1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 22.4
      Quyền Sơ Nhược hạ mi, xoay người dẫn lên lầu.

      Đẩy cửa phòng ngủ ra, vật dụng và đồ trang trí bên trong chẳng mang hơi thở của phái nữ chút nào cả. Theo lẽ thường, phòng ngủ của con được trang trí bằng màu hường phấn, những con thú bông có bộ lông nhung mềm mại, nhưng món đồ trang trí bằng thủy tinh.

      Nhưng trong phòng ngủ của có những thứ này.

      Vậy dụng màu trắng, giấy dán tường màu xanh da trời, những món đồ trang sức hay vật trang trí khác cơ bản là có.

      Căn phòng này sạch ngăn nắp, đúng với phong cách của luôn. mặt bàn là những tập tài liện dày được chia thành từng chồng, mỗi tập tài liệu đều được phân loại sắp xếp kĩ. Phía sau bàn học là giá sách lớn, bên là rất nhiều sách.

      Vật được cho là đồ trang trí duy nhất, chính là dãy giấy khen dài ghi lại tuổi thơ của Quyền Sơ Nhược.

      Lục Cảnh Hanh híp mắt, cất bước đến phía đó. Ánh mắt của chuẩn xác đặt lên tờ giấy khen trong đó, đôi mắt khẽ lóe lên. Dường như tình huống ngày hôm đó lại lên trước mắt , sau khi tốt nghiệp, được nhà trường mời về để trao giải cho cuộc thi biện luận, mà trong cuộc thi biện luận đó, người đạt giải nhất chính là Quyền Sơ Nhược.

      Chuyên ngành đại học của Lục Cảnh Hanh là ngành luật, ban đầu tốt nghiệp với thành thích xuất sắc, nhưng lại về nhà tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, từ bỏ chuyên ngành của .

      Hôm đó ở trong hội trường lớn, Lục Cảnh Hanh ngồi ở vị trí giám khảo, nghe những lời biện luận sắc bén của lớp đàn em, chỉ cảm thấy lớp người trẻ đúng là tài giỏi. đặc biệt chú ý đến thanh tú, bởi vì lập luận và luận cứ của làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, có thể đẩy đối thủ vào góc chết.

      Phong cách này, hơi giống với . Lục Cảnh Hanh cong môi, đặc biệt chú ý đến .

      Kết quả ngoài dự đoán, bé kia bộc lộ tài năng của mình. Tuy chỉ là cuộc thi biện luận cấp trường, nhưng mọi người đều biết rằng học sinh tốt nghiệp từ trường này ra, hầu như sau này đều trở thành luật sư nổi tiếng trong giới.

      Giáo viên hướng dẫn để cho Lục Cảnh Hanh lên sân khấu trao giải, cầm lấy giấy khen nhìn chút, lúc trao giải, bé kia ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sáng, mặt cũng có biểu cảm gì lớn, "Cảm ơn."

      "Ghen tỵ với tôi hả?"

      Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo, Lục Cảnh Hanh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Quyền Sơ Nhược. Khóe mắt giật giật, giọng trầm xuống, "Em còn nhớ cuộc thi biện luận tham gia ở trường ?"

      "Nhớ chứ." Quyền Sơ Nhược nén được đắc ý, "Đó là lần đầu tiên tôi giết bọn họ đến còn manh giáp."

      "Rồi sao nữa?" Lục Cảnh Hanh gật đầu, đúng là manh giáp cũng chẳng giữ lại cho người ta. mình đối đầu với năm bạn học nam.

      Quyền Sơ Nhược nhún vai, chỉ vào tờ giấy khen kia, : "Sau đó có tờ giấy khen này."

      Lục Cảnh Hanh mím môi, "Vậy còn người trao thương cho em sao?"

      "Ai biết." Quyền Sơ Nhược mỉm cười, chẳng thèm để ý chút nào.

      Nét mặt của ràng là làm tổn thương lòng tự ái của Lục Cảnh Hanh. F*ck! thế nào chăng nữa cũng là chàng trai ngọc thụ lâm phong, sao này lại chẳng có chút ấn tượng nào với chứ, chút cũng có?

      "Sao vậy?" Quyền Sơ Nhược thấy cau mày, quan tâm hỏi.

      Lục Cảnh Hanh giận tái mặt, muốn mở miệng lại nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, ngay sau đó là thanh quen thuộc vang lên: "Dì Quyền Quyền, dì Quyền Quyền."

      Quyền Sơ Nhược nghe thấy giọng của Liêu Đồng, mỉm cười ra ngoài.

      Cửa phòng ngủ mở ra, khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Người ta toàn chúc tết vào mùng , Liêu Phàm lại tới vào mùng hai, tấm lòng Tư Mã Chiêu này, chẳng cao minh chút nào cả?!
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 23.1
      Buổi trưa, mọi người trong nhà ngồi bên nhau ăn bữa cơm năm mới vui vẻ.

      Liêu Phàm vốn là muốn đưa con về rồi, nhưng Quyền Chính Nham về nhà nhìn thấy họ, vui vẻ mà kêu hai người ở lại. Lâu rồi gặp, mỗi lần thấy Quyền Chính Nham đều cảm thấy như thấy mình lúc trẻ.

      Trước bàn ăn, Quyền lão phu nhân ngồi ở ghế đầu tiên, khóe miệng bà lên ý cười . Bà kéo Liêu Đồng đến bên cạnh, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bé, ánh mắt khó che giấu thương.

      Đứa bé này mệnh khổ, có mẹ từ bé, Liêu Phàm lại thường xuyên ở nhà, sao có thể làm cho người ta hết lo lắng chứ.

      bàn ăn, Phạm Bồi Nghi ngồi ở chỗ ngoài cùng để tiện gắp đồ ăn cho mọi người. Quan hệ giữa nhà họ Liêu và nhà họ Quyền rất tốt, hơn nữa Liêu Phàm còn rất kính trọng ngưỡng mộ Quyền Chính Nham, mỗi năm ngày mùng mùng hai tết đều đến nhà chúc tết.

      Quyền Sơ Nhược ngồi ở chỗ của mình, gương mặt có biểu cảm gì khác thường, rất bình tĩnh. Khi gặp ánh mắt của Liêu Phàm cũng có quá nhiều cảm xúc, hoặc là mỉm cười, hoặc là hạ mi thu mắt lại.

      ra cũng phải là Liêu Phàm cố ý đợi đến mùng hai mới đến chúc tết mà là mùng hàng năm đều phải trực ban, mùng hai mới có thể về nhà, ở nhà nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, sau đó lại quay về đơn vị.

      Hầu như mọi năm đều như vậy, nếu như lúc đó còn có nhiệm vụ Tết cũng thể về nhà.

      Những năm qua, Quyền Sơ Nhược cũng có thói quen, mùng hai tết nhất định về nhà. Bởi vì bình thường gặp rất khó, năm cũng chỉ có mấy ngày như vậy, cho nên chỉ cần có cơ hội rất quý trọng.

      Nhưng hôm nay, hạ mắt, cảm xúc trong lòng phức tạp.

      Quyền Chính Nham lấy rượu ngũ lương quý giá ra, hết sức phấn khởi mở bình rượu: "Cảnh Hanh, con uống được cái này ?"

      Bình thường con rể uống rượu được, Quyền Chính Nham quan tâm hỏi.

      "Để con rót cho." Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, nhận chai rượu từ tay bố vợ, đứng dậy rót rượu cho mọi người.

      Năm nay rất vui, Quyền lão phu nhân cũng giơ chén lên, ý bảo Lục Cảnh Hanh rót đầy cho bà.

      "Nửa chén thôi nha." Lục Cảnh Hanh khẽ cười, giọng vô cùng dịu dàng: "Rượu này cất giữ lâu rồi, dễ bị say."

      Quyền lão phu nhân chuyện ở nhà, từ trước đến giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Bao nhiêu chuyện to chuyện , ai dám cò kè mặc cả với bà. Ngay cả chị em họ Quyền bình thường được cưng chiều cũng từng bị ăn mắng ít.

      Nhưng hôm nay Lục Cảnh Hanh mở miệng, bà nội Quyền cũng chẳng gì, giương khóe môi lên uống rượu.

      Quyền Sơ Nhược chớp chớp mắt, trong lòng lại càng phục, chụp gương mặt tươi cười ôn hòa của bà nội lại rồi gửi cho Quyền Yến Thác, còn kèm lời nhắn: "Mao mao, chị cảm thấy chúng ta bị phân biệt đối xử."

      Rất nhanh sau đó, Quyền Yến Thác trả lời bằng icon mặt đầy nước mắt, hùa theo: "Chị, chúng ta cần phải nổi dậy!"

      Sau đó, Quyền Sơ Nhược cũng gửi lại icon nắm chặt tay, cũng trả lời lại y hệt thế. Hai chị em, đạt được nhận thức chung trong im lặng.

      "Làm gì đấy?" Lục Cảnh Hanh thấy cúi đầu nhìn mãi vào điện thoại, tò mò hỏi.

      Quyền Sơ Nhược có biểu cảm gì, cất điện thoại , đẩy cái ly trước mặt đến trước mặt : "Rót cho em chén."

      Tuy nghiện rượu nhưng nhìn thấy rượu là lại hơi thèm. Quyền Sơ Nhược ngước mắt lên, nhìn chằm chằm chai rượu trong tay Lục Cảnh Hanh.

      " có phép tắc gì cả." Quyền Chính Nham cau mày, trầm giọng trách móc câu.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 23.2
      Tửu lượng của phải muốn luyện mà ra, mà là có từ trong bụng mẹ rồi. Phạm Bồi Nghi bĩu môi, thầm nghĩ làm cha trách con mà cũng nghĩ xem cái thói xấu này là di truyền từ ai?!

      Ngón tay cầm ly rượu của Liêu Phàm khẽ động, muốn mở miệng, lại thấy Lục Cảnh Hanh đưa ly rượu trong tay của mình cho : "Uống , chỉ cho em uống nửa chén thôi."

      "Keo kiệt!" Quyền Sơ Nhược cúi đầu lẩm bẩm câu, thầm nghĩ nửa chén chẳng bõ là bao. Bình rượu này được ba cất giữ từ lúc mới lên đại học, đến giờ cũng được mười năm rồi, uống là tiếc?!

      Cầm ly rượu đưa lên, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu uống cạn chén, mãn nguyện mà nhếch mày: "Ừm, rượu này quả là tồi."

      Lục Cảnh Hanh nhanh tay cầm lại chém rượu, sau khi rót đầy bên tai , quả nhiên là nhận được cái lườm hung ác của .

      "Dì Quyền Quyền," Liêu Đồng bỗng nhiên gọi, giọng có vẻ buồn buồn, "Dạo này sao dì đến thăm con?"

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt buồn bã thất vọng của nó, trái tim như bị buộc chặt lại: "Xin lỗi Đồng Đồng, dạo này dì bận nhiều việc quá."

      " ra là vậy," Liêu Đồng gặm đùi gà, khuôn mặt lại nở nụ cười, "Vậy con tha thứ cho dì đó."

      Bé lau lau bàn tay đầy dầu vào khăn giấy rồi giơ tay về phía Quyền Sơ Nhược, "Nhưng dì phải đồng ý, sau này tuần nào cũng phải nghe điện thoại của con, nếu dì bận nhiều việc con muốn đến thăm dì."

      Kể từ khi Liêu Đồng ra đời, Quyền Sơ Nhược rất quan tâm và thương nó. Có những lúc việc làm giống như hành động của người mẹ. Hôm nay đứa bé cầu như vậy, Quyền Sơ Nhược cảm thấy tim mình như ê ẩm , rất khó chịu.

      Dạo này, vì tình cảm của riêng để ý đến nó. Tâm hồn của trẻ con là thuần khiết và vô tội, dù thế nào chăng nữa cũng muốn làm tổn thương đến Tiểu Đồng.

      "Dì hứa." Quyền Sơ Nhược vươn tay ra ngoắc lấy ngón út của Liêu Đồng, ánh mắt chứa ý cười.

      Phạm Bồi Nghi nhìn con mình, lại nhìn ánh mắt đăm chiêu của Liêu Phàm ngồi ở phía đối diện, khẽ thở dài.

      "Ba, ba, dì Quyền Quyền đồng ý rồi." Liêu Đồng đặt đũa xuống, quay về phía Liêu Phàm báo tin vui cho .

      Liêu Phàm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa đầu con , ánh mắt hướng về phía Quyền Sơ Nhược, "Sơ Nhược, cảm ơn em."

      Lại là cảm ơn.

      Quyền Sơ Nhược hạ mi xuống, ngay cả cái mỉm cười cũng cho .

      Liêu Phàm nhìn thấy nét mặt của , dường như cũng để ở trong lòng. cầm ly rượu lên, ngửa đầu rót cả ly rượu vào trong miệng. Vị cay truyền đến mũi, híp mắt cái, dường như vừa có tia sáng vụt qua.

      Ăn cơm trưa xong, Quyền Chính Nham và Liêu Phàm đều uống quá nhiều. Phạm Bồi Nghi đỡ Quyền Chính Nham về phòng ngủ, người giúp việc cũng dọn dẹp cho bàn ăn sạch .

      Liêu Phàm uống ít, bước cũng chân nam đá chân chiêu. Bao nhiêu năm như thế, đây là lần thứ hai Quyền Sơ Nhược thấy say rượu.

      Lần đầu tiên, hình như là hôm kết hôn. Hôm đó Liêu Phàm làm nhiệm vụ bị thương, mới đầu cứ tưởng là đến, nhưng lúc mới bắt đầu tiệc rượu lại thấy xuất . Lúc đấy trong lòng Quyền Sơ Nhược còn thầm vui vẻ chút.

      Nhưng nhìn kĩ , thấy có bất kì biểu cảm gì khác thường. tức giận, thất vọng, lại càng buồn.

      Tiệc rượu của hôn lễ bắt đầu, hôm đó Quyền Chính Nham gả con , vui vẻ thôi. Liêu Phàm đỡ rượu giúp ông, kết quả là ba uống say khướt, cũng uống nhiều rượu.

      Quyền Sơ Nhược thở dài, ánh mắt lặng xuống. Tính tình của Liêu Phàm rất tốt, uống rượu say cũng ói, cũng náo loạn, cùng lắm cũng là vững, chuyện lưu loát.

      " thôi." Lục Cảnh Hanh kéo tay Quyền Sơ Nhược, ý là muốn đưa Liêu Phàm về nhà.

      Thấy Liêu Phàm tựa vào ghế sô pha, Quyền Sơ Nhược bĩu môi, thầm nghĩ chắc chắn đỡ dậy được. đứng lên, gọi Liêu Đồng tới, mặc áo ấm cho đứa trước.

      "Đợi ." Vừa đến trước cửa, Quyền Sơ Nhược kêu Lục Cảnh Hanh. cầm cái khăn quàng cổ ghế sô pha lên, chạy đến phía trước Liêu Phàm, kiễng chân lên quàng vào cổ cho .

      "Trời lạnh, ấy phải quàng khăn." Quyền Sơ Nhược buông tay ra, dắt bàn tay bé của Liêu Đồng bước lên phía trước mở cửa.

      Lục Cảnh Hanh ngẩn người, liếc mắt nhìn vào cái khăn quàng cổ của Liêu Phàm, ánh mắt bỗng nhiên trở nên suy tư.

      Liêu Phàm bị thương ở gáy từ trước khi kết hôn, sau đó bác sĩ dặn kĩ rằng nên để cổ bị lạnh, mùa đông ra ngoài nhất định phải quàng khăn để giữ ấm. Chiếc khăn mang bây giờ là do đặc biệt mua từ nước ngoài về cho .
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 23.3
      Lông nhung trăm phần trăm, sọc kẻ hai màu đen trắng, rất hợp với khí chất của Liêu Phàm. Giá của cái khăn này rẻ chút nào, Quyền Sơ Nhược tìm rất lâu, nhìn thấy cái này thấy ưng ý mới mua.

      dắt Liêu Đồng trước dẫn đường cho Lục Cảnh Hanh. Con đường này rất ngắn, nhưng hôm nay lúc , rất bình tĩnh. Mặc dù có bao nhiêu chuyện cũ như lên trong đầu, cũng thản nhiên đối mặt.

      "Đến rồi." đến trước của nhà họ Liêu, Quyền Sơ Nhược buông tay Liêu Đồng ra, xoay người đến phía bên kia Liêu Phàm, nhấc tay lên, đỡ vào nhà cùng Lục Cảnh Hanh.

      Ba mẹ Liêu đều ở đây, gặp Quyền Sơ Nhược cũng rất vui. Lát sau, thu xếp cho Liêu Phàm xong, Quyền Sơ Nhược cũng ở lại lâu, chỉ chào hỏi vài câu ngắn gọn rồi đưa Lục Cảnh Hanh ra ngoài.

      đường về, hai tay Quyền Sơ Nhược nhét trong túi áo, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó. phát ra ánh mắt u ám của người đàn ông bên cạnh mình, luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thất thần của , ánh mắt như sóng nước cuồn cuộn.

      Ăn cơm tối nhà xong Quyền Sơ Nhược mới về. Tết là ngày đoàn tụ, cho dù có lạnh lùng cũng lưu luyến gia đình.

      Ở ngoài cửa, Quyền Sơ Nhược kéo cánh tay Phạm Bồi Nghi: "Ba thế nào rồi? Say lắm sao?"

      "Còn tạm." Phạm Bồi Nghi nắm lấy bàn tay , "Tửu lượng của ba con con còn sao?"

      Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, hỏi nữa.

      Lục Cảnh Hanh vòng tay qua hông , khẽ cười : "Mẹ, chúng con về đây."

      "Ừ, đường nhớ lái xe cẩn thận." Phạm Bồi Nghi đưa cho Lục Cảnh Hanh cái túi lớn, trong đó toàn là thức ăn mà Quyền Sơ Nhược thích ăn. Bình thường làm việc vất cả, cũng chỉ có mấy ngày tết mới được nghỉ ngơi.

      Lên xe, Lục Cảnh Hanh khởi động xe. Quyền Sơ Nhược còn nhìn cửa nhà mình mãi, khẽ cười vẫy tay với Phạm Bồi Nghi, ý bảo bà ở bên ngoài lạnh, nhanh vào trong nhà.

      " muốn về?" Lục Cảnh Hanh nhìn hỏi, thấy mím môi gật đầu.

      Hai tay cầm tay lái, Lục Cảnh Hanh lái xe ra khỏi sân nhà, đưa tay ra nắm tay , đan vào năm ngón tay của , giọng ôn hòa: "Sau này có thời gian chúng ta lại về ăn cơm."

      "Ừ." Quyền Sơ Nhược giọng đáp, nhàng cầm lại tay . Tay rất ấm, thích điều này.

      Về đến nhà, Quyền Sơ Nhược xách chiếc túi mẹ cho vào trong bếp. Bỏ đồ ăn vào trong tủ lạnh, nhịn được mà thấp giọng cảm thán, vẫn là mẹ tốt nhất, hạnh phúc!

      Cái hộp cuối cùng có sầu riêng bóc sẵn, hai mắt Quyền Sơ Nhược sáng lên, trong tức khắc cảm thấy mẹ mình là người vĩ đại nhất thế giới.

      ghế sô pha trong phòng khách, Quyền Yến Thác ngồi vắt hai chân, tay cầm điều khiển ti vi, tùy chọn kênh, ràng là tâm trí chẳng hề đặt lên ti vi.

      Bỗng nhiên ngửi thấy mùi thối, lông mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặt lại. quay đầu lại thấy Quyền Sơ Nhược cầm cái hộp, ngồi ăn sầu riêng trong phòng ăn, "Thói xấu này của em bao giờ mới sửa được vậy?"

      "Ừm!"

      Quyền Sơ Nhược cắn miếng to, mãn nguyện mà nheo mắt lại, ràng: "Sao lại phải sửa?"

      cãi lại: "Ăn sầu riêng cũng phạm pháp."

      Lục Cảnh Hanh đỡ trán, bị mùi thối này làm cho nhức đầu luôn rồi. đứng dậy, về phía phòng tắm, "Lúc ra ngoài, nhất định em phải ăn xong rồi đấy."

      Nhìn bóng lưng vội trốn của , Quyền Sơ Nhược cong môi khẽ cười, đáy lòng nảy ra ý nghĩ tà ác. luôn thấy sầu riêng ngon, nếu có ngày cũng thích vị này, vậy có ai càm ràm nữa rồi!

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 23.4
      Lục Cảnh Hanh tắm xong rồi, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ say mê ăn sầu riêng của khi nãy nên cố ý ở bên trong lâu chút. tính toán, thấy cũng khá rồi mới kéo cửa ra ngoài.

      Mùi trong phòng khách tản bớt , khí dường như có mùi thơm của nước tẩy rửa. Trái tim lo lắng của Lục Cảnh Hanh cũng được buông lỏng, gương mặt trầm cũng trở lại bình thường.

      "Tắm xong rồi?" giọng vang lên phía sau lưng, Lục Cảnh Hanh quay đầu lại thấy Quyền Sơ Nhược thay quần áo ở nhà, tay bưng đĩa hoa quả bước tới.

      nâng đĩa trái cây trong tay lên, tinh nghịch : "Nhìn này, toàn là mấy thứ thích ăn đấy."

      Mắt Lục Cảnh Hanh hề nhìn trái cây, xõa mái tóc dài, mắt kính đen kia cũng bỏ xuống. Đôi mắt đen của khẽ động, đưa tay ra vòng tay hông , kéo vào trong ngực mình, "Em đẹp."

      Quyền Sơ Nhược cau mày, đẩy cái đầu tiến đến của ra, cố ý nhăn mặt, "Ăn hoa quả, xem ti vi."

      Đối với gương mặt lạnh lùng của , Lục Cảnh Hanh chẳng hề giận chút nào. ôm người trong lòng mình ngồi lên ghế sô pha, cầm cái điều khiển bên cạnh lên, dịu dàng hỏi : "Muốn xem cái gì?"

      "Xem... Phim Hàn Quốc ." Quyền Sơ Nhược nhai múi quýt, "Mấy hôm nữa là hết phim rồi."

      Phim Hàn Quốc?

      Lục Cảnh Hanh thấy buồn cười, thầm nghĩ, sở thích của thay đổi nhanh .

      Đưa miếng quýt bóc vỏ của mình cho , Quyền Sơ Nhược khoanh tròn chân, lười biếng dựa vào trong ngực , "Quýt ngọt lắm."

      Tay vừa nãy còn cầm sầu riêng, Lục Cảnh Hanh cau mày ghét bỏ, tránh xa.

      Hiểu được ánh mắt của , Quyền Sơ Nhược hừ tiếng, : "Yên tâm, em rửa tay rồi, còn đánh răng rồi nữa."

      "?" Lục Cảnh Hanh tin.

      Quyền Sơ Nhược gật đầu mạnh, thề thốt rất chân thành: "Em đánh răng hai lần rồi..."

      Còn chưa xong, Lục Cảnh Hanh cúi đầu ngậm lấy môi của . Lưỡi của khẽ tiến vào miệng , miệng có mùi thơm của bạc hà nhè .

      Quyền Sở Nhược lấy lại tinh thần, muốn rút chiếc lưỡi bị cuốn chặt lại nhưng lại sống chết thả. cau mày khó chịu, ngón tay đưa vào bên trong áo choàng của véo cái.

      "Au ———"

      Lục Cảnh Hanh bị đau, ngẩng đầu lên nhìn đôi môi sưng đỏ của , trầm giọng : "Em được đấy, bản lĩnh khá đấy."

      Bị đè lên sô pha, Quyền Sơ Nhược cố ổn định hơn thở, " thừa, chẳng nhẽ lúc nào cũng để bắt nạt?"

      Nghe vậy Lục Cảnh Hanh cười, cười đến gian tà, "Được, vậy lần sau để em bắt nạt ."

      "..."

      Quyền Sơ Nhược hiểu được ánh mắt cuồng ngược của , thầm bổ sung câu trong lòng: cũng có đủ sức mà bắt nạt !

      Mấy ngày Tết được nghỉ ngơi rất thoải mái. Tuy là Quyền Sơ Nhược thấy có gì đó lạ lạ, nhưng Lục Cảnh Hanh muốn giấu, cũng muốn hỏi.

      Lục Cảnh Hanh dành hẳn ngày đưa dạo xung quanh. Ngày nghỉ cuối cùng, hai người họ ở lì trong nhà, tự nấu tự ăn, hiếm lắm mới có dịp hưởng thụ thế giới hai người.

      Đêm hôm đó, Quyền Sơ Nhược ngủ đến nửa đêm tỉnh lại. nhìn người đàn ông ngủ say ôm chặt lấy mình, thất thần ngơ ngẩn lúc.

      Trong lúc đó giật mình nhận ra, người đàn ông này là chồng , là người cùng đến hết cuộc đời.

      Dường như còn chưa quen, nhưng lại giống như hiểu được. Nơi nào đó trong tim, hơi loạn, hơi xác định được, nhưng cái nhiều hơn lại là ấm áp.

      Quyền Sơ Nhược khẽ động mình, dịch chuyển đến gần ngực hơn. Đêm đông, có thêm người ngủ cùng , là ước vọng xa vời mà trước đây chưa bao giờ dám nghĩ đến.

      Lục Cảnh Hanh, có phải là ?

      Người phải đợi của trạm tiếp theo, liệu có phải là ?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :