1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hết khổ chuyển sướng - Tân Tiểu Y

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Tình địch

      Triệu Thanh Hề đứng trước cửa phòng bệnh, là nghĩ biện pháp đưa cha mẹ về, lúc này quá thời gian tuyến xe chạy từ thành phố về thị trấn, chỉ có thể bắt taxi về, nhưng mà rất đắt đỏ, giống như thị trường taxi vài năm sau, Chính phủ đưa ra quy định về lộ trình thu phí, lái xe có cách nào chào giá; thứ hai trai chỉ bị thương ở đầu, buổi tối cần hai người chăm sóc, Triệu Thanh Dương ăn tối xong rồi ngủ, cơ bản là có chuyện gì to tát nữa.

      Chị dâu của Triệu Thanh Hề – Trần Lộ, sau khi tan tầm tới trường tiểu học đón con , còn chưa về đến cổng nhà, thím Triệu cách vách đứng bậc thềm nhà mình lớn tiếng Triệu Thanh Dương bị người ta đập bể đầu, được Triệu Thanh Hề đưa vào bệnh viện rồi.

      Trần Lộ nghe xong, nhờ thím Triệu trong con giúp , sau đó lái xe máy .

      Triệu Thanh Hề nhìn thấy Trần Lộ ở chỗ rẽ, gọi tiếng chị dâu.

      Người nhà tập trung đông đủ, ở trong phòng bàn bạc.

      Ngày mai Triệu Kim Sinh phải làm, vợ ông phải làm việc nhà và chăm sóc cháu , ông : “Con dâu ở lại chăm sóc Thanh Dương, cha và mẹ chồng con về nhà, Thanh Hề cũng quay về chỗ chị họ để mai dạy học.”

      Triệu Thanh Hề còn chưa Trần Lộ cam lòng lên tiếng: “Con cũng có công việc của mình, hơn nữa Tiểu Tuyết cần con chăm sóc. Em sống trong thành phố, đê cho em ấy chăm sóc Thanh Dương tốt sao, đỡ cho chúng ta phải chạy tới chạy lui... Hơn nữa, Thanh Dương chỉ bị thương ở đầu, phải thiếu tay thiếu chân đến mức cả nhà đều phải chăm sóc.”

      Đời trước Triệu Thanh Hề chưa từng nghe chị dâu mình dùng khẩu khí oán hận như vậy để chuyện, trong trí nhớ của , trai và chị dâu ân ái có thừa, bình bình đạm đạm qua hai mươi mấy năm cũng chưa thấy hai người cãi nhau đến đỏ mặt.

      Triệu Thanh Dương nằm giường đen mặt lại: “Trần Lộ, đây là có ý gì? Chỉ mong ông đây bị đánh hỏng đầu rồi tái giá có phải ? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cha mẹ bảo chăm sóc tôi vài ngày làm sao? Tiểu Tuyết còn có cha mẹ, xem thương con bé ? Hơn nữa, Thanh Hề có giờ ở trường, đến chăm sóc người có vợ rất bất tiện. ra sức từ chối cái rắm!”

      “Triệu Thanh Dương, tôi đây mới câu liền đáp trả mười câu, hôm trước bị đánh mà khỏe rồi à?” Trần Lộ tay chống hông, bày ra khuôn mặt hung dữ.

      Triệu Thanh Hề lại ngạc nhiên, thế giới này làm sao vậy? Chẳng lẽ hình tượng dâu hiền của Trần Lộ đều là giả vờ ư?

      Triệu Kim Sinh lắc đầu tỏ vẻ giống như ‘gia môn bất hạnh’: “Tranh cãi cái gì! Muốn cãi nhau các người về nhà rồi cãi! Vậy đẩ cho Thanh Hề chăm sóc Thanh Dương ngày, hôm sau đổi lại Trần Lộ tới bệnh viện.”

      Bác sĩ với tình trạng của Triệu Thanh Dương, nhiều nhất ở lại tuần là có thể về nhà tĩnh dưỡng, còn bây giờ phải có người ở bên cạnh trông chừng, tránh cho bệnh nhân phát sốt.

      Sau khi Triệu Thanh Hề và Tống Cẩn Thành mang theo năm phần ăn trở lại bệnh viện liền mời cha mẹ ăn trước, ăn xong rồi về.

      Triệu Kim Sinh và Tôn Ngọc Hương ăn vô nhưng vẫn cố ăn chút.

      Bởi vì thức ăn hai mặn chay, có cá có thịt và ít rau, còn phong phú hơn thức ăn ở nhà họ.

      Triệu Thanh Hề nhìn chỗ đồ ăn , yên lặng đưa phần của mình cho Trần Lộ.

      ăn phần này , tôi về nhà ăn.” Tống Cẩn Thành vừa vừa đưa hộp cơm cho Triệu Thanh Hề.

      ăn . Tôi chưa đói bụng.” Đến cuối cùng hai người cũng chưa được ăn gì.

      --

      Tối Chủ nhật, Triệu Thanh Hề trở lại chỗ trọ của Đường Lệ Na, ấy nghe chuyện họ bị thương may mà nghiêm trọng lắm, “Thanh Hề, buổi sáng Vu Văn Bân đứng trước cửa tiểu khu đợi mấy tiếng liền, chị với ta là em về nhà nhăng ta tin. Thanh Hề, em thực muốn chia tay với ta sao?”

      Triệu Thành Hề chuẩn bị giáo án cho ngày hôm sau, nghe thấy vậy, “Ừm. Về sau em và ta cùng lắm chỉ có thể làm bạn bè.”

      Đôi khi, có người muốn đoạn tuyệt nhưng đối phương lại cam chịu.

      Hôm sau, Triệu Thanh Hề lái xe đạp làm, chỉ là nghĩ tới Vu Văn Bân canh sẵn ở cỗng trường.

      Hai ngày nay, Vu Văn Bân bình tĩnh suy nghĩ lần, ta và Triệu Thanh Hề đương hai năm, từ trước đến giờ vẫn thuận buồm xuôi gió, chưa từng cãi nhau ầm ĩ, trong lòng ta luôn cho rằng là của mình. Sau khi tốt nghiệp hai người cùng cố gắng làm việc, đến thời điểm thích hợp kết hôn, rồi sinh ra đứa bé mập mập, cuộc đời cứ như vậy mà trôi qua.

      Con người mà, chỉ cầu ăn uống ngủ nghỉ đại tiểu tiện, cầu mọi thứ thuận lợi, ta rất thích , cũng thích ta, ta thể vô duyên vô cớ để mặc nhất thời choáng váng chia tay là chia tay.

      “Thanh Hề, hai ngày nay em đâu vậy? đến trường và đến nhà chị họ em nhưng tìm được em.” Vu Văn Bân hỏi.

      Triệu Thanh Hề thể nào xuống xe đành phải chống chân, “Tôi về nhà. Có chuyện gì sao?”

      là bạn trai em. có quyền hỏi thăm hành tung của em.” Nghe giọng của Triệu Thanh Hề có ý tốt, Vu Văn Bân cũng giận, ta lấy cái hộp từ trong túi ra: “Đây là chiếc vòng bạc lấy từ chỗ mẹ, nó là
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Nhược Vân, duyenktn14 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Bà chủ

      Editor: Peiria

      Hai người đến nhà hàng Mỹ Nhân Ngư ăn cơm. Món ăn đặc sắc ở đây chính là cá, cá chiên, cá nấu, cá hầm... đủ loại.

      Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ qua.

      Thời điểm bưng lên món ăn thứ tư, Triệu Thanh Hề hừ hừ: “Đủ rồi, hai người chúng ta ăn hết được nhiều như vậy đâu.”

      Tống Cẩn Thành cười, mặt mày hớn hở: “Thanh Hề, em cần tiết kiệm tiền cho tôi.”

      Triệu Thành Hề nhìn : “Chính làm ra tiền cũng dễ dàng, chúng ta cứ ăn bữa cơm đơn giản chút.”

      “Khách sạn tôi mở thu được ít lợi nhuận có nghĩa là về sau tôi vẫn làm ăn , mọi thứ đều bắt đầu từ , tài sản tích lấy đâu ra giàu có. Em yên tâm , ngày, Tống Cẩn Thành tôi trở thành đại nhân vật (ý là người nổi tiếng, có danh vọng) có uy tín... Đến lúc đó, em chính là bà xã của đại nhân vật ấy.” Tống Cẩn Thành lớn tiếng cười .

      Triệu Thanh Hề nhất thời đỏ mặt, vội cúi đầu uống nước để che giấu xấu hổ.

      Tông Cẩn Thành cũng muốn lời vừa rồi giống như nắm đấm đánh vào gối thêu hoa (ý là có tác dụng), “Thanh Hề, thích em, làm vợ được ?”

      Bên tai vang lên tiếng ‘vợ’ dứt khoát lại thâm tình, Triệu Thanh Hề ngẩng đầu, nhìn nhân viên phục vụ bày đồ ăn, “Tống Cẩn Thành, tôi với làm bạn bè thôi, là người đàn ông tốt, nhất định tìm được người con tốt, hơn nữa tôi và Vu Văn Bân mới chia tay lâu...”

      “Em và Vu Văn Bân chia tay hưởng gì đến chuyện hai chúng ta đương, nếu ta dám quấn lấy em, phải là còn có sao?” Tống Cẩn Thành nóng nảy, giống như con vịt đến miệng lại bay mất.

      Cái gì mà đàn ông tốt phụ nữ tốt, tốt ở ngay trước mặt , chẳng lẽ còn ngu ngốc tìm người khác sao?

      Triệu Thanh Hề lên tiếng, cúi đầu ăn miếng cá mú(*) thơm ngon.

      (*) Cá mú hay còn gọi là cá song là tên gọi chỉ chung về các loài cá của bất kỳ số các chi cá của phân họ Epinephelinae thuộc Họ Cá mú (Serranidae), trong Bộ Cá vược (Perciformes).

      Tống Cẩn Thành ngừng gắp mấy miếng cá vào bát Triệu Thanh Hề, nhìn xinh thưởng thức đồ ăn, miệng hồng hồng như con chuột , cảm thấy bụng dưới của mình căng thẳng, đúng là sắc đẹp thay cơm.

      “Lão nhị.” trai Tống Cẩn Thành là Tống Di Thành cùng đồng nghiệp tới đây ăn cơm, ngờ lại nhìn thấy em trai mình và ăn cơm chung.

      Tống Cẩn Thành ngẩng đầu: “.”

      “Bạn của em.”

      “Ừm.” Tống Cẩn Thành trả lời.

      “Bạn sao?” Tống Di Thành thẳng vào vấn đề, đứng trước mặt hai người cười .

      Tống Cẩn Thành rất muốn đây là người phụ nữ của nhưng người ta đáp ứng nha.

      Triệu Thanh Hề nhìn đối phương mặc cảnh phục, suy đoán chắc là cảnh sát, cười buong đũa xống: “Chào .”

      Tống Di Thành gật đầu: “Chào , tôi là trai của Cẩn Thành.” xong lại nhìn về phía , “Thích dẫn về cho cha mẹ xem, sắp ba mươi rồi mà vẫn ở bên ngoài...”

      Đối với lời trêu chọc của trai Tống Cẩn Thành rất căm hận: “Được rồi! đừng giống như bà quản gia lải nhải về chuyện của em. ăn cơm của ! thấy đồng nghiệp của chờ sao?”

      Chờ Tống Di Thành khỏi, Triệu Thanh Hề liền hỏi: “ trai là cảnh sát?”

      “Ừm. là đội trưởng.”

      “Vậy tại sao làm cảnh sát?”

      Cha mẹ Tống Cẩn Thành vốn muốn dùng chức vụ của mình đưa con trai thứ hai vào trong cục nhưng : “Mỗi ngày làm hành chính, sau đó kiếm chút tiền lương, mặc dù đói rét nhưng đến ngày tháng năm nào mới cưới được vợ, mua nhà, nuôi con?”

      Tống Cẩn Thành cam lòng bị thế tục trói buộc, người khác muốn dựa vào quan hệ, lại phản nghịch mà tìm đường khác . Lúc tính tình Tống Cẩn Thành rất ngang ngược, chịu học hành chăm chỉ, sau khi miễn cưỡng tốt nghiệp trung học cha mẹ muốn cho lính rèn luyện nhưng chịu, là cho dù đưa đến biên cương làm lính cũng có biện pháp trở về.

      Cha mẹ tức giận hận thể bóp chết đứa con trai phản nghịch này, học vấn, nghề nghiệp, ngày ngày lêu lổng bên ngoài, về sau như thế nào. Có lần, cha của Tống Cẩn Thành khóa cửa nhốt trong phòng, cho phép ra khỏi cửa, lúc ấy Tống Cẩn Thành vội vàng đàm phán với cha, thề rằng sau này nhất định mình có tiền đồ.

      Sau đó, Tống Cẩn Thành bắt đầu lăn lộn trong xã hội, bây giờ cũng ba mươi. Cha mẹ nổi lên ý định cũ, muốn sắp xếp vào làm việc trong Cục cảnh sát nhưng cương quyết muốn ăn chén cơm này.

      nghiệp ổn định bảo đảm, người khác chen đầu muốn vào, còn lại hiếm lạ.” Triệu Thanh Hề bĩu môi. Thiyj cá đúng là ăn rất ngon.

      Tống Cẩn Thành thấy ăn ngon lành, vội vàng gắp thêm thịt cá cho , cười thổ lộ: “ hiếm lạ nơi công tác, nhưng hiếm lạ em.”

      Cơm nước xong, Tống Cẩn Thành còn muốn đưa Triệu Thanh Hề đến khách sạn của mình nhìn chút.

      Khách sạn mở tính là rất lớn, có hai tầng, tầng thứ nhất là sảnh lớn bình dân, tầng hai là các gian phòng bao mang phong cách đại, gian yên tĩnh lại có ý vị.

      thể , Tống Cẩn Thành rất có đầu óc kinh doanh.

      Nhân viên trong khách sạn đều là người già dặn có kinh nghiệm, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ mang tới khỏi tò mò quan sát Triệu Thanh Hề, ngũ quan hài hòa, ánh mắt trong veo như nước, rất xinh đẹp mê người, chẳng trách gần đây tâm tình ông chủ tệ.

      Tiểu Cường lên tiếng gọi ông chủ, sau đó cười hỏi: “Ông chủ, chúng tôi có cần gọi vị mỹ nữ này là bà chủ ?”

      “Tên nhóc nhà cậu, chuyện có chừng mực! Thanh Hề là bạn của tôi.” Tống Cẩn Thành cười, giữa đôi lông mày lộ ra vui vẻ đắc ý.

      Mấy nhân viên nữ cũng đồng loạt hô lớn: “Chào bà chủ tương lai.”

      Triệu Thành Hề hung dữ trừng mắt nhìn Tống Cẩn Thành: “ còn như vậy tôi về.”

      Tống Cẩn Thành vuốt tóc, vẫy tay: “Ai làm chuyện nấy , trong khi làm việc lười biếng chuyện phiến là muốn trừ tiền lương phải ?” xong hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt nhắn của , giống như muốn khoe: “Thanh Hề, em thấy rất nghe lời em đúng ?”

      Mấy nhận viên nữ bĩu môi, ràng ông chủ hung dữ rất vui vẻ, bị bà chủ hù cái sợ, xem ra sau này chính là thê nô nha!

      Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề dạo qua vòng, sau đó Triệu Thanh Hề phải về nhà.

      Ra khỏi khách sạn, Triệu Thanh Hề nghĩ, Tống Cẩn Thành quản lý khách sạn rất có trật tự, vừa cùng nhân viên tạo thành khối, vừa giữ được hình tượng ông chủ nghiêm khắc, nhân viên làm việc chăm chỉ, phụ vụ khách hàng chu đáo, thể thừa nhận cũng có chút năng lực.

      Triệu thanh Hề có đầu óc kinh doanh nhưng muốn dựa vào chính mình giúp gia đình làm giàu... Có nên nhờ Tống Cẩn Thành giúp đỡ hay ?

      Ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào mặt góc bốn mươi lăm độ, càng nghĩ lại càng tâm loạn như ma. Đời trước phải Tống Cẩn Thành kết hôn sao, rốt cuộc vì cái gì mà kết hôn? Mà nay, Tống Cẩn Thành theo đuổi chính mình, có phải ý trời là muốn thay đổi vận mệnh của , ngay cả cuộc đời Tống Cẩn Thành cũng giống như cũ hay ?

      “Thanh Hề, sáng mai tới đón em học.” Tống Cẩn Thành dắt xe đạp, nâng khóe miệng tươi cười, lại muốn đưa về. d'đ\l'q/đ

      cần, tự tôi về là được.” Triệu Thanh Hề mỉm cười.

      Tống Cẩn Thành nhìn mỹ nữ cười, càng thêm hưng phấn: “Để lái xe. đưa em về trước. Sau đó tự về.”

      Triệu Thanh Hề nghe , bỗng nhiên cảm thấy người rất ngốc nghếch, chất phác thành . Có lẽ nên thử tiếp nhận ?

      Cuối cùng, Tống Cẩn Thành vẫn đưa Triệu Thanh Hề về. Lúc này lái xe cẩn thận, xảy ra chút va chạm.

      Triệu Thanh Hề nhìn thắt lưng gầy gò của , bất giác hỏi: “Tống Cẩn Thành, có bạn sao? Lấy điều kiện của khẳng định rất nhiều xếp hàng dài thành dãy phố rồi.

      “Trước kia từng kết giao, trước mắt là độc thân, nhiều người thích cũng bằng em thích .” Tống Cẩn Thành dịu dàng lại thâm tình .

      Triệu Thanh Hề đỏ mặt, trả lời, miệng người này đúng là lúc nào cũng bôi mật.

      Tống Cẩn Thành cũng ép buộc , còn nhiều thời gian. liền kể cho những chuyện thú vị mấy năm nay.

      Triệu Thanh Hề lắng nghe vui vẻ dứt, che miệng cười ‘ha ha”.

      “Thanh Hề, em biết đâu, ngày hôm qua lại thấy chuyện vô cùng hài hước...” Tống Cẩn Thành còn chưa xong chiếc xe bị người phía sau đâm phải.

      Thành, này là ai? Tại sao ta lại ngồi sau xe ?” Người chất vấn Tống Cẩn Thành là tên Phan Hiểu Yến. Nhà họ Phan và nhà họ Tống là hàng xóm, cùng ở đại viện. Từ Phan Hiểu Yến rất thích dính lấy Tống Cẩn Thành, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm thư ký cho cơ quan, bộ dạng cũng rất được, nhất là đôi mắt xếch quyến rũ người khác. Người nhà họ Tống đều biết ta thích Tống Cẩn Thành nhưng Tống Cẩn Thành lại thích ta.

      Vốn dĩ ta muốn đến khách sạn tìm , ai ngờ nửa đường thấy chở lạ, hai người vừa vừa cười giống như những người trẻ tuổi , Phan Hiểu Yến tức giận phóng xe máy tới.

      quản ấy là ai? nên hỏi đừng hỏi.” Tống Cẩn Thành chống chân hỏi người ngồi phía sau: “Thanh Hề, dọa đến em sao?”

      có việc gì.”

      Phan Hiểu Yến thấy mình bị hai người bỏ qua, tức giận trừng lớn mắt, giọng nửa tức giận trách cứ nửa nũng nịu: “ Thành, em chỉ hỏi chút thôi mà? Từ đến lớn cũng chưa từng chở em xe đạp...” xong, Phan Hiểu Yến đánh giá Triệu Thanh Hề lần, trong lòng hừ lạnh, dáng vẻ khá xinh đẹp, nhìn là biết đây là hồ ly tinh chuyên quyến rũ người. “Này, tên gì? dựa vào cái gì mà ngồi xe của Thành?” ***************.com

      Triệu Thanh Hề nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phan Hiểu Yến, có lên tiếng, muốn so đo với phụ nữ mù quáng theo đuổi đàn ông.

      Tống Cẩn Thành thấy Triệu Thanh Hề nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, trong lòng vô cùng giận dữ, dễ dàng gì hai người mới thân mật được chút, nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim phá hoại chuyện tốt của .

      “Phan Hiểu Yến, miệng ăn sạch chút! Tôi chở ai có quyền hỏi đến, còn nữa, đột nhiên đụng vào xe, có nghĩ tới hậu quả hay . Nếu Thanh Hề có chuyện gì, có tin tôi để cho yên ?” Tống cẩn Thành đen mặt, lúc lớn lên cùng nhau, vốn muốn quát tháo Phan Hiểu Yến, nhưng hôm nay ta đối xử quá đáng với người con thích như vậy, nếu vì thế mà Triệu Thanh Hề để ý đến , Tống Cẩn Thành dám cam đoan mình tha cho Phan Hiểu Yến.

      Lại , Phan Hiểu Yến dính mấy năm, cũng cự tuyệt vô số lần, nhưng người ta là ‘Tiểu Cường’ (con gián đó) đánh mãi chết, cực kỳ cố chấp.

      Phan Hiểu Yến bị người trong lòng trách mắng, hốc mắt ngay lập tức phiếm hồng, ta oán giận nhìn Triệu Thanh Hề, chua ngoa : “ đừng tưởng Thành làm chỗ dựa có thể kết hôn cùng ấy, tôi cho biết, tôi mới là người phù hợp nhất với Thành!”

      càng càng quá quắt, Tống Cẩn Thành liếc xéo Phan hiểu Yến: “Hôm nay ăn no rửng mỡ muốn bị mắng sao?” Lại nhìn về phía Triệu Thanh Hề: “Thanh Hề, lên xe, chúng ta .”
      Iluvkiwi, Nhược Vân, duyenktn15 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7

      Editor: Peiria

      Mấy ngày sau, Tống Cẩn Thành cũng đến tìm Triệu Thanh Hề. Mười hai giờ trưa, Triệu Thanh Hề cho học sinh lớp năm tan học, trở về văn phòng lấy chút đồ.

      Lý Phong là Phó Hiệu trưởng của trường, tuổi gần bốn mươi, từng ly hôn, có người con với vợ trước. Từ khi Triệu Thanh Hề trở thành giáo viên dạy thay, Lý Phòng mấy lần ‘hữu ý vô ý’ tỏ ra quan tâm . “ giáo Triệu, có thời gian ? Tôi mời ăn cơm.”

      Triệu Thanh Hề thu dọn xong đồ đạc, ánh mắt liếc về phía cửa văn phòng của Lý Phong, cười cười: “Phó Hiệu trưởng Lý, ngại quá, trong nhà tôi có chút việc.”

      Gương mặt Lý Phong vặn vẹo, ta nắm tay, giọng hừ hừ, : “Rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt.”

      Triệu Thanh Hề nghe thấy tiếng bước chân dần dần xa, nở nụ cười, chọn Lý Phong còn bằng chọn Tống Cẩn Thành.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, hàng mi đen dài rung rung, đồng thời trong đầu ra ngũ quan cương nghị, dáng người cao lớn của Tống Cẩn Thành.

      Tống Cẩn Thành tới tìm Triệu Thanh Hề là vì ở thành phố Lâm bàn chuyện làm ăn với người ta, đối phương là người em tốt hợp tác nhiều năm của . Người em tốt của chuẩn bị khai phá mảnh đất, ai mà giành được miếng ngồi ngon này chẳng khác nào phất lên sau đêm.

      Tống Cẩn Thành chưa từng nghĩ đến đầu tư vào bất động sản, nguyên nhân là do tài chính của đủ. Từ đấu thầu, khởi công đến giai đoạn tiêu thụ đều phải bỏ ra số vốn lưu động lớn, mà lấy ra được nhiều tiền như vậy.

      em tốt nhìn Tống Cẩn Thành đỏ mắt nên đáp ứng giúp đỡ , bảo tới thành phố Lâm tìm người giàu thích đầu tư, nếu có thể đả động tới họ Tống Cẩn Thành có thể lấy được số vốn lớn.

      Sau khi bàn xong việc, lại suốt đêm về thành phố Thanh Ninh.

      Về nhà nằm xuống liền ngủ, ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường.

      Trước mắt, Tống Cẩn Thành đứng trước cổng trường, nhìn Triệu Thanh Hề duyên dáng xinh đẹp ra, gọi: “Thanh Hề.”

      “Sao lại tới đây?” cười hỏi.

      có việc gì thể tới sao?” cười, “ cho em nghe, hôm qua bàn việc đại , về sau em hãy chờ xem thăng quan tiến chức như thế nào .”

      “Đại gì?” Triệu Thanh Hề tò mò.

      đự định đầu tư bất động sản, bất động sản chắc em biết rồi, có bao nhiêu người bởi nhờ bán nhà mà trở nên giàu có rất nhanh đấy.”

      Triệu Thanh Hề nhìn gương mặt đắc ý của Tống Cẩn Thành, giật giật khóe miệng.

      Thành công của mỗi người đều dựa vào từng bước làm ăn đến nơi đến chốn, giống như Tống Cẩn Thành. nhất định muốn trở thành người đàn ông làm ra nghiệp lớn, mà Triệu Thanh Hề cũng rất thưởng thức kiểu đàn ông này.

      Tống Cẩn Thành thúc giục Triệu Thanh Hề lên xe: “, lên xe . Chúng ta ăn cơm trước. Rồi chọn quà tặng.”

      “Quà tặng nào?” khó hiểu.

      “Hôm nay là đại thọ chín mươi của ông nội .” Ông nội của Tống Cẩn Thành là thế hệ quân nhân thời kì trước, lúc nghỉ hưu chức vụ rất cao rồi. Cho nên tiệc mừng thọ đêm nay nhất định có rất nhiều nhân vật trong giới quân chính (quân đội + chính trị) tụ họp.

      Tống Cẩn Thành càng muốn mượn cơ hội này, ở trước mặt người nhà tỏ thái độ: Triệu Thanh Hề là coi trọng. Các các dì cần hao tâm tổn trí lo cho hôn của , cũng cần gán ghép với người này người khác, trong lòng Tống Cẩn Thành có chủ rồi.

      Triệu Thanh Hề nghiêm mặt: “Tống Cẩn Thành, tôi , tôi và chỉ là quan hệ bạn bè, nếu bị người khác xấu.” Ý tứ chính là chỉ là người ngoài, cảm thấy xấu hổ. Lại , còn chưa thân thiết tới mức đó, người già sinh nhật coi trọng gia đình hòa thuận tụ tập chỗ ăn bữa cơm, chuyện phiếm, là người ngoài tiện quấy rầy.

      Tống Cẩn Thành cắm chìa khóa xe vào, ánh mắt chăm chú nhìn ngồi ghế phụ: “Thanh Hề, em có tin , chỉ cần có ở đấy có ai dám chỉ trỏ em! Hơn nữa, tâm ý của dành cho em trong lòng em ràng, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường tạm thời, sau này chừng...”

      Triệu Thanh Hề lộ ra vẻ mặt do dự lại bất đắc dĩ. Có lẽ có vài thứ nảy mầm ở đáy lòng .

      Cuối cùng, Triệu Thanh Hề vẫn nhất quyết tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Tống. Càng ngờ chính là, Vu Văn Bân đứng dưới lầu khu nhà ở.

      Thời điểm Vu Văn Bân đợi Triệu Thanh Hề, trong đầu lần rồi lần hồi tưởng lại những gì mấy người đàn ông trong phòng ngủ tối qua.

      Lúc ấy là lão Nhị mở đầu vấn đề: “Lão Đại, gần đây thấy và bạn chung, phải là chia tay rồi chứ?”

      Lão Tứ là người thích ‘bát quái’, ta lười biếng làm tổ giường, nhớ tới nhiều ngày nay Vu Văn Bân rầu rĩ vui: “Chia tay chia tay. Lão Đại cũng phải tìm được bạn ...”

      Lão Tam vốn giặt quần áo, nghe vậy liền nhún vai: “Ha ha, tình thời đại học chính là như vậy, hợp rồi phân. Lão Đại và hoa khôi của học viện chuyện đương hai năm, ngay cả chút chuyện cũng chưa xảy ra, như vậy rất dễ xảy ra vấn đề.”

      Lúc ấy Vu Văn Bân nghe xong đột nhiên đập mạnh quyển sách trong tay xuống bàn, bạn cùng phòng kinh hãi nhao nhao ngậm miệng giả vờ câm điếc.

      mặt ta viết mình là người thất tình sao?

      Giờ phút này, Vu Văn Bân nhìn thấy Triệu Thanh Hề bước xuống từ xe của Tống Cẩn Thành, ta chỉ hận thể đánh người đàn ông kia trận, ta nghĩ ra tại sao muốn bỏ ? Nếu như theo lời Triệu Thanh Hề thích hợp, vậy hai năm qua họ đương như thế nào?

      Trong lòng Vu Văn Bân khó chịu vui nhưng mặt vẫn tỏ ra bình thản như cũ, trước khi tới ta suy nghĩ cẩn thận, phụ nữ thích được đàn ông nuông chiều dụ dỗ, nếu ta tức giận lại càng đẩy Triệu Thanh Hề ra xa. Tống Cẩn Thành là tên khốn kiếp, vừa nhìn biết là kẻ thô lỗ vô văn hóa, có tư cách gì tranh giành với mình?

      Đúng, Vu Văn Bân muốn chuyện hòa nhã với , ta muốn hồi tâm chuyển ý. ta qua: “Thanh Hề, hôm nay dạy có mệt ?”

      Triệu Thanh Hề hơi kinh ngạc, nghĩ tới Vu Văn Bân đến tìm : “ phiền đến .”

      “Vậy là tốt rồi. Thanh Hề, nghĩ kỹ rồi, nhất định là em có điều khó cho nên mới chia tay phải ? sao, đợi em.” Vu Văn Bân .

      Tống Cẩn Thành nghe Vu Văn Bân tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục , trong lòng có chút ngữa, Thanh Hề cần còn biết xấu hổ quấn lấy .

      “Họ Vu kia, cậu tỉnh lại , Thanh Hề chia tay tức là ấy thích cậu, cậu làm bộ như có chuyện gì tiếp tục dây dưa, đúng là khiến cho người ta chán ghét!Tôi cho cậu biết, tại tôi theo đuổi Thanh Hề, nếu thức thời lăn ra xa chút, đừng tự chuốc lấy phiền phức!” Khóe miệng của Tống Cẩn Thành tràn ngập nụ cười tùy ý.

      Hai tay Vu Văn Bân nắm chặt thành nắm đấm, nhịn xuống, phải kiềm chế bản thân được nổi giận.

      Triệu Thanh Hề nhìn Tống Cẩn Thành đắc ý rồi lại nhìn Vu Văn Bân kìm nén, “Các người cần tranh cãi nữa, tôi và Tống Cẩn Thành là bạn bè, sau này Vu Văn Bân cũng chỉ có thể là bạn của tôi.”

      Hai người đàn ông đồng thời u oán nhìn chằm chằm, hé miệng: “Các người đều trở về .” d.đ/l'q;đ

      Chờ Triệu Thanh Hề lên lầu, Tống Cẩn Thành cũng xoay người.

      Vu Văn Bân giận đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đau: “Họ Tống kia, đứng lại, chúng ta chuyện!”

      Tống Cẩn Thành trào phúng nhìn về phía Vu Văn Bân: “Có gì để chuyện? Thủ hạ bại tướng, cậu thắng được tôi đâu, Thanh Hề nhất định trở thành vợ tôi.”

      Bị đối phương khiêu khích như vậy, Vu Văn Bân hai mươi tuổi khí huyết sôi trào tức giận hận thể xé xác , ăn thịt .

      Khi Vu Văn Bân nắm tay xông lên, Tống Cẩn Thành hơi hơi nghiêng người, nhàng tránh thoát. lát sau, hai người sáp lại gần đánh nhau, Vu Văn Bân thấp hơn Tống Cẩn Thành nhưng cũng có chút bản lĩnh, Tống Cẩn Thành cố ý nhường đối phương vì muốn làm cho Triệu Thanh Hề cảm thấy thô lỗ.

      Người trong tiểu khu tới lui, nhao nhao dừng lại, muốn tách họ ra nhưng ai nguyện làm người đầu tiên ngăn cản.

      Đường Lệ Na xuống lầu đổ rác, nghe thấy bên ngoài ồn ào liền tới xem thử.

      “Thanh Hề, tốt, Vu Văn Bân đánh nhau với người ta rồi.” Đường Lệ Na vọng vào nhà.

      Triệu Thanh Hề vội vàng chạy xuống, hai người đàn ông vẫn còn đánh lộn, gọi Tống Cẩn Thành: “Tống Cẩn Thành, dừng tay!”

      Tống Cẩn Thành vừa nghe Triệu Thanh Hề gọi, lập tức dừng lại, sau đó bị Vu Văn Bân nhân cơ hội đánh lén, khuôn mặt tuấn tú bị đánh quyền.

      Nhất thời, trái tim của lộp bộp tiếng, nghĩ tới Vu Văn Bân lại lợi dụng người khác chưa chuẩn bị như vậy. liếc mắt lườm đối phương, lạnh lùng : “Vu Văn Bân, !”

      Bị thương chỉ có Tống Cẩn Thành. Trước khi Triệu Thanh Hề xuất , Vu Văn Bân ở thế hạ phong (bất lợi), bởi vậy mặt có đủ vết sưng đỏ. diễnđànlêquýđôn

      Trong lòng ta lạnh nửa, chiếc cân tiểu ly trong lòng nghiêng về hướng khác.

      Khác với Vu Văn Bân chán chường, Tống Cẩn Thành dựa vào người Triệu Thanh Hề, vừa rồi giúp mình, chứng tỏ đối với chỉ là tình bạn, mấy ngày cố gắng của uổng phí, cười ngây ngô, dịu dàng lên tiếng: “Thanh Hề.”

      Triệu Thanh Hề lộ ra dáng vẻ của , hung hăng trừng Tống Cẩn Thành, chính cũng hiểu tại sao mình lại giúp , lúc ấy nhìn thấy Vu Văn Bân đánh Tống Cẩn Thành, sợ hãi, lo lắng...

      Triệu Thanh Hề lắc đầu, thể dễ dàng giao ra trái tim thiếu nữ, đời trước chịu khổ còn chưa đủ sao?

      “Tống Cẩn Thành, ! Tôi ghét đàn ông hay đánh nhau.” Triệu Thanh Hề cương quyết.

      mặt Tống Cẩn Thành tràn đầy kinh ngạc, mềm mại : “Thanh Hề, phải động thủ (ra tay) trước, muốn đánh nhau. Em xem khuôn mặt đẹp trai của bị ta đánh sưng lên, em xem.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình, chương này thiếu chút, chỉ là phần thôi, nửa còn lại để ở chương sau. Mọi người thông cảm O(∩_∩)O ha ha!

      Đoạn kịch :

      Rất lâu sau, Tống Cẩn Thành cũng được toại nguyện ôm mỹ nhân về.

      Buổi tối, Tống Cẩn Thành cởi sạch, sau đó lột sạch đồ của Triệu Thanh Hề, hai người nằm giường...

      đặt dưới thân mình, ra sức chuyển động, Triệu Thanh Hề bị đâm lạc mất ba hồn bảy phách: “Vợ! Lúc trước dám dối thích đánh nhau, giờ em say mê nằm dưới thân , cam tâm bị làm phải ? Hửm?”

      Triệu Thanh Hề đỏ mặt, hai tay ôm lấy cổ Tống Cẩn Thành, bị làm cho toàn thân vô lực, liên tục đạt cao trào vài lần: “Em vốn thích đánh nhau thôi.”

      Tống Cẩn Thành hung hăng hôn vợ cái, xấu xa cười : “Bởi vì phía dưới của thô, em thích phía dưới của vừa dài vừa thô đúng ? Hửm?”

      Xấu hổ! Triệu Thanh Hề chìm đắm trong khoái cảm mà chồng mình mang lại, nghe vậy, hận thể che lỗ tai : “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

      Tống Cẩn Thành thảm dáng vẻ say mê của , vừa va chạm làm toàn thân phát run, vừa cắn vào vành tai của ...
      Iluvkiwi, Nhược Vân, duyenktn15 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8

      Editor: Peiria

      Ba giờ chiều ánh mặt trời chói chang, tia nắng xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng chiếu vào mặt Tống Cẩn Thành. Triệu Thanh Hề nhìn có chút ngẩn ngơ.

      Kiếp trước sống đến ba mươi tám tuổi, nhưng hơn mười năm kết hôn hề biến trở thành nữ cường nhân hay là phụ nữ trung niên, vẫn còn giữ nguyên được tâm hồn thiếu nữ.

      giờ trùng sinh làm lại cuộc đời, về sinh lý hai mươi mốt tuổi, kỳ về tâm lý cũng chỉ có hai mươi, chờ mong có người nâng niu mình trong lòng bàn tay, thoát khỏi cuộc sống lo âu khổ cực, che chở cho đời bình an.

      Tống Cẩn Thành là người đàn ông có thể làm nên đại nhưng toàn tâm toàn ý với mình sao? Triệu Thanh Hề do dự chắc.

      Chị họ Đường Lệ Na thấy nghiêm mặt bước vào, dáng vẻ yên liền bỏ đậu đũa tay xuống, cùng chen chúc chiếc ghế sofa: “Người đàn ông cao lớn đánh nhau với Vu Văn Bân rất có khí phách, phải vì ta mà em bỏ Vu Văn Bân đấy chứ? Chị chỉ muốn hai người đó mỗi người vẻ, xem em lựa chọn như thế nào?”

      Triệu Thanh Hề cảm thấy buồn bực, đá con chó mà chị họ nuôi, nó hoảng sợ, sủa hai tiếng.

      Đường Lệ Na bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ bả vai của em họ: “Em rầu rĩ nên chọn người nào sao? Haizz... Quá gấp gáp cũng phải chuyện tốt! Thanh Hề, cho chị nghe chút, người đàn ông đẹp trai nhìn đứng đắn kia có lai lịch thế nào? Theo đuổi em bao lâu rồi...”

      Chị họ đặt câu hỏi như cây đậu đũa,Triệu Thanh Hề câu cũng nghe .

      --

      Trong phòng bao lớn tầng hai khách sạn Vân Lai. Nhà họ Tống tổ chức đại thọ chín mươi cho ông cụ Tống.

      Nhìn Tiểu bá vương Tống Cẩn Thành buồn bực vào phòng, có người cao hứng vì hiếm khi thấy được dáng vẻ Tiểu bá vương nghiêm mặt; có người vui chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giống như cha của Tống Cẩn Thành – Tống Trường Giang. Sinh nhật ông nội chỉ đến muộn mà hai tay còn trống trơn, đúng là tốt! Tống Trường Giang cảm thấy mặt mũi mình bị con trai út ném hết rồi.

      Có người lo lắng, giống như mẹ của Tống Cẩn Thành, hôm nay con trai út ăn mặc đẹp, vì tiệc mừng thọ của ông nội mà đặc biệt ăn mặc long trọng, người là bộ tây trang màu đen, nhưng tại sao lại nhíu mày thèm đếm xỉa đến ai? má phải sưng đỏ là có chuyện gì xảy ra?

      Tống Cẩn Thành đến trước mặt ông nội mấy câu chúc ‘Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn’, sau đó buồn bực tìm chỗ ngồi xuống.

      Xưa nay ai vốn chịu thua người khác, Triệu Thanh Hề là trường hợp ngoại lệ duy nhất. cúi đầu để kiểm tra miệng viết thương mặt mình, ai ngờ xoay người mất.

      Ngẫm lại cảm thấy rất ấm ức.

      Em họ tới: “ họ, chị Hiểu Yến tìm cả tối kìa! Chúng em hỏi chị ấy đâu, chị ấy cười biết. Kì lạ, nhà của chúng ta ngoại trừ Hiểu Yến ai biết hành tung của .”

      “Mở miệng câu Hiểu Yến, Hiểu Yến là vú em hay bảo mẫu nhà em sao? Tống Cẩn Thành rũ mi, cầm cốc bia bàn uống.

      Em họ hậm hực sờ sờ mũi, chạm vào họng súng rồi!

      Tống Cẩn Thành ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh trần nhà chằm chằm, vài ngày tới, muốn cùng bạn bàn chuyện làm ăn, thuận tiện gạt kia sang bên. Ai bảo muốn gặp !

      đôi khi đương, người theo đuổi quá lâu, phải dừng lại để cho đối phương tự kiểm điểm bản thân. Đây gọi là: lạt mềm buộc chặt!

      Tống Cẩn Thành chuẩn bị giành lấy khu đất quy hoạch của Chính phủ. Bởi vì là lần đầu tiên làm về bất động sản, gần như trần truồng ra trận hề có kinh nghiệm nên càng muốn Peiria_diễnđànlêqúyđôn thất bại. Trước hết tham gia đấu thầu, trúng thầu, mới có thể bắt đầu khởi công.

      Người em của Tống Cẩn Thành với , cạnh tranh đấu thầu là môn học thuật, làm tốt bị người chèn ép, cố ý nâng giá vùn vụt, phải chịu thiệt thòi lớn.

      Thời gian sau đó, Tống Cẩn Thành bôn ba khắp nơi, khai thông quan hệ, cùng nhân viên Chính phủ xây dựng quan hệ tốt, nhờ họ chiếu cố cho mình.

      Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Tống Cẩn Thành rời trước trở về nhà. Sau khi tắm rửa xong, rút điếu thuốc đến ban công.

      Tống Cẩn Thành ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhả ra làn khói, nghĩ thầm, lúc này tiền tài tiến vào, trong đầu lại nhớ đến từng biểu tình của Triệu Thanh Hề – cười, giận, vui vẻ,...

      --

      ngày sau khi trai Triệu Thanh Hề xuất viện, người nhà họ Triệu dẫn cháu Tiểu Tuyết đến trước mặt Triệu Thanh Hề, để trông giúp mấy ngày.

      Triệu Thanh Hề rất thích cháu này, dáng vẻ xinh đẹp lại đáng , vô cùng tinh quái. Kiếp trước Triệu Thanh Hề thể sinh con, càng coi Tiểu Tuyết như con mình mà đối đãi.

      Tiểu Tuyết tới nửa ngày câu khiến Triệu Thanh Hề sửng sốt.

      *, bạn trai của đâu rồi? Tại sao con thấy chú ấy?”

      (*) Hán - Việt là 'tiểu ', chỉ người có quan hệ họ hàng ruột thịt, phân biệt với từ '' thông thường để gọi người lớn hơn mình trong giao tiếp hàng ngày.

      Lúc đó Triệu Thanh Hề giật mình nhìn đứa nhóc mới bảy tuổi, “Ai với con có bạn trai?”

      “Mẹ con . Mẹ có bạn trai vừa tuấn vừa nhiều tiền, chú ấy tặng ba rất nhiều đồ bổ.” Sau khi Trần Lộ mẹ của Tiểu Tuyết trở về nhà họ Triệu, miệng chịu ngồi yên suốt ngày tìm được bạn trai giàu có ở thành phố.

      Tin tức truyền rất nhanh.

      Cuối cùng, việc Triệu Thanh Hề có bạn trai đồn mười, mười đồn trăm, phát triển thành muốn bám vào người giàu có, làm tình nhân của người ta.

      [Đương nhiên, Triêu Thanh Hề vẫn chưa biết điều này.]

      Buổi tối cơm nước xong, Tiểu Tuyết tự giác ngồi ghế làm bài tập Toán, Triệu Thanh Hề ở bên cạnh suy nghĩ luận văn tốt nghiệp của mình.

      Qua lát, Tiểu Tuyết trừng mắt lớn, nhìn về phía Triệu Thanh Hề, “ , rốt cuộc khi nào bạn trai mới xuất ? Con còn chờ chú ấy đưa con mua búp bê đây. Hừ!”

      mặt của đứa nhóc tràn đầy dáng vẻ tiểu đại nhân, Tiệu Thanh Hề bị bé chọc cười, “Con rất chờ mong chú ấy tới sao?”

      “Điều đó là đương nhiên, con muốn nhìn xem chú có đẹp trai như cha ? đúng, cha con nhất định đẹp trai hơn chú.” Tiểu Tuyết cố ý chu miệng, lắc eo .

      Triệu Thanh Hề vui vẻ lắc đầu, nhịn được xoa đầu cháu : “Quỷ tinh linh!”

      Trước khi ngủ, Tiểu Tuyết than thở bên tai Triệu Thanh Hề hồi lâu, muốn mua búp bê, mua váy hoa,
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Nhược Vân, duyenktn16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :