1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HỆ LIỆT “NAM NHÂN CẦN TỰ MÌNH CỐ GẮNG” - NGẢI ĐÔNG(cuốn 1) (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn nhờ mod nhé!

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @quỳnhpinky chuyển, lần sau bạn post nhớ vào list tr để xem có ai post chưa để tránh post trùng nha
      mình xóa cuộc chiến hôn nhân của bạn, vì post trùng
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      cảm ơn mod nha

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com
      Cuốn 1 Chương 3
      18THÁNG 12
      Rốt cục về nhà, Đài Bắc lâu ngày gặp. Nơi nhớ nhung tha thiết mà cũng là nơi làm cho nặng nề nhất.

      Mặc dù trước khi trở về đây làm tốt việc tự xác định trong lòng để bỏ qua quá khứ, lấy tâm tình hoàn toàn mới để hướng tới tương lai. Nhưng khi chân chính đối mặt chốn này tất cả suy tư đều nảy lên trong lòng.

      - Đồ đạc của cậu so với tớ phỏng đoán vẫn còn thiếu. Nếu như là tớ đại khái chủ nhật là có thể chỉnh lý xong rồi.

      Lý Tử Duyệt đánh giá qua tất cả gia sản của bạn tốt. biết bạn thân mình có thói quen mua hàng bừa bãi, cho dù có động lòng cũng hành động. Tất cả động cơ mua đồ đều là bởi vì “cần”, công ty bách hóa tiêu thụ mà gặp phải loại khách hàng như cũng bị đau đầu, nhưng nghĩ tới lại thiếu đồ đến đáng thương.

      - Chuyển nhà đương nhiên là càng đơn giản càng tốt, những đồ đạc có thể vứt bỏ tớ đều thanh lí. Tử Duyệt, thực là ngại quá, còn làm phiền cậu giúp tớ quét dọn, kỳ tự mình tớ cũng có thể.

      Ngoài những thứ của phòng ngủ ra, với người của công ty chuyển nhà để tất cả mọi thứ ngổn ngang trong phòng khách. Có thể nghĩ tới phòng khách còn hỗn loạn hơn, nhưng bởi vì bạn tốt trước khi có việc dọn dẹp chỉnh lý đồ nên căn phòng thoạt nhìn tương đối sạch nhàng khoan khoái.

      - có gì, tớ chỉ là đại khái quét dọn phen, cũng thể để cậu sau khi trở về phải ngủ đống rác được.

      Lý Tử Duyệt bắt đầu ra tay xé bọc giấy, chính là người chịu ngồi yên, chồng luôn cười phận vất vả, nhìn thấy bừa bộn là ngứa tay. Có điều với trong lúc “tiện tay” cũng là khi cảm thấy nhàng khoan khoái trong lòng.

      Tống Oánh Tâm tới ban công, trước kia ở nơi này thấy đủ các loại cây cảnh kiểu dáng màu xanh biếc, đây là niềm vui thú lớn nhất của ông nội. Nghe ông cùng Lôi gia gia có duyên phận bắt nguồn chính từ niềm vui với cây cỏ hoa lá. Mặc dù bọn họ học cùng trường đại học, hơn nữa đều là ngành kiến trúc, nhưng ông nội học thấp hơn so với Lôi gia gia hai khóa, ngẫu nhiên có cơ hội nhân dịp khoa tổ chức hoạt động trò chuyện về nghề làm vườn nên phát cùng chung chí hướng, hai người bởi vậy thành bạn tâm đầu ý hợp.

      Mặc dù mỗi ngày nhìn ông nội sửa sang những bồn hoa cây cảnh đẹp đẽ, nhưng hoàn toàn có kế thừa phương diện thích này của ông nội. Có lẽ bởi vì đối với phấn hoa có điểm mẫn cảm nên liên quan đến cây xanh cũng có hứng thú. Bởi vậy sau khi ông nội qua đời đem những bồn hoa này tặng Lôi gia gia. biết Lôi gia gia hiểu được quý giá của chúng, đâu biết rằng Lôi gia gia theo sát ông nội mình mà vĩnh biệt cõi đời.

      Trở lại bên trong phòng, ánh mắt vừa vặn dừng ở phòng bếp mở cửa, nhớ tới bóng lưng bận rộn của ông nội ở nơi này. Mặc dù công tác bề bộn nhiều việc, nhưng là ông luôn kiên trì tự mình vì nấu ba bữa cơm, ông hy vọng có thể giống như vẫn có mẹ, được ăn bữa cơm nóng hổi. Mỗi lần mang tới trường học đều dễ thấy so sánh với người khác thịnh soạn hơn, ngay cả bạn bè có mẹ đều hâm mộ .

      Ở trước mặt ông nội luôn sáng lạn giống như ánh mặt trời, dĩ nhiên hoàn toàn biết trái tim ông khỏe. Nếu như có thể chú ý tình trạng sức khỏe của ông có lẽ ông sớm rời bỏ như vậy.

      Khi ông đột nhiên buông tay rời khỏi nhân gian, vẫn mực tự trách mình sâu sắc. Có lẽ đây là nguyên nhân qua hơn ba năm vẫn còn rất khó bình phục tâm tình.

      - Nếu như ở lại chỗ này quá khó cậu có muốn tìm chỗ ở khác . Còn nơi này để cho thuê?

      Lý Tử Duyệt lo lắng nhìn bạn mình, hiểu nhất tình cảm Oánh Tâm cùng Tống gia gia sâu sắc, bọn họ là ông cháu, cũng là cha con, càng là bằng hữu.

      Lắc đầu, Tống Oánh Tâm lấy lại tinh thần mà :

      - Tớ cũng thể cả đời đều trốn tránh, tớ hẳn là đến lúc đón nhận việc người thân duy nhất ra là chuyện thực.

      thế giới này có nhiều người là nhi có thân nhân, ít nhất cũng có ông nội bảo vệ cho đến khi trưởng thành là rất may mắn .

      - như vậy sai, nhưng cũng gò ép chính mình.

      cũng phải biết bạn thân. Bề ngoài thoạt nhìn rất kiên cường, hình như có có chuyện gì có thể đánh gục , nhưng thực là người đa sầu đa cảm, có thể vì con chim bị thương mà khóc sướt mướt, cũng có thể vì đoạn văn chương cảm động mà khóc thành tiếng.

      - Chờ tớ tìm được công việc, có mục tiêu cho cuộc sống tương đối khá hơn.

      quyết định tìm công việc mà khiến cho mình bận rộn nhất, tốt nhất có thể làm thêm giờ hàng ngày.

      - Tớ cảm giác được cậu hẳn là nên tìm đàn ông tốt mà chuyện thương . Đúng rồi, chừng nào cậu cùng lão chồng cặn bã kia xử lý thủ tục ly hôn?

      - Sau 6 ngày nữa.

      Bởi vì phải cân nhắc việc hôm nay vội vàng chuyển nhà, bọn họ ước định ngày mai đến Tường thúc thúc tiến hành việc làm thủ tục ly hôn. Nhưng mới rồi Lôi Tân Dương đột nhiên gọi điện thoại cho báo tạm thời có việc có cách nào phải tự giải quyết, thu xếp xe taxi đưa quay về Đài Bắc. Ngày bọn họ ký kết thỏa thuận ly hôn đương nhiên phải kéo dài thời hạn đến khi hoàn thành công trình.

      Người đàn ông này đúng là kỳ quái, phải vội vã ly hôn sao? Nhưng tại, hình như vội. Ngược lại với hy vọng mau chóng đẩy nhanh thủ tục ly hôn, thừa nhận chính mình rất sợ hãi loại cảm giác dây dưa với .

      - Tớ còn tưởng rằng cái tên kia thể chờ đợi được mà kéo cậu đến văn phòng luật sư ký tên, coi như hôm nay phù hợp ngày mai cũng hành động.

      - Làm việc vội vàng cũng tốt. cũng biết dù sao tớ có ý xấu bội ước, muộn tuần lễ cũng có gì mà lo lắng.

      Nghĩ tới nghĩ lui, đây là nguyên nhân duy nhất mà có để giải thích thay đổi thái độ của .

      - Cậu nghĩ cùng thử xem lại sao?

      Lý Tử Duyệt từng xem bài báo viết về Lôi Tân Dương tạp chí, lớn lên chẳng những luôn luôn chính trực, hơn nữa rất có tài hoa. Tài sản lại càng khiến người ta thể kháng cự, tin tưởng có rất nhiều mỹ nhân muốn bỏ qua mẫu chồng kiểu này. Điều duy nhất được hoàn mỹ chính là, bạn chưa từng có ai lâu, đối với tình cảm kiên trì hiển nhiên cực kì xui xẻo .

      Tống Oánh Tâm chỉ câu, chuyện hôn nhân này thực ngay từ đầu là sai lầm.

      Kỳ việc mực để ở trong lòng, Lôi gia Gia tại sao phản đối Lôi Tân Dương lấy ? sai, Lôi gia gia ngẫu nhiên có giỡn muốn làm cháu dâu mình, nhưng Lôi gia gia thương như vậy, đương nhiên muốn được hạnh phúc. Mà Lôi Tân Dương phải cái loại đàn ông mặc cho người định đoạt, nhất định phản kháng sắp xếp của Lôi gia gia. Hai người bọn họ kết hợp lại ngay từ lúc ban đầu đẽ khẳng định kết quả là bi kịch, Lôi gia gia tội gì kiên trì muốn đem kết hợp bọn họ chung chỗ?

      Bất quá, cũng lại nhớ kỹ Lôi gia gia từng qua câu “ thế giới này chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể bỏ qua đứa trẻ tốt như cháu.” Chẳng lẽ, đây lại là nguyên nhân khiến Lôi gia gia thúc đẩy đoạn nhân duyên này sao? , rất khó tin tưởng, an bài như thế chỉ là bởi vì Lôi gia gia thiên vị đối với , biết Lôi gia gia phải người chỉ biết ích kỷ xét theo lập trường của mình.

      Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù như thế nào, cùng Lôi Tân Dương sau bao lâu nữa ly hôn, đây là kết thúc.

      - thế giới này có rất nhiều mối nhân duyên ngay từ đầu là đúng cực kỳ, nhưng kết cục rất bi thảm. Có người lại là bắt đầu từ sai lầm nhưng kết cục lại rất tốt đẹp. Các cậu lại cho đối phương cơ hội, như thế nào biết cả hai phải do ông trời tác hợp cho?

      - Ông trời tác hợp cho? Hai người chúng tớ nên biến thành vợ chồng.

      Tống Oánh Tâm lạnh lùng cười tiếng.

      - Nhưng tớ có dự cảm, nhất định làm cậu động tâm.

      Trong khoảng thời gian này, các cuộc điện thoại của nghe có ít là liên quan đến chuyện Lôi Tân Dương. Oánh Tâm là người tương đối trầm tĩnh kín đáo, hỉ nộ ái ố đều giấu ở trong lòng. chưa từng thấy bạn mình đối với người nào đó mà có ý kiến nhiều như vậy. Có thể suy ra, Lôi Tân Dương đối với đặc biệt khác hẳn, rất có thể chính ấy còn phát ra.

      - Tớ phải ngu dốt.

      Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mà trêu chọc . Kỳ , cũng có cơ hội, giấy tờ ly hôn mà kí là bao giờ có thể bước vào thế giới của nữa. Điều này rất thực tế, bọn họ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.

      Tình có thể làm cho người thông minh biến thành ngu ngốc, bất quá, Lý Tử Duyệt cũng có uốn nắn . Theo tình thế trước mắt mà , hai người sắp chia ngả đôi đường cũng có cơ hội phát triển tình .

      biết tại sao mà Tống Oánh Tâm đột nhiên cảm giác được ngực có hơi khó chịu, trước hết khen ngợi bạn tốt sắp xếp đồ, sau đó bọn họ ra ngoài ăn chút gì. Bởi vì khoảng cách chuyển nhà khá xa nên chưa tới hừng đông dậy. Ngoại trừ bữa sáng ăn bánh bao cùng nước trái cây cho tới bây giờ vẫn có cơ hội bổ sung thể lực.

      Nghe vậy, Lí Tử Duyệt đương nhiên vội vàng dừng tay chân bận rộn, vấn đề nạp năng lượng quan trọng gì sánh nổi. Bọn họ người ăn cơm trưa muộn, người ăn tối sớm, hai người vui vẻ ăn no nê làm việc tiếp theo càng có sinh lực.

      Đến khi nhà sửa sang cũng hòm hòm, thời gian ly hôn cũng đến, Tống Oánh Tâm hôm nay đặc biệt dậy sớm . . . như vậy cũng đúng, cả buổi tối đều ngủ yên ổn nên sau cùng quyết định rời giường mới 5h.

      Dùng xong bữa sáng đơn giản, chậm bước đến công viên gần đó hưởng thụ khí lúc bình minh, thưởng thức cảnh đất trời vừa mới thức tỉnh dậy, đây là vận động của mỗi ngày, cũng là thói quen ông nội lưu cho để hài lòng với cuộc sống. Sau giờ về nhà tắm rửa kĩ càng mà vẫn chưa đến tám giờ, còn có thời gian lên mạng gửi lý lịch . Nhưng khi ngồi trước computer đến 3 phút lại từ bỏ mà chọn ra ngoài đến nơi hẹn gặp.

      Ba năm vừa rồi Đài Bắc thay đổi rất nhiều sao? Nếu có thời gian ngại lợi dụng cơ hội ra ngoài mà thuận đường ôn lại cảnh vật nơi này. Cho nên từ bỏ việc nhanh, lựa chọn ngồi xe buýt từ từ đến luật sư Tường giải quyết việc.

      - Tôi suy nghĩ liệu mình có phải đến đón hay ? nghĩ tới tuân thủ thời gian như vậy, là làm tôi quá cảm động.

      Lôi Tân Dương đứng ở đại sảnh dưới lầu của luật sư chờ . lần “Ngốc nghếch” ngồi ở phòng tiếp khách của luật sư chờ , kết quả có xuất , cho nên lần này quyết định chờ đến để cùng nhau đến đó.

      - Chẳng lẽ cho rằng tôi chạy trốn sao?

      Tống Oánh Tâm trợn mắt nhìn, đây là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, cũng thể tỏ ra phong độ đối với phen sao? Quên , nên kỳ vọng quá cao với , mặc dù ngày đó bọn họ tại chợ đêm ở chung vô cùng khoái trá, nhưng có nghĩa là bọn họ từ đó biến thành bằng hữu.

      - có khuyết điểm mất trí nhớ đến kỉ lục, nếu như trở lại lần cũng có gì đáng ngại.

      Đây căn bản phải là thực tâm , nhưng cứ há mồm mà đụng tới liền nhịn được “Bị coi thường” .

      - Nếu như lo lắng tôi phạm vào tật mất trí nhớ tối hôm qua sao lại gọi điện thoại nhắc nhở tôi?

      cảm giác mình thực ngu ngốc, tối hôm qua căn bản dám để điện thoại di động rời khỏi người bước, sau khi tắm rửa chăm chú nhìn nó, sau khi ra khỏi toilet cũng nhìn chăm chú nó, phỏng đoán Lôi Tân Dương gọi điện thoại cho , bởi vì sợ lỡ hẹn. . . Có phải là rất buồn cười ? Sau đó đem điện thoại cất để tránh làm phiền, nhưng lại tha thiết mong chờ ngóng trông gọi điện, tám phần đầu óc hỏng mất rồi!

      - Tôi muốn nghe ca cẩm.

      Kỳ tối hôm qua điện thoại di động khắc cũng hề rời tay , nghĩ tới gọi điện thoại cho , phải lo lắng quên cuộc hẹn hôm nay , mà là đơn thuần muốn nghe thanh của , muốn biết làm chuyện gì . . . Loại hành vi này là của đàn ông ba mươi hai tuổi? Cuối cùng, cố gắng nén xuống .

      - luôn ca cẩm với tôi.

      ghét nhất chính là ca cẩm, nhưng cẩn thận hồi tưởng phen hình như thích ca cẩm.

      Nhìn lại thời gian mười giờ, bọn họ hẳn là nên lên lầu, lúc này Tường thúc khẳng định ngồi ở phòng làm việc chờ bọn họ. Nhưng gọi chờ chút, vươn tay về phía , khỏi nhướng mày.

      - Mặc dù còn được làm vợ chồng, chúng ta có thể làm bằng hữu.

      kỳ quái, tại sao bước chân lại trở nên nặng nề như thế? Tựa như ngày đó, hẳn là nên cùng quay về Đài Bắc, nhưng khắc trước khi hình như có cái gì đó níu kéo chân. có biện pháp bước thêm bước nên sau cùng rốt cục tìm được lí do công trình biệt thự sắp kết thúc để thuyết phục chính mình tiếp tục ở lại nơi đó giám sát.

      Môi Tống Oánh Tâm khẽ giật giật, ngàn vạn lần đừng trách cổ động, là đoán ra tên gia hỏa này diễn tuồng

      - cần, chúng ta hai người, đại khái cũng muốn cùng đối phương gặp mặt mà.

      Người phụ nữ này hiểu được làm cách nào dẫm nát dưới lòng bàn chân, cũng thể nể mặt mũi chút mà biểu ra vẻ rất muốn cùng làm bằng hữu sao?

      - rất có lịch , nào có người chuyện giống như vậy?

      - Lịch cũng còn nhìn đối tượng.

      - … phụ nữ như là nguyên nhân trêu chọc tôi từ !

      Chưa từng thấy nữ nhân biết phân biệt giống như , đến bây giờ còn chưa từng với nữ nhân câu đại loại như “Chúng ta có thể làm bằng hữu” . Nữ nhân với chỉ có thể là chơi đùa, bọn họ chưa bao giờ là bằng hữu tâm chuyện, nhưng đối với có vài phần khác.

      - Chúng ta mau lên lầu ký tên ly hôn, tôi liền có cơ hội trêu tức .

      tại chỉ có ý nghĩ, bọn họ trong lúc đó dây dưa tranh thủ làm kết thúc, muốn lại bị rơi vào trong hỗn loạn do gây ra mà cần triển khai cho tốt công việc sinh hoạt mới.

      Đúng vậy, rốt cuộc làm trò quỷ gì? tại lên lầu kí tên xong, là chờ đợi lâu của liền tuyên cáo kết thúc, tại sao còn ở nơi này dây dưa liên tu bất tận kéo dài? Người lạ nếu như ràng lắm tình cảnh của bọn họ mà thấy bọn họ trong dạng này người ta khẳng định tưởng người vợ muốn sớm được ly hôn, còn ông chồng vẫn nghĩ biện pháp trì hoãn ký tên.

      Lúc đến, hẳn là nên gõ tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà kết thúc mọi việc giữa hai người, nhưng có việc cần ràng trước

      - Tôi mua nốt nửa quyền biệt thự, có ý kiến chứ?

      - Tôi phải Công Chúa, người bình thường làm tiện ở nơi đó, muốn lấy .

      Mặc dù giọng điệu của Tống Oánh Tâm làm nhịn được mà nhíu mày, nhưng tình huống như thế với là chuyện tốt, cùng cò kè mặc cả nên có thể dễ dàng xử lí xong chuyện này.

      Rốt cục khi đến thang máy để rồi hồi phục thân phận quý tộc độc thân. Nhưng hiểu sao khó chịu làm bước vẫn có cách nào nhàng, mà người lẳng lặng theo phía sau tựa hồ phát chút nào. Bởi vì bước chân của cũng bất tri bất giác bắt đầu nặng trĩu.

      vào phòng làm việc của luật riêng của Lôi gia, hai người bọn họ lại như rất ngầm hiểu đồng thời lên tiếng, đối với người đàn ông cười khanh khách phía sau bàn làm việc chào hỏi:

      - Chào chú Tường.

      Tường thúc mời hai người bọn họ ngồi xuống, cũng bảo trợ lý đưa tới hai chén cà phê. Ông lấy ra văn bản ly hôn soạn thảo xong

      - Dựa theo lệ thường, tôi phải xác nhận lại lần, hai người có muốn nghĩ lại lần nữa?

      - Chúng tôi quyết định.

      là rất ngầm hiểu, hai người nhịn được liếc mắt nhìn đối phương, Lôi Tân Dương lập tức bổ sung câu

      - Hôm nay chúng tôi còn muốn thuận tiện xử lí quyền làm chủ biệt thự.

      - Hai người các ngươi đều muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi tôn trọng quyết định của cả hai. Nhưng ở đây có việc tôi phải trước với cả hai người.

      Lôi Tân Dương lập tức nghe thấy tiếng chuông báo động trong đầu vang lên rung trời, Tống Oánh Tâm cũng ý thức được tình huống có gì đúng lắm, hai người đồng thời bất an mà hỏi:

      - Chuyện gì?

      - Di chúc về biệt thự Dương Minh Sơn, kỳ Lôi lão gia ở phía sau lại bổ sung thêm phần phụ lục khác. Hai người phải đồng thời ở trong biệt thự đầy ba tháng mới có được quyền xử trí cùng quyền mua biệt thự.

      Có thể nghĩ, phản ứng của bọn họ chỉ có thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, Tường thúc định làm trò đùa dai với bọn họ sao? Đương nhiên phải, thúc thoạt nhìn là luật sư cẩn thận tỉ mỉ chuyên nghiệp, như vậy, có thể nào mà làm loại chuyện này được? Tại sao lúc ban đầu tuyên đọc di chúc đến phần phụ lục này?

      - Tôi chỉ là y theo chỉ thị Lôi lão gia, ông cầu tôi sau khi quan sát hai người ba năm mới quyết định có hay cần công bố phần phụ lục này. Nếu như ban đầu sau khi công chứng kết hôn, cả hai cũng như vợ chồng khác mà thực nghĩa vụ vợ chồng phần phụ lục này liền coi như có. Nhưng tôi từ bác Hạ mà biết được, ba năm vừa rồi cả hai căn bản là mỗi người có cuộc sống riêng.

      Lôi Tân Dương gắt gao nhăn mày, mực coi bố trí của ông nội là trò trẻ con, đơn giản cần đầu óc cũng có thể hóa giải. nghĩ tới lão hồ ly kia ở phía sau còn giấu con bài, rất sơ ý!

      - Tường thúc, nếu như vô điều kiện đem nửa quyền sở hữu biệt thự còn lại chuyển nhượng cho Lôi Tân Dương tôi cũng phải ở nơi này ba tháng sao?

      Đối với , đón nhận di sản Lôi gia gia để lại cho . Nhưng mà xử trí như thế nào, quyền quyết định này nằm trong tay , mà phương pháp xử trí của chính là hai tay dâng trả vô điều kiện.

      Đột nhiên quay đầu lại, Lôi Tân Dương giải thích được trơ mắt nhìn Tống Oánh Tâm. Mặc dù vừa mới câu “ muốn lấy ” , nhưng gả cho phải chính là vì để được nửa gia tài. Sao lúc này như thế nào mà có thể tiêu sái muốn cho cho ? Người phụ nữ này rốt cuộc đùa trò hề gì đây?

      - tính toán xử trí như thế nào quyền bán nửa tài sản còn lại đương nhiên do quyết định. Nhưng, đầu tiên phải được quyền xử trí, nếu , nhiều nhất chỉ là chủ nhân danh nghĩa nửa biệt thự mà thôi.

      tại, làm sao bây giờ đây? Tình huống rất ràng, nếu như cùng Lôi Tân Dương muốn ở chung trong biệt thự ba tháng như bọn họ vẫn còn bị kẹt ở trong ván cờ.

      - Hai người trước tiên vẫn có thể xử lý thủ tục ly hôn, còn như quyền giải quyết tài sản cứ từ từ xử lý sau.

      “Sau ba tháng chúng ta lại ly hôn.” Đừng giỡn, dưới tình huống này làm thế nào có thể ly hôn được? Nếu như Tống Oánh Tâm phải là vợ của , liền thuộc về việc quản. giống như quả bom hẹn giờ, vạn nhất cầm nửa quyền tài sản muốn hòa hợp với , bản thân chẳng phải chịu để cho đè nén?

      - Tường thúc, thực ngại quá, hai người chúng cháu muốn bàn bạc trước phen.

      Tống Oánh Tâm lôi kéo tên gia hỏa tự tung tự tác nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Hai người tới đầu cầu thang ai quấy rầy để tiến hành thảo luận.

      - Ly hôn là ly hôn, việc quyền tài sản là vấn đề quyền tài sản, tại sao muốn nhập làm ?

      Người phụ nữ này rất dễ làm người khác tức giận, vội vã muốn phân giới tuyến sao?

      - Nếu muốn ở cùng dưới mái nhà, chúng ta vẫn nên giữ lại danh nghĩa vợ chồng tốt hơn.

      càng muốn ly hôn, liền nguyện muốn để được như ý.

      - Biệt thự có bác Hạ cùng dì Hồng, còn có dì mỗi ngày vào trong đó quét dọn, chúng ta nếu như phải vợ chồng mà lại ở cùng dưới mái nhà cũng chẳng phải rước lấy tiếng chê.

      - nghĩ tới lại hiểu tình trạng biệt thự ràng đến như vậy. Có điều tôi thích người tôn trọng biệt thự của tôi cứ thoáng đến thoáng . Cho nên thể làm gì khác hơn là mời tiếp tục làm vợ của tôi.

      Lôi Tân Dương đối với nhếch miệng cười, bộ dáng thoạt nhìn giống như đứa trẻ làm chuyện nghịch ngợm xấu thói.

      Tống Oánh Tâm dở khóc dở cười, lập trường hai người bọn họ hình như hoàn toàn đúng, vội vã ly hôn, lại tuyệt vội vàng.

      - Tôi đem quyết định của chúng ta cho Tường thúc. có thể quay về thu thập hành lý, sáng ngày mai sau mười giờ tôi đến đón , chúng ta ngày mai lại gặp.

      Tâm tình của vô cùng khoái trá, huýt sáo mà quay lại phòng làm việc của Tường thúc.

      Kỳ , bọn họ ly hôn hoặc ly hôn căn bản có khác biệt, cũng thèm để ý khi nào ly hôn. Thực khiến nóng lòng bất an là bọn họ phải ở cùng dưới mái nhà, nhưng lại còn dưới danh nghĩa vợ chồng. có biện pháp đơn thuần để trở thành “Bạn cùng phòng”, quan hệ giữa bọn họ trong lúc đó khó tránh khỏi lâm vào tình trạng ràng buộc chặt hơn.

      Thời gian ba năm cũng trôi qua, thời gian ba tháng đương nhiên cũng qua, làm gì mà phải sợ hãi như vậy? Được rồi, thừa nhận, người đàn ông này khiến trong lòng sinh ra hỗn loạn. Trực giác phụ nữ cho hẳn là nên né tránh , nếu tâm của bị người này hoàn toàn chiếm cứ. . . Thực là buồn cười, như thế nào lại thành ra như vậy? phải là sớm tống vào thế giới khác, như thế nào còn có thể ngốc nghếch động tâm đối với nam nhân này?

      Đừng hoảng hốt, đừng loạn, chuyện gì cũng đều chưa phát sinh, đầu óc cũng ngừng nghĩ đông nghĩ tây. Đây căn bản là hù dọa chính mình, công việc của bề bộn vô kể, chừng có muốn gặp mặt cũng đều rất khó, cần phải coi chuyện nghiêm trọng như vậy . . . Đúng vậy, chuyện gì cũng thể phát sinh!

      Trong vòng mười ngày chuyển nhà hai lần, có thể nghĩ mệt đến đâu, dưới tình huống này đương nhiên là khi nằm xuống chìm vào giấc ngủ. Nhưng ở giường lăn qua lật lại giờ vẫn còn thấy buồn ngủ, đây là bởi vì Lôi Tân Dương an bài ở phòng nghỉ của khách, lại đúng là nơi trước kia cuối tuần ông nội mang tới đây, ngủ lại.

      nhớ khi từ năm thứ ba lên năm thứ tư đại học, thân thể Lôi gia gia bắt đầu xuất số tượng. Nhưng Lôi gia gia kiên trì muốn làm kinh động bất luận kẻ nào, ông muốn lợi dụng sức khỏe của mình mà “Uy hiếp” thân nhân quây chung quanh bên người. Ông thích quan tâm phải xuất phát từ tự nguyện. Nhưng mà ông lại cầu ông nội cuối tuần ngày nghỉ mang tới nơi này làm bạn mình cho nên cuối cùng, ông nội cùng cuối tuần ngày nghỉ cơ hồ đều ở chỗ này.

      Mặc dù Lôi gia gia có con, có cháu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy con của ông. Còn như Lôi Tân Dương, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy chỉ có mấy lần nhìn thấy từ xa. Nhưng mà xem ra quan tâm của đối với Lôi gia gia ngay cả tiêu chuẩn đứng vòng ngoài đều đạt.

      biết Lôi gia gia là người rất bá đạo, rất độc đoán. Đối xử cùng nhị tỷ, con cháu với nhau cũng tốt. Nhưng cho dù như thế nào bọn họ đối đãi lạnh nhạt như vậy với lão nhân gia quá kém.

      Nếu ngủ yên, ra ngoài hóng mát chút. thích nhất nơi này đêm khuya yên tĩnh, bởi vì có thể nghe thấy thanh thiên nhiên vọng lại, đó là thanh rất đẹp. Gió hiu hiu thổi, côn trùng tấu nhạc, cành lá xào xạc, mọi thứ như lắng động sâu . . . Cứ như vậy, Tống Oánh Tâm rất tự nhiên đến vườn hoa, trước mắt khỏi lên hình ảnh hồi nướng thịt ngày đó ở chỗ này.

      “Tâm Tâm nha đầu, sau này cháu ở nơi này có được hay ?” Lôi gia gia tha thiết mong chờ nhìn .

      “Được, nhưng chúng ta trước tiên là cho , cháu muốn tới nơi này làm việc. Cháu biết nấu cơm và lau dọn đâu.” hầu như chưa cùng Lôi gia Gia qua đến hai chữ tốt, biết Lôi gia gia chỉ có khát vọng lại được quan tâm “Tiểu hài tử”, ông cũng phải có ý tứ kia.

      Nghe vậy, Lôi gia gia ha ha phá lên cười.”Tâm Tâm nha đầu chính là cục cưng của ta, ta như thế nào có thể để cháu tới nơi này làm việc cực nhọc? Cháu tới làm cháu của ta tốt lắm.”

      “Thế này chỉ sợ có điểm phiền toái , nếu như cháu tới nơi này làm cháu Lôi gia gia ông nội của cháu nhất định mỗi ngày lấy lệ rửa mặt.”

      “Đúng đó, ta thể cùng bạn tốt đoạt cháu được. Vậy cháu đảm đương việc làm cháu dâu của ta tốt lắm.”

      “Lôi gia gia thực thích giỡn.”

      Muốn lại thôi, Lôi gia gia xoa xoa đầu của , tâm tư lập tức chuyển dời đến bề mặt của tảng thịt bò nướng than. Ông bảo nên nướng quá chín, ông thích tảng thịt bò tái có điểm chút tơ máu .

      Đó là cảnh rất xưa, nhưng lại ở trong trí nhớ của .

      Lúc này, lần đầu tiên nhìn thấy cây cổ thụ của Lôi Tân Dương. Lúc ấy phía khác, tìm nó lâu nên vốn chuẩn bị từ bỏ. Sau đó lại được nghe tiếng gió gợi lên thanh xào xạc nên rốt cục phát ra nó .

      Ngoài chuyện này ra nơi này còn phát sinh chuyện khác càng quan trọng, đó là cùng Lôi gia gia chơi trò chơi đoạt bảo.

      Lôi gia Gia có dàn nhạc thủy tinh Mickey Mouse vô cùng xinh đẹp , đó là vật kỉ niệm Lôi gia gia mua từ Praha (Thủ đô của nước Séc) về . Lần đầu tiên nhìn thấy liền thích. Nhưng mà chỉ dám chảy nước miếng thèm thuồng chứ có can đảm thỉnh cầu Lôi gia gia cho . Nhưng bộ dáng chảy nước dãi của sớm rơi vào trong mắt Lôi gia gia , bởi vậy Lôi gia gia đề nghị cùng chơi trò chơi đoạt bảo. Ông bảo đem dàn nhạc này thử giấu , bất cứ góc nào trong biệt thự cũng có thể. Nếu như trong vòng tháng mà ông tìm ra phần kho báu này liền thuộc về .

      Tại sao lại lựa chọn cái cây này làm chỗ cất giấu? cũng biết, nhưng khi lựa chọn địa điểm giấu kho báu nơi này cũng rất tự nhiên nhảy vào trong óc. Có lẽ là nơi này làm cho có được kỉ niệm mãi quên, thiếu nữ ôm ấp tình cảm rung động và mất chính phát sinh ở chỗ này .

      Vài ngày sau, gia gia khẩn cấp phải vào viện chuyện này bị bỏ ra khỏi đầu. Sau đó gia gia ốm bệnh dậy nổi, liên tiếp trở tay kịp cùng bận rộn nên cũng còn cơ hội bước vào nơi này, đương nhiên cũng còn cơ hội quan tâm phần kho báu này.

      Trải qua hơn ba năm, kho báu kia vẫn còn ở nơi này sao?

      Tống Oánh Tâm ngay tại chỗ tìm tảng đá làm công cụ khai quật, bởi vì ngại làm phiền nên lúc ấy có chôn sâu.

      - vội vàng cái gì vậy? Muốn tôi hỗ trợ sao?

      Trong lòng cả kinh, đột nhiên nhảy dựng lên quay người trơ mắt nhìn Lôi Tân Dương ngồi ở sân phơi hình bán nguyệt. lười nhác ngồi ở ghế mây, trong tay cầm chén rượu đỏ, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn hình tròn. Bộ dáng kia là gợi cảm cực kỳ, nhưng tên gia hỏa đến ngồi ở nơi này từ lúc nào?

      - biết rằng nửa đêm dọa người nếu cẩn thận làm trái tim người ta tê liệt sao?

      Mắt nháy nháy, Lôi Tân Dương trông vô tội, so với đến đây sớm hơn. Chính ta biết suy nghĩ chuyện gì nên có chú ý tới, nếu có lo lắng hù dọa vẫn còn mừng rỡ làm “kẻ theo dõi” mà phải lên tiếng cảnh báo.

      để ý tới , Tống Oánh Tâm lại ngồi xổm xuống dùng hòn đá đào bới. lát sau có người gia nhập hàng ngũ của , Lôi Tân Dương biết từ nơi nào lấy ra cái xẻng .

      - Nơi này có kho báu gì vậy? Đào được chia cho tôi nửa chứ?

      Loại chuyện như thế này sao lại phát sinh với ? Nửa đêm ngủ được, ngồi xổm ở chỗ này đào đồ. . . hôm nay đại khái uống lộn thuốc. Bằng , bình thường nằm ở giường được phút đồng hồ liền ngủ thiếp, như thế nào lại đột nhiên mất ngủ đây?

      liếc mắt nhìn ngang, người đàn ông này là kỳ quái. phải chuyên môn từ đè nén sao? Làm sao cách xa chút? “Tôi có bảo hỗ trợ, kho báu của tôi tại sao phải chia cho nửa?”

      - như vậy, nơi này có khó báu.

      hưng phấn như thấy kho báu ngay trước mắt, xẻng tay càng thêm cố gắng ấn mạnh.

      - Đây là nhà tôi, tôi biết nơi này có kho báu, làm sao mà biết?

      - có hứng thú biết.

      - còn chưa ra làm sao biết tôi có hứng thú?

      - đối với chuyện của Lôi gia gia từ trước đến giờ có hứng thú gì cả.

      Kho báu này có liên quan đến ông nội? Điều này có phải chứng tỏ cũng rất quen thuộc? Đây là đương nhiên, tuy gia gia là bởi vì nợ tiền ông nội của , bởi vậy đem nửa quyền tài sản ở đây để lại cho . Nhưng tòa biệt thự này là nhà mà ông mình đặc biệt làm cho bà của mình. Ông có khả năng tùy tùy tiện liền đem nơi này giao cho người ngoài, cùng ông mình vậy rất thân cận.

      - Tôi tại có hứng thú.

      Tống Oánh Tâm muốn trước cứ đào kho báu rồi hãy . Sau vài phút, bọn họ liền thấy cái hộp gỗ chứa châu báu, ngồi xổm ngay tại chỗ mở hộp châu báu ra. Từng món thủy tinh bên trong đều dùng ni lông có bọt khí bảo vệ. lấy trong đó ra cái rồi đưa cho Lôi Tân Dương, dựa vào ngồi xuống, dè dặt mở ni lông bọt khí ra. Sau đó, nhàng đến chuyện tìm kho báu của mình cùng Lôi gia gia ngày trước.

      - Đây là vật kỷ niệm ông nội của tôi thích nhất, nghĩ tới ông lại nguyện ý đưa.

      Giờ khắc này đột nhiên có loại cảm giác, sớm từ trước xâm nhập thế giới của .

      sai, vẫn luôn biết đây là vật kỷ niệm Lôi gia gia thích nhất . Đây là nguyên nhân có mở miệng xin Lôi gia gia, mà chính là sau này Lôi gia gia chủ động đề nghị trò chơi tìm kho báu. Có lẽ ông hạ quyết tâm từ bỏ những thứ thích, Lôi gia Gia rất thương . Nhưng, tại sao ông muốn đem vào thế giới của Lôi Tân Dương?

      có thể vĩnh viễn đều đoán ra suy nghĩ của Lôi gia gia. Nhưng có thể khẳng định chính là, Lôi gia gia nguyện ý đem phần báu vật này giao cho , đó là bởi vì ông biết quý trọng chúng.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com
      Chương 4
      19THÁNG 12
      Đây là thế giới của , nghĩ cùng Tống Oánh Tâm hề có chút liên hệ nào, nghĩ rằng sớm xâm lấn nơi này, điều này làm cho bối rối, thích, thực thích!

      Tâm tình phiền muộn, đương nhiên muốn uống rượu giải sầu, cần thêm cả mấy tên bạn hữu, nhưng là —-

      “Sorry, thư ký tìm tôi, tôi phải quay về văn phòng đây.” Diêm Nhược Thiên chưa ngồi ấm mông phải .

      Được rồi, bởi vì họ ở quán bar trong khách sạ nhà họ Diêm uống rượu, Diêm tổng tài có việc đứng lên cũng là đúng.

      Bất quá, đây là tình hình gì đây?

      ngại quá, mẹ tôi mới gọi điện nếu về nhà ngay bà đoạn tuyệt quan hệ với tôi.” Lục Hão Doãn cười khổ khi vừa kết thúc cuộc điện thoại, bị mẹ ném boom như thế, tới 3 phút sớm rời .

      Quá đáng quá rồi, cho tới bây giờ mới biết mình có giá trị như vậy!

      Sớm biết thế ở lại văn phòng làm nốt bản thiết kế, nhưng tại có chút lòng dạ nào, làm sao bây giờ?

      Hay là tìm đàn bà giết thời gian?

      Quên , tại có tâm tình để gặp gỡ bất kỳ ai, tốt nhất nên về nhà ngủ.

      Chính là, nửa giờ sau về tới biệt thự, từ phòng bếp truyền tới trận hương thơm, mới nhớ giờ là bữa tối.

      bao nhiêu lâu được ngửi thấy mùi thơm thức ăn trong nhà?

      Sau khi bà nội qua đời, ông nội vốn bận rộn giờ lại càng bận rộn, ông về nhà ăn cơm, khi đó vừa lên trung học, ông nội xếp lịch học cho từ thứ hai tới chủ nhật có nghỉ, ngoài học ở trường còn có học thêm, ông nội cầu được ít nhất ba thứ tiếng nước ngoài, mặt khác còn có lịch dạy học nhạc. Có thể cuộc sống thời trung học “muôn màu muôn vẻ”, duy nhất được hưởng thụ ấm áp của gia đình.

      Học lớp 11 xong, vì giỏi nên được thăng cấp hẳn lên đại học, năm thứ nhất ở trong kí túc xá của trường, sau thời gian ra ngoài ở trọ.

      Cuối tuần có dịp nghỉ về nhà, nhưng ông nội ăn cơm nhà, muốn làm phiền dì Hồng, bởi vậy luôn ăn mỳ tôm, bằng ra ngoài ăn. Lên năm thứ 2, việc học càng ngày càng nặng, khi nào ở nhà có việc phải tập trung mới về, khi này bọn họ đều ra khách sạn giải quyết vấn đề ăn uống.

      Cho đến lúc du học trở về, với nơi này ngày càng có khoảng cách lớn, đương nhiên còn cơ hội ngửi mùi thơm của đồ ăn.

      Đây là nằm mơ sao?

      Tự cấu vào mặt mình cái, ái đau, biết, đây phải mơ, vào lúc này, nhìn thấy Tống Oánh Tâm bưng bát thịt bò hầm đậu ra phòng bếp, đeo tạp dề, rất xinh xắn, hại tim bất ngờ phòng ngự đập loạn nhịp.

      - trở về đúng lúc đấy.

      Tống Oánh Tâm đặt bát thịt bò xuống bàn ăn.

      Nhíu mày, nhớ lại vẻ hào sảng của mình, liền huýt sáo, chạy tới bên bàn ăn dãi:

      - ngoài sức tưởng tượng, lại xuống bếp sao.

      - Ăn nhà hàng mãi được sao, tôi làm sao xuống bếp được đây? Nhưng nghĩ tới, nấu đồ ăn ra có phù hợp với khẩu vị của người khác , bất quá từ nay yên tâm, dì Hồng giúp tôi, có lẽ khá hơn chút.

      chịu nổi cả ngày có việc gì làm, chỉ có thể đợi ở nơi này trong lúc có công việc gì, tính toán hồi, cảm thấy nên tận dụng thời gian này để cải thiện tình hình nấu ăn, tin tưởng có dì Hồng làm giáo viên hướng dẫn, ba tháng sau, dọn “mâm cơm” là đều phải suy nghĩ.

      Lúc này mùi vị hay chất lượng còn bị tính toán nữa, giống như đứa trẻ tham ăn cầm miếng thịt bò nhét vào miệng, mùi vị là ngây người!

      Than tiếng, nhịn được mắng,

      - là trẻ con sao? biết trước khi ăn cơm phải rửa tay à?

      Tuy rằng bị mắng nhưng vẫn cười phì phì, lâu rồi có tâm tình khoái trá như thế này, thế nên, sau khi ăn cơm no, còn chủ động cầm tay Tống Oánh Tâm ra bên ngoài tản bộ.

      - Tôi ăn nhiều quá, bụng như Trư bát giới vậy.

      hôm nay ăn nhiều gấp đôi bình thường, lâu, mới được hưởng thụ bữa cơm thế này, bất tri bất giác ăn, thiếu chút no vỡ bụng.

      - Vậy chân nên cần cù thêm chút, nãy giờ, cũng đỡ hơn.

      thừa nhận, chứng kiến ăn bữa tối ngon lành thế, cảm giác trong lòng rất vui vẻ, công vất vả uổng phí… giống như quá để ý , chẳng lẽ đem mình thành vợ sao? , phải, chính là khi nhìn thấy , nhịn được nhớ tới vẻ độc xuất người đêm hôm đó.

      - Ngày mai có còn xuống bếp ?

      Lôi Tân Dương ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng là kỳ vọng chùng lại nơi lồng ngực.

      - Tôi đương nhiên tiếp tục cố gắng, bằng , tài nghệ nấu ăn khi nào mới tiến bộ đây?

      Lặng lẽ nhả ra kỳ vọng, đùa cợt :

      - chuẩn bị mở nhà hàng ăn sao?

      buồn cười, hao tâm tổn trí lắc đầu với .

      - Chẳng lẽ chỉ mở nhà hàng mới cần luyện tay nghề nấu ăn sao? Sau khi kết hôn lập gia đình, tôi hằng ngày phục vụ chồng mình ăn uống, nếu mà chồng tôi mực ăn nhà hàng, ăn đồ ăn tôi nấu, chẳng phải tôi là người vợ thất bại sao?

      rất khó chịu! Bọn họ còn chưa ly hôn, nghĩ tới chuyện tái hôn, người phụ nữ này biết cách chọc tức . … Ha, tức giận làm chi? Ba tháng sau bọn mỗi người ngả, đương nhiên có quyền tìm người đàn ông khác để xây dựng hạnh phúc gia đình… Đáng giận! tuyệt nhiên thích viễn cảnh này!

      - chớ quên, tại vẫn là vợ tôi, hẳn là nên quan tâm dạ dày của tôi.

      Bất kể như thế nào, chuyện ba tháng sau là của ba tháng sau, lúc này còn ở trong phạm vi quản lý của , có quyền cầu .

      - Yên tâm, muốn quên người chồng “cặn bã” như dễ dàng.

      Mặc dù là “ông chồng cặn bã”, nhưng ghi nhớ, người phụ nữ này tìm cơ hội đè bẹp .

      - Tống tiểu thư sao? ông lão sát bên bọ họ đột nhiên dừng bước quay đầu lại: – lâu gặp!

      - Vương bá bá ông khỏe chứ, lâu gặp ạ!

      Tống Oánh Tâm mỉm cười đáp lễ.

      Ai cho biết, chuyện gì diễn ra ở đây? Lôi Tân Dương nghi hoặc nhìn màn đối thoại của hai người, đối với ông lão này có ấn tượng, lái xe về hoặc rời khỏi biệt thự thấy, có thể nào ông lão cùng Tống Oánh Tâm lại như quen biết lâu vậy?

      Vấn đề này có đạt được giải đáp, người thứ hai, thứ ba, thứ tư… Những cái tên tiếp nối nhau nghĩ ra, thể nào, phát những hộ gia đình xung quanh cơ hồ đều biết , mà từ đầu tới đuôi chỉ có thể lẳng lặng đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn .

      muốn mình là kẻ ngu ngốc, nhưng lại rời mắt khỏi , chuyện ngọt ngào mê người, người phụ nữ này thực là Tống Oánh Tâm sao?

      - nghĩ tới nơi này lại được hoan nghênh như thế.

      Tối hôm nghe chuyện tìm báu vật ở đây, sáng sớm hôm sau nhịn được hỏi chuyện bác Hạ trước kia ở đây thế nào, thực ra, ghen tị với , từ trước đến nay, ông nội vốn kiên định cũng vì mà trở nên mềm dịu, cũng ghen tị với ông nội, ông lão kia sao có thể được ôn nhu săn sóc, làm bạn. Đồng thời ở nơi này cảm giác mất mát, vì gì mà mình lại bỏ qua đoạn thời gian như thế?

      - Phần lớn mọi người ở đây rất thân thiết, người Đài Loan chúng ta rất trân trọng tình cảm, nếu như nguyện ý dừng lại nghe vài lời họ , cũng được hoan nghênh.

      Kỳ , làm sao hiểu được hết những gì người ta ? Nhưng là kiên nhẫn nghe người ta trò chuyện, hợp thời mỉm cười gật đầu, người ta gặp tự nhiên mỉm cười lại.

      - có thể thân thiết với bọn họ, vì sao đối với tôi ?

      - Nếu có ai đó luôn nghi ngờ thành tâm của , đối xử thân thiết với họ sao?

      tự giác né sang bên tránh ánh mắt .

      - Bởi vì tôi luôn hoài nghi bỏ chạy, liền lãnh đạm với tôi, là thế phải ?

      đúng, cảm giác có “thành kiến” với , có ý thân với .

      - Tôi vốn cần thời gian ở chung, từ từ thân thiết.

      Quả như thế, lần đầu tiên gặp lại, muốn vội thân thiết, chỉ biết, thực đề phòng .

      Đột nhiên bước , nếu tiếp tục vòng quanh đề tài này, lo lắng giấu được tâm tư của mình, sở dĩ giữ khoảng cách đối với , là để làm bị dao động, người đàn ông này quá nguy hiểm!

      - Chúng ta chạy thôi, như thế dễ dàng tiêu hóa hơn.

      Tức thời biết cố ý thay đổi chủ đề, Lôi Tân Dương cũng có ý truy cứu tiếp, bởi vì càng muốn đào móc, chính là càng thâm nhập thế giới nội tâm của , tạm dừng tại đây là sáng suốt nhất. Kỳ , chuyện Tống Oánh Tâm xa cách đối với là chuyện tốt, có cơ hội thân thiết, có cơ hội hiểu thấu đáo, ánh mắt mới có thể dời khỏi .

      ******

      từng nghe qua câu — “Muốn chiếm được người đàn ông trước hết cần chiếm được dạ dày của họ.”

      Trước kia dè bỉu, tại mới cảm nhận được ma lực sâu xa của lời này, bởi vì giờ phút này như rơi vào cạm bẫy, chút, thấy thích việc về nhà ăn tối, dạ dày của bị Tống Oánh Tâm tóm gọn.

      Bản thân biết phải ngăn lại tình này phát triển thêm nữa, nhưng mà vô lực phản kháng.

      Dùng xong bữa tối, hai người cùng nhau dạo trong cảnh chiều tối, câu, tôi câu múa mép khua môi, cuối cùng là chúc ngủ ngon, trở về phòng, sau đó tắm táp thoải mái, làm chuyện riêng của bản thân, nhưng là, đại não kia nghe lời , si ngốc nghĩ tới thân ảnh của .

      thể hoài nghi bản thân mình, tuy rằng luôn keo kiệt nụ cười vớ , nhưng lại nhớ từng phút từng giây bên … Thực là trúng tà!

      Cười lớn, Lôi Tân Dương làm sao có thể dễ dàng để người khác định đoạt? được, lập lời thề, từ hôm nay trở , quyết tâm từ bỏ , nhưng là 9h tối, khi từ phòng tắm ra, muốn gặp trở ngại….

      là uể oải!

      Mệt mỏi cầm khăn bông lau tóc, đắm chìm vào màn đêm ngoài ban công, yên lặng bao trùm bốn phía, nhưng bỗng xuất tiếng chuông , tiếng , tiếng cười, tuy nghe ắm nhưng cảm giác thoải mái.

      Tầm mắt phóng từ lầu ba xuống hoa viên phía trước, đầu tiên là nhìn thấy Tống Oánh Tâm, điều này có gì ngạc nhiên, bởi vì tiếng cười kia 100% là xuất phát từ phía , nhưng khi nhìn hai người huyên thuyên với mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất.

      Mắt mở to lần nữa, hai người này cấu kết với vợ khi nào? Huynh đệ thê tử, thể chấp nhận được, hai người kia sao có thể làm thế ?

      biết có phải tức giận của khiến cho bầu khí xung quanh bị cải biến hay , Lục Hạo Doãn phát , tao nhã giơ tay chào, hai người còn lại lập tức quay đầu nhìn .

      việc này thực khiến người xem vừa mắt, ba phút sau, phát mình gia nhập hàng ngũ cùng bọn họ.

      - Làm sao các cậu biết vợ tôi?

      Lôi Tân Dương muốn giọng mình giống như ăn phải dấm chua, tuy nhiên lời ra giấu được hương vị này.

      Vợ? Lục Hạo Doãn cùng Diêm Nhược Thiên rất ăn ý với nhau nhìn thoáng qua.

      - Có lần, khi Tâm Tâm nha đầu đến biệt thự thăm Lôi gia, có tổ chức nướng thịt ngoài trời, Lôi gia gia gặp 2 đứa tôi nên mời nhập tiệc.

      Lục Hạo Doãn cười khanh khách, giống như cảm nhận thấy sát khí nồng đậm.

      - Vì sao mà trước đây thấy hai người chuyện này?

      Lôi Tân Dương nhíu mày, ba người bọn , cả, sao Hạo Doãn có thể kêu là “Tâm Tâm nha đầu”? Phải kêu tiếng “chị dâu” mới đúng chứ.

      - Cậu có cho chúng tôi người cậu kết hôn là Tâm Tâm nha đầu đâu.

      Vì hôm đó mẹ gọi điện ép về, thể an ủi trái tim buồn bã của bạn hữu, cảm thấy yên tâm, nghĩ thầm, bất luận thế nào cũng nên tới đây cùng Tân Dương uống vài chén, vừa vặn đêm nay và Nhược Thiên có việc gì bận, liền cùng nhau tới, nghĩ tới chỗ này lại gặp Tống Oánh Tâm, bọn họ tò mò lâu rốt cục ràng.

      Lôi Tân Dương bĩu môi, đúng vậy, chuyện này muốn , nhưng, vì sao chưa bao giờ biết ở đây có hoạt động nướng thịt ?

      Vấn đề này ngay lập tức khiến hai người bạn tốt thở dài lắc đầu, đại thiếu gia thực dễ quên, có thời gian, có bước chân về nơi này.

      Quả như thế, từ sau khi ở nước ngoài về, bởi vì cùng ông nội trong lúc đó có chuyện, mà ông nội hứng khởi muốn làm bà mối nên đương nhiên muốn tìm mọi cách tránh xa nơi này, cho nên khi ông nội gọi điện hỏi có muốn về cùng ăn thịt nướng , cảm thấy như bị trêu chọc, trốn còn chưa kịp, sao tham gia đây ?

      - Hai người các cậu sao đột nhiên tới đây làm gì?

      Truy cứu chẳng thấm vào đâu, từ nay về sau phải cẩn trọng.

      - Mấy hôm trước có người thất lễ chọc giận cậu vui, hại cậu uống rượu giải sầu sao? Chúng tôi quan tâm tới cậu mà.

      Diêm Nhược Thiên lơ đãng liếc Tống Oánh Tâm cái.

      - Tôi phải trẻ con ba tuổi, cậu nên quan tâm nhiều hơn tới người vợ mới cưới bốn tháng của cậu .

      Lôi Tân Dương khó chịu trừng mắt, tự dưng nhắc tới chuyện uống rượu giải sầu làm gì ?

      khí trước mắt khiến người ta dừng được. , chính xác là, giờ phút này, Lôi Tân Dương khiến khó mà bình an được, vừa tắm xong, hương thơm gợi cảm mê người, mà chưa có tắm táp gì, liền gặp khách tới chơi, toàn thân là mùi mồ hôi lúc nãy chạy bộ.

      Bất quá, quan trọng là ánh mắt bọn họ, thỉnh thoảng nhìn như có gì kỳ quái, làm sao ở lại nơi này được đây? Lấy cớ mệt mỏi, nên tắm rửa nghỉ ngơi, vội vàng chúc ngủ ngon, rời khỏi hoa viên.

      còn ở đây, Lôi Tân Dương thấy thoải mái ít, nhưng khi bóng dời , lại có cảm giác như mất mát.

      - Hôm đó bỏ cậu lại, cậu vui, hôm nay đến thăm cậu, cậu lại khó chịu, từ lúc nào mà cậu trở nên khó tính vậy?

      Diêm Nhược Thiên hứng thú đánh giá .

      - Các cậu tới gặp tôi, hay đến xem vợ tôi?

      Nếu phát bọn họ vui vẻ nơi này, biết chừng họ chẳng lên thăm .

      Người kia sao cứ luôn miệng “vợ tôi”? Chẳng lẽ sợ hai người họ quên sao?

      - Cậu đâu có , làm sao bọn tôi biết được vợ cậu cũng chuyển tới nơi này?

      Lục Hạo Doãn thức thời kêu “Tâm Tâm nha đầu” nữa, ở mặt ngoài, ta đối với chuyện gì cũng tiêu sái, nhưng thực tế, khi cố chấp có chuyện.

      Đúng là, ngày đó chỉ nhắc tới chuyện biệt thự, về di chúc ông nội , ngoài ra gì liền bỏ .

      - Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Hai người vì sao lại dọn tới cùng chỗ này?

      Bọn lâm vào tình huống này là do người kia dùng di chúc kiềm chế bọn , lên chuyện này của ông nội, Lôi Tân Dương nhịn được nghiến răng nghiến lợi, ông nội quả là lão hồ ly, thực quá coi thường ông nội.

      Diêm Nhược Thiên nghe xong cười ha hả, thẳng khen Lôi Gia Gia thực thần kỳ, Lục Hạo Doãn có vẻ thâm trầm hơn, gật đầu khen Lôi gia gia quả nhiên lo xa nghĩ rộng.

      - Nhưng có gì cải biến.

      Những lời này tự với chính mình, tình hình trước mắt có gì ảnh hưởng với , cho dù tâm hỗn loạn, bất quá chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, quan trọng.

      Hai người bạn tốt nhún nhún vai, bọn họ là người ngoài, tỏ bất cứ ý kiến gì.

      - Mấy người vừa tán gẫu cái gì? Vui vẻ nhỉ.

      Tuy chuyện quá khứ trôi qua, tò mò làm gì đây ? Nhưng nghĩ tới đoạn tham dự, cảm thấy bức bách.

      - Chúng tôi tâm chuyện cũ.

      Lục Hạo Doãn tiếp tục xát muối vào “miệng vết thương”, có dự cảm, Lôi gia gia nước cờ này cao tay!

      - Cậu có hứng thú đâu.

      Diêm Nhược Thiên bổ sung câu.

      Lúc này còn có thể cảm thấy hứng thú sao ?

      Kỳ biết ngạc nhiên, biết rồi lại càng ngạc nhiên, tình huống này thực khiến người ta thất bại, thích, bởi cùng với thất bại chính là nôn nóng, khiến thể điều khiển bản thân, làm sao có thể nôn nóng đây ?

      Có lẽ là do nôn nóng bất an, Lôi Tân Dương bỗng cảm nhận thấy tai vạ sắp ùa đến.

      ******

      Phanh tiếng vang lớn, đỉnh đầu đầy mây mù bão táp, ác mộng quả nhiên buông xuống !

      Nửa đêm bừng tỉnh, Lôi Tân Dương muốn xuống lầu uống chén rượu ổn định nỗi hỗn loạn trong lòng, sợ kinh động mọi người, bật đèn, đại khái là ý thức vẫn còn hơi mộng du, cẩn thận vấp té, ngã lăn xuống lầu.

      Tầm mắt vội quét bốn phía, ngã cái khiến mọi người bừng tỉnh, nếu có thể, muốn trốn , đáng tiếc cái chân bị thương nghe lời, chỉ có thể ôm hận nhìn mọi người giương ánh mắt kinh ngạc nhìn .

      Nếu nghĩ đây làm thảm hại nhất, vậy mười phần sai, sau khi chứng kiến ai đó từ trước đến nay luôn buộc tóc dài lên nay tùy ý để xõa vai, ôn nhu ngồi trước mặt , nhất thời hồn vía bị biến thành kẻ ngốc, si mẩn ngơ ngác nhìn , từng ảo tưởng qua mái tóc dài, nhưng là, nghĩ tới lại mê người như vậy!

      - có khỏe ?

      Tống Oánh Tâm nhìn thấy mắt cá chân phải bị thương, nhưng khi có tiếng phản ứng nào, càng lo lắng.

      - tốt.

      làm sao có thể vì người phụ nữ mà tim đập rộn lên ? Loại tình huống này nếu phát sinh vào hai mươi năm trước còn miễn cưỡng chấp nhận được, lăn lộn tình trường cùng bao nhiêu nữ nhân, làm sao lại như học sinh mới biết được ?

      Sau đó, ngây ngốc nhìn cùng bác Hạ hợp lực đưa tới bệnh viện, tuy rằng nghiêm trọng nhưng tạm thời lại được, cách khác, phải ngoan ngoãn ở nhà.

      Chuyện tốt ra khỏi cửa, nhưng chuyện xấu như lửa cháy lan cánh đồng cỏ, lập tức phát điên khi tin tức này truyền ra hàng xóm, người nào cũng hay, ngay lập tức đón nhận “ma may mắn” tới.

      - Làm sao cậu lại để xảy ra chuyện này?

      Lục Hạo Doãn luôn phong độ, xuất với nụ cười mặt.

      - Tôi biết cậu lại bị mộng du đêm hôm đấy.

      Diêm Nhược Thiên cười lăn lộn.

      - Ai cũng có lúc này nọ, có cần ngạc nhiên thế ?

      Tuy rằng phát sinh chuyện này, thực khó xử, nhưng tưởng tượng nổi hai tên ma giáo này lại tới đây quấy phá hẳn, khẳng định chuyện này có quan hệ tới Tống Oánh Tâm.

      Đúng vậy, đây đều là tai họa do Tống Oánh Tâm gây ra, nếu xông vào giấc mộng của , cũng lăn lộn qua lại ngủ yên, sau đó nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cũng phải chịu việc này.

      Vừa mới nghĩ đến , liền xuất , bởi vì bác Hạ cùng dì Hồng đều nghỉ phép nên Tống Oánh Tâm đành phải ra chào hỏi khách khứa, tuy rằng hai người kia phải khách lạ.

      - Hai người muốn uống chút gì ?

      - cần vội, nghỉ , chúng tôi ở lại đây lâu đâu.

      Lục Hạo Doãn liếc mắt nhìn Lôi Tân Dương cái, người kia thoạt nhìn như núi lửa sắp phun trào, tốt nhất nên rời trước khi đại thiếu gia nổi bão.

      Diêm Nhược Thiên gật đầu phụ họa, khí có phần quỷ dị, muốn mau chóng rời khỏi.

      - Tại sao buộc tóc vào?

      Tuy rằng rất muốn âu yếm mái tóc kia, nhưng mà tại sao cứ quanh quẩn chỗ này, chướng mắt! Chọn lúc này buông tóc, muốn hấp dẫn ai sao?

      - Tôi muốn buộc, được sao?

      phát bị thế này vất vả, tại cơn tức của đủ sức thiêu hủy cả tòa biệt thự, nhưng mà nhịn được, bộ dạng của có gì khiến phiền ? Còn nữa, phát tóc còn ướt, làm sao buộc lại được?

      - phải ma nữ, để tóc tai bù xù làm gì?

      - Ai quy định chỉ có ma nữ mới được để tóc tai bù xù?

      - Tôi muốn buộc ngay tóc lại, nếu có ma nữ cả ngày thoắt thoắt trước mặt, chịu được ?

      là đáng chết, vì sao ta xõa tóc lại mê người đến thế.

      - quá đáng vừa thôi.

      Mọi người đều xõa tóc ra rất đẹp, tóc của có thể quảng cáo nữa chứ, nhưng luôn thấy buộc lại gọn gàng hơn, trang nhã hơn, cho nên chỉ lúc ngủ mới buông.

      - Tôi còn chưa là bà điên là may đấy.

      - Tôi xem ra mắt có vấn đề đấy.

      Nếu có thể vung quyền, nhất định cho ăn đòn !

      Tình huống này thực rất đáng cười, nhưng Lục Hạo Doãn và Diêm Nhược Thiên chỉ có nhếch môi, hai người lẳng lặng đứng nhìn.

      - Mọi người từ từ chuyện, tôi lên lầu, chúc ngủ ngon.

      thừa dịp chưa mất lý trí, vội vàng rời khỏi nơi này, muốn trước mặt hai người khác làm trò cười.

      - Hai người các cậu cười cái gì?

      Lôi Tân Dương chán nản trừng mắt.

      Bọn họ cười sao? Hình như là tự chủ được nữa, khóe môi cẩn thận nhếch lên, tâm tư cứ như vậy lơ đãng lộ ra, khi như vậy, còn khách khí nữa sao? Bọn họ liền ôm bụng cười nắc nẻ.

      - Hai người cười đủ chưa, có gì .

      sợ bị nhìn thấu lúng túng của mình.

      - Chúng tôi vốn dĩ lo lắng, cậu ở đây buồn bã, xem ra cậu tìm được niềm vui trong cuộc sống rồi.

      Tức thời có đem vạch trần tình, Lục Hạo Doãn tin tưởng vào lời của mình.

      - Đúng a, có người phụ nữ chướng mắt chọc tôi, tôi sớm muộn cũng chết vì tức.

      được nhiên thừa nhận, việc ở cùng chỗ với Tống Oánh Tâm trong tình cảnh này nhàm chán, ngược lại nâng cao ý chí chiến đấu của . thích cùng múa mép khua môi, bởi vì gặp mất hờ hững trầm tĩnh, tâm tình của vô cùng khoái trá, lúc đó xác định được sức ảnh hưởng của đối với .

      Nếu thẳng thắn thừa nhận Tống Oánh Tâm có ảnh hưởng tới , bị quy chụp ngay là dối, tốt nhất vở kịch này nên diễn tiếp,

      Nôn nóng bất an lại dấy lên trong lồng ngực … Kỳ , ba hôm trước tâm tình hề có khắc bình tĩnh, chính là, phải trả giá thảm hại rồi sao ? có cái gì phát sinh người nữa chứ… Hi vọng là thế!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :