1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 30.4
      Ban đêm, Quyền Sơ Nhược kéo vali trở lại nhà họ Quyền. Người trong nhà đều ở phòng ăn, Phạm Bồi Nghi nhìn thấy con về nhà, cười : "Sơ Nhược về rồi."

      Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, vẻ mặt hờ hững kéo vali, trực tiếp vào trong. Phạm Bồi Nghi thấy vali sau lưng , thoáng chốc cau mày: "Con phải công tác sao?"

      " phải, " Bước chân Quyền Sơ Nhược dừng chút, quét mắt thầy ánh mắt dò xét của bà nội bà nội và ba mình, trả lời lớn tiếng, "Bắt đầu từ hôm nay con chuyển về nhà ở."

      Chuyển về nhà ở?

      Phạm Bồi Nghi nửa ngày mới tỉnh hồn lại, vội vàng đứng dậy tới phía , "Sơ Nhược, con cho mẹ biết có chuyện gì xảy ra?"

      " có." Quyền Sơ Nhược cụp mắt, muốn giải thích nữa. kéo vali lên lầu, nhìn Phạm Bồi Nghi cằn nhằn chất vấn, câu đơn giản rồi hề nữa.

      "Mẹ!" Phạm Bồi Nghi thấy con mở miệng, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, "Mẹ, đây là ý gì vậy?"

      Bà nội Quyền ngồi ở trong ghế, sắc mặt cũng trầm xuống. Bà ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Quyền Chính Nham, tay nắm gậy, gì.

      Tắm rửa xong, thay áo ngủ nhàng khoan khoái, Quyền Sơ Nhược cảm thấy cả người thoải mái ít. đứng ở trước gương, thổi khô tóc dài ướt nhẹp, cửa phòng cũng vừa vặn vang lên.

      "Vào ."

      Dì Lan bưng đĩa, cười tủm tỉm tới.

      Quyền Sơ Nhược được mùi thơm, tự chủ cong môi đỏ mọng lên, "Bánh rán hành."

      "Mau tới đây ăn, mới ra lò." Dì Lan bày món ăn bàn, cười đưa chiếc đũa trong tay tới.

      Dì Lan ở nhà họ Quyền mấy chục năm, dì nhìn hai chị em nhà này lớn lên, cho nên người cả nhà người nào đối đãi dì như là người làm. Quyền Sơ Nhược dằn nổi gắp lên khối, nhét vào miệng, "Ừ, ăn ngon, vẫn là cơm nhà ngon."

      "Chậm chút." Dì Lan múc cho chén cháo, cười híp mắt nhìn chằm chằm , "Mấy ngày nay sao con gầy thế?"

      Rất nhanh Quyền Sơ Nhược tiêu diệt miếng bánh, : "Gầy nhìn đẹp mắt mà."

      " bậy." Dì Lan bác bỏ lời , "Con lại mập, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất."

      Quyền Sơ Nhược cũng tranh luận, bánh rán hành vừa thơm vừa giòn mới ra lò, cũng có sức cãi vả.

      Mắt thấy ăn như hổ đói, dì Lan khẽ lắc đầu cái.

      Hồi lâu, dì Lan dọn đồ xong, bà cụ đẩy cửa phòng ra vào.

      "Như thế nào?" Hoa văn chạm trổ bên cửa sổ, bà nội Quyền chống gậy, ánh mắt hiểu.

      Dì Lan thở dài, đúng : "Đứa trẻ nhà chúng ta mà bà biết sao? Cái miệng cứng rắn, tính khí cũng cứng rắn!"

      Nghe như thế, bà cụ nhếch môi, trong lòng nắm chắc.

      Bên này Phạm Bồi Nghi cũng ngủ được, bà dựa lưng vào đầu giường, thở hổn hển, "Chính Nham xem xảy ra chuyện gì? Tốt như vậy mà muốn chuyển về nhà ở? Bà này rốt cuộc là ồn ào cái gì thế?"

      Quyền Chính Nham xem báo, hai mắt thâm thúy giật giật, hề mở miệng.

      "Ai......" Phạm Bồi Nghi lo lắng than thở, vẻ mặt mất mác, "A Thác cùng Sở Kiều để cho em quan tâm quá nhiều, nếu mà Sơ Nhược gây ra ít chuyện nữa, nhà chúng ta làm sao bây giờ đây!"

      Quyền Chính Nham trầm mặt để tờ báo xuống, lấy kính lão mặt xuống, vỗ vỗ lưng bà, : "Trước chớ đoán mò, ngày mai em gọi điện thoại hỏi Cảnh Hanh chút, xem nó như thế nào."

      "Được, sáng sớm ngày mai em gọi điện thoại cho Cảnh Hanh." Nhất thời đầu óc Phạm Bồi Nghi mê muội, lại quên mất Lục Cảnh Hanh. Bà cực kỳ hài lòng người con rể này, mặc dù còn chưa có hỏi qua, trong lòng sớm nhận định là con mình đúng.

      Huống chi chính bà sinh con mình nên lòng bà hiểu , cái tính khí thối của Quyền Sơ Nhược, Phạm Bồi Nghi cảm thấy nhức đầu, huống chi là người như Lục Cảnh Hanh đây?!
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 31.3
      Về đến nhà, vừa vặn bắt kịp giờ ăn cơm. Quyền Sơ Nhược nghe mùi thơm, nhanh chóng rửa tay xong, kéo ghế ra ngồi xuống.

      Thịt kho, món ăn này già trẻ đều thích, chuẩn bị xơi thôi.

      Mắt thấy ăn như hổ đói, Phạm Bồi Nghi nhịn được đau lòng, ý vị gắp thức ăn cho , "Ăn từ từ, có rất nhiều mà."

      Mấy ngày nay ăn ngon, ngủ ngon, Quyền Sơ Nhược đói. Hiếm khi muốn ăn như vậy, đôi đũa trong tay kể từ khi ngồi xuống có dừng lại.

      "Khụ khụ ——"

      Bà cụ ho khan tiếng, hướng về phía con dâu nháy mắt.

      Phạm Bồi Nghi hiểu ý, buông chiếc đũa trong tay ra, mở miệng : "Hôm nay mẹ có gọi điện thoại cho Cảnh Hanh."

      Động tác Quyền Sơ Nhược gắp thức ăn dừng chút, rất nhanh lại tiếp tục gắp, hình như căn bản nghe thấy.

      "Cảnh Hanh , con muốn ly hôn?"

      "Ừmh!"

      Thịt kho trong miệng cắm ở trong cổ họng, Quyền Sơ Nhược bưng canh trước mặt lên uống hết, cuối cùng có bị nghẹn chết!

      " ấy như vậy?" Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm mẹ mình, giọng nhuộm lửa giận.

      Tên khốn kiếp này, lại dám trả đũa?!

      đợi Phạm Bồi Nghi tiếp, đứng lên, mặt lạnh ra cửa.

      "Đứng lại ——"

      Sau lưng vang lên tiếng gọi trầm thấp của Quyền Chính Nham. Giống như kể từ thi tốt nghiệp trung học, ba hơn nhiều năm hầm hầm giận dữ với .

      "Ngồi xuống cho ba." Quyền Chính Nham quẳng đôi đũa trong tay ra, sắc mặt trầm xuống.

      Quyền Sơ Nhược xoay người, ngồi vào trong ghế lần nữa.

      "Lá gan càng lúc càng lớn, " Quyền Chính Nham nhìn chằm chằm , giọng điệu tốt, "Ai cho con lá gan để con ồn ào đòi ly hôn?!"

      Quyền Sơ Nhược cụp mắt, về: "Ly hôn là chuyện của con, tự con làm chủ."

      "Càn rỡ!"

      Quyền Chính Nham vỗ bàn, hoàn toàn tức giận, "Quyền Sơ Nhược, con cho là mình còn sao? Làm việc sao suy nghĩ, hả?!"

      Nghe được lời của ba mình, sắc mặt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nhíu mày nhìn về phía ông, "Con thế nào lại có suy nghĩ? Ban đầu các người muốn con kết hôn, được, con kết hôn. tại con muốn ly hôn, các người lại muốn làm sao? Phản đối ư, con cho các người biết, cái này khi cưới là con xác định rồi!"

      Bộp——

      Bà nội Quyền chuyển động gậy trong tay, đập vào sàn nhà tạo ra tiếng vang.

      "Câm miệng cho bà!"

      Bà cụ giận tái mặt với , từ đến lớn vẫn là lần đầu tiên, " chuyện với ba con như thế đó hả?!"

      Quyền Sơ Nhược đối với ba mình là kính trọng, đối với bà nội mới là sợ. Mặc dù từ bà nội luôn bao che cho con cháu, nhưng chỉ cần bà tức giận, với Quyền Yến Thác ai cũng dám lỗ mãng.

      Phạm Bồi Nghi đứng dậy kéo con qua, đẩy cái, " được làm bà nội tức giận."

      Sắc mặt Quyền Chính Nham tái xuống, vội vươn tay vịn mẹ mình, "Mẹ, mẹ đừng tức giận."

      Vẻ mặt bà cụ lo lắng, nhìn bất luận kẻ nào. Bà giơ gậy trong tay lên, gõ chén cơm trước mặt Quyền Sơ Nhược cái, lạnh lùng : "Con nghe cho bà, chỉ cần bà còn sống, nhà chúng ta cho xuất loại chuyện ly hôn như vậy!"

      "Bà nội ——" Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, lại thấy bà cụ hung ác trợn mắt nhìn cái, dì Lan đỡ bà đứng dậy về phòng.

      Trong nhà, bà cụ chuyện nhất ngôn cửu đỉnh ( lời chắc chắn, thay lời), người nào dám phản bác.

      Quyền Sơ Nhược phồng má, tức giận sôi lên. Lục Cảnh Hanh, Lục Cảnh Hanh đáng chết, rốt cuộc cho người nhà tôi uống cái thuốc mê gì, thế nào mỗi người đều chống đỡ giúp !

      "Được rồi, ngồi xuống ăn cơm nhanh lên." Phạm Bồi Nghi tới kéo , đưa đũa qua.

      Quyền Sơ Nhược cắn môi, sắc mặt tái xanh chạy lên lầu. Tức giận thành như vậy, còn ăn cơm cái gì?

      "Sơ Nhược......"

      "Để cho nó bị đói ."

      Khóe miệng Quyền Chính Nham căng thẳng, còn nổi nóng, "Càng lớn càng hiểu chuyện, đều để em trông coi."

      "Tại sao là em?" Phạm Bồi Nghi cau mày, phản bác: "Từ mặt lạnh với A Thác, đối với con luôn phóng túng, chẳng lẽ trông coi được?"

      Nghe vậy, Quyền Chính Nham tự giác bẽ mặt, quát lớn: "Được rồi, ăn cơm."

      Sắc mặt Quyền Sơ Nhược được tốt, người cũng gầy trông thấy. Phạm Bồi Nghi nhìn động cơm trong chén, buồn bã thở dài, "Mấy đứa trẻ này, người để cho tôi an tâm."

      khi chuyện, bà tới phòng bếp xới cơm lần nữa, lại chẩn bị món ăn, bưng lên lầu cho .

      Nhìn bóng lưng vợ mình lên lầu, Quyền Chính Nham cũng có ngăn cản, dù sao cũng là cục thịt trong lòng ông, thấy con buồn buồn vui, có người ba nào lại đau lòng chứ?

      Cộc cộc——
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 31.4
      Cửa phòng vang lên, Quyền Sơ Nhược từ giường ngồi dậy, vuốt tóc dài bị rối lên, giọng bình ổn, "Vào ."

      Phạm Bồi Nghi bưng mâm vào, đặt cơm tối ở bàn trà, "Tới đây ăn ."

      Nếu bàn về khí khái, Quyền Sơ Nhược nhất định chịu ăn. Nhưng bụng kêu gọi ục ục, nhìn chằm chằm thịt kho nuốt nước miếng. Ai, lúc đói bụng nên muốn cân nhắc mặt mũi, cuối cùng vẫn là bảo toàn cái sau.

      Thấy cầm chén cơm, miệng to ăn cơm, Phạm Bồi Nghi nhịn được lại than thở. là con độc nhất, cũng là trời kêu đến tra tấn bà, từ đến lớn lòng bà luôn lo lắng, là oan gia mà!

      "Sơ Nhược, " Phạm Bồi Nghi đưa thêm chén canh, trầm giọng hỏi : "Con muốn ly hôn với Cảnh Hanh, có phải bởi vì Liêu Phàm hay ?"

      Liêu Phàm?

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, vẻ mặt chán nản. muốn ly hôn, có quan hệ gì với Liêu Phàm?

      "Mẹ!" Quyền Sơ Nhược để chén cơm xuống, lông mày thanh tú nhíu chặt, "Mẹ đừng đoán mò có được hay ? Cùng Liêu Phàm có quan hệ gì chứ?"

      Giải thích của , ờ trong mắt của Phạm Bồi Nghi chính là che giấu. Ý định của con , làm mẹ như bà còn có thể hiểu sao? Nhiều năm như vậy bà đều nhìn ra hết, đau lòng lại nóng lòng, nhưng vô luận bà lấy biện pháp gì, cũng có biện pháp thay đổi tân ý của đứa này!

      "Nếu như có liên quan tới cậu ta, tại sao con với Cảnh Hanh tốt như thế, lại dám đòi ly hôn?" Phạm Bồi Nghi mím môi, vẻ mặt hàm chứa tức giận.

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, khó chịu ngột ngạt đáp câu: "Làm sao mẹ biết là tốt?"

      " tốt sao?" Phạm Bồi Nghi trừng , trong giọng hiển nhiên thiên vị người khác, "Cảnh Hanh người ta đối với con còn chưa đủ tốt sao?"

      Cái gì gọi là còn chưa đủ tốt?

      Quyền Sơ Nhược tức giận, phục mở miệng: "Mẹ, rốt cuộc Lục Cảnh Hanh là con mẹ hay con mới là con của mẹ vậy?"

      Lời này ngây thơ, Phạm Bồi Nghi cong môi, khẽ cười tiếng. Bà đưa tay chỉ người đối diện, vừa tức giận vừa buồn cười "Con đó, để mẹ xem con có cái gì tốt."

      "Thôi đừng gì nữa." Quyền Sơ Nhược có nghe ra thâm ý, bị tức giận : "Chuyện của con, các người đừng động tới."

      Phạm Bồi Nghi chợt giận tái mặt, vẻ mặt bà chưa bao giờ thấy qua nghiêm túc, "Sơ Nhược con nghe cho mẹ, trong nhà này ai đồng ý cho con ly hôn!"

      Quẳng xuống những lời này, Phạm Bồi Nghi kéo cửa ra ra ngoài.

      Mắt thấy mẹ tức giận , Quyền Sơ Nhược mím môi, trái tim uất ức. Ở nhà, mẹ là người cưng nhất, mặc dù những năm kia bởi vì Liêu Phàm với ba mình cãi nhau ồn ào, mẹ cũng nặng lời với như vậy!

      Đều là Lục Cảnh Hanh, đều tại vì !

      Phiền não nằm lỳ ở giường, Quyền Sơ Nhược đưa tay tém tóc rơi rớt sang bên mặt, nằm ở giường nệm. cắn môi, hai chân đạp tới đạp lui, "Lục Cảnh Hanh, cái tên khốn kiếp này!"

      Tên khốn kiếp này đảo loạn cuộc sống của , và đảo loạn lòng của !

      Giải quyết dứt khoát, là xử lý tất cả kiện khó giải quyết. Cho nên ngày hôm sau Quyền Sơ Nhược tới phòng làm việc, trước tiên cầm điện thoại lên, gọi cho tên đầu sỏ gây nên chuyện.

      "A lô?" Người đàn ông bên kia điện thoại, giọng bình tĩnh.

      Quyền Sơ Nhược cầm ống nghe , : "Hai giờ chiều hôm nay, mang theo giấy thỏa thuận li hôn mà ký xong, đến phòng làm việc gặp tôi."

      Sau đó, cúp điện thoại, đôi mắt thâm trầm.

      để cho ly hôn, liền len lén tiến hành, tiền trảm hậu tấu cũng là biện pháp tốt. Từ lần trước Lâm Lâm tới tìm , Quyền Sơ Nhược liền phát bí quyết, mọi chuyện đều có đường tắt có thể , chuyện quyết định, ai có thể thay đổi!

      ăn cơm trưa, Quyền Sơ Nhược trở lại phòng làm việc sớm. Tất cả mọi người nghỉ trưa, trong phòng làm việc rất an tĩnh.

      Sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào, Quyền Sơ Nhược tựa vào trong ghế xoay màu đen, ngón tay nhàng nâng lên, rơi vào vị trí xương quai xanh. Vì sao dây chuyền kim cương kia, dưới ánh mặt trời tản ra lấp lánh chói lọi.

      Ngón tay Quyền Sơ Nhược vuốt ve dây chuyền, hai con ngươi sáng ngời từ từ dính vào tầng cảm xúc ràng.

      Cũng biết trải qua bao lâu, cho đến khi Tống Văn đẩy cửa vào, "Chị Quyền, chị. .... Lục Cảnh Hanh đến."

      Tống Văn đứng ở trước bàn, giọng thận trọng.

      Quyền Sơ Nhược xoay người, thần sắc mặt lạnh nhạt như nước, "Mời ta vào."

      "Dạ." Tống Văn gật đầu cái, giùng giằng muốn điều gì, "Chị Quyền, chị ......"

      "Hai ly cà phê."

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu, trong giọng cũng hàm chứa cảnh cáo.

      Dù sao Tống Văn chỉ là trợ lý , loại chuyện như vậy, nàng chỉ có thể nóng lòng, nhưng xen tay vào được. Xoay người ra ngoài, nàng chỉ đành mời Lục Cảnh Hanh vào.

      Ghế ngồi đối diện, Lục Cảnh Hanh ngồi nghiêm chỉnh. Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn sang, " mình tới, mang luật sư theo sao?"

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 31.5
      Lục Cảnh Hanh cong môi, hai mắt thâm thúy nhìn ra bất kỳ phập phồng nào, " cần đâu."

      Ba chữ ngắn gọn nhưng hữu lực, lòng của Quyền Sơ Nhược hung hăng thắc lại cái. Xem kìa, thậm chí ngay cả vị luật sư cũng mang theo, hiển nhiên chính là muốn hoàn thành việc ly hôn!

      Tống Văn vào đưa cà phê, sau đó bị khí thế hai người bọn họ đông lạnh, nhanh chóng rút lui. Oh mua bánh ngọt, đây là cách hay nhỉ!

      "Bắt đầu ."

      Quyền Sơ Nhược mở hồ sơ ra, thấy đẩy giấy thỏa thuận li hôn tới. cầm lên liếc mấy cái, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại bắn về phía , " có ký tên?"

      Thỏa thuận li hôn trống , có gì cả, nào có tên tuổi Lục Cảnh Hanh!

      tay người đàn ông chống cằm, chút để ý ngước mắt cười, ánh mắt rơi vào mặt của , "Em muốn ly hôn, cũng nên trả lại đồ thiếu nợ của cho chứ."

      "Nợ cái gì?" Quyền Sơ Nhược hé mắt, chất vấn: " Lục Cảnh Hanh, tôi nợ cái gì?"

      Ngón tay người đàn ông thon dài khẽ chọc ở mặt bàn, môi mỏng cong lên, "Lúc kết hôn, cho em cái gì, bây giờ em lấy nó ra !"

      "Hả?"

      Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, " cho tôi vật gì à?"

      "Dĩ nhiên!" Lục Cảnh Hanh trả lời khẳng định, mắt thấy ánh mắt u mê, đáy lòng thoáng qua vẻ mất mác. sớm biết nhớ được, hể là chuyện về Lục Cảnh Hanh, có để ở trong lòng cái gì.

      trả lời khẳng định, trong lòng Quyền Sơ Nhược khỏi đánh trống. Chẳng lẽ có thứ gì cho sao?

      "Rất quan trọng?"Giọng Quyền Sơ Nhược hòa hoãn, nếu như vật kia rất đáng tiền, có thể trả tiền mặt tương đương cho .

      Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm nét mặt của , gương mặt tuấn tú chợt trầm xuống. cười lạnh tiếng, môi mỏng nâng lên độ cong nguy hiểm, "Quyền Sơ Nhược, tìm được đồ, em cũng đừng nghĩ ly hôn!"

      Quẳng xuống những lời này, Lục Cảnh Hanh hờ hững xoay người rời .

      Quyền Sơ Nhược há miệng, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về. Đáy mắt kiên định, để cho nhức đầu, tên khốn này nếu quyết định chuyện gì, người nào giải thích thêm cũng vô dụng!

      Được rồi, cho cái gì, lập tức tìm.

      Cả buổi chiều, Quyền Sơ Nhược đều ở đây nhớ lại tình cảnh ban đầu kết hôn. Nhưng khi đó để trong lòng, căn bản là nhớ, trong đầu cái gì cũng nhớ ra.

      Lúc rời nhà, Quyền Sơ Nhược xác nhận tất cả thứ thuộc về , cũng dọn dẹp xong. lật phòng làm việc lần, nhưng có bất kỳ thu hoạch gì.

      Lái xe về đến nhà, vào cửa chạy đến phòng ngủ, chẳng hề câu. Phạm Bồi Nghi nhìn bộ dáng hấp tấp, hồ nghi cầm điện thoại lên, len lén gọi cho Lục Cảnh Hanh!

      Sau tiếng, Quyền Sơ Nhược lật tất cả đồ đạt trong phòng ngủ ra. Đều là đồ vật của , căn bản có cái khác, càng có đồ của Lục Cảnh Hanh!

      Cầm điện thoại di động lên gọi tới, Quyền Sơ Nhược mệt thở hồng hộc, "Lục Cảnh Hanh, cái rốt cuộc là thứ gì?"

      Người đàn ông bên kia điện thoại, vẫn ung dung ngồi ở bên trong ghế xoay, khóe miệng nhàng nâng lên, "Thế nào, nghĩ ra hả?"

      Giọng điệu của đùa cợt, trong nháy mắt mặt Quyền Sơ Nhược đen lại.

      "Nếu như em cầu xin , có lẽ suy tính cho em biết." Lục Cảnh Hanh dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt nhìn về đèn đường nơi xa từ từ sáng lên.

      Tên khốn kiếp này biết xấu hổ!

      " chết !" Nụ cười Quyền Sơ Nhược căng thẳng, quát.

      Lục Cảnh Hanh giận quá hóa cười, giọng trầm thấp xuyên thấu ống , truyền vào trong lỗ tai Quyền Sơ Nhược, "Bà xã, từ từ tìm , cần gấp đâu."

      Mẹ nó!

      Quyền Sơ Nhược bỏ điện thoại di động qua, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Mẹ nó, Lục Cảnh Hanh sao chết luôn !

      Bên kia, Lục Cảnh Hanh nghe tiếng cúp điện thoại, ánh mắt yên tĩnh. Giây lát, đứng dậy tới bên cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kết hôn ngón áp út bên tay trái, ánh mắt yên tĩnh lại.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 32.1
      Mùa hè năm nay hình như đặc biệt tới sớm, bất tri bất giác là giữa hè.

      Sáng sớm, thời tiết nóng bức làm cho người ta phiền lòng. Quyền Sơ Nhược đứng ở trước kính, buộc tóc dài lại, sau đó mang cặp mắt kiếng màu đen lên. sửa sang xong rồi xuống lầu, trong phòng ăn bữa sáng chuẩn bị xong.

      Bà nội Quyền tập thể dục, Quyền Chính Nham có thói quen ra cửa sớm, trong phòng ăn chỉ có mình Phạm Bồi Nghi.

      Thấy con tới, Phạm Bồi Nghi bưng ly sữa tươi lên đặt ở chỗ ngồi của , ánh mắt rơi vào gương mặt , khỏi thầm thở dài. Thoáng chớp mắt cái hơn hai tháng, ở luôn nhà mẹ đẻ, gạt người nhà Lục Cảnh Hanh sang bên.

      Của đứa này tính tình chính là như vậy, càng buộc , càng phản kháng. Cũng may nhà họ Lục cũng xấu gì, trái tim lơ lửng của Phạm Bồi Nghi coi như buông lỏng chút, nghĩ đến Lục Cảnh Hanh chu toàn tốt.

      Nhưng vợ chồng trẻ tuổi này, hai bên phân ra luôn cũng được, sớm muộn gì cũng phải ầm ĩ lên.

      "Sơ Nhược, " Phạm Bồi Nghi cau mày, vẻ mặt lo lắng, "Chuyện của con với Cảnh Hanh tính thế nào đây?"

      Quyền Sơ Nhược ăn hết trứng chiên trước mặt, mí mắt cũng giơ lên, "Yên tâm , chuyện của con tự con xử lý tốt." cầm khăn ăn lên lau miệng, đứng lên rời .

      "Haizzz......" Phạm Bồi Nghi còn có lời muốn , nhưng con xa. Bà bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong lòng càng thêm lo lắng. Gần đây trong nhà cái chuyện vui, mọi người đều là mặt ủ mày ê.

      đường làm, Quyền Sơ Nhược hết sức chăm chú lái xe. Khoảng cách ở đầu đường chờ đợi đèn đỏ, hàng loạt người đường vội vàng qua vạch kẻ, nhàn nhạt nhếch môi, tâm tình phiền loạn từ từ bình phục lại.

      Chuyện ly hôn, bị Lục Cảnh Hanh ngăn trở. Hai tháng này, kiếm đồ trong nhà hơn mười lần, nhưng vẫn có tìm ra ‘cái gọi là đồ’ từ trong miệng Lục Cảnh Hanh.

      Đến đây, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn nhận định chính là thuận miệng , căn bản có tồn tại thứ gì.

      Phòng làm việc chỉnh tề sáng ngời, thời điểm Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn lên, Tống Văn sớm chờ , "Chị Quyền, có người tìm chị."

      Năm ngón tay nắm cặp công văn chặt, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, mặc dù hết sức che giấu, nhưng đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng, gạt được bất luận kẻ nào.

      Tống Văn há miệng muốn giải thích, nhưng Quyền Sơ Nhược nhanh chân hướng phòng làm việc vào.

      Trước khi vào cửa, Quyền Sơ Nhược hít sâu hơi, kiềm chế lại tâm tư phập phồng. Trong lòng bàn tay đè lại tay cầm cái cửa, nhàng đẩy cửa ra.

      Người ngồi ở sô pha nghe được thanh, quay đầu nhìn sang, "Chị Quyền."

      Thấy người đối diện, trong nháy mắt đáy mắt Quyền Sơ Nhược ảm đạm xuống. mày khẽ cau, nặn ra nụ cười cứng ngắc, "Sao em tới đây."

      Sở Kiều làm như thấy biểu lộ mất mác của , nhếch môi cười : "Em tới đưa caravat."

      Nghe ấy , Quyền Sơ Nhược mới nhớ tới chuyện cái caravat. để cặp công văn trong tay xuống, tự mình rót ly trà, đặt ở trước mặt Sở Kiều, "Loại chuyện như vậy kêu A Thác tới là được, còn làm phiền em chuyến."

      " cần ạ." Sở Kiều mở ví da, móc ra hộp quà tinh sảo đẩy tới, "Gần đây rất lâu có về nhà, em cũng rất nhớ chị, cho nên tới thăm chị chút."

      Đối với Sở Kiều, Quyền Sơ Nhược rất hài lòng. ấy xứng với em trai khó ưa ai bì nổi của .

      Mở ra hộp quà ra, Quyền Sơ Nhược thấy caravat bên trong, khóe mắt lướt qua tán thưởng, "Rất tốt." lấy caravat đặt ở trong tay tinh tế đánh giá.

      Hình thức hoa văn caravat đều theo thiết kế của , chỉ có mấy chỗ chi tiết Sở Kiều sửa đổi, nhưng tổng thể phương hướng có thay đổi. Mở phần dưới caravat, phía cuối cùng bên phải thêu hai chữ mẫu, H&.

      Hai chữ mẫu này chồng chất lên nhau, quấn quanh lẫn nhau, Quyền Sơ Nhược nhìn, môi đỏ mọng tự chủ cong lên.

      Sở Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt Quyền Sơ Nhược, trong lòng có mấy phần tự tin. ấy luôn luôn nắm giữ tình báo xác thực trở về, dùng để ứng phó ép hỏi của Quyển Yến Thác.

      Bởi vì chuyện đẻ con, người trong nhà đều theo quan tâm. Hôm nay Quyền Sơ Nhược lại ồn ào ly hôn, mấy người lớn trong nhà càng thêm mặt ủ mày chau.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :