1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 4.2
      Ngón tay người đàn ông cợt nhã, quơ quơ chìa khóa xe, hỏi : "Em lái xe sao?"

      Quyền Sơ Nhược xoay tầm mắt, cũng chút nào nghĩ phản ứng đến . Bây giờ nhìn đến mặt của , nhớ tới miếng thịt bò bít tết kia, toàn thân đều thoải mái.

      Nét mặt của chán ghét, Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, xoay người rời , cũng tiếp tục dây dưa.

      Nhìn bóng lưng hờ hững xa, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy, người đàn ông lúc này cùng mới vừa người hồi nãy, hoàn toàn như hai người khác nhau.

      Lục Cảnh Hanh diễn trò điêu luyện, đúng là di truyền!

      Lái xe về đến nhà, quả nhiên Quyền Sơ Nhược có trở về. Bởi vì muốn ăn bữa cơm tối này, khẳng định lại làm việc tiếp.

      Đẩy cửa phòng ngủ ra, đồ của sắp xếp gọn gàng, gian phòng dính hạt bụi. Lục Cảnh Hanh tựa cạnh cửa, cũng có bước vào chỗ của , ra có tính sạch , lấy đồ chỗ nào nhất định còn trả lại chỗ cũ.

      Có tất yếu như vậy ? Có mệt hay !

      Lục Cảnh Hanh trở lại phòng ngủ sát vách, tiện tay kéo cà- vạt xuống vứt ở chân giường. đứng ở trước gương phòng tắm, hai mắt nhàng nheo lại.

      Liêu Phàm, sĩ quan quân đội tại chức, năm nay bốn mươi ba tuổi, vợ mất sớm, có con .

      Người đàn ông cởi nút áo sơ mi ra, gò má lạnh lùng lướt qua tia cười nhạt. Điều kiện như vậy, đến tột cùng là tốt ở chỗ nào, thế nào cũng còn nhìn ra được nữa điểm?!

      Lục Cảnh Hanh đưa tay mở vòi hoa sen ra, ngẩng đầu lên đứng ở phía dưới. Màu da lúa mạch của hấp dẫn, lồng ngực cường tráng đường cong căng thẳng, nước ấm áp theo cằm chảy xuống, đan vào dòng nước chảy dày đặc.

      Giây lát, Lục Cảnh Hanh tắt khóa nước, cầm lấy khăn tắm vây ở bên hông. Cách phòng tắm hơi nước, đôi mắt đen u ám của hết sức sáng ngời.

      Quyền Sơ Nhược, trò chơi này, tôi chơi tới cùng với em!

      Ngoài cửa sổ mới vừa lên đèn, quang cảnh bên ngoài phòng luật sư là ánh đèn đan xen vào nhau tinh tế. Phiên toà buổi chiều có chút thuận lợi, hơn năm nay đây là lần đầu Quyền Sơ Nhược cảm thấy khó giải quyết nhất.

      nắm bút kề cà trong tay cho nó rơi xuống, hình như suy nghĩ chuyện gì. Chứng cớ đầy đủ, khó trách bị luật sư đối phương liên tiếp ép hỏi.

      Quyền Sơ Nhược phiền não tới cửa sổ, liếc thấy lầu dưới chiếc kia xe Jeep quân đội. ấy đến đây từ lúc nào?

      bàn điện thoại di động vừa vặn vang lên, Quyền Sơ Nhược thấy mã số, cười nghe, "Có chuyện gì sao?"

      "Trễ như thế còn làm thêm giờ?"

      Điện thoại đầu kia truyền ra giọng trầm thấp, Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại di động, chân mày nhíu chặc giản ra, "Ừ, có số việc còn chưa có xử lý xong. ở đâu?"

      " phải trở về quân đội." Liêu Phàm ngồi ở sau xe, nhíu mày nhìn chằm chằm phòng làm việc lầu sáng đèn.

      Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nhàng khép lại rèm cửa, : "Bây giờ sao?"

      "Đúng vậy!" Liêu Phàm lên tiếng, "Đột nhiên có nhiệm vụ, cho nên nhất định phải trở về."

      Nhất định phải trở về?

      Quyền Sơ Nhược mím môi, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ở lầu dưới, " lời tạm biệt với em sao?"

      "Coi như vậy ." Người đàn ông tựa hồ cười cười, thanh nghe ra phập phồng gì.

      Năm ngón tay cầm điện thoại di động nắm chặt, ánh mắt Quyền Sơ Nhược chìm xuống, "Tại sao ở trước mặt em mà lời tạm biệt?"

      "Thời gian còn kịp rồi." Liêu Phàm thu hồi ánh mắt, giơ tay lên vỗ vỗ ghế ngồi phía trước. Tài xế lấy được chỉ thị, lập tức nổ máy, lái xe .

      còn kịp nữa?

      Ánh mắt Quyền Sơ Nhược chán nản, mắt thấy chiếc kia xe Jeep quân đội lái . xoay người, lạnh lùng : "Em biết rồi, chăm sóc tốt cho Đồng Đồng."

      Dường như bên kia đầu điện thoại người đàn ông ngẩn người, sau đó mới mở miệng, "Những năm này cảm ơn em luôn giúp chăm sóc Đồng Đồng."

      Chân mày Quyền Sơ Nhược chau lại càng chặt, cảm xúc lo lắng, "Trừ cám ơn, còn có thể cái gì?"

      "......"

      Liêu Phàm bị chặn họng, thanh trầm thấp, "Chú ý giữ gìn sức khoẻ."

      Bực tức cắt đứt điện thoại, khuôn mặt Quyền Sơ Nhược là mảnh lạnh lẽo. Mỗi lần ấy rời đều là hai câu này, phải cám ơn chính là chú ý giữ gìn sức khoẻ! Nhưng muốn nghe phải là những câu này, Liêu Phàm, ấy cứ như vậy luôn làm người ta nổi giận!

      câu, chờ trở về, có thể chết sao?!

      Lần nữa trở về bên cửa sổ, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn xuống, ven đường sớm có chiếc xe kia. lấy mắt kính mặt xuống, đôi mắt sáng ngời từ từ mất thần thái.

      Liêu Phàm, em chờ trở về.

      Lái xe về đến nhà, Quyền Sơ Nhược xách theo ví da vào cửa, thay dép xong vào phòng ngủ. Mắt nhìn thẳng, hề phát giác chung quanh khác thường.

      " làm sao mà ở phòng tôi?"

      Đẩy ra cửa phòng ngủ, người đàn ông nghênh ngang ngồi giường, để cho chán ghét.

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ, chỉ chỉ bên ngoài, "Phòng ngủ của tôi sửa chữa."

      Tâm tình Quyền Sơ Nhược tốt chút nào, lười cùng cãi vả, "Vậy ngủ phòng khách."

      "Phòng khách cũng sửa chữa."

      Quay đầu nhìn về phía sau, Quyền Sơ Nhược tức giận : "Lục Cảnh Hanh, căn nhà này tôi cũng có quyền sử dụng, sửa sang cái gì sao cho tôi?"

      "Tôi sửa chữa phòng khách và phòng ngủ của tôi, là chỗ tôi thường xuyên ra vào." Nửa người người đàn ông tựa vào đầu giường, môi mỏng nâng lên độ cong mê người, "Chỗ của em, tôi động."

      Quyền Sơ Nhược hít sâu hơi, xoay người liền muốn rời .

      "Bà xã!"

      Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm bóng lưng của , cười : "Mẹ tôi an bài, xe vẫn còn ở lầu dưới, giờ này mà em ra ngoài, đoán chừng mai hưng sư vấn tội tới đấy (ý là đến hỏi tội, hỏi nguyên nhân), chỉ là mình mẹ tôi đâu!"

      Quyền Sơ Nhược xoay người lại nhìn chằm chằm, tròng mắt đen nhàng nheo lại.

      " cảm thấy thế nào?" Lục Cảnh Hanh nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của , gương mặt tuấn tú chứa đựng ý cười, muốn làm cho người ta tát cái.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 5.1
      Gian phòng cách vách sửa chửa, ghế sa lon bên trong phòng khách cũng bị mang , chỉ có phòng ngủ chính còn cái giường này. Tối hôm nay, nhất định phải ở chung phòng.

      Năm ngón tay Quyền Sơ Nhược cuộn lên lại chậm rãi buông ra, mang theo ánh mắt đen bắn về phía , "Tôi có thể tin tưởng sao?"

      Hỏi lời này? Như thế nào lại thể tin ?!

      Lục Cảnh Hanh dựa lưng vào đầu giường, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên người , : "Ban đầu cái giường này đặc biệt làm theo cầu của tôi, kích thước cũng đủ lớn, chúng ta mạnh ai nấy ngủ, ảnh hưởng lẫn nhau."

      Nhưng ra cái giường này to lớn, hai người ngủ tuyệt đối thành vấn đề. Nhưng Quyền Sơ nhược thói quen ngủ cùng giường, cụp mắt, cân nhắc nếu như bây giờ bỏ tuần có mang tới phiền toái hay , thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

      Ngủ ngủ thôi, dù sao lỗ tai yên tĩnh cũng tốt hơn nhiều!

      Mở cửa phòng ngủ ra, Quyền Sơ Nhược để ví da xuống, thẳng tới tủ treo quần áo lấy quần áo ra tắm rửa, xoay người vào phòng tắm. Trong quá trình này, cũng thèm nhìn Lục Cảnh Hanh cái nào.

      Nhưng cặp mắt Lục Cảnh Hanh sâu sắc chăm chú nhìn . Lông mày thanh tú nhíu lại, thường ngày vẻ mặt kia trong trẻo lạnh lùng giờ lại càng thêm hờ hững, cho dù hỏi, cũng có thể thấy trong lòng Quyền Sơ Nhược trăm lần là nguyện ý!

      nguyện ý đúng ?

      Phòng tắm vang lên tiếng khóa cửa, Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, tiện tay mở ti vi, điều chỉnh lượng thích hợp. trở tay bưng ly rượu tủ ở đầu giường, cổ tay lay động rượu vang đỏ.

      càng nguyện ý, càng phải ngủ với ! thế nào, bọn họ cũng có danh phận vợ chồng, chẳng lẽ phải lãng phí vô ích hay sao? Quyền Sơ Nhược, tôi tin ngủ được với em?!

      Tắm rửa qua, Quyền Sơ Nhược đứng ở trước kính, thổi khô tóc dài. nghĩ tới người đàn ông bên ngoài, lại đeo mắt kính vào, sau đó mới mở cửa phòng tắm ra ngoài.

      Trong phòng ngủ ánh đèn mờ tối, chỉ có đèn sáng rực ở đầu giường. Loại ánh sáng này, làm cho toàn thân thoải mái, nhịn được đưa tay mở đèn thủy tinh trần nhà.

      "Pắt ——"

      Lục Cảnh Hanh xem phim mỹ, đột nhiên mãnh liệt ánh sáng bất ngờ, "Cũng phải ngủ, em mở đèn như vậy làm gì?"

      Người đàn ông nghênh ngang nằm ở trong chăn, thần thái tự nhiên. nhíu mày quăng tới ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược, đắp cái chăn lên người, giọng lạnh nhạt, "Đó là chăn của tôi."

      Cúi đầu nhìn cài mền ở người mình, Lục Cảnh Hanh hình như bừng tỉnh hiểu ra, môi mỏng vi câu: "Tôi ngại dùng chung với em."

      Đáy mắt người đàn ông ràng đùa cợt, Quyền Sơ Nhược muốn cùng cãi vả, lấy ra bộ chăn nệm mới ôm vào trong ngực, tới bên giường nằm xuống.

      Ánh sáng phòng ngủ lần nữa ảm đạm xuống, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm xem phim Mỹ, lần nữa cảm thán. mở ngân hàng, lại muốn xem phim trinh thám, đây hoàn toàn xứng.

      "Bộ phim này rất xuất sắc, đáng tiếc mỗi tuần lại khác nhau, mới ra đến quý thứ ba." Lục Cảnh Hanh cầm điều khiển ti vi trong tay, quay đầu giải thích với , giọng dịu dàng.

      Quyền Sơ Nhược mỗi ngày phải tiếp nhận tình tiết vụ án, các loại chuyện cổ quái ly kỳ đều trải qua. Bây giờ đối với phim trinh thám nửa điểm cũng có hứng thú, thấy cũng nhức đầu.

      "Em buồn ngủ sao?" Mắt thấy rúc vào trong chăn, Lục Cảnh Hanh quan tâm điều chỉnh lượng lại, cười : "Ngủ ngon."

      Mặc dù cự ly bọn họ cũng xa lắm, nhưng cũng hẳng là gần. Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, tròng mắt đen vừa vặn rơi vào gò má của . Hai mắt người đàn ông thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh mắt cũng có lơ đãng.

      "Ngủ ngon." Quyền Sơ Nhược xoay người, đưa lưng về phía nằm. Ngay cả có thói quen, nhưng theo khuôn phép cũ, cũng cần thiết giương cung bạt kiếm.

      Cuộc hôn nhân này đối với , chỉ mang ý nghĩa gặp nhau cũng có lúc chia tay.

      Người đàn ông phía sau hô hấp rất , hơi thở phái nam phiêu tán trong khí mang cho loại cảm giác bị áp bức. Quyền Sơ Nhược nhích chăn tránh sang bên mép giường, cố gắng hết mức để cho vào vùng an toàn.

      Tivi có lượng rất , thế nhưng tiếng vang lại có hiệu hóa hóa giải khẩn trương cùa . Hít sâu hơi, chân mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặc giãn ra, tháo mắt kiếng xuống đặt ở đầu giường, tinh thần chống đở rốt cuộc tiêu hao hết, từ từ tiến vào giấc mơ.

      giường nhiều hơn người, luôn có chút khác nhau. Lục Cảnh Hanh liếc qua bóng lưng cứng còng của , môi mỏng mím chặt giật giật. lo lắng cùng gấp gáp của đều viết ở mặt, rất dễ dàng nhìn thấu.

      Ban ngày Quyền Sơ Nhược luôn làm dáng vẻ lạnh lẽo, buổi tối về đến nhà, cũng nở nửa nụ cười. Lục Cảnh Hanh cực kỳ tò mò, cả ngày thần kinh căng thẳng, cảm thấy mệt sao?

      Mỗi tuần quả rất mệt nhọc, Lục Cảnh Hanh xem phim truyền hình khác, tìm được kênh mình thích, liền tắt tivi.

      Tắt tivi, lập tức chung quanh vắng lạnh xuống. Lục Cảnh Hanh ngủ cần phải tối hoàn toàn, mày kiếm nhíu chặt, chống lên thân thể Quyền Sơ Nhược muốn với qua bên kia đầu giường tắt đèn.

      Ánh sáng chiếu vào mặt của , căn bản thể nào ngủ được.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 5.2
      Người đàn ông nghiêng người dựa tới, chống tay bên cạnh . tay khác vươn ra, ngón tay thon dài rất dễ dàng chạm được công tắc, tại thời khắc chạm đến đó, lại dừng động tác.

      Lục Cảnh Hanh cúi đầu, hai mắt thâm thúy nhìn người ngủ say. nhắm chặt hai mắt, tháo mắt kiếng gọng đen ra, từng đặc điểm gương mặt thoáng chốc ràng.

      Ngón tay khẽ chuyển, cầm lên cặp mắt kiếng của nhìn chút, rất nhanh trả về chỗ cũ. ràng thị lực bình thường, lại muốn đeo lên cặp mắt kiếng như vậy, cách làm này của là lừa mình dối người (nghĩa như lấy vải thưa che mắt Thánh), đúng là...... Ngây thơ!

      Gương mặt tuấn tú của người đàn ông áp sát, khớp xương ngón tay ràng nhàng tém tóc dài rơi rớt của qua. Bình thường Quyền Sơ Nhược thích xức lên người mùi hương gì vì thế nên căn bản cần nước hoa, hầu hết là sử dụng số sản phẩm chăm sóc da.

      Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch của , ánh mắt tìm kiếm lâu cũng tìm được tì vết gì. Da của trắng nõn, lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, nếu như chỉ nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ tới, năm nay ba mươi tuổi rồi.

      Người đàn ông cười khẽ tiếng, đáy mắt dâng lên mấy phần ý cười. Trong những người phụ nữ gặp qua, Quyền Sơ Nhược tính là xinh đẹp nhất, nhiều lắm coi như là trung thượng (ý như là dễ nhìn, đẹp cũng xấu), nhưng phong thái của lạnh lùng, người đàn ông nào có thể thích chứ?

      Nhưng Lục Cảnh Hanh thể thừa nhận, ban đầu xem mắt nhìn thấy , cũng bởi vì cái giọng điệu này của , mới có ấn tượng đối với . Bởi vì cảm thấy, cưới người phụ nữ như vậy về nhà, có thể miễn rất nhiều phiền toái cùng dây dưa!

      Quả nhiên, kết hôn hơn năm, tận hết chức vụ, nghiêm ngặt dựa theo hiệp nghị ban đầu, ra bất kỳ cầu an phận nào!

      Nhưng có phải hay cũng quá mức lãnh tình (ý là lạnh nhạt quan tâm tới tình ) rồi, lẽ nào thấy Lục Cảnh Hanh tồn tại sao?!

      Pắc ——

      Người đàn ông tắt đèn đầu giường, nghiêng người nằm vào trong chăn, đôi mắt là mảnh sâu thẳm.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược mở mắt, theo thói quen duỗi người. Động tác mới vừa giãn ra bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, vội vàng thu tay chân lại.

      Vị trí bên cạnh có người, chỉ có chăn đệm mà người đàn ông ngủ qua xốc xếch. Quyền Sơ Nhược cau mày, nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, vẻ mặt lúng túng bình tĩnh lại.

      may là có ở đây, bằng luống cuống nhiều lắm. Nhưng có thói quen ở mình, hoàn toàn thích ứng có người xông vào gian riêng tư của .

      Cạch——

      Tiếng cửa phòng tắm, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ra. Quyền Sơ Nhược nghe được thanh, đưa tay cầm mắt kiếng tủ đầu giường đeo lên, khôi phục vẻ mặt bình thường.

      "Chào buổi sáng." Lục Cảnh Hanh thấy rời giường, giọng điệu chào hỏi như thường.

      Quyền Sơ Nhược ôm lấy chăn mền, trầm giọng hỏi : "Lúc nào có thể sửa xong vậy?"

      "Đại khái là tuần lễ." Lục Cảnh Hanh đứng ở trước kính, sửa sang cà vạt ở cổ xong, xuyên thấu qua gương vừa vặn thấy người giường, đầu lông mày thanh tú nhíu lại chặt.

      "Mẹ tôi đối với biểu gần đây của chúng ta rất hài lòng, tối nay kêu chúng ta trở về ăn cơm." Lục Cảnh Hanh bỏ tay xuống, xoay người nhìn về phía người mất hồn giường.

      "Tối nay?" Quyền Sơ Nhược ngẫm nghĩ, : "Được rồi, tôi chuẩn bị kỹ càng."

      chuẩn bị kỹ càng, ý kia chính là diễn trò tốt và để sơ suất.

      Lục Cảnh Hanh cầm chìa khóa xe lên, xoay người hỏi : "Cần tôi đón em ?"

      " cần."

      Quyền Sơ Nhược lắc đầu, nhìn chăn nệm hôm qua ngủ nhíu mày, "Tôi tự lái xe ."

      "Buổi tối gặp." Lục Cảnh Hanh dây dưa nhiều, cầm chìa khóa xe xoay người rời .

      Người đàn ông ra cửa, Quyền Sơ Nhược vén chăn lên xuống giường, trước tiên gấp lại chăn nệm của mình ngủ hôm qua, lại trợn mắt nhìn chăn nệm mà Lục Cảnh Hanh để lại ngẩn người.

      Quyền Sơ Nhược nhếch môi, sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định xếp gọn gàng chăn nệm của . Mặc dù nguyện ý, nhưng chịu được xốc xếch, nhất là phòng ngủ của , nhất định phải sạch đâu ra đấy.

      Dọn dẹp đồ đạc xong Quyền Sơ Nhược ra cửa lái xe tới đến phòng luật sư. Hôm nay coi như là ngày tương đối thanh nhàn, có lịch lên tòa án, cũng cần căng thẳng thần kinh toàn thân.

      Trong suốt buổi sáng đều ở đây chỉnh lí lại trước mấy đợt án kiện, Quyền Sơ Nhược liếc nhìn hồ sơ, muốn tìm bước đột phá. Mặc dù mấy trận án kiện đó đều đánh thắng, nhưng cũng tính là thỏa mãn, hi vọng lần sau có cùng loại án kiện như thế có thể thắng vẻ vang hơn!

      "Chị Quyền, cơm trưa chị muốn ăn cái gì?"

      Trợ lý Tống Văn đẩy cửa vào, cười tủm tỉm hỏi .

      Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chớp mắt liền đến buổi trưa. Quyền Sơ Nhược dọn đồ đạc xong, : "Chiều tôi có việc, trở lại, có chuyện gọi điện thoại cho tôi."

      "Dạ được." Tống Văn gật đầu xác nhận, đưa mắt nhìn rời .

      Lái xe từ phòng luật sư ra ngoài, Quyền Sơ Nhược cũng có chỗ nào để , tính toán về nhà ăn cơm trước, sau đó chuẩn bị quà để buổi tối qua nhà Lục Cảnh Hanh.

      Số lần trở về nhà họ Lục coi là nhiều, nhưng mỗi lần trở về, Quyền Sơ Nhược cũng tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng kỹ càng, tuyệt đối thất lễ.

      Quyền Sơ Nhược đậu xe ở ngoài sân, cất bước vào trong, "Bà Nội."

      Quyền lão phu nhân ở trong sân cắt tỉa chậu hoa, thấy cháu trở lại, mặt cũng có quá nhiều biểu cảm, đôi mắt sắc bén từ mặt nhìn qua chút.

      Quyền Sơ Nhược khom lưng nhìn chậu hoa của bà, cười : "Tặng con chậu ."

      " tặng." Quyền lão phu nhân chút nào nể tình, thẳng: "Bảo bối của bà để trong tay con, chắc là chết."

      Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược vui mừng bĩu môi, xoay người vào nhà.

      sô pha phòng khách, Phạm Bồi Nghi ngồi than thở, cảm xúc hiển nhiên tốt.

      "Sao con trở về vậy?" Nhìn thấy con vào cửa, Phạm Bồi Nghi cau mày, : "Sao con gọi điện thoại khi trở về, mẹ chuẩn bị tốt món con thích ăn."

      " cần, con kén ăn." Quyền Sơ Nhược ngồi xuống cạnh bà, thấy vẻ mặt bà có cái gì đúng, "Sao vậy?"

      "Haizzz......" Ánh mắt Phạm Bồi Nghi tái , "Sở Kiều trở về rồi."

      "Đó là chuyện tốt." Quyền Sơ Nhược bưng chén nước lên nhàng thổi nguội, ngược lại có cảm giác kinh ngạc.

      "Tốt cái gì?" Phạm Bồi Nghi lo lắng trùng trùng, chỉ có thể hướng về phía con càu nhàu, "Bà của con che chở con bé, A Thác lại muốn ly hôn, nhưng con bé lòng dạ muốn ồn ào, con xem thời gian này làm sao mà sống?"

      "Mẹ!"

      Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ bả vai của bà, : "Chuyện A Thác, mẹ để cho nó tự mình giải quyết ."

      "Sơ Nhược, mẹ thích Sở Kiều, con bé kia với em trai con tính tình giống nhau, hai người cũng cứng như nhau, làm sao có thể sống tốt qua ngày?" Phạm Bồi Nghi lôi kéo tay của con , giọng tràn đầy lo lắng.

      "Lúc trước mẹ cũng thích Hạ Yên Nhiên, còn chia rẽ đó." môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược hơi mím, cẩn thận dẫm lên quả mìn.

      "Hạ Yên Nhiên làm sao có thể được?!" Sắc mặt Phạm Bồi Nghi trầm xuống, giọng lập tức lên cao, " cần là mẹ thích Hạ Yên Nhiên, chính xuất thân của ta, mẹ cũng đồng ý."

      "Con biết , " Quyền Sơ Nhược bất đắc dĩ lắc đầu, : " nhìn Hạ Yên Nhiên, chỉ mẹ của ta thôi, mẹ cũng đồng ý đúng ?"

      "Cái đứa con này, cố ý chọc giận mẹ?" Phạm Bồi Nghi mặt lạnh trừng , giọng dịu lại, "Sơ Nhược, nếu như con là mẹ, con cũng đồng ý."
      Phong nguyetChris thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      chương 5.3
      "Mẹ, " Ánh mắt Quyền Sơ Nhược chuyển động, nắm bả vai của mẹ mình, "Mẹ và ba trước khi kết hôn chỉ gặp nhau lần, vì ba mà mẹ có cần làm đến mức này ?"

      Phạm Bồi Nghi nhíu mày, ánh mắt dần dần bình thản xuống, "Có vài người gặp qua lần liền quên được, có vài người thấy cả đời cũng nhớ kỹ."

      "...... Có ý gì?" Quyền Sơ Nhược cau mày, hiển nhiên thể hiểu lời của bà.

      Phạm Bồi Nghi cười nhìn con , : " ngốc, con cần phải hiểu?"

      hiểu.

      Quyền Sơ Nhược mờ mịt nhìn bà, lại thấy Phạm Bồi Nghi đứng lên, khóe môi nở nụ cười, "Mẹ làm mì sốt tương cho con."

      Mắt thấy mẹ mình rời , Quyền Sơ Nhược chán nản thở dài. Từ lúc bắt đầu, mẹ những lời này, hoàn toàn nghe hiểu.

      Giây lát, Quyền lão phu nhân chống gậy vào nhà, nhìn thấy cháu sững sờ: "Có tâm sao?"

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, tâm tình tốt: " cho bà đâu."

      "Stop!"

      Bà cụ bĩu môi, cùng tranh cãi, " thôi."

      Cuối cùng, Quyền lão phu nhân xoay người vào phòng bếp, mình tìm thú vui.

      "Haizz ——"

      Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng bà nội xa, giọng lầm bầm: " ." cong miệng lên, phiền não lấy mắt kiếng mặt xuống.

      Tâm của có hơn hai mươi năm, người cả nhà có ai biết sao?!

      Buổi trưa ăn mì sốt tương ngon, Quyền Sơ Nhược hiếm khi trở về ăn. Ăn no, bộ đến sau vườn hoa để xem bảo bối của .

      "Họa Họa!"

      Quyền Sơ Nhược tốt bụng lấy rau cải ra, đứng ở trước lồng sắt cho ăn. Nhưng trong lồng tiểu tử kia ràng ăn no, đối với thức ăn của chủ nhân cảm giác hứng thú gì.

      "Lại kén ăn?" Quyền Sơ Nhược cau mày, nhìn chằm chằm nó, giọng căm hận : " muốn xơi hết mày!"

      Họa Họa là con thỏ cưng, lông tơ toàn thân trắng noãn, chỉ có hai lỗ tai với chung quanh mắt là lông màu đen. Năm nay nó ba tuổi, thân thể tròn vo bé rất là đáng .

      " ấy lại ." Quyền Sơ Nhược đứng ở trước lồng, mình thầm: "Cũng biết, lần này ấy bao lâu mới có thể trở về."

      Họa Họa nhìn chằm chằm chủ nhân đưa rau cải tới, miễn cưỡng há miêng tha vào trong ổ, há cái miệng ăn.

      Ring ring ring ——

      Điện thoại di động trong túi reo, Quyền Sơ Nhược thấy mã số, cười nghe, "Đồng Đồng, có chuyện gì sao?"

      "Dì Quyền Quyền." Giọng Liêu Đồng có cái gì đúng, hàm chứa mấy phần nức nở, "Ba con, ngã bệnh......"

      Sắc mặt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, lập tức đứng lên ra ngoài.

      Lái xe chạy tới bệnh viện quân đội, Quyền Sơ Nhược bước nhanh lên lầu ba. Trong tay nắm mẩu giấy, là giấy phê duyệt mới có thể vào.

      Gian phòng này là bệnh viện quân đội, bình thường cũng tiếp nhận bệnh nhân thông thường, thậm chí người thân của quân nhân ngã bệnh, cũng rất khó vào nơi này.

      Phòng bệnh lầu ba rất an tĩnh, cửa cầu thang còn có quân nhân trông chừng, tránh khỏi những người có nhiệm vụ đến gần.

      Quyền Sơ Nhược đưa ra mẩu giấy trong tay ra, lập tức có người dẫn vào phòng bệnh.

      Diện tích phòng bệnh lớn, là phòng người, thiết bị đầy đủ hết. Người nằm ở giường bệnh, sắc mặt chợt tái nhợt, đôi mắt đen thâm thúy giờ nhắm chặc, cũng có dấu hiệu thức tỉnh.

      "Thủ trưởng sốt cao còn chưa có giảm, bác sỹ buổi tối mới có thể tỉnh lại." Nhân viên canh gác đơn giản giao phó mấy câu, xoay người rời , hơn nữa đóng cửa phòng bệnh lại.

      Quân đội gọi điện thoại về nhà, vừa vặn là Liêu Đồng nhận. dám cho ông bà biết, trực tiếp gọi điện thoại cho Quyền Sơ Nhược.

      Trong phòng bệnh rất an tĩnh, chỉ có tiếng động máy ôxi xíu. Quyền Sơ Nhược đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm người đàn ông nằm ở đó, trong lòng thắc chặt.

      Đưa tay sờ sờ trán của ấy, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho rút tay về.

      Bác sỹ là sốt cao dẫn tới lây qua phổi, cần nằm viện trị liệu.

      Quyền Sơ Nhược mở ghế dựa ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm bình nước biển nhiễu giọt, trái tim nhảy loạn. Nhận được điện thoại, sau đó chạy tới bệnh viện, trước sau chỉ cần 40 phút. Tới nơi này trong 40 phút, mỗi phút mỗi giây, hô hấp của đều lộ ra sợ hãi.

      Liêu Đồng diễn tả ràng lắm, Quyền Sơ Nhược nghe được con bé khóc, cả người hoàn toàn bị dọa sợ. Bình thường người Liêu Phàm ngừng có vết thương lớn , cho nên nghe con bé khóc, tự động tưởng tượng thành thân thể bị trọng thương.

      Thở phào cái dài, giây thần kinh toàn thân căng thẳng của Quyền Sơ Nhược đột nhiên dãn ra, cả người cũng buông lỏng xuống.

      Cả buổi chiều, bác sỹ vào quan sát hai lần, hơn nữa đo lường nhiệt độ cho Liêu Phàm. Nhiệt độ từ từ biến mất, đây là tượng tốt, hẳn là người rất nhanh có thể thức tỉnh.

      Ngoài cửa sổ trời chiều dần dần tối, Quyền Sơ Nhược canh giữ ở bên giường bệnh, đôi tròng mắt đen rơi vào mặt của , đáy lòng tư vị phức tạp. giống như rất nhiều năm, ấy đều có cơ hội ở cùng nhau như vậy, lần cuối cùng là ở vợ ấy bệnh qua đời sau.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 5.4
      Khi đó Liêu Đồng vừa sinh ra lâu, ấy canh giữ trước linh cữu vợ mình, trong ngực ôm con quấn tã. Quyền Sơ Nhược còn nhớ ngày ấy, bầu trời mưa trơi tí tách, ấy đứng ở trong linh đường lời nào.

      từng cho đó là trời cao cho cơ hội. Nhưng đợi năm rồi lại năm, nhìn Liêu Đồng từ bi bô tập đến hiểu chuyện học, nhưng thủy chung cũng chờ được câu kia của ấy.

      năm kia, lọt vào vòng tay của ấy, người đàn ông có nụ cười ôn nhu khắc ở đáy lòng .

      Nụ cười của , giống như gió xuân tháng ba mềm nhất, để cho người ta gặp qua là quên được

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, nhìn người đàn ông ngủ mê man, trái tim chua xót. ấy cho nụ cười ôn nhu nhất, nhưng cũng cho tổn thương trí mạng nhất.

      Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng lộ vẻ xúc động.

      Liêu Phàm, ý chí là sắt đá sao.

      Điện thoại di động trong túi vẫn kêu, Quyền Sơ Nhược muốn nghe, trực tiếp tắt máy.

      "Em đến đây lúc nào vậy?"

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu, chỉ thấy Liêu Phàm tỉnh táo, hơn nữa muốn chống thân mình ngồi dậy.

      "Đừng cử động." Quyền Sơ Nhược cầm đầu vai của ấy, để cho ấy cử động.

      Liêu Phàm nghe lời nằm xuống, khóe miệng dâng lên mấy phần ý cười, "Là Đồng Đồng cho em?"

      "Ừ." Quyền Sơ Nhược cho ấy uống chút nước, lại sờ sờ trán của ấy, quả nhiên bớt nóng.

      "Dọa sợ à." Liêu Phàm cười khẽ, gương mặt tuấn tú mơ hồ tiều tụy , " rồi để cho bọn họ thông báo trong nhà, nhưng mà chỉ là phát sốt, việc gì lớn."

      "Phát sốt cũng chết người." Quyền Sơ Nhược tức giận .

      Liêu Phàm cười cười, hề phản bác. ấy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mày kiếm nhíu lại: " muộn rồi, em về nhà sớm ."

      Tỉnh lại liền đuổi ? Quyền Sơ Nhược trầm mặt, trong lòng cũng lạnh nửa.

      " muốn làm trễ nãi công việc của em." Mắt thấy mặt cúi thấp, Liêu Phàm do dự bổ sung.

      Giây lát, Quyền Sơ Nhược xách theo ví da đứng dậy, dặn dò: "Sáng mai em dẫn Đồng Đồng tới đây."

      "Được rồi." Do dự chút, Liêu Phàm mới gật đầu đồng ý.

      Quyền Sơ Nhược mở cửa ra ngoài, trước khi giao phó nhân viên công tác mấy câu.

      Trước cửa sổ phòng bệnh, Liêu Phàm nghiêng người tựa vào cửa sổ, cho đến khi xe Quyền Sơ Nhược rời , chân mày ấy nhíu chặc mới giãn ra.

      "Khụ khụ ——"

      Nhân viên công tác đỡ ấy lên giường, vội vàng sắp xếp cơm tối.

      đường lái xe về đến nhà, Quyền Sơ Nhược xách theo ví da lên lầu. vừa vừa suy nghĩ, hình như có chuyện gì có làm, nhưng lại nhớ ra được.

      Mở cửa phòng, trong nhà khoảng gian đen kịt, cửa trong phòng khách cũng mở ra. mượn ánh sáng xíu, vào trong phòng ngủ, đột nhiên ở giữa nghĩ đến cái gì.

      Hỏng!

      Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, sắc mặt đại biến. Hôm nay đồng ý tới nhà họ Lục, nhưng quên còn mống?!

      Lấy điện thoại di động ra, Quyền Sơ Nhược xem những cuộc gọi vừa rồi, mới phát giác là toàn số của Lục Cảnh Hanh. vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại người nào nghe.

      Thời gian này, khẳng định nhà họ Lục ăn cơm rồi. có trở về, cũng thông báo tiếng, chừng lại rước lấy phiền phức cho mình!

      Quyền Sơ Nhược nhếch môi, xoay người muốn ra ngoài, cổ tay lại bị người từ phía sau bóp chặt.

      "A ——"

      Trong bóng tối, có người chạm mặt áp xuống, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người liền chống đỡ ở tường.

      "Em...... Ở nhà?"

      Màu ánh trăng bạc chiếu vào, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cảm thấy trong lòng thở phào nhõm. quay trở về, xem ra vấn đề lớn

      "Tại sao thất hẹn?" Gương mặt tuấn tú của người đàn ông căng thẳng, nhìn ra vẻ mặt lúc này.

      "Có chuyện làm chậm trễ." Thần sắc Quyền Sơ Nhược áy náy, : "Lần này là tôi sơ sót, quên thông báo cho ."

      bị Lục Cảnh Hanh đè ở trong ngực, theo bản năng đưa tay đẩy . Nhưng xô đẩy mấy lần, đều thể tránh thoát từ trong ngực .

      Quên thông báo?

      Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm người trong ngực, gương mặt tuấn tú cúi xuống, ở người ngửi . Là mùi nước khử trùng trong bệnh viện, dính phải rất khó phai .

      "Quyền Sơ Nhược, trong hiệp nghị của chúng ta quy định như thế nào?" Lục Cảnh Hanh lấn người tiến lên, lồng ngực vững chắc hoàn toàn đè chặt , cho bất kỳ gian giãy giụa.

      "Chuyện đêm nay, là tôi phạm quy." Quyền Sơ Nhược tận lực lui ra, nhưng phía sau là vách tường, tránh cũng có chỗ tránh.

      Hơi thở nóng rực đập vào mặt, để cho toàn thân căng thẳng. Quyền Sơ Nhược lạnh mặt, : " buông tôi ra, cho dù muốn chuyện chúng ta cũng cần phải đổi loại phương thức."

      "Như vậy tốt sao?" Lục Cảnh Hanh cúi đầu, môi mỏng tiến lại gần .

      tốt.

      Miệng còn chưa ra hai chữ kia, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy trước mặt nóng lên, người đàn ông hôn vào môi của .
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :