1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 35:

      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      tàu đến Bắc Kinh mất gần năm tiếng, Dương Chiêu ngồi tàu đọc sách lúc, thấy tàu rung lắc quá mạnh đành bỏ sách xuống.

      Trần Minh Sinh nhìn hỏi: “Em có muốn nghỉ thêm chút nữa ?”

      Dương Chiêu đáp: “ cần đâu.”

      Chỗ ngồi xe chật cứng, rất nhiều hành khách phải mua vé đứng, đứng rải rác khắp toa xe, họ chờ xem có chỗ nào trống để ngồi vào. Dương Chiêu uống ngụm nước, yên lặng ngồi đó.

      Đối diện và Trần Minh Sinh là hai ông bà lão và cậu bé. Cậu bé con chịu ngồi yên ghế mà cứ chốc lát hỏi, chốc lát kêu rên, bà nội kéo kéo bảo cậu im lặng.

      “Con có đói ?” Bà nội hỏi cậu.

      “Con đói!” Cậu bé trả lời.

      Ông nội của cậu xách bịch ni lon cột kín đặt bên chân lên, ông mở túi ra, bên trong là ít đồ ăn vặt: “Con muốn ăn gì?”

      Cậu bé vâng dạ rồi bò sấp chân bà nội với qua bên kia lục lọi trong bịch. Cậu bé tìm tới tìm lui hồi rồi lấy ra cái bịch .

      Dương Chiêu biết đó là cái gì, chưa từng thấy cũng chưa từng ăn, nó được đựng trong túi ni lon đỏ.

      Cậu bé dùng răng xé bịch ra, rút ra từng cái nhai ngon lành.

      Lúc cậu bé mở bịch ra, Dương Chiêu ngửi thấy mùi dầu mỡ là lạ bốc nồng nặc, giông giống mùi hơi ga.

      khẽ nhíu mày, nhìn tránh sang hướng khác.

      Nhưng mùi đó phải nhìn ngửi thấy, cậu bé kia càng ăn càng hăng mùi càng lúc càng nồng. Hơn nữa hình như cậu bé ăn rất ngon miệng, thanh giòn tan.

      Dương Chiêu nghe tiếng động đó, lại ngửi mùi dầu đặc trưng, thấy hơi chóng mặt.

      kéo kéo Trần Minh Sinh nhằm phân tán chú ý, Trần Minh Sinh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

      mở mắt nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu giọng: “ ngủ à?”

      Trần Minh Sinh trả lời: “.”

      Dương Chiêu ừ rồi gì nữa.

      Trần Minh Sinh chợt phát Dương Chiêu hơi mệt mỏi, nắm tay Dương Chiêu hỏi: “Em khó chịu ư?”

      Dương Chiêu lắc đầu, Trần Minh Sinh tiếp: “Để lấy trái cây cho em.”

      Dương Chiêu nghĩ tới vị ngọt ngọt mát mát của trái cây có lẽ át bớt mùi dầu, lập tức gật đầu: “Được.”

      Túi du lịch của Trần Minh Sinh đặt ngay bên chân, thức ăn đều để trong đó, lấy bịch trái cây to bên trong ra, đưa cho Dương Chiêu quả lê.

      Dương Chiêu cầm lấy: “Cảm ơn , để em rửa.”

      ra lúc ở nhà rửa hết rồi, nhưng trong hoàn cảnh này, Dương Chiêu cảm thấy nên rửa lại lần nữa.

      cầm lê rời khỏi chỗ ngồi, vì ghế ngồi của hai người là dãy ghế đầu nên rất gần chỗ tiếp giáp hai toa tàu, toilet nằm ngay bên cạnh, bây giờ toilet khóa cửa, trước toilet có hai người đứng chờ.

      Dương Chiêu cầm lê, đứng chờ sau lưng họ.

      lát sau, đến lượt Dương Chiêu. vào trong toilet, bên trong nhếch nhác dơ bẩn ai dọn rửa. Dương Chiêu nín thở đóng cửa nhà vệ sinh, sau đó rửa lê trong thùng nước.

      Lúc ra ngoài, thấy rất nhiều người ngồi ở chỗ nối tiếp các toa tàu, có người ngồi vali, có người ngồi thẳng xuống đất.

      Hình như đầu càng choáng thêm.

      Lúc quay về chỗ ngồi, Dương Chiêu trả lê lại cho Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh nhìn : “Em sao vậy?”

      Dương Chiêu : “Em nuốt nổi.”

      Trần Minh Sinh nhìn sắc mặt Dương Chiêu: “Em thấy khó chịu à?”

      Dương Chiêu gật đầu: “Hơi hơi.”

      Cậu bé ăn hết bịch đồ ăn, nửa bịch còn lại đặt bàn, Dương Chiêu cúi đầu nhìn qua đó.

      Trần Minh Sinh hơi lo lắng: “Em uống chút nước ấm ?”

      Dương Chiêu nhớ tới cái toilet kia bèn lắc đầu: “ cần đâu.”

      kéo tay Trần Minh Sinh, dịch người về chỗ , sau đó ngả đầu tựa vào vai .

      Trần Minh Sinh vẫn hơi lo lắng: “ sao chứ?”

      Dương Chiêu : “ sao cả, em chỉ hơi say tàu thôi, để em nghỉ lát.”

      Trần Minh Sinh nắm tay Dương Chiêu, tầm mắt Dương Chiêu đáp xuống đầu gối, khớp xương tay Trần Minh Sinh trông hơi thô ráp, hình dáng các khớp xương rất đẹp.

      Dương Chiêu nhắm mắt, cố sức nghĩ tới mùi hương kỳ lạ kia.

      Tàu chạy hơn ba tiếng, loa tàu liên tục văng vẳng giới thiệu toa ăn uống, Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu: “Em có đói ?”

      Dương Chiêu lắc đầu, đừng muốn ăn mà ngay cả nghĩ đến việc ăn thôi cũng thấy chịu nổi.

      Dương Chiêu: “ đói à?”

      Trần Minh Sinh: “Vẫn chưa.”

      Dương Chiêu hỏi tiếp: “ với em ăn chút gì .”

      Trần Minh Sinh đáp: “ ăn miếng bánh là được, cần đến toa ăn đâu.”

      lấy túi bánh ra khỏi ba lô du lịch, mùi thịt bò sốt tương phảng phất. Dương Chiêu nhìn đồ ăn của , mùi hương thơm ngon cuối cùng cũng làm thấy dễ chịu hơn chút.

      Vất vả chịu đựng đến ba giờ chiều, tàu mới chạy đến ga Bắc Kinh.

      Dương Chiêu bước xuống tàu, hít vào khí thoáng đãng bên ngoài, thấy mình tỉnh táo hơn nhiều.

      Trần Minh Sinh đằng sau lên tiếng: “Em đỡ hơn chưa?”

      Dương Chiêu trả lời: “Em sao.” hỏi Trần Minh Sinh: “Mấy giờ tới chuyến tàu tiếp theo?”

      Trần Minh Sinh: “Hơn năm giờ.”

      Dương Chiêu gật đầu: “Vậy chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi lát.”

      Tuy rằng hai người đúng vào kỳ nghỉ, nhưng ga Bắc Kinh vẫn đông nghìn nghịt, đám người chen chúc nhau bước xuống tàu. Dương Chiêu kéo vali trước, Trần Minh Sinh bên phải .

      Dương Chiêu vẫn luôn để ý Trần Minh Sinh, đứng rất vất vả trong đám đông chen lấn. Cây nạng của thể vươn rộng ra, cũng thể rụt lui lại.

      Có rất nhiều người vội đuổi theo chuyến tàu kế tiếp nên cố sức chen lên phía trước. Dương Chiêu nắm chặt tay trái Trần Minh Sinh, kéo ra từ trong đám đông.

      “Chờ .” Dương Chiêu bảo.

      Hai người chờ phần lớn hành khách ra hết rồi mới tiếp.

      “Chúng ta tìm chỗ nghĩ tạm .” Dương Chiêu lên tiếng.

      Trần Minh Sinh bảo: “Em vẫn chưa ăn, tìm chỗ nào ăn cơm .”

      “Ừ.”

      Cuối cùng Dương Chiêu và Trần Minh Sinh vào quán thức ăn nhanh, Dương Chiêu gọi tô mì. Gọi đồ ăn xong Dương Chiêu quay đầu lại nhìn Trần Minh Sinh ngồi đối diện, tầm mắt chăm chú quan sát cái bàn trước mặt biết nghĩ gì.

      “Tiền thừa của chị đây.” Người bán hàng gọi.

      “Vâng.” Dương Chiêu quay qua lấy tiền: “Cám ơn.”

      quay lại thấy Trần Minh Sinh ngẩng đầu lên: “Em gọi xong rồi?”

      “Vâng.” Dương Chiêu ngồi xuống, nhìn Trần Minh Sinh, ngập ngừng.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy?”

      Dương Chiêu ngẫm nghĩ, rốt cuộc chỉ lắc đầu đáp: “ có gì.”

      Dương Chiêu nhận ra dường như Trần Minh Sinh hơi trầm tư. Tuy biểu gì nhiều nhưng Dương Chiêu rất nhạy cảm với , có thể nhận ra trong giọng tưởng như bình thường của pha chút gì đó thâm trầm u ám.

      Dương Chiêu muốn nghĩ vẩn vơ, nhưng có số quá mức trần trụi, bọn họ thể nào khống chế được.

      Mì nhanh chóng được bưng lên, Dương Chiêu gắp hai đũa, chợt nghe Trần Minh Sinh : “Chúng ta đổi vé .”

      Dương Chiêu: “Đổi vé gì?”

      Trần Minh Sinh: “Đổi thành tàu cao tốc .”

      Tay gắp mì của Dương Chiêu hơi khựng lại, kiên quyết: “ cần mà.”

      Trần Minh Sinh: “Còn phải ngồi sáu tiếng nữa, sợ em khó chịu.”

      Dương Chiêu gì, quả thể dối rằng thấy khó chịu, nhưng cũng muốn Trần Minh Sinh đổi vé.

      Dường như trong lòng xuất cố chấp kỳ lạ… tựa như khi đổi vé này bắt buộc phải thừa nhận vài thứ.

      Dương Chiêu buông đũa xuống, ngồi thẳng dậy nhìn Trần Minh Sinh khẳng định lần nữa: “ cần đổi vé.”

      Ánh mắt của rất kiên quyết, chấp nhận câu từ chối.

      Trần Minh Sinh nhìn dáng vẻ nghiêm túc lạ lùng của , bỗng bật cười: “ đổi đổi, em ăn tiếp .”

      Lúc này Dương Chiêu mới cầm đũa lên ăn.

      Ăn xong nửa tô mì, húp thêm ít nước canh, Dương Chiêu thấy thoải mái hơn nhiều. tính nghỉ ngơi lát lấy lại sức để tiếp tục chịu đựng thêm sáu tiếng đồng hồ nữa.

      “Em ngủ lát.” Dương Chiêu gọi phục vụ dọn bàn, sau đó với Trần Minh Sinh: “ trông đồ đạc nhé.”

      Trần Minh Sinh: “Em ngủ .”

      Dương Chiêu ghé vào mặt bàn nghỉ ngơi, Trần Minh Sinh yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của .

      Nhà ga rất đông người, thỉnh thoảng loa phát thanh vang lên số hiệu tàu chạy. Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ngồi trong góc ở cửa hàng thức ăn nhanh tựa như trong thế giới riêng.

      Dương Chiêu ngủ chưa đến tiếng tỉnh dậy, vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó quay lại chờ tàu cùng Trần Minh Sinh.

      Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, trước giờ tàu chạy mười phút Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đến cửa soát vé.

      Chỗ ngồi lần này có vẻ tốt hơn, nằm gần hai đầu mà là ở giữa toa tàu. Trần Minh Sinh và Dương Chiêu lên tàu hơi trễ, giá đặt hành lý chất đầy đồ đạc. Trần Minh Sinh đặt nạng bên cạnh, vươn tay sắp xếp lại đống túi xách to chất ngổn ngang giá để tìm chỗ trống.

      tay, tay chút.” ăn mặc giống sinh viên lên tiếng, ngửa đầu nhìn giá đựng hành lý: “Trong túi xách của tôi có laptop.”

      Trần Minh Sinh khẽ ừ.

      chuyển đồ bằng tay, tay còn lại vịn giá đỡ hành lý, nếu dùng cả hai tay chuyển đồ rất dễ ngã sấp xuống.

      Dương Chiêu đỡ , vất vả lắm mới xếp được khoảng trống, Trần Minh Sinh đặt vali lên giá.

      Lần này, Dương Chiêu ngồi sát cửa kính toa tàu, Trần Minh Sinh ngồi bên trong.

      Trời về chiều, toa tàu bật đèn. Dương Chiêu có kinh nghiệm, lúc này thích ứng tốt hơn trước nhiều.

      Sáu bảy giờ chiều là lúc toa tàu náo nhiệt nhất, mọi người ăn uống, đánh bài loạn xạ. Sinh viên ngồi đối diện dán mắt xem phim ipad, thỉnh thoảng lại cười phá lên.

      Trần Minh Sinh vẫn luôn chú ý Dương Chiêu, thỉnh thoảng hỏi cảm thấy thế nào, Dương Chiêu đáp sao, thấy sắc mặt đỡ hơn trước nên cũng an tâm hơn.

      Từ Bắc Kinh đến Ngũ Đài Sơn phải qua Bạch Giản và Linh Khâu. Lúc này, tàu dần yên tĩnh hơn, mọi người trò chuyện mấy tiếng đồng hồ, giờ hơi mệt mỏi.

      Dương Chiêu nắm tay Trần Minh Sinh, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      hơn chín giờ đêm, trời bên ngoài tối đen. Cửa kính lúc này thể nhìn khung cảnh bên ngoài, nhưng lại phản chiếu ràng cảnh tượng trong tàu lên mặt kính.

      Dương Chiêu nhìn cửa kính, bỗng nhiên lại muốn xem vẻ mặt của Trần Minh Sinh lúc này. hơi nhích qua, mặt kính ra khuôn mặt Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh ngủ, nhìn về hướng khác.

      Dương Chiêu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt , thấy hai người ngồi cách đó xa, hai người đàn ông còn khá trẻ, ăn mặc bình thường. người cúi đầu, tay nắm chặt túi xách; người tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào mấy túi rác bàn.

      Dương Chiêu nhìn lướt qua, sau đó quay đầu khẽ hỏi Trần Minh Sinh: “ quen họ?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên quay đầu lại: “ quen.” Dứt lời, lại lặng lẽ nhìn sang hướng kia.

      Mười giờ, thanh trong toa tàu càng hơn, ít người tàu cả ngày, giờ tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gục.

      Buổi chiều Dương Chiêu ngủ giấc, thấy mệt nên ngồi kéo tay Trần Minh Sinh.

      nhận thấy, Trần Minh Sinh lâu lâu vẫn liếc mắt nhìn về hướng đó, Dương Chiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng nhìn qua thêm lần nữa. quen nhìn chằm chằm người khác nên chỉ liếc mắt nhìn sơ qua.

      Hai người kia hình như trò chuyện.

      Người đàn ông tay nắm chặt túi xách cúi đầu rất thấp, hình như thầm gì đó, người đàn ông ngồi bên cạnh dịch đến sát chỗ ta, nhíu chặt mày, thấp giọng liên tục. Lúc trò chuyện đôi khi ta ngẩng đầu lên nhìn sang bên này, Dương Chiêu dời tầm mắt .

      nhìn Trần Minh Sinh, biết đó có phải là ảo giác của , nhưng dường như sắc mặt nặng nề hơn trước.

      Trái tim Dương Chiêu đập thình thịch. Trần Minh Sinh hình như dời tầm mắt, nhưng Dương Chiêu biết vẫn luôn quan sát bọn họ, thậm chí còn chú ý tới .

      “Trần Minh Sinh…” Dương Chiêu nắm chặt tay .

      Trần Minh Sinh quay đầu nhìn Dương Chiêu hỏi: “Sao vậy em?”

      Dương Chiêu nghi hoặc: “ sao chứ, cứ nhìn bọn họ làm gì?”

      Đáy mắt Trần Minh Sinh thoáng chút do dự, cuối cùng sắc mặt dần tự nhiên, bình thản : “ có gì đâu.”

      Tàu chạy nhanh chậm trong bóng đêm, Trần Minh Sinh dường như để ý đến hai người kia nữa. kéo tay , ngồi tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dương Chiêu cảm thấy có gì đó ổn.

      Nhưng biết ổn ở chỗ nào.

      Qua mười phút sau, người đàn ông hai tay nắm chặt túi bỗng ngẩng đầu lên.

      Dương Chiêu nhìn sắc mặt ta, giật mình. Hai bên cách khá xa, vậy mà vẫn nhìn lớp mồ hôi mỏng trán người đàn ông kia. Trời sắp sang đông, nhiệt độ trong tàu nóng, thể toát mồ hôi như vậy được.

      ta khom người xuống, dùng tay xoa xoa hai đầu gối của mình, xoa lúc rồi ta bắt đầu vặn bóp tay.

      Biên độ động tác của ta lớn, ta xoa xoa lúc, chuyển sang chà chà mặt, cuối cùng thò hai tay vào trong túi áo.

      lát sau, ta cúi thấp đầu gì đó với người đàn ông ngồi bên cạnh, người đàn ông kia nhíu mày.

      Nhịp độ chuyện của ta rất gấp gáp, người đàn ông kia nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhếch nhếch miệng quay mặt sang bên.

      Người đàn ông đó nuốt nước miếng, đứng dậy bước về phía toilet.

      Dương Chiêu thấy ta rời , quay lại nhìn Trần Minh Sinh.

      biết Trần Minh Sinh mở mắt từ lúc nào. nhìn theo hướng người đàn ông bỏ , khóe môi khẽ nhếch lên như hiểu điều gì đó.

      Vào lúc Dương Chiêu tưởng lên tiếng Trần Minh Sinh chỉ thở dài rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

      Dương Chiêu lại nhìn vào cửa kính toa xe, thấy bất cứ gì cửa kính, vì chú ý của đều tập trung vào hai bàn tay nắm chặt của và Trần Minh Sinh. Bàn tay kia dường như chỉ đơn thuần nắm tay , nhưng Dương Chiêu cảm thấy bàn tay đó căng cứng.

      Rốt cuộc, Trần Minh Sinh cũng buông lỏng tay ra.

      quay đầu khẽ bảo Dương Chiêu: “Em tìm nhân viên phục vụ .” Dứt lời lập tức đứng dậy, Dương Chiêu vẫn chưa kịp gì, rời .

      Dương Chiêu nhìn bước đến cửa toilet, lúc ngang qua người đàn ông còn lại kia, người đàn ông đó dường như cảm giác được điều gì, ta quay đầu nhìn Trần Minh Sinh đứng trước cửa toilet. ta đứng dậy vừa bước lại vừa : “Trong đó có người rồi, chờ lát nữa hãy vào.”

      Trần Minh Sinh hề nhúc nhích, người đàn ông kia dường như hơi khẩn trương, ta thầm đẩy Trần Minh Sinh, thấp giọng mắng: “Tên què thối tha, hiểu tiếng người à?”

      Cú đẩy của ta rất kín đáo, nhưng vẫn bị Dương Chiêu bắt gặp, vội đứng dậy, Trần Minh Sinh đứng cách quãng nhìn .

      Dương Chiêu quay người đến cuối toa tàu gọi nhân viên phục vụ.

      được vài bước, thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng cãi vả.

      “Mẹ nó, mày điên à?”

      Dương Chiêu quay đầu lại, trái tim đập dữ dội, chăm chú nhìn con đường trước mắt.

      Đến cuối toa tàu gặp nữ nhân viên phục vụ, bước tới nắm chặt tay nữ nhân viên ấy.

      Nhân viên phục vụ giật mình: “Vị hành khách này, cần gì sao?”

      Dương Chiêu nhìn thẳng vào mắt ấy, : “ theo tôi nhanh lên, ở bên kia có chuyện rồi.”



      Hết chương 35

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 36:

      Edit: Rabbitlyn

      Beta: Vô Phương



      Cho dù là nhân viên phục vụ ở nghề nào, cũng sợ nhất là nghe thấy câu ‘có chuyện xảy ra’ đó.

      nhân viên trừng mắt nhìn Dương Chiêu: “Cái gì, chuyện gì?”

      Dương Chiêu định lên tiếng, nhưng phía sau có tiếng gào thét truyền đến.

      “Đánh nhau! Đánh nhau rồi!”

      Giọng này phải của Trần Minh Sinh, hình như là của những hành khách tụ tập đứng xem bên cạnh. Tiếng thét truyền qua từng toa tàu, vô cùng ràng. Mấy người thanh niên ngay lập tức đứng lên, định về phía trước xem náo nhiệt, người nhân viên ý thức được, lập tức quay đầu, “Mọi người đừng di chuyển, đừng di chuyển!”

      ấy với Dương Chiêu: “Trước hết cũng tìm chỗ ngồi .”

      Dương Chiêu thấy ấy lấy bộ đàm ra, “Ở toa số 8 có đánh nhau, toa số 8, nhanh lên chút.”

      Dương Chiêu nghe nhân viên xong, xoay người bước trước tìm Trần Minh Sinh.

      “Này ơi!” nhân viên kêu tiếng, gọi được Dương Chiêu quay lại.

      Trong toa tàu của bọn họ chen chúc rất nhiều người, người trong toa và cả những người ở toa sau dồn hết về đây, bao vây thành vòng tròn ở khu toilet.

      “Ôi trời, bắt nạt người tàn tật kìa.”

      Dương Chiêu bị che khuất nhìn thấy bên trong, nghe có người như vậy, ngay lập tức trong lòng cảm thấy thấp thỏm.

      “Xin nhường đường chút.” Dương Chiêu liều mạng chen về phía trước, “Xin nhường đường chút!”

      vất vả mới chen ra được khỏi đám người, vừa nhìn lên thấy người đàn ông kia vòng cánh tay về phía Trần Minh Sinh.

      Nạng của Trần Minh Sinh rơi bên cạnh, thể đứng được bằng chân, ngã mặt đất. Lúc ngã xuống, cũng lôi người đàn ông kia ngã cùng.

      Ngoài cái chân kia, thực ra Trần Minh Sinh cao hơn nhiều so với gã nọ, nắm cổ tay gã tách từng ngón tay ra, bẻ ngoặt cánh tay gã về phía sau, tay kia bóp phía sau cổ gã, đập mặt gã vào cửa toilet.

      cắn chặt hàm răng, ánh mắt rất vô tình, có thể cảm giác được ra tay nặng thế nào.

      Dương Chiêu vốn định gọi , nhưng bị ánh mắt của hù dọa.

      Ánh mắt của xưa giờ đều bình thản, có lúc hơi u, có lúc lại ánh lên vẻ trêu chọc, nhưng chưa từng nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn thế này của bao giờ.

      xuống tay chút do dự, cũng quan tâm mình có khiến đối phương bị thương hay .

      Gã đàn ông bị dập đầu quá đau, vẻ mặt trở nên hết sức dữ tợn.

      Khuôn mặt Trần Minh Sinh trong bóng tối lộ vẻ u ám khó hiểu, ấn chặt đầu gã kia xuống sàn tàu.

      ngẩng đầu, muốn xem thử nhân viên bảo vệ lại chưa, nhưng vừa ngẩng mặt lên lại thấy Dương Chiêu.

      Khoảnh khắc đó thời gian dường như dừng lại.

      Dương Chiêu nhìn ánh mắt có chút kỳ lạ, hình như là nghi hoặc, mà cũng dường như là xa lạ.

      lui lại, cũng tiến lên. Còn Trần Minh Sinh vẫn giữ chặt gã đàn ông kia, gã bị bóp đến mức cổ nổi gân xanh, thở hồng hộc.

      Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ tới.

      “Đừng tụ tập nữa. Ngồi vào chỗ!” Nhân viên bảo vệ quát lên, người vây xung quanh tản ra, quay lại chỗ ngồi của mình. Nhân viên bảo vệ xông tới bên cạnh Dương Chiêu, quát Trần Minh Sinh: “Thả người ra!”

      Trần Minh Sinh vẫn nhìn Dương Chiêu, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

      Hai nhân viên bảo vệ tới, người kéo cánh tay Trần Minh Sinh.

      “Buông tay! Đứng lên!”

      Dương Chiêu thấy bọn họ kéo Trần Minh Sinh đứng lên, tiến lên bước, nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn , “Trở lại chỗ ngồi!”

      “Tôi cùng với ấy.” Dương Chiêu .

      Trần Minh Sinh nhìn , nhân viên bảo vệ sửng sốt, quay đầu với Trần Minh Sinh: “Đứng cho vững!”

      nhân viên bảo vệ nhặt cây nạng lên đưa cho Trần Minh Sinh, “Đứng vững, xuất trình chứng minh thư.”

      Gã kia đứng lên, chỉ vào Trần Minh Sinh, la hét: “Đồng chí bảo vệ, ta tùy tiện đánh người!”

      Trần Minh Sinh vẫn luôn nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu hơi sốt ruột, ánh mắt ý bảo Trần Minh Sinh mau gì đó . Lúc này Trần Minh Sinh mới chuyển ánh mắt về phía nhân viên bảo vệ, thấp giọng : “Trong toilet còn.”

      Nhân viên bảo vệ nhìn cửa toilet, hỏi: “Còn gì?”

      Người đàn ông kia hét lớn: “Đồng chí bảo vệ, ta đánh người! mau bắt ta !” Gã ta ôm mặt, khom lưng, tỏ vẻ rất khó khăn.

      Nhân viên bảo vệ liếc qua gã: “Đừng ồn ào nữa, xuất trình chứng minh thư.”

      Gã đàn ông kia từ từ lấy bóp tiền trong túi quần ra.

      Nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn Trần Minh Sinh, “Trong toilet có gì?” ta kéo cửa toilet, kéo cả hai cánh, nhưng bên trong lại bị khóa.

      Trần Minh Sinh vỗ lên bả vai nhân viên bảo vệ, hạ thấp giọng : “Mở cửa .”

      Nhân viên bảo vệ gõ cửa toilet, “Có người ?”

      Bên trong có tiếng động nào.

      ta dùng hết sức gõ cửa, hỏi lại: “Có ai trong đó ! ?”

      Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ.

      Lúc này ta cũng thấy có chút kỳ lạ, nên lấy chùm chìa khóa ra mở cửa.

      Tuy nhiên lúc ta kéo cửa, bên trong ràng có lực ngăn lại.

      Nhân viên bảo vệ: “Ai trong đó! ?”

      ta nắm tay nắm cửa dùng sức kéo mạnh, cửa vừa mở ra, lại lập tức bị đóng lại.

      Bên trong có bóng của người đàn ông chợt lướt qua rồi bị che khuất.

      Nhân viên bảo vệ quát: “Ra ngoài ngay!”

      ta kéo tay nắm cửa, vừa quát vừa kéo, nhưng hai ba lần đều bị người ở bên trong kéo lại.

      Lúc ta định quát thêm lần nữa bàn tay đưa sang nắm chặt tay nắm cửa. Nhân viên bảo vệ sửng sốt, quay đầu nhìn. Vừa quay đầu thấy Trần Minh Sinh tay trái bám vào tường mượn lực, tay phải nắm tay vặn cửa, cắn chặt răng dùng sức kéo.

      Người bên trong toilet cũng bị kéo theo ra ngoài, tay vẫn nắm chặt tay vặn cửa.

      Sau khi cửa toilet mở ra, bên trong phả ra mùi nhàn nhạt. Mấy người đứng gần đó đều ngửi được mùi thơm kỳ lạ này.

      Vừa ngửi thấy mùi này, mấy nhân viên bảo vệ đồng loạt biến sắc, bọn họ cúi đầu nhìn người đàn ông bị kéo ra, cả người ta đều đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đầy tơ máu, cánh tay thỉnh thoảng run lên bần bật.

      Hít thuốc phiện.

      Nhân viên bảo vệ túm lấy người đàn ông kia, “Đứng lên!” ta quay đầu, nhìn gã nọ sắc mặt xám như tro, quát: “Cả nữa!”

      Nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua Trần Minh Sinh, ánh mắt có chút đánh giá, ta nghiêm túc : “ cũng qua đây.”

      Dương Chiêu muốn gì đó, Trần Minh Sinh bước lên trước bước gật đầu, thấp giọng : “Vâng.”

      lấy gói thuốc lá trước ngực ra rút ra điếu hút, nhân viên bảo vệ nhìn nhìn nhưng gì.

      “Cái nào là hành lý của ? Mang theo luôn!” Nhân viên bảo vệ áp sát kéo người đàn ông từ trong toilet ra, mấy hành khách ngồi ở chỗ đối diện cũng hỗ trợ.

      “Cái này, cái này, còn cả mấy cái này đều là của bọn họ.”

      Dương Chiêu nhìn qua làn khói, nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh nhìn về phía , : “Trở lại chỗ ngồi .”

      Nhân viên bảo vệ xách hành lý, mang theo ba người đến toa tàu phía sau.

      Dương Chiêu muốn theo, nhân viên bảo vệ : “Vị hành khách này, quay trở về chỗ ngồi .”

      Dương Chiêu phân trần: “Tôi cùng ấy mà.”

      Nhân viên bảo vệ dứt khoát: “Cho dù vậy cũng được, mau trở về chỗ ngồi !”

      Dương Chiêu vẫn còn muốn gì đó, Trần Minh Sinh lên tiếng, “Em ngồi đây chờ nhé.”

      Dương Chiêu nhìn , ánh mắt rất bình tĩnh, Dương Chiêu gật đầu: “Vậy cẩn thận nhé.” nhìn hai người kia chút, với : “Nếu có phiền phức gì phải cho em biết đấy.”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Nhân viên bảo vệ mang Trần Minh Sinh , Dương Chiêu quay trở lại chỗ ngồi. Người xung quanh thấy nhân viên bảo vệ , bắt đầu bàn tán sôi nổi, chủ đề xoay quanh việc xảy ra.

      chàng nọ làm nghề gì nhỉ, lợi hại ghê.”

      “Mọi người xem người kia sao lại bị bắt vậy, tôi đoán có thể là kẻ trộm đấy.”

      “Tôi lại thấy giống lắm.”

      “…”

      Người sinh viên ngồi đối diện Dương Chiêu hiếu kỳ nhìn , mấy người ngồi bên cạnh cũng đến gần hỏi han: “Người đàn ông kia là gì của vậy?”

      Dương Chiêu liếc nhìn người đàn ông kia cái, gì.

      “Chân ta sao vậy, trước kia làm nghề gì? Thấy đánh nhau cũng giỏi lắm.”

      Dương Chiêu quay đầu, yên lặng nhìn người đàn ông kia. Người nọ thấy thái độ của Dương Chiêu, ngượng ngùng trở về chỗ ngồi.

      Người sinh viên kia cũng lại gần, giọng hỏi thăm: “Chị à, ấy làm nghề gì vậy?”

      Dương Chiêu nhìn ta, cũng trả lời.

      Ánh mắt của nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có cảnh sắc gì, chỉ là màu đen kịt.

      Khuôn mặt của rất bình tĩnh, nhưng trong đầu lại ngừng tự hỏi.

      suy nghĩ những người đó rốt cuộc làm gì, nếu Trần Minh Sinh bị bất lợi làm thế nào, có đủ kiến thức pháp luật để tự bảo vệ mình .

      Lâu lâu mới thấy Trần Minh Sinh trở lại, nhưng thấy bóng dáng của hai người kia đâu.

      Dương Chiêu chăm chú nhìn , Trần Minh Sinh cười với , thấp giọng : “ sao.”

      Trần Minh Sinh ngồi xuống, trong xe có rất nhiều người nhìn . Người đàn ông hỏi Dương Chiêu lúc trước lại lên tiếng, lúc này ta trực tiếp hỏi Trần Minh Sinh:

      “Người em, bị gọi làm gì vậy?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên trả lời: “ có gì.”

      Người nọ lại hỏi: “Thế hai người kia xảy ra chuyện gì vậy?”

      Trần Minh Sinh dường như cũng muốn trả lời ta, Dương Chiêu thay lên tiếng.

      này, nếu có bất cứ câu hỏi gì, có thể trực tiếp hỏi nhân viên bảo vệ.”

      Người đàn ông cảm thấy Dương Chiêu hơi nhiều chuyện, ngậm miệng hỏi nữa.

      Dương Chiêu kéo tay Trần Minh Sinh, thấp giọng : “Lại đây.”

      Trần Minh Sinh thuận theo đứng dậy, tới vị trí thoát hơi nước của tàu, buông tay ra, hỏi trước câu: “Bọn họ làm khó dễ chứ”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, “.”

      Dương Chiêu ôm cánh tay, bất cứ điều gì, chỉ nhìn .

      Trần Minh Sinh thấp giọng hỏi: “Dọa em sợ hả?”

      Dương Chiêu: “Ừ.”

      Trần Minh Sinh nhìn cái, cúi đầu, “Xin lỗi…”

      Dương Chiêu hỏi thẳng: “Bọn họ là ai, vì sao phải tự rước phiền phức làm gì.”

      Trần Minh Sinh quay đầu, nhìn động cơ hơi nước ở bên cạnh, ngay dưới nó là vỏ hộp mì ăn liền biết ai vô ý thức quăng ở đây. vẫn im lặng, Dương Chiêu gọi : “Trần Minh Sinh.”

      Trần Minh Sinh chuyển qua nhìn , thấp giọng : “Em có nhìn thấy người đàn ông bị lôi từ toilet ra ?”

      Dương Chiêu suy nghĩ lúc: “Thấy, nhân viên bảo vệ gọi ta mấy lần. Sao ta chịu ra?”

      Trần Minh Sinh: “ ta hít thuốc phiện trong toilet.”

      Dương Chiêu dường như nghe .

      “Cái gì?”

      Trần Minh Sinh hơn: “ ta nghiện ma túy, hít trong đó.”

      Dương Chiêu trừng mắt nhìn Trần Minh Sinh lúc lâu, sau đó quay sang bên, chuyển chủ đề: “ biết từ lúc nào.”

      Trần Minh Sinh: “Khoảng tám giờ bốn mươi phút.”

      Dương Chiêu dừng lại, câu trả lời của Trần Minh Sinh nghe rất bình thường, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại khiến cho người ta có cảm giác bất an. lúc hai người đàn ông đó làm gì, cũng lúc và Dương Chiêu làm gì, dùng bất cứ ngữ cảnh gì cả, mà là thẳng…

      Tám giờ bốn mươi phút.

      Đoàn tàu chạy đường ray tạo ra tiếng ầm ầm. Bên ngoài trời đen kịt.

      Loa phát thanh cho biết sắp đến trạm Ngũ Đài Sơn, mời hành khách xuống ga chuẩn bị sẵn sàng.

      Trần Minh Sinh lên tiếng: “Em đợi chút nhé, còn phải đến đồn công an viết tường trình.”

      Dương Chiêu im lặng.

      Trần Minh Sinh mở miệng, có vẻ định thêm gì đó, nhưng thấy ánh mắt của Dương Chiêu, cuối cùng chỉ cúi đầu câu: “… Rất xin lỗi em.”

      Tảng đá trong lòng Dương Chiêu đột nhiên rơi xuống.

      Trần Minh Sinh đối xử với rất tốt.

      có tự tôn, có nguyên tắc, cũng có kiên trì của chính mình.

      Dương Chiêu thấp giọng : “Chúng ta xuống tàu sắp xếp mọi chuyện chút, để em cùng với .”

      Ánh mắt Trần Minh Sinh hình như chứa sương mù dày đặc, thể nhìn .

      Dương Chiêu xoay người, thản nhiên : “Những chuyện khác để sau tiếp.”

      Nhân viên bảo vệ vẫn theo bên cạnh Dương Chiêu và Trần Minh Sinh từ lúc xuống tàu, ta với Trần Minh Sinh: “Chỉ là ghi chép lại biên bản thôi, đừng khẩn trương, nhanh lắm.”

      Nhân viên bảo vệ trước đó liên hệ xong với đồn công an địa phương, lúc xuống tàu có mấy cảnh sát đứng đợi ở sân ga.

      mười hai giờ đêm, bên ngoài u, sân ga cũng có nhiều người.

      Dương Chiêu xuống tàu, thấy mấy người cảnh sát bước lại kéo hai người đàn ông và đống hành lý trước.

      Những người cảnh sát còn lại dẫn Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ra khỏi sân ga.

      Trạm Ngũ Đài Sơn chỉ là sân ga , Dương Chiêu thấy tuy hơn nửa đêm, nhưng bên ngoài nhà ga vẫn có ít người. Có người bán đồ ăn, lại có mấy khách sạn lôi kéo hành khách.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh được mang tới chiếc xe cảnh sát, hai người ngồi phía sau.

      Người cảnh sát lái xe tuổi vẫn còn trẻ, vừa khỏi động ô tô vừa với hai người: “Đồn công an khá gần đây, lúc là đến. Ghi biên bản nhanh lắm, mất nhiều thời gian đâu.”

      Trần Minh Sinh ừ tiếng.

      “À, đúng rồi.” Người cảnh sát từ kính chiếu hậu nhìn Trần Minh Sinh: “Tôi nghe nhân viên bảo vệ phát ra, làm sao biết được vậy?”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Lúc tôi nhìn ta thấy ta run bần bật, tôi cảm thấy bất thường nên mới nhìn thêm mấy lần nữa.”

      Dương Chiêu im lặng nghe.

      Trần Minh Sinh dối, người đàn ông kia căn bản hề run rẩy. Dương Chiêu thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Nhưng cũng liều . Mấy gã đó toàn là đồ điên cả, để hút chích có thể làm ra bất cứ điều gì.” Người cảnh sát còn , “Tình huống của cũng tương đối đặc biệt, thân thể cũng hơi bất tiện. Tôi nghĩ chỉ cần đăng ký có thể được tuyên dương nhận thưởng đó.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “ cần đâu.”

      Đồn công an thực cũng xa, chàng cảnh sát rất thích trò chuyện, dù năm câu Trần Minh Sinh mới đáp được câu, còn Dương Chiêu vẫn im lặng như cũ.

      Xe dừng lại trước cửa đồn công an, người cảnh sát dẫn Trần Minh Sinh và Dương Chiêu vào phòng làm việc.

      “Lại đây, hai người ngồi trước , ở bên cạnh có ly nước nóng đấy, hai người uống chút nước cho ấm, gần đây trời lạnh quá.”

      Trần Minh Sinh câu cảm ơn, người cảnh sát lại : “Chờ tôi chút nhé.”

      Đây là lần thứ hai Dương Chiêu đến đồn công an, lần đầu tiên là vì Trần Minh Sinh, lần thứ hai cũng là vì .

      Đồn công an này còn đơn sơ hơn so với đồn công an Lăng , trong phòng ngay cả bàn tiếp khách cũng có. trần là bóng đèn huỳnh quang trắng, làm người nhìn hơi chói mắt.

      hơn mười hai giờ, bên ngoài cửa sổ là mảnh đen kịt, gió lạnh vù vù thổi, ngồi tàu cả ngày trời, cả người Dương Chiêu rất mệt mỏi, nhưng tinh thần của nhất định phải tập trung. Loại mâu thuẫn này xen kẽ lẫn nhau khiến Dương Chiêu cảm giác căng thẳng nhạy cảm khác thường.

      lát sau, có hai người cảnh sát tuổi lớn hơn chút bước lại, bọn họ ngồi đối diện Dương Chiêu và Trần Minh Sinh, hỏi mấy vấn đề đơn giản.

      đại khái chú ý tới ta lúc nào?”

      “Thực ra tôi cũng quá chú ý, chỉ là thấy là lạ.”

      “Làm thế nào nhận ra ta bị nghiện?”

      “Lúc ta ngồi ở chỗ của mình, tay chân luôn run rẩy, hơn nữa còn thường gãi mặt mình. Tôi cảm thấy người bình thường ai làm thế cả, tôi bắt đầu hoài nghi ta là kẻ trộm.”

      “Kẻ trộm?” Cảnh sát bĩu môi gật đầu, chăm chú ghi lại. “Vậy sau đó vì sao biết ta hít thuốc phiện trong toilet.”

      “Tôi đứng chờ ở ngoài cửa toilet, nhưng mơ hồ ngửi thấy mùi là lạ. Hơn nữa tự dưng người kia lại đến cản tôi, tôi cảm thấy hơi có vấn đề.”

      Cảnh sát ừ tiếng: “Ma túy có mùi thơm rất lạ.” ta nheo mắt liếc nhìn Trần Minh Sinh, lơ đãng : “ có vẻ hiểu thứ này nhỉ?”

      Trái tim Dương Chiêu nhất thời bị bóp nghẹt.

      Trần Minh Sinh : “Trước đây tôi có mở khách sạn ở quê, có mấy khóa tuyên truyền tập huấn chống tội phạm mại dâm ma túy, tôi cũng mấy lần, nên cũng biết ít nhiều.”

      Viên cảnh sát gật đầu: “Thói quen này tồi, nên tham gia nhiều. Nhiều người chẳng có chút hiểu biết gì về nó, có giải thích thế nào cũng thông suốt được.”

      “Vâng.”

      Cảnh sát chỉ hỏi vài câu đơn giản, ngay khi Dương Chiêu cho rằng cũng sắp kết thúc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng phụ nữ tranh cãi ầm ĩ.

      Hai viên cảnh sát ghi biên bản liếc nhìn nhau, người đứng lên, mở cửa, to về phía hành lang: “Xảy ra chuyện gì! ?”

      Viên cảnh sát đưa Trần Minh Sinh và Dương Chiêu về đồn vội vàng chạy tới. Dương Chiêu nghe ta thấp giọng với viên cảnh sát kia: “Người nhà tới.”

      “Nhanh vậy sao?”

      “Người địa phương.” Viên cảnh sát , “Nhà ngay gần đây,vừa gọi điện đến ngay.”

      Sắc mặt viên cảnh sát ghi chép hơi bối rối, ta : “ trước .” ta quay đầu với Trần Minh Sinh và Dương Chiêu: “Hai người cũng lại đây .”





      Hết chương 36
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 37:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Dương Chiêu ở trong phòng nghe thấy tiếng náo động bên ngoài.

      Viên cảnh sát dẫn hai người ra, với Trần Minh Sinh và Dương Chiêu: “Tường trình xong rồi, hai người vất vả quá.”

      Dương Chiêu: “Chúng tôi được rồi chứ?”

      “Được.” Cảnh sát gật đầu bảo: “ được rồi. Hai vị là du khách sao?”

      “Vâng.” Dương Chiêu trả lời: “Chúng tôi đến tham quan Ngũ Đài Sơn.”

      Cảnh sát hơi lo lắng: “Thôi vậy , hai vị chờ thêm chút nữa, giờ khuya quá còn xe nữa. Hai vị chờ lát nữa tiểu Lưu ra đây chở đến khách sạn luôn. Hai vị đặt khách sạn chưa?”

      Trần Minh Sinh đáp: “Vẫn chưa.”

      “Nếu thế này, để lát nữa tôi tiểu Lưu đưa hai vị đến nhà khách của chúng tôi, điều kiện ở đó cũng tạm được, tôi nghe cũng khá tiện lợi.”

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, gật đầu

      “Vậy làm phiền các !”

      phiền, phiền mà.” Viên cảnh sát trả lời: “Việc nên làm thôi.”

      Bọn họ bước vào phòng khách, ở đó có hai người phụ nữ già trẻ và đứa bé khoảng năm sáu tuổi, ba người ở trong phòng khóc lóc kể lể om sòm.

      “Nhà chúng tôi phải làm sao đây! Các bắt ấy cả nhà tôi biết sống sao!”

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đứng sau viên cảnh sát, xem ra đây là người thân của hai gã bị bắt, biết là người thân của gã nào.

      Dương Chiêu thầm quan sát, hai người phụ nữ ăn mặc bình thường, thậm chí hơi tồi tàn, tình trạng gia đình trông có vẻ khó khăn.

      Tiết Miểu từng , rất dễ nhận ra điều kiện sống của người phụ nữ, vì phụ nữ rất mẫn cảm, rất yếu đuối tựa như đóa hoa tinh xảo. Chỉ trải qua chút bão táp mưa sa hằn sâu dấu vết.

      Người phụ nữ này cũng vậy, chỉ thoáng nhìn nhận ra nghèo khổ và khốn đốn, hai thứ đó hòa vào nhau hình thành cảm giác điêu ngoa, tự ti bằng người.

      “Các đừng nhốt ấy! Nếu cả nhà tôi sống nổi đâu!”

      Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng chắn trước mặt người phụ nữ, trấn an: “Xin chị bình tĩnh chút, chúng tôi còn chưa điều tra xong, chị làm ầm lên thế này là cản trở công việc của chúng tôi.”

      “Điều tra? Điều tra gì chứ?” Người phụ nữ kéo mạnh khiến tay áo cậu cảnh sát trẻ rách toạc: “ ấy chỉ hút thôi, có làm hại gì ai đâu. Các bắt ấy là đẩy nhà chúng tôi vào con đường chết!”

      Khuôn mặt viên cảnh sát trẻ u ám, trả lời: “Nếu chỉ hít ma túy xem là phạm tội, nhưng ta vi phạm trật tự trị an, chúng tôi bắt buộc phải tạm giữ và cưỡng chế cai nghiện.”

      “Tôi sống nổi nữa! Mẹ, mẹ nghe ? Cả nhà chúng ta chết đấy!” Người phụ nữ la hét rất to, nét mặt thảm thiết. Dương Chiêu cảm thấy hơi ồn ào bèn lùi lại hai bước.

      Viên cảnh sát ghi tường trình thấy ổn, bước tới quát: “Ồn ào quá!”

      Người phụ nữ hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất kêu khóc.

      còn làm vậy là cản trở điều tra, chúng tôi bắt .”

      bắt !” Người phụ nữ trừng mắt nhìn cảnh sát: “ bắt tôi . Nhốt cả nhà tôi luôn !”

      …”

      cảnh sát muốn lên tiếng, chiếc xe bỗng trờ tới trước cửa, hai người đàn ông bước xuống vào.

      viên cảnh sát cản họ lại trước cửa: “Hai người muốn làm gì?”

      người đàn ông lên tiếng: “A, chào cảnh sát, chúng tôi là phóng viên của thời báo buổi sáng, chúng tôi vừa nhận được tin ở đây có vụ án nên đến tìm hiểu.”

      Dứt lời, ta đưa thẻ phóng viên cho cảnh sát.

      Viên cảnh sát xem qua rồi : “Là ai gọi? Bây giờ chúng tôi nhận phỏng vấn.”

      “Là tôi gọi!”

      Tầm mắt mọi người chuyển sang người phụ nữ kia, ta đứng dậy bước đến nắm chặt tay phóng viên: “Là tôi gọi, phải giúp tôi! ấy là trụ cột gia đình tôi, nếu ấy bị bắt chúng tôi phải sống thế nào?”

      “Chờ chút, chờ chút .” Phóng viên lấy bút ghi trong túi ra, cảnh sát lập tức trả lời: “Tôi chúng tôi nhận phỏng vấn, xin hai phối hợp chút.”

      Người phụ nữ đó rất điên cuồng, cảnh sát muốn kéo ta ra, ta lập tức giật rách áo lộ cả nội y, ưỡn ngực hét: “Bắt ! bắt thử ——!” cảnh sát nhíu mày, tránh xa ta.

      đừng làm ầm lên như vậy.” Phóng viên bảo: “Tình huống cụ thể ra sao giải thích trước .”

      Viên cảnh sát trẻ chặn trước: “Chồng ta hít ma túy tàu hỏa nên bị bắt, bây giờ điều tra, ta tới đây làm ầm cả lên.”

      Người phụ nữ hét lớn, than vãn với phóng viên: “ phóng viên! Mẹ chồng tôi năm nay sắp tám mươi, làm sao chịu nổi đả kích như vậy chứ. xem con tôi xem, thằng bé hoảng sợ đến mức nào kìa.”

      phóng viên nhìn vào phòng khách, thấy cậu bé khoảng năm sáu tuổi khóc lóc ỉ ôi, nhưng tiếng khóc rất lạ lùng.

      Phóng viên hỏi: “Cậu bé sao thế?”

      Người phụ nữ trả lời: “Con tôi số khổ, lúc mới sinh phát sốt cơn nên bị câm điếc, thằng bé rất thân thiết với ba nó. Nếu ba nó bị bắt, nó sao sống nổi nữa.”

      Trẻ em câm điếc?

      Phóng viên hưng phấn bước tới trước, cảnh sát chặn ta lại trước cửa, ngữ khí dễ chịu gì.

      “Chúng tôi từ chối phỏng vấn, mời các về cho.”

      Phóng viên đưa bút ghi tới trước mặt cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi lúc các bắt người sao tránh mặt đứa trẻ?”

      cảnh sát mặt nhăn mày nhó.

      “Hút thuốc phiện đúng là gây mất trật tự trị an, nhưng khi bắt người chúng ta nên cố sức tránh thương tổn cho trẻ con phải ? Dù sao đứa bé còn quá lại còn câm điếc, tận mắt chứng kiến cha bị bắt ảnh hưởng xấu đến tâm lý đứa trẻ.”

      Viên cảnh sát hơi tức giận chỉ vào người phụ nữ kia: “Là ta dẫn đứa bé tới, chúng tôi bắt ta trước mặt đứa bé.”

      Người phụ nữ hét lớn: “Con trẻ chịu xa ba nó có gì sai? phải cũng có ba đó sao!

      Viên cảnh sát tức giận quát: “ chuyện chú ý chút .”

      Người phụ nữ lại cao giọng hét: “Con tôi chỉ muốn ở bên ba nó! Nếu các người nhốt ấy, tôi để nó lại cho các người!”

      “Được!” Viên cảnh sát tức giận, cũng quát lại vang dội: “Được! Bây giờ làm giấy chứng nhận từ con, rồi chứng minh cha mẹ đứa bé qua đời, tôi nhốt luôn.”

      Khưu, bình tĩnh !” viên cảnh sát đứng bên cạnh huých tay nhắc.

      Người phụ nữ ngồi bệt dưới đất, ôm đứa trẻ khóc kể thảm thương.

      Phóng viên ngồi xổm xuống hỏi người phụ nữ: “Tình cảnh nhà thế nào?”

      “Nhà chúng tôi ở gần nhà ga, mở hàng nướng. Thu nhập tối đa tháng khoảng hai ba ngàn tệ, toàn dùng chữa bệnh cho con trai. Tháng trước còn bị bọn họ kiểm tra, chồng tôi vay tiền của người thân, ai ngờ vừa về tới lại bị bắt. Nếu ấy bị bắt, gia đình tôi còn đường sống.”

      Cậu cảnh sát trẻ bảo: “Trước cửa nhà ga cho phép bày bán thịt nướng, chúng tôi nhắc nhở rất nhiều lần.”

      “Vậy bảo chúng tôi phải làm sao? Phải sống thế nào?”

      Cậu cảnh sát nhíu mày, quay mặt .

      Phóng viên với : “Đồng chí cảnh sát, chỉ thấy bọn họ vi phạm luật lệ chứ thấy cuộc sống người dân cơ cực thế nào.”

      Cậu cảnh sát tức tối, muốn cãi mà nên lời.

      “Tôi thấy cũng đừng mong đợi gì nữa.”

      Bỗng nhiên, giọng nữ lãnh đạm cất lên, tất cả mọi người dừng lại. Bọn họ quay đầu nhìn người phụ nữ đứng ở góc trong cùng.

      Trần Minh Sinh hút điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Dương Chiêu.

      Đương nhiên, ai ngờ lên tiếng.

      Lời Dương Chiêu là với người phụ nữ khóc lóc đất.

      “Có lẽ nên cảm ơn cảnh sát, họ báo tin xấu việc chồng có lẽ tiêu sạch sành sanh số tiền mượn.”

      Người phụ nữ trừng : “Sao biết tiêu hết?”

      Dương Chiêu mặt thay đổi thản nhiên đáp: “Vì tôi đoán.”

      lúc sau người phụ nữ mới hiểu có ý gì, trong chốc lát bật dậy chạy tới chỗ Dương Chiêu: “ muốn gì chứ?”

      Cảnh sát cản ta lại: “ chú ý chút !”

      Phóng viên cũng chạy sang, ta thấy Trần Minh Sinh đứng bên cạnh Dương Chiêu bèn hỏi: “Hai người họ là…”

      Cậu cảnh sát trả lời: “Họ là ai, cần biết.”

      Đầu óc gã phóng viên cũng khá nhanh nhạy, ngẫm nghĩ lời Dương Chiêu, ta khẳng định: “Họ là người báo cảnh sát.”

      Cậu cảnh sát nhăn mặt, tiếng nào. Nếu phải bị giám sát, tên phóng viên này mà mang bút ghi và máy chụp ảnh, muốn đập tên phóng viên này trận.

      Phóng viên vừa trông thấy chân Trần Minh Sinh, lập tức hưng phấn. Người khuyết tật đấu trí với con nghiện xe lửa, bản thảo tin tức dần hình thành trong đầu.

      ta đưa bút ghi tới chỗ Trần Minh Sinh: “Chào , có thể để chúng tôi phỏng vấn chút ?”

      Viên cảnh sát đứng ở cửa nhịn nổi nữa, đẩy phóng viên ra ngoài: “ mấy lần rồi, chúng tôi nhận phỏng vấn, cứ tiếp tục làm vậy là cản trở người thi hành công vụ.”

      Phóng viên bị đẩy ra ngoài, ta nhanh tay kéo máy ảnh chụp ‘tách tách’ vài pô.

      Trần Minh Sinh vẫn dựa tường hút thuốc, mặc kệ người phụ nữ mắng chửi ra sao cũng nhấc mí mắt, nhưng lúc phóng viên cầm máy ảnh chụp hình, bỗng nhiên giương mắt, xuyên qua màn sương khói nhìn gã phóng viên kia.

      Cảnh sát với Trần Minh Sinh: “ sao cả, cậu đừng để ý tới họ.” cảnh sát dặn cậu cảnh sát trẻ: “Tiểu Lưu, cậu đưa bọn họ tới nhà khách trước, với bên đó, ưu đãi họ chút.”

      “Dạ, dạ.” Cậu cảnh sát dường như muốn dính dáng tới người phụ nữ kia, bèn dẫn Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ra ngoài.

      Lúc Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ra tới cửa, cảnh sát còn chặn gã phóng viên. Trần Minh Sinh ngang qua họ, lúc nghiêng người, bất chợt vươn tay trái, thò qua cánh tay viên cảnh sát đứng bên cửa, nắm lấy dây máy chụp hình. nâng tay lên tháo máy chụp hình cổ phóng viên xuống.

      Hiển nhiên ai nấy đều bất ngờ với tình cảnh này, gã phóng viên sửng sốt, sau đó lập tức la lên: “ lấy máy của tôi làm gì?”

      Trần Minh Sinh lời nào, hơi cúi đầu, bật máy ảnh lên xóa vài tấm ảnh.

      làm gì đó?” Phóng viên trừng Trần Minh Sinh: “Trả máy ảnh cho tôi! Đồng chí cảnh sát, các mặc kệ sao?”

      Cảnh sát bị ta gây phiền hà cả buổi nên vờ nghe.

      Trần Minh Sinh trả máy ảnh lại cho cảnh sát: “Ngại quá, chúng tôi trước đây.”

      Cảnh sát cầm máy ảnh gật đầu đáp: “Hai người , tiểu Lưu lấy xe nhanh lên.”

      “Này! Sao lại thế! Các mặc kệ ta cướp đồ?”

      Cảnh sát mất kiên nhẫn: “ ít vài câu , chưa xin phép mà tự tiện chụp ảnh, biết xấu hổ à?”

      “Tôi là phóng viên, chụp ảnh phỏng vấn là quyền của tôi.”

      Ở đằng sau còn ầm ĩ, Trần Minh Sinh và Dương Chiêu xách vali ra khỏi sở cảnh sát.

      Tiểu Lưu lái chiếc xe lúc nãy đến đón bọn họ.

      “Nhà khách ở gần đây, ở đằng trước còn có trạm chờ xe. Nếu hai người muốn đến Ngũ Đài Sơn, ngồi xe buýt có thể đến thẳng đó. Ở bên nhà ga thường có đông khách du lịch, xe ra vào nhiều lắm, chuyến nào cũng chạy thẳng tới Ngũ Đài Sơn.” Tiểu Lưu nhiệt tình chỉ dẫn.

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Vâng, cảm ơn cậu.”

      cần cảm ơn. Aiiizzz, hôm nay chị mệt mỏi nhiều rồi, đừng để bụng, cứ từ từ mà thăm viếng. Ngũ Đài Sơn của chúng tôi là ngọn núi nổi tiếng nhất trong bốn ngọn núi Phật giáo ở trong nước, hai người cứ từ từ tham quan nha.”

      “Ok.” Trần Minh Sinh tiếp: “Vất vả cho các .”

      “Nghề là nghiệp mà.” Cậu cảnh sát cười bất đắc dĩ: “Quen rồi là được, nghề này cũng dễ dàng gì.”

      Yên lặng lát, Trần Minh Sinh thấp giọng: “ dễ dàng…”

      Dương Chiêu ngồi sát cửa sổ, nhìn hình ảnh ánh lên mặt kính, nét mặt người ngồi bên kia thấp thoáng ràng, trầm mặc .

      Nhà khách rất gần, lái xe hơn mười phút là tới, Tiểu Lưu giúp thu xếp phòng.

      Đó là căn phòng rất bình thường, phòng hơi cũng hơi cũ, nhưng may mà sạch .

      Sau khi Trần Minh Sinh cảm ơn Tiểu Lưu, cậu ta liền rời .

      Dương Chiêu đặt vali vào góc, mở vali ra, lấy quần áo sau đó vào toilet tắm rửa.

      Sau khi tắm xong, đến lượt Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh tắm rất nhanh, thay cái áo thun ba lỗ và chiếc quần xám dài bước ra khỏi toilet.

      Dương Chiêu ngồi giường sắp xếp đồ đạc, thấy bước ra ngẩng đầu gọi: “Trần Minh Sinh, lại đây.”

      Trần Minh Sinh chống gậy bước qua, khăn mặt vẫn quàng cổ, vươn tay xoa xoa tóc, ngồi xuống cạnh Dương Chiêu. dịch sang chút, lấy khăn mặt lau tóc giúp .

      Họ tắm cùng loại sữa tắm, thoang thoảng mùi hương rất dịu. Dương Chiêu cảm thấy Trần Minh Sinh cúi đầu để lau tóc ngoan ngoãn hơn thường ngày rất nhiều, cúi thấp đầu hôn lên cổ cái.

      Có lẽ Trần Minh Sinh thấy nhột, khẽ cười.

      Dương Chiêu kéo khăn mặt ra, ôm Trần Minh Sinh. Cằm gác lên vai .

      Trần Minh Sinh nắm tay khẽ cười: “Em sao vậy, mệt rồi à?”

      có gì, em mệt.” Dương Chiêu đáp.

      Tóc còn hơi ướt, dán hai má lành lạnh.

      Giờ nửa đêm về sáng, đêm khuya yên ắng.

      Dương Chiêu gối đầu lên cổ Trần Minh Sinh, nhìn cây đèn bàn tróc sơn ở đầu giường, khẽ khàng hỏi: “Trần Minh Sinh, có gì muốn với em ?”



      Hết chương 37
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 38:


      Edit: Ong MD

      Trần Minh Sinh cảm nhận được sức nặng đè vai, như dày vò bóp nghẹt tim , ép khó chịu đến khó diễn tả được.

      “Hôm nay, tàu khiến em sợ phải ?” Trần Minh Sinh giọng.

      “Hơi sợ.” Dương Chiêu : “ ra tay quá độc ác.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, cười khẽ tiếng, “ ?”

      “Trần Minh Sinh…” Dương Chiêu chậm rãi mở miệng, “Vì sao biết về thuốc phiện như vậy?”

      Giọng Trần Minh Sinh vẫn rất , rất chậm, lời như hòa cùng bóng đêm tối tăm. Dương Chiêu có cảm giác, nếu lắng nghe kỹ thể xác định có trả lời hay .

      “Trước kia, từng tiếp xúc với nó.” .

      Dương Chiêu buông tay, giữ chặt vai , yên lặng nhìn trong bóng đêm.

      “Trần Minh Sinh, từng nghiện?”

      phải.” Trần Minh Sinh thốt lên ngay lập tức, cầm tay Dương Chiêu, giọng gấp gáp hơn lúc nãy. “Dương Chiêu, nghiện ma túy.”

      nhìn Dương Chiêu, nhìn thẳng vào mắt , lặp lại: “Chưa bao giờ.”

      Ánh mắt Dương Chiêu lạnh lùng, bình thản khiến Trần Minh Sinh bỗng nhiên sợ hãi.

      nghiện, vậy từng hít.”

      “Dương Chiêu…”

      Dương Chiêu : “Sao?”

      Trần Minh Sinh cắn chặt răng, cuối cùng giống như vứt bỏ hết, gật đầu.

      “Đúng, từng hít.” nhìn nền nhà, chậm rãi lắc đầu, rất : “ muốn lừa dối em, từng hít.”

      Dương Chiêu thể diễn tả cảm giác trong lòng.

      Qua lại hàng ngày với Trần Minh Sinh, trực giác vẫn mách bảo , Trần Minh Sinh giống những lái xe bình thường.

      Ngày đó, thấy người rất nhiều vết sẹo, theo bản năng cho rằng có lẽ trước đây Trần Minh Sinh từng làm sai chuyện gì đó. Nhưng đối với , cảm giác này quan trọng, hơn nữa lúc ấy Trần Minh Sinh cũng bộc lộ quá nhiều nên hỏi đến cùng.

      Cho đến khi Trần Minh Sinh tắm lúc nãy, Dương Chiêu cũng muốn ép hỏi .

      Nhưng Trần Minh Sinh trả lời câu vô cùng đơn giản, khiến Dương Chiêu hơi mờ mịt.

      Mờ mịt về con người này, mờ mịt với tương lai.

      Trần Minh Sinh cầm tay Dương Chiêu, cảm giác được bàn tay run run.

      kiềm chế, Dương Chiêu nghĩ. với những điều này khiến sợ hãi.

      Dương Chiêu cầm tay , Trần Minh Sinh càng siết chặt.

      “Vì sao hít ma túy…” Dương Chiêu gặng tiếp, “Vì chơi bời sao?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ phải…”

      “Vậy vì sao?”

      “Vì làm chuyện…”

      “Chuyện gì?”

      “…”

      Phải là Dương Chiêu chưa từng thấy tình trạng như tại của Trần Minh Sinh. Ấn tượng của về Trần Minh Sinh là luôn luôn vững vàng và điềm tĩnh.

      Nhưng bây giờ, có vẻ rất lo lắng, tuy rằng hết sức kìm nén Dương Chiêu vẫn nhìn ra lo lắng nơi .

      thể hơn được nữa.” Trần Minh Sinh cầm chặt tay Dương Chiêu, “ muốn lừa dối em, nhưng thể nhiều hơn.”

      Dương Chiêu: “Vì sao thể ?”

      muốn làm em tổn thương!” Giọng Trần Minh Sinh bỗng lớn hơn, nghiêng đầu, bất động nhìn Dương Chiêu. “ muốn làm em tổn thương…”

      Dương Chiêu lại im lặng.

      Bọn họ vẫn nắm tay nhau, Dương Chiêu giọng: “ biết , em luôn cảm thấy, tình cảm của em và là đơn giản nhất.”

      Trần Minh Sinh gì.

      “Trần Minh Sinh, em hỏi mấy vấn đề, có thể trả lời, phải trả lời. thể im lặng.”

      “Thứ nhất, vì sao muốn tố giác hai người tàu?”

      Trần Minh Sinh giọng: “ thấy trong hai người là tội phạm nghiện hút, đoán ta vào toilet hút thuốc phiện nên tố giác.”

      đúng.” Dương Chiêu thản nhiên , “ do dự rất lâu, từ lúc bắt đầu để ý nhưng kiềm chế, muốn dính líu. Vì sao cuối cùng vẫn dính vào?”

      Trần Minh Sinh trầm mặc lúc mới đáp: “… thể quan tâm.”

      thể quan tâm.

      ra từng nghĩ, nếu bận tâm đến hai người đó, có lẽ có việc này. tại, và Dương Chiêu ngủ ngon trong khách sạn. Lúc tàu, luôn nhắc nhở mình, mặc kệ bọn họ , ngồi yên , dù sao Dương Chiêu cũng bên cạnh.

      Nhưng vào thời khắc cuối cùng, thấy người kia vào toilet, quyết định mà hề suy nghĩ…

      “Thứ hai,” Dương Chiêu hỏi: “Vì sao dối cảnh sát?”

      Trần Minh Sinh chậm rãi: “ muốn gây phiền phức.”

      Dương Chiêu hỏi lại: “ với cảnh sát là gây phiền phức sao?”

      Trần Minh Sinh dừng chút, khẽ : “ chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt nó.”

      Dương Chiêu hỏi tiếp: “Thứ ba, vì sao cho phóng viên chụp hình.”

      Trần Minh Sinh : “ muốn phô trương.”

      Dương Chiêu cười lạnh: “Làm việc tốt mà muốn lưu danh sao?”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, thể cười nổi.

      “Lời của trăm ngàn sơ hở.” Dương Chiêu .

      Trần Minh Sinh gì.

      Dương Chiêu tiếp tục: “Trần Minh Sinh, hôm nay có điều khiến em sợ hãi.”

      Tay Trần Minh Sinh cứng đờ.

      hiểu về thuốc phiện, hiểu về tội phạm, muốn với cảnh sát, muốn phóng viên chụp hình.

      Nhưng quan trọng nhất ——

      muốn với em.

      Dương Chiêu muốn truy cứu đến cùng, rốt cuộc chẳng hiểu là vì tin tưởng hay xuất phát từ lý do khác. chỉ cảm thấy Trần Minh Sinh như vậy khiến có cảm giác xa cách và sợ hãi.

      Trần Minh Sinh quay lại, thấy ánh mắt của , nét mặt vẫn bình thản như thường ngày. bộc lộ hết mọi cảm xúc của mình ra ngoài, giống như đêm đó.

      Nhưng chân thực này đêm đó cứu , đêm nay lại như chấm dứt mọi thứ của .

      Trần Minh Sinh hít thở khó khăn, chuyện sợ nhất xảy ra.

      biết phát ra điều gì, hơn nữa còn suy đoán ra chuyện gì. có thể đoán được suy đoán gì, muốn bác bỏ suy nghĩ đó nhưng lại thể mở miệng.

      Trần Minh Sinh cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay vô hình bóp chặt, khiến thở nổi.

      cam lòng.

      Dương Chiêu nhìn gương mặt tái nhợt và đôi hàm cắn chặt của , thản nhiên : “ muốn đừng . Em hỏi câu cuối cùng—— “

      Trần Minh Sinh như chờ đợi thẩm phán, giọng khàn khàn: “Em hỏi .”

      Dương Chiêu: “Trần Minh Sinh, là người tốt hay người xấu?”

      Vừa nghe câu hỏi, tay Trần Minh Sinh khựng lại. Đầu trống rỗng. Đầu tiên là buốt giá, sau đó ký ức chôn sâu tận đáy lòng tuôn trào như thiêu đốt . Đầu óc như miệng hố lớn bị mở tung, tất cả mọi ký ức đều trút xuống đó.

      giãy dụa, vùng vẫy trong trí nhớ hỗn loạn, biết phải làm sao.

      Trong bóng đêm, Dương Chiêu cầm tay .

      Trần Minh Sinh bỗng nhiên ôm , ôm chặt.

      Cho đến bây giờ, Dương Chiêu mới biết hóa ra cái ôm khiến linh hồn người khác có cảm giác run sợ đến mức này.

      là người tốt.” Giọng Trần Minh Sinh trầm thấp lại khàn khàn. “Dương Chiêu, là người tốt.”

      Thân thể run rẩy, giọng nặng nề, đau đớn lại có phần oan ức.

      Dương Chiêu ôm lấy . dán vào hai má , nhàng hỏi: “Trần Minh Sinh, khóc sao?”

      Trần Minh Sinh đương nhiên trả lời.

      Bọn họ ôm chặt nhau trong bóng tối.

      Dương Chiêu ôm , nghĩ mọi người đều tình rất phức tạp, nhưng lại cảm thấy tình là đơn giản nhất trong các loại tình đời này. Nó dễ dàng như thế, đơn giản, thuần khiết như thế mà.

      Từ lý do đơn giản nhất, bên .

      Nhưng sau hôm nay, từ , cảm nhận được tình phức tạp hơn nhiều so với những thứ khác.

      “Ngủ .” Dương Chiêu , “Ngày mai phải dậy sớm Ngũ Đài Sơn, nghỉ ngơi sớm chút.”

      Đêm đó, Trần Minh Sinh nằm phía sau Dương Chiêu, ôm ngủ, suốt đêm hề buông tay.

      Có lẽ do quá mệt mỏi, Dương Chiêu mơ thấy nhiều giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ cuối cùng, nghe thấy giọng của trong hư , với ——【 Dương Chiêu, là người tốt. 】

      … … … … … … … . . . .

      Sáng hôm sau, Dương Chiêu thay đồ thể thao, trang điểm , lấy cái balô trong vali ra chuẩn bị nước, đồ ăn và bản đồ mua trước đó.

      Trần Minh Sinh chuẩn bị nhiều, chỉ mặc áo thun đen, khoác áo khoác, yên lặng ngồi bên giường chờ .

      nhìn bóng dáng bận rộn của trong góc phòng, cảm thấy những chuyện xảy ra tối hôm qua như chưa từng tồn tại. Dương Chiêu quay đầu hỏi : “ chuẩn bị xong chưa?”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Dương Chiêu : “Vậy thôi.”

      Nhà khách có nhà ăn, bọn họ mang hành lý xuống lầu, ăn sáng trong tiệm điểm tâm gần đó.

      Cửa nhà ga có nhiều người chèo kéo khách mua vé, hai mươi tệ ghế, lúc Trần Minh Sinh và Dương Chiêu lên xe chưa có mấy người, bọn họ ngồi phía sau, Dương Chiêu rút quyển sách trong balô ra đọc.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Bây giờ mà em còn đọc sách ư?”

      Dương Chiêu : “ đọc ngồi chờ biết làm gì.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Sách gì vậy?”

      Dương Chiêu vội đưa cuốn sách sang cho xem, tên sách là 《Thế giới thanh lương: Ngũ Đài Sơn 》, Trần Minh Sinh lẩm bẩm: “Thế giới thanh lương…”

      “Ừm.” Dương Chiêu giải thích: “Trong sách có giới thiệu, là tinh hoa của kinh luận —— Phía Đông có ngọn núi tên Thanh Lương. Theo tích kể lại, đây là nơi dừng chân của nhiều chư vị Bồ Tát, tại vẫn còn lưu lại bút tích của Bồ Tát và các đệ tử. Các chư vị Bồ Tát và các đệ tử thường giảng kinh cùng hàng vạn người đó.” đưa sách cho Trần Minh Sinh: “Ngũ Đài Sơn là nơi viết và giảng kinh của Bồ Tát.”

      Trần Minh Sinh mở sách, giở được vài trang lại trả lại cho Dương Chiêu.

      Dương Chiêu hỏi: “ đọc chưa?”

      Trần Minh Sinh: “Đọc rồi.”

      “Đọc nhanh vậy? đọc gì trong đó?”

      Trần Minh Sinh: “Xem hình.”

      Dương Chiêu : “Có vẻ thích đọc sách.”

      Trần Minh Sinh nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ cười: “Ừm.”

      Dương Chiêu quay lại đọc sách: “Vậy lần này trị cho luôn.”

      Trần Minh Sinh hé mắt nhìn : “Trị cái gì?”

      “Ngũ Đài Sơn là nơi viết kinh văn, kinh văn của Bồ Tát đại diện cho trí tuệ. thấy có rất nhiều bậc cha mẹ đến Ngũ Đài Sơn khấn vái và cầu nguyện cho con họ sao?”

      Trần Minh Sinh đoán: “Chắc là em cầu nguyện cho em trai em.”

      Dương Chiêu đáp lại: “Em cần cầu cho nó.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Vì sao?”

      Dương Chiêu nhìn cuốn sách, thản nhiên : “Nó rất nghe lời em, cần phải cầu nguyện.” ngước mắt lướt qua Trần Minh Sinh, mặn nhạt : “Người nào nghe lời mới cần cầu nguyện.”

      Trần Minh Sinh nghẹn lời, đành nhắm mắt giả bộ ngủ. đưa tay qua giữ chặt tay Dương Chiêu, đặt lên chân trái của mình.

      Dương Chiêu ngước nhìn: “ cầm tay làm sao em lật sách?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên: “ cần biết.”

      Dương Chiêu ung dung nhìn Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh thấy ánh mắt nghiêm túc của , đưa tay rút luôn cuốn sách trong tay Dương Chiêu đặt vào túi du lịch của mình.

      Dương Chiêu: “ làm gì vậy?”

      Trần Minh Sinh cầm tay Dương Chiêu, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dương Chiêu hít sâu hơi nhưng rút tay về. cúi đầu nhìn bàn tay của Trần Minh Sinh, khẽ hừ tiếng rồi cười: “Trần Minh Sinh, càng ngày càng xấu tính.”

      Giọng Trần Minh Sinh trầm thấp hỏi lại: “ ?”

      Dương Chiêu tựa ra sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên mỉm cười.

      lát sau, xe đầy người, chuẩn bị xuất phát.

      Tàu lửa chạy chưa đến hai tiếng đưa bọn họ vào khu ngắm cảnh Ngũ Đài Sơn. Hành khách lần lượt xuống xe, mùi hương đặc trưng của núi rừng ập đến.

      khí hòa lẫn mùi lá cây và mùi nhang khói, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

      Tại bến xe, có rất nhiều dân bản xứ kiếm khách cho nhà trọ của họ. Bọn họ giơ bảng hiệu, hỏi hành khách xuống xe.

      “Đặt phòng trọ ?”

      “Ba trăm tệ phòng, được ?”

      “Ở ngay khu bên trong, lên núi nhanh lắm.

      “…”

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh xuống xe, Trần Minh Sinh Dương Chiêu: “Tìm chỗ ở trước để cất hành lý .”

      “Ừm.” Dương Chiêu nhìn ra xa, có thể thấy tòa tháp màu trắng sừng sững giữa núi rừng.

      “Chính là ngọn tháp đó.” Dương Chiêu .

      Trần Minh Sinh đốt thuốc, hít hơi, ngẩng đầu theo nhìn hướng Dương Chiêu chỉ.

      “Em muốn lên đó hả? Lát nữa chúng ta .”

      Dương Chiêu nhìn chung quanh: “Chúng ta tìm phòng ở đây à?”

      “Vào trong chút.” Trần Minh Sinh , “Mình mua vé trước .”

      “Ừm.”

      Bởi vì mùa ế hàng, du khách đến Ngũ Đài Sơn nhiều lắm, nên có cảnh xếp hàng mua vé. Ví tiền để trong balô của Dương Chiêu, Trần Minh Sinh mua vé, Dương Chiêu móc ví tiền ra hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      “Tính luôn cả xe ngắm cảnh bên trong là hai trăm lẻ năm tệ.”

      Dương Chiêu gật đầu, lấy bốn trăm mười tệ cho .

      Trần Minh Sinh cúi đầu hút thuốc, thấy Dương Chiêu đưa tiền, theo phản xạ đưa tay nhận, vốn định xoay người mua vé, kết quả thấy tiền liền dừng lại.

      Dương Chiêu: “Sao vậy ?”

      Trần Minh Sinh đặt điếu thuốc lên môi, đưa lại hai trăm cho Dương Chiêu.

      Dương Chiêu: “Sao vậy?”

      Trần Minh Sinh chống nạng đến chỗ bán vé, vừa vừa : “ cần mua vé.”

      Dương Chiêu thoáng nhìn qua tấm bảng treo chỗ bán vé.

      Người già 60 tuổi, quân nhân, người tàn tật, phóng viên làm phóng được miễn vé vào cửa.

      Dương Chiêu nhìn sang bên cạnh, thấy Trần Minh Sinh mua vé, cây nạng của dựng sát bên, ống quần phải vén lên cao.

      Dương Chiêu dời mắt, nhìn về phía tòa tháp màu trắng đứng sừng sững giữa núi rừng…



      Hết chương 38
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 39:

      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh theo đường cái, bây giờ mới hơn bảy giờ, mặt trời chưa lên cao. Bọn họ bước chậm rãi như tản bộ.

      Ngũ Đài Sơn cao lắm, giống những ngọn núi lấy leo trèo là chính như Thái Sơn hay Hoa Sơn. Ngũ Đài Sơn có vẻ bằng phẳng, rải rác xung quanh là mấy trăm ngôi chùa miếu.

      Dương Chiêu nhàng ôm cánh tay Trần Minh Sinh, vừa vừa ngắm cảnh.

      mệt ?” lúc, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ mệt.”

      Dương Chiêu dừng bước, chỉ vào tảng đá bên cạnh với Trần Minh Sinh: “Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi lát .”

      Trần Minh Sinh: “Nghe lời em vậy.”

      Bọn họ bước đến bên cạnh tảng đá, nó nằm hẳn bên trong nhưng cũng sát đường. Dương Chiêu đạp đá vụn, với Trần Minh Sinh: “Ở đây có nhiều đá vụn, chậm thôi.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, cúi xuống nhìn đường cẩn thận.

      Mặt đá hơi lạnh, Dương Chiêu lót bằng khăn tay, Trần Minh Sinh ngồi xuống, châm điếu thuốc.

      Dương Chiêu hỏi : “ đói ?”

      Trần Minh Sinh: “ đói.” nhìn Dương Chiêu: “Em đói à? Vừa ăn sáng xong mà.”

      Dương Chiêu lắc đầu: “Em cũng đói, em sợ mang đồ nhiều bị nặng, chúng ta ăn chút gì .”

      Trần Minh Sinh cười khẽ: “Ăn cũng nhét vô bụng mà, cũng đâu có tiết kiệm được chút sức lực nào cho em đâu.”

      Dương Chiêu thèm nghe , lấy túi hoa quả trong balô của Trần Minh Sinh ra, mở túi lấy quả táo ra nhìn nhìn.

      “Sáng nay rửa rồi.” Trần Minh Sinh nhắc.

      Dương Chiêu cắn miếng, ngẩng đầu nhìn ra xa.

      Ngắm phong cảnh lúc, quay đầu nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm về phía trước, ngây người.

      mặc áo khoác đen, tay trái đút vào túi áo, tay phải cầm điếu thuốc. bên mặt được chiếu rọi dưới ánh sáng nơi núi rừng, có chút hòa hợp.

      Dương Chiêu bỗng nhiên mỉm cười: “Trần Minh Sinh, sao gần đây hay ngồi ngây người ra thế?”

      Trần Minh Sinh buông mắt, nhàng quay sang nhìn : “Đâu có.”

      Dương Chiêu thản nhiên: “Muốn biết có hay để lần sau ngồi ngây ra đấy, em chụp hình cho xem.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu mỉm cười, đặt điếu thuốc lên miệng, rồi lại ngẩng đầu xoa xoa gáy Dương Chiêu.

      “Em muốn đến ngọn tháp kia đúng ?” Trần Minh Sinh , “Chúng ta đến đó tìm chỗ ở.”

      “Ok.”

      Trần Minh Sinh nhìn quả táo trong tay Dương Chiêu, mới ăn được phần ba. hỏi: “Ăn hết?”

      Dương Chiêu cúi đầu nhìn, xong lại : “Để lát em ăn tiếp.”

      “Ăn hết đừng cố, đưa cho .” Trần Minh Sinh lấy quả táo trong tay Dương Chiêu, cắn mấy miếng hết phân nửa.

      Dương Chiêu trố mắt nhìn .

      Trần Minh Sinh ăn táo xong, Dương Chiêu lấy hạt bỏ vào cái túi , nhét vào balô.

      thôi.” Trần Minh Sinh .

      theo đường cái lúc, bọn họ đến vùng đất rộng rãi, nhìn giống nơi tụ tập buôn bán. Có số cửa hàng bán đồ lưu niệm và đặc sản địa phương.

      Trần Minh Sinh nhìn quanh: “Sao nơi này cũng bán đồ của tăng ni Ấn Độ thế này?”

      Dương Chiêu : “Ngũ Đài Sơn là nơi duy nhất ở Trung Quốc có cùng đăng đàn giảng kinh Phật của người Hán và Tây Tạng nên bán những đồ này cũng bình thường.”

      Dương Chiêu nhìn về phía quảng trường, phía sau có nhiều cửa hàng bán dụng cụ nhà Phật, bên cạnh là phố ăn uống, vào sâu bên trong có rất nhiều nhà nghỉ.

      Trần Minh Sinh : “Chúng ta ở bên kia nhé?”

      Dương Chiêu đứng tại chỗ, nhìn về khu nhà nghỉ gì.

      Trần Minh Sinh quen với tính Dương Chiêu để tự suy nghĩ, lướt nhìn bên ven đường, có ông lão đan nón.

      Những chiếc nan tre uốn lượn trong tay ông, bện từng vòng từng vòng, chỉ lát kết thành chiếc mũ hoàn chỉnh.

      Trần Minh Sinh xoay người cầm cái nón, hỏi ông lão: “Ông ơi, cái này bao nhiêu?”

      Ông lão ngước lên, chỉ : “Mười lăm tệ cái.”

      Trần Minh Sinh lấy mười lăm tệ trong túi, ông lão chỉ cái hộp bên cạnh, Trần Minh Sinh trả tiền xong liền tìm Dương Chiêu.

      Dương Chiêu vẫn đứng yên bất động, nhìn về phía khu nhà nghỉ.

      đứng ngây ra, mà là tính toán giá cả.

      phòng như vậy phải mất ít nhất ba trăm tệ đêm, nếu bọn họ ở ba đêm phải mất hơn ngàn tệ. Dương Chiêu để Trần Minh Sinh bao cả hai, nhưng lúc sửa soạn lại hành lý, “tình cờ” ngó qua bóp Trần Minh Sinh.

      cảm thấy nếu Trần Minh Sinh mang thêm thẻ ở nơi này hơi eo hẹp cho .

      suy nghĩ, bỗng cảm thấy mặt tối sầm lại.

      Ngẩng đầu lên, liền thấy có gì đó che mặt. Dương Chiêu biết là Trần Minh Sinh nên tránh, chỉ ngửa đầu nhìn cái nón che mặt.

      Trần Minh Sinh thấy đội chuẩn, lại nhấc lên.

      Dương Chiêu xoay người mỉm cười: “ mua hả?”

      “Ừm.” Trần Minh Sinh đội lại nón lên đầu Dương Chiêu, sau đó cúi đầu nhìn. Dương Chiêu hỏi: “ thấy sao?”

      Trần Minh Sinh khẽ cười, châm điếu thuốc: “Giống ngư dân.”

      Dương Chiêu khẽ cười, kéo cánh tay Trần Minh Sinh: “Ở đây thích, chúng ta vào sâu hơn xem thử .”

      Trần Minh Sinh: “Ok.”

      “Nếu cậu tìm chỗ ở, có thể xuống phía dưới đỉnh Bồ Tát xem thử.”

      Trần Minh Sinh và Dương Chiêu cùng quay đầu, thấy ông lão đan nón nhìn theo bước chân hai người: “Dưới đó cũng có chỗ ở cho khách du lịch, rất tiện đường, chỉ có điều được như tiêu chuẩn khách sạn.”

      Trần Minh Sinh và Dương Chiêu nhìn nhau, Trần Minh Sinh quay đầu với ông lão: “Cảm ơn ông.”

      Dương Chiêu: “Chúng ta xem thử nhé?”

      thôi.”

      Đoạn đường từ quảng trường đến đỉnh Bồ Tát khá xấu, mặc dù đây cũng là khu buôn bán. giống phố xá bên ngoài, ở đây bán vật phẩm trang sức, chủ yếu bán nấm đặc sản của vùng.

      Về tổng thể, con phố này hướng lên , coi như xây sát núi, tuy rằng được trải đá khá bằng phẳng nhưng vẫn có rất nhiều hố trũng và bậc thang kéo dài.

      Dương Chiêu sợ Trần Minh Sinh tiện lại, đỡ tay trái của .

      chậm chút.”

      sao.”

      Tay phải Dương Chiêu quấn lấy , tay còn lại kéo vali, “Dù sao cũng vội.” Vì cúi đầu xem đường nên cái nón tụt xuống. Hai tay Dương Chiêu bận rộn đành phải lắc lắc đầu hất cái nón lên.

      Trần Minh Sinh bên cạnh khẽ cười, Dương Chiêu cau mày gọi: “Trần Minh Sinh?”

      “Rồi, rồi, lấy cho.” Trần Minh Sinh tháo cái nón đầu Dương Chiêu xuống, đội lên đầu mình.

      Dương Chiêu sửng sốt, cảm thấy đội cái nón này rất hợp.

      Trần Minh Sinh thấy ánh mắt của Dương Chiêu, quay sang hỏi: “Em nhìn gì thế?”

      Dương Chiêu nhìn khuôn mặt che dưới nón: “ đội cái này rất thú vị.”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “ thôi.”

      đỡ , từ quảng trường đến dưới chân đỉnh Bồ Tát mất hơn hai mươi phút. Hai người theo lời hướng dẫn của ông lão bán nón lúc nãy, có con đường nằm chênh chếch dưới chân đỉnh Bồ Tát.

      Bắt đầu là đường lát đá xanh bằng phẳng, sau lại biến thành đường lát xi-măng, cuối cùng là đá và xi măng lẫn lộn.

      Ven đường có dân bản xứ bán hoa quả.

      ngồi gần sọt đào ven đường, thấy Trần Minh Sinh và Dương Chiêu đến vội niềm nở chào hàng: “Đào tươi đây! Qua xem thử nào.”

      Dương Chiêu thấy phía sau dì đó có căn nhà trọ , bèn hỏi: “Xin hỏi, căn nhà phía sau là của dì phải ?”

      “Phía sau?” Bà dì quay lại nhìn, sau đó với Dương Chiêu: “Đúng vậy, là của tôi.”

      Dương Chiêu hỏi tiếp: “Vậy dì có phòng trống , có cho khách du lịch thuê ?”

      “À, cậu muốn thuê phòng phải .” Dì bán trái cây đứng dậy: “Có, có, bây giờ có phòng trống, cậu vào xem ?”

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh theo dì kia vào căn nhà trọ. Đây là ngôi nhà cấp bốn rất cũ, trong phòng nặng mùi ẩm mốc, có phòng khách, vừa bước vào thấy ngay gian bếp và chiếc giường lớn.

      Bà dì đẩy buồng bên cạnh: “Là phòng này, cậu xem thử .”

      Dương Chiêu giở tấm màn vải bố lên, nhìn bên trong bỗng nhiên bật cười.

      Trần Minh Sinh đứng phía sau, nghe thấy cười bèn hỏi: “Em cười gì thế?”

      Dương Chiêu lắc đầu, giọng dì kia vang sau lưng : “Trong phòng hơi thiếu thốn chút, nhưng dọn dẹp sạch ở cũng thoải mái.”

      Dương Chiêu gì.

      Căn phòng này đâu chỉ thiếu, chính xác là có gì cả.

      Ngoại trừ cái giường bên cạnh cửa sổ chẳng có gì, ngay cả bàn ghế cũng .

      Dương Chiêu cảm thấy căn phòng này quá đơn sơ, định từ chối chợt nghe dì kia : “Hơn nữa căn phòng này có hướng nhìn rất đẹp, có thể ngắm ngọn tháp qua cửa sổ.”

      Dương Chiêu sửng sốt, quay đầu hỏi: “ ?”

      tự nhìn .”

      Dương Chiêu thả túi xách xuống, đến bên cửa sổ.

      Cửa sổ này cũng vô cùng đơn giản, làm bằng gỗ, có rèm. Dương Chiêu đến gần cửa sổ, nhìn thấy khối nằm ở góc cửa, quả nhiên là bên của ngọn tháp.

      Ngọn tháp màu trắng nhìn xa xôi đứng giữa bầu trời xanh ngắt, có phần lạnh lẽo, được đóng khung trong cửa sổ căn phòng, vẽ nên hình ảnh yên tĩnh.

      Dương Chiêu quay đầu, nhìn Trần Minh Sinh đứng ở cửa.

      “Phòng này giá bao nhiêu?”

      Dì kia thấy hỏi giá, vội vàng : “Năm mươi mốt tệ đêm.”

      (1 tệ ~ 3.500 VNĐ => khoảng 175.000 VNĐ/đêm)

      Dương Chiêu: “Có nơi tắm rửa ?”

      “Có, có, ngay phía sau.” Bà dì đáp vội.

      Dương Chiêu gật đầu, nhìn Trần Minh Sinh: “Chúng ta ở đây nhé, được ?”

      Trần Minh Sinh: “Em quyết định .”

      Họ đặt hành lý ở góc phòng sáng sủa, đặt cọc cho bà dì năm mươi tệ, bà dì chạy ra trước coi quán hoa quả, Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ngồi nghỉ ngơi trong phòng.

      mệt ?” Dương Chiêu ngồi bên cạnh Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh lắc đầu, “ mệt.”

      “Lúc nãy em thấy đường khó .”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “ sao.”

      Dương Chiêu nghiêng đầu, nhàng gối lên vai Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh quay sang nhìn : “Em sao vậy?”

      Dương Chiêu : “Em hơi mệt.”

      Trần Minh Sinh: “Mới được đoạn đó nha.”

      Dương Chiêu lảng chuyện: “Vẫn còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi lát .”

      Trần Minh Sinh: “Em muốn nằm lát ?”

      Dương Chiêu gật đầu.

      Chăn mền trong phòng hơi ẩm, Trần Minh Sinh dọn giường xong, Dương Chiêu bỗng nhiên : “Để gối bên này .”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy?”

      Dương Chiêu: “Nằm bên này có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.”

      Trần Minh Sinh cúi người nhìn ra phía ngoài, phía xa xa có góc màu trắng, đứng sừng sững giữa núi rừng. Trần Minh Sinh đặt gối ở cuối giường.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên giường, Dương Chiêu nằm bên trong, gối lên cánh tay Trần Minh Sinh nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

      Trong phòng rất tối, thậm chí bức tường ở góc đó cũng tối tăm, nhưng bên ngoài cửa sổ lại sáng ngời rạng rỡ. Giường hơi ngắn, Trần Minh Sinh co chân, ôm Dương Chiêu vào lòng.

      thấy ánh mắt Dương Chiêu, khẽ cười: “Sao em lại thích cái tháp đó như vậy?”

      Dương Chiêu gì.

      Trần Minh Sinh ôm , đốt điếu thuốc.

      Dương Chiêu chậm rãi quay đầu trong mùi khói thuốc.

      Trần Minh Sinh nhìn lên trần nhà như mất hồn, biết suy nghĩ gì.

      Dương Chiêu hỏi: “ nhìn gì thế?”

      Trần Minh Sinh lấy lại tinh thần: “ nhìn gì cả, em muốn ngủ lát ?”

      Dương Chiêu mỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trần Minh Sinh, đôi lúc giống như ông già ấy.”

      cảm giác được cánh tay dưới đầu hơi cứng lại.

      Im lặng lúc, Trần Minh Sinh quay lại, nghi ngờ hỏi : “Bộ dạng giống ư?”

      Dương Chiêu thể kìm nổi tiếng cười, quay người nằm trong lòng Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh sững sờ nhìn, sau đó cũng nhàng mỉm cười.

      Dương Chiêu đưa tay xoa xoa mặt , sáng nay Trần Minh Sinh mới cạo râu, dưới cằm có cảm giác nhám nhám. Dương Chiêu chậm rãi rướn về phía trước, hai tay ôm lấy khuôn mặt , Trần Minh Sinh cúi xuống nhìn .

      Dương Chiêu ngẩng đầu khẽ hôn : “Ngoại hình giống…”

      Trần Minh Sinh cười khẽ, đưa tay phải đỡ cổ Dương Chiêu, hôn .



      Hết chương 39

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :