Mưa to như thác, Lục Cảnh Hanh tay cẩm cây dù, tay còn lại ôm Quyền Sơ Nhược vào trong ngực. Cây dù phải rất lớn, tay phải chống cái dù hướng bên trái nghiên người dựa vào, tận lực che dù cho người trong ngực.

      Quần áo người ướt đẫm, nếu như gặp mưa nữa phát bệnh.

      Mắt Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm dưới chân, dám phân tâm. Lúc này suy nghĩ nhiều, ngón tay nhắn níu lấy áo khoác Lục Cảnh Hanh, mực nắm lấy.

      Mưa rơi rất lớn, Quyền Sơ Nhược liếc thấy quần áo bị xối ướt, trong lòng lay động. cố ý chiếc dù che mưa lệch hướng mình, là vì để cho thấm nước mưa!

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, bước cẩn thận, bởi vì động tác của mà trong lòng cảm thấy ấm áp.

      ra quả rừng, Lục Cảnh Hanh ôm lấy Quyền Sơ Nhược tới trước nhà có đèn sáng kia. ngôi nhà lớn, có hai gian ngói, trong phòng có ánh đèn.

      Lục Cảnh Hanh đưa chiếc dù che mưa cho người bên cạnh, : "Em đứng ở chỗ này đừng động."

      nhanh đến dưới mái hiên, giơ tay lên gõ cánh cửa.

      "Ai vậy?"

      Trong nhà có bóng người thoáng qua, bác tóc muối tiêu mở cửa ra, "Cậu nhóc, cậu tìm ai?"

      Lục Cảnh Hanh lễ phép cười cười, : " xin lỗi, trễ như thế mà còn quấy rầy."

      chỉ phí sau lưng : "Cháu với bà xã bị lạc đường, trời lại có mưa lớn, muốn tìm chỗ ngủ nhờ đêm."

      Ngủ nhờ?

      Dạo này, rất ít gặp loại chuyện như vậy.

      Bác nhìn Quyền Sơ Nhược che dù đứng ở trong mưa chút, lại nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lục Cảnh Hanh chút, cảm thấy đôi vợ chồng trẻ này rất xứng đôi, cũng phải là người xấu, hỏi đôi câu: "Cậu nhóc, hai con tới du lịch hả?"

      Vùng lân cận bên núi có làng du lịch, bình thường cũng có du khách tới.

      Lục Cảnh Hanh vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, con với bà xã mình ra ngoài chơi, ngờ gặp mưa lớn."

      Nghe vậy, bác mím môi cười khẽ, xoay người kêu: "Ông già! Có đôi vợ chồng lạc đường, muốn ở nhà chúng ta ngủ nhờ đêm."

      Lục Cảnh Hanh hướng về phía Quyền Sơ Nhược ngoắc tay, ý bảo tới đây. Quyền Sơ Nhược rụt vai, bước nhanh tới bên .

      Đưa tay ôm vào lòng, Lục Cảnh Hanh hướng về phía ông cụ tới cười cười, : "Chúng con công mà quấy rầy."

      lúc chuyện, Lục Cảnh Hanh móc bóp ra, từ bên trong rút ra mấy tờ tiền mặt.

      Sắc mặt ông cụ lớn trầm cái, nhìn vợ mình, rồi trầm mặc xoay người, gì.

      Bác người nhiệt tâm, thấy bạn già có phản đối, cười với Lục Cảnh Hanh: "Cậu nhóc, mau lấy tiền lại , lão già nhà tôi rất bướng bỉnh!"

      Lục Cảnh Hanh sáng tỏ, lập tức bỏ bóp da vào trong túi, "Cám ơn bác ."

      Miệng rất ngọt, mặt mày bác hớn hở cầm lên chuỗi chìa khóa, trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng bên cạnh.

      Gian phòng lớn, dọn dẹp sạch . Phần lớn ở nông thôn là giường đất, Quyền Sơ Nhược chưa từng thấy qua giường này, tò mò nhìn trái nhìn phải.

      "Vợ của con dáng dấp xinh đẹp." Bác vừa thu dọn đồ đạc, vừa chuyện cùng Lục Cảnh Hanh.

      Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, gương mặt tuấn tú hài lòng, : "Tạm được."

      Có người khen bà xã đẹp mắt, là đàn ông cảm thấy có mặt mũi!

      Động tác của bác nhanh chóng dọn dẹp phòng, lại tìm ra bộ chăn nệm sạch cho bọn họ, "Tối nay các con chịu khó, chúng ta ở nông thôn điều kiện có hạn."

      Mặc dù bác lớn tuổi, nhưng ánh mắt rất tốt. Bà nhìn cách ăn mặc người của hai người này cũng biết là người có tiền.

      "Bác , bác có quần áo sạch ?" Lục Cảnh Hanh cẩn thận hỏi.

      Thấy vừa chịu đựng vừa hỏi, bác cũng thấy toàn thân hai người bọn họ đều ướt đẫm, bà gật đầu cái, trở về căn phòng cách vách. lâu lắm, trong tay bác ôm hai bộ quần áo đưa tới, còn có phích nước nóng, : "Đều là quần áo cũ, chịu đựng mặc thôi."

      "Cám ơn bác." Quyền Sơ Nhược đưa tay nhận lấy đồ, lễ phép cám ơn.

      Bác có học thức gì, nhưng thích người có học thức. Nhìn lời cử chỉ của Quyền Sơ Nhược, bà cảm thấy nhóc này là người có học thức.

      "Các con tắm chút, bác lấy cơm nóng."

      Bác xoay người ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

      Thay quần áo là vấn đề, gian phòng kia liếc cái có thể nhìn thấy bên trong, có chỗ ngăn che, Quyền Sơ Nhược cau mày, buồn bực : "Làm sao mà thay?"

      Lục Cảnh Hanh cởi áo khoác tây trang ra, đối với vấn đề của rất khi dễ, "Cởi quần áo ra mà thay."

      nhảm! Người nào biết cởi quần áo mà thay đồ? Mấu chốt là, quần áo này phải cởi thế nào?

      Quyền Sơ Nhược lấy tay đè lại áo sơ mi mà cởi, "Lục Cảnh Hanh, bằng như vậy ! thay đồ trước, tôi quay mặt ra sau, chờ thay xong gọi tôi, tôi bảo đảm có nhìn trộm!"
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9.3
      " sao, " Người đàn ông bên cạnh cười lên nắm chặt tay của , cố ý đặt ở lòng bàn tay nhéo nhéo, "Tôi sợ em nhìn lén."

      "......"

      Ngất !

      Quyền Sơ Nhược bĩu môi, người đàn ông này còn có loại này ham mê?! Thích bị người ta nhìn lén?

      Vẻ mặt Quyền Sơ Nhược sắc bén, : " xin lỗi, tôi có hứng thú nhìn lén ."

      Khóe miệng người đàn ông cười cứng ngắc lại, tiếp theo thay đổi trầm. thoải mái cởi nút áo sơ mi, : "Tốt, vậy em xoay qua chỗ khác."

      Quyền Sơ Nhược hai lời, trực tiếp xoay người, lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, cùng kéo ra khoảng cách.

      Sau lưng vang lên tiếng, Quyền Sơ Nhược nhìn tường, đúng lúc có cái bóng chiếu ra ngoài. Người đàn ông cởi dây lưng ra, cởi quần ngoài ra, sau đó tới chậu nước trước rửa sạch thân thể, tiếng nước rào rào chảy cực kỳ chói tai.

      Quyền Sơ Nhược hốt hoảng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng gương mặt dần dần đỏ lên.

      Giây lát, Lục Cảnh Hanh rửa sạch, thay quần áo : "Được rồi."

      Quyền Sơ Nhược ngừng lại hơi, nhàng quay người lại. Theo bản năng quét mắt, giọng căng thẳng trong nháy mắt phá vỡ: "Hi hi......"

      Người đàn ông mặc quần áo nông dân, mà quần áo cũng đủ dài. Lộ ra mắt cá chân , quần áo làm từ vải thô này mặc người , hoàn toàn cân đối.

      "Sao thế?" Thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh biến thành màu đen, giọng điệu rất lạnh. cần nhìn cũng biết quần áo mặc lên người thành cái dạng gì rồi, nhưng chỉ có thứ này, có đường để chọn lựa.

      Quyền Sơ Nhược cố gắng ngừng cười, vội vàng khoát tay, " có gì, tốt vô cùng."

      Dứt lời, toàn thân mãnh liệt run lập cập, tay chân lạnh lẽo nổi lên bốn phía, "Cái đó......"

      Quyền Sơ Nhược mím môi, : " ra ngoài, tôi muốn tắm rửa."

      "Bên ngoài mưa." Lục Cảnh Hanh nhíu mày, cố ý đùa .

      Hình như sớm nghĩ đến muốn như vậy, Quyền Sơ Nhược đưa cây dù cho , : "Che dù bị ướt."

      "......"

      Lục Cảnh Hanh nhận lấy dù, bất đắc dĩ tới dưới mái hiên đứng.

      Mắt thấy đóng cửa lại, Quyền Sơ Nhược thở phào nhõm. Nàng đổi bồn nước mới, lập tức cởi quần áo ướt sũng người ra, dùng khăn lông nóng lau, mới thay quần áo khô.

      Mưa vẫn còn rơi, tí tách ngừng. Lục Cảnh Hanh che dù đứng ở dưới mái hiên. Sau lưng mảnh ánh đèn lờ mờ, trước cảnh ban đêm đen tối, mà đứng ở giữa chỗ sáng chỗ tối, hai mắt thâm thúy khẽ chớp động.

      Cửa sổ cũng kín đáo, khắp nơi đều là khe hở. phải có lòng nhìn lén, hơi ghé mắt là có thể thấy người ở bên trong. Quyền Sơ Nhược đưa lưng về phía , lộ ra da thịt trắng nõn như trân châu.

      Hai mắt sâu sắc khẽ híp, thân thể lại nóng ran lên lần nữa.

      Người trong phòng lau, có phát người đàn ông ngoài cửa rình coi. Nơi này điều kiện có hạn, Quyền Sơ Nhược liền dọn dẹp sạch , sau đó khoác quần áo của bác lên người.

      Quần áo mới, nhưng giặt rất sạch , còn mang theo mùi vị khô ráo của ánh mặt trời. Mặc lên người dài rộng, cũng có thể che kín thân thể.

      Ngoài cửa có giọng , Quyền Sơ Nhược nhanh chóng dọn dẹp xong, vội mở cửa ra. Bác bưng cơm tối tới, còn tỉ mỉ nấu canh gừng, để cho bọn họ mỗi người uống chén.

      Lục Cảnh Hanh bưng đồ vào nhà, nhìn thấy quần áo người , rất khách khí cười nhạo, "Em mặc thành ra như vậy, giống nông thôn."

      Người đàn ông này, mọn?!

      Quyền Sơ Nhược muốn cùng đấu khẩu, bụng rất đói, nghe thức mùi thơm thức ăn sang ngồi, bưng chén lên bắt đầu ăn.

      Dân quê chú ý đến ăn uống, hơn nữa giờ này bọn họ cũng ăn rồi. Bác đều đặt cơm cùng món ăn ở trong cái chén, chia đều cho bọn họ.

      Ở quê thức ăn thanh đạm, đều là tự mình trồng trọt nhìn màu xanh của món ăn. Quyền Sơ Nhược ăn rất ngon, lâu ăn cơm cũng cảm thấy thơm ngon như vậy.

      "Ăn ngon ?" Lục Cảnh Hanh nhìn ăn hài lòng, cười hỏi.

      Quyền Sơ Nhược gật đầu, để ý tới trả lời, bỏ thức ăn vào miệng.

      Cơm và đồ ăn quả rất ngon, Lục Cảnh Hanh cũng dám trì hoãn, chỉ sợ ăn xong hết chén của mình, tới giành của .

      Quả nhiên, Quyền Sơ Nhược ăn xong của mình, ánh mắt chớp theo dõi chén của . Nếu như phải là nuốt nước miếng hòa hợp với nhau, đoán chừng muốn động thủ mà giành.

      Ăn cơm xong, lại uống chút canh gừng nóng, Quyền Sơ Nhược cảm thấy lúc này hạnh phúc!

      Ở nông thôn có hoạt động giải trí gì, nhà này bị che bởi quả rừng bên cạnh, cũng có TV. Bên ngoài đổ mưa to, Quyền Sơ Nhược dựa vào giường đất, cảm thấy càng ngày càng ấm áp.

      Bác sợ bọn họ tối ngủ bị lạnh, đốt hố đất kế bên. (hố đất này ta nghĩ là đốt than)

      Chỉ là giường có cái chăn, là vấn đề khó khăn khi ngủ.

      "Làm sao ngủ đây?" Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông giường, bản năng níu lấy chăn.

      Lục Cảnh Hanh chui vào trong chăn, hướng về phía người bên cạnh nháy mắt mấy cái, "Chăn như vậy, vì tiết kiệm gian, chúng ta tốt nhất là...... Ôm nhau ngủ."

      Ôm em đó!

      Quyền Sơ Nhược thầm mắng trong lòng, mặt ngoài bất động thanh sắc. mở chăn ra, thời điểm nằm xuống cùng giữ vững khoảng cách, "Mạnh ai người nấy ngủ."

      Mặc kệ thế nào, tối nay Lục Cảnh Hanh đều là vì nên mới tới. cũng thể hợp tình người, mạnh ai người nấy ngủ, vẫn có thể chịu được.

      Nghiên người qua, Quyền Sơ Nhược có phản ứng tới người đàn ông phía sau, chủ động kéo dài cự ly. lấy điện thoại đặt ở phía dưới gối đầu ra, nhìn chút vẫn có tín hiệu.

      Mưa bên ngoài quá lớn, tín hiệu bị trục trặc.

      Chán nản thở dài, vẻ mặt Quyền Sơ Nhược ảm đạm. Cũng biết Liêu Phàm có tới hay , nếu như tìm được mình, lúc này trong lòng có thể nóng lửa đốt hay ?

      Lúc đó.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9.4
      hàng xe Jeep quân đội dọc theo đường bùn lầy lái vào núi, chiếc xe dẫn đầu thấy có chiếc xe bị lúng xuống bùn, đạp thắng xe lại.

      "Sơ Nhược!"

      Liêu Phàm đẩy cửa xe ra nhảy xuống, căn bản cũng mở dù.

      Dàn xe jeep phía sau lần lượt dừng lại, lập tức có lính cần vụ mang dù đuổi theo, "Thủ trưởng, bệnh của ngài còn chưa khỏe, thể gặp mưa!"

      Xe hơi màu đen tắt máy, trong xe cũng có người. Liêu Phàm nóng lòng kiểm tra trái phải, nhưng mưa rất lớn, bốn phía ấn ký dấu chân cùng bánh xe lưu lại rất nhanh bị rửa sạch , để cho ấy tìm được chỗ.

      "Lập tức phái người tìm." Liêu Phàm mím chặt môi, nước mưa theo gương mặt tuấn tú chảy xuống.

      "Dạ!"

      Người phía sau nghe được mệnh lệnh, rối rít đứng nghiêm xoay người, dọc theo chung quanh bắt đầu tìm kiếm.

      Lính cần vụ đưa cây dù trong tay lên, lại bị Liêu Phàm đẩy ra, quát: "Cậu cũng tìm người, đừng luôn nhìn tôi chằm chằm!"

      "Thủ trưởng!"

      Lính cần vụ mấp máy, thấy ấy sắc mặt lo lắng, chỉ có thể theo mệnh lệnh của ấy làm việc.

      Căn bản nơi này xảy ra vấn đề, điện thoại di động có tín hiệu. Liêu Phàm dọc theo xe hơi màu đen, cả người gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng.

      Sơ Nhược, em ở đâu? phải dặn em, chờ tới sao?

      Tại sao lại chạy loạn?

      Liêu Phàm nắm chặt tay, nhiều năm hành quân đánh giặc như vậy, vẫn là lần đầu tiên làm cho cảm thấy sợ. Sắc trời tối đen, lại đổ mưa to, dám tưởng tượng như Quyền Sơ Nhược có thể nơi nào?

      Chẳng lẽ là gặp người xấu sao? Hoặc là nguy hiểm gì?!

      Nghĩ đến chỗ này, cả trái tim Liêu Phàm trong nháy mắt nhấc tới cổ họng, ấy muốn gọi người tới, lại thấy có người chạy trở về, "Báo cáo thủ trưởng, phía trước có cỗ xe hơi màu bạc."

      Xe hơi màu bạc?

      Liêu Phàm chạy tới, thấy chiếc xe hơi màu bạc kia, ánh mắt chuyển động. Trí nhớ của ấy rất tốt, chiếc xe này ấy từng thấy, là xe của Lục Cảnh Hanh.

      Xe của ta ở chỗ này, mà Quyền Sơ Nhược lại có ở trong xe, vậy đồng nghĩa với, bọn họ cùng nhau biến mất.

      Kiềm chế lại đáy lòng hốt hoảng, Liêu Phàm lấy tay lau nước mưa mặt, đại não nóng lên lần nữa rồi tỉnh táo lại. Dựa theo này tình huống phân tích, là Lục Cảnh Hanh tìm được Quyền Sơ Nhược, hơn nữa dẫn tới chỗ an toàn.

      "Thủ trưởng!"

      Lần nữa có chiến sĩ trở về báo cáo, : " cây số về phía trước phát có nhà dân, hẳn là chủ nhân vườn trái cây ở nơi này."

      Có nhà dân?

      Liêu Phàm nhíu mày nhìn sang, quả nhiên là trông thấy phía trước có ánh sáng. Trái tim lơ lửng, rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng cũng vào giờ khắc này, dâng lên nồng nặc khổ sở.

      Tại sao, , luôn trễ bước? Luôn luôn bỏ lỡ nhau?!

      "Thủ trưởng, cần tìm người nữa ?"

      Bên cạnh có người ở hỏi, hai mắt Liêu Phàm lay động, : "Thu đội!"

      "Dạ!"

      Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, Liêu Phàm hạ lệnh, những người khác lập tức trở về xe.

      Bầu trời mưa to từ từ chuyển , Liêu Phàm đứng tại chỗ, lính cần vụ che dù đứng ở sau lưng ấy, lo lắng dứt.

      Khớp xương ngón tay người đàn ông ràng, ấy bình tĩnh nhìn ánh đèn trong nhà tắt , từ đầu đến cuối cũng có cất bước.

      "Trở về."

      Hồi lâu, Liêu Phàm ra lệnh tiếng, tất cả mọi người trở về đường cũ. Bánh xe nghiền ép dấu vết, rất nhanh lại bị nước mưa rửa sạch, giống như chưa từng có lưu bất kỳ ấn ký nào.

      Ngủ thẳng đến nửa đêm, Quyền Sơ Nhược từ từ tỉnh lại. động cái, phát mình tựa vào trong khuỷu tay của . Mà tay Lục Cảnh Hanh bá đạo vòng ở hông của .

      Trong chốc lát đại não trống , mới vừa lấy lại tinh thần, trước mặt liền rơi xuống mảnh tối, hô hấp nóng rực của người đàn ông đập vào mặt.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10.1
      Trong chốc lát đại não trống , mới vừa lấy lại tinh thần, trước mặt liền rơi xuống mảnh tối, hô hấp nóng rực của người đàn ông đập vào mặt.

      " làm gì đấy?"

      Đôi tay Quyền Sơ Nhược chống đỡ ở trước ngực, cố ý đỡ thân thể to lớn áp xuống của , có đường lui, chỉ có thể bình tĩnh nhìn , hai người chơi chiến thuật tâm lý tôi nhìn , nhìn tôi.

      Thân thể người đàn ông nặng nề áp xuống, Quyền Sơ Nhược có chút chịu nổi. Hơn nữa mở mắt ra, vốn là muốn giải quyết vấn đề sinh lý. Trước lúc ngủ uống chén canh gừng to, muốn nhà vệ sinh.

      "Cái đó......"

      Mắt thấy nằm ở người mình nhúc nhích, lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt, đẩy cái : " tránh ra, tôi muốn xuống."

      Người đàn ông vẫn như cũ có phản ứng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm.

      Trong lòng Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nghĩ thầm người đàn ông này khi ngủ có phải bị động kinh hay ? Tại sao mặt có biểu cảm gì, liền mở mắt nhìn mình cằm chằm đây?

      "Lục Cảnh Hanh?" Quyền Sơ Nhược đưa tay, theo bản năng đụng vào mặt của .

      Trong hai mắt của người đàn ông thoáng qua tia sáng, lòng bàn tay chậm rãi dời xuống, ép vào bụng của , "Em phải làm gì?"

      Đột nhiên mở miệng, Quyền Sơ Nhược khỏi hoảng sợ. Bàn tay giam phần bụng , bỗng nhiên bụng càng thêm chua xót khó chịu thôi.

      Mẹ nó! Tên khốn kiếp này!

      Quyền Sơ Nhược nhịn được bạo tục, dùng sức kéo tay của ra, lạnh lùng : "Tránh ra, để cho tôi xuống!"

      " cho !"

      Người đàn ông trả lời đầy đủ, "Van cầu tôi! Em cầu xin tôi...tôi liền buông ra!"

      "......"

      Loại chuyện như vậy, còn cầu xin sao? Quyền Sơ Nhược giận dữ cắn răng, mẹ nó nghĩ mình là ai!

      Thân hình Lục Cảnh Hanh cao lớn, lúc này cả người đè ở người , bụng bị gắt gao đè ép, truyền đến cảm giác khó chịu. Làm thế nào, nhịn nổi!

      " cầu đúng ?" Lục Cảnh Hanh cười liếc nhìn , nhìn bề ngoài dịu dàng nhưng lúc này gương mặt tuấn tú của vô cùng tà ác, ngón tay giơ lên, rơi vào xương quai xanh của Quyền Sơ Nhược chuyển động lên xuống, : "Vậy em cứ nằm , có bản lĩnh tiểu ở giường nhé!"

      Quyền Sơ Nhược dám tin nhìn chằm chằm , đôi mắt đen quả muốn phun lửa. lên tòa án nhiều năm như vậy, từng thấy nhiều người trong cuộc dây dưa khó khăn, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại lưu manh như Lục Cảnh Hanh này!

      đúng, chỉ có lưu manh, quả thực là hèn hạ vô sỉ!

      "Lục… Cảnh …Hanh… ——"

      Quyền Sơ Nhược cắn răng nghiến lợi gầm , nụ cười từ từ trắng bệch. rất dùng sức nhẫn nại, nhưng thân thể phải dùng nghị lực là có thể ngăn cản được.

      "Làm sao?" Lục Cảnh Hanh nhìn thấy sắc mặt biến trắng, thân thể nhàng nâng lên, sức nặng ở bụng tan mất. Giọng điệu nhàng, giống như phạm sai lầm người là .

      Người trưởng thành, thể cúi đầu. Nhưng cái đầu này, cam lòng cúi xuống!

      "Tôi ...... nhịn nổi." Quyền Sơ Nhược cắn môi, hai mắt trong suốt động như đầm nước xuân.

      Trái tim Lục Cảnh Hanh thắt chặt, gương mặt tuấn tú chợt áp xuống, hung hăng hôn môi của . Cũng may lần này lý trí tỉnh táo, lướt qua rồi dừng lập tức buông ra, rốt cuộc đứng dậy tránh ra.

      Quyền Sơ Nhược để ý tới so đo chuyện mới vừa rồi bị hôn, ngồi dậy, giày vào chạy ra ngoài.

      "Đợi nào...!"

      Người đàn ông theo xuống đất, phủ thêm áo khoác cho , thuận tay cầm lên cái đèn pin. Bên ngoài mưa to tạnh, nhưng nơi này là vùng núi, buổi tối có đèn đường, bốn phía đều đen như mực.

      WC cũng che ở trong sân , muốn ra đó, chỉ có thể mượn duy nhất là đồ điện gia dụng hay đèn pin cầm tay.

      " thôi, tôi với em." Lục Cảnh Hanh mặc áo khoác vào, lôi ra ngoài. Người bên cạnh bất động, cau mày nhìn sang, nhìn thấy gương mặt tình nguyện.

      " cần tôi theo?" Lục Cảnh Hanh hỏi ngược lại, giơ đèn pin trong tay lên, hỏi : "Em chắc chắn, mình em có thể được?"

      Quyền Sơ Nhược liếc nhìn bóng đêm tối tăm bên ngoài, chần chừ lát rốt cuộc gật đầu, "Cùng nhau thôi."

      Cũng phải là sợ, chỉ là nhân tiện hai người, lo lắng bên này, khẳng định để ý tới bên kia.

      Tìm được wc được dựng trong tiểu viện, Quyền Sơ Nhược rốt cuộc cảm nhận được như thế nào Thời Đại Viễn Cổ. Sau cánh cửa gỗ kia là hố xâu được đào, nhìn thôi cũng làm người ta kinh hãi.

      Hít sâu hơi, Quyền Sơ Nhược có so đo cái gì. đẩy cửa vào, Lục Cảnh Hanh giơ đèn pin lên cao, tỉ mỉ chiếu sáng cho .

      " vào chưa?" Lục Cảnh Hanh đứng ở bên ngoài cửa gỗ, ngay cả cự ly cách ra chút, thế nhưng cũng có hứng thú đặc biệt gì.

      Người ở bên trong nửa ngày có động tĩnh. Giây lát, giọng căng thẳng : "Lục Cảnh Hanh, đứng xa chút được ?"
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10.2
      Cách cánh cửa, hiệu quả cách cũng có. Thần kinh toàn thân Quyền Sơ Nhược căng thẳng, hoàn toàn giải quyết được.

      nhiều chuyện!

      Lục Cảnh Hanh nghe được lời của ..., môi mỏng vui nâng lên. giơ đèn pin lui về phía sau mấy bước, lại xoay mặt nơi khác.

      Cảm giác ánh sáng từ từ xa, rốt cuộc Quyền Sơ Nhược cũng thở phào nhõm. giải quyết xong, lập tức sửa quần áo ngay ngắn ra ngoài.

      Nghe được sau lưng có động tĩnh, Lục Cảnh Hanh xoay người lại chiếu sáng cho , cũng có mở miệng nữa.

      Quyền Sơ Nhược che áo khoác kín đáo, dám quá nhanh. Mới vừa mưa, đất toàn bùn lầy, tức giận cũng làm bừa, chỉ có thể đè thấp đầu, nhưng hai gò má dâng lên mảnh đỏ ửng.

      Mất thể diện!

      Tối nay, tuyệt đối là đêm khó xử nhất trong đời của ! Cũng là đêm bị người ta khi dễ thảm nhất!

      Lục Cảnh Hanh đáng chết!

      Trở lại trong nhà, Lục Cảnh Hanh mở cửa vào nhà, vén chăn lên chui vào. Trong chăn nhiệt độ vừa phải, thoải mái thở dài, hướng về phía người ngây ngẩn ngoắc tay, : " vào."

      Quyền Sơ Nhược trầm mặt chui vào trong chăn, lật người đưa lưng về phía , từ đầu đến cuối cũng câu nào. Quân tử báo thù mười năm muộn, tối nay chật vật chịu nổi, có năng lực phản kích.

      Người đàn ông phía sau cũng còn động tĩnh, thanh cũng có. Quyền Sơ Nhược còn tưởng rằng muốn tiếp tục lên mặt, ngờ hồi lâu đều lên tiếng, đợi cẩn thận nghe, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều.

      Quyền Sơ Nhược quay đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, lại thấy nghiêng mặt, bộ dáng ngủ say.

      Bên tai có tiếng hít thở kéo dài, hai mắt thâm thúy của người đàn ông khép lại, thu lại sắc bén mới vừa rồi. Gương mặt tuấn tú chua ngoa núp, lúc này từ người phát ra khí chất, lại có tia dịu dàng.

      Nếu là lúc trước, Quyền Sơ Nhược còn tin tưởng thân sĩ, tối thiểu trước người khác biểu chu đáo, vô luận là ở nhà họ Quyền hay là nhà họ Lục, đều ra vẻ người đàn ông thương vợ con.

      Nhưng trải qua tiếp xúc gần đây, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn nhận định, chính là con sói đội lốt cừu, mặt ngoài giả nhân giả nghĩa, bên trong gian trá giảo hoạt, đồng thời có tính công kích mãnh liệt!

      Nhân vật nguy hiểm!

      Bốn phía yên lặng như tờ, Quyền Sơ Nhược núp ở trong chăn, kìm hãm được nhớ tới người đàn ông kia. lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, trái tim mơ hồ lo lắng.

      Cả đêm, Quyền Sơ Nhược đều ở đây suy nghĩ, nếu như Liêu Phàm có tìm được , có thể gấp gáp hay ?

      Buổi sáng ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược mở mắt, đập vào mắt là cảnh vật để cho mất hồn. lát sau, hồi tưởng lại mình ở nơi nào, vội vàng ôm chăn ngồi dậy.

      Trong nhà ai, Lục Cảnh Hanh có ở đây. Ngoài phòng có tiếng chuyện với nhau nhàn nhạt, người đàn ông biết cái gì, chọc cười bác .

      Quyền Sơ Nhược vén chăn lên xuống giường, dạo vòng trong phòng. Quần áo tối hôm qua thay còn ướt, cúi đầu nhìn quần áo mặc người mình, lập tức cau mày.

      Ăn mặc như vậy, phải rời thế nào?

      Cạch ——

      Cửa phòng bị người đẩy ra, Lục Cảnh Hanh ăn mặc chỉnh tề vào nhà, nhìn cười lên, " tỉnh rồi hả?"

      Ánh mắt Quyền Sơ Nhược cũng bị quần áo hấp dẫn, tối hôm qua quần áo của cũng đều ướt, thế nào đảo mắt có quần áo sạch để mặc. Nhìn ánh mắt đoán, Lục Cảnh Hanh muốn trêu chọc , trực tiếp đưa túi trong tay cho , : "Thay rồi ra ngoài ăn điểm tâm."

      Nhận lấy vừa vừa nhìn, lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt. Trong túi có quần áo mới, mà ngay cả đồ lót đều mặc vừa, hơn nữa màu sắc cùng kiểu dáng tất cả đều thích, sai chút nào.

      chưa kịp hỏi tới, Lục Cảnh Hanh xoay người đóng cửa lại, tự giác ra bên ngoài.

      Giây lát, Quyền Sơ Nhược thay quần áo xong, rửa mặt rồi ra ngoài.

      Trong tiểu viện, bày cái bàn bốn góc. Bác chuẩn bị xong bữa ăn, chờ ra ngoài, cùng nhau ăn cơm.

      " , ngủ có ngon ?" Bác rất nhiệt tình, để cho ngồi xuống, còn chủ động bới cơm cho .

      Quyền Sơ Nhược lễ phép cười cười, vội đưa chén qua, "Ngon vô cùng."

      liếc nhìn bàn , hỏi "Bác trai đâu?"

      "Lão già dậy sớm, lên núi rồi." Bác mỉm cười, bữa sáng bà cùng bạn già mình ăn rồi, những thứ này đều là làm cho bọn họ.

      "Chúng ta ở nông thôn, có gì ngon chiêu đãi, những thức ăn này đều là tự mình trồng." Bác đẩy bát thức ăn tới trước mặt bọn họ, nụ cười mặt thà.

      Lục Cảnh Hanh động đũa, mực chờ đợi . nghe mùi thơm thức ăn, môi mỏng nâng lên độ cong, "Bác , tay nghề của bác rất tốt, người trong nhà có phải cũng thích bác làm cơm hay ?"

      Lời này đúng lúc vào trong tâm khảm bác , bà rất là hả hê cười cười, : "Đúng vậy, mấy đứa bé nhà bác, còn có lão già đều thích bác nấu ăn."

      Quyền Sơ Nhược lay cơm trong chén, ánh mắt khinh miệt. Công phu nịnh nọt của Lục Cảnh Hanh luôn đứng nhất! Ở nhà dỗ dành Phạm Bồi Nghi, thừa nhận đúng là con rể tốt độc nhất vô nhị!

      Chỉ là hương vị thức ăn quá ngon, Quyền Sơ Nhược lười nhác vạch trần chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

      Dùng qua điểm tâm, bác gai dọn dẹp đồ xong. Quyền Sơ Nhược vào nhà lấy đồ, lúc ra chỉ thấy Lục Cảnh Hanh cùng bác đẩy đưa lẫn nhau cái gì, mặt bác cự tuyệt, nhưng biết Lục Cảnh Hanh với bà câu gì, bà cười cười liền nhận lấy.

      Quyền Sơ Nhược có đến gần, nhưng có thể nhìn thấy Lục Cảnh Hanh đưa chính là chồng tiền.

      Dù thế nào nữa nhà mở ngân hàng, cũng thiếu tiền.

      ra sân , lúc này Quyền Sơ Nhược mới nhìn thấy bên ngoài có cỗ xe màu đen. Có người từ trong xe bước xuống, hướng Lục Cảnh Hanh chạy tới, "Thiếu gia, thiếu phu nhân xe có xe tải kéo rồi."

      "Ừ." Lục Cảnh Hanh gật đầu cái, xem như là đối với hiệu suất làm việc của ta coi như hài lòng.

      Người nọ nhìn đến ánh mắt của , quay đầu hướng về phía Quyền Sơ Nhược lễ phép cười cười, sau đó lên xe rời .

      Quyền Sơ Nhược rốt cuộc biết quần áo kia từ đâu mà tới, ra là gọi điện thoại để cho người đưa tới. Nghĩ đến chỗ này, vội vàng lấy điện thoại di động ra, quả thấy điện thoại di động có tín hiệu.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :