1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 2-1
      Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng. Phía Tây của trung tâm thành phố, con đường tĩnh lặng. Tuy thuộc phố xá phồn hoa sầm uất, lại có nơi khác có phong cảnh hữu tình.

      tòa nhà lầu màu trắng, ít nhất cũng có lịch sử hơn 1 triệu năm, tính là di vật văn hoá, nhưng cũng rất quý giá. Chung quanh tòa nhà, đều trải qua nhiều thời đại, dạo chơi cả con đường lớn, có loại cảm giác tang thương của lịch sử.

      Con đường này coi như là trong những con đường nổi danh nhất thành phố, thường có người vùng khác đến đây thăm quan.

      Quyền Sơ Nhược thích loại cảm giác mang theo kiến trúc lịch sử, ban đầu có thể mướn được ngôi nhà lầu ở nơi này, đúng là dễ dàng gì.

      Ngôi nhà có sàn nhà làm bằng gỗ giữ vững nguyên trạng, năm tháng xa xưa, giẫm đạp lên, khó tránh khỏi thanh phát ra kẽo kẹt.

      Trợ lý Tống Văn ôm văn kiện đứng trước bàn, nhìn chằm chằm sắc mặt của Quyền Sơ Nhược, cũng dám thở mạnh. Hai chân ấy đứng thẳng thẳng tắp, có đôi khi nhịn được lòng bàn chân run lên, sàn nhà thỉnh thoảng phát ra tiếng động.

      “Lời khai sửa lại thế nào rồi.” Ánh mắt Quyền Sơ Nhược nghiêm nghị, sau khi xem xong tư liệu cầm trong tay, mới trả lời.

      Nghe được như vậy, rốt cuộc Tống Văn thở phào nhõm, “Chị Quyền, lời khai buổi chiều em sửa xong cho chị rồi.”

      “Ừ.” Quyền Sơ Nhược khép tài liệu lại, trả lời nhàng.

      Tống Văn theo bên cạnh mấy năm, bản lãnh khác có học được, ánh mắt sắc bén ngược lại học rất thấu đáo. ấy nhịn cười, duy trì thần thái tự nhiên, đưa tay gật đầu: “Chị ở nơi này......”

      Quyền Sơ Nhược thấy động tác của ấy, khóe miệng thoáng chốc trầm xuống.

      “Sau đó chị còn phải ra tòa, như vậy giống như tốt lắm.” Giọng Tống Văn rất uyển chuyển, cũng cực kỳ cẩn thận. ra loại chuyện như vậy tới phiên trợ lý như ấy chen vào, nhưng chị Quyền phải ra tòa án, nếu như mang theo vết hôn mập mờ bày ra, lại ảnh hưởng tác phong xưa nay sắc bén của .

      Môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược mím chặc, nhàng nắm bút máy trong tay, : “Có biện pháp gì ?”

      “Hả?” Tống Văn vừa bắt đầu biết, sau khi phản ứng kịp, lập tức chạy ra bên ngoài tìm cái gì, sau đó nhanh chóng trở lại.

      ấy đưa tay đặt kem che khuyết điểm lên bàn, mắt nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược, giải thích: “Chị Quyền, đây là phấn trắng BB tối hôm qua em mới mua, còn chưa có dùng qua đâu, tặng cho chị.”

      Quyền Sơ Nhược cầm cái bình lên nhìn chút, ánh mắt bình tĩnh. rút tờ tiền trong ví ra, trở tay đưa cho Tống Văn: “Cám ơn.”

      lấy tiền đâu ạ.” Tống Văn vội vàng khoát tay, : “Đây là em tặng chị.”

      nhíu mày nhìn về phía ấy mặt cười tủm tỉm, Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng trầm xuống, “Tôi muốn thấy nửa tháng sau mỗi ngày đều ăn cơm hộp.”

      Nghe vậy, ánh mắt Tống Văn tối xuống, đưa tay nhận lấy tiền, trong lòng ấm áp.

      Có lẽ người ngoài thấy, Quyền Sơ Nhược vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, có thể cùng chung đụng lâu cũng biết, là người rất quan tâm cấp dưới, thưởng phạt phân minh.

      Tống Văn mới mua nhà cần phải trả nợ, Quyền Sơ Nhược những tăng tiền lương cho ấy, bình thường có thể nghĩ tới chi tiết cũng đều rất chăm sóc. Mấy trăm đồng tiền phấn trắng BB đắt lắm, nhưng xác thực ấy từ trong kẽ răng nặn ra.

      “Chị Quyền, em làm việc.” Tống Văn đơn giản với phương pháp sử dụng, liền ra ngoài làm việc.

      Cửa phòng làm việc đóng, Quyền Sơ Nhược cầm lên cái bình lần nữa, ánh mắt từ từ thâm thúy. xem hướng dẫn sử dụng phía sau thân bình cặn kẽ, trầm mặt vào phòng tắm.

      Đứng ở trước kính, Quyền Sơ Nhược khẽ ngẩng đầu lên, trong cổ áo bên phải lộ ra vết hôn màu hồng. Nhìn sang cái, là có thể đập vào mắt ràng, từng vết đỏ mập mờ ở cổ .

      Buổi sáng Mẫn Tố Tố quay lại, may là tối hôm qua trường bố trí còn chưa có sửa sang lại, có bị mẹ chồng phát ra cái gì. Mà cổ có vết hôn, hiển nhiên khiến mẹ chồng rất hài lòng, cao hứng bừng bừng rời .

      Trước khi rời nhà, Mẫn Tố Tố lôi kéo tay của , ý vị cười: “Sơ Nhược, tuổi con cũng , mẹ con với mẹ đều chờ đợi bồng cháu!”

      Đưa tay mở nắp kem che khuyết điểm, Quyền Sơ Nhược nặn ra chút, dùng ngón tay bôi lên cần cổ. Phấn lót hữu hiệu bao trùm vết hôn màu hồng, mặc dù phải hoàn toàn che hết, nhưng dùng mắt thường rất khó phân biệt được.

      OK!

      Quyền Sơ Nhược ra phòng tắm, trở lại trước bàn, tiếp tục động tác trong tay. Những khúc nhạc dạo ngắn này, cũng thể ảnh hưởng đến tâm tình của !

      biết có phải hay chuyện sáng nay, phiên toà Quyền Sơ Nhược mở ra hết sức hùng hổ dọa người. Vụ án này, chỉ là mở ra hai lần xét xử, vậy mà liền kết án xuống.

      Quyền Sơ Nhược toàn thắng, mảy may cũng cho luật sư đối phương bất cứ cơ hội nào!

      ra khỏi tòa án, chân mày nhíu chặc của Quyền Sơ Nhược dãn ra. Sau khi toà án thẩm vấn xong là lúc tan việc, có trở về văn phòng luật sư, mà kêu tài xế trực tiếp lái xe về nhà.

      vào cửa nhà, bố trí trường của ngày hôm qua vẫn như cũ. Quyền Sơ Nhược đổi giày rồi định dọn dẹp, sau đó lại suy nghĩ đến cái gì, rồi có làm.

      Đóng cửa phòng ngủ, Quyền Sơ Nhược vào phòng tắm tắm. thay xong quần áo ra ngoài, vào phòng bếp làm cơm tối.

      may là tủ lạnh ngày hôm qua bị lấp đầy, các loại thức ăn phong phú. Quyền Sơ Nhược lấy quả cà chua, cái trứng gà, còn có gói mì gói. Cà chua mì sợi là món sở trường của .

      tô mì mùi vị tệ, Quyền Sơ Nhược ăn no, rồi rửa sạch bát đũa.

      Ngày mai lại có vụ án mới cần chuẩn bị, Quyền Sơ Nhược đeo mắt kính ngồi ở trước laptop, xem tài liệu. Cửa chính có tiếng động, ánh mắt lóe lóe, biết là ai trở lại.

      Chỉ là Lục Cảnh Hanh thời gian này mà về nhà, đúng là hiếm thấy?!

      “Ăn cơm chưa?” Lục Cảnh Hanh tựa vào cạnh cửa, mỉm cười hỏi .

      Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, coi như là trả lời. Bên cạnh có người cách nào chuyên chú, cau mày : “Có chuyện gì sao?”

      Trong tay người đàn ông cầm theo cái ống nhòm, ngoắc tay với , “Em tới đây xem chút .”

      Giây lát, Quyền Sơ Nhược hồ nghi tới, bị đặt trước người. Lục Cảnh Hanh vén rèm cửa sổ lên chừa khe hở, nhắm ống nhòm xuống dưới lầu ngay chiếc xe hơi màu đen, chỉ cho xem: “Thấy , chiếc xe kia có bảng số xe là ba số giống nhau.”
      Phong nguyet, duyenktn1Chris thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 2-2
      “Thấy rồi.” Quyền Sơ Nhược cầm ống nhòm, hỏi “Vậy là xe của ai?”

      “Là xe nhà tôi.” Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, đúng : “Đoán chừng là mẹ tôi phái người tới giám sát chúng ta.”

      “Giám sát?”

      Quyền Sơ Nhược bỏ ống nhòm ra, hỏi ngược lại: “Tại sao lại giám sát?”

      “Bởi vì đứa bé.” Lục Cảnh Hanh trả lời có nếp có tẻ, khóe miệng nở nụ cười cợt nhã, “ của tôi vừa mới sinh xong, tại mẹ tôi liền tập trung toàn bộ lực chú ý lên người tôi.”

      “Mẹ có quyền làm như vậy, “ Quyền Sơ Nhược xoay người, trở về trước bàn đọc sách ngồi xuống, nụ cười vẻ mặt hờ hững, “Giám sát hoạt động cá nhân thuộc về hành vi xâm phạm quyền con người là phi pháp.”

      Lục Cảnh Hanh chau mày, nhìn về phía ánh mắt của lộ ra nụ cười thản nhiên. tay chống tại mặt bàn, khẽ cúi người xuống, gương mặt tuấn tú tiến lại gần , “Bằng , chúng ta sinh em bé.”

      tức giận trong dự liệu hề xảy ra, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, : “Ban đầu ký kết trong hiệp nghị có điều này.”

      “Vậy tôi thêm vào điều khoản.” Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh đè thấp, môi mỏng cong .

      Quyền Sơ Nhược đưa tay đẩy gọng kính màu đen mặt cái, thần sắc khuôn mặt nhìn ra bất kỳ phập phồng nào, “Thêm vào điều khoản, cần hai bên đồng ý, đạt thành nhận thức chung.”

      Tạm dừng, môi đỏ mọng của hơi mím, giọng lạnh lùng, “Lục Cảnh Hanh, tôi cảm thấy trò đùa này buồn cười!”

      Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên, chỉ vào kim đồng hồ : “ làm trễ nãi mười ba phút hai mươi tám giây của tôi.”

      “Cái người này thú vị!”

      Lục Cảnh Hanh lắc đầu cái, khóe mắt tàn khốc lên, “ chuyện với em, hề thích thú tí nào!”

      Thích thú?!

      Quyền Sơ Nhược cau mày, cảm thấy dùng từ rất chính xác.

      “Trong khoảng thời gian này mẹ tôi nhất định ồn ào chút, tốt nhất em và tôi cũng nên cẩn thận hơn.”Lục Cảnh Hanh giơ tay lên nới cổ áo sơ mi ra, đứng dậy ra ngoài, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi về nhà đúng giờ, hi vọng em cũng thế.”

      Khép ——

      Cửa phòng ngủ đóng lại, Quyền Sơ Nhược nhìn bóng dáng biến mất, nụ cười trầm xuống.

      Sáng sớm, Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn xuống lầu. Tối hôm qua chiếc xe đậu ở vị trí kia, lúc này trống . Chỉ là phía kia có tấm bảng cấm đậu xe đứng sừng sững, để cho xe đậu, hiển nhiên chuyện này vẫn chưa xong.

      Buổi sáng phải mở phiên toà, tinh thần Quyền Sơ Nhược sảng khoái vào. Cơ hồ tiếp nhận vụ kiện, 89% đều là thắng kiện, ở nơi này là nhóm, Quyền Sơ Nhược tuyệt đối cũng được coi là nhân tài mới xuất .

      Sau khi toà án thẩm vấn kết thúc, Quyền Sơ Nhược nhìn đồng hồ, phân phó tài xế lái xe về nhà. Ngồi ở sau xe, giơ tay lên vuốt chân mày chua xót, người đề phòng chút xíu rồi tỉnh táo lại.

      Nếu mẹ chồng dám trắng trợn giám sát, tất nhiên là thông đồng với nhà của . Quyền Sơ Nhược nhếch môi, vẻ mặt vui, phải giải quyết loại giam cầm này nhanh chút!

      Tài xế lái xe đến đường cấm, xe hơi màu đen lái đến người gác cổng có cảnh vệ mặc quân trang tới kiểm tra.

      Nhìn thấy Quyền Sơ Nhược ngồi ở ghế sau, cảnh vệ lập tức đứng nghiêm hành lễ, lúc này mới cho xe hơi màu đen vào.

      Năm xưa Quyền Chính Nham tham gia chính trị, mà ông cụ nhà họ Quyền cả đời chinh chiến, đám người trong đại viện này cũng biết ông cụ nhà họ Quyền công tích vĩ đại.

      Tài xế dừng xe ở cửa lớn, Quyền Sơ Nhược cho ta vào. Đoạn đường này, khi còn bé ngày ngày chơi đùa, hôm nay trưởng thành là rất ít qua.

      Đẩy cửa xe ra, Quyền Sơ Nhược xách theo ví da vào trong. Đường hai bên cũng trồng trọt cây ngô đồng, cành lá tươi tốt, những cây này lớn tuổi hơn nhiều, còn nhớ hồi những đứa bé như bọn họ thích nhất chính là leo cây.

      Luôn là thi coi ai leo cao hơn, người nào leo nhanh hơn.

      Mặc dù là bé , nhưng cũng kém cạnh với bé trai. Còn nhớ năm đó năm tuổi, Quyền Sơ Nhược mang theo em trai chỉ có ba tuổi, cùng đám con trai tranh tài leo cây với nhau.

      Người ta là bé trai cũng lớn tuổi hơn , nhưng Quyền Sơ Nhược phục. đặt em trai ở dưới tàng cây, người dũng sợ leo lên cây cao mấy chục mét.

      Lần đó thiếu chút nữa có thể thắng, nhưng em trai chợt khóc rống, phân tâm liền từ cây rớt xuống. Vốn cho là nhất định té gãy tay gãy chân, nhưng dưới tàng cây có người vững vàng tiếp được .

      lọt vào cái ôm ấm áp, thanh thoát cười tiếng.

      Đứng ở nơi này dưới gốc cây, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhìn lên , nhánh cây quấn quít, cành lá tươi tốt. Ánh mặt trời theo khe hở lá cây chiếu xuống, nhìn chằm chằm vàng óng ánh rơi rãi, trước mắt dần dần ghép ra gương mặt tuấn tú.

      Tròng mắt đen thâm thúy của ấy, luôn để cho rung động.

      Mọi người đều tính tình lành lạnh, đây chẳng qua là có gặp đúng người.

      Bởi vì nhớ, mỗi lần gặp được , nụ cười khóe miệng luôn tỏa rỡ.

      “Thủ trưởng!”

      Sau lưng bỗng nhiên vang lên hồi thanh chào quân lễ (là kiểu chào theo nghi thức quân đội), Quyền Sơ Nhược quay đầu, chạm mặt chiếc xe Jeep quân , người đàn ông trong xe ra, thân hình cao lớn, mặt mũi lạnh lùng.

      ấy mặc thân quân phục hiên ngang, cặp mắt thâm thúy, vẫn như trước kia.

      Quyền Sơ Nhược nhếch môi, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim, khống chế được lo sợ tâm lại rung động lần nữa.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 3.1
      "Thủ trưởng!"

      thanh đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, người đàn ông dẫn đầu tới, thân quân trang hiên ngang. Môi mỏng cong lên, mắt đen thâm thúy yên lặng, nhìn ra phập phồng gì.

      "Tiểu nha đầu, nhận ra rồi hả?" Liêu Phàm dừng chân, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.

      Đôi tay Quyền Sơ Nhược nhàng nắm lại, mắt nhìn chằm chằm mủi chân, "Em phải tiểu nha đầu, năm nay em 30 rồi."

      Người đàn ông cười khẽ tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Ở trước mặt , em vĩnh viễn đều là tiểu nha đầu."

      " rất già sao?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, hơi chau chân mày nhìn về phía ấy.

      " già à?"

      Quyền Sơ Nhược lắc đầu cái, ánh sáng vụn vặt thoáng qua đáy mắt, " già."

      phải lớn hơn mười ba tuổi sao? Già chỗ nào?!

      Môi Liêu Phàm mỉm, : " xem như đây là em khích lệ ."

      Môi đỏ mọng Quyền Sơ Nhược cong lên. Từ đến lớn, chỉ thích cùng người đàn ông này cãi vả.

      Vô luận thắng bại, Quyền Sơ Nhược ưa thích chính là cái loại cảm giác này.

      "Sao đột nhiên trở về?"

      "Rất đột nhiên sao?" Liêu Phàm nhíu mày, cười : "Vừa vặn mấy ngày nay có ngày nghỉ, cho nên trở về."

      Ngày nghỉ của cân bằng. Quyền Sơ Nhược nhớ, lần trước về nhà giờ qua 73 ngày.

      "Đồng Đồng kêu trở về hả?" Quyền Sơ Nhược toạc ra, "Lần này con bé thi giữa kỳ thành tích tệ, nên trở lại ăn mừng với con bé."

      "Ba ——"

      Phía trước xuất bóng người, nhanh như tia chớp vọt tới đây. Liêu Phàm theo bản năng đưa tay, tiếp được con nhào tới.

      Đôi tay Liêu Đồng bấu víu cổ ba mình, cả người giống như gấu koala bám người của , "Con mở mắt luôn chờ ba... thế nào giờ ba mới trở về?"

      " xin lỗi, buổi sáng ba có chuyện tạm thời phải xử lý."

      Liêu Đồng cong miệng lên, giọng lầm bầm ba mình, "Công việc của ba luôn luôn quan trọng hơn con!"

      Khóe mắt người đàn ông trầm xuống, lại thấy con quay đầu , "Dì Quyền Quyền."

      Liêu Đồng từ trong ngực ba mình nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Quyền Sơ Nhược, thân thiết lôi kéo tay của , : "Ba trở về nhà, dì cũng về nhà, hai người bàn bạc với nhau rồi đúng ?"

      Quyền Sơ Nhược đưa tay nhéo mũi bé, "Dì nơi khác đến đây mà."

      "Như vậy hả, " Liêu Đồng chép chép miệng, : "Vậy con tha thứ cho dì."

      Nghe được lời của bé..., môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược khẽ mấp máy, khóe miệng nhuộm mấy phần nụ cười, "Chủ nhiệm lớp của con gọi điện thoại cho dì, là kỳ thi giữa kỳ lần này của con thành tích tệ, con nghĩ muốn tặng quà gì nào?"

      "Uhm......" Liêu Đồng cau mày, mắt cong cong cười, "Con còn chưa nghĩ ra."

      Thấy lời của con , Liêu Phàm bất đắc dĩ cau mày, hỏi bé: "Đồng Đồng, con cũng quá khách sáo."

      "Con theo dì Quyền Quyền cần phải khách sáo." Liêu Đồng quay đầu nhìn về phía ba mình, hả hê : "Ba à ba cần phải hiểu."

      Mày kiếm Liêu Phàm cợt nhã, lại thấy mặt Quyền Sơ Nhược cũng mang theo ý cười, ấy chỉ có thể than thở tiếng động. Con với , vĩnh viễn cùng chiến tuyến.

      "Dì Quyền Quyền, dì muốn ăn cơm với ba và con ?"

      Quyền Sơ Nhược cúi đầu, lòng bàn tay rơi vào bên Liêu Đồng, "Hôm nay được, dì có chuyện."

      "À." Liêu Đồng khéo léo đáp lời, lôi kéo người đàn ông bên cạnh xoay người.

      "Đợi nào...!"

      Ánh mắt Quyền Sơ Nhược rơi vào người đàn ông, ánh mắt lo lắng, "Vết thương của khỏi hoàn toàn rồi sao?"

      Đường cong gò má Liêu Phàm ràng cứng rắn, ấy tự tay vỗ vỗ bên phải xương sườn, đáp: "Hoàn toàn tốt."

      Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, ánh mắt nhìn cha con bọn họ rời .

      Quyền Sơ Nhược luôn luôn nghĩ ra, người đàn ông như ấy, còn cần liều mạng như thế sao? Hai mươi mấy năm này, vết thương của lớn giảm bớt , lần gần đây nhất bị thương là trước khi kết hôn. Bởi vì lính đặc chủng tập huấn thường có các học viên mới mạo hiểm, Liêu Phàm vì cứu người nên gãy mất hai cây xương sườn phía bên phải.

      Liều mạng!

      Quyền Sơ Nhược thở dài, ánh mắt ảm đạm. chiến trường của Liêu Phàm, từng tận mắt thấy qua, nếu như muốn dùng cái từ để hình dung, chỉ có thể là dũng sợ!

      Cửa sổ sát đất phòng khách, Quyền Yến Thác nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, nhếch miệng lên cười chói mắt, "Ai chà chị à, chị cười rạo rực?!"

      Quyền Sơ Nhược quét mắt nhìn phòng khách, sắc mặt bình tĩnh: "Mẹ đâu?"

      "Cùng bà nội xem trò vui rồi." Quyền Yến Thác xoay người nhảy vào sô pha, hai chân khoác lên khay trà, "Nghe mẹ buộc chị sinh con à."

      Buông cặp công văn trong tay, Quyền Sơ Nhược ngồi xuống bên cạnh , nâng chung trà lên uống ngụm nước, : "Quyền Yến Thác, phiền phức của chính em thu thập xong, bớt can thiệp vào chuyện của chị nhé."

      "Ông đây có cái gì phiền phức?" Quyền Yến Thác phục nhìn chằm chằm hỏi .

      "Trước khi Sở Kiều La Mã, có đến chỗ chị ký thỏa thuận li hôn."Quyền Sơ Nhược nhanh chậm mở miệng, mắt thấy vẻ mặt thay đổi.

      " ấy nghĩ hay lắm!"

      Quyền Sơ Nhược nhếch môi, giọng sắc bén, "Chị thích tính cách của ấy, quyết định cũng hối hận! Hơn nữa bỏ rơi em, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt!"

      "Mẹ nó!"

      Trong nháy mắt sắc mặt Quyền Yến Thác biến đổi, tức giận : "Có người chị nào như chị ?"

      Quyền Sơ Nhược cúi đầu uống trà, lười phản ứng lại .

      người nhà họ Quyền lên mặt nửa ngày, sau cùng có cách liền cọ tới bên người , "Chị à, ra em cảm thấy được đó, chị có tiềm chất đặc thù làm mẹ kế, xem chị đối với Liêu Đồng tốt, nhiều năm như vậy vừa làm cha vừa làm mẹ......"

      "Em muốn chị mau sớm ly hôn?" Quyền Sơ Nhược nhìn , ánh mắt dần dần yên tĩnh lại.

      Mắt thấy sắc mặt chị mình thay đổi, Quyền Yến Thác lập tức câm miệng, : "Chị à chị dịu dàng chút được ? Em là em trai ruột của chị, cũng thấy chị cười qua mấy lần, nhưng ngươi mỗi lần thấy Liêu Phàm chị cười giống như đóa hoa vậy."

      "Chị...... Có sao?" Quyền Sơ Nhược giơ tay lên sờ sờ mặt, cảm thấy gương mặt ê ẩm.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 3.2
      "Đương nhiên là có!" Quyền Yến Thác rất khẳng định gật đầu, còn diễn nặng hơn vẻ mặt mới vừa rồi của .

      Quyền Sơ Nhược quét mắt, ngược lại cảm thấy diễn có mấy phần giống.

      "Chị!"

      Người đàn ông bên cạnh chợt nghiêm chỉnh lại, vòng chắc bả vai của , : "Chị kết hôn cùng rể, bản thân thể thay đổi thất thường biết ?"

      Môi mỏng mím lại, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch nheo lại, " Liêu Phàm với chị, thể nào."

      Lông mày Quyền Sơ Nhược chau lại, vẻ mặt nhìn ra phập phồng gì.

      Chị cứng nhắc, Quyền Yến Thác biết điều đó. Đáng tiếc chị là phụ nữ, mặc dù cường thế, nhưng có rất nhiều chuyện chị cũng thể hiểu được như là suy nghĩ của đàn ông.

      "Chị lên lầu chờ mẹ." Quyền Sơ Nhược mở tay của ra, rất khách khí đứng dậy.

      "Chị!"

      Quyền Yến Thác gọi , lại thấy rời mạch. than thở, ánh mắt thâm thúy lộ ra mấy phần lo lắng. Mỗi lần chỉ cần nhắc tới Liêu Phàm, vô luận là người nào, Quyền Sơ Nhược cũng cho cơ hội chuyện.

      Quyền Yến Thác hiểu, Liêu Phàm trong lòng chính là tử huyệt, người nào đụng tới người đó chết!

      Sáng sớm hôm sau, Quyền Sơ Nhược nghiên cứu hồ sơ, điện thoại bàn vang lên, "Chị Quyền, có vị Liêu...... Thủ trưởng tìm chị."

      ở trước đại sảnh lầu , quét mắt nhìn người đàn ông mặc quân trang hai vai có bốn sao, cặp mắt từ từ sáng lên.

      Quyền Sơ Nhược nắm điện thoại mỉm cười, giọng cũng có gì gợn sóng, "Tôi biết rồi."

      Giây lát, từ lầu xuống, xa xa liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở dưới ánh mặt trời.

      "Ảnh hưởng em làm việc sao?"

      Liêu Phàm xoay người, khóe miệng lạnh lùng mang theo ý cười. thường năm ở bộ đội, thái độ chỉ có loại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Quyền Sơ Nhược, luôn tận lực mỉm cười, lo lắng hù dọa .

      Ánh nắng vàng óng ánh, xuyên thấu qua lá cây ngô đồng chiếu xuống đầu vai người đàn ông. Có chút ít ánh sáng làm hoa mắt, Quyền Sơ Nhược nheo mắt lại, dung mạo trước mặt so với ngày trước càng thâm thúy hơn ràng.

      " ảnh hưởng." Quyền Sơ Nhược đứng đối diện , ánh mắt song song rơi vào bờ vai của ấy.

      Liêu Phàm cúi đầu, nhìn mặt là cặp mắt kính màu đen, đáy mắt mơ hồ lộ ra nụ cười, "Đồng Đồng , hôm nay muốn cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      "Cơm trưa hay là cơm tối?" Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên, bắt đầu tính toán thời gian.

      Liêu Phàm biết bận rộn công việc, : "Buổi tối , Đồng Đồng buổi trưa còn có lớp, cũng có số chuyện muốn làm."

      "Được." Quyền Sơ Nhược Nhất miệng đồng ý.

      Bàn tay người đàn ông khẽ động, động tác muốn xoa đầu biến thành vỗ đầu vai của , "Làm việc cần quá vất vả."

      Quyền Sơ Nhược nhìn biến đổi của ấy, khóe mắt thoáng qua vẻ đặc biệt. theo dõi ánh mắt của , bật cười : "Làm việc điên cuồng có tư cách dạy dỗ người khác!"

      "Ha ha......"

      Liêu Phàm cười khẽ tiếng, ánh mắt dịu dàng, " lại em."

      cầm trong tay cái túi màu đen, bỏ vào trong tay Quyền Sơ Nhược, : "Cái này là tròng kính nhập khẩu từ nước ngoài, có bất kỳ tổn thương gì đối với thị lực."

      Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, nụ cười xẹt qua tia đỏ ửng. nhận đồ vật, cúi đầu mở cái hộp ra, dần cong khóe miệng lên.

      Mấy năm nay lên tòa án, tính kiêu căng năm đó sớm còn. Chỉ là Liêu Phàm vĩnh viễn quên, len lén theo phía sau mình, khi đó quấn ấy đòi học bắn súng, khóc nước mắt lưng tròng bộ dáng đáng thương.

      ấy luôn cảm thấy khóc lên, đôi mắt giống như thanh tuyền (ý là trong suốt, yên ắng)

      Chiếc xe Jeep quân đội ven đường lái , Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm sườn xe xa mới trở về phòng luật sư.

      Sau khi tan việc, Quyền Sơ Nhược lấy quà tặng đặt trước, sau đó mới lái xe tới Lam Điều. Thời điểm đến, Liêu Phàm dẩn con tới đây, bên cửa sổ đợi .

      "Ở chỗ này!"

      bé hết sức phấn khởi nhón chân lên, dốc sức ngoắc Quyền Sơ Nhược.

      Quyền Sơ Nhược nhanh tới đây, bé tinh mắt nhìn thấy ôm hộp quà, đưa hai tay bé ra, : "Là tặng cho con sao?"

      "Đồng Đồng, có lễ phép!"

      Liêu Phàm cau mày, mở miệng dạy dỗ con .

      "Hừ!" Liêu Đồng căn bản để ý ba mình, mở quà tặng của Quyền Sơ Nhược ra.

      "Oa!"

      Liêu Đồng vui mừng thét chói tai, "Kiểu ipad mới nhất, thị trường trong nước còn chưa có!"

      "Mỗi ngày chỉ có thể chơi nửa tiếng." Quyền Sơ Nhược giữ chặt tay của bé, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu như con vi phạm, dì tịch thu."

      "Biết ạ." Liêu Đồng cúi gằm đầu, cũng dám phản bác lời của .

      Liêu Phàm nhìn giữa hai người, hai mắt sâu sắc giật giật.

      "Gọi thức ăn thôi."

      Liêu Phàm đưa thực đơn cho Quyền Sơ Nhược, trở tay đẩy tới trước mặt Liêu Đồng, : "Hôm nay mời con ăn cơm, Đồng Đồng con chọn !"

      Vẫn là dì Quyền Quyền hiểu ý bé nhất, Liêu Đồng liếc nhìn thực đơn, thức ăn có sắc có hương.

      Rất lâu ở cùng con , mỗi lần trở về, Liêu Phàm đều cảm thấy được con bé lại lớn lên rất nhiều, hiểu chuyện rất nhiều.

      Ghi xong món ăn, nhân viên phục vụ xoay người rời .

      Liêu Đồng học tiểu học năm thứ tư, tính tình hướng ngoại, ở trong ban là học sinh khá giỏi, là đối tượng trọng điểm để thầy bồi dưỡng. Có bé ở đây, tuyệt đối nhạt nhẽo.

      Quyền Sơ Nhược nghiêm túc nghe chuyện cười của bé, ánh mắt dịu dàng. Đứa này coi như là nhìn nó lớn lên, từ có mẹ, hàng năm ba có ở nhà, lớn lên với ông bà nội.

      Đứa bé có quá ít quan tâm, Quyền Sơ Nhược hi vọng bé có thể khỏe mạnh lớn lên.

      "Chú Lục!"

      Bỗng chốc, Liêu Đồng vui mừng kêu to, mắt nhìn chằm chằm ngay phía trước.

      Quyền Sơ Nhược quay đầu lại, quả nhiên là trông thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh mỉm cười, cất bước tới bên này.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 4.1
      ửa sổ thủy tinh trong suốt của nhà hàng Lam Điều, có luồng sóng biển đánh úp về phía bờ, sóng gợn lăn tăn.

      Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông tới, nụ cười chậm rãi yên tĩnh lại.

      "Chào !"

      Liêu Phàm chủ động chào hỏi, tới bắt tay Lục Cảnh Hanh.

      Ban đầu ở trong hôn lễ, Lục Cảnh Hanh từng thấy qua ấy, mặc dù chỉ thấy bên mặt, nhưng người đàn ông Liêu Phàm này, tuyệt đối để cho người ta gặp qua là thể quên được.

      Lục Cảnh Hanh cười chào hỏi, khách khí thăm hỏi mấy câu. Sau đó mắt nhìn vào người Liêu Đồng, "Đồng Đồng, chào con."

      "Chào Chú." Liêu Đồng mắt to chớp chớp, cười . Mặc dù bé thường ra vào nhà họ Quyền, nhưng cũng nhìn thấy Lục Cảnh Hanh thường xuyên, coi như bé chỉ gặp lần.

      Quyền Sơ Nhược cau mày, nghĩ thầm tiểu nha đầu này trí nhớ là tốt. Chỉ là lần trước Lục Cảnh Hanh trở về ăn cơm, đúng lúc gặp phải Liêu Đồng, ngờ bé nhìn lần thế nhưng lại có thể nhận ra.

      "Mọi người gọi thức ăn chưa?" Lục Cảnh Hanh kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Quyền Sơ Nhược.

      "Gọi rồi ạ." Liêu Đồng rất lễ phép trả lời, "Chú thích ăn cái gì, cũng có thể gọi, hôm nay là ba con mời khách."

      Lục Cảnh Hanh nhếch mày lên, môi mỏng mỉm cười.

      " chưa ăn cơm sao?" Quyền Sơ Nhược nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, giọng bình tĩnh. Mới vừa rồi nhìn thấy Lục Cảnh Hanh cùng mấy người đàn ông ra ngoài, hẳn là ăn cơm tối.

      "Chưa ăn." Lục Cảnh Hanh mắt nhìn thực đơn, trả lời ràng, "Vốn là muốn về nhà ăn, ngờ gặp em ở đây. Vậy là tốt, dù sao em ăn ở đây, cũng ăn ở đây vậy."

      Liêu Phàm bưng chén nước trong tay lên, khẽ nhấp miếng nước, ánh mắt thâm thúy.

      Quyền Sơ Nhược cau mày, bởi vì lời , trong lúc nhất thời hiểu ra đoạn sau.

      Cái gì gọi em ăn ở đây, cũng ăn ở đây? Quan hệ giữa , có thân mật như vậy sao?!

      "Nơi này có thịt bò bít tết rất ngon." Lục Cảnh Hanh khép thực đơn lại, nhìn về phía Liêu Đồng hỏi, "Có muốn thử chút hay ?"

      Nghe vậy, Liêu Đồng chép chép miệng, gật đầu : "Muốn."

      bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liêu Phàm, "Ba, phần ăn kia của con, ba có thể giúp con ăn hết hay ?"

      "Có thể." Liêu Phàm hiếm khi dẫn con ăn cơm, muốn làm cho bé mất hứng.

      "Cám ơn ba." Liêu Đồng cảm kích mè nheo trong ngực ba mình, lại tiếp tục trò chơi trong Ipad, chờ món ăn lên.

      Bối cảnh nhạc của nhà hàng trầm thấp, Quyền Sơ Nhược cụp mắt, thanh chuyện với nhau bên tai dứt, cảm thấy là kỳ quái, người đàn ông cả ngày tay cầm súng, cùng người đàn ông mỗi ngày tính toán đầu tư, làm thế nào hàn huyên cùng nhau được?

      Hơn nữa hai người đàn ông này, có thể thao thao bất tuyệt ( liên tục), mỗi người phát biểu ý kiến của mình về lĩnh vực hai bên!

      Đây là tình huống gì?!

      Cũng may bữa ăn rất nhanh lên bàn, hóa giải loại hài hòa quỷ dị này.

      "Oa, thịt bò bít tết ăn rất ngon." Liêu Đồng híp mắt cười.

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ tiếng, giơ tay lên sờ sờ đầu của bé, : "Nghe thành tích thi giữa kỳ của con tệ."

      "Chú cũng biết hả." Liêu Đồng hả hê ngước cằm , mắt rơi vào người Quyền Sơ Nhược.

      Dừng dao nĩa trong tay chút, Quyền Sơ Nhược hồ nghi quay đầu , nhưng Lục Cảnh Hanh cúi đầu cắt thịt bò bít tết, động tác ưu nhã.

      Liêu Phàm ăn cơm cũng chuyện phiếm, nhưng đáy mắt ấy dịu dàng, vào giờ phút này lại làm cho tâm tình Quyền Sơ Nhược bị đè nén.

      "Dì Quyền Quyền, dì nếm thử chút thịt bò bít tết ." Liêu Đồng chủ động cắt miếng thịt bò bít tết, muốn bỏ vào trong dĩa Quyền Sơ Nhược, nhưng bị Liêu Phàm đưa tay đè lại.

      Chân mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặc, dần dần giãn ra. Ánh mắt rơi vào mặt Liêu Phàm, khóe môi cười nhạt.

      "Cá hồi quá đơn điệu, ăn thịt bò bít-tết sai."

      Quyền Sơ Nhược còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên cạnh cắt gọn thịt bò bít tết đưa đến bên miệng , : "Há miệng."

      Ánh mắt của nhìn chằm chằm cái nĩa, lại trợn mắt nhìn miếng thịt bò bít tết đưa đến bên miệng, trong nháy mắt giận tái mặt.

      "Ngoan, nghe lời." Hai mắt Lục Cảnh Hanh híp, môi mỏng nâng lên nụ cười. Gương mặt tuấn tú của nhích tới gần, ở bên tai nàng thầm: "Ăn miếng , em muốn ở trước mặt Đồng Đồng ăn kiêng sao?"

      "......"

      Lửa giận trong lòng Quyền Sơ Nhược dân lên, khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đối diện, chợt trầm xuống, thế nhưng từ từ hé miệng, ăn hết thịt bò bít tết.

      "Hương vị thế nào?" Mắt thấy há miệng, Lục Cảnh Hanh hơi kinh ngạc, ý cười khóe môi càng thêm khắc sâu mấy phần.

      Quyền Sơ Nhược bưng nước trái cây lên, rất nhanh nuốt thức ăn trong miệng xuống. thể nghĩ sâu, bằng nhất định phun ra.

      "Ba, ba cắt cho con , " Liêu Đồng xoa cổ tay, cau mày : "Dùng dao nĩa mệt quá."

      Liêu Phàm ánh mắt cưng chìu lắc đầu cái, bưng cái dĩa của con lên đặt ở trước mặt, sau khi cắt thịt bò thành miếng , mới đưa trở lại trước mặt bé. Con tính là nuông chiều từ bé, nhưng năm số lần thấy ấy có thể đếm được đầu ngón tay, cho nên mỗi lần ấy trở lại cũng tận lực thỏa mãn nguyện vọng của bé.

      Quyền Sơ Nhược bưng nước trái cây, nhìn thấy đôi mắt Liêu Phàm thâm thúy thấy đáy, năm ngón tay nhịn được nắm chặt.

      Dùng qua cơm tối, mọi người ra Lam Điều. Màn đêm đẹp đẽ, đầy trời sao lóe sáng.

      Liêu Đồng đòi đỉnh núi ngắm những vì sao, là tối nay có Lưu Tinh (sao băng). Liêu Phàm dắt tay của con , dẫn bé đến chiếc xe Jeep quân đội, với người ở phía sau: "Chúng tôi trước, hôm nào có cơ hội lại gặp."

      "Nhất định." Hai mắt Lục Cảnh Hanh lóe lên, hướng về phía Liêu Đồng ngoắc tay cười cười.

      Quyền Sơ Nhược đứng tại chỗ, mắt thấy chiếc xe kia rời . xách theo ví da trong tay, giọng trầm xuống, "Lục Cảnh Hanh, diễn trò cũng diễn quá mức !"

      "Quá sao?"

      Trong tay Lục Cảnh Hanh nắm chìa khóa xe, cười : "Tôi có nghĩa vụ diễn tốt mỗi tuồng vui."

      Sắc mặt Quyền Sơ Nhược biến hóa, tròng mắt đen thâm trầm mấy phần.

      "Nhà hàng này có thịt bò bít tết, ăn rất ngon có phải hay ?" Môi mỏng Lục Cảnh Hanh cong, vẻ mặt nhìn ra vui buồn. Quyền Sơ Nhược nghe được , lập tức nhíu chặt chân mày hơn.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :