Hẹn với tử thần - Agatha Christine (30 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần II - Chương 8:

      Sau khi viết vào cuốn sổ tay của mình dòng chữ « N.B. 4 :40 », Poirot mở cửa và gọi người phục vụ mà đại tá Carbury bố trí cho ở lại, người đàn ông lanh lợi với vốn tiếng khá sỏi. Ông cầu ta gọi Carol Boynton tới.

      Poirot nhìn mới vào với vẻ thán phục. Ông nhìn mái tóc màu hạt dẻ, hình dáng thanh tao của cái đầu chiếc cổ cao thon thả và vẻ đẹp quyến rũ của đôi bàn tay xinh đẹp.

      Ông :

      - Xin mời ngồi xuống.

      Carol ngoan ngoãn ngồi xuống. Khuôn mặt trắng bệch, vô cảm.

      Poirot mở đầu câu chuyện bằng lời chia buồn máy móc mà chấp nhận ngay, khuôn mặt chút thay đổi.

      - Bây giờ, thưa , xin vui lòng kể lại vào cái buổi chiều hôm đó làm gì ?

      Câu trả lời bật ra hầu như ngay lập tức, nó làm người ta có cảm giác như mọi việc được sắp sẵn hết từ trước.

      - Sau bữa trưa tất cả chúng tôi cùng nhau dạo. Sau đó tôi quay trở về khu trại …

      Poirot ngắt lời.

      - Xin đợi cho phút. Tất cả cùng với nhau sao ?

      - hẳn vậy, tôi chủ yếu cùng với trai tôi là Raymond Boynton và King. Saud đó tôi mình.

      - Xin cảm ơn. Và vừa , là quay trở về khu trại. có đoán là vào khoảng mấy giờ ?

      - Tôi cho là vào khoảng năm giờ mười.

      Poirot đặt bút viết « C.B. 5 :10 »

      - Thế sau đó sao ???

      - Mẹ tôi vẫn ngồi nguyên y như lúc chúng tôi khởi hành. Tôi tới gần mẹ tôi, chào bà và quay trở về lều của mình.

      - có thể nhớ chính xác là hai người gì với nhau ?

      - Tôi chỉ là hôm nay trời nóng nực quá và tôi nghỉ lúc. Mẹ tôi là mẹ tôi tiếp tục ngồi ở đây. Có thế thôi.

      - Vẻ ngoài của bà ấy có điều gì khiến thấy bất bình thường ?

      - . À mà có … chỉ là …

      lo lắng dừng lại, đưa mắt nhìn Poirot .

      - Thưa , tôi phải là người phải trả lời cvâu hỏi đó đâu. Poirot điềm đạm .

      đỏ mặt và nhìn lảng nơi khác.

      - Tôi chỉ xem xét. Lúc đó tôi có để ý thấy, nhưng bây giờ nghĩ lại …

      - Sao cơ ?

      Carol chậm rãi :

      - là sắc mặt của mẹ tôi rất kỳ lạ. Mặt bà ấy đỏ lựng lên, đỏ hơn bình thường nhiều.

      - Có thể là bà ấy bị sốc gì chăng ? ; Poirot gợi ý.

      - cú sốc à ? – trố mắt nhìn ông.

      - Vâng, có thể bà ấy, như thế này, bị rắc rối với trong số những người phục vụ.

      - Ồ ! Khuôn mặt giãn ra. – Vâng, có thể lắm chứ.

      - Thế bà ấy chuyện gì xảy ra sao ?

      - có gì cả.

      Poirot tiếp :

      - Thế sau đó làm gì ?

      - Tôi về lều của mình và nằm khoảng nửa tiếng. Sau đó tôi xuống lều lớn. trai và chị dâu tôi có ở đó rồi, họ đọc sách.

      - Thế làm gì ?

      - Ồ ! Tôi khâu vá chút. Sau đó tôi đọc tạp chí.

      - đường tới lều lớn chuyện lại với mẹ mình ?

      - , tôi thẳng xuống lều. Tôi nghĩ là tôi còn hề liếc mắt về phía lều của bà ấy nữa cơ.

      - Còn sau đó ?

      - Tôi ở lại trong lều cho đến khi … cho đến khi King thông báo là mẹ tôi chết.

      - Đó là tất cả những gì mà biết sao, thưa ?

      - Vâng.

      Poirot vươn người ra phía trước. Giọng của ông vẫn thế, nhàng và rất xã giao.

      - Thế cảm thấy thế nào, thưa ?

      - Tôi cảm thấy thế nào à ?

      - Vâng, khi biết mẹ mình chết, xin lỗi bà ấy là mẹ kế của phải ? thấy thế nào khi biết mẹ mình chết ?

      Carol nhìn ông.

      - Tôi hiểu ý ông !

      - Tôi lại cho là rất hiểu đấy.

      cụp mắt xuống. , giọng tự tin :

      - Đó là … cú sốc lớn.

      - vậy sao ?

      Máu dồn lên khuôn mặt . nhìn ông bất lực. Bây giờ ông thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt .

      - Đó có phải là cú sốc lớn , thưa ? Hãy nhớ lại cuộc đối thoại mà trai Raymond của với nhau ở jeruselem ?

      Câu hỏi của ông có hiệu quả ngay tức . Ông nhận thấy màu đỏ đôi má dần biến mất.

      - Ông biết chuyện đó sao ? – thầm .

      - Đúng, tôi biết chuyện đó.

      - Nhưng bằng cách nào ?

      - phần trong cậu chuyện của hai người tình cờ bị nghe thấy.

      - Ôi ! Carol Boynton đưa tay ôm mặt. nức nở, làm rung cả chiếc bàn.

      Hercule Poirot đợi chút rồi ông điềm tĩnh :

      - Hai người cùng bàn tính kế hoạch giết mẹ kế của mình.

      Carol bật khóc thành tiếng:

      - Chúng tôi điên rồ … điên rồ … cái buổi chiều hôm ấy!

      - Có lẽ là đúng vậy.

      - Ông thể hiểu được tình cảnh của chúng tôi đâu!. đứng lên, đưa tay vuốt ngược mái tóc ra đằng sau. – Nghe có vẽ tuyệt vời đấy. Nhưng cuộc sống của chúng tôi ở Mỹ quá tồi tệ. Chuyến du lịch mang lại mái ấm cho chúng tôi.

      - Mang lại mái ấm gì cho ? Giọng của Poirot bây giờ tỏ ra tốt bụng và thông cảm.

      - Chúng tôi khác với những ngưòi khác! Chúng tôi … chúng tôi bị tách biệt khỏi thế giới chung quanh. Và còn Jinny.

      - Jinny?

      - Em tôi. Ông chưa gặp nó đâu. Nó … ừ … được khỏe. Chính mẹ làm cho nó tồi tệ như vậy. Nhưng bà ta làm ra vẻ nhận thấy điều đó. Chúng tôi, tôi và Raymond sợ rằng Jinny phát điên, điên ! Chúng tôi thấy Nadine cũng nghĩ như vậy? Và chúng tôi càng sợ hơn nữa bởi vì Nadine biết cách chăm sóc ngưòi bệnh và những chuyện tương tự.

      - Thế nào, sao cơ?

      - Buổi tối ở Jerusalem, mọi việc cứ sôi sục lên! Ray rất cáu kỉnh. ấy và tôi bị trói chặt và dường như … ôi, thực , mọi việc gần như là đúng khi chúng tôi lên kế hoạch như vậy! Mẹ tôi… bà ấy bị điên. Tôi biết ông cho thế là gì, nhưng mọi việc diễn ra có vẽ hoàn toàn đúng … gần như là cao thượng khi phải giết người!

      Poirot từ từ gật đầu.

      - Đúng, đối với nhiều người chuyện đó có vẻ là như vậy, tôi hiểu. Chuyện này từng có trong lịch sử.

      - Đó là những gì mà tôi và Ray cảm nhận … đêm đó …- đập tay xuống bàn. – Nhưng thực ra chúng tôi tiến hành. Tất nhiên là chúng tôi làm chuyện đó! Khi trời sáng, mọi việc mà chúng tôi bàn tính trở nên lố bịch, thậm chí là thái quá. Ồ, vâng, độc ác nữa! , , thưa ông Poirot, mẹ tôi chết là vì bệnh tim. Ray và tôi chẳng làm gì cả.

      Poirot :

      - có thề , để được cứu rỗi linh hồn khi chết , rằng bà Boynton chết phải là do trai làm điều gì chứ?

      Carol ngẩng đầu lên. , giọng trầm và chậm rãi.

      - Để được cứu rỗi linh hồn, – Tôi xin thề, là tôi làm gì hại bà ấy.

      Poirot tựa lưng vào ghế.

      - Thế , - ông , - chuyện có thế thôi.

      Im lặng lúc. Poirot mải mê suy nghĩ, tay vân vê bộ ria mép. Rồi ông :

      - Chính xác ra kế hoạch của hai em là gì?

      - Kế hoạch?

      - Đúng vậy, phải có kế hoạch gì chứ.

      Trong suy nghĩ của mình, ông kịp hình dung ra câu trả lời. , hai, ba.

      - Chúng tôi chẳng có kế hoạch nào cả, cuối cùng Carol . – Chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện đó.

      Hercule Poirot đứng dậy.

      - Thế thôi, thưa . làm ơn mời hộ trai của mình tới đây nhé.

      Carol đứng dậy. đứng lưỡng lự lúc.

      - Ông Poirot. Ông có … ông có tin tôi ?

      - Thế tôi vừa là tôi tin sao ? – Poirot hỏi lại.

      - , nhưng …

      Carol ngừng lời.

      Poirot nhắc lại với .

      - gọi trai tới đây chứ?

      - Vâng.

      Carol chậm rãi bước về phía cửa ra vào. dừng lại ở ngưỡng, hơi quay người lại, sôi nổi .

      - Tôi với ông . Đúng thế đấy !

      Hercule Poirot trả lời.

      Carol Boynton chậm rãi ra khỏi căn phòng.
      Prunus Ngọc thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần II - Chương 9:

      Khi Raymond Boynton bước vào, Poirot chú ý ngay tới những nét giống nhau giữa người trai và em .

      Khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, Raymond chẳng tỏ ra chút lo lắng hay sợ hãi nào cả. ngồi phịch xuống ghế, cứng rắn nhìn Poirot và .

      - Thế nào đây ?

      Poirot lịch thiệp hỏi lại :

      - Em với rồi phải ?

      Raymond gật đầu.

      - Vâng, ấy bảo tôi đến gặp ông. Tất nhiên là tôi hiểu những gì ông nghi ngờ là hoàn toàn đúng đắn. Nếu như cuộc chuyện của chúng tôi bị người khác biết, cái chết bất ngờ của mẹ kế tôi là đáng nghi lắm! Tôi chỉ có thể khẳng định với ông điều là cuộc chuyện hôm đó chỉ là điên rồ! Lúc đó, tất cả chúng tôi phải sống căng thẳng đến mức gần như thể chịu nổi nữa. Cái kế hoạch giết bà ta mà chúng tôi cho là rất tuyệt vời ấy. Ôi, tôi biết như thế nào nhỉ? tan thành mây khói!

      Hercule Poirot cúi đầu.

      - Điều đó có thể đúng đấy. – Ông .

      - Tất nhiên là vào buổi sáng hôm sau, chúng tôi thấy cái ý định đó quả là ngớ ngẩn! Tôi xin thề với ông, thưa ông Poirot, rằng tôi còn nghĩ tới cái kế hoạch đó lần nào nữa!

      Poirot trả lời.

      Raymond vội vã tiếp:

      - Ồ, vâng, tôi biết là như vậy quả là dễ dàng quá. Tôi hy vọng là ông tin tôi. Nhưng xin ông hãy xem xét các chứng cớ . Tôi chuyện với mẹ tôi ngay trước sáu giờ chút. Lúc đó, bà ấy còn sống và hoàn toàn bình thường. Sau đó tôi về lều của mình, tắm rửa và đến ngồi ở lều lớn cùng với những người khác. Từ lúc đó trở , cả tôi và Carol, ai rời khỏi lều lớn. Tất cả những người khác đều nhìn thấy chúng tôi. Ông phải hiểu là, thưa ông Poirot. Chúng tôi hề làm chuyện gì khác cả! Vì lúc đó có rất nhiều người phục vụ, họ qua lại suốt. Tất cả những suy diễn khác đều là ngớ ngẩn.

      Poirot lặng lẽ :

      - Ông Boynton, ông có biết là King , khi ấy khám nghiệm tử thi, vào lúc sáu giờ ba mươi ấy tin chắc rằng mẹ ông chết ít nhất là tiếng rưỡi, thậm chí có thể là hai tiếng trước đó ?

      Raymond nhìn ông chết lặng.

      - Sarah như vậy sao?- kinh ngạc hỏi.

      Poirot gật đầu.

      - Bây giờ có thể gì nào?

      - Nhưng … điều đó là vô lý!

      - Đó là lời khai của King. Còn bây giờ tới và với tôi là trước khi King khám cho mẹ bốn mươi phút, bà ấy vẫn còn sống và bình thường.

      Raymond :

      - Nhưng bà ấy còn sống mà!

      - Hãy cẩn thận đấy, ông Boynton.

      - Chắc chắn là Sarah bị nhầm ! Chắc chắn phải có những yếu tố khác mà ấy tính tới. khúc xạ của ánh sáng vào vách núi hay cái gì khác chẳng hạn. Tôi xin đảm bảo với ông, ông Poirot, rằng trước sáu giờ mẹ tôi vẫn sống và tôi chuyện với bà ấy.

      Khuôn mặt Poirot vẫn chẳng biểu lộ điều gì.

      Raymond vội vã dướn người ra phía ông.

      - Ông Poirot, tôi biết chuyện đó đối với ông có ý nghĩa như thế nào, nhưng xin ông hãy nhìn mọi việc cho công bằng. Ông là người có chính kiến. và ông muốn khẳng định bản chất của mọi vấn đề. Ông luôn phải sống trong bầu khí của tội ác. Đối với ông, đằng sau tất cả những cái chết đột ngột là tội ác ! Ông nhận ra rằng giác quan của ông về tương quan này là đáng tin cậy sao ? Người ta chết hàng ngày, nhất là những người có bệnh tim mạch và chẳng có gì là tội lỗi trong tất cả những cái chết đó.

      Poirot thở dài.

      - Chính vì vậy mà giờ đây phải dạy dỗ tôi phải ?

      - , tất nhiên là rồi. nhưng tôi cho rằng ông có thành kiến chỉ vì cái mẩu đối thoại đáng tiếc kia. chẳng có gì trong cái chết của mẹ tôi có thể đánh thức lòng nghi ngờ, chỉ trừ có thứ, cuộc chuyện giữa tôi và Carol trong khi quá kích động.

      Poirot lắc đầu.

      - sai rồi, ông . – Còn điều khác nữa. Đó là độc dược bị đánh cắp từ túi thuốc của tiến sĩ Gerard.

      - Chất độc ư ? – Raymond nhìn ông kinh ngạc. - Chất độc. đẩy cái ghế ra xa chút. Raymond hoàn toàn sửng sốt. – Đó có phải là điều mà ông nghi ngờ ?

      Poirot im lặng lúc. Rồi ông nhàng gần như là lãnh đạm trả lời :

      - Thế kế hoạch của giống vậy sao … ?

      - phải thế, - Raymond máy móc trả lời. Tôi hiểu lý do tại sao rồi. Chính chuyện này làm thay đổi mọi thứ … Tôi, tôi thể suy nghĩ cách ràng được.

      - Thế kế hoạch của và em là gì?

      - Kế hoạch của chúng tôi ư? Đó là …

      Raymond đột ngột nín bặt. bỗng trở nên cảnh giác và dè chừng.

      - Tôi nghĩ là,- – Tôi thêm gì nữa đâu.

      Rồi đứng dậy.

      - Cũng được nếu thích. Poirot .

      Rồi ông nhìn theo người thanh niên trẻ bước ra khỏi phòng.

      Ông kéo cuốn sổ ghi chép lại gần, và nắn nót viết dòng cuối cùng. R.B 5.55.

      Sau đó, ông lấy ra tờ giấy lớn và viết.

      Khi hoàn thành xong công việc, Poirot ngồi ngẹo đầu sang phía, xem xét kết quả thu được của ngày thẩm vấn. kết quả đó như sau:

      3.05 (xấp xỉ)

      3.15 (xấp xỉ)

      4.15 (xấp xỉ)

      4.20 (xấp xỉ)

      4.35

      Nadine Boynton về đến khu trại và chuyện với bà Boynton

      4.40

      4.50 (xấp xỉ)

      5.10

      Bà Westholme, Pierce và ông Jefferson Cope về trại 5.40

      5.50

      6.00

      6.30
      piipp thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần II - Chương 10:

      - Mình vẫn hiểu, Hercule Poirot lẩm bẩm mình.

      Ông đóng cuốn sổ lại, rồi ra phía cửa, cầu gọi Mahmoud tới chỗ ông.

      Người phiên dịch này có dáng người khoẻ mạnh. Từ ngữ từ mồm ta cứ tuôn ra tuồn tuột.

      - Bao giờ cũng vậy, bất cứ khi nào có chuyện tôi luôn là người lãnh trách nhiệm. Bất cứ chuyện gì xảy ra, luôn luôn là lỗi của tôi. Bao giờ cũng là tại tôi. Ngay cả khi quý bà Ellen Hunt bị bong gân do trượt ngã khi từ Nơi Tế lễ xuống, cũng là lỗi của tôi mặc dù leo núi mà bà ta lại giày cao gót. Bà ta quá già rồi, ít nhất là sáu mươi, thậm chí là bảy mươi. Cuộc đời tôi mới khốn khổ làm sao ! A ! Ông trời đối xử với chúng ta quá bất công, quá tệ bạc.

      Cuối cùng Poirot thành công ngăn cho ta tiếp tục rền rĩ, ông khéo léo đặt ra câu hỏi.

      - Ông bảo là lúc năm giờ rưỡi à ?

      - , tôi nghĩ là lúc đó chẳng có người phục vụ nào hết. Ông cũng biết là hai giờ chiều mọi người mới dùng xong bữa trưa. Sau đó tản hết. Họ ngủ suốt cả buổi chiều. Vâng những người Mỹ ấy mà, họ uống trà đâu. Chúng tôi cũng ngủ cho tới ba giờ rưỡi. lúc năm giờ, tôi ra lều lớn vì biết đến giờ các quý bà người uống trà rồi. Tôi là người có trọng trách to lớn, luôn luôn coi sóc sao cho các quý ông, quý bà mà tôi phục vụ luôn thấy thoải mái. Nhưng lúc đó chẳng có ai ở đấy cả. Họ dạo hết. Đối với tôi như thế là hay. Hay hơn mọi hôm. Vì tôi có thể ngủ tiếp. Lúc sáu giờ kém mười lăm mọi rắc rối bắt đầu. Quý bà người to béo, cái bà rất béo ấy quay lại và muốn uống trà cho dù cánh phục vụ chúng tôi lúc đó còn phục vụ nữa. bà ta làm ầm ỹ lên, là nước phải đun sôi sùng sục lên cơ, chính mắt tôi nhìn thấy thế mà. Ôi, quý ông tốt bụng, ông thấy chưa, đúng là cuộc đời ! Tôi làm tất cả những gì mình có thể nhưng lại luôn luôn bị đổ lỗi. Tôi …

      Poirot cắt ngang những lời than vãn của ta.

      - Có vấn đề . Đó là nạn nhân trước khi chết tỏ ra giận dữ với người trong số các . có biết đó là ai và vì chuyện g ìkhông ?

      Mahmoud giơ tay lên kêu trời.

      - Tôi mà biết ư ? Nhưng ràng là tôi biết rồi. Quý bà đó phàn nàn gì với tôi cả.

      - thử nghĩ xem ?

      - , thưa quý ông kính mến, chuyện đó là thể có được. người phục vụ nào thừa nhận chuyện đó đâu. Ông là bà ấy giận dữ à ? thế ràng chẳng ai dám ra đâu. Nếu Abdul chuyện đóvới Mohammed, Mohammed với Aziz và Aziz với Aissa, vân vân và vân vân. Tất cả bọn họ đều là những người Á rập ngu xuẩn. họ chẳng hiểu gì đâu.

      ta nghỉ lấy hơi rồi tiếp :

      - Còn tôi, tôi lại có ưu thế là được học hành tử tế. Tôi kể cho nghe về các bạn Keats, Shelley, Ladadoveandasweedovediel …

      Poirot ngán ngẩm. Dù tiếng phải là thứ tiếng mẹ đẻ của ông, ông cũng hiểu mình phải chịu đựng như thế nào với cái lối phát kỳ cục của Mahmoud.

      - Tuyệt vời ! ta vội vàng tiếp. – Hay đấy ! Tôi giới thiệu ông với tất cả bạn bè của tôi.

      Poirot nghĩ cách thoát ra khỏi câu chuyện của người phiên dịch. Ông cầm lấy tờ danh sách ban nãy mang tới cho đại tá Carbury ở văn phòng.

      Carbury kéo cái cà vạt lệch sang chút và lên tiếng hỏi :

      - Có gì chưa ?

      Poirot ngồi xuống.

      - Liệu tôi có thể với ông về những suy luận của tôi được ?

      - Vâng, nếu ông muốn. - đại tá Carbury và thở dài. Trong cuộc đời mình, ông bao lần phải nghe đủ loại lý thuyết.

      - Theo lý thuyết của tôi môn tội phạm học là môn khoa học dễ nhất đời ! Mọi người bắt tên tội phạm phải khai ra và sớm muộn gì cũng ra tất thôi mà.

      - Tôi nhớ là như thế lần trước đây rồi. Thế những ai khai báo với vậy ?

      - Tất cả mọi người.

      Poirot thuật lại cách ngắn gọn các cuộc thẩm vấn mà ông tiến hành vào buổi sáng.

      - Hừm, Carbury . – Có thể là ông có được trong tay hay hai hướng điều tra nào đó. Nhưng đáng tiếc, dường như chúng đều lệch sang các hướng khác. Tôi muốn biết là có lời giải đáp chưa ?

      - Chưa.

      Đại tá Carbury lại thở dài.

      - Tôi e là mình cũng chưa có nốt.

      - Nhưng trước khi đêm xuống, - Poirot – Ông có được !

      - Thế đấy, cũng từng hứa với tôi như vậy rồi. Đại tá Carbury – Và tôi hơi nghi ngờ đấy ! có chắc chắn ?

      - Tôi hoàn toàn chắc chắn.

      - Tốt, nếu cảm thấy như vậy, - đại tá bình luận.

      Và nếu như trong mắt ông có phảng phất đôi chút thất vọng, Poirot cũng thể nhận ra.

      Poirot đưa ra tờ ghi chép của mình.

      - Rất gọn ghẽ, - đại tá tán thưởng.

      Và ông cúi xuống đọc.

      Sau chừng lúc, ông ngửng lên :

      - có muốn biết tôi nghĩ gì ?

      - Tôi rất vui nếu ông ra.

      - Cậu thanh niên Raymond Boynton có dính líu gì.

      - A ! Ông nghĩ thế sao?

      - Đúng vậy. Những gì ta nghĩ đều ràng. Chúng ta có thể thấy là ta vô can. ta thuộc tuýp người hay thấy trong các câu chuyện trinh thám. Vì chính tình cờ nghe thấy ta khử bà già ấy nên chúng ta biết điều đó có nghĩa là Raymond Boynton vô tội!

      - Ông cũng đọc các truyện trinh thám sao?

      - Hàng nghìn cuốn chứ ít à, - Đại tá Carbury . Ông tiếp bằng cái giọng nuối tiếc như của cậu bé nhớ lại thời học của mình. – Tôi hy vọng là làm những việc giống như người thám tử trong sách làm chứ? Liệt kê ra những chứng cớ được phơi bày hiển nhiên, những thứ có vẻ như vô nghĩa mà thực ra lại hết sức quan trọng có phải vậy ?

      - À, - Poirot tử tế . – Ông thích loại truyện trinh thám như thế ư? Nhưng chắc chắn là tôi làm như thế để ông được vui lòng
      Ông kéo tờ giấy trắng về phía mình và viết rất nhanh, gọn ghẽ.

      Những điểm đáng lưu ý:

      1- Bà Boynton tiêm hỗn hợp thuốc có chứa chất digitalin.

      2- Tiến sĩ Gerard mất sy – lanh tiêm.

      3- Bà Boynton rất thoải mái khi cho phép các con mình vui chơi với những người khác.

      4- Bà Boynton, vào buổi chiều hôm đó, khuyến khích con cái mình chơi, mà việc gì phải lo cho bà ta.

      5- Bà Boynton là người có bệnh về thần kinh.

      6- Khoảng cách từ lều lớn tới chỗ bà Boynton ngồi là “xấp xỉ” hai trăm thước.

      7- Lennox Boynton lúc đầu ta biết mình quay trở về khu trại lúc mấy giờ, nhưng sau đó lại nhận là có chỉnh lại thời gian ở chiếc đồng hồ đeo tay của mẹ ta.

      8- Tiến sĩ Gerad và Ginevra Boynton sống ở hai chiếc lều cạnh nhau.

      9- Lúc 6 giờ 30, khi bữa tối dọn sẵn, người hầu được cử mời bà Boynton.

      Đại tá đọc đọc lại tờ giấy với vẻ rất hài lòng.

      - Rất hay! – ông . – Duy chỉ có điều! Ông làm cho nó có vẻ khó hiểu và dường như là có liên quan gì tới nhau. ràng chúng chỉ là những chi tiết có thực nhưng rất vụn vặt mà thôi. Tuy nhiên, tôi có cảm giác là ông bỏ qua hay hai chi tiết. Những chi tiết đó, tôi dám chắc là ông dùng để nhử chàng cả tin nào đó phải ?

      - Mắt Poirot sáng lên, tuy vậy ông trả lời câu hỏi.

      - Ví dụ như ở điểm thứ hai, - đại tá Carbury vẻ thăm dò. – Tiến sĩ Gerard mất chiếc sy – lanh tiêm. Đúng. Nhưng ông ta còn mất cả lọ đựng dung dịch digitalin đậm đặc hay cái gì đại loại như thế.

      - Điểm cuối cùng là hề quan trọng, - Poirot – Tuy nhiên việc ông ta bị mất chiếc sy – lanh lại quan trọng.

      - Rất hay, - đại tá Carbury , và nở nụ cười rạnh rỡ. – Tôi như thế. Tôi là chất digitalin quan trọng hơn nhiều là cái sy – lanh! Thế còn cái chi tiết mới nảy sinh sao? người phục vụ được cử mời bà ta dùng bữa tối và câu chuyện bà ta giơ gậy đánh người phục vụ vào đầu giờ chiều hôm đó sao? Cuối cùng, định với tôi là trong những con người tội nghiệp ngốc nghếch đó khử bà ta đấy chứ? Bởi vì, Đại tá Carbury nghiêm nghị , - bởi vì nếu như vậy, chắc chắn đó là trò lừa đảo.

      Poirot mỉm cười nhưng vẫn trả lời.

      Và khi bước chân ra khỏi văn phòng của đại tá, ông lẩm bẩm mình:

      - thể nào tin được! Những người chẳng bao giờ tỏ ra chín chắn cả!
      Prunus Ngọc thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần II - Chương 11:

      Sarah King ngồi đỉnh đồi, đưa tay lơ đãng ngắt những bông hoa dại xung quanh. Tiến sĩ Gerard ngồi hòn đá xù xì ngay bên cạnh .

      Sarah bỗng cất giọng giận dữ :

      - Tại sao ông lại làm như thế? nếu như đó phải là chuyện của ông …

      Tiến sĩ Gerard từ tốn hỏi:

      - cho là tôi nên giữ im lặng sao?

      - Đúng thế.

      - Thế biết là tôi biết những gì?

      - Ông chẳng biết gì cả, - Sarah trả lời.

      Người đàn ông Pháp thở dài.

      - Tôi biết. Nhưng tôi cũng phải thú nhận là con người ta bao giờ chắc chắn trăm phần trăm chuyện gì cả.

      - Đúng thế, - Sarah nhân nhượng.

      Người đàn ông Pháp nhún vai.

      - Đúng, như chẳng hạn! – Ông .

      Sarah tiếp lời ông:

      - Ông lên cơn sốt …sốt rất cao … và ông đủ minh mẫn nhận mọi chuyện được. Chiếc sy – lanh có thể là ở đó từ đời nào rồi. Ông có thể lầm lẫn về chuyện chất digitalin hoặc có thể là người phục vụ đụng tới cái túi thuốc của ông.

      Gerard châm chọc:

      - cần phải lo lắng thế! Chứng cớ đó tỏ ra được thuyết phục cho lắm đâu. Rồi thấy, những người bạn nhà Boynton của thoát khỏi chuyện này thôi!

      Sarah giận dữ :

      - Tôi muốn như vậy.

      Gerard lắc đầu.

      - vô lý!

      - Thế ông à? hỏi – Lúc ở Jerusalem – ai nên can thiệp vào chuyện của người khác? Còn bây giờ, ông thử nhìn xem!

      - Tôi hề can thiệp. Tôi chỉ những gì tôi biết mà thôi!

      - Còn tôi ông biết chuyện gì hế. Trời đất ơi, chúng ta lại thế nữa rồi! Tôi tranh cãi cách vô ích.

      Gerard nhàng :

      - King, tôi xin lỗi.

      Sarah hạ giọng :

      - Ông cũng biết, sau tất cả những chuyện xảy ra, họ cũng thể trốn thoát. ai trong số họ cả! Mụ ta vẫn ở đây! Thậm chí ngay cả lúc này ở trong mồ, bà ta vẫn có thể vươn tay ra và túm chặt lấy họ. Ở bà ta có cái gì đó khủng khiếp. Bà ta vẫn đáng sợ ngay cả khi bây giờ bà ta chết! Tôi cảm thấy … tôi cảm thấy là bà ta thích thú với tất cả chuyện này!

      - siết chặt hai bàn tay lại. Rồi tiếp bằng giọng hoàn toàn khác, giọng nhàng vốn có của mình:

      - Có người đàn ông thấp bé leo lên đồi đấy.

      Tiến sĩ Gerard nghểnh cổ lên nhìn.

      - À! Tôi nghĩ là ông đến tìm chúng ta.

      - Ông ta có ngốc nghếch như cái vẻ ngoài của ông ta nhỉ ? – Sarah hỏi.

      Tiến sĩ Gerard nghiêm nghị trả lời :

      - Ông ta hề ngốc nghếch chút nào.

      - Tôi e là có đấy, - Sarah King .

      đưa đôi mắt buồn, ảm đạm của mình nhìn Hercule Poirot leo lên đỉnh đồi.

      Cuối cùng ông cũng tới được chỗ họ, thốt ra to tiếng « ù …ff » và đưa tay lau trán. Ông buồn bã nhìn xuống đôi giày da rất đẹp của mình.

      - Lạy thánh A La – ông , - Cái đất nước toàn núi với non này ! Tội nghiệp cho đôi giày của tôi.

      - Ông có thể mượn bộ xi đánh giày của bà Westholme, Sarah cay độc . - Cả giẻ lau nữa. Bà ta đâu cũng mang theo đồ nghề của người hầu đấy.

      - Những thứ đó thể làm biến mất những vết xước này đâu thưa . Poirot lắc đầu vẻ buồn bã.

      - Có thể là . tại sao tới những nơi như thế này mà ông lại xỏ chân vào đôi giày như thế cơ chứ ?

      Poirot nghiêng đầu sang bên và trả lời :

      - Tôi muốn có vẻ ngoài soigné – « thanh lịch », ông .

      - Tôi đời nào làm như vậy ở cái xứ sa mạc này, Sarah .

      - Phụ nữ bao giờ muốn mình đẹp đẽ lúc ở sa mạc, - Gerard mơ màng chen vào. – King đây cũng vậy. ấy luôn luôn ăn vận gọn ghẹ, tiện lợi. Nhưng bà Westholme lại mặc những chiếc khoác lớn, dày. Bà ta mặc váy dài, mặc những chiếc quần ống túm và đôi ủng thích hợp chút nào – quelle horreur de femme ! Người phụ nữ kinh khủng làm sao ??? » ! Còn Pierce tội nghiệp nữa chứ. Quần áo của ta lôi thôi, cứ y như là lá bắp héo vậy, rồi còn các chuỗi hạt, và những hạt ngọc mà ta đeo nữa ! Thậm chí ngay cả bà Boynton, ăn vận trông cũng tạm được, nhưng cũng thể gọi như ông là sang trọng được ! Quần áo của bà ta phong phú.

      Sarah bồn chồn hỏi :

      - Tôi nghĩ là ông Poirot mất công leo lên đây để chuyện quần áo đâu !

      - Đúng vậy, - Poirot trả lời. – Tôi đến để xin ý kiến của tiến sĩ Gerard, những ý kiến của ông ấy rất quan trọng đối với tôi. cả của cũng vậy, thưa quý . còn trẻ và hiểu biết tâm lý con người. biết đấy, tôi muốn biết tất cả những gì nghĩ về bà Boynton.

      - phải là ông biết mọi chuyện chỉ bằng nhập tâm thôi sao ? – Sarah hỏi.

      - phải vậy. Tôi có cảm giác … còn hơn cả cảm giác. Đó là chắc chắn, ràng trạng thái tinh thần của bò Boynton rất quan trọng trong vụ này. Dạng người như bà ta rất quen thuộc đối với tiến sĩ Gerard.

      - Theo quan điểm của tôi bà ta đúng là đề tài nghiên cứu thú vị đấy. – Gerard .

      - Xin ông hãy cho tôi biết .

      Tiến sĩ Gerard rất sẵn sàng. Ông kể lại quan tâm của mình tới gia đình đó, cuộc chuyện giữa ông và Jefferson Cope và vô tình của ông ta đối với tình hình thực tế.

      Ông ta là người đa cảm, - Poirot trầm tư .

      - Ồ, về bản chất là vậy ! Thực ông ta có những ý tưởng dựa thói quen của lười biếng. Đó là luôn nhìn bản chất con người ở khía cạnh tốt nhất và thế giới là nơi rất thú vị. ràng đây là cách dễ nhất để chấp nhận cuộc sống. Hậu quả là Jefferson Cope có nổi suy nghĩ chính chắn về những gì mà mọi người thực thích thú.

      - Điều đó đôi khi rất nguy hiểm, - Poirot .

      Tiến sĩ Gerard tiếp tục:

      - Ông ta kiên quyết coi cái việc mà theo như tôi gọi là “tình hình gia đình Boynton” là hậu quả của tận tụy sai lầm. Ông ta chỉ có khái niệm rất mơ hồ về những cái gọi là lòng căm ghét, tinh thần nổi loạn, tình cảm nô lệ và cơ cực.

      - là ngu xuẩn, - Poirot bình luận.

      - Tất cả mọi chuyện đối với ông ta đều như nhau. Gerard tiếp tục - Thậm chí ngay cả những kẻ đần độn cứng cổ nhất trong số những người lạc quan da cảm cũng thể lúc nào cũng như mù được. Tôi nghĩ là chuyến tới Petra giúp ông Jefferson Cope sáng mắt ra nhiều rồi đấy.

      Và ông kể lại câu chuyện của mình với người đàn ông Mỹ đó vào buổi sáng hôm xảy ra cái chết của bà Boynton.

      - câu chuyện thú vị, đó là câu chuyện của phục vụ, - Poirot trầm ngâm , - Nó rọi ánh sáng vào những phương pháp mà ngưòi đàn bà đó dùng.

      Gerard tiếp :

      - buổi sáng lạ kỳ và bất thường ! Ông chưa từng tới Petra phải ông Poirot ? nếu ông tới đó, chắc chắn là ông phải leo lên Nơi Tế lễ. Ở đó có … tôi nên như thế nào nhỉ …có khí ! – Và ông mô tả lại khung cảnh xung quanh Nơi Tế lễ cách chi tiết và – Quý đây ngồi y như thẩm phán trẻ tuổi, về hy sinh của người vì nhiều ngưòi khác. có nhớ King ?

      Sarah rùng mình.

      - Đừng, đừng gì về ngày hôm đó nữa.

      - , , - Poirot – Hãy để chúng tôi về các kiện xảy ra lâu rồi trong quá khứ. Thưa tiến sĩ Gerard, tôi rất quan tâm tới phác thảo của ông về tình trạng tâm lý của bà Boynton. Tôi thể hiểu được điều gì đẩy cả gia đình bà ta tới chỗ bị chinh phục như thế này. Tại sao bà ta lại thu xếp chuyến ra nước ngoài mà bà ta biết là có các cuộc tiếp xúc bên ngoài rất nguy hiểm và rằng quyền lực của bà ta bị yếu trong chuyến này ?

      Tiến sĩ Gerard dướn người ra phía trước vẻ kích động.

      - Nhưng mà, mon vieux (người bạn già của tôi ơi), chuyện đó là như vậy đấy. Bà già nào mà chẳng như nhau. Họ chán nản ! Nếu như tính cách của họ là kiên nhẫn, họ lại phát ốm lên vì cái kiên nhẫn của họ. Họ muốn biết kiên nhẫn kiểu khác. Và chuyện này cũng xảy ra như thế đối với bà Boynton, người mà trò giải trí của bà ta (nghe có vẻ lạ thường) là thống trị và dằn vặt những người khác ! Bà Boynton, về bà ta như là une dompteuse ( diễn viên xiếc tài tình thuần hóa được các con hổ của mình). Có thể là gia đình Boynton cũng có những giây phút hạnh phúc, sôi nổi qua thời thanh niên. Đám cưới của Lennox và Nadine là việc làm táo bạo. Thế rồi bỗng nhiên, mọi chuyện trở nên cũ rích. Lennox quá chìm đắm vào sầu muộn đến nỗi hoàn toàn thể làm ta tổn thương hay đau khổ được nữa. Raymond và Carol chẳng chút biểu muốn nổi loạn. Ginevra, ha! La pauvre Ginevra – Givevra tội nghiệp. ta theo như quan điểm của bà mẹ là người yếu đuối nhất trong tất cả. Nhưng ta tự tìm được lối thoát ! ta thoát khỏi thực để lẩn tránh vào thế giới tưởng tượng. Bà mẹ càng làm khổ ta bao nhiêu, ta càng thích thú, tưởng mình là người nữ hùng bị ngược đãi ! Theo quan điểm của bà Boynton tất cả chuyện này là hết sức ngu xuẩn. Và giống như Alexander, bà ta tìm những thế giới mới để chinh phục. Và chính vì vậy mà ta sắp xếp chuyến ra nước ngoài. Chắc chắn là nguy hiểm khi những con thú mà bà ta thuần dưỡng bỗng dưng nổi loạn, chắc chắn có những cơ hội để gây ra vết thương mới ! Nghe điên rồ, phải , nhưng chính là thế đấy! Bà ta muốn niềm vui mới.

      Poirot hít hơi dài.

      - Câu chuyện của ông tuyệt. Đúng, tôi hiểu ông ngụ ý gì ở đây. Chuyện là thế đó. Tất cả mọi thứ đều trùng khớp. Bà ta chọn cách làm nguy hiểm, la Maman Boynton và bà ta phải gánh chịu hậu quả!

      Sarah dướn người ra phía trước, khuôn mặt thông minh nhưng tái xanh của tỏ ra nghiêm nghị.

      - Có phải ông muốn bà ta đẩy những nạn nhân của mình quá xa và …và họ quay trở lại xử lý bà ta hoặc …hoặc là người trong số họ làm chuyện đó ? hỏi.

      Poirot cúi đầu.

      Sarah tiếp, giọng của gần như là hết hơi vậy:

      - Ai trong họ làm chuyện đấy?

      Poirot nhìn , nhìn đôi bàn tay xiết chặt những bông hoa dại và nhìn vào khuôn mặt bất động, tái xanh.

      Ông trả lời câu hỏi mà chính xác hơn là ông thoát khỏi việc phải trả lời câu hỏi vì vào chính lúc đó Gerard đưa tay chạm vào vai ông và :

      - Nhìn kia.

      lang thang dọc theo triền đồi. chuyển động nhịp nhàng và duyên dáng tới nỗi nó làm cho người khác có cảm giác như bước ra từ ảo mộng vậy. Mái tóc vàng hoa của lấp lánh trong ánh mặt trời, và nụ cười bí , lạ kỳ làm hai khóe môi xinh đẹp của nhếch lên.

      Poirot lại thở sâu.

      Ông :

      - Đẹp quá … Sao mà đẹp, mà lạ kỳ đến vậy …Đó chắc phải là Ophelia. ấy giống như nữ thần trẻ trung, bị lạc từ thế giới khác tới, ấy hạnh phúc bởi thoát được ràng buộc phải lệ thuộc vào niềm vui và những nỗi buồn của con người.

      - Đúng, đúng, ông hoàn toàn đúng, - Gerard đồng tình – Khuôn mặt đó đáng để ta mơ mộng, đúng vậy ?Tôi mơ về nó. Trong cơn sốt, tôi mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt này với nụ cười siêu phàm ngọt ngào…Đó là giấc mơ đẹp. Tôi rất tiếc khi phải thức dậy…

      Rồi ông ta tiếp bằng cái giọng tưng tửng, châm chọc vốn có của mình :

      - Đó chính là Ginevra Boynton.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần II - Chương 12:

      lúc sau tới chỗ họ.

      Tiến sĩ Gerard giới thiệu từng người với nhau.

      - Boynton, đây là ngài Hercule Poirot.

      - Ồ, - ngập ngừng nhìn ông. Các ngón tay của hết xiết vào nhau lại buông ra cách khó nhọc. Vị nữ thần xinh đẹp ban nãy quay trở lại cái thế giới quyến rũ của mình. Còn bây giờ, chỉ là bình thường, vụng về, hơi căng thẳng và ốm yếu.

      Poirot xã giao:

      - là may mắn cho tôi được gặp ở đây, thưa quý . Tôi thử tìm ở khách sạn.

      - Vậy sao ?

      Nụ cười của trống vắng. Các ngón tay bắt đầu nút chặt chiếc thắt lưng ở váy.

      Poirot nhàng hỏi:

      - có thể dạo với tôi lúc được ?

      ngoan ngoãn bước , tuân theo ý thích bất chợt của Poirot.

      Sau đó, chuyện với ông bằng cái giọng gấp gáp và hơi miễn cưỡng :

      - Ông là …ông là thám tử phải ?

      - Vâng, thưa .

      - thám tử rất nổi tiếng, đúng ?

      - thám tử giỏi nhất thế giới, - Poirot trả lời cứ như thể đó là chân lý, rất đơn giản, hơn kém.

      Genevra Boynton thở nhõm:

      - Có phải ông đến đây để bảo vệ tôi ?

      Poirot mân mê ria mép, rồi ông suy tư :

      - Thế gặp nguy hiểm sao, thưa ?

      - Đúng, đúng thế - nhìn ra xung quanh với ánh mắt nghi ngại. – Lúc ở Jerusalem, tôi cũng chuyện này với tiến sĩ Gerard rồi. Ông ấy rất thông minh. Lúc đó ông ấy bất cứ điều gì hết. Nhưng ông ấy luôn theo tôi tới cả cái chốn khủng khiếp đầy đá đỏ này. rùng mình tiếp. - Họ muốn giết tôi ở đó. Tôi luôn luôn phải để ý canh chừng.

      Poirot gật đầu nhàng, bao dung.

      Ginevra Boynton tiếp:

      - Ông ấy tử tế và tốt bụng lắm. Ông ấy tôi!

      - sao?

      - Đúng thế. Ông ấy gọi tên tôi trong giấc mơ của mình. – Khuôn mặt bớt căng thẳng. rung động và vẻ đẹp thiên thần lại lần nữa xuất quanh quẩn bên . – Tôi thấy ông ta nằm vật vã và gọi tên tôi … Tôi nhàng bỏ . – ngừng lại chút rồi tiếp. – Tôi nghĩ có thể là chính ông ấy cử ông tới đây? Ông biết đấy, tôi có quá nhiều kẻ thù. Chúng ở chung quanh tôi. Đôi khi, chúng tỏ ra rất kinh tởm.

      - Đúng vậy, - Poirot nhàng trả lời. – Nhưng ở đây, hoàn toàn yên ổn. Mọi người trong gia đình luôn luôn bên cạnh .

      tự hào :

      - Họ phải là gia đình của tôi! Tôi chẳng liên quan gì tới họ. Tôi thể chính xác với ông tôi là ai được. Đó là bí mật. Và ông ngạc nhiên nếu ông biết được tôi là ai.

      Poirot vẫn nhàng hỏi:

      - Có phải cái chết của mẹ gây cho cú sốc lớn ?

      Ginevra dậm dậm hai chân:

      - Tôi phải với ông thế này. Bà ta phải là mẹ tôi ! Kẻ thù của tôi trả tiền để bà ta giả vờ làm như là mẹ của tôi để cản tôi thể trốn thoát được!

      - Thế ở đâu vào buổi chiều hôm bà ấy mất ?

      trả lời trơn tru:

      - Tôi ở trong lều…Trong đó rất nóng, nhưng tôi dám ra ngoài…Họ có thể giết tôi…- hơi run rẩy, - người trong bnọ họ nhìn vào lều của tôi. ta đáng ghê tởm, nhưng mà tôi biết ta tới. Tôi giả vờ như ngủ, chính tộc trưởng cử ta đến. Tất nhiên là vì ông ta muốn bắt cóc tôi.

      Poirot vừa vừa suy nghĩ lúc lâu, rồi ông :

      - là hay, tất cả những chuyện mà vừa tự nghĩ ra ấy.

      dừng bước. nhìn trừng trừng vào người đối diện.

      - Tất cả những chuyện đó là có . Chúng là có . Lại lần nữa, giận dữ dậm chân thình thịch.

      - Vâng.- Poirotnói - những câu chuyện được bịa tài tình.

      bật khóc.

      - Đó là chuyện có ...có mà …

      Rồi tức giận, quay ngoắt người, bỏ chạy xuống chân đồi. Poirot đứng nhìn theo . lúc sau, ông nghe có tiếng sau lưng mình.

      - Ông gì với ấy thế ?

      Poirot quay lại, tiến sĩ Gerard đứng bên ông, thở hổn hển. Sarah tiến lại phía họ, nhưng bước khoan thai.

      Poirot trả lời câu hỏi của Gerard.

      - Tôi với ấy là, - ông trả lời, - là ấy tưởng tượng ra những câu chuyện hay ho.

      Tiến sĩ Gerard gật đầu vẻ suy tư.

      - Và ấy tỏ ra giận dữ! Đó là dấu hiệu tốt. Ông thấy đấy, nó chỉ ra rằng, ta chưa từng bao giờ được bước qua ngưỡng cửa. ta vẫn biết rằng như thế là đúng! Tôi cứu này.

      - A, ông đảm trách việc cứu giúp này ư ?

      - Đúng vậy, tôi thảo luận chuyện này với bà Nadine Boynton và chồng bà ta. Ginevra được đưa tới Paris và điều trị ở trong những bệnh viện của tôi. Sau đó ta được đào tạo về sân khấu.

      - Về sân khấu ?

      - Đúng. Ở đó có cơ hội cho ấy thành công lớn. Và đó chính là điều mà ấy mong mỏi, là điều mà ấy phải có được! Tính cách của ta có rất nhiều điểm giống mẹ mình.

      - ! Sarah bật kêu lên, ghê tởm.

      - Chuyện đó đối với dường như là thể, nhưng những nét đặc trưng hoàn toàn giống nhau. Cả hai con người đó được sinh ra với khát khao trở thành những người quan trọng. Họ đời hỏi tính cách của mình phải gây được ấn tượng ! tội nghiệp đó bị ngăn trở, cấm đoán ở mọi nơi, mọi lúc. ta thể tìm ra lối thoát cho những khát vọng dữ dội của mình, cho tình cuộc sống của mình, để thể cái tính cách lãng mạn của mình. – Gerard bật cười « Nous allons changer tout ça ! – Chính chúng ta làm thay đổi mọi thứ! » –ông .

      Nghiêng đầu như thể đó là lời chào tạm biệt, ông với người đối diện :

      - Các vị thứ lỗi cho tôi chứ ?- Và ông vội vã theo xuống chân đồi.

      Sarah với Poirot :

      - Tiến sĩ Gerard ràng là rất toàn tâm, toàn ý với công việc của mình.

      - Tôi hiểu được toàn tâm của ông ấy, - Poirot .

      Sarah hơi cau mày hỏi :

      - Đằng nào cũng thế, tôi thể chịu được cái cách ông ta so sánh với bà mẹ đáng kinh tởm của ta cho dù đúng là có lần tôi cảm thấy tiếc cho bà Boynton.

      - Lúc nào vậy, thưa ?

      - Lúc mà tôi kể với ông chuyện ở Jerusalem. Bỗng dưng, tôi cảm thấy tôi nhìn nhận mọi việc hoàn toàn sai trái. bao giờ ông có cái cảm giác như vậy chưa ? Mà thỉnh thoảng người ta hay có cảm giác như vậy khi mà chỉ trong thời gian ngắn người ta hay phải chứng kiến nhiều việc khác nhau xảy ra. Tôi rất ‘bối rối’và nghĩ rằng tự mình gây ra cho mình những chuyện ngu ngốc !

      - Ồ, phải vậy !

      Cũng như mọi khi, bất cứ khi nào nhớ lại câu chuyện của mình với bà Boynton, Sarah lại thấy nóng bừng cả mặt.

      - Tôi cảm thấy bị kích động cứ như thể tôi là người có liên quan trực tiếp vậy ! Và rồi sau đó, khi bà Westholme nhìn tôi tọc mạch, rằng bà ta nhìn thấy tôi chuyện với bà Boynton, tôi nghĩ : có thể bà ta nghe lỏm được câu chuyện chăng, lúc đó, tôi thấy mình hoàn toàn giống như con lừa vậy.

      Poirot hỏi :

      - Chính xác ra bà Boynton gì với ? có thể nhớ từng từ được ?

      - Tôi nghĩ là có thể. Chúng để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi. «Ta bao giờ quên đâu». Đó là những gì mà bà ta : «Hãy nhớ đấy, ta bao giờ quên chuyện gì hết. hành động nào. cái tên nào. khuôn mặt nào hết», Sarah rùng mình. – Bà ta như thế với vẻ rất độc ác, thậm chí còn thèm nhìn vào tôi nữa. Bây giờ tôi vẫn thấy…thấy mình như nghe bà ta vậy.

      Poirot nhàng hỏi :

      - Những gì bà ta để lại trong ấn tượng sâu sắc phải ?

      - Vâng, thường dễ gì làm cho tôi sợ hãi nhưng đôi khi tôi mơ thấy bà ta ra những lời đó và tôi thấy khuôn mặt quỷ quái, dểu cáng, huyênh hoang của bà ta . Ù …ff.

      Sarah rùng mình kinh sợ.

      Bỗng nhiên quay ngoắt sang phía Poirot và hỏi:

      - Ông Poirot, có thể là tôi nên hỏi, nhưng ông tới kết luận nào về vụ này chưa ? Ông tìm thấy điều gì cụ thể chưa ?

      - Rồi – Poirot trả lời. – Ông nhìn thấy đôi môi khẽ run.

      Sarah hỏi :

      - Điều gì vậy ?

      - Tôi tìm ra người cùng chuyện với Raymond Boynton vào cái đêm ở Jerusalem. Đó chính là em cậu ta Carol.

      - Carol. Tất nhiên là ấy rồi.

      Rồi tiếp :

      - Ông với ấy …Ông thẩm vấn ấy chưa ?

      Chẳng có nghĩa gì cả. Sarah thể tiến xa hơn nữa. Poirot nhìn nghiêm nghị và khẽ động lòng trắc . Ông nhàng hỏi :

      - Điều đó có ý nghĩa …rất lớn với phải ?

      - Nó là tất cả! Sarah trả lời. Rồi so vai lại. – Nhưng tôi cần phải biết.

      Poirot lặng lẽ trả lời :

      - ta với tôi đó chỉ là điên rồ nhất thời mà thôi. hơn ! Rằng cậu ta và em lúc đó rất tức giận. Sau cùng cậu ta rằng vào buổi sáng hôm sau cả hai đều thấy cái ý tưởng đó là hết sức kỳ quặc.

      - Tôi hiểu …

      Poirot vẫn từ từ hỏi tiếp :

      - Sarah, thể với tôi là sợ hãi điều gì sao ?

      Sarah ngoảnh khuôn mặt bệnh tuyệt vọng của mình về phía ông. .

      - Vào buổi chiều hôm, chúng tôi dạo cùng nhau. ấy bỏ tôi lại về trước mình. ấy có ấy cần phải làm việc gì đó ngay bây giờ, lúc mà ấy có đủ dũng khí để làm được mọi việc. Tôi nghĩ là ấy chỉ định …chỉ định về chuyện với mẹ mình thôi chứ nghĩ là ấy muốn…

      Giọng lạc hẳn . đứng lặng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
      piipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :