1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20:


      Edit : Ong MD



      “Thứ đó tốt nhất cậu đừng dính vào.”

      Giọng Trần Minh Sinh thản nhiên, nhưng vô cùng chắc chắn.

      Dương Cẩm Thiên đứng ngay tại chỗ, nhìn Trần Minh Sinh đầy hoảng sợ: “Thứ gì, thứ gì đừng dính vào?”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn Dương Cẩm Thiên trong màn sương mờ.

      “Sau này nghe lời chị cậu nhiều chút, đừng khiến ấy lo lắng.”

      Dương Cẩm Thiên nheo mắt, “ là gì mà đòi quản tôi?” Ánh mắt cậu nhìn về phía ống quần trống rỗng của Trần Minh Sinh, cười đầy châm biếm rồi lướt qua.

      Trần Minh Sinh nhìn về phía ngã tư đường, yên lặng hút thuốc.

      Dương Cẩm Thiên đứng hồi, bứt rứt yên. Cậu ta nhìn Trần Minh Sinh. Người đàn ông này đứng dựa vào cột điện, khuôn mặt cực kỳ bình thản.

      Dương Cẩm Thiên hỏi: “Này, vừa có ý gì.”

      Trần Minh Sinh búng tàn thuốc, gì.

      Tàn thuốc bị gió thổi bay, rơi lả tả xuống mặt đường. hiểu vì sao càng nhìn Trần Minh Sinh bình tĩnh, Dương Cẩm Thiên càng khẩn trương.

      Cậu chỉ có thể la hét để che giấu lo sợ của mình.

      “Tôi hỏi , nghe thấy à? Vừa rồi gì vậy?”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, thản nhiên thốt ra hai chữ —

      “Thuốc phiện.”

      Dương Cẩm Thiên nghĩ có lẽ Trần Minh Sinh thấy gì đó, nhưng cậu ngờ có thể hai chữ này bình thản như vậy. Giọng điệu của , vẻ mặt của thản nhiên vô cùng, giống như trong mắt thuốc phiện và nước uống khác gì nhau.

      Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn Dương Cẩm Thiên, người sau khi la hét với mặt trắng xanh, tay chân run rẩy.

      cúi đầu, lại hút hơi thuốc.

      trắng ra cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.

      Dương Cẩm Thiên nhìn điếu thuốc càng ngày càng ngắn, cậu biết Dương Chiêu nhanh chóng trở lại. Cậu lòng ưa Trần Minh Sinh, nhưng thể năn nỉ .

      , đừng lung tung với chị tôi!”

      Trần Minh Sinh nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên hơi kích động bước tới phía trước, hấp tấp : “Tôi — tôi hút thứ đó! Bọn họ đưa cho tôi nhưng tôi đụng vào!”

      Trần Minh Sinh vẫn gì.

      Dương Cẩm Thiên cảm thấy tuyệt vọng, cậu chụp cánh tay Trần Minh Sinh gào lớn: “Tôi đụng đến nó mà —! đừng bừa với chị tôi! Có nghe thấy ?”

      Trần Minh Sinh vốn mang theo gậy, chỉ đứng chân, lúc này đột nhiên bị Dương Cẩm Thiên kéo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. bám tay vào cột điện bên đường, tay kia đẩy tay Dương Cẩm Thiên ra.

      “Tôi…Fuck! Rốt cuộc có nghe thấy —!?”

      Trần Minh Sinh nhìn hốc mắt đỏ ửng của Dương Cẩm Thiên, quay , giọng: “Tôi biết cậu hút.”

      Dương Cẩm Thiên đứng sững sờ đường, cuối cùng như thở phào nhõm, ra sức vò tóc mình.

      Trần Minh Sinh ném tàn thuốc, cuối cùng nhả khói thuốc ra.

      biết Dương Cẩm Thiên hút thuốc phiện.

      Hôm nay hút, trước kia cũng chưa từng thử.

      Người nghiện nào lại có bộ dạng hoảng sợ với thuốc phiện như vậy chứ.

      Dương Chiêu trở lại.

      đến trước mặt Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên nhìn trộm Trần Minh Sinh, thấy nhìn về phía khác mới quay đầu đối diện với Dương Chiêu.

      “Tiểu Thiên, tuy rằng trước đây chị từng , nhưng chị nghĩ nhất định phải với em lần nữa.”

      Dương Cẩm Thiên yên lặng nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu : “Lưu Nguyên có vấn đề về nhân phẩm, sau này em đừng qua lại với nó nữa.”

      Bây giờ, dù Dương Chiêu Dương Cẩm Thiên cũng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi gã lái xe này. Cậu gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

      “Được.” Dương Chiêu : “Vậy về nhà thôi.”

      Trần Minh Sinh đứng nghe , cảm thấy buồn cười.

      Nhưng trải qua số việc trước đó, Dương Chiêu dùng phương pháp giáo dục này cũng thấy lạ.

      Trần Minh Sinh lái xe đưa Dương Chiêu và Dương Cẩm Thiên về nhà.

      Dương Chiêu ngồi ở ghế lái phụ, đường về Dương Cẩm Thiên lén nhìn Trần Minh Sinh vài lần, thấy có ý đâm thọc gì mới yên lòng.

      Sau khi bình tĩnh, cậu lại nhìn về phía chị mình.

      Mười bảy mười tám là lứa tuổi mẫn cảm nhất, cậu mơ hồ cảm giác được Dương Chiêu và Trần Minh Sinh hơi kỳ lạ. Cậu thể diễn tả cảm giác này, cũng chẳng có gì chứng minh, bởi vì lúc về đến nhà bọn họ câu, thậm chí đối đáp lời, cũng hề nhìn nhau.

      Về nhà, Dương Chiêu hỏi Dương Cẩm Thiên có đói bụng , Dương Cẩm Thiên bị giày vò cả ngày sao còn thấy đói, cậu chỉ tắm rửa rồi ngủ.

      Dương Chiêu ngồi trong phòng sách tiếp tục sửa đề kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên.

      Nhưng lúc này, thấy yên lòng.

      nhớ tới gã tên ‘ Phùng’ kia, rồi lại nhớ cảnh Dương Cẩm Thiên ngồi buồn bã mình sô pha, từ đáy lòng cảm thấy Dương Cẩm Thiên rất đáng thương.

      Cậu vốn phải là người như vậy.

      Dương Chiêu cảm thấy, khi còn mọi người đều giống nhau, nhưng khi dần trưởng thành đều có rào cản cuộc sống giam hãm bản thân. ngông cuồng phán xét rào cản của người khác, chỉ cảm thấy Dương Cẩm Thiên nên ở những nơi đó.

      Cậu rất đau khổ.

      Mỗi lần nhìn thấy Dương Cẩm Thiên và Lưu Nguyên chơi với nhau, Dương Chiêu đều có cảm giác như vậy.

      Dương Cẩm Thiên tự nhốt bản thân mình lại, người cậu như có gông xiềng cùm chặt cổ cậu, ngừng kéo cậu xuống…

      Dương Chiêu đứng lên mấy lần, đến cửa phòng ngủ Dương Cẩm Thiên nhưng đẩy cửa ra.

      cảm thấy lo âu, mê muội, nhưng biết phải với Dương Cẩm Thiên như thế nào.

      tới lui mấy lần, Dương Chiêu nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.

      cầm lên, thấy Trần Minh Sinh gọi.

      “A lô ?”

      “A lô, em ngủ chưa?”

      Dương Chiêu: “Vẫn chưa.”

      “Suy nghĩ chuyện em trai em à?”

      Dương Chiêu khẽ ‘ừ’ tiếng. đến trước cửa sổ, đốt điếu thuốc nhìn ra ngoài trời.

      “Em gì với em trai em.”

      Dương Chiêu giọng hỏi lại: “ gì được chứ?”

      Trần Minh Sinh trả lời thay : “Về nhà em bảo nó ngủ đúng ?”

      “Ừ.”

      Hai người im lặng lúc, Dương Chiêu gọi: “Trần Minh Sinh.”

      đây.”

      có em trai ?”

      .”

      “Có chị em gì ?”

      luôn.”

      Dương Chiêu thở dài.

      Trần Minh Sinh : “Em có biện pháp với nó?”

      Dương Chiêu thản nhiên thừa nhận, “Chẳng có cách nào.” rít hơi thuốc, lại hỏi tiếp: “ có cách à?”

      Trần Minh Sinh chỉ chữ rất đơn giản —

      “Đánh.”

      Dương Chiêu im lặng.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em lo lắng sao?”

      “…” Dương Chiêu ‘ừ’, sau đó trả lời: “ tại, em muốn đánh nó.”

      Trần Minh Sinh : “Vậy cũng có cách nào khác.”

      Dương Chiêu ngồi bệt xuống cửa sổ sát sàn, nhìn phố phường im lặng bên ngoài.

      “Trần Minh Sinh.”

      đây.”

      có gì…” Dương Chiêu rít hơi, búng tàn thuốc, cúi đầu gác cằm đầu gối.

      “Ngày mai, ” Trần Minh Sinh hỏi, “Ngày mai, em có đến ?”

      Dương Chiêu: Có.”

      “…”

      Dương Chiêu: “Sao vậy?”

      Trần Minh Sinh : “ nghĩ em muốn ở nhà chăm sóc em trai.”

      Dương Chiêu hút thuốc, thản nhiên : “Chuyện của nó và chuyện của liên quan đến nhau. Tan học em đón nó về.”

      “Vậy mai mấy giờ? đón em.”

      Dương Chiêu nghĩ nghĩ: “Sáng em đưa Tiểu Thiên đến trường xong phải đọc số sách tham khảo cho nó, khoảng giữa trưa nhé.”

      Trần Minh Sinh : “Được, đến lúc đó gọi cho em.”

      Hẹn giờ xong, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh chúc nhau ngủ ngon.

      Sau khi ngắt điện thoại, tiếp tục sửa sang lại đề kiểm tra tới tận hai giờ sáng, gục xuống bàn ngủ.

      Nửa đêm, Dương Cẩm Thiên toilet.

      Cậu mơ mơ màng màng ngủ ngon giấc. Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy người lái xe cụt chân kia. ta chỉ liếc mắt qua nhận ra…

      Hôm nay, Lưu Nguyên rủ cậu trốn học, có thứ ‘rất hay’ cho cậu. Cậu nghĩ chắc cũng nhậu nhẹt, ca hát, chơi bời như mọi lần, liền theo.

      Lúc Lưu Nguyên lén lút đưa thứ đó, cậu sợ hãi.



      Dương Cẩm Thiên xuống lầu toilet, chợt thấy phòng sách còn sáng đèn.

      Dương Cẩm Thiên thấp thỏm lo lắng cả đêm, đột nhiên cậu muốn biết Dương Chiêu làm gì. Cậu vào toilet, mà rón rén đến bên cạnh phòng sách, hé cửa ra nhìn vào bên trong.

      Cửa đối diện bàn của Dương Chiêu, Dương Cẩm Thiên vừa nhìn thấy Dương Chiêu ngủ bàn. Cậu thấy ngủ, liền đẩy cửa bước vào phòng.

      Cậu đến bên cạnh bàn học, dám thở mạnh, nhìn xuống bàn.

      Vừa nhìn, cậu ngây người.

      bàn là thứ rất quen thuộc với cậu.

      Bởi vì Dương Chiêu cầu, cậu mang hết bài kiểm tra trường học về. Cậu cũng quan tâm vì dù sao cũng toàn giấy trắng. Bây giờ, đống bài kiểm tra đó xếp thành 3 xấp bàn, Dương Chiêu nằm ngủ hai xấp.

      Dương Cẩm Thiên cầm mấy bài kiểm tra lên xem, nhưng cũng thấy chữ viết kín các trang giấy.

      Chữ của Dương Chiêu rất đẹp, nhắn, ngay ngắn. Dương Cẩm Thiên ít khi thấy viết chữ, chữ viết bài kiểm tra ngay ngắn như bảng chữ mẫu.

      Cánh tay Dương Chiêu đè bài kiểm tra, Dương Cẩm Thiên nhìn góc bài chợt nhận ra là bài kiểm tra trắc nghiệm toán lần trước. Bài đó cậu chỉ làm được nửa.

      Cậu nhớ cảm giác lúc đó, cậu cầm đề lên lật qua lật lại, chẳng có mấy câu cậu làm được. Cậu ngẩng đầu, bên cạnh bảng đen treo màn hình rất lớn, đó là kế hoạch thi vào cao đẳng.

      Thời gian càng trôi, ngực cậu càng lạnh, cảm giác này giống như từ từ bước xuống vực sâu tăm tối chờ chết.

      Cậu thể giống Lưu Nguyên, thản nhiên nằm ngủ trong lớp học. Với thành tích của Lưu Nguyên vốn thể vào trường trung học, cậu ta vào được là nhờ quen biết, mẹ cậu ta là giáo viên phòng giáo vụ của trường.

      Dương Cẩm Thiên chịu đựng giờ, rốt cục chịu nổi nữa. Cậu dối toilet, lén trốn khỏi trường thi.

      Lúc này, Dương Chiêu nhoài người cuốn sách toán mở, bài kiểm tra sửa sắp xong, những nét bút mực xanh, đỏ bài chứa đầy hiểu biết và tri thức.

      Dương Cẩm Thiên lại nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu ngủ rất say, tóc phủ xuống che trước mặt, vô cùng im ắng.

      Dương Cẩm Thiên thấy chua xót trong lòng, chỉ muốn rơi nước mắt.

      Cậu sợ Dương Chiêu thức giấc, che miệng rời khỏi phòng sách.

      Rạng sáng, Dương Chiêu tỉnh lại, cánh tay tê rần cử động nổi. xoa lúc lâu mới đứng dậy được.

      nhìn đồng hồ, bốn giờ.

      Dương Chiêu muốn ngủ tiếp.

      vào toilet rửa mặt, sau đó trở lại phòng ngủ thay quần áo, ngồi hút thuốc giường.

      Rèm cửa sổ thả xuống, nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài, đầu óc trống rỗng.

      Đêm khuya, khói thuốc lượn lờ quanh , Dương Chiêu lặng im ngồi chờ mặt trời mọc.



      Hết chương 20
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 21:


      Edit : Ong MD



      Ngày hôm sau, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường.

      Trong xe rất im lặng.

      Dương Cẩm Thiên ngồi ghế sau, nhìn chăm chú chiếc ghế trước mặt.

      Lúc xuống xe, Dương Cẩm Thiên giữ cửa xe nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu hỏi cậu: “Sao vậy?”

      Dương Cẩm Thiên hiểu chị cậu hỏi, bất cứ điều gì.

      Cậu với Dương Chiêu: “Chị, em học nhé.”

      Dương Chiêu gật đầu, nét mặt rất bình thản: “ .”

      Dương Cẩm Thiên đóng cửa xe, vào trường học.

      Dương Chiêu ngồi xe, nhìn bóng dáng Dương Cẩm Thiên hòa vào dòng người mới lái xe rời .

      Tối qua thức khuya, Dương Chiêu cảm thấy đầu hơi nặng, xe của chạy được nửa đường liền quẹo sang hướng khác.

      Dương Chiêu cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao lại nhớ địa chỉ nhà Trần Minh Sinh như vậy. ràng cách rất xa, nhưng cần ai chỉ đường cũng tự đến được.

      Sau giờ, Dương Chiêu đứng dưới nhà Trần Minh Sinh.

      Khu chung cư của Trần Minh Sinh rất cũ và lâu năm, có bảo vệ cũng có cổng, xe có thể tự do ra vào. Dương Chiêu đậu xe bên cạnh lối lên xuống nhà Trần Minh Sinh, lấy điện thoại ra nhìn.

      có tin nhắn, cũng có cuộc gọi, bây giờ mới tám giờ rưỡi.

      Chắc là làm, Dương Chiêu nghĩ.

      gọi điện cho Trần Minh Sinh. có cảm giác nếu Trần Minh Sinh biết tới đây thế nào cũng nghỉ làm. Dương Chiêu rút chìa khóa, mở cửa xe định dạo lúc.

      Khoảng sân này khác hẳn khu sống.

      Tám giờ rưỡi, khu Hoa Khải Kim chắc chắn rất yên tĩnh. Khu ở có hai kiểu —— từ sáng sớm trước trước tám giờ rưỡi, hai là giờ đó vẫn trong mộng đẹp.

      Các gia đình ở khu Hoa Khải Kim tụ họp dưới sân… Dương Chiêu đến trước bàn cờ, có hai ông lão ngồi chơi cờ. Bàn cờ là tấm ván gỗ cũ, phía vẽ những đường ngang dọc.

      Bên cạnh bàn cờ có hai ba người đứng xem, vừa cười vừa trò chuyện, bàn luận về ván cờ.

      Dương Chiêu vòng, nhìn thấy con mèo lần trước nằm dưới hàng rào gỗ.

      Nó vẫn mang theo bộ dạng chẳng chút sức sống, nằm bò mặt đất. Có lẽ phát có người đến, nó giật mình uốn người. Dương Chiêu biết nó có mở mắt nhìn hay , chỉ biết nó uốn éo người xong liền nằm im, thèm động đậy nữa.

      Dương Chiêu ngồi xuống bên cạnh, nhìn nó hồi, cảm thấy bản thân cũng rất mệt.

      lại lôi điện thoại ra —— mới được hai mươi phút.

      Dương Chiêu trở lại xe, nằm xuống ghế sau nghỉ ngơi.

      Ngủ xe thoải mái, mỗi lần Dương Chiêu sắp chìm vào giấc ngủ, bên cạnh lại vang lên tiếng con nít cười đùa. Vất vả lắm mới quen được chút, sắp chìm vào giấc ngủ say lại vang lên tiếng reo lớn của ai đó ——

      “Chiếu tướng ——! Ha ha ha ha!”

      Dương Chiêu: “…”

      hít sâu hơi, ngồi dậy.

      rút điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Minh Sinh.

      【 Trần Minh Sinh, em là Dương Chiêu. 】

      Tin nhắn trả lời rất nhanh.

      【 Ừ, sao vậy em? 】

      Dương Chiêu do dự chút, cuối cùng chịu nổi cơn đau đầu, hỏi luôn ——

      ở đâu? 】

      Trần Minh Sinh trả lời ——

      【 Ở nhà. 】

      Dương Chiêu: “…”

      gọi điện thoại cho .

      “A lô ?”

      ở nhà hả?”

      Trần Minh Sinh ừ tiếng, Dương Chiêu lại : “Hôm nay làm sao?”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Hôm qua chạy ca đêm.”

      Dương Chiêu gì, bóp trán mình.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em đưa em trai đến trường rồi à?”

      Dương Chiêu: “Đưa rồi.”

      Trần Minh Sinh tiếp tục: “ ở nhà chờ đón em.”

      cần đâu.” Dương Chiêu với người lấy túi xách ở phía trước: “Em đến tìm .”

      Dương Chiêu lên lầu, Trần Minh Sinh đứng chờ ở cửa.

      vẫn mặc chiếc áo lót mỏng màu đen, quần dài màu xám nhạt quen thuộc.

      Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu vào nhà, hỏi: “Sao em tự lái xe đến đây?”

      Dương Chiêu : “Em đưa Tiểu Thiên học rồi qua luôn.”

      Trần Minh Sinh tính toán thời gian, lại hỏi: “Vậy em đến được lúc rồi.”

      “… Ừ.”

      “Sao gọi điện cho ?”

      “Em sợ làm.” Dương Chiêu .

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Sau này, muốn tìm cứ gọi điện cho .”

      “Được.”

      Đây là lần thứ hai Dương Chiêu đến nhà Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh đưa vào phòng ngủ, rót cho cốc nước ấm.

      Dương Chiêu nhận lấy, uống ngụm.

      Trần Minh Sinh đứng trước mặt , Dương Chiêu ngửa đầu nhìn .

      Hôm nay, mặc chiếc áo lông cừu màu xám, tóc buộc lên, khuôn mặt thuần khiết. Trần Minh Sinh nhìn lúc, đưa tay vuốt tóc .

      Dương Chiêu cảm giác được bàn tay ấm áp của , bất chợt cúi đầu, rụt cổ lại.

      Đúng lúc này, bụng Dương Chiêu kêu ọt ọt, thanh tuy nhưng trong căn phòng im lặng nghe rất ràng.

      Mặt Dương Chiêu ửng đỏ.

      Nhưng Trần Minh Sinh lại biểu gì, hỏi Dương Chiêu: “Em chưa ăn sáng à?”

      Dương Chiêu gật đầu: “Chưa.”

      Trần Minh Sinh hỏi : “Em muốn ăn gì, nấu cho em.”

      Dương Chiêu giương mắt: “Có món gì?”

      Trần Minh Sinh hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”

      Dương Chiêu : “Mì gói.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “Sao cuối cùng em lại chọn mì gói?” chống nạng quay người ra khỏi phòng. Dương Chiêu cầm cốc nước theo sau .

      Bếp nhà Trần Minh Sinh đến đáng thương, hai người cùng vào rất chật. Trần Minh Sinh với Dương Chiêu: “Hay là em lên nhà chờ , làm xong mang lên cho em.”

      Dương Chiêu hỏi : “Em ở đây có làm phiền ?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, “À .”

      “Vậy em ở đây.” Dương Chiêu .

      Trần Minh Sinh lấy gói mì giấy trong tủ gỗ, đặt sang bên cạnh. Sau đó lại lấy cái nồi , lấy nước đặt lên bếp. Trần Minh Sinh quay đầu nhìn Dương Chiêu : “Lấy cho quả cà chua.”

      Dương Chiêu theo hướng chỉ, lấy hai quả cà chua trong cái rổ tre ở góc bếp. Trần Minh Sinh để gậy sang bên, đứng chân, xả nước vào bồn rửa bên cạnh.

      Dương Chiêu đưa cà chua cho , đứng nhìn rửa.

      Trần Minh Sinh đứng ngược hướng ánh nắng hắt vào từ ban công. Dương Chiêu cảm thấy có lẽ bản thân quá mệt mỏi, Bóng dáng Trần Minh Sinh trong mắt nhàng như bức ảnh lại tinh tế khiến kìm chế được, chỉ muốn ôm lấy .

      cúi đầu, im lặng rửa đồ. Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy.

      Dương Chiêu chậm rãi bước qua, nhàng vòng tay ôm từ phía sau.

      Trần Minh Sinh chống tay lên bồn rửa, giữ người đứng vững, sau đó khẽ cười hỏi : “Em chê nơi này chật chội à.”

      Dương Chiêu gì, nghiêng mặt, nhàng áp lên lưng Trần Minh Sinh, sau đó lắc đầu.

      Trần Minh Sinh tiếp tục rửa đồ.

      Dương Chiêu thấy trong góc bếp sáng sủa có khoai tây và đậu ve, nhìn chiếc rổ tre đựng đồ ăn, như đầy say mê.

      Trần Minh Sinh tắt nước: “Rửa xong rồi.”

      Dương Chiêu nhúc nhích.

      Trần Minh Sinh cười cười, đứng thẳng người, cảm giác được đỉnh đầu ngay sau lưng.

      “Em cứ ôm như thế, sao nấu mì được.”

      Dương Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Trần Minh Sinh xoay người, Dương Chiêu đứng ngay phía sau . Bọn họ gần sát nhau.

      Dương Chiêu cúi đầu, thấy Trần Minh Sinh vén cao ống quần lên, ngẩng đầu lại nhàng đưa tay chạm chân .

      Chân Trần Minh Sinh khẽ run, hỏi: “Sao vậy.”

      Tay Dương Chiêu đặt lên phần chân bị mất của , cảm giác ở nơi đó rất kỳ lạ.

      Chân của bị tổn thương quá nặng, nên thường còn cảm giác gì nữa, nhưng tại cách lớp quần, qua làn da, Trần Minh Sinh lại cảm giác được lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của Dương Chiêu nhàng vuốt ve, truyền hơi ấm vào tận bên trong.

      Đó là vuốt ve tràn đầy cảm xúc.

      hơi lui ra sau.

      Dương Chiêu buông tay, ngẩng đầu nhìn .

      với Trần Minh Sinh: “ nấu mì tiếp .” xong, xoay người định trả lại chỗ cho Trần Minh Sinh.

      Vừa quay , bị ai đó kéo lại.

      tay Trần Minh Sinh cầm hai quả cà chua, tay kia kéo cánh tay Dương Chiêu, khẽ giữ cằm , cúi xuống hôn.

      Nụ hôn của Trần Minh Sinh tựa như khoảng sân này, căn phòng này, vừa cổ xưa lại vừa bình yên. Dương Chiêu ngửi thấy mùi hương người , giống mùi nước hoa thay đổi theo thời gian người Tiết Miểu, người Trần Minh Sinh có mùi xà phòng nhè , hòa cùng thân thể ấm áp của , quấn quanh người Dương Chiêu… cảm thấy lúc này như hòa vào bóng dáng ngược sáng khi nãy.

      Trần Minh Sinh hôn Dương Chiêu lâu liền buông ra, cúi đầu nhìn : “Ở đây rất chật, em vào nhà chờ , nấu xong mang cho em.”

      Dương Chiêu gật đầu, xoay người ra khỏi bếp.

      Nước sôi, Trần Minh Sinh thả mì vào nồi, cắt quả dưa leo và thái cà chua bỏ tiếp vào nồi.

      Nêm gia vị xong, Trần Minh Sinh đứng trước bếp, lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu xanh bập bùng dưới nồi.

      lát sau, mì chín mềm, Trần Minh Sinh tắt bếp, múc ra tô, sau đó quay sang lấy nạng.

      Lúc chạm vào miệng tô, cảm giác nóng muốn phỏng tay.

      Trần Minh Sinh chỉ có thể bưng tay, tay kia phải chống nạng, cũng thể quá nhanh vì nước mì đổ ra ngoài.

      vào phòng, đặt tô mì lên bàn. Lúc thả xuống, Trần Minh Sinh phải xoa xoa đầu ngón tay, tay ra hai đường đỏ ửng.

      ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy nằm Dương Chiêu giường.

      ngủ.

      Trần Minh Sinh sửng sốt, chống gậy đến bên cạnh giường.

      Dương Chiêu nghiêng người nằm giường, có vẻ ngủ rất say.

      Trần Minh Sinh đứng dậy, kéo rèm cửa sổ lên.

      Trong phòng hơi tối, Trần Minh Sinh quay đầu thấy ánh nắng nhàn nhạt chiếu mặt Dương Chiêu, vừa im lặng lại vừa dịu dàng.

      Trần Minh Sinh ngồi bên giường, nhìn lâu.

      Lúc Dương Chiêu tỉnh lại, gần xế chiều.

      vừa mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, xoay xoay người, chưa kịp ngồi dậy phát có người nằm sau lưng mình.

      “… Trần Minh Sinh?” Dương Chiêu xoay qua, cũng chỉ thấy được nửa người . Trần Minh Sinh ôm lấy từ phía sau, Dương Chiêu cảm giác được hơi thở nhè đỉnh đầu mình.

      “Trần Minh Sinh?” lại gọi lần nữa.

      “… Ừ?” Trần Minh Sinh bị đánh thức, thản nhiên ừ tiếng.

      cũng vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, giọng hơi khàn khàn. xoay người, lại ôm Dương Chiêu vào lòng.

      Dương Chiêu bị ôm trước ngực, lưng kề sát vòm ngực của Trần Minh Sinh. Phòng hơi tối, nhìn qua cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuyên rèm cửa, tạo nên những đường cong sáng rực.

      Ánh mắt chuyển xuống dưới, trong góc phòng sáng sủa có bốn năm cái tạ tay, còn có đống tạ tròn trọng lượng khác nhau, xếp từ lớn đến .

      Dương Chiêu hỏi: “Trần Minh Sinh, tập thể hình phải ?”

      Trần Minh Sinh nhắm mắt lại: “.”

      Dương Chiêu : “Vậy đó là gì?”

      “À?” Rốt cục Trần Minh Sinh cũng mở mắt ra, nhìn thấy đống tạ tay nơi góc tường, lại nhắm mắt lại, có vẻ lười biếng: “Để chơi thôi, thói quen ấy mà.”

      Dương Chiêu ngẩng đầu, Trần Minh Sinh đưa tay xuống, gối đầu lên. Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “Có nặng ?”

      Trần Minh Sinh khẽ cười, “ nặng.”

      Lúc cười, Dương Chiêu cảm giác vòm ngực phía sau lưng khẽ rung lên. Dương Chiêu xoay người, nằm đối mặt với Trần Minh Sinh.

      Vóc dáng Trần Minh Sinh rất cao lớn, từ xuống dưới đều dài hơn Dương Chiêu đoạn nên ôm trọn người .

      Dương Chiêu : “Ngại quá, tối hôm qua em ngủ trễ nên hôm nay buồn ngủ.”

      Trần Minh Sinh : “ cũng vậy.”

      Dương Chiêu tiếp: “Em muốn đặt đồng hồ báo thức.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Em muốn đặt lúc mấy giờ?”

      “Tám giờ, em phải đón Tiểu Thiên.”

      Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, khẽ : “Ngủ , đến lúc đó gọi em.”

      Dương Chiêu là người rất quy tắc, nhưng lúc này vừa nghe Trần Minh Sinh ngủ , liền nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chút lo lắng.



      Hết chương 21
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 22:


      Edit: Như Bình



      Dương Chiêu ngủ bao lâu giật mình tỉnh giấc.

      Khi tỉnh dậy phát tư thế Trần Minh Sinh ôm khác hẳn lúc nãy.

      Trần Minh Sinh còn tỉnh sớm hơn Dương Chiêu, tựa vào đầu giường, Dương Chiêu nằm bên cạnh , tay Trần Minh Sinh ôm lấy bờ vai .

      hơi cử động, Trần Minh Sinh phát .

      “Em tỉnh rồi sao?”

      Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Ừ, mấy giờ rồi ?”

      “Mới sáu giờ hai mươi thôi.”

      Có thể do ngủ quá nhiều, Dương Chiêu thấy huyệt thái dương hơi căng ra, xoa xoa trán mình, thấp giọng : “ có thuốc ?”

      Trần Minh Sinh duỗi tay lấy hộp thuốc lá ở bên giường đưa cho Dương Chiêu.

      Trong hộp thuốc lá có sẵn bật lửa, Dương Chiếu lấy điếu thuốc ra châm lửa.

      Trần Minh Sinh bảo: “Em có thể ngủ thêm chút nữa.”

      Dương Chiêu lắc đầu, ngồi dậy đáp: “ cần đâu.”

      quay đầu lại, Trần Minh Sinh tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn . Cánh tay của mà Dương Chiêu gối đầu lên hơi đỏ, Dương Chiêu nhìn lúc, bước xuống giường mang giày vào.

      “Em vào toilet chút.”

      Toilet nhà Trần Minh Sinh rất hẹp, nhưng cũng may khá sạch . bồn rửa tay đặt hai hộp xà bông, Dương Chiêu xem kỹ đó là hộp xà bông thơm và hộp xà bông thường.

      Dương Chiêu nhíu mày, cảm thấy hai thứ này đại diện cho “sữa rửa mặt” và “bột giặt”.

      cái khăn mặt treo cây đinh được đóng tường, ngoại trừ thứ đó hề có thêm cái gì khác trong toilet.

      Dương Chiêu nhìn tấm gương hình vuông treo bồn rửa tay. Hôm nay trang điểm, ngủ giấc dậy thấy cũng bình thường nhưng nhìn kỹ dưới bầu mắt có vết thâm , dưới ánh đèn sáng trong toilet càng làm nổi bật vẻ tiều tụy của .

      Dương Chiêu muốn rửa mặt, lúc mở vòi nước mới phát đây phải là nước ấm. vốc làn nước lạnh lẽo lên mặt, trong phút chốc cảm thấy mát mẻ, khoan khoái hơn rất nhiều.

      Lúc Dương Chiêu quay về phòng, Trần Minh Sinh tỉnh dậy ngồi bên giường. thấy tô mì sợi đặt bàn, giờ đây nó nguội ngắt.

      Dương Chiêu áy náy : “Xin lỗi , để mất công làm mì rồi.”

      sao đâu.” Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu bảo: “Bây giờ chắc em cũng đói rồi.”

      Lúc Dương Chiêu vừa tỉnh lại có cảm giác gì nhưng bây giờ xuống giường hoạt động chút, bụng bắt đầu reo vang. Nếu Trần Minh Sinh có mặt ở đây, có lẽ ăn sạch bát mì để bàn.

      Dương Chiêu gật đầu: “Có hơi đói.”

      Trần Minh Sinh: “Trong nhà có gì ăn, thôi ra ngoài ăn vậy, có khi còn nhanh hơn.”

      Dương Chiêu đáp: “Được.”

      Trần Minh Sinh: “Em chờ thay đồ .”

      Trần Minh Sinh cởi áo thun, cúi người lục rương quần áo ở dưới giường, Dương Chiêu đứng bên cạnh quan sát.

      chợt hỏi: “Sao người có nhiều sẹo vậy?”

      Trần Minh Sinh còn chưa tìm thấy đồ, chợt nghe Dương Chiêu hỏi, ngồi thẳng lên cúi đầu nhìn. người quả có mấy vết sẹo, nhưng vết sẹo bụng là nhất, nó bắt đầu từ xương sườn kéo dài xuống bụng, còn có vết khâu rành rành.

      Dương Chiêu hỏi: “ từng mổ?”

      Trần Minh Sinh im lặng rồi gật gật đầu: “Ừ, từng.”

      bị bệnh sao?”

      Trần Minh Sinh thuận miệng đáp: “Ừ.”

      lại cúi người xuống tìm quần áo, kéo ra cái áo ngắn tay màu trắng, lúc ngẩng đầu lên chợt phát Dương Chiêu bước tới trước mặt . : “ đừng nhúc nhích.”

      Trần Minh Sinh ngồi im giường hề động đậy: “Sao vậy?”

      Dương Chiêu vươn ngón tay ra, đẩy đẩy vai Trần Minh Sinh, thuận thế hơi ngã người ra sau để nhìn hơn.

      Đó là vết sẹo dài và nhưng hơi ngoằn ngoèo, tuy nó khép kín miệng nhưng vẫn dấu ấn màu đen. Dương Chiêu cúi đầu quan sát lúc rồi đứng thẳng dậy chăm chú nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh vừa trông thấy biểu cảm của Dương Chiêu, lòng thầm bảo xong rồi.

      Quả nhiên, Dương Chiêu dùng sắc mặt rất bình thản hỏi : “Trần Minh Sinh, bệnh gì mà cần dùng dao rạch ở chỗ này???”

      Trần Minh Sinh trầm mặc rồi lại đáp: “Viêm ruột thừa?”

      Dương Chiêu cười nhạt: “Viêm ruột thừa mà vết mổ dài như vậy, có phải bác sĩ tiện tay cắt luôn ruột của ?”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Dương Chiêu lên tiếng mà nhìn Trần Minh Sinh.

      đứng, Trần Minh Sinh ngồi, dù thế nào ánh mắt này vẫn có chút kẻ cả.

      Khi Trần Minh Sinh im lặng, khóe mắt Dương Chiêu lướt nhìn thân để trần của .

      Từ góc độ của vừa khéo có thể nhìn thấy vai Trần Minh Sinh. Vai rất rộng, vòm ngực cường tráng, các lớp cơ và xương quai xanh hợp lại tạo nên độ dốc đẹp mắt.

      Lưng của thẳng lắm, Dương Chiêu thản nhiên đưa mắt thoáng nhìn xuống. Trần Minh Sinh gầy nhưng lúc ngồi bụng vẫn lõm vào.

      Dương Chiêu bỗng nhớ tới môn giải phẫu cơ thể người lúc còn học ở học viện mỹ thuật Nga. Bởi vì phải mô tả lại cấu tạo chi tiết của cơ bắp, cho nên cơ thể người mẫu trong giờ học đều được chọn lựa rất kỹ lưỡng.

      Vị giáo sư giảng môn đó là người phụ nữ trung niên, giáo sư có tiêu chuẩn rất độc đáo về dáng người của người mẫu. Dương Chiêu vẫn còn nhớ tiêu chuẩn đứng đầu trong đó là khi người mẫu nam ngồi xuống bụng phải lõm vào thành đường vòng cung . Giáo sư giải thích, điều này có nghĩa là cơ bụng của người mẫu được tập luyện khắt khe, hề có chút mỡ thừa.

      Trần Minh Sinh chưa từng tập luyện chuyên nghiệp, có điều ngày thường lúc rảnh rỗi hay tự luyện tập, đường cong của nét như người mẫu, nhưng lại có vẻ đẹp rất tự nhiên.

      Trong quãng thời gian ngắn ngủi, tư tưởng của Dương Chiêu bay xa vời vợi.

      Điều gì của người đàn ông hấp dẫn phụ nữ nhất?

      Tiền tài, quyền lực, tư tưởng… đây vốn là nguyên nhân trực tiếp nhất thúc đẩy tình cảm. Bởi vì trong xã hội đại, những thứ đó tượng trưng cho sức mạnh, chinh phục và thống trị.

      Nhưng nếu như cái xã hội nay mất

      Quay trở về thuở sơ khai, thời điểm nguyên sơ nhất, giống đực dựa vào điều gì để thu hút giống cái.



      Trần Minh Sinh mở miệng: “Đây là vết thương cũ thôi.”

      Luồng suy nghĩ của Dương Chiêu bị ngắt ngang, quay sang nhìn Trần Minh Sinh.

      “Là vết thương gì?”

      Trần Minh Sinh : “Vết thương do dao.”

      Dương Chiêu gằn từng tiếng: “Vết thương do dao.”

      Trần Minh Sinh rút điếu thuốc trong hộp ra, trả lời : “Ừ.”

      Dương Chiêu lời chăm chăm nhìn Trần Minh Sinh, qua màn sương khói nhạt nhòa ngẩng đầu cười bất đắc dĩ: “Sao em lại nhìn như vậy?”

      Dương Chiêu ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nhìn Trần Minh Sinh hỏi: “Trần Minh Sinh, là du côn ư?”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Ánh mắt Dương Chiêu rất nghiêm nghị, Trần Minh Sinh cảm thấy phải đùa, đáp: “ phải du côn.”

      Dương Chiêu hỏi: “Trước kia rất bạo lực?”

      Trần Minh Sinh hơi cúi đầu giống như quan sát điếu thuốc tay. Dương Chiêu hỏi: “Có phải ?”

      Trần Minh Sinh chậm rãi lắc đầu, thấp giọng: “ bạo lực.”

      Dương Chiêu: “Vậy tại sao người có vết dao chém, là tai nạn ư?”

      Trần Minh Sinh im lặng rồi ngẩng đầu lên, khi Dương Chiêu đối diện đôi mắt đen nhánh đó, thoáng chốc nỡ hỏi tiếp nữa.

      “Nếu có điều khó đừng nữa, em hỏi.”

      Trần Minh Sinh hút hơi, thấp giọng: “Cũng có gì đâu, chẳng qua gặp chuyện bất trắc.”

      Trần Minh Sinh vẫn cúi đầu, Dương Chiêu thể nhìn nét mặt .

      trầm mặc tựa như trốn tránh.

      “Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu lùi lại hai bước, thản nhiên : “ có chuyện giấu em.”

      Tay Trần Minh Sinh hơi khựng lại, lời nào.

      Dương Chiêu thả hai cánh tay khoanh ra: “ thôi.”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu vừa soạn lại túi xách vừa với Trần Minh Sinh: “ thay đồ nhanh .”

      Trần Minh Sinh ngẩn ra hỏi: “? đâu chứ?”

      Dương Chiêu nhìn đáp: “ ăn đó, vừa nãy mới mà.”

      Trần Minh Sinh ừ, đưa hai tay lên tròng cái áo qua đầu.

      liếc nhìn sắc mặt Dương Chiêu, phát vẫn thế, giống tức giận.

      mặc áo xong vươn tay lấy nạng. Cái chân giả đặt bên cạnh cây nạng, thoáng nhìn qua, hơi do dự.

      “Đừng đeo nó.” Dương Chiêu thu dọn xong, đứng trước cửa phòng chờ : “Mang chân giả rất bất tiện.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, chống nạng đứng dậy, kéo ống quần phải lên vòng hai cái, nó nằm sau thắt lưng .

      Dương Chiêu nhìn động tác thuần thục của , nhìn cái ống quần vừa được rút ngắn từ lúc nó phất phơ phất phới đến lúc buộc vòng lên . bỗng cảm thấy trái tim mình đập mạnh.

      Dương Chiêu rũ mắt xuống, nhìn sang nơi khác.

      thôi.” Trần Minh Sinh sửa sang xong, Dương Chiêu theo ra ngoài. Để tiện hơn Trần Minh Sinh chỉ mang dép lê, bàn chân của thon dài, từng mạch máu xanh xanh ràng mu bàn chân.

      Bước xuống lầu, Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu: “Em muốn ăn gì?”

      Dương Chiêu đáp: “Cái gì cũng được.” Dứt lời, bổ sung thêm: “Nhưng phải nhanh.”

      Trần Minh Sinh: “ xe?”

      Dương Chiêu: “Đừng xe, có chỗ nào gần đây ?”

      Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi đăm chiêu nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu hỏi: “Sao vậy ?”

      “Những quán gần đây toàn là đồ vỉa hè, em ăn được ?”

      Dương Chiêu nghĩ ngợi đáp: “Được.”

      Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu ra khỏi sân, hai người đường lớn mà rẽ vào con phố , ven hai bên đường là vài cửa hàng cắt tóc, đánh giày, và quán thức ăn vặt vẫn còn mở cửa bán.

      đường rất đông người, vì mất chân nên khi Trần Minh Sinh đường có khá nhiều người chú ý , còn có vài người thầm to .

      cũng biết việc này nên hơi lo lắng liếc nhìn Dương Chiêu, sau đó phát nhìn đâu cả vẫn luôn theo mình.

      Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu vào cửa hàng hải sản vỉa hè, gọi phần hải sản nướng.

      Giá phần ăn là trăm năm mươi tệ, Dương Chiêu ăn con cua, vài con hến và bạch tuộc là no căng bụng.

      “Em ăn nổi nữa.”

      Trần Minh Sinh : “ ngày em chỉ ăn có nhiêu đó thôi sao?”

      Dương Chiêu đưa mắt liếc con cua bàn bảo: “Con cua này lớn lắm.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Cuối cùng hai người ba lần bảy lượt mới ăn xong phần ăn, Dương Chiêu nhìn đồng hồ : “Về thôi, em phải lấy xe đón em trai em.”

      Trần Minh Sinh gật gật đầu, trả tiền xong rồi dẫn Dương Chiêu quay về.

      Mặt trời lặn, hàng đèn ven hai bên đường dần sáng lên. Dương Chiêu theo chân Trần Minh Sinh bước đường lớn quay về nhà, Dương Chiêu nhìn cái bóng mặt đất, ánh đèn đường kéo cái bóng dài ra rồi thu ngắn nó lại, sau đó lại kéo dài nó ra.

      Quay lại sân nhà, bàn cờ vẫn chưa tan nhưng thay người đánh. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ngang qua bàn cờ, bước vào cổng khu nhà.

      Dương Chiêu : “Vậy em trước đây.”

      Trần Minh Sinh: “Ừ.”

      Kết quả là, Dương Chiêu còn chưa kịp mở cửa xe, di động reo vang.

      Dương Chiêu lấy điện thoại ra khỏi túi xách, thấy tên người gọi màn hình, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

      Trần Minh Sinh vào, vẫn đứng đó nhìn .

      Dương Chiêu nhận cuộc gọi.

      “A lô, chào Tôn.”

      “Dạ đúng, có chuyện gì vậy ?”

      “Cái gì? Tại sao, có nguyên nhân gì ?”

      “…”

      “…”

      “Được, tôi tới ngay đây, làm phiền rồi.”

      Cúp máy, Trần Minh Sinh thấy Dương Chiêu phiền não xoa xoa mi tâm mình.

      Trần Minh Sinh hỏi: “Là em trai em à?”

      Dương Chiêu ngẩng đầu đáp: “Ừ.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười, : “Em trai em cho người ta sống yên ngày nào nhỉ.”

      Dương Chiêu giương mắt nhìn , Trần Minh Sinh lập tức ngừng cười: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Dương Chiêu đáp: “Chủ nhiệm lớp của nó nó đánh nhau ở trường.”

      Trần Minh Sinh : “Cho nên gọi em đến đó sao?”

      Dương Chiêu gật đầu, có hơi ngẫm nghĩ. Trần Minh Sinh châm điếu thuốc, : “Nó bị thương à, con trai đánh nhau chút thôi sao đâu.”

      “Trần Minh Sinh, em thấy …” Dương Chiêu bỗng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Trần Minh Sinh. sửng sốt, cảm thấy có lẽ mình phản ứng đúng lắm nên bổ sung: “Em đừng nổi giận, với em.”

      Nét mặt Dương Chiêu đổi, hơi nheo nheo mắt: “Em lại thấy, nguyên nhân Tiểu Thiên đánh nhau lần này có lẽ giống như em đoán.”

      Trần Minh Sinh ngạc nhiên: “Cái gì giống?”

      Dương Chiêu đáp: “Lần này nó đánh lộn với Lưu Nguyên.”

      Tay cầm điếu thuốc của Trần Minh Sinh khựng lại: “Em mấy đứa ở quán Karaoke lần trước?”

      Dương Chiêu gật đầu, đáp: “ còn nhớ à?”

      biết Trần Minh Sinh nghĩ gì, chợt bật cười, ngậm điếu thuốc giọng: “Đương nhiên nhớ …”

      Dương Chiêu : “Là đám người đó.”

      Tay Trần Minh Sinh kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu với Dương Chiêu: “ thôi, cùng em.”



      Hết chương 22
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23:


      Edit: Rabbitlyn

      Beta: Vô Phương



      Trần Minh Sinh ngồi xe của Dương Chiêu, hai người chạy tới trường học là vừa đúng chín giờ.

      Trong sân trường chỉ còn lại học sinh tự học vào buổi tối, Dương Chiêu đến cổng trường giải thích chút tình huống với bảo vệ, sau đó cùng Trần Minh Sinh vào sân trường.

      Sân trường buổi tối khá tối tăm. Ở trường trung học thực nghiệm, phòng học của khối lớp mười hai tách biệt với khối mười và mười , nhưng phía sau lại khá gần căn tin. Từ cổng trường đến tòa nhà của khối mười hai chỉ cần qua vườn cây nho , trong vườn có con đường được rải đá, hai bên đường đều trồng đào.

      Ban ngày ở đây vô cùng vui tai vui mắt, nhưng vào buổi tối lại thấy có chút hồi hộp.

      Trong sân trường chỉ có hai con đường chính có đèn, bên trong rừng cây tối đen như mực, hơn nữa giữa những viên đá lát cũng có khe hở. Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn rất chăm chú.

      Lúc được nửa đường, chiếc nạng của lọt vào khe hở giữa những viên đá, suýt chút nữa vấp ngã. Dương Chiêu luôn nghĩ đến chuyện của Dương Cẩm Thiên, Trần Minh Sinh đột nhiên chới với, lại càng hoảng sợ, mới phản ứng nhìn mặt đường gồ ghề.

      dừng bước, với Trần Minh Sinh: “ cầm nạng lên, em đỡ .”

      Trần Minh Sinh dừng chút, sau đó lặng lẽ gật đầu.

      Dương Chiêu nắm chặt cánh tay Trần Minh Sinh, đỡ bước từng bước.

      vất vả mới ra khỏi được rừng cây , Trần Minh Sinh buông Dương Chiêu ra: “Đến đây tự được rồi.”

      Dương Chiêu ừ tiếng, Trần Minh Sinh nhìn về tòa nhà bốn tầng phía trước đèn đóm sáng trưng, hỏi: “Em trai em học ở đây?”

      “Đúng vậy.” Dương Chiêu cũng hướng mắt lên nhìn chút: “ thôi.”

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh vào tòa nhà, bởi vì đây là tòa nhà chuẩn bị riêng cho học sinh khối mười hai, nên sảnh ở dưới trệt quá lớn, chỉ có hai cầu thang dẫn thẳng lên tầng . Dương Chiêu nhìn cầu thang chút, với Trần Minh Sinh: “ ở đây chờ em nhé, em lên tìm em trai.”

      Trần Minh Sinh liếc nhìn Dương Chiêu: “ lên cùng em.”

      Dương Chiêu: “Em đỡ lên lầu.”

      “Ừ.”

      Dương Chiêu đỡ Trần Minh Sinh lên lầu. Dương Cẩm Thiên là học sinh lớp 12/9, tuy vậy cả phòng học và phòng giáo viên đều ở tầng ba.

      Lúc lên lầu, học sinh vừa ôm bài kiểm tra từ lầu xuống, sửng sốt khi thấy hai người. Lúc lách người qua vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chân Trần Minh Sinh.

      Chờ câu học sinh kia khuất dáng tại lối rẽ, Trần Minh Sinh bỗng nhiên dừng lại.

      Dương Chiêu cảm thấy hơi lạ: “Sao vậy?”

      tay Trần Minh Sinh cầm nạng chống vào cầu thang, tay kia bám vào cánh tay Dương Chiêu, cúi đầu, Dương Chiêu cũng biết nhìn cái gì.

      Trần Minh Sinh khẽ : “Có lẽ nên lên đây với em.”

      “Hả?” Dương Chiêu nghiêng mặt nhìn , “ sao vậy?”

      Tay Trần Minh Sinh nắm tay vịn cầu thang chặt hơn, hạ thấp giọng: “Em trai em… hình như em trai em thích cho lắm.”

      Dương Chiêu: “Nó có thích ai đâu.”

      Trần Minh Sinh quay sang nhìn Dương Chiêu, vẻ mặt Dương Chiêu có gì khác.

      Im lặng.

      Dương Chiêu vẫn im lặng chờ ý kiến của .

      Trần Minh Sinh có cảm giác, cho dù bất cứ điều gì, Dương Chiêu cũng đồng ý.

      Trần Minh Sinh cúi đầu : “Vậy thôi.”

      Dương Chiêu đỡ tiếp tục lên .

      vất vả mới tới được lầu ba, phòng nào cũng sáng đèn, có phòng cửa để mở, nhìn thoáng qua bên trong đều là học sinh cắm đầu vào sách.

      Dương Chiêu nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ.

      tới phòng trong cùng, biển lớp viết “12/9″.

      Dương Chiêu khẽ gõ cửa lớp.

      Các học sinh nghiêm túc đọc sách đều hơi ngẩng đầu, Dương Chiêu đột nhiên cảm thấy hình ảnh này giống như đàn chim hồng hạc bị làm kinh động.

      Giáo viên chủ nhiệm ngồi sau chiếc bàn , ấy nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn qua.

      Nhìn thấy Dương Chiêu, ấy hiểu , quay đầu nhìn về phía lớp : “Lưu Nguyên, Chu Gia, Dương Cẩm Thiên, ba em ra đây chút.”

      Sau đó ba học sinh nam trong phòng học đứng lên ra ngoài.

      “Các em khác học nghiêm túc .”

      Đa số học sinh đều tiếp tục cắm đầu vào học, số còn lại như có như nhìn ra ngoài cửa.

      Trần Minh Sinh hơi hối hận khi đeo chân giả, chống nạng dịch chuyển sang bên cạnh.

      giáo Tôn mang theo ba học sinh ra. Dương Chiêu thấy má trái của Lưu Nguyên sưng vù lên, khóe miệng cũng bị rách. nhìn thoáng qua Dương Cẩm Thiên, phát Dương Cẩm Thiên cau mày, nhìn chằm chằm Trần Minh Sinh.

      “Được rồi, mời phụ huynh qua bên này.”

      Vẻ mặt giáo Tôn rất nghiêm túc, ra cửa, thấy Trần Minh Sinh hơi do dự, nhìn Dương Chiêu hỏi: “Vị này là…”

      Dương Chiêu : “Chúng tôi cùng nhau.”

      Dương Chiêu ràng thấy vẻ mặt của Dương Cẩm Thiên biến đổi.

      giáo Tôn dẫn mọi người tới hành lang bên kia, nơi này có ba phòng làm việc của giáo viên, giáo Tôn dẫn mọi người vào căn phòng bên cạnh.

      Đẩy cửa ra, căn phòng rất , ở giữa có bàn trà hình vuông, có hai chiếc ghế đặt hai bàn trà, thoạt nhìn là biết chuyên dùng để tiếp khách.

      tại ở chiếc sô pha có hai người phụ nữ ngồi, nhìn thấy có người tới, bèn nhìn thoáng qua bên này. Dương Chiêu quan sát qua chút, hai người phụ nữ này cũng hơn bốn mươi tuổi, người mặc bộ quần áo hoa văn màu xám, còn người kia mặc chiếc đầm liền, sô pha đặt túi xách của hai người.

      Hai người phụ nữ nhìn thấy giáo Tôn đều đứng lên, chăm chú nhìn Dương Chiêu phía sau, sắc mặt có vẻ được tốt lắm.

      “Xin mời lại đây, phụ huynh của Dương Cẩm Thiên, mời ngồi xuống trước .” giáo Tôn chỉ về chiếc sô pha ở phía bên kia, Dương Chiêu quay đầu lại nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh đứng sau cùng, khẽ với Dương Chiêu: “ ở ngoài chờ em.”

      Dương Chiêu còn muốn gì đó, Dương Cẩm Thiên lên tiếng trước: “Chị, chị ngồi trước .” Cậu quay đầu nhìn Trần Minh Sinh, : “Xin lỗi, xin lui ra ngoài chút.”

      Dương Chiêu khẽ nhíu mày, Trần Minh Sinh nhìn lắc đầu, chống nạng bước ra cửa. Hai người phụ nữ ngồi trong sô pha thấy Trần Minh Sinh, khẽ liếc mắt với nhau rồi mới ngồi xuống.

      Hai bên có mặt, bên là phụ huynh của Lưu Nguyên và Chu Gia, còn bên kia là Dương Chiêu và giáo Tôn, bên cạnh là ba đứa trẻ đều đứng.

      giáo Tôn lên tiếng trước.

      “Có lẽ mọi người đều biết chuyện hôm nay, chúng tôi gọi các vị tới đây, chủ yếu là muốn nghiêm túc đánh giá chuyện này.” giáo Tôn khẽ đẩy gọng kính, tiếp: “Mọi người cũng biết, tại vào lớp mười hai rồi, đây là lúc vô cùng quan trọng, trường học thắt chặt việc học tập, lãnh đạo trường học cũng vô cùng coi trọng. Mà giờ lại xảy ra chuyện như thế này, may là tối hôm nay cũng tạo ra ảnh hưởng quá lớn.” đến đây, giáo quay đầu với ba học sinh: “Nào, các em cũng chút về chuyện xảy ra .”

      Ba học sinh cúi đầu, ai lên tiếng.

      Dương Chiêu nhìn thoáng qua Dương Cẩm Thiên, cậu chắp tay sau lưng, thoạt nhìn bị thương chỗ nào.

      giáo Tôn gặng: “Sao thế? Lúc đánh nhau cả đám đều hung hăng, giờ sao lại ỉu xìu thế này? Ai đứng ra thuật lại mọi chuyện chút .”

      Lúc này, phụ huynh ngồi ở đối diện sô pha lên tiếng: “Ai đánh ra .”

      Dương Chiêu nhìn thoáng qua, hai phụ huynh kia nhìn , ánh mắt đều dán về phía Dương Cẩm Thiên.

      Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu thản nhiên : “ .”

      Dương Cẩm Thiên vẫn nhìn Dương Chiêu, giống như chỉ là giải thích cho mình , cậu : “Lúc tan học Lưu Nguyên tìm em, tham gia tự học vào buổi tối, rủ em ra ngoài chơi, em đồng ý.”

      Lưu Nguyên hừ tiếng, nheo mắt nhìn Dương Cẩm Thiên, “Woa, học sinh ngoan.”

      “Lưu Nguyên.” Người phụ nữ mặc váy kia hình như là mẹ của Lưu Nguyên, bà ta gọi Lưu Nguyên lại, quay đầu với Dương Cẩm Thiên:

      “Nguyên Tử nhà chúng tôi tìm cậu, trước hết tôi đến chuyện cậu có theo hay , nhưng cậu lại đánh nó, cậu xem cậu đánh nó thành vậy đó.”

      Mẹ của Chu Gia cũng gật đầu : “Đúng vậy, chuyện này cũng thể bỏ qua là bỏ được, bọn trẻ còn , nhưng phụ huynh cũng chẳng ra sao.” xong bà ta liếc nhìn Dương Chiêu, “ biết dạy.”

      Dương Chiêu luôn nhìn Dương Cẩm Thiên, biết những lời hai vị phụ huynh kia vào trong tai được bao nhiêu.

      hỏi Dương Cẩm Thiên: “Ai là người đánh trước”

      Dương Cẩm Thiên : “Lưu Nguyên.”

      “Gì chứ?” Phụ huynh Lưu Nguyên vừa nghe vậy thấy phật ý, đứng bật dậy chỉ vào Dương Cẩm Thiên, giọng cũng lớn hơn.”Cậu đánh Nguyên Tử, bây giờ còn cắn ngược lại nó, muốn bắt nạt người khác phải ?”

      giáo Tôn vội vàng đứng lên: “Lưu Tuệ, mọi người bình tĩnh nào.”

      Người phụ nữ tên Lưu Tuệ kia xoay người với giáo Tôn: “Diễm Hoa, nhất định phải làm chuyện này,có phải học sinh đánh người nên bị xử phạt ?”

      Mẹ của Lưu Nguyên vốn làm việc trong trường Trung học Thực nghiệm, làm giáo viên giáo vụ, cũng có quen biết Tôn Diễm Hoa. giáo Tôn cũng hiểu tính cách của Lưu Tuệ, lên tiếng xoa dịu bà ta: “Bình tĩnh nào, trước tiên cứ bình tĩnh , chúng ta ngồi xuống chuyện.”

      Dương Chiêu luôn ngồi nhìn, nhìn Dương Cẩm Thiên, : “Tiểu thiên, chị hỏi lại em lần nữa, ai là người đánh trước?”

      Dương Cẩm Thiên lảng tránh ánh mắt của Dương Chiêu: “Lưu Nguyên.”

      Lưu Nguyên nheo mắt, liếc Chu Gia trao đổi ánh mắt, ngẩng đầu : “Mẹ, là cậu ta đánh bọn con trước!”

      có nghe thấy ! ?” Lưu Tuệ và phụ huynh của Chu Gia đều đứng lên, chỉ vào Dương Cẩm Thiên: “Mới tí tuổi đầu mà chỉ đánh người còn biết dối! Tôi cho cậu biết, cậu nhất định bị phạt! Còn vị phụ huynh này…” Lưu Tuệ nhìn chằm chằm Dương Chiêu: “ xem em đánh con chúng tôi đến mức nào! ?”

      Dương Chiêu vẫn nhìn Dương Cẩm Thiên, ánh mắt của giống như người ngoài cuộc, là lạ, giống tức giận, giống quan tâm, cũng giống như là lo âu…

      Đó là kiểu nhìn khách quan, thậm chí còn lạnh lùng đánh giá.

      Cuối cùng, dường như đoán ra điều gì đó, đứng lên thản nhiên với Dương Cẩm Thiên:

      “Chị tin em.”

      Lưu Tuệ nheo mắt, nhìn Lưu Nguyên, : “Nguyên Tử, có đúng cậu ta đánh các con ?”

      Lưu Nguyên và Chu Gia trăm miệng như , : “Là cậu ta đánh trước!”

      Lưu Tuệ nhìn Dương Chiêu: “Tất cả mọi người đều là em đánh trước, nhà còn muốn dối nữa sao?”

      giáo Tôn dường như thể đứng nhìn được nữa, đứng ra : “Lưu Tuệ à, trước tiên chị bình tĩnh chút , đừng làm căng quá.”

      Lưu Tuệ quay đầu lại trừng mắt: “Nếu ta như vậy tôi phải làm căng sao!?”

      Cuối cùng Dương Chiêu cũng quay đầu nhìn bà ta: “Tôi gì vậy?”

      Lưu Tuệ thấy đáp lời, lập tức càng bùng nổ hơn.

      cái gì ư? xem mình gì, hỏi em cái gì? Đánh người xong phụ huynh phê bình dạy dỗ, ngược lại còn dung túng, xem dạy dỗ em thế nào?”

      Dương Chiêu: “Chị muốn tôi phải giáo dục em tôi thế nào?”

      Vóc dáng Lưu Tuệ cao lớn, người cũng khỏe mạnh, hùng hổ nhìn Dương Chiêu: “Trước tiên phải chi tiền thuốc men, nửa khuôn mặt Nguyên Tử sưng thế này còn gì, tôi còn phải dẫn thằng bé đến bệnh viện kiểm tra, xảy ra vấn đề gì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

      Dương Chiêu suy nghĩ chút, : “Chị có thể kiểm tra, tôi cũng có thể chi trả tiền thuốc men.”

      Nghe được câu này, Lưu Tuệ cuối cùng cũng hạ hỏa, như có như liếc nhìn Dương Chiêu.

      Dương Chiêu đứng lên, tới bên cạnh Dương Cẩm Thiên, hỏi: “Các em đánh nhau ở đâu?”

      Dương Cẩm Thiên khẽ : “Bên cạnh căn tin.”

      Dương Chiêu: “Dẫn chị đến đó.”

      vừa xong, mọi người trong phòng đều sửng sốt.

      giáo Tôn hỏi Dương Chiêu: “Phụ huynh của Dương Cẩm Thiên, muốn đâu vậy?”

      Dương Chiêu : “ giáoTôn, tôi muốn đến nơi bọn chúng đánh nhau xem chút.”

      Lưu Tuệ thấy Dương Chiêu như vậy, rất vui: “ còn muốn làm gì nữa, bên căn tin tối om rồi.”

      Dương Chiêu cầm lấy túi xách, nhìn về phía Lưu Tuệ: “Mười năm trước tôi cũng từng tốt nghiệp trung học ở nơi này. Năm kia kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường Trung học Thực nghiệm, tôi cũng tới tham gia.”

      ai biết vì sao lại những lời này, chỉ có giáo Tôn hơi hiểu chút, “À, sao? Khéo quá, ngờ lại là bạn cùng trường với nhau.”

      Dương Chiêu tiếp tục: “Nếu như tôi nhớ lầm, lúc đó xung quanh vùng gần tường vây của tường Trung học Thực nghiệm đều gắn camera.”

      Mọi người trong phòng cuối cùng cũng hiểu , sắc mặt Lưu Tuệ trong nháy mắt biến đổi, tâm tình cũng có chút kích động.

      “Gì? có ý gì chứ! ? bảo chúng tôi dối sao?”

      Dương Chiêu nhìn bà ta: “Ai là kẻ dối, đến lúc đó biết.” nhìn thoáng qua Dương Cẩm Thiên: “ thôi.”

      Dương Cẩm Thiên mạnh mẽ gật đầu cái, “Vâng.”

      Cả tối Dương Cẩm Thiên đều lo lắng. Hình ảnh Dương Chiêu ngày hôm qua ngủ say bên cạnh bài kiểm tra luôn lên trong đầu cậu, vì vậy khi Lưu Nguyên đến tìm cậu cậu đồng ý, nên mới đánh nhau.

      Cậu rất sợ Dương Chiêu giận cậu, nhưng Dương Chiêu hình như hề trách gì cậu.

      Vừa rồi, trong phòng chỉ có cậu và chị, thực là vô cùng bất lợi. Cậu nghe người phụ nữ kia về Dương Chiêu, trong lòng hận thể xông lên tát bà ta mấy cái. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tin tưởng trong đáy mắt Dương Chiêu, cậu cảm thấy trong lòng trào ra niềm hưng phấn.

      Dương Cẩm Thiên dẫn Dương Chiêu trước.

      Lưu Tuệ cúi đầu khẽ với Lưu Nguyên: “Nguyên Tử, con đừng sợ, mẹ chắc chắn khiến nó bị phạt.”

      Lưu Nguyên gật đầu, Chu Gia và cậu ta nhìn nhau, nháy nháy mắt rất vui vẻ.

      Lưu Nguyên sau cùng, lúc ra ngoài mọi người nhanh chóng xuống lầu. Cậu ta được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khẽ.

      “Cậu nhóc…”

      Lưu Nguyên sửng sốt quay đầu, thấy ở chỗ rẽ của hành lang có người đứng dựa vào tường.

      Trong tay Trần Minh Sinh cầm điếu thuốc, biết ở đây là trường học, vì vậy cũng đốt thuốc. cầm điếu thuốc trong tay xoay tới xoay lui.

      Lưu Nguyên nhận ra , cái chân kia của thực quá nổi bật.

      Lưu Nguyên nhíu mày, “Là ?”

      Trần Minh Sinh nheo mắt, Lưu Nguyên nhìn cặp mắt đen nhánh kia, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.

      là ai, có chuyện gì?”

      có gì.” Trần Minh Sinh vê điếu thuốc trong tay, khẽ :

      “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu việc.”



      Hết chương 23
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 24:

      Edit: Ong MD



      Chỗ Dương Cẩm Thiên đánh nhau đúng là có camera theo dõi.

      Dương Chiêu hỏi giáo Tôn: “Chúng ta có thể đến phòng bảo vệ ?”

      Chu Tuệ: “Giờ là mấy giờ rồi, muốn chúng tôi theo đến đó làm gì?”

      Dương Chiêu nhìn bà ta: “Chị muốn có thể chờ tôi ở phòng họp lúc nãy.”

      Chu Tuệ trừng mắt, có vẻ sắp nổi cáu, giáo Tôn vội vàng bước lên: “Thế này Dương, trước đây mọi người chưa gặp phải tình huống này, cũng chưa có ai từng đến phòng bảo vệ kiểm tra băng ghi hình. Hay là trước tiên chúng ta cứ bình tĩnh chuyện, giữ hòa khí và tìm cách giải quyết nhé.”

      “Tìm cách nào giải quyết?” Chu Tuệ nhìn giáo Tôn: “Diễm Hoa, cũng thấy mặt Lưu Nguyên bị đánh sưng vù lên kìa, chuyện nghiêm trọng thế này nhất định phải xử lý nghiêm!”

      Bà ta lại nhìn Dương Chiêu: “ phải tôi đạo lý với , là người lớn mà chẳng có tâm hối lỗi gì cả!”

      Dương Chiêu nhìn Chu Tuệ trừng to mắt như đèn lồng, thản nhiên : “Thứ nhất, tôi muốn xem băng ghi hình là muốn xác định ai ra tay đánh người trước. Nếu là Tiểu Thiên, tôi làm như bà cầu. Nếu phải, vậy mời bà làm theo chút cầu của tôi. Thứ hai, tôi nghĩ bà nhận thức hơi sai lầm…”

      Dương Chiêu lướt về phía Dương Cẩm Thiên, tiếp:

      “Bị thương do đánh nhau phải được quyết định bởi thứ tự ra tay.”

      Giọng Dương Chiêu rất bình thản, Chu Tuệ nghe hồi mới hiểu, tức giận đến trợn trắng mắt.

      !” Chu Tuệ chỉ Dương Chiêu, rồi lại chỉ Dương Cẩm Thiên, nhưng chẳng thốt được lời nào. Cuối cùng, bà ta day day huyệt thái dương, run run gọi giáo Tôn.

      “Diễm Hoa, Diễm Hoa, mau giúp tôi mấy câu, tôi làm việc bao nhiêu năm ở trường trung học này, chưa từng gặp loại phụ huynh biết liêm sỉ như này bao giờ!”

      Dương Cẩm Thiên vốn buồn bực, kết quả là nghe Dương Chiêu xong, lại nhìn bộ dạng tức nên lời của Chu Tuệ, suýt chút nữa cười phá lên.

      Cậu biết chị cậu luôn có cách xử lý mọi việc rất độc đáo, nhưng cậu ngờ lại dùng cách này khiến đối phương tức giận đến tím tái. Cậu lén nhìn Dương Chiêu, chị cậu vẫn bình thản chút biến hóa.

      Ngay sau đó, Lưu Nguyên đến.

      Vừa rồi mọi người mãi lo tranh cãi, hề để ý là thiếu người. Lưu Nguyên vừa đến, Chu Tuệ lập tức bước qua kéo cánh tay Lưu Nguyên: “Nguyên Tử, con , có phải nó đánh con ? Mẹ làm chủ cho con, mẹ để kẻ khác bắt nạt con đâu !”

      Lưu Nguyên cúi đầu, Chu Tuệ hỏi mấy lần, cậu ta mới lí nhí: “… Mẹ, là bọn con đánh nó trước.”

      Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người bao gồm cả Dương Chiêu đều sững sờ.

      Chu Tuệ như là nghe : “Con gì vậy Nguyên Tử? Ai ra tay trước?”

      Lưu Nguyên như mất kiên nhẫn, hất tay Chu Tuệ ra: “Con đánh trước! Con đánh nó trước! Mẹ nghe à ——?”

      Chu Tuệ bị con trai hất tay ra, khựng người lại, sau đó dậm chân thình thịch dưới đèn đường.

      “Sao tôi lại đẻ ra đứa con thế này chứ ——!”

      giáo Tôn cũng xem nổi trò khôi hài nữa này, bước lại nghiêm túc hỏi Lưu Nguyên: “Lưu Nguyên, hỏi em lần nữa, là em đánh bạn trước phải ?”

      Người nhà họ Chu đứng bên cạnh nhìn Lưu Nguyên chằm chằm, nhưng cậu ta như thấy gì, chỉ gật đầu: “Đúng, là con đánh trước.”

      giáo Tôn gật đầu: “Mọi chuyện vốn là như thế, Chu Tuệ…” giáo Tôn gọi Chu Tuệ, bà ta quay lại trừng mắt với giáo Tôn: “Diễm Hoa, Nguyên Tử nhà tôi ràng bị đánh bầm dập như vậy, cho dù là vì phòng vệ cũng đánh người khác đến mức này chứ?”

      giáo Tôn cảm thấy rất phiền lòng, Chu Tuệ vốn phải giáo viên trong trường, chỉ làm ở phòng giáo vụ. Mấy năm trước, chồng bà ta chết vì tai nạn giao thông nên đồng cũng ít nhiều chiếu cố bà ta.

      Nhưng Chu Tuệ nổi tiếng vì tính tình tốt, nhất là đối với con trai, bà ta cưng chiều bao che quá mức, để người khác năng gì, chỉ cần động đến là bà ta lăn ra khóc, kêu gào con bà ta đáng thương thế nào, số bà ta khổ ra sao…

      “Mẹ đừng nữa!” Lưu Nguyên cau mày nhìn Chu Tuệ, “Con còn dùng dao uy hiếp nó! Còn đòi tiền của nó! Tóm lại là tại con ——!”

      Chu Tuệ nhìn Lưu Nguyên như thể tin nổi, “Nguyên Tử, con gì vậy?”

      Lưu Nguyên đạp lên tảng đá, đáp lại: “Con vậy mà mẹ còn nghe à?”

      Dương Chiêu nheo mắt: “Cậu dùng dao uy hiếp Dương Cẩm Thiên?”

      Lưu Nguyên quay đầu lại. Tối hôm đó Dương Chiêu cũng có mặt… Cậu ta lập tức rụt đầu, ừ đại tiếng.

      Dương Chiêu : “Vậy xin lỗi.” Dương rút điện thoại trong túi ra.

      Mọi người nhìn động tác của đều sửng sốt. giáo Tôn tỉnh táo lại sớm nhất, vội vàng kéo Dương Chiêu: “ Dương Chiêu, muốn làm gì vậy?”

      Dương Chiêu nhìn Tôn, thản nhiên : “Báo cảnh sát.”

      Chu Tuệ vừa nghe xong hoảng hồn.

      bảo cảnh sát làm gì? Mấy đứa trẻ đánh nhau có gì đáng phải báo cảnh sát chứ?”

      Dương Chiêu thản nhiên: “Đáng hay là chuyện của tôi.”

      Dương Chiêu nhìn Chu Tuệ, chiếc điện thoại quay mấy vòng giữa ngón tay mảnh khảnh của .

      Chu Tuệ đành phải cúi đầu năn nỉ: “Lưu Nguyên còn , hiểu chuyện, tha cho nó lần được ?”

      Dương Chiêu gì, chiếc điện thoại lại quay thêm vòng.

      Hốc mắt Chu Tuệ đỏ ửng, biết là đau khổ hay tức giận.

      “Tiểu Nguyên, con mau tới đây!” Bà ta kéo áo Lưu Nguyên: “Con mau con dùng dao . A! Sao con lại hư thế này!”

      “Mẹ đừng động vào con!” Lưu Nguyên lại hất tay Chu Tuệ ra, thọc hai tay vào túi nhích sang bên.

      Lúc này, Chu Tuệ bất chấp mọi chuyện, khóc òa lên.

      Mẹ con nhà họ Chu vội vàng chạy lại an ủi bà ta.

      Dương Cẩm Thiên đến bên cạnh, thầm với Dương Chiêu mấy câu. Dương Chiêu nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên vẫn sợ Dương Chiêu, lập tức cúi đầu.

      Hôm đó, hai bên chuyện đến hơn mười giờ mới chấm dứt, cuối cùng Dương Chiêu cũng báo cảnh sát, thậm chí còn bồi thường cho Chu Tuệ hai ngàn tệ.

      Lúc ra ngoài, Dương Chiêu với Dương Cẩm Thiên: “Chị truy cứu là vì muốn hồ sơ của em có vết đen, em sắp thi đại học, vết đen này theo em cả đời.”

      “Vậy vì sao chúng ta lại đưa tiền cho họ?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

      Dương Chiêu chỉ : “Vì em đánh người ta bị thương.”

      Dương Cẩm Thiên gì.

      Dương Chiêu bỗng nhiên dừng bước, Dương Cẩm Thiên vội vàng dừng theo, Dương Chiêu nghiêng đầu với cậu: “Nhưng Tiểu Thiên này, em phải nhớ nếu sau này còn gặp chuyện tương tự phải đặt an toàn bản thân lên đầu.”

      Dương Cẩm Thiên đeo cặp sách, gật đầu.

      Cậu phía sau Dương Chiêu, lúc sắp ra khỏi lớp học, bỗng nhiên : “Chị, em học hành đàng hoàng.”

      Dương Chiêu chỉ thản nhiên đáp lại chữ: “Tốt.”

      Tan học lâu nên ngoài cổng trường còn ai. Dương Cẩm Thiên chỉ thoáng nhìn thấy Trần Minh Sinh đứng hút thuốc bên cạnh xe của Dương Chiêu.

      Cậu chợt cau mày.

      Dương Chiêu qua, hỏi Trần Minh Sinh: “ đợi lâu ?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, “ lâu.”

      Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, lên xe .”

      Dương Cẩm Thiên ngồi vào ghế sau, Dương Chiêu lại với Trần Minh Sinh: “Em đưa về trước.”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ cần đâu, em đưa em trai về , xe bus về được rồi.”

      Dương Chiêu: “Trễ thế này còn xe bus sao?”

      Trần Minh Sinh: “Còn hai chuyến nữa.”

      Dương Chiêu khẽ cúi đầu, gì.

      Dương Cẩm Thiên ngồi trong xe, bóng dáng Dương Chiêu và Trần Minh Sinh vô cùng ràng bên ngoài cửa xe.

      “Ngày mai, ” Dương Chiêu , “Ngày mai, tan tầm gọi điện cho em nhé.”

      Trần Minh Sinh: “Được.”

      Dương Chiêu giương mắt, thoáng nhìn Trần Minh Sinh, xong lại cúi đầu. Trần Minh Sinh cười cười, chống nạng đến bên cạnh Dương Chiêu, thầm bên tai : “Tối mai, đến nhà .”

      Giọng điệu kia bình thản lại ngả ngớn, khiến tai Dương Chiêu nhột nhột, chịu được lại muốn bật cười. đẩy Trần Minh Sinh ra, khẽ cười rồi kéo cửa xe.

      Trần Minh Sinh nghe trả lời, cũng bận tâm, chống nạng lùi ra sau mấy bước, nhìn Dương Chiêu lái xe rời .

      đường trở về, trong xe vẫn im lặng.

      Hơn nửa giờ sau, Dương Cẩm Thiên đột nhiên hỏi câu: “Chị, sao tay lái xe kia lại tìm chị?”

      Dương Chiêu trả lời cậu: “ ấy tên Trần Minh Sinh.”

      Dương Cẩm Thiên lại hỏi: “ ta tìm chị làm gì?”

      Dương Chiêu chỉ : “Chuyện này liên quan đến em.”

      Dương Cẩm Thiên nhếch môi nhưng lại cúi đầu câu nào.

      Dương Chiêu nhìn cậu : “Hôm nay có mang bài kiểm tra về ?”

      Dương Cẩm Thiên gật đầu: “Có ạ.”

      Dương Chiêu ừ tiếng, hỏi gì nữa.

      lát sau, xe chạy đến khu Hoa Khải Kim, Dương Chiêu lại cổng quẹt thẻ, Dương Cẩm Thiên lại : “Chị đừng qua lại với ta.”

      Dương Chiêu trả lời cậu, chỉ ngừng xe rồi : “ thôi.”

      Dương Cẩm Thiên đeo cặp theo sau Dương Chiêu.

      Vào phòng, cậu với Dương Chiêu: “Chị, em đói.”

      Dương Chiêu vừa cởi áo khoác ra lại mặc vào: “Muốn ăn gì, chị mua cho em.”

      Dương Cẩm Thiên : “Nấu chút được rồi, món sườn xào chua ngọt lần trước đó.”

      “…” Dương Chiêu ngừng lại lúc, sau đó : “Chưa mua sườn, nếu em muốn ăn sườn xào chua ngọt, chị kêu đồ ăn ngoài nhé.”

      “Vậy thôi khỏi.” Dương Cẩm Thiên vào toilet rồi ra ngay, cậu lôi hết sách vở chất đống trong cặp ra.

      Dương Chiêu bước qua: “Đưa bài kiểm tra hôm nay của em cho chị.”

      Dương Cẩm Thiên đưa cho Dương Chiêu mấy tờ, Dương Chiêu : “Em tắm rửa rồi ngủ sớm .” xong, cầm bài thi về thư phòng, Dương Cẩm Thiên nhìn theo bóng dáng : “Chị cũng ngủ sớm chút nhé.”

      Dương Chiêu dừng chân trước cửa thư phòng, quay đầu nhìn lại, Dương Cẩm Thiên đeo cặp nhìn . gật gật đầu: “Ừ.”

      Hôm đó, Dương Chiêu sửa bài rất nhanh, lúc sửa xong nhìn đồng hồ, mười hai rưỡi.

      Dương Chiêu cầm điện thoại, nhắn tin cho Trần Minh Sinh.

      【 Trần Minh Sinh, em là Dương Chiêu. 】

      Tin nhắn trả lời rất nhanh.

      【 Ừ. 】

      ngủ chưa? 】

      【 Em nghĩ coi? 】

      Dương Chiêu mỉm cười, nằm lên giường gọi điện.

      “A lô .” Giọng Trần Minh Sinh nhàng, có chút lười biếng.

      Dương Chiêu hỏi: “ ngủ hay chưa?”

      Trần Minh Sinh đáp lại: “Vẫn chưa, còn em?”

      Dương Chiêu: “Ngày nay em ngủ hơi nhiều, nên giờ chưa ngủ được.”

      Trần Minh Sinh: “ cũng ngủ được.”

      Dương Chiêu xoay người: “Ngày mai, làm ngày hay đêm?”

      Trần Minh Sinh: “Làm ngày.”

      Dương Chiêu: “Vậy nghỉ ngơi sớm , em cúp máy đây.”

      “Dương Chiêu.”

      “Hửm?”

      Trần Minh Sinh: “Lúc về nhà, có mấy người bạn gọi điện, có thể tối mai họ tới nhà .”

      Dương Chiêu sửng sốt: “Bạn?”

      Trần Minh Sinh: “Chắc là bọn họ muốn tới đánh bài.”

      Dương Chiêu hỏi: “Vậy em thể đến sao?”

      Trần Minh Sinh dừng chút rồi tiếp: “Có thể hơi ồn ào.”

      Dương Chiêu: “ sao.”

      Trần Minh Sinh hỏi : “Em cứ đến , em muốn ăn gì, tối mai ở nhà nấu cơm.”

      Dương Chiêu thoải mái: “Sườn xào chua ngọt.”

      Trần Minh Sinh cười vui vẻ: “Được.”

      Dương Chiêu: “Vậy ngày mai gặp nhé.”

      “Ngày mai gặp.”



      Hết chương 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :