1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 19.2
      Có gì đặc biệt hơn người chứ.

      Quyền Sơ Nhược vén tay áo lên vào phòng tắm, đứng ở bệ rửa tay trước rửa mặt. Trong tay nắm bàn chãi đánh răng, sắc mặt trầm tới cực điểm.

      Gần tối phụng chỉ về nhà, Quyền Yến Thác dẫn theo vợ, hai người tay nắm tay, ngọt như mật vào cửa.

      Bà cụ nhà họ Quyền ngồi sô pha ở phòng khách, TV để vở kịch, bà xem say sưa ngon lành, đối với cháu dâu cười cười, : "Con trở về rồi."

      Bị bà nội coi thường, người kiêu ngạo càn rỡ như Quyền gia lại tức giận. buông Sở Kiều ra, xoay người ngồi ở bên cạnh bà nội, "Bà nội, bà như vậy có hiền hậu?"

      Bà cụ quay qua ném cho ánh mắt ‘có rắm mau thả, chớ ảnh hưởng người khác xem kịch’.

      Người đàn ông mím môi, : " tại trong mắt bà có phải là có con rồi?"

      "Thằng nhóc thúi!" Bà cụ nhà họ Quyền dậm chân, trợn mắt hung ác nhìn cái, "Con la lớn tiếng như vậy làm cái gì, muốn làm điếc lỗ tai cũa bà nội hả!"

      Haha ——

      Sở Kiều nhịn được, cười phun.

      "Nhóc con, tới đây." Bà cụ nhà họ Quyền thèm để ý đến , kêu Sở Kiều đến bên cạnh.

      Sở Kiều dương dương hả hê ngước cằm , ngồi ở bên cạnh bà nội. Quyền Yến Thác tức giận gương mặt tuấn tú căng thẳng, híp mắt nhìn về phía Sở Kiều, trong ánh mắt kia đầy hơi thở nguy hiểm.

      Nhìn đến sắc mặt của , Sở Kiều lặng lẽ thu lại đắc ý. muốn vui nhất thời ham, buổi tối lại bị chỉnh lý xuống giường được.

      "Lên lầu xem chút ." Bà cụ nhà họ Quyền mím môi, giơ tay chỉ lầu.

      "Dạ?" Sở Kiều biết, hồ nghi hỏi, " lầu như thế nào ạ?"

      Mắt Quyền Yến Thác lóe sáng, mím môi mỏng, "Chị con trở về."

      khẳng định, mới vừa rồi qua vườn hoa vào nhà, nhìn thấy trong lồng của thỏ có thức ăn, biết là chị về nhà.

      Cuối cùng mắt bà cụ nhà họ Quyền nhìn thẳng cháu trai mình, trầm giọng : "Coi như thằng nhóc con, có chút lương tâm."

      Chậc chậc chậc! Kể từ lấy Sở Kiều về nhà, nhà bà nội cực độ thiên vị!

      Đưa tay kéo Sở Kiều qua, Quyền Yến Thác giữ chặt hông của , ôm lên lầu, đồng thời với bà nội mình, "Đây là vợ con, cho chơi với bà."

      "......" Sở Kiều im lặng, khinh bỉ liếc mắt.

      Bà cụ nhà họ Quyền giật giật cây gậy trong tay, thiếu chút nữa đánh lên người Quyền Yến Thác, bị linh hoạt né tránh ra. Mắt thấy bóng lưng bọn họ lên lầu, chân mày nhíu chặc của bà cụ buông ra, tiếp tục chuyên chú xem kịch.

      Hai năm qua có chuyện gì Quyền Sơ Nhược về nhà, bình thường trở về đây, cũng là bởi vì Liêu Phàm về nhà. Cho nên dự đoán chị mình, giống như là tin tức khí tượng, chỉ cần chị xuất , có nghĩa bóng dáng của Liêu Phàm ở cách đó xa.

      Nhưng trưa hôm nay lại về nhà, hơn nữa thấy cái bóng của Liêu Phàm.

      Đây là tình huống gì?!

      Cộc cộc cộc ——

      Gõ cửa tượng trưng, Quyền Yến Thác lôi kéo Sở Kiều vào, đặt mông ngồi ở bên giường, cười hỏi: "Chị, sao chị lại trở về vậy?"

      Quyền Sơ Nhược để hồ sơ đùi, nụ cười lạnh lùng, " cần em quan tâm."
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 19.3
      Sở kiều nhíu mày nhìn sang, thấy hề mở nắp bút trong tay ra, mà hồ sơ chân chỉ dừng lại ở tờ thứ nhất.

      "Chị Quyền, mới vừa rồi mẹ hỏi, buổi tối chị muốn ăn cái gì?"

      "Gì cũng được."

      Quyền Sơ Nhược cụp mắt, giọng được tốt lắm.

      Mặc dù bộ dáng chị mình đối với người nào cũng lạnh lùng như vậy, nhưng có nghĩa là có thể đối với vợ lại như thế. Quyền Yến Thác nhíu mày, hai mắt sắc bén híp cái, "Chị cãi nhau với rể à?"

      Quyền Sơ Nhược nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng tức giận. Ngược lại cũng muốn cãi nhau lắm, nhưng bộ dạng đáng chết của Lục Cảnh Hanh làm cho muốn yên lặng chơi đùa.

      Mắt thấy lời nào, Quyền Yến Thác hừ lạnh tiếng, thẳng: "Vậy khẳng định là chị làm chuyện sai lầm gì rồi."

      "Mẹ nó!"

      Quyền Sơ Nhược tức giận, ngửa đầu nhìn chằm chằm, "Quyền Yến Thác em là em trai của ai? Em theo họ gì?"

      "Chuyện đúng sai cùng với họ tên có quan hệ gì."Quyền Yến Thác nhún nhún vai, cong môi lên, " rể của em tính tình tốt như vậy, cũng bị chị chọc tức, có thể thấy được chị quá đáng như thế nào!"

      "Em......" Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, còn là lần đầu tiên bị em trai cho á khẩu trả lời được.

      Sở Kiều ngồi ở bên cạnh nghe, dần dần cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Đột nhiên, Quyền Yến Thác đưa tay kéo tay chị mình đến trước mặt, chỉ về phía vết đỏ lớn mu bàn tay trái của , giọng trầm xuống, "Làm sao lại như thế này?"

      Quyền Sơ Nhược lúng túng muốn rút tay về, nhưng bị nắm chặc. Lúc đó rót cà phê nhưng tư tưởng tập trung, mới vừa đổ cà phê ra ly bị vẩy vào tay.

      "Lục Cảnh Hanh đánh chị?" Tròng mắt Quyền Yến Thác lẫm liệt, ánh mắt còn đùa giỡn như vừa rồi.

      ngờ em mình có thể liên tưởng đến bước này, Quyền Sơ Nhược ngẩn người, đáy mắt lặng lẽ thoáng qua vẻ kỳ quái.

      trả lời, đáy lòng Quyền Yến Thác càng thêm nhận định suy đoán này. mím chặt môi, vẻ mặt lo lắng, "Con bà nó, dám khi dễ chị tôi, muốn chết đúng !"

      đứng dậy rời khỏi, Sở Kiều đưa tay kéo lại bị hất ra. Nhìn bóng dáng xa, bất đắc dĩ Sở Kiều lắc đầu, nghĩ thầm ngu ngốc, mắt có vấn đề à?

      Nhưng mà cũng tốt, có ở chỗ này, cũng ảnh hưởng ấy lên mặt thăm hỏi.

      Tiếng xe hơi trong sân vang lên, Quyền Sơ Nhược thở phào nhõm, khóe miệng hình như có ý cười.

      "Chị Quyền, lợi dụng chồng em, chơi rất vui sao?" Sở Kiều mím môi, nhìn chằm chằm .

      Quyền Sơ Nhược yên lặng, sắc mặt mất tự nhiên nhìn về phía ấy, "Khụ khụ, thỉnh thoảng lợi dụng chút."

      "Cũng thể làm trắng trợn như vậy." Sở Kiều cong môi.

      "Em nghĩ như thế nào?"
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 19.4
      "Chúng ta chuyện phiếm thôi." Sở Kiều ngang nhiên áp sát qua bên người , đôi mắt trong suốt. Quyền Sơ Nhược giật mình, nở nụ cười hớn hở.

      Coi như Sở Kiều , cũng rất muốn tìm người chuyện phiếm.

      Lục Cảnh Hanh lái xe về đến nhà, đẩy cửa xe ra nhìn lên lầu, thấy trong nhà đối đen. Trong lòng lay động, muốn xoay người, liền gặp được người đàn ông khí thế hùng hổ tới.

      "Lục Cảnh Hanh!"

      Quyền Yến Thác trầm mặt tới, ánh mắt nguy hiểm, " dám đánh chị tôi hả?!"

      Lục Cảnh Hanh cau mày, lạnh lùng : " ấy ?"

      ......" Quyền Yến Thác vò đầu, suy nghĩ chút cũng khẳng định được. Chị , hình như chưa !

      Nhìn vẻ mặt của ta, chân mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặc giãn ra, khóe miệng lướt qua nụ cười. vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, : " thôi, chúng ta lên rồi ."

      Quyền Yến Thác gật đầu cái, "Được."

      Hai mươi phút sau, sô pha phòng khách tuôn ra tiếng ‘À’ trầm thấp. Trong tay Quyền Yến Thác bưng ly rượu, tức giận : " rể, chị em cũng dám uống thuốc, sao thu thập chị?!"

      "Thu thập thế nào?" Mặt Lục Cảnh Hanh đổi sắc, giọng hỏi .

      "Đè chị ở giường, để cho chị ba ngày ba đêm xuống giường được!" Quyền Yến Thác tới lui, cũng mềm lòng chút nào.

      Lục Cảnh Hanh nhíu mày, mím môi, "Chị em dễ đè như vậy sao?"

      "Vậy...... Ngược lại." Quyền Yến Thác đồng ý gật đầu cái, : " cho biết, chị em rất hung hãn. Khi còn bé luôn ức hiếp em, cuộc sống em đáng thương thể tả được!"

      Cụng ——

      Lục Cảnh Hanh giơ tay lên cụng ly với ta, đồng ý : "Hiểu, hiểu mà."

      Cũng hiểu sao? Lục Cảnh Hanh nhớ tới vẻ mặt tức chết người đền mạng của Quyền Sơ Nhược, tuyệt đối hiểu nổi đau xót trong lòng Quyền Yến Thác.

      Bên này, Sở Kiều cùng Quyền Sơ Nhược chuyện, nghe nguyên nhân từ đầu đến cuối. ấy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho ông xã mình, nhưng sau khi nghe điện thoại di động, ấy lập tức nhức đầu.

      Quyền Yến Thác năng , giọng ràng là say. Sở Kiều bực tức cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược nhíu chặt mày, thầm ghi nhớ cái hành vi phạm tội khác của người đàn ông kia.

      Lục Cảnh Hanh, dám ức hiếp em trai tôi?!

      Ăn cơm tối xong, Sở Kiều lái xe rời nhà thờ chính của nhà họ Quyền. chở Quyền Yến Thác say rượu về nhà, đồng thời hết đầu đuôi câu chuyện của chị Quyền cho biết.

      " ra là có chuyện như vậy hả." Quyền Yến Thác dựa vào ghế sô pha giải rượu, giọng trầm thấp.

      Sở Kiều đưa cho ly trà đậm, : "Cho nên vấn đề của chị và rể, căn bản phải là thuốc tránh thai gì."

      Kéo người bên cạnh qua, Quyền Yến Thác vuốt cằm của , : "Bà xã cho em biết, em mà dám như vậy, tuyệt đối cho em xuống giường được!"

      Sở kiều đưa tay cầm mặt của lên, giọng căm hận : "Trong đầu có thể nghĩ đến cái gì khác hay ?"

      "Cái khác hả?" Quyền gia vô tội nháy mắt mấy cái, chặn ngang ôm lên, bước nhanh chân về phía phòng ngủ.

      "Quyền Yến Thác, định làm gì?"
      " sinh con."

      "Này!" Sở Kiều cắn môi, hét: "Tối nay uống rượu hả."

      "Uống rượu thế nào?" Quyền Yến Thác cong môi, " Chị ấy được thụ thai từ đêm tân hôn của ba mẹ, chúng ta phải có được đứa con như thế mới "hiếm" chứ!"

      Sở Kiều còn chưa kịp cãi lại, người đàn ông đến phòng ngủ, ném lên giường, cúi người áp xuống.

      Ăn xong cơm tối, công việc trong tay Quyền Sơ Nhược cũng làm xong. dọn dẹp hết đồ giường rồi nằm ở chỗ quen thuộc của , lại hề buồn ngủ.

      Lại mất ngủ ư?

      Phiền não cau mày, Quyền Sơ Nhược ôm chăn ngồi dậy, nửa người tựa vào đầu giường. có mở đèn, có ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, rải đầy ánh sáng trắng bạc.

      Đêm rất yên tĩnh, càng lộ ra tâm tư của .

      Trong đầu Quyền Sơ Nhược hò hét ầm ỉ, kìm hãm được nhớ tới Liêu Phàm. nhìn cảnh đêm đen đặc bên ngoài, biết giờ phút này, yên giấc hay chưa.

      Gương mặt tuấn tú trước mắt từ từ biến hóa, đợi thời điểm thấy lại là bộ dáng khẽ cười của Lục Cảnh Hanh.

      Đầu Quyền Sơ Nhược ngẩn ra, môi đỏ mọng mím lại chặt.

      Cả đêm cơ hồ ngủ được, sau khi trời sáng, Quyền Sơ Nhược ôm hai mắt quầng thâm làm. Phạm Bồi Nghi thấy sắc mặt con tốt, vài lần muốn nhưng đều bị bà cụ nhà họ Quyền cản lại nên gì được.

      "Chớ ép nó." Bà cụ nhìn chằm chằm bóng lưng xa, khe khẽ thở dài.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 19.4
      "Chúng ta chuyện phiếm thôi." Sở Kiều ngang nhiên áp sát qua bên người , đôi mắt trong suốt. Quyền Sơ Nhược giật mình, nở nụ cười hớn hở.

      Coi như Sở Kiều , cũng rất muốn tìm người chuyện phiếm.

      Lục Cảnh Hanh lái xe về đến nhà, đẩy cửa xe ra nhìn lên lầu, thấy trong nhà đối đen. Trong lòng lay động, muốn xoay người, liền gặp được người đàn ông khí thế hùng hổ tới.

      "Lục Cảnh Hanh!"

      Quyền Yến Thác trầm mặt tới, ánh mắt nguy hiểm, " dám đánh chị tôi hả?!"

      Lục Cảnh Hanh cau mày, lạnh lùng : " ấy ?"

      ......" Quyền Yến Thác vò đầu, suy nghĩ chút cũng khẳng định được. Chị , hình như chưa !

      Nhìn vẻ mặt của ta, chân mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặc giãn ra, khóe miệng lướt qua nụ cười. vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, : " thôi, chúng ta lên rồi ."

      Quyền Yến Thác gật đầu cái, "Được."

      Hai mươi phút sau, sô pha phòng khách tuôn ra tiếng ‘À’ trầm thấp. Trong tay Quyền Yến Thác bưng ly rượu, tức giận : " rể, chị em cũng dám uống thuốc, sao thu thập chị?!"

      "Thu thập thế nào?" Mặt Lục Cảnh Hanh đổi sắc, giọng hỏi .

      "Đè chị ở giường, để cho chị ba ngày ba đêm xuống giường được!" Quyền Yến Thác tới lui, cũng mềm lòng chút nào.

      Lục Cảnh Hanh nhíu mày, mím môi, "Chị em dễ đè như vậy sao?"

      "Vậy...... Ngược lại." Quyền Yến Thác đồng ý gật đầu cái, : " cho biết, chị em rất hung hãn. Khi còn bé luôn ức hiếp em, cuộc sống em đáng thương thể tả được!"

      Cụng ——

      Lục Cảnh Hanh giơ tay lên cụng ly với ta, đồng ý : "Hiểu, hiểu mà."

      Cũng hiểu sao? Lục Cảnh Hanh nhớ tới vẻ mặt tức chết người đền mạng của Quyền Sơ Nhược, tuyệt đối hiểu nổi đau xót trong lòng Quyền Yến Thác.

      Bên này, Sở Kiều cùng Quyền Sơ Nhược chuyện, nghe nguyên nhân từ đầu đến cuối. ấy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho ông xã mình, nhưng sau khi nghe điện thoại di động, ấy lập tức nhức đầu.

      Quyền Yến Thác năng , giọng ràng là say. Sở Kiều bực tức cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược nhíu chặt mày, thầm ghi nhớ cái hành vi phạm tội khác của người đàn ông kia.

      Lục Cảnh Hanh, dám ức hiếp em trai tôi?!

      Ăn cơm tối xong, Sở Kiều lái xe rời nhà thờ chính của nhà họ Quyền. chở Quyền Yến Thác say rượu về nhà, đồng thời hết đầu đuôi câu chuyện của chị Quyền cho biết.

      " ra là có chuyện như vậy hả." Quyền Yến Thác dựa vào ghế sô pha giải rượu, giọng trầm thấp.

      Sở Kiều đưa cho ly trà đậm, : "Cho nên vấn đề của chị và rể, căn bản phải là thuốc tránh thai gì."

      Kéo người bên cạnh qua, Quyền Yến Thác vuốt cằm của , : "Bà xã cho em biết, em mà dám như vậy, tuyệt đối cho em xuống giường được!"

      Sở kiều đưa tay cầm mặt của lên, giọng căm hận : "Trong đầu có thể nghĩ đến cái gì khác hay ?"

      "Cái khác hả?" Quyền gia vô tội nháy mắt mấy cái, chặn ngang ôm lên, bước nhanh chân về phía phòng ngủ.

      "Quyền Yến Thác, định làm gì?"
      " sinh con."

      "Này!" Sở Kiều cắn môi, hét: "Tối nay uống rượu hả."

      "Uống rượu thế nào?" Quyền Yến Thác cong môi, " Chị ấy được thụ thai từ đêm tân hôn của ba mẹ, chúng ta phải có được đứa con như thế mới "hiếm" chứ!"

      Sở Kiều còn chưa kịp cãi lại, người đàn ông đến phòng ngủ, ném lên giường, cúi người áp xuống.

      Ăn xong cơm tối, công việc trong tay Quyền Sơ Nhược cũng làm xong. dọn dẹp hết đồ giường rồi nằm ở chỗ quen thuộc của , lại hề buồn ngủ.

      Lại mất ngủ ư?

      Phiền não cau mày, Quyền Sơ Nhược ôm chăn ngồi dậy, nửa người tựa vào đầu giường. có mở đèn, có ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, rải đầy ánh sáng trắng bạc.

      Đêm rất yên tĩnh, càng lộ ra tâm tư của .

      Trong đầu Quyền Sơ Nhược hò hét ầm ỉ, kìm hãm được nhớ tới Liêu Phàm. nhìn cảnh đêm đen đặc bên ngoài, biết giờ phút này, yên giấc hay chưa.

      Gương mặt tuấn tú trước mắt từ từ biến hóa, đợi thời điểm thấy lại là bộ dáng khẽ cười của Lục Cảnh Hanh.

      Đầu Quyền Sơ Nhược ngẩn ra, môi đỏ mọng mím lại chặt.

      Cả đêm cơ hồ ngủ được, sau khi trời sáng, Quyền Sơ Nhược ôm hai mắt quầng thâm làm. Phạm Bồi Nghi thấy sắc mặt con tốt, vài lần muốn nhưng đều bị bà cụ nhà họ Quyền cản lại nên gì được.

      "Chớ ép nó." Bà cụ nhìn chằm chằm bóng lưng xa, khe khẽ thở dài.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 20.1
      Lục Cảnh Hanh mang cua đồng về nhà, cua này tuyệt đối mua được ở bên ngoài. Loại cua này đều là cua đồng Kim Mao, chỉ nhìn chân cua cũng biết tương đối đầy đặn.

      Phạm Bồi Nghi thấy cảm thấy con rể mình có bản lãnh, món như vậy chỉ sợ ngay cả nhà học Quyền cũng mua được. Bà liếc qua cái sọt tràn đầy cua, đắn đo suy nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho con trai, để cho buổi tối hai đứa cũng trở về nhà ăn cơm.

      Sắc mặt của Quyền Sơ Nhược được tốt lắm, Phạm Bồi Nghi sợ lại phát cáu với Lục Cảnh Hanh, kêu Quyền Yến Thác về nhà làm sôi động bầu khí chút. Hơn nữa có Sở Kiều ở đây, Quyền Sơ Nhược cũng ồn ào.

      "Wow——"

      Bên ngoài tiếng thét kinh hãi, Phạm Bồi Nghi xoay người, cười : "Các con trở về rồi."

      Quyền Yến Thác cà nhắc liếc qua cua đồng trong sọt, bàn tay rơi vào bên hông Sở Kiều: "Bà xã, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi."

      "Mẹ." Sở Kiều chào bà.

      "Đừng đụng vào, " Phạm Bồi Nghi để cho Sở Kiều vào phòng bếp, giọng dịu dàng, "Các con đều ra ngoài ngồi với rể ."

      "Cái này là do rể con mua, ai cũng mua được con cua như vậy đâu." Quyền Yến Thác cởi áo khoác xuống, lôi kéo tay Sở Kiều vào phòng khách.

      Sở Kiều dám hỏi nhiều, vào với ấy, sau khi nhìn thấy hai người ngồi ghế sa lon, khỏi mím môi cười khẽ.

      sô pha, Quyền Sơ Nhược ngồi ở bên phải, cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay. vẫn luôn như vậy, Sở Kiều cũng cảm thấy kỳ quái, dĩ nhiên là Lục Cảnh Hanh cũng làm ngồi ở bên người , giữ nguyên tư thế giống .

      Vừa vặn có đôi mắt đen rơi vào mặt Quyền Sơ Nhược, khóe miệng nhàn nhạt cười. Nhưng căn bản Quyền Sơ Nhược có phản ứng đến , vẻ lạnh lùng cúi đầu như cũ, vẻ mặt chuyên chú, bị bên ngoài quấy nhiễu.

      "Khụ khụ!"

      Quyền Yến Thác ho tiếng, tới ngồi xuống, " rể, mua cua ở đâu vậy?"

      Bình thường ấy mặc kệ chuyện mua thức ăn, đơn thuần là nhảm. Sở Kiều nhiều, rót ly trà đưa tới cho Lục Cảnh Hanh.

      " phải mua, " Lục Cảnh Hanh nhận lấy ly trà Sở Kiều đưa tới, tiếng “Cảm ơn”, rồi tiếp: "Ở nhà nuôi."

      "Ôi mẹ nó, ngay cả cái này mà nhà cũng nuôi?" Quyền Yến Thác kinh ngạc.

      Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, rất có kiên nhẫn giải thích, " hai của hai năm trước tìm người xây hồ và nuôi những thứ này, nên bình thường người nhà muốn ăn rất dễ dàng."

      Quyền Yến Thác cong môi, nghĩ thầm coi như nhà có tiền, cũng hưởng thụ được như vậy. Nhà họ Lục quả nhiên là khác biệt!

      sô pha bên này, Quyền Sơ Nhược nhìn tài liệu, đáy lòng ngừng khinh bỉ. Cái gì gọi là người nhà muốn ăn rất dễ dàng, ràng là hai của cố ý nuôi cho bà xã mình.

      Người nhà họ Lục cũng biết, ba mẹ của cặp sinh đôi họ Lục kia, cực kỳ ân ái. hai nổi danh cưng chiều bà xã, chỉ cần là bà xã thích, khẳng định ta chuẩn bị thỏa đáng. Lần trước xây suối nước nóng, cũng là bởi vì câu của bà xã ta.

      "Chị Quyền, uống nước." Sở Kiều thấy Quyền Sơ Nhược nhàng cười đưa ly trà qua.

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhận lấy ly trà, "Cảm ơn."

      Cách hai người ở giữa, mắt Lục Cảnh Hanh sáng như đuốc quan sát vẻ mặt của , nụ cười từ từ ấm áp.

      Biết ánh mắt của rơi vào mặt mình, Quyền Sơ Nhược thèm nhìn . ra cũng trong lòng mình nghĩ gì, muốn xem, cũng nguyện ý nhìn.

      "Chị cho Họa Họa ăn." Buông tài liệu trong tay, Quyền Sơ Nhược đứng dậy muốn .

      Quyền Yến Thác kéo cổ tay lại, : "Chị, chị cho con thỏ ăn cái gì nữa đây, ăn nữa mập chết!"

      "Em dám lại lần nữa xem?" Quyền Sơ Nhược híp mắt, giọng lạnh xuống.

      Quyền Yến Thác cắn môi, lòng phát run.

      " với em." Lục Cảnh Hanh ưu nhã đứng lên, đưa tay cầm tay Quyền Sơ Nhược.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :