1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 32.2
      "Chị Quyền." Sở Kiều nhướng mày, khóe miệng khẽ cười, "Mặc dù công ty thời trang của em coi là lớn, nhưng đối với cầu xưa nay của khách hàng toàn lực thỏa mãn, nếu như chị muốn làm riêng caravat, chúng em hoàn toàn có thể làm ra cái độc nhất vô nhị."

      "Thực biết làm ăn." Quyền Sơ Nhược gật đầu, cười : "Kiều Kiều, có em ở bên cạnh A Thác chị an tâm."

      Sở Kiều bướng bỉnh trừng mắt nhìn chằm chằm lòng ngón tay vuốt ve hai chữ mẫu kia, rốt cuộc an tâm lại.

      Đưa Sở Kiều , Quyền Sơ Nhược vẫn sững sờ nhìn chằm chằm caravat. Cho đến khi điện thoại di động bàn reo lên, nhìn mã số, có chút ngoài ý muốn nghe, "Thầy Trần, thầy tìm em có chuyện gì ạ?"

      "Sơ Nhược, " Thầy Trần là chủ nhiệm lớp đại học của , năm đó đối với đặc biệt quan tâm, "Thầy có chuyện cầu xin em giúp tay."

      "Đừng cầu xin, có chuyện gì cần thầy trực tiếp hết ạ." Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại di động, giọng điệu trầm thấp.

      Giây lát, cúp điện thoại, gọi Tống Văn vào, "Hủy bỏ lịch trình buổi chiều."

      Kể từ sau khi tốt nghiệp, nhiều năm như vậy Quyền Sơ Nhược vẫn là lần đầu tiên trở lại trường học. Thầy Trần xin trở lại, vấn đáp cho sinh viên sắp tốt nghiệp.

      vào lễ đường lớn, Quyền Sơ Nhược đứng ở trước đài cao, tâm tư tung bay theo. Còn nhớ năm thứ hai đại học ấy tham gia thi biện luận, cũng là ở chỗ này, đối đầu với đối thủ, thắng đẹp trận đấu kia.

      Nhìn dưới đài từng gương mặt tràn trề tinh thần sức sống, Quyền Sơ Nhược thầm than. Thời gian như thoi đưa, sớm chết thanh xuân tuổi trẻ, từng say đắm, cuối cùng chỉ có thể kết thúc có kết quả.

      Vấn đáp tiến hành tốt đẹp, Quyền Sơ Nhược đối với các câu hỏi của sinh viên đặt ra đều kiên nhẫn trả lời. Về vấn đề có công ăn việc làm, tất cả mọi người rất quan tâm, chính xác dẫn dắt đồng thời lại khích lệ những sinh viên có chí hướng, có thể mình làm ra thế giới riêng.

      Bốp bốp bốp ——

      Vấn đáp kết thúc trong tiếng vỗ tay, Quyền Sơ Nhược được chủ nhiệm mời vào phòng làm việc, thầy Trần rót cho ly trà Long Tĩnh, "Thầy cũng có cái gì tốt chiêu đãi em, đây là trà mới năm nay, nếm thử chút xem?"

      Quyền Sơ Nhược cũng kén chọn, trước kia ở trường học, thậm chí có rất ít người biết thân phận nhà . khẽ nhấp hớp trà, cười : "Ừmh, trà ngon."

      Thầy Trần mím môi cười khẽ, đứa này vẫn luôn hết sức độc lập, xử hiền hoà, cũng có dựa vào gia tộc.

      Thấy tường, treo ít hình. Quyền Sơ Nhược tò mò tới, ánh mắt nhìn từng tờ , "Thầy, thầy còn lưu giữ những bức hình của các cuộc thi này à."

      Nghe được lời của ..., Thầy Trần đứng dậy, cười : "Thầy dạy biết bao sinh viên, chỉ có khóa các em để cho thầy hãnh diện nhất."

      Quyền Sơ Nhược nhìn từng bạn học, cảm xúc đáy lòng khá sâu. Sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người vội công việc, có thể ít chạm mặt, thỉnh thoảng nhìn thấy cũng là vội vã từ biệt, sau đó lại đường ai nấy .

      Tình cảm bạn học là những tình bạn tốt đẹp. Quyền Sơ Nhược thở dài, suy nghĩ ngày nào đó có phải tổ chức họp hội bạn học hay , mọi người náo nhiệt chút.

      Trong lúc vô tình thấy hình ở phần thưởng biện luận, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn sang, cũng thấy gương mặt quen thuộc trong nháy mắt sắc mặt căng thẳng. Tay kia cầm bằng khen, người đàn ông phát bằng cho , tại sao lại là Lục Cảnh Hanh?

      "Thầy, " Quyền Sơ Nhược đưa tay, đầu ngón tay điểm lên tấm hình đó, hỏi: " ta......"

      "Em Cảnh Hanh hả, " Thầy Trần thấy chỉ người đàn ông, cười : "Cậu ấy phải sinh viên của thầy, chẳng qua cậu ấy hơn các em ba khóa, khóa của cậu ấy có nhiều luật sư nhất, chính là khóa có sinh viên ‘miệng sắt Chu Thi Thi ’ đó."

      Lời trong miệng tất cả đều nuốt trở về, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc nhìn hình mất hồn. Trong hình người đàn ông mặc áo t shirt màu trắng, quần màu vàng nhạt, đặt bằng khen ở trong tay của , khóe môi nâng lên nụ cười dịu dàng như nước.

      Tại sao là ấy?

      Lòng Quyền Sơ Nhược chấn động, đối với chuyện này, căn bản chút ấn tượng cũng có. Chỉ là biết mình học cùng trường với là Lục Cảnh Hanh, nhưng cũng biết bọn họ còn có dạng gặp nhau như vậy.

      Từ trường học ra ngoài, Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong xe, cũng có nổ máy. nhìn thấy tốp năm tốp ba sinh viên trong sân trường, đáy lòng tư vị gì.

      Khi đó, trong mắt tràn đầy hình bóng của Liêu Phàm, ngoại trừ ấy ra người đàn ông nào cũng đập vào mắt. Khó trách lần trước về nhà họ Quyền thấy giấy khen, Lục Cảnh Hanh hỏi còn nhớ cái gì , ra là sớm nhớ tới chuyện này?!

      Thở ra hơi dài, Quyền Sơ Nhược cảm thấy phiền lòng. hạ cửa sổ xe xuống, nổ máy muốn lái xe rời . Cũng biết tay thế nào đụng phải, vật trong ngăn kéo xe ‘ bộp ’ nhảy ra ngoài.

      Trong ngăn kéo có ít đồ vật bình thường, Quyền Sơ Nhược cúi đầu, muốn đưa tay đóng nó. Vậy mà khóe mắt quét qua cái gì, lại làm cho sống lưng thoáng chốc cứng ngắt.

      Hồi lâu, sau khi Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần, đưa tay lấy đồ vật bên trong ra. Ở lòng bàn tay là hai bản kết hôn đỏ chói mắt, suy nghĩ mất hồn, dần dần hồi tưởng lại lời Lục Cảnh Hanh , "Hai bản này đều cho em bảo quản, dù sao về sau tôi cũng dùng được."

      Ngày ấy ký tên kết hôn, sau khi ra cục dân chính, chính Lục Cảnh Hanh ở chỗ này với . Lúc ấy Quyền Sơ Nhược hề để ở trong lòng, sau khi lên xe tiện tay khẽ ném vào trong ngăn kéo xe, hai năm trôi qua, sớm bị quên lãng.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 32.3
      Nhưng nay, nhìn chằm chằm hai bản kết hôn màu đỏ của hai người trong tay, hốc mắt chợt ê ẩm. Thời điểm ly hôn, phải dùng đến giấy kết hôn, bản thuộc về Lục Cảnh Hanh đặt ở chổ của mình, có phải mang ý nghĩa cho tới bây giờ cũng nghĩ tới ly hôn hay ?!

      Trong lòng kiên định, chợt bởi vì suy đoán dao động nào đó. lái xe về nhà, nhốt mình ở phòng ngủ, cơm tối cũng ăn.

      Điện thoại di động vang lên, Quyền Sơ Nhược trượt màn ảnh ra, bên trong Wechat nhảy ra nội dung dự báo thời tiết ngày mai. Kể từ lúc chuyển về nhà, buổi tối mỗi ngày, Lục Cảnh Hanh gửi cho cái tin nhắn.

      Chỉ có dự báo thời tiết, còn gì khác.

      Quá khứ nhận được dự báo thời tiết, cũng nhanh chóng xóa . Nhưng tối nay tay chậm chạp có động tác gì. Vốn là bình tĩnh như nước hồ thu, lại bị làm cho đảo loạn.

      Lục Cảnh Hanh, đáng ghét!

      Quanh năm suốt tháng, cơ hồ mỗi ngày đều phải lên tòa án, mỗi ngày đều có chuyện hết, Quyền Sơ Nhược cũng phải là người sắt, cũng cảm thấy mệt mỏi. Cả buổi trưa, ánh mắt của nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, nhưng suy nghĩ biết bay tới nơi nào.

      Tống Văn vào hỏi cơm trưa muốn ăn cái gì, Quyền Sơ Nhược xem ánh nắng tươi sáng bên ngoài chút, đứng lên hoạt động gân cốt, luôn buồn bực ở trong phòng, đối với thân thể tốt.

      "Tôi ra bên ngoài ăn." Cầm ví da lên, Quyền Sơ Nhược lái xe tới trung tâm thương mại.

      Bình thường ít khi dạo phố, hôm nay tâm huyết dâng cao muốn dạo chút. bình thường dạo phố mà hai người gặp mặt, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó đồng thời cười khẽ tiếng.

      " là đúng dịp." Quyền Sơ Nhược mím môi, nhếch miệng lên.

      Liêu Phàm mặc đồ thường, cũng nhếch môi, "Đúng vậy, là đúng dịp."

      " tới mua đồ hả?" Quyền Sơ Nhược biết tính tình của , nếu như phải là bất đắc dĩ, tuyệt đối tới chỗ như thế.

      Nghe vậy, ánh mắt Liêu Phàm lóe lên, gương mặt thổi qua tia khả nghi đỏ ửng.

      Quyền Sơ Nhược nhớ tối hôm qua Liêu Đồng gọi điện thoại hồi báo nội dung cho , cười : "Đến mua nhẫn?"

      "Ách......" Liêu Phàm mím môi, làm sao đều bị nhìn ra được?

      Quyền Sơ Nhược đưa tay chỉ phía trước, : "Em biết cửa hàng đá quý tốt, dẫn tới xem chút?"

      "Được." Nếu bị nhìn thấu, Liêu Phàm cũng kiểu cách, theo thôi.

      Trước quầy, Liêu Phàm nhìn mảnh màu sắc phát sáng kia, đầu lờ mờ phát giác ra. Loại đồ này, chưa bao giờ mua qua, ban đầu kết hôn đều là ba mẹ trong nhà chuẩn bị, chỉ biết ngày đó về nhà kết hôn mà thôi.

      "Cái này tốt ?" Liêu Phàm cau mày, hỏi người bên cạnh.

      Quyền Sơ Nhược cũng quá hiểu, tay mang nhẫn kết hôn, là Lục Cảnh Hanh mua.

      bán hàng kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra chiếc nhẫn kim cương, cười : "Tôi cảm thấy được phong cách vị tiểu thư này, cái này dường như thích hợp."

      Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm phong cách chiếc nhẫn kia, khoát tay : " phải là tôi đeo."

      Lời này cũng sai, nhưng đáy lòng Liêu Phàm lại thoáng qua cái gì, để cho bắt được.

      "Cái này ." Quyền Sơ Nhược đưa ra ý kiến, cảm thấy kiểu dáng quá nặng thích hợp với Lâm Lâm.

      Sau đó, bán hàng lấy ra cho chỉ qua chiếc nhẫn kim cương khác, đặt ở trong khay giới thiệu. Liêu Phàm suy nghĩ kiểu dáng chiếc nhẫn, cực kỳ hài lòng gật đầu, "Lấy cái này ."

      Trông thấy khóe miệng cười dịu dàng, trong lòng Quyền Sơ Nhược cũng vui vẻ theo. hi vọng Liêu Phàm luôn hạnh phúc.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 32.4
      Bên này hai người thân mật thắm thiết chọn lựa nhẫn, căn bản cũng có chú ý sau lưng bọn họ cách đó xa có bóng dáng. Lục Cảnh Hanh từ tiệm đá quý ra ngoài, ngón tay cầm chặt cái hộp nhung.

      Mẹ nó, con mẹ nó, liền chọn nhẫn mới rồi hả?!

      Liêu Phàm trả tiền sau đó xoay người, lâu dài huấn luyện, khóe mắt có thể thấy phạm vi cực kỳ rộng lớn. Cách đó xa bóng lưng quen thuộc thoáng qua, nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy mặt Lục Cảnh Hanh trầm ngồi vào xe thể thao màu bạc, khỏi híp mắt.

      Từ trung tâm thương mại về đến nhà, Quyền Sơ Nhược còn chưa có bước vào phòng khách, liền nghe được giọng Phạm Bồi Nghi kích động truyền đến, "Cái gì? Con cái gì?"

      Giọng điệu này có cái gì đúng, cũng đổi giày, bước nhanh vào trong.

      Phạm Bồi Nghi cầm ống nghe còn chưa có lấy lại tinh thần, bà nội Quyền đoạt qua, bắt đầu chất vấn: "Sở Kiều có ư? bệnh viện kiểm tra chưa?"

      Nơi này có mấy người mà loạn cả đoàn, Quyền Chính Nham cũng tham gia náo nhiệt. Quyền Sơ Nhược liếc mắt xem thường, nhân cơ hội đoạt lấy ống nghe qua, tỉnh táo mở miệng: "Chúc mừng các em."

      Quyền Yến Thác nghe được giọng của chị mình, khối đá lớn trong lòng buông xuống, "Cảm ơn chị."

      Cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược cầm được vui vẻ. Đều người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, cái tin tức vô cùng tốt này, tới quá nhanh quá đột ngột, để cho mọi người cũng chống đỡ được.

      Phạm Bồi Nghi bận bịu đoàn, vừa hầm thuốc bổ cách thủy, vừa càu nhàu phụ nữ có thai chú ý công việc. Quyền Sơ Nhược bị lạnh nhạt chợt cảm thấy đau lòng, mình trở lại phòng ngủ.

      bàn phòng ngủ, bày rất nhiều giấy khen. Quyền Sơ Nhược đưa tay cầm lên tấm bằng khen biện luận ở đại học, tròng mắt đen nhàng chuyển động, môi đỏ mọng nâng lên độ cong xinh đẹp.

      Lòng ngón tay vuốt ve tên của mình, bút pháp cường tráng mạnh mẽ, quả rất giống chữ viết Lục Cảnh Hanh.

      Lục Cảnh Hanh, Lục Cảnh Hanh! Tại sao trong đầu đều là Lục Cảnh Hanh?!

      Ba ngày sau, trong phòng làm việc tầng cao nhất của ngân hàng Lục thị.

      Trợ lý Tống Lập đẩy cửa vào, do dự đưa đồ trong tay lên, "Tổng giám đốc, có người đưa tới."

      Lục Cảnh Hanh ngước mắt, nhìn chằm chằm thiệp mời kết hôn bắt mắt màu đỏ, đưa tay mở ra. cùng với Liêu Phàm quan hệ chưa tới mức thân thiết, nhưng lại khỏi có liên hệ.

      Sóng mắt người đàn ông chuyển động, thấy tên họ dâu trong thiệp mời hai mắt thâm thúy của thoáng chốc nheo lại.

      Sau giữa trưa ở bên trong phòng luật sư, mọi người khác ngay ngắn trật tự làm việc.

      Tống Văn đưa trà xanh vào, tiện tay khép cửa phòng làm việc lại. Tinh thần chị Quyền gần đây lại trở nên tốt, đây hoàn toàn phải là tác phong của chị!

      án kiện ly hôn đơn giản, Quyền Sơ Nhược chuẩn bị mấy ngày cũng hăng say. phiền não bỏ bút xuống, cảm thấy mình cần nghỉ phép, buông lỏng chút.

      Điện thoại di động bàn chợt vang lên, trượt màn ảnh ra thấy mã số, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lên. Do dự mấy giây, vẫn nghe điện thoại: "Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"

      "Sơ Nhược, " Giọng Mẫn Tố Tố ôn hòa, lời lộ ra ân cần, "Thời gian này cũng thấy con trở về, Cảnh Hanh công việc con quá bận rộn, ngàn vạn lần phải chú ý thân thể."

      Quyền Sơ Nhược cùng Lục Cảnh Hanh ồn ào chuyện ly dị, nhà họ Lục cũng biết tình hình, trong mắt người nhà họ Lục, vẫn là con dâu của họ.

      "Cảm ơn mẹ, con biết rồi." Quyền Sơ Nhược cụp mắt, trả lời tự nhiên.

      Mẫn Tố Tố hỏi han ân cần mấy câu, liền chuyển tới đề tài trọng điểm, "Cuối tuần này là sinh nhật của mẹ, lâu rồi mẹ cũng thấy con...con có thể trở về hay ?"

      Sinh nhật Mẫn Tố Tố?

      Quyền Sơ Nhược nhếch môi, trái tim giãy giụa phen. Bằng tâm mà , mấy ngày ở nhà họ Lục, bà mẹ chồng Mẫn Tố Tố đối với rất tốt. Hôm nay sinh nhật mẹ chồng, lý do gì mà trở về.

      Chần chờ chốc lát, đầu ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm lại, : "Được."

      Chính tai nghe được đồng ý, sóng mắt Mẫn Tố Tố thoáng qua nét cười, hài lòng cúp điện thoại.

      Sinh nhật mẹ chồng, người cả nhà khẳng định đều ở đó, tất nhiên Lục Cảnh Hanh cũng ở đó. Quyền Sơ Nhược mở ngăn kéo bàn đọc sách ra, cầm hai bản kết hôn bên trong lên, đây chính là vật mà ban đầu cho , hôm nay tìm được.

      Đôi mắt Quyền Sơ Nhược xẹt qua ánh sáng phức tạp, đôi tay nắm lấy, để hai bản kết hôn chung chỗ, hai bản thân mật dính nhau, tượng trưng cho đôi nam nữ tựa sát chặt.

      Đáy lòng phức tạp, quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lâu hề cử động.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 33.1
      Giữa hè gần tối, ánh trời chiều cực kỳ mỹ lệ.

      Dùng cơm tối xong, Quyền Sơ Nhược trở lại phòng ngủ, tắm rửa qua sau đó đổi cái quần dài màu xanh biển. Buổi tối có hoạt động giải trí gì, xõa tóc dài ướt nhẹp ra tản bộ.

      Trong sân nhà, biết dì Lan đốt loại thực vật gì, nhìn giống như cành khô, vừa bốc cháy có hương cay mũi nhưng qua hồi lâu mùi hương từ từ xuống.

      Thứ này rất thần kỳ, đốt xong có ruồi muỗi.

      Mỗi đêm sau khi ăn xong, dì Lan cũng ở trong sân đốt loại thực vật này, dùng để đuổi muỗi, hiệu quả rất tốt.

      Quyền Sơ Nhược nâng váy ở trong sân lòng vòng, tìm được chuyện đùa. bộ tới buội hoa trong góc, khom lưng đứng ở lồng tre trước mặt, cầm rau quả bên cạnh lên nhét vào bên trong.

      "Sao lại ăn?" nhét nửa ngày, Họa Họa chỉ động động lỗ mũi ngửi , nhưng há miệng.

      Vật này tại rất kén ăn, Quyền Sơ Nhược có nhẫn nại đứng lên, từ trong nhà lấy ra quả chuối tiêu, đứng ở trước mặt của nó lần nữa.

      Nhắc tới cũng kỳ quái, Quyền Sơ Nhược mới vừa nâng chuối tiêu trong tay lên, hai chân trước Họa Họa thoáng chốc đứng lên, ghé vào bên cái lồng, lỗ mũi và miệng cùng nhau lay động.

      "Chà chà!"

      Quyền Sơ Nhược đưa chuối tiêu vào điểm cái đầu của nó, mắng: "Xem mày ăn cái này mập lên, muốn hầm mày quá."

      Trong lồng tre hình như Họa Họa nghe hiểu lời của ..., rụt cổ lại né tránh, nhưng mà ánh mắt trong suốt chớp nhìn chằm chằm chuối tiêu trong tay , bộ dáng uất ức vô cùng.

      Quyền Sơ Nhược cong môi, lột quả chuối tiêu nữa nhét vào, nhìn Họa Họa vùi đầu buồn bực ăn, nụ cười chậm rãi thu lại, "Họa Họa, tao hối hận rồi."

      chuẩn bị khuấy động cỏ xanh bên chân, lầm bầm lầu bầu mình, "Tao muốn tới nhà họ Lục, muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hanh."

      "Nhìn thấy ấy là lại phiền lòng!"

      "Haizzz, mà tao đồng ý với mẹ chồng là về rồi, mày tao phải làm thế nào đây?"

      "Họa Họa? Họa Họa! Làm sao mày lời nào, chỉ có biết ăn thôi vậy!"

      Bên trong lồng tre Họa Họa đau lòng cực độ muốn chết, chủ nhân à chủ nhân, oan uổng cho người ta! Nếu là người ta mở miệng chuyện, hậu quả hình nhưng khá là nghiêm trọng đó!

      Khụ khụ ——

      Sau lưng vang lên tiếng ho , Quyền Sơ Nhược quay đầu nhìn sang, sau đó lại cúi đầu.

      Quyền Chính Nham thấy vẻ mặt con , nén được tiếng thở dài. Ông cất bước tới, đứng lại ở bên người , "Cũng lớn như vậy, còn làm chuyện ngây thơ như thế?"

      Ngây thơ sao?

      Quyền Sơ Nhược xem Họa Họa chút, cong miệng lên, "Con nguyện ý."

      đời này chỉ có con dám này ba chữ đối với ba mẹ, điều này đại biểu đặc quyền chút kiêng kỵ nào.

      Từ trước đến giờ Quyền Chính Nham là người đàn ông nghiêm túc, từ với con cái trước sau ông đều thi hành nhanh chóng. Đối với con hầu như cũng là nghiêm mặt, mặc dù sắc mặt được tốt, nhưng ông có mắng con mình câu nào, càng động thủ đánh cái!

      "Sơ Nhược, " Quyền Chính Nham nhíu mày, nhìn chằm chằm gò má của con mình, trầm giọng : "Ba biết trong lòng con luôn nhớ Liêu Phàm, những năm này ba chưa giải thích qua với con, hôm nay ba có thể cho con biết, coi như con để cho ba chọn lần nữa, ba vẫn thể gả con cho Liêu Phàm!"

      "Tại sao?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ hiểu.

      "Bởi vì ba là ba con!" Quyền Chính Nham trả lời cứng rắn, gần như thể diện, "Cả đời ba đây thấy qua vô số người, Liêu Phàm là người đảm nhiệm chức trách nặng nề của quốc gia, nghi ngờ chút nào! Nhưng cá và tay gấu thể đều chiếm được, cậu ấy nhất định phải là người chồng tốt."

      Năm đó Quyền Chính Nham từng lính. Sau trời xui đất khiến về nhà nhận lấy Quyền thị, hôm nay hồi tưởng mấy chục năm mưa gió, đối mặt người nhà ông thiếu sót quan tâm với trách nhiệm, vĩnh viễn đều cách nào đền bù.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 33.2
      Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, chỉ cần mệnh lệnh được đưa ra, vô luận là rừng thương hay là mưa đạn, vĩnh viễn đều hướng phía trước. Ông từng hỏi Liêu Phàm, có nguyện ý rời khỏi bộ đội hay , khắc kia, ông nhìn thấy đáy mắt Liêu Phàm ảm đạm.

      Ông có thể đủ hiểu Liêu Phàm, ông cũng là ba, ông còn hòn ngọc quý tay. Cho nên, ông cũng có ích kỷ của ông.

      "Ba phân phải trái ——"

      Quyền Sơ Nhược phản bác, "Bởi vì Liêu Phàm kính ba trọng ba...ba cho ấy áp lực?"

      Ánh mắt con khinh miệt, hoàn toàn rơi vào đáy mắt Quyền Chính Nham, ông nhếch môi cười cười, : "Con hiểu như vậy, cũng coi là sai."

      "Cho nên liền coi con như lợi thế, đưa kết thông gia cùng nhà họ Lục? Quyền Sơ Nhược tức giận giận tái mặt, xoay tầm mắt.

      Đứa này tính khí quật cường, Quyền Chính Nham hiểu hôm nay ràng với , trong lòng vĩnh viễn đều cái vướng mắc. Ông chậm rãi ngồi xổm người xuống, ở bên cạnh , : "Để cho con gả vào nhà họ Lục là giả, thế nhưng chỉ là kết thông gia. Bởi vì Lục Cảnh Hanh xuất sắc, ba mới chọn nó. Đừng nhà họ Lục, chính là mười nhà họ Lục, sao có thể đổi con của ba được?"

      Ánh mắt Quyền Chính Nham từ từ nhu hòa xuống, lòng bàn tay ông rơi vào đầu vai của con , giọng điệu trầm thấp, "Ba tin tưởng nhìn lầm người, nếu như con và Cảnh Hanh hợp, hoặc là trôi qua vui, ba tuyệt ngăn cản con ly hôn. Cõi đời này, ai dám để con của ba chịu uất ức?!"

      Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, ít dám tin ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc quá nhiều.

      nay con lớn, còn là tiểu bảo bảo mỗi lần gặp được ông ôm chặc ở cổ ông chịu buông tay nữa. Ánh mắt Quyền Chính Nham thâm thúy chuyển động, đáy lòng ngũ vị tạp trần. Ông nâng lòng bàn tay lên, nhàng rơi vào đỉnh đầu con , "Ba mẹ đều để cho con chịu uất ức ai có tư cách có thể để cho con khổ sở?!"

      Ánh mắt ba ôn nhu ấm áp, tim Quyền Sơ Nhược đột nhiên lay động. Trong ấn tượng của luôn là chung đụng với ba ít mà xa cách nhiều, để cho có cảm thụ qua bao nhiêu tình thương của ba mình, ra ba coi là trân bảo như vậy.

      Quyền Sơ Nhược, ra cái gì mày cũng hiểu, bất quá là tùy hứng lại tự cho là đúng như đứa bé thôi!

      "Ba......" Quyền Sơ Nhược nhếch môi, khe khẽ tựa vào trong ngực rộng rãi của ba mình, khóe mắt ươn ướt. Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hiểu qua nỗi khổ tâm của ba mình, cũng chưa từng thực hiểu ông.

      Quyền Chính Nham vỗ vỗ bả vai của , đáy lòng nóng chút. Ông xoa xoa đỉnh đầu con , trầm giọng : "Sơ Nhược, con ba mươi tuổi rồi, hẳn là phụ trách cuộc đời của chính mình. Lần này, ba giao quyền quyết định cho con, chính con quyết định."

      Ở trong ngực của ba mình, Quyền Sơ Nhược cắn môi, gật đầu cái.

      Thứ sáu gần tối, Quyền Sơ Nhược mới vừa về nhà liền nghe được tiếng cười trong phòng khách. cười vào trong, xa xa liền nhìn thấy cái mặt lầy lội của Quyền Yến Thác.

      "Chị à, em dẫn vợ em về nhà nè."

      Quyền Yến Thác ôm Sở Kiều trong ngực, khi chuyện mặt mày hớn hở. Hôm nay như công thần trong nhà, vợ mang bầu rồi!

      "Buông tay!"

      Bên này tiếng còn chưa có hết, cây gậy trong tay bà nội Quyền liền chào hỏi, mắng: "Con đừng đụng bụng con bé."

      "Á ——"

      Quyền Yến Thác ôm tay, kêu rên.

      Phạm Bồi Nghi tay đẩy ra, hung tợn trừng ta: "Kêu cái gì, cẩn thận hù dọa Kiều Kiều."

      "Bà nội, mẹ, con sao." Sở Kiều cố gắng kìm nén cười, dịu dàng mở miệng.

      Phạm Bồi Nghi cẩn thận đỡ ấy dậy, dẫn tới phòng ăn, "Mẹ hâm thuốc bổ cho con, nếm thử chút?"

      "Được, vừa đúng lúc con đói bụng rồi." Sở Kiều khéo léo đứng lên, rời .

      "Ai?"

      "Này!"

      Quyền Yến Thác tội nghiệp quệt miệng, uất ức nhìn về phía chị mình, "Chị, tại sao có thể như vậy?"

      Buông giỏ xách trong tay ra, coi như là Quyền Sơ Nhược sớm có đoán được. nhún nhún vai, cười : "A Thác, đời này của em cũng hưởng thụ được loại đãi ngộ như vậy đâu, ai kêu em sinh được em bé chứ!"

      "......"

      Quyền Yến Thác im lặng bị nghẹn, lòng bực tức.

      Thấy tốt lấy, Quyền Sơ Nhược ở trêu chọc ta nữa, xách theo đồ chuẩn bị lên lầu, lại nghe ta kêu, "Trong phòng ngủ có đồ dạ phục, là vợ em tự mình chọn, tối mai nhớ mặc đó!"

      Quyền Sơ Nhược dừng bước chút, sau đó gương mặt có mảnh lửa đốt, lúng túng : "Cảm ơn."

      Nhìn sắc mặt của chị e lệ, Quyền Yến Thác cười khẽ thấp, thu hồi cười giỡn mặt. ta lấy điện thoại di động ra gọi, giọng hạ thấp hồi báo tình huống với người khác.

      Trở lại phòng ngủ, quả nhiên giường để bộ dạ phục. Màu sắc rượu đỏ, nồng đậm cũng kiêu căng, trầm thấp và quyến rũ.

      Cái màu sắc lễ phục này, cho tới bây giờ Quyền Sơ Nhược cũng chưa mặc qua. Bình thường quần áo màu sắc hơi tối, phần lớn là mặc đồ công sở, thậm chí ngay cả màu hồng đều rất ít thử.

      Cái lễ phục này, còn chưa mặc người, Quyền Sơ Nhược cũng động lòng.

      Sáng thứ bảy, Quyền Sơ Nhược đặc biệt lái xe ra ngoài, chọn món quà sinh nhật cho mẹ chồng. Đồ trang sức châu báu nổi tiếng, trong nhà rất nhiều, nghĩ cũng lạ gì.

      Trước kia Mẫn Tố Tố là diễn viên, cho nên bình thường mặc quần áo bà vô cùng để ý. Quyền Sơ Nhược dạo nửa ngày, rốt cuộc tìm được cái hiệu khăn lụa nổi quốc tế.

      Màu sắc ấm xinh đẹp thanh lệ. Quyền Sơ Nhược thấy hài lòng mua.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :