1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 17.4
      Cốc cốc ——

      Tống Văn gõ cửa vào, vẻ mặt nhuộm vui mừng, "Chị Quyền, ông xã chị tới."

      Ông xã?

      Quyền Sơ Nhược xạm mặt lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt, "Lục Cảnh Hanh tới?"

      "Đúng, đúng,!" Tống Văn gật đầu, " ấy ở bên ngoài."

      Tên khốn kiếp này, yên lành xuất tại nơi này, đến cùng muốn làm cái gì?

      " cho ta biết, để cho ta chờ tôi ở bên ngoài." Quyền Sơ Nhược thèm chịu nể mặt mũi, tiếp tục cúi đầu nhìn hồ sơ.

      Tống Văn muốn lại thôi, bất đắc dĩ xoay người ra ngoài. nàng bĩu môi, thở dài : "Lục...... rể, Chị Quyền để ở bên ngoài đợi chị."

      Nghe vậy, Lục Cảnh Hanh nhướng mày, hiền hòa đứng dậy, "Được, cho ấy biết cần gấp gáp, tôi đợi ấy."

      Chậc chậc chậc, người đàn ông săn sóc dịu dàng như vậy, hiếm thấy ở thế gian!

      Tống Văn bưng lấy trái tim rung động, miệng ngọt : " rể, Chị Quyền còn có hồ sơ muốn xem, đại khái là 20 phút, còn cần cái gì ?"

      " cần, cám ơn." Lục Cảnh Hanh cười khẽ, quét mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặc, cười xoay người xuống lầu.

      Lục Cảnh Hanh , Tống Văn khỏi cười trộm. Lần này hay rồi, sau này có cơ hội phải biểu nhiều nhiều chút, nếu có thể làm thân mua nhà hay là vay tại ngân hàng Lục thị, lãi suất rất thấp, đó phải là chuyện rất tuyệt sao!

      Trong phòng làm việc, Quyền Sơ Nhược cũng có lòng làm việc. khẽ vén rèm cửa, nhìn thấy bên trong khu làm việc châu đầu ghé tai vui chơi tràng diện, lửa giận cuồn cuộn trong lòng.

      Lục Cảnh Hanh, được lắm!

      Lề mà lề mề từ phòng luật sư ra ngoài, là sáu giờ tối. Quyền Sơ Nhược cố ý ra ngoài muộn, mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, " xin lỗi, tôi làm trễ nãi."

      " sao." Lục Cảnh Hanh trả lời tự nhiên, ánh mắt hả hên nhìn , mỉm cười mở miệng, "Nhà chúng ta bảy giờ ăn cơm, bây giờ về, còn có thể trước thời hạn 20 phút."

      "......" Quyền Sơ Nhược mím chặt môi, nắm ví da quay đầu . ràng là bảy giờ, lại cố ý sáu giờ, người đàn ông xảo quyệt này!

      Xe thể thao màu bạc đường chạy , Quyền Sơ Nhược kêu đậu xe ở ven đường. Mặc dù thích về nhà họ Lục, nhưng nếu về, luôn luôn mua chút đồ.

      xách xe đẩy vào quầy trái cây, rất nhanh, tâm tình tốt trở lại. cầm túi đồ, Lục Cảnh Hanh thấy , hề ngăn trở, như thường lái xe về nhà.

      Nhà họ Lục ở thành phố Duật Phong, coi như là gia tộc tài chính. Những năm này, con cháu đầy đàn, con cháu cả sảnh đường.

      Lục Cảnh Hanh dừng xe lại, lập tức có người giúp việc tới đây, cung kính : "Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân."

      Quyền Sơ Nhược lễ độ gật đầu, xách đồ trong tay, theo Lục Cảnh Hanh vào trong.

      Trong phòng khách, tiếng người huyên náo. Quyền Sơ Nhược chân trước bước vào, cả người đều kinh ngạc đến ngây người.

      sô pha, nhìn đâu cũng thấy người. Phòng khách , phòng ăn, thậm chí bên cửa sổ hay trong phòng, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, thấy trận thế này so với bình thường số người ở tòa án là rất nhiều.

      Lục Cảnh Hanh vừa xuất , vốn là tất cả mọi người chuyện trời đất an tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt nhìn bọn họ tới.

      "Ơ, các con về." Mẫn Tố Tố là nữ chủ nhân nhà học Lục, bây giờ càng là đương gia chủ mẫu (bà chủ nhà đảm ), khí độ tự nhiên giống nhau.

      Bà hướng về phía Quyền Sơ Nhược ngoắc tay, cười : "Sơ Nhược, mau tới đây chào mọi người."

      Quyền Sơ Nhược lờ mờ phát giác ra, nhìn chằm chằm những họ hàng kia, hoàn toàn sững sờ. Chợt nhớ tới buổi sáng Lục Cảnh Hanh kín đáo đưa cho phần tài liệu kia, giờ vẫn còn ở trong túi của , vốn động qua.

      Cái túi cầm trong tay bịt được kín, Quyền Sơ Nhược cố ý chọn sầu riêng bị nứt ra, sâu kín tản mát ra mùi đặc thù.

      biết là người nào khứu giác nhạy bén, nắm lỗ mũi kêu lên: "Đây là mùi gì?!"

      Mùi này truyền rất nhanh, tầm mắt mọi người lần nữa rơi vào người của Quyền Sơ Nhược. cúi đầu, gương mặt như lửa đốt, muốn lập tức vứt bỏ cái túi trong tay.

      Đôi mắt Quyền Sơ Nhược ảm đạm, nghĩ thầm lần này xong rồi, vốn là muốn để cho khó chịu, nhưng hôm nay người muốn mất mặt nhất định là !
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 18.1
      Trong phòng khách bài trí theo phong cách Châu Âu, nền gạch được nối ghép phức tạp. Đèn thủy tinh treo nóc nhà rủ xuống từng tầng, thủy tinh cầu hình tròn nhiều mặt chiếu ánh sáng bắn ra bốn phía.

      sô pha hình chữ L là họ hàng nhà họ Lục. Vô số đôi mắt đồng loạt rơi vào người của Quyền Sơ Nhược, có chỗ tránh né, cũng thể trốn .

      Vừa vặn trong tay xách theo cái túi, còn có trái sầu riêng mới mua từ siêu thị. Thời điểm chọn lựa sầu riêng, chỉ chú ý nó là món mình thích, tiện tay liền chọn trái sầu riêng bị nứt ra, ăn như vậy mới ngon ngọt.

      Nhưng lúc này ở nơi đây, tay tản ra mùi sầu riêng là lạ sâu kín, đứng ở trong đại sảnh rực rỡ nhà họ Lục, bản thân có thân phận là con dâu thứ ba của nhà họ Lục, đây là hình ảnh vui vẻ như thế nào.

      Quyền Sơ Nhược cắn răng, gương mặt từ từ cứng ngắc. Nếu như có kẽ hở ở dưới đất, muốn chui vào.

      Mất thể diện quá, từ đến lớn, chưa có mất thể diện như vậy bao giờ!

      "Mẹ, đây là Sơ Nhược tặng mẹ." Lục Cảnh Hanh bước nửa bước về phía trước, đứng ở bên cạnh Quyền Sơ Nhược.

      Mẫn Tố Tố tuyệt đối là chủ nhà thông minh, bà nhìn thấy ý cười khóe môi con trai, trong lòng liền đoán được tám phần. Huống chi, loại trái cây này bà rất thích, lúc này cười tiến lên.

      "Ôi!" Mẫn Tố Tố mím môi cười khẽ, nhận lấy túi trong tay Quyền Sơ Nhược, ánh mắt dịu dàng: "Mọi người nhìn con dâu tôi này, đáng quá , biết tôi thích ăn cái này nữa."

      Theo lời của bà, rốt cuộc Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần. Trong tay chợt , theo thói quen nghề nghiệp liền nhạy bén khôi phục lại, "Chỉ cần mẹ thích là tốt rồi."

      cong môi, cười khéo léo.

      Mẫn Tố Tố gật đầu, cười đắc ý, trở tay giao đồ cho người giúp việc, dặn dò cất giữ tốt.

      "Các con trở về trễ nhất, tất cả mọi người chờ đây." Mẫn Tố Tố kéo tay con dâu, mang theo vào bên trong. Tư thế kia, là muốn mang tới trong phạm vi nhà họ Lục.

      Tối nay, nên tính là lần đầu tiên gặp mặt. Sắc mặt Quyền Sơ Nhược chán nản, đột nhiên cảm thấy mình rất thất lễ. Mặc dù trong nhà Lục Cảnh Hanh đứng hàng thứ ba, nhưng phía dưới cũng có thiếu cháu trai cháu , làm trưởng bối, cũng thể đối với bọn tay mà tới.

      "Sơ Nhược, mau gọi người tới ." Mẫn Tố Tố lôi kéo tay của , ngừng thúc giục. Mỗi người trong nhà này đều phải quá thân quen, nên thông thạo.

      Lần nữa Quyền Sơ Nhược bị làm khó, những người này căn bản phân ai là ai, gọi người tới như thế nào đây?

      "Hôm nay hai người trở về vội vàng, Sơ Nhược kịp chuẩn bị cái gì, chỉ là có chút quà tặng ." Lục Cảnh Hanh giọng mở miệng, Quyền Sơ Nhược hồ nghi quay đầu, chỉ thấy có hai người giúp việc trước sau tới, trong tay xách theo túi quà tặng tràn đầy.

      Những thứ đó...... xác định phải là của mình.

      Ánh mắt nhìn thấy Lục Cảnh Hanh mở cửa xe, nhất thời trong tim sáng tỏ.

      Năm ngón tay lạnh lẽo được bao bọc bởi luồn hơi ấm, Quyền Sơ Nhược nhíu mày, người đàn ông nắm lấy tay của , ôm vào trong ngực. Môi mòng phủ tới, vây quanh lấy , vừa cười vừa bên tai : "Chú hai, hôm nay chú đánh golf sao?"

      Quyền Sơ Nhược có giãy giụa, ngoan ngoãn theo bên cạnh . hết sức phối hợp thuận theo, Lục Cảnh Hanh mở miệng câu, vội vàng theo phía sau gọi từng người tới.

      vòng như vậy, cũng miễn cưỡng ứng phó.

      Trong mắt Mẫn Tố Tố khỏi bẻ cong , bà nhìn thấy bộ dáng con trai che chở Quyền Sơ Nhược như thế, trong lòng có chút vui. Nhưng trong nhà đều là họ hàng, mặt bà cũng có biểu lộ gì, từ đầu đến cuối luôn cười như vậy.

      Phân phát quà xong, bọn trẻ cũng tới cám ơn. Quyền Sơ Nhược cười đến quai hàm cứng ngắc, len lén cầm ly trà, trốn góc nghỉ ngơi chút. Thuận tiện cố gắng nhớ những vai vế họ hàng kia, coi như thể nhớ toàn bộ, nhớ hơn phân nửa cũng tốt.

      May mắn là xuất thân từ ngành luật, quanh năm luôn lên tòa án, trí nhớ cực tốt. Lần này, họ hàng trong nhà căn bản đều nhận ra, lần sau gặp lại, cũng phạm sai lầm.

      "Rất mệt à?" Có người ở phía sau lưng mở miệng, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc quay đầu.

      uống cạn nước trà trong tay, : "Họ hàng nhà quá nhiều."
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 18.2
      Nhà họ Quyền tuy là danh môn vọng tộc, nhưng số người kém xa nhà họ Lục. Ngày lễ ngày tết, cũng có nhiều họ hàng như vậy.

      Đôi tay Lục Cảnh Hanh để ở trong túi, môi mỏng , "Luyện tập dần tốt lên thôi."

      Hít sâu hơi, khẩn trương vừa rồi cuối cùng tản . Quyền Sơ Nhược chớp mắt, tính là tình nguyện mở miệng, "Cám ơn ."

      "Cám ơn cái gì?"

      Quyền Sơ Nhược cầm ly trà, giọng hạ thấp xuống, "Cám ơn giải vây giúp tôi."

      Mày kiếm người đàn ông cợt nhã (có nghĩa là nghiêm túc), khi chú ý đưa tay ra, lòng bàn tay rơi vào hông .

      Đoạt lấy chén trà trong tay của , Lục Cảnh Hanh đặt lên bàn , "Bộ ly trà này là thứ mà ba thích nhất, nếu em làm bể bồi thường nổi đâu."

      "À?" Quyền Sơ Nhược bị hù dọa, nụ cười thoáng hốt hoảng.

      Lục Cảnh Hanh cong môi, trong ánh mắt khủng hoảng của , môi mỏng gần sát bên tai , thầm: "Khuya về nhà, chờ em tới cảm ơn , có được hay ?"

      Khụ khụ!

      Quyền Sơ Nhược kinh ngạc mất hồn, khi thấy trong nụ cười đàng hoàng gương mặt phiến hồng. Chẳng lẽ là có vấn đề, tại sao nghe lời này, lại mập mờ như thế?!

      Bữa ăn tối, bàn bày ra trận thế dọa người. Cũng may ông chủ nhà họ Lục có chuyện bận nên có ở nhà, các họ hàng cũng cần thận trọng như vậy, vừa vừa cười cũng náo nhiệt.

      thầm thở phào, chỉ là họ hàng, Quyền Sơ Nhược cũng buông lỏng ít. chỉ gặp Lục Lệ ba lần, mỗi lần nhìn thấy cũng làm cho toàn thân căng thẳng. Phải Quyền Chính Nham rất thích cười, nhưng vị ba chồng này của lại càng cười.

      Nghĩ đến chỗ này, Quyền Sơ Nhược khẽ quay đầu , nhìn về phía Lục Cảnh Hanh. Ba nghiêm túc như vậy, làm sao người con trai là có thể cười ấm áp như thế?!

      "Sơ Nhược, con đúng là có lòng."

      Mở miệng chuyện chính là ba của Lục Cảnh Hanh, cũng là vị nhân vật khó dây dưa nhất nhà họ. Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần, lên tinh thần đối đáp, " ba, khách sáo."

      "Cái váy này phải là đồ rẻ tiền." Thấy giá tiền nên ba nhà họ Lục rất thích, chồng bà là cán bộ cao cấp, hai đứa con đều có tiền đồ. Bình thường chuyện luôn vênh váo hống hách.

      Quyền Sơ Nhược cười khẽ, tròng mắt đen lóe lên, "Em trai con quen biết rộng rãi, hai năm qua tiếp nhận nghiệp trong nhà, con nghĩ đều là người nhà, cũng qua những chỗ khác chọn lựa đồ."

      Ý tứ trong lời nhiều ràng này, vừa đúng nâng cao khí thế của nhà họ Quyền nhưng cũng có hạ thấp nhà họ Lục.

      Nghe được lời của ..., ba thu lại sắc mặt. Nhà họ Quyền ở thành phố Duật Phong, người nào dám trêu chọc!

      Mẫn Tố Tố gắp thức ăn, nghe lời của Quyền Sơ Nhược, môi đỏ mọng nhàng nâng lên, cười .

      nắm ở tay của , Lục Cảnh Hanh híp mắt cái, khóe miệng nâng lên đường cong đẹp mắt. Đều bình thường ba quá kiêu ngạo, yên lành trêu chọc bà xã làm gì? Chẳng lẽ các người biết là luật sư à, còn va vào họng súng!

      "Bà xã, " Lục Cảnh Hanh cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm phía sau vành tai trắng noãn của Quyền Sơ Nhược, giọng : "Luật sư có thể láo sao?"

      Những thứ đó ràng đều là bỏ tiền mua, hơn nữa còn đóng góp hết sức!

      Hô hấp Quyền Sơ Nhược căng thẳng, quay đầu hung hăng trừng , lại thấy đáy mắt tràn đầy nhu hòa.

      Trong phút chốc, tim Quyền Sơ Nhược đập rộn lên. theo bản năng giơ tay nâng mắt kiếng lên, lảng tránh ánh mắt của .

      Động tác này, mỗi lần đều dùng để che giấu khẩn trương của .

      Chỉnh đốn lại, Quyền Sơ Nhược cũng còn khẩu vị gì. Thấy bàn đầy người gắp thức ăn, chỉ nhìn cũng suy nghĩ muốn động đũa chớ chi là ăn. Hơn nữa trong dạ dày vẫn thoải mái, hoàn toàn muốn ăn.
      "Thím ba."

      giọng non nớt vang lên bên tai, Quyền Sơ Nhược nhìn sang, lập tức giữa lông mày dâng lên ý cười.

      mặc áo len và váy màu hồng, dáng dấp xinh đẹp, đặc biệt khéo léo. Ở bên người bé, còn có khác nữa, mặc giống váy với bé trước, hai đứa bé diện mạo gần như giống nhau.

      Hai đứa là bảo bối nhà họ Lục, đôi chị em song sinh dễ thương. Quyền Sơ Nhược mím môi cười khẽ, hỏi "Con là chị còn con là em hả?"

      "Con mới là chị." đứng ở phía sau gấp gáp trả lời.

      Quyền Sơ Nhược lắc đầu cái, dang tay ôm hai bé vào trong ngực. Đôi song sinh này là con của hai Lục Cảnh Hanh, cũng chính là người kinh doanh khu du lịch suối nước nóng kia.

      "Mẹ con đâu?" Quyền Sơ Nhược lấy chút trái cây ra, chia ra cho hai đứa ăn.

      em tương đối hoạt bát, thích chuyện. bé chu cái miệng nhắn, chỉ chỉ lầu, "Mẹ con ở lầu cho em trai bú sữa."

      Nghe vậy, nụ cười Quyền Sơ Nhược càng đậm.

      "Thím ba, sao thím ăn vậy?" chị tốt bụng bóc quýt cho Quyền Sơ Nhược, lại thấy đẩy ra.

      Quyền Sơ Nhược thích đồ chua, bây giờ trong lòng nhớ tới trái sầu riêng bị cầm vào phòng bếp kia, suy nghĩ đến lúc tối về nhà có thể lại mua trái hay .

      "A, thím ba có tiểu bảo bảo rồi."

      em chợt nâng bàn tay, giống như phát ra cái gì vui mừng, đứng tại chỗ nhảy nhót.

      Mọi người nghe , ánh mắt ngẩn ra, sau đó cũng nhìn chăm chú về phía bụng Quyền Sơ Nhược.

      Quyền Sơ Nhược cau mày, đầu đầy vạch đen.

      Đây là tình huống gì?!

      Lục Cảnh Hanh ôm lấy em sinh đôi, đặt ở đùi của , " cho chú ba biết, tại sao con vậy?"

      "Bởi vì thời điểm mẹ có em trai, cũng ăn quýt." Đứa bé trả lời rất ngây thơ, mọi người nhất thời cười ầm lên.

      Nhân vật chính cảm thấy lúng túng, như diễn trò, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn ở nổi nữa.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 18.3
      Bởi vì đứa bé vô tình như vậy, sau bữa cơm, cả nhà chuyện phiếm đề tài của người lớn cũng rơi vào sinh con. Quyền Sơ Nhược nghe tê dại da đầu, gương mặt như lửa đốt.

      Muốn chết , mũi nhọn chỉ thẳng hướng !

      vất vả mọi người mới tan cuộc, ngoài cổng chính Mẫn Tố Tố lôi kéo tay Quyền Sơ Nhược, ý vị sâu xa dặn dò . Ý tứ trong lời là Cảnh Hanh chúng ta 33 rồi, vào tuổi của nó sớm có con. Mà cũng 30 tuổi, lại sinh sau này là gian nan khổ cực!

      Được rồi, Quyền Sơ Nhược có lực phản bác, chỉ có thể cười theo.

      Cũng may Lục Cảnh Hanh ra ngoài kịp thời, giải cứu người ai giúp đỡ là Quyền Sơ Nhược ra.

      "Cái này con mang theo." Mẫn Tố Tố sáng suốt, miệng lợi hại chút, nhưng tâm địa rất tốt. Bà đối đãi với các con dâu đều rất tốt, coi như là mẹ chồng ngay thẳng khéo hiểu lòng người.

      Quyền Sơ Nhược thấy sầu riêng trong túi, trong lòng chợt cảm thấy an ủi. Cũng uổng phí đêm nay mình bị lấn áp, vì nó, nhịn !

      " ngờ khẩu vị hai mẹ con chúng ta giống nhau." Mẫn Tố Tố là người phương Nam, vẫn luôn thích sầu riêng, chỉ là người phương Bắc thể nào tiếp nhận cái mùi rất đặc trưng của sầu riêng, bà tận lực khắc chế ăn ít .

      "Dạ." Quyền Sơ Nhược đặc biệt mở lòng gật đầu, tìm được tri tồi.

      Lục Cảnh Hanh nghe được họ đàm luận những phương pháp thưởng thức sầu riêng, vội vàng tách hai người này ra. Quay đầu lại chờ ba về nhà, phải biết phương pháp mẹ ăn sầu riêng là bà xã của dạy, khẳng định gặp phải xui xẻo.

      đường lái xe trở về, Quyền Sơ Nhược ôm túi, lộ ra nụ cười.

      Lục Cảnh Hanh yên lặng khi dễ, món theo đuổi, đúng là thế nào thắng được?!

      Về đến nhà, thay dép xong. Quyền Sơ Nhược ôm sầu riêng, lập tức chạy vào phòng bếp. Cơm tối chưa ăn, bụng kêu, mà thể nghi ngờ rằng sầu riêng chính là thức ăn ngon.

      Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, duy nhất có thể làm chính là đề phòng, trước tiên mở cửa sổ ra, đồng thời lấy thuốc làm sạch khí.

      Giây lát, Quyền Sơ Nhược đặt những múi sầu riêng trong dĩa, cười hì hì ra phòng khách. vừa mới ăn miếng, lại thấy Lục Cảnh Hanh nắm chặt thứ gì trong tay, căm tức nhìn tới.

      "Thế nào?" Quyền Sơ Nhược mở miệng, còn chưa có ý thức được nguy hiểm.

      Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh lo lắng, giơ hộp thuốc trong tay lên, hỏi : "Đây là cái gì?"

      Thấy vật trong tay , ánh mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, vẻ mặt lập tức mất tự nhiên, " lục lọi đồ của tôi?!"

      "Hừ!"

      Mắt Lục Cảnh Hanh lộ ra khinh thường, : "Là em quá hưng phấn, vứt giỏ xách rồi , ví da rơi mặt đất, tốt bụng giúp em nhặt lên."

      Thấy đồ rải rác bên ngoài, Quyền Sơ Nhược thu hồi hùng hồn.

      "Trả lời , đây là thuốc gì?" Lục Cảnh Hanh lại hỏi lần nữa, giọng ràng lạnh xuống.

      Kéo ghế ra ngồi xuống, trong lòng Quyền Sơ Nhược gõ trống, như có loại cảm giác làm việc gì sai. nhíu mày, dám nhìn ánh mắt của , "Thuốc tránh thai."

      Pạch ——

      Lục Cảnh Hanh vứt hộp thuốc trong tay, gương mặt tuấn tú cực lạnh, " Quyền Sơ Nhược, ai cho phép em uống?"

      " cần có người cho phép."

      Quyền Sơ Nhược nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh xuống, "Tôi là người trưởng thành, hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm đối với hành động của mình!"

      "Em lặp lại lần nữa?!"

      Lục Cảnh Hanh đưa tay nắm cằm của , trong mắt như bốc lửa, đủ để thiêu hủy .

      Cằm chua xót đau đớn hồi, Quyền Sơ Nhược cũng giận lên. đánh tay của , giọng lành lạnh, "Lục Cảnh Hanh, có tư cách chất vấn tôi!"

      có tư cách chất vấn à?

      Lục Cảnh Hanh híp mắt, ấm áp nơi đáy mắt rút toàn bộ. cuộn năm ngón tay lên nắm chặt thành quyền, Quyền Sơ Nhược nhìn cặp kia mắt thâm thúy kia thấy cảm xúc gì.

      "Tôi......"

      Quyền Sơ Nhược còn muốn mở miệng, lại thấy cười lạnh, lạnh nhạt xoay người tránh ra.

      Đá——

      Cửa phòng ngủ hung hăng đóng sầm lại, Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong ghế động nhưng có cảm giác, thoáng cái mặt của giống như có bỏ rơi. Gương mặt nóng hừng hực, trong lòng cũng nóng hừng hực, đốt cả người khiến đứng ngồi yên.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 19.1
      Cho tới bây giờ Quyền Sơ Nhược cũng biết, ra là Lục Cảnh hanh là người như vậy, cũng có thể tức giận, hơn nữa tính tình so với mình còn hơn gấp nhiều lần.

      Toàn bộ ba ngày, Lục Cảnh hanh mỗi đêm về đến nhà duy trì thói quen lạnh lùng.

      chuẩn xác, chỉ lạnh lùng, mà biến thành người xa lạ. ờ trong nhà này ra vào vẫn như cũ, thói quen vẫn như cũ, thậm chí mùi vị hô hấp cũng vẫn như cũ, duy nhất thay đổi của là an tĩnh .

      Trước kia mỗi tối ăn cơm xong, cũng cười hì hì tìm kiếm các loại cớ, bắt nhốt Quyền Sơ Nhược ở bên người, nghe nhạc hoặc là xem chiếu bóng, nhưng mấy buổi tối rồi, sau khi về nhà đều mình ở thư phòng bận bịu, cho đến lúc buồn ngủ, mới trở lại phòng ngủ.

      Mặc dù trở lại phòng ngủ, như thường lệ cởi quần áo lên giường nhưng cũng thèm nhìn Quyền Sơ Nhược cái.

      Được rồi, Quyền Sơ Nhược rốt cuộc hiểu , người đàn ông này là chiến tranh lạnh với mình!

      Nhưng tại sao lại chiến tranh lạnh?

      Quyền Sơ Nhược cảm thấy, có làm gì sai.

      chiếc giường đôi khổng lồ, đưa lưng về sau thèm nhìn mặt nhau. Trước kia mình ngủ, cũng cảm thấy rất trống trãi. Nhưng đoạn thời gian này, có mặt dày mày dạn chen chúc ở bên người, dần dần cũng quen cái loại thân mật ôm nhau ngủ đó.

      Mới vừa quen với nhiệt độ đó, lại trở về người đơn, lòng Quyền Sơ Nhược hơi đau nhói.

      Hai người đưa lưng về nhau, thấy được vẻ mặt của đối phương. Quyền Sơ Nhược dường như nắm bắt tâm tư của , nhưng tức giận và có cao ngạo tận trong xương tuỷ, tuyệt đối xị mặt cầu hòa.

      Hơn nữa cảm thấy, cách làm của mình có vấn đề gì.

      Hôn nhân của bọn họ là tồn tại hợp pháp, nhưng có hôn nhân có nghĩa là nhất định phải có con. Mặc dù ba mươi tuổi mới biết cái gì gọi tình nam nữ, nhưng có nghĩa là tâm trí ngây thơ.

      Hôn nhân hạnh phúc từng thấy rất nhiều. Mỗi câp vợ chồng tìm đến thưa kiện, cuối cùng vấn đề phân tranh đều là đứa bé.

      Cho nên đối với đứa bé, lòng Quyền Sơ Nhược có loại rất nghiêm túc, có thể là rất trân trọng suy tính. dễ dàng sinh con, nhưng nếu như có đứa bé, phải nuôi đứa bé khỏe mạnh hoàn chỉnh, cho nó cuộc sống tràn đầy thương.

      Mặc dù trong trí nhớ của , ba mẹ cũng thường xảy ra tranh chấp. Nhưng tuổi thơ rất vui vẻ, có ba mẹ làm bạn, có em trai kề cận bên nhau, có thể cần cái gì có cái đó.

      Ban đầu cùng kết hôn với Lục Cảnh Hanh, cũng chỉ là tùy cơ ứng biến. phải cố ý phát triển tới hôm nay, Quyền Sơ Nhược có rất nhiều chuyện suy nghĩ cũng hiểu, còn thiếu mình cái công đạo.

      Cho nên đứa bé, căn bản ở trong phạm vi của .

      Mơ mơ màng màng ngủ tới hừng sáng, Quyền Sơ Nhược mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh có ở đây. chần chờ mấy giây, ôm lấy chăn mền ngồi dậy, vẻ mặt ủ rũ.

      Phòng tắm truyền đến tiếng cửa mở, Lục Cảnh Hanh tắm xong ra ngoài, tới tủ treo quần áo tìm quần áo trước. giường lớn sau lưng , Quyền Sơ Nhược theo dõi bình tĩnh tự nhiên mặc đồ, ánh mắt lảng tránh.

      Cửa tủ có gương to, Lục Cảnh Hanh cài cúc áo cuối cùng xong, thu hết ánh mắt của vào mắt mình, hai mắt sâu xa, nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì mặt, thèm phát ra lời nào từ trong miệng.

      rút ra cái cà vạt, trái tim giận dữ nghĩ: Quyền Sơ Nhược, tin, trị được cái tật xấu của em!

      Sau khi tắm người của người đàn ông có mùi vị mát mẻ, cùng với mùi người giống nhau như đúc. Lòng Quyền Sơ Nhược nhịn được mà mềm , thở dài ngẩng đầu lên, lại thấy Lục Cảnh Hanh mặc chỉnh tề, cũng quay đầu lại ra ngoài.

      Mẹ nó!

      Được đà lấn tới đúng ?!

      Lửa giận trong lòng Quyền Sơ Nhược như thiêu đốt, chân trần xuống đất, chạy ra theo. Nhưng là chỉ nghe được thanh “Rầm” vang lên, cửa chính bị người đàn ông đóng.

      "Lục, Cảnh, Hanh——"

      Quyền Sơ Nhược tức muốn nổ tung, mới vừa rồi còn cho ám hiệu, chỉ cần Lục Cảnh Hanh mở miệng trước, liền tha thứ cho , so đo với . Nhưng tên khốn kiếp này, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mà trực tiếp .
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :