1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hệ liệt Thập tam vĩ hồ : Tiếu - PemDan (40)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan


      Chương 33




      Ánh sáng chiếu vào mí mắt ta...

      Ta ở đâu?

      nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, giấc mộng như như ảo kia vẫn còn ràng… Thời gian hơn sáu vạn năm cứ như vậy mà hằn sâu trong kí ức…

      Ta ngồi giường lớn, khung cảnh này, thân thể này, ràng vẫn là thời đại của “Tiếu”, thân xác của “Tiếu”. Trong đầu mớ hỗn độn, này là ai? Ta là ai?

      Là Thập Tam Vĩ Hồ từng tàn sát Tam giới?

      Là Cửu vĩ Bạch Hồ ngu ngốc con người?

      Hay chỉ là phàm nhân Lưu Diệp xui xẻo bị kéo đến thế giới này?

      Bên trong ta còn tiếng đối lập của “Lưu Diệp” hay “Tiếu”, chỉ có duy nhất mình “ta”.

      Là Tiếu hấp thu Lưu Diệp hay Lưu Diệp nuốt lấy Tiếu?

      Có quan trọng sao? Dù sao chúng ta vốn là .

      Trong cơ thể cuồn cuộn chân khí, ta cảm giác sau giấc ngủ dài kia, có lẽ có gì đó xảy ra với ta. Ngầm vận chân khí vòng, ta phát còn chút Tán thần đan nào trong cơ thể nữa…

      Điều này… có trong kí ức của ta.

      Tán thần đan được giải hết, vốn nằm trong số kiếp của “Tiếu”…

      Ta thấy tất cả quá khứ, thậm chí là cả tương lại của kiếp này, kết cục của “Tiếu” vốn chỉ có : hồn phi phách tán, sau hai ngàn năm tụ hồn mới chuyển sinh thành phàm nhân Lưu Diệp.

      Tương lai đó vốn dĩ xảy ra, nhưng tại ta ở đây… Vậy chứng tỏ kết cục của “Tiếu” cũng thay đổi. Mà thay đổi đó, bắt nguồn từ xuất của Lưu Diệp... Lưu Diệp, là biến số làm thay đổi số phận của Tiếu, cũng là số, nếu như ta cẩn thận, có thể tương lại có Lưu Diệp nữa…

      Ta day trán suy nghĩ, vốn dĩ kết cục của “Tiếu” là sau ba năm tỉnh lại liền tìm tiểu bảo bối Vương Nhi, sau đó…

      Tiếng chén vỡ vang lên bên thềm cửa, tiếng kinh hách của Hải Kỳ kéo ta ra khỏi suy tưởng. “Thần tôn!?”

      Ta nhìn chằm chằm nàng, gấp gáp tiến bươc về phía nàng. Càng gần, khuôn mặt trong ký ức càng lên ràng, như thể người đó chưa từng chết , chưa từng biến mất sau tám mốt đạo Thiên Lôi vậy…

      Thiên Sát… Thiên Sát… Ta chờ nàng rất lâu rất lâu…

      Cuối cùng ta cũng gặp được nàng…

      Nhưng mà Thiên Sát…

      “Th… Thần tôn…” Hải Kỳ trợn mắt, sợ hãi nắm lấy bàn tay ta siết cổ nàng…

      “Vì sao nàng muốn giết tiểu bảo bối của ta?” Tay ta run lên, hoàn toàn thể xuống lực… Kí ức à kí ức, ngươi vẫn luôn luôn ngăn cản ta thương tổn nàng… Nhưng nếu ta giết nàng, người chết chính là tiểu bảo bối!

      “Thần tôn… Ta có…Ta… chưa từng có ý thương tổn Vương… Vương Nhi nương …”

      “Ngươi …” Hình ảnh kia vẫn còn lên ràng, chính mắt ta chứng kiến nàng đâm kiếm xuyên tim tiểu bảo bối…

      “Ta… ta có… Ta kh…”

      “Ngươi làm gì!!?”

      Tiếng trẻ thất thanh vang lên, ngay sau đó bóng áo đỏ lao đến tấn công ta, vẫn còn như vậy… Tứ vĩ của ta… Ngươi rời khỏi ta năm vạn năm cuối cùng cũng có ý chí riêng rồi…

      “Thả Hải Kỳ tỷ tỷ raa!!!” tay ta nắm đầu Vân Nhi, con nhóc ngừng quẫy đạp tấn công ta, tay kia vẫn nặng siết cổ Hải Kỳ. Trong lòng tính toán, con nhóc này chấp niệm với Thiên Sát rất sâu… Rồi ngày nó thức tỉnh hoàn toàn, sau đó theo Thiên Sát gây bất lợi cho tiểu bảo bối…

      Có nên nhân lúc này trừ luôn ?

      “Tiếu! Buông tay!”

      Hai tay của ta dùng lực cứng đờ, tiểu bảo bối… tiểu bảo bối… câu “ta ngươi” kia vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng chẳng phải thành thân sao…

      “Nàng ở đây làm gì?” Ta phát giọng chút độ ấm, hai tay từ từ thả lỏng. Hải Kỳ ôm cổ ho khan trượt xuống nền đá, Vân Nhi vùng thoát khỏi tay ta chạy tới đỡ Hải Kỳ.

      “Ngươi là đồ vô ơn! Mẹ chỉ vì tìm dược cho ngươi mà trọng thương chỉ còn nửa mạng! Hải Kỳ tỷ tỷ vì giải độc cho ngươi lao tâm khổ tứ ngày đêm! Ngươi vừa tỉnh dậy lời nào liền muốn giết tỷ ấy!!” Nhóc con nhìn ta lên án, hai bàn tay vẫn ngừng vuốt ngực cho Hải Kỳ.

      “Tiểu Vân Nhi… Im miệng!”

      “Mẹ!!!”

      Ta bỏ qua Vân Nhi cùng Hải Kỳ, tiến đến nắm lấy cổ tay tiểu bảo bối.

      “Ngươi… Buông…”

      “Kinh mạch yếu như vậy. Nàng thương tổn gân cốt còn lung tung!?” Ngón tay ta dò xét mạch đập của nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở gấp gáp đều đặn, lực tay yếu ớt…

      Nàng yếu đến mức này rồi…

      liên quan đến ngươi!” Bắt gặp ánh mắt né tránh của tiểu bảo bối, tâm ta liền thắt lại… cỗ bi thương dâng lên trong lòng ta,

      Ta từng hứa bảo hộ nàng cả đời vô ưu.

      Cuối cùng nàng lại vì ta mà đứt hết kinh mạch, võ công bao năm khổ luyện đều bị phế.

      Ta vuốt ve từng tầng những vết sẹo dài lớn cổ tay nàng. Phải cắt sâu bao nhiêu mới làm vết sẹo ra như vậy?

      Tiểu bảo bối rốt cuộc trải qua những chuyện gì.

      “Ta … nàng dối đau mà… Là ta vô dụng bảo hộ được nàng.”

      … Là tự ta…”

      “Giờ ta ở đây rồi, ta bảo hộ nàng, cho dù là kiếp này hay kiếp sau.”

      “Ta…”

      Ta niệm quyết, tiểu bảo bối liền gục xuống vòng tay ta. Ta ôm nàng chặt. Aaa… bao lâu ta mới có thể ôm nàng thoải mái như vậy?

      Liếc mắt nhìn xuống Hải Kỳ cùng tiểu Vân Nhi, Hải Kỳ bắt gặp ánh mắt ta liền sợ hãi cúi xuống, Tiểu Vân Nhi mang ánh mắt căm tức nhìn ta. Hai mối họa này… Nể tình Hải Kỳ giúp ta giải độc, ta lưu mạng nàng ta thêm thời gian. Còn Vân Nhi… cuối cùng ngày nàng đối với ta ta sống ngươi chết, để tính sau vậy.

      Ta cẩn thận ẵm tiểu bảo bối lên, nàng ngủ trong vòng tay ta yên bình, nhưng hai quầng mắt thâm đen, làn da tái nhợt, môi tím tái khiến ta đau lòng thôi. Ta chưa chết, nàng đừng mong chết trước ta!


      ***


      Thiên Giới vẫn y như hơn năm vạn năm trước đây hề thay đổi, vẫn là cái vẻ yên bình giả tạo. Đám thiên binh gác cổng thấy ta từ xa lập tức đằng vân tiến tới.

      “Tiểu to gan! Dám xâm phạm địa phận Thiên Đình?”

      Tiểu bảo bối trong lòng hơi nhướng mày chút, có vẻ kẻ kia quát to làm ảnh hưởng giấc ngủ của nàng. Ta nhíu mày, từ bao giờ đám người Thiên Giới lấy lại lá gan to như vậy?

      “Tránh ra.” Ta nhướng mày nhìn . Chỉ là tiểu tướng cũng có thể hống hách như vậy? Mấy kẻ còn lại cũng đồng loạt bao vây xung quanh ta.

      “To gan! Chỉ là tiểu mà cũng dám làm càn!?”

      Chà… Mặc dù pháp lực của ta chỉ còn phần, nhưng cũng chưa đến mức bị vài cái thần tiên nho khi dễ chứ nhỉ?

      “Còn mau cút !?”

      “Cút … Là ta… Hay các ngươi?”

      “Ngươi…”

      Đám Thiên binh khiếp sợ nhìn hai chân chúng dần đóng băng với tốc độ nhanh chóng, số kẻ hoảng loạn, số bình tĩnh hơn liền đâm trường thương về phía ta. Hai tay ta tuy bồng tiểu bảo bối có chút hạn chế, tuy vậy cũng đến mức thể đối phó với lũ tạp nham này.

      ngọn trường thương phóng tới, ta dựng băng khiên đón lấy. Lại tiếp ngọn từ bên phải, lại từ bên trái. Trước mặt đánh tới ngọn trường tiên toan quấn quanh cổ ta.

      “Tầm thường.” Cho nên cả đời mới phải làm lính. Ta tới cái móng tay cũng động, tất cả đòn đánh tới đều bị băng khiên chặn đứng. Chúng càng lúc càng cuồng loạn, ra đòn thậm chí nhắm trúng mục tiêu. Càng hoảng loạn càng ra chiêu lung tung. Băng thân chúng càng nhanh ngưng kết, có kẻ sớm bị đóng băng tới ngang bụng.

      “Dừng tay!!!”

      Đám thiên binh cùng lúc thu tay, số sung sướng nhìn về phía bên kia, bên hả hê nhìn ta với ánh mắt “Ngươi chết rồi”.

      “Thiên Vương!”

      “Quảng Mục Thiên Vương!”

      Đám Thiên binh thấy liền nhao lên.

      “Ồ? Có việc gì mà Thiên Vương lại qua đây vậy?” Ta cười cười nhìn kẻ mới tới, toàn thân khải giáp cồng kềnh, mặt đỏ như lửa, hai con mắt vốn dĩ to lại còn trừng lên, tay phải quấn con rắn trắng, tay trái nâng ngọc như ý. đứng cao nhìn xuống có biết bao nhiêu là cao ngạo.

      Cũng giống y như ngày đó tại Tru Tiên đài.

      “Ta chỉ là qua vừa vặn gặp đám tướng biết phải trái này, cho nên phải tới giáo huấn chúng trận. Các ngươi cũng to gan. Dám đắc tội với Thần tôn đây sao!?” hào sảng lên tiếng, làm trong lòng ta cười run trận! Còn đám Thiên binh kia đồng loạt hóa đá hồi.

      Thần tôn? hồ ly nho , Thần tôn của giáo phái nho dưới Nhân Giới, từ bao giờ lại được Thiên Giới coi trọng như vậy?

      “Thiên Vương quá lời rồi, Bản Thần tôn dù sao cũng chỉ là tiểu …”

      “Ấy, sao ngài lại như thế? Cả Thiên Giới chúng ta ai cũng đều biết Thần tôn ngài pháp lực vô biên, nào dám coi thường?” cười cười nhìn ta.

      “Pháp lực vô biên… Giống như là năm vạn năm trước sao… Ta nhớ lúc đó hình như Ngài đứng khá gần ta phải…” Ta kéo dài giọng, nét cười mặt lập tức cứng lại. “Aiya… Bản Thần tôn có việc trước, Thiên Vương ngài tự dạo .”

      “Vậy Thần tôn ngài thong thả, ta đây tiễn.”

      Ta ôm tiểu bảo bối lướt qua đám Thiên binh thiên tướng vào trong Nam Thiên Môn. Mới có vài ngày ta lên đây có nhiều kẻ quên mất ta như vậy?

      “Thần tôn.” Tiếng của Quảng Mục từ đằng sau gọi với tới ta, ta kiên nhẫn quay đầu, đằng hắng tiếng. “Kẻ biết có tội, mấy thiên binh này mới được điều đến đây hôm nay, có thể tha cho họ tội vô lễ hay ?”

      nhắc ta cũng quên, nhìn về phía đám thiên binh dở khóc dở mếu bị đóng băng đến ngực bên kia, ta phất ngón tay giải chú cho chúng, cũng quay đầu thẳng tiến lên cõi Thanh Cảnh của lão già luyện thuốc.


      Cũng lâu ta ghé thăm lão rồi!

      Tác giả : PemDan



      Chương 34

      Từ xa cõi Thanh Cảnh ngửi thấy mùi thuốc tỏa nồng nặc, ta đường vào cửa lớn, ở phía trong vẫn còn vang vọng tiếng của mấy tiên đồng gác cửa.

      “Gia gia! Hồ ly lại đến rồi! Gia gia!!”

      “Ây ây… Ng..Ngươi gấp cái gì a… Nàng đến đến a…” Tiếng của lão già xem ra vẫn còn sung sức lắm.

      “Gia gia… chỗ chúng ta còn cái gì cho nàng lấy nữa a!”

      “Còn cái mạng của lão này.” Ta bồng tiểu bảo bối đứng trước cửa phòng luyện đan. Bên trong rất nóng! Tiểu bảo bối chịu được.

      “Ấy… Mạng… Ấy cha… Lâu lắm Thần tôn lại tới chỗ lão hủ chơi ah.” Cánh tay cầm quạt lò của lão run run, chòm râu rắng tinh còn có chút muội đen, xem ra là luyện đan.

      “Có việc cần nhờ lão.”

      “Ây… Được được!!”

      “Vậy lão ra hay để ta đóng băng lò luyện đan của lão rồi vào?”

      “Ấy! Ấy! Để lão ra, để lão ra. Cái này Tam muội chân hỏa để luyện đan lão kiếm ra cũng khổ cực lắm a. Chưa kể đan dược của lão mới luyện chín chín tám mốt ngày a…”

      “Lôi thôi. Ta cũng có thời gian với lão.” Ta thèm nhìn lão, quay đầu bước về phía đại cung, sảnh lớn cũng chỉ có duy nhất cái bồ đoàn. cẩn thận đặt tiểu bảo bối nằm xuống xong lão mới tất tả chạy theo phía sau ta, muội đen râu cũng biến mất. Ta cũng chẳng cần mào đầu, trực tiếp chỉ vào tiểu bảo bối “Trị cho nàng.”

      “Hả… À… Được được!!!” Ta lui lại ba bước để lão tiến đến bắt mạch cho tiểu bảo bối. Lão đầu tiên là kinh ngạc nhìn nàng, sau đó chép miệng, rồi lại thở dài, cuối cùng đứng lên hướng ta dậm chân.

      “Tiểu nương này chỉ là bị tổn thương kinh mạch chút ít a! Cơ thể suy nhược do mất máu quá nhiều trong thời gian dài mà thôi. Mấy hôm nữa tự khỏi! Vậy cũng phiền lão hủ…” Câu cuối lão lẩm bẩm trong miệng dám lớn.

      “Hử? “Chỉ là”? Nàng như vậy mà lão dám mấy hôm nữa tự khỏi? Ngươi có phải cái lang băm hay ?” Ta nheo mắt nhìn lão, nhiêt độ trong sảnh lập tức hạ xuống, đóng băng cả chòm râu của lão.

      “Ách… Ý ta là… nương này được tiên đan tiên thảo của lão bồi dưỡng từ a~ Sớm còn là phàm nhân mong manh yếu đuối nữa… Ách… Mấy cái nội thương gì đó của phàm nhân có vấn đề gì, có vấn đề gì…”

      ? Vậy sao ta cảm nhận được tia linh khí nào từ nàng…” Ta đá lão qua bên, tiến tới nắm lấy tay tiểu bảo bối. Nhìn nhìn lại, ta nhìn tiểu bảo bối lớn lên năm năm, cho dù đút cho nàng bao nhiêu thuốc tiên nàng vẫn như trước mang cơ thể phàm nhân. Khiến cho giấc mộng cùng tiểu bảo bối trường sinh bất lão sống đến thiên trường địa cửu của ta toi a!

      “Ầy… ra cũng dài.” Lão nhanh chậm từ khí lấy ra cái bồ đoàn ngồi xuống, sau đó vuốt tan băng chòm râu, hai mắt lim dim ra vẻ thế ngoại cao nhân…

      !” Ta lại lão cái nữa ngã nhào khỏi bồ đoàn.

      “Là… là… tiểu nương này hồn phách vốn là sát tinh.” Lão lồm cồm bò lên, ánh mắt ủy khuất nhìn ta buồn nôn. Mẹ nó! Sao xem bản mặt của lão có bao nhiêu nếp nhăn hả!? “Cho nên a… Từ số khổ, sát phụ mẫu sát huynh đệ, lưu lạc hồng trần, theo mệnh cách vốn là chết năm mười ba tuổi.”

      “Kẻ nào viết cái mệnh cách đó?”

      “Là Ti M… Ách! phải, là Thiên mệnh a!”

      “Hử?”

      “Là… ngài có lẽ nhìn ra a… Là nương này có tiền duyên với ngài. Là người… Ách!” Lão ngập ngừng khó , xem ra vẫn còn tưởng ta nhớ chuyện năm xưa sao?

      “Ngươi nàng là chuyển thế của Thiên Sát?”

      “Phải… phải!!!” Lão giật bắn dậy khỏi bồ đoàn, hai mắt trừng lớn sợ hãi nhìn ta, bộ dáng như thể sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào vậy.

      “Hừ! Ba cây ngân châm ngày đó lão tặng ta đến giờ vẫn gây hậu quả ít đâu.” Ta khinh bỉ liếc lão.

      Tán thần đan chẳng phải cũng chính từ đó mà ra sao? Thiên Sát vốn là Ma Quân mình cân cả Thiên Giới, há có chuyện ngày đó chúng ta bị Thiên Giới bắt dễ dàng như vậy? Nàng lại có thể hồn phi phách tán bởi tám mốt đạo Thiên Lôi cỏn con sao? Chắc chắn cũng tương tự như lúc ta rút độc cho tiểu bảo bối, nàng cũng vì ta mà Nguyên thần bị ăn mòn…

      Bản thân ta trước đây trúng Tán Thần Đan cũng là ở chỗ Vân Nhi bị phong ấn, nàng ta là bốn cái đuôi cuối cùng của ta, Thập Tam Vĩ chắc chắn vẫn còn dư độc. Cho nên con Xà kia bao năm qua sử dụng chính là loại Tán Thần Đan này.

      “T….Ta… Lão… Lão… A…”

      “Người đời gọi ngươi như thế nào Thái cái gì Lão Quân? Lại có thể chế ra cái loai độc
      hèn hạ như vậy?” Ta ném cho lão ánh mắt coi thường.

      “Oan uổng a… Cái đó vốn là Tuyệt Tình thủy. Chỉ để dành cho Thần tiên động phàm tâm tránh xa khỏi kẻ khiến động tâm mà thôi… là, chúng ta chỉ là muốn Ma Quân rời xa ngài, bảo hộ ngài nữa, Thiên Giới mới tránh được đại họa a…”

      “Đại họa kia phải tự các người rước lấy?”

      “…”

      “…”

      “Là Thiên Giới nợ ngài.”

      “Kệ nó cho qua , , tiểu bảo bối vì sao thể trường sinh?”

      “Ầy… Cái này… Vị này vốn trước đây sát nghiệp quá nặng, lại vì linh hồn toàn vẹn…”

      “Sát nghiệp nặng hơn ta sao?”

      “Ách! … Nhưng mà ngài ở dưới Vô Gian Địa Ngục vốn trả đủ tội nghiệt, còn Ma Quân chưa a… Nàng ngày đó nhập Ma cũng gây ít huyết tinh…”

      “Cho nên?”

      “Cho nên a… Vốn là Mười đời Mười kiếp tai ương bệnh ách, nhưng chỉ vì gặp Ngài nên mệnh cách thay đổi, vốn chết năm mười ba tuổi, lại được Ngài bảo hộ nuôi nấng đến nay… Còn lại cho dù có tu tiên hay dưỡng thân cường thể… vĩnh viễn cũng thể trường sinh bất tử…”

      vậy mười đời mười kiếp sau này ta phải bảo hộ nàng tốt rồi.” Trước khi ta rời khỏi Vô Gian, Địa Tạng từng ta phải trả nợ cho người. Ra là ý này.

      Ta vuốt lọn tóc mai rơi bên má nàng xuống, sắc mặt nàng vốn tái nhợt, nhưng tiên khí nơi này cực thanh tịnh, khiến tiểu bảo bối ngủ an ổn, cũng khiến nàng có thần sắc hơn rất nhiều. Ngay từ đầu dù nàng có phải Thiên Sát chuyển thế hay ta cũng để ý, nhưng quả nàng là Thiên Sát. Vậy Hải Kỳ…

      “Phải… Ta còn biết người, ta còn tưởng nàng ta là Thiên Sát chuyển kiếp?”

      “Chà… Theo như ta biết Địa Tạng Bồ Tát đưa phần lớn tàn hồn của Ma Quân vào Kết Phách Đăng, mất hơn bốn vạn năm mới đủ ba hồn, thêm vạn năm mới thành
      bảy phách… Cuối cùng đưa đầu thai trở thành nử tử kia…”

      “Vậy tiểu bảo bối từ đâu kết hồn?” vậy chân chính Địa Tạng là muốn ta bảo hộ Hải Kỳ?

      “Cái này ta cũng a… Chỉ là khi Linh hồn kia đầu thai vốn cũng phải chịu nguyền mười kiếp, nhưng sau đó lại có linh hồn nữa của Ma Quân nhập vào luân hồi…”

      “Vậy tức có hai người?”

      “Có thể cho là vậy… Ngài gặp vị này trước cũng là có tiên duyên, chỉ là vị kia cũng đáng thương. Vĩnh viễn đầu thai sống đều quá hai lăm tuổi.”

      Ta ngẫm nghĩ, quả Hải Kỳ sống đến nay cũng chẳng thoải mái gì… Cho dù vậy cũng “Tiếu” khác lo cho nàng rồi. Trách nhiệm của ta, chỉ có người mà thôi.

      Ta nhẩm tính, hết năm nay có lẽ Hải Kỳ qua hai lăm rồi, vậy chỉ cần để mắt nàng ta đến khi hết dương thọ màn kia diễn ra nữa, chính ta cũng cần phải tự tay giết nàng.


      Dù sao ta vẫn xuống tay được.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan


      Chương 35



      Ánh lửa phía xa chiếu lên gò má nhợt nhạt của tiểu bảo bối, nàng vẫn an ổn ngủ trong lòng ta chút mộng mị. Nàng cần tĩnh dưỡng nhiều nha, ngủ giấc, tỉnh dậy có gì khiến nàng thoải mái nữa.

      Tiếng kêu la thảm thiết bên dưới chưa hề dứt, ta nhìn đám người lăn lộn trong lửa chẳng có lấy tia cảm xúc nào. Tội bắt nạt Tiểu Diệp, tội lừa gạt tiểu bảo bối, còn cả tội hạ độc thủ với tiểu bảo bối… Ta đây chỉ châm mồi lửa, xem ra cũng hơi bị lời
      cho các người rồi!

      Thủy kính lơ lửng vẫn ngừng lên những hình ảnh của tiểu bảo bối, món này là ta lấy chỗ Thiên đế, có thể chiếu lại những việc xảy ra của con người, cũng khá hay nhỉ?

      Bên trong thủy kính chiếu đến tiểu bảo bối bị ba cây kim châm đâm, ba băng châm cũng lập tức đâm vào kẻ bên kia… hít sâu hơi lại tiếp tục im bặt.

      Chà chà… Ta tên này quả nhiên cũng rất bản lĩnh, tứ chi đều bị ta hủy hết cũng kêu la lấy tiếng. nằm dưới đất như con rối rách, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm tiểu bảo bối trong lòng ta.

      có lời nào muốn với ta sao?”. Ta nâng tay áo che tiểu bảo bối, tránh khỏi ánh mắt hau háu nào đó, hừ hừ… muốn ta móc mắt ngươi luôn sao?

      “…”

      thắc mắc tại sao ta diệt cả nhà ngươi sao?”

      “…”

      “Là vì ngươi dám thương tổn đến nàng.” Ta vuốt ve làn môi trắng bệch của tiểu bảo bối, là đau xót thôi. “Cũng chỉ là cọng cỏ, ngươi muốn ta liền đền cho ngươi. Nhưng vạn vạn được thương tổn nàng.”

      “ … Ta tiếc Phượng Hoàng Thảo” Cuối cùng cũng chịu mở miệng

      “Ồ?”

      “Phượng Hoàng Thảo kia gia tộc ta trả giá quá nhiều. Ta tiếc…”

      “Vậy cớ gì lúc nàng lấy ngươi còn truy sát nàng ah.”

      “…Vì nàng phụ ta.”

      “Chậc chậc… Đâu thể nàng phụ ngươi nha? Từ đầu nàng vốn đâu ngươi?”

      “Nàng từng nguyện vì ta… chỉ cần theo ta. Dù ta có hôn ước nàng cũng ngại làm thiếp.”

      “Ngươi tin sao?”

      “…”

      “Tiểu bảo bối của ta a, chỉ cần là của nàng, nàng liền tiếc tâm tư giữ lấy, nhưng khi còn là của nàng, nàng liền hủy . có chuyện nàng chịu chia sẻ với người khác.”

      “…”

      “Ngươi tin nàng cam nguyện chia sẻ nam nhân với người khác sao?”

      “…”

      “Ngu ngốc. Nàng quan tâm ngươi sớm nhận mũi kiếm xuyên tim.”

      “…”

      “Cho nên a, nàng quan tâm từ đầu phải ngươi, mà chỉ vì tiếp cận Phượng Hoàng Thảo kia... Chính ngươi cũng biết mà?” Ta híp mắt.

      “… Ta nguyện tin tưởng nàng …”

      có tâm tư gì khác sao? Nàng bày kế lâu như vậy, nguyện hy sinh lớn như vậy chỉ để lấy Phượng Hoàng Thảo, ngươi biết làm gì ? Là để giải độc cho ta.”

      “…”

      “Ngươi nàng ai? Ta hay ngươi?”

      Ta đắc ý nhìn bản mặt chấn động, run run thào mấy tiếng “ thể nào”, thân mình lắc lư chực đổ. Ta hảo tâm giúp kết thêm mấy lớp kén băng, liền vững chãi ngồi đó nhúc nhích.

      “Còn gì trăn trối ?”

      “…”

      “Được bản Thần tôn ta tiễn đoạn, xem như cũng tệ cho ngươi đâu. Nể tình ngươi bấy lâu chăm sóc Phượng Hoàng Thảo, ta cho ngươi chết tử tế chút.”

      “… Tùy ngươi.”

      Ta ngưng kết từ trong trung thanh băng kiếm, mũi kiếm đặt ngay vị trí trái tim , chỉ còn chờ đâm xuống. nhắm mắt, bản mặt đó xem ra hoàn toàn đón nhận kết cục. Mỗi lần nhìn , ta liền nhớ tới cảm giác sợ hãi trống rỗng khi xưa tại Tuyết Sơn. Nếu bắt đầu, ta đến giờ có lẽ vẫn khoái hoạt vô ưu vô lo, gặp Thiên Sát, hại chết nàng…

      Nhưng mà có chữ “nếu” đó.

      Trùng Khánh à Trùng Khánh, ngươi chỉ kiếp trước, kiếp này, thậm chí cả kiếp sau cũng muốn dây dưa cùng chúng ta. Ta có nên đánh cho ngươi hồn phi phách tán hay đây?

      “Tướng công!!!”

      Hử? Chỉ trong phút chốc ta phân vân, nữ tử bụng lớn kia lao tới trước mũi kiếm của ta, chắn trước người Trùng Khánh. Chẳng phải chính là “tân nương tử” ngày đó sao? Ta cùng tiểu bảo bối dạo Thiên Giới lúc, có lẽ ở dưới Nhân Giới qua vài tháng cũng sai biệt lắm. Mang bụng to như vậy còn chạy, sợ rớt đứa sao?

      “Yên Nhi… Nàng sao cùng mọi người chạy !?”

      Ồ? Trùng Khánh ngươi cũng có lúc gấp gáp sao? Tám chín phần có lẽ là do cái bụng kia… Ta nheo mắt, là con trai.

      “Tướng công! Thiếp ! Thiếp ở lại với chàng, nhà ba mười chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”

      Ta cảm thấy hình như Lưu Diệp gào thét “Cẩu huyết! Con mẹ nó cẩu huyết!” Hóa ra vẫn có nữ tử ngu như vậy a! coi trọng ngươi vì ngươi mang đứa nối dõi nhà , giờ ngươi đòi chết theo , ngươi còn gì cho coi trọng?

      !” cắn răng gắt lên.

      “Thiếp !” Nữ tử cũng gào lên.

      “Nàng… Ngu ngốc!”

      “Tướng công…”

      “E hèm… Hình như hai người quên là ta còn ở đây?”

      “…”

      “…”

      “Ta thả, ai có thể ?”

      “Cầu ngươi tha cho nàng.”

      “Tướng công! Thiếp muốn!” rồi nàng ta còn ôm bụng bầu lết đến bên dưới ta quỳ xuống. “Thần Tiên! Ta cầu người, cầu người thả chúng ta, ngày đó chúng ta đắc tội với người. Người là thần tiên quảng đại đừng chấp người trần mắt thịt chúng ta. Ta cầu xin người! Ta cầu xin người…” Mỗi tiếng cầu xin còn kèm theo tiếng đầu nện xuống đất côm cốp.

      “…”

      “Yên Nhi! Nàng cần cầu ả ta! Mau !”

      “Ta cầu xin người, ta cầu xin người…” Cốp cốp…

      “…”

      “Yên Nhi…”

      “Ta cầu xin người…” cốp cốp cốp…

      “…”



      Chậc chậc!

      “Ngươi biết ? Đời này ta chán ghét nhất là Thần tiên.” Cho nên , bị đánh đồng với thần tiên, đối với ta chính là sỉ nhục!

      Nữ tử dừng động tác, khuôn mặt thanh tú trước đó giờ lấm lem nước mắt cùng máu và bùn đất, ngước mắt nhìn ta cầu xin, ánh mắt pha tia tạp chất. Hơi thở nàng ta dồn dập, cái bụng lớn sau lớp váy còn có thể thấy nó chuyển động…

      Xem ra là động thai khí rồi.

      Ta đáp xuống đất trước mặt nàng ta, nàng ta nhìn thấy tiểu bảo bối trong tay ta liền hít hơi.

      “Sợ sao? Giờ ngươi hiểu lí do ta đến đây chưa?” Ta nâng mặt nàng ta lên, thổi cái, vết thương trán liền từ từ khép lại.

      “Là… là…” Gương mặt được tẩy sạch trắng bệch, thậm chí còn trắng hơn tiểu bảo bối.

      “Tướng công nhà ngươi suýt chút hại người trong lòng ta mất mạng, người đó với ta thậm chí còn trân quý hơn tính mạng, ngươi ta nên tha ?”

      “T…Ta… cầu người…”

      “Ngươi tướng công nhà ngươi ?”

      “Có! Đương nhiên có!”

      “Vậy thế này nhé? Mạng đổi mạng. suýt hại tiểu bảo bối của ta mất mạng, vậy tính là mạng. Mạng và mạng mẫu tử ngươi. Hai đổi hai, ngươi chọn .”

      “Ta…” Nàng ta vô thức vuốt ve bụng, cả thân mình run lên hết nhìn ta lại quay sang nhìn kẻ bên kia.

      “Yên Nhi, ... Ta chết tiếc. Mẫu tử nàng cần vì ta…” ra sức lắc đầu, cả thân thể bị kén băng cố định chỉ có cái đầu ngừng lắc qua lại.

      “Ta…” Nàng ta vòng tay ôm lấy bụng càng chặt hơn…

      “Sao? Chọn được ?” Ta híp mắt.

      “Yên Nhi…”

      “Tướng công…”

      “Ta đếm đến ba… Nếu chọn, ta liền giết cả ba. …”

      “Mau !!!” gào lên.

      “Tướng công…” Nàng ta siết lấy bụng mình…

      “Hai…”

      “Coi như ta cầu xin nàng, mau !!”

      “Tướng công…”

      “Ba!” tay ta bắt quyết, lập tức vạn băng kiếm liền xuất bao vây lấy hai người kia ở bên trong. Từng mũi băng sáng loáng đều phản chiếu đôi con ngươi sợ hãi của nữ tử…

      “Yên Nhi…”

      “Tướng công… Xin lỗi chàng!”

      rồi nữ tử đó liền lao về phía băng kiếm gần nhất, mũi kiếm vừa vặn xuyên qua ngực nàng ta, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả mũi băng lạnh lẽo. Nàng ta run rẩy ngã xuống nền đất, hai bàn tay vẫn ngừng ôm lên bụng vỗ nhè .

      !!!” gào lên, vùng thoát khỏi kén băng ta cố định , lê lết tứ chi tàn phế hướng về phía nữ tử. “Yên Nhi! ! Yên Nhi!!!”

      “Tướng công… Thiếp có lỗi… Nhưng mà… Chỉ cần chàng còn sống… Lấy nương tử… Sinh hài tử… Hương hỏa Trịnh gia… đoạn…”

      “Đừng ! Ta cần! Yên Nhi… Ta cần…”

      “Thiếp cùng con… trước… Chờ chàng…”

      “Yên Nhi… Yên Nhi…” cuối cùng gục xuống gào khóc như đứa trẻ, chân tay tan phế buông thõng đất tạo nên dáng nằm khá kì dị, đầu tóc rũ rượi, còn nhìn ra vẻ cao ngạo lạnh lùng từ trước đến nay nữa.

      “Chà chà… Vẫn là quá cẩu huyết.” Ta thu hồi quyết, vạn kiếm băng liền tan thành nước rơi xuống, nước thấm đẫm y phục của cả lẫn nữ tử, máu loãng cùng nước hòa vào nhau tạo thành cả mảng đỏ loang lổ.

      Tiểu bảo bối trong lòng hơi nhíu mày cái, xem ra là gặp chuyện gì trong mơ rồi. Ta ôm nàng tiến tới phía nữ tử, nàng ta nằm đất lạnh đầm đìa máu, hai tay vẫn chưa từng rời khỏi bụng, ánh mắt vô thần, hơi thở đứt quãng. Xem ra hấp hối.

      “Ngươi có hối hận ?”

      Nàng ta đưa lên đôi ngươi trong suốt nhìn ta, khóe mắt cong lên, miệng khó khăn nhả được hai chữ “ hối.”

      trước giờ vẫn chỉ nhớ thương người trong lòng ta, ngươi có hận ?”

      hận.”

      “Ngươi chết rồi ta xóa kí ức của về ngươi, nhớ đến ngươi nữa. biết đến hi sinh của ngươi, ngươi có tiếc ?”

      “…Đa tạ.” Nàng ta thốt lên lời cuối cùng, hai mắt liền thỏa mãn nhắm lại, vòng tay ôm bụng từ từ lỏng ra…

      “Tốt.” Ta dời bước về phía . “Giao ước thành, ta tha mạng cho ngươi.”

      “NGƯƠI GIẾT TA ! GIẾT TA !!”

      “Đúng như nguyện vọng cuối cùng của phu nhân ngươi, ta xóa kí ức của ngươi về nàng.”

      “TA CẦN NGƯƠI LÀM!!! NGƯƠI GIẾT TA ! TRẢ LẠI MẠNG CHO NÀNG! TRẢ LẠI MẠNG CHO NÀNG…”

      “Ngươi là đại phu mà? Ngươi cũng biết người chết thể hồi sinh.”

      “Ta cần… cần… Ta chưa từng nàng, nàng cần gì hi sinh vì ta… ta cần… Yên nhi… Yên Nhi…”

      Theo ngôn ngữ của Lưu Diệp là “tự kỉ” rồi à? Ta cũng thèm nghe? Ta mặc kệ nỉ non gào khóc, cẩn thận ngồi xuống đỡ tiểu bảo bối gối đầu lên chân ta. tay rảnh rang rồi mới làm được phép nha!

      nhác thấy ta đưa tay về phía liền giãy lên “Ngươi tránh ra! Ta cần ngươi xóa kí ức của ta!” cả thân thể cũng ngừng giãy dụa tránh khỏi tay ta.

      “Định!”

      liền bị khóa chặt, đến miệng cũng thể phát ra tiếng.

      “Lúc cần ngươi câm như hến, giờ ồn ào!”

      Ta từ trong người lấy ra hồ lô bạch ngọc, cái này là ta lấy ở chỗ lão già, nghe có thể trị bách bệnh, cải tử hoàn sinh, chữa lợn què thành lợn khỏe gì đó... Từ trong hồ lô dốc ra hai viên đan dược màu hoàng kim, ta thảy vào miệng viên.

      “Chân tình chính là thứ phải khảo nghiệm mới bền vững, ngươi biết ai phù hợp với ngươi, vậy sau này đừng có mơ tưởng tiểu bảo bối nữa!”

      Ta thảy viên đan dược kia về chỗ , cánh tay vừa hồi phục run run đỡ lấy thuốc, ánh mắt tin nổi nhìn về phía ta.

      “Nhìn gì mà nhìn, cái này chỉ cứu được mạng, ngươi còn nhìn đến hài tử cũng theo nàng ta chết luôn!”

      “A… a…” cuống cuồng bò dậy đôi chân tàn chưa lành hẳn, chỉ có cách nhau bốn trượng mà thôi, bò được tới bên nữ tử kia ngã dưới mười lần.

      tay run run đút thuốc cho nàng ta, tay đỡ lấy đầu nàng ta ôm vào lòng , cẩn thận như thể vật quý trân bảo.

      “Tướng công…?”

      “Ta đây…”

      “Thiếp giấc mơ… nhà ba người chúng ta sống rất hòa thuận.”

      phải mơ… Từ giờ ta cùng nàng biến nó thành thực.”

      sao?”

      !”

      “Tướng công…”

      Ta từ cao cũng nhìn nổi đoạn này, tiếng động nhường sân khấu lại cho hai bạn trẻ. Lửa lớn bên kia sớm tắt, hai bóng dáng bên dưới ôm lấy nhau khóc nức nở. Ta phiền chán rời .

      “Nhân sinh a, chỉ khi nào ngươi mất rồi ngươi mới biết nó quý! Cho nên những kẻ biết trân trọng người trước mắt mới là kẻ đáng thương! Nàng phải tiểu bảo bối?”

      “Hừ! Con hồ ly ngươi diễn màn cường ác xem ra rất vui?”

      có nha? Ta chỉ dọn dẹp phiền não giúp nàng mà thôi. Vậy từ giờ nàng cần áy náy bản thân nợ ai nữa.”

      có… Ta vẫn nợ…”

      “Hể…? Nợ ai nha?”

      “Nợ ngươi.”

      “Vậy dùng thời gian kiếp này mà trả cho ta nha!”

      “Đồ ngốc!”

      Ta hưởng thụ tiểu bảo bối dụi đầu trong lòng mình, vành tai xinh đẹp chậm rãi ửng đỏ lên, lan ra tận cổ. đáng quá mà!

      “Tiểu bảo bối, mừng nàng trở về.”



      “Ừ, ta về.”



      P.s 1: con mẹ nó cẩu huyết!!! Ta ngờ bản thân có thể viết được cái đoạn cẩu huyết như thế này! Ta phục ta quá mà!

      P.s 2: Tuần sau ta phải thi môn Luật Kinh tế rất khủng bố a~ Cho nên tuần này tạm thời ra chương, tuần sau viết tiếp (nếu cơn lười học nổi lên có thể viết trong tuần này http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif còn hẹn các nàng tuần sau nhóa! muah!!)

      Tác giả : PemDan


      Chương 36




      Khi chúng ta trở về Thần Giáo Thần cung chìm trong biển lửa.

      Hải Kỳ cùng tiểu Vân Nhi sớm cùng nhau rời , trước khi mang luôn cả người Huyền Vũ Đường theo. Về việc này ta cũng có ý kiến, các nàng rời cũng tốt, ta đỡ phải phí tâm tư coi chừng.

      Trước khi tới chỗ Trịnh Nhã ta cũng trừng trị A Hồng cùng A Bạch giả, có mỗi việc giả dạng cho giống cũng bị tiểu bảo bối phát , đúng là vô dụng! Còn chưa kể A Hồng giả dám hùa theo Hải Kỳ tới bắt nạt tiểu bảo bối! màn dưới trăng kia nếu ta sớm ra mặt, biết tiểu bảo bối thương tâm đến mức nào!

      Còn lỗi của A Bạch giả chính là dám hùa theo tiểu bảo bối! Hừ hừ, màn tiểu bảo bối thành thân, còn phải “nhờ” nàng ta đưa tin về cái Phượng Hoàng Thảo? Cho nên ta liền phong ấn tu vi của cả hai lại thời gian, cho các nàng về lốt hồ ly! Chừng nào biết hối cải phong ấn mới được giải.

      Cho nên a, Bạch Hổ cùng Chu tước Đường… đương nhiên là có ai quản! Ta cũng thu lại Chỉ Tâm thuật, mấy năm qua linh lực của ta ngoài sử dụng bình thường còn phải chia cho hơn năm ngàn thần thức, nếu đám phàm nhân đó làm sao ngoan ngoãn nghe lời nha? Bằng chứng là ta vừa thu thần thức về, cả đám nhao lên làm phản. Ta cũng mặc kệ chúng làm gì, đường “dọn dẹp” nhà của Trịnh Nhã trước. Tới khi trở về, quả nhiên chúng cũng “dọn dẹp” Thần cung của chúng ta “sạch ”.

      “Xem ra Thần cung ở được nữa rồi.” Tiểu bảo bối ngồi cạnh ta chép miệng, hai hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt nàng. Ta biết nàng buồn nha, làm sao ta hiểu Thần cung chính là “nhà” của tiểu bảo bối, là nơi nàng muốn quay về hơn ai hết chứ?

      “Nàng muốn ta dọn dẹp lại ?” Dọn dẹp tất cả, chỉ cần như cũ có hai chúng ta là được. Mấy cái Thần Giáo, giang hồ, võ lâm chỉ là phù du, tiểu bảo bối cũng chán rồi, mà ta vốn cũng chẳng cần.

      Ta dựng xung quanh cả hai kết giới tránh lửa, chỗ chúng ta ngồi xa lắm đám cháy bên kia, hơi nóng tỏa ra thổi xiêm áo tiểu bảo bối bay phất phơ… Là ta sợ tiểu bảo bối bị nóng thôi a.

      Bên dưới vẫn còn vang vọng khá nhiều tiếng kháo, những giáo đồ áo đỏ hò nhau đốt lửa đến Bạch Hổ Cung rồi. Hy vọng là đám nhện của A Bạch chạy thoát, nếu nàng ta nổi đóa cho xem.

      Tiểu bảo bối nhíu mày, hẳn là nhìn vừa mắt. Ta liền vung tay lên, gió lớn từ tay áo tuôn ra đẩy lùi ngọn lửa, từng đợt khí lạnh kéo tới vây quanh toàn bộ ngọn núi, khiến cho đám người bên dưới nhao nhác hoang mang.

      “Là đại ma đầu!!”

      “Chính là ả!!”

      “Ả ở cây!”

      “…”

      “…”

      “Đừng có mạnh tay quá. Chỉ cần để ta thấy bọn họ nữa là được, dù sao cũng là chúng ta nợ họ.” Tiếng của tiểu bảo bối rất , nhưng đương nhiên ta vẫn có thể nghe thấy trong tiếng gào thét của đám người bên dưới.

      “Tiểu bảo bối… từ bao giờ nàng lại quan tâm tới kẻ khác vậy nha?” Ta phất tay tạo băng khiên chặn lại đao kiếm ngừng phóng tới.

      “Nhiều lời! Ngươi giết người còn chưa đủ?”

      “A… trước giờ nàng cũng đâu quan tâm ta giết bao nhiêu…” Băng khiên cắm chi chít đao thương đột ngột rơi xuống, đè lên vài kẻ xui xẻo bên dưới. Tuy nhiên đám người vẫn ngừng phóng đao kiếm lên đây, băng khiên của ta thay đến cái thứ bốn.

      “Nhưng giờ ta quan tâm! Mạng của ngươi chỉ còn lại . Nếu lỡ gây nghiệt quá nhiều bị Thiên Lôi đánh phải làm sao!?”

      “Hả… Cái đó… Cho mười cái mạng bọn chúng cũng dám…” Ta giọng lầu bầu, đám Thiên Giới thấy ta tránh còn kịp, Thiên Lôi muốn điên mới dám đánh ta… Nhưng ta rất vui nha! Tiểu bảo bối là quan tâm ta! Băng khiên thứ tám lại rơi xuống.

      Dưới ánh mắt hoa đào lạnh lẽo của tiểu bảo bối… Ta vẫn là giơ tay đầu hàng. Quản đám người phiền phức này làm gì, ta tùy tiện gọi ngọn gió đưa hết chúng xuống chân núi! Hừ, dưới đó đương nhiên giống như bên trong Thần cung hiền hòa vô , cạm bẫy trùng trùng mấy năm qua Hải Kỳ sắp xếp… Chắc cũng chẳng ai gỡ , chúng có chết cũng phải do ta giết à nha.


      ***


      Ta dọn dẹp lại sơ sơ vài chỗ, búng tay cái lửa liền tắt, nhưng xem ra vách tường cùng đồ đạc cháy đen thế này cũng dùng được nữa rồi. Quy mô của Thần Giáo trong lúc ta để ý mở rộng hơn gấp mười lần, chúng ta cũng chẳng cần ở nhiều như vậy, tùy tiện dựng lại khuôn viên Thần cung trước kia ta cùng tiểu bảo bối ở là đủ.

      Buổi tối lúc ta vận khí lại lần tiểu bảo bối bước vào, tay còn bưng nồi cháo gà thơm nức mũi cùng mấy cái bánh bao tròn tròn… Vốn thân thể ta cho dù có ăn cũng bao giờ đói, nhưng từ khi nhập chung với Lưu Diệp, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là bụng lại tự động réo cồn cào…

      Đồ con heo Lưu Diệp!

      Tiểu bảo bối bận rộn sắp bát đũa lên bàn cũng có thèm nhìn lên, chỉ trực tiiếp gọi ta. “Tới ăn chút.”

      “Ách… Ta mới nhập tọa có lúc, lại quên mất bữa tối cho nàng…”

      “Ta có trách ngươi sao?” Tiểu bảo bối liếc mắt nhìn ta cái.

      có… Là ta suy nghĩ chưa chu toàn…”

      “Ngươi suy nghĩ chu toàn tự mình rước họa lớn như ta vào người.”

      “Nào có… Là ta cam tâm tình nguyện…”

      “Nhiều lời!” Dù nàng mắng ta nhưng vành tai lại chậm rãi đỏ lên…

      “Tiểu bảo bối nấu thơm nha…” Bằng chứng là nước miếng của ta ngừng đưa lên miệng nè, khiến ta khó khăn nuốt xuống!

      “Dẻo miệng! Còn mau tới đây ăn?”

      “Tới liền tới liền!”


      Húp bát cháo, cắn miếng bánh, ta cảm thán. Cái gì năm vạn năm trong Vô Gian Địa Ngục, được ăn đồ của tiểu bảo bối nấu như thế này, trả giá mười vạn năm nữa ta cũng hối tiếc!


      Ta hạnh phúc nha!

      Ta đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới viết chương trong thời kì ôn thi này đấy http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif

      Hẹn gặp lại sau khi ta thi xong!

      Tác giả : PemDan


      Chương 37



      “Còn chưa dậy sao đồ lười?”

      “Ư….”

      Rèm cửa hình Kungfu Panda bị kéo sang hai bên, ánh sáng ùa vào trong phòng từ cửa sổ lớn, chiếu đến cuộn chăn lớn đầy hình Hello Kitty giường. Bên trong cuộn tròn phát ra tiếng rên rỉ ngái ngủ, lúc sau, hàng loạt thú bông ngắm chuẩn mục tiêu liên tiếp bay tới khiến cho cục tròn phát ra những tiếng “Ai ái…”

      “Mới có 6 giờ mà…” Cuối cùng cuộn tròn cũng chịu thua dưới cơn mưa thú bông. nhóc mặt hơi vuông, da ngăm đen, trán đầy mụn thò đầu ra khỏi chăn bông. Đôi mắt xíu nhắm díp lại, cái mũi hơi hếch vẫn còn đỏ ửng bởi bị chà xuống nệm, mái tóc rễ tre ngắn ngang vai vai bù xù như tổ quạ.

      “Đứa nào nào hôm qua sống chết kêu chị gọi dậy lúc 5 giờ hả?” Trái ngược với nhóc lôi thôi giường, người vừa ra sát chiêu thú bông lại là xinh đẹp. Mái tóc xoăn bồng bềnh dài đến tận eo, người mặc bộ vest công sở vừa vặn ôm khít những đường cong hoàn hảo. Khuôn mặt nho , làn da được chăm sóc mịn màng, mắt đào kẻ hơi xếch lên cùng lông mày được tỉa gọn gàng, khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng cảm nhận được độc lập cùng kiêu ngạo hiếm thấy. nheo mắt nhìn đứa nhóc vẫn còn lơ mơ ngồi giường, mắt hoa đào tia buồn cười cùng sủng nịnh.

      “Ợ… Sao em nhớ ra lí do phải dậy lúc 5 giờ nhỉ?”

      “Thằng nhóc kia đợi em cũng cả tiếng rồi đấy!”

      “Thằng nhóc nào?”

      “Chẳng phải hôm qua người ta đưa em về à?”


      “…”


      “…”


      “…”

      “A! Hôm qua có hẹn với buổi sáng chạy bộ!”

      ôm trán nhìn đứa em phóng ra khỏi chăn như cơn gió, đến quần cũng chưa mặc, chỉ mặc nguyên cái quần chíp phóng ra ngoài hành lang. lúc sau, ở trong phòng tắm liền có động tĩnh.

      “Á!!! Baaa!”

      “Sao dậy sớm vậy con ?”

      “Ách… Con có việc… Ba ra điii!!!”

      “Hả… Ba chưa xong mà….”

      raaa….”

      “T.. Từ từ, ba kéo quần… “

      Rầm!!!

      Lão ba đáng thương trợn mắt nhìn cửa phòng tắm đóng sập trước mặt mình, bên trong ngừng vọng ra tiếng loẻng xoẻng rơi đồ cùng tiếng á ối của đứa con , khiến ông lo lắng đến quên cả bản thân vẫn chưa kéo quần dài lên, chỉ có độc cái quần đùi…

      “Con bé này lại muộn gì à?” Lão ba vừa kéo quần vừa quay sang hỏi con lớn bước xuống lầu. Con của ông cứ dăm bữa nửa tháng lại phát điên lần nên ông sớm quen, phải vì chuyện câu lạc bộ là hoạt động ngoại khóa, con bé đó là chúa hay quên, toàn hẹn trước quên sau thôi.

      “Hình như là hẹn bạn trai chạy bộ.”

      “Ờ ờ… Vậy à?”


      “…”


      “…”


      “Bạn trai?”

      “Dạ.”

      “Bạn trai?”

      “Dạ phải.”

      “Bạn trai!!!!?”


      “…”




      Cửa phòng vệ sinh bị đạp mở ra, bất chấp con lớn ngăn cản đằng sau, lão ba hùng hổ xông vào trong tìm con khởi binh vấn tội.

      “Baaaa!!!!” Con rửa mặt, bọt xà phòng dính đầy mắt thể mở ra. người cuốn độc cái khăn tắm hồng, làn da chỗ trắng chỗ nâu, vốn dĩ nếu bảo dưỡng tốt rất mịn màng, nhưng vì con chơi thể thao, lại mới lên đai đen Judo nhất đẳng, tính tình lôi thôi, cái dạng như bây giờ cũng tồi rồi. Lão ba vừa nhìn thấy con liền chán nản, lửa giận trong lòng nguội mất phần.

      ! Con có bạn trai hả!?”

      “Hở….”

      “Ba… Ai lại làm thế? Để em nó tắm rửa xong đ…” Con lớn ở đằng sau khó xử nhìn em trong tình trạng xấu hổ, cũng chỉ có cách khuyên ba bớt nóng…

      mau!!! Con có bạn trai đúng ?” Lão ba lại càng nóng nảy hơn! Đùa sao!? Con bé đàn ông này mà cũng có bạn trai, ai mà tin nổi!?

      “Bạn trai nào? ra!!!” Con dù sao cũng là đội trưởng đội Judo của trường, táp nước qua loa lên mặt rửa trôi bọt xà phòng xong, chỉ cước liền đá bay lão ba ra ngoài, lần nữa đóng sập cửa lại!

      “Loạn! Loạn rồi!!! Con bé đàn ông nhà tôi có người để ý rồi!!!”

      “Ba…” Con lớn ôm trán lần hai thở dài, cái tính khùng khùng của em là di truyền từ người này chứ đâu… Ở nhà có hai con người này chẳng hôm nào náo nhiệt cả.

      “Ba đừng nóng nảy, dù sao nhóc Diệp cũng là con mà.”

      “Con còn nhớ em con là con à!? Con nhìn từ đầu đến chân nó có chỗ nào gọi là “con !? Tính tình thô bạo! Cử chỉ thô lỗ! Ăn cộc cằn! Ngực le…”

      Lão ba chưa hết câu, cửa nhà tắm phía sau bay thẳng vào người ông, lớp bụi lắng xuống ra con vẫn giơ cao chân phải, bên dưới khăn tắm hồng còn quần chíp Puca…

      “Ba ai giống con hả!?”

      “Ta là con đó! Có đứa con nào để tồng ngồng chạy khắp nhà như con ? Xem xem, đến cái cửa nhà tắm cũng bị con đạp hỏng rồi!”

      “Ba tự coi lại mình à!? Có ông ba nào xông vào phòng tắm lúc con tắm như ba ? Cái cửa đấy ba đạp à!?”

      “Cái cửa đó ta bỏ tiền ra xây! Ta thích đạp ta đạp! Con có quyền gì mà đạp!”

      “Con là con ba, sau này tiền của ba chẳng phải cho con à?”

      “Sau này là con lâu con nhá! Ba mày cũng chưa khuất núi để mày lấy tiền của ba hoang phí đâu nhá!”

      “Tiền của ba kiếm về nhiều để tiêu để làm cảnh à? Có mỗi cái cửa nhà tắm mà cũng tiếc với con ! Có ông ba nào keo kiêt như vậy hả!?”

      “Cái cửa này là cái thứ mấy trong tháng này rồi?”

      “!@#!@#$”

      “!#@$%^$%^”


      “…”


      “…”

      Con lớn bất lực nhìn lớn cãi nhau ỏm tỏi, nhìn tình hình này có lẽ kéo dài dưới tiếng đồng hồ… Từ cửa sổ sát đất nhìn xuống, con lớn quan sát bóng áo thể thao xanh lục vẫn kiên định đứng chờ sau hàng rào phủ đầy hoa giấy, cánh môi tuyệt đẹp khỏi giương lên tia cười lạnh…


      ***


      “…”

      “…”

      “Tiếu…”

      “Tiếu?”

      A?

      Trước mắt ta nhòe nhòe, hình bóng lớn dần dần hòa nhập vào bóng dáng trước mặt. Cho dù trải qua bao nhiêu kiếp, ánh mắt nàng nhìn ta vẫn luôn luôn trong suốt như vậy.

      Nàng đưa tay chạm lên má ta… Ẩm ướt?

      Là ta khóc sao? Tại sao ta khóc?

      đúng!

      Ta hề cảm thấy bị thương, làm sao có thể khóc?

      Nhưng nước mắt ta vẫn ngừng tuôn rơi. Chỉ là đoạn hồi ức kia mà thôi. Lưu Diệp, ngươi nhớ “chị” đến vậy sao? Ngươi vẫn còn tiếc nuối sao? Hơn ai hết ngươi và ta đều hiểu người đó là chị ngươi, chưa kể người đó giờ đây thành thân rồi, ngươi vẫn tiếc nuối sao?

      “Ngươi bị gì…” tiểu bảo bối hốt hoảng lau vết máu vương khóe miệng ta. Ta biết là Lưu Diệp phản kháng. Nàng cho dù có pháp lực như ta, nhưng hồn phách này vốn dĩ là của nàng. Bấy lâu nay nàng tạm ngủ quên đâu đó trong thần thức của ta, nhưng có nghĩa nàng ở đó mãi mãi…

      Ngươi cũng nhìn thấy mà? Kết cục của “Tiếu” và Vương Nhi tỷ tỷ ngươi quý ở kiếp này, chúng ta hơn ai hết đều ràng, ngươi vẫn muốn thấy tiểu bảo bối vì chúng ta mà chết tức tưởi vậy sao?

      “Ta sao.” Vuốt lại hai cánh lông mày xinh đẹp nhăn lại của tiểu bảo bối, ta ngầm vận công áp xuống dược tính lan tràn trong khí.

      Đốm sáng nho từ đầu ngón tay ta nhập vào giữa mi tâm nàng, tiểu bảo bối liền ngủ mê mệt. Ta cười kẽ, trước đây cho dù ta có muốn dụng Chỉ tâm thuật lên tiểu bảo bối cũng ngàn vạn lần có cơ hội. Giờ lại dễ dàng như vậy, có phải bởi vì tiểu bảo bối còn đề phòng ta nữa ?

      Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, ta đứng giường liên diệp từ từ niệm chú. Phiến lá lập tức có linh tính cuộn tròn lại bao lấy hai chúng ta, sau đó chìm xuống dưới mặt nước.

      Trước đây khi xây lên Thần cung ta cũng chỉ dựa vào ý thích mà làm, nghĩ Thần cung này chính là bản sao của Thiên Ma Cung trước kia… “Mái nhà” đầu tiên của ta, kí ức hơn năm vạn năm trước ngờ lại in đậm trong linh hồn ta như vậy, ngay đến cơ quan chỉ có ta và Thiên Sát biết cũng có thể tái tạo y nguyên, cho dù khi đó ta hề nhớ gì cả…

      Dạ minh châu chiếu sáng con đường dẫn vào mật thất, vách tường ẩm ướt đầy nước đọng, ngẫu nhiên giọt nước rơi xuống liền bốc hơi trước khi chạm vào người tiểu bảo bối. Ta ôm nàng vào sâu bên trong, đặt nàng lên giường hàn ngọc.

      Tiểu bảo bối…

      Trước khi ta giải quyết xong cái thứ gọi là “thiên mệnh” này cho nàng, đành để nàng chịu khổ thời gian vậy. Lưu luyến nhìn tiểu bảo bối lần cuối, ta bước hề nhìn lại.

      Ra khỏi mật thất, mùi dược càng nồng hơn, ta chun mũi. Ngoài ta và tiểu bảo bối, kẻ duy nhất nắm được trận pháp cũng như mê thuật xung quanh Thần cung chỉ có người.

      Kẻ hiểu biết về ta, kẻ duy nhất có thể lấy máu ở trong tim ta để áp chế ta.

      Cũng chỉ có người.

      Mặc dù hơi chậm chút. Nhưng quả nhiên bánh xe thiên mệnh chết tiệt kia vẫn lăn theo đường cũ.

      Nhưng lần này, “Tiếu”, cũng còn chỉ là “Tiếu “ nữa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan

      Chương 38


      Xe ngựa rung lắc ba ngày ba đêm ngừng nghỉ, thời tiết tại là giữa hè, cỗ xe băng qua rừng cây dù ở giữa trưa vẫn thấy được chút ánh nắng. Đường đất khó , thi thoảng bánh xe lại vấp vào đoạn rễ cây khiến cho cả thùng xe nảy lên cái.

      Ta ngồi bên tấm đệm mỏng biểu cảm nhìn Hải Kỳ ở phía đối diện. Đôi tay bị cùm trong hai lồng sắt đen, ta chưa từng để thứ này vào mắt, nhưng cả cơ thể ta cứng ngắc, bên cạnh Hải Kỳ đặt cái lư hương ngừng tỏa khói bạc, mùi khói khiến ta hơi chun mũi lại, thứ khói này có khả năng ức chế được hành động của ta. kiếp kia của “Tiếu” cũng vì chính thứ khói này mới dẫn đến thảm kịch. Ta vẫn còn nhớ như in cảm giác vô lực lúc đó, lúc mà tiểu bảo bối ngã xuống trước mắt ta…

      “Người giận thuộc hạ sao?”

      “…”

      “Thuộc hạ cuối cùng vẫn hiểu. Tâm ý của thuộc hạ bao năm… Thần tôn người chưa từng hay biết?”

      “…”

      “Mỗi lần
      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả : PemDan


      Chương 39

      Khói bạc từ lư hương ngừng lượn lờ, thi thoảng con chuột từ trong góc ló đầu ra xem xét lại lập tức chui trở lại. Ta bị treo trong gian phòng hẹp, hai mũi chân chạm đất, chỉ cần chút động đậy cũng khiến dây xích vắt qua xà nhà mất cân bằng đu đưa.

      Cũng bị treo thế này bao lâu, xung quanh bốn bề bị phong bế, ngay cả chút ánh sáng cũng lọt vào được. bức tường đối diện có cái ô sắt , cứ sau khoảng thời gian nhất định có người mở ô sắt ra để kiểm tra ta. Chỉ trong tích tắc ô cửa mở rộng, sinh vật ai để ý có thể lẻn vào.

      ngờ, bản Thần tôn lâm vào bước đường này mà nàng ta vẫn nguyện ra tay giúp đỡ. Cũng để ý chuyện ta trừng phạt nàng.” Ta cười với sinh vật đung đưa trước mặt, là con nhện đen chỉ lớn hơn hạt đậu chút, cũng là chính là “Ảnh” của A Bạch. Lí do A Bạch có thể nắm được cả những thông tin mà ai có thể tìm ra, cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi. “ với nàng, ta ghi nhớ tấm lòng của nàng, chuyện này vốn là kiếp số của bản Thần tôn, ai có thể can thiệp nổi.”

      Chấm tựa hồ như bối rối truyền đạt gì đó, cửa lớn đối diện đột nhiên có động. Ánh sáng đột ngột xông tới khiến ta nheo mắt, trong khoảnh khắc chấm màu đen liền thả mình biến vào trong bóng tối…

      Gương mặt có nét hao hao giống tiểu bảo bối xuất , ta cúi xuống cười với tiểu Vân Nhi dò xét nhìn ta.

      “Ngươi giấu mẹ ta ở nơi nào?”

      cho ngươi.” Ta cười cười nhìn hai gò má nhóc từ từ đỏ lên, bốn luồng khí như có như quấn lấy thân thể ta từ từ siết chặt… “Tứ vĩ, cảm giác sau khi thức tỉnh thế nào?”

      “…”

      “Kí ức năm vạn năm kia lấy lại được chưa?”

      “… cần ngươi quản!”

      “Hừ! Chỉ là phần của ta lại dám chống đối lại ta? Sớm biết như vậy ngày đó ta nên bóp chết ngươi.”

      “Ngươi là kẻ vong ơn bội nghĩa! Hải Kỳ tỷ tỷ vì ngươi thiên tân vạn khổ mới giải được độc cho ngươi! Ngươi lại trước sau chỉ muốn làm hại tỷ ấy! Ta còn lâu mới theo ngươi làm hại Hải Kỳ tỷ tỷ.” Khí tức bao quanh thân thể nhanh chóng đặc lại, ta có thể cảm nhận được chúng gào thét muốn siết chết ta.

      “Chỉ vì nàng ta cũng là chuyển thế của Thiên Sát sao?”

      “Hải Kỳ tỷ tỷ mới chính là Thiên Sát chuyển thế! Ngươi biết điều đó còn muốn hại tỷ ấy sao?” Áp lực quanh thân càng cường đại hơn, thậm chí cánh tay ta cũng bắt đầu xuất những vết lằn…

      “Vậy ngươi cũng nên biết nàng ta sớm còn là Hải Kỳ tỷ tỷ của ngươi nữa chứ nhỉ?”

      “… dối!” vài chỗ xương gãy rắc tiếng, xem ra cũng bị ép . Cổ họng bị cuốn chặt, cũng khó khăn ta mới có thể được câu.

      “Lí do hôm nay ngươi đến đây… đâu phải để hỏi ta tiểu bảo bối ở đâu, đúng chứ?”

      “Hừ!” Áp lực phút chốc rút về, tiểu Vân Nhi hậm hực thu lại khí tức sau đó chạy biến như làn khói, tên gác cửa bên ngoài luống cuống phát có điều gì đó ổn, lại cảm thấy chẳng có gì kì lạ, chợt như tỉnh cơn mê vội vã đóng lại cửa sắt nặng nề.

      gian lại lần nữa chìm trong bóng tối, dây xích nối từ trần nhà khẽ khàng đu đưa qua lại. Những chỗ xương gãy từ từ hồi phục dấu vết, ta khịt mũi, kẻ thứ ba nấp bên kia vẫn còn nhìn chằm chằm.

      Hải Kỳ à Hải Kỳ, suy tính của ngươi đừng mong ta giúp ngươi thành toàn!


      ***


      “Các vị bằng hữu giang hồ! Võ lâm chúng ta suốt năm năm qua ngày nào yên ổn, cũng bởi vì Tà môn Thần giáo hoành hành bấy lâu.
      [​IMG]
      Tác giả : PemDan


      Chương 40



      “Đại ma đầu, giờ chết của ngươi đến rồi!”

      Hừm, ta mới chỉ chợp mắt lúc thôi, đám ruồi bọ tới quấy rối giấc ngủ của ta rồi! Chuyện cũ trong mơ, vốn là kết cục kiếp kia của “Tiếu”, nếu ta sống lại rồi, đương nhiên để nó xảy ra nữa.

      Đầu xích móc tường được nới lỏng, dây xích kéo căng nặng nề thả lỏng ra, cơ thể ta vì vậy cũng rơi xuống đất, bả vai bị sợi xích lớn bằng bắp tay đập trúng, ngay sau đó bọn chúng liền hắt thứ chất lỏng tanh tưởi đặc sệt lên người ta…

      Là máu chó…

      “Hừ! Đại ma đầu như ngươi cũng có ngày hôm này!”

      Tiếng cười nhạo vang lên dứt, ta mặc kệ chúng, tự mình đứng thẳng dậy. Vẻ chế giễu của chúng lập tức tắt vụt, mặt mày thất sắc nhìn đám máu chó người ta bị băng cứng lại, sau đó tất cả rơi xuống lạo xạo, còn vương lại chút nào.

      “Mau! Mau đem lư hương lại!”

      Ta cười khinh bỉ. Muốn sỉ nhục bản Thần tôn sao? Nào có dễ dàng cho các ngươi như vậy?

      Lúc Hải Kỳ cùng đám người đứng đầu võ lâm chạy tới, bên trong buồng giam trở thành cảnh huyết sát địa ngục. Lư hương bằng đồng bị chẻ đôi. Y phục tím nhạt của ta sạch đứng giữa đống nhơ nhớp tanh tưởi, có vẻ thích hợp cho lắm.

      “Ngươi…!!!” số kẻ yếu bóng vía sớm nôn mửa, những kẻ gan lì hơn mặt mày đều trắng bệch, chỉ có duy nhất Hải Kỳ bình tĩnh nhìn ta chút cảm xúc nào.

      “Sao? Ai muốn gia nhập cùng bọn chúng lên đây.” Ta cười nhạt, cho dù hai tay bị gông cùm trói chặt làm sao? Vốn dĩ bản Thần tôn giết người đều cần động thủ. Ta giật cái, cùm sắt đen liền gãy thành hai nửa, rơi lộp bộp xuống nền đất be bét máu.

      “Đại ma đầu! Đến bây giờ ngươi vẫn còn ngoan cố biết hối cải sao!?”

      “Hối hay hối, cũng chưa đến lượt đám phàm tục như các người đủ tư cách trừng trị bản Thần tôn. Xà hai ngàn năm lại càng có tư cách!” Ta cười nhạt, chậm rãi bước ra khỏi buồng giam, đám người bên ngoài liền sợ hãi lùi xa ra ba trượng.

      Con ngươi vốn đen láy của Hải Kỳ lập tức lóe lên sắc vàng, nàng ta nhanh chóng giấu vẻ mặt khát máu, gằn từng tiếng hướng đến ta “Đại ma đầu, sắp chết rồi còn muốn hồ ngôn loạn ngữ!”

      “Bản Thần tôn cũng muốn xem xem kẻ nào đủ bản lĩnh lấy cái mạng này!”

      Ta phát động sát ý, lập tức Vạn băng kiếm được kết tinh từ trong trung, từng mũi nhọn sắc lạnh chĩa xuống đám người hốt hoảng bên dưới. Hơi thở chết chóc bao trùm toàn bộ sân viện .

      “Hừ! Để ta xem ngươi làm sao ra tay.” Hải Kỳ trước
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.