1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 8.1
      Trong khí phiêu tán đầy rẫy mùi sầu riêng, đối với người ăn món này mà , loại thử thách hành hạ.

      Mày kiếm Lục Cảnh Hanh nhíu chặt, nắm lỗ mũi hỏi : "Ăn xong chưa?"

      Gương mặt tuấn tú của lo lắng, lạnh lùng : "Em còn muốn ăn bao lâu?"

      Loại mùi này, tuyệt đối thể chịu được nữa, dù phút cũng muốn hỏng mất!

      Quyền Sơ Nhược lại nhét vào trong miệng miếng sầu riêng, rốt cuộc có lòng từ bi từ trong ghế sofa đứng lên, : "Ngon lắm, hôm nay ăn nữa."

      Ôm nửa trái sầu riêng tới phòng bếp, Quyền Sơ Nhược tìm cái hộp, lấy những miếng còn dư ra ngoài, xếp chồng chất ở trong hộp rồi đậy kín lại, bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh.

      Ngày mai còn có thể đắc ý ăn bữa!

      Mắt thấy ôm đồ rời , Lục Cảnh Hanh trở lại bên cửa sổ đứng ngay ngắn lần nữa. buông tay nắm chặt lỗ mũi ra, xoay mặt ra ngoài cửa sổ hít sâu hơi, hóa giải loại cảm giác hít thở thông đó.

      Mẹ nó!

      Cái tật xấu gì đây, người đẹp ăn sầu riêng? Hôi chết!

      Mặc dù mở rộng cửa sổ ra, nhưng Lục Cảnh Hanh vẫn cảm thấy trong khí có cổ mùi hôi. tìm được chai thuốc thanh lọc khí, hướng về phía mỗi góc phòng xịt ngừng.

      "Hắt xì ——"

      Quyền Sơ Nhược từ phòng bếp ra, thấy Lục Cảnh Hanh xịt thuốc thanh lọc khí, đúng lúc đối mặt với mà xịt qua, bịt mũi, buồn bực : "Có cần sử dụng tới mức như vầy ?"

      phải ăn sầu riêng sao? Muốn biến gian phòng thành khách sạn cao cấp năm sao hả?!

      "Dĩ nhiên phải sử dụng tới." Lục Cảnh Hanh chán ghét cau mày, : "Về sau cho ăn ở nhà."

      "Nơi này phải cũng nhà của tôi sao?" Quyền Sơ Nhược nhíu mày, nhượng bộ chút nào, "Muốn ăn ăn thôi."

      Ánh mắt người đàn ông mãnh liệt, hướng mắt về phí lộ ra mấy phần lạnh lẽo. hề tức giận, cười vượt trước mặt .

      "Em cái gì?"

      Lục Cảnh Hanh hơi thấp đầu xuống, môi mỏng nâng lên độ cong mê người. Ngón tay giơ lên, rơi vào cằm Quyền Sơ Nhược khẽ vuốt, "Lặp lại lần nữa cho tôi nghe nào."

      Giọng điệu của mặc dù bình thường, thế nhưng đôi mắt thâm thúy từ từ u tối. Sức quan sát của Quyền Sơ Nhược cực mạnh, phòng bị lui về phía sau, vẻ mặt lạnh lùng dường như dãn ra.

      Môi giương mắt lên, nhìn bàn uống trà có chìa khóa xe, hỏi "Cái đó, chúng ta ra bên ngoài dạo chứ?"

      Lục Cảnh Hanh ngẩn người, đáy mắt thoáng qua vẻ hồ nghi. Kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên chủ động mở miệng mời mọc.

      " nơi nào?" Hai tay chống tường, thân hình cao lớn bao phủ người ở trong ngực.

      Môi người đàn ông phun ra khí nóng đập vào mặt, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lay động, khó mở miệng được cười : "Tối nay tệ, lái xe hóng gió nhé."

      Đề nghị của nghe cũng tệ lắm, Lục Cảnh Hanh thu hai cánh tay lại, lùi về sau bước, có phản đối.

      Quyền Sơ Nhược xoay người trở lại phòng ngủ, động tác nhanh chóng đổi bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa. kéo cửa ra ra, thấy ánh mắt yên lặng của Lục Cảnh Hanh híp cái.

      bị đồ công sở trói buộc, khí thế Quyền Sơ Nhược bị suy giảm. cột tóc đuôi ngựa đơn giản, xem ra tràn đầy sức sống, mắt kiếng cũng bị vứt bỏ lộ ra đôi mắt đen nhánh, hết sức sáng ngời.

      " thôi."

      Quyền Sơ Nhược thu dọn thỏa đáng, hướng về phía người đàn ông ngây ngẩn thúc giục.

      Lục Cảnh Hanh ngờ mặc như vậy, tây trang người còn kịp đổi nữa, thuận tay cầm chìa khóa xe, hai người cùng nhau ra cửa.

      Bầu trời đêm bên ngoài bát ngát, ngửa đầu nhìn, ngôi sao trời lóe sáng. Thời tiết tối nay quả tệ, cũng biểu thị ngày mai trời trong xanh.

      "Muốn nơi nào?" Ngón tay Lục Cảnh Hanh lắc chìa khóa, giống như thân sĩ hỏi thăm.

      Quyền Sơ Nhược chép miệng, khóe miệng nhiễm cười : " đến đỉnh núi, ngắm những vì sao ."

      Nghe được lời của ..., Lục Cảnh Hanh khiếp sợ lần nữa. Tối nay chỉ có chủ động mời mọc, lại còn lựa chọn nơi lãng mạn như vậy.

      Đến tột cùng nghĩ cái gì đây?!

      "Được thôi." Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng mặt Lục Cảnh Hanh lộ vẻ kỳ lạ.

      Mở cửa xe trước, người phía sau đột nhiên đưa tay, đặt mu bàn tay của , "Để cho tôi lái xe được ?"

      Lục Cảnh Hanh khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm người phía sau hỏi, "Em muốn lái sao?"

      "Ừmh."

      Quyền Sơ Nhược nhìn xe thể thao bảnh bao mà mới mua, khóe mắt đều là nụ cười, "Tôi muốn thử chút, cái xe thể thao Lamborghini Reven¬ton này."

      Nghe vậy, mắt Lục Cảnh Hanh sáng lên. Chiếc xe này mua về gần nửa tháng, người bên cạnh đều chỉ hỏi giá cả, người nào hiểu biết thông thạo.

      hoàn toàn ngờ, Quyền Sơ Nhược mới nhìn có thể biết loại hình của xe này.

      "Em biết đua xe?" Lục Cảnh Hanh nhíu mày, cười hỏi.

      Quyền Sơ Nhược nhún nhún vai, vẻ mặt kiêu ngạo chút tự ti, giọng chắc chắn : "Xe thể thao Lamborghini Reven¬ton, thế giới bán ra 20 chiếc, dĩ nhiên bao gồm công ty Lamborghini lưu giữ 2 chiếc xe, giá tiền bán ra ít nhất 200 triệu Đô-la. Linh cảm thiết kế đến từ máy bay chiến đấu, động lực cải tiến đạt tới 650 mã lực, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 340Km/h."

      "Chậc chậc......"

      Lục Cảnh Hanh vỗ tay, hai mắt thâm thúy nhiễm cười, " nghĩ tới, bên cạnh tôi còn có người trong nghề."

      "Có thể lên xe chưa?" Sắc mặt Quyền Sơ Nhược bình tĩnh, nhíu mày hỏi.

      Lục Cảnh Hanh đưa chìa khóa xe trong tay cho , trong ánh mắt hàm chứa mấy phần mong đợi, "Hiếm thấy em hiểu biết như vậy, cũng coi là bôi nhọ bảo bối của tôi!"

      lúc chuyện, lòng bàn tay rơi vào trước mui xe vỗ , : "Tối nay đổi chủ nhân cho mày."
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 8.2
      Quyền Sơ Nhược có ở nhiều, cầm chìa khóa xe tới đối diện, mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế. Sau đó, Lục Cảnh Hanh cũng khom lưng ngồi vào, cũng cài dây nịt an toàn lại.

      "Em chạy trước , nếu như phát khống chế được dừng lại." Khóe miệng người đàn ông cười, ràng mang theo khiêu khích.

      Quyền Sơ Nhược nhìn đồng hồ đeo tay , đôi tay khoác lên tay lái, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hanh, hỏi " say xe chứ?"

      "Hả?" Lục Cảnh Hanh ngẩn ra, hình như có kịp phản ứng.

      Ánh mắt Quyền Sơ Nhược như lửa, đạp cần ga đồng thời : "Ngồi xong rồi."

      vang ——

      Tính năng xuất sắc của chiếc xe Lamborghini hình giọt nước màu đen này, giống như tinh linh trong đêm tối lao ra. Sườn xe trong nháy mắt xa, đèn xe như như , rất nhanh liền biến mất thấy.

      Chín giờ tối, dòng xe chạy đường cao tốc tính là chật chội. Lamborghini màu đen chạy ở đường, tốc độ xe quả có thể dùng từ "Nhanh chóng" để hình dung.

      Dọc theo đường cao tốc, hai tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt tay lái, đạp chân ga dưới chân tới cùng.

      Vù vù ——

      Mã lực xe lớn, lần nữa gào thét mà chạy.

      Vị trí kế bên tài xế, đôi tay Lục Cảnh Hanh giữ chặt tay vịn an toàn, khuôn mặt tuấn dật từ từ trắng bệch. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tốc độ xe, ngừng nhắc nhở: "Chậm chút! Chậm chút!"

      Quyền Sơ Nhược tận hứng, sao có thể phản ứng đến lời . thèm quan tâm lời nhắc nhở của , chỉ làm cho cảm thấy chán ghét.

      Gỡ thun tóc đuôi ngựa ra, tóc dài Quyền Sơ Nhược xõa xuống. hạ cửa sổ xe, mặc cho gió đêm mát mẽ thổi vào trong buồng xe.

      Lần nữa tăng tốc, hết sức phát huy tiềm năng chiếc xe này!

      Người bên cạnh tóc xõa dài, hoàn toàn tháo xuống nghiêm khắc. Lục Cảnh Hanh lần đầu tiên nhìn thấy Quyền Sơ Nhược như vậy, môi mím lại, ánh mắt rơi vào gò má của .

      Đèn đường mờ vàng chiếu vào da thịt trắng nõn của , nhuộm mở tầng màu vàng kim. híp mắt, đầu ngón tay khỏi khinh động, rất muốn đưa tay sờ cái vào tóc đen của .

      "Sợ ?" Quyền Sơ Nhược hết sức chăm chú lái xe, cũng có nhận thấy được khác thường của . khẽ liết mắt, thấy vẻ mặt căng thẳng, đôi tay cầm chặt tay vịn an toàn, có chút buồn cười.

      Mẹ nó, lái đến 300 km/h, ai mà sợ hãi?

      Lục Cảnh Hanh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đưa tay, nới cà vạt ở cổ.

      Chung quanh đều là tiếng gió, mày kiếm người đàn ông nhíu chặt, hắng giọng hô to, "Quyền Sơ Nhược, em chạy quá nhanh rồi!"

      "Yên tâm !" Quyền Sơ Nhược chỉ tay cầm tay lái, nâng cái tay đưa ra ngoài cửa xe, thái độ buông lỏng, "Tôi từng giành giải nhất đua xe, kỹ thuật rất tốt."

      Giải nhất đua xe?

      Chân mày Lục Cảnh Hanh buông lỏng chút, nghĩ thầm này có giải nhất đua xe!

      Nhìn gương mặt tuấn tú giãn ra, khóe mắt Quyền Sơ Nhược thoáng qua tia tinh quang, môi đỏ mọng nâng lên độ cong hiểu, "Chỉ là, giải nhất đua xe nghiệp dư!"

      "......"

      Hai mắt Lục Cảnh Hanh nhiễm giận, nhìn chằm chằm ánh mắt của thình thịch phóng hỏa. Đây là trêu chọc mình?!

      Sắc mặt người đàn ông bên cạnh lo lắng, Quyền Sơ Nhược chút cũng còn để ở trong lòng. quay đầu, tăng tốc, : "Ngồi chắc nha, chúng ta lên núi."

      Lục Cảnh Hanh nén hỏa khí đầy trong bụng có chỗ xả ra, hai tay nắm chặt tay vịn an toàn, lòng khẩn trương dâng lên cổ họng.

      Lamborghini màu đen chạy như gió bay điện chớp, rất nhanh Quyền Sơ Nhược lái xe đến đỉnh núi. chọn chỗ tốt dừng lại, sảng khoái đẩy cửa xe ra, kêu lên: "Chính là chỗ này."

      Cái chỗ này, là cả đỉnh núi cao nhất để ngắm sao. Năm ấy tốt nghiệp đại học, Liêu Phàm từng dẫn tới.

      Nhưng sau đó, ấy lại bao giờ chịu dẫn tới.

      Lục Cảnh Hanh ngồi ở trong xe hòa hoãn hồi lâu, sau đó mới cởi dây nịt an toàn ra, đẩy cửa xuống.

      "Quyền Sơ Nhược ——"

      Người đàn ông cắn răng nghiến lợi hét, phút chốc bốn phía đầy lạnh lẽo.

      "Suỵt!"

      Quyền Sơ Nhược xoay người, ngón trỏ chống đỡ ở môi, "Đừng chuyện, lo ngắm sao ."

      Ánh mắt của người trước mặt trong suốt sáng ngời, lúc chuyện, môi đỏ mọng chứa đựng nụ cười yếu ớt, nụ cười có thể coi như là dịu dàng.

      Dịu dàng, hai chữ này, là khó được xuất người .

      Toàn thân lửa giận, nghe giọng lòng tức giận biến mất hầu như còn. Lục cảnh hừ tới bên cạnh , gương mặt tuấn tú lạnh lùng từ từ bình tĩnh, mím môi nhìn về phía người bên cạnh, lại chỉ thấy ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm, ngón tay điểm , hình như đếm sao.

      "Đếm ràng rồi sao?"

      Giây lát, Lục Cảnh Hanh cười đến gần, ở bên tai hỏi khẽ.

      Quyền Sơ Nhược cau mày, vui nhìn chằm chằm, "Ai cho chuyện? Tôi mứa vừa đếm tới bao nhiêu rồi? Là 2234, hay là 2235?"

      Tính ra mà , Lục Cảnh Hanh đúng là người trong nghề. Mày kiếm cợt nhã, ánh mắt khinh thường : "Em đếm như vậy, coi như đếm tới trời sáng, cũng đếm hết."

      " có biện pháp hả?" Quyền Sơ Nhược vuốt cái cổ đau nhức, tròng mắt vụt sáng hỏi .

      Tối nay thấy rất khác thường. đại luật sư khôn khéo sắc bén, lại hỏi vấn đề ấu trĩ như thế. Dù là học sinh tiểu học cũng biết, là có cách nào đếm được số lượng sao trời.
      "Rốt cuộc có bao nhiêu vì sao?" Thấy trả lời, lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt, chất vấn. Từ chỉ muốn biết, sao trời rốt cuộc có bao nhiêu?

      Lục Cảnh Hanh bĩu môi, cánh môi cong . Khóe mắt trầm cái, đột nhiên thay đổi nhớ tới cháu mấy ngày trước cho cân não, : "Trời mới biết."

      Quyền Sơ Nhược hung ác trợn mắt nhìn cái, biết bị tính kế, cười trầm.

      "Thích sao?"

      Người đàn ông chủ động đến gần, Quyền Sơ Nhược tiếp tục đếm sao, muốn phản ứng với .

      Lục Cảnh Hanh hề tức giận, đưa tay khoác lên vai của , cười nhạo: "Em, cái người này thú vị gì hết."

      nhìn khí chung quanh ý cười khóe môi cợt nhã, "Người ta tới nơi này đều là chuyện đương, em tới nơi này bởi vì đếm sao?"

      Đẩy tay ra, Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng căm hận : "Lục Cảnh Hanh, còn dám chuyện tôi đánh !"

      mới vừa đếm tới bao nhiêu, là 1102, hay là 1103?

      Lục Cảnh Hanh, chuyện chết à?!

      Ai!

      Lục Cảnh Hanh nâng trán, bộ dáng nắm hai tay, để cho buồn cười. muốn cười đến nội thương, ở tòa án là kim bài luật sư hùng hổ dọa người, cuộc thi toán học rốt cuộc có đạt tiêu chuẩn ?

      "Tính toán ràng rồi sao?" Lục Cảnh Hanh lời gì lôi đến trong ngực, "Hai lần em đếm tổng cộng là, là 3337 sao."

      "À?"

      Quyền Sơ Nhược giật mình, kinh ngạc theo dõi , lại thấy mặt đầy khẳng định, liền tán thành : "Được rồi, vậy tôi tiếp tục."

      Còn phải tiếp tục? Lục Cảnh Hanh nhức đầu, mạo hiểm tính mạng cùng tới đỉnh núi, phải là tới đếm sao.

      Quyền Sơ Nhược chỉ nhìn chằm chằm bầu trời sao, cho nên hề thấy ánh mắt người đàn ông dần rơi. Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh giơ lên, chạm vào tóc đen mềm mại của khẽ vuốt, ánh mắt chậm rãi nóng rực.

      Nhớ tới cảm giác ngày đó hôn , hai mắt Lục Cảnh Hanh khẽ híp. tự tay giữ chặt cằm của , ánh mắt kinh ngạc, cúi đầu hung hăng hôn môi .
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 8.3
      Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông vội vàng kịp chuẩn bị, Quyền Sơ Nhược đưa tay đẩy , nhưng quả đấm cũng bị lòng bàn tay khóa trụ, dễ dàng khóa vào trong ngực. bị Lục Cảnh Hanh giam cầm, tìm được cơ hội lui ra.

      "Ưmh!"

      Quyền Sơ Nhược nức nở, thanh trong miệng đều bị người đàn ông bao phủ.

      bị hôn bất ngờ đầu quả tim phát run, chần chờ chốc lát, người đàn ông dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng của đầy kỹ thuật, tùy ý xâm chiếm, mút thỏa thích.

      Đầu lưỡi tê tê dại dại, ngay tiếp theo toàn thân run rẩy. Hai chân Quyền Sơ Nhược tê dại, từ từ mất trọng tâm, may là có lực cánh tay của người đàn ông vòng chắc hông của , ôm chặt vào trong ngực.

      "Thích, tôi hôn em sao?"

      Buông ra khóe môi Lục Cảnh Hanh nhiễm cười, môi mỏng chống đỡ chóp mũi của , tà ác hỏi.

      Đôi mắt Quyền Sơ Nhược thông suốt ướt át, cúi đầu nhìn sang, ánh mắt đều là vô tội ngây thơ, tinh khiết mê người.

      Bụng dưới căng thẳng hồi, khóe miệng Lục Cảnh Hanh trầm xuống, thân thể xuất phản ứng mãnh liệt.

      Sau khi hô hấp thông thuận, đại não hỗn độn của Quyền Sơ Nhược mới tỉnh táo lại. ý thức được mình lại lần nữa bị hôn, hơn nữa bị hôn rối tinh rối mù, lập tức nộ hỏa công tâm (ý là tức giận và thịnh nộ).

      Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ người đàn ông này dùng mê hồn thuật?! (ý là dủng thuật làm say mê, mê đắm)

      "Buông tay!"

      Quyền Sơ Nhược tức giận, nhưng lại thể làm gì. hồi tưởng biểu của mình mới vừa rồi, gương mặt lên mấy phần mất tự nhiên.

      tự an ủi mình , là tối nay tâm tình tốt, cho nên cần phát tiết.

      Sắc mặt người trong ngực vui, Lục Cảnh Hanh chiếm được tiện nghi, thức thời buông tay ra, có ở đây dây dưa nữa.

      Mới vừa rồi trải qua màn hôn triền miên, khắp người Quyền Sơ Nhược được tự nhiên, cụp mắt, : "Trở về thôi."

      Lục Cảnh Hanh đồng ý gật đầu cái, dù thế nào nữa tại trong lòng nghĩ cùng với những vì sao nửa điểm cũng dính dáng. Hồi tưởng vừa ôm vào trong ngực xúc cảm mềm mại, môi nâng lên đường cong lớn hơn.

      Cười dâm đảng!

      Quyền Sơ Nhược thấy nụ cười của , ngắn gọn cho ra đáp án. bực tức giơ tay lên, sửa sang lại quần áo thể thao, vị trí ở ngực xốc xếch, hiển nhiên là mới vừa bị người sờ qua.

      Lần trước hôn lưỡi, lần này sờ ngực, Lục Cảnh Hanh đúng là mặt người dạ thú!

      Quyền Sơ Nhược suy nghĩ phải làm thế nào hả giận, lại nghe người đàn ông bên cạnh mở miệng: "Tôi lái xe."

      vượt lên trước bước đoạt lấy chìa khóa xe trong tay , Lục Cảnh Hanh thong dong lên xe. Bởi vì lúc nãy thấy Quyền Sơ Nhược biểu diễn, cũng dám nếm thử nữa!

      đường trở về, Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa xe. Vốn là tâm tình tối nay tốt, lúc này phiền não cau mày, chỉ cảm thấy càng thêm phiền muộn.

      Nhớ tới Liêu Phàm, hai mắt Quyền Sơ Nhược thoáng chốc ảm đạm. dựa vào thành ghế, lời.

      Lục Cảnh Hanh thấy vẻ mặt chợt biến đổi, còn tưởng rằng là bởi vì mình. chỉ cười cười, cũng có giải thích hoặc là thêm cái gì, trực tiếp lái xe về nhà.

      Ngày hôm sau, sau khi Lục Cảnh Hanh rời giường, Quyền Sơ Nhược rời . nhìn giường lớn ở phòng ngủ chính trống rỗng, hai mắt thâm thúy ám xuống.

      Vụ án ly hôn nhiều, dù sao chán ghét, nhất là bây giờ Quyền Sơ Nhược lấy vụ án nhận được mấy ngày trước giao cho thủ hạ, và lần nữa đón lấy án tranh chấp đất đai.

      Lần này người trong cuộc ở quê hương, lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược nhận loại án kiện này, khỏi sinh ra mấy phần hăng hái.

      Thích khiêu chiến, coi như là di truyền của người nhà họ Quyền.

      Ban đầu Quyền Chính Nham làm chính trị theo thương trường, từng có bao nhiêu người khuyên ông dừng bước, nhưng ông dứt khoát kiên quyết bỏ vốn đầu tư vào thương trường, mười mấy năm qua đánh liều, vẫn có thể Đỗ Trạng Nguyên.

      "Chị Quyền, có muốn em giúp chị hay ?" Trợ lý Tống Văn giúp thu dọn đồ đạc, quan tâm hỏi.

      Đường nông thôn dễ , là lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược , Tống Văn có chút lo lắng.

      " cần." Quyền Sơ Nhược bỏ vật phẩm tùy thân vào trong túi xách, vẻ mặt lành lạnh.

      Trợ lý biết tính tình của , cũng nhiều, rất là cặn kẽ đường xá với .

      Quyền Sơ Nhược vỗ vỗ bả vai của , cười : "Tôi biết đường, phải còn có hướng dẫn sao?"

      "Vậy cũng được." Tống Văn rốt cuộc yên tâm, theo ra ngoài cửa lớn.

      Lái xe từ nội thành ra ngoài, khí chung quanh từ từ mát mẻ. Quyền Sơ Nhược hạ cửa sổ xe khẽ xuống, ngửi hương lúa phiêu tán bay tới, tâm tình nặng nề dần thư thả.

      Chỉ là Quyền Sơ Nhược coi thường chút, ngay cả có hướng dẫn hệ thống đại hóa, nhưng cũng phải cân nhắc đến cụ thể đến hoàn cảnh cùng vị trí địa lý. Vùng núi hẻo lánh thế này, có rất nhiều bản đồ hướng dẫn trong hệ thống tìm được.

      May mắn là ban ngày, Quyền Sơ Nhược nhiều lần hỏi đường, rốt cuộc tìm được người muốn gặp.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 8.4
      Trương Đại Gia tuổi hơn năm mươi, thân thể to lớn, ông đứng ở cửa thôn, nhìn thấy Quyền Sơ Nhược xuất , lập tức cười tiến lên đón. Chân của ông tiện lắm, việc nông việc nhà lại nhiều, thể gặp .

      Mặc dù hàng năm Quyền Sơ Nhược chạy khắp nơi, nhưng tới nông thôn vẫn là lần đầu tiên. Hoàn cảnh mặc dù đơn giản, nhưng tất cả cảnh vật đều là thuần túy tự nhiên, thêm nhân lực điêu khắc, có tư vị khác.

      Lão nông nhiệt tình, Quyền Sơ Nhược cũng có tâm lưu luyến, lề mề xuống, lúc rời sắc trời còn sớm. Lúc gần , Trương Đại Gia nhìn trời chút, cho biết trời có mưa to, làm cho lái xe đường tắt.

      Sau khi Quyền Sơ Nhược cám ơn, vội vàng rời . theo chỉ dẫn của Trương Đại Gia lái , cảm thấy đường này giống như có cái gì đúng lắm, giống như đảo quanh chỗ.

      Mở hướng dẫn hệ thống ra, hoàn toàn tìm thấy bản đồ hướng dẫn.

      Quyền Sơ Nhược cau mày, chỉ nghe bên ngoài có thanh đùng đùng vang lên, mây đen gió lớn, mưa to trong nháy mắt rớt xuống.

      phải chứ?

      Quyền Sơ Nhược bi thương, vận số là “Quá tốt”!

      Mưa như thác đổ cấp tốc rơi xuống, giọt mưa lớn đánh vào mui xe, đùng đùng vang. Quyền Sơ Nhược mở cần gạt nước, phía trước tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ, nhanh chóng giảm tốc độ, ổn định tâm lý tìm đường.

      Mưa lớn, trời tối. Rất nhanh Quyền Sơ Nhược hiểu , lạc đường.

      Nhìn đồng hồ, Quyền Sơ Nhược lấy điện thoại di động ra, chỉ có thể tìm người nhờ giúp đỡ. Loại chuyện tìm đưởng như vậy, cần hỏi người thứ hai, bản năng gọi điện thoại cho Liêu Phàm.

      Nhận được điện thoại của , Liêu Phàm lập tức nâng môi lên, sau khi nghe xong lời của , lần nữa giận tái mặt, " cho vị trí bây giờ của em?"

      Vị trí?

      Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong xe, bốn phía đen như mực, thể nào thấy , "Em bên ngoài, chẳng qua chung quanh em có rất nhiều rừng, về phía Nam còn có trạm phát điện."

      Liêu Phàm bỏ lại đôi đũa trong tay, nhìn ánh mắt dò xét của người trong nhà, nắm áo khoác chạy ra bên ngoài, "Em ngàn vạn lần nên đậu xe dưới tàng cây, mở xe đèn ra, dừng ở chỗ an toàn nên cử động."

      Thấy lời nào, trái tim Liêu Phàm xoắn chặt, thanh khẽ phát run, "Sơ Nhược, phải sợ, chờ đến!"

      Chờ đến.

      Ba chữ này, thoáng chốc ủi ấm lòng của . Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại di động “Dạ”, liền cúp luôn điện thoại.

      Theo Liêu Phàm , Quyền Sơ Nhược lái xe ra phiến rừng. Hai tay nắm tay lái, muốn tắp xe đến bên cạnh, đột nhiên sườn xe rung động hồi, bên trái sườn xe nghiêng xuống.

      Bánh xe ‘ RẮC...A...Ặ..!! ’ thanh vang lên, sắc mặt Quyền Sơ Nhược đại biến. Có cần xui xẻo như vậy hay , lúc này xe rơi vào trong bùn?

      Đẩy cửa xe ra, Quyền Sơ Nhược đội mưa từ trong xe chui ra, liếc thấy bánh xe sau lọt vào trong hố sâu, chán nản mắng tiếng!

      Mười mấy giây ngắn ngủn, quần áo người Quyền Sơ Nhược toàn bộ ướt đẫm, vội vàng trở lại trong xe, cầm điện thoại lên lần nữa. Thế nhưng điện thoại di động có tín hiệu, rốt cuộc biết, cái gì gọi là nóc nhà bị thủng mà còn gặp mưa suốt đêm!

      Lục Cảnh Hanh lái xe từ ngoại ô thành phố về nhà, đường trời bắt đầu mưa. Tin tức khí tượng rất chính xác, chạy xe nhanh chóng, tính đường xá rất tốt.

      Chuông điện thoại di động vang lên, cho là trong nhà, mang tai nghe Bluetooth lên.

      "Cảnh Hanh."

      Trong điện thoại là giọng Phạm Bồi Nghi, mắt Lục Cảnh Hanh sáng lên, "Mẹ, có chuyện gì sao?"

      Giọng Phạm Bồi Nghi lo lắng, : "Me liên lạc được với Sơ Nhược."

      "Chuyện gì xảy ra?" Khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm xuống, hỏi.

      "Đứa Sơ Nhược này, chưa bao giờ nghe dư báo thời tiết." Phạm Bồi Nghi cau mày, : "Mẹ gọi điện thoại cho nó được, gọi điện cho phòng luật sư bọn họ buổi trưa nó lái xe đến nông thôn, tại có trở về."

      "Bên ngoài mưa rất lớn, lại liên lạc được với nó, chắc mẹ lo lắng chết mất!" Phạm Bồi Nghi cầm điện thoại, giọng rất căng thẳng.

      "Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng." Lục Cảnh Hanh quay đầu xe, lại chạy ra ngoài thành phố. an ủi Phạm Bồi Nghi, lập tức gọi điện thoại tới phòng luật sư, cặn kẽ hỏi thăm địa phương mà Quyền Sơ Nhược tới.

      Mưa to cũng có khuynh hướng giảm, con đường ở nông thôn bùn lầy trơn trợt. Loại đường xá này, nếu như cẩn thận, rất dễ dàng xảy ra bất trắc.

      Quyền Sơ Nhược mở đèn xe ra, đôi tay ôm vai ngồi ở trong xe. Bây giờ chỉ có thể làm là chờ đợi, quần áo người bị nước mưa làm ướt dính vào người rất lạnh.

      Từ trong xe Quyền Sơ Nhược lấy ra cái khăn lông, miễn cưỡng đắp lên người giữ cho ấm. tính toán thời gian, cự ly gọi điện thoại cho Liêu Phàm, qua 45 phút, an ủi mình, Liêu Phàm hẳn rất mau đến.

      Giây lát, phía trước ám tối, từ từ sáng lên ánh đèn xe. Quyền Sơ Nhược nhìn thấy ánh sáng, cả người mừng rỡ như điên.

      nhìn sườn xe màu bạc lái tới, ánh mắt thay đổi cái.

      Xe này phải xe của Liêu Phàm.

      Người trong xe đẩy cửa xe ra, mở cây dù, bước chân tập tễnh tới. Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông đến gần, đáy lòng dâng lên tư vị phức tạp.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9.1
      Đèn xe phía trước chói mắt, Quyền Sơ Nhược đưa tay ngăn ở trước mắt. Cho đến khi người đàn ông cầm cây dù về phía .

      Lục Cảnh Hanh!

      Hai mắt Quyền Sơ Nhược sáng lên, thoáng qua vẻ mất mác. Trái tim đau nhói tại sao Liêu Phàm có xuất , mà lại xuất ?!

      "Bị lúng rồi."

      Lục Cảnh Hanh che dù tới bên cạnh xe, nhìn bánh xe lúng sâu, lắc đầu : "Thời tiết như vậy, thể nào ra được."

      mở cửa xe, trực tiếp lôi người trong xe ra ngoài, ôm vào trong xe của mình.

      "Làm sao ....?" Lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt, giãy giụa kháng cự.

      Nhét vào trong xe, Lục Cảnh Hanh xếp dù lại, bắt đầu kiểm tra địa hình. Mới vừa rồi đường lái tới, bùn lầy trơn trượt mấy lần, suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Địa thế nơi này bằng phẳng, Lục Cảnh Hanh cũng quen đường xá. Có thể thuận lợi tìm được Quyền Sơ Nhược, cũng là bởi vì tìm được người lão nông kia trước, chỉ điểm cho mới có thể tìm được.

      Hôm nay mưa to, nếu như may mắn lạc đường lần nữa, vậy bọn họ bị mắc kẹt.

      Lục Cảnh Hanh muốn mạo hiểm, con đường núi gập ghềnh này cũng đùa giỡn được. Đôi mắt sắc bén đánh giá chung quanh, chợt phát giác bên ngoài quả rừng có vầng sáng.

      Mới vừa rồi tìm tới nóng lòng, hề nhìn kỹ. Hôm nay hồi tưởng lại, bên ngoài quả rừng quả có hai gian nhà trệt, phải là quả rừng có người chăm sóc.

      Tối nay là thể trở về được, Lục Cảnh Hanh liếc nhìn người phụ nữ toàn thân ướt đẫm bên cạnh, trầm giọng : "Tối nay chúng ta chấp nhận tìm chỗ ở tạm đêm."

      "Ở tạm đêm?" Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, hỏi : "Có chỗ ở chưa?"

      Lục Cảnh Hanh chỉ chỉ ánh sáng phía trước, : "Nơi đó có người, chúng ta có thể hỏi chút."

      " ." Quyền Sơ Nhược rất nể tình.

      "Em muốn cả đêm ngu người ở trong xe sao?" Lục Cảnh Hanh mở hệ thống sưởi lên mức lớn, thấy toàn thân còn phát run.

      Đôi tay Quyền Sơ Nhược vòng qua vai, mắt ngừng nhìn ngó ra ngoài, hình như đợi người, " biết."

      trả lời như tính trước mọi việc, Lục Cảnh Hanh khỏi thầm nhạo báng!

      Nhìn bộ dáng của cũng biết tìm người, vùng núi toàn màu đen, lúc này còn đổ mưa to, nào có người cho chờ? Trừ phi Quyền Sơ Nhược với người nào là bị kẹt ở chỗ này, chờ người nọ tới cứu .

      Lục Cảnh Hanh cười tiếng thấp, đáy mắt ánh sáng lên. Người nọ còn có thể là ai, nhất định là Liêu Phàm!

      "Quyền Sơ Nhược, tôi mạo hiểm mưa gió tới tìm em, câu cám ơn em cũng được sao?" Lục Cảnh Hanh mím môi, đột nhiên mở miệng chất vấn.

      Nghe được , ánh mắt Quyền Sơ Nhược khẽ lay động, coi như là miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Cám ơn."

      Để cho cám ơn, mà do mình chủ động đòi hỏi, loại cảm giác này thoải mái!

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mưa to vẫn ngừng, mưa rơi mạnh mẽ. Chung quanh sắc trời hoàn toàn tối đen, tia ánh sáng, duy nhất nơi có ánh sáng là đèn xe của Lục Cảnh Hanh.

      Trong xe có khí ấm, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy người quần áo ướt sũng lạnh hơn. cắn răng, cánh môi dần dần tái xanh.

      Lục Cảnh Hanh thấy sắc mặt của có cái gì đúng, đưa tay rút chìa khóa xe.

      "Làm sao vậy?" Bốn phía tối tăm xuống, Quyền Sơ Nhược kinh hãi, hỏi.

      Lục Cảnh Hanh bĩu môi, trả lời gọn gàng, "Xe hết xăng."

      Ngay cả khi biết láo, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược có cách nào bắt bẽ . dựa vào ghế ngồi, ở đáy lòng cầu nguyện: Liêu Phàm, mau tới đây!

      lại vén đồng hồ nhìn chút, qua nửa giờ, sao Liêu Phàm còn chưa tới?

      Người đàn ông thấy có ý tứ, cuối cùng nhẫn nại được nữa : "Xuống xe!"

      " muốn!"

      Quyền Sơ Nhược ngồi bất động, sắc mặt kiên định.

      Nhìn bộ dáng của , Lục Cảnh Hanh có tức giận, đưa tay nắm chặt cây dù, uy hiếp : "Vậy tốt, tôi liền khóa em ở trong xe."

      " dám?"

      "Dám chứ?"

      Lục Cảnh Hanh nhíu mày, nụ cười lẫm liệt, "Để cho em xem chút, tôi có dám hay ?!"

      Ánh mắt của giống đùa giỡn, Quyền Sơ Nhược thấy bật cây dù ra ngoài, trở tay hung hăng đóng cửa xe lại.

      "Lục Cảnh Hanh ——"

      Quyền Sơ Nhược hét lên tiếng, bản năng mở cửa ra ngoài. Bên ngoài còn đổ mưa to, Lục Cảnh Hanh che dù cho , đưa tay ghìm chặt hông của , : " thôi, bụng của tôi đói rồi."
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :