1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 27.3
      Đứng dậy trở lại phòng ngủ, thay quần áo ở nhà, sau đó đến nhà bếp tìm thức ăn. Lục Cảnh Hanh trở lại, cơm chiều cũng phải ăn chứ.

      Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn tràn đầy, Quyền Sơ Nhược nhìn trái nhìn phải, sau cùng chọn quả táo. Rửa quả táo, ngồi ghế sofa, mở TV, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, ngẫu nhiên cắn miếng táo.

      Từ sau khi kì thi tốt nghiệp cao đẳng kết thúc, Quyền Sơ Nhược còn phải chờ đợi trong tâm trạng thấp thỏm yên nữa. Năm đó vui sướng đầy cõi lòng ghi danh vào trường quân đội, nhưng đến lúc nhận được thư chấp nhận lại là thư từ học viện pháp luật. khắc kia, khóc lóc chạy tới chất vấn Quyền Chính Nham, lại đổi được lại kết quả mà muốn.

      Phiền não cắn miếng táo, Quyền Sơ Nhược nhìn thời gian, môi đỏ mọng nhấp . Trong lòng hiểu sao bối rối vô cùng, thực sợ hãi giống như trở lại cái đêm chờ đợi kết quả vào trường cao đẳng năm xưa.

      Cả trái tim gắt gao thu lại chỗ, trong đầu Quyền Sơ Nhược tưởng tượng đủ các loại vẻ mặt của , khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

      Quyền Sơ Nhược bồn chồn cuộn mình ở trong ghế sofa, đôi mắt sáng ngời nay ảm đạm thất sắc. Kỳ ngày đó để cho Tống Văn mua cravate, hoàn toàn có nghĩ nhiều, nhưng hôm nay khi an tĩnh ngồi xuống suy nghĩ, trong lòng cảm thấy mình nợ người ta.

      Ngẫm lại cũng phải thôi, lễ vật đưa người ta lại để cho trợ lý mua. chỉ là người bỏ tiền, nếu đổi lại hôm nay Lục Cảnh Hanh làm như thế, cũng rất tức giận!

      Bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng dày, Quyền Sơ Nhược biết cầm lấy điện thoại di động lần thứ mấy rồi, nhưng đều chịu gọi thêm cú. gọi lần, nếu Lục Cảnh Hanh muốn gọi điện nhất định có thể nhìn đến.

      cũng có kiêu ngạo của chứ, thỏa hiệp vì bất cứ kẻ nào. Cho dù là Liêu Phàm, cũng chưa từng quá hạ mình.

      Cửa lớn giật giật, Quyền Sơ Nhược nhíu mày xem, là Lục Cảnh Hanh đứng ở cổng vòm đổi giày.

      Vẻ mặt của nhìn ra được bất cứ điều gì dị thường, đầu tim Quyền Sơ Nhược khẽ run lên, chủ động mở miệng, " về rồi."

      Người đàn ông cởi áo khoác cởi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, "Ừm."

      "Ăn cơm chưa?"

      Lục Cảnh Hanh đến bên cạnh ghế sofa, ánh mắt hướng về phía quả táo bàn, mày kiếm nhíu lại, "Em chưa ăn à?"

      "Ách..." Quyền Sơ Nhược xấu hổ quay đầu , : "Ăn rồi."

      Đôi mắt thâm thúy của Lục Canh Hanh lóe lên, xoay người ngồi vào ghế sofa.

      " đến tìm tôi à?" Quyền Sơ Nhược rót ly trà cho , giọng điệu mang ý thăm dò, "Đúng là thế vì sao nghe điện thoại?"

      Uống hớp, môi mỏng của Lục Cảnh Hanh mới nhếch cái, trong giọng nghe được bất cứ tâm tình gì, "Đột nhiên có việc, kịp thông báo cho em."

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày xem qua, nhìn thấy cổ áo của Lục Cảnh Hanh trống trải, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, vẫn mang theo dây cravate kia mà, chẳng lẽ lại mọn như vậy?!

      "Tối nay với ai?" Nguyên bản cũng muốn hỏi là cravate đâu rồi, nhưng khi mở miệng chất vấn, ngay cả chính Quyền Sơ Nhược cũng giật nảy mình. Làm sao có thể hỏi cái này?

      "Án tử có chút thay đổi, Chu Thi Thi muốn gặp mặt ." Lục Cảnh Hanh trả lời cực kỳ liền mạnh, nhìn ra chút hiềm nghi dối. Ở phương diện phán xét giả, Quyền Sơ Nhược cũng tính là có chút tâm đắc, nhưng căn bản lại thể phán quyết Lục Cảnh Hanh hay giả.

      Cảm giác chua xót đè nén từ tối hôm qua, lúc này cuồn cuộn tuôn ra. Năm ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm lại, sắc mặt khó xem lên, "Lục Cảnh Hanh, cố ý đúng ?"

      "Cố ý cái gì?" Người đàn ông cười yếu ớt, tựa hồ vẫn chưa hiểu được lời của .

      Quyền Sơ Nhược hận nhất là dáng vẻ bất cần đời thế này của , " và Chu Thi Thi có quan hệ gì?"

      "Em biết sao?" Lục Cảnh Hanh hỏi lại, khóe mắt lặng yên lóe lên ý cười.

      Lời này như lời tự tát tai! Tối hôm qua vẫn có thể dõng dạc đánh trả, nhưng giờ này khắc này, lại giống như vợ ghen tuông, ngồi ở chỗ này chất vấn ông chồng của mình?!

      Biết rành rành là nên im lặng, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược lại thể kiềm được tình cảm bành trướng dưới đáy lòng, khống chế được cãi lại: "Tôi đương nhiên biết, các người là bạn học, Chu Thi Thi lại từng theo đuổi ."
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 27.4
      Quyền Yến Thác đưa tay sờ sờ cái mũi, môi mỏng nhấp .

      "Như thế nào?" Quyền Sơ Nhược liếc cái, cười hỏi.

      "... ra thế nào cả." Quyền Yến Thác cười nhạt, lưu tình chút.

      Quyền Sơ Nhược cắn môi, muốn lấy đồ trở về, lại bị đè bả vai lại, "Lễ vật tặng rể hả?"

      "Ai cần cậu lo!" Quyền Sơ Nhược nhíu mày, rất tức giận. Lần đầu tiên trong đời bỏ công thiết kế, có thể cho chút cổ vũ được vậy!

      Khó có được dịp nào nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của chị , Quyền Yến Thác nhịn cười, : "Chị à, thứ này em cũng rành, để cho vợ em sửa lại cho chị chút chắc là ổn thôi."

      Nghe được danh Sở Kiều, Quyền Sơ Nhược cảm thấy có vẻ đáng tin. buông tay, lạnh lùng : "Được, chị tin tưởng Sở Kiều."

      "Chậc chậc - - "

      Quyền Yến Thác bĩu môi, trêu ghẹo : "Chị, chị thay đổi rồi."

      Nghe vậy, trong lòng Quyền Sơ Nhược lại biến động, lặng người tiếng động. thay đổi sao?

      Gần đây trong nhà đều nháo chuyện Sở Kiều thể sinh con được, Quyền Yến Thác tâm loạn, Quyền Sơ Nhược thương cả hai người bọn họ, nhưng loại chuyện như thế này lại giúp được gì. Để bản thiết kế lại, cũng ở lâu, muốn xem bộ dạng em trai miễn cưỡng cười vui.

      Lái xe trở lại văn phòng luật sư, còn chưa lên, Tống Văn liền từ lầu bình bịch chạy xuống đón.

      "Chị Quyền, có người tìm chị."

      "Người nào?" Quyền Sơ Nhược hỏi, lên đại sảnh lầu 1 lại thấy ai.

      Tống Văn lắc đầu, chi tiết: "Em cũng biết, ấy chịu , chỉ là bạn của chị."

      Bạn á?

      Quyền Sơ Nhược nhíu mi, nhìn sang phương hướng mà Tống Văn chỉ. Có bóng lưng gầy ngồi dưới tán dù trong vườn hoa.

      , Lâm Lâm.

      Đằng sau văn phòng luật sư có vườn hoa , thảm hoa cỏ cực kỳ đẹp. Mặc ở dưới bóng dù màu xanh, Quyền Sơ Nhược như nhìn chằm chằm ngồi đối diện, hôm nay mặc quân trang, tóc dài rối tung chảy xuống, mặc chiếc đầm dài màu vàng nhạt, lộ hết vẻ đẹp thanh thoát của thanh xuân.

      "Tìm tôi có việc gì?" Quyền Sơ Nhược mở miệng trước, và Lâm Lâm hề quen thuộc.

      Lâm Lâm gật gật đầu, hai tay khẩn trương nắm chặt ly coffee trước mặt. khuôn mặt trắng nõn của cũng có chút ý cười, kích động giống như vừa làm sai chuyện gì đó vậy.

      Quyền Sơ Nhược hỏi rất lâu, Lâm Lâm vẫn chưa mở miệng. thở dài, lần thứ hai thăm dò hỏi: "Có liên quan đến Liêu Phàm à?"

      Bấy giờ, biểu tình trầm mặc của Lâm Lâm mới đại biến, hai tròng mắt đen tuyền lóe lên ánh sáng, "Em..."

      gắt gao cắn môi, trông khó có thể mở miệng. Quyền Sơ Nhược như có như cảm nhận có gì đó, tựa hồ hoảng hốt dự cảm đến kết quả.

      Người trước mặt là người duy nhất có thể giúp . Lâm Lâm phồng má, thể kể chi tiết: "Em lên giường với Liêu Phàm."

      Lên giường?!

      Quyền Sơ Nhược nghẹn họng nhìn trân trối, bên tai vang vọng chỉ có hai chữ kia.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 28.1
      đoạn thời gian rất dài, đầu Quyền Sơ Nhược trống , hoàn toàn biết mình nghĩ cái gì, cả người chưa tỉnh hồn lại. Cũng biết trải qua bao lâu, đợi lúc nghe được giọng lần nữa, Lâm Lâm bình phục lại cảm xúc, chậm rãi mở miệng.

      " ấy tức giận, " Đôi tay Lâm Lâm nắm chặt, khẽ cúi thấp đầu, đôi mắt sáng ngời ảm đạm phai mờ, "Cho tới bây giờ em cũng chưa từng thấy, Liêu Phàm tức giận như vậy!"

      ra lời ta coi là hoàn chỉnh, chuẩn xác, Liêu Phàm tức giận chính mình!

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, lòng buồn buồn khó chịu. thừng thấy Liêu Phàm tức giận, lúc nguyện vọng thi đại học bị Quyền Chính Nham thay đổi, từng bất chấp tất cả muốn bỏ nơi khác, dù là thi lại năm nữa, vẫn kiên trì muốn thi vào trường quân đội.

      Lúc ấy Liêu Phàm từ bộ đội vội vã chạy về, khắp người lửa giận mà chưa từng thấy qua. Mặc dù quá khứ nhiều năm như vậy, vẫn có thể nhớ, ngày đó cực kỳ tức giận chỉ về phía , quát: "Quyền Sơ Nhược, em mà dám bỏ , đời này cũng muốn thấy em nữa."

      Liêu Phàm là người đàn ông nghiêm túc, nhưng chỉ đối với người khác. Trong mắt Quyền Sơ Nhược vẫn luôn là dịu dàng, vĩnh viễn giống như trai lớn của , che chở vai.

      Thế nhưng lần duy nhất đó, lại có thể để cho vĩnh viễn nhớ.

      "Em sợ." Lâm Lâm mím môi, khuôn mặt nhắn rũ xuống, lầu bầu tiếng thấp.

      Nghe được lời của ta..., ánh mắt Quyền Sơ Nhược lãng tránh. Liêu Phàm tức giận, xác thực làm cho người ta sợ.

      "Chị Quyền." Lâm Lâm chợt ngẩng đầu lên, bất lực cầu cứu, "Mấy ngày trước ấy nằm viện để cho em thăm ấy, ấy muốn gặp em, cũng nhận điện thoại của em, tính tình ấy đáng sợ quá."

      thầm thở ra hơi, Quyền Sơ Nhược mím môi, cũng biết là nên khóc hay nên cười.

      "Nếu như tôi là Liêu Phàm, tôi cũng tức giận." Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng bình tĩnh.

      Đúng vậy, người ta đường đường là đại tá bộ đội đặc chủng, lại bị nhóc tính kế ngủ chung! Loại chuyện như vậy, đặt ở người của người đàn ông nào, cũng cảm thấy uất ức?!

      Khó trách Liêu Phàm chạy 20 vòng, làm mình bị bệnh, ra là bởi vì chuyện này.

      Lâm Lâm cắn môi, khuôn mặt nhắn xinh đẹp từ từ bị cỗ thâm trầm mất mác thay thế, "Đêm đó chúng em chuyện phiếm, ấy chủ động với em chuyện của chị."

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại nhìn về phía người trước mặt.

      " ấy rất nhiều, " Lâm Lâm cười, chỉ là khóe miệng thoáng cười rất vô lực, "Em càng nghe càng thấy giữa em và ấy nên đùa giỡn nữa!"

      Mặc dù ta đặc biệt hi vọng Liêu Phàm có thể cho ta biết, về chuyện xưa của cùng Quyền Sơ Nhược. Nhưng khi ta nghe được, trừ rung động bên ngoài, còn có lo lắng đau lòng.

      Bởi vì bọn họ cùng ở chung, là bất luận kẻ nào cũng thể dung nhập.

      "Nhưng em muốn bỏ qua ấy."

      Đôi tay Lâm Lâm khẽ nắm chặt, tròng mắt đen rơi vào mặt Quyền Sơ Nhược, "Đó là điều duy nhất em có thể nghĩ tới, biện pháp nhanh nhất lấy được ấy."

      Lòng của Quyền Sơ Nhược hung hăng run rẩy. Biện pháp nhanh nhất lấy được ấy? nhàng nâng khóe môi, đáy lòng phức tạp.

      thể thừa nhận, con nhóc Lâm Lâm này chọn con đường tắt, hơn nữa là ta chẳng thèm ngó tới con đường tắt đó.

      Liêu Phàm là người đàn ông có trách nhiệm, ấy dễ dàng hứa hẹn, nhưng chuyện ấy đồng ý, tuyệt nuốt lời.

      Nếu như chịu buông bỏ dáng vẻ của mình xuống, như vậy và Liêu Phàm, sớm có kết quả khác.

      Có lẽ, đây chính là ý trời.

      Sau khi Lâm Lâm rời , thân mình Quyền Sơ Nhược ngồi yên hồi lâu, đợi trở lại phòng luật sư, tất cả mọi người ăn cơm trưa. Tống Văn bưng cơm vẫn còn ấm ra cho .

      "Cho tôi ly cà phê." Quyền Sơ Nhược đẩy cửa vào, Tống Văn thấy sắc mặt tốt, câu cũng dám hỏi.

      Cà phê có vị đắng quanh quẩn ở trong miệng. Mấy lần Quyền Sơ Nhược muốn tập trung tinh thần, nhưng cũng có cách nào toàn tâm vùi đầu vào trong công việc. vẫn rất khó làm bộ như có chuyện gì xảy ra.

      Là ghen tỵ? Hay là tức giận?

      Quyền Sơ Nhược mím môi lắc đầu cái, phải, đều là phải.

      đứng dậy tới trước cửa sổ, ánh mắt nhìn đường phố ồn ào náo nhiệt, trái tim thắt lại. có ghen tỵ, có tức giận, nếu như phải là là có chút gì đó chính là tiếc nuối.

      Đưa tay cầm điện thoại di động lên, Quyền Sơ Nhược bấm mã số của Liêu Phàm.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 28.2
      Điện thoại rất nhanh được thông, giọng người đàn ông kinh ngạc bao hàm mấy phần vội vàng, "Sơ Nhược, có chuyện gì sao?"

      "Ừmh, " Quyền Sơ Nhược trả lời, : "Tối nay, chúng ta gặp mặt ."

      Liêu Phàm vừa cầm điện thoại di động vừa chợt dừng lại, phía sau hàng người đồng loạt dừng ở sau lưng . Mày kiếm nhíu chặt, giọng căng thẳng, "Được."

      Cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược xoay người ngồi vào ghế xoay màu đen. thể gặp, vì , càng vì Liêu Phàm.

      Cộc cộc——

      Trợ lý đẩy cửa vào, "Tổng giám đốc, tôi đều sắp xếp xong, trong nhà ngài cũng đều bố trí xong rồi."

      Lục Cảnh Hanh để bút trong tay xuống, thoả mãn mà gật gật đầu, "Rất tốt."

      "Tổng giám đốc?" Vẻ mặt nữ trợ lý do dự, cùng là đồng nghiệp, ta cũng nên giúp chút.

      Lục Cảnh Hanh giơ tay lên ngắt lời ta, cần ta tỉ mỉ, hiểu, "Để cho cậu ta trở lại làm việc ."

      Tổng giám đốc cho lệnh đặc xá, cuộc sống tẩy rửa nhà vệ sinh của Tống Lập rốt cuộc có thể kết thúc.

      " làm việc ." Giọng Lục Cảnh Hanh như thường, trợ lý cảm kích rời , chạy thông báo cái tin tức tốt này.

      Cửa phòng làm việc đóng lại, Lục Cảnh Hanh ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt rơi vào cái đồng hồ. Buổi tối hẹn ăn cơm, đặc biệt kêu trợ lý mua vị trí tốt ở Lam Điều.

      Canh giờ Quyền Sơ Nhược tan tầm, Lục Cảnh Hanh chỉ có thể tự xử lý chuyện sớm chút, muốn đến phòng luật sư đón , thuận tiện cho bất ngờ.

      Tối nay coi như là ngày đặc biệt.

      Theo đạo lý , trí nhớ luật sư đều rất tốt. Nhưng Quyền Sơ Nhược chỉ đối với chuyện công việc gặp qua là quên được, nhưng chuyện trong cuộc sống, có để ở trong lòng cái gì.

      Ví như, hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm bọn họ kết hôn, chắc chắn nhớ.

      Thói xấu chính là có thế, nghe tin tức khí tượng, thời tiết thay đổi cũng biết mặc thêm quần áo. Đáng giận hơn là chuyện đối với , cũng đau lòng cái. Ngay cả cái cà vạt, lại để cho người khác mua?!

      Nghĩ đến chỗ này, tròng mắt Lục Cảnh Hanh híp cái. Nợ mới nợ cũ cùng tính lượt, tối nay đừng nghĩ có thể bỏ qua cho !

      Hai năm rồi.

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ tiếng, hồi tưởng lại hồi đầu màn trước khi kết hôn kia, vẫn cảm thấy buồn cười như cũ. Phần hiệp ước kia còn đặt trong ngăn kéo ở thư phòng trong nhà, suy nghĩ muốn tìm người dán vách, đặt ở trong nhà làm thành vật kỷ niệm.

      Tan việc đầu tiên là, Lục Cảnh Hanh đường vòng, trước đến tiệm bán hoa lấy hoa. Bó hoa được gói tinh xảo, tản ra nồng nặc mùi hương hoa tươi, phụ nữ đều rất thích thích, môi mím , tâm tình rất tốt lái xe về phía phòng luật sư.

      Quyền Sơ Nhược đẩy tất cả hoạt động xuống buổi chiều, chỉ chờ Liêu Phàm từ bộ đội trở lại. nhận lấy điện thoại ra ngoài, xách theo ví da đứng ở ven đường, ánh mắt bình tĩnh nhìn về điểm nơi xa, có tiêu cự.

      Mười phút sau, phía trước xuất chiếc kia xe Jeep quân đội quen. Lái xe là đàn ông, mặt mũi tuấn lãng, mày kiếm nồng đậm mơ hồ lộ ra cỗ uy nghiêm.

      Quyền Sơ Nhược khe khẽ thở dài, nghĩ thầm dễ dàng, nhiều năm như vậy là lần đầu tiên có trễ hẹn.

      Xe jeep vững vàng dừng lại, trong xe chỉ có mình Liêu Phàm, những người khác hiển nhiên cũng bị đuổi . kéo cửa xe phía bên phải ra, : "Chờ lâu lắm rồi hả?"

      " có." Quyền Sơ Nhược xuống trước thời gian, cho nên Liêu Phàm tính là trễ. do dự chút, rốt cuộc vẫn nghĩ mình khỏi phải lái xe.

      Nếu như Lục Cảnh Hanh biết từng uống rượu lái xe, nhất định hung hăng dạy dỗ !

      Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đưa tay cài tốt dây nịt an toàn, Liêu Phàm thấy ngồi xong, mới đạp chân ga, lái xe .

      Chiếc này xe Jeep quân đội rất dễ nhìn thấy, Lục Cảnh Hanh liếc mắt liền thấy. Dĩ nhiên nổi bật chỉ là xe mà còn có người.

      Quyền Sơ Nhược nghênh ngang ngồi lên xe Liêu Phàm, ánh mắt hai người dịu dàng nhìn chăm chú, để trong nháy mắt vẻ mặt lạnh lùng xuống.

      "Chúng ta đâu?" Liêu Phàm quay đầu hỏi người bên cạnh, giọng ôn hòa.

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhìn ra biến hóa gì, "Đỉnh núi."

      Liêu Phàm mất hồn chốc lát, cầm tay lái năm ngón tay khép lại, giọng điệu trầm thấp, "Được."

      Xe jeep dọc theo đường rừng lái lên, xe dừng ở đất bằng bao la. Nơi này Liêu Phàm cũng xa lạ, còn có thể nhớ lần đầu tiên mang Quyền Sơ Nhược tới nơi này ngắm những vì sao.

      Sắc trời dần dần tối tăm xuống, bầu trời đêm đen như mực từng ngôi sao dẩn lóe sáng lên. Quyền Sơ Nhược đứng mệt mỏi, xoay người lại muốn ngồi dưới đất.

      Liêu Phàm thanh đè lại cổ tay của , thấy có khối đá mượt mà, mới kéo qua, : " đất rất lạnh."

      Động tác tự nhiên mà nhặt, những năm này chưa từng thay đổi. Quyền Sơ Nhược cong môi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh , : "Đến đây , chúng ta ngồi chung."

      Liêu Phàm ngẩn người, từ từ ngồi vào bên người .

      Kéo ví da ra, Quyền Sơ Nhược móc chai rượu vang đỏ chuẩn bị trước đó ra, thấy mắt khẽ động, "Thấy , em chính là có chuẩn bị mà đến."

      "Chưa ăn cơm, cho uống rượu." Liêu Phàm cau mày, giọng điệu rất lạnh.

      "Stop!" Quyền Sơ Nhược khiển trách, "Em ăn xong rồi." cũng sợ uống rượu làm tổn thương dạ dày, bị Lục Cảnh Hanh quở trách, cho nên ăn chút bánh bao cùng trái cây lót dạ.

      Mở chai rượu ra, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhấp hớp, : "Ừ, cũng tệ lắm."

      Tạm dừng, nhún nhún vai, mặt bướng bỉnh nâng lên ý cười, "Đáng tiếc lái xe, thể uống rượu được."

      Hơn nhiều năm cũng có thấy cười như vậy, cái loại ngây thơ hồn nhiên đó, giống như mang bọn họ về rất sớm trước kia. Trái tim Liêu Phàm lay động, ánh mắt ôn nhu lại, "Sơ Nhược, em có lời gì muốn với ?"

      Động tác Quyền Sơ Nhược uống rượu dừng chút, tự chủ mím môi, "Trước hết có thể để cho em uống chút rượu hay ?"

      Ánh mắt của , đủ để chứng minh tất cả. Ánh mắt Liêu Phàm ảm đạm xuống, gì.

      chiếc xe thể thao màu bạc lái lên tới đỉnh núi. Người đàn ông trong xe trừng mắt về phía người phụ nữ cầm chai rượu uống, hận thể lập tức tới bóp chết !

      ràng cấm đoán qua bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ này còn dám uống lộ liễu như thế?!

      Lục Cảnh Hanh tắt xe, bước xuống xe tới hướng bọn họ. muốn kéo người qua, hơn nữa nghe được giọng Quyền Sơ Nhược dịu dàng , da đầu càng thêm tê dại, tim như bị lửa đốt.

      Mẹ nó! Bà xã của , tại sao ngồi cùng với người đàn ông khác uống rượu ở đỉnh núi? Hơn nữa người đàn ông kia, vẫn là đối tượng thầm mến của !

      Liên tiếp uống vài ngụm rượu, Quyền Sơ Nhược cảm thấy có thể nắm chắc cảm xúc, mới chậm rãi mở miệng: "Lâm Lâm tìm em."
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 28.3
      Sắc mặt Liêu Phàm trầm xuống, cơ hồ là sợ hãi nhìn . Trong mắt của quá mức phức tạp, nhất thời rất khó thấy gì đó, chỉ là Quyền Sơ Nhược thấy ràng là áy náy.

      loại áy náy phát ra từ sâu trong đáy lòng. Phần áy náy này, là vì sao?

      "......" Liêu Phàm mấp máy môi, lại tìm được lời giải thích. biết, vào giờ phút này, còn có thể giải thích cái gì.

      Quyền Sơ Nhược giơ tay lên, lấy cặp mắt kính màu đen mặt xuống, ánh mắt hướng về nơi rất xa, "Hai năm trước em đồng ý kết hôn, là muốn tìm được lộ trình có thể ở cùng với . Lúc ấy em tính toán, chỉ cần em kết hôn, lại ly hôn, bọn họ có lý do gì phản đối, cũng thể ngăn cản chúng ta."

      Liêu Phàm mím chặt môi, nghe lời của ..., đầu quả tim run rẩy.

      Đỉnh núi có đèn đường, chỉ có bầu trời đêm ánh sao sáng chói. Ở mảnh u ám bên trong này, Lục Cảnh Hanh đứng cứng ngắc tại chỗ, cùng với tiếng gió, lời Quyền Sơ Nhược sót chữ lọt vào trong lỗ tai của .

      Hai tay người đàn ông xuôi bên người nắm chặt thành quyền, đôi mắt đen nhánh thấy đáy. Quang cảnh vụn bên trong, cánh môi Lục Cảnh Hanh mím chặt thành đường thẳng.

      Đây chính là mục đích kết hôn?!

      Lục Cảnh Hanh tiếng động cười lạnh, khóe mắt nổi lên lạnh lẽo bốn phía. Cạnh đường núi có ánh đèn yếu ớt lên, chiếc kia xe thể thao màu bạc mau chóng vội vã.

      Hai người sóng vai ngồi tảng đá cũng phát , Quyền Sơ Nhược nắm chai rượu, cười cười, "Lâm Lâm rất đúng, em chọn lộ trình ngu nhất và là phương pháp chậm nhất."

      Gân xanh trán Liêu Phàm căng thẳng, khớp xương mu bàn tay nhô ra.

      "Liêu Phàm, chúng ta bỏ lỡ." Giọng Quyền Sơ Nhược chợt thấp, : "Vô luận là bởi vì nguyên nhân gì, chúng ta cũng thể lại trở lại như ngày trước."

      Người đàn ông rũ mắt, khóe miệng lạnh lẽo, ấp úng mở miệng: " xin lỗi!"

      Nghe được chính miệng ba chữ này, hốc mắt Quyền Sơ Nhược thoáng chốc ửng hồng. Giờ khắc này, giống như nhiều năm như vậy tất cả uất ức chôn dấu dưới đáy lòng bộc phát ra toàn bộ.

      từng cực kỳ thống hận ba chữ đó. Hai mươi mấy năm chờ đợi, chờ cho tới bây giờ đều là những lí do thoái thác. Nhưng là hôm nay, vào giờ phút này từ trong đáy lòng Quyền Sơ Nhược cảm kích ba chữ ấy.

      Hôm nay có thể thừa nhận, chỉ còn lại câu này, xin lỗi.

      Liêu Phàm, đúng là vẫn còn hiểu em đấy.

      Đỉnh núi gió đêm thổi qua, lạnh lẽo dâng lên khiếp người. Liêu Phàm quay đầu , vừa vặn thấy ánh mắt Quyền Sơ Nhược rưng rưng, ngực hồi buộc chặt, bên hầu kết khêu gợi nhấp nhô.

      Những tưởng rằng, đời này thể ở cùng nhau với , nhưng có thể vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh . Nhưng hôm nay, ngay cả loại hy vọng xa vời này cũng muốn mất , bởi vì có tư cách.

      " hề có lỗi với em." Quyền Sơ Nhược cười ra tiếng, tròng mắt đen sáng ngời nhìn về ánh mắt của , "Liêu Phàm, đường phải còn rất dài, cũng có quyền lợi hạnh phúc riêng."

      Nắm chai rượu trong tay , Liêu Phàm ngửa đầu uống ngụm lớn, vết rượu màu đỏ xuống dính áo sơ mi màu trắng của .

      "Này!"

      Quyền Sơ Nhược đưa tay ngăn cản, lạnh lùng : " thể uống rượu."

      còn phải lái xe, sao có thể uống rượu được?

      " sao." Liêu Phàm lau khóe miệng cái, gương mặt tuấn tú nhuộm mấy phần ý cười. Nhiều năm như vậy, chuyện làm nhiều nhất chính là phục tùng mệnh lệnh, cái thanh gông xiềng này để cho cảm thấy mệt mỏi.

      Bầu trời đêm phía trước, những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Quyền Sơ Nhược cong môi, lòng bàn tay đặt lên xương quai xanh. Vòng cổ kim cương ngôi sao mà đeo có chút lạnh, có thể tưởng tượng ánh mắt của Lục Cảnh Hanh, lập tức cảm thấy ấm áp.

      Giơ chai rượu trong tay lên, chân mày Quyền Sơ Nhược nhíu lên giản ra. cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về người đàn ông bên cạnh, " Liêu Phàm, phải hạnh phúc! Nguyện vọng từ đến lớn của em, đều là hi vọng có thể hạnh phúc!"

      Cho dù cái hạnh phúc này phải là em mang lại cho , em cũng vẫn là hy vọng hạnh phúc!

      Tim Liêu Phàm hung hăng đau nhói, giống như bị người cầm côn đánh trúng chỗ yếu, đau toàn thân co rút. Hòa hoãn hồi lâu, mới có hơi sức giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của khẽ vuốt, giống như hồi vậy.

      "Em cũng thế."

      nhàng mở miệng, bao hàm rất nhiều ý nghĩ sâu xa.

      Nghe câu trả lời này, lòng Quyền Sơ Nhược buông lỏng, uống hớp rượu, trở tay đưa rượu bình cho Liêu Phàm. Hai người nhìn nhau môi cong lên độ cong xinh đẹp.

      Thiên hạ có bữa tiệc nào tàn. Chuyện xưa của dừng ở tối nay, hiếm khi chúc phúc lẫn nhau.

      Lái xe đưa về nhà, Liêu Phàm có tắt máy xe, nhìn sắc mặt của Quyền Sơ Nhược, hỏi "Cảm thấy thế nào?"

      "Yên tâm, " Quyền Sơ Nhược cởi dây nịt an toàn ra, trêu ghẹo : "Tửu lượng của em, em tự biết."

      Cũng chỉ là nửa bình rượu đỏ, tuyệt đối say. Hơn nữa cũng dám uống say, bằng về nhà nếu bị Lục Cảnh Hanh mắng chết!

      Mở cửa xe trước, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn về phía Liêu Phàm, giọng mang nét cười, "Hù dọa ấy chút là được rồi, người ta tuổi, chịu được hù dọa như thế!"

      Nhớ tới Lâm Lâm, sắc mặt Liêu Phàm thoáng chốc xanh mét, bộ dáng cắn răng nghiến lợi.

      Quyền Sơ Nhược cười trộm, thẳng: " muốn dọa ấy chạy à, lại phải đuổi theo đó. Đừng em có nhắc nhở ... tại tay chân chậm chạp, nhất định đuổi theo kịp đâu!"
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :