1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 30:

      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Trần Minh Sinh ngồi giường cúi đầu hút thuốc.

      nhìn đồng hồ cũng biết mình ngồi hơn tiếng đồng hồ. Đùi phải của hơi khó chịu, nhưng muốn đổi tư thế.

      Bên tay Trần Minh Sinh đặt cái gạt tàn, mười mấy tàn thuốc cắm ngổn ngang trong đó.

      Tay còn lại nắm chặt di động. bật di động lên nhìn thời gian cuộc gọi cuối cùng… ba mươi bốn giây.

      lại rít hơi thuốc.

      Lúc này, điện thoại chợt reo vang. Trong khoảnh khắc điện thoại kêu lên, thể phủ nhận trái tim mình cũng rung lên thảng thốt. nhìn màn hình di động, tên người gọi tới là Tống Huy.

      Trần Minh Sinh kẹp điếu thuốc tay, nhận cuộc gọi.

      “A lô.”

      “A lô, Sinh, em là Tống Huy.”

      “Ừ, có chuyện gì?” Trần Minh Sinh bình thản cất tiếng.

      “À, là như vầy…” Tống Huy hơi ngập ngừng rồi mở lời: “Tối nay em muốn mời ăn bữa.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Sao tự nhiên lại mời cơm?”

      Tống Huy cười cười đáp: “Mấy lần gần đây toàn là mời, cũng nên cho em cơ hội biểu chứ.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười, bảo: “ cần phải phiền phức thế đâu.”

      Tống Huy : “ Sinh, gần đây em thấy rất mệt mỏi.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “ .”

      “Thừa dịp này ra ngoài cho khuây khỏa.” Tống Huy tiếp: “Tiểu Tình cũng tới, ấy muốn vài chuyện với .”

      Trần Minh Sinh ngẩn ra: “Có chuyện gì?”

      Tống Huy ấp a ấp úng: “ qua điện thoại được, tối chúng ta ra ngoài ăn .”

      Trần Minh Sinh vẫn hơi do dự.

      Tống Huy tiếp lời: “Tiểu Tình hình như chuyện có liên quan tới chị dâu.”

      Tay cầm di động của Trần Minh Sinh hơi siết lại: “Là chuyện gì?”

      “Thôi, tóm lại cứ đến rồi biết.” Tống Huy tiếp: “Tám giờ tối nay được ?”

      Trần Minh Sinh dừng lúc đáp: “… Ở đâu?”

      Tống Huy: “Ở khu nhà quán vừa mới khai trương, cũng gần cho hơn.”

      Trần Minh Sinh rút điếu thuốc, trả lời: “Được.”

      ***

      Dương Chiêu vẫn ngồi giường mãi đến khi Tiết Miểu gõ cửa bước vào.

      “Này Tiểu Chiêu, cứ tưởng em tắm, hóa ra em trốn ở đây à.” Tiết Miểu vào phòng, đây là lần đầu tiên Tiết Miểu bước vào phòng ngủ của Dương Chiêu, ta tò mò quan sát lượt.

      Dương Chiêu ngồi hút thuốc giường, hề quay đầu lại.

      Tiết Miểu bước tới trước mặt Dương Chiêu, thân thể cường tráng đứng chắn trước mặt Dương Chiêu.

      Giữa bóng tối căn phòng, Dương Chiêu ngẩng đầu lên, “Bao giờ ?”

      Vẻ mặt Tiết Miểu âu sầu: “Chẳng lẽ em muốn đuổi …”

      .” Dương Chiêu đáp: “Em chỉ hỏi thế thôi.”

      Tiết Miểu lên tiếng: “Vài hôm nữa ở Bắc Kinh có hội chợ thương mại, phải đến tham gia.”

      Dương Chiêu gật đầu.

      Tiết Miểu nhìn hỏi: “Trời cũng tối rồi, em đói ?”

      Dương Chiêu có khẩu vị gì, lắc đầu đáp: “Em đói.”

      Tiết Miểu đưa tay ôm bụng, than vãn: “Nhưng đói …”

      Dương Chiêu dụi thuốc hỏi: “ muốn ăn gì?”

      Tiết Miểu trả lời: “ quen chỗ này, đây là khu vực của em, em nghĩ xem có chỗ nào ?”

      Dương Chiêu nhìn ta: “ ăn ở đâu cũng được?”

      Tiết Miểu ngoan ngoan gật đầu: “Ở đâu cũng được.”

      Dương Chiêu tiếp lời: “Được thôi, nghỉ ngơi lát , chút nữa em dẫn ăn.”

      Tiết Miểu cúi đầu nhìn Dương Chiêu, nhìn thấy mái đầu đen và góc trán của . Tiết Miểu bước tới, vươn tay ra khẽ nâng cằm Dương Chiêu.

      Dương Chiêu nhìn thẳng ta, Tiết Miểu thấp giọng bảo: “Tiểu Chiêu, trông em mỏi mệt.”

      Dương Chiêu nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay Tiết Miểu, : “ sao cả.”

      Tiết Miểu: “Cho điếu.”

      Dương Chiêu ngờ vực ngoảnh đầu lại nhìn ta: “ phải hút thuốc sao?”

      Tiết Miểu cười bảo: “ chỉ ngửi thôi.”

      Dương Chiêu đưa hộp thuốc lá cho ta. Tiết Miểu cầm lấy rút điếu ra, ngón tay thuôn dài xoay tròn điếu thuốc rồi chuyển điếu thuốc lên mũi hít hà.

      ta : “Tiểu Chiêu, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ ?”

      Dương Chiêu thản nhiên trả lời: “Trong cuộc họp mặt giữa các nghệ thuật gia ở California.”

      Tiết Miểu cười cười, hai ngón tay kẹp điếu thuốc lắc lắc: “Lúc đó em nhớ nhầm giờ nên cứ nghĩ là hôm sau mới tụ họp. Kết quả là trước khi đến em hút rất nhiều thuốc, em kịp thay quần áo nên xịt nước hoa rất nồng nặc để át mùi thuốc lá.”

      Dương Chiêu dường như chợt nhớ đến cảm giác khốn đốn khi ấy, lúc đó vẫn học nghiên cứu sinh, hoàn toàn là lính mới trong lĩnh vực nghệ thuật.

      khẽ cười: “Đúng vậy!”

      Tiết Miểu bĩu môi, nghịch ngợm : “Lúc chuyện với em, bị xông mùi suýt mất nửa cái mạng.

      Dương Chiêu liếc ta, Tiết Miểu tiếp lời: “May mà xem tác phẩm của em, nếu e rằng bỏ lỡ.”

      Dương Chiêu ung dung hừ tiếng, đưa mắt sang phát Tiết Miểu vẫn lặng yên nhìn chăm chú.

      ta còn lặp lại lần nữa: “May mà vậy…”

      Dương Chiêu hơi cúi đầu.

      Tiết Miểu bảo: “Có lúc cảm thấy em dường như vẫn là bé hơi lạnh lùng và đơn thuần năm xưa.”

      Dương Chiêu im lặng khẽ cúi đầu.

      Tiết Miểu thấp giọng: “Nhưng biết, em phải loại người ngây thơ. Tiểu Chiêu, phải xem thường người đàn ông kia, nhưng vì em là người trong cuộc cho nên thấy hơi lạ.”

      Dương Chiêu nên lời.

      bất chợt giương mắt lên, bắt gặp nét mặt của Tiết Miểu, thể nhìn tiếp được bèn cúi đầu xuống. Quả như ta , giống như học sinh chưa tốt nghiệp, cách nào trốn tránh dưới ánh mắt chăm chú của giáo viên.

      Mà đáp án giáo viên cần, chính cũng .

      chợt nhớ Trần Minh Sinh, nhớ khuôn mặt , nhớ nụ hôn của , cuối cùng nhớ tới cái chân khiếm khuyết của … Có lẽ cũng loáng thoáng nhận ra lý do, nhưng đáp án đó dường như giấu tận sâu thẳm cõi lòng thể ra ngay được.

      Tiết Miểu thấy Dương Chiêu lên tiếng, ta cũng ép . ta cất điếu thuốc vào túi áo rồi trả hộp thuốc lá lại cho Dương Chiêu: “ chuẩn bị vài thứ, lát nữa chúng ta ăn.”

      Dương Chiêu cúi đầu đáp ừ.

      Tiết Miểu bước tới cửa rồi dừng lại: “Đúng rồi.” ta giữ tay nắm cửa quay đầu nhìn Dương Chiêu ôn tồn: “ còn muốn với em câu…”

      Dương Chiêu ngẩng đầu, cách đó xa Tiết Miểu chăm chú nhìn cất tiếng: “Dù là bạn bè hay bất kỳ ai khác, nếu khiến em khó chịu em có quyền gặp.” Tiết Miểu dứt lời, trừng mắt bảo: “Em có cái quyền đó, nên em phải đối xử tốt với bản thân chút.”

      Dương Chiêu khẽ cười : “Cám ơn.”

      Tối đó khi ra ngoài ăn, Dương Chiêu lái xe, Tiết Miểu ngồi xuống ghế lái phụ hỏi : “Chúng ta ăn gì vậy?”

      Dương Chiêu chăm chú nhìn kính chiếu hậu đáp: “ phải bảo ăn gì cũng được sao?”

      Tiết Miểu: “Đúng vậy, ăn gì cũng được, em muốn dẫn đâu.”

      Dương Chiêu lái xe ra khỏi khu nhà: “Đến chỗ em thích.”

      Tám giờ tối, Trần Minh Sinh đến quán bên vỉa hè rất đúng giờ, Tống Huy và Tương Tình cũng tới.

      Trần Minh Sinh chống nạng bước qua, bọn họ chọn chiếc bàn ở ngoài cùng, Tống Huy gọi Trần Minh Sinh: “ Sinh, ở bên này.”

      Trần Minh Sinh đặt nạng sang bên rồi bảo: “Hai người chờ lâu chưa?”

      Tương Tình lắc đầu đáp: “ lâu, tụi em vừa tới thôi.”

      Trần Minh Sinh cũng gật đầu.

      Tống Huy gọi phục vụ rồi chọn vài món và mấy chai bia.

      Sinh, mấy lần trước toàn là mời, lần này tới lượt tụi em. Nào, uống, uống vài ly.” Tống Huy rót ly rượu cho Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh cầm ly thấp giọng: “Cậu cũng giúp tôi nhiều việc, cần khách sáo đâu.”

      Tống Huy cười : “Đúng vậy, chúng ta đều là em tốt, khách sáo làm gì.”

      Trần Minh Sinh uống hơi cạn sạch ly rượu.

      Lúc bọn họ uống rượu, Tương Tình vừa gắp đũa rau cho Tống Huy vừa lên tiếng: “Hai uống chậm thôi, sợ có người cướp mất rượu à?”

      Tống Huy cười: “Em hiểu đâu, đàn ông uống rượu phải uống từng ngụm lớn, chỉ có phụ nữ mới nhấp môi thôi.”

      Tương Tình khẽ hừ, rồi gắp con sò biển cho Trần Minh Sinh: “ Sinh, cũng ăn chút gì .”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Cảm ơn.”

      Tương Tình lắc đầu: “Cảm với chả ơn.”

      Rất nhanh, năm chai bia đều sạch , mặt Tống Huy hơi đỏ, vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh rồi gọi nhân viên phục vụ kêu thêm vài chai.

      Trần Minh Sinh lên tiếng: “Uống bấy nhiêu đủ rồi, lát nữa cậu còn phải về nữa, đừng say quá.”

      sao, sao đâu.” Tống Huy hức tiếng, lè nhè: “Em có ưu điểm đó là uống rượu biết say.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu rồi lại nâng mắt nhìn Tống Huy: “Hôm nay cậu có chuyện liên quan tới Dương Chiêu?”

      Tay Tống Huy hơi khựng lại, sau đó ta nhíu mày xua xua tay: “ ta …”

      Trần Minh Sinh hỏi: “ ấy thế nào?”

      Tống Huy hít hơi sâu, vì uống nhiều rượu, đáy mắt ta hơi sung huyết.

      Sinh, em hỏi , chúng ta có phải là em ?”

      Trần Minh Sinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tống Huy gật gật đầu đáp: “… Phải.”

      “Đúng! Chúng ta là em, cho nên em chỉ muốn tốt cho !” Tống Huy giơ tay chỉ về hướng vô định, lớn tiếng: “Người em khuyên chấm dứt với người phụ nữ kia .”

      Trần Minh Sinh sửng sốt sau đó bật cười: “Cậu gì vậy.”

      Tống Huy: “ Sinh, mắt nhìn người của làm sao vậy? thể ở bên ta được, có mưu tính gì vậy?”

      Trần Minh Sinh đáp.

      Tương Tình thấy ổn, vội vàng kéo Tống Huy bảo: “ bậy gì vậy, Sinh phải loại người đó.”

      biết!” Tống Huy lớn tiếng, quay đầu trừng mắt với Trần Minh Sinh: “Những người phụ nữ có điều kiện tốt đời này thiếu gì! Chẳng phải ta chỉ có chút tiền thôi sao, nhiều nhặn gì chứ…”

      ta chỉ Tương Tình rồi : “Tiểu Tình… Nhà Tiểu Tình ở vùng nông thôn, trong nhà còn hai em trai, từ ấy phải vừa chăm sóc gia đình vừa lo học hành. Nhưng ấy thua kém ai, đậu vào trường đại học thành phố, còn lấy học bổng học tiếp nghiên cứu sinh. Cha mẹ ấy quả bằng cha mẹ người phụ nữ có tiền kia, nhưng ấy kém Dương Chiêu chỗ nào chứ?”

      Tương Tình cắn môi, khóe mắt hơi ửng đỏ, kéo Tống Huy bảo: “ đừng nữa.”

      Trần Minh Sinh lấy điếu thuốc ra châm, thấp giọng: “Cậu tìm tôi là muốn những lời này?”

      Tống Huy quệt mũi, ngồi thở hổn hễn. Tương Tình vội : “ Sinh, phải vậy, ra tụi em có chuyện muốn với .”

      Trần Minh Sinh nhìn : “Chuyện gì?”

      Tương Tình ngập ngừng, lúc trước ta hề phát đôi mắt Trần Minh Sinh đen thăm thẳm.

      ta cúi đầu, lấy xấp giấy trong túi xách ra, ngập ngừng: “ Sinh, ra em cũng dám chắc, nhưng mà…” ta đưa xấp giấy cho Trần Minh Sinh, đón lấy nhìn chăm chú.

      “Đây là gì?”

      “Của người phụ nữ vừa ý đó!” Tống Huy đột ngột xen vào: “ ta là kẻ biến thái!”

      Trần Minh Sinh nhướng mày, Tương Tình vội bảo: “, phải, em… em chỉ vô tình nhìn thấy thôi, xem những gì viết đó .” ta vẫn quan sát sắc mặt Trần Minh Sinh, giọng bảo: “ Sinh, biết đời này có loại người có tâm lý biến thái , bọn họ chuyên thích những người khuyết tật.”

      Trần Minh Sinh nhìn xấp giấy trong tay, Tương Tình ôn tồn: “Nghe khi bọn họ gặp người khuyết tật …” dường như hơi ngượng ngừng, thấp giọng: “… có ý muốn kia.”

      Tống Huy tuyên bố: “Đó chính là đồ biến thái! có biết , cũng giống như đồng tính luyến ái hay ấu dâm, mẹ nó đều biến thái tất! Ông đây mặc kệ bọn chúng là ai, nếu gặp phải ông đây bắt hết bọn chúng lại.”

      Tương Tình kéo tay Tống Huy khuyên: “ giọng chút, người khác nghe được lại nghĩ bàn chúng ta chuyện bậy bạ.”

      Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc, vươn tay lật từng trang từng trang cho đến hết.

      Tống Huy bảo: “ Sinh, người phụ nữ đó vô duyên vô cớ tìm làm gì. Chẳng phải lúc ở sở cảnh sát đòi những năm, bảy ngàn đó sao. Sau này biết … biết chân bất tiện, ta lại vội vã tới tìm .”

      Trần Minh Sinh yên lặng ngồi lật những tờ giấy tay.

      “Mẹ nó! ta đùa đấy, ta xem chúng ta là đồ ngu muốn chèn ép sao cũng được à… Sinh, …” Tống Huy chỉ được nửa, bỗng nhiên bị Tương Tình kéo lại. ta vừa xoay đầu thấy Tương Tình nhìn phía sau lưng Trần Minh Sinh. Tống Huy nhìn theo lập tức phát Dương Chiêu chỉ đứng cách họ hai cái bàn, nhìn bọn họ.

      Tương Tình vội cười chào: “Chị dâu, sao chị cũng đến vậy…”

      Trần Minh Sinh quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau.

      “Gọi bậy bạ gì đó!” Tống Huy chặn lời Tương Tình, đứng bật dậy trừng trừng nhìn Dương Chiêu, chẳng biết ta bảo Tương Tình hay là với Dương Chiêu: “Ai là chị dâu chứ, chúng ta đều là người bình thường hết.”

      Tương Tình hơi hoảng sợ.

      Tương Tình suy đoán Dương Chiêu nghe được bao nhiêu, bọn họ Dương Chiêu biến thái, nếu đến tính sổ với họ phải làm sao… Nhưng ta ngẫm nghĩ lại, xem ra lúc trước ta đoán đúng rồi, Dương Chiêu quả có mục đích riêng.

      Những việc ta làm là muốn giúp Trần Minh Sinh.

      Ở bên ngoài quán vỉa hè chỉ treo bóng đèn, Dương Chiêu vừa vặn đứng dưới bóng đèn, ánh sáng trắng chói lòa chiếu xuống khuôn mặt khiến trông hơi nhợt nhạt.

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ngồi chiếc ghế nhựa, dưới ánh đèn bóng dáng càng ràng hơn. nhìn đám hải sản bày la liệt bàn và vỏ chai rượu chất ngổn ngang…

      Và cả Tống Huy, Tương Tình ngồi bên cạnh.

      Mấy bàn ngồi xung quanh lúc nãy nghe loáng thoáng Tống Huy biến thái gì gì đó, bọn họ đều cho rằng có chuyện hay để hóng nên đều chăm chăm nhìn Dương Chiêu.

      Đúng vậy, Dương Chiêu nghĩ: ngoại trừ em trai , ông chủ của còn có bọn họ nữa…

      luôn sống trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng cho phép vài người bước vào thế giới đó. Nhưng bây giờ, có người muốn dùng phương thức khác xâm nhập vào thế giới của , dường như bọn họ cho rằng trong đó tồn tại điều gì lạ lùng và kỳ bí.

      Bọn họ ùa tới, tận tay xé toạc thế giới nội tâm của , bọn họ mở to mắt, la hét, với gương mặt háo hức tươi cười, bọn họ tìm kiếm thứ họ biết, thứ gì đó dơ bẩn hoặc những điều bọn họ chưa từng nhìn thấy.

      Dương Chiêu rất muốn hỏi, các người tìm thấy chưa?

      Rất nhiều người nhìn Dương Chiêu, giống như chờ khoảnh khắc chịu đựng nổi lên tiếng chửi bới.

      Nhưng cuối cùng Dương Chiêu chỉ bật cười.

      Trần Minh Sinh chưa từng thấy nụ cười này của , thậm chí cũng chưa từng gặp dáng vẻ thoải mái thế này của , giống như tìm ra đáp án mong mỏi bấy lâu.

      nhìn khắp xung quanh, đèn đường, tấm bạt che, bàn nhựa và cả những người chăm chú nhìn

      Cuối cùng quay lại nhìn vào mắt Trần Minh Sinh.

      Ánh mắt Dương Chiêu hơi dịu dàng pha chút ung dung, thậm chí còn hơi ngạo mạn.

      giọng với : “Trần Minh Sinh, sở thích kỳ lạ của em là , tình cảm cũng là , em vốn ngay thẳng như vậy nên chẳng có gì phải giấu diếm.”

      Trái tim Trần Minh Sinh bỗng chốc đập điên cuồng trong lồng ngực.

      Cách đó xa, Tiết Miểu đứng dưới bóng đêm, ta cúi đầu, khẽ xoay tròn điếu thuốc trong tay. ta nghiêng mặt nhìn Dương Chiêu dưới ánh đèn…

      Tất cả mọi người ở đây đều đối đầu với , có lẽ trong khoảnh khắc đó người đàn ông kia cũng dao động, quả quyết. Nhưng vẫn thành thẳng với ta tình cảm của mình, dù rằng gặp càng nhiều khó khăn hơn nữa.

      Tiết Miểu nghĩ, giống như người chiến sĩ, đứng trước thiên binh vạn mã dũng cảm bảo vệ bản thân.

      ***

      Người khác có thể cười, có thể chửi mắng cũng có thể khinh bỉ.

      đau khổ, giải thích và càng thấy uất ức.

      Lòng người là vùng đất trống trải hoang vu, bóng tối ngập tràn, bất chợt tiếng sấm vang lên, vạch nên đường chân trời ở phía xa xăm.

      Trong khoảnh khắc thảng thốt đó, Trần Minh Sinh tựa như nhìn xuyên qua kẽ hở mong manh thấy được linh hồn trọn vẹn.

      Trong tích tắc đó, Trần Minh Sinh biết, xong đời rồi.



      Hết chương 30
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 31:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mắt của dường như thể che dấu được gì đó nữa.

      Trần Minh Sinh vịn góc bàn tính đứng lên, nhưng Tiết Miểu kéo cánh tay Dương Chiêu trước.

      Tiết Miểu cười , với Dương Chiêu: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

      Dương Chiêu tính mở miệng, Tiết Miểu : “Dù sao cũng thể ở đây làm trò hề cho người ta xem, trước , hai người có thể liên lạc lại sau mà.”

      Dương Chiêu quay lại nhìn, vì Tiết Miểu xuất nên đám người xem trò vui xung quanh càng thích thú. Dương Chiêu cúi xuống, thản nhiên : “… Được.”

      Tiết Miểu dẫn Dương Chiêu rời khỏi quán, Dương Chiêu hề quay lại nhìn.

      Trần Minh Sinh siết chặt mấy đầu ngón tay xuống bàn khiến tay trở nên trắng bệch, cuối cùng vẫn buông ra.

      Tống Huy nhìn tình hình, quay sang : “ Sinh, đừng để ta lừa. ta —— “

      ta chưa hết câu, bỗng nhiên dừng lại.

      Trần Minh Sinh nhìn ta.

      Im lặng nhìn ta.

      gì cũng biểu gì, nhưng ánh mắt này làm cho Tống Huy tỉnh rượu tức .

      Tương Tình hoảng sợ, vội vàng bước qua giảng hòa: “ sao, sao, chắc là chị dâu hiểu lầm ——” ta nhìn Trần Minh Sinh: “ Sinh, là lỗi của bọn em, nhưng cũng chưa có vấn đề gì mà. thấy đó, chị dâu sao mà, dỗ dành chị ấy chút là được rồi.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, rút ví tiền trong túi quần lấy hai trăm tệ đặt bàn, thản nhiên : “Tống Huy, bữa này tôi mời, coi như cảm ơn cậu trước giờ giúp đỡ tôi, tôi trước.”

      xong, Trần Minh Sinh đứng lên, chống nạng rời .

      Tống Huy dường như còn chưa dứt khỏi ánh mắt kia, đến lúc ta tỉnh táo lại thấy hai trăm tệ bàn, ta sửng sốt, sau đó tức tối mắng: “—— Fuck!”

      Tương Tình : “Được rồi, được rồi, mọi người rồi, đừng tức giận nữa.”

      Mặt Tống Huy đỏ bừng vì uống bia, bực tức tiếp: “Mẹ nó, có phải muốn hại ấy gì đâu chứ!”

      Tương Tình : “Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn tốt cho ấy thôi mà. Nào, uống miếng nước cho bớt giận.” ta rót ly nước đưa cho Tống Huy, lại tiếp, “Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lo chuyện bao đồng quá.”

      Tống Huy uống nước, nuốt giận trong lòng, sau đó vuốt vuốt tóc Tương Tình: “Đúng, sau này thèm để ý mấy chuyện rỗi hơi đó nữa.”

      chiếc xe xám bạc rất im lặng.

      Lúc này Tiết Miểu lái xe, biết đường khu này, chạy ra được tuyến đường chính hết cả buổi, Dương Chiêu tiếng nào, nhìn , mở miệng: “Tiểu Chiêu, sắp chạy vào thành phố đúng ?”

      Dương Chiêu cũng muốn đùa giỡn với , thản nhiên : “Tới hai đường nữa quẹo.”

      Tiết Miểu vui vẻ hỏi: “Có quán nào ngon à?”

      Dương Chiêu : “Về nhà.”

      Tiết Miểu: “…”

      “Được rồi, được rồi.” Tiết Miểu đầu hàng: “Bây giờ do em quyết định.”

      Tiết Miểu lái xe nhanh hơn Dương Chiêu rất nhiều, hai người nhanh chóng về tới khu Hoa Khải Kim. Tiết Miểu đậu xe dưới lầu, cùng Dương Chiêu lên nhà.

      Lúc Dương Cẩm Thiên mở cửa cho hai người rất bất ngờ.

      “Sao chị ăn nhanh vậy?”

      Tiết Miểu trả lời: “Chưa ăn, nhưng no rồi.”

      Dương Cẩm Thiên ngơ ngác nhìn hai người, rồi lại chui về phòng học bài.

      Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Chiêu và Tiết Miểu.

      Dương Chiêu bật đèn phòng khách, chỉ có đèn tường yếu ớt chiếu lên hai người đamg ngồi sô pha.

      Dương Chiêu châm điếu thuốc. Ánh mắt như nhìn vào hư vô, vẻ mặt lãnh đạm.

      Tiết Miểu ngồi đối diện : “Em nghĩ gì thế?”

      Dương Chiêu chậm rãi trả lời, “Suy nghĩ chuyện vừa rồi.”

      Tiết Miểu: “Vừa rồi?”

      Dương Chiêu rít hơi thuốc, thản nhiên : “ có nghe bọn họ ?”

      Tiết Miểu: “Có.”

      Dương Chiêu : “Em thấy bọn họ có phần rất đúng.”

      Tiết Miểu mỉm cười: “Phần nào.”

      Dương Chiêu: “Về tàn tật, về tính cách.”

      Tiết Miểu “à” tiếng, cầm chén trà lên uống.

      “Tiểu Chiêu, từ xưa đến nay các nhà nghệ thuật đều đam mê trọn vẹn.” Ngón tay thon dài của Tiết Miểu nhàng lắc lắc cái chén, nước trong chén chao lên thành lốc xoáy rất đẹp.

      Dương Chiêu gì.

      “Đương nhiên, ” Tiết Miểu lại , “ đời này có rất nhiều người tầm thường, em có thể để ý hoặc phớt lờ bọn họ.”

      Dương Chiêu cười lạnh nhạt: “… Người tầm thường.”

      “Đúng vậy, tuy rằng sách vở đều con người bình đẳng, nhưng Tiểu Chiêu…” Tiết Miểu tháo cổ áo, thả lỏng người sô pha: “Thế giới này vốn công bằng, con người phải có sang hèn, có ngoại lệ.”

      Dương Chiêu: “ niêm yết giá tất cả mọi thứ sao?”

      “Đương nhiên .” Tiết Miểu lắc đầu: “Có rất nhiều người đủ tư cách để niêm yết giá.”

      Dương Chiêu bật cười: “Tiết Miểu, đúng là con buôn từ đầu đến chân.”

      Tiết Miểu : “Coi như em khen .”

      Dương Chiêu hút thuốc xong, dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Tiết Miểu nhìn quyển sách bàn trà, cầm lên nhìn trong ánh đèn mờ mờ: “Vẫn là quyển sách lần trước?”

      Dương Chiêu thản nhiên: “Đọc xong rồi, quên cất.”

      Tiết Miểu hỏi: “Sách gì?”

      Dương Chiêu: “Tâm lý học.”

      đứng lên, với Tiết Miểu: “Em muốn nghỉ ngơi, đói tự gọi đồ ăn sẵn nhé.”

      Tiết Miểu thất thần nhìn : “Gọi kiểu gì?”

      Dương Chiêu về phòng mình, vừa vừa thản nhiên : “Gọi điện thoại, số của cửa hàng bên cạnh điện thoại.”

      Tiết Miểu: “…”

      Dương Chiêu tắm rửa qua loa, sau đó tắt đèn nằm giường.

      cảm thấy vô cùng mỏi mệt, rất muốn ngủ ngay giấc. Nhưng nằm rất rất lâu vẫn thể ngủ được.

      buộc mình nhắm mắt lại, đếm từ tới trăm rồi đếm ngược lại như hồi bé các thầy vẫn chỉ, cuối cùng ngồi dậy.

      tìm gói thuốc lá ở đầu giường, cầm lên mới biết còn điếu nào. biết Tiết Miểu còn ngoài phòng khách hay , nhưng bên ngoài rất im ắng. Dương Chiêu muốn di chuyển nên cứ ngồi như mất hồn giường.

      lâu rồi mất ngủ.

      Đêm rất tối, cũng rất yên tĩnh. Ban đêm, thời gian trôi rất chậm, lại như rất nhanh.

      Dương Chiêu quen dần với bóng đêm, dần dần nhìn được đồ vật trong phòng. Bức tranh treo tường, đến bàn đọc sách, rồi đến khung cửa sổ lớn sát đất.

      Dương Chiêu thấy rèm cửa hé ra, khe hở rất từ xuống dưới tấm rèm.

      Dương Chiêu nhìn hồi, bước xuống giường, định kéo rèm kín lại.

      chân mặt đất, cảm nhận lạnh lẽo dưới chân. đến bên cửa sổ kéo rèm.

      Ngay lúc kéo rèm lại, dường như nhìn thấy gì đó khác lạ qua khe hở mỏng manh ấy. Chỉ cần khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy đánh tan ý định ngủ tiếp của Dương Chiêu.

      kéo rèm cửa ra lần nữa——

      Khu Hoa Khải Kim được coi như khu chung cư cao cấp, mỗi nhánh đường đều có đèn đường. Để ảnh hưởng các hộ gia đình tầng dưới nghỉ ngơi, đèn đường trong khu vực thường là đèn vàng, hơi mờ.

      tại, ở cuối tầm mắt của Dương Chiêu có bóng người lẳng lặng tựa vào cột đèn bên đường.

      gian u ám phủ sương mù, nhưng nhìn kỹ bóng dáng đó vẫn ngập tràn màu sắc.

      Ánh đèn mờ nhạt chiếu lá cây héo rũ, chiếu lên chiếc xe taxi màu đỏ lại càng đậm màu hơn. Người đó mặc áo khoác màu đen, tựa vào cột đèn, tay cầm điếu thuốc.

      Bỗng dưng, Dương Chiêu thấy tay cầm thuốc của Trần Minh Sinh dừng lại.

      hiểu vì sao, ngay tại thời khắc đó Dương Chiêu biết Trần Minh Sinh phát ra —— giống như lần trước.

      bỏ thuốc xuống, chậm rãi ngẩng đầu.

      Dương Chiêu thấy mặt , nhưng cảm thấy, ánh mắt Trần Minh Sinh nhất định theo sát .

      kiên cường như thế, lại yếu ớt như vậy.

      Dương Chiêu buông rèm cửa sổ, xoay người nhằm về phía cửa phòng.

      Phòng khách bóng người, Dương Chiêu vơ đại cái áo sô pha, chợt lướt qua cuốn sách bàn trà.

      《 Vùng đất lý tưởng 》

      đẩy cửa ra, chờ thang máy, chạy thẳng xuống lầu. Có lẽ thang máy nhanh hơn, nhưng Dương Chiêu muốn dừng bước, có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn đẩy về phía trước.

      Bóng đêm xua tan tất cả.

      có khúc mắc, cần để ý, phải bận lòng… Nếu những thứ này tồn tại, có phải đến nơi đó —— Cho dù đó là hoang mạc, hay vũng bùn tối tăm, hoặc là nơi bị người khác từ chối.

      Nếu có, đó có phải là vùng đất lý tưởng của ?

      Trước đây Dương Chiêu vẫn cho rằng, người đàn ông như Tiết Miểu là hình tượng trong mộng của các . Đến hôm nay hiểu ra, người trong mộng lý tưởng của chính là Trần Minh Sinh.

      Dương Chiêu đẩy cánh cửa, bước đến trước mặt .

      thấy ánh mắt đen thăm thẳm của , khẽ hỏi : “Sao lại tới đây?”

      Trần Minh Sinh rũ mắt, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.

      Giọng hơi khàn: “Bởi vì cảm thấy, em quay lại.”

      Môi Dương Chiêu mấp máy, nhưng gì.

      Trần Minh Sinh thấp giọng: “Đêm nay, rất xin lỗi em.”

      Dương Chiêu khẽ lên tiếng: “Ừm.”

      Trần Minh Sinh như biết nên gì nữa, chỉ cúi đầu đứng im lặng.

      Ban đêm hơi lạnh, Dương Chiêu lại hỏi: “ đến lâu chưa?”

      Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Cũng chưa lâu.”

      Dương Chiêu gì, Trần Minh Sinh nhìn , phát ánh mắt cố chấp của nhìn mình, thở dài: “ đến lúc chín rưỡi.”

      Dương Chiêu : “Bây giờ mấy giờ rồi.”

      Trần Minh Sinh nhìn đồng hồ, luôn: “Hai giờ.”

      “…” Dương Chiêu hơi nhíu mày: “ lạnh sao?”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “ lạnh.”

      Lại lặng im.

      Dương Chiêu nghe thấy tiếng cười của Trần Minh Sinh, trong lòng thấy khó chịu. Trước giờ vẫn thích cười trầm ấm như vậy, nhưng khi đó tiếng cười của thoải mái hơn bây giờ rất nhiều. Tiếng cười này, Dương Chiêu cảm thấy đành lòng nghe.

      nhìn chung quanh, ban đêm khu nhà rất im ắng, bóng đem bao phủ, giống như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Dương Chiêu bỗng nhiên quay đầu, hỏi Trần Minh Sinh: “ có ngày nghỉ ?”

      Trần Minh Sinh sửng sốt: “Cái gì?”

      Dương Chiêu lại: “Ngày nghỉ, có kỳ nghỉ nào ?”

      Lái taxi có ngày nghỉ ?

      Trần Minh Sinh gần như thốt ra câu trả lời, nhưng thấy vẻ mặt tràn đầy hứng thú của Dương Chiêu, lại nuốt trở vào.

      “Sao vậy?”

      Dương Chiêu: “Có ?”

      Trần Minh Sinh im lặng chút, sau đó : “… Có.”

      Dương Chiêu nhìn mỉm cười: “Trần Minh Sinh, chúng ta du lịch .”

      Trần Minh Sinh: “…”



      Hết chương 31
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 32:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Trần Minh Sinh khựng lại chừng mười giây, mới hỏi : “… Du lịch?”

      Dương Chiêu đáp: “Đúng vậy.”

      Trần Minh Sinh ngơ ngác: “ đâu?”

      Dương Chiêu: “ muốn đâu?”

      Mọi chuyện đêm nay thay đổi quá nhanh, Trần Minh Sinh cảm thấy mình theo kịp suy nghĩ của Dương Chiêu. : “ đâu cũng được, còn em?”

      Dương Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời: “Em biết.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Đứng lúc, Dương Chiêu cảm thấy lạnh. vội vàng chạy xuống nên mặc áo khoác, lúc vừa chạy xuống cảm thấy rất nóng, đứng trong gió hơn mười phút bắt đầu lạnh run.

      Trần Minh Sinh thấy lạnh bèn : “Lên xe ngồi .”

      Dương Chiêu gật đầu.

      Trần Minh Sinh mở cửa xe, Dương Chiêu với : “Chúng ta ngồi ghế sau.”

      “Được.”

      Bọn họ cùng ngồi băng ghế sau, trong xe cũng ấm áp, nhưng ít ra có thể chắn gió. Trần Minh Sinh cởi áo khoác đưa cho Dương Chiêu: “Trời hơi lạnh, em mặc .”

      Dương Chiêu cầm áo khoác: “ lạnh sao?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “.”

      Dương Chiêu phủ áo khoác của Trần Minh Sinh lên người. Chiếc áo này vừa khít người Trần Minh Sinh, nhưng Dương Chiêu mặc lại rộng thùng thình, hai vai chùng xuống.

      Nó vẫn mang theo hơi ấm người Trần Minh Sinh, Dương Chiêu khẽ cúi đầu, hít hà mùi hương thoang thoảng áo.

      Mùi thuốc lá hòa cùng mùi xà bông, đặc biệt.

      Trần Minh Sinh hỏi : “Sao đột nhiên em muốn du lịch?”

      Dương Chiêu : “Rất đột ngột ư? “

      “…” Trần Minh Sinh gì.

      xong Dương Chiêu cũng cười: “Đúng là hơi đột ngột.” dựa ra sau, tiếp: “Em còn nghỉ phép tháng nữa, em muốn với , có sắp xếp thời gian được ?”

      Trần Minh Sinh trả lời ngay: “Được.”

      Dương Chiêu im lặng lúc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Được ?”

      Trần Minh Sinh: “.”

      Dương Chiêu: “Cho em điếu thuốc.”

      Trần Minh Sinh: “Trong túi áo.”

      Dương Chiêu lần tìm trong túi áo khoác, cuối cùng cũng thấy hộp thuốc lá, còn có hộp quẹt. đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa.

      Ánh lửa nhoáng lên, Trần Minh Sinh hơi nghiêng đầu, thấy khuôn mặt bình thản của Dương Chiêu sáng lên rạng ngời.

      Ánh lửa sáng lên rồi vụt tắt, Dương Chiêu nhàng hít hơi.

      : “Trần Minh Sinh, nếu như du lịch, em chi tiền.”

      Trần Minh Sinh nhìn rời mắt, nghe như vậy, chỉ : “ được.”

      Dương Chiêu tiếp: “Gần đây làm đều đặn.”

      Trần Minh Sinh nhất quyết: “ liên quan đến việc này.”

      Hai ngón tay Dương Chiêu bóp điếu thuốc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “ đừng suy nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc.”

      Trần Minh Sinh cười cười, giọng trầm thấp đầy trêu chọc: “Sao nào, em muốn bao hả?”

      Dương Chiêu cũng cười: “ bằng lòng để em bao ?”

      Nụ cười của Dương Chiêu sau đốm sáng yếu ớt điếu thuốc, thản nhiên lại chân đến thế. Trần Minh Sinh nhàng vuốt tóc Dương Chiêu, khẽ : “ cần tiền của phụ nữ, em muốn đâu cứ với , đừng lo lắng.”

      Dương Chiêu nhìn , lúc sau chợt cười khẽ.

      Trần Minh Sinh : “Em cười gì thế?”

      biết , em nghĩ đến lần trước.” Dương Chiêu , “ đến nhà, em mời vào, nhưng thế nào cũng chịu vào nhà em.”

      Trần Minh Sinh nhíu mày: “Đó là em mời sao?”

      Dương Chiêu thản nhiên nhìn .

      Trần Minh Sinh sửa lại: “… Cứ xem như mời .”

      Dương Chiêu : “Lúc đó, ngang bướng.”

      Trần Minh Sinh giọng: “ ?”

      Nhớ tới ngày ấy, bọn họ lại lặng im.

      Dương Chiêu hút hơn nửa điếu thuốc, với Trần Minh Sinh: “ sắp xếp thời gian nhé.”

      Trần Minh Sinh : “Em muốn lúc nào?”

      Dương Chiêu bỏ điếu thuốc xuống, nghĩ ngợi: “Em phải sắp xếp cho em trai em, em hơi lo lắng về nó.”

      Trần Minh Sinh : “Vậy khi nào định được thời gian, em cứ báo .”

      Dương Chiêu nhìn : “Ừm, ngày mai có thể em gặp , làm ngoan nhé.”

      Trần Minh Sinh dở khóc dở cười: “ biết rồi.”

      Dương Chiêu dụi tàn thuốc: “Em lên nhà trước.”

      quay đầu, thấy ánh mắt của Trần Minh Sinh nhìn mình, Dương Chiêu bỗng cảm thấy đành lòng. kéo cánh tay Trần Minh Sinh, hôn lên môi trong bóng đêm.

      Trần Minh Sinh ôm lưng , đáp lại nụ hôn của .

      Lúc bọn họ tách ra, Trần Minh Sinh Dương Chiêu: “Em lên nhà , nghỉ ngơi sớm chút.”

      Dương Chiêu buông tay , cởi áo khoác trả lại, xuống xe chạy lên nhà.

      Lên đến nhà, Dương Chiêu nhàng mở cửa, phòng khách vẫn lặng ngắt như tờ, Tiết Miểu và Dương Cẩm Thiên đều ngủ say.

      Dương Chiêu trở lại phòng, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Dưới lầu, Trần Minh Sinh tựa như chờ , đến lúc thấy được bóng người, Trần Minh Sinh vẫy vẫy tay, Dương Chiêu khẽ cười, nhìn bóng dáng vào xe taxi rồi rời .

      quá nửa đêm, nhưng Dương Chiêu vẫn buồn ngủ. vào phòng sách, mở máy tính, lên mạng tìm tòi nơi du lịch.

      Dương Chiêu ít khi du lịch, trừ khi khảo sát, hiếm khi chủ động tham quan danh lam thắng cảnh. gõ mấy chữ “Thắng cảnh tham quan du lịch”, kết quả ra khiến hoa cả mắt, Dương Chiêu nhíu mày, lướt lướt qua.

      nhớ lại lời của Trần Minh Sinh.

      cần tiền của phụ nữ. 】

      Dương Chiêu bỗng nhiên mỉm cười trong căn phòng tối thui.

      Người đàn ông này, đôi khi cố chấp đến đáng sợ.

      Dương Chiêu tìm tòi hồi, cảm thấy hơi mệt. Cuối cùng, nhấn vào web của công ty du lịch, mục du lịch trong nước, ra đầu tiên là tour Sơn Tây sáu ngày giá đặc biệt.

      Dương Chiêu ngẫm nghĩ, Sơn Tây…

      Ba rưỡi sáng, Dương Chiêu mệt chịu nổi nữa, tắt máy quay lại phòng ngủ.

      Trước khi thả người lên giường, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.

      Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu thức dậy đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, lúc ăn sáng Tiết Miểu với Dương Chiêu rằng chiều nay bay đến Bắc Kinh tham gia đấu giá. Dương Chiêu gật đầu: “Lúc cứ đóng cửa lại là được.”

      đường đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, Dương Cẩm Thiên với Dương Chiêu: “Chị, ngày mai em về trường ở nội trú, cứ về về như vậy ngày nào cũng mất hơn hai tiếng, rất phiền phức.”

      Tay Dương Chiêu hơi ngừng lại, đúng là cần mấy ngày rảnh rỗi.

      “Sao phải về trường ở?”

      Dương Cẩm Thiên : “Em thấy lãng phí thời gian quá.”

      Dương Chiêu gì.

      Dương Cẩm Thiên hỏi : “Chị tin em sao?”

      Dương Chiêu : “ phải chị tin em, nhưng có vết xe đổ. Tiểu Thiên, em còn nhiều thời gian đâu.”

      Dương Cẩm Thiên ngồi ghế sau, giọng than thở: “Em hứa cố gắng mà… Chị vẫn chưa yên tâm đúng ?”

      Dương Chiêu gì.

      Lúc gần đến trường, Dương Chiêu dừng xe bên đường.

      Dương Cẩm Thiên cảm thấy kỳ lạ bèn : “Chưa tới trường mà chị.”

      Dương Chiêu : “Chị biết.”

      Dương Cẩm Thiên: “Sao chị dừng xe?”

      Dương Chiêu quay lại, vịn tay lái, nhìn từng chiếc xe vụt qua cửa kính, lẳng lặng : “Tiểu Thiên, vì sao em phải học?”

      Dương Cẩm Thiên sửng sốt, vì sao phải học? Cậu ‘à’ tiếng rồi trả lời: “Vì, vì em phải thi vào đại học.”

      Dương Chiêu tắt máy, đốt điếu thuốc, thản nhiên : “Tiểu Thiên, con người học hành là vì bản thân mình. Có lẽ bây giờ em cảm thấy thi đậu đại học là chuyện quan trọng nhất, giống như đó là bầu trời của em. Nhưng sau này em phát ra, thi đại học chỉ là trong những việc em phải trải qua mà thôi, qua rồi là hết. Nhưng em học chữ, đọc quyển sách trở thành bước đệm cho em, nâng em ngày càng cao lên. Đến lúc đó, em từ từ cảm nhận được câu ‘núi này cao có núi khác cao hơn’. Thế giới này rất rộng lớn, Tiểu Thiên, có rất nhiều điều tốt đẹp, cũng có rất nhiều người xuất sắc.”

      Dương Chiêu chậm rãi nhả khói thuốc: “Đứng ở cao, em có thể lựa chọn xuống dưới thấp. Nhưng đứng ở dưới thấp, em chẳng có quyền lựa chọn.”

      Làn khói thuốc mong manh hòa cùng nắng sớm rực rỡ, khiến Dương Cẩm Thiên thể nhìn . Bóng dáng Dương Chiêu trong nắng, trong khói thuốc, vừa thoải mái vừa mệt mỏi. giống người trước, sau thời gian nghỉ trưa nhàn hạ, đột nhiên nổi hứng, dạy dỗ lớp sau vài điều bản thân tự chiêm nghiệm được.

      Bạn nghe hay , họ cũng cần quá bận tâm, để ý.

      Bóng dáng cùng lời kia, khắc sâu vào tâm trí Dương Cẩm Thiên. Cậu cảm thấy cả đời cũng thể quên.

      Dương Chiêu hút thuốc xong liền khởi động xe.

      “Em có thể ở lại trường, đúng lúc chị cần ra ngoài vài ngày.”

      Dương Cẩm Thiên thuận miệng hỏi: “Chị đâu thế?”

      Dương Chiêu suy nghĩ chút, đầu tự động liên tưởng đến nơi nhìn thấy cuối cùng đêm qua, bèn : “Sơn Tây.”

      Dương Cẩm Thiên ‘à’ tiếng rồi im lặng.

      Đưa Dương Cẩm Thiên học xong, Dương Chiêu gọi điện cho Trần Minh Sinh.

      đây.”

      “Trần Minh Sinh, làm phải ?”

      “Ừ.”

      Dương Chiêu nghe thấy tiếng còi xe, mấy giây sau, lại nghe tiếng đóng cửa. Sau đó Trần Minh Sinh tiếp: “Xong rồi, có chuyện gì thế?”

      Dương Chiêu : “Cũng có gì…”

      Trần Minh Sinh hỏi : “Em nghĩ ra muốn đâu chưa?”

      Dương Chiêu đáp ngay: “Sơn Tây.”

      Trần Minh Sinh chỉ thuận miệng hỏi, ngờ Dương Chiêu lại quyết định nhanh như vậy, lại hỏi: “ chỗ nào ở Sơn Tây?”

      Dương Chiêu đáp: “Em biết.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Dương Chiêu hỏi : ” Ở Sơn Tây có gì chơi ?”

      Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi : “Ngắm cảnh hả? Có Ngũ Đài Sơn.”

      “À…” Dương Chiêu vừa nghe thấy Ngũ Đài Sơn luôn: “Vậy đến đó .”

      Lại quyết định nhàng, bâng quơ. Trần Minh Sinh chịu nổi, bật cười hỏi tiếp: “Em muốn ngày nào, sắp xếp cho em trai của em chưa?”

      “Xong rồi, ngày mai nó về trường ở nội trú.” Dương Chiêu đáp.

      Trần Minh Sinh: “Vậy em muốn khi nào ?”

      Dương Chiêu: “ rảnh ngày nào?”

      Trần Minh Sinh: “Lúc nào cũng được.”

      Dương Chiêu : “Ngày mai nhé?”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Cuối cùng Trần Minh Sinh cũng ý thức được, thể để mọi chuyện phát triển theo hướng này. hỏi Dương Chiêu: “Em chọn lộ trình chưa?”

      Dương Chiêu : “Chưa.”

      Trần Minh Sinh hỏi tiếp: “Em chọn phương tiện lại chưa, tự lái xe hay tàu hỏa hoặc máy bay?”

      Dương Chiêu : “Vẫn chưa.”

      Trần Minh Sinh lại hỏi: “Em chuẩn bị hành lý để chưa?”

      Dương Chiêu càng trả lời chậm hơn: “… Cũng chưa.”

      Trần Minh Sinh lại hỏi tiếp, Dương Chiêu dám trả lời nữa.

      thở dài: “Em ở nhà chờ , làm về qua.”

      Dương Chiêu: “… Được.”

      Ngắt điện thoại xong, Dương Chiêu mới nhận ra vừa rồi mình hồ đồ biết bao.

      Những điều này vốn rất cơ bản, nhưng buồn suy nghĩ cứ vậy gọi điện thoại cho Trần Minh Sinh.

      về nhà, ngồi ở sô pha tự hỏi mình.

      ra những chuyện này rất đơn giản, nhưng Dương Chiêu lại suy nghĩ về nó theo kiểu khác.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Chiêu rút ra kết luận —— bắt đầu ỷ lại vào Trần Minh Sinh.

      nên lời, chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu.

      Dương Chiêu cầm ly bàn trà lên nhấp ngụm, nhìn đồng hồ treo tường nhích từng giây. Lòng rất thanh thản, tại trong phòng chỉ có mình , nhưng nhanh chóng có thêm người nữa. căn phòng có hai người, ngoại trừ điều này những thứ khác đều tồn tại.

      cảm nhận được những xúc cảm nồng ấm, tràn đầy.

      Sáu giờ rưỡi, Dương Chiêu đợi Trần Minh Sinh gọi điện, đến bên cửa sổ cạnh giường vẫy vẫy tay với người dưới lầu.

      Lúc Dương Chiêu xuống lầu đón, liền đứng nhìn lúc.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em nhìn gì thế?”

      Dương Chiêu: “Nhìn với đủ hai chân quen chút nào.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Trần Minh Sinh xách theo mấy cái túi, Dương Chiêu hỏi: “Gì vậy ?”

      Trần Minh Sinh nhìn xuống: “À, em ăn cơm chưa?”

      Dương Chiêu : “Chưa.”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “ cũng chưa ăn nên mua đồ nấu cơm.”

      Dương Chiêu bước qua đỡ : “Được.”

      Sau khi vào phòng, Trần Minh Sinh cởi chân giả ra, chống nạng vào bếp, nhìn nhìn, sau đó hỏi Dương Chiêu: “Từ lần trước nấu, bếp này…”

      Dương Chiêu hiểu ý, tiếp lời: “Chưa dùng thêm lần nào.”

      Trần Minh Sinh bật cười, đặt đồ ăn lên bồn rửa rau, : “Em ăn đồ ăn sẵn ít thôi, tốt cho sức khỏe.”

      Dương Chiêu: “Ừm.”

      Trần Minh Sinh nấu cơm rất nhanh, lúc sau dọn đồ ăn lên bàn. Lúc ăn cơm, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “ muốn bằng gì?”

      đâu?”

      Dương Chiêu đáp ngay: “ du lịch.”

      Dường như Trần Minh Sinh hơi đói bụng, xúc muỗng cơm lớn đưa vào miệng, chỉ đơn giản: “Em quyết định .”

      Dương Chiêu : “ tàu hỏa nhé.”

      Trần Minh Sinh gắp rau chợt dừng lại. nghĩ Dương Chiêu tự lái xe hoặc máy bay, ngờ lại chọn tàu.

      “Sao em lại chọn tàu hỏa?”

      Dương Chiêu : “Nó tiện lợi.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Trần Minh Sinh ăn cơm chậm lại, Dương Chiêu gắp cho miếng thịt, thản nhiên : “Trần Minh Sinh, muốn xài tiền của em cũng được, nhưng đừng quá cậy mạnh.”

      Trần Minh Sinh giàu có, biết và cũng biết.

      Dương Chiêu mỉm cười: “Thời gian sau này còn rất dài.”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, thấy ánh đèn đầu chiếu xuống khuôn mặt Dương Chiêu, cực kỳ ràng.



      Hết chương 32
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 33:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương



      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ăn cơm xong, liền đặt vé xe.

      Dương Chiêu dẫn Trần Minh Sinh vào thư phòng, mở máy tính, Trần Minh Sinh nhìn khắp phòng.

      Phòng sách của Dương Chiêu rất ngăn nắp, có rất nhiều sách. Trần Minh Sinh rút quyển ——《Giải nghĩa hoa văn đồ đồng, tranh chữ, văn tự và biểu tượng》. Trần Minh Sinh lật mấy trang, trang nào cũng đầy chữ, thỉnh thoảng có mấy bức tranh minh họa. cất cuốn sách, nhìn bức tranh tường, đó là bức tranh khổ dài kiểu Trung Quốc treo dọc tường, bức tranh dạng cuộn tròn phía dưới chỉ có duy nhất chú cá chép, chấm phá thêm vài nét bút, vẽ nên hình ảnh chú cá chép bơi theo dòng yên tĩnh lại sinh động.

      “Xong rồi.” Dương Chiêu mở máy tính, Trần Minh Sinh xoay người chống gậy bước qua.

      Dương Chiêu : “ đợi chút, em lấy ghế cho .”

      Trần Minh Sinh đặt gậy sang bên, Dương Chiêu xoay người định chạy vào phòng khách lấy ghế, mới được mấy bước bị Trần Minh Sinh kéo tay. Dương Chiêu bị kéo lui lại, dựa vào thành ghế.

      “Khỏi cần.” Trần Minh Sinh , “Ngồi đây .” xong liền ngồi xuống ghế, đó là chiếc ghế dựa bằng da có chân trượt. Trần Minh Sinh ngồi xuống, nhàng đẩy chiếc ghế di chuyển, tựa lưng vào ghế nhìn Dương Chiêu: “Lại đây.”

      Dương Chiêu : “ muốn em ngồi kiểu nào?”

      Trần Minh Sinh cười cười: “Em muốn ngồi thế nào.”

      Dương Chiêu cúi xuống, liền thấy chân trái của Trần Minh Sinh ngay trước mặt, giương mắt, thấy Trần Minh Sinh cười thản nhiên. Dương Chiêu nhìn chỉ bước qua, Trần Minh Sinh giữ chặt tay , ôm đặt lên chân trái của mình.

      Dương Chiêu hỏi: “ chân có mỏi ?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên: “ sao.”

      trượt ghế về phía trước, đến gần máy tính. Dương Chiêu nhìn màn hình : “Em mở trang bán vé online rồi đó, xem thử .”

      “Ừm.”

      Dương Chiêu ngồi, ánh mắt nhàng chuyển xuống dưới. Tay trái Trần Minh Sinh ôm quanh eo rất tự nhiên, tay phải cầm chuột lướt web, thỉnh thoảng nhấp chuột, phát ra tiếng ‘click’ đặc trưng.

      ngồi phía sau , vòm ngực dán sát vào lưng Dương Chiêu, khuôn mặt thoải mái ghếch vai .

      Dương Chiêu lại ngửi thấy mùi xà bông thoang thoảng.

      “Ngày kia được ?” Trần Minh Sinh hỏi.

      Dương Chiêu cảm giác được lưng khẽ run lên vì câu trầm thấp của , chợt ngây người.

      thấy trả lời, Trần Minh Sinh thấy hơi lạ bèn nghiêng mặt nhìn : “Em sao vậy?”

      Dương Chiêu giật mình, vội vàng nhìn về phía màn hình: “Được.”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Sao em lại ngây người ra thế.”

      Dương Chiêu yên lặng nhìn màn hình, thản nhiên : “Đâu có, em xem mà.”

      Trần Minh Sinh kéo bảng thông tin vé xe đến giữa màn hình: “Ngày kia nhé?”

      Dương Chiêu lướt qua: “ gì đến Bắc Kinh?”

      “À.” Trần Minh Sinh , “ có xe tốc hành.”

      Dương Chiêu quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Vậy phải làm thế nào?”

      Trần Minh Sinh nghĩ ngợi: “ tàu hỏa đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh đến Thái Nguyên, nhất định ngang qua Ngũ Đài Sơn.”

      Dương Chiêu gật đầu: “Vậy đặt vé .”

      Trần Minh Sinh nhấp vào mục đặt vé, Dương Chiêu hỏi: “Vé bao nhiêu?”

      Trần Minh Sinh hỏi lại: “ Bắc Kinh hay từ Bắc Kinh đến Ngũ Đài Sơn?”

      Dương Chiêu: “Từ Bắc Kinh đến Ngũ Đài Sơn.”

      Trần Minh Sinh: “Chờ chút.”

      liệt kê giá các loại vé —— ghế ngồi cứng 50,5 tệ, giường cứng 101,5 tệ, giường mềm 152,5 tệ, giường nằm cao cấp 272,5 tệ.

      Dương Chiêu : “Năm mươi tệ? xem kỹ lại coi đúng là tàu hỏa .”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Đương nhiên là phải, chắc em chưa từng loại này.”

      Dương Chiêu quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Loại này làm sao?”

      Trần Minh Sinh vốn định vui miệng, nhưng thấy Dương Chiêu hơi nghiêm túc, nghĩ ngợi, tốt nhất vẫn nên năng cẩn thận. chỉ số hiệu đoàn tàu màn hình: “Em nhìn mấy chữ cái này nè.”

      Dương Chiêu : “Ừm, k.”

      Trần Minh Sinh : “Đường sắt Trung quốc quy định, t là tàu nhanh, d là tàu siêu tốc, g là đường sắt tốc độ cao, k là tàu hỏa nhanh, z là tàu chạy thẳng, c là đường sắt cao tốc. Nếu căn cứ theo những quy định phổ biến này, k là. . . tốc độ bình thường, khoảng 80 đến 100 km.”

      Dương Chiêu gật đầu: “Nhớ rồi.”

      Trần Minh Sinh nhìn vẻ mặt Dương Chiêu: “ đâu phải dạy em học, em nghiêm túc như vậy làm gì.”

      Dương Chiêu làm như biết Trần Minh Sinh trêu chọc, liếc : “Mua vé .”

      đặt giường nằm mềm.” Trần Minh Sinh tính nhấp chuột, Dương Chiêu bỗng nhiên : “Khoan .”

      Trần Minh Sinh nhìn : “Sao thế?”

      Dương Chiêu: “Chúng ta cái nào tiện hơn .”

      Trần Minh Sinh: “ xe đến đó tiện đường, tàu là tiện nhất.”

      Dương Chiêu : “Ý em là chúng ta đặt giường nằm.”

      Trần Minh Sinh nhìn : “Vậy em muốn đặt loại nào?”

      Dương Chiêu : “Từ Bắc Kinh đến Ngũ Đài Sơn mất bao lâu?”

      Trần Minh Sinh : “Hơn sáu tiếng, chưa đến bảy tiếng.”

      Dương Chiêu: “Ngồi ghế cứng , sáu tiếng cũng ——” bỗng nhiên dừng lại. Dương Chiêu vốn muốn sáu tiếng cũng lâu, đọc sách trôi qua nhanh lắm, cần đặt giường. Nhưng vừa mở miệng nhận ra quên mất tình hình của Trần Minh Sinh, biết chân Trần Minh Sinh có thể chịu được hay .

      chỉ im lặng lát, Trần Minh Sinh nhanh chóng hiểu ra.

      sao.” Trần Minh Sinh ôm Dương Chiêu, lẳng lặng : “Đừng lo lắng.”

      Dương Chiêu cẩn thận hỏi lại: “Phải ngồi liên tục sáu tiếng, chân của có sao ?”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “Mỗi ngày đều lái xe hơn mười tiếng, em thấy có vấn đề gì .”

      “À. . .” Dương Chiêu lại nhìn màn hình: “Vậy mua ghế ngồi cứng .”

      “Em chắc chắn chưa?” Trần Minh Sinh hỏi.

      “Chắc rồi.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, đặt hai vé ghế ngồi cứng.

      Vé đến Bắc Kinh rất nhiều, Trần Minh Sinh tính toán thời gian, cuối cùng chọn chuyến tốc hành.

      “Xong rồi.” Trần Minh Sinh lại hỏi, “Em tính mấy ngày, có muốn mua vé khứ hồi ?”

      Dương Chiêu lắc đầu: “Vẫn chưa quyết định nên chưa cần mua.”

      “Ừm.”

      Trần Minh Sinh đóng trang web, với Dương Chiêu: “Em chuẩn bị đồ xong chưa?”

      Dương Chiêu: “Cũng có gì nhiều, em chỉ mang ít quần áo để thay thôi.” đứng lên, rời khỏi chân Trần Minh Sinh, “ xem thử nhé, em biết còn thiếu gì nữa.”

      Dương Chiêu vào phòng ngủ, xách túi du lịch của mình ra, vừa kéo ra thấy hai quyển sách.

      “. . .” Trần Minh Sinh gì nhìn Dương Chiêu, “Em chơi mà còn mang theo sách ư?”

      Dương Chiêu : “Để đọc xe lửa.”

      Trần Minh Sinh cười thản nhiên: “Đến lúc đó em biết.”

      Dương Chiêu hỏi: “Biết gì?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ có gì.”

      Dương Chiêu chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, lấy thêm hai bộ quần áo nhét vào túi, sau đó kéo túi xách lại, bỗng nhiên nhìn về phía Trần Minh Sinh: “Hôm nay phải à?”

      Trần Minh Sinh ngồi giường Dương Chiêu châm thuốc, hít hơi rồi hỏi : “Có việc gì sao?”

      Dương Chiêu vừa kéo khóa túi xách vừa : “Cũng có gì. . .”

      Trần Minh Sinh bật cười, Dương Chiêu quay đầu lại liền thấy nhìn cười như có như . Dương Chiêu cảm thấy mặt mình nóng lên mà hiểu vì sao: “ .”

      Có lẽ vì mọi chuyện xong nên khí trong phòng bắt đầu chuyển sang hướng khác. Giọng Trần Minh Sinh hơi lười biếng, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay dài, nhìn Dương Chiêu hỏi: “Em đuổi sao?”

      Dương Chiêu bị giọng kia làm cho rối loạn, vừa muốn cười, lại muốn nổi giận. cúi xuống xách đồ, gì.

      Trần Minh Sinh tiếp tục: “Em đuổi .”

      “Ai đuổi ?” Dương Chiêu vừa quay đầu, vẫn thấy khuôn mặt trêu chọc của Trần Minh Sinh, thả túi xách ra bước đến bên giường, tay giữ chặt vai Trần Minh Sinh, đẩy xuống giường.

      Trần Minh Sinh cầm thuốc, sợ làm bỏng nên mở rộng vòng tay ra—— hệt như vòng ôm ấm áp.

      “Này——” Trần Minh Sinh kêu tiếng dài, thả người nằm xuống. rít hơi thuốc, nhả khói vào Dương Chiêu.

      Tay Dương Chiêu giữ hai vai Trần Minh Sinh, cứ vậy cúi đầu nhìn .

      Nét mặt Trần Minh Sinh mang theo ý cười thản nhiên, để mặc Dương Chiêu nhìn.

      Dương Chiêu nhìn hồi, bỗng nhiên : “Trần Minh Sinh.”

      Trần Minh Sinh giọng: “Sao em?”

      Dương Chiêu: “ ra, em cảm thấy rất đẹp trai.”

      Tay cầm thuốc của Trần Minh Sinh ngừng lại, ánh mắt của cuối cùng vì câu của Dương Chiêu mà khẽ rũ xuống: “ ?”

      Dương Chiêu: “Trông rất có khí chất.”

      Trần Minh Sinh cười cười, gì.

      Dương Chiêu tiếp: “ nên cười nhiều chút.”

      Trần Minh Sinh : “Được.”

      tiếp tục đưa thuốc lên môi nhưng Dương Chiêu chặn tay . Trần Minh Sinh nhìn qua, Dương Chiêu cúi người hôn lên môi .

      Rất nhiều phụ nữ thích nụ hôn sạch , nhưng Dương Chiêu khác họ.

      thích hương vị nụ hôn này —— rượu, thuốc lá, tất cả đều có thể khiến linh hồn trở nên đặc lại.

      Trần Minh Sinh kìm được, ôm eo . Tay Dương Chiêu tự động lần tìm về phía dưới thân , chạm đến bên chân phải bị cụt của qua lớp quần.

      giữ lấy, vuốt ve phần thân thể trọn vẹn kia, mỗi lần khẽ run rẩy và siết chặt, đều làm cho cảm thấy thêm thương.

      Dương Chiêu hôn lúc, có lẽ hơi mệt, thả lỏng người, nằm sấp người Trần Minh Sinh. Khuôn mặt vùi bên mặt Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh cầm lấy điếu thuốc trong tay, lại rít hơi, cười khẽ: “Em thích chân của đến vậy sao?”

      Dương Chiêu im lặng lúc rồi trả lời: “Ừm, em thích.”

      Trần Minh Sinh gì.

      Dương Chiêu nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào tóc Trần Minh Sinh, cảm giác bị tóc châm châm. : “Bạn của về em cũng có phần đúng.”

      Trần Minh Sinh thản nhiên: “ ?”

      Dương Chiêu lẳng lặng nằm, cảm nhận được thân thể Trần Minh Sinh qua mỗi lần hít thở, mỗi cử động nhàng của .

      lát sau, Trần Minh Sinh thuốc hút xong, bóp tàn thuốc, ném vào gạt tàn ở đầu giường, ôm eo Dương Chiêu, đặt nằm dưới người mình.

      Dương Chiêu nhìn , Trần Minh Sinh cúi đầu hôn , khẽ : “Em thích dành hết cho em.”

      Dương Chiêu ôm Trần Minh Sinh, kéo xuống. Tay Trần Minh Sinh chống hai bên, : “Em còn kéo nữa, đè lên người em đó.”

      Dương Chiêu đáp lại: “Đè , nặng lắm ư.”

      Trần Minh Sinh nghĩ ngợi: “ .”

      Dương Chiêu cười, kéo Trần Minh Sinh xuống.

      Cuối cùng, Trần Minh Sinh cũng dám dùng sức ép lên người , chống tay giữ người mình lại. Tuy nhiên, Dương Chiêu vẫn bị Trần Minh Sinh ép chặt xuống ngực.

      Nhưng thấy ghét cảm giác bị ép chặt thế này.

      Thân thể giống như ngọn núi, khiến có cảm giác thân thiết và vững vàng.

      thầm bên tai : “Trần Minh Sinh, hôm nay đừng về, được ?”

      Trần Minh Sinh rút tay lại, ôm Dương Chiêu, lăn đến giữa giường. Tóc Dương Chiêu dính ở khóe miệng, Trần Minh Sinh nhàng kéo ra.

      Dương Chiêu gối lên cánh tay : “Được ?”

      Trần Minh Sinh nhàng mỉm cười: “Ừm.”

      Đêm đó, Dương Chiêu ngủ rất say trong lòng Trần Minh Sinh.

      Đây là lần đầu tiên, tại ngôi nhà này, trong căn phòng này, ngủ cùng người nữa, lại ngủ ngon đến vậy.

      Dương Chiêu thức dậy sớm hơn Trần Minh Sinh, nghiêng đầu nhìn Trần Minh Sinh nằm bên cạnh. Mặt của gối lên chiếc gối mềm, chỉ thấy được bên. Dường như ngủ rất say, hơi thở rất riêng biệt và mạnh mẽ.

      Bỗng nhiên, Dương Chiêu rất muốn chạm vào .

      Nhưng sợ đánh thức Trần Minh Sinh, cuối cùng lại làm gì.

      Dương Chiêu ngồi giường nhìn ra cửa sổ. Mặt trời lên cao, chiếc rèm cửa màu lam thẫm che được ánh nắng ấm áp.

      Dương Chiêu mỉm cười.

      Ngay lúc cười, dường như Trần Minh Sinh cảm nhận được điều gì đó, giật mình mở to mắt.

      vừa tỉnh ngủ, mắt vẫn mơ màng, thoạt nhìn có vẻ ủ rũ. thấy Dương Chiêu tươi cười, xoay người lại. Dương Chiêu nghĩ, đúng là vừa mới tỉnh ngủ, mọi động tác đều chậm chạp.

      Trần Minh Sinh ngồi nửa người, đặt gối sau lưng, tựa ra phía sau, vừa dụi mắt vừa hỏi: “. . . Em cười gì thế?”

      Giọng hơi khàn, Dương Chiêu quay đầu nhìn , “Trần Minh Sinh, điều này rất tuyệt vời.”

      Tay Trần Minh Sinh vẫn dụi mắt ngừng, thuận miệng hỏi: “Cái gì tuyệt vời?”

      Dương Chiêu mỉm cười: “Khi em thức giấc, và mặt trời cùng đến bên em.”

      Trần Minh Sinh vươn tay ôm Dương Chiêu vào lòng. Dương Chiêu nằm trong lòng , cảm thấy cùng chung chăn gối đêm, tất cả mọi thứ đều mang theo mùi hương của .

      Dương Chiêu nhắm mắt lại, ôm chặt .

      Điều này rất tuyệt vời.

      Mỗi khi thức dậy, mặt trời và cùng đến bên em.



      Hết chương 33
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 34:


      Edit: Rabbitlyn

      Beta: Vô Phương



      Hôm trước ngày khởi hành, Dương Chiêu cùng Trần Minh Sinh siêu thị mua chút đồ ăn.

      Dương Chiêu có thói quen ăn vặt, chỉ mua ít trái cây và bánh mì. Sau khi chọn xong xuôi, Trần Minh Sinh lấy thêm túi thịt bò nữa.

      Dương Chiêu nhìn thoáng qua, hỏi: “Mua thịt bò làm gì? Nếu muốn ăn thịt em mua thêm mấy cây xúc xích nữa.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “ cần, mua thêm chút nước sốt nữa là được.”

      Dương Chiêu : “Mang theo được ?”

      Trần Minh Sinh : “Được mà.”

      Lúc thanh toán, Dương Chiêu chợt với Trần Minh Sinh: “ chờ em chút.”

      Trần Minh Sinh nhìn xoay người, khuất bóng ở ngã rẽ. lát sau, trở về trong tay cầm hai cây thuốc.

      “Trong nhà còn thuốc.” Dương Chiêu giải thích.

      Trần Minh Sinh cười mở túi nilon ra, Dương Chiêu bỏ thuốc vào bên trong.

      Trần Minh Sinh : “Em hút ít thôi.”

      Dương Chiêu chẳng thèm nhìn , “Vậy sao hút ít lại .”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “ là đàn ông.”

      Dương Chiêu thờ ơ nhìn , “ thôi, về nhà ăn hay ăn ở bên ngoài nào?”

      Trần Minh Sinh: “Về nhà ăn .”

      “Ok.”

      Bữa tối có gì khác lạ, vẫn là Trần Minh Sinh nấu ăn. Thực ra cũng chỉ nấu những món ăn bình thường, nhưng Dương Chiêu rất thích. Trần Minh Sinh nấu ba món ăn cùng cơm trắng. Dương Chiêu ăn nhiều, được nửa chén ngưng, yên tĩnh ngồi đợi Trần Minh Sinh ăn.

      ăn khỏe .” Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh ăn bát cơm thứ hai, .

      Trần Minh Sinh nhai cơm, khẽ ừ tiếng, sau khi nuốt xuống mới : “Là do em ăn quá ít thôi.”

      Dương Chiêu: “Để em kiểm tra lại những thứ mang theo.”

      Trần Minh Sinh gắp đũa đồ ăn, “Em kiểm tra hai lần rồi mà.”

      Dương Chiêu tựa vào lưng ghế, hơi ngửa đầu nhìn chùm đèn treo bàn ăn. Chiếc đèn được lắp đặt theo trang trí ban đầu của ngôi nhà, mang theo hương vị cổ điển, nhìn rất thanh nhã.

      Trần Minh Sinh ăn cơm rất nhanh, bát cơm thứ hai cũng nhìn thấy đáy. cầm bát đặt ở bàn, Dương Chiêu cúi đầu hỏi: “ ăn xong rồi à?”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Dương Chiêu đứng lên: “Vậy để em dọn.”

      Trần Minh Sinh: “Để dọn cho, phải em còn muốn kiểm tra đồ đạc lần nữa sao, .”

      Dương Chiêu trở lại phòng ngủ, mở vali ra nhìn kỹ lượt, cảm thấy có vấn đề gì mới đóng lại, lướt qua chợt thấy hành lý của Trần Minh Sinh trong góc phòng. Sáng nay sau khi ngủ dậy, về nhà sắp xếp đồ đạc luôn, hành lý chỉ là chiếc ba lô màu đen đơn giản, lớn, cũng chẳng có mấy đồ đạc.

      Lúc Dương Chiêu vừa nhìn thấy cho rằng xách lộn giỏ, sau đó khi biết chỉ mang theo những thứ này, cảm thấy hơi sững sờ.

      mang theo những gì vậy?”

      Trần Minh Sinh đưa chiếc túi tới trước mặt , còn mình vào toilet: “Vài bộ quần áo, em xem .”

      Dương Chiêu mở túi ra, bên trong quần áo được sắp xếp gọn gàng. Vài ba món nội y, hai chiếc áo thun màu đen vạn năm đổi, thêm chiếc áo khoác.

      Trần Minh Sinh ra khỏi toilet, vung tay vẩy nước.

      Dương Chiêu nhìn : “ chỉ mang có vậy?”

      Trần Minh Sinh cười: “Đúng vậy.”

      giờ, Dương Chiêu lại nhìn chiếc túi du lịch ấy, cảm thấy đồ ăn cho ngày mai chẳng cần phải mang chi nhiều.

      Cuối cùng, Dương Chiêu mở bóp ra, kiểm tra lại giấy tờ tùy thân.

      Khi mở bóp, thấy mấy tấm thẻ trong đó, hơi do dự chút.

      Dường như trong lòng Trần Minh Sinh có phần hết sức cố chấp, muốn dùng tiền của Dương Chiêu.

      muốn tình cảm thực bình đẳng.

      ‘Ơ, nhưng làm gì có.’ Dương Chiêu nghĩ, có lẽ bình đẳng – chiếm thế thượng phong hơn chút.

      khẽ cười tiếng, rút mấy tấm thẻ ra đặt lên bàn.

      Đêm đó hai người nghỉ ngơi sớm. Dương Chiêu quen thuộc mùi cơ thể của Trần Minh Sinh, vòng ôm cũng giống như con người vậy, vừa thâm trầm vừa ấm áp.

      Ngày hôm sau Dương Chiêu dậy rất sớm, Trần Minh Sinh vẫn còn ngủ, toilet đánh răng rửa mặt, lúc quay lại Trần Minh Sinh vẫn chưa dậy. Dương Chiêu vỗ vào người .

      “Dậy .”

      Trần Minh Sinh khẽ động người, từ từ mở mắt, khàn khàn : “Mấy giờ rồi, còn chưa đến lúc mà.”

      Dương Chiêu: “Năm rưỡi, mau dậy .”

      Trần Minh Sinh biết phải gì, lại nhắm mắt lại.

      Dương Chiêu hơi sửng sốt, cúi đầu với Trần Minh Sinh: “Em dậy mà.” cho rằng Trần Minh Sinh nghe lầm.

      Trần Minh Sinh thở dài hơi: “Chuyến tàu của chúng ta tận chín giờ cơ mà.”

      Dương Chiêu chấn chỉnh: “Chín giờ hai mươi.”

      Trần Minh Sinh: “Vậy dậy sớm thế này làm gì.”

      Dương Chiêu : “Cái gì cũng phải chuẩn bị trước, tàu hỏa đâu có chờ khách đâu.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Bị Dương Chiêu dày vò như thế, Trần Minh Sinh cũng ngủ được nữa, trở mình ngồi dậy.

      khẽ xoa mặt chút, lúc ngẩng đầu lên thấy Dương Chiêu nhìn mình, ánh mắt là lạ.

      hỏi: “Sao vậy?”

      “Trông như lúa mạch á.” Dương Chiêu .

      Trần Minh Sinh: “Cái gì?”

      Dương Chiêu khẽ cười: “ tắm , em làm điểm tâm.” xong mang quần áo ra ngoài.

      Trần Minh Sinh nghiêng đầu nhìn rời , sau đó lại xoa mặt.

      di chuyển đến cạnh giường, đứng lên bằng chân, vặn vẹo vài cái rồi cầm lấy cây nạng đặt bên giường, chống nạng vào toilet. Chờ tới trước gương, thấy hình ảnh mình trong gương mới hiểu lời Dương Chiêu.

      Tóc của do lúc ngủ nằm nghiêng mà bị ép tới mức hơi biến dạng. Nhưng vì tóc ngắn, thể vểnh lên, nên chỗ ngã trái, chỗ lại ép phải.

      Nhớ tới lời đánh giá vừa rồi của Dương Chiêu, Trần Minh Sinh khẽ cười.

      Ăn xong bữa sáng, còn chưa đến bảy giờ.

      “Từ đây đến ga tàu cũng chỉ mất nửa tiếng.” Trần Minh Sinh , “Chúng ta có thể nghỉ ngơi chút rồi hẳng .”

      Dương Chiêu muốn: “ luôn .”

      Trần Minh Sinh khó hiểu: “Bây giờ mà đến nhà ga phải đợi rất lâu đấy.”

      Dương Chiêu suy nghĩ chút, lại : “Vậy em nữa, cảm thấy mấy giờ mình xuất phát kịp giờ tàu chạy.”

      Trần Minh Sinh: “Chỉ cần trước tám rưỡi là kịp.”

      Dương Chiêu nhìn đồng hồ: “Vậy bảy rưỡi nhé.”

      Trần Minh Sinh: “Ok.”

      Còn bốn mươi phút, Trần Minh Sinh ăn thêm chút gì đó, Dương Chiêu vào phòng ngủ, lát sau mang ra quyển sách , ngồi ở sô pha đọc. Trần Minh Sinh ăn xong chống nạng qua, ngồi bên cạnh Dương Chiêu.

      “Bản đồ à?”

      “Ừm.” Quyển sách này là dạng sách gấp tờ. Dương Chiêu mở rộng trang đầu tiên ra, là bản đồ địa điểm du lịch của Sơn Tây. lại mở thêm mấy tờ, tìm được bản đồ Ngũ Đài Sơn, mở ra xem.

      Trần Minh Sinh hơi ngạc nhiên: “Em mua lúc nào vậy?”

      Dương Chiêu : “Hôm qua.”

      Dương Chiêu cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ, Trần Minh Sinh cảm thấy hứng thú với bản đồ, tựa vào sô pha nhìn . Dương Chiêu hết sức chăm chú, mái tóc rủ xuống bên mặt.

      Trần Minh Sinh cảm thấy dường như làm chuyện gì cũng rất chăm chú và nghiêm túc.

      Dương Chiêu nhìn hết lượt bản đồ, gấp quyển sách lại. Trần Minh Sinh trêu chọc hỏi : “Thế nào, thuộc hết rồi à?”

      Dương Chiêu nghe ra trêu chọc của , thản nhiên liếc cái, trả lời. Trần Minh Sinh cười nhìn cầm quyển sách quay về phòng, lúc sau mang vali và túi du lịch ra, đặt ở cửa. Trần Minh Sinh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn lúc nữa.”

      “Ừm.” Dương Chiêu đáp lại, ánh mắt lại nhìn vào chiếc chân giả ở cửa, quay đầu hỏi Trần Minh Sinh, “ có muốn mang theo cái này ?”

      Trần Minh Sinh ngồi ở sô pha có chút do dự.

      Dương Chiêu luôn: “Đừng mang theo nữa.”

      Trần Minh Sinh nhìn , “ mang theo có sao ?”

      “Quá bất tiện.” Dương Chiêu , “Dù sao khi chơi cũng phải rất nhiều, mang theo nó làm sao nổi chứ.”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Vậy mang theo nữa.”

      Vừa đúng bảy rưỡi, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên đường.

      Dương Chiêu hỏi: “Lái xe của hay của em?”

      Trần Minh Sinh: “Xe của .”

      Tốc độ lái xe của Trần Minh Sinh rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đến nơi. đỗ xe ở vị trí râm mát. Dương Chiêu xuống xe mở cốp lấy hành lý, với Trần Minh Sinh: “ khóa xe cho kĩ.”

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh qua cửa an ninh, tìm được chỗ đợi tàu. Thời gian vẫn còn sớm, chưa có nhiều người, bọn họ chọn chỗ gần đó ngồi xuống.

      Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà ga cao cao, Trần Minh Sinh đưa chai nước qua: “Khát em?”

      Dương Chiêu lắc đầu.

      Trần Minh Sinh hỏi tiếp: “Nhìn cái gì vậy?”

      Dương Chiêu: “Em chưa bao giờ tới ga tàu này, nhưng em từng nghe tới.”

      Trần Minh Sinh lại hỏi: “Nghe thế nào?”

      Dương Chiêu : “ có biết ai là người thiết kế ga tàu này ?”

      Trần Minh Sinh uống ngụm nước mới trả lời: “ biết.”

      “Là hai người Nhật Bản.” Dương Chiêu tiếp, “Trước đây nơi này là đầu mối quan trọng của tuyến đường sắt Mãn Châu.”

      Trần Minh Sinh: “Em chưa từng tới đây mà sao lại biết?”

      Dương Chiêu thản nhiên: “Nơi này là di tích văn hóa, em đọc trong quyển sách.”

      Trần Minh Sinh cười.

      lát sau, lượng người trong nhà ga từ từ đông lên. Dương Chiêu nhìn qua đồng hồ thấy còn hơn tiếng. lấy quyển sách trong vali ra đọc.

      Trần Minh Sinh ngồi bên cạnh , khoanh tay nghỉ ngơi.

      Nạng của đặt bên cạnh. Để đỡ vướng, ống quần bên phải được kéo lên, giắt ở thắt lưng. Cả nạng lẫn chân đều được phơi bày trước tầm mắt mọi người. Ngồi đối diện Dương Chiêu và Trần Minh Sinh là mấy người lao động, có người ngồi ghế mà ngồi luôn hành lý.

      Họ cũng đợi tàu, nhưng trong tay họ có sách để đọc.

      Bởi vậy bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Minh Sinh.

      Đầu tiên là nhìn chân , lại giương mắt nhìn người , sau đó lại nhìn chân .

      Trần Minh Sinh ngồi im câu nào, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      lát sau, Dương Chiêu buông sách với người đối diện: “Này , nhìn gì vậy?”

      Trần Minh Sinh mở mắt ra.

      Mấy người công nhân thực ngờ Dương Chiêu đột nhiên lên tiếng như vậy nên hơi sửng sốt. Họ nhìn về phía Dương Chiêu, thấy vẻ mặt chút biểu nào.

      , nhìn gì cả…” Người nọ dường như cũng nhìn ra Dương Chiêu và Trần Minh Sinh cùng nhau, quay đầu chuyện phiếm.

      Dương Chiêu lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      Từ đầu tới cuối, Dương Chiêu hề nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh nghiêng mặt nhìn , Dương Chiêu dường như say sưa đọc sách, hoàn toàn có ý đáp lại.

      Trần Minh Sinh cười thầm, quay đầu tiếp tục nghỉ ngơi.

      Chín giờ bắt đầu soát vé, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh mang hành lý qua cửa soát vé, sau đó thang máy xuống sân ga.

      Dương Chiêu nhìn thoáng qua tàu hỏa đỗ, thân tàu màu đỏ đầu tàu màu trắng. nhìn vé tàu, số 2a toa sáu.

      Bởi vì cùng nhau mua vé mạng, lại mua ngay lúc mới mở phiên bán, nên vị trí của Dương Chiêu và Trần Minh Sinh cạnh nhau.

      Lúc lên tàu, nhân viên của tàu thấy tình trạng của Trần Minh Sinh, lịch hỏi: “Có cần hỗ trợ ?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, thấp giọng : “ cần, cảm ơn.”

      Dương Chiêu kéo vali vào trong tàu, Trần Minh Sinh theo sau. đứng ngay sau Dương Chiêu, đưa nạng cho rồi nắm lấy hành lý trong tay . Dương Chiêu thấy bằng chân hơi chênh vênh, vòng tay ra sau lưng đỡ .

      Chỗ ngồi của họ cũng ngay đầu toa, phía sau có mấy người lên tàu, lên tiếng giục giã. Trần Minh Sinh cất xong hành lý, vì chống nạng nên khẽ vịn vào chiếc bàn nhảy lò cò. Người phụ nữ phía sau dẫn theo con , nhìn thấy chân Trần Minh Sinh hơi hoảng hốt.

      Dương Chiêu đưa nạng cho Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh để nạng vào bên cạnh cửa sổ, sau đó ngồi vào chỗ.

      Sau khi ngồi xuống liền kéo ống quần của chân phải, Dương Chiêu thấy vậy, khẽ hỏi: “ khó chịu ư?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, “ sao.” kéo ống quần giắt đai lưng xuống, khẽ giũ ra.

      Ngồi ổn định, Trần Minh Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có mấy người chạy theo tàu. Trần Minh Sinh quay đầu.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Dương Chiêu nhìn .

      Ánh mắt của vẫn bình thản như trước, nhưng Trần Minh Sinh hiểu. ngẩng đầu, sờ sau gáy Dương Chiêu, thấp giọng : “ sao.”

      Dương Chiêu yên lặng nhìn lúc, sau đó khẽ ừ tiếng, quay đầu lấy sách ra tiếp tục đọc.



      Hết chương 34

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :