1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 45

      Mới vừa lên lầu, chạm mặt cục thân thể nhào tới. Quyền Sơ Nhược đưa tay tiếp được, ôm chặt con vào trong ngực, "Mỹ Mỹ, cho phép con chạy nhanh như vậy."

      Mỹ Mỹ thắt bím tóc, mặc bộ váy công chúa màu trắng, quay về phía mẹ cười lấy lòng, hướng trong ngực làm nũng, "Biết ạ."

      Quyền Sơ Nhược đưa tay ôm bé lên, vừa vừa hỏi, " con đâu?"

      "Đọc sách."

      Đẩy cửa thư phòng ra, Quyền Sơ Nhược ôm con vào, quả nhiên thấy con trai ngồi ở bệ cửa sổ, đùi để quyển sách. thở dài, đôi mày thanh tú nhíu lại.

      Thằng nhóc mặc cái quần yếm, mặt mang cái mắt kiếng màu đen, ngồi ngay ngắn ra vẻ người lớn, nét mặt cẩn thận tỉ mỉ. Đứa này IQ rất cao, cùng tuổi của thằng bé hoàn toàn có nắm giữ trình độ kiến thức như nó.

      "Hằng ngày, con nhìn cái gì vậy?" Quyền Sơ Nhược cũng đặt con bệ cửa sổ, cười lại gần thằng bé. cảm thấy mình cười, nhưng con trai lại càng thích cười.

      "Mẹ có thú vị." Ngày ngày đẩy cái gọng kiếng màu đen, mặt có vẻ muốn trả lời gì.

      Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, giọng điệu của thằng bé, cũng chút nào giống như đứa bé năm tuổi, thành thục lão luyện làm cho nhức đầu.

      " à, kể chuyện xưa cho em được ?" Mỹ Mỹ lắc lắc thân thể bé, tiếp cận trai bên cạnh.

      Mỗi ngày căn bản thèm nhìn ai, mắt vẫn nhìn chằm chằm quyển sách như cũ, "Lãng phí thời gian."

      trai kể chuyện xưa, Mỹ Mỹ bị thương rất nặng, uất ức hướng vào trong ngực mẹ bé, "Mẹ, Mỹ Mỹ cũng muốn như Đóa Đóa vậy, em ấy có em trai chơi với em ấy, vì cái gì con lại có?"

      Ách ——

      Quyền Sơ Nhược mím môi, nghĩ thầm cái vấn đề này phải giải thích thế nào?

      Thời khắc bị làm khó, có hai bàn tay to lớn ôm lấy con vào trong ngực trấn an, "Mỹ Mỹ ngoan, con có trai tốt sao?"

      " trai chơi cùng con." Mỹ Mỹ tựa vào trong ngực ba mình, vẻ mặt rất đau lòng, "Đóa Đóa , trong bụng mẹ của em ấy có thiên sứ . Mỹ Mỹ cũng muốn có thiên sứ !"

      Lục Cảnh Hanh đưa tay lau khô nước mắt nước mũi cho con , cười : "Như vậy, ba cũng bỏ vào trong bụng mẹ thiên sứ có được hay ?"

      Sắc mặt Quyền Sơ Nhược cứng đờ, hung hăng nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hanh.

      Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn, trong nháy mắt ngừng khóc, " đấy à?"

      Lục Cảnh Hanh hôn cái trán con cái, nét mặt kia rất nghiêm túc, ít cũng giống giỡn.

      "Ba, giao Mỹ Mỹ cho con." Đột nhiên, con trai trầm lặng mở miệng. Thằng bé nhảy từ bệ cửa sổ xuống, đứng ở trước mặt Lục Cảnh Hanh, bộ mặt kia, hiển nhiên là trai.

      Lục Cảnh Hanh để con xuống, chỉ thấy thằng bé dắt lấy tay con , dẫn ra ngoài, " dẫn em chơi trốn tìm."

      Đối với thái độ khác thường của con trai, Quyền Sơ Nhược rất hiểu . lôi kéo tay Lục Cảnh Hanh, hai người tựa vào cạnh cửa nghe đối thoại của hai em này khi xuống lầu.

      " à, có thể chơi trốn tìm hay ?"

      "Vậy em còn muốn thiên sứ sao?"

      "Muốn."

      "Vậy phải chơi trốn tìm."

      "Ô ô ô, à, tại sao như vậy?"

      "Đứa ngốc, nếu như em muốn trong bụng mẹ có thiên sứ , ba liền để thời gian chúng ta chơi trốn tìm rất dài rất lâu!"

      "...... Vậy em cần...... Thiên sứ rồi."

      Trong thang lầu tiếng chuyện dần dần xa, sắc mặt Quyền Sơ Nhược tái xanh quay đầu lại, quát: "Lục Cảnh Hanh, biết xấu hổ!"

      Lục Cảnh Hanh sờ lỗ mũi cái, đưa tay khóa cửa phòng ngủ lại, "Bà xã, lần này đến lượt chúng ta chơi trốn tìm."

      Sau tiếng, hai người chơi trốn tìm chơi đến triệt để, mồ hôi dầm dề té ở giường phòng ngủ. Quyền Sơ Nhược giật giật ngón tay, gương mặt đỏ ửng mắng: " Lục Cảnh Hanh, bình thường đều là dạy con thế sao?"

      " dạy sai." Lục Cảnh Hanh hôn môi sưng đỏ của cái, thoả mãn thầm: "Chơi trốn tìm, là trò chơi tốn thời gian nhất. Em cho rằng con trai của dễ gat như vậy sao?"

      Quyền Sơ Nhược biết gì, cắn răng nghiến lợi trả lời: "Lục Cảnh Hanh, con trai còn phải là giống như à!"

      "Ha ha......"

      Lục Cảnh Hanh chỉ cười , vẻ mặt dịu dàng. Giống như sao? ràng rất giống mới đúng, đầu óc tỉnh táo, tính tình kín kẽ, câu nệ cười, thậm chí lý lẽ cứng nhắc và tật xấu cũng giống nhau như đúc.

      Trong vườn hoa dưới lầu, truyền đến tiếng cười khoan khoái của bọn , Lục Cảnh Hanh cúi đầu hôn vợ mình, nụ hôn nóng bỏng sâu.

      Quyền Sơ Nhược theo bản năng hôn trả lại , nụ cười ở khóe miệng xinh đẹp. nhàng thầm ở trong lòng, biết bao nhiêu lần: Lục Cảnh Hanh, em , tất cả của chúng ta!

      Cõi đời này chuyện lãng mạn nhất, là có có em, cùng nhau từ từ già , vĩnh viễn nâng (em) ở trong lòng bàn tay.

      Hoàn.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :