1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 40:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương



      Lúc Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên đến đỉnh Bồ Tát giữa trưa.

      Tuy mùa ế hàng, nhưng Dương Chiêu cảm thấy cuối thu là thời điểm tuyệt vời để du lịch, thời tiết quá nóng cũng quá lạnh, dù khí ẩm ướt nhưng nhiệt độ rất cao.

      Đỉnh Bồ Tát là cách gọi của người Mãn, ý là nơi ghi lại kinh văn của Bồ Tát. Dương Chiêu vừa vừa giải thích cho Trần Minh Sinh. Bọn họ để hành lý trong phòng, lúc chỉ đem theo balô .

      Dương Chiêu chỉ ngọn núi trước mắt: “Đây là núi Linh Tựu, đỉnh Bồ Tát ở núi này.”

      mang theo hành lý nên đỡ Trần Minh Sinh càng dễ dàng, tay khoác cánh tay Trần Minh Sinh.

      Lúc bọn họ lên đến đỉnh Bồ Tát, Dương Chiêu nhìn bậc thang dài kia, trầm mặc.

      cảm thấy giống như quên hết mọi lo lắng.

      Trần Minh Sinh vẫn đứng cạnh bậc thang cùng, vịn cây cột đá giữa hai bậc thềm. quay đầu thấy Dương Chiêu ngây người, chợt hỏi: “Nơi này có điển tích gì đặc biệt ?”

      Dương Chiêu lấy lại tinh thần, lên : “ có gì, trăm lẻ tám bậc thang, hầu như chùa nào cũng có.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn đường, bước lên từng bậc.

      Dương Chiêu lại : “Theo cách nhà Phật, lên đến này là dẫm nát trăm lẻ tám nỗi phiền muộn của con người dưới chân.”

      Trần Minh Sinh vui vẻ hỏi: “Vậy chỉ dẫm được năm mươi tư nỗi thôi đúng ?”

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, hít sâu hơi, thản nhiên : “ phải tính như vậy.”

      Xung quanh họ cũng có mấy người leo núi, chỉ có số khách du lịch, còn phần đông là người lớn tuổi.

      khoảng phần ba đường, Dương Chiêu với Trần Minh Sinh: “Ngồi xuống nghỉ .”

      Trần Minh Sinh quay sang nhìn : “ mệt.”

      Dương Chiêu : “Em mệt.”

      kéo Trần Minh Sinh ngồi xuống cạnh bậc thang, thềm đá lạnh lạnh xua chút nóng nực. Dương Chiêu lấy chai nước trong balô đưa cho Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh uống ngụm.

      Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh vẫn nhìn xuống dưới. Dương Chiêu cũng nhìn theo, nhà sư mặc áo cà sa đỏ, hở bên vai, dập đầu cầu nguyện những bậc thang kéo dài.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em xem, ông ấy cầu nguyện điều gì?”

      “Em biết.” Dương Chiêu , “Trong kinh Phật , dập đầu chủ yếu để cầu xin trí tuệ, là cách tu hành. Em nghe , có nhiều nhà sư cả đời dập đầu hàng trăm vạn lần.”

      Trần Minh Sinh nhìn nhà sư quỳ gối thềm đá: “Trăm vạn lần…” cười thản nhiên: “Em nghĩ bọn họ dập đầu đến cùng cũng quên ước nguyện của mình chứ.”

      Dương Chiêu dừng lát: “Em đâu phải bọn họ nên biết.”

      Trần Minh Sinh quay lại nhìn : “Em đến đây có ước nguyện gì ?”

      Dương Chiêu nhìn vào mắt Trần Minh Sinh, ánh mắt của tựa như mang theo nét thanh lương của Ngũ Đài Sơn.

      Dương Chiêu hơi mơ màng.

      Chỉ trong phút chốc, Dương Chiêu nghĩ, chỉ trong phút chốc, kết giao linh hồn của họ trở thành dấu hiệu khắc sâu. Sau thời khắc đó, mỗi hành động, câu , ánh nhìn chăm chú lại càng khắc sâu đầy ý nghĩa.

      Ý nghĩa đó giấu kín tận tâm hồn, khiến Dương Chiêu dám bừa.

      lúc sau, Dương Chiêu mới ——

      “Có.” nhìn ánh mắt thăm thẳm của Trần Minh Sinh: “Em có ước nguyện.”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Em có ước nguyện gì, nghe với.”

      Dương Chiêu: “Ước nguyện này em cho Bồ Tát nghe, thể nghe được.”

      Trần Minh Sinh: “Bồ Tát ở cao như vậy, chắc chắn nghe thấy.”

      Dương Chiêu đưa tay đẩy Trần Minh Sinh, sau đó đứng lên: “Mình thôi.”

      Lần này, bọn họ thẳng lên tới đỉnh.

      Sắc mặt Trần Minh Sinh đổi nhưng Dương Chiêu sắp thở ra hơi. dựa vào cột đá, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

      Xung quanh có vài du khách nghỉ ngơi, ông lão ngồi đối diện Trần Minh Sinh, nhìn chân , sau đó giơ cao ngón tay cái về phía .

      Trần Minh Sinh: “…”

      hơi xấu hổ gật đầu với ông cụ. Dương Chiêu ngồi cười bên cạnh.

      Trần Minh Sinh quay đầu, khẽ hỏi Dương Chiêu: “Em cười gì thế?”

      Dương Chiêu : “Em cười mà cũng quản nữa sao?”

      Trần Minh Sinh kéo tay , nét mặt mang theo ý cười: “Em cười sao quản chứ.”

      Ông cụ đối diện cười vui vẻ: “Vợ chồng son, ha ha.”

      Dương Chiêu cảm giác tay Trần Minh Sinh hơi cứng lại, giương mắt nhìn , khóe miệng cong lên: “ sao thế?”

      Ánh mắt của hơi khiêu khích, Trần Minh Sinh nhìn chăm chú hồi, sau đó chịu thua, mỉm cười quay đầu .

      Dương Chiêu kéo tay , Trần Minh Sinh gì.

      “Tình cảm ngọt ngào quá.” Ông cụ lên tiếng.

      Dương Chiêu nhìn ông mỉm cười, thản nhiên : “Cám ơn ông.”

      Lúc quay lại nhìn Trần Minh Sinh, thấy nụ cười của mang theo thản nhiên lại có chút bất đắc dĩ.

      Các đại điện đỉnh Bồ Tát bố trí các tượng điêu khắc, mang nhiều đặc trưng của Phật giáo Tây Tạng. Trong Đại Hùng Bảo điện, phía sau phụng thờ Phật Tỳ Lô, Phật A Di Đà và Phật Dược Sư, phía trước phụng thờ tượng Tông Khách Ba (Tsongkhapa) người sáng lập Lạt Ma giáo Hoàng giáo.

      Dương Chiêu chuẩn bị tiền lẻ bỏ vào các hòm công đức.

      Dường như Dương Chiêu rất hứng thú với tượng Phật và tranh kinh văn nhà Phật, đứng ngắm đến ngây người. Trần Minh Sinh : “ ra ngoài hút thuốc, em cứ xem từ từ nhé.”

      Dương Chiêu quay lại hỏi: “ thích xem à?”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “ tin Phật.”

      Dương Chiêu tò mò nhìn : “Vậy tin gì?”

      Trần Minh Sinh dừng lại suy nghĩ lát, sau đó : “Hình như… tin gì cả.”

      Dường như Dương Chiêu cũng nghĩ tới câu trả lời này, bèn với : “ , em ra nhanh thôi.”

      “Ừm.”

      Trần Minh Sinh ra ngoài hút thuốc.

      Ngôi chùa đỉnh Bồ Tát mang phong cách cổ xưa, mỗi cây đại thụ cao sừng sững, che khoảng trời như kể lại chuyện xưa của ngôi chùa này. Những tảng đá màu xanh mang theo hơi nước ẩm ướt, tụ lại thành từng giọt như hạt châu.

      Trần Minh Sinh tựa vào cột đá, nhìn dòng du khách xếp hàng chờ dâng hương ở điện Văn Thù kế bên.

      Có lẽ chùa chiền có sức mạnh đặc biệt khiến gió thổi chậm hơn, chim bay chậm hơn và thời gian trôi rất chậm.

      Trần Minh Sinh tin Phật.

      nhớ lại cuộc sống của mình trước giờ, nhớ lại lúc căng thẳng nhất, khẩn cấp nhất, những lúc khiến người ta nghẹt thở nhưng hầu như chưa từng cầu xin Phật tổ phù hộ.

      Những lúc đó, suy nghĩ điều gì?

      Trần Minh Sinh yên lặng cúi đầu, nhớ lại ký ức xưa khiến bỗng bật cười. lắc đầu, đưa điếu thuốc lên miệng.

      Nghĩ gì chứ?

      Đương nhiên là nghĩ làm sao để giữ mạng sống.

      Gió nhàng thổi qua, Dương Chiêu dừng trước gian phòng thờ .

      Gian phòng thờ nằm phía sau tượng Bồ Tát, có mảnh sân, bên trong sắp xếp theo kiểu từng phòng , thờ phụng mấy bức tượng Phật. Dương Chiêu ngước nhìn chỉ dừng chân.

      Nền và tường trát xi măng. bức tượng Bồ Tát đặt chiếc bàn đơn giản.

      Tượng Bồ Tát này có năm đầu, màu sắc ràng, phủ lớp bụi mỏng.

      Nơi này rất khuất, bóng người, vô cùng im ắng.

      Dương Chiêu đứng trước tượng Bồ Tát, từ từ chắp tay hành lễ, nhắm mắt lại, cúi đầu khấn vái.

      Trần Minh Sinh hút thuốc xong, lúc trở về tìm Dương Chiêu liền thấy hình ảnh này —— ở góc sáng sủa của ngôi chùa, có mặc trang phục đơn giản, cúi đầu cầu nguyện trước bức tượng Phật bé.

      Trong khoảnh khắc đó, Trần Minh Sinh dừng chân, về phía trước, cũng gọi .

      chợt có ý nghĩ hơi ích kỷ, hy vọng Dương Chiêu có thể đứng lâu chút.

      có cảm giác, người trong đầu Dương Chiêu lúc này nhất định là .

      Trần Minh Sinh xác định ràng, tin Phật. Nhưng tại, cảm thấy hơi nghi ngờ, vì lúc người con kia đứng cầu nguyện trước mặt Bồ Tát, thực có cảm giác mình được phù hộ.

      Cảm giác này khiến muốn khóc.

      Vì thế hình ảnh này trở thành bức tranh quan trọng nhất trong cuộc đời Trần Minh Sinh. Trong bức tranh này mỗi nhành cây, ngọn cỏ, viên gạch đều trở thành ký ức quý giá nhất của .

      Trần Minh Sinh ôm Dương Chiêu từ phía sau.

      Dương Chiêu hề giãy dụa.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Sao lần nào em bị hù thế?”

      Dương Chiêu thản nhiên : “Em ngửi thấy mùi hương của .”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Em cầu nguyện gì thế?”

      Dương Chiêu : “Em rồi, em cầu nguyện với Bồ Tát, cho nghe đâu.”

      “Được rồi.” Trần Minh Sinh cũng hỏi nhiều, nâng cằm Dương Chiêu, dịu dàng hôn lên môi .

      Người mang theo mùi thuốc lá nồng đậm, Dương Chiêu bừng tỉnh trong nụ hôn ấm áp: “ để ý chút chứ, đây là chùa mà.”

      “Ừm…” Trần Minh Sinh ngẩng đầu, như với Bồ Tát: “Rất xin lỗi.”

      Dương Chiêu: “…”

      kéo Trần Minh Sinh ra ngoài, vừa vừa : “Em thấy đưa đến đây là quyết định sai lầm.”

      Trần Minh Sinh đáp ngay: “, thích nơi này.”

      Dương Chiêu sửng sốt, Trần Minh Sinh ít khi biểu vui buồn chính xác như vậy. Bước chân của chậm lại: “Thích nơi này?”

      “Ừm.” Trần Minh Sinh nhìn phía trước, Dương Chiêu vẫn nghiêng đầu nhìn , Trần Minh Sinh quay lại hỏi: “Em sao thế?”

      sao.” Dương Chiêu và Trần Minh Sinh xuống núi theo lối sau của đỉnh Bồ Tát.

      Bậc thang sau núi quanh co hơn nhiều so với phía trước, Dương Chiêu xuống, vừa nhìn : “ cẩn thận nhé.”

      Trần Minh Sinh chống nạng, vịn bên cạnh, xuống từng bước.

      Bậc thang bị thiếu nhiều bậc, Dương Chiêu nhìn mà mất hồn, vội kêu lên: “Đừng vội, vững vàng chút.”

      sao mà…” Trần Minh Sinh với Dương Chiêu vẻ hơi bất đắc dĩ: “Em thấy ngã khi nào chưa?”

      Dương Chiêu nhìn : “Lúc ở trường trung học thực nghiệm, em đỡ ngã rồi.”

      Trần Minh Sinh chỉ cho có ngờ Dương Chiêu trả lời nhanh như vậy, xoa mũi: “Nhưng cũng ngã mà…”

      Dương Chiêu lại tiếp: “Vì ở đó bằng phẳng, giống nơi này, ngã từ đây thử xem?”

      Môi Trần Minh Sinh mấp máy nhưng gì.

      Dương Chiêu: “Đưa nạng cho em, vịn bên cạnh mà .”

      Trần Minh Sinh dám cãi lại, đưa nạng cho Dương Chiêu, còn mình vịn bậc thang bên cạnh từ từ xuống.

      Đến lúc dạo xong đỉnh Bồ Tát là chiều tối.

      Dương Chiêu: “Ngày mai chúng ta ngắm tháp kỹ hơn, giờ ăn cơm trước .”

      Con đường từ quảng trường đến đỉnh Bồ Tát có nhiều quán cơm và đồ ăn vặt, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đến con phố ngăn nắp đó, chọn quán cơm.

      Chọn đồ ăn xong, phục vụ hỏi: “ chị uống gì?”

      Dương Chiêu theo bản năng tính nước khoáng, Trần Minh Sinh lại trước: “Cho tôi hai chai bia.”

      Dương Chiêu quay sang: “Trần Minh Sinh?”

      Trần Minh Sinh: “Hửm?”

      Phục vụ hỏi: “ chị còn gọi thêm gì ?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “.”

      Phục vụ xuống, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “ nghĩ sao mà uống bia?”

      Trần Minh Sinh nhìn tay mình: “Dù sao cũng chẳng làm gì.”

      Dương Chiêu ngẫm lại, cũng đúng, du lịch vốn để thư giãn, uống chút rượu bia cũng bình thường. nhìn phục vụ: “Ngại quá, cho thêm hai chai bia nữa.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Dương Chiêu nhìn : “Em uống với .”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Được.”

      Kết quả là dọn đồ ăn lên, hai người ai đụng đũa. Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu: “Sao em ăn?”

      Dương Chiêu : “Ăn nhiều uống nổi.”

      Trần Minh Sinh bật cười: “Đây đâu phải nhiệm vụ, cần phải uống hết, em uống hết đưa .”

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Có vẻ như nghĩ tửu lượng của em rất kém.”

      Trần Minh Sinh cầm đũa, gì.

      Tuy nhưng những gì cần đều hết lên mặt.

      Dương Chiêu tựa vào ghế, khoanh tay, cười lạnh nhìn Trần Minh Sinh: “Ngài Trần, đôi khi tôi cảm thấy ngài hơi có tư tưởng trọng nam đấy.”

      Trần Minh Sinh ngước lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng phát ra từ nội tâm của Dương Chiêu, khẽ lắc đầu: “ có.” xong nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm: “ dám.”

      Dương Chiêu tiếp lời: “Em học đại học ở học viện mỹ thuật Nga đó.”

      Trần Minh Sinh sửng sốt, Dương Chiêu chưa từng kể chuyện của cho nghe, khẽ cười: “ ư? Hình như ở đó có nhiều du học sinh lắm. Em —— “

      chưa hết câu, Dương Chiêu đưa tay ngăn lại.

      Năm ngón tay khép lại, đường chỉ tay nét, gọn gàng.

      “Ý em với về du học sinh ở đó, Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu thu tay về: “Người Nga rất thích uống rượu, em muốn cho biết, khoa em cũng bị bủa vây trong đám sâu rượu đó. Nếu cảm thấy tửu lượng của em chỉ là trò trẻ con lầm rồi.”

      Trần Minh Sinh chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

      Bia đưa lên, Dương Chiêu lấy hai chai tới trước mặt mình. Trần Minh Sinh nhìn tư thế của , cảm thấy ổn.

      “Hay là…” Trần Minh Sinh , “Chúng ta đừng uống nữa.”

      Dương Chiêu quay đầu hỏi: “Vì sao?”

      Trần Minh Sinh được lý do.

      Dương Chiêu tự giải thích luôn: “ muốn giữ thể diện cho em sao? cần đâu.” Dương Chiêu khui hai chai bia, vừa rót cho mình vừa : “ uống sao biết em có uống bằng .”

      Trần Minh Sinh đành phải khui hai chai rót ra, hai người cụng ly, uống sạch ly đầu tiên.

      Trần Minh Sinh gắp đồ ăn cho Dương Chiêu: “Em uống từ từ thôi, ăn chút trước .”

      Dương Chiêu bốc củ đậu phộng, sau đó lại rót thêm ly.

      Trần Minh Sinh : “Uống chậm thôi, chậm thôi.”

      Kết quả là tối hôm đó bọn họ uống hết chín chai bia, Dương Chiêu uống đến chai thứ tư gục luôn, Trần Minh Sinh uống hết nửa chai còn lại.

      Sau khi uống xong, còn kêu thêm chai, uống sạch, tiếp đó chia vỏ chai ra làm hai – bên bốn, bên năm, chụp hình làm bằng chứng, để sáng mai chuyện phải trái với .

      Lúc đỡ Dương Chiêu ra ngoài, trời sẩm tối.

      Nhân viên của quán hỏi có cần giúp đỡ , Trần Minh Sinh khéo léo từ chối. Tay phải chống nạng, tay trái đỡ Dương Chiêu, chật vật về phòng trọ.

      là đỡ nhưng ra là xách về nhà, tay Trần Minh Sinh choàng lưng , dùng sức đỡ lên bậc thềm.

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn chân mình, mệt mỏi bật cười.

      “Này, Dương, phải lúc học bị vây trong đám sâu rượu sao.” Trần Minh Sinh thở hổn hển, ôm tựa vào ven đường nghỉ mệt.

      thể kìm lòng, lại nhớ về quá khứ, thực lòng hy vọng mình có thể bế bổng lên, dễ dàng trở về phòng nghỉ ngơi.

      Có điều tại làm được.

      Nhưng vẫn ôm chặt . Trần Minh Sinh nghĩ đến đây, cánh tay lại càng siết chặt. ngẩng đầu, thấy trăng mọc ở phía chân trời. Có lẽ do tác dụng của cồn, Trần Minh Sinh cảm thấy cảm xúc trong lòng sâu sắc và tươi đẹp, trong vòng tay quá ấm áp và chân .

      Ấm áp đến mức muốn buông tay dù chỉ giây.

      Vất vả trở lại phòng, Trần Minh Sinh đặt Dương Chiêu lên giường, sau đó đóng cửa lại.

      Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

      Trần Minh Sinh bật đèn, đón ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài, nhìn Dương Chiêu ngủ.

      nhàng phủ lên ngực , hôn môi .

      chạm vào khuôn ngực mềm mại của , liếm mút chiếc cổ trắng ngần của .

      Cả người Dương Chiêu thoảng mùi cồn hoà cùng mùi nước hoa, tràn đầy trong hơi thở của , Trần Minh Sinh cảm giác mình cũng say theo.

      Bỗng dưng, nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu.

      Dương Chiêu tỉnh lại, mở to mắt nhìn .

      Ánh mắt của đầy đam mê, trong trẻo nhưng pha chút ánh sáng lạnh lùng, khuôn mặt mang theo nét cười vừa say mê vừa dịu dàng.

      Trần Minh Sinh như mê mẩn.

      đôi tay ôm lấy đầu của , khẽ dùng sức, chóp mũi họ chạm vào nhau.

      Trần Minh Sinh run rẩy ôm lấy .

      “Dương Chiêu…” Trần Minh Sinh gọi tên bằng chất giọng khàn khàn.

      Dương Chiêu nhàng trả lời: “Ừm.”

      Trái tim Trần Minh Sinh như bị cơn lốc xoáy lớn bao phủ, cánh tay dùng sức như thể ôm được khúc gỗ cứu mạng giữa dòng nước xoáy.

      “Em bằng lòng…” ngập ngừng.

      hết câu, Dương Chiêu lẳng lặng chờ .

      Tiếng hít thở Trần Minh Sinh rất nặng nề, mùi cồn, mùi thuốc lá, và mùi của người phụ nữ này vây quanh . nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, có chuyện nhớ được, có chuyện nhưng tất cả đều tuôn ra trong đầu .

      【 Hôm nay, con phải nhớ kỹ, mẹ đặt cho con cái tên này chính là để con khắc ghi ngày tháng này cả đời. 】

      【 Tôi biết nguyên nhân các cậu thi vào trường cảnh sát! Nhưng vào đây phải tuân thủ phép tắc! 】

      【 Cậu hãy suy nghĩ kỹ, trước khi quyết định, tôi có thể cho cậu thời gian, để cậu tự do, cho cậu suy xét trọn vẹn. Nhưng khi quyết định, tôi cho phép cậu đổi ý. 】

      【 Làm hay . 】



      【 Cậu trai trẻ, tệ chút nào, cậu tên gì? —— Tôi tên Giang Danh. Giang trong Trường Giang, Danh trong Danh Tính. 】

      Những mảnh ký ức hỗn độn như trộn lẫn vào nhau, xé tan suy nghĩ của Trần Minh Sinh thành từng mảnh. Những mảnh vỡ vụn nát đó cuối cùng ngưng kết lại khoảnh khắc kia.

      Chúng kết lại thành hình ảnh.

      Tại góc chùa sáng sủa, bóng người qua lại, lặng lẽ cúi đầu cầu nguyện trước Bồ Tát.

      Trái tim Trần Minh Sinh liền trấn tĩnh lại.

      Có hay … Trần Minh Sinh nghĩ, có hay , dù chỉ trong khoảnh khắc, tôi thuộc về chính tôi.

      “Dương Chiêu.” Trong căn phòng tối, Trần Minh Sinh cúi đầu: “ muốn cưới em.”

      Thời gian im lặng, núi rừng im lặng, nhưng ba ngàn Bồ Tát tại thế giới này như thầm bên tai.

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, thấy ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Dương Chiêu, ánh trăng bàng bạc, lạnh lẽo, nhưng nét cười mặt Dương Chiêu rất bình thản.

      Trần Minh Sinh khàn giọng: “Xin em …”

      muốn em gì.” Dương Chiêu hỏi lại.

      Trần Minh Sinh cúi đầu, cắn chặt răng, nên lời.

      Dương Chiêu từ từ ngồi dậy, đẩy vai Trần Minh Sinh để nằm xuống giường. Ánh sáng cảm nhận được là từ ngoài cửa sổ, ngọn tháp màu trắng kia nhìn thân thiết và chân , nhưng vẫn nhìn về nơi đó mỉm cười thản nhiên, thầm: “Các vị rất linh…”

      Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn .

      Dương Chiêu quay sang, nhàng hôn lên trán Trần Minh Sinh.

      thường hôn môi , đây là lần đầu tiên hôn trán .

      Hôn xong, Dương Chiêu ngồi xuống, cúi đầu nhìn , cười hạnh phúc như bé mới lớn:

      “Trần Minh Sinh, vừa gặp là duyên phận trời ban. Đêm nay, tình của em được đơm hoa kết trái.”



      Hết chương 40
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 41:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương



      “Trần Minh Sinh, vừa gặp là duyên phận trời ban. Đêm nay, tình của em được đơm hoa kết trái.”

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, ánh mắt tan ra thành nước.

      Dương Chiêu vuốt ve khuôn mặt : “Làm gì mà nhìn em như vậy.” cúi người xuống hôn lên chóp mũi , “ nên yếu đuối, Trần Minh Sinh.” tự cởi cúc áo của mình: “Đừng bao giờ…”

      Tay Dương Chiêu chậm rãi di chuyển xuống dưới, Trần Minh Sinh ôm , khẽ cười, muốn lật người lên .

      Dương Chiêu thấy làm thế bèn vùi mặt vào hõm vai Trần Minh Sinh. Giọng Trần Minh Sinh trầm thấp lại đầy từ tính thầm bên tai : “Em muốn?”

      Dương Chiêu đương nhiên muốn, nhưng thầm muốn hoàn toàn khác bị đối phương nhìn ra.

      Dương Chiêu hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng.

      Trần Minh Sinh ôm , cười khẽ: “Trước đây em như thế.”

      Dương Chiêu ngẩng đầu, đặt cằm lên ngực Trần Minh Sinh: “Trước đây em thế nào?”

      Trần Minh Sinh im lặng.

      Dương Chiêu lại hỏi: “ thử xem.”

      Trần Minh Sinh nghĩ ngợi: “Dù sao cũng rất lợi hại.”

      Dương Chiêu vẫn còn men say, nghe Trần Minh Sinh xong, khóe miệng cong lên, lắc đầu: “Hình như giống khen.”

      Trần Minh Sinh: “Sao lại giống khen.”

      Dương Chiêu: “Nghe chẳng giống tý nào.”

      Dương Chiêu nằm người Trần Minh Sinh, cảm giác được thân thể dưới người rất vững vàng, đó là cảm xúc thể hình dung, làm Dương Chiêu cảm thấy toàn bộ thế giới đều đầy sức sống.

      Nếu là trước kia, đánh chết Dương Chiêu cũng tin mình và người đàn ông có thể chuyện kiểu này được mười phút, nhưng tại chỉ làm mà còn cảm thấy trong lòng vô cùng khoan khoái.

      Trần Minh Sinh đưa tay cởi quần áo , hôn lên môi , lên bờ vai láng mịn, vuốt ve thân thể mịn màng của .

      Dương Chiêu bị bàn tay to lớn của chạm vào, cảm thấy thân thể khô nóng, cởi áo khoác của , đặt tay lên ngực Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh nhàng xoay lại đặt Dương Chiêu dưới người.

      Căn phòng bé, vô cùng đơn giản, hầu như có thứ gì này tựa như tình cảm bọn họ —— tối tăm, thấy được gì. Chỉ có khung cửa gỗ đơn sơ, sau khi khép lại ai có thể nhìn thấy bên trong.

      Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu, vì sao lúc trước theo đuổi , cũng hỏi , nếu phải bị cụt chân phải liệu bọn họ có thể bắt đầu hay .

      nghĩ đến giả thiết, cũng muốn truy hỏi.

      Trần Minh Sinh hôn Dương Chiêu lúc ngủ thiếp .

      biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là say, có lẽ là mệt mỏi, cũng có thể là những phiền nhiễu tận đáy lòng được cởi bỏ. Tóm lại, khiến Trần Minh Sinh dục vọng dâng trào khó lòng nhịn được lăn ra ngủ chẳng thèm nể mặt.

      Lúc Trần Minh Sinh nhận ra điều này, cũng sửng sốt.

      “Dương Chiêu?”

      Dương Chiêu ngủ trong lòng bình yên, khóe miệng vẫn mang nét cười.

      Trần Minh Sinh nhàng vỗ vỗ lên mặt Dương Chiêu, cũng có phản ứng gì.

      Trần Minh Sinh thấy thực ngủ say bèn giảm bớt lực nằm xuống gối.

      nhìn ra ngoài cửa sổ tối như mực, cười bất đắc dĩ.

      “Cũng biết những lời đêm nay, sáng mai thức dậy em còn nhớ được bao nhiêu…”

      Ngày hôm sau, lúc Trần Minh Sinh rời giường, Dương Chiêu chuẩn bị xong. dậy sớm hơn Trần Minh Sinh rất nhiều, ra ngoài bộ vòng rồi còn ra phía sau tắm rửa.

      Lúc Trần Minh Sinh leo xuống giường, Dương Chiêu vừa vào nhà, tay xách theo túi .

      dậy rồi à?” Dương Chiêu bước qua, đặt túi giấy sang bên: “Em mua đồ ăn sáng rồi, muốn ăn chưa?”

      Trần Minh Sinh vò vò tóc, ngồi xuống.

      “Em dậy sớm thế?”

      “Sớm đâu, hơn tám giờ rồi đấy.”

      Dương Chiêu bước qua sắp xếp lại hành lý, Trần Minh Sinh nhìn bóng dáng , chợt thấy hoảng hốt.

      Dương Chiêu quay lại thấy ánh mắt Trần Minh Sinh, : “Sao chưa dậy, nhanh lên, chúng ta phải lên ngắm ngọn tháp đó nữa.”

      Trần Minh Sinh gì, im lặng nhìn , ánh mắt có phần uể oải.

      Dương Chiêu xong, tiếp tục thu dọn quần áo, đến lúc chuẩn bị túi xách xong xuôi vẫn thấy Trần Minh Sinh ngồi giường.

      Dương Chiêu ném cái túi tới trước mặt , Trần Minh Sinh đón được giữa trung.

      “Còn chưa tỉnh ngủ?” Dương Chiêu đến bên giường: “Em tự ra ngoài đây.”

      Trần Minh Sinh thả cái túi xuống, giữ chặt tay Dương Chiêu, kéo ngồi xuống cạnh mình.

      Dương Chiêu nhàng mỉm cười: “ tắm , người bốc mùi rồi kìa.”

      Trần Minh Sinh lười biếng hỏi: “Mùi gì vậy?”

      Dương Chiêu thản nhiên: “Dù sao cũng phải mùi thơm.”

      Trần Minh Sinh buông tay ra, lại nằm xuống. Dương Chiêu : “ lại xấu tính nữa rồi, em phải đây.”

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, cảm thấy ánh mắt kia khiến thể trốn tránh, giống bị nhìn thấu từ trong ra ngoài, lại giống có người uy hiếp, cản trở khiến vừa muốn chạy trốn vừa muốn bật cười.

      Dương Chiêu định để tiếp tục nhìn như vậy, đứng lên, chuẩn bị ra ngoài.

      “Em còn nhớ ?” Trần Minh Sinh bỗng nhiên hỏi.

      Dương Chiêu quay đầu: “Nhớ chuyện gì?”

      Khuôn mặt Trần Minh Sinh dịu dàng nhìn : “Chuyện tối hôm qua, em còn nhớ ?”

      “À.” Dương Chiêu hiểu muốn chuyện gì: “ cầu hôn em, em nhớ rất

      Trần Minh Sinh: “…”

      Trần Minh Sinh hít sâu hơi, chậm rãi quay đầu .

      Dương Chiêu bỗng cảm thấy mình cần phải nữa.

      đến bên giường, nhìn từ xuống: “Trần Minh Sinh, mắc cỡ à?”

      tay Trần Minh Sinh đặt trán, tay kia che nửa khuôn mặt. Sau đó, mới trả lời Dương Chiêu: “…”

      ?” Dương Chiêu khoanh tay: “Vậy che mặt làm gì, nhìn em này.”

      Trần Minh Sinh bỏ tay xuống ngay, nhưng hai người nhìn nhau chưa đến giây, Trần Minh Sinh lại che mặt.

      Dương Chiêu bật cười, ngồi xuống giường: “Trần Minh Sinh, kỳ lạ.”

      Giọng Trần Minh Sinh trầm thấp: “Kỳ lạ chỗ nào?”

      Dương Chiêu : “Đôi lúc em cảm thấy cứng đầu cứng cổ, có khi lại thấy da mặt mỏng muốn chết.”

      Trần Minh Sinh : “… ?”

      Dương Chiêu kéo tay Trần Minh Sinh che mặt xuống, trịnh trọng với : “Tối hôm qua cầu hôn em, em bằng lòng. Trần Minh Sinh, em nhớ rất .”

      Tai Trần Minh Sinh đỏ lên, ngồi lên, ôm lấy Dương Chiêu.

      Dương Chiêu ôm tấm lưng rắn chắc của , nhàng hỏi: “ có lễ vật đính hôn cho em ?”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu: “Em muốn lễ vật gì?”

      Dương Chiêu mỉm cười: “Em đùa thôi, em muốn gì cả.” đứng lên với Trần Minh Sinh: “Nếu muốn làm em vui mau đứng lên tắm, càng ngày càng lười rồi đấy.”

      xong liền xách túi ra khỏi phòng, Trần Minh Sinh nhìn qua cửa sổ, Dương Chiêu ra khỏi phòng, trò chuyện với dì bán hoa quả, sau đó tản bộ.

      ngồi nguyên chỗ cũ suy nghĩ.

      Lễ vật đính hôn…

      Dương Chiêu ra ngoài dạo hơn mười phút quay lại. Lúc trở về có ai trong phòng. Dương Chiêu nghĩ cuối cùng cũng rời khỏi giường.

      Phía sau có tiếng nước chảy, lúc Dương Chiêu ngang qua cửa, vô tình xốc rèm cửa lên, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài như bị chôn chân tại chỗ.

      Căn phòng cũ kỹ này có phòng tắm, nhưng cũng có gian nhà tắm , có bậc thềm. có vòi tắm hoa sen, chỉ có vòi nước gắn vào ống dây mềm để lấy nước, lúc Dương Chiêu tắm trong đó tốn rất nhiều công sức. Còn Trần Minh Sinh ngược lại, vào nhà tắm mà kéo thẳng ống nước ra bên ngoài tắm rửa.

      Đương nhiên cởi hết quần áo, phía dưới mặc quần đùi sọc bằng thun co giãn, dài vừa bằng bên chân cụt của . Chiếc quần ướt sũng, dính sát vào người , vẽ từng đường nét thân thể.

      Dương Chiêu cảm thấy tay mình siết chặt, suýt chút nữa là giật đứt luôn tấm rèm cửa. bình tĩnh lại, kéo tấm rèm xuống, mở cửa sau ra. tay Trần Minh Sinh giơ cao vòi nước đầu, tay kia kỳ cọ khắp người.

      Hơi nước ấm áp tràn trong khí tạo nên màn sương trắng mờ mờ, Dương Chiêu lên phía trước, Trần Minh Sinh thấy , ngẩng đầu lên.

      Dương Chiêu hỏi: “ làm gì ngoài này thế?”

      Trần Minh Sinh tỉnh bơ: “Tắm rửa.”

      Dương Chiêu: “…”

      “Sao tắm ngoài này?”

      Trần Minh Sinh lau mặt: “Bên trong chật quá, lại có bậc thang, đứng vững.”

      Dương Chiêu nhíu mày, Trần Minh Sinh mỉm cười: “Dù sao cũng ra rồi, nhanh thôi mà.”

      Dương Chiêu : “Nhân tiện giặt luôn quần áo à?”

      Môi Trần Minh Sinh mấp máy, cuối cùng lại xối nước lên người. Dương Chiêu đứng bên cạnh ngắm nhìn, chân trái mang chiếc dép nhựa, đứng vững vàng giữa sân sau.

      Tại nơi núi rừng nguyên sinh này, có lẽ con người cũng trở về nguyên bản. Dương Chiêu tựa vào cửa sau, lẳng lặng cười, nhìn Trần Minh Sinh tắm rửa, kỳ cọ thân thể.

      giúp chặn cửa hay làm gì khác, cũng biết được.

      Tắm rửa xong, Dương Chiêu mang quần áo mới cho Trần Minh Sinh thay, bỏ quần áo mặc ngày hôm qua vào túi, để trong chậu tối về giặt.

      ăn đồ ăn sáng em mua chưa?” Dương Chiêu hỏi.

      ăn rồi.” Trần Minh Sinh , “Mình thẳng lên tháp .”

      “Được.”

      Dì chủ nhà chỉ cho hai người con đường tắt gần nhất. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh nhanh chậm, đến gần giữa trưa mới lên đến ngọn tháp.

      Ngọn tháp này thấp hơn đỉnh Bồ Tát, lên thoải mái hơn nhiều, trong sân tháp có thể nhìn các nhà sư. Hơn nữa, nơi này giống như nơi tụ họp của các nhà sư, họ mang theo ván, miếng lót trải bên cạnh bức tường Phật, phía trước là dòng người dâng hương lễ Phật cúi đầu khấn vái.

      Thời điểm này, du khách quá đông. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ngồi nghỉ ngơi bên cạnh lan can đá ở cửa ra vào, nhìn từng nhóm Phật tử dập đầu cầu nguyện trước tượng Phật.

      Ánh mặt trời ban trưa ấm áp sáng ngời, trời trong xanh, thỉnh thoảng có vài cụm mây vắt qua khiến đất trời càng rạng rỡ hơn. Dương Chiêu kéo tay Trần Minh Sinh, dựa vào vai .

      “Lên đó xem thử nhé em?” Ngồi hồi, Trần Minh Sinh với Dương Chiêu. chỉ ngọn tháp màu trắng, khoảng cách rất gần khiến ngọn tháp có vẻ cao lớn hơn, đường nét mộc mạc nhưng tinh xảo, màu sắc đơn giản thánh thiện, từ dưới tháp nhìn lên khiến người ta có cảm giác bầu trời tươi đẹp cách nguyên vẹn.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên đến đỉnh tháp, nhìn xuống phía dưới là những vòng tròn, mấy trăm vòng tròn bằng đồng quấn quanh từ chân tháp lên đỉnh. Các nhà sư và du khách di chuyển theo thứ tự, qua mỗi vòng đều nhàng gõ gõ lên ống đồng. Những tiếng vang thánh thoát phát ra từ những ống đồng này nhanh chóng lan tỏa theo hình tròn, giống như vĩnh viễn ngừng lại.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh di chuyển quanh những ống tròn kia, bọn họ chỉ đứng đó nhìn và nghe.

      Buổi chiều, hai người trở về phòng trọ, sau khi nghỉ ngơi lại dạo con phố qua ngày đầu tiên.

      Những cửa hàng sát nhau ngã tư đường, chủ yếu bán kinh Phật hoặc đặc sản vùng biên giới phía Tây.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh vào cửa hàng, bên trong đốt trầm hương, tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm khiến gian hàng mang phong cách cổ xưa.

      Dương Chiêu cầm cái khăn quàng cổ, hình vuông, khổ rất lớn, chủ cửa hàng bước lại: “Đây là khăn quàng cổ của các nữ tu, chất lượng rất tốt, có thể dùng làm khăn quàng hay áo choàng đều được, nào, để tôi quàng thử cho nhé.”

      Bà chủ rất nhiệt tình, tự tay quấn mấy vòng cổ Dương Chiêu.

      Chiếc khăn quàng cổ ôm lấy bờ vai Dương Chiêu, dường như càng tôn lên nét tinh tế cho chiếc cổ trắng nõn, thon dài.

      Chiếc khăn choàng màu xanh lá cây đậm phối hợp với hoa văn màu nâu nhìn có vẻ hơi tối nhưng rất hợp với Dương Chiêu. Dương Chiêu quay sang, Trần Minh Sinh gật đầu: “Đẹp lắm.”

      Dương Chiêu mỉm cười với bà chủ: “Lấy cho tôi cái này.”

      Buôn bán thích nhất khách hàng dễ chịu thế này, bà chủ bèn : “Lúc này ngoài trời cũng hơi lạnh, cứ mang luôn .”

      Dương Chiêu gật đầu, bà chủ lấy cây kéo cắt mác cho Dương Chiêu.

      Vừa ra cửa, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “ thấy đẹp ?”

      Trần Minh Sinh gật đầu, “Rất đẹp.”

      “Đẹp chỗ nào.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Dương Chiêu mỉm cười, kéo cánh tay Trần Minh Sinh: “ chẳng thay đổi gì cả, thôi.”

      Bọn họ ngang qua cửa hàng kẹo, mùi kẹo ngọt ngào nồng đậm lan tỏa, ngoài cửa có người cắt kẹo, nhìn rất thú vị. Dương Chiêu thấy là cắt kẹo gừng.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em muốn ăn kẹo à?”

      Dương Chiêu : “Mua bịch kẹo gừng , ăn cho ấm người.”

      “Kẹo gừng của chúng tôi là chính gốc, hóa chất, ăn ngon lắm.” Người phụ hàng cắt kẹo giới thiệu. Dương Chiêu : “Lấy cho tôi bịch.”

      Người phụ hàng lấy cho Dương Chiêu bịch kẹo gừng, Dương Chiêu mở ra đưa viên lên miệng.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Ngon ?”

      Dương Chiêu: “Vẫn còn nè, cho viên.”

      Trần Minh Sinh : “ thích ăn ngọt.”

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh tiếp tục dạo phố, Dương Chiêu hỏi: “Vậy thích vị gì?”

      Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ lúc mới : “ thích ăn đắng.”

      “?” Dương Chiêu nhìn hơi kỳ lạ: “Đắng?”

      “Ừm.”

      Dương Chiêu ngẫm lại rồi : “Cay đắng cũng tốt, giúp thần kinh bớt mệt nhọc.” nhìn Trần Minh Sinh: “Mai mốt mua sô la đen cho .”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “ phải kẹo, thích ăn kẹo.”

      Dương Chiêu cũng nữa, theo tới cuối phố.

      Những cửa hàng nhanh chóng biến mất, hai bên đường dần thay thế bằng những tảng đá và cây cối, mặt trời xuống núi, phía chân trời biến thành màu vàng cam.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ngồi tảng đá ven đường, Dương Chiêu kéo chặt chiếc khăn quàng cổ người, tựa vào người Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em mệt à.”

      Dương Chiêu lắc đầu: “.”

      Trần Minh Sinh : “Ngồi lúc nữa chúng ta quay về.”

      Dương Chiêu lấy điện thoại trong chiếc túi ra, Trần Minh Sinh hỏi: “Em gọi điện về nhà à?”

      Dương Chiêu gì, mở điện thoại chọn chế độ chụp hình.

      Trần Minh Sinh sửng sốt: “Chụp hình?”

      Lúc lấy điện thoại ra, Trần Minh Sinh mới nhớ ra, chơi mấy ngày nay, bọn họ chưa chụp tấm hình nào.

      Dương Chiêu chỉnh chế độ chụp hình trước, sau đó từ từ dựa vào Trần Minh Sinh, giơ điện thoại di động lên.

      Trần Minh Sinh nhìn khuôn mặt hai người màn hình điện thoại, nhìn núi rừng ở phía sau, lại nhìn những ngôi chùa mình trong núi rừng, còn có vùng chân trời bị nhuộm đỏ.

      “Tách”. Hình ảnh được chụp từ xuống.

      Dương Chiêu mở tấm hình ra, Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn. Hai người trong tấm hình rất bình thản, vui vẻ cười đùa, cũng biểu gì khác.

      Nhưng vẫn có thể nhận ra tình cảm trong tấm hình lạnh nhạt kia, quay sang, phát Dương Chiêu cũng nhìn mình. biết, cũng có thể cảm nhận được trong tấm hình ——

      im lặng, bình thản kia là tình cảm muốn người khác biết…



      Hết chương 41
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 42:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Ngày thứ ba, họ đến tham quan miếu Ngũ Gia nổi tiếng của Ngũ Đài Sơn. Hương khói ở miếu Ngũ Gia thịnh vượng nhất nơi đây, những người làm việc ở miếu rằng phần lớn tiền nhang đèn ở miếu đều được chia cho những ngôi chùa miếu hẻo lánh, dù vậy miếu Ngũ Gia vẫn dư dả nhiều.

      Dương Chiêu để lại tiền nhang đèn trước miếu, nhưng với ngôi miếu nổi tiếng về cầu tiền tài, công danh, lại hề thắp nhang, thậm chí cũng ở lâu.

      Trần Minh Sinh hỏi có muốn mua đèn hoa sen , Dương Chiêu bảo cần.

      “Em cầu tài lộc chỉ cầu bình an.” đáp.

      Từ lúc từ miếu Ngũ Gia quay về, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh rất ít khi ra khỏi nhà.

      Dương Chiêu thấy mình bị lây bệnh lười của Trần Minh Sinh. nhận ra hứng thú du lịch của Trần Minh Sinh còn kém xa hứng thú của đối với .

      Dương Chiêu biết, nếu phải kiên quyết muốn , Trần Minh Sinh có thể ở lì trong phòng cả tuần.

      giống ông già quá.” Dương Chiêu nhận xét: “ có sức sống.”

      Trần Minh Sinh rít hơi thuốc, cười cười: “Vậy em nghĩ phải thế nào mới có sức sống?”

      Dương Chiêu thu dọn đồ đạc, bật di động xem ngày: “Ngày mốt chúng ta về, thứ ba vé rẻ hơn.”

      Trần Minh Sinh: “Ok.”

      Dương Chiêu thu dọn xong, ngồi xuống cạnh Trần Minh Sinh, ngẫm nghĩ lúc, thủ thỉ: “Sau khi về …”

      ngập ngừng, Trần Minh Sinh hỏi: “Về rồi sao?”

      Dương Chiêu trả lời: “Sau khi quay về, em muốn dẫn đến gặp ba mẹ em.”

      Bàn tay kẹp điếu thuốc của Trần Minh Sinh hơi khựng lại, nhìn Dương Chiêu: “Dương Chiêu, …”

      Ánh mắt Dương Chiêu rất thẳng thắn, nhìn chằm chằm Trần Minh Sinh, nhớ đêm đó với . bảo: “Trần Minh Sinh, nên yếu đuối, đừng bao giờ.”

      Trần Minh Sinh bỏ điếu thuốc xuống, gật đầu khẽ đáp: “Được.”

      Dương Chiêu tiếp: “ đồng ý mang em đến gặp ba mẹ ?”

      Trần Minh Sinh: “Đồng ý.”

      vẫn cúi đầu nhìn mặt đất chăm chú. Dương Chiêu thấy hình như còn điều muốn . Quả nhiên, sau lúc im lặng Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Dương Chiêu, nhà … tình cảnh nhà hơi đặc biệt.”

      Dương Chiêu hỏi lại: “Ý là?”

      Trần Minh Sinh: “ chưa từng gặp ba, lúc còn chưa sinh ra ông ấy mất.”

      Dương Chiêu sửng sốt: “Còn chưa sinh?”

      “Ừ.” Trần Minh Sinh khẽ khàng: “Lúc mẹ mang thai , ông gặp chuyện bất trắc.”

      Dương Chiêu nhìn , Trần Minh Sinh tiếp tục : “Là mẹ mình nuôi dưỡng .”

      Dương Chiêu: “Vậy mẹ rất khó khăn.”

      Trần Minh Sinh yên lặng lát: “Tình trạng hai năm nay của bà luôn bất ổn, có lẽ vì bà già nên hay nhớ chuyện xưa, có nhiều lần bà bảo nhìn thấy ba trong nhà.”

      Dương Chiêu hơi nhíu mày hỏi: “Có lẽ tinh thần bác hơi rối loạn, tìm bác sĩ cho bác chưa?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “Bà cho, bà cũng để người khác ở cạnh, thậm chí cho phép gọi điện về.”

      cho gọi?” Dương Chiêu: “Tính cách mẹ thích độc hay là mẹ mắc chứng trầm cảm hoặc tự kỷ? Mặc kệ thế nào, cho gọi hơi quá đáng rồi.”

      Trần Minh Sinh nhìn đốm lửa lập lòe điếu thuốc, khẽ : “Đó là bóng ma tâm lý. Lúc trước, ba vì gọi cho bà cuộc điện thoại nên mới mất.”

      Trần Minh Sinh quay đầu lại thấy Dương Chiêu chăm chú nhìn . siết chặt tay: “Em đừng sợ, chỉ là chuyện bất trắc thôi.”

      Dương Chiêu gật gật đầu.

      Còn lại hai ngày, Dương Chiêu hoàn toàn nhiễm bệnh lười của Trần Minh Sinh, cứ rúc trong phòng với , quá lắm là ra ngoài cửa dạo quanh.

      Suốt hai ngày, Tửu Trì – Nhục Lâm [​IMG], trời u đất ám.

      * Ý chỉ cuộc sống sa đọa, lười biếng.

      Điển tích từ chuyện Trụ vương – Đát Kỷ. Trụ vương cho người cái hồ lớn đủ chỗ cho số chiếc xuồng, được xây dựng nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển, rồi đổ đầy rượu vào hồ, gọi là Tửu Trì (hồ rượu). hòn đảo được xây dựng ở giữa hồ, với các cây trồng đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời rọi xuống mặt đất nổi nên được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt những chiếc xuồng trong hồ rượu và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là trong những ví dụ nổi tiếng nhất của suy đồi và tham nhũng của người cai trị trong lịch sử Trung Quốc. (wiki)

      Dương Chiêu hỏi: “ vì cái này mới du lịch đúng ?”

      Trần Minh Sinh hôn đến mức nghẹt thở, khàn khàn đáp: “Có trời mới biết.”

      Thể lực Dương Chiêu đương nhiên sánh nổi Trần Minh Sinh, cuối cùng bị giày vò như cục bông nằm bẹp giường. nằm trong vòng ôm chặt chẽ của Trần Minh Sinh, ngắm bầu trời trong vắt, từng ngôi chùa miếu và ngọn tháp trắng bên ngoài khung cửa sổ.

      Dương Chiêu chợt thấy, đây quả là hành trình lười biếng đến thể lười biếng hơn.

      Đường về bình an, yên ổn, hai người khởi hành sớm nên lúc chín giờ tối xuống tàu, quay trở về thành phố.

      Lúc ngửi thấy mùi hương thành phố phương bắc lạnh lẽo, Dương Chiêu có cảm giác thảng thốt như cách mấy đời.

      Trần Minh Sinh kéo khóa túi du lịch, bảo Dương Chiêu: “Em chờ ở cổng, lấy xe.”

      Dương Chiêu gật đầu.

      Trần Minh Sinh lái xe trở lại, Dương Chiêu bỏ vali vào trong cốp xe, sau đó ngồi vào ghế trước, Trần Minh Sinh hỏi: “ đưa em về nhà nhé?”

      Dương Chiêu hỏi lại: “ có muốn ăn gì ?”

      Trần Minh Sinh: “Em đói rồi?”

      Dương Chiêu lắc đầu: “… .”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Vậy ăn làm gì?”

      Dương Chiêu đáp.

      Trần Minh Sinh lướt mắt liếc qua, Dương Chiêu ngồi nhìn ra cửa sổ, bỗng mềm lòng, giọng: “Hôm nay em mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi , mai gọi cho em.”

      Dương Chiêu quay đầu lại nhìn trong chốc lát, cười: “Ok.”

      Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu về tận nhà rồi lái xe về. Lúc đến dưới nhà, ngồi lặng trong xe bước ra. tắt máy xe, cũng bật đèn, cứ thế lặng lẽ ngồi trong bóng đêm.

      Qua lúc lâu, lấy di động ra, bấm dãy số.

      Điện thoại kêu ba tiếng có người bắt máy.

      “A lô.”

      Tiếng đáp bên đầu dây kia vô cùng đơn giản, bình thản, giọng xa cách pha chút lãnh đạm.

      “A lô! Mẹ, là con đây.”

      Đầu dây bên kia yên lặng lát, sau đó mẹ Trần Minh Sinh thờ ơ hỏi: “Minh Sinh, sao con gọi điện đến?”

      Trần Minh Sinh mở miệng mấp máy: “Mẹ, gần đây mẹ khỏe ?”

      “Mẹ vẫn khỏe.” Mẹ trả lời rất nhanh: “Nếu có chuyện gì con đừng gọi cho mẹ, mẹ vì muốn tốt cho con thôi, tình huống của con rất đặc biệt, lỡ như bị…”

      “Mẹ.” Trần Minh Sinh thể ngắt lời bà, thấp giọng: “Con còn là…”

      “Minh Sinh, con đừng sơ suất như vậy, nếu con vẫn tiếp tục hành động tùy tiện như vậy dễ bị người ta phát , con có còn nhớ ba con…”

      “Mẹ…” Trần Minh Sinh nhanh chóng cắt ngang bà: “Ba chết nhiều năm lắm rồi, mẹ đừng nhắc tới ông ấy nữa được .”

      “Trần Minh Sinh!” Bà bỗng nhiên quát to, Trần Minh Sinh nghiến chặt răng.

      “Con chưa từng gặp ba con, nhưng có nghĩa ông ấy con ít hơn những người cha khác! Chỉ vì con chưa từng gặp ông ấy, cho nên con mãi mãi biết ông ấy dũng cảm thế nào! Từ tới lớn mẹ dạy con thế nào, con quên hết rồi ư? Minh Sinh, ba con vất vả cả đời, nếu ngay cả con cũng hiểu ông ấy, vậy ông ấy sống uổng phí! Là sống uổng phí đó, con có hiểu ?”

      “Mẹ, mẹ bình tĩnh, con biết, con đều hiểu hết.”

      Trần Minh Sinh giải thích: “Con chỉ muốn với mẹ…”

      “Mẹ cần con quan tâm, mẹ sống tốt, con tự chú ý an toàn, nếu cần con có thể gọi cho mẹ, nếu có gì quan trọng đừng gọi linh tinh.” Dứt lời, bà lập tức cúp máy.

      Trần Minh Sinh nghe tiếng tút tút vang bên kia đầu dây, lúc lâu sau mới cúi đầu thầm : “… Mẹ, con có bạn .” siết chặt di động, giọng nghẹn ngào: “Con cảm thấy, ấy rất lòng với con…”

      Đêm về khuya, trời tối mịt thể trông thấy con đường phía trước.

      ***

      Kỳ nghỉ của Dương Chiêu chấm dứt.

      Tiết Miểu chờ đợi ngày này lâu, ta liệt kê danh sách dài công việc tồn đọng gửi cho Dương Chiêu, công việc được sắp xếp theo mức độ quan trọng từ xuống dưới, tổng cộng có bốn trang.

      Lúc Dương Chiêu nhận được email, lập tức gọi điện cho Tiết Miểu.

      đùa sao, từ lúc nào em có thể làm hết đống việc trong bốn trang giấy này trong vòng hai tháng vậy?”

      Tiết Miểu vừa cười ha ha, vừa ân cần hỏi thăm tình hình Dương Chiêu, nhưng hề nhắc tới cắt giảm công việc. Dương Chiêu cũng hiểu tính ta, bèn đáp: “Được, em làm.”

      Tiết Miểu lập tức : “Quá tốt rồi Tiểu Chiêu, trang đầu tiên cần gấp, những cái còn lại chỉ cần xong vào tháng ba năm sau là được.”

      Dương Chiêu cười khẩy: “ phải chỉ còn hai tháng sao?”

      Tiết Miểu cười gượng, lập tức ngắt điện thoại.

      Dương Chiêu liên lạc với giáo Tôn ở trường, Tôn khen ngợi tình hình học tập gần đây của Dương Cẩm Thiên có tiến bộ, thành tích của thằng bé ngày càng cao.

      Dương Chiêu buông điện thoại xuống, thở phào. xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi chuyện đều rất suôn sẻ.

      ***

      Nhân lúc Trần Minh Sinh chở vị khách đến khu vực của khách bộ hành ở trung tâm thành phố. Sau khi hành khách xuống xe, Trần Minh Sinh lướt nhìn con đường dành riêng cho người bộ, con đường này được xem như điểm đặc trưng của thành phố, tất cả các tòa nhà đều mang phong cách kiến trúc đời Thanh cổ kính năm xưa.

      Trần Minh Sinh nhìn bảng hiệu cửa hàng, dừng lại, đỗ xe bên ngoài con phố, sau đó chống nạng vào đường dành cho người bộ.

      Đó là tiệm vàng, Trần Minh Sinh bước vào cửa hàng. Trong tiệm có vài người khách, đa số họ đều có đôi có cặp, Trần Minh Sinh đến trước tủ trưng bày, đồ trang sức khúc xạ ánh đèn trắng trong tủ tỏa sáng lấp lánh.

      Trần Minh Sinh xem chiếc nhẫn được trưng bày riêng biệt trong tủ, thuần màu trắng lấp lánh rất lộng lẫy.

      Nhìn lúc, gọi nhân viên bán hàng đến, nhân viên liếc nhìn nạng của Trần Minh Sinh rồi đảo mắt hỏi: “Chào , cần gì ạ?”

      Trần Minh Sinh liếc nhìn ta, nhân viên bán hàng lập tức vươn tay chỉ vào chiếc nhẫn trưng bày giới thiệu: “Kim cương chính chiếc nhẫn cưới này là kim cương vuông Princess, phân số là 150 điểm trở lên. Kim cương phụ là 24 viên kim cương tròn, phân số là 48 điểm. Nhẫn kim cương được cắt gia công bằng kỹ thuật cao của Bỉ, chất liệu khảm là vàng 18k, cũng có thể đặt làm từ chất liệu khác, dự tính trọng lượng khoảng 7 carat.”

      Trần Minh Sinh hiểu thế nào là điểm, cũng chẳng biết gì về kim cương, nhìn chiếc nhẫn thấp giọng hỏi: “Cái nhẫn này giá bao nhiêu?”

      Nhân viên bán hàng hạ tay xuống, nở nụ cười đáp lời : “Chín mươi tám ngàn tám trăm tệ, thưa .”

      *Khoảng 340 triệu VNĐ

      Trần Minh Sinh nhìn chiếc nhẫn trong tủ trưng bày, nó được đặt ở vị trí trung tâm, hai lớp kính bảo vệ khiến nó an toàn phơi bày vẻ đẹp lộng lẫy của mình.

      chợt thấy, cái nhẫn này rất giống Dương Chiêu.

      Kiêu ngạo nhưng đơn giản, ai ai cũng có thể ngắm nhìn chiếc nhẫn này, nhưng người có thể mở hai lớp kính bảo vệ đến gần , nhiều.

      Người khác có thể phê phán bình phẩm, cũng có thể ngó lơ khinh thường, nhưng dù người khác có thái độ thế nào. vẫn hề thay đổi.

      “Quý khách.” Nhân viên bán hàng gọi: “Chúng tôi còn vài mẫu nhẫn giá rẻ hơn chút, quý khách có muốn qua xem thử ?”

      Trần Minh Sinh khẽ lắc đầu: “ cần đâu.”

      Nhân viên bán hàng có vẻ muốn tiếp , thấy gì, ta quay người bỏ .

      Trần Minh Sinh mang chân giả, chống nạng, bước khập khiễng rời khỏi tiệm vàng.

      Dưới ánh nắng trưa gay gắt, thấy hơi chói mắt.

      Điện thoại reo vang, Trần Minh Sinh biết mình nên đến tìm Dương Chiêu. bắt máy, bên kia lại phải là người nghĩ tới.

      “Trần Minh Sinh.”

      Trong khoảnh khắc Trần Minh Sinh nghe thấy giọng đó, chợt như tỉnh lại dưới ánh mặt trời nóng rực, thế giới xung quanh đột ngột vắng lặng.

      “Chú Từ…”

      “Bây giờ cậu ở đâu?”

      Trần Minh Sinh đáp: “Vẫn ở đây.”

      Người được gọi là chú Từ báo với Trần Minh Sinh địa chỉ.

      “Sáu giờ tối nay, gặp mặt ở đó.”

      Trần Minh Sinh thấp giọng khẽ đáp: “Được.”

      Ngắt điện thoại, Trần Minh Sinh mới phát lòng bàn tay mình toát mồ hôi lạnh. rất lâu chú Từ liên lạc với , thậm chí có thời gian từng nghĩ, họ bao giờ liên lạc với nữa.

      Trần Minh Sinh đứng lát con đường dành cho người bộ, sau đó gọi cho Dương Chiêu.

      “A lô, Trần Minh Sinh?”

      “Ừ.” Trần Minh Sinh nghe giọng của Dương Chiêu, khẽ cười: “Em làm gì vậy?”

      “Em sắp xếp lại công việc.” Dương Chiêu hỏi: “Sáng nay làm gì? Đến nhà em ăn cơm .”

      Trần Minh Sinh: “… Bây giờ chạy xe hơi xa, kịp bữa trưa đâu.”

      Dương Chiêu ngừng lại lát, ướm thử: “Vậy, buổi tối?”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Mai tới gặp em.”

      Dương Chiêu: “Em biết rồi.” Dứt lời lại bổ sung thêm: “ đừng vất vả quá.”

      Trần Minh Sinh: “ biết.”

      Hai người thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.

      Trần Minh Sinh quay về xe, tựa lưng vào ghế, đầu óc trống hoác.

      Vài người trẻ tuổi đến bên cửa kính hỏi : “ tài xế, ?”

      Trần Minh Sinh hoàn hồn, gật gật đầu: “.”

      Sáu giờ tối, Trần Minh Sinh theo lời hẹn đến khách sạn .

      Vị trí khách sạn hơi khuất, ngay sát bên bến xe, người qua lại rất đông đúc, vàng thau lẫn lộn. Trần Minh Sinh dừng xe trước cửa khách sạn rồi vào trong.

      ông cụ đứng ở quầy trực ban lầu , ông nhìn Trần Minh Sinh: “Cậu ở trọ à?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, đáp câu thẳng lên lầu.

      Ông cụ lướt nhìn rồi tiếp tục nghe radio.

      Trần Minh Sinh bước tới trước cửa căn phòng lầu hai, gõ cửa.

      Cửa phòng lập tức mở ra, người mở cửa chính là đồng nghiệp trước đây của Trần Minh Sinh – Văn Lỗi.

      Sinh, vào .” Nét mặt Văn Lỗi khá nghiêm túc, mày nhíu chặt, hoàn toàn khác hình tượng hay đùa cợt lúc trước.

      Trần Minh Sinh bước vào phòng, Văn Lỗi đóng cửa lại.

      Phòng rộng, giờ mùi khói thuốc tràn ngập căn phòng, Trần Minh Sinh vào trong, trông thấy người đứng cạnh cửa sổ.

      Trần Minh Sinh gọi: “Chú Từ.”

      Chú Từ quay đầu lại, chú khoảng chừng năm mươi, tóc hoa râm, ánh mắt nghiêm khắc, tay kẹp điếu thuốc, chú chăm chú nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Sao chú lại tìm cháu vậy?”

      Chú Từ hơi nheo mắt lại: “Cách đây lâu cháu làm gì?”

      Trần Minh Sinh hơi ngập ngừng, đáp: “Cháu làm gì cả.”

      Chú Từ hỏi lại: “Chú hỏi lần nữa, cách đây lâu cháu làm gì?”

      Trần Minh Sinh thấp giọng: “Cháu chơi chuyến.”

      du lịch chuyến?” Giọng chú Từ có hơi nghiêm khắc: “Cậu chỉ du lịch chuyến?”

      Trần Minh Sinh cảm thấy dường như ánh mắt chú Từ hơi kỳ lạ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Chú Từ đáp, giơ tay cầm tờ báo bàn, ném cho Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh bắt lấy tờ báo, vội lướt mắt qua.

      Tiêu đề đầu tiên là bài bình luận văn vẻ “Những mâu thuẫn xã hội thể tránh khỏi”, bài viết khoảng năm sáu trang được chia thành nhiều phần. Phần thứ nhất là mâu thuẫn giữa người bệnh và bác sĩ, Trần Minh Sinh xem lướt qua, mở trang tiếp theo. trang thứ hai là mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân.

      Khoảnh khắc Trần Minh Sinh nhìn trang thứ hai, tay lập tức khựng lại.

      Hình minh họa của mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân là bức ảnh ở sở cảnh sát, trong hình có người phụ nữ ngồi gào khóc, la hét dưới đất. Ở bên cạnh là mẹ và con trai ta, còn có viên cảnh sát khuyên nhủ .

      Mà ở đằng sau viên cảnh sát, người đàn ông tựa vào tường hút thuốc.

      Đó chính là .

      Những ký ức lướt qua đầu Trần Minh Sinh cực nhanh, nhớ tới hôm đó, nghĩ tới hai gã hút thuốc phiện, nghĩ tới người phụ nữ kia, và gã phóng viên.

      Sau đó, đột nhiên nhớ đằng sau gã phóng viên kia còn có người.

      Người đó dường như là cấp dưới hay trợ lý gì đó của gã phóng viên.

      Bức ảnh này được chụp bằng di động nên hề chú ý.

      Lưng Trần Minh Sinh vã mồ hôi lạnh.

      vội lật xem những tấm ảnh khác.

      Dương Chiêu… có hình Dương Chiêu ?

      Vài trang tiếp theo đều viết về chuyện của , lật lại tờ báo xem lần nữa, đề mục mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân tổng cộng có ba bức hình minh họa, xem ra là ảnh chụp bằng di động. cẩn thận xem tấm thứ nhất, Dương Chiêu đứng bên cạnh khuất sau góc tối, trước mặt còn có viên cảnh sát đứng chắn nên chỉ có thể thấy góc quần áo.

      Trái tim Trần Minh Sinh như bị vặn xoắn, thấy nghẹt thở.

      Trần Minh Sinh lấy bao thuốc lá trong túi áo ra châm điếu, cúi đầu hỏi: “Có tin tức gì sao?”

      “Tin tức gì nữa? Hôm qua có người gọi vào số điện thoại cũ của cậu, cậu xem thế là có tin tức gì?” Chú Từ tức đến tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy.

      “Trần Minh Sinh, cậu muốn giả chết mẹ nó giả cho giống dùm tôi! Cậu ló đầu ra làm gì? Lúc trước chúng tôi tốn nhiều công sức giúp cậu rút lui êm thấm, bây giờ sao, cậu phơi mình lên mặt báo luôn!”

      Trần Minh Sinh hít hơi sâu, tựa vào tường, thấp giọng: “Là ai gọi đến?”

      “Cậu biết ai làm gì, bây giờ cậu ở yên đấy cho tôi, vài ngày nữa tôi gọi cho cậu.” Chú Từ dụi tắt điếu thuốc. Bước thẳng ra cửa, khi ngang qua Trần Minh Sinh, chú hơi ngừng lại : “Trần Minh Sinh, nếu bị phát cậu phải chuẩn bị tốt tư tưởng.” Dứt lời, chú thẳng ngoảnh đầu lại.

      Cánh cửa đóng sầm lại, Văn Lỗi mấp máy môi, khuyên Trần Minh Sinh: “ Sinh, đừng trách chú Từ quá nặng lời.”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “Là tôi sai.”

      Văn Lỗi hơi do dự rồi bảo: “ Sinh, hai tháng trước, đội trưởng Nghiêm hy sinh rồi.”

      Trần Minh Sinh ngẩng phắt đầu kinh ngạc.

      ‘Cậu phải nghĩ kỹ, trước khi cậu quyết định, tôi có thể cho cậu thời gian, cho cậu tự do, cho cậu suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng khi quyết định, tôi tuyệt đối cho phép cậu đổi ý.’

      ‘Làm hay làm.’

      ***

      Giọng Trần Minh Sinh trầm khàn, nặng trĩu: “ ấy chết thế nào?”

      Khóe mắt Văn Lỗi hơi đỏ ửng: “Tin tình báo sai nên gặp mai phục.” Văn Lỗi quệt miệng: “ cứ chờ trước , để xem có thể ép chuyện này xuống . Nhưng Sinh, hy vọng lớn, …”

      Văn Lỗi ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ống quần trống hoác của Trần Minh Sinh, ta đành lòng ngoảnh đầu bảo: “ về chuẩn bị mọi thứ .”

      Đêm về khuya, trời tối mịt thể trông thấy con đường phía trước



      Hết chương 42
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 43:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Trần Minh Sinh ngồi trong khách sạn hút hết thuốc mang theo người mới dừng lại.

      lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Dương Chiêu, ngón cái của nhàng vuốt ve hai chữ Dương Chiêu.

      Ngoài cửa sổ, xe đông nghịt, người đến kẻ , tạo nên những tiếng động ầm ĩ, còn Trần Minh Sinh đứng trong phòng lại có cảm giác chung quanh vô cùng im ắng.

      Giống như bao trùm lấy .

      Điện thoại có tiếng vang lên, Trần Minh Sinh nhìn lại mới biết mình vô tình bấm phím gọi.

      Giọng Dương Chiêu rất bình thản, gọi: “Trần Minh Sinh?”

      Trần Minh Sinh cầm chặt điện thoại, nghe giọng .

      Dương Chiêu nghe lúc thấy gì, hỏi lại: “Là phải ?”

      Trần Minh Sinh đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, khẽ trả lời: “Ừm.”

      Dương Chiêu hỏi tiếp: “ sao vậy?”

      Trần Minh Sinh biết phải gì, Dương Chiêu đợi lúc lại chủ động hỏi : “ làm về chưa?”

      Trần Minh Sinh: “ về rồi.”

      Dương Chiêu: “ ăn cơm chưa?”

      Trần Minh Sinh chưa ăn nhưng vẫn : “ ăn rồi.”

      Dương Chiêu: “Vậy giờ ở nhà?”

      Trần Minh Sinh: “… Đúng.”

      Dương Chiêu cười khẽ tiếng: “Vậy sao mở cửa cho em?”

      Trần Minh Sinh giật mình, vịn vách tường bật dậy, Dương Chiêu hỏi: “Rốt cuộc ở đâu?”

      Trần Minh Sinh hoảng hốt: “ về nhà.”

      Dương Chiêu : “Mở loa cho em nghe thử.”

      Trần Minh Sinh chống nạng ra ngoài: “… Dương Chiêu.”

      Dương Chiêu : “Đừng hoảng hốt, em gạt đó, em ở trước cửa nhà .”

      Bước chân Trần Minh Sinh dừng lại, bàn tay nắm chặt cây nạng đến trắng bệch.

      Dương Chiêu : “Trần Minh Sinh, hơn mười phút nữa em đến nhà . Nếu về cho em biết, bây giờ em về luôn.”

      về!” Trần Minh Sinh vội : “ về ngay, em đừng .”

      Điện thoại im lặng lúc, Dương Chiêu : “Được.”

      Trần Minh Sinh gần như nhảy ra khỏi căn nhà trọ chật hẹp, vội vã lên xe, chạy về nhà.

      Lúc vừa chạy vào khu chung cư, nhìn thấy xe của Dương Chiêu. Dương Chiêu đứng hút thuốc bên ngoài xe, nhìn mấy ông cụ chơi cờ.

      Nhưng nhanh chóng nhìn thấy Trần Minh Sinh, quay đầu, nhìn chiếc taxi màu đỏ tới gần.

      Trần Minh Sinh ngừng lại, cầm nạng xuống xe. Dương Chiêu nhìn , nhả khói thuốc mỉm cười: “Trần Minh Sinh, em đến tìm .”

      Hơi thở của Trần Minh Sinh dồn dập, Dương Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt tựa như cười: “Sao lại vội vàng thế?”

      Dương Chiêu là thông minh, chỉ cần mấy câu biết Trần Minh Sinh có dối hay , nhưng luôn có cách xử lý mọi chuyện rất độc đáo. Trần Minh Sinh dối, coi như bận tâm, chỉ hỏi câu như đùa giỡn chứ phải truy tìm nguyên nhân.

      Trần Minh Sinh trả lời, chống nạng thẳng đến trước mặt Dương Chiêu, trong ánh mắt ngạc nhiên của Dương Chiêu, ôm chặt lấy .

      Hai tay ôm chặt, thả cây nạng nằm bên cạnh.

      Đương nhiên, Dương Chiêu đoán được Trần Minh Sinh hành động như vậy, ngạc nhiên trong giây lát, rồi bật cười: “Từ từ, em chưa dập thuốc, cẩn thận coi chừng bỏng.”

      Giọng Trần Minh Sinh buồn bã: “Dương Chiêu…”

      Dương Chiêu nghi hoặc: “ sao vậy?” Tay phải đưa ra xa, tay trái ôm lấy : “Đừng mắc cỡ vậy chứ, lên lầu .”

      Lên nhà Trần Minh Sinh, Dương Chiêu cởi áo khoác treo ngay cửa. Bọn họ vào phòng ngủ, Trần Minh Sinh thay quần áo, ngồi giường nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu treo túi, nhắc : “ tắm rửa thay quần áo .”

      Trần Minh Sinh hề động đậy.

      Dương Chiêu cất đồ xong, thấy Trần Minh Sinh vẫn giữ nguyên bộ dạng đó, đến trước mặt , xoa xoa khuôn mặt : “ mệt à?”

      Cho tới bây giờ, cảm giác của Dương Chiêu với Trần Minh Sinh rất chuẩn. Mỗi lần muốn rời giường, đều có thể biết là lười biếng hay mỏi mệt.

      Dương Chiêu đứng trước mặt Trần Minh Sinh, nhàng ôm lấy đầu : “Mệt mỏi nghỉ ngơi sớm chút.” xong, lại cúi xuống, ghé sát tai thầm: “Nhưng sáng mai em phải về làm việc sớm, thực muốn lãng phí thời gian sao?”

      Mùi nước hoa thoang thoảng hòa cùng mùi thơm đặc trưng cơ thể bao quanh Trần Minh Sinh. thỏ thẻ bên tai , giọng khiêu khích lại đầy mê hoặc.

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, thấy ánh mắt khẽ cười của Dương Chiêu.

      giật mạnh tay , kéo lên giường.

      Dương Chiêu bị bất ngờ nhưng né tránh, thuận thế nằm xuống giường, nhìn Trần Minh Sinh nằm người mình: “Lần sau, nhất định phải tắm rửa.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu hôn , Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn ngày thường.

      biết rốt cuộc Trần Minh Sinh có chuyện gì, biến mọi mệt mỏi và trầm mặc trong cuộc sống của sau khi trở về thành mờ mịt và bất an vì chuyện kết hôn sắp tới.

      Cho nên, cũng trầm mặc.

      hy vọng mình dùng thái độ bình thường nhất đối mặt với , để có thể quên số phiền phức cần thiết.

      Trần Minh Sinh gần như hôn điên cuồng, vuốt ve khắp người , tay luồn xuống dưới thân Dương Chiêu, chạm vào thân thể như chuồn chuồn lướt nước. Dương Chiêu bị vuốt ve đến mềm nhũn cả người, cảm giác dưới thân vừa ẩm ướt vừa khô nóng.

      đưa tay cởi quần áo Trần Minh Sinh. Khi thân thể Trần Minh Sinh ra trần trụi trước mặt , Dương Chiêu say sưa ngắm nhìn. Tay nhàng chạm vào ngực Trần Minh Sinh như có như , những va chạm nhàng này khiến thân thể Trần Minh Sinh càng khao khát hơn.

      Trần Minh Sinh khẽ rên, phủ lên người , ra vào ngừng ở dưới thân Dương Chiêu. Dương Chiêu cảm thấy cả người nóng bừng, thậm chí nơi tiếp xúc của hai người có cảm giác đau rát.

      Dương Chiêu ôm lấy Trần Minh Sinh, nhàng : “Em đây.”



      Ngày hôm sau, Dương Chiêu rời rất sớm.

      Mặc dù làm ở nhà, nhưng lịch trình làm việc của xếp kín đặc. Dương Chiêu là người có cầu rất nghiêm khắc về thời gian, vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm với kế hoạch làm việc của mình.

      Trần Minh Sinh nằm giường, nhìn mặc quần áo.

      Trước khi , Dương Chiêu đến bên giường hôn lên môi , “ đừng vất vả quá, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, Dương Chiêu : “Có nghe em ?”

      Trần Minh Sinh trả lời, kéo tay Dương Chiêu. Dương Chiêu đứng vững liền nằm sấp lên người Trần Minh Sinh.

      “Trần Minh Sinh, làm gì vậy?”

      “Em thích nhẫn kiểu nào?”

      Trần Minh Sinh vừa hỏi xong, Dương Chiêu ngây người.

      “Cái gì?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên : “Em thích nhẫn kiểu nào?”

      Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn : “Nhẫn?” nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “ muốn mua nhẫn?”

      Trần Minh Sinh đáp lại: “Ừm.”

      Dương Chiêu mỉm cười: “Đừng mua, em thích nhẫn.”

      Trần Minh Sinh lại : “Thích kiểu nào?”

      Dương Chiêu nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, từ từ ngồi dậy: “Trần Minh Sinh, em đấy, em có mấy chiếc nhẫn kim cương nhưng em thực thích.” vuốt ve khuôn mặt Trần Minh Sinh: “Em phải rồi, tối tìm .”

      Dương Chiêu rồi, Trần Minh Sinh vẫn nằm giường.

      ra Dương Chiêu hề dối, cũng từ chối, nhưng thích nhẫn kim cương, hay có thể thích kim cương. Đối với nghề nghiệp kim cương quá mức đại, quá mức phô trương.

      Dương Chiêu thích phong cách cổ xưa, lâu đời, mang đậm những câu chuyện ngày xưa.

      Nhưng Trần Minh Sinh nghĩ như vậy.

      Dương Chiêu từ chối nhanh gọn như vậy càng giống quan tâm đặc biệt dành cho , cũng có thể kiểu thỏa hiệp bất đắc dĩ.

      Trần Minh Sinh gác tay lên trán.

      muốn Dương Chiêu như vậy. muốn vì ở bên mà bỏ qua rất nhiều thứ đáng lẽ phải được hưởng thụ.

      Di động vang lên, Trần Minh Sinh nhận điện thoại.

      “Minh Sinh, là chú.”

      “Chú Từ.”

      Chú Từ dừng lại lúc, như thở dài: “Địa điểm cũ ngày hôm qua, cháu ăn cơm rồi qua đây.”

      Trần Minh Sinh : “Dạ.”

      Trần Minh Sinh ngắt điện thoại, đứng lên khỏi giường, rửa mặt qua loa rồi mặc quần áo ra cửa.

      Ở quán điểm tâm, ăn sáng với ly sữa đậu nành, mấy cái bánh quẩy.

      Ăn xong, lái thẳng đến bến xe.

      Chú Từ và Văn Lỗi đợi lúc thấy Trần Minh Sinh đẩy cửa bước vào, lúc đó hai người ngồi ăn cơm bên giường, thấy Trần Minh Sinh đến, chú Từ vẫy vẫy tay.

      “Lại đây, bên này.”

      Trần Minh Sinh bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cũ đối diện giường.

      Chú Từ đưa cặp lồng đựng cơm lên, nhìn : “Ăn cơm ?”

      Trần Minh Sinh rút điếu thuốc, lắc đầu: “, cháu ăn rồi.”

      Chú Từ lấy cặp lồng cơm về, tiếp tục ăn.

      Trần Minh Sinh thấy mắt chú Từ thâm lại, tóc bết dính dầu, rút điếu thuốc hỏi: “Tối hôm qua chú ngủ à?”

      “Tôi ngủ cái đầu cậu.” Chú Từ ngẩng đầu lên khỏi cặp lồng cơm, miệng còn cắn nửa miếng cải củ, trừng mắt nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh cười châm chọc, giọng: “Sau này muốn tìm cháu chuyện đàn bà cũng có cơ hội đâu.”

      Chú Từ nhấc chân đạp lên giày Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh ngồi hút thuốc, chú Từ nuốt miếng cơm, ngập ngừng: “Minh Sinh…”

      Trần Minh Sinh ‘dạ’ tiếng.

      Chú Từ thấp giọng: “Chuẩn bị .”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn điếu thuốc trong tay. Trong phòng có gió, khói thuốc kéo dài về phía trước như sợi dây, sau đó tản ra.

      Trần Minh Sinh ngước mắt nhìn khí u ám, thấy mái tóc hoa râm của chú Từ, thấy cặp lồng đựng cơm rẻ tiền trong tay ông, lại nhìn đến gương mặt suy sụp của ông. Câu “Cháu muốn làm” thể thốt nên lời.

      Chú Từ ngẩng đầu, nhìn Trần Minh Sinh, cắn răng : “Trần Minh Sinh, chú biết cháu muốn trở về, chú cũng muốn cho cháu về đó nữa. Nhưng bây giờ có cách nào khác. Mấy ngày trước, có người gọi đến số điện thoại cũ của cháu. Minh Sinh, Bạch Cát biết cháu chết nhất định tìm cháu. Hơn nữa —”

      Chú Từ đến đây dừng lại, Trần Minh Sinh thấy hốc mắt ông đỏ ửng lên.

      “Nghiêm đội chết, tất cả các kế hoạch trước đây phải hủy bỏ. Đánh rắn động cỏ, tại Bạch Cát quản lý tay chân rất nghiêm ngặt, dùng những tay chân bình thường nữa. Minh Sinh…” Chú Từ giương mắt, nhìn Trần Minh Sinh: “Người có thể tin tưởng nhiều lắm, nếu cháu bằng lòng trở về, —”

      “Chú Từ.” Trần Minh Sinh cắt ngang lời ông, dụi tàn thuốc rồi đốt điếu nữa: “ sắp xếp ổn thỏa cho chị dâu chưa.”

      Chú Từ dừng lại rồi sau đó giọng: “Nghiêm đội và vợ cậu ấy ly dị lâu rồi.”

      Trần Minh Sinh nhìn ông, chú Từ thả cặp lồng cơm xuống, lau miệng xong lại : “Ai muốn sống cảnh góa chồng chứ, cậu ấy sợ các cậu lo lắng nên . Vợ cậu ấy mang con rồi.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, gì.

      ra…” Chú Từ ngồi lên giường, cũng đốt điếu thuốc: “ rồi cũng tốt, đỡ phải đau lòng.”

      Trần Minh Sinh chậm rãi nhắm mắt lại.

      Nghiêm Trịnh Đào là sĩ quan huấn luyện ở trường cảnh sát của Trần Minh Sinh năm đó, cũng chính là người đưa Trần Minh Sinh vào đội truy nã tội phạm buôn thuốc phiện. Mới đó mười mấy năm trôi qua, vẫn nhớ khuôn mặt của Nghiêm Trịnh Đào, nhớ vẻ mặt Nghiêm Trịnh Đào lúc mắng .

      Trần Minh Sinh chỉ tham gia hành động với Nghiêm Trịnh Đào lần, khi đó rất trẻ, nhớ lúc ấy ở cửa ra vào hang ổ tội phạm, bị Nghiêm Trịnh Đào tóm cổ lôi về phía sau.

      Lúc ấy, vẻ mặt Nghiêm Trịnh Đào chút kiên nhẫn quát — Thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh này, biết đương gì chưa, bon chen chạy lên trước làm gì.

      Lúc ấy phục chút nào, vì sao phải biết đương rồi mới được lên tuyến đầu.

      cũng nhớ tính tình Nghiêm Trịnh Đào cực kỳ nóng, Trần Minh Sinh bị đập nát hai cái điện thoại đều vì lý do tắt máy. Lúc đó, quy định trong đội là như vậy, nếu tắt di động mà bị Nghiêm Trịnh Đào phát mặc kệ điện thoại đắt cỡ nào cũng bị đập ngay tại chỗ.

      Nhưng Nghiêm Trịnh Đào rất vợ , Trần Minh Sinh biết điều này. Có lần Trần Minh Sinh thấy hình của vợ để trong bóp. người phụ nữa kia cũng bình thường, mập mạp, mặt mày xinh, nhưng Nghiêm Trịnh Đào lại thích. Trần Minh Sinh thường xuyên thấy rút bóp ra ngắm lúc rảnh rỗi.

      Nhưng tại, tất cả như chưa từng xảy ra.

      Trần Minh Sinh ép mình phải nuốt câu muốn làm’ kia vào lòng.

      Có rất nhiều lúc, rất nhiều người, đều cảm thấy khó để là chính mình. ra nếu ngẫm lại nào có ai dễ dàng. Nếu muốn ai bắt làm.

      Đại đội năm xưa, giờ chỉ còn lại vài người.

      Trần Minh Sinh nhìn chú Từ, rồi lại nhìn Văn Lỗi. Họ đều là những người bình thường, hết sức bình thường.

      Nhưng đời này có biết bao người bình thường, họ thừa nhận nhưng nên vì hai chữ “Bình thường” mà chấp nhận mọi đau khổ và áp lực.

      Thỉnh thoảng nghĩ đến những đau khổ này, bọn họ cũng cảm thấy bất mãn, thấy phẫn nộ.

      Nhưng đến khi thực suy nghĩ về công bằng và thiệt hơn, họ lại giống như bây giờ, hút điếu thuốc sau đó khẽ : “Bỏ , dù sao cũng đối diện với nó bao nhiêu năm rồi…”

      Sau khi theo Trần Minh Sinh vào nhà, Văn Lỗi vẫn đứng bên cạnh, Trần Minh Sinh có thể nhìn ra cậu ta có rất nhiều điều muốn .

      Rất nhiều điều muốn , nhưng ra cũng có tác dụng gì.

      Trần Minh Sinh cười với cậu như an ủi.

      Văn Lỗi cau mày: “ Sinh…”

      Trần Minh Sinh : “Biết chưa?”

      Văn Lỗi lắc đầu: “Chưa.”

      Trần Minh Sinh rít hơi, tiếp: “Chưa đương nhớ kỹ đừng xông lên phía trước.”

      Mặt Văn Lỗi lộ vẻ xấu hổ, Trần Minh Sinh và chú Từ ăn bánh quẩy, thấy vậy bật cười ha hả.

      Trần Minh Sinh nhả khói, với Văn Lỗi: “Văn Lỗi, cậu ra ngoài lát.”

      Văn Lỗi sửng sốt, nhìn về phía chú Từ buồn bã hút thuốc, ông hề nhìn . Cuối cùng, Văn Lỗi nhìn Trần Minh Sinh, sau đó bước ra khỏi phòng.

      Cửa đóng lại, Trần Minh Sinh : “Cháu quay lại.”

      Chú Từ gì.

      “Nhưng cháu có điều kiện.”

      Chú Từ ngước lên: “ .”

      Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc miệng, thản nhiên : “Lần này, tiền kiếm được từ đó, cháu muốn giữ lại.”

      Chú Từ giương mắt nhìn : “Cháu muốn dùng tiền buôn lậu ma túy?”

      Trần Minh Sinh gì.

      Chú Từ nhìn , bỗng nhiên mỉm cười: “ rồi sao?”

      Trần Minh Sinh nhìn ông, chú Từ : “Chú nghe lão Vương .”

      Trần Minh Sinh bỏ điếu thuốc xuống, chú Từ : “Có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi, cháu hãy nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái chút .” xong, ông liền đứng lên, vỗ vai Trần Minh Sinh.

      Vỗ mấy cái ông dừng lại, nhấc tay lên mà chợt siết chặt vai , sau đó hít sâu và : “Yên tâm , có Bạch Vi Vi ở đó, chắc chắn cháu sao. Chờ kết thúc nhiệm vụ lần này, chú liều mạng cũng cho cháu về nhà cưới vợ.”

      Trần Minh Sinh quay sang nhìn bàn tay đặt vai mình, vừa cười vừa : “Có cần phải trịnh trọng như vậy , sao cháu nhận nổi.”

      “Thằng nhóc thối tha.” Chú Từ gõ đầu cái rồi rời .

      Trần Minh Sinh dụi tàn thuốc, chậm rãi nhả luồng khói cùng cùng trong miệng ra ngoài.



      Hết chương 43
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 44:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Lúc Dương Chiêu nhận điện thoại của Trần Minh Sinh là hơn hai giờ chiều.

      Khi đó làm việc.

      nhìn điện thoại báo cuộc gọi đến, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Trần Minh Sinh biết làm việc đến sáu giờ, theo thói quen của chắc chắn gọi điện vào lúc này.

      nhận điện thoại: “Trần Minh Sinh, có chuyện gì sao?”

      Trần Minh Sinh : “ ở dưới lầu, muốn gặp em.”

      Dương Chiêu ngạc nhiên: “Dưới lầu?” cầm di động đến cửa sổ, quả nhiên thấy Trần Minh Sinh đứng bên đường ngay dưới lầu. Dương Chiêu hỏi: “Sao lại tới đây?”

      nghe giọng Trần Minh Sinh hơi khàn khàn, : “ muốn gặp em.”

      Dương Chiêu hiếm khi làm việc khác trong thời gian làm việc. tạm dừng tay, với : “ chờ chút, em xuống ngay.”

      Dương Chiêu xuống lầu, đến trước mặt Trần Minh Sinh, nhìn Trần Minh Sinh có vẻ mỏi mệt.

      “Sao lại đến giờ này, tan ca rồi à?”

      Trần Minh Sinh : “Hôm nay, làm.”

      Dương Chiêu gật đầu: “Nghỉ ngơi ngày cũng tốt.”

      Trần Minh Sinh im lặng.

      Dương Chiêu mỉm cười: “ đến tìm em vì nhớ em à?”

      Trần Minh Sinh nhìn khuôn mặt , khẽ cười: “Ừm.”

      Dương Chiêu: “Lên nhà .”

      Trần Minh Sinh: “ cần, ngay.”

      Dương Chiêu: “Cũng được, chiều tối em —”

      “Dương Chiêu.”

      Trần Minh Sinh ngắt lời , Dương Chiêu nhíu mày nhìn : “Hửm?”

      Trần Minh Sinh ngừng lúc rồi tiếp: “ có chuyện muốn với em.”

      Dương Chiêu hỏi: “Chuyện gì?”

      Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, giọng: “… Có thể rời khỏi đây thời gian.”

      Dương Chiêu giật mình.

      “Cái gì?”

      Trần Minh Sinh : “Có thể rời khỏi đây thời gian.”

      Dương Chiêu: “ đâu?”

      Trần Minh Sinh: “Về nhà .”

      Dương Chiêu: “À, đúng rồi, em vẫn chưa hỏi, giọng giống người ở đây, nhà ở đâu?”

      Trần Minh Sinh: “Thanh Hải.”

      “Thanh Hải.” Dương Chiêu cười cười: “Đúng là xa .”

      khoanh tay, đứng trong gió lạnh, nhàng phả ra hơi thở trắng mỏng như sương.

      về nhà thăm người thân à?”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừm.”

      Dương Chiêu: “Về bao lâu?”

      Trần Minh Sinh dừng lại lúc: “… biết.”

      Dương Chiêu khẽ cười: “ biết sao?”

      Trần Minh Sinh chỉ ‘ừ’ tiếng rất .

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, chậm rãi : “Trần Minh Sinh, em có điều hiểu.”

      Trần Minh Sinh: “ nhanh chóng quay về, em đừng lo lắng, được em?”

      Dương Chiêu nhìn thân cây bên cạnh, lá cây héo rũ, chỉ còn vài chiếc lá úa vàng dính cành.

      Im lặng lúc, Dương Chiêu thản nhiên : “Trần Minh Sinh, thể như vậy mãi được.”

      Gió thổi qua, cuốn theo cát bụi, từng hạt từng hạt.

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “ cho em biết, muốn đâu, làm gì?”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, nắm chặt cây nạng.

      Dương Chiêu tiếp: “Trần Minh Sinh, em yếu đuối như nghĩ đâu.”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, khuôn mặt Dương Chiêu nguyên vẹn trước mặt , rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi lạnh lùng.

      Đúng vậy, hề yếu đuối.

      Trần Minh Sinh giật mình, nhớ lại rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Dương Chiêu dường như bao giờ liên quan đến từ yếu đuối, từ ngày đầu tiên quen biết , người con này lúc nào cũng dũng cảm tiến về phía trước.

      Dũng khí của dễ dàng nhìn thấy từ bên ngoài, mà thấm vào xương tủy hòa cùng linh hồn. Dũng khí của bắt nguồn từ tự tin và nhận thức trọn vẹn với bản thân mình.

      ra dũng cảm chi bằng kiên định — kiên định chút mơ màng.

      Bỗng nhiên Trần Minh Sinh có cảm giác muốn ra hết tất cả mọi thứ, phải vì , mà vì bản thân . cảm thấy Dương Chiêu là người chống đỡ cho thế giới tinh thần của .

      ở đó, sợ hãi bất cứ điều gì.

      ra.

      làm chuyện trước kia.”

      Dương Chiêu : “Chuyện gì?”

      Trần Minh Sinh há miệng thở dốc, bỗng nhiên nhận ra, có lẽ vì im lặng quá lâu, đến lúc thực muốn lại biết bắt đầu từ đâu.

      Dương Chiêu hỏi: “Chuyện giống như tàu?”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Dương Chiêu hỏi tiếp: “Có nguy hiểm ?”

      đợi Trần Minh Sinh trả lời, Dương Chiêu luôn: “Có nguy hiểm, đúng ?”

      Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu.

      Dương Chiêu xoay người lên nhà: “Lên nhà.”

      “Dương Chiêu, —”

      “Em lên nhà.” Dương Chiêu từng chữ.

      quay đầu nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh cảm thấy ánh mắt tại của rất giống ánh mắt nhìn em trai mình khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên ở sở cảnh sát.

      Trang trọng và nghiêm khắc.

      Dương Chiêu thản nhiên nhìn rồi xoay người lên nhà. Trần Minh Sinh cũng dám thêm câu nào, yên lặng theo sau .

      Dương Chiêu đưa vào nhà, đến trước sô pha, người ngồi bên trái, bên phải, đối diện nhau.

      Trần Minh Sinh có cảm giác cảnh này giống bị thẩm vấn.

      Dương Chiêu: “ bao lâu?”

      Trần Minh Sinh: “ cũng biết.”

      Dương Chiêu: “Trần Minh Sinh.”

      Trần Minh Sinh: “Ừm… Khoảng nửa năm.”

      Dương Chiêu nhìn chớp mắt. Trần Minh Sinh sửa lời: “… năm.”

      Dương Chiêu nhíu chặt mày.

      Trần Minh Sinh cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cuộc chuyện này khiến căng thẳng hơn tất cả những gì trải qua trước kia.

      “Dương Chiêu, biết phải bao lâu, nếu thuận lợi chỉ cần mấy tháng là xong.”

      “Còn nếu thuận lợi?”

      Hai tay Trần Minh Sinh siết chặt, Dương Chiêu : “Quên , có chuyện thuận lợi.”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn , Dương Chiêu cầm chén nước bàn trà, uống ngụm.

      Cái chén kiểu cổ này, bây giờ Trần Minh Sinh nhìn nó, cảm thấy hết sức thân thiết.

      “Ngày nào ?”

      Trần Minh Sinh : “Sắp rồi.”

      Dương Chiêu vẫn cầm ly nước: “Vậy lúc nào theo em về nhà.”

      Lúc đầu Trần Minh Sinh hiểu ý : “Về nhà?”

      “Ừm.”

      lát sau Trần Minh Sinh mới hiểu ra, Dương Chiêu muốn dẫn gặp người nhà của .

      “Gặp… Gặp ba mẹ em ư?”

      “Ừ.”

      Dương Chiêu đặt ly nước xuống, yên lặng nhìn Trần Minh Sinh rồi : “ chờ em lát, bây giờ chúng ta luôn.”

      “Khoan… Đợi chút.” Trần Minh Sinh như mơ màng, tình huống này y hệt như lần tâm tình yên nên đến tìm Dương Chiêu, kết quả Dương Chiêu với hai người du lịch.

      Dương Chiêu coi như nghe , đứng lên, chuẩn bị vào phòng ngủ thay quần áo. Trần Minh Sinh sốt ruột, đứng bật dậy, tay chống lên bàn trà, nhoài người sang giữ chặt Dương Chiêu.

      “Dương Chiêu —”

      Dương Chiêu quay đầu lại: “Sao thế?”

      Trần Minh Sinh: “Phải bây giờ sao?”

      Dương Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Nhưng—”

      Đầu óc Trần Minh Sinh rối loạn, “Em vẫn —”, Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh khom người, đứng bằng chân rất vất vả, liền đỡ tay giúp đứng thẳng người: “Trần Minh Sinh, đồng ý với em.”

      Trần Minh Sinh im lặng.

      Dương Chiêu đứng trước người , hơi ngửa đầu, ánh mắt sâu xa.

      “Lúc ở Ngũ Đài Sơn, quên rồi sao? cầu hôn em.” vẫn nhìn Trần Minh Sinh, như muốn bước vào nơi sâu kín nhất trong linh hồn .

      “Em đồng ý, Trần Minh Sinh.” lặp lại, “Em đồng ý rồi.”

      Trần Minh Sinh gì, Dương Chiêu xoay người về phòng ngủ.

      Trần Minh Sinh cúi đầu, đứng phía sau Dương Chiêu, lúc Dương Chiêu sắp vào phòng, khẽ gọi tên .

      “Dương Chiêu.”

      Giọng yếu ớt, bé kia lại làm Dương Chiêu thể bước tiếp về phía trước.

      chưa thể .” Trần Minh Sinh nhìn bóng dáng Dương Chiêu, ánh mắt của dừng lại ở cái chén kiểu dáng cổ bàn trà. “Dương Chiêu, sau này nếu có cơ hội, nhất định đến gặp ba mẹ em.”

      Tay Dương Chiêu đặt cửa, chạm vào tay nắm bằng kim loại lạnh lẽo.

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dương Chiêu. quay đầu, cũng gì.

      Trần Minh Sinh có cảm giác như bị tảng đá đè lên ngực, mỗi lần câu tảng đá càng nặng hơn.

      Dương Chiêu chậm rãi xoay người lại, nhìn Trần Minh Sinh ở xa xa: “Nhất định phải sao?”

      Trần Minh Sinh im lặng trả lời.

      Dương Chiêu bước tới: “ có biện pháp giải quyết nào khác sao, Trần Minh Sinh, nếu cần dùng tiền, —”

      .” Trần Minh Sinh nhanh chóng ngắt lời , “ cần dùng tiền.”

      Dương Chiêu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cảm nhận bất lực sâu sắc.

      Đó là bất lực đến từ nhiều phương diện, thể thay đổi, bất lực. Đó là lựa chọn của , Dương Chiêu biết, khi lựa chọn nhất định suy nghĩ rất cặn kẽ.

      Dương Chiêu cầm lấy hộp thuốc lá bàn trà, đốt điếu.

      “Trần Minh Sinh, đây là quyết định của , em thể can thiệp.” rít hơi, sau đó khoanh tay ôm người, tư thế như bảo vệ mình.

      “Nhưng em nghĩ cần phải biết.” nhìn Trần Minh Sinh, “Nếu chịu làm gì hết em cũng thể cam đoan với bất kỳ điều gì.”

      chịu hứa hẹn, chịu gặp ba mẹ em, chịu ngày trở về.

      Cánh tay cầm thuốc của Dương Chiêu ôm chặt cánh tay kia: “Trần Minh Sinh, hay là tự do của , chờ hay là tự do của em.”

      Sắc mặt Trần Minh Sinh tái nhợt, mấy ngày nay tinh thần vô cùng mệt mỏi, lời cuối cùng của Dương Chiêu khiến thể đứng nổi.

      tự nhủ trong đầu mình, rất đúng, dựa vào đâu để bắt chờ . Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn thân thể trọn vẹn của mình, quần áo rẻ tiền, cây nạng rách nát.

      dựa vào đâu để chờ .

      Trần Minh Sinh hít sâu mấy hơi, chống nạng quay lưng bước , khàn khàn : “Em cần chờ , Dương Chiêu…”

      xoay người lấy áo khoác đặt sô pha, chậm rãi về phía cửa.

      “Nếu em có người khác… người em thương, em đừng bận tâm tới .” Trần Minh Sinh tới, mở cửa phòng. dùng chút sức lực cuối cùng, hết những lời này.

      Dương Chiêu nhìn bóng dáng hơi cúi xuống, nhìn ngồi mang giày ngay cửa, sau đó mở cửa, rời khỏi căn phòng này.

      cảm thấy sức lực cả người bị rút cạn.

      Dương Chiêu ngồi xuống, giật mình nhìn chiếc sô pha đối diện.

      Trong phòng rất im ắng, giống như thường ngày.

      bỗng nhiên nhận ra, nơi ngồi chính là chỗ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của khi ngủ.

      Khi đó, cũng ngồi dậy ở vị trí này, còn Trần Minh Sinh nằm ngủ ở sô pha đối diện.

      Trước mắt Dương Chiêu như lên bóng dáng khi đó.

      nhắm mắt, khoanh tay, đầu hơi cúi. Khóe môi có vài nếp nhăn, bờ môi mím chặt, lông mày khẽ nhăn lại.

      Lúc ấy nghĩ, phải chăng người đàn ông này nằm mơ thấy gì đó.

      Trong giấc mơ, xảy ra chuyện gì đó khiến căng thẳng nên dù nằm mơ cũng cười.

      Chỉ là câu chuyện bình thường lúc trước, bây giờ nhớ lại khiến người ta muốn khóc.

      Dương Chiêu tự hỏi lý trí của mình, vì sao cuối cùng lại thừa nhận chuyện này.

      ràng hưởng thụ thân thể , ràng ở trong vũng bùn tối tăm nhưng hề cảm thấy vướng bận.

      Nhưng tại sao bây giờ lại có cảm giác như vậy?

      Rốt cục Dương Chiêu cũng hiểu ra, bị vũng bùn ấy cuốn chặt lại.

      Trần Minh Sinh đậu xe hơi xa, chống nạng về phía xe. Lúc ngang qua cột đèn đường, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa.

      Trần Minh Sinh quay lại, thấy người chạy từ cổng đến trước mặt .

      cắn răng, giống như kiềm chế đến cực hạn, nhưng hề la hét. nhìn , ánh mắt tựa như con dao .

      Trần Minh Sinh bỗng nhiên ôm chặt lấy , thân thể Dương Chiêu có vẻ gầy yếu trong vòng tay . đỉnh đầu , hỏi câu vẫn luôn chôn chặt tận đáy lòng——

      “Dương Chiêu, nếu trở về, có thể cho cơ hội nữa ?”

      Mặt Dương Chiêu vùi ngực , gì, nhưng vươn tay ôm chặt lấy

      : “Trần Minh Sinh, đồ khốn nạn…”

      Trần Minh Sinh mỉm cười, Dương Chiêu thường mắng chửi ai, lúc mắng, tàn nhất nhẫn cũng chỉ là khốn nạn.

      lẳng lặng cảm nhận đôi tay mềm mại ôm lưng .

      nghĩ sai.

      Người con này là nơi chống đỡ lớn nhất cuộc đời .

      Trong lòng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác thể hình dung, đó là lúc này hoàn toàn có cảm giác gì trước nhiệm vụ sắp chấp hành.

      trở về, nhất định trở về, trở lại bên cạnh người con này.

      “Em hãy tin .” thầm: “ làm việc này mười mấy năm, nguy hiểm nhưng ra cũng có gì.”

      khẽ đẩy Dương Chiêu, nhìn vào mắt : “Chỉ là công việc của đồng nghiệp trước đây của có chút vấn đề, hơn nữa nắm đường lối về bên đó nên phải về xử lý thời gian.”

      Dương Chiêu giọng: “Khi nào ?”

      Trần Minh Sinh khẽ khàng: “Có lẽ ngay.”

      Dương Chiêu gì thêm, rút tấm thẻ trong người đưa cho Trần Minh Sinh.

      cầm .”

      Trần Minh Sinh nhìn tấm thẻ kia: “Em làm gì vậy?”

      Dương Chiêu : “Em cho .”

      cần đâu.”

      “Trần Minh Sinh.” Giọng Dương Chiêu lạnh như băng, mắt khẽ nheo lại, nhìn người đàn ông trước mặt: “Em , em cho mà.”

      Trần Minh Sinh đưa tay ra nhận.

      “Trần Minh Sinh, em biết làm việc có nguyên tắc của mình nhưng…” Dương Chiêu tiếp: “ đời này, phải bất cứ chuyện gì cũng chỉ có biện pháp giải quyết. Nếu cần phải dùng tiền, nhất định phải với em.”

      Trần Minh Sinh nhìn tấm thẻ màu bạc kia, đó là thẻ tiết kiệm. phe phẩy tấm thẻ, giọng trêu chọc: “Trong này có bao nhiêu tiền thế?”

      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Chiêu, giọng trêu đùa của thể nào tiếp tục được nữa.

      Dương Chiêu rất căng thẳng, mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, nhìn thẳng vào mắt .

      Trần Minh Sinh cầm tay Dương Chiêu: “ mà, đáng sợ đâu, em đừng như vậy. Em ở nhà làm việc cho tốt, chờ em làm xong việc cũng trở về.”

      Dương Chiêu mở miệng, tính gì đó di động của Trần Minh Sinh vang lên.

      Trần Minh Sinh nhận điện thoại: “Văn Lỗi?”

      “Ừ, được, tôi biết rồi.”

      Cuộc đối thoại rất ngắn, Trần Minh Sinh ngắt điện thoại: “… Đêm nay .”

      Dương Chiêu nhìn : “Ừm, em có thể liên lạc với ?”

      Trần Minh Sinh do dự lát rồi lắc đầu.

      “Em biết rồi.”

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Nhưng em yên tâm, khi nào rảnh liên lạc với em.”

      Dương Chiêu gật đầu, Trần Minh Sinh : “Vậy… đây.”

      “Ừm.”

      Trần Minh Sinh lên xe, Dương Chiêu đứng bên cạnh cửa xe, nhìn vào mắt Trần Minh Sinh, cuối cùng thản nhiên câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá vất vả.”

      Trần Minh Sinh mỉm cười, hạ kính xe xuống, kéo cổ Dương Chiêu, nhàng hôn .

      biết rồi.”

      Chiếc taxi màu đỏ chậm rãi ra khỏi khu nhà, Dương Chiêu mới nhớ ra hình như quên chào tạm biệt .



      Hết chương 44

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :