1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 21.3
      Nhưng thích điều đó, luôn cảm thấy hành động này được vệ sinh lắm.

      Cũng may là tiểu thư nhà họ Quyền, mọi người đều cảm thấy, gia đình lớn, giáo dục cũng nhiều, chẳng ai so đo với cả.

      May mà như vậy, nhưng Quyền Sơ Nhược vẫn cảm thấy hơi ngại. cúi đầu gắp thức ăn, thầm nghĩ trong lòng, có nên sửa thói quen này nhỉ?!

      Nhất cử nhất động của con trai, thoát khỏi đôi mắt của Mẫn Tố Tố. Bà khẽ thở dài, sắc mặt hơi trầm xuống. Tuy rằng nhà họ Lục cưới con nhà họ Quyền tính là với cao, nhưng ở thành phố Duật Phong, nhà họ Quyền đứng đầu ba gia tộc lớn nhất, vị trí có cao hơn nhà họ Lục bậc.

      Kể từ khi bước chân vào nhà họ Lục Quyền Sơ Nhược cũng thân cận với người nhà như những con dâu khác. Lục Cảnh Hanh tính vốn thế, bình thường lúc ở nhà cũng thanh cao lạnh lùng, hay nhiều.

      Nhưng nếu là người nhà họ Lục rồi, mọi chuyện luôn đặt người chồng lên trước. Huống chi, kết hôn với con trai mình lâu như vậy rồi mà bụng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, Mẫn Tố Tố khó mà suy nghĩ xem hôn nhân của hai đứa có lâu dài được ?!

      Bữa ăn này, ăn lâu. Phụ nữ ăn xong từ lâu rồi, nhưng cánh đàn ông vẫn còn tán gẫu, cũng uống ít rượu vào bụng.

      Cuối cùng vẫn là Lục Lệ lên tiếng bữa tiệc này mới kết thúc. Nhưng Quyền Sơ Nhược vừa đứng dậy phát ra điều.

      nhìn chằm chằm đống vỏ chai rượu trước mặt Lục Cảnh Hanh, lại nhìn dáng vẻ của vẫn rất thanh tỉnh, giật mình.

      Tửu lượng của người đàn ông này, chắc chắn là hơn !

      Hóa ra là buổi hôn lễ của A Thác, Lục Cảnh Hanh giả vờ say để trốn? Tên đáng ghét này, gian trá!

      Mấy người lớn chuyện, bọn trẻ con có nhẫn nại, đứa nào cũng chạy ra ngoài chờ đốt pháo hoa rồi. Quyền Sơ Nhược quen với náo nhiệt này, định tìm cớ để nhưng Lục Cảnh Hanh cầm áo khoác khoác lên cho , trực tiếp nắm tay ra ngoài.

      Bùm ---

      Đèn trong sân sáng, Quyền Sơ Nhược vừa mới bước ra khỏi cửa, chùm ánh sáng lóe lên trước mắt . ngẩng đầu lên theo bản năng, chùm pháo hoa bảy màu sáng lên giữa bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ chói mắt.

      Tiếng hoan hô của tụi trẻ con vang lên bên tai, đôi lông mày vốn cau lại của Quyền Sơ Nhược dần dãn ra.

      Điện thoại trong túi rung lên, lấy điện thoại ra, giọng của Phạm Bồi Nghi vang lên bên tai : "Sơ Nhược, con ăn cơm chưa? Bên nhà họ Lục có náo nhiệt ?"

      "Ăn rồi ạ." Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại, tìm nơi yên tĩnh chút để đứng.

      "Sơ Nhược này, năm nay là năm đầu tiên con đón năm mới ở nhà chồng, đừng cáu kỉnh, cũng đừng bày vẻ mặt lạnh cho người ta nhìn, biết ?"

      Quyền Sơ Nhược nghe lời dặn dò của mẹ, đôi lông mày xinh xắn cau lại. Sao lại thế chứ, chẳng nhẽ trong cảm nhận của mọi người, hình tượng của lại xấu vậy sao?!

      "Này, con có nghe mẹ đấy?" Phạm Bồi Nghi nghe thấy tiếng trả lời, hắng giọng hỏi.

      Quyền Sơ Nhược quệt mồm, phục.

      "Mẹ, Sơ Nhược rất tốt." Điện thoại bị giật lấy, Lục Cảnh Hanh cong môi cười, giọng trầm thấp, " ấy tốt lắm, con rất thích, mọi người trong nhà con cũng thích."

      Nghe được lời khẳng định của con rể Phạm Bồi Nghi mới an tâm cúp điện thoại.

      Quyền Sơ Nhược kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy nụ cười cưng chiều của . cất điện thoại , đôi mắt đen nhìn thẳng vào khuôn mặt , "Có lạnh ?"

      Hơi thở của người đàn ông phả lên mặt , có mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra. Quyền Sơ Nhược nhìn đôi mắt sắc bén của khẽ chớp, nơi nào đó trong trái tim cũng như bay bay theo nụ cười bên khóe miệng của . hạ mi, né tránh mắt nóng bỏng của , " lạnh."

      Đêm giao thừa năm nay lạnh, đây là cảm giác của Quyền Sơ Nhược.

      Lục Cảnh Hanh đưa tay ra vòng qua hông , kéo vào trong lòng. cởi áo khoác ra, bao cả người lại rồi ôm ở chỗ ấm áp nhất trước ngực.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 21.4
      Cái pháo hoa cuối cùng, là do Lục Cảnh Hanh cùng Quyền Sơ Nhược đốt. Trong phút chốc lúc mà pháo hoa bay lên trung, Quyền Sơ Nhược cảm thấy rằng có thứ gì đó cũng vỡ ra theo ánh sáng tỏa ra của pháo hoa.

      Chỗ cao nhất bầu trời đêm, pháo hoa nở rộ như những đốm lửa bắt mắt. Đôi môi khẽ cong lên, hòa lẫn với ánh sáng rực rỡ, trái tim thấy ấm áp.

      Mười hai giờ đúng, chiếc đồng hồ trong phòng khách vang lên hồi chuông, năm mới lại đến rồi. Trong phòng khách nhà họ Lục, người giúp việc trải những tấm đệm lên mặt đất, con cháu ngồi xuống theo thứ tự đợi cha mẹ mừng tuổi.

      Lục Cảnh Hanh và Quyền Sơ Nhược cùng ngồi xuống để cho bố mẹ mừng tuổi, đều nhận được bao lì xì dày.

      Điều hài hòa duy nhất là, mấy người trai ai cũng có vợ và con ở bên cạnh, còn bên cạnh Lục Cảnh Hanh chỉ có vợ thôi, trông có vẻ đơn.

      Tuy Mẫn Tố Tố rất vui vẻ nhưng bà vẫn hơn mất mác. Lúc phát lì xì, ánh mắt của bà dừng lại người Quyền Sơ Nhược mấy giây, như có như , dáng vẻ muốn lại thôi.

      Quyền Sơ Nhược biết bà muốn gì, hơi căng thẳng. Cũng phải là tưởng tượng ra, chỉ là nếu so sánh, và Lục Cảnh Hanh cũng xấu hổ.

      Đêm Giao thừa, con trai nhà họ Lục đều ngủ ở nhà lớn, đây là quy tắc của nhà họ Lục. Tuy rằng Quyền Sơ Nhược có chuẩn bị, nhưng cũng khó tránh được hồi hộp.

      Lục Cảnh Hanh kéo tay , đưa lên tầng ba. Ở nhà là người bé nhất, mọi người trong nhà ai cũng chiều cho nên cả tầng ba đều là phòng của .

      Đẩy cửa phòng ngủ ra, đồ giường đều có màu đỏ, làm cho người ra có cảm giác như đêm tân hôn.

      "Mẹ cho chuẩn bị đấy." Lục Cảnh Hanh kéo vào, tiện tay đóng cửa lại. Nhưng mẹ chuẩn bị thế này cũng tồi, và Quyền Sơ Nhược cũng được coi là tân hôn mà, mối quan hệ vợ chồng có danh có thực mới bắt đầu thôi.

      "Khụ khụ..." Quyền Sơ Nhược cúi đầu ho , : " tắm trước, hay là tôi tắm trước?"

      "Mình cùng nhau tắm." Lục Cảnh Hanh nới lỏng cổ áo ra, cười gian.

      Quyền Sơ Nhược lườm , cảnh cáo : "Đây là nhà đấy, có thể thu liễm lại chút được ?"

      "Ừ." Lục Cảnh Hanh tiến về phía , đưa tay ra kéo ôm vào trong lòng, "Giường nhà cũng lớn lắm, đủ để cho chúng mình lăn lộn."

      "..."

      Quyền Sơ Nhược cau mày, đẩy ra, "Lục Cảnh Hanh, muốn gây chuyện hả?!"

      "Xuỵt ---"

      Ngón tay của Lục Cảnh Hanh đặt môi rồi khẽ vuốt , "Vợ à, mấy biện pháp gì đó sau này để làm. Nhưng em đồng ý với chuyện, được ?"

      Biện pháp gì đó?

      Quyền Sơ Nhược ngẩn người, sau khi hiểu rồi khẽ đỏ mặt. Tên lưu manh này, cái gì vậy chứ?

      "Chuyện gì?" Quyền Sơ Nhược tức giận hỏi.

      Lục Cảnh Hanh chỉ vào kính mắt của , : "Sau này đừng đeo cái này nữa."

      thích Quyền Sơ Nhược đeo kính, suýt nữa là nhận ra rồi. Nếu phải là nhờ tờ giấy khen kia, nếu còn giữ tờ giấy khen kia, có lẽ cả đời này cũng nhận ra được rồi.

      nguy hiểm mà!

      "Đeo kính sao?" Quyền Sơ Nhược cau mày, đeo cặp kính này từ lúc tốt nghiệp Đại học, lâu lắm rồi.

      "Xấu chết được." Lục Cảnh Hanh trả lời.

      Quyền Sơ Nhược trợn tròn mắt, sau khi do dự chút, thỏa hiệp : "Được rồi, lúc chỉ có hai chúng ta tôi đeo kính."

      Thế chắc cũng tính là tiến bộ nhỉ?

      "Được." Lục Cảnh Hanh cúi đầu xuống hôn lên môi .

      Miệng của còn có mùi rượu, Quyền Sơ Nhược hơi sợ. lui về phía sau tránh, miệng cũng ngừng nhắc nhở, "Lục Cảnh Hanh, sáng mai họ hàng đến chúc tết, chúng ta phải dậy sớm đấy."

      "Ừ." Lục Cảnh Hanh nhanh chậm lên tiếng, môi mỏng tiếp tục hôn , cơ bản là thèm để ý đến lời .

      Cửa phòng tắm bị đẩy ra, hai bóng hình quấn quýt lấy nhau tiến vào. Quyền Sơ Nhược mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào trong, đợi đến lúc lấy lại tinh thần rồi mới phát ra, quần áo người bị cởi đến nửa rồi.

      Sao lại như vậy chứ? Tối nay uống rượu, thế mà người say hình như lại là ?!

      "Lục Cảnh Hanh!"

      Phòng tắm vang lên giọng giận dữ, sau tiếng thở dốc là giọng giọng nữ lẩm bẩm: "Đừng cắn em..."

      Lục Cảnh Hanh thấp giọng cười, đương nhiên cắn, chỉ thích bị cắn thôi!
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 22.1
      Mùng tết, quả đúng phải là ngày để ngủ nướng.

      Từ tám giờ sáng, họ hàng bạn bè tấp nập tới chúc tết. Lục Lệ và Mẫn Tố Tố dậy từ sớm, chuẩn bị hết mọi thứ rồi đợi họ hàng đến chúc tết.

      Bình thường mọi người đều bận rộn, chỉ có ngày tết mới có cơ hội gặp nhau, người nhà gặp nhau cũng thân thiết hơn bình thường. Họ hàng nhà họ Lục rất đông, bạn bè trong giới kinh doanh của Lục Lệ cũng ít, mọi người nhân lúc còn sớm đến chúc tết, ngồi chút rồi cũng đứng dậy rời .

      Năm xưa Mẫn Tố Tố là diễn viên, phạm vi quan hệ xã hội của bà cũng rộng. Những bà dì, thím tới đây, ai ai cũng rất hào hoa phong nhã, tuy lớn tuổi rồi nhưng phong độ năm đó vẫn chẳng giảm là bao.

      "Tố Tố, trong mấy người chúng ta, bà là người lấy được người chồng tuyệt nhất đấy." Bác mặc áo khoác lông chồn trắng muốt ngồi bên ngoài , giọng tràn đầy hâm mộ, "Mới đầu lúc bà bước vào nhà họ Lục, cũng ầm ĩ trận ấy nhỉ."

      Mẫn Tố Tố khẽ cười, nhấc chén trà lên nhấp ngụm. Nhà họ Lục làm kinh doanh lâu đời, Lục Lệ còn là con trai cả, nhưng xuất thân của Mẫn Tố Tố rất bình thường, hơn nữa bà còn là diễn viên, chỉ nghề nghiệp của bà thôi cũng để cho người nhà họ Lục bàn ra tán vào rồi.

      Mới đầu Lục Lệ ra quyết định như vậy, thậm chí còn nghe theo lời ba mẹ lấy thiên kim tiểu thư mà chọn bà, quả thành đề tài bàn tán cho người ta thời gian.

      lầu ba lại yên tĩnh cách bất ngờ. Ở trước tay vịn cầu thang được chạm khắc tỉ mỉ, Quyền Sơ Nhược mặc váy ngủ, thích thú dựa vào cầu thang, lặng lẽ đứng nghe tiếng chuyện ở lầu dưới.

      Cũng phải là cố tình nghe lén, mà là mấy người này họ chuyện quá lớn tiếng, lại ngủ sâu, bị họ đánh thức từ sớm rồi. ngủ được rồi, nằm giường với người đàn ông kia lại càng nguy hiểm hơn, vậy chỉ có thể ra ngoài này hít thở khí chút thôi.

      Ai ngờ ra đây lại nghe được mấy người này chuyện, mà Quyền Sơ Nhược cũng thừa nhận mình có chút tâm tư . Lòng hiếu kỳ có ai mà có chứ, hơn nữa lại còn là câu chuyện tình của bố mẹ chồng nữa, chớp chớp mắt, nhưng lại chẳng nghe thấy phần sau nữa, hơi thất vọng trong lòng.

      Cuối cùng là xảy ra chuyện gì nữa? Quyền Sơ Nhược bĩu môi, thầm nhủ, sau này phải tìm cơ hội để hỏi Lục Cảnh Hanh mới được!

      " ngờ đến, em còn có sở thích này nữa."

      Lưng cảm nhận được ấm áp, ngay sau đó là hơi thở như ngọn lửa nóng bỏng của người đàn ông quấn lấy bên tai .

      Quyền Sơ Nhược khẽ nhíu đôi mày thanh tú, dám lớn tiếng: " dậy rồi hả?"

      "Ừ." Lục Cảnh Hanh cúi đầu, đôi môi mỏng hôn dọc theo gò má của , rồi lại hạ xuống vai hôn khẽ.

      Nụ hôn của nóng bỏng, cả người Quyền Sơ Nhược cũng nóng lên. đứng trước cầu thang, sợ có ai ngẩng đầu lên nhìn thấy, vội vàng đưa tay ra kéo kéo : "Đừng đùa nữa."

      " đùa." Lục Cảnh Hanh cũng tính dừng lại, hai tay vòng qua hông ôm lấy , nhấc bổng lên đặt tay cầu thang. tiến lên phía trước, dáng người cao lớn đứng thẳng ngay trước mặt .

      "Lục Cảnh Hanh!"

      Quyền Sơ Nhược sợ mà kêu lên, lại vì mình quá to mà giật mình đổi sắc mặt. khẽ cắn môi, liếc mắt xuống dưới lầu, sau đó thở hổn hển trừng mắt nhìn , "Thả em xuống."

      " thả." Lục Cảnh Hanh cong môi, rất hưởng thụ cảm giác được vì sợ hãi mà hai tay ôm chặt lấy . hơi cúi đầu, đôi mắt đen sáng ngời chăm chú nhìn , cười : "Trừ khi..."

      cố ý ngân dài ra, Quyền Sơ Nhược nhịn được, hỏi: "Trừ khi cái gì?"

      "Em chúc tết ." Lục Cảnh Hanh nhìn ngọn lửa rực cháy trong mắt , khóe miệng nở nụ cười vô tội.

      Chúc tết? Quyền Sơ Nhược ngẩn người, cảm thấy điều này cũng đơn giản quá?! Theo hèn hạ vô sỉ của Lục Cảnh Hanh, nên cầu mấy điều biết xấu hổ mới đúng.

      " được nghĩ xấu chồng em!" Ngón tay của người đàn ông chạm lên môi , ánh mắt sắc bén, " cũng đâu có... xấu xa như em nghĩ chứ."

      Phụt ———

      Quyền Sơ Nhược bật cười, như vậy rồi lại còn giả bộ trong sạch?!

      Nhìn thấy mắt híp lại, Quyền Sơ Nhược tỉnh táo phân tích tình hình tại, vội vàng : "Năm mới vui vẻ!"

      Đôi môi nở ra nụ cười, đôi mắt cũng sáng lên tỏa ra những tia ấm áp.

      Lục Cảnh Hanh ngẩn ngơ, hai tay lại siết chặt lại, ôm từ lan can xuống, quay người vào phòng ngủ.

      "Đùa chán chưa?" Quyền Sơ Nhược sợ hãi, ánh mắt của cho thấy lại muốn lăn lộn giường nữa rồi. câm nín trong lòng, hạ giọng phản kháng: "Ở bên dưới toàn là khách cả, muốn làm trò cười sao?"

      Người trong ngực cứ ngọ nguậy mãi, Lục Cảnh Hanh giữ cũng vất vả. cau mày, cúi đầu hôn vào môi , cuối cùng cũng làm cho yên lặng được chút.

      "Vậy mới ngoan chứ." Lục Cảnh Hanh hôn vào chóp mũi của , ngẩng đầu trong tiếng thở dốc của người nào đó phía dưới. đưa tay lên vén mái tóc dài của Quyền Sơ Nhược ra, gương mặt tuấn tú lại tiếp xuống phía dưới rồi dừng lại ở cổ .

      Vẫn chưa xong?
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 22.2
      Quyền Sơ Nhược nóng nảy, đưa cùi trỏ lên huých vào mặt , may là Lục Cảnh Hanh phản ứng nhanh nhẹn, lòng bàn tay vững vàng đẩy tay ra.

      " bạo lực." Lục Cảnh Hanh xoay xoay tay, khéo léo đặt tay lên ngực mình. mở lòng bàn tay ra, đưa món đồ cầm trong tay lên trước mặt : "Tư tưởng của rất thuần khiết mà."

      Trong tay sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là kim cương được mài thành hình kì lạ, cũng giống như hình dáng của những sợi dây chuyền bình thường khác.

      "Đây là?" Quyền Sơ Nhược mở to mắt nhìn, nghi hoặc hỏi.

      Lục Cảnh Hanh cong ngón tay, đưa trước dây chuyền đến trước mặt , : "Sao, đến cả ngôi sao may mắn của mình cũng nhận ra nữa hả?"

      "Hả?" Quyền Sơ Nhược lơ mơ, "Ngôi sao may mắn của tôi?"

      "Đúng vậy." Lục Cảnh Hanh khẽ cười, mở khóa của sợi dây chuyền ra, nét mặt nghiêm túc mà đeo dây chuyền lên cho , "Lần trước rồi, lúc về tặng cho em ngôi sao, cái này coi như là quà mừng năm mới ."

      Sợi dây chuyền được đeo lên cổ , chiều dài vừa phải, chỉ thấp hơn xương quai xanh đốt ngón tay. Viên kim cương được mài thành hình thù khác thường kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.

      "Rất hợp với em." Khóe mắt của Lục Cảnh Hanh cũng nhuộm ý cười, rất hài lòng nhìn vào thành quả của mình.

      Quyền Sơ Nhược nhìn vào trong gương, lại cau mày lần nữa: "Thực là ngôi sao may mắn của tôi?"

      "Cái này được làm theo ngôi sao mà em với tỷ lệ được thu lại đấy," Lục Cảnh Hanh đắc ý ngước cằm lên, kiên nhẫn giải thích, "Hình dáng mà viên kim cương này được mài thành, giống y hệt với ngôi sao may mắn của em."

      Quyền Sơ Nhược mím môi, kìm được mà đưa tay lên đặt mặt dây chuyền, ngón trỏ khẽ vuốt . Đây là ngôi sao may mắn của !

      Khóe mắt lên nụ cười, Quyền Sơ Nhược ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ mọng khẽ hôn vào cằm : "Cảm ơn."

      Câu cảm ơn này, là lời lòng của Quyền Sơ Nhược. Tuy là hiểu mấy thứ này lắm, nhưng nghe là làm theo tỉ lệ của ngôi sao may mắn của , cũng biết được đặt làm cái này dễ, hơn nữa giá trị chắc chắn cũng hề rẻ.

      Cốc cốc cốc ———

      Ngoài kia có người gõ cửa, Lục Cảnh Hanh vui cau mày, "Chuyện gì?"

      "Cậu ba, ông chủ và bà chủ gọi cậu và mợ ba xuống lầu, họ hàng trong nhà cũng đến hết rồi." Người giúp việc dám đẩy cửa vào, chỉ dám đứng ở bên ngoài trả lời.

      Quyền Sơ Nhược vừa nghe có tiếng động, lập tức lấy lại tinh thần. cúi đầu chạy vào phòng tắm, tiện tay khóa cửa lại. Động tác của chắc chắn chậm hơn Lục Cảnh Hanh, cho nên phải chiếm phòng tắm trước, nếu nhất định bị mẹ chồng mắng.

      Lục Cảnh Hanh cong môi, sau khi đuổi người giúp việc mất mác mà bĩu môi. thấy Quyền Sơ Nhược căng thẳng cũng trêu nữa. Hôm nay khách đến khá đông, tiện đùa nghịch. muốn bố mẹ có ấn tượng xấu gì với .

      Nửa giờ sau, Lục Cảnh Hanh đưa Quyền Sơ Nhược xuống dưới lầu. Hai người cũng nhanh nhẹn, mặc chiếc áo sơ mi trắng, thần thanh khí sảng bước xuống lầu, còn Quyền Sơ Nhược đáng thương, lúc tìm quần áo mới phát ra, chiếc váy màu đen ban đầu mặc được nữa rồi.

      Tại sao lại mặc được nữa? Bởi vì đó là chiếc váy có cổ thấp, nhưng Quyền Sơ Nhược tắm xong mới phát ra, mình toàn là mấy vết hôn xanh xanh tím tím, đậm đậm nhạt nhạt, cơ bản là che giấu được.

      Bất đắc dĩ lắm mới thay bộ đồ được chuẩn bị sẵn ở đây. May mà ban đầu lúc họ mới kết hôn, Mẫn Tố Tố chuẩn bị cho con dâu ít quần áo, để tiện cho lúc họ về nhà tắm rửa thay.

      Mẫn Tố Tố thích những gam màu nóng, nên quần áo chuẩn bị cho Quyền Sơ Nhược cũng rất nổi bật. chọn ra chiếc váy nhung dài màu hồng nhạt, cổ áo nửa cao, miễn cưỡng che được những vết hôn cổ.

      Màu hồng phấn là màu mà những trẻ thích nhất, Quyền Sơ Nhược cũng muốn giả bộ làm gì, mà những màu có thể chọn lại nhiều như vậy. đứng trước gương lớn, xõa mái tóc dài xuống, sợi dây chuyền kim cương cổ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trái tim cũng ấm lên, ngón tay cầm cặp mắt kính khẽ buông ra, cuối cùng đeo kính lên.

      Lúc xuống cầu thang, bóng dáng hai người bước xuống hấp dẫn lấy tầm mắt của mọi người.

      Mẫn Tố Tố ngước mắt nhìn sang, sau khi ngơ ngác lúc, khóe mắt bà dần lên vui vẻ. Con trai mình đẹp trai, điều này thể nghi ngờ gì rồi. Nhưng Quyền Sơ Nhược hôm nay, lần đầu tiên phối đồ làm bà thấy hài lòng.

      Mới đầu chọn người con dâu này, Mẫn Tố Tố từng ưng tuổi tác của , tuy là tuổi hơn Lục Cảnh Hanh, nhưng so với mấy trẻ hai mươi mấy tuổi, hơi già.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 22.3
      Cuối cùng suy nghĩ đến vấn đề và vị thế của nhà thông gia, bà mới gật đầu đồng ý.

      Nhưng bây giờ hai người ở cùng mọt chỗ, trái tim vốn lo lắng của Mẫn Tố Tố cũng yên lặng. Hai đứa trẻ xứng đôi biết bao, ràng đôi trời sinh mà!

      Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm vào người sánh bước với mình, năm ngón tay nắm chặt lại, đan xen với từng ngón tay của .

      Trong chốc lát, mười ngón tay đan xen với nhau, trái tim rung động, đâu chỉ có chứ?

      Mùng , từ sớm đến tối, trừ lúc ăn tối là có thể ngồi được chút ra, dường như là cả ngày Quền Sơ Nhược đều phải đứng. thích kiểu xã giao này, nhưng sinh ra ở trong gia tộc như vậy, chung quy là tránh được.

      Gần nửa đêm nhà họ Lục mới trở nên yên tĩnh. Cả ngày hôm nay Mẫn Tố Tố cũng hơi mệt rồi, bà giọng : "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm ."

      Bà vừa xong, mấy người con trai cũng đưa vợ mình về phòng.

      Trở lại phòng ngủ, Quyền Sơ Nhược nằm phịch xuống giường, ngay cả sức lực để than mệt cũng có. Trời ạ, lượng kalo bị tiêu hao hôm nay, có khi còn nhiều hơn so với việc mở phiên tòa ấy!

      " tắm trước." Lúc Cảnh Hanh vỗ hông , đứng dậy vào phòng tắm.

      Quyền Sơ Nhược nằm lỳ ở gường, khẽ "Ừ" tiếng, cơ bản là chẳng có sức để động đậy. Cho đến khi Lục Cảnh Hanh tắm xong ra ngoài, nhắm mắt ngủ thiếp từ lâu rồi, hơi thở đều đều.

      Đúng là mệt muốn chết mà.

      Lục Cảnh Hanh vươn tay ra ôm lấy , nhàng đặt vào trong chăn rồi cúi đầu hôn cái lên trán . Bắt tươi cười cả ngày tiếp đón mấy người khách khứa họ hàng khó dây dưa kia đúng là làm khó rồi.

      Cầm chiếc khăn được thấm nước ấm đến, Lục Cảnh Hanh nhàng lau người cho . Biết thích sạch , nếu phải là quá mệt mỏi, tuyệt đối ngủ mà tắm.

      lâu sau, Lục Cảnh Hanh tắt đèn đầu giường, hài lòng ôm người bên cạnh vào giấc ngủ.

      Mùng hai tết, con rể phải tới nhà bố mẹ vợ. Phạm Bồi Nghi chuẩn bị từ sớm rồi, bà phân phó cho người giúp việc chuẩn bị thức ăn, hầu hết là những món mà con và con rể cùng thích.

      "Mẹ!"

      Quyền Sơ Nhược kêu lên từ xa, ôm lấy cổ Phạm Bồi Nghi làm nũng.

      "Cái đứa này." Phạm Bồi Nghi cưng chiều cười, bởi vì thân mật của con mà vui vẻ, "Sao lại còn làm nũng nữa?"

      "Con được làm nũng sao?" Quyền Sơ Nhược bĩu môi, bất mãn lầm bầm. cọ cọ đầu vào ngực mẹ, : "Con mệt chết rồi."

      Phạm Bồi Nghi đánh cái, " được lung tung."

      Lục Cảnh Hanh ở phía sau cũng đến, khẽ cười giải thích với bà, "Mẹ, hôm qua nhà chúng con có nhiều khách đến."

      Nghe vậy, Phạm Bồi Nghi hiểu , bà gật đầu cái bảo họ vào nhà.

      "Bà nội, năm mới vui vẻ." Lục Cảnh Hanh trước, nhận được bao lì xì lớn.

      Quyền Sơ Nhược bĩu môi : "Bà thiên vị."

      Bà nội Quyền ngồi ở ghế sô pha, ánh mắt sáng lên ý cười vui vẻ, "Là miệng con ngọt bằng miệng Cảnh Hanh, trách ai được chứ?"

      "Bà nội!" Quyền Sơ Nhược phùng má nhìn bà, : "Trước kia Yến Thác cũng rằng bà thiên vị, giờ con mới phát ra, bà đúng là thiên vị nhiều ấy!"

      "Ha ha ———"

      Bà nội Quyền hiếm lắm mới vui như hôm nay, mắng . Bà cười tủm tỉm đứng lên, ném lại cho cháu câu: "Bà thích thiên vị đấy, cháu làm gì được nào?!"

      "..." Quyền Sơ Nhược cạn lời.

      Lục Cảnh Hanh ở bên cạnh nhịn cười đến mức suýt nội thương. Cuối cùng cũng hiểu cái tính bốc đồng phách lối của chị em nhà họ Quyền là từ đâu mà ra rồi, ra là được di truyền từ bà nội!

      " còn cười!" Quyền Sơ Nhược có chỗ xả giận, đấm cái vào đùi Lục Cảnh Hanh.

      Lục Cảnh Hanh bị đấm đau, cầu cứu : "Bà nội, Sơ Nhược đánh con!"

      "Thèm đòn hả?!" Bà nội quay đầu lại, ánh mắt hung ác cấp liếc qua. Quyền Sơ Nhược nhút nhát, vội vàng buông tay ra.

      Hai đứa bé này đùa nghịch, Phạm Bồi Nghi nhìn cũng thấy vui. Nhưng bà cũng thương con , thấy sắc mặt tốt lắm cũng biết được, hôm qua rất mệt mỏi. Bà vội đuổi hai đứa lên lầu, "Hai đứa lên nằm nghỉ lát , tí nữa ăn cơm mẹ gọi các con xuống."

      "Ba đâu ạ?" Quyền Sơ Nhược hơi ngượng.

      "Ba con có chút việc, đến trưa về." Phạm Bồi Nghi kéo tay con rể, đẩy về phía cầu thang.

      Lục Cảnh Hanh nắm lấy tay , bên tai: "Đưa thăm phòng ngủ của em ."
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :