1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 16.2
      ", uống!" Tửu lượng như thế, còn ai dám va vào họng súng?!

      Quyền Sơ Nhược bỏ cái ly trong tay ra, sắc mặt nhìn ra biến hóa gì, "Tất cả đều giải tán cho tôi, nên làm cái gì làm cái đó !"

      Mọi người cúi đầu, nhanh chóng tan cuộc.

      Sở Kiều yên lòng, giọng hỏi , "Chị Quyền, chị sao chứ?"

      "Tân hôn hạnh phúc." Hiếm khi ăn ràng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

      Lần đầu tiên thấy Quyền Sơ Nhược xõa tóc dài, vẻ đẹp tự nhiên. Sở Kiều khỏi ngây ngẩn, đợi ấy phản ứng kịp, thấy có bóng người nhanh chóng tới bên này.

      " rể." Sở Kiều mở miệng.

      Lục Cảnh Hanh trừng mắt nhìn người nào đó, đáy lòng thình thịch bốc lửa. khéo léo cùng Sở Kiều trò chuyện mấy câu, tay kéo Quyền Sơ Nhược vào trong ngực, lòng bàn tay giữ chặt hông của .

      Đây là nhìn thấy Liêu Phàm, lại bị kích thích chứ gì?!

      "Quyền.. Sơ.. Nhược ——"

      Giọng Lục Cảnh Hanh căng thẳng, toàn thân nổi lên lạnh lẽo.

      " cái gì?" Quyền Sơ Nhược từ trong ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, "Trẻ con lớn tiếng!"

      Khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, thầm kêu tốt. Xong rồi, lại còn say nữa!

      Lục Cảnh Hanh mím môi, đến gần bên tai của biết câu gì, rồi sau đó gương mặt tuấn tú lo lắng của giữ chặt người trong ngực, sải bước rời .

      Sở Kiều yên lòng, để Quyền Yến Thác ngồi xuống ở trong ghế sofa, sau đó cùng ra ngoài.

      Cửa thang máy lúc mở lúc đóng, đến khi chỉ có thể nhìn thấy đầu Quyền Sơ Nhược tựa trong ngực của người đàn ông, mà khóe miệng Lục Cảnh Hanh thoáng ý cười, cuối cùng Sở Kiều cũng an tâm.

      Bên cạnh thang máy có mấy người ra ngoài, trong đó hai người cật lực giơ lên cái gì, nhìn ra độ cao có mét, hơn nữa phía còn đắp vải nhung màu đỏ.

      "Quyền phu nhân." Có người tới trước mặt ấy, lễ phép : "Phó thiếu kêu chúng tôi đưa tới phần quà tặng, xin ký nhận."

      Sở Kiều ngẩn người, nghĩ thầm những người này làm sao biết mình là Quyền phu nhân. ấy cúi đầu quét mắt nhìn sườn xám màu đỏ người mình, lập tức hiểu được.

      mặc như vậy, ai cũng biết dâu.

      "Thứ gì?" Sở Kiều mới nghe Quyền Yến Thác qua, là Phó Tấn Thần có chuyện quan trọng thể tới đây, nhưng có phái người đưa quà tặng tới.

      Người nọ cười cười, vén tấm vải đỏ lên.

      Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, cặp mắt cũng bị lung lay. Trời ạ, cái cao chừng mét là chữ song hỷ làm bằng vàng ròng, màu vàng kim óng ánh, chói lóa làm mù mắt người!
      Đây là tình huống gì?!

      Hai người mang đồ phía sau kia đều mệt muốn hộc máu, Sở Kiều thở dài, cuối cùng ký nhận.

      Nhưng cái vật kiện như vậy, nên xử lý như thế nào? Hơn nữa tác phong Phó Tấn Thần này, là làm cho Sở Kiều chắc lưỡi! (***************)

      đường lái xe về nhà, người bên tay lái phụ ngủ. Lục Cảnh Hanh đậu xe xong, mở cửa xe mà Quyền Sơ Nhược còn ngủ chưa có thức.

      Lục Cảnh Hanh trầm mặt bế ra ngoài, bước nhanh đến thang máy. Vào cửa, trực tiếp ôm người vào phòng ngủ, hơn nữa cởi áo khoác người xuống, lại đắp chăn lên cho .

      Sửa sang xong, Lục Cảnh Hanh thở hổn hển, cái trán rỉ ra tầng mồ hôi mịn. nới cổ áo ra, nhìn chằm chằm người giường, lo lắng : "Trước tiên tắm rửa, lát nữa thu thập em!"

      xoay người vào phòng tắm, có đóng cửa.

      Giọng Lục Cảnh Hanh hung tợn tà mị, Quyền Sơ Nhược nhắm mắt lại, cả người rụt lại trong chăn.

      Trong phòng tắm rất nhanh tiếng nước chảy dừng lại, Lục Cảnh Hanh trùm khăn tắm bên hông ra ngoài, liếc nhìn người rụt vai vào trong chăn, nghiêng người nhích tới gần.

      "Giả bộ ngủ?" Người đàn ông chống tay giường, lồng ngực nóng như lửa gần sát phía sau .

      Người bên cạnh lời nào, cũng có đáp lại, nhưng Lục Cảnh Hanh có thể cảm thấy thân thể khẽ run.

      Ngón tay người đàn ông thon dài đưa vào trong chăn, rất nhanh kéo khóa lễ phục , dễ dàng cởi lễ phục người ra, chút tiếc rẻ nào nhét vào chân giường.

      "Đừng ——"

      Mặc dù rất muốn giả bộ, nhưng thân thể nóng bỏng áp xuống, Quyền Sơ Nhược thể mở mắt.

      ra ngừng xe lại cũng tỉnh, nhưng muốn mở mắt, muốn đối mặt.

      " giả bộ nữa?" Lục Cảnh Hanh híp mắt, gương mặt tuấn tú cúi xuống chút, môi mỏng dán lên chóp mũi của , chầm chậm lê qua lê lại nhàng.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 16.3
      khẽ mấp máy môi, phun hơi thở bên trong ra, mơ hồ mang theo mùi rượu, "Có muốn tắm hay ?"

      Lời này quá mức ám hiệu, ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt, : " cần."

      Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn căng thẳng của , lửa giận từ trong lòng từ tản , " cần, vậy cũng sao."

      Người đàn ông cuối mặt xuống, chóp mũi rơi vào dưới cần cổ ngửi , cười : "Em rất thơm."

      Giữa cổ trắng nõn bị luồng nhiệt lưu ủi nóng, Quyền Sơ Nhược rùng mình. nhếch môi, nhìn chằm chằm thân thể của người đàn ông, giọng trầm trầm, "Cái đó, vào phòng của ngủ ."

      "Phòng này là của ?" Lục Cảnh Hanh cầm nhúm tóc đen của , cười đáp: "Nơi này đều là phòng của ."

      Quyền Sơ Nhược nghẹn, sắc mặt khẩn trương, " Lục Cảnh Hanh, biết ý của tôi mà."

      " biết, " Nụ cười người đàn ông dịu dàng, cười lên đặc biệt chói mắt, tròng mắt thâm thúy trầm luân quyến rũ người ta, "Nơi này là nhà của chúng ta, em là vợ , nằm ở giường của mình, ngủ bên cạnh vợ mình, có vấn đề gì ?"

      "......"

      lý thuyết , quả có vấn đề gì. Từ góc độ chuyên nghiệp , Quyền Sơ Nhược cảm thấy, luân lý luận cứ của đều rất đầy đủ, hoàn toàn tìm được lý do phản bác.

      "Nhưng hiệp nghị chúng ta can thiệp cuộc sống riêng của nhau." Lòng Quyền Sơ Nhược khẽ run, bên trong ánh mắt thua trận của , vậy mà luống cuống tìm kiếm lấy cớ.

      "Cái này nhớ được, " Lục Cảnh Hanh cười, mảy may vô hại, "Nhưng hiệp nghị chưa , thể ngủ chung với vợ, đúng ?"

      Ngủ chung với vợ? [***************]

      Quyền Sơ Nhược lờ mờ phát giác ra, vẫn cố gắng trở về nghĩ chi tiết phần hiệp nghị kia. Ở trong đó, giống như có điều này!

      Người dưới thân vẻ mặt ngơ ngác, là muống đáng bao nhiêu có đáng bấy nhiêu. Lục Cảnh Hanh chằm chằm , bỏ được bộ dáng suy nghĩ của . Nếu như Quyền Sơ Nhược thanh tỉnh lại, lực công kích phải là mười phần, liều lĩnh hùng hổ và dọa người.

      Nhưng say rượu, hồn nhiên lại làm cho người ta lưu luyến. Quyền Sơ Nhược như vậy, Lục Cảnh Hanh chết rồi!

      "Cái đó......" Thỏ trắng say rượu, rốt cuộc suy nghĩ ra vấn đề, hàm hồ : "Tôi muốn sửa đổi hiệp nghị."

      Bàn tay Lục Cảnh Hanh khẽ động, lòng bàn tay rơi vào trong mái tóc khẽ vuốt, "Sửa đổi sao? Có thể, chỉ là phải đợi ngày mai, chúng ta bây giờ ngủ có được hay ?"

      Ngủ?

      Quyền Sơ Nhược hôn mê, gật đầu : "Được, ngủ ngon." Nhưng hiểu, người có con sói nằm, làm sao mà có thể ngủ?

      Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược ra sức đẩy người đàn ông người ra, thở hổn hển hỏi : " gạt người, phải ngủ sao?" [***************]

      Lục Cảnh Hanh cười khẽ, ánh mắt vô tội nhìn về , "Ngoan, ông xã dỗ em ngủ có được hay ?"

      Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, giơ tay lên sờ sờ cánh môi sưng đỏ, sau đó nhíu chặt đầu lông mày thanh tú, kiên định lắc đầu cái, " được, tôi muốn tự mình ngủ."

      Lục Cảnh Hanh mím môi, nghĩ thầm cũng say thành ra như vậy rồi, mà ý thức bảo vệ vẫn là rất mạnh!

      Lửa nóng thân thể căng thẳng, Lục Cảnh Hanh muốn để cho mình khó chịu. Mới vừa rồi gần như khởi động, đủ để cho chịu đựng.

      Đưa tay đè dưới thân, Lục Cảnh Hanh cúi mặt xuống, môi mỏng rơi vào môi của , gặm cắn mút thỏa thích.

      Quyền Sơ Nhược ý thức được muốn làm cái gì, nhưng thân thể mềm , vô lực phản kháng. Cảm giác cùng hòa làm thể lần nữa, so với tối hôm qua, ít đau tê tâm liệt phế hơn, lan tràn ra vô hạn vui thích.

      Khi dục vọng xông phá cực điểm, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác thân thể giống như chạy xe. khủng hoảng vòng chặt cổ người đàn ông, nhàng khóc thút thít, ghé vào lỗ tai thầm, "Lục Cảnh Hanh, Lục Cảnh Hanh......"

      Loại khoái cảm cực hạn này, khiến cho sợ!

      Lục Cảnh Hanh nhíu lông mày, môi mỏng khẽ hôn ở khóe miệng của , bên trong bé và mềm mại.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 17.1
      Say rượu cộng thêm túng dục, sáng ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược mệt muốn chết. Dĩ nhiên, khẳng định phải muốn mình chết thực, mà là nghĩ muốn người đàn ông bên cạnh chết !

      Cánh tay người đàn ông đè ở trước ngực, Quyền Sơ Nhược cảm thấy khó thở. lật người được, chỉ có thể nhấc chân lui về phía sau đạp người đàn ông vẫn còn ngủ mê man.

      "Ưmh!"

      Lục Cảnh Hanh nhắm mắt lại, mày kiếm chau lại rên lên tiếng.

      Sau vài giây, cánh tay người đàn ông để ở trước ngực cuối cùng cũng lấy ra. Quyền Sơ Nhược nhàng thở ra muốn đứng dậy, nhưng bên hông căng thẳng, cánh tay của rơi vào hông mà ôm.

      Bên hông Quyền Sơ Nhược căng thẳng, người đàn ông chuyển động cánh tay, trong nháy mắt lôi vào trong ngực, hơn nữa hai cỗ thân thể dán sát hết mức chặt chẽ.

      "Lục Cảnh Hanh!" Quyền Sơ Nhược cau mày, khuôn mặt nhiễm giận. muốn đẩy tay của ra, nhưng lại đẩy được. Năm ngón tay dán sát ở bên hông của , cũng chừa khe hở nào cho .

      Lửa giận trong lòng lập tức dâng cao!

      "Lục Cảnh Hanh, buông ra cho tôi!"

      Quyền Sơ Nhược hung hăng đánh vào mu bàn tay của , tiếng động .

      Lần này, cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng, hai mắt khép kín mở ra, khỏi nhìn về phía : "Tại sao lại đánh ?"

      Tại sao lại đánh ?

      Quyền Sơ Nhược buồn bực nóng máu, người đàn ông này là giấy dán sao? Căn bản bất lực?!

      " có đánh ," nhìn ánh mắt mờ mịt vô tội của , thế nhưng Quyền Sơ Nhược cảm thấy chột dạ, giọng cũng hòa hoãn xuống, " buông tôi ra, để cho tôi xuống đất."

      Lục Cảnh Hanh giật mình, ánh mắt quét qua mặt , lại xem đồng hồ báo thức chút, : "Lúc này mới sáu giờ, chúng ta còn có thể ngủ nửa giờ nữa."

      Mẹ nó, ai muốn ngủ với ?

      Quyền Sơ Nhược oán thầm, nâng lên cánh tay đẩy , "Tôi muốn ngủ, để cho tôi dậy."

      Ý chính là, nếu muốn ngủ ngủ mình, để cho rời giường.

      Người đàn ông quay đầu , ánh mắt thâm thúy ngừng ở mặt của , nụ cười vô hại, " xin lỗi, lúc ngủ phải có người dỗ, ngủ mình được."

      "Này!" Quyền Sơ Nhược tức giận, híp mắt trừng : "Lục Cảnh Hanh phát động kinh sao? tại trời sắp sáng, ai muốn dỗ ngủ? Lại đấng mày râu, lại nhiều chuyện hư hỏng như vậy, ngủ giấc còn phải có người dỗ, bao nhiêu tuổi rồi!"

      "Số tuổi cùng sinh hoạt tập quán có quan hệ trực tiếp." Lục Cảnh Hanh cũng tức giận, trả lời nhanh chậm.

      Quyền Sơ Nhược tức điên, lại tìm được lý do phản bác. Người đàn ông này, mẹ nó đáng hận!

      "Tốt lắm, tôi muốn biện luận với , tôi muốn rời giường." Quyền Sơ Nhược nhếch môi, cho ra đáp án cuối cùng.

      Lục Cảnh Hanh chống tay bên người của , nhìn vẻ mặt nén giận, bên trong tròng mắt đen nhìn ra nửa điểm gợn sóng, "Bà xã, cũng , nằm ở giường, em thể xuống giường."

      Quyền Sơ Nhược hít sâu hơi, bị chọc cho tức xanh mặt.

      Người đàn ông cong môi, cúi đầu hôn xuống miệng cái, : "Ngoan, tức giận có nếp nhăn."

      Haizz, Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào biết xấu hổ như vậy! đây là dầu mỡ ngâm hoài thấm nước hay sao, mềm được cứng cũng xong!

      "Lục ——"

      mở miệng trước, ngón tay Lục Cảnh Hanh giơ lên, chạm ở phần môi của , ánh mắt biến hoá, "Bảo bối, em đừng gọi như vậy được ? Sáng sớm là lúc đàn ông dễ kích động nhất, hơn nữa em gọi tên lại dễ nghe như vậy."

      khi chuyện, lại kéo tay Quyền Sơ Nhược xuống, táo bạo cầm tay hướng về chỗ lửa nóng kia.

      Quyền Sơ Nhược chấn động, hoảng sợ muốn rút tay về. Nhưng bị giữ chặt cỗ tay, người đàn ông cố ý nắm chặc, cứ thế để cho rút tay về, dám cố trụ tay .

      Loại động tác này, Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ làm. Hai má như lửa đốt, nhanh chóng muốn phun lửa, "Lưu manh!"

      "Ừ, " Lục Cảnh Hanh tán dương gật đầu, vẻ mặt dịu dàng, "Đàn ông ở giường đều là lưu manh, chỉ có ông xã em là lưu manh dịu dàng, đúng ?"

      Quyền Sơ Nhược bị ngưng nghẹn, tức giận thở hổn hển. Nhắc tới vài năm lên tòa án, trải qua nhiều vụ án, loại người dạng gì cũng gặp qua, vụ án dây dưa khó khăn cũng đấu thắng quan tòa, nhưng giờ phút này, bị Lục Cảnh Hanh đè ở phía dưới, bị buộc đưa tay sờ chỗ đó của , thế nhưng hoàn toàn có đối sách, tìm được vũ khí đánh trả!

      Bởi vì nóng giận, ánh mắt của long lanh như nước, gương mặt cũng dâng lên sắc đỏ. So với tối hôm qua bộ dáng khi ở phía dưới thở gấp mê ly, Quyền Sơ Nhược như vậy là đặc biệt.

      ra Lục Cảnh Hanh có những thứ thói quen lập dị kia, chỉ là thích trêu chọc . càng muốn xuống giường, cố tình để cho xuống. càng muốn phủi sạch quan hệ với , càng phải nhắc nhở , cả người đều thuộc về !

      Chỉ là tính tình của , Lục Cảnh Hanh biết, thể bởi vì nhất thời cậy mạnh, tai họa khó đỡ. Lại mè nheo mấy cái, cuối cùng buông bàn tay mềm mại bé của ra, thoải mái thở dài.

      Trong cổ họng của tràn ra thanh trầm thấp, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm ánh mắt của , toàn thân nhàng run rẩy. cũng được là run rẩy là bởi vì sợ hay là vì cái gì khác.

      Co năm ngón tay lại, Quyền Sơ Nhược cắn môi, ngón tay được tự do. nắm chặt quả đấm, hình như còn có thể cảm thấy lòng bàn tay có lửa nóng cứng rắn. Loại xúc cảm này, lưu lại sâu, cách nào thối lui.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 17.2
      Quyền Sơ Nhược khó chịu quay mặt, dám nhìn tới ánh mắt của Lục Cảnh Hanh. Trong đầu tự động tự phát hình ảnh có mặc quần áo, mà tối hôm qua giữa lúc mơ mơ màng màng, giống như...... Nhìn đến chính là cái địa phương kia của .

      Muốn chết!

      Toàn thân Quyền Sơ Nhược đổ mồ hôi lạnh, lúc này hận tìm được cái lỗ để chui vào. phải đâu, lúc nào thay đổi biến thành háo sắc như vậy, tại sao có thể nghĩ đến cái loại hình ảnh đó?

      Nhìn vẻ mặt ngừng biến hóa, Lục Cảnh Hanh chỉ cười, cũng toạc. Lòng như gương sáng, nếu như lúc này duỗi móng vuốt trêu chọc , đó đúng là tìm chết.

      mới vừa khai trai, vẫn chưa muốn ăn chay!

      Cường thế ôm người bên cạnh, Lục Cảnh Hanh cong môi, gương mặt tuấn tú dịu dàng. bị đánh thức, nhất định là ngủ được, nhưng chính là muốn hao tổn qua nửa giờ này, vì cái gì khác, liền vì muốn trị tính khí đáng ghét của Quyền Sơ Nhược.

      Tám giờ sáng, Quyền Sơ Nhược đúng lúc từ trong nhà ra cửa. Lục Cảnh Hanh ngoan ngoãn theo phía sau của , cho dù khoảng cách của hai người rất xa, đều có thể cảm nhận được lửa giận của .

      Đại tiểu thư nhà họ Quyền, luật sư tài giỏi Quyền Sơ Nhược, chưa từng chịu loại kiềm chế này?!

      Mắt thấy muốn lên xe, Lục Cảnh Hanh bước nhanh về phía trước, dặn dò: "Tối nay sáu giờ, nhà chúng ta tụ họp, sắp bước sang năm mới rồi, họ hàng trong nhà cũng đến, em phải sắp xếp thời gian."

      Từ buổi sáng rời giường đến bây giờ, Lục Cảnh Hanh qua ba lần. Quyền Sơ Nhược bình tĩnh nhíu mày, : " cần phải dài dòng như vậy sao? Chưa già yếu?"

      Được rồi, cũng biết có thù tất báo.

      Lục Cảnh Hanh mím môi, : "Là em chuẩn bị tốt, có tiền án thất hẹn." khi chuyện, móc phần tài liệu từ trong túi ra, đó là lúc thừa dịp lúc tắm, chuẩn bị xong.

      "Cái này cho em, " Lục Cảnh Hanh đưa tài liệu cho , : "Buổi trưa em xem chút."

      Quyền Sơ Nhược nhận lấy, trực tiếp nhét vào trong túi xách. biết đó là danh sách thành viên của người nhà họ Lục, nhà họ Lục là Đại Gia Tộc, nhân khẩu đông đúc, toàn bộ thân thích ít, căn bản phân ai là ai. Ban đầu trong hôn lễ, chỉ gặp lần, thời điểm tết năm ngoái, vì muốn thanh tịnh, đặc biệt công tác có ở đây. Cho nên lần này gặp mặt, Lục Cảnh Hanh mới chuẩn bị tài liệu cho .

      Mắt thấy nổ máy, Lục Cảnh Hanh đưa tay gõ cửa sổ xe cái, trầm giọng : "Tan việc đón em."

      Nghe được , ánh mắt Quyền Sơ Nhược lóe lên, ngược lại có cự tuyệt. Đưa mắt nhìn xe của lái , Lục Cảnh Hanh mới xoay người, lái xe rời .

      đường làm, Quyền Sơ Nhược suy nghĩ. Khóe mắt liếc qua liếc lại thấy bảng hiệu ven đường, sắc mặt trầm xuống, vội vàng đậu xe ở ven đường. Đẩy cửa xe ra, xách theo ví da, cúi đầu vào tiệm thuốc.

      Quyền Sơ Nhược chưa từng tới chỗ này, tìm nửa ngày, mới lấy hết dũng khí đến khu đồ dùng cho sinh đẻ.

      Nhân viên bán hàng nhìn lịch , giống người đứng đắn, giọng cũng khách khí chút, "Tiểu thư, muốn tìm cái gì?"

      Sắc mặt Quyền Sơ Nhược mờ mịt, trong lúc nhất thời rất khó mở miệng.

      Nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt mất tự nhiên, lập tức hiểu, "Muốn 72 giờ, hay là 24 giờ?"

      Mặc dù Quyền Sơ Nhược chưa mua lần nào, nhưng bởi vì nghề nghiệp của , cũng hiểu mấy cái này. mấp máy môi, : "72 giờ."

      Từ tiệm thuốc ra, bước nhanh trở lại trong xe, trầm mặt lái xe đến phòng luật sư.

      Mới tuần mà thôi, Tống Văn nhạy cảm phát giác Quyền Sơ Nhược có gì đó thích hợp. nàng ôm tài liệu, gõ cửa vào.

      "Chị Quyền."

      Quyền Sơ Nhược đứng ở trước bàn, trong tay cầm hộp thuốc ngẩn người, thấy nàng vào, ánh mắt trầm xuống, "Có chuyện gì sao?"

      Nhận thấy được khí đúng, Tống Văn sớm có chuẩn bị, : "Chuyện đương , chị muốn hẹn lúc nào gặp mặt?"

      Quyền Sơ Nhược mở ghế dựa ngồi xuống, bởi vì mức độ động tác quá lớn, giữa hai chân bị lê mà phát đau. cố nhịn đau, vẻ mặt càng thêm lo lắng, "Ngày mai."

      "Àh." Tống Văn mở notebook ra, ghi chép thời gian. nàng tinh mắt, mới vừa rồi vào cửa liền nhìn thấy hộp thuốc trong tay Quyền Sơ Nhược.

      Do dự hồi lâu, nàng vẫn là nhịn được nhiều chuyện, "Chị Quyền, uống loại thuốc kia có tác dụng phụ lớn, đối với thân thể tốt! Em biết loại nhập khẩu, có thể dùng lâu dài, đối thân thể có tổn thương gì!"

      Quyền Sơ Nhược híp mắt, " ra ngoài."

      Mắt thấy nổi giận, Tống Văn cúi gằm đầu, ảo não xoay người.

      "Đợi nào...!"

      Vẻ mặt Tống Văn biến đổi, khuôn mặt nhắn bị sợ đến hồi trắng bệch, "Chị Quyền, bạn trai em mới vừa thất nghiệp, chị ngàn vạn lần thể xa thải em! Em bảo đảm, về sau dám nhiều chuyện!"

      Vẻ mặt nàng đưa đám, nghĩ thầm làm sao lại quản được cái miêng chính mình, nhìn thấu cuộc sống riêng của bà chủ, đây phải là tìm đường chết sao?

      Đầu tiên là Quyền Sơ Nhược sững sờ, sau đó vẻ mặt căng thẳng có chút thư giãn. ném giấy bút qua, giọng rất là mất tự nhiên, " mới vừa biết cái tên thuốc, viết xuống."

      Tống Văn kinh ngạc há hốc miệng, căn bản quên động tác. Vẫn là ở bên trong Quyền Sơ Nhược tàn khốc, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

      "Cái đó......" Tống Văn cười hì hì đến gần, thử dò xét : "Loại thuốc kia em thường mua nên người bán thuốc hay giảm giá, bằng em mua giùm chị?
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 17.3
      Dĩ nhiên phải vì giảm giá, chỉ là Quyền Sơ Nhược muốn bưng mặt mình mua thuốc. kéo ngăn kéo ra, từ bên trong móc tiền ra cho Tống Văn, : "Thời gian nghỉ trưa ."

      "Được rồi." Chuyển nguy thành an, Tống Văn vui vẻ thôi.

      Tống Văn rất là vui vẻ rời , Quyền Sơ Nhược bỏ cây bút trong tay xuống, cầm hộp thuốc bàn lên ngẩn người lần nữa. Giây lát, nhìn hướng dẫn sử dụng, lấy viên thuốc ra, dùng nước ấm uống vào.

      Vị đắng lướt qua cổ họng, ánh mắt Quyền Sơ Nhược tối xuống, vo dẹp hộp thuốc, ném vào thùng rác.

      Cho tới trưa công việc cũng hiệu suất gì, bởi vì Quyền Sơ Nhược phát , câu Tống Văn cảnh cáo quả ứng nghiệm. Loại thuốc này sau khi uống xong, dạ dày rất thoải mái, cả người cũng ỉu xìu, có tinh thần gì.

      chết người, tại sao như vậy?

      tìm ra hộp thuốc bị bóp dẹp xem chút, nhìn thấy giải thích tác dụng phụ ở đó, ngược lại phản ứng của bình thường, chỉ có thể thể chất mẫn cảm.

      Lúc nghỉ trưa, Tống Văn mua thuốc về hơn nữa quan tâm đưa tới ly sữa nóng, : " có gì khẩu vị uống sữa tươi , qua mấy giờ tốt lên."

      Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, vô lực tựa vào trong ghế xoay.

      Buổi trưa nằm lát, Quyền Sơ Nhược cảm thấy khá hơn chút. Vụ án chất chứa mấy ngày trước, chưa kịp sửa sang lại, thời gian thể trì hoãn nữa.

      Cũng may buổi chiều triệu chứng từ từ giảm bớt, công việc trong tay miễn cưỡng coi như là làm xong.

      Giờ tan sở, đúng lúc Lục Cảnh Hanh xuất tại phòng luật sư. dừng xe xong vào, lập tức mọi người liền vây xem.

      Bình thường đến tìm Quyền Sơ Nhược, trừ người trong cuộc, cũng chỉ có Quyền Yến Thác. Mọi người đều biết Quyền Yến Thác là em trai , mặc dù cấp bậc nhà họ Quyền cao cấp, nhưng lại khó tiếp xúc nên ai dám đến gần.

      Hôm nay Lục Cảnh Hanh vừa xuất , cả phòng luật sư cũng rối loạn lên.

      "Người đàn ông này ai vậy?"

      " ấy đến tìm chị Quyền, các người xem người đàn ông này lai lịch như thế nào?"

      " biết, nhưng ấy rất đẹp trai, cười lên dịu dàng."

      Thái độ Lục Cảnh Hanh thỏa đáng, lúc ánh mắt mọi người vây xem, khí định thần nhàn (như là thoải mái, bình thường) tới lầu hai.

      mảnh xôn xao ở bên trong, Tống Văn đặc biệt tự nhiên tiến lên, ném cho mọi người cái ánh mắt ‘các người yên tâm, tôi nhất định tìm ra đáp án’, chẳng sợ hãi nghênh đón, "Xin hỏi tiên sinh, ngài là ai?"

      Lục Cảnh Hanh lễ độ cười cười, ánh mắt thâm thúy lộ ra sáng loáng, "Tôi là Lục Cảnh Hanh."

      Lục Cảnh Hanh? tên này vừa ra, chung quanh có vô số thanh.

      Ngân hàng nhà họ Lục, người thành phố Duật Phong, ai biết?!

      "Ngài tìm chị Quyền?" Tống Văn kiềm chế lại tâm tình kích động, lại hỏi.

      Lục Cảnh Hanh cong môi, : "Tôi tới đón bà xã tan việc."

      "A ——"

      Toàn bộ vang lên tiếng kinh hô.

      ra là, Lục Cảnh Hanh chính là ông xã thần bí của chị Quyền!

      Tống Văn ngơ ngác mấy giây, cuối cùng phục hồi tinh thần lại. nàng theo bên cạnh Quyền Sơ Nhược lâu nhất, nghe kết hôn, nhưng chị Quyền có tuyên bố tin cưới, cũng còn mời mọi người tham gia hôn lễ.

      Ngoại giới lời đồn đãi rất nhiều, Tống Văn vẫn cho là đúng . Dù sao trong thời gian hai năm này, bọn họ lần cũng chưa từng thấy qua có đàn ông tới đón đưa đón Quyền Sơ Nhược, cũng còn thấy từng có dây dưa với đàn ông gì.

      Duy nhất có ấn tượng, là người đàn ông mặc quân trang lần trước tới. Nhưng Tống Văn cảm thấy, người thủ trưởng niên kỷ kia, cũng thích hợp với Quyền Sơ Nhược.

      "Cái đó......" Tống Văn có chút cà lăm, "Em hỏi chút."

      "Được." Lục Cảnh Hanh cũng gấp gáp, giọng điệu ôn hòa.

      Chìm đắm trong nụ cười mê người của , Tống Văn nghĩ thầm người đàn ông này khẳng định phải lừa gạt!
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :