1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 34.4
      Bà cụ hạ thấp giọng, ghé vào lỗ tai biết những gì, chỉ thấy khóe miệng Lục Cảnh Hanh.....đọng nét cười, giọng dịu dàng : "Bà nội con biết mà, ra trong lòng ấy đặc biệt con!"

      Phốc ——

      Bên này Quyền Yến Thác uống nước bị sặc, kinh thiên động địa ho khan. Sở Kiều ngừng cười, giơ tay lên vỗ sau lưng giúp ấy.

      Nụ cười Quyền Sơ Nhược biến thành màu gan heo, hung hăng nhìn chằm Lục Cảnh Hanh.

      Có bà nội che chở, Lục Cảnh Hanh hoàn toàn sợ hãi. Quyền Sơ Nhược có cách bắt , lại thể ở trước mặt mọi người trở mặt, chỉ có thể yên lặng chịu được xuống!

      "Haizzz!"

      Quyền Yến Thác thuận qua giọng điệu kia, nhíu mày thấy Quyền Sơ Nhược mặc quần áo dài người, hai mắt hẹp dài nheo lại, "Chị ơi, trời nóng như vậy, chị mặc áo cổ cao rồi lại tay dài nữa nóng sao?"

      Khóe miệng ấy nâng lên độ cong mập mờ, khi chuyện lộ ra ý tốt.

      Quyền Sơ Nhược giận tái mặt, ánh mắt lộ ra nguy hiểm.

      Mắt thấy biến sắc, Sở Kiều lấy tay bịt miệng Quyền Yến Thác, mặt vội vàng cười theo, "Chị, chị đừng để ý đến ấy."

      Quyền Sơ Nhược dần tản tức giận, nếu phải là nhìn bụng của Sở Kiều, Quyền Yến Thác bị xử đẹp!

      Ở nhà họ Quyền ăn cơm trưa, Quyền Sơ Nhược sắp xếp đồ đạt vào vali xong Lục Cảnh Hanh từ lầu xách xuống, trực tiếp bỏ vào xe.

      Bên ngoài sân, nhà già trẻ cũng đứng ở dưới mái hiên đưa tiễn. Quyền Sơ Nhược cảm thấy rất ngượng ngùng, bởi vì chuyện của , khiến người cả nhà đều quan tâm theo.

      Quyền Chính Nham cũng chạy về nhà, nhìn con con rể của ông, vui mừng cười cười.

      "Ba, mẹ." Lục Cảnh Hanh nắm chặt tay Quyền Sơ Nhược, khẽ cúi người xuống chào, "Mọi người cần lo lắng, tụi con rất tốt."

      Nghe được , Phạm Bồi Nghi hài lòng gật đầu. Bà tin tưởng người con rể này,.

      Quyền Sơ Nhược mím môi, ánh mắt rơi vào mặt Quyền Chính Nham, cười : "Ba, con nhớ kỹ lời ba ."

      Nghe vậy, Quyền Chính Nham khẽ thở dài, nụ cười dịu dàng, "Có câu này của con ba an tâm."

      Quyền Yến Thác ôm Sở Kiều, hai người châu đầu ghé tai, biết cái gì nữa, thỉnh thoảng có tiếng cười khẽ.

      "Được rồi, đừng cho tụi nó đứng phơi nắng nữa!" Bà nội Quyền lên tiếng giọng uy nghiêm.

      Bà cụ nắm gậy trong tay, đáy mắt mơ hồ lộ ra nụ cười, "Chủ nhật về nhà dùng cơm với bà!"

      "Dạ." Quyền Sơ Nhược cong môi, lầu bầu tiếng, "Bà nội càm ràm quá."

      Bà nội Quyền thính lực cực tốt, giơ gậy lên muốn đánh, lại bị Lục Cảnh Hanh tay mắt lanh lẹ bảo hộ ở trong ngực, lôi kéo xuống bậc thang.

      Xe chạy ra khỏi sân, Quyền Sơ Nhược lưu luyến thu hồi ánh mắt. Hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, thấy bộ dáng như có điều suy nghĩ, khỏi hỏi : "Nhanh như vậy liền muốn trở về, chủ nhật chúng ta lại trở về nữa."

      Quyền Sơ Nhược có trả lời, kéo ví da lấy hai quyển màu đỏ bên trong ra, : "Lục Cảnh Hanh, đồ cho tìm được, chúng ta có thể ly hôn."

      "A ——"

      Lục Cảnh Hanh la hét, cước thắng xe lại, ngừng xe ở ven đường.

      "Bà xã, chúng ta phải là hòa hảo rồi sao?" Lục Cảnh Hanh ngoan ngoãn mở miệng, mặt Quyền Sơ Nhược có biểu cảm gì, hoàn toàn biết hay giả.

      "Ly hôn là trước." Quyền Sơ Nhược nhíu mày, chận miệng của .

      Lục Cảnh Hanh giơ tay lên sờ lỗ mũi cái, ăn vạ : "Ý phải!"

      sớm biết có này chiêu, Quyền Sơ Nhược vung giấy kết hôn trong tay lên, : " sao cả, dù sao vật này ở chỗ em, muốn ly hôn rất dễ dàng."

      " cho phép!" Lục Cảnh Hanh đưa tay vụt qua mặt của , có lấy lại tinh thần trước, động tác nhanh chóng đoạt lấy được hai quyển màu đỏ, bỏ vào trong túi của mình, "Vật này về sau giữ, như vậy tương đối an tâm."

      Nguy hiểm !

      Nhìn gương mặt tuấn tú hả hê, Quyền Sơ Nhược hề tức giận. chợt cong môi, cầm giấy khen trong tay mở ra, ánh mắt dịu dàng: "Lục Cảnh Hanh, chúng ta sớm gặp qua?"

      Lục Cảnh Hanh sửng sốt chút, chậm rãi gật đầu, "Ừ, sớm gặp qua, đáng tiếc em quên ."

      Đầu quả tim dâng lên mảnh chua xót, chỉ vì cảm thấy mất mác. Quyền Sơ Nhược nghiêng người ngang nhiên xông qua, nâng hai cánh tay lên nhốt chặt bờ vai của , con ngươi đen nhánh trong suốt như nước, "Ông xã, xin lỗi! Từ nay về sau, em quên nữa."

      Lục Cảnh Hanh kinh ngạc nhìn , ngực lăn lộn dậy sóng mãnh liệt. Cõi đời này, ‘ quên ’ càng thêm động lòng người hơn nữa là ‘em ’. Đây là lời thề cũng là lời hứa của .

      Trái tim Lục Cảnh Hanh nóng chút, hạnh phúc rót đầy từng tế bào toàn thân. Lòng bàn tay rơi vào đầu ngón tay của , mười ngón đan vào nhau, biểu thị tình cảm lâu như trời đất của bọn họ.

      Người đàn ông cười cúi đầu, đôi tay ôm lấy gương mặt của , nhàng hôn ở khóe miệng của , " tin tưởng em."

      Quyền Sơ Nhược mím môi cười khẽ, đáy mắt sáng lung linh. ôm Lục Cảnh Hanh, tầm mắt nhìn mây trắng lơ lửng nơi xa, chợt tâm huyết dâng trào, "Chúng ta nghỉ phép có được hay ? Chỉ có hai người chúng ta."

      Chỉ có hai người , cái này biết tốt bao nhiêu.

      Lục Cảnh Hanh cong môi, ở bên tai cọ xát lâu, : "Được."

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chuong 35
      Đối với mọi người quanh năm suốt tháng đều làm việc mà có thể hưởng thụ mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh lại, có điện thoại di động quấy rầy, hoàn toàn buông lỏng tiếp cận Internet, đó mới là loại cuộc sống phát ra từ trong đáy lòng.

      Tám giờ sáng, Quyền Sơ Nhược tựa vào cái ôm ấm áp trong ngực người đàn ông, chậm rãi tỉnh lại. Gần đây đồng hồ sinh học của tự động điều chỉnh, hoàn toàn thích ứng với ngày nghỉ cuộc sống như hôm nay.

      Người đàn ông bên cạnh còn ngủ, Quyền Sơ Nhược nhếch mày, nhìn khuôn mặt tuấn tú của , khỏi cười tiếng thấp. Ngẩng đầu lên, tại khóe miệng hôn cái vô cùng, cẩn thận vén chăn lên, mặc quần áo xuống giường.

      Sau khi rửa mặt, Quyền Sơ Nhược đổi đồ thể thao, buộc tóc dài thành tóc đuôi ngựa, từ phòng ngủ xuống lầu.

      nghỉ ở tòa biệt thự suối nước nóng này có thiết bị là hạng nhất. Khắp khu biệt thự nằm ở chỗ yên tĩnh trong núi, bốn phía toàn cây xanh biếc, có núi có nước, khí trong lành.

      Bên ngoài khu biệt thự có mảnh đất trống, dựng lên ít lều lớn. Ở trong đó trồng trọt các loại rau xanh, trái cây, muốn ăn hái, tuyệt đối là thực phẩm xanh tươi mới.

      Những thứ đồ này đều là đặc biệt của làng du lịch, hể là du khách ở nơi này, cũng có thể hái bất cứ lúc nào.

      Quyền Sơ Nhược mang theo cái giỏ trúc, lo lắng cất bước tới lều lớn. cúi người xuống rút lên nhúm hành lá, có giọt nước trong suốt sáng long lanh, mức độ tươi mới có thể thấy ràng.

      Bên này quả cà dáng dấp tồi, Quyền Sơ Nhược vén tay áo lên, bắt đầu hái. Hai quả cà tím, ba quả cà chua, còn có khoai tây với ớt xanh, hái rau xanh xong, lại hái được ít quả dâu tây ở lều lớn bên cạnh, những món ăn này, đủ cho và Lục Cảnh Hanh ăn ngày.

      đường trở về, có sân , bên trong sân có mười mấy con gà. Nhớ lần đầu tiên tới lấy trứng gà, Quyền Sơ Nhược sợ tránh sau lưng Lục Cảnh Hanh, sau đó lão nông dân giàu kinh nghiệm cho biết, chỉ cần công kích những con gà kia, nó đều rất an phận.

      Thuận lợi lấy hai quả trứng ra, đặt trong lòng bàn tay thậm chí còn có nhiệt độ. Quyền Sơ Nhược hài lòng trở về, vừa vừa suy nghĩ bữa ăn sáng ăn cái gì.

      Trở lại biệt thự, rửa tay sạch vào phòng bếp, mang theo tạp dề sau bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng. Nửa giờ sau, Lục Cảnh Hanh rửa mặt mũi xong, nghe trong phòng bếp bay ra mùi thức ăn, nụ cười dịu dàng.

      "Bà xã, tài nấu nướng của em càng ngày càng tốt rồi."

      Hai bàn tay to lớn vòng bên hông, Quyền Sơ Nhược hề giãy giụa, nụ cười ra bên khóe môi, "Đó là đương nhiên, ra nấu cơm phải là rất khó."

      trộn xong bột mì, đổ dầu vào chảo, bắt đầu chiên bánh rán hành. Trước khi du lịch, đặc biệt cùng dì Lan học làm, trong khoảng thời gian này rèn luyện, vậy mà cũng giống đến bảy phần.

      Lục Cảnh Hanh cúi đầu, cằm đệm ở vai của , vẻ mặt lười biếng mà buông lỏng. Mỗi ngày cực kỳ hưởng thụ loại cuộc sống này, có bà xã phục vụ, hai người cùng nhau hái rau nấu cơm, mỗi đêm tay cầm tay ngắm sao trong núi chút, còn có thể nhàn hạ câu cá.

      " ra ngoài chờ ." Quyền Sơ Nhược đẩy chút, có ở phía sau quấy rối, thoải mái chân tay được.

      Lục Cảnh Hanh cũng có dây dưa, ở mặt hôn cái, xoay người rời phòng bếp. cầm bát đũa ra ngoài, tự động bày ra bàn, sau đó mở ti vi.

      Cái tivi ở phòng khách coi như là công cụ giải trí duy nhất của bọn họ. Vốn là trong biệt thự có mạng internet, Lục Cảnh Hanh cũng cho người gỡ ra. Nếu là nghỉ phép, vậy hẳn chỉ có thế giới của hai người, có bất kỳ quấy rầy gì.

      Rất nhanh Quyền Sơ Nhược bưng cái mâm ra ngoài, cười : "Có thể ăn."

      Hành lá trộn đậu hũ, trứng gà luộc, cháo gạo, còn có bánh rán hành. Bữa ăn sáng phong phú, Lục Cảnh Hanh nhìn muốn chảy nước miếng. giúp múc cháo, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

      "Ừ, ăn ngon." Cắn cái bánh rán hành xốp giòn, miệng Lục Cảnh Hanh khen dứt.

      Quyền Sơ Nhược cười cười, chính mình cũng nếm. Mặc dù so ra kém với dì Lan, nhưng tệ, mùi vị cực tốt.

      "Bà xã, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?" Lục Cảnh Hanh nhấp hớp cháo, nhíu mày hỏi.

      Bửa sáng còn chưa có ăn xong, liền nhớ tới buổi trưa? Quả nhiên là tham ăn!

      Quyền Sơ Nhược mím môi, chỉ qua rổ rau, : "À, đều ở bên trong đó."

      Người đàn ông nhìn qua hai lần, vẻ mặt hơi có thất vọng. Mặc dù cơm nhà nông ăn ngon, nhưng vẫn muốn ăn thịt đó, ngày ngày ăn chay, cái này có chút chịu nổi!

      "Khí trời hôm nay rất tốt, chúng ta câu cá chứ?" Lục Cảnh Hanh nâng môi lên, thử hỏi .

      Lại câu cá?

      Hai mắt Quyền Sơ Nhược lãng tránh, tuần này cũng lần thứ ba, câu cá rất thú vị sao? ra cần phải cũng hiểu, Lục Cảnh Hanh ghét bỏ cơm trưa, có thịt cá ăn cũng tốt.

      muốn ngược đãi , Quyền Sơ Nhược thuận theo gật đầu, hề đâm xuyên lòng dạ mọn của .

      Dùng điểm tâm xong, Lục Cảnh Hanh chủ động rửa chén, động tác của nhanh chóng rửa xong, liền lấy dụng cụ đánh bắt cá, lôi kéo Quyền Sơ Nhược ra biệt thự, tới phía sau hồ nước.

      Tòa suối nước nóng, là hai Lục Cảnh Hanh đầu tư xây dựng, bởi vì hai vợ rất nhiều, thiết bị cả làng du lịch đều rất cao cấp. căn bản du khách muốn gì nơi này đều có.

      Chỉ là câu cá phải có kiên nhẫn, đối với tính tình hấp tấp của Quyền Sơ Nhược mà , thể tính là dày vò. Lục Cảnh Hanh hạ câu, kiên nhẫn ngồi ở ô che nắng chờ, vững vàng ngồi hồi lâu, lời nào cũng liếc xéo, vẻ mặt tự nhiên.

      Nhưng Quyền Sơ Nhược thấy mặt nước bình tĩnh lay động, cảm thấy muốn điên. Bình thường lên tòa án, sợ đối thủ mạnh mẽ, chỉ sợ có kích thích, để cho nghiền.

      Nhưng bây giờ ngồi ở chỗ chán ngắt này, đối mặt với cần câu hề nhấp nhô, hoàn toàn buồn bực!

      "Lục Cảnh Hanh, còn phải đợi bao lâu nữa?" Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên nhìn chằm chằm nhịn được hỏi.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 36
      "Xuỵt ——"Ngón tay Lục Cảnh Hanh chỉ ở môi, giọng : "Nhanh thôi, đừng có gấp."

      Hồ nước lớn, bên trong đều là cá hoang dại. Chung quanh có người nào, trừ bọn họ, còn có hai người đàn ông lớn tuổi, cũng là đồng dạng khí định thần nhàn (nhàn nhã, im lặng phân tâm).

      Chán nản thở dài, Quyền Sơ Nhược cảm thấy hối hận. nên ra ngoài, ở nhà ngủ tốt? Chạy tới nơi này phơi nắng làm cái gì, nóng muốn chết!

      Nhớ tới nóng, càng cảm thấy ánh mặt trời quá cay độc, kéo mũ che nắng thấp hơn.

      Mồ hôi theo gò má xuống, đồ thể thao sau lưng của cũng ươn ướt. Quyền Sơ Nhược phồng má, rốt cuộc thể nhịn được nữa, "Lục Cảnh Hanh, em câu nữa!"

      "Mắc câu rồi——"

      Lục Cảnh Hanh đứng lên, đè mu bàn tay lại, động tác nhanh lui về phía sau thu dây câu. ngón tay Quyền Sơ Nhược bị dắt, chỉ có thể làm theo động tác của .

      Cảm giác cần câu hạ xuống, dây câu chuyển động lên cũng coi là thuận. Vốn là Quyền Sơ Nhược hề coi là quan trọng, nhưng nhìn chằm chằm độ cong cần câu cúi xuống, thế nhưng đáy lòng cũng dâng phần mong chờ nào đó.

      Giây lát, khi nhìn thấy cần câu mình dính con cá chép lớn kia, bộ dáng thay đổi trong nháy mắt, kích động nhảy dựng lên, "Oa, em câu được cá rồi."

      Lục Cảnh Hanh nhìn người ở trong lòng , Quyền Sơ Nhược hưng phấn đến kềm chế được, cười hỏi: "Vui ?"

      "Ừ." Quyền Sơ Nhược khẳng định gật đầu, kéo thùng đựng tới, gỡ lưỡi câu ra, bỏ cá câu được vào, đứng ở bên cạnh nhìn, nhịn được than thở, " to, xinh đẹp."

      Cái đuôi cá chép có chút đỏ lên, vảy cá toàn thân đầy đủ, nó bày cái đuôi bơi qua bơi lại làm chòm râu đong đưa.

      Lục Cảnh Hanh cười trộm, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhắn đỏ lên của , : "Chúng ta trở về, trời nóng rồi."

      Trở lại biệt thự, Quyền Sơ Nhược tận tâm đổ cá từ trong thùng nước ra. đặc biệt lấy ra chậu gỗ rất lớn, nuôi cá chép ở bên trong. Chỉ sợ nó đói bụng, còn bẽ chút bánh màn thầu làm thức ăn cho cá.

      Lục Cảnh Hanh tựa cạnh cửa, nhìn thấy cử động của có chút buồn cười, khỏi nhếch môi , "Sắp bị tử hình đều muốn ăn no trước."

      Sắp bị tử hình?

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, chất vấn: " muốn làm gì?"

      "Ăn cá." Ánh mắt Lục Cảnh Hanh tỏa sáng, nghĩ thầm con cá này khẳng định là ngon, "Bà xã, chúng ta làm kho tàu hay là hấp."" cho ăn!"

      Quyền Sơ Nhược đứng lên, đôi tay chống nạnh, "Lục Cảnh Hanh cho ăn nó!"

      "Tại sao?"

      " cho sát sinh, nó đáng như vậy!"

      "......"

      Lục Cảnh Hanh nhíu mày, kiên nhẫn giải thích, "Bà xã, cá chính là cho người ăn."

      "Ai ?" Quyền Sơ Nhược liếc , giọng căm hận : "Lục Cảnh Hanh, có thể có chút lòng thương hay ?"

      Ăn cá và lòng thương, có quan hệ gì?

      "Bà xã, em hãy nghe ......"

      " nghe nghe!"

      Quyền Sơ Nhược che chở chậu cá trong lòng, rất có loại hung hãn ‘ dám ăn nó, em liền ăn ’!

      Được rồi, Lục Cảnh Hanh thua trận, chán nản xoay người. Sớm biết như vậy, bằng ở nhà ngủ nướng, nhọc nhằn khổ sở câu cá còn cho ăn, đây là tình huống gì?!

      Leng keng ——

      Bên ngoài biệt thự có người, Lục Cảnh Hanh nhìn máy theo dõi, mở cửa ra.

      "Cậu ba." Là quản lý làng du lịch, dựa theo phân phó tới đây tặng đồ, "Đây là cậu hai kêu tôi đưa tới."

      Mở hộp giữ ấm ra, Lục Cảnh Hanh nghe thấy được mùi thịt, trong nháy mắt đôi mắt sáng lên. Gà xé cay, thịt ngâm dấm đường, thịt bò hầm, còn có thịt kho tàu nổi tiếng lâu đời của nhà họ Quyền.

      "Cậu hai , để cậu và mợ ăn thoả thích, ngày mai tôi lại đưa tới." Quản lý để mấy thứ lại, sau đó rời .
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 37
      Rất lâu có ăn thịt, Quyền Sơ Nhược cũng có chút thèm. lấy bát đũa ra, thấy Lục Cảnh Hanh xuống tay khai trạn, khinh bỉ : "Ăn từ từ, có rất nhiều mà."

      Mấy dạng này đều là thích ăn, chậm thế nào?

      Mùi vị thịt kho giống ở nhà như đúc, Quyền Sơ Nhược ăn vài miếng, trái tim khẽ lay động. Ra ngoài nghỉ phép gần tháng, có chút nhớ nhà, nhớ người trong nhà.

      Cơm trưa ăn no nê, Lục Cảnh Hanh thay quần bơi, để ý ngăn cản của Quyền Sơ Nhược, ép buộc cũng thay đồ bơi, lôi vào trong hồ, tắm suối nước nóng uyên ương.

      Lúc này ngâm có chút nóng, cũng may nhiệt độ qua kiểm soát. Quyền Sơ Nhược tựa vào bên cạnh hồ, thoải mái thở dài, "Haizzz, cuộc sống như thế, đúng là tốt, buồn lo, vô dục vô cầu (Vô dục có dục vọng, có ham muốn thể xác. Vô cầu là cầu mong, ước mong)."

      Lục Cảnh Hanh cạ vào bên người , ở bên trong hồ nước trong suốt, đồ bơi màu xanh biển người Quyền Sơ Nhược lung linh hấp dẫn. Lòng bàn tay người đàn ông nâng hông của lên, đè cả người ở trong ngực.

      buồn lo ngược lại là , nhưng vô dục vô cầu, điều này sao có thể?

      tại máu khắp người đều sôi trào ở đây, muốn lao thẳng đến đè ở phía dưới, chưa thỏa mãn dục vọng dừng!

      "Ưmh!"

      Quyền Sơ Nhược tức giận cau mày, đè nén hơi thở gấp kèm theo nũng nịu, "Đừng...... Cắn em."

      "Ha ha ——"

      Tiếng cười người đàn ông trầm thấp, bí mật mang theo ý xâu trêu chọc, trong hồ bọt nước phập phồng vẩy lên, "Vậy em van cầu sao?"

      Bởi vì loại tình cầu khẩn này, rất mất mặt. Nhưng lúc này bọn họ ở trong suối nước nóng lộ thiên, tuy bây giờ khu biệt thự an toàn rất tốt, nhưng nếu có người thấy, Quyền Sơ Nhược vẫn có cách nào tiếp nhận.

      chỉ hi vọng có thể kết thúc sớm chút, sớm buôn tha cho .

      "Van , có được hay ." Quyền Sơ Nhược khẽ ngồi dậy, đôi tay bấu víu bờ vai của , nâng môi đỏ mọng lên ghé vào lỗ tai thầm.

      Hô hấp ấm áp phun ở sau tai Lục Cảnh Hanh, trong nháy mắt bắp thịt toàn thân căng thẳng, vẻ mặt ở trong chốc lát thay đổi hung dữ như mãnh thú. Đột nhiên Quyền Sơ Nhược ý thức được tốt, vốn cầu xin tha thứ, làm sao có thể giống như biến thành trêu đùa, càng thêm kích thích đây?

      ", em ?" Lục Cảnh Hanh cúi người, lồng ngực vững chắc dán lên phía sau lưng của .

      Đồ bơi bên cạnh hồ ướt nhẹp, ngón tay Quyền Sơ Nhược bấu chặt, cắn môi ra tiếng, "Ừ."

      than thấp, gần như dám mở miệng, chỉ sợ khống chế được rên rỉ nơi cổ họng.

      Lục Cảnh Hanh hài lòng, ghìm chặt hông của , cường thế ép hỏi.

      " ?"

      "Ừ...... ......"

      " nhiều ?"

      "...... Rất ."

      "Nguyện ý để cho em ?"

      "Nguyện ý......"

      "Em chỗ nào? Chỗ này, hay là chỗ này?"

      Ngón tay người đàn ông điểm , ở người châm ngòi thổi gió.

      Quyền Sơ Nhược dồn đủ hơi, trong giây lát đưa tay đẩy ra, mắng: "Lục Cảnh Hanh, biết xấu hổ!"

      "Loại thời điểm này cần xấu hổ, " Lục Cảnh Hanh trở tay nhốt chặt hông của , kéo cả người vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của , động tác càng thêm đoạt lấy, " biết xấu hổ em mới thích, có đúng hay ?"

      Quyền Sơ Nhược trả lời được, cánh môi bị cắn. thoát khỏi ham mê cuồng nhiệt này, thân thể chồng lên nhau, thể ức chế run rẩy bộc phát.

      Thích ?

      Quyền Sơ Nhược cúi đầu, cả người suy yếu vô lực tựa vào trong ngực của , khóe miệng cong. Đại khái là thích , loại triền miên đoạt lấy này, ai có thể kháng cự.

      Cơm tối là ăn ở giường, hai chân Quyền Sơ Nhược cũng ê ẩm, vùi ở trong chăn muốn động. Lục Cảnh Hanh bưng đĩa vào, thấy khuôn mặt nhắn tức giận, rất ràng là giận .

      Giận làm đau . ra Lục Cảnh Hanh cũng hiểu chính mình, nhưng loại thời điểm kia luôn khống chế được, hoàn toàn nắm giữ lực độ tốt.

      "Ăn cơm." Lục Cảnh Hanh bưng đồ ăn đến bên giường, gương mặt tuấn tú dịu dàng.

      Quyền Sơ Nhược dựa lưng vào đầu giường, thấy mặt cười nhộn nhạo, lửa giận trong lòng càng nổi hơn. trầm mặt, đôi mắt như nổi lửa, giống như loại đao nhọn sắc bén.

      dùng vẻ mặt cho , tại mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Ch][ng 38
      "Nếm thử cái này chút." Ý thức được muốn nổi giận, trước đó Lục Cảnh Hanh nghĩ đến đối sách. lấy nắp ra, lấy canh bắp nấu xong đưa đến trước mặt .

      Mùi thơm hạt bắp nồng nặc, còn kèm theo mùi bơ. Theo bản năng Quyền Sơ Nhược nuốt ngụm nước bọt, do dự có muốn ăn hay đây? Nếu như ăn, Lục Cảnh Hanh có phải càng thêm sợ hay ?!

      Mắt thấy bộ dáng do dự rối rắm, Lục Cảnh Hanh buồn cười cầm muỗng lên, nhàng thổi nguội canh, đưa đến bên miệng của , : "Ngoan, trước tiên lấp đầy bụng sau đó nghĩ cách trị thế nào."

      Coi như có chút tự biết , Hừ!

      Quyền Sơ Nhược nhận lấy cái muỗng, cúi đầu bắt đầu ăn canh. Mùa này rất thích hợp ăn canh bắp, vị ngọt ngào mềm dẻo, ăn ngon cực kỳ. chén canh bắp rất nhanh thấy đáy, vẫn chưa thỏa mãn chép miệng, chợt nghĩ đến cái gì, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, "Lục Cảnh Hanh, biết nấu ăn?"

      Đột nhiên nổi đóa, thiếu chút nữa Lục Cảnh Hanh chống đỡ được. vội vàng giơ tay lên, lựa chọn thẳng thắn được khoan hồng, " chỉ biết nấu cái này."

      "?"

      Lục Cảnh Hanh cầm chén cất xong, vẻ mặt thành khẩn gật đầu, "."

      Nhìn dáng vẻ giống láo, Quyền Sơ Nhược cũng còn ép hỏi. Sau bữa cơm chiều thỏa mãn ngã xuống giường, tứ chi nhàng giãn ra. Mất thể lực, rốt cuộc bổ sung trở lại.

      Ban đêm ở trong núi, so với thành thị coi như là mát mẻ. Tắm rửa xong, Quyền Sơ Nhược mặc đồ ngủ ngồi ở ban công ngoài trời, khẽ ngẩng đầu lên thưởng thức trời đầy sao.

      Nơi này khí tốt, có ô nhiễm sao trời ban đêm so với thành thị đẹp hơn.

      Lục Cảnh Hanh theo ra ngoài, ở ngồi xuống bên cạnh , đổ thuốc chống muỗi vào lòng bàn tay chà xát, rồi sau đó bôi người , "Tại sao lại quên dùng cái này? Mấy ngày trước người nào bị muỗi chích ngứa khắp người."

      Quyền Sơ Nhược nằm trong ghế, nhấc cánh tay cùng hai chân lên, vô cùng hưởng thụ phục vụ của . Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ là buổi tối có nhiều muỗi, hơn nữa kích cỡ muỗi là dọa người!

      "Được rồi." Lục Cảnh Hanh bôi thuốc xong cho , lại từ trong nhà lấy máy sấy ra. tự tay ôm vào lòng, ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc ướt át của , : "Về sau phải sấy khô tóc, nếu mua hè cũng cảm."

      Bình thường thích chuyện, nếu mà đụng chuyện gì có liên quan đến Quyền Sơ Nhược, tính tình Lục Cảnh Hanh tương phản, liên miên lải nhải dứt.

      Quyền Sơ Nhược nghe quen thuộc, cũng cảm thấy có gì khác thường. quay đầu , hai con ngươi sáng ngời rơi vào mặt của .

      Ban công có đèn tường, tia sáng mờ nhạt nhuộm trán người đàn ông, dưới bóng tối từng đặc điểm gương mặt ràng. Lòng Quyền Sơ Nhược khẽ lay động, vẻ mặt dịu dàng, "Ông xã, vĩnh viễn cũng đối tốt với em như vậy sao?"

      Hình như tóc thổi khô, Lục Cảnh Hanh tắt máy sấy, môi mỏng mỉm cười, : "Bây giờ mới biết đối với em hả?"

      "Hẹp hòi!"

      Quyền Sơ Nhược biết còn nhớ chuyện lúc trước, khỏi trách . giơ tay lên nhốt chặt cái cổ của Lục Cảnh Hanh tựa mặt vào đầu vai , "Nếu như qua năm mươi năm, thời điểm chúng ta tám mươi tuổi, là cái bộ dáng gì?"

      Cái hình ảnh ấy, Lục Cảnh Hanh cũng từng tưởng tượng qua. nắm tay người trong ngực tay, nhàng nâng ở lòng bàn tay, : "Chúng ta biết về già rồi bên cạnh đoàn trẻ con, có con trai có con , có cháu trai và có cháu ."

      "Hihi——"

      Quyền Sơ Nhược ở trong lòng cười khẽ, trêu ghẹo : " biết suy nghĩ, nào là cháu trai cháu đều nghĩ đến."

      "Nếu như cháu trai chúng ta chịu thua kém, chừng còn có chắt trai." Lục Cảnh Hanh cười bổ sung, hai mắt thâm thúy dâng lên ý cười, vẻ mặt ôn hòa, thấy chút nào những ngày đau khổ qua.

      Theo lời của , trước mắt Quyền Sơ Nhược cũng ghiện lên hình ảnh hạnh phúc tràn trề. Bọn chạy vòng ở bên cạnh họ, người nhà vừa vừa cười, vui vẻ hòa thuận.

      tốt.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :