1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 39
      "Nếm thử cái này chút." Ý thức được muốn nổi giận, trước đó Lục Cảnh Hanh nghĩ đến đối sách. lấy nắp ra, lấy canh bắp nấu xong đưa đến trước mặt .

      Mùi thơm hạt bắp nồng nặc, còn kèm theo mùi bơ. Theo bản năng Quyền Sơ Nhược nuốt ngụm nước bọt, do dự có muốn ăn hay đây? Nếu như ăn, Lục Cảnh Hanh có phải càng thêm sợ hay ?!

      Mắt thấy bộ dáng do dự rối rắm, Lục Cảnh Hanh buồn cười cầm muỗng lên, nhàng thổi nguội canh, đưa đến bên miệng của , : "Ngoan, trước tiên lấp đầy bụng sau đó nghĩ cách trị thế nào."

      Coi như có chút tự biết , Hừ!

      Quyền Sơ Nhược nhận lấy cái muỗng, cúi đầu bắt đầu ăn canh. Mùa này rất thích hợp ăn canh bắp, vị ngọt ngào mềm dẻo, ăn ngon cực kỳ. chén canh bắp rất nhanh thấy đáy, vẫn chưa thỏa mãn chép miệng, chợt nghĩ đến cái gì, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, "Lục Cảnh Hanh, biết nấu ăn?"

      Đột nhiên nổi đóa, thiếu chút nữa Lục Cảnh Hanh chống đỡ được. vội vàng giơ tay lên, lựa chọn thẳng thắn được khoan hồng, " chỉ biết nấu cái này."

      "?"

      Lục Cảnh Hanh cầm chén cất xong, vẻ mặt thành khẩn gật đầu, "."

      Nhìn dáng vẻ giống láo, Quyền Sơ Nhược cũng còn ép hỏi. Sau bữa cơm chiều thỏa mãn ngã xuống giường, tứ chi nhàng giãn ra. Mất thể lực, rốt cuộc bổ sung trở lại.

      Ban đêm ở trong núi, so với thành thị coi như là mát mẻ. Tắm rửa xong, Quyền Sơ Nhược mặc đồ ngủ ngồi ở ban công ngoài trời, khẽ ngẩng đầu lên thưởng thức trời đầy sao.

      Nơi này khí tốt, có ô nhiễm sao trời ban đêm so với thành thị đẹp hơn.

      Lục Cảnh Hanh theo ra ngoài, ở ngồi xuống bên cạnh , đổ thuốc chống muỗi vào lòng bàn tay chà xát, rồi sau đó bôi người , "Tại sao lại quên dùng cái này? Mấy ngày trước người nào bị muỗi chích ngứa khắp người."

      Quyền Sơ Nhược nằm trong ghế, nhấc cánh tay cùng hai chân lên, vô cùng hưởng thụ phục vụ của . Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ là buổi tối có nhiều muỗi, hơn nữa kích cỡ muỗi là dọa người!

      "Được rồi." Lục Cảnh Hanh bôi thuốc xong cho , lại từ trong nhà lấy máy sấy ra. tự tay ôm vào lòng, ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc ướt át của , : "Về sau phải sấy khô tóc, nếu mua hè cũng cảm."

      Bình thường thích chuyện, nếu mà đụng chuyện gì có liên quan đến Quyền Sơ Nhược, tính tình Lục Cảnh Hanh tương phản, liên miên lải nhải dứt.

      Quyền Sơ Nhược nghe quen thuộc, cũng cảm thấy có gì khác thường. quay đầu , hai con ngươi sáng ngời rơi vào mặt của .

      Ban công có đèn tường, tia sáng mờ nhạt nhuộm trán người đàn ông, dưới bóng tối từng đặc điểm gương mặt ràng. Lòng Quyền Sơ Nhược khẽ lay động, vẻ mặt dịu dàng, "Ông xã, vĩnh viễn cũng đối tốt với em như vậy sao?"

      Hình như tóc thổi khô, Lục Cảnh Hanh tắt máy sấy, môi mỏng mỉm cười, : "Bây giờ mới biết đối với em hả?"

      "Hẹp hòi!"

      Quyền Sơ Nhược biết còn nhớ chuyện lúc trước, khỏi trách . giơ tay lên nhốt chặt cái cổ của Lục Cảnh Hanh tựa mặt vào đầu vai , "Nếu như qua năm mươi năm, thời điểm chúng ta tám mươi tuổi, là cái bộ dáng gì?"

      Cái hình ảnh ấy, Lục Cảnh Hanh cũng từng tưởng tượng qua. nắm tay người trong ngực tay, nhàng nâng ở lòng bàn tay, : "Chúng ta biết về già rồi bên cạnh đoàn trẻ con, có con trai có con , có cháu trai và có cháu ."

      "Hihi——"

      Quyền Sơ Nhược ở trong lòng cười khẽ, trêu ghẹo : " biết suy nghĩ, nào là cháu trai cháu đều nghĩ đến."

      "Nếu như cháu trai chúng ta chịu thua kém, chừng còn có chắt trai." Lục Cảnh Hanh cười bổ sung, hai mắt thâm thúy dâng lên ý cười, vẻ mặt ôn hòa, thấy chút nào những ngày đau khổ qua.

      Theo lời của , trước mắt Quyền Sơ Nhược cũng ghiện lên hình ảnh hạnh phúc tràn trề. Bọn chạy vòng ở bên cạnh họ, người nhà vừa vừa cười, vui vẻ hòa thuận.

      tốt.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 40
      Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu cao lên, vẻ mặt thành kính nhìn bầu trời đêm, trầm giọng : "Cảm ơn."

      Lục Cảnh Hanh nhìn bộ dáng nghiêm túc, hồ nghi hỏi: "Em cảm ơn người nào?"

      Đưa tay chỉ lên trời, đáy mắt Quyền Sơ Nhược tươi cười, thẳng: "Cảm ơn ông trời để cho em gặp ."

      Nghe được lời của , đầu tiên Lục Cảnh Hanh sững sờ, tiếp theo dịu dàng cười lên. đưa tay nâng mặt của Quyền Sơ Nhược lên, từ từ cúi mặt mình xuống, để môi mình rơi vào môi của .

      Nụ hôn này, chứa bất kỳ sắc thái tình dục nào, chỉ là biểu đạt đáy lòng xúc động của lúc này.

      "Ông xã, " Quyền Sơ Nhược mím môi, hướng về phía trước chỉ, "Chúng ta nên mua mảnh đất, đợi đến sau này chúng ta về hưu tới nơi này xây nhà ở."

      "Ừ."

      Lục Cảnh Hanh tán đồng gật đầu, "Ở phía sau làng du lịch này, ba năm trước đây chọn xong mảnh đất."

      "Oa, sớm mua rồi!" Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, đồng thời thầm bội phục, vẫn là ánh mắt ông xã nhà tốt nhất biết nhìn xa trông rộng.

      Lục Cảnh Hanh ôm chặt người trong ngực, tròng mắt sáng ngời cúi đầu nhìn chằm chằm , từng chữ từng câu, chậm rãi mở miệng, "Về sau chúng ta tới đây dưỡng lão, vô luận khi đó chúng ta già bao nhiêu, bên cạnh có em, bên cạnh em có , vậy là tốt rồi."

      Khóe mắt Quyền Sơ Nhược hơi ẩm, giữ chặt ngón tay của , mười ngón tay quấn lấy nhau. Cái gọi là hôn nhân đơn giản là có người, vĩnh viễn cùng ở bên cạnh người đó, xa rời.

      Thời gian thảnh thơi, luôn trôi qua rất nhanh, ở làng du lịch nghỉ hơn tháng, Quyền Sơ Nhược có chút vui đến quên cả trời đất, tỉnh táo lại, liền muốn vùi đầu vào những ngày thần kinh căng thẳng kia.

      Hôm nay ăn xong cơm tối, Quyền Sơ Nhược dọn đồ đạc xong trở lại phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh ở dưới lầu loay hoay xoạn đồ. Toàn thân đều là mồ hôi, vội vàng vào phòng tắm tắm.

      Tắm rửa xong, thay quần áo sạch , cả người cũng thoải mái rất nhiều. Quyền Sơ Nhược đứng ở trước kính chải đầu, khóe mắt nhìn lướt qua, thấy kệ có thứ gì, thoáng chốc ngơ ngẩn.

      Kỳ kinh nguyệt tháng trước của là lúc nào?

      Quyền Sơ Nhược nhớ, thời điểm ở làng du lịch vừa đúng ngày dì cả chưa xong, cho nên mang nhiều băng vệ sinh. Nhưng tháng này căn bản dùng qua vật kia, dì cả cũng có thăm.

      Mở cửa phòng tắm ra, Quyền Sơ Nhược vội vã lấy cuốn sổ trong túi xách ra. thói quen ở ngày thứ nhất kỳ kinh nguyệt, dùng bút đỏ đánh dấu ngày. Sau khi nhìn thấy ngày vẽ vòng đỏ của tháng trước, nụ cười lập tức cứng đờ.

      Theo dạng này tính là kỳ kinh nguyệt của qua mười ngày, nhưng dì cả cũng có tới. Trước kia cũng xuất tình huống này, hồi tưởng khác thường mấy ngày gần đây của , lòng Quyền Sơ Nhược mơ hồ khẳng định cái gì.

      Ban đêm nằm ở giường, người bên cạnh lăn qua lộn lại ngủ được, Lục Cảnh Hanh nhíu mày, đưa tay ôm vào trong ngực, "Làm sao mất ngủ thế? Mỗi ngày thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em như heo, tối nay là thế nào đây?"

      Quyền Sơ Nhược tựa vào ngực , khe khẽ cắn lấy môi. biết Lục Cảnh Hanh rất muốn đứa bé, cho nên có xác định trước, muốn cho biết, sợ uổng công vui vẻ trận.

      "Em muốn về nhà." Quyền Sơ Nhược đưa tay ôm chặt hông của , mở miệng thấp.

      Giọng của lộ ra mất mác, Lục Cảnh Hanh tính toán ra ngoài lâu như vậy, cũng nên về. Dù sao bọn họ đều có công việc riêng, thể nào thoát khỏi quá lâu.

      "Được, sáng mai chúng ta trở về." Ở trán hôn cái, giọng Lục Cảnh Hanh trấn an.

      Quyền Sơ Nhược dạ tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt. nghe tiếng tim người đàn ông đập trầm ổn vững vàng, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ.
      Ngày hôm sau dậy sớm, Lục Cảnh Hanh tự mình chuẩn bị bữa ăn sáng. đặc biệt hái bắp, nấu canh. Cuối cùng có bữa ăn sáng phong phú, bọn họ ăn hơn nữa.

      Ăn sáng xong lâu sau, liền có tài xế lái xe tới đây. Lục Cảnh Hanh để vali lên xe, dắt tay của từ trong biệt thự ra.

      Ở chỗ này khoảng thời gian, Quyền Sơ Nhược đối với biệt thự này rất có cảm tình. lưu luyến quay đầu lại, bộ dáng kia nhìn rất đau lòng.

      Lục Cảnh Hanh ôm vào lòng, dụ dỗ: "Về sau chúng ta nghỉ phép trở lại ở, có được hay ?"

      "Đây là ." Quyền Sơ Nhược bắt cam kết, chỉ sợ chơi xấu.

      Người đàn ông cười khẽ tiếng, nghĩ thầm ngốc, còn vui mừng vì được ở đây! Ở nơi này tốt, có người đặc biệt phục vụ, còn có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mà đánh gục , người tham luyến nơi này, là có được hay !

      " đồng ý nới em." Lục Cảnh Hanh hôn khóe miệng cái, mở cửa xe để cho lên xe.

      Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thời điểm đưa tay giữ chặt dây nịt an toàn động tác đặc biệt êm ái. cẩn thận dời dây , chỉ sợ ghìm chặt bụng.

      Lục Cảnh Hanh quét mắt thấy hành động quái dị, cũng để ở trong lòng.

      "Lái xe chậm chút."

      Quyền Sơ Nhược dịu dàng dặn dò , khi ánh mắt chuyên chú lái xe lấy lòng bàn tay nhàng dính vào bụng. Nơi này, có phải mang theo bảo bảo thuộc về bọn họ hay ?

      Trở lại thành phố Duật Phong, Lục Cảnh Hanh dẫn Quyền Sơ Nhược trở lại nhà họ Lục trước. hơn tháng có thấy bọn họ, người trong nhà cũng là nhớ nhung, buổi trưa ăn cơm ở nhà họ Lục, buổi chiều trở về nhà họ Quyền ăn, chờ trở lại nhà của bọn họ cũng là buổi tối rồi.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chuơng 42
      Hôm nay chạy hai bên, Quyền Sơ Nhược mệt mỏi. Tắm rửa xong, cũng kip xấy tóc, người gục ở giường ngủ say. Lục Cảnh Hanh từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy nằm lỳ ở giường ngủ, lập tức cầm máy sấy tới.

      Chỉnh tốc độ gió nhất, Lục Cảnh Hanh đứng ở bên giường, động tác dịu dàng thổi khô tóc cho . nhìn chằm chằm hô hấp đều đều của Quyền Sơ Nhược, khỏi cười khẽ, ngủ là sâu, như vậy cũng tỉnh.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược nghe tiếng chuông báo thức, đúng lúc rời giường. Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, hôm nay nấu cơm rất có tâm, hơn nữa tay nghề có tiến triển.

      Bữa ăn sáng xong, Lục Cảnh Hanh dắt tay bà xã, hai người đúng lúc ra cửa. Giúp mở cửa xe, tỉ mỉ dặn dò, "Lái xe cẩn thận."

      Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, ngồi vào trong xe. Giây lát, cửa sổ xe hạ xuống đưa đầu ra, "Hôm nay có làm thêm giờ ?"

      Lục Cảnh Hanh quay người lại, hề nghĩ sâu vấn đề của , chỉ cho là làm nũng, " làm thêm giờ."

      Vốn là rất lâu làm, bàn làm việc khẳng định chất đống như núi, chỉ là nếu vui vẻ, công việc có thể từ từ làm.

      Nghe vậy, khóe miệng Quyền Sơ Nhược kéo ra nụ cười, "Được, em biết rồi."

      Đưa mắt nhìn lái xe , Lục Cảnh Hanh cong môi, tâm tình tốt cũng ngồi lên xe, tới ngân hàng.

      Trở lại phòng luật sư, Quyền Sơ Nhược kêu Tống Văn lấy đồ sau cốp xe chuyển lên. nghỉ phép trong núi, có đồ gì đặc biệt, chỉ là mang về những thứ rau xanh cùng trái cây thiên nhiên, phân cho mọi người nếm thử chút mới mẻ.

      "Wow!" Tống Văn nhìn chằm chằm dâu tây trong tay, bốc lên trái nếm nếm, ngừng gật đầu: " ngọt ngọt, là mùi vị em ăn khi còn bé."

      Bây giờ đồ tuy giống nhiều, nhưng đa số đều ăn giống mùi vị lúc đó.

      Quyền Sơ Nhược mím môi cười cười, cúi đầu xử lý hồ sơ trong tay, ánh mắt hề nhìn nàng, "Sau này có cơ hội, tôi dẫn mọi người chơi chút, chỗ kia rất tốt."

      "Được, " Tống Văn nghe cái này lên tinh thần, lập tức hiến kế, "Chị Quyền, bằng thời điểm cuối năm chúng ta hôi họp làng du lịch , vui vui vẻ vẻ chơi hai ngày."

      Quyền Sơ Nhược trở lại tập trung vào công việc, tiến vào trạng thái rất nhanh. đẩy hồ sơ xử lý xong trong tay qua, : "Trước làm việc cho tốt, công việc tốt mới có phần thưởng."

      "Dạ!" Tống Văn chào cái, vẻ mặt vui vẻ.

      "Đợi chút." Quyền Sơ Nhược gọi lại người ra khỏi cửa, phân phó : "Buổi chiều tôi phải ra ngoài chuyến, chuyện khác sau hẵng ."

      Tống Văn ngớ ngẩn, quan tâm hỏi: "Chị có chuyện gì sao?"

      "Ừ." Quyền Sơ Nhược gật đầu, vẻ mặt nhìn ra phập phồng gì.

      Tống Văn cố gắng ức chế tật xấu nhiều chuyện, nhưng vẫn là nhịn được lòng hiếu kỳ, "Chị thế nào vậy? Thân thể thoải mái sao?"

      Lần này, thái độ Quyền Sơ Nhược khác thường, cũng có trách cứ nàng, hơi cong môi, "Có lẽ là tin tức tốt."

      Tin tức tốt gì? Tống Văn rất muốn hỏi như thế, chỉ xét thấy rằng liên tục dấu kín muốn nhiều chuyện nhưng chỉ có thể thức thời câm miệng, ngoan ngoãn công tác.

      Lái xe tới đến bệnh viện phụ sản, Quyền Sơ Nhược đăng ký chờ kiểm tra. Thời điểm đến phiên , bác sĩ hỏi thăm ngắn gọn, liền viết đơn, để cho thử máu.

      Kết quả xét nghiệm rất nhanh có, Quyền Sơ Nhược nhìn tờ xét nghiệm, trong lòng biết trước được cái gì. Nhưng muốn chính miệng bác sĩ , mới cảm giác được đây là .

      "Chúc mừng ." Bác sĩ nhận lấy tờ xét nghiệm của , khóe miệng nhiễm cười, " mang thai ba tuần rưỡi rồi."

      Ngay cả trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi chính miệng bác sĩ xác minh Quyền Sơ Nhược vẫn nhịn được hốc mắt ê ẩm. mím môi, tim cuồn cuộn cảm xúc nồng nhiệt.

      mang thai!

      Từ bệnh viện ra ngoài, xa xa chân trời dần dần nổi lên rặng mây đỏ. Quyền Sơ Nhược ngồi lên xe, lòng bình ổn vững vàng lái xe về nhà.

      Sáu giờ tối, đúng lúc Lục Cảnh Hanh trở về nhà. đường về đặc biệt siêu thị mua cá. Ở làng du lịch bọn họ thường câu cá, thủ nghệ chiên cá của Quyền Sơ Nhược rất tốt.

      " trở về." Lục Cảnh Hanh xách theo con cá mới mua, vào phòng bếp.

      Quyền Sơ Nhược mang tạp dề, nấu canh. tới ở bên cạnh hôn lên khuôn mặt cũng đưa cá trong tay qua, "Bà xã, muốn ăn cá em làm."

      "Tanh quá!" Quyền Sơ Nhược bịt mũi, lông mày thanh tú nhíu chặt.

      Lục Cảnh Hanh sững sờ, nghĩ thầm con cá này rất tươi mới, lúc mua vẫn còn sống. Có thể thấy được bộ dáng nhíu mày, cũng đành phải thôi, trở tay nhét cá vào tủ lạnh, chờ nhân viên làm thêm giờ tới làm vậy.

      "Rửa tay, ăn cơm." Quyền Sơ Nhược bưng cơm tối chuẩn bị xong, thúc giục người phía sau.

      Lục Cảnh Hanh rửa tay rồi ra ăn cơm, thức ăn nóng hổi cũng mang lên bàn rồi. Ăn bữa ăn tối luôn nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược, nhưng vẻ mặt như thường, hề để cho phát khác thường gì.

      Buổi tối tắm rửa xong, Lục Cảnh Hanh ở thư phòng xử lý tài liệu. Lòng luôn luôn bất an, cuối cùng chủ động tới đến phòng khách tìm .

      "Bà xã, có phải em có chuyện gì hay ?"

      Quyền Sơ Nhược vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cầm lên hộp điều khiển ti vi điều chỉnh lượng lại. kéo ví da, móc giấy chứng nhận xét nghiệm bên trong ra đưa cho nhìn.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 43
      "Đây là cái gì?" Lục Cảnh Hanh xem hiểu.

      Quyền Sơ Nhược đưa ngón tay chỉ cho nhìn, khóe miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc, "Trong này , em mang thai."

      Á ——

      Trái tim Lục Cảnh Hanh có cái gì nổ tung, tin tức này có chút đột nhiên. Mặc dù trong khoảng thời gian này cũng ngừa thai, nhưng nghĩ tới đứa bé có thể tới nhanh như vậy.

      "Ngu?" Quyền Sơ Nhược thấy khẽ nhếch miệng lên lời nào, rất là mất mác, "Lục Cảnh Hanh, nét mặt của vô dụng!"

      Qua trận tinh thần nhộn nhạo, ánh mắt Lục Cảnh Hanh dời xuống dừng lại ở bụng bằng phẳng của , xác định hỏi, "Trong bụng của em, có con của chúng ta?"

      là mang thai, hỏi lời này ngu ngốc?

      Quyền Sơ Nhược cong môi, nghĩ thầm người thông minh cũng chẳng qua là như thế. khẳng định gật đầu cái, nắm lấy lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh đặt vào bụng của mình, trầm giọng : "Nơi này là có con của , cũng là con của em."

      Sau vài giây, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy hồi trời đất quay cuồng, hai cánh tay Lục Cảnh Hanh vững vàng nâng lên ôm vào trong ngực dùng sức hôn, "Bà xã, làm sao em lại lợi hại như vậy, mới tháng liền mang bầu!"

      Đó là!

      Lòng Quyền Sơ Nhược đắc chí. Chỉ là mặt giữ vững tao nhã, cười nịnh nọt mà : "Ông xã, cũng rất lợi hại đó!"

      Cũng bởi vì câu nịnh nọt này của , mãi cho đến lúc trước khi ngủ Lục Cảnh Hanh đều suy nghĩ, rốt cuộc là mang thai khi nào? Là ở suối nước nóng lần đó, hay là núi lần đó?

      Quyền Sơ Nhược im lặng liếc mắt, nghĩ thầm người đàn ông này biết xấu hổ. chống cự nổi cơn buồn ngủ liền ở trong ngực ấm áp của ngủ say sưa.

      Quyền Sơ Nhược mang thai, cái tin tức tốt khổng lồ này hoàn toàn chấn động hai nhà họ Quyền và họ Lục. Trước mắt Sở Kiều có thai, cho nên nhà họ Quyền là song hỉ lâm môn, Phạm Bồi Nghi cười đến khép miệng được, cảm thấy cái hạnh phúc này tới nhanh!

      Mang thai ba tháng, lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược tới bệnh viện khám thai. Toàn bộ hành trình Lục Cảnh Hanh cùng , tấc cũng rời. Theo lời của bác sĩ , tuổi của mang thai, coi như là sản phụ lớn tuổi, các phương diện đều phải chú ý.

      Kiểm tra xong các mục, bác sĩ từ phòng siêu ra ngoài, rửa tay sạch ngồi ở trước bàn, mỉm cười nhìn đôi vợ chồng ân ái, "Hai người là thích con trai hay là con ?"

      Quyền Sơ Nhược sửa quần áo ngay ngắn ra ngoài, liền nghe Lục Cảnh Hanh mở miệng, "Con ."

      muốn đứa con , tốt nhất lớn lên ngũ quan giống Quyền Sơ Nhược.

      Bác sĩ mím môi cười khẽ, quay đầu hỏi bà mẹ, " thích con trai hay con ?"

      Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong ghế, suy nghĩ chút : "Con trai."

      nghĩ từ ngày bản thân mình lấy chồng, Phạm Bồi Nghi khóc hai mắt mơ hồ xưng đỏ, trái tim hung hăng thắt lại cái, lấy kinh nghiệm cũng muốn mình bi thương như vậy.

      Nghe được đáp án hai người bọn họ, bác sĩ đưa tờ siêu mới vừa rồi cho bọn họ, rất là vui tính cười : "Nguyện vọng của hai người, cũng có thể đạt được nha."

      Cũng có thể đạt được?

      Lục Cảnh Hanh ngớ ngẩn, sau đó thấy tờ kết quả siêu kia, hoàn toàn ngây ngẩn. Quyền Sơ Nhược thấy vẻ mặt có cái gì đúng, vội vàng cầm lấy xem, sau đó cũng kinh ngạc đến ngây người.

      Sinh đôi!

      Cái tin tức quan trọng này, Lục Cảnh Hanh quyết định thông báo trước cho nhà họ Quyền. lái xe chở Quyền Sơ Nhược trở lại nhà chính, hai người dừng xe xong xuống, cách đó xa có bóng người quen thuộc qua.

      "Ba, Đồng Đồng muốn cõng cao."

      "A! Ba là giỏi!"

      "Ha ha ha, mẹ xem, ba có phải là giỏi hay ?"

      Liêu Đồng làm nũng, lớn như vậy còn muốn Liêu Phàm cõng. lay chuyển được con , Liêu Phàm chỉ có thể cõng vai.

      Ở bên cạnh họ, Lâm Lâm cầm thức uống trong tay, vừa lau mồ hôi cho Liêu Đồng, vừa dặn dò: "Liêu Phàm chậm chút, đừng làm ngã con bé!"

      "Mẹ hãy yên tâm , ba rất lợi hại." Liêu Đồng chơi vui mừng, hoàn toàn hả hê quên mình.

      bé tinh mắt, Liêu Đồng ngồi ở bả vai ba mình, tầm mắt rất rộng. bé liếc thấy Quyền Sơ Nhược, lập tức kêu lên: "Dì Quyền Quyền, dì Quyền Quyền."

      bé vừa hô như vậy, ánh mắt của mọi người cũng đưa tới.

      Liêu Phàm để con xuống, dắt tay Lâm Lâm tới chỗ bọn họ.

      "Dì Quyền Quyền!" Liêu Đồng chạy tới, ôm lấy hông của , "Bà nội nghỉ phép, Đồng Đồng rất nhớ dì."

      "Ngoan!"
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 44
      Quyền Sơ Nhược đưa tay xoa xoa đầu của bé, ánh mắt dịu dàng, "Dì Quyền Quyền cũng nhớ con."

      Liêu Đồng rất thích Lục Cảnh Hanh, thấy cũng ở đây, vội vàng lễ phép chào hỏi, "Chào chú."

      "Chào con." Đôi môi Lục Cảnh Hanh mím , quay đầu lại đối với Liêu Phàm cùng Lâm Lâm cười : " lâu gặp." Kể từ lúc tham gia hôn lễ Liêu Phàm bọn họ có đoạn thời gian gặp nhau.

      Liêu Phàm cười ôn hòa như cũ, ánh mắt ngừng ở khuôn mặt tươi cười của Quyền Sơ Nhược, hỏi khẽ, "Sơ Nhược, em có chuyện gì sao?"

      Nét mặt của đại khái là gạt được người, Quyền Sơ Nhược thoải mái thừa nhận, : " cho hai người biết tin tức tốt, em sắp làm mẹ rồi."

      "Có ?" Lâm Lâm kinh ngạc ngoài ra quên chúc mừng, "Chúc mừng chị."

      "Cảm ơn."

      Mắt Quyền Sơ Nhược lóe sáng, theo bản năng nhìn về phía Liêu Phàm, lại thấy vẻ mặt nổi lên thần sắc cũng như năm đó từ cây rớt xuống, bị vững vàng đón vào trong ngực để cho cảm thấy ấm áp.

      "Chúc mừng hai người." Liêu Phàm chủ động đưa tay nắm tay Lục Cảnh Hanh.

      Lục Cảnh Hanh cười tiến lên, khoảng cách cùng ấy bắt tay, ghé vào lỗ tai ấy câu gì. Chỉ thấy Liêu Phàm đáy mắt biến đổi, gương mặt tuấn tú thoáng qua sợ hãi thán phục, " chúc mừng hai người."

      Câu chúc mừng này, từ trong miệng Liêu Phàm thốt ra, Quyền Sơ Nhược cảm thấy rất có trọng lượng. nhìn người đàn ông phía trước, cảm xúc ở đáy lòng bình tĩnh. tốt, Liêu Phàm của vẫn còn, vẫn luôn ở đây.

      đường trở về, Liêu Đồng ở trước mặt nhảy nhảy nhót nhót , Lâm Lâm cúi đầu, cảm xúc so với mới vừa rồi hình như có biến hóa. ấy do dự nửa ngày, mới lấy dũng khí hỏi người đàn ông bên cạnh, " thích con trai hay con ?"

      Liêu Phàm quay đầu, ánh mắt rơi vào cây to tươi tốt nơi xa kia, vẻ mặt dịu dàng như nước, "Con ."

      Nghe được , Lâm Lâm trừng mắt nhìn, ôm lấy tay của , : "Vậy được rồi em nỗ lực."

      Nghe vậy, Liêu Phàm ngớ ngẩn, cúi đầu thấy ấy mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, khóe miệng nhịn được cong lên, "Chúng ta cùng nhau cố gắng."

      Đây coi như là lần đầu tiên Lâm Lâm nghe được từ trong miệng Liêu Phàm ra lời như vậy, dùng sức nắm chặt tay của , lòng tràn đầy rung động đồng thời đáy lòng lại thầm cam kết.

      Thủ trưởng, em nhất định để cho hạnh phúc, để cho hối hận khi gặp em.

      Trong phòng khách nhà họ Quyền, già trẻ lớn bé đều ngồi cùng nhau. Bụng Sở Kiều tương đối lớn, có bầu hơn năm tháng, có thể thấy bụng nhô ra.

      Bên này Quyền Sơ Nhược còn chưa có lộ bụng bầu, vóc người vẫn còn rất thon thả.

      "Kết quả kiểm tra như thế nào?" Phạm Bồi Nghi bưng nước trái cây tới, rất công bằng đưa cho con và con dâu.

      Quyền Yến Thác chán ngắt nhìn, lòng phục. Có gì đặc biệt hơn người, phải là mang thai sao? Hừ!

      "Tốt vô cùng." Cái miệng Quyền Sơ Nhược uống nước trái cây, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua em trai, cố ý chọc giận ấy.Lục Cảnh Hanh là con rể, được đối xử cũng tồi. Phạm Bồi Nghi cắt trái cây đưa cho con rể ăn.

      màn này lòng Quyền Yến Thác chua xót dứt, Thái Tử Gia của nhà họ Quyền đáng thương, hôm nay nghèo túng nông nỗi cũng có người thương!

      "Bé con của bà, con phải mau mau lớn nha." Phạm Bồi Nghi vuốt bụng Quyền Sơ Nhược, trong miệng lẩm bẩm. Bà lấy quần áo của trè sơ sinh mới mua ngày hôm qua ra, phân cho Sở Kiều cùng con , mỗi người phần.

      Mày kiếm Lục Cảnh Hanh nghiêm túc, miệng trấn định , "Mẹ, mẹ chuẩn bị đồ thiếu rồi."

      Phạm Bồi Nghi cau mày, hiểu nhìn về phía .

      Bà nội Quyền nghe lời này, chợt nhíu mày nhìn sang, hình như đoán được cái gì.

      "Bác sĩ , bà xã con mang thai song sinh!" viên đá làm gợn ngàn tầng sóng của Lục Cảnh Hanh.

      "Cái gì? Song sinh?!"

      " là song sinh?"

      "Chị, rể, chúc mừng hai người!"

      Người lớn trong nhà cũng vui mừng choáng váng, chỉ có Sở Kiều lấy lại tinh thần, vui vẻ ôm Quyền Sơ Nhược chúc mừng. Hai người chuẩn bị làm mẹ, say mê cuồng nhiệt trao đổi cách nuôi trẻ.

      sô pha, Quyền Yến Thác chán nản than thở. Xong đời, từ nay về sau ở trong nhà này, coi như là hoàn toàn có địa vị rồi!

      năm này, nhà họ Quyền song hỉ lâm môn, chỉ có nghênh đón cháu , đồng thời còn nghênh đón đôi long phượng thai khiến nhiều người thích .

      Năm năm sau.

      Quyền Sơ Nhược sau khi tan việc, lái xe trở lại biệt thự nhà họ Lục. Kể từ sinh con, và Lục Cảnh Hanh liền chuyển về nhà họ Lục ở, hai đứa bé trong nhà đều cần người chăm sóc.

      "Mợ ba." Người giúp việc nhận lấy cái chìa khóa xe của .

      Quyền Sơ Nhược đáp lời, xách theo ví da lên lầu. Vòng qua thang cầu thang xoắn ốc, tới lầu ba, kể từ khi đôi long phượng thai nhà họ Lục sinh ra, lầu ba liền trở thành nơi dành riêng cho bọn họ.

      Trước đó nhà họ Lục đôi long phượng thai, sau lại lại thêm long phượng thai nữa, trong lúc nhất thời là đề tài đứng đầu thành phố. Những năm này còn có ít người chuyện này say sưa.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :