1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hệ liệt thực hoan giả yêu :Quyền Sơ Nhược và Lục Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 15.1
      Ánh nắng sáng sớm, xuyên thấu chiếu vào rèm cửa màu trắng. Nhiệt độ ấm áp, Làm người ngủ say tỉnh lại.

      Quyền Sơ Nhược mở mắt, cả người cũng lờ mờ phát giác ra. đờ đẫn mấy giây, trong đầu mới nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua. Sau lưng dán thân thể đầy lửa nóng, quay đầu , thấy Lục Cảnh Hanh nhắm mắt lại, còn chưa có tỉnh.

      Thở khẽ thở ra hơi, động đậy thân thể né tránh, nhưng bên hông chua xót thiếu chút nữa để cho la lên thành tiếng. Cái eo muốn đứt ra, vừa mỏi vừa đau!

      "Đáng chết!"

      Quyền Sơ Nhược cắn răng , hai mắt nén giận nhìn người đàn ông phía sau. Cầm thú! phải lên giường thôi sao, còn cần dùng sức như thế? Làm cho toàn thân đều đau muốn chết!

      Hai tay chống lên nệm, Quyền Sơ Nhược miễn cưỡng ngồi dậy. Nhưng người đều mặc gì hết, Muốn nhặt áo ngủ ở dưới chân giường là cực kì khó, tay có sức, thậm chí còn thể khom lưng.

      "Muốn cái này?" Người đàn ông bên cạnh chợt lên tiếng, cầm áo ngủ đưa tới.

      Quyền Sơ Nhược kinh ngạc quay đầu, mắt thấy nụ cười tà mị khóe miệng , " ra cần thiết phải mặc, dù sao trong phòng này có lạnh."

      Kéo áo ngủ từ trong tay , Quyền Sơ Nhược bực tức vén chăn lên, nhịn xuống khó chịu ở hai chân, kiên cường vào phòng tắm. ngủ chưa đủ, nhưng vẫn tỉnh táo, trái ngược với , có cách nào chịu được cả người trần truồng như thế.

      Đóng cửa phòng tắm, hai tay Quyền Sơ Nhược vịn bệ rửa tay, hàm răng cắn chặt cánh môi. Xương cốt toàn thân đều đau, nhất là eo với chân. Giữa hai chân đau rát, để cho đầu quả tim phát run.

      Cúi đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống giữa hai chân, mơ hồ có vết máu cùng dấu vết màu trắng khô khốc.

      Quyền Sơ Nhược ngẩn người, khi thông suốt thoáng chốc sắc mặt như lửa đốt.

      Cốc cốc——

      Cửa phòng tắm bị người gõ vang, Lục Cảnh Hanh tựa lưng ngoài cửa, môi mỏng hé mở, "Ngâm nước nóng , như vậy thoải mái chút."

      Quyền Sơ Nhược mím môi, có lên tiếng. nghe tiếng bước chân bên tai xa, sau đó mới tới bên bồn tắm để ngâm nước nóng.

      Thân thể như vậy, quả là nên ngâm nước nóng. Cũng may trong phòng tắm cũng có nước nóng, ngồi vào trong bồn tắm, thân thể ngâm ở bên trong mảnh ấm áp, lập tức tỉnh táo lại.

      Mặc dù ngâm rất thoải mái, nhưng Quyền Sơ Nhược cũng dám trì hoãn. Hôm nay có chuyện quan trọng, tính toán thời gian, từ bồn tắm ra ngoài, tắm rửa sau đó phủ thêm áo ngủ.

      Phòng ngủ giường là mảnh xốc xếch, Quyền Sơ Nhược nhịn được nhìn kỹ. Lục Cảnh Hanh có ở phòng ngủ, chủ động xuống lầu tắm rửa. Nhưng là tối hôm qua đột nhiên tới đây, quần áo mới cũng có.

      "Tắm xong rồi hả?" Ngoài cửa có người vào, Quyền Sơ Nhược nhìn thấy Lục Cảnh Hanh quần áo chỉnh tề, hơn nữa hôm nay ăn mặc hết sức thỏa đáng.

      "Em." Lục Cảnh Hanh đưa túi đồ từ trong tay mình cho .

      Quyền Sơ Nhược nhận lấy, liếc mắt thấy tất cả quần áo đều đầy đủ, ở chổ này chọn xong lễ phục.

      "Thay đồ nhanh lên." Lục Cảnh Hanh giọng thúc giục , ánh mắt vô hại.

      Thời gian gần tới, Quyền Sơ Nhược theo dõi , trầm giọng : " ra ngoài."

      "Tại sao?" Lục Cảnh Hanh nhún vai, chỉ chỉ đồ lễ phục, cười hỏi: "Em chắc chắn tự mình có thể kéo khóa kéo lên ư?"

      Khóa kéo lễ phục ở sau lưng, từ sau cái cổ mực kéo dài đến phần eo, Quyền Sơ Nhược nổi giận, mình kéo rất khó khăn.

      " chỉ muốn giúp đỡ." Lục Cảnh Hanh khoanh tay trước ngực, đàng hoàng .

      Ánh mắt người đàn ông thâm thúy xẹt qua trước ngực , cười : "Hơn nữa, tối hôm qua mở đèn làm, cho nên xem rất ràng."

      Mẹ nó!

      Quyền Sơ Nhược cố nén tức giận, tự với mình thể nổi giận. Hôm nay là ngày tốt của Quyền Yến Thác, vì em trai mình, cũng thể cào nát mặt người đàn ông này!

      "Giúp em nhé." chuyện, Lục Cảnh Hanh đưa tay cởi áo ngủ dây của ra, lấy đồ lót ra, trực tiếp đưa đến trước mặt .

      Vốn là còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lúc này Lục Cảnh Hanh làm chuyện xấu như vậy, ngược lại Quyền Sơ Nhược bình tĩnh trở lại. Làm cũng làm rồi, cũng có gì phải sợ.

      Hai người cùng làm, theo đạo lý mà tốc độ nên nhanh hơn. Nhưng vấn đề là nam nữ, rất đơn giản là thay quần áo, lại ước chừng giày vò nửa giờ.

      Cuối cùng thể nhịn được nữa, Quyền Sơ Nhược đỏ mặt, thở nặng, "Lục Cảnh Hanh, lấy móng vuốt lại ngay cho tôi!"
      Phong nguyet thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 15.2
      mới vừa mặc vào, liền đưa tay cởi ra, chỉ là chơi đùa áo lót tới tới lui lui mười mấy lần.

      Mắt thấy sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là nổi giận lên. Thức thời Lục Cảnh Hanh giơ tay lên, bảo đảm : "Được, thu hồi."

      Hít sâu hơi, hai tay Quyền Sơ Nhược run run cài nút áo, động tác nhanh chóng mặc xong áo lót. Kế tiếp đổi lễ phục, Lục Cảnh Hanh cũng quấy rối, hơn nữa rất phối hợp chuẩn bị kéo khóa cho .

      "OK!" Lục Cảnh Hanh quét mắt nhìn người ăn mặc chỉnh tề, nụ cười dịu dàng.

      Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, liếc nhìn người trong kính, đáy lòng hơi kinh ngạc. rất ít mặc như vậy, bình thường ra tòa đều mặc trang phục nghề nghiệp. Hôm nay mặc bộ lễ phục màu sắc này lên người, làm cho biến thành người phụ nữ quyến rũ và mềm mại.

      Chỉ là thiếu mắt kiếng, theo bản năng tìm, nhưng bị Lục Cảnh Hanh ngăn lại.

      "Em như vậy rất đẹp mắt." Giọng của thấp.

      Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác cổ chợt lạnh, kim cương tia sáng chói mắt bắn ra bốn phía, động tác Lục Cảnh Hanh dịu dàng cài xong móc khóa, môi mỏng , "Thích ?"

      Phụ nữ có ai thích kim cương.

      Môi Quyền Sơ Nhược nhấp , tròng mắt đen lóe sáng. ra tính tình có chút khác, từ đối với mấy cái châu báu đồ trang sức này cũng có cảm giác quá lớn. Nhưng lúc này giờ phút này, ánh mắt Lục Cảnh Hanh chuyên chú lại ấm áp, thế nhưng chậm rãi gật đầu, khóe miệng dâng lên nụ cười.

      "Cám ơn." Quyền Sơ Nhược tiếng cám ơn, đầu ngón tay chạm lên cái dây chuyền kim cương kia.

      Cầm lấy áo choàng lông màu đen phủ thêm cho , lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh rơi vào hông của , " Bây giờ chúng ta lên đường, thời gian vừa đúng lúc."

      Bữa ăn sáng chưa kịp ăn, Quyền Sơ Nhược như là muốn đói bụng. Nhưng lên xe, Lục Cảnh Hanh đưa cho hộp giữ nhiệt, bên trong có cháo táo đỏ nóng hổi, còn có bánh màn thầu bơ.

      "Ăn ." Hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, vẻ mặt yên lặng.

      Quyền Sơ Nhược nhép nhép miệng, nhịn được hỏi : " ăn chưa?"

      "Ăn rồi." Lục Cảnh Hanh lái xe ra làng du lịch, dọc theo đường cao tốc hướng thành phố chạy , "Lúc em tắm ăn."

      ra là như vậy.

      Quyền Sơ Nhược bĩu môi, gì, cúi đầu ăn. Tối hôm qua ăn cái gì cả, dự tính hôm nay cũng còn cơ hội ăn, nếu là tại lấp đầy bụng, vậy phải chịu đói rồi.

      Lái xe tới đến khách sạn, bên ngoài ít xe. Lục Cảnh Hanh giao xe cho người giữ cửa, dắt người bên cạnh vào trong.

      Hôm nay ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ cũng hơi cao. Quyền Sơ Nhược khép lại chặt áo choàng, theo bước chân của về phía trước, chỉ là hai chân ê ẩm, nhanh, chỉ có thể bước .

      Lục Cảnh Hanh quét mắt động tác của , đáy mắt thâm thúy thoáng qua nụ cười.

      tới tầng cao nhất của phòng tiệc, quả nhiên là người người nhốn nháo. Phạm Bồi Nghi thấy con đến, mừng rỡ vẫy tay, "Ái chà, các con tới rồi, mau tới đây."

      Lục Cảnh Hanh lôi kéo người bên cạnh quá đến, khéo léo gọi người tới: "Mẹ, hôm nay mẹ xinh đẹp."

      Phạm Bồi Nghi đối với con rể tán dương rất thích, bà thân thiết vỗ vỗ tay của , : "Cảnh Hanh, con xem ba con bên kia , mình ông ấy ứng phó được nhiều khách như vậy."

      "Được ạ." Lục Cảnh Hanh gật đầu, xoay người nắm tay Quyền Sơ Nhược cái.

      Nhìn bóng lưng xa, ấm áp trong tay Quyền Sơ Nhược biến mất trong nháy mắt. nắm chặt năm ngón tay, nắm lấy khoảng trống.

      "Sơ Nhược, con giúp mẹ gói bao tiền lì xì." Phạm Bồi Nghi tiện tay đưa cho xấp bao lì xì, phân phó : "Con theo danh sách tên người viết chữ lên, ngàn vạn đừng sai lầm đó."

      Mắt thấy con ngây ngẩn, Phạm Bồi Nghi giơ tay lên đẩy , "Sơ Nhược, nghe được ?"

      "Dạ." Quyền Sơ Nhược thu hồi ánh mắt, cầm bút bàn lên, quy củ viết tên lên. Những thứ chuyện vặt vãnh này chỉ có thể người trong nhà làm.

      Mười giờ sáng hôn lễ đúng lúc bắt đầu. Thời điểm chú rể ở hậu trường, Quyền Sơ Nhược nâng váy len lén chạy tới, giúp sửa sang lại nơ, lời mà người điều khiển chương trình dặn dò cho biết.

      "Chị, em đẹp trai ?" Quyền Yến Thác hả hê hỏi.

      Quyền Sơ Nhược nhìn mặt em trai bướng bỉnh, nụ cười phát ra từ trong đáy lòng, "Đẹp trai ngây người!"

      Hai chị em nhìn nhau cười, có chị thổi phồng, Quyền Yến Thác tự kỷ cười ra tiếng.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 15.3
      Bên ngoài phòng tiệc có động tĩnh, Quyền Sơ Nhược từ đài xuống, liền gặp được người đàn ông đứng bên cạnh ba mình. Hôm nay có mặc quân trang, mà mặc âu phục với cà vạt, ít thân uy nghiêm, nhưng thêm mấy phần nhu hòa.

      Quyền Chính Nham thấy Liêu Phàm tới rất vui vẻ, nắm tay của thả, hai người điều gì. Mà bé kia đứng ở bên cạnh Liêu Phàm, cũng mặc lễ phục cùng màu màu đen giống , đôi mắt to tò mò nhìn quanh.

      Lâm Lâm nhìn thấy Quyền Sơ Nhược, e dè chạy tới chủ động chào hỏi, "Chị Quyền."

      Quyền Sơ Nhược cau mày, cười qua loa lấy lệ, "Chào ."

      Bề ngoài hôn lễ này, là lần đầu tiên Lâm Lâm nhìn thấy. ta hưng phấn nắm quả đấm, hỏi "Wow, em trai chị kết hôn nhìn khung cảnh hoành tráng, tiệc cưới có bao nhiêu bàn? Trời ạ, còn có nhiều như vậy thủ trưởng......"

      mình ta , hoàn toàn thấy càng ngày sắc mặt Quyền Sơ Nhược càng lạnh.

      "Chuẩn bị xong chưa?"

      Lục Cảnh Hanh nhanh tới đây, Lâm Lâm nhìn thấy sửng sốt.

      "Xin chào, em tên là Lâm Lâm." Lâm Lâm chủ động đưa tay, tự giới thiệu mình: "Em theo Liêu Phàm tới đây."

      Ngược lại ta cũng kiêng dè chút nào, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lảng tránh.

      Nghe được lời của ta..., môi Lục Cảnh Hanh mấp máy, : "Xin chào, tôi là Lục Cảnh Hanh."

      Lục Cảnh Hanh? Lâm Lâm có chút xấu hổ, ta biết người này.

      Thấy mặt ta lờ mờ, Lục Cảnh Hanh giơ tay lên chạm vai Quyền Sơ Nhược, nụ cười dịu dàng: "Tôi là chồng ấy."

      "À......" Lâm Lâm cả kinh, mặt là kinh ngạc và kích động.

      Khúc nhạc hôn lễ vang lên, Liêu Phàm từ trong đám người lui ra ngoài, thấy tình huống của bên này vội tới. Lâm Lâm liên tiếp ngoắc tay với ấy, nụ cười ngọt ngào.

      Quyền Sơ Nhược phiền não xoay tầm mắt, nắm tay Lục Cảnh Hanh, lôi kéo đến hàng phía .

      Bàn tay của lạnh lẽo, Lục Cảnh Hanh trở tay giữ chặt năm ngón tay , khóe mắt tự chủ trầm xuống.

      Khi toàn trường cũng vang lên ba chữ "Tôi nguyện ý" kia, đáy lòng Quyền Sơ Nhược phức tạp. tận mắt chứng kiến em trai mình nhất lập gia đình, hốc mắt ê ẩm.

      Từ cùng nhau lớn lên, mặc dù em trai luôn muốn vì chị mình ra mặt, nhưng Quyền Sơ Nhược hề cho em mình cơ hội như vậy. là chị cả trong nhà, em trai hơn , trong tiềm thức của đều muốn bảo vệ em mình.

      Hai chị em này luôn có ý niệm như vậy, người so với người cường thế độc lập. Kết quả là, còn là em trai chị ức hiếp và tính toán nhiều.

      ra ở đâu là ức hiếp và tính toán đây? Trong lòng Quyền Sơ Nhược ràng, em trai chỉ là dụ dỗ vui vẻ. Nên em trai dùng phương pháp của mình cưng chiều và che chở chở cho chị nó thôi.

      "Các em phải hạnh phúc." Chóp mũi Quyền Sơ Nhược ê ẩm, trong hốc mắt có lệ trong suốt đảo quanh. nhìn thấy mắt mẹ chứa lệ nóng giống mình, nhàng đưa tay ôm bà vào trong ngực.

      Khung cảnh hôn lễ rất cảm động, trái tim Lục Cảnh Hanh khẽ lay động, hồi tưởng cảnh hôn lễ của , có chút chi tiết nhớ được. Có thể nhớ, chính là ngày đó uống rất nhiều rượu.

      Phía sau cách đó xa, gương mặt nghiêng tuấn tú của Liêu Phàm mỉm cười, theo bản năng tìm kiếm Quyền Sơ Nhược. Lúc này cúi đầu, thấy mặt.

      Nhưng Liêu Phàm cho dù thấy được, cũng có thể đoán được mắt nhất định chứa lệ nóng.

      Tình cảm chị em bọn họ, so với hay bất luận kẻ nào cũng ràng.

      Cuộc hôn lễ này, bởi vì cả nhà ba người của Lăng Cận Dương tham dự, có vẻ náo nhiệt hơn. Đâu Đâu tuy tuổi còn , nhưng khả năng làm sôi động khí lại là số .

      bé đứng ở đùi ba mình, kêu to lên: "Hôn hôn ——"
      Phong nguyet thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 15.4
      Tất cả mọi người ngờ, bé còn tuổi, có thể ra những lời này. Lúc ấy Đồng Niệm khiếp sợ, mà Lăng Cận Dương bất đắc dĩ nâng trán, gương mặt tuấn tú nhuộm đầy lo lắng.

      nhóc quậy này nhà , sau khi lớn lên làm sao có thể được?!

      Bởi vì Đâu Đâu mở màn, tất cả mọi người ồn ào lên theo. Tiếng huýt sáo, liên tiếp.

      Quyền Yến Thác hướng về phía Đâu Đâu giơ ngón tay cái lên, lớn ăn ý trao đổi ánh mắt. nhóc này, thể thương, thời khắc mấu chốt tuyệt đối có như xe bị tuột xích!

      Giỏi lắm!

      Nghi thức hôn lễ qua, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Hơn trăm bàn long trọng cảnh tượng hoành tráng, Quyền Sơ Nhược nhìn cũng choáng váng. Mọi người dồn hết sức lực cúi đầu muốn chuốc say dâu chú rể, phải có người có thể trấn áp cảnh này.

      Nguyên nhân là có Quyền Chính Nham ở đây, tất cả mọi người dám lỗ mãng. Nhưng hôm nay là tiệc cưới, ý tứ chính là mời rượu, có cách nào gò bó.

      Lăng Cận Dương phải chăm sóc bà xã mình, còn giúp Quyền Yến Thác đỡ rượu, có chút lực bất tòng tâm. Ngược lại Trì Việt tích cực, trước sau theo chạy tới chạy lui, nhưng bản thân ta điên khùng ầm ĩ, còn chưa ra hình dáng gì, chính mình cũng uống say rồi.

      Quyền Sơ Nhược rửa mặt, từ phòng vệ sinh ra ngoài. trở về, cổ tay xiết chặt, chợt bị người kéo đến trong ngực.

      Hơi thở quen thuộc, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh.

      "Sao ở chỗ này?" Quyền Sơ Nhược cau mày, hỏi .

      Lục Cảnh Hanh xoa trán cái, thanh có chút khó chịu, "Rượu trong tiệc cưới nhà em có bao nhiêu độ?"

      À?

      Quyền Sơ Nhược thầm kêu tiếng được, ngửi được mùi rượu người của , biết cũng uống ít.

      Ban đầu là chọn rượu, chọn loại của mình thích, rượu cao độ. để ý đến cái số độ này, cũng rất nhiều người khó khăn mà tiếp nhận.

      " có sao chứ?" Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy đôi mắt hết sức sáng ngời của . Bất quá trạng thái còn tốt, chuyện ràng, đại não suy nghĩ cũng bình thường.

      " đừng tìm hồ sơ của rượu" Lòng Quyền Sơ Nhược có chút giận lên, đám người này từng người chết , khi dễ người ta cũng khi dễ đến nhà !

      cất bước , lại bị Lục Cảnh Hanh đưa tay kéo trở về.

      môi nóng lên, mắt thấy cúi Lục Cảnh Hanh mặt xuống hôn . Giữa răng môi dây dưa ngừng, đôi tay Quyền Sơ Nhược chống đỡ ở trước ngực , lực độ kháng cự từ từ mềm .

      Hồi lâu, Lục Cảnh Hanh thỏa mãn buông ra môi, nhìn chằm chằm mặt của , cười : "Tốt hơn nhiều rồi."

      Ngón tay chạm lên cánh môi Quyền Sơ Nhược, vuốt chỗ bị hôn sưng đỏ.

      Quyền Sơ Nhược vẫn còn ở thở dốc, gương mặt khẽ phiến hồng. tựa vào trước ngực to lớn của người đàn ông, cả trái tim kịch liệt nhảy lên.

      Chỗ rẽ bên cạnh, có bóng dáng cao to đứng vững vàng. Khóe mắt Lục Cảnh Hanh liếc qua, môi mỏng đè thấp hơn, tựa vào bên tai của , hỏi khẽ, "Tối hôm qua, làm cho em đau sao?"

      Quyền Sơ Nhược mím môi, có cách nào trả lời. ngẩng đầu lên, lại ngờ thấy phía trước có bóng lưng xoay người xa.

      Bóng dáng kia quen thuộc như thế, nhìn lầm. Mới vừa rồi cự ly ấy xa, những lời đối thoại này, khẳng định ấy cũng có thể nghe được.

      Quyền Sơ Nhược híp mắt cái, rời khỏi lồng ngực Lục Cảnh Hanh, trầm mặt tới trong phòng bữa tiệc, "Tôi xem chút."

      rời , mày kiếm Lục Cảnh Hanh ngả ngớn (ngả ngớn như thể là nghiêm túc), vẻ mặt lạnh xuống.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 16.1
      Trong đại sảnh tiệc cưới, thanh ồn ào liên tiếp. Quyền Sơ Nhược xách theo làn váy lễ phục tới, đường có người kéo cổ tay của , kéo qua bên, "Những người đó náo loạn đến điên rồi, em qua đó chắc là phải bị ép uống rượu."

      Giọng quen thuộc bên tai, Quyền Sơ Nhược nhíu mày, gương mặt Liêu Phàm tuấn tú phản chiếu ràng. Có mấy ngày thấy , nhìn cả người cũng có thay đổi gì, thể làm gì khác hơn giống như là gầy ít.

      Khẽ đẩy tay của ra, Quyền Sơ Nhược khẽ mỉm cười, trong nụ cười kia ra chưa từng thấy xa cách như thế, "Ngày hôm nay, bọn họ muốn náo loạn cũng được, người nhà chúng tôi, ai có thể bắt nạt!"

      Liêu Phàm ngớ ngẩn, nhìn về ánh mắt của yên tĩnh lại. ‘người nhà của chúng tôi’, nhà của chúng tôi trong đám người này, có phải cũng bao gồm cả Lục Cảnh Hanh hay ?

      Biết tính tình của tính bướng bỉnh, Liêu Phàm cười thu tay lại, : "Vậy thôi, với em cùng nhau qua đó."

      " cần." Ánh mắt Quyền Sơ Nhược lóe lên, nhìn về người phía trước, "Lâm tiểu thư uống rượu cũng nhiều, chăm sóc ấy ."

      Dứt lời, Quyền Sơ Nhược mím môi lách người bước qua , bước dừng lại.

      Liêu Phàm ngẩn ra, mắt thấy cũng quay đầu lại xa, ánh mắt từ từ chán nản. Giây lát, quay đầu , quả nhiên thấy trong tay Lâm Lâm cầm ly rượu, người cười hì hì uống rượu. Môi mím , bước nhanh tới phía ta, đưa tay đè lại ly rượu trong tay của ta.

      Lâm Lâm thấy người đàn ông trước mặt, lập tức đứng dậy chào, : "Thủ trưởng!"

      Hai má ta phiến hồng, toàn thân là mùi rượu, Liêu Phàm tự chủ cau mày, giữ chặt bả vai của ta, để cho ta ngồi vào trong ghế, được lộn xộn.

      Người mang tới say rượu, Liêu Phàm chỉ có thể rời trước, sau khi cùng Quyền Chính Nham lời tạm biệt, vội vàng kéo Lâm Lâm, hai người cùng rời khỏi.

      Nhìn bóng lưng bọn họ xa, tròng mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống. quay đầu, (***************) sau đó tới bàn có tiếng ầm ĩ, quát: "Là chia ra uống hay là uống hơi?"

      Mọi người sửng sốt, thấy mà lòng cũng căng lên. Những người này đa số đều biết tửu lượng của Quyền Sơ Nhược, dám lỗ mãng với . Nhưng cũng đến nơi này rồi, nếu lâm trận mà lùi bước, có mặt mũi!

      "Uống hơi!"

      Có người nhắm mắt lên tiếng.

      Quyền Sơ Nhược gật đầu cái, rót chai rượu trắng vào trong ly lớn, phân cho người đối diện. bưng ly lên ngửa đầu uống, hai lời.

      Trì Việt bị ép đến chóng mặt, thấy có người cho chỗ dựa, ý cười hưng phấn, mắng: "Đám cháu chắt các người, chờ chị tôi phát uy !"

      Căn bản Quyền Yến Thác lên tiếng, gương mặt tuấn tú tựa vào đầu vai Sở Kiều, môi mỏng nâng lên, đặc biệt tính toán phen.

      Sở Kiều ngược lại lo lắng thôi, ấy nhìn Quyền Sơ Nhược uống ly rượu kia, muốn ngăn cản mấy lần, nhưng tìm được cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn uống hơi cạn sạch.

      Chung quanh hoàn toàn an tĩnh lại, Quyền Sơ Nhược giơ ngược cái ly trong tay xuống, ánh mắt nhìn về mọi người, "Thế nào, muốn uống nữa ?"

      Trì Việt té ở trong ghế, hôn mê.

      Sở Kiều coi như là hoàn toàn kinh ngạc, ấy ngờ tửu lượng chị Quyền tốt như vậy!
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :