1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 20.3
      Quyền Sơ Nhược cắn môi, ánh mắt lại nhìn lên người Quyền Yến Thác.

      "Chị, tối nay em ngủ với vợ em, chị ngủ ở phòng kế bên tốt đâu?!" Mắt Quyền Yến Thác tỏa sáng lấp lánh, lời ám hiệu, khiến Sở Kiều mắc cở đỏ mặt.

      Quyền Sơ Nhược đưa ngón tay chỉ ấy, giọng căm hận : "Em chờ đó cho chị."

      Quyền Yến Thác cười hi hi ha ha, cố làm ra vẻ uất ức dựa vào trong ngực bà nội, "Bà ơi, chị lại ức hiếp con kìa."

      "......"

      Da đầu Quyền Sơ Nhược tê dại hồi, lúc mọi người cười hả hê, gương mặt như lửa đốt. Tốt, từng người từng người các người, tất cả đều chờ đó cho tôi!

      Đầu vai rơi xuống mảnh ấm áp, Quyền Sơ Nhược quay đầu nhìn sang, ánh mắt lọt vào trong mắt dịu dàng của người đàn ông. khắc kia, đáy mắt có ánh sáng vụn như nước, để cho tâm tình run rẩy kịch liệt của yên lặng lại.

      Làm thế nào mà rời khỏi nhà, Quyền Sơ Nhược cũng nhớ. Đợi lúc lấy lại tinh thần, người ngồi ở trong xe chỗ ngồi kế bên tài xế, mà hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, khởi động xe rời .

      đường lái xe trở về, đều gì. Chỉ là tay Lục Cảnh Hanh vịn tay lái, tay còn lại nắm chặt tay trong lòng bàn tay mình.

      Giãy giụa thế nào cũng được, cuối cùng Quyền Sơ Nhược giãy nữa. Uốn qua uốn lại, làm cho tay đau hơn thôi.

      Hai mươi phút sau, Lục Cảnh Hanh lái xe về đến nhà. buông tay ra, lập tức Quyền Sơ Nhược cởi dây an toàn ra, trầm mặt mở cửa xe, về phía thang máy.

      Động tác của nhanh chóng chen vào thang máy, hai người cùng nhau về đến nhà.

      Cơm tối ăn rất nhiều, Quyền Sơ Nhược bỏ sầu riêng vào tủ lạnh, tối nay có khẩu vị ăn. xoay người vào phòng ngủ, từ đầu đến cuối chuyện, cũng nhìn Lục Cảnh Hanh.

      Đóng cửa phòng tắm, Quyền Sơ Nhược hít sâu hơi, hòa hoãn háo hức khác thường ở đáy lòng. vào phòng tắm tắm rửa sạch, sau đó thay áo ngủ, xấy khô tóc, mới mở cửa ra ngoài.

      Trong phòng ngủ có chiếc đèn bàn chiếu sáng, Lục Cảnh Hanh ngồi ở đầu giường, người mặc áo ngủ, hiển nhiên cũng mới vừa tắm rửa xong.

      Mắt thấy tư thế sừng sững bất động, Quyền Sơ Nhược muốn nhảm, tới bên giường cầm gối đầu lên rồi qua phòng kế bên. Bên hông căng thẳng, cả người bị người đàn ông phía sau kéo lên giường, trực tiếp đè ở phía dưới.

      " đâu?" Hai tay Lục Cảnh Hanh chống bên hông , trầm hỏi.

      "Qua phòng kế bên."

      Người đàn ông nâng cằm của lên, ánh mắt thâm thúy u ám. Trong mắt thoáng qua tia sáng, nhếch miệng dịu dàng, "Cà tối em cũng nhìn , có phải nhịn khổ cực vô cùng hay ?"

      Quyền Sơ Nhược ngẩn người, ánh mắt phẫn nộ nhìn gương mặt tuấn tú của , "Lục Cảnh Hanh, có bị bệnh !"

      Người đàn ông tự đại như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      "Có bệnh sao?" Lục Cảnh Hanh cong môi, làm bộ dáng suy tư, "Em phương diện nào?"

      lúc chuyện, thân thể tráng kiện của hạ thấp xuống, thân thể nóng bỏng chặt chẽ dán sát người . Hai cỗ thân thể rất quen thuộc nhau, Quyền Sơ Nhược cảm thấy giữa hai chân có vật cứng rắn chống đỡ, sắc mặt thoáng chốc đại biến.

      "Tránh ra!" lo lắng, phun ra lời hàm chứa cảnh cáo.

      Người đàn ông đưa tay để ở môi của , môi mỏng chống đỡ ở chóp mũi của , "Đây là phản ứng sinh lý, phải lỗi của ."

      Quyền Sơ Nhược híp mắt, bộc phát gần hết bực tức.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 20.2
      Nhiệt độ lòng bàn tay quen thuộc, Quyền Sơ Nhược rút tay về, : " cho ăn nữa."

      "Ăn cơm."

      Bên kia phòng ăn gọi người tới, tay mắt Quyền Yến Thác lanh lẹ giữ chặt bả vai chị mình, đẩy tới phòng ăn.

      Hình như Lục Cảnh Hanh hề tức giận, cười xoay người, cùng vào phòng ăn với Sở Kiều.

      Cơm tối rất phong phú, đáng tiếc bà cụ ra ngoài xem kịch, Quyền Chính Nham có chuyện thể trở về nhà. Phạm Bồi Nghi kêu bọn họ ngồi xuống, kêu người ta bưng cua lên.

      "Ăn mau ." Phạm Bồi Nghi lựa con lớn nhất cho con rể và nàng dâu, cũng phải thiên vị.

      "Cảm ơn mẹ." Lục Cảnh Hanh miệng ngọt như mật, kêu mẹ đặc biệt thân thiết.

      Quyền Yến Thác cúi đầu, mày kiếm nhíu lại. Nghĩ thầm rể quả nhiên dễ đấu, xem ra chị nhà rất khó thắng, vẫn là sớm nên đứng vững, tránh cho cuối cùng chịu liên lụy!

      Từ đến lớn, Quyền Sơ Nhược thích ăn món đặc biệt gì. Chỉ có hai món, là sầu riêng, cái nữa chính là cua. Nhưng tối nay nhìn Lục Cảnh Hanh mọi việc đều thuận lợi cười, lại trợn mắt nhìn dĩa cua bóng loáng, trong lòng đau khổ giãy dụa.

      Rốt cuộc là ăn hay ăn đây?!

      Ăn rất có khí phách! Nhưng ăn mà nghe mùi thơm kia, là có bao nhiêu thua thiệt?!

      Người bên cạnh đấu tranh tư tưởng, Lục Cảnh Hanh bóc vỏ cua ra đưa tới, môi mỏng đến gần bên tai của : "Nếu như là giận dỗi ăn, người thua thiệt nhất định là em!"

      Quyền Sơ Nhược cho cái ánh mắt, ánh mắt kia muốn ăn tươi nuốt sống muốn bóp chết . Nhưng giết người là phạm pháp, là luật sư thuộc hết luật pháp, tuyệt đối làm như vậy.

      Tiểu nhân!

      Quyền Sơ Nhược thầm mắng, đoạt lấy thịt cua trong tay , lột khối lớn gạch cua ra, nhét vào miệng. Lục Cảnh Hanh đáng chết, ăn chùa ngu sao mà ăn!

      Sở Kiều quay đầu , mắt nhuộm cười nhìn về phía Quyền Yến Thác.

      Phạm Bồi Nghi mím môi lắc đầu cái, trái tim lơ lửng cũng dần dần buông xuống. đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con bà xưa nay khác với tất cả mọi người cuối cùng có thể gặp được đối thủ!

      Quyền Sơ Nhược kìm nén bực bội trong lòng, hai ngày nay ăn được, cũng ngủ ngon. Tối nay ăn rất hợp khẩu vị, ăn hơi ba con cua, Lục Cảnh Hanh đưa tay ngăn lại, : "Lần sau em ăn nữa, cholesterol quá cao."

      Ai cần lo?!

      Ba chữ này Quyền Sơ Nhược giấu ở lòng, trợn mắt hung ác nhìn cái, nhưng vẫn thu tay lại.

      lần ăn quá nhiều món này, quả tốt. Trước kia mỗi lần ăn, Liêu Phàm cũng là ở bên cạnh càu nhàu suốt!

      Trái tim khẽ đau, Quyền Sơ Nhược xoay tầm mắt, vẻ mặt ảm đạm.

      Vẻ mặt của biến hóa trong nháy mắt, khóe mắt Lục Cảnh Hanh liếc qua liếc lại thấy cử động của , môi mỏng mím .

      Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách chuyện phiếm. Bà cụ nhà họ Quyền nghe cháu rể trở lại, cố ý chạy về nhà, có bà cụ ở nhà, ai dám lỗ mãng.

      Chín giờ tối, bà cụ ngáp cái, chút khách khí đuổi người: "Vợ chồng thằng Quyền ở lại, Cảnh Hanh con dẫn Sơ Nhược về nhà nhanh lên."

      "Được, bà nội." Lục Cảnh Hanh cười.

      "Tại sao?" Quyền Sơ Nhược cau mày, bực tức nhìn chằm chằm bà nội mình.

      Bà cụ nhà họ Quyền giơ gậy lên, giọng lạnh thấu xương, "Con trừng mắt lớn như vậy làm gì chứ? Bây giờ con là con dâu nhà họ Lục, lại ngủ ở nhà mẹ đẻ tính toán chuyện gì?! Ngoan ngoãn trở về cho bà!"

      " muốn!" Quyền Sơ Nhược mạnh miệng.

      "Dám!" Bà cụ nhà họ Quyền chuyển động gậy.

      Quyền Sơ Nhược uất ức mím môi, nhìn về phía mẹ mình nhờ giúp đỡ, lại thấy Phạm Bồi Nghi từ phòng bếp ra, cười : "Sơ Nhược, mẹ bóc sầu riêng cho con xong rồi, về nhà là có thể ăn liền."
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 20.4
      "Được lắm, là lỗi của tôi." Lục Cảnh Hanh xem thời gian đúng lúc, chủ động mở miệng, " cho nổi giận, chúng ta bình tĩnh ."

      " chuyện gì?" Giọng Quyền Sơ Nhược vô cùng lạnh.

      Lục Cảnh Hanh hơi hơi buông người dưới thân ra, cuối cùng mở miện, "Em giết chết con , trước cho biết trước tiếng sao?"

      Giết chết con ?

      Sắc mặt Quyền Sơ Nhược đại biến, chất vấn: "Lục Cảnh Hanh, người nào giết chết con của vậy hả?"

      "Em đó." Lục Cảnh Hanh nhíu mày, "Em uống thuốc tránh thai kết quả là cái gì?"

      "......" Quyền Sơ Nhược suy tư mấy giây, bực tức : " cho rằng tôi muốn uống thuốc sao?"

      Em muốn sao còn uống?

      Lục Cảnh Hanh oán thầm, môi mỏng nhàng mím lại.

      Hai người trầm mặc mấy giây, Quyền Sơ Nhược tức giận : "Chuyện đàn ông nên làm, tại sao làm?"

      "Ý em là gì?"

      "Ngừa thai!"

      Lục Cảnh Hanh híp mắt, nhìn chằm chằm người phí dưới, bộ dáng vô tội, "Em là, để cho tự giết chết con của mình?!"

      "......"

      Quyền Sơ Nhược á khẩu trả lời được.

      Hồi lâu, thế nhưng nhàng cười lên.

      "Lục Cảnh Hanh, có làm luật sư, đáng tiếc cho cái miệng của !" Quyền Sơ Nhược cong môi, giọng đùa cợt. Người đàn ông miệng lưỡi lão luyện này bị thu phục rồi.

      Người đàn ông cười chút để ý, trả lời đầy đủ, "Bộ môn lúc trước của chính là luật pháp, chỉ là lâm trận chuyển nghề, mới để lại miếng cơm cho các luật sư."

      "Lục Cảnh Hanh, chết !"

      Quyền Sơ Nhược thể nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát. Tên khốn này, rốt cuộc muốn thế nào?!

      "Khẳng định chết được."

      Người đàn ông dứt lời, vội vàng kịp chuẩn bị cúi đầu, hôn lên môi của . biết, nếu như ra tay trước chiếm được lợi thế, tối nay là đừng nghĩ ngủ ở chiếc giường này.

      Hai ngày nay đều ngủ ngon, liền đợi đến đêm nay ngủ bù!

      Sức lực đàn ông và phụ nữ khác nhau. hơn nữa người đàn ông kia cố tình làm. Quyền Sơ Nhược muốn phản kháng giãy giụa cũng có kỳ hiệu quả, hơn nữa bị đè ở phía dưới, ở yếu thế, muốn chạy trốn, càng có cửa.

      Tất cả đường, cũng bị Lục Cảnh Hanh phá hỏng. Quyền Sơ Nhược dùng cả tay chân, cũng còn chút hiệu quả nào. Dù là bất cứ giá nào Lục Cảnh Hanh chỉ cần có thể đạt thành mục đích, tùy tiện làm loạn, thậm chí đánh cũng được.

      Loại cảm giác bị quản chế, trước kia Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ trãi nghiệm qua. Có thể cùng Lục Cảnh Hanh ở chung chỗ, cơ hồ thường như thế. Tính cách của độc lập mạnh mẽ, hôm nay bị áp chế, đáy lòng tự nhiên trăm lần cam tâm.

      Vì vậy cuộc chiến tranh này, diễn biến từ từ thăng cấp. Cuối cùng tạo thành, vấn đề người nào ở và người nào ở dưới!

      "Ưmh!"

      Quyền Sơ Nhược đỏ mặt thở dốc, nhìn chằm chằm người đàn ông người, tròng mắt đen nhuộm mảnh hơi nước.

      "Nhất định phải ở phía ?" Lục Cảnh Hanh cố ý đùa , môi mỏng nhàng hôn lên khóe miệng của , ngậm lấy vành tai của , : "Đừng có gấp, có thể để cho em nghỉ ngơi trước chút."

      Quyền Sơ Nhược khóc ra nước mắt, người đàn ông này quá cần thể diện rồi!

      vô lực tựa vào trong ngực của , tay chân đều sử dụng được hơi sức gì. nghỉ ngơi lát, thế nhưng đáy lòng dâng lên vài phần cảm kích, cuối cùng có thể buông tha rồi!

      Người trong ngực nhắm mắt lại, uất uất ức ức núp ở trong ngực của . Lục Cảnh Hanh cong môi, ngón tay vén tóc đen ướt mồ hôi bên má lên, cúi đầu hôn môi cái.

      "Người mạnh miệng!" Môi Lục Cảnh Hanh rơi vào chóp mũi của , ánh mắt cưng chiều. kéo cái mền dưới giường qua, nhàng đắp lên người của bọn họ.

      Tối nay phân chia người nào ở và người nào ở dưới quan trọng, sau này vẫn còn có rất nhiều rất nhiều ban đêm, chúng ta còn nhiều thời gian.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 21.1
      Cả đêm, Quyền Sơ Nhược biết mình lăn lộn bao nhiêu lần, chỉ nhớ là, vừa trở mình bị đè lên. lần rồi lại lần cao trào làm cho toàn bộ thần trí của , tất cả đều trở nên mơ màng.

      Nhưng tinh lực của tên đáng ghét kia, Quyền Sơ Nhược nhớ đôi mắt đen láy sáng ngời của tên Lục Cảnh Hanh kia, còn cả nụ cười vui vẻ bên khóe miệng nữa. Nụ cười đáng ghét đó cứ vương vấn bay bay ở nơi nào đó trong tim rồi nhàng hạ cánh xuống.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mày kiếm của Lục Cảnh Hanh cau lại, mở mắt ra. Đồng hồ sinh học của rất chính xác, mấy năm nay, cho dù là say rượu hay là khó chịu chăng nữa cũng chưa bao giờ thức dậy muộn.

      Đương nhiên rồi, sau khi dục vọng qua , mặt chẳng lộ vẻ mệt mỏi gì hết, ngược lại tinh thần còn thoải mái nữa chứ.

      Người trong lòng còn ngủ, nửa khuôn mặt nhắn dựa vào ngực , mỗi hơi thở đều như chọc trái tim ngứa ngáy. Lục Cảnh Hanh cười, quay đầu lại hôn vào chóp mũi cái, chỉ thấy cau mày chút, thấy có dấu hiệu tỉnh dậy.

      Liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hanh khẽ nhếch lên, đôi tay đặt lên vai , nhàng vuốt ve, cứ như dịu dàng dỗ ngủ.

      Bỏ , muộn cho nó muộn.

      Nếu như bây giờ rời giường, chắc chắn là Quyền Sơ Nhược cũng tỉnh dậy. thích cảm giác được dựa dẫm, muộn chút làm sao chứ?

      Ngực người đàn ông này rất ấm, rất thoải mái, Quyền Sơ Nhược khẽ dụi dụi khuôn mặt , chỉnh lại tư thế gối vào khuỷu tay . ngủ rất ngoan, gác tay gác chân, cũng đạp chăn đạp người, cơ bản là lúc ngủ nằm thế nào tư thế lúc dậy cũng như thế.

      Sáng sớm, bức tranh phòng ngủ yên bình, Lục Cảnh Hanh hơi cúi đầu, nhìn người ngủ say trong lòng mình, khóe miệng khẽ cong lên.

      Vén mấy sợi tóc vương trán ra, ngắm rất nghiêm túc, đôi mắt sắc bén khẽ chớp. Người ta đều con mười tám thay da đổi thịt, người ta đều ăn mặc cho đẹp hơn, lại ngược lại, ràng là trông cũng xinh đẹp, thế mà lại đeo cái kính màu đen lên, cố tình che đôi mắt sáng ngời kia .

      Ngây thơ!

      Lục Cảnh Hanh khẽ hừ trong đáy lòng cái, khóe môi cong cong vẽ nên nụ cười . Thảo nào lúc mới gặp chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy thanh cao lạnh lùng, chỉ khác với những hay gặp thường ngày chút.

      Sau khi có thỏa thuận hôn nhân, lúc bình thường cũng hay gặp nhau. Cứ cho là thỉnh thoảng hai người ở chung chỗ, cũng mặc đồ công sở lạnh lùng đáng ghét, đeo chiếc kính đen che mặt, đương nhiên chẳng nghĩ gì sâu xa.

      Nếu như phải lần trước ăn cơm ở nhà họ Quyền, nhìn thấy tờ giấy khen kia ở phòng ngủ của , cũng nhận ra .

      Quyền Sơ Nhược.

      Cái tên này, chẳng hề có chút ấn tượng nào. Thế nhưng hôm ở sân khấu, mỉm cười cái, giọng câu "Cảm ơn.", đến giờ câu đó vẫn như quanh quẩn bên tai .

      ra là . Nhưng sao lại khéo đến vậy chứ, chính là !

      Bận rộn, bận tới bận lui đến cuối năm rồi. Năm nay nhà họ Quyền và nhà họ Lục đều rất vui, nhà họ Quyền có con dâu mới, nhà họ Lục có thêm đứa cháu đích tôn, hai nhà hẹn cùng tụ tập làm bữa từ sớm rồi.

      Theo tập tục của người Trung Quốc, cơm tất niên là phải ăn ở nhà chồng, con phải đợi đến mùng hai mới được về nhà mẹ đẻ. Mọi năm Quyền Sơ Nhược sắp xếp ngày ba mươi công tác để trốn bữa cơm đoàn viên ở nhà họ Lục rồi.

      Nhưng năm nay Lục Cảnh Hanh lại ra tay trước, ngăn chặn trò gian trá của từ sớm rồi. Cho nên hôm ba mươi tết, Quyền Sơ Nhược vừa mới sắp xếp ngày nghỉ cho nhân viên xong bị Lục Cảnh Hanh đẩy lên xe, đưa về nhà họ Lục cùng đón tết.

      Xem ra, kiểu gì cũng trốn được rồi, đành phải chuẩn bị tinh thần ứng phó thôi.

      Cũng may hôm nay là đêm ba mươi, mấy người họ hàng nhà họ Lục đều phải đón tết ở nhà, chỉ có người nhà mới cùng nhau sum họp thôi.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 21.2
      Trong phòng khách lớn như thế, Lục Lệ mặc bộ đồ màu xanh ngọc, vẻ mặt uy nghiêm. Ông ngồi ghế sô pha, kiểu khí chất giận mà nghiêm trời sinh, ai dám sơ xuất gì.

      Nhưng ông trông như thế, chỉ hù được mấy đứa con thôi, chẳng dọa được đám cháu chắt. Mấy đứa bé trong nhà chơi với nhau, vừa vừa người, cơ bản là chẳng ai để ý đến vẻ mặt nghiêm túc của ông nội cả.

      Hơn nữa, cặp sinh đôi nhà họ Lục, đứa ngồi chân trái của ông nội, đứa ngồi chân phải ông, hai người đẹp bé con tíu tít bên ông: "Ông nội, lì xì lì xì."

      Hai bảo bối vừa mở miệng, gương mặt vốn còn chút khó chịu của Lục Lệ liền lên ý cười, "Bây giờ chưa phát lì xì được, phải đợi đến lúc mười hai giờ, lúc đấy ông nội mới mừng tuổi."

      "Ông nội keo kiệt."

      Người chị trong cặp sinh đôi mở miệng : "Bây giờ ông nội mừng tuổi trước lần, lúc giao thừa lại mừng tuổi cho chúng con thêm lần nữa,"

      "Ha ha ha ---"

      Lục Lệ bó tay, ôm hai đứa cháu bảo bối, hôn mỗi đứa cái.

      "Tố Tố!"

      Lục Lệ gọi, Mẫn Tố Tố mỉm cười tới, đưa tay ra cốc vào cái đầu của cháu cái, "Phát lì xì cho tụi trước."

      "Lão Lục, ông còn chiều mấy đứa cháu hơn con mình nhỉ." Mẫn Tố Tố khẽ cười, giống như là cũng hết cách với mấy đứa cháu tinh nghịch này.

      Lục Lệ mím môi, lắc đầu : "Mấy tên tiểu tử thối kia... làm sao so sánh với cháu của tôi được chứ!"

      Nghe câu này, Mẫn Tố Tố bất đắc dĩ mà thở dài. Người ta người già cháu mà, xem ra ông bà đúng là già rồi!

      "Sơ Nhược ơi," Mẫn Tố Tố gọi Quyền Sơ Nhược đến, kéo ngăn kéo lấy mấy bao lì xì chuẩn bị từ trước ra, đưa cho : "Con cầm lấy chia cho mấy đứa ."

      "Vâng ạ." Quyền Sơ Nhược đưa hai tay ra nhận lấy, nhàng gật đầu.

      Ba chồng ở trước mặt, Quyền Sơ Nhược cũng dám đến gần. chỉ giơ mấy bao lì xì đỏ thẫm tay lên, bọn trẻ con thấy có lì xì là tíu tít chạy đến chỗ , miệng đứa nào cũng ngọt như mật.

      Lần này về nhà, Quyền Sơ Nhược chuẩn bị quà kỹ lưỡng, mỗi đứa cháu đều có phần. Cho nên bọn rất quý người thím ba này.

      Lục Cảnh Hanh ngồi chuyện phiếm với mấy trai, ánh mắt khẽ liếc về phía phòng khách bên này, khóe miệng khỏi nở nụ cười. Mấy chị dâu muốn chơi với trẻ con, thà trốn trong phòng bếp cũng muốn đến chọc bọn quỷ kia, nhưng lại ngồi giữa chúng, thỉnh thoảng còn mỉm cười, có lúc lại vờ giận, hơn nữa đôi mắt kia thỉnh thoảng lại sáng lên, trông rất xinh đẹp.

      Chuyện làm bếp, Quyền Sơ Nhược chẳng biết gì cả. cũng rất tự giác mà tránh , muốn làm trò cười. Bình thường ở nhà, chẳng bao giờ nghĩ đến mấy thứ này, cũng chưa từng nghĩ đến việc sau này làm con dâu nhà họ Lục phải chút để "phòng thân".

      Bỏ , giả vờ cái gì cơ chứ, mà cũng chẳng giả vờ được, còn bằng tự nhiên chút ấy.

      Trước bữa tối, cháu đích tôn nhà họ Lục mới được bế xuống dưới. Đứa bé này mắt rậm mày to, cần suy nghĩ cũng biết được sau này lớn lên, chắc chắn nó đứa bé đẹp trai.

      Gen của bố mẹ đều tốt cả, đương nhiên con cái muốn xấu cũng được rồi.

      Thằng bé này rất hoạt bát, mới qua trăm ngày thôi mà ngóc được cái đầu dậy nhìn ngó xung quanh rồi. Mẫn Tố Tố tranh thủ ôm lấy cháu trai thơm cái rồi lại tiếp tục làm việc.

      Lục Lệ dám bế cháu, sợ làm đau nó, ông chỉ trêu nó chút rồi gọi các con mình vào trong thư phòng. Lệ Hành bắt đầu dạy bảo con mình trước bữa cơm năm mới.

      Lục Cảnh Hanh lên lầu trước, xoay người lại gửi cho ánh mắt trấn an.

      Thói quen này cũng khác Quyền Chính Nham lắm, Quyền Sơ Nhược cũng quen từ lâu rồi.

      "Sơ Nhược, Cảnh Hanh rất thương em." Bành Giai ôm con trai, ngồi bên cạnh cặp sinh đôi dễ thương, cười tủm tỉm .

      Quyền Sơ Nhược giật mình, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên: "Chị hai, chị lại đùa rồi."

      Thằng nhóc trong lòng sợ người lạ, nó đưa tay ra giựt mái tóc dài của Quyền Sơ Nhược rồi cho vào miệng, Quyền Sơ Nhược gỡ bàn tay của bé ra, nhàng hất tóc ra phía sau, cười : "Bé con, có phải con đói bụng rồi ?"

      Ánh mắt dịu dàng, giọng cũng đậm vẻ cưng chiều.

      "Mẹ vẫn hay thầm gì đó với Cảnh Hanh," Bành Giai ôm con trai, mỉm cười nhìn Quyền Sơ Nhược, "Có phải là giục các em mau mau sinh em bé ?"

      Quyền Sơ Nhược hạ mi, gật đầu cái. Cũng phải là lúc nào cũng giục, nhưng vừa nãy nhân lúc rảnh rảnh, Mẫn Tố Tố cũng càu nhàu với lúc.

      Haiz, cả hai bên nhà đều giục, phiền mà!

      "Hai người các em cũng nữa, đúng là nên có con rồi." Tính tình Bành Giai hướng ngoại, tuy gặp Quyền Sơ Nhược nhiều, nhưng tình cảm chị em dâu giữa họ vẫn rất tốt.

      Đôi môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược khẽ cong lên, cũng gì nữa.

      Sau khi bắt đầu bữa cơm tất niên, cả nhà náo nhiệt hẳn lên. Lục Cảnh Hanh đốt pháo hoa với các trai ở sân lớn, còn ít pháo để dành cho bọn trẻ con ăn cơm xong nghịch.

      Trước bàn ăn, cả nhà đều ngồi lại với nhau, nhìn thôi thấy vui vẻ. Nhưng bàn ăn cơm có nhiều người như vậy, Quyền Sơ Nhược vẫn chưa quen. cầm đôi đũa, gần như là chẳng đụng đến món nào.

      Lục Cảnh Hanh biết thích cái gì, có người giúp việc ở phía sau bưng mâm tới, đặt những món phần riêng ra từ trước lên bàn, "Mợ ba, mời dùng."

      Quyền Sơ Nhược yên lặng, ngước mắt lên nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy cũng nhiều lời, chỉ cười , "Ăn , ăn xong đưa em đốt pháo hoa."

      Tật xấu này của , ra phải là ai biết. Vốn là người nhà quây quần lại cùng nhau ăn bữa cơm sum họp rất vui vẻ, rất tốt, gắp thức ăn cũng là kiểu lễ phép, thậm chí còn là cách để thể tình cảm.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :