Hẹn với tử thần - Agatha Christine (30 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 5:

      Trong cái thế giới tưởng tượng đen tối hơi thở cũng tạo ra những hiệu quả đáng buồn cười.

      người đàn ông bước vào phòng đợi, nhận ra gia đình Boynton và về phía họ.

      Đó là người Mỹ ưa nhìn, trung niên thuộc tuýp người cổ. Ông ta có khuôn mặt dài nhẫn nhụi, ăn mặc chải chuốt. Ông ta , giọng trầm, dễ chịu hơi đều đều.

      - Tôi tìm mọi người ở khắp nơi, ông ta .

      Ông bắt tay từng người trong gia đình cách kỹ lưỡng.

      - Bà thấy trong người thế nào thưa bà Boynton? Chuyến làm bà quá mệt mỏi chứ ạ?

      Gần như là yểu điệu, người đàn bà cất tiếng khò khè :

      - sao đâu, cám ơn ông rất nhiều. Ông cũng biết đấy tôi có bao giờ khoẻ đâu.

      - Ồ, sao vậy, vâng tất nhiên rồi, là tồi tệ, tồi tệ quá.

      - Nhưng tôi cũng tệ hơn thế đâu.

      Mụ Boynton chậm rãi nở nụ cười của loài rắn độc:

      - Có Nadine ở đây luôn chăm sóc tôi chu đáo, phải vậy con Nadine?

      - Con chỉ làm những gì có thể thôi. Giọng của chẳng diễn đạt điều gì cả.

      - Sao , tôi cuộc là rất cố gắng. Người lạ nhiệt tình .

      - Thế nào Lennox, nghĩ sao về thành phố của vua David?

      - Ồ, tôi cũng chẳng biết nữa.

      Lennox thờ ơ trả lời, tỏ ra thích thú.

      - thất vọng vì thành phố này quá phải ? Tôi cũng xin thú là hồi đầu mới đến đây tôi cũng có cảm giác tương tự. Nhưng có lẽ bởi vì chưa thăm thú được nhiều đấy thôi?

      Carol Boynton xen vào:

      - Chúng tôi được nhiều lắm vì sợ mẹ mệt.

      Bà Boynton giải thích thêm:

      - ngắm cảnh vài giờ mỗi ngày là quá sức đối với tôi rồi.

      Người lạ nồng nhiệt :

      - Tất cả những gì bà cố gắng làm được trong vòng sức lực của mình là tuyệt vời lắm rồi, thưa bà Boynton.

      Bà Boynton khò khè đằng hắng, gần như là hể hả.

      - Cơ thể tôi chẳng quan trọng, mà quan trọng phải là cái đầu. Dúng, phải có cái đầu …

      Giọng bà ta dần. Tiến sĩ Gerard thấy Raymond Bounton giật mình lo lắng và cất tiếng hỏi:

      - Thế ông tới Bức tường than khóc chưa, thưa ông Cope?..

      - Tại sao lại chưa? Đó là trong những nơi đầu tiên mà tôi đến thăm. Tôi hy vọng là trong vòng vài ngày nữa ở đây tôi khám phá Jerusalem được nhiều hơn. Đến Cook, tôi bỏ ngang hành trình sắp sẵn để khám phá vùng Thánh Địa này được kỹ lưỡng hơn – Bethlehem, Nazareth, Tiberias, biển Galie. Tất cả những địa danh đó có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với tôi. Rồi Jerash; ở đó có những công trình kiến trúc thời La Mã cổ đại bị đổ nát nhưng cũng rất thú. Tôi rất muốn được chiêm ngưỡng thành phố Hoa Hồng Nhung Petra, đó là trong những kiệt tác được thiên nhiên sáng tạo ra mà cho đến bây giờ vẫn chưa bị xuống cấp, tôi có thể như vậy. Nhưng mà để thăm quan kỹ lưỡng nơi đó chắc phải mất gần tuần cả cả về.

      Carol xen vào:

      - Tôi rất muốn tới đó, thành phố nghe mới tuyệt làm sao?

      - Vâng, phải là các vị rất nên thăm thành phố này. Ông Cope hơi ngập ngừng khi bắt gặp cái nhìn mấy đồng tình của bà Boynton nhưng rồi ông vẫn tiếp tục tuy mấy chắc chắn lắm. Gerard cho là như vậy.

      - Tôi hiểu là liệu có thuyết phục được ai trong số các vị đây cùng với tôi hay ? Tôi biết, bình thường ra phải cố gắng nhiều như thế này đâu, thưa bà Boynton và theo lẽ đương nhiên phải có ai đó trong gia đình ở lại với bà; nhưng nếu bà cho phép họ cùng với tôi hay quá, bà thấy thế nào?.

      Ông Cope ngừng lời. Tiến sĩ Gerard thậm chí còn nghe được cả tiếng que đan của bà Boynton và vào nhau kêu lách cách. Rồi bà ta lên tiếng:

      - Tôi nghĩ là gia đình chúng tôi chia nhau ra để thăm quan đâu. Chúng tôi luôn luôn ở bên nhau. Bà ta ngẩng lên : Các con thấy thế nào?

      Giọng của bà ta giả tạo. Và câu trả lời bật ra gần như ngay lập tức.

      - , thưa mẹ - đâu ạ - Tất nhiên là rồi.

      Bà Boynton và nở nụ cười quái dị của mình:

      - Đấy ông thấy ? Các con tôi muốn xa tôi. Thế còn con sao Nadine? Con chả gì cả?

      - , cám ơn mẹ, con nếu Lennox thích .

      Bà Boynton chậm rãi quay về phía người con trai cả.

      - Thế nào Lennox, con nghĩ sao? Sao con và Nadine ? Nadine có vẻ muốn đấy.

      ta ngước mắt nhìn mẹ, mồm lắp bắp:

      - Con, à . Con …nghĩ là tất cả chúng ta nên ở lại đây hơn.

      Ông Cope vẫn nhàng thuyết phục.

      - Tôi biết các bạn là gia đình rất đoàn kết, rất chu đáo! Nhưng trong giọng nhàng của ông giấu nổi gượng gạo và trống rỗng.

      - Chúng tôi rất gắn bó với nhau. Bà Boynton trong khi tay cuộn tròn cuộn len lại.

      - Nhân tiện đây, Raymond, mẹ muốn biết chuyện với con khi nãy là ai vậy?

      Raymond lo lắng trả lời. Khuôn mặt ta vụt đỏ tía tai rồi chuyển sang tái mét.

      - Con … con biết tên ấy. ấy … ấy cùng chuyến tàu hôm trước.

      Bà Boynton ngọ nguậy, cố gắng từ từ đứng lên khỏi chiếc ghế.

      - Mẹ nghĩ là chúng ta chẳng có việc gì dính dáng tới ta đâu. Bà ta .

      Nadine đứng dậy và giúp bà ta chật vật đứng dậy khỏi ghế. Vẻ thành thạo khéo léo của khiến Gerard để ý.

      - Thôi đến giờ ngủ rồi các con. Bà Boynton – Chúc ông ngủ ngon nhé ông Cope.

      - Vâng, chúc bà ngủ ngon, bà Boynton. Chúc bà ngủ ngon, bà Lennox.

      Rồi họ khỏi, trông như đám rước . Có vẻ như người trẻ tuổi nào trong cái gia đình đó muốn ở lại. Bị bỏ lại mình, ông Cope nhìn theo họ. Vẻ mặt ông tỏ ra lạc lõng nơi này. Theo kinh nghiệm của riêng mình, tiến sĩ Gerard hiểu rằng, người Mỹ có khuynh hướng thân thiện với người khác. Họ có vẻ nghi ngờ, xét nét đến mức khó chịu như những người Brio di cư sống ở thời La Mã đô hộ. Đối với người tế nhị như tiến sĩ Gerard, làm quen được với ông Cope phải là chuyện đơn giản. Người Mỹ thường độc và giống đa phần chủng tộc của mình, họ có khuynh hướng thích thân thiện. Tấm danh thiếp của tiến sĩ Gerard lại được rút ra lần nữa.

      Jefferson Cope tỏ ra chẳng mấy ấn tượng với cái tên được in tấm các.

      - Ồ, vậy sao tiến sĩ Gerard, vừa mới đây thôi, ông tới nước Mỹ rồi sao?

      - Mùa thu nắm ngoái. Tôi giảng ở Ha Vớt.

      - Tất nhiên rồi. Tiến sĩ Gerard là trong những tên tuổi lừng danh trong giới y khoa. Ông là số về chuyên môn ở Paris.

      - Ồ thưa ông kính mên. Ông đừng quá như thế! Tôi được như ông nghĩ đây.

      - , . đặc ân đối với tôi được gặp gỡ ông ở đây. Thực ra, số nhân vật có tiếng tăm khác cũng có mặt tại đây, tại Jerusalem. Ông là , quận công Welldon và Nam tước Gabriel Steinbaum, nhà tư bản tài chính. Rồi nhà cựu khảo cổ học người , nam tước Manders Stone. Quý bà Westholme, nhân vật lỗi lạc chính trường Quốc. À, còn có thám tử nổi tiếng người Bỉ, Hercule Poirot nữa.

      - Hercule Poirot bé , ông ta cũng ở đây ư ?

      - Tôi đọc thấy tên ông đăng tờ báo địa phương vừa tới khi nãy. Dường như cả thế giới tập trung hết về đây, tại khách sạn Solomon này. khách sạn đẹp, trang trí cũng rất vừa mắt đấy chứ ?

      Ông Jefferson Cope ràng là rất thích thú. Còn tiến sĩ Gerard tỏ ra là người dễ gần. Ông có thể làm được như thế bất cứ khi nào ông ta muốn. Trước đó hai người đàn ông rời ra quầy rượu để chuyện.

      Sau khi họ uống cạn vài ly whisky pha sô đa, Gerard mới hỏi :

      - Cái gia đình mà ông gặp lúc nãy có được coi là gia đình Mỹ điển hình ?

      Jefferson Cope suy tư nhấp ngụm rượu. Rối ông chậm rãi trả lời :

      - , thể đó là gia đình điển hình được.

      - sao, cho dù họ rất gắn bó với nhau ?

      Ông Cope chậm rãi hỏi :

      - Có phải ý ông muốn là họ cứ luôn xoắn xuýt bên người phụ nữ đó chứ gì? Đúng đấy, nhưng ông cũng biết bà ta rất khác thường rồi còn gì?

      - vậy sao?

      Ông Cope chẳng cần đợi gợi ý thêm, chỉ mào đầu nhàng của người đối thoại là đủ.

      - Tôi chẳng ngại khi với ông chuyện này, tiến sĩ Gerard ạ. Gia đình đó luôn luôn ám ảnh đầu óc tôi. Tôi luôn đối xử tốt với gia đình này. Tôi luôn nghĩ đến họ. Nếu ra được điều này, đầu óc tôi chắc chắn nhõm hơn rất nhiều. Ông phiến chứ, nếu tôi kể ra tất cả?

      Tiến sĩ Gerard ông phiền gì cả. Và Jefferson Cope từ tốn kể, khuôn mặt nhẳn nhụi ưa nhìn của ông nhăn lại, bối rối.

      - Tôi thẳng với ông là tôi lo lắm. Bà Boynton, ông biết đấy, là người bạn cũ của tôi. Có nghĩa là, phải là bà mẹ đâu mà là ngừơi phụ nữ trẻ ấy, Lennox Boynton.

      - À, đúng rồi. trẻ có mái tóc đen quyến rũ.

      - Đúng rồi; đó là Nadine, Nadine Boynton. Tiến sĩ Gerard ạ, Nadine là người rất đáng . Tôi biết ấy trước khi ấy lấy chồng. Lúc đó, ấy làm ở bệnh viện và cố gắng để trở thành y tá có bằng cấp. Sau đó nghỉ phép với gia đình Boynton và đính hôn với Lennox.

      - vậy sao ?

      Ông Jefferson Cope nhấp thêm ngụm rượu, rồi tiếp :

      - Tiến sĩ Gerard ạ, tôi muốn với ông đôi điều về gia dinh Boynton.

      - Vâng, tôi rất quan tâm đây.

      - Ông biết đấy. Lúc sinh thời, ông Elmar Boynton quá cố là người nổi tiếng rất quyến rũ, ông ta có hai bà vợ. Bà vợ đầu tiên của ông ta chết khi Carol và Raymond mới biết . Bà vợ thứ hai là bà Boynton mà tôi vừa . Khi mới kết hôn với ông Elmer, bà Boynton là người phụ nữ đẹp cho dù còn trẻ lắm. Điều này nghe hơi lạ tai phải khi ông nhìn ta bây giờ. Nhưng đó là những gì mà tôi biết theo nguồn tin đáng tin cậy. Dĩ nhiên là bà ta rất được chồng và chấp nhận ý kiến của bà ta trong hầu hết mọi chuyện. Ông Elmer bị ốm và phải nằm bất động mấy năm rồi mới chết. Bà ta làm chủ cái gia đình ấy. Bà ta là phụ nữ năng động, có đầu óc kinh doanh. Bà ấy đồng thời cũng là con người hết sức tận tâm. Sau khi ông Elmer chết , bà ta dành hết tình cảm của mình cho con cái. Ông bà cũng có người con riêng. Đó là Ginevra, tóc đỏ bé nhưng rất thanh tú. À mà tôi đến đoạn bà Boynton hy sinh tất cả vì cái gia đình đó. Bà hoàn toàn quan hệ với thế giới bên ngoài. Tôi hiểu là ông cho chuyện này như thế nào. Tiến sĩ Gerard ạ, nhưng tôi cho đó là việc làm tốt đâu.

      - Tôi cũng đồng ý với . Làm như vậy quả là tốt cho phát triển trí tuệ.

      - Vâng, như vậy tôi muốn rằng bà Boynton giam hãm các con mình tách biệt khỏi thế giới bên ngoài và cho phép họ có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài. Kết quả là họ lớn lên nhút nhát. Họ luôn hoảng hốt, chắc ông hiểu ý tôi muốn gì. Họ thể làm quen được với người lạ. là tồi tệ.

      - Đúng vậy, chẳng tốt đẹp tí nào.

      - Tôi chẳng nghi ngờ ý tốt của bà Boynton. Đó là hy sinh rất lớn từ phía bà ta mà thôi.

      - Thế họ ở nhà suốt ngày sao ? Tiến sĩ Gerard hỏi.

      - Vâng.

      - cậu con trai nào làm ?

      - , tại sao phải vậy. Ông Elmer Boynton là người giàu có. Khi chết ông ta để hết lại tài sản cho bà Boynton. Số tiền đó được hiểu là tiền dùng trong sinh hoạt gia đình.

      - Thế có nghĩa là họ phải phụ thuộc tài chính vào bà ta ?

      - Đúng vậy. Và bà ta khuyến khích họ ở nhà, cần phải ra ngoài, cần phải kiếm việc. Ồ, có lẽ điều đó là đúng đắn, họ có rất nhiều tiền. Họ cần phải làm, nhưng theo tôi làm việc thang thuốc bổ đối với cánh đàn ông trong gia đình đó. Còn điều này nữa. Chẳng ai trong số họ có sở thích nào cả. Họ chơi gôn. Họ tham gia bất cứ câu lạc bộ nào. Họ cũng chẳng khiêu vũ hay tham gia bất cứ hoạt động nào với những thanh niên khác. Ngôi nhà của họ ở đằng sau hàng rào lớn đường ra thành phố, cách xa mọi thứ xung quanh đến hàng dặm. Tiến sĩ ạ, tôi thấy tất cả chuyện đó là rất sai trái.

      - Tôi cũng thấy thế. Tiến sĩ Gerard .

      - Chẳng ai trong số họ có hiểu biết tối thiểu về xã hội. Họ thiếu cả cái được gọi là tinh thần cộng đồng. Họ có thể là gia đình rất đoàn kết nhưng chỉ là họ tự khép kín mình lại mà thôi.

      - Thế chẳng ai trong số họ có ý kiến gì sao ?

      - Ngoại trừ những gì mà tôi vừa nghe thấy còn lại họ chỉ có ngồi suốt ngày.

      - Thế ông đổ lỗi chuyện đó cho bản thân họ hay cho bà Boynton ?

      Jefferson Cope khó nhọc chuyển động.

      - Vâng, cách nào đó, tôi cho rằng bà ta ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm về việc này. Cũng vậy, khi người con đến tuổi trưởng thành, tự bản thân họ phải vượt qua cái trở ngại của mình. người con trai nào bị buộc phải bám váy mẹ. Tự ta phải chọn cách sống độc lập.

      Tiến sĩ Gerard suy tư :

      - Điều đó đối với họ có lẽ là thể được.

      - Tại sao là thể được.

      - Ông Cope ạ, người ta có những phương pháp để ngăn cho cái cây lớn thẳng.

      Ông Cope trố mắt nhìn Gerard.

      - Nhưng thưa tiến sĩ, họ hoàn toàn khoẻ mạnh mà.

      - Tinh thần cũng có thể bị cằn cỗi và mắc bệnh giống y như thể xác vậy.

      - Nhưng đầu óc họ cũng rất bình thường.

      Gerard khẽ thở dài.

      Jeffrson Cope tiếp tục:

      - thưa tiến sĩ, hãy xem ngay bản thân tôi đây này, người đàn ông phải biết làm chủ được số phận của chính mình bằng chính bàn tay của mình. người đàn ông biết tôn trọng bản thân mình cũng phải là người biết vượt ra khỏi chính bản thân mình và làm cái gì đó cho cuộc đời mình. ta thể chỉ có ngồi và vặn vẹo các ngón tay được. người phụ nữ nào phải tôn trọng những người đàn ông như thế.

      Gerard nhìn ông ta cách tò mò. Rồi ông :

      - Tôi biết ông muốn ám chỉ ai, ông muốn tới Lennox Boynton phải ?

      - Đúng, tôi đến Lennox Boynton đấy. Raymond vẫn chỉ là đứa trẻ, nhưng Lennox , ta ba mươi tuổi, dù tuổi để ta làm được cái gì đó, chứng minh bản thân mình.

      - Cuộc sống mấy dễ chịu cho vợ ta phải ?

      - Tất nhiên ấy chẳng sung sướng tí nào! Nadine là tốt bụng. Tôi biết phải thán phục ấy như thế nào. ấy chưa bao giờ phàn nàn điều gì cả. Nhưng tôi biết ấy hạnh phúc, tiến sĩ Gerard ạ. ấy được hạnh phúc đâu.

      Gerard gật đầu.

      - Tôi biết là ông nghĩ gì, tiến sĩ Gerard, nhưng tôi nghĩ sức chịu đựng ở người phụ nữ cũng chỉ có hạn thôi ! Nếu là Nadine, tôi bỏ phéng Lennox từ lâu rồi cho dù ta có bắt tay vào làm việc và chứng minh được bản thân mình hay . ấy có thể làm được điều gì khác nữa …

      - Điều gì khác nữa, ông nghĩ là ấy nên bỏ Lennox ư ?

      - ấy còn phải sống cuộc sống của riêng mính chứ, tiến sĩ Gerard. Nếu Lennox coi trọng ấy như ấy đáng được như thế , những người đàn ông khác có thể làm được điều đó hộ ta.

      - Ví dụ như ông có phải ?

      Khuôn mặt của người đàn ông Mỹ phút chốc ửng đỏ. Rồi ông ta nhìn thẳng vào người chuyện với mình với khẳng định giản dị nhưng chắc chắn.

      - Đúng thế, ông ta . Tôi cảm thấy xấu hổ vì những tình cảm mà tôi dành cho ấy. Tôi tôn trọng ấy và tôi rất, rất gắn bó với ấy. Tất cả những gì tôi muốn là ấy phải được hạnh phúc. Và nếu như ấy hạnh phúc với Lennox tôi rút lui và quên chuyện này ngay lập tức.

      - Còn nếu ?

      - Còn nếu ấy hạnh phúc, tôi đứng bên cạnh ấy ! Nếu ấy cần tôi, tôi luôn luôn bên cạnh ấy !

      - Ông đúng là người kỹ sĩ hào hoa tuyệt vời đấy. Gerard lầm bầm.

      - Xin lỗi ông, nhưng sao cơ ?

      - Thưa ông thân mến, thời bây giờ, những người hào hoa phong nhã chỉ có ở nước Mỹ mà thôi ! Ông hài lòng được phục vụ người phụ nữ mà mình bất chấp việc ấy có ông hay ! Điều đó đáng ca ngợi ! Thế chính xác ra là ông muốn làm gì cho ấy ?

      - Ý tưởng của tôi là ở đây, ngay cạnh ấy bất cứ khi nào ấy cần đến tôi.

      - Thế, xin lỗi nếu tôi hỏi thế này, thái độ của bà mẹ đối với ông như thế nào ?

      Jefferson Cope chậm rãi trả lới :

      - Tôi chưa bao giờ hiểu được bà ta. Như tôi vừa với ông, bà ấy thích giao tiếp với bên ngoài. Nhưng đối với tôi khác, bà ta luôn tỏ ra dịu dàng và đối xử với tôi như người trong gia đình vậy.

      - thực tế bà ta chấp nhận mối quan hệ của ông với bà Lennox ?

      - Đúng vậy.

      Tiến sĩ Gerard khẽ nhún vai.

      - Điều đó nghe có lẽ là hơi bình thường ?

      Jefferson Cope cứng rắn :

      - Tôi xin đảm bảo với ông. Tiến sĩ Gerard ạ, chẳng có gì là sai trái trong mối quan hệ của chúng tôi cả. Nó hoàn toàn thuần khiết.

      - Thưa ông, tôi tin tưởng vào chuyện đó. Tôi xin nhắc lại, dù bà Boynton có khuyến khích mối quan hệ này đó cũng chính là hành động bình thường của bà ta. Ông biết đấy, ông Cope, bà Boynton làm tôi rất chú ý. Bà ta khiến tôi tò mò ghê gớm.

      - Bà ta chắc chắn phải là con người dễ quên. Bà ta có tính cách mạnh mẽ, cá tính nỗi bật. Như lúc nãy tôi có , ông Elmer Boynton chẳng phải rất tuân theo mọi xét đoán của bà ta đó sao ?

      - Ông ta chắc chắn hẳn hài lòng khi phó thác cuộc sống của những đứa con cho bà ta. Theo luật pháp ở nước tôi, ông Cope ạ, điều đó là hoàn toàn thể được.

      Ông Cope lên tiếng.

      - Ở Mỹ, ông . Chúng tôi có quyền tự do tuyệt đối.

      Tiến sĩ Gerard lớn tiếng đáp lại. Ông quan tâm đến chuyện nước Mỹ. Ông từng nghe rất nhiều người ở nhiều nước khác nhau như thế. Cái ảo tưởng rằng tự do là đặc quyền của con người rất phổ biển ở bất cứ nơi đâu.

      Tiến sĩ Gerard lớn tiếng đáp lại. Ông quan tâm đến chuyện nước Mỹ. Ông từng nghe rất nhiều người ở nhiều nước khác nhau như thế. Cái ảo tưởng rằng tự do là đặc quyền của con người rất phổ biến ở bất cứ nơi đâu.

      Tiến sĩ Gerard khôn ngoan hơn. Ông biết rằng chủng tộc nào, đất nước nào và cá nhân nào được coi là hoàn toàn tự do. Và ông cũng biết rằng ở mỗi nước, lệ thuộc cũng tồn tại ở các mức độ khác nhau. Ông ngủ với nhiều suy nghĩ thích thú trong đầu.
      Prunus Ngọcpiipp thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 6:

      Sarah King đứng ở khu thánh thất của ngôi đền Haram – esh – Sherif. đứng quay lưng về phía tòa nhà đá. Tiếng tí tách từ đài phun nước bên cạnh vang vẳng bên tai . Từng toán du khách nhàng qua mà làm kinh động tới yên tĩnh của bầu trời phương Đông nơi đây.

      lạ kỳ, Sarah nghĩ, ngày xưa người Jebusite hẳn biến ngọn núi đá này thành cái sân đập lúa và hẳn là vua David mua lại nó với giá sáu trăm đồng vàng và biến nó thành cung điện linh thiêng. Còn bây giờ, ở đây vang lên muôn vàn giọng khác nhau của những khách du lịch đến từ mọi miền khác nhau trái đất …

      quay lại và ngắm nhà thờ và tự hỏi hiểu lăng mộ của Solomon có đẹp được bằng nửa nơi đây .

      Có tiếng bước chân ồn ã vang lên và toán khách du lịch bước ra từ phía trong nhà thờ. Đó chính là gia đình nhà Boynton. người phiên dịch Hồi giáo mồm mép liến thoắng cùng họ. Bà Boynton được dìu giữa Lennox và Raymond. Nadine và ông Cope sau họ. Carol sau cùng. Khi họ vừa ra khỏi nhà thờ chút, Carol bỗng nhìn thấy Sarah.

      Hơi lưỡng lự, bằng quyết định chớp nhoáng, quay lại và nhàng băng nhanh qua sân.

      - Xin lỗi , Carol rất khẽ. Tôi phải …tôi … tôi cảm thấy tôi cần phải chuyện với .

      - Có chuyện gì vậy? Sarah hỏi:

      Cả người Carol run lên dữ dội. Khuôn mặt trở nên trắng bệch.

      - Đó là vì … trai tôi. Khi chuyện với ấy tối qua hẳn cho là ấy rất thô lỡ phải ? ấy cố ý làm thế đâu nhưng ấy thể làm khác được . Ồ , xin hãy tin tôi.

      Sarah cảm thấy toàn bộ câu chuyện này là rất kỳ cục. Tất cả lòng tự trọng và những suy nghĩ tốt đẹp của đều bị phản bội. Vậy tại sao xa lạ bỗng chạy bổ lại và ra những lời xin lỗi kỳ cục cho ông quê mùa của ta vậy ?

      Môi run lên trong câu trả đũa tức – nhưng rồi rất nhanh, thay đổi thái độ.

      Ở đây, trong câu chuyện này có cái gì đó bình thường. này ràng là rất nghiêm túc. Cái điều trước đây thôi thúc Sarah trở thành bác sĩ giờ đây nó lại thúc giục phản lại những gì mà muốn , muốn làm ngay bây giờ. Bản năng bác sĩ của mách bảo rằng có việc gì đó rất nghiêm trọng.

      nhiệt tình :

      - Hãy cho tôi biết vì sao .

      - ấy chuyện với chuyến tàu phải ? Carol bắt đầu.

      Sarah gật đầu.

      - Đúng vậy, ít ra tôi cũng chuyện với của .

      - Ồ, vâng tất nhiên rồi. cũng là thế cả thôi mà. Nhưng, biết đấy, tối qua. Ray rất sợ hãi …

      Carol chợt ngừng lại.

      - Sợ hãi ư ?

      Khuôn mặt trắng bệch của Carol hơi hồng lên chút.

      - Tôi biết chuyện này nghe có vẻ hơi điên rồ. biết đấy, mẹ tôi … bà ấy … bà ấy được khỏe …và bà thích chúng tôi kết bạn với người lạ. Nhưng …nhưng tôi biết Raymond rất …rất muốn được kết bạn với .

      - Sarah cảm thấy thú vị. Trước khi kịp câu gì đó Carol lại tiếp tục.

      - Tôi …tôi biết những gì tôi nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng gia đình chúng ta … hơi khác chút.

      đưa mắt nhìn nhanh ra xung quanh, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

      - Tôi …tôi thể ở lại thêm được nữa đâu. Carol lẩm bẩm. Tôi có thể lạc mất họ.

      Sarah đưa ra quyết định nhanh chóng. :

      - Sao lại thể ở lại đây lâu hơn nếu như muốn ? Chúng ta cò thể cùng về với nhau được mà.

      - Ồ được đâu. Carol lùi lại. Tôi … tôi thể làm thế được.

      - Tại sao ? Sarah tiếp tục hỏi:

      - Tôi thể làm thế được.Mẹ tôi .

      Sarah bình tĩnh và ràng:

      - Tôi biết đôi khi cha mẹ cũng rất khó khăn để nhận ra rằng con cái của họ khôn lớn. Chúng phải tự xoay xở cho chính cuộc sống của mình. Nhưng đáng tiếc, biết đấy, khó để nhượng bộ! Mỗi người phải tự đứng lên để bảo vệ quyền lợi của mình.

      Carol lẩm bẩm:

      hiểu đâu. hiểu tí nào cả …”

      Hai tay Carol vặn vẹo lo lắng.

      Sarah tiếp tục:

      - Đôi khi ai đó phải nhượng bộ bởi họ sợ cãi cọ. Tôi biết, cãi cọ cũng chẳng thú vị gì nhưng tôi nghĩ để được tự do hành động, để được tự mình đứng lên dù phải cãi cọ cũng …

      - Tự do ư? Carol trố mắt nhìn . ai trong số chúng tôi có tự do cả. Và bao giờ có.

      - Vô lý! Sarah cãi lại.

      Carol tiến lên và chạm vào người Sarah:

      - Hãy nghe tôi. Tôi phải cố giải thích để hiểu! Trước khi cưới cha tôi mẹ tôi - thực ra bà ta là mẹ kế của chúng tôi – là cai ngục ở nhà tù nơi cha tôi làm giám đốc. Cha tôi cưới bà ta. Và mọi việc cứ thế tiếp diễn. Bà ta trở thành cai ngục của chúng tôi. Chính vì vậy mà cuộc sống của chúng tôi – cũng giống như trong nhà tù vậy!

      Carol bỗng thình lình quay ngoắt đầu lại.

      - Họ tìm tôi. Tôi … tôi phải .

      Sarah vội nắm lấy tay khi lao .

      - Đợi chút. Chúng ta gặp lại nhau và chuyện.

      - thể nào được. Tôi thể làm thế được.

      - Được, làm được. Sarah cách cương quyết. Hãy đến phòng tôi sau khi ngủ. Phòng 319. Đừng quên đấy phòng 319.

      thả tay ra. Carol chạy tìm gia đình mình.

      Sarah đứng nhìn theo. bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung khi thấy tiến sĩ Gerard đứng bên cạnh.

      - Xin chào King. vừa chuyện với Carol Boynton đấy à?

      - Vâng, chúng tôi câu chuyện của mình với nhà Boynton.

      Gerard chú ý tới chi tiết.

      - Cai ngục à, bà ta là cai ngục, cái con hà mã già cỗi kia ư ? Điều này gây ấn tượng đấy.

      Sarah tiếp :

      - Ông cho rằng bạo ngược phải vô cớ mà tồn tại ở bà ta chăng ? hay chính xác đó là thói quen nghề nghiệp của bà ta phải ?

      Tiến sĩ Gerard lắc đầu :

      - , như thế là chúng ta đề cập tới khía cạnh khác rồi. Ở đây là bắt buộc ràng. Bà ta thích áp chế bởi lẽ bản thân bà ta là cai ngục. Hay chúng ta nên thế này. Bà ta trở thành cai ngục bởi bà ta thích áp đặt. Theo tôi, bà ta chấp nhận cái nghề cai ngục bởi bà ta mong ước quyền lực, muốn được áp đặt người khác.

      Khuôn mặt ông trở nên nghiêm trang.

      - Con người luôn có những ước muốn kỳ lạ được che giấu trong vô thức. khát khao quyền lực, ham muốn độc ác, ước muốn tàn bạo được chà đạp, được xé nát. Tất cả những cái đó là do chúng ta được thừa hưởng từ tổ tiên của chúng ta … Tất cả đều có ở đây, King ạ, tất cả, độc ác, tàn bạo và ham muốn … Chúng ta che giấu chúng, từ chối tồn tại của chúng, nhưng đôi khi chúng lại trở nên quá mạnh mẽ.

      Sarah rùng mình.

      - Tôi hiểu.

      Gerard tiếp tục :

      - Ta nhận ra chúng hàng ngày, ở xung quanh chúng ta. Trong đường lối chính trị, trong cách thức điều hành đất nước. Đó là phản ứng chống lại chủ nghĩa nhân đạo, chống lại ân hận và những thiện chí em. Đôi khi chính điều nghe ra có vẻ hay vì nó được dựa cơ sở của độc đoán và sợ hãi - thể chế khôn khéo, chính phủ vì dân – nhưng bao giờ cũng do thế lực nào đó áp đặt. Chúng, những kẻ cầm đầu của phong trào bạo lực, mở rộng cánh cửa cho độc ác, tàn bạo hoành hành vì lợi ích riêng của chúng … Ôi là khó, con người là loài động vật có khả năng cân bằng tuyệt hảo. Nhu cầu hàng đầu của nó, đó là phải tồn tại. Tiến lên quá nhanh hay lùi lại quá chậm đều có ý nghĩa sống còn như nhau. Nó phải tồn tại ! Vì lẽ đó, có lẽ, nó phải duy trì vài thói quen hung bạo, nhưng những thói quen đó được, , chắc chắn là phải được tôn sùng.

      Tiến sĩ Gerard ngừng lời, Sarah :

      - Ông có nghĩ bà Boynton là con quỷ sa tăng ?

      - Tôi hoàn toàn tin chắc như thế. Bà ta thích thú khi bắt người khác phải đau đớn. Đau đớn về mặt tinh thần, có đồng ý thế , về tinh thần chứ phải về thể xác. Đương đầu được với nó chẳng dễ dàng chút nào, hiếm lắm, khó lắm. Bà ta thích chế ngự được người khác và bà ta muốn họ phải chịu đựng.

      - đáng kinh tởm. Sarah thốt lên.

      Gerard kể lại cho nghe câu chuyện của ông với ông Lefferson Cope.

      - Ông ta nhận thấy chuyện gì đáng diễn ra ? trầm tư .

      - Làm sao mà ông ta nhận ra được ? Ông ta đâu phải là nhà tâm lý học.

      - Đúng vậy. Ông ta có lối suy đoán giống ông và tôi.

      - Hoàn toàn chính xác. Ông ta thuần túy chỉ là người Mỹ bình thường, tốt bụng, lương thiện và tình cảm. Ông ta tin vào những điều tốt lành hơn là vào quỷ dữ. Ông ta cảm nhận khí gia đình nhà Boynton là bình thường, nhưng ông ta tin rằng nguyên nhân chính là bởi hết lòng thái quá vì gia đình của bà Boynton hơn là bởi vì bà ta là con người độc ác.

      - Biết được điều này bà ta thích thú lắm đấy. Sarah nhận xét.

      - Tôi có thể hình dung ra được chuyện đó !

      Sarah nóng nảy hỏi ông :

      - Thế tại sao họ trốn nhỉ ? Họ có thể làm được mà ?

      Gerard lắc đầu.

      - , nhầm rồi. Họ thể. bao giờ xem thí nghiệm giống như thí nghiệm với con gà chưa ? vẽ vạch phấn sàn nhà và dí mỏ con gà vào vạch phấn. Nó thậm chí ngóc nổi đầu lên. Và những còn người bất hạnh kia cũng thế. Hãy nhớ rằng, bà ta đối xử với họ cũng như thế ngay từ khi họ còn . Bà ta hành hạ đầu óc họ. Họ bị bà mê hoặc để luôn tin rằng họ thể phản bội lại bà ta. Ồ, tôi biết, những ai khi nghe như vậy đều cho là chuyện này là vô lý – nhưng tôi và hiểu chuyện này hơn. Bà ta bắt họ phải tin rằng việc phải lệ thuộc vào bà ta là thể tránh khỏi. Họ ở trong cái nhà tù đó quá lâu, đến nỗi nếu cánh cửa nhà tù mở ra họ cũng còn nhận ra được điều đó ! Ít nhất là người trong số họ cũng còn muốn được tự do nữa ! Và tất cả bọn họ đều sợ tự do.

      Sarah sốt ruột hỏi :

      - Thế điều gì xảy ra nếu bà ta chết ?

      Gerard nhún vai.

      - Điều đó còn phụ thuộc lúc nào bà ta chết. Nếu bà ta chết ngay bây giờ tôi nghĩ mọi việc còn chưa quá muộn. Các chàng trai, - họ còn rất trẻ - họ có thể thay đổi được. Tôi tin là họ trở thành những con người bình thường. Nhưng đối với Lennox, có lẽ là quá muộn rồi. Tôi cho là ta hết hy vọng – ta sống và chịu đựng như con thú hung dữ vậy.

      Sarah nóng nảy hỏi :

      - Thế vợ ta phải làm cái gì chứ ? ấy phải kéo ta ra khỏi chuyện đó chứ ?

      - ấy thử và bị thất bại.

      - Ông có cho rằng ấy cũng chịu ảnh hưởng của bà ta ?

      Gerard lắc đầu.

      - , tôi cho là mụ già kia chi phối được ấy, và chính vì vậy mà mụ ta ghét cay ghét đắng ấy. Cứ nhìn mắt mụ ta .

      Sarah nhướn lông mày.

      - Tôi hiểu ta. Ý tôi là trẻ đó. ấy có biết việc gì xảy ra ?

      - Tôi nghĩ là ấy chắc hẳn phải có tí sắc sảo nào đó.

      - Hừm, Sarah . Phải giết quách cái mụ già đó ! Phải tôi, tí arsennic vào tách trà sáng của bà ta là xong.

      bỗng nhớ ra :

      - Thế còn bé nhất sao ? Cái tóc đỏ lúc nào cũng mỉm cười, cười đâu đâu ý ?

      Gerard nhướn mắt dò hỏi :

      - Tôi biết. Có cái gì đó đáng nghi ngờ ở đây. Ginevra Boynton là con riêng của bà ta.

      - Tôi nghĩ là phải có gì khác chứ - hay có ?

      Gerarh chậm rãi :

      - Tôi tin rằng kẻ khi say mê quyền lực (và có tham vọng độc đoán) sở hữu hay thống trị được người khác, lại có thể bỏ qua cho bất kỳ ai cho dù đó là người gần gũi nhất và thương nhất của mình nữa.

      Ông trầm ngâm chút rồi lại tiếp tục :

      - có theo đạo ?

      Sarah chậm rãi trả lời :

      - Tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi thường hay cho rằng tôi chẳng là gì cả. Nhưng còn bây giờ tôi chắc lắm. Tôi cảm thấy, ồ, tôi cảm thấy giá như tôi có thể quên hết mọi thứ . Sarah làm cử chỉ quyết liệt. Tất cả những tòa nhà này, những tôn giáo này và cả những nhà thờ ầm ĩ này nữa … có lẽ tôi nhìn thấy hình hài tĩnh lặng của Chúa lưng con lừa tiến về Jerusalem và tôi tin tưởng ở Chúa.

      Tiến sĩ Gerard trầm tư :

      - Ít nhất tôi cũng còn tin vào trong những giáo lý chính của đức tin Cơ Đốc giáo. Hãy bằng lòng với vị trí hèn kém của mình. Tôi là các sĩ và tôi hiểu tất cả những tham vọng - ước muốn được thành đạt – có quyền lực đều dẫn tới bệnh hoạn trong tâm hồn con người. Nếu người ta nhận ra rằng mọi khát vọng đều dẫn tới kiêu ngạo, bạo lực và cuối cùng là chán ngán; còn nếu nó bị khước từ. À ha! Nếu con ngưòi chối bỏ được khát vọng, hãy để cho điên cuồng trỗi dậy từ mọi ngóc ngách và tự chứng nhận diện của nó! Tất cả những yếu tố hội tụ ở những người có khả năng đối mặt, bị coi là tầm thường, có gì nổi bật và những người này vì thế phải tự tạo cho mình lối thoát khỏi thực tế đó để rồi xa lánh với thế giới bên ngoài mãi mãi.

      Sarah bỗng :

      - đáng tiếc là bà ta bị tống vào nhà thương điên.

      Gerard lắc đầu:

      - . Chỗ của bà ta phải là ở giữa những người thất bại. Nó còn tồi tệ hơn thế. thấy đấy, bà ta thành công! Bà ta thực xong ước mơ của mình.

      Sarah rùng mình. hét lên đầy vẻ phẫn nộ.

      - Những chuyện như thế đáng ra phải được xảy ra!

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 7:

      Sarah rất lo hiểu Carol Boynton có giữ lời hẹn với đêm hôm đó .

      Thực tế, nghi ngờ Carol đến. e rằng phản ứng dữ dội sau khi hé lộ nửa chuyện riêng của mình vào buổi sáng.

      Tuy vậy, vẫn chuẩn bị, khóac lên mình chiếc áo dài dạ hội bằng satin màu xanh da trời, bật chiếc đèn lên và đun nước.

      Khi vừa nghĩ rằng Carol đến nữa và chuẩn bị ngủ (lúc đó quá giờ sáng) có tiếng gõ cửa. ra mở cửa và lùi ngay lại cho Carol lách vào.

      Carol rất khẽ:

      - Tôi cứ sợ là ngủ rồi …

      Sarah tỏ ra rất tự nhiên:

      - Ố, , tôi đợi đấy chứ. uống chút trà nhé. Chè Lapsang Souchong hảo hạng đấy.

      lấy thêm chiếc cốc nữa. Carol rất lo lắng và cảm thấy yên tâm. cầm lấy chiếc cốc, nhận lấy chiếc bánh và bây giờ tỏ ra bình tĩnh hơn.

      - Chuyện này cũng hay đấy nhỉ - Sarah và mỉm cười.

      Carol nhìn hoảng hốt.

      - Vâng, đầy vẻ nghi ngờ. Tôi cũng nghĩ thế.

      - Như thế này rất giống những hôm chuyện thâu đêm của chúng tôi hồi còn học, Sarah tiếp tục.“ Tôi nghĩ chắc chưa từng tới trường học?”

      Carol lắc đầu.

      - , chúng tôi chưa bao giờ đâu xa nhà cả. Chúng tôi có gia sư, nhiều gia sư lắm vì chẳng có ai ở lại lâu cả.

      - Thế cũng chưa bao giờ đâu xa nhà sao?

      - Vâng, chúng tôi luôn luôn sống ở nơi. Đây là chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên của tôi đấy.

      Sarah làm như vô tình:

      - Chắc nó phải giống như chuyến thám hiểm lớn đó nhỉ?

      - Ồ vâng, tất cả giống như giấc mơ vậy.

      - Thế cái gì khiến mẹ - mẹ kế của quyết định ra nước ngoài vậy?

      Khi vừa nhắc tới cái tên của bà Boynton, Carol tỏ ra lưỡng lự. Sarah phải rất nhanh:

      - biết , tôi học để trở thành bác sĩ. Tôi vừa lấy bằng cử nhân y khoa xong. Mẹ – tôi muốn tới bà mẹ kế của – làm tôi quan tâm, vì tôi phải , bà ấy có triệu chứng của căn bệnh tâm thần.

      Carol nhìn chằm chặp. ràng đây phải là điều mong đợi. Sarah như thế suy nghĩ rất kỹ càng. Carol nhận ra rằng Sarah biết trong gia đình , bà Boynton ngự trị như người có quyền lực, được sùng bái cách ghê gớm. Đó cũng chính là mục đích của Sarah để buộc phải thoát ra khỏi cái viễn cảnh bị sợ hãi hơn nữa.

      - Vâng, Carol : “Đó là dạng của …của căn bệnh quyền lực muốn thao túng mọi người. Những người mắc bệnh này thường hay tỏ ra độc doán, luôn khăng khăng mọi thứ phải được làm chính xác như họ . Đối với họ khó mà chiều được.

      Carol đặt chiếc cốc của mình xuống.

      - Ồ, kêu lên. Tôi rất vui được chuyện với . đấy. biết , tôi tin là cả tôi và Ray rất hợp nhau ở điểm … cả hai chúng tôi đều nghi ngờ. Chúng tôi chán ngấy mọi thứ rồi.

      - Được giao tiếp với người ngoài bao giờ cũng rất tốt, Sarah . Nếu chỉ bó hẹp phạm vi trong gia đình thôi, con người thường có khuynh hướng trở nên nóng nảy.

      Rồi tự nhiên :

      - Nếu hạnh phúc, có bao giờ nghĩ là mình bỏ ra ?

      Carol nhìn thảnh thốt.

      - Ồ, ! Chúng tôi làm sao có thể làm thế được ? Tôi …tôi muốn là mẹ bao giờ cho phép đâu.

      - Nhưng bà ta thể ngăn cản được, Sarah dịu dàng . trưởng thành rồi mà.

      - Vâng tôi hai mươi ba tuổi.

      - Chính xác.

      - Nhưng tôi vẫn hiểu làm thế nào ? ý của tôi là tôi biết đâu và làm gì.

      Giọng của trở nên hoang mang.

      - thấy đấy, Carol , Chúng tôi chẳng có xu dính túi.

      - Thế có người bạn nào có thể giúp được à ?

      - Bạn bè ư ?, Carol lắc đầu. , chúng tôi chẳng biết ai cả ?

      - Thế ai trong số chị em nghĩ tới chuyện bỏ nhà sao ?

      - , tôi nghĩ thế. Ôi, chúng tôi thể làm thế được.

      Sarah thay đổi chủ đề khi nhận thấy vẻ hoang mang của .

      :

      - có quý mẹ kế của mình ?

      Carol từ từ lắc đầu.

      thào bằng giọng sợ hãi:

      - Tôi căm ghét bà ta. Ray cũng thế. Chúng tôi …chúng tôi thường cầu mong bà ta sớm chết .

      Lại lần nữa Sarah thay đổi chủ đề :

      - Hãy kể cho tôi nghe về người trai cả của .

      - Lennox ư ? Tôi chẳng biết có chuyện gì xảy ra với ấy. bây giờ ấy rất hiếm khi chuyện. Nadine rất lo lắng.

      - có thích người chị dâu của mình ?

      - Có chứ, Nadine khác hẳn. Chị ấy rất tốt bụng. Nhưng chị ấy cũng chẳng hạnh phúc gì hơn chúng tôi.

      - Thế còn chồng chị ấy sao ?

      - Sao cơ ?

      - Họ cưới nhau lâu chưa ?

      - Khoảng bốn năm.

      - Thế họ toàn sống ở nhà à ?

      - Vâng.

      Sarah hỏi :

      - Thế chị dâu của có thích thế ?

      - .

      Carol dừng lại chút rồi :

      - Ngày trước, cách đây khoảng bốn năm xảy ra chuyện om sòm. Như tôi với lúc nãy, ai trong số chúng tôi được phép ra ngoài. Chúng tôi chỉ được phép ra ngoài sân, và chấm hết. Nhưng Lennox vi phạm điều đó. tự động bỏ ra ngoài vào ban đêm để dự lễ hội Fountain Springs. Đó là lễ hội khiêu vũ rất vui. Mẹ tôi rất tức giận khi phát ra chuyện đó. Sau đó, bà cho gọi Nadine tới và bảo chị ấy đến nhà sống. Nadine là cháu họ rất xa của cha tôi. Chị ấy rất nghèo và học nghề y tá ở bệnh viện. Chị ấy đến và sống cùng với chúng tôi khoảng tháng. Tôi thể cho hiểu được vui mừng háo hức của chúng tôi như thế nào khi có người nữa đến sống cùng ! Thế rồi chị ấy và Lennox đem lòng mến nhau.

      Và mẹ rằng họ nên tổ chức đám cưới càng nhanh càng tốt để sống cùng chúng tôi.

      - Thế Nadine có muốn làm việc đó ?

      Carol lưỡng lự :

      - Tôi nghĩ là chị ấy thực muốn thế, nhưng chị ấy cũng phản đối ra mặt. Sau đó, chị ấy muốn ra , tất nhiên là với Lennox.

      - Nhưng họ ? Sarah hỏi.

      - , mẹ tôi muốn nghe chuyện đó.

      Carol ngừng lại chút như để lấy hơi, rồi tiếp tục :

      - Tôi nghĩ là bà ấy còn quý chị Nadine nữa. Nadine rất vui tính. thể nào biết được chị ấy nghĩ gì. Chị ấy cố gắng giúp đõ Jinne rất nhiều, còn mẹ tỏ ra thích chuyện đó.

      - Jinne là em của phải ?

      - Vâng, tên của nó là Ginevra.

      - Thế ấy, có hạnh phúc ?

      Carol hoài nghi lắc đầu :

      - Đến lúc này Jinny trở nên rất kỳ quặc. Tôi thể hiểu được nó. biết đấy, trong nó lúc nào cũng thanh nhã và rất hấp dẫn, còn … còn mẹ tôi – bà ta làm ầm ỹ lên vì chuyện đó …vì chuyện đó làm bà lo lắng. Cuối cùng Jinny thực trở thành người kỳ quặc. Đôi khi nó …nó làm tôi sợ. Nó …nó thậm chí còn biết mình làm gì nữa.

      - Thế ấy khám bác sĩ chưa ?

      - Chưa. Nadine muốn đưa nó khám, nhưng mẹ cho, còn Jinny thực bị kích động, nó luôn la hét và rằng nó muốn khám bác sĩ. Nhưng tôi lo cho nó quá.

      Carol đột ngột đứng dậy.

      - Tôi thể làm phiền lâu hơn nữa. là tốt vì mời tôi tới đây và nghe những câu chuyện của tôi. chắc phải nghĩ rằng gia đình chúng tôi rất bình thường.

      - Ồ, chẳng có ai là bình thường cả đâu, đấy. Sarah nhàng : tới đây nữa chứ ? hãy dẫn theo cả trai nữa, nếu muốn.

      - cho phép ư ?

      - mà, chúng ta vạch ra những kế hoạch bí mật. Tôi cũng rất muốn làm quen với người bạn của tôi, tiến sĩ Gerard, người đàn ông Pháp xấu xí nhưng tốt bụng.

      Má Carol hơi ửng hồng:

      - Ồ, chuyện vui quá. Giá như mà mẹ biết nhỉ ?

      Sarah vội ghìm câu trả lời lại, thay vào đó .

      - Tại sao nhỉ ? Chúc ngủ ngon. Chúng ta chuyện tiếp vào tối mai nhé, giờ vẫn như cũ ?

      - Vâng, vào ngày kia có thể là chúng tôi .

      - Thế phải hẹn chính xác vào ngày mai thôi. Chúc ngủ ngon.

      - Chúc ngủ ngon và xin cảm ơn nhiều.

      Carol bước ra khỏi phòng và lặng lẽ dọc theo hành lang. Phòng của ở tầng . Tới cửa phòng, mở cánh cửa ra và đứng chết lặng ở ngay ngưỡng cửa.

      Bà Boynton trong chiếc váy len màu đỏ sẫm ngồi ở ghế bành bên cạnh lò sưởi.Carol bật kêu khe khẽ.

      - Ôi.

      Đôi tròng mắt đen quay lại và nhìn xoáy vào .

      - Con ở đâu về thế Carol ?

      - Con …con …

      - Con ở đâu ?

      Giọng bà ta , khàn khàn nhưng điệu đe dọa tàn khốc trong đó khiến trống ngực Carol rộn lên vì nỗi sợ vô cớ.

      - Con gặp King. Sarah King.

      - Có phải là chuyện với Raymond tối hôm trước đó ?

      - Vâng thưa mẹ.

      - Con có định gặp lại ta nữa ?

      Đôi môi Carol mấp máy ra lời. gật đầu đồng tình. Trong là nỗi sợ hãi, những đợt sóng sợ hãi dâng trào …

      - Khi nào?

      - Tối mai ạ.

      - Con được , con có hiểu ?

      - Vâng, thưa mẹ.

      - Con hứa .

      - Vâng, con hứa …con hứa.

      Bà Boynton cố gắng đứng dậy. cách máy móc, Carol tiến lại gần bà và giúp bà ta chống tay vào cây gậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Bà ta ngừng lại ở ngưỡng cửa và quay lại nhìn co rúm lại vì sợ hãi.

      - Con có việc gì làm với cái King đó, con hiểu chưa?

      - Vâng, thưa mẹ.

      - Nhắc lại xem nào.

      - Con dính dáng gì tới ta nữa.

      - Tốt lắm.

      Bà Boynton ra và đóng cửa phòng lại.

      Carol nặng nhọc lê bước tiến về phía giường ngủ. như muốn ốm, toàn thân cứng nhắc và tê dại. Ngã mình xuống chiếc giường và bỗng nhiên bật khóc nức nở.

      viễn cảnh, giấc mơ thủa xưa bỗng ùa về - khung trời đầy ánh nắng và cây và hoa cỏ …

      Còn bây giờ những bức tường màu đen lại lần nữa bao chặt xung quanh

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 8:

      - Tôi có thể chuyện với chút được ?

      Nadine Boynton ngạc nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bắt nắng, đầy vẻ háo hức của hoàn toàn xa lạ với mình.

      - Vâng, chắc chắn rồi.

      Nhưng khi vừa , bằng thói quen hầu như vô thức, đưa ánh mắt lo lắng liếc về phía sau.

      - Tôi là Sarah King, người lạ tiếp tục .

      - Ồ, Vâng?

      - Thưa Boynton, chuyện tôi định với chuyện rất kỳ lạ. Tối hôm qua tôi có chuyện rất lâu với em chồng .

      bóng đen lướt nhanh qua khuôn mặt điềm tĩnh của Nadine.

      - chuyện với Ginevra sao.

      - , phải với Ginevra mà là với Carol.

      Bóng đen biến mất.

      - Ồ, tôi hiểu rồi …là Carol.

      Nadine Boynton tỏ ra hài lòng, nhưng vẫn còn rất ngạc nhiên.

      - làm thế nào mà chuyện được với ấy ?

      Sarah :

      - ấy đến phòng của tôi, rất khuya.

      Sarah nhìn thấy đôi lông mày đen như vẽ chì của Nadine hơi nhướn lên chút chiếc trán trắng mịn màng của . Sarah tiếp, hơi chút hổ thẹn. Tôi hiểu chuyện này rất kỳ cục đối với .

      - chút nào, Nadine . Tôi rất mừng, đấy. Carol mà có bạn để chuyện là tốt.

      - Chúng tôi … chúng tôi rất hiểu nhau. Sarah cố gắng chọn những từ ngữ thích hợp. Thực ra chúng tôi sắp xếp để có thể gặp lại nhau vào tối ngày hôm sau.

      - Vâng, sao cơ ?

      - Nhưng, Carol đến.

      - ấy đến ?

      Giọng Nadine trở nên lạnh lùng và trầm hẳn xuống. Khuôn mặt suy tư và hiền từ của chẳng lên điều gì cho Sarah cả.

      - , ngày hôm qua, khi ấy ngang qua sảnh, tôi cố chuyện với ấy, nhưng ấy chẳng thèm trả lời. ấy chỉ nhìn tôi có mỗi lần, rồi vội vã bỏ .

      - À ra thế.

      Sarah ngừng lại. cảm thấy khó có thể tiếp tục câu chuyện này. Nadine Boynton vội :

      - Tôi … tôi rất lấy làm tiếc. Carol là hay lo lắng.

      Nadine lại im lặng. Sarah lấy hết can đảm rồi :

      - biết đấy, thưa Boynton. Tôi là bác sĩ. Tôi nghĩ …tôi nghĩ tốt hơn cho em nếu như ấy còn … còn xa lánh với mọi người nữa.

      Nadine Boynton chăm chú nhìn Sarah. :

      - Tôi biết, bác sĩ. Chính vì thế mới hiểu mọi chuyện.

      - hiểu ý tôi muốn gì rồi phải ? Sarah sốt sắng.

      Nadine cúi đầu xuống, vẫn còn đầy vẻ trầm tư.

      - Tất nhiên là hoàn toàn đúng. sau lúc im lặng. Nhưng là khó quá. Mẹ chồng tôi được khoẻ và bà có thói quen mà tôi chỉ có thể gọn là thích bất kỳ người ngoài nào xen vào cuộc sống của gia đình bà.

      Sarah tức giận.

      - Nhưng Carol là trưởng thành.

      Nadine Boynton lắc đầu.

      - Ồ, chưa đâu, . Về mặt thể chất có thể đúng, nhưng còn về trí tuệ chưa. Nếu như chuyện với Carol hẳn phải để ý thấy điều đó. Nếu có chuyện gì khẩn cấp xảy ra ấy chỉ có thể xử như đứa trẻ mà thôi.

      - Thế có cho rằng có chuyện gì đó xảy ra khiến ấy bị sợ hãi như thế ? có cho là ấy bị hoảng sợ ?

      - Tôi cho là có thể đấy King ạ. Mẹ chồng tôi cứ khăng khăng là Carol có chuyện gì phải dính líu đến cả.

      - Và Carol chịu thua ?

      Nadine Boynton lặng lẽ :

      - Thế có thể tưởng tượng ra điều gì khác nào?

      Ánh mắt của hai người phụ nữ gặp nhau. Sarah nhận ra rằng, đằng sau cái mặt nạ xã giao kia, họ rất hiểu nhau. Nadine cũng cảm thấy điều tương tự. Nhưng ràng là được chuẩn bị trước khi đến những chuyện như thế này.

      Sarah cảm thấy chán nản. Sau cái buổi tối hôm kia chuyện với Carol, nghĩ là mình giành được nửa thắng lợi. Bằng những cuộc gặp gỡ bí mật như thế, có thể tạo ra ở Carol tư tưởng nổi dậy, - Đúng, cả với Raymond cũng thế. (Hãy trung thực nào: có phải Raymond là người mà luôn nghĩ đến ?). Còn bây giờ, chỉ mới là vòng đấu đầu tiên mà bị thất bại ê chề bởi mụ già mập ú, có đôi mắt diều hâu hau háu. Carol đầu hàng vô điều kiện mà hề mảy may tranh đấu.

      - Mọi chuyện đều sai trái! Sarah kêu lên.

      Nadine trả lời. im lặng của , đối với Sarah, như bàn tay lạnh giá chèn lên tim vậy. nghĩ bụng : Người đàn bà này hiểu tõ vô vọng của tranh đấu hơn mình nhiều.Bởi vì ta phải sống với nó !

      Cánh cửa cầu thang máy bật mở. Bà Boynton xuất . Bà ta bám vào cây gậy bước và Raymond đứng bên cạnh dìu bà ta.

      Sarah nhìn bà ta. thấy ánh mắt của bà ta hết nhìn rồi tới Nadine. chuẩn bị để đón nhận căm ghét, thậm chí là hận thù trong đôi mắt ấy, nhưng lại chuẩn bị để đón nhận những gì mà nhìn thấy trong đôi mắt bà ta thắng lợi lớn và vui vẻ độc ác.

      Sarah quay người bỏ . Nadine tiến lên phía trước và đưa tay đỡ bà Boynton cùng với Raymond.

      - À con đây rồi, Nadine, người đàn bà ấy . Ta ngồi đây và nghỉ ngơi chút trước khi .

      Họ đặt bà ta ngồi vào cái ghế tựa cao. Nadine cúi xuống ngồi cạnh.

      - Con vừa chuyện với ai thế, Nadine ?

      - À King, mẹ ạ.

      - À đúng rồi. Đó là hôm trước chuyện với Raymond. Raymond, sao con đến chuyện với ta ? ta đứng ở cái bàn viết kia kìa.

      Người đàn bà đó toét miệng mở nụ cười hiểm độc khi bà ta nhìn Raymond. Khuôn mặt Raymond đỏ lững lên. ta quay mặt và lẩm bẩm điều gì đó.

      - Con gì vậy, con trai ?

      - Con muốn chuyện với ta.

      - , ta nghĩ thế. Con chuyện với ta. Con thể, cho dù thâm tâm con rất muốn.

      Bà ta bật ho, cơn ho dai dẳng.

      - Ta rất thích chuyến này Nadine ạ, bà ta , Ta bỏ lỡ nó vì bất lỳ lý do nào đâu.

      - Sao ạ ?

      Giọng của Nadine trống rỗng.

      - Ray.( Tên gọi tắt của Raymond)

      - Vâng, thưa mẹ ?

      - lấy cho mẹ tờ giấy. Cái bàn ở góc kia kìa.

      Raymond tuân lệnh bước . Nadine ngẩng đầu lên. nhìn, nhưng phải là nhìn chàng trai mà nhìn người đàn bà đó. Bà Boynton cúi mình về phía trước, hai cánh mũi bà ta nở ra vì thích thú. Ray ngang qua Sarah. ngẩng lên, tia hy vọng bừng lên khuôn mặt . Nhưng nó lại tắt ngóm ngay khi Raymond qua nhìn , lấy vài tờ giấy bàn rồi quay về chỗ cũ.

      Khi quay lại, trán lấm tấm mồ hôi, còn khuôn mặt trở nên trắng bệch.

      Rất khẽ khàng, bà Boynton lẩm bẩm:

      - À … Khi bà ta nhìn khuôn mặt của con trai mình.

      Bỗng bà ta nhận thấy ánh mắt của Nadine xóay vào mình. vẻ gì đó trong đôi mắt ấy khiến bà bỗng nổi cáu :

      - Ông Cope đâu sáng nay nhỉ ? bà ta hỏi.

      Nadine lại cụp mắt xuống. trả lời bà ta, giọng nhàng nhưng vô cảm.

      - Con . Con chưa gặp ông ấy.

      - Ta thích ông ấy, bà Boynton . Ta rất thích ông ấy. Chúng ta phải đối xử tốt với ông ấy. Con thích thế chứ Nadine ?

      - Vâng, thưa mẹ. Nadine trả lời. Con cũng rất quý ông ấy.

      - Thế Lennox sao vậy? Nó có vẻ uể oải và muốn chuyện. Giữa con và nó xảy ra chuyện gì chứ?

      - Ồ, thưa mẹ. Tại sao lại phải có chuyện gì?

      - Ta cứ lo như thế. Các cặp vợ chồng thưòng hay như thế. Có lẽ con và nó hạnh phúc hơn nếu được sống riêng phải ?

      Nadine trả lời :

      - Thế nào, con thấy sao về ý kiến đó ? Nó có gợi cho con ý tưởng gì ?

      Nadine lắc đầu. nó, hơi mỉm cười :

      - Con cho đó là ý kiến hay đối với mẹ đây.

      Mí mắt bà Boynton hấp háy. Bà ta giọng sắc lẹm và chua chát.

      - Con luôn chống đối lại ta, Nadine.

      Người phụ nữ trẻ bình thản trả lời :

      - Con rất tiếc vì mẹ lại nghĩ thế.

      Bàn tay bà Boynton siết chặt cây gậy hơn nữa. Khuôn mặt bà ta trở nên tím tái hơn bao giờ hết.

      Bà ta hạ giọng :

      - Ta quên thuốc rồi. lấy nó cho ta, Nadine.

      - Vâng.

      Nadine đứng dậy và qua phòng đợi ra thang máy. Bà Boynton nhìn theo . Raymond vẫn ngồi im lìm ghế, đôi mắt mơ màng trong nỗi buồn khổ, sầu não.

      Nadine lên gác và dọc theo hành lang. vào phòng khách của tầng nhà đó. Lennox đứng bên cửa sổ tay cầm quyển sách nhưng ta đọc. ta bừng tỉnh khi Nadine vào.

      - Chào em Nadine.

      - Em lên để lấy thuốc cho mẹ. Mẹ quên ở đây.

      tới giường ngủ của bà Boynton. Lấy từ giá rửa mặt xuống cái lọ , cẩn thận đổ liều thuốc vào cái cốc thủy tinh rồi đổ đầy nước vào. Khi ngang qua phòng khách, dừng lại:

      - Lennox.

      Phải mất lúc mới nghe thấy Lennox trả lời. Cứ như là họ ở cách xa nhau. ta :

      - xin lỗi. Cái gì vậy?

      Nadine Boynton cẩn thận đặt cái cốc xuống bàn. Rồi về phía ta và đứng lại.

      - Lennox, hãy nhìn ánh nắng mặt trời kìa - ở ngoài kia, qua cửa sổ này. Hãy nhìn cuộc đời xem. là tươi đẹp. Chúng ta ở ngoài đó thay cho việc chỉ được đứng đây và ngắm nhìn nó qua khung cửa sổ này.

      Lennox vẫn im lặng. Bỗng ta :

      - Vâng, em muốn được ra ngoài với , được dưới ánh nắng mặt trời, đuợc tận hưởng cuộc đời này và sống, chỉ hai chúng ta với nhau thôi.

      Lennox lại co người lại trong chiếc ghế. ta nhìn đau đáu.

      - Nadine, em của , chúng ta lại được tắm mình trong ánh nắng mặt trời sao ?

      - Vâng, chúng ta như vậy. Chúng ta hãy , tới nơi khác.

      - Nhưng chúng ta như thế nào đây ? cả và em chẳng ai có tiền.

      - Chúng ta kiếm tiền.

      - Chúng ta làm thế nào ? Chúng ta có thể làm được gì ? chẳng có nghề nghỗng gì cả. Còn đời này có hàng nghìn đàn ông, họ có nghề, họ được học hành tử tế mà còn bị thất nghiệp nữa là chúng ta. Chúng ta chẳng thể kiếm được việc làm đâu.

      - Em kiếm tiền cho cả và em.

      - Ôi em bé bỏng của , ngay cả em cũng còn chưa học xong nữa là. là vô vọng – thể làm gì được.

      - , cái đáng thất vọng là thể làm gì khác được chính là cuộc sống của chúng ta nay đây này.

      - Em chẳng hiểu những gì em cả. Mẹ đối xử rất tốt với chúng ta. Mẹ cho chúng ta tiện nghi và sung sướng.

      - Chỉ trừ có tự do là có mà thôi. Lennox, hãy cố lên . Hãy với em, ngay ngày hôm nay.

      - Nadine, nghĩ là em điên rồi.

      - , tôi điên. Tôi có điên chút nào cả. Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi muốn sống cuộc sống của chính mình, với , trong ánh nắng mặt trời chứ phải bị kìm hãm dưới cái bóng của mụ già, tên bạo chúa, kẻ rất sung sướng khi thấy bất hạnh.

      - Mẹ chỉ hơi độc đoán tí chút thôi.

      - Mẹ bị điên !Bà ta bị điên nặng !

      Lennox nnhàng :

      - Điều đó đúng. Bà ấy có cái đầu thông minh rất biết làm ăn.

      - Điều đó có thể đúng.

      - Và em phải thừa nhận rằng, Nadine ạ, bà ấy thể sống đời được. Bà ấy hơn 60 tuổi và ở trong tình trạng sức khoẻ rất tệ. Sau khi bà ấy chết, tiền của cha được đem chia đều cho mỗi chúng ta. Em có nhớ là bà ấy đọc trong di chúc ?

      - Tới khi bà ta chết, Nadine : lúc đó quá muộn rồi.

      - Quá muộn rồi ?

      - Quá muộn để có hạnh phúc.

      Lennox lẩm bẩm : « Quá muộn để có hạnh phúc ». ta bỗng rùng mình. Nadine tiến lại gần ta hơn. đặt tay lên vai .

      - Lennox, em cho dù giữa em và mẹ luôn có va chạm. đứng về phía em chứ !

      - Thế hãy theo những cầu của em .

      - Điều đó là thể được !

      - , điều đó là có thể. nghĩ , Lennox, chúng ta có con …

      - Mẹ rất muốn chúng mình có con. Mẹ thế mà.

      - Em biết, nhưng em để cho các con của em phải sống trong cái thế giới mà lớn lên đâu. Mẹ có thể chi phối , nhưng bà ta có quyền chi phối em.

      Lennox lại lẩm bẩm :

      - Đôi khi em làm mẹ nổi giận, Nadine ạ. Điều đó chẳng khôn ngoan tí nào.

      - Bà ấy chỉ nổi giận khi nào bà ấy biết được rằng bà ta thể chỉ bảo em cũng như thể chi phối những suy nghĩ của em được.

      - biết, em luôn tỏ ra lịch nhàng với bà ấy. Em tuyệt vời. Em cũng rất tốt với . Em luôn luôn như thế. Khi em em đồng ý lấy , hầu như thể tin được chuyện đó là vậy.

      Nadine lặng lẽ :

      - Em sai lầm khi nhận lấy .

      Lennox tuyệt vọng :

      - Đúng, em sai lầm.

      - hiểu ý em. Em muốn rằng giá như lúc đó em bỏ cầu cùng, có lẽ làm theo. Đúng, em tin là làm theo … Lúc đó, em đủ thông minh để hiểu được mẹ và những gì bà ta muốn.

      ngừng lại chút rồi tiếp tục:

      - Dù sao cũng vẫn từ chối sao? Thôi được, em ép đâu. Nhưng em hoàn toàn tự do bỏ ! Em nghĩ là … em nghĩ em

      Lennox trố mắt nhìn vói vẻ thể tin được. Lần đầu tiên, câu trả lời xuất môi ta lắp tự y như thể dòng suy nghĩ chậm chạp của ta bắt đầu tăng tốc. ta lắp bắp:

      - Nhưng … nhưng, em thể làm thế được …Mẹ …mẹ bao giờ nghe đâu.

      - Bà ta thể ngăn nổi em.

      - Em có tiền.

      - Em làm ra tiền, em vay, ăn xin, thậm chí là ăn trộm cũng được. hãy hiểu Lennox ạ, rằng mẹ có quyền gì đối với em hết! Em có ở hay là tùy em. Em bắt đầu cảm thấy rằng em phải chịu đựng cái cuộc sống như thế này là quá đủ rồi.

      - Nadine, xin em, đừng bỏ … đừng bỏ , Nadine …

      nhìn chăm chú, yên lặng với vẻ khó tả.

      - Xin đừng bỏ , Nadine.

      ta như đứa trẻ. quay đầu để ta nhìn thấy được nỗi đau trong mắt .

      quỳ xuống cạnh ta.

      - Thế hãy với em. Hãy với em ! có thể làm thế được. Thực đấy, có thể, chỉ cần muốn thôi mà!

      co rúm người lại.

      - Tôi thể! Tôi thể! Tôi có …Chúa cứu con với. Con có đủ can đảm …
      Prunus Ngọc thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I - Chương 9:

      Tiến sĩ Gerard bước vào văn phòng Messrs.

      Castle, văn phòng du lịch. Ông nhìn thấy Sarah King đứng ở quầy thu ngân.

      ngẩng đầu lên khi thấy ông.

      - Ồ, xin chào. Tôi đến để khẳng định lại chuyến tới Petra. Tôi cũng vừa nghe là rốt cuộc ông cũng quyết định tới đó.

      - À vâng, tôi cũng vừa thu xếp được thời gian.

      - Hay quá.

      - Liệu chúng ta cùng đoàn nhỉ?

      - Họ bảo rằng ngoài tôi và ông ra chỉ có thêm hai người phụ nữ nữa thôi. xe ô tô.

      - vui đấy. Tiến sĩ Gerard hóm hỉnh :

      Đến lượt mình, ông chăm chú làm thủ tục.

      Khi thấy Sarah ra, ông vội vã theo, tay vẫn cầm bức điện.

      Ngày hôm đó đẹp, tràn ngập ánh nắng mặt trời, khí mát mẻ, chỉ có ít đám mây bay bầu trời.

      - Các bạn của thế nào rồi, gia đình nhà Boynton ấy? Tiến sĩ hỏi. “Tôi vừa Bethehrm và Nazereth và vài nơi khác về, chuyến có ba ngày thôi.

      Chậm rãi và hơi chút gì đó miễn cưỡng, Sarah thuật lại cho ông nghe những nỗ lực thảm hại của để làm quen với gia đình nhà Boynton.

      - Dù sao tôi cũng thua rồi. kết luận. “Hôm nay họ rời nơi đây.”

      - Thế họ đâu?

      tiếp giọng bực bội:

      - Ông biết , tôi cảm thấy tự tôi biến mình thành con ngốc!

      - Bằng cách nào vậy?

      - Bằng cách xen vào chuyện của người khác.

      Gerard nhún vai.

      - Đó chỉ là thành kiến thôi.

      - Thế theo ông có nên can thiệp vào chuyện của người khác hay ?

      - Có chứ.

      - vậy sao ?

      Người đàn ông Pháp nhìn với vẻ thích thú :

      - Ý tọc mạch vào chuyện của người khác là thói quen của tôi ư ? Vậy tôi cũng xin thẳng với .

      - Vậy ông cho là tôi hoàn toàn sai khi can thiệp vào tất cả những chuyện đó ư ?

      - , , hiểu sai ý tôi rồi. Gerard vội sôi nổi . – Tôi nghĩ đó là vấn đề cần phải bàn đến. Liệu có ai nhìn thấy điều sai trái lại cố biến nó thành lẽ phải ? can thiệp của người khác có thể là điều tốt nhưng nó cũng có thể gây ra những phiền toái khác ! Hoàn toàn thể áp đặt bất kỳ quy tắc nào trong vấn đế này cả. số người có thiên khiếu can thiệp vào chuyện của người khác mà họ thường làm rất khéo ! số người khác lại làm chuyện đó cách vụng về vì vậy cách tốt nhất là hãy để kệ mọi chuyện ! Do đó câu hỏi đặt ra ở đây là tuổi tác. Những người trẻ tuổi thường có thiên hướng lý tưởng hóa hay kết tội ai đó – cái giá trị mà họ đặt ra thường là dựa cơ sở lý thuyết nhiều hơn là thực tiễn. Họ chưa từng trải, cho nên thực tế hoàn toàn khác xa với lý thuyết ! Nếu tự tin vào bản thân mình và tin vào những gì mình làm là đúng, chắc chắn hoàn thành mọi việc cách xứng đáng ! (Hoặc là cũng có thể gây ra những điều rắc rối khác !) . Mặt khác, những người lớn tuổi thường có kinh nghiệm. Họ thường nhận thấy can thiệp vào chuyện nào đó thường mang lại những ảnh hưởng tiêu cực nhiều hơn là tích sực. Vì vậy rất khôn khéo, họ tự biết kiềm chế ! Kết quả là như nhau. can thiệp của người trẻ tuổi có thể là tốt hoặc . Người lớn tuổi khôn ngoan làm gì cả !

      - Vậy tất cả những chuyện đó là có ích sao.

      Sarah phản đối.

      - Có phải lúc nào con người cũng cần phải tỏ ra tốt bụng với người khác ? Đó là vấn đề của bản thân chứ phải của tôi.

      - Ông muốn là ông làm gì dính dáng đến gia đình Boynton phải ?

      - Đúng, vì về phần tôi, có cơ may thắng lợi.

      - Thế còn tôi cũng ư ?

      - Với có thể đấy.

      - Tại sao ?

      - Bởi vì có những phẩm chất đặc biệt. lôi cuốn của tuổi trẻ và sức cuốn hút của giới tính.

      - Giới tính ư ? À, tôi hiểu rồi.

      - Dù có nữa, rốt cuộc người ta vẫn quay trở lại với vấn đề muôn thuở đó, đúng ? thất bại với . Nhưng điều đó có nghĩa là thất bại với của ta. Những gì vừa với tôi lúc nãy ( những gì Carol với ) chỉ ra rất cái gì là mối đe dọa thực đối với chế độ độc tài của bà Boynton. Cậu ta bỏ nhà tới vũ hội. Khát vọng có bạn tình của ta mãnh liệt hơn cái phép thôi miên của bà ấy. Nhưng mụ già đó quá hiểu sức mạnh của giới tính. (Bà tà chắc chắn đúc kết được kinh nghiệm này qua thời gian làm việc của mình). Bà ta qiải quyết nó rất thông minh, đem xinh đẹp nhưng xu dính túi về nhà nuôi, khuyến khích con mình làm đám cưới với ta. Và vì thế tiện thể, bà ta có thêm nô lệ khác.

      Sarah lắc đầu.

      - Tôi nghĩ Lennox Boynton chịu làm nô lệ của bà ta.

      Gerard đồng tình.

      - , cũng có thể là đâu. Bởi vì ấy luôn tỏ ra là ngoan ngoãn , hiền lành. Bà Boynton đánh giá thấp cái sức mạnh ý chí và tính cách của ấy. Tuy vậy lúc đó, Nadine Boynton còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để đánh giá được đúng vị trí của mình. Còn bây giờ ấy hiểu ra nhưng cũng quá muộn.

      - Ông có nghĩ là ấy từ bỏ mọi hy vọng ?

      Tiến sĩ Gerard lắc đầu hoài nghi.

      - Nếu ấy có kế hoạch cũng chẳng có ai biết được đâu. có nhận thấy có vài khả năng nếu như ông Cope dính vào. Con người là loài động vật có bản năng tự nhiên là ghen tuông mà ghen tuông lại có sức mạnh ghê gớm. Lennox Boynton vẫn còn có cơ hội thoát ra khỏi trì tuệ mà ta đắm chìm vào.

      - Và ông nghĩ là Sarah ; cố tình làm ra vẻ quan trọng và thành thạo, là tôi vẫn còn cơ hội với Raymond chứ gì ?

      - Chính thế.

      Sarah thở dài.

      - Tôi nghĩ là tôi thử rồi. Ôi, dù sao cũng quá muộn. Và tôi… tôi thích cái ý tưởng ấy nữa.

      Gerard nhìn thích thú.

      - Đó là bởi vì là người ! Người thường hay phức tạp hóa chuyện tình cảm. Họ cho rằng chuyện đó là « chẳng hay ho tí nào. ».

      Phản ứng phẫn nộ của Sarah chảng có tác dụng gì đối với người đàn ông này.

      - Vâng, vâng, tôi biết đại. Rằng có thể « ở bất kỳ nơi công cộng nào những từ khó nghe nhất mà có thể tìm thấy trong tự điển. Rằng người có nghề nghiệp và hoàn toàn tự do ! Tout de même (tiếng Pháp : Tất cả cũng như nhau) – như nhau cả thôi, » tôi nhắc lại, tính cách con người cũng giống như tính cách của bà , của mẹ . cũng chỉ là người hay thẽn thò cho dù chẳng bao giờ đỏ mặt !

      - Tôi chưa bao giờ phải nghe những chuyện lố bịch như thế này !

      Tiến sĩ Gerard vẫn tiếp tục. tia sáng láu lỉnh nhảy nhót trong đôi mắt vẫn bình thản của ông.

      - Và điều đó càng làm thêm quyến rũ.

      Lần này Sarah lặng thinh.

      Đến đây tiến sĩ Gerard nâng mũ chào.

      - Tôi phải đây – Ông trước khi kịp có thời gian toẹt ra những gì nghĩ trong đầu.

      Và ông ta biến vào trong khách sạn.

      Sarah chậm chạp theo chân ông.

      Ở sân khách sạn, người ta tấp nập chuẩn bị mấy chiếc ô tô chất đầy va li chuẩn bị lăn bánh. Lennox, Nadine và ông Cope đứng ở phòng lớn trông coi việc sắp xếp hành lý. người phiên dịch to béo đứng chuyện với carol bằng cái giọng khàn khàn tài nào hiểu nổi.

      Sarah ngang qua họ và vào bên trong khách sạn.

      Bà Boynton, mình mặc chiếc áo dầy ngồi trong chiếc ghế bành chờ khởi hành.

      Nhìn mụ ta, cảm giác khiếp sợ khó hiểu dâng lên trong Sarah.

      Trước đây nhìn bà Boynton như con người của tội lỗi, là thân của độc ác chỉ có ở loài quỷ dữ.

      Còn bây giờ, bỗng thấy bà ta như người bệnh hoạn, bất lực. Sinh ra với khát khao quyền lực, ước muốn được thống trị tất cả nhưng cuối cùng những gì mà bà ta đạt được chỉ là kìm hãm, độc đoán đối với con cái trong gia đình mà thôi ! Giá như các con bà ta có thể nhìn bà ta như cái cách mà Sarah nhìn nhỉ. con người đáng kinh bỉ, mụ già ngu dốt, độc ác, bệnh hoạn và hay làm bộ làm tịch.

      Với thôi thúc muốn được ra tất cả. Sarah tiến tới gấn bà ta.

      - Tạm biệt bà Boynton – . Hy vọng là chuyến của bà tốt đẹp.

      Mụ già nhìn . Trong đôi mắt của bà ta, Sarah chỉ thấy có dữ dằn dộc ác.

      - Bà rất muốn tỏ ra thô lỗ với tôi. Sarah .

      ( Mình có điên ? tự hỏi. cái gì thôi thúc mình thẳng ra thế nhỉ ?)

      - Bà cố ngăn con trai và con mình làm bạn với tôi. Bà nghĩ bà làm như thế ngớ ngẩn như trẻ con ư ? bà muốn mình phải là con tinh, nhưng ra bà biết bà chỉ là kẻ bệnh hoạn và rất lố bịch. Nếu tôi mà là bà tôi từ bỏ hết tất cả những màn kịch dối trá đó. Bà căm ghét tôi vì tôi ra những chuyện này, nhưng tôi muốn những gì bà làm chỉ đúng có phần thôi. Nhưng dù có là như thế, bà biết là bà vẫn sống vui vẻ được cơ mà. Thậm chí còn tốt hơn nữa nếu ta luôn tỏ ra thân thiện và tử tế. Tôi chắc chắn bà có thể làm được như thế nếu bà muốn.

      Sarah ngừng lời.

      Bà Boynton ngồi chết lặng trong cái tư thế bất động của bà ta. Cuối cùng, bà ta đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, mồm hé mở … vẫn là im lặng, bà ta lời nào.

      - chứ, - Sarah giục giã. ! Bà gì với tôi cũng quan trọng. Nhưng hãy suy nghĩ về những gì tôi với bà.

      Cuối cùng bà ta cũng mở mồm . Giọng yếu ớt, khàn khàn nhưng sắc lạnh. Đôi mắt rắn của bà ta nhìn chăm chằm, nhưng nhìn Sarah mà nhìn qua vai , về phía trước. Những gì bà ta , dường như phải dành cho Sarah, mà cho người khác, người quen.

      - Ta chưa bao giờ quên được, - Bà ta – Hãy nhớ lấy, ta bao giờ quên bất cứ điều gì. Ta bao giờ bỏ qua hành động, cái tên, khuôn mặt …

      Những gì bà ta chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thâm hiểm trong cách thể của ta khiến Sarah bất giác phải lùi lại.

      Bà ta bỗng nhiên phá lên cười - Tiếng cười của bà ta, còn nghi ngờ gì nữa, kinh khủng.

      Sarah nhúng vai.

      - Bà là mụ già khốn kiếp. .

      Rồi quay . Tới trứơc thang máy, gần như đụng phải Raymond Boynton. Bằng thôi thúc ngờ, nhanh.

      - Tạm biệt. Tôi hy vọng là thích chuyến này. Có lẽ sau này chúng ta gặp lại nhau.

      mỉm cười thân thiện với , rồi vội vã luôn.

      Raymond đứng như trời trồng lúc trước cửa thang máy. Bận rộn với những suy nghĩ dồn dập trong đầu khiến nghe thấy tiếng người đàn ông bé nhưng có bộ râu rất rậm cố lách ra ngoài thang máy.

      - Xin lỗi, cho tôi nhờ chút. – Ông ta nhắc nhắc lại.

      Cuối cùng Raymond bừng tỉnh và bước sang bên cạnh.

      - Xin lỗi, Raymond – Tôi … tôi mãi nghĩ.

      Carol tiến về phía .

      - Ray, đưa Jinny xuống nhé? Nó quay lại phòng lúc. Chúng ta sắp rồi.

      - Được rồi, với nó. Nó xuống ngay thôi.

      Raymond bước vào thang máy.

      Hercule Poirot đứng lại lúc nhìn theo . Cập lông mày nhướn lên, đầu nghẹo sang bên như thể ông chăm chú nghe cái gì đó.

      Rồi ông ta gật gù như thể hiểu ra vấn đề. Khi qua phòng đợi của khách sạn, ông đưa mắt nhìn Carol đứng cạnh bà mẹ.

      Ông vẫy người phục vụ qua:

      - Xin lỗi, những người đứng đằng kia tên là gì vậy?

      - Gia đình nhà bà Boynton, thưa ông; họ là người Mỹ.

      - Cám ơn – Hercule Poirot .

      Ở tầng 3, lối về phòng mình, tiến sĩ Gerard gặp Raymond và Ginevra ngang qua ra phía thang máy đợi. Khi họ chuẩn bị bước vào thang máy. Ginevra chợt :

      - Đợi em tí Ray, đợi em ở thang máy nhé.

      chạy ngược lại, khuất sau góc hành lang và đuổi kịp người đàn ông rảo bước.

      - Xin ông làm ơn. Tôi có chuyện muốn .

      Tiến sĩ Gerard nhìn sửng sốt. tiến lên và nắm lấy tay ông.

      - Họ đưa tôi ! Họ định giết tôi … Tôi thực thuộc về họ, ông biết mà. Tên của tôi phải là Boynton …

      vội vã tiếp tục, những lời cứ thế tuôn ra và líu ríu vào nhau.

      - Tôi tin ông mới bí mật này của tôi. Tôi là …tôi là người của hoàng gia, đấy! Tôi là người kế thừa ngai vàng. Vì thế mà …kẻ thù luôn ở xung quanh tôi. Họ cố đầu độc tôi … Bằng tất cả mọi thứ … Nếu như ông có thể giúp tôi … trốn thoát …

      bỏ dở câu khi nghe có tiếng bước chân.

      - Jinny …

      Bằng cử chỉ tự nhiên rất duyên dáng, đưa ngón tay lên môi ra hiệu bí mật, và nhìn Gerard khẩn khoản. chạy ngược lại.

      - Em đến đây, Ray.

      Tiến sĩ Gerard bước , ngạc nhiên kể xiết. Ông chậm rãi lắc đầu; đôi lông mày hơi nhíu lại.
      Prunus Ngọcpiipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :