1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hết khổ chuyển sướng - Tân Tiểu Y

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      nàng ơi nàng đăng 2 lần chương 20 rùi

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22:

      Triệu Thanh Hề để Đinh Đinh ăn xong cơm nước, muốn để cậu ở trong phòng mình vui đùa chút, còn phải cùng Tống Cẩn Thành đến thị trường bất động sản xem chút có cửa hàng nào tốt hay , gảy bàn tính xuống, trù bị cho cái khách sạn Tống Thành thứ hai.

      Cố tình, Đinh Đinh chính là muốn quấn Triệu Thanh Hề, hết cách rồi, Triệu Thanh Hề thể làm gì khác hơn là mang theo Đinh Đinh cùng theo.

      Tống Cẩn Thành vẫn có chút ghen.

      Ông chủ bán phòng ốc nhìn thấy ba người, cười làm quen: "Ông chủ Tống, con trai của rất giống ! Từ sóng mũi đến ánh mắt cái miệng kia đều giống nhau. Hai vợ chồng xinh đẹp, sinh ra đứa bé cũng xinh đẹp."

      "Thằng bé là cháu ngoại tôi." Tống Cẩn Thành nhịn được trả lời. Con mắt nào nhìn ra được và nhãi con này giống nhau?

      "Ha ha, là tôi hiểu lầm. Vậy tốt, chúng ta tiếp chuyện phòng ốc. Tôi dự định cho thuê cái cửa hàng này, nếu ông chủ Tống có ý định mua lại, vậy tôi cũng nhường lại, giá tiền rẻ chút."

      Triệu Thanh Hề hỏi giá bao nhiêu, kết quả lấy được là cái giá trời.

      Đây chính là cách thức làm ăn, chuyện buôn bán luôn để hai tay, trước tiên đưa giá tiền nhắc tới đẳng cấp cao hơn, mới có gian trả giá.

      Tống Cẩn Thành có gần mười năm kinh nghiệm buôn bán, các hạng người muôn hình muôn vẻ đều từng thấy: "Ông chủ Hồ, mọi người đều là người làm ăn, cũng cần giả bộ dối trá, giá , nếu như giá tiền thích hợp, tôi liền mua cửa hàng này, cái cửa hàng này cũng rất tốt, nhưng nếu như ông muốn bán ra với cái giá mới vừa rồi quả thực là si tâm vọng tưởng (*)."

      (*): mơ mộng hão huyền.

      Ông chủ Hồ nghe vậy mặt liền biến sắc, trước kia nghe người ta Tống Cẩn Thành mới vừa kiếm bộn khoản, cho nên nâng giá tiền cao chút thành vấn đề, bây giờ tiếp xúc với Tống Cẩn Thành, nghe giọng điệu chuyện của đối phương, cảm giác giống như là giao thiệp với lưu manh, ông chủ Hồ bày ra bộ ‘Cậu là quỷ nghèo còn giả bộ là người giàu có, tôi khinh bộ dáng của cậu’, nhếch khóe miệng cười: "Ông chủ Tống, nếu như cậu trả ra cái giá tiền này, chúng ta cũng còn gì để nữa. Trong túi có tiền nên tùy tiện khoe khoang khoác lác, ra làm chuyện cười cho người ta."

      "Mắt chó nhìn người thấp! Tôi chúc cái cửa hàng này vĩnh viễn bán được." Tống Cẩn Thành nhíu chân mày: "Thanh Hề, chúng ta ."

      "Cái gì, cậu mắng ai là chó đây?"

      "Cái cửa hàng này của người nào, người đó chính là chó." Tống Cẩn Thành lười quay đầu lại.

      "Mẹ nó, quỷ nghèo chết tiệt, giả bộ giàu có à, làm trễ nãi thời gian của tao!"

      Chờ ra khỏi cửa hàng, tới đường cái, Triệu Thanh Hề mới lên tiếng: "Tống Cẩn Thành, mới vừa rồi quá nóng giận rồi, chúng ta nên bình tĩnh với ông ta, có lẽ là có thể mua lại cửa hàng. Đối phương cố ý đề cao giá tiền là chờ cho ông ta cái bậc thang xuống, làm gì mắng ông ta như thế? Thiếu kiên nhẫn giống như vậy, làm sao làm được chuyện lớn?"

      Trong lòng đàn ông chung đều có bản chất kiêu ngạo, Tống Cẩn Thành xưa nay hai, cũng cực ít nhìn ánh mắt người khác, Triệu Thanh Hề đồng ý với , hơn nữa còn đứng ở góc độ của họ Hồ mà phán xét: " làm sao lại làm được chuyện lớn, họ Hồ phải là thứ gì tốt,em còn giúp ông ta chuyện, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của em?"

      "Em có giúp ông ta chuyện. Em chỉ là lí lẽ. Hai cửa hàng trong tay ông chủ Hồ có diện tích lớn, vị trí địa lý thuận tiện cho việc
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23:

      Ra khỏi nhà họ Đinh, Triệu Thanh Hề nặng nề thở dài, nhà họ Đinh là giàu sang quyền thế. Đứa bé như vậy mà bên cạnh người bạn, tất cả đều là vệ sĩ nghiêm khắc, trách được thằng bé kề cận mình như thế.

      Triệu Thanh Hề chợt nghĩ đến thân thế của mình, vừa mới sinh ra xa lìa cha mẹ ruột, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua, nhưng ít ra cha mẹ Triệu đối xử rất tốt với .

      Như vậy là đủ rồi.



      Tống Cẩn Thành rất tức giận, mấy ngày rồi cũng liên lạc với Triệu Thanh Hề, ngay cả khách sạn cũng , luôn ở trong phòng của công ty bất động sản.

      Buổi tối, bạn học cũ Trương Nại Lượng hẹn gặp đám người Tống Cẩn Thành, địa chỉ hẹn là quán ăn gia đình ở phía đông thành phố.

      Trương Nại Lượng chơi với Tống Cẩn Thành từ đến lớn, sau đó lại trở thành bạn học chung ở trung học và đại học.

      Trương Nại Lượng thấy Tống Cẩn Thành hút thuốc: " em, cạn ly."

      "Ừ." Tống Cẩn Thành nâng ly.

      Uống hơi cạn sạch, trong đầu Trương Nại Lượng nhớ tới nữ thần thời trung học - Tôn Bội Quỳnh, mối tình đầu của Tống Cẩn Thành, nhớ lại chuyện cũ,Trương Nại Lượng thở dài : " , Thành à, dáng dấp Tôn Bội Quỳnh khi đó đẹp, môi hồng răng trắng, cao gầy hấp dẫn, làn da như mỡ đông, môi đỏ như đào, lúc đó ấy liền bị cậu theo đuổi? ấy là người tình trong mộng của 30 tên nam sinh lớp chúng ta, đến những trận so tài tranh giành người đẹp ở đây. Năm đó, toàn trường chúng ta có biết bao nhiêu người theo đuổi ấy, ngờ Tôn Bội Quỳnh chọn cậu. Trước kia, tôi suy đoán hai ngươi đều nhìn lầm nhau rồi, ngờ sau này đúng là để cho tôi đoán trúng."

      Tống Cẩn Thành cau mày: "Chuyện xưa xửa xừa xưa, cậu cũng nhớ."

      " phải sao, Tôn Bội Quỳnh theo cậu khiến biết bao nam sinh đau lòng muốn chết. Đến cuối cùng, hai người cũng mỗi người ngả, chúng tôi lại càng đau lòng, nếu bông hoa tươi cắm ở bãi phân trâu cũng đúng. . . . . . Dù sao gia đình cậu cũng có chút bối cảnh, nếu cậu tâm cao khí ngạo (*) cũng đúng, dù gì năm đó Tôn Bội Quỳnh cũng là con thiên nga kiêu ngạo. Ồ, đúng rồi, nghe Tôn Bội Quỳnh trở về nước. ấy có tìm cậu ?"

      (*): kiêu ngạo.

      " có." Tống Cẩn Thành liếc nhìn về phía mấy vị bạn học cũ: "Thu hồi cái miệng thúi của cậu lại, mọi người dễ dàng mới có thể ra ngoài họp mặt, cậu nhất định phải vạch trần vết sẹo của tôi đúng ?"

      "Phải, coi như là tôi nhắc nhở cậu. Tôi cảm thấy cậu còn nhớ mãi quên ấy, nếu độc thân đến ba mươi tuổi – còn chưa có lấy vợ." Trương Nại Lượng nghiêng người nhận lấy thuốc lá người khác đưa tới, híp mắt hút hơi.

      "Ngứa da muốn bị đánh à!" Tống Cẩn Thành thở ra làn khói trắng, đôi mắt sâu thẳm, mờ mờ .

      Tán gẫu uống rượu cũng lâu, Tống Cẩn Thành thấy thời gian sai biệt lắm: "Các em, mọi uống cứ tiếp tục uống, tôi có chút chuyện cần xử lý."

      Trương Nại Lượng cười cười, nhìn về phía các em bên cạnh mở giọng châm chọc: "Mọi người , ban đầu chúng ta coi trọng Tôn Bội Quỳnh và Tống Cẩn Thành, đánh cuộc đôi trai tài sắc này sớm muộn gì cũng chia tay, kết quả đúng , haiz, là việc đời khó liệu mà."

      Vương Tiệp xen vào : "Còn phải sao, nghe cậu Tống đến nay còn có tìm thêm người phụ nữ nào, mọi người xem chúng ta đều là cha mấy đứa bé, thế nhưng cậu ta ngay cả vợ mình cũng biết ở nơi nào! Ha ha ha ha."

      Tống Cẩn Thành từ quán ăn ra ngoài, bên ngoài mưa nặng hạt, lốp bốp chảy tràn ra thành vũng bùn lầy, chân đạp xuống vũng bùn, giọt nước vừa vặn chạm tới mũi giày, tầm mắt Tống Cẩn Thành rơi vào lá cờ đỏ bay nhàng.

      Tôn - Bội - Quỳnh, nhiều năm qua đều có nhớ tới người này – gần đây lại thường nghe thấy cái tên này.



      Sáng hôm sau, Triệu Thanh Hề trở về nhà họ Triệu thăm cha mẹ.

      "Thanh Hề, con trở về vừa đúng lúc. Tối qua hai chị hai con là ‘hiếu thuận’ đó, lại cãi nhau đến tai cha mẹ." Tôn Ngọc Hương .

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Chị dâu con muốn dời lên trấn ở, dọn nhà phải mua nhà, nhưng đủ tiền, cho nên Trần Lộ chạy tới trước mặt cha mẹ ầm ĩ, muốn cha mẹ trợ giúp. hai con đồng ý dọn nhà, cũng cho ta tới trước mặt cha mẹ muốn tiền, cho nên tối qua hai người ở trong phòng nháo ầm ĩ hơn hai tiếng." Tôn Ngọc Hương thở dài hơi: "Con
      [​IMG]

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      lại vụ j hot đây. k bít là vụ hay vụ giả để n9 muốn lừa để làm lành với vợ đây :yoyo60::yoyo60:

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24:

      Edit: kimphuong172839

      Trong lòng Triệu Thanh Hề nhất thời ‘Vạn Mã Bôn Đằng’(*), vạn câu ‘xảy ra chuyện’ – ở trong lòng gầm thét mà qua.

      (*): hàng vạn con ngựa chạy qua.

      "Lý Ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? mau cho tôi biết."

      Lý Ba méo miệng, Tống Cẩn Thành dặn dò được cho Triệu Thanh Hề biết, hi vọng lo lắng, nhưng lão đại bị thương rất nghiêm trọng, Lý Ba cắn răng, nếu như sau này lão đại muốn tính sổ với mình, chờ ấy khoẻ lại rồi sau: "Chị dâu, chuyện là như vầy, gần đây công ty hoàn thành phòng ốc kỳ đầu tiên, có công nhân lơ là sơ suất, tuân theo quy định leo lên mái nhà lấy đồ gì đó, ai ngờ có khóa sắt bị gãy, người công nhân bất hạnh từ lầu cao té xuống, chết tại chỗ, công ty tốn ít tiền bồi thường, người thân của công nhân kia lại biết thỏa mãn, dám tới công ty gây , ngày ngày đứng ở trước cửa công ty, vừa ảnh hưởng hình tượng công ty, vừa làm trễ nãi công việc của các nhân viên khác, Thành phải ra mặt hoà giải, lúc ấy, có người thân ỷ vào người trong nhà họ nhiều, muốn làm lớn chuyện, dùng cờ lê sớm chuẩn bị từ trước đả thương đầu Thành – Thế đấy, bây giờ Thành ở bệnh viện dưỡng thương."

      Triệu Thanh Hề muốn trễ nãi dù chỉ phút, đứng dậy tiến về phía bệnh viện trung tâm thành phố.

      Tống Cẩn Thành nhìn thấy Triệu Thanh Hề mặt đỏ tới mang tai xuất ở trước mặt mình, ngẩn người, vốn muốn dùng ‘khổ nhục kế’ buộc người phụ nữ này phải đồng cảm, cho cái bậc thang xuống, lần trước hai người gây gổ rồi tan rã trong vui, tức giận từ trong tiệm ra ngoài, chờ đợi rồi lại chờ đợi, muốn đợi chủ động gọi điện thoại năn nỉ, nhưng đợi được. Lúc này, người thân của công nhân lại gây chuyện đả thương mình, vô tình việc này lại giúp .

      biết Triệu Thanh Hề thích mềm thích cứng, thoáng giả bộ yếu ớt chút người đau lòng chính là .

      Tống Cẩn Thành cúi đầu cố tình để lộ ra đầu vải trắng: "Vợ, em nhìn đầu này, bị thương rất nặng. Em xem, bị quấn đống vải lớn, tại rất chóng mặt, cũng sắp nhìn em."

      Triệu Thanh Hề thấy bộ dạng Tống Cẩn Thành như dân chạy nạn Ả-Rập đáng thương cần được đồng tình, mới chợt nhớ tới chuyện hai người chiến tranh lạnh, là Tống Cẩn Thành để ý tới trước.

      Mạnh miệng : "Nếu nhận ra cũng cần nhận. Xem ra bị thương nặng, tạm thời chết được, vậy em về trước, có chuyện gì kêu Lý Ba."

      Tống Cẩn Thành nhíu lông mày, con vịt đến miệng còn muốn bay hay sao? Lần trước thấy dáng vẻ che chở Đinh Đinh như bảo bối, rất ghen tỵ, đến bây giờ cũng được hưởng thụ qua phúc lợi như thế, cho nên máu ghen nổi lên, chiến tranh lạnh chừng mười ngày, hôm nay vất vả mới có thể thuận theo bậc thang mà xuống, tự nhiên muốn nắm chặt cơ hội: "Vợ, Lý Ba là người có chức có quyền, rất nhiều chuyện cậu ta tiện ra mặt. Chẳng lẽ em yên tâm chồng em à? ở trong bệnh viện ai chăm sóc, ngay cả ngày ba bữa cơm cũng thành vấn đề, còn là bạn của , thấy chịu khổ chỉ sợ tránh kịp!"

      "Có lý đều bị bẻ thành vô lý. Ngày đó ràng là nổi giận trước, là sai, tại sao muốn em phải uất ức bỏ qua chuyện cũ?" Hốc mắt Triệu Thanh Hề ửng đỏ, là vì lo lắng cho Tống Cẩn Thành, hai là bởi vì Tống Cẩn Thành nghi ngờ mình, chịu nổi khổ, thấy gặp nạn trốn ra xa.

      "Vợ, em đừng khóc mà. Là có lỗi với em, nhận lỗi có được hay ? phải trách tội em, chỉ là hi vọng em có thể ở lại chăm sóc bạn trai em." Tống Cẩn Thành giải thích liên tục.

      "Ngày đó giận cái gì chứ? Đinh Đinh là cháu ngoại em, em đối xử tốt với thằng bé ghen cái gì, so đo với đứa bé có xấu hổ hay !" Triệu Thanh Hề tức giận kể tội của Tống Cẩn Thành: "Còn nữa, làm lãnh đạo của công ty giải quyết tranh cãi, người thân nạn nhân cầm thứ gì đập ... lúc ấy biết tránh à? Bình thường thấy rất linh động, vậy mà ở trong lúc mấu chốt như xe bị tuột xích, tại sao đối phương lại có đập chết luôn ?"

      "Em bỏ được sao?" Tống Cẩn Thành sâu kín cười, lảm nhảm: " bị người đập chết em phải thủ tiết đó!"

      Triệu Thanh Hề tức giận liếc cái, muốn chuyện với .

      "Vợ, đói rồi. Muốn ăn thức ăn em làm." Tống Cẩn Thành thu lại cợt nhã, hơi thở mong manh : " và em quen biết hơn nửa năm rồi, còn chưa thử qua tài nấu nướng của em đó, muốn ăn gà xé cay, sườn xào chua ngọt, cá ngừ kho tiêu. . . . . ."

      "Đây là bệnh viện, em phải đâu làm cho ? Hơn nữa sinh bệnh, phải ăn kiêng." Triệu Thanh Hề hết lòng sửa sang lại quà tặng bàn: " bị thương cha mẹ biết ?"

      " cho bọn họ, chút thương cần kinh động tới họ, nếu bọn họ biết đầu bị đập cả kinh sợ hãi. Vợ, em đừng đổi chủ đề, chỉ bị thương ở đầu, phải mấy chỗ khác, em đến nhà trọ nấu cơm , nhà trọ cách bệnh viện xa, hai bước đường đến, trong căn hộ có sẵn đồ làm bếp, dưới nhà trọ có siêu thị, thức ăn bên trong rất mới mẻ, trong túi xách có tiền mặt, em tự lấy ."

      Rốt cuộc Triệu Thanh Hề cũng cầm cái chìa khóa nhà trọ nấu cơm cho Tống Cẩn Thành.

      Nhà trọ Trường Giang mà Tống Cẩn Thành ở là thuộc về hạng nhà tư nhân cao cấp xa hoa, trừ con đường vào nhà, còn lại chỗ bị cây cối hoa cỏ che giấu, cây cối xanh tươi, lượng nước bốn mùa đầy đủ, thực vật nơi này khỏi xanh um tươi tốt, vào đây giống như tiến vào tiên cảnh trong mộng.

      Triệu Thanh Hề ra khỏi thang máy tới phòng trọ Tống Cẩn Thành, ngoài cửa đứng đẹp ăn mặc rất thời thượng, người đeo đồ trang sức rất trang nhã, lông mi cong cong, sống mũi vừa cao vừa tinh tế, đôi môi đỏ mọng tản ra ma lực mê người, toàn thân mặc áo da màu đen, tay áo điểm xuyết chút lụa màu trắng, trong tay cầm cái túi màu đỏ.

      biết thế nào mà ánh mắt Triệu Thanh Hề nhịn được phải dừng lại ở người đối phương.

      Tôn Bội Quỳnh khẽ mỉm cười: "Dì là người làm nhà ấy phải ? ngờ nha, Tống Cẩn Thành đúng là bản tính khó sửa đổi, ngay cả thuê dì nấu cơm cũng xinh đẹp như vậy, chân dài eo thon, da trắng tướng mạo đẹp."

      Triệu Thanh Hề có chút rụt rè, có chỗ nào giống như là dì nấu cơm? Dì nấu cơm có da thịt mềm mại như ?

      Tôn Bội Quỳnh nhàm chán quơ quơ cái túi , dịu dàng hỏi: "Dì làm người giúp việc cho Tống Cẩn Thành bao lâu? Tính tình của ấy rất thúi phải ? Động chút là phát giận phát bực, có lúc còn để ý người khác tha... Có lúc miệng đặc biệt trơn, giống như bôi dầu vậy, ra có thể ngọt đến trong lòng người khác ..."

      Triệu Thanh Hề quay đầu , tính toán nghe đối phương , xem ra quan hệ giữa ta và Tống Cẩn Thành thân (cận) mật cũng ít nhất là tầm thường.

      Tôn Bội Quỳnh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: "Ôi, tôi có nhiều thời gian, dì mở cửa ra nhanh lên chút, tôi muốn xem ổ chó của Tống Cẩn Thành, xem nhiều năm như vậy ấy có quan tâm bản thân hay , nhớ năm đó ấy chính là quỷ lười, mười phần lôi thôi lếch thếch."

      Triệu Thanh Hề khẽ tức cười: " là ai vậy?"

      "Dì chớ xía vào chuyện tôi là ai, dì mở cửa là được rồi. Nếu Tống Cẩn Thành biết tôi trở về nước, có lẽ quá vui mừng, cho nên dì mở cửa nhanh, tôi tiến vào quét mắt vòng, kiểm tra xem có tung tích phụ nữ trong đây hay , tới mười giây, tôi liền ra ngoài." Tôn Bội Quỳnh chắp hai tay lại nhờ vả.

      Triệu Thanh Hề quan sát đối phương tỉ mỉ, cảm thấy phải có khả năng, lúc trước Phan Hiểu Yến nhiều lần ở trước mặt mình nhắc tới - Tôn Bội Quỳnh, mối tình đầu của Tống Cẩn Thành, chẳng lẽ chính là người phụ nữ trước mắt này?

      Vẫn là mở cửa nấu cơm thôi.

      Triệu Thanh Hề là lần đầu tiên tới nhà trọ Tống Cẩn Thành, ngổn ngang như trong tưởng tượng, có bụi thuốc lá rơi đầy đất, có cảnh tất thối vứt lung tung, tổng hợp đánh giá coi như đạt tiêu chuẩn.

      Sau lưng truyền đến giọng hơi thất vọng của Tôn Bội Quỳnh: "Ông trời bất hạnh mà, nhà Tống Cẩn Thành lại chỉnh tề như thế, nhất định là công lao của dì, đúng vậy, làm sao Tống quỷ lười có thể tự mình dọn dẹp phòng, ấy ngủ nướng còn kịp đây. Giày kệ lại có tản mát ra mùi quái dị, ấm trà bàn sách được sắp xếp gọn gàng... Oa oa, nhiều năm gặp, Tống Cẩn Thành thay đổi cũng quá nhiều !"

      Triệu Thanh Hề nhìn tiếng kinh hô kia, nghĩ thầm hẳn là Tôn Bội Quỳnh rồi.

      "Chậc chậc, còn nuôi cá vàng nữa, bể nước của con cá này nhiều ít, nhìn mới mẻ. . . . . . Tôi tin, nhất định là do dì dọn dẹp có đúng hay ? tháng ấy cho dì bao nhiêu tiền lương? Ra tay rất rộng rãi chứ?"

      Triệu Thanh Hề ở trong phòng bếp, căn bản chú ý Tôn Bội Quỳnh theo vào. Tôn Bội Quỳnh thấy trong thao để cá, sườn, rau xanh, theo thói quen : "Rau dưa được nấu quá chín, thoáng dính dính nồi là có thể đưa lên dĩa, cá nhất định phải dùng rượu ướp gia vị lát trước, khi nấu phải thả gừng, tỏi khử mùi tanh. . . . ấy chịu nổi mùi tanh, vừa nghe tới mùi tanh chỉ thích lời thô tục, sườn làm thành sườn xào chua ngọt , bước thứ nhất là nấu chín sườn, mua đường phèn , để nhiều đường phèn, nấu sền sệt chút. . . . . ."

      Nếu như lúc này Triệu Thanh Hề còn đoán ra ta là ai, chứng minh mình có phần ngốc.

      " , thăm xong có thể được rồi. Tôi còn phải nấu cơm." Triệu Thanh Hề rửa rau dưa, nghĩ đến Tống Cẩn Thành kén ăn, theo bản năng cẩn thận rửa sạch rau dưa.

      "Dì còn đuổi tôi sao, được rồi, coi như Tống Cẩn Thành nhìn thấy tôi cũng hoan nghênh tôi đấy, dì từ từ làm ha, nhớ thể nấu quá chín, ấy tức giận nổi đóa." Tôn Bội Quỳnh cười xong, uốn éo cái mông ra khỏi phòng bếp, sau lát lại trở lại, nghi ngờ : "Dì à, mới vừa rồi thấy dì tìm đồ làm bếp khắp nơi, hình như dì đối với nơi này cũng quen thuộc nha."

      Người này có thôi hay ? Thực nghĩ ra, Tống Cẩn Thành đương với Tôn Bội Quỳnh, loại phụ nữ trẻ con luôn ‘chít chít chát chát’ này.

      Triệu Thanh Hề nghiêng người đưa cái bóng lưng cho Tôn Bội Quỳnh: "Mới vừa rồi hoa mắt nhìn lầm rồi."

      Tôn Bội Quỳnh hậm hực sờ sờ tóc ngắn qua vai: "Dì từ từ làm, tôi , nhớ ngàn vạn đừng nhắc tới tôi với Tống Cẩn Thành, a, đúng rồi, tôi họ Tôn, cháu Tôn Trung Sơn (*), chít của Tôn Ngộ ."

      (*):Ông được tôn xưng là Quốc phụ tại Trung Hoa Dân Quốc và được coi là người tiên phong của cách mạng tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông từng làm chủ tịch nước của Trung Quốc.
      Tác giả có lời muốn : các ngươi đám tiểu tinh này, ta tin chương này lượng tin tức phong phú như vậy, các ngươi cũng muốn nhắn lại gì.

      Được rồi, cứ như vậy , lòng ta nguội lạnh.

      Còn lâu mới tiết lộ, rốt cuộc Tôn Bội Quỳnh là làm gì, để cho các ngươi cố hết sức đoán.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :