1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15:


      Edit: Như Bình



      Beta: Vô Phương



      Hôm đó, Dương Chiêu trò chuyện với Trần Minh Sinh rất lâu.



      Dương Chiêu đưa chiếc bát gốm cho Trần Minh Sinh xem rồi hỏi chiếc bát có đẹp , Trần Minh Sinh nhìn lúc, sau đó lắc đầu đáp: “ đẹp.”



      Dương Chiêu: “Sao đẹp chứ.”



      Trần Minh Sinh: “Nó có hoa văn.”





      Dương Chiêu bật cười, đặt chiếc bát gốm vào vali khóa lại, rồi dẫn Trần Minh Sinh xem hết lượt phòng làm việc của .



      Phòng làm việc của được đặc biệt chú trọng, dù là cách sắp xếp hay là các thiết bị đều rất ngay ngắn, sạch và gọn gàng ngăn nắp. Sau khi dạo vòng, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh quay lại căn phòng dưới lầu.



      Trời nhá nhem tối.



      Trần Minh Sinh: “Cũng trễ rồi, tôi về trước đây.”



      Dương Chiêu nhìn đồng hồ: “Được, tôi đưa về.”



      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ cần đâu.”



      Dứt lời, vươn tay xách cái chân giả dựng bên cạnh bàn lên. Dương Chiêu tiễn ra tới thang máy, Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu : “Tới đây được rồi.”



      Dương Chiêu gật đầu.



      Trần Minh Sinh đứng bên cạnh , Dương Chiêu nhìn xuống mặt đất, ánh đèn hành lang chiếu xuống kéo dài cái bóng của , cất lời: “Trần Minh Sinh, lần sau tôi đến tìm .”



      tiếng đinh vang lên, đúng lúc đó thang máy dừng lại, Trần Minh Sinh chống nạng bước vào trong, khi xoay người lại chợt thấy Dương Chiêu nhìn theo .



      Trần Minh Sinh khẽ cười, cửa thang máy đóng lại trước mặt hai người.



      trả lời .



      Bước xuống lầu, Trần Minh Sinh đẩy cửa cổng ra, bước từng bước tới bên chiếc taxi của mình. mở cửa xe ra, bỏ cái chân giả vào hàng ghế sau rồi quay lại ghế lái. Lúc khởi động ô tô, trông thấy chiếc xe chạy tới đây.



      Trần Minh Sinh lái xe chếch qua chút, nhường đường cho chiếc xe sau chạy lên, nhưng chiếc xe ở đằng sau cũng vượt lên mà dừng lại bên cánh cổng.



      Trần Minh Sinh lái xe rời , trước khi lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu.



      người đàn ông mặc vest thẳng thớm bước xuống khỏi chiếc Porsche xám bạc đó.



      Khi Dương Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, cứ tưởng là Trần Minh Sinh quay lại.



      quên cái gì…” chỉ mới hỏi được nửa thấy người đứng ngoài cửa.



      “Tiết Miểu?” Dương Chiêu hơi kinh ngạc: “Sao lại đến đây?”



      Nhìn qua, tinh thần Tiết Miểu rất vui vẻ, đôi mắt tinh sáng lấp lánh, ta biến ra cành hoa ở trước ngực rồi tặng nó cho Dương Chiêu, cười bảo: “Ngạc nhiên ?”



      Dương Chiêu nhìn Tiết Miểu, lạnh nhạt đáp: “Lỗ mãng.”



      Tiết Miểu dựa vào cạnh cửa, cúi đầu nhìn Dương Chiêu : “ mời vào sao?”



      Dương Chiêu mặc kệ ta, xoay người bước vào trong nhà, Tiết Miểu theo sau .



      Dương Chiêu lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, Tiết Miểu nhìn chai nước, nhăn mặt: “Tiểu Chiêu à, đường xa vất vả đến đây, em nỡ lòng nào tiếp đãi vậy chứ, em nhẫn tâm quá.”



      Dương Chiêu hỏi: “Lần này muốn ở lại bao lâu?”



      Tiết Miểu ngồi xuống sô pha, nới lỏng cổ áo đáp: “Em cho ở lại bao lâu?”



      Dương Chiêu: “Món đó chỉnh lại đôi chút là xong rồi, phải chờ lâu đâu, mai có thể mang nó .”



      Tiết Miểu nghiêng đầu: “Nghe , dường như câu của em có ý ‘Lấy được đồ rồi mau ’ có phải ?”



      Dương Chiêu trả lời: “Đại khái thế.”



      Tiết Miểu ngửa người nằm lên sô pha, thở dài: “Tàn nhẫn quá .”



      Dương Chiêu ngồi đối diện , lời nào.



      Tiết Miểu nằm lát vẫn chưa có ý đứng dậy, Dương Chiêu đứng lên đến bên cạnh ta.



      muốn ngủ à? Nếu muốn ngủ vào trong…”



      Dương Chiêu được phân nửa, Tiết Miễu bỗng vươn tay bắt lấy cánh tay . ta kéo cái, vì Dương Chiêu đề phòng nên ngã thẳng lên người Tiết Miểu.



      Dương Chiêu kéo kéo ta, nhưng hề giãy giụa.



      “Tiết Miểu, buông ra.” Dương Chiêu .



      Tiết Miểu cúi đầu, Dương Chiêu có thể cảm nhận được tóc mình vì bị Tiết Miểu áp chặt mà hơi căng đau.



      “Tiết Miểu.” Lúc Dương Chiêu lại lên tiếng, ngữ khí của mang theo ý cảnh cáo.



      Tiết Miểu giọng: “Tiểu Chiêu, lại cãi nhau với ấy.”



      Dương Chiêu thản nhiên hít hơi sâu, : “Buông tay ra.”



      Tiết Miểu nhàng buông tay Dương Chiêu ra, Dương Chiêu đứng dậy, lấy bao thuốc bàn đốt điếu.



      Tiết Miểu nhíu mày nhìn : “Phụ nữ nên hút thuốc.”



      Dương Chiêu thèm nhìn ta, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đáp: “ là đàn ông cũng đâu có bỏ thuốc.”



      Tiết Miểu: “ lo cho sức khỏe của em thôi.”



      Dương Chiêu khẽ cười, ngồi vào sô pha phía đối diện.



      Tiết Miểu lẳng lặng nhìn gương mặt Dương Chiêu qua màn sương khói mông lung, mờ ảo.



      lát sau, Dương Chiêu búng tàn thuốc vào chiếc gạt tàn bàn, lãnh đạm : “ nhìn gì chứ?”



      Tiết Miểu lắc đầu, ánh mắt ta lướt qua quyển sách đặt bàn trà. Tiết Miểu cầm quyển sách lên nhìn lượt, đó là quyển sách lịch sử, ta lật vài trang, vừa vặn bắt gặp câu lập tức thuận miệng đọc lớn.



      “Lịch sử là thứ vô hình, tựa như linh hồn của con người, phân nửa là , phân nửa là giả, nửa sống trong mộng ảo, nửa bén rễ trong thực…”



      Dương Chiêu nghe câu đó chậm rãi nheo mắt lại.



      “Đúng vậy.” Tiết Miểu đóng quyển sách lại, cười : “ nửa là , nửa là mơ.”



      Dương Chiêu nâng mắt lên, trong khoảnh khắc đó nụ cười của Tiết Miểu cực kỳ cuốn hút. đột nhiên nghĩ tới chuyện.



      Khát vọng của con người… ước ao của phụ nữ có phải cũng chia thành hai nửa hay .



      người chín chắn, đẹp trai, hài hước, giàu có… như Tiết Miểu là mẫu đàn ông mà hầu hết phụ nữ đều ao ước.



      Cảm nhận mùi hương thuốc lá đậm đà tràn ngập trong đáy lòng khiến chợt nhớ tới người.



      “Tiểu Chiêu…”



      Đến lúc Dương Chiêu hoàn hồn lại, trông thấy Tiết Miểu yên lặng nhìn , ta giọng cất lời: “Vừa nãy em nghĩ gì đấy…”



      Điếu thuốc cháy hết, Dương Chiêu dụi tắt tàn thuốc.



      gì cả.”



      Tiết Miểu nhìn Dương Chiêu : “ cãi nhau với vợ.”



      Dương Chiêu: “Lúc nãy câu này rồi.”



      Tiết Miểu: “Tiểu Chiêu, muốn nhẫn nhịn nữa.”



      Dương Chiêu lên tiếng: “Nhịn hay đó là chuyện của .”



      Tiết Miễu bất chợt nở nụ cười, ta xoa xoa thái dương: “Được, được rồi, đó đều là chuyện riêng của .”



      Dương Chiêu đứng lên, đáp: “Lúc lấy được đồ cũng là lúc em bắt đầu kỳ nghỉ. Trước đây chúng ta bàn xong việc này rồi.”



      Dương Chiêu nhắc tới kỳ nghỉ khiến tất cả vẻ đau thương khuôn mặt Tiết Miểu biến mất tăm, ta đột ngột đứng dậy.



      “Bây giờ em muốn nghỉ?”



      Dương Chiêu : “Đúng vậy.”



      Tiết Miểu vươn ba ngón tay ra, bảo: “Qua mùa thu mới nghỉ có được , tăng thêm cho em ba phần tiền thưởng.”



      Dương Chiêu lắc đầu: “, chúng ta bàn xong hết rồi.”



      “Nè, Tiểu Chiêu…” Tiết Miểu thở dài hơi.



      Dương Chiêu nhíu mày: “Lúc trước chúng ta thỏa thuận xong, lần này cần bàn cãi gì nữa, em muốn nghỉ ngơi hai tháng.”



      Tiết Miểu đáp: “Vì em trai của em sao?”



      Dương Chiêu cúi đầu, lời nào.



      Tiết Miểu nhìn , ta xòe bàn tay mình ra, khẩn khoản: “Tiểu Chiêu, giám sát quá mức đứa trẻ hẳn là chuyện tốt đâu.”



      “Đó là chuyện riêng của nhà em, cần phải xen vào.” Dương Chiêu dứt lời, khẽ nhướng mày lên, ngữ điệu lạnh nhạt: “Em nghĩ lúc này ốc còn mang nổi mình ốc nữa là.”



      Tiết Miểu mãi vẫn có kết quả, cuối cùng đành thất vọng bỏ tắm.



      Dương Chiêu để Tiết Miểu nghỉ ngơi trong phòng khách, quay về phòng ngủ.



      nằm giường, hồi tưởng lại chuyện diễn ra ngày hôm nay. Gương mặt Trần Minh Sinh bất tri bất giác tràn ngập đầu óc , Dương Chiêu lấy di động ra, tìm số điện thoại của .



      ngẫm nghĩ, soạn tin nhắn cho .



      “Trần Minh Sinh, tôi là Dương Chiêu.”



      Gửi tin nhắn , Dương Chiêu đặt di động ngay bên gối. lát sau di động rung lên, Dương Chiêu vội xoay người cầm di động lên, màn hình lên chữ: “Có tin nhắn chưa đọc.”



      Dương Chiêu mở tin ra, bên trong có hai chữ.



      “Tôi biết.”



      nhìn hai chữ này, bất giác tưởng tưởng ra ngữ điệu Trần Minh Sinh khi câu này.



      Có lẽ giọng rất và hơi trầm.



      Cũng có lẽ, Dương Chiêu nghĩ… hay có thể đó là ngữ điệu nhàng xen chút trêu cợt vẫn thường dùng.



      Đó là cảm giác rất diệu kỳ, Dương Chiêu cầm di động nhìn hai chữ vô cùng đơn giản kia. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, cũng biết nên mô tả cảm giác của mình thế nào nữa.



      Giống như nỗi chờ mong của cuối cùng cũng được đền đáp.



      Hôm sau, Tiết Miểu cầm chiếc bát gốm rời , trước khi ta đưa cho Dương Chiêu hộp quà.



      Dương Chiêu cầm chiếc hộp, hỏi ta: “Đây là gì vậy?”



      Tiết Miểu cười đáp: “Tặng em đó.”



      Sau khi Tiết Miểu rời khỏi, Dương Chiêu mở hộp ra.



      Bên trong là bộ trang sức ngọc bích gồm: vòng cổ, khuyên tai, vòng tay và nhẫn. Dương Chiêu ước đoán giá trị của bộ trang sức, cuối cùng bỏ chúng vào trong két sắt khóa kỹ lại.



      Buổi tối, đến trường đón Dương Cẩm Thiên.



      Dương Cẩm Thiên bình thường trọ ở trường, nhưng sau khi bàn bạc với chủ nhiệm lớp của cậu tạm thời buổi tối đón cậu về nhà.



      Giờ tự học của học sinh cuối cấp khá trễ, phải đến khoảng chín giờ rưỡi mới tan, hơn nữa nhà của Dương Chiêu cách trường học thực nghiệm khá xa. Nên lúc Dương Chiêu chở Dương Cẩm Thiên về nhà cũng sắp mười giờ.



      “Em đưa bài kiểm tra trắc nghiệm cho chị, em tắm rồi nghỉ ngơi .” Dương Chiêu với Dương Cẩm Thiên.”



      “Em đem bài kiểm tra về.” Dương Cẩm Thiên đáp.



      “Tiểu Thiên.” Dương Chiêu đứng giữa phòng khách, còn chưa kịp cởi áo khoác, ngước mắt nhìn Dương Cẩm Thiên: “Đừng gạt chị, đưa bài kiểm tra cho chị, em rửa mặt rồi ngủ .”



      Dương Cẩm Thiên cúi đầu hơi nhíu mày, ném cặp xuống ghế sô pha rồi cứ thế thẳng vào toilet.



      Dương Chiêu mở cặp Dương Cẩm Thiên lấy bài kiểm tra ra, đặt xấp bài kiểm tra lên chiếc bàn trong thư phòng rồi mới vào bếp hâm nóng sữa.



      Đến khi Dương Cẩm Thiên tắm xong bước ra, Dương Chiêu đổ sữa nóng vào trong ly.



      “Tiểu Thiên, em uống hết cái này .”



      Dương Cẩm Thiên nhìn nhìn ly sữa rồi bỏ .



      “Em uống sữa.”



      Dương Chiêu : “Uống sữa ngủ ngon hơn.”



      Dương Cẩm Thiên mất kiên nhẫn: “Em lớn vậy rồi còn uống sữa gì nữa, muốn uống chị uống .”



      Dương Chiêu còn cách nào đành đặt ly xuống.



      Dương Cẩm Thiên ngồi lau tóc sô pha, với Dương Chiêu: “Em đói quá.”



      Dương Chiêu: “Gì cơ?”



      Dương Cẩm Thiên: “Em đói, có gì ăn ?”



      Dương Chiêu đứng dậy đáp: “Để chị gọi người ta giao đồ ăn tới, em muốn ăn gì?”



      Dương Cẩm Thiên nhíu mày: “Bây giờ là mấy giờ rồi còn gọi được đồ ăn, chị làm sơ sơ cái gì cho em , tô mỳ cũng được.”



      Dương Chiêu ngơ ngác.



      “Em chưa ăn tối hả?”



      Dương Cẩm Thiên: “Ăn rồi, lúc năm giờ.”



      Dương Chiêu xem đồng hồ, cũng qua sáu tiếng, khó trách Dương Cẩm Thiên lại thấy đói. lấy chìa khóa : “Để chị mua đồ ăn cho em, em chờ chút.”



      cần đâu.” Dương Cẩm Thiên còn chưa dứt lời Dương Chiêu ra ngoài mất.



      Ở gần nhà có hai cửa hàng tiện lợi mở suốt hai mươi bốn giờ, Dương Chiêu mua phần cơm cà ri nóng hổi trong của hàng rồi mang về nhà.



      Đến lúc về tới nhà, Dương Cẩm Thiên ngủ mất rồi.



      Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên nằm lăn giường, rồi đưa mắt nhìn món cà ri sắp nguội, đứng lúc lâu, cuối cùng vứt đồ ăn vào thùng rác.



      Dương Chiêu bước vào phòng sách, phân loại từng bài kiểm tra theo từng môn học, sau đó chăm chú xem từng môn .



      Lúc thấy mệt, Dương Chiêu cầm di động bàn lên, đầu óc hơi rối loạn nên biết mình làm gì. Cho đến khi hoàn hồn lại số điện thoại Trần Minh Sinh màn hình di động.



      gửi tin nhắn.



      “Trần Minh Sinh.”



      lâu sau, nhận được tin trả lời.



      “Ừ.”



      Dương Chiêu ngẫm nghĩ, tiếp tục nhắn



      biết nấu ăn ?”



      Lần này tin nhắn tới lâu hơn chút.



      “Biết, nhưng có chuyện gì vậy?”



      Dương Chiêu lại gửi thêm tin.



      có thể dạy tôi được ?”
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16:


      Edit: Rabbitlyn



      Beta: Vô Phương


      có thể dạy tôi ?”



      Dương Chiêu đặt điện thoại xuống chiếc bàn trước mặt, cầm bài kiểm tra của Dương Cẩm Thiên lên xem. Qua lúc, ngẩng đầu, điện thoại di động có chút động tĩnh nào, nghĩ rằng Trần Minh Sinh từ chối .



      Dương Chiêu bỏ bút xuống, uống ngụm nước rồi tiếp tục xem bài thi.



      Ngay lúc định để điện thoại sang bên nó lại rung lên. nghĩ chỉ là SMS, nhưng phát điện thoại vẫn tiếp tục rung.





      Là cuộc gọi đến.



      Dương Chiêu cầm điện thoại lên, nhìn màn hình ra ba chữ “Trần Minh Sinh”, từ từ ấn nút nghe.



      “A lô?”



      “Là tôi.”



      “Tôi biết.”



      Trần Minh Sinh dừng chút mới : “ vừa muốn học nấu ăn?”



      Dương Chiêu trả lời: “Vâng.”



      Trần Minh Sinh: “ học nấu ăn để làm gì?”



      Dương Chiêu : “Tôi đón em trai về nhà ở, muốn nấu cơm tối cho thằng bé ăn.”



      Bên kia điện thoại Trần Minh Sinh khẽ cười: “Gọi đồ ăn bên ngoài được sao?”



      “Thằng bé thích đồ ăn bên ngoài, hơn nữa…” Dương Chiêu ngừng chút rồi tiếp, “Hơn nữa, tôi muốn tự tay nấu ăn cho thằng bé. có thể dạy tôi được ?”



      Dương Chiêu xong, nghe thấy đầu bên kia có tiếng tách giống như là tiếng bật lửa, hình như Trần Minh Sinh châm thuốc hút.



      “Trong nhà có ai biết nấu ăn à, sao lại muốn nhờ tôi dạy vậy?”



      Dương Chiêu: “Tôi muốn học với .”



      Trần Minh Sinh im lặng, Dương Chiêu tiếp tục : “Tôi có thể trả học phí cho .”



      Trần Minh Sinh : “Học phí bao nhiêu nhỉ?”



      Dương Chiêu suy nghĩ nghiêm túc lúc: “Hai trăm tệ món nghĩ sao?”



      Trần Minh Sinh thể tiếp tục nhịn được nữa, khẽ cười ra tiếng. Dương Chiêu nghe vậy cúi đầu xuống, tiếng cười ngắn ngủi, nhưng khuôn mặt dán sát vào điện thoại của như càng nóng hơn.



      “Trần Minh Sinh, đừng cười nữa.”



      Trần Minh Sinh hút hơi thuốc, “Được, cười nữa.”



      “Vậy đồng ý rồi sao?”



      Trần Minh Sinh thản nhiên : “Đồng ý cái gì?”



      Dạy – nấu – ăn.



      Dương Chiêu vốn định ra lời, cuối cùng lại ngừng lại. cảm thấy xấu hổ kỳ lạ, hít sâu hơi nhưng vẫn khá gì hơn.



      “A lô?” Trần Minh Sinh nghe thấy Dương Chiêu trả lời, liền hỏi câu, “Đồng ý cái gì vậy?”



      Dương Chiêu tinh tường nghe ra thoải mái của Trần Minh Sinh, loại thoải mái này vô cùng tương phản với tình huống nay của . Dương Chiêu cảm thấy mình lép vế.



      đẩy ghế ra đứng lên, tới bên cửa sổ.



      Ngoài cửa sổ là bóng đêm ngập tràn, thỉnh thoảng có mấy ánh đèn từ các ngôi nhà, cho thấy có những người còn chưa ngủ.



      “Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu ôm cánh tay, lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa sổ. “Có phải chê cười tôi ? “



      Bên kia, Trần Minh Sinh chút chần chừ ừ tiếng.



      Khoảnh khắc, Dương Chiêu cảm thấy mặt mình giống như bị thiêu đốt, nóng rực.



      “Trần Minh Sinh!”



      Đầu bên kia lại là tràng cười , Trần Minh Sinh mới : “ Dương, đừng giận.”



      Dương Chiêu dịu lúc: “Gọi tôi là Dương Chiêu.”



      “Hình như chưa bao giờ quên…” Trần Minh Sinh cũng hiểu tính rồi: “Ừ, Dương Chiêu.”



      Dương Chiêu im lặng nhìn con sâu bên ngoài cửa sổ, nãy giờ vẫn cứ bò loạn xạ mép cửa kính như lạc vào mê cung.



      …” Thấy Dương Chiêu im lặng rất lâu, Trần Minh Sinh do dự hỏi, “ giận à?”



      Ánh mắt Dương Chiêu dời , Trần Minh Sinh tiếp tục : “Tôi chỉ đùa chút thôi, đừng để ý.”



      Dương Chiêu nghe , nhạy cảm nhận ra mình dần thoát khỏi vị thế bất lợi nãy giờ. đổi tay cầm điện thoại, tiếp tục im lặng.



      “Dương Chiêu?” Trần Minh Sinh gọi , “Sao gì… thực giận sao?”



      Dương Chiêu cẩn thận lắng nghe.



      Trần Minh Sinh đợi lúc vẫn chưa thấy Chiêu đáp lời, lại : “Vậy tôi cúp máy trước nhé.”



      Dương Chiêu bỗng nhiên : “Tôi giận.”



      Trần Minh Sinh nén cười, “Ừ.”



      Trong khoảnh khắc đó, Dương Chiêu biết mình rớt trở lại cái hố bất lợi to đùng kia, lần này thể bò lên được nữa rồi.



      Trần Minh Sinh hỏi tiếp: “ muốn học làm món gì?”



      Dương Chiêu suy nghĩ chút, : “Món gì cũng được, miễn là phù hợp với bọn trẻ.”



      Trần Minh Sinh : “Em trai của chính là thằng bé lần trước sao?”



      Lúc này Dương Chiêu mới nhớ tới : “Đúng vậy, chính là người bị đánh đó.”



      Trần Minh Sinh cười khẽ tiếng, : “Tôi hề động đến cậu ta.”



      Dương Chiêu cau mày: “ động đến nó? có muốn xem giấy chứng nhận chấn thương , tổn thương phần mềm, tôi hoàn toàn có thể kiện .”



      Trần Minh Sinh im lặng.



      Dương Chiêu lập tức ý thức được mình hơi nghiêm trọng, đành xuống nước: “Tôi…”



      “Tôi thực đụng đến cậu ta.” Trần Minh Sinh khẽ , “Lúc đó tôi chỉ chụp lấy cổ tay cậu ta, còn cậu ta tự giãy giụa nên mới đập vào xe.”



      Dương Chiêu rất muốn lẽ nào như vậy phải chịu trách nhiệm sao, nhưng nghĩ lại, tại nên những lời này.



      chuyện này nữa.” Dương Chiêu .



      Trần Minh Sinh ừ tiếng: “Lần sau… nếu muốn học nấu ăn cứ gọi cho tôi.”



      Dương Chiêu: “ làm vào khoảng thời gian nào?”



      Trần Minh Sinh: “Xe là của tôi nên lúc nào cũng được.”



      Dương Chiêu: “Vậy tối mai sao?”



      Trần Minh Sinh: “Ok, cụ thể là lúc nào?”



      Dương Chiêu suy nghĩ chút : “Tiểu Thiên tan học lúc chín rưỡi, tôi đón nó lúc tám giờ hơn.”



      Trần Minh Sinh : “Vậy sáu giờ nhé, tôi đến tìm .”



      Tôi đến tìm



      Bốn chữ này khiến Dương Chiêu có loại cảm xúc kỳ diệu, hiểu sao khóe miệng cong lên.



      “Được.”



      “Vậy… Tôi cúp máy trước đây.”



      “… Ok.”



      “Ngủ ngon.”



      “Ngủ ngon.”



      Dương Chiêu buông điện thoại, đứng lúc mới trở lại bên bàn học sửa bài kiểm tra.



      Sáng hôm sau, năm giờ Dương Chiêu thức dậy mua bữa sáng cho Dương Cẩm Thiên. Khi Dương Cẩm Thiên dậy thấy phòng khách dọn sẵn đồ ăn, cậu im lặng.



      Dương Chiêu: “Tiểu Thiên, ngồi xuống ăn .”



      Dương Cẩm Thiên: “Buổi sáng em ăn vào…”



      Dương Chiêu mua sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh gạo và tào phớ mặn. thấy Dương Cẩm Thiên chán nản ngồi ghế đến đũa cũng động, hỏi ngay: “Sao ăn, thích à?”



      Dương Cẩm Thiên lắc đầu, gắp chiếc bánh quẩy, bắt đầu ăn.



      Ăn xong bữa sáng, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên học.



      xe, Dương Chiêu nới với Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, mang bài kiểm tra hàng ngày ở trường về nhà nhé.”



      Dương Cẩm Thiên: “Để làm gì?”



      Dương Chiêu: “Chị muốn xem.”



      Dương Cẩm Thiên cau mày nhìn ngoài cửa sổ. Dương Chiêu liếc nhìn cậu: “Tiểu Thiên, hôm qua chị xem bài kiểm tra của em. Em có căn bản, nhưng nắm được kĩ năng và cách thức giải đề, chỉ cần học bù tiến bộ rất nhanh.”



      Môi Dương Cẩm Thiên mím chặt thành đường, Dương Chiêu tiếp tục : “Chương trình học bù của em hãy bắt đầu từ môn Toán, nền tảng Toán học của em rất—— “



      “Em đậu đại học là làm chị mất mặt sao! ?”



      Câu của Dương Chiêu bị Dương Cẩm Thiên chặn lại. Dương Cẩm Thiên quay đầu nhìn Dương Chiêu, “Em biết, nhà mình đều là những người tốt nghiệp đại học danh tiếng. Bây giờ em thế này khiến cho mọi người mất mặt đúng ! ?”



      Dương Chiêu đáp lời, khí trong xe chết lặng.



      Mãi khi đến trường học, Dương Cẩm Thiên giống như trốn chạy mở cửa xe bước nhanh xuống, Dương Chiêu mới thản nhiên mở miệng:



      “Tiểu Thiên, cuộc sống của em là do chính em làm chủ, ai cảm thấy mất mặt vì em cả.”



      Dương Cẩm Thiên đóng cửa xe rầm cái, quay đầu lại thẳng vào sân trường.



      Dương Chiêu lái xe về nhà, đọc sách lúc cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy lên giường ngủ bù.



      Kết quả ngủ thẳng đến chiều, tiếng điện thoại đánh thức dậy.



      Lúc Dương Chiêu nhận điện thoại mà vẫn còn mơ mơ màng màng.



      “… A lô?”



      ngủ sao?”



      Dương Chiêu nghe thấy tiếng của Trần Minh Sinh, ngồi dậy, “.”



      Trần Minh Sinh: “Tôi đến rồi.”



      Lúc này Dương Chiêu mới có phản ứng, nhớ ra giao hẹn tối hôm qua, nhìn qua đồng hồ thấy sáu giờ.



      Dương Chiêu hiếm khi hơi hoảng loạn.



      , đến đâu rồi?”



      Trần Minh Sinh giọng: “Ở bên dưới nhà .”



      Dương Chiêu rời giường, tới bên cửa sổ.



      Mặt trời lặn, bóng người tựa bên cạnh chiếc xe màu đỏ.



      Khoảng cách hơi xa, Dương Chiêu thấy khuôn mặt của Trần Minh Sinh, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu và chiếc áo khoác màu đen. tay cầm điện thoại, chiếc nạng đặt bên cạnh.



      Bỗng nhiên, Trần Minh Sinh dường như cảm thấy được điều gì đó, ngẩng đầu.



      Dương Chiêu nhìn khuôn mặt , thẳng tắp lọt vào tầm mắt, cũng biết mình làm sao, bỗng nhiên lùi về phía sau trốn ở trong góc phòng.



      Trong điện thoại truyền đến tiếng cười , Trần Minh Sinh hỏi: “ trốn cái gì vậy?”



      Dương Chiêu cũng thấy mình hơi kỳ cục, vội : “ cho tôi năm phút.”



      “Ok.”



      Dương Chiêu cúp điện thoại, vọt vào toilet. trong gương vừa nhìn biết là mới tỉnh ngủ, đầu bù tóc rối, ánh mắt cũng có thần thái gì.



      Dương Chiêu xoa mặt, vỗ vài cái, rửa mặt sạch, sau đó lấy chai đầu tiên ở bồn rửa tay, rồi lần lượt dùng tới những chai khác.



      Sửa sang tồi lắm, Dương Chiêu mới đến phòng quần áo thay đồ.



      Thời gian cấp bách, vốn định mặc luôn bộ quần áo thể thao, nhưng lúc thay quần áo bỗng lướt qua loạt váy ở bên cạnh.



      bỗng nhiên nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp Trần Minh Sinh.



      nhếch miệng, cuối cùng chọn chân váy lanh, kèm là chiếc áo len cánh dơi mỏng.



      Thay xong quần áo, cầm túi chạy xuống bên dưới.



      Cánh cửa tự động mở ra, bóng dáng Trần Minh Sinh xuất trước mắt.



      Vẫn là dáng vẻ đó – đứng tựa vào xe taxi cúi đầu hút thuốc. mang chân giả, chiếc nạng đặt bên cạnh. Nghe thấy tiếng động, Trần Minh Sinh ngẩng đầu.



      kẹp điếu thuốc trong tay mỉm cười với : “Mười lăm phút rồi nghen.”



      Dương Chiêu tới bên cạnh , ngừng thở hổn hển.



      Trần Minh Sinh nhìn , “ chạy bộ xuống sao?”



      Dương Chiêu: “Thang máy… Thang máy ở lầu sáu mãi thấy di chuyển, nên tôi thang bộ…”



      Hơi thở của Dương Chiêu ổn định, nhưng giọng vẫn rất nhàng.



      Trần Minh Sinh dập thuốc, “ gấp làm gì?”



      Dương Chiêu: “Tôi bị muộn.”



      “…” Trần Minh Sinh đứng thẳng dậy, chống nạng : “Tôi mua đồ ăn rồi, xem coi đủ chưa?” mở cửa xe, lấy từ ghế sau ra mấy túi nilon, Dương Chiêu nhìn chút, bên trong toàn là rau xanh.



      Dương Chiêu: “Tôi đưa lên nhà trước rồi tôi tranh thủ siêu thị, về nhanh thôi.”



      Trần Minh Sinh hỏi lại: “ siêu thị làm gì?”



      Dương Chiêu cảm thấy mình làm lỡ rất nhiều chuyện trong buổi chiều nay, cúi đầu: “ có nồi, tôi mua nồi.”



      Trần Minh Sinh: “…”



      Dương Chiêu ngẩng đầu: “ thôi, lên lầu nghỉ trước .”



      Trần Minh Sinh: “Cùng nào.”



      “Hả?”



      Trần Minh Sinh rủ mi nhìn Dương Chiêu: “Tôi cùng .”



      Cuối cùng Dương Chiêu cũng trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh, cảm thấy dung mạo của dưới ánh chiều tà có vẻ dịu dàng hơn so với ngày thường rất nhiều. từ từ gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng thôi.”







      Hết chương 16
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 17:


      Edit : Ong MD

      Beta : Vô Phương

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh siêu thị ở gần nhà, lúc vào cửa xách cái giỏ, Trần Minh Sinh liền : “Hay là lấy xe đẩy .”

      Dương Chiêu hỏi: “Dùng xe đẩy?”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Sau đó chứng minh dùng xe đẩy là đề nghị chính xác.

      Đến lúc bắt đầu mua đồ Dương Chiêu mới phát , bếp nhà thiếu rất nhiều thứ.

      Nồi, chén, muỗng đũa, thau chậu rồi đến mắm, muối, dầu ăn, tương giấm… Dương Chiêu chất đầy xe.

      “Đủ chưa?” Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh.

      Lúc đó bọn họ mua đồ gần tiếng, Trần Minh Sinh chỉ yên lặng theo sau Dương Chiêu.

      Mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, Dương Chiêu ngắm nghía hai cái chảo mà Trần Minh Sinh thấy khác gì nhau mà phải hơn mười phút mới chọn cái.

      Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh.

      “Cái nào tốt hơn?”

      Trần Minh Sinh chỉ mong mua mau mau chút, chỉ đại cái: “Cái này.”

      Dương Chiêu bình thản hỏi : “Tốt thế nào?”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Vì thế Dương Chiêu cảm thấy Trần Minh Sinh để tâm mấy đến chuyện mua sắm này, mấy món tiếp theo bắt đầu tin tưởng vào phán đoán của mình.

      Thế là Trần Minh Sinh rút kinh nghiệm lúc Dương Chiêu quay lại hỏi “Đủ chưa”, Trần Minh Sinh cố ý ra vẻ ngẫm nghĩ lúc, sau đó mới gật đầu.

      “Đủ rồi.”

      Dương Chiêu rất hưởng thụ.

      “Vậy được rồi.”

      Bọn họ mua rất nhiều, cuối cùng lúc ra khỏi siêu thị xách xếp thành bốn túi to. Trần Minh Sinh chỉ mấy cái túi: “Để tôi xách cho.”

      Dương Chiêu đưa túi, Trần Minh Sinh : “Đưa hết đây.”

      Dương Chiêu : “Nhiều thế này sao xách được.” Bởi vì Trần Minh Sinh còn chống nạng, chỉ xách được bằng tay.

      sao.” Trần Minh Sinh vươn tay, “Đưa cho tôi.”

      Dương Chiêu nghiêm túc hỏi Trần Minh Sinh: “Tôi hỏi lại, xách được ?”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Được.”

      Dương Chiêu đưa hết mấy cái túi cho .

      Tay trái Trần Minh Sinh ôm ba túi, ba ngón tay phải xách túi, ngón cái và ngón trỏ dùng để chống nạng.

      Dương Chiêu và cùng về nhà.

      Trần Minh Sinh bên cạnh , tốc độ nhanh chậm.

      Về nhà, Trần Minh Sinh xách mấy túi đồ xuống bếp, Dương Chiêu vào nhà thay quần áo. Lúc ra với Trần Minh Sinh: “Rửa tay , chúng ta nấu cơm.”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Trong bếp, Trần Minh Sinh giúp Dương Chiêu mở thùng đựng nồi cơm điện, đặt sang bên. Còn Dương Chiêu ngồi bên cạnh đọc hướng dẫn sử dụng.

      đọc rất nghiêm túc nên lúc Trần Minh Sinh xếp chén dĩa, cũng hề hay biết.

      lát sau, Dương Chiêu đọc xong hướng dẫn sử dụng, ngẩng đầu lên ——

      Trần Minh Sinh tựa vào kệ bếp đối diện, lẳng lặng nhìn .

      Khuôn mặt lộ cảm xúc, có tìm tòi, có ý cười, chỉ lẳng lặng nhìn.

      lâu như vậy nhưng có chút biểu gì khác. Có lẽ hơi mệt cũng có thể hoàn toàn , Dương Chiêu thể nào đoán được. chỉ nhìn thấy đôi mắt đen thẫm của , còn có mái tóc ngắn gọn gàng.

      thấy bên chân phải bị cụt của , ống quần xếp thành nếp kệ bếp. Các bộ phận còn lại hề ốm yếu… Trần Minh Sinh mặc cái quần dài màu xám nhạt, Dương Chiêu nhìn thân thể bị thiếu phần kia, có thể cảm nhận được nó vẫn mạnh mẽ như trước.

      Tim Dương Chiêu đập nhanh hơn.

      lại giương mắt liền thấy ánh mắt sâu của Trần Minh Sinh.

      Mặt trời lặn nhưng vẫn sót lại vài tia nắng chiều đỏ rực. Trong bếp rất im lặng, Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, ánh mắt tĩnh lặng.

      khí ảm đạm kia càng có cảm giác ràng hơn.

      Như ép Dương Chiêu thở nổi.

      【 Nếu bạn bước về vũng bùn tối tăm, bạn có thể bước tiếp về phía trước được . 】

      Dương Chiêu đứng lên, thấy ngực Trần Minh Sinh khẽ phập phồng, ánh mắt vẫn dõi theo .

      Dương Chiêu đến trước mặt , vòng tay, kiễng mũi chân, ôm Trần Minh Sinh chặt rồi hôn.

      Đôi tay dùng để phục chế tác phẩm nghệ thuật tinh xảo kia vòng quanh cổ người đàn ông này. cảm giác được da thịt dưới ngón tay, cảm nhận được xúc cảm nảy sinh từ cọ xát ở các đầu ngón tay, cảm nhận được bờ môi mềm mại.

      【Tôi tiếp tục, tiếp tục tiến về phía trước. 】 Dương Chiêu nghĩ.

      【 Bởi vì vũng bùn kia, quá bình yên, quá dịu dàng. 】

      Trần Minh Sinh ôm lấy Dương Chiêu, siết chặt vào người mình. Thân thể ấm áp khiến Dương Chiêu kìm chế nổi, thở hổn hển. Tay ấm áp mà mạnh mẽ, ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Dương Chiêu, xoa tấm lưng run run của .

      Dương Chiêu ngước mặt lên nhìn .

      Lúc mới về nhà tẩy trang, trong mắt là khuôn mặt mộc của . Lần đầu tiên Dương Chiêu nhìn gần như vậy, : “Vào phòng …”

      Dương Chiêu để Trần Minh Sinh lấy nạng, đỡ về phòng ngủ.

      Dương Chiêu bật đèn. đẩy Trần Minh Sinh lên giường, nằm người , tiếp tục hôn lên môi .

      cảm giác được thân thể Trần Minh Sinh thay đổi.

      Trần Minh Sinh bỗng nhiên giữ chặt cổ tay , giọng trầm thấp khàn khàn.

      “Em nghĩ kỹ chưa…”

      Dương Chiêu gì, tay chậm rãi luồn xuống dưới, nhàng chạm vào nơi ấy.

      Trần Minh Sinh nghiêng người đặt Dương Chiêu nằm dưới, tay chống bên cạnh Dương Chiêu.

      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, gân xanh hằn trán , ngực phập phồng, trong ánh mắt như có vô số điều muốn . Nhưng cuối cùng, chỉ câu:——

      “Dương Chiêu, em đừng đùa giỡn tôi…”

      Dương Chiêu đưa tay cởi thắt lưng của Trần Minh Sinh.

      “Nhanh , em còn phải đón Tiểu Thiên tan học.”

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, sau lúc, cuối cùng khẽ cười tiếng.

      cởi quần áo Dương Chiêu, Dương Chiêu là biết chăm sóc bản thân, cơ thể của trắng trơn mềm mại, mang theo mùi thơm tự nhiên của cơ thể. để cơ thể mình ra trước mắt Trần Minh Sinh, chút xấu hổ, e lệ.

      Dương Chiêu kéo quần Trần Minh Sinh, hơi ngẩng đầu, ghé sát lỗ tai khẽ : “Cởi ra .”

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn : “Em cởi .”

      Dương Chiêu rút thắt lưng, cởi cúc quần. Cởi được phần, dùng chân kéo xuống.

      Trần Minh Sinh tiếp tục cúi xuống hôn , Dương Chiêu căng người dính sát lấy . Dương Chiêu nghe thấy hơi thở đều đặn của Trần Minh Sinh. ôm đầu , khàn khàn hỏi: “Có ?”

      Dương Chiêu chỉ lên ngăn tủ đầu giường, Trần Minh Sinh nhoài người kéo ngăn tủ ra.

      Hơn nửa thân người lướt qua Dương Chiêu, eo vừa vặn hướng lên phía trước, trong bóng đêm Dương Chiêu nhìn thấy bên chân bị cụt kia.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nó là lúc Trần Minh Sinh bị bệnh, khi đó chân sưng tấy khủng khiếp.

      Bây giờ…

      Dương Chiêu nhàng đưa tay chạm vào.

      Trần Minh Sinh bỗng nhiên dừng lại.

      Dương Chiêu nhìn , chỉ nhìn bên chân bị cụt kia, nó ở trong tay .

      Đúng như những gì nghĩ, bên chân cụt của Trần Minh Sinh hề ốm yếu.

      Nó giống thân thể độc đáo… Dương Chiêu nghĩ rằng, bên trong nó là sức sống vô cùng mãnh liệt, nhưng lại bị giam trong phần da thịt bị cắt đứt này. Ở đó có vết sẹo dài, giống như cánh cửa đóng chặt, giam hãm tất cả mọi thứ tốt đẹp bên trong.

      Có lẽ cảm thấy nhột khi chạm vào, Trần Minh Sinh khẽ giật mình.

      Lúc chân cử động, Dương Chiêu như bị điện giật, cả người run nhè .

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn : “Em sợ sao?”

      Dương Chiêu đón lấy ánh mắt , tay khẽ vuốt ve, đôi chân thon dài quấn lấy thân thể Trần Minh Sinh.

      : “ đùa gì thế…”

      Trần Minh Sinh xé bao cao su trong tay, bọc dưới thân mình.

      hôn ngực Dương Chiêu, ngẩng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

      Dương Chiêu nhìn đồng hồ: “Bốn mươi phút nữa.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, ra hiệu biết.

      Đây là lần trải nghiệm thể nào hình dung được.

      Dương Chiêu chưa từng trải qua lần nào như vậy, tay ôm lưng Trần Minh Sinh, tay kia đặt vùng eo rắn chắc từ từ hướng xuống dưới, nhàng vuốt ve bên chân bị cụt của .

      ngừng thể nghiệm cảm xúc lặng lẽ mà mâu thuẫn này, thứ cảm xúc khiến đắm chìm dứt ra được.

      tận hưởng thân thể , tận hưởng mồ hôi của , tận hưởng linh hồn .

      như mở cho cánh cửa mà phía bên kia là vùng trời tối tăm và hiu quạnh.. có hoa tươi, có tiếng vỗ tay đón chào, có rượu ngon, càng cao lương mỹ vị.

      Nhưng phía bên đó lại có thứ gì đó chân hơn, nguyên thủy hơn.

      Vào khoảnh khắc cuối cùng, Dương Chiêu ôm chặt lấy Trần Minh Sinh.

      nghĩ tới bức tranh chân dung người phụ nữ của Modigliani, màu sắc thuần khiết, điểm thêm chút đen hình thành nên sắc màu ảm đạm, thêm vào đó màu xám tầm thường nhưng lại hình thành nên sắc thái tình cảm cho bức tranh.

      * Modigliani (1884 – 1920) là họa sĩ kiêm nhà điêu khắc người Ý, nhưng phần lớn thời gian hành nghề ở Pháp. Ông có rất nhiều tác phẩm, nhưng nổi tiếng nhất với các tác phẩm vẽ phụ nữ khỏa thân. Và chính điều đó gây nhiều tranh cãi về ông cho đến tận ngày nay.

      Ông vẽ rất nhiều tranh phụ nữ, bình thường có, khỏa thân có. Nhưng có lẽ ở đây Dương Chiêu nghĩ tới bức tranh khỏa thân, mà theo MDH có thể là bức Reclining Nude with Blue Cushion hoặc bức Red nude (1917), các bạn muốn xem có thể search google, MDH xin đưa lên.

      Kết cấu đơn giản, nét vẽ mộc mạc… Nhưng lại là bức tranh làm nổi bật sắc thái cá nhân và chủ nghĩa tình mãnh liệt.

      Trần Minh Sinh canh thời gian rất chuẩn, còn chừa đủ thời gian cho và Dương Chiêu hút điếu thuốc.

      Hai người mặc quần áo, cứ thế nằm giường.

      Bên ngoài cửa sổ, xe chạy các con đường, thỉnh thoảng lọt vào vài tiếng còi xe.

      Dương Chiêu nằm cánh tay Trần Minh Sinh, trong phòng cực kỳ im lặng.

      Dương Chiêu kẹp điếu thuốc tay, khẽ quay đầu nhìn cằm Trần Minh Sinh, hỏi : “ nghĩ gì vậy?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ có gì.”

      Dương Chiêu lại nằm quay lại.

      Mái tóc dài của dính vào người Trần Minh Sinh, khiến cảm thấy hơi mờ mịt.

      Điếu thuốc này hút lâu hơn thường lệ.

      Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn đốm lửa rực lên trong bóng đêm rồi lại vụt tắt, hết lần này đến lần khác.

      Cuối cùng thuốc cũng cháy hết.

      Dương Chiêu với Trần Minh Sinh: “Em phải đón Tiểu Thiên.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, bước xuống giường trước, vừa nhảy bằng chân, vừa nhặt quần áo lên mặc.

      Dương Chiêu ngồi ở giường nhìn : “Trần Minh Sinh.”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu: “Sao vậy?”

      Dương Chiêu bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lặng yên nhìn Trần Minh Sinh, lại hỏi : “Đồ ăn làm sao bây giờ.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      đến đây là vì Dương Chiêu nhờ dạy nấu cơm, nhưng bây giờ giống như…

      “Nấu cho em trai em về ăn phải ?”

      Dương Chiêu: “Ừ, nó ăn ở trường lúc năm giờ, về nhà gần mười giờ nên đói.”

      Trần Minh Sinh : “Nếu mua đỡ đồ ăn sẵn.”

      Dương Chiêu cúi đầu gì.

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “ em đón em trai, nấu cơm cho em.”

      Dương Chiêu ngẩng đầu: “Được ?”

      Trần Minh Sinh : “Được mà.”

      Dương Chiêu ngẫm nghĩ rồi : “Quyết định vậy nha.”

      Trần Minh Sinh : “Khóa cửa như thế nào?”

      Dương Chiêu vào toilet, vọng ra: “ cần khóa, cửa khóa mật mã tự động.”

      Trần Minh Sinh mặc quần áo, tựa vào ghế nghỉ ngơi lát.

      nhìn đèn đuốc bên ngoài, nghe tiếng vòi tắm hoa sen trong toilet, chợt trở nên im lặng.



      Hết chương 17
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 18

      Edit: Như Bình



      Lúc Dương Chiêu đón Dương Cẩm Thiên về, Trần Minh Sinh rời khỏi nhà từ lâu.

      mở cửa ra, ánh mắt bất giác liếc nhìn cái bàn trong phòng khách, bàn có ba món ăn. Dương Chiêu bước qua, đó có dĩa ớt xanh xào khoai tây thái sợi, dĩa sườn xào chua ngọt, còn có dĩa rau trộn măng tây.

      Dương Cẩm Thiên cởi giày bước vào nhà, trông thấy bàn đồ ăn, cậu ngạc nhiên.

      “Chị, chị nấu cơm hả?”

      “A?” Dương Chiêu quay đầu nhìn Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên thoáng kinh ngạc: “Sao vậy chị?”

      có gì.” Dương Chiêu muốn dối, nhưng lại muốn để Dương Cẩm Thiên biết chuyện của Trần Minh Sinh, dặn cậu: “Tiểu thiên, em ăn cơm trước .”

      “Dạ.” Dương Cẩm Thiên hôm nay rất nể mặt , sau khi rửa tay cậu ngồi vào bàn cơm. Cậu hỏi Dương Chiêu: “Chị, có cơm hả?”

      “Cơm?” Dương Chiêu hơi ngơ ngác: “Để chị xem xem.”

      Dương Chiêu quay lại phòng ngủ, phát chăn được gấp gọn gàng. bước vào góc phòng, lặng lẽ lấy động ra gọi cho Trần Minh Sinh.

      Vài tiếng tút tút vang lên, Trần Minh Sinh bắt máy.

      “A lô?”

      Dương Chiêu giọng: “Trần Minh Sinh, là em.”

      Trần Minh Sinh: “… biết.”

      Dương Chiêu tiếp lời: “ có nấu cơm ?”

      Trần Minh Sinh đáp: “ để ở bàn đó.”

      phải đâu, em muốn cơm đó.” Dương Chiêu nhắc lại.

      “Ừ, nấu rồi.” Trần Minh Sinh ngừng lại, khẽ cười: “Em xem trong nồi cơm điện à?”

      Dương Chiêu: “…”

      thấy tối nay mình quả là đần quá thôi.

      có gì.” Dương Chiêu thấp giọng: “Em cúp máy trước đây.”

      “Được.”

      Dương Chiêu ngắt điện thoại, mặt nhăn mày nhó thầm tự trách, quay vào trong phòng. Dương Cẩm Thiên gặm sườn chua ngọt, cậu ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu: “ có cơm hả chị?”

      “Có chứ, em chờ chị chút.” Dương Chiêu vào trong bếp mở nồi cơm điện ra, hơi nước nóng hầm hập bốc lên, tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Dương Chiêu bới cho Dương Cẩm Thiên chén cơm rồi mang ra ngoài.

      Đêm hôm đó, Dương Cẩm Thiên quét sạch đĩa sườn xào bàn, sau đó tắm rồi vào phòng ngủ.

      Dương Chiêu lo cho cậu em xong cũng múc nửa chén cơm ngồi xuống bàn.

      Dương Cẩm Thiên cực kỳ kén ăn, cậu thèm động tới dĩa ớt xanh xào khoai tây. Dương Chiêu gắp đũa cho vào miệng, đồ ăn hơi nguội.

      Dương Cẩm Thiên ngủ, căn nhà vắng lặng yên ắng.

      Dương Chiêu nhìn đồng hồ mười giờ rưỡi.

      Nhìn cây kim ngắn của đồng hồ chậm chạp nhích từng chút , lại nhớ tới bốn tiếng trước …

      Dương Chiêu lấy di động ra, nhìn lúc lâu cũng biết mình muốn làm gì.

      Thế này được rồi… Dương Chiêu tự nhủ thầm, như thế ổn. bỏ di động xuống, đứng dậy thu dọn bàn ăn. Sau đó quay về thư phòng sửa bài kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên.

      Dương Chiêu bỏ hết tất cả công việc chỉ vì muốn giúp Dương Cẩm Thiên cải thiện điểm số.

      Vì muốn sửa bài kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên, mỗi ngày Dương Chiêu đều phải thức tới khuya. phân loại rồi chỉnh sửa lại những câu Dương Cẩm Thiên làm sai trong từng bài từng bài .

      những chuyện làm cho Dương Cẩm Thiên biết, cũng kể với cậu giúp cậu quy hoạch lại tất cả các bài kiểm tra, càng rằng đến tìm giáo Tôn rất nhiều lần để giúp cậu đuổi kịp chương trình học ở trường.

      Cậu là em trai của , vẫn luôn đặt kỳ vọng vào cậu, nhưng tất cả mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó hơn.

      Như trước đây , cuộc đời của Dương Cẩm Thiên là của chính cậu, có quyền và cũng muốn can thiệp quá sâu.

      Hôm sau, Dương Chiêu mua bữa sáng cho Dương Cẩm Thiên như thường lệ rồi đưa cậu đến trường. Sau đó vào nhà sách trung tâm chọn mua vài quyển sách tham khảo cho kỳ thi đại học.

      Tuy Dương Chiêu học đại học ở trong nước, nhưng năm xưa cũng từng tham gia thi đại học.

      Khi Dương Chiêu còn học trung học học chuyên ban tự nhiên, thành tích học tập của cũng rất xuất sắc. Sau khi thi xong kỳ thi đại học trong nước ra nước ngoài du học, đậu vào hệ chính quy của học viện mỹ thuật ở Nga, sau đó lại sang Mỹ học chuyên sâu.

      quen biết Tiết Miểu tại Mỹ, Tiết Miểu là ông chủ rất hào phóng, rộng rãi. Dương Chiêu làm việc cho ta tới tận bây giờ.

      Qua mười năm, kỳ thi đại học cải cách số điểm, Dương Chiêu chọn mấy quyển sách tham khảo rồi vào quán cà phê trong nhà sách ngồi xuống xem cẩn thận.

      May mà Dương Chiêu cũng thuộc ban tự nhiên, kiến thức trung học cũng còn trong phạm vi nhất định. Dương Chiêu xem mấy quyển sách, cảm thấy bài thi vào các trường đại học vẫn giống lúc trước, chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Dựa vào kiến thức căn bản của Dương Cẩm Thiên xem ra vẫn còn hy vọng thi đậu đại học.

      Bất tri bất giác, ngày cứ thế qua . Buổi trưa, Dương Chiêu gọi vài loại bánh ngọt trong quán cà phê, chọn số quyển sách tương đối có ích, chỗ sách còn lại đặt ở bàn.

      Vào lúc định rời , di động chợt reo vang.

      Là Trần Minh Sinh gọi.

      Tâm trạng Dương Chiêu thoáng buông lỏng, nhận cuộc gọi.

      “A lô.”

      Trần Minh Sinh đáp: “ đây.”

      Dương Chiêu nghe thấy đầu dây bên kia hơi ồn ào, : “ ở ngoài đường à?”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Ừ, vừa hết giờ làm.” hơi ngừng lại rồi hỏi: “Em ở đâu?”

      Dương Chiêu: “Em ở nhà sách.”

      Trần Minh Sinh: “Em ăn cơm chưa?”

      Dương Chiêu trả lời: “Chưa ăn, em mua vài quyển sách tham khảo cho em trai em.”

      Trần Minh Sinh ngập ngừng hỏi: “ vẫn chưa ăn cơm, em có muốn ăn với ?”

      mời .

      Dương Chiêu ôm sách tham khảo, đứng ngay ngắn nghiêm trang rồi đáp: “Được.”

      Trần Minh Sinh bảo Dương Chiêu chờ trước cửa nhà sách, Dương Chiêu thanh toán xong, ôm sách đến cửa siêu thị chờ.

      bao lâu, di động Dương Chiêu lại reo vang, lúc bật điện thoại lên xe Trần Minh Sinh chậm rãi chạy tới.

      Trần Minh Sinh thấy .

      buông di động ra, Dương Chiêu tới, mở cửa trước xe ra rồi ngồi vào. quay đầu nhìn Trần Minh Sinh. Hôm nay, mặc đồng phục, áo sơ mi trắng và quần tây. lại nhìn xuống dưới, hôm nay Trần Minh Sinh đeo chân giả.

      Nhìn qua rất toàn vẹn, hoàn chỉnh.

      Trần Minh Sinh quay đầu qua, bắt gặp Dương Chiêu nhìn , bèn hỏi: “Sao vậy em?”

      Dương Chiêu lắc đầu.

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Hóa ra em bị cận à?”

      Hôm nay Dương Chiêu đeo kính, mặc bộ đồ thể thao rất đơn giản, để thuận tiện còn đeo chiếc ba lô. Thoạt nhìn trông rất giống sinh viên đại học.

      “Ừ, ngày thường em đeo kính sát tròng.” Dương Chiêu đáp.

      Trần Minh Sinh cười cười, Dương Chiêu đặt mấy quyển sách ở băng ghế sau, sau đó bắt đầu kéo dây an toàn ở phía trước.

      Trần Minh Sinh: “…” bảo Dương Chiêu: “Xe của cũ lắm, bình thường cũng có ai thắt dây an toàn, có thể dùng được nữa rồi.”

      Dương Chiêu kéo mãi cũng chẳng được gì, lời quay ngoắt qua nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh đối diện với đôi mắt bình thản kia, cuối cùng đành : “Được rồi, vài hôm nữa thay.”

      Lúc này, Dương Chiêu mới chịu quay người lại ngồi ngay ngắn.

      Trần Minh Sinh nhìn hỏi: “Em muốn ăn gì?”

      Dương Chiêu đáp: “Mì sợi.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, quay đầu xe rồi lái xe rời . Tốc độ lái xe của Trần Minh Sinh rất nhanh, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ quen đường. Rẽ qua vài con đường Dương Chiêu biết tên, cuối cùng Trần Minh Sinh dừng xe trước quán “Mì bốn mùa.”

      Bây giờ là giờ cơm trưa, trước cửa quán đậu rất nhiều xe.

      Dương Chiêu : “Em để sách xe của được ?”

      Trần Minh Sinh đậu xe vào đúng chỗ rồi đáp: “Được mà, em cứ để ở đây .”

      Hôm nay, Trần Minh Sinh đeo chân giả, mang theo nạng, Dương Chiêu nhìn nâng chân mình rồi xuống xe, bảo: “Nếu để em mua, hai chúng ta ăn xe cũng được.”

      Trần Minh Sinh lắc đầu đáp: “ sao hết, chúng ta thôi.”

      Vào trong quán, cửa hàng rất đông khách, Dương Chiêu quan sát khắp quán lượt, tầng trệt đầy khách còn sót chỗ nào. nhân viên phục vụ thấy có khách tới, bèn với hai người: “Mời hai chị lên lầu, lầu vẫn còn chỗ.”

      Cầu thang của cửa hàng rất chật chội, còn dính dấp dầu mỡ. được vài bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn Trần Minh Sinh, trong đáy mắt thoáng chút lo lắng.

      Trần Minh Sinh bước lên lầu rất vất vả, vẫn luôn dùng tay đỡ đùi mình mới có thể bước lên được. phát Dương Chiêu dừng lại bèn ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp được vẻ lo lắng khuôn mặt , cười cười, đưa tay cho bảo: “Tới đây, giúp tay nào.”

      Dương Chiêu cầm tay Trần Minh Sinh, hơi mượn lực nâng chân bước qua hai bậc thang.

      Cũng may lầu khá vắng khách, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh bước đến ngồi vào bàn gần cửa sổ.

      Dương Chiêu đến quầy hàng gọi thức ăn, lúc quay về chợt bắt gặp Trần Minh Sinh vô thức xoa đùi phải, ngồi xuống đối diện , hỏi: “Sao vậy, chân đau à?”

      Trần Minh Sinh thả tay xuống, lắc đầu: “ sao cả.”

      Dương Chiêu đáp: “ sao xoa nó làm gì.”

      Trần Minh Sinh: “…”, “Vì mang chân hơi lâu.”

      Dương Chiêu thoáng ngần ngừ hỏi: “ …” ngập ngừng, Trần Minh Sinh nhìn : “ làm sao?”

      Dương Chiêu: “Em thấy, đeo cái đó còn tiện hơn nhiều.”

      Trần Minh Sinh thoáng ngẩn ra, tiếp đó hơi cúi đầu, thấp giọng bảo: “Quả là thuận tiện lắm.” Sau đó, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương Chiêu nhìn từng đường nét sườn mặt , hỏi: “Hằng ngày, đều tan làm vào giờ này đúng ?”

      Trần Minh Sinh quay đầu lại: “Giờ làm của cố định, vì cần trả lại xe, cho nên nghỉ lúc nào cũng được.”

      Dương Chiêu đáp: “Vậy tối mai có thể tới được ?”

      Trần Minh Sinh giương mắt: “Tới đâu?”

      Dương Chiêu ngồi bên cửa sổ, lưng đối diện với ánh trời chiều, nét mặt rất bình thản. Bóng chiều tà bao quanh thân vầng sáng màu đỏ nhạt, giống như rửa sạch sắc bén hằng ngày và thay thế bằng khí chất rất ôn hòa, êm dịu.

      nhìn , giọng đáp: “Nhà em.”

      Trần Minh Sinh nhìn đến lặng người.

      Dương Chiêu chỉ cười cười: “Hoặc là nhà .”

      Dương Chiêu rất ít cười, hoặc chí ít Trần Minh Sinh cũng thể tưởng tưởng ra được nụ cười của trong tâm trí . Nhưng lạ lùng là mỗi lần Trần Minh Sinh nhớ tới nét mặt bình thản mảy may thay đổi của Dương Chiêu, lại vẫn luôn cảm thấy đó chính là nét cười của .

      Nhất là vào lúc nhìn , ánh mắt trốn, tránh, đôi mắt của luôn trong vắt.

      Dương Chiêu hỏi: “Đến được ?”

      Trần Minh Sinh mở miệng ngập ngừng, đúng vào lúc muốn trả lời , di động Dương Chiêu chợt reo lên.

      khẽ câu xin lỗi, rồi đứng dậy bước sang bên nghe điện thoại.

      Trần Minh Sinh lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gốc dương mọc ở ven con phố chật hẹp, mấy cửa hàng nằm san sát nhau ở bên đường, tiệm bán thảm lót, tiệm bán giày, tiệm lại bán sữa…

      thoáng nghe thấy ngữ điệu Dương Chiêu có hơi nôn nóng, hỏi liên tục.

      Đến lúc vội ngắt điện thoại quay trở lại, kịp chờ Trần Minh Sinh hỏi, vội : “Xin lỗi , hôm nay em có chút việc, em phải trước, em gọi cho sau.”

      Trần Minh Sinh thấy nhíu chặt mày. Vào đúng lúc Dương Chiêu xoay người , vươn tay giữ tay lại.

      Dương Chiêu quay đầu, bắt gặp Trần Minh Sinh ngồi nhìn mình.

      “Em đừng cuống, xảy ra chuyện gì rồi.”

      Dương Chiêu mấp máy môi đáp: “Vừa rồi nhà trường mới gọi tới, họ báo thấy em trai em đâu cả, em phải tìm nó.”





      Hết chương 18

      * * *
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19:



      Edit: Vô Phương



      Trần Minh Sinh nhìn nét mặt cực kỳ nặng nề của Dương Chiêu, mày cũng khẽ nhíu. kéo cổ tay , “Em đừng hoảng, từ từ .”

      Tay Dương Chiêu được bàn tay rộng ấm của nắm lấy, cũng từ từ bình tĩnh lại. nhìn Trần Minh Sinh: “Em phải tìm nó.”

      Trần Minh Sinh: “Nó trốn học?”

      Dương Chiêu hơi trầm mặc, rồi “Ừm” tiếng.

      “Thằng bé có di động , gọi điện cho nó trước .”

      Dương Chiêu gật đầu, lấy di động ra bấm dãy số.

      Nhưng nhanh chóng buông xuống, “Nó tắt điện thoại rồi.”

      Trần Minh Sinh: “Bình thường em có biết nếu nó trốn học đâu ?”

      Dương Chiêu suy tư lát, rồi lại cầm di động lên bấm gọi. Lần này để điện thoại rất lâu, đến mức Trần Minh Sinh nghĩ sắp tắt máy bỗng nhiên chuyện.

      “Alo? Cậu là Lưu Nguyên phải ?”

      Trần Minh Sinh nghe được bên kia gì, nhìn chân mày Dương Chiêu càng lúc càng nhíu chặt.

      “Tôi hỏi cậu là Lưu Nguyên đúng ? Dương Cẩm Thiên có đó ?”

      “Alo?”

      “…”

      Dương Chiêu buông điện thoại nhìn nhìn, Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy em?”

      Dương Chiêu: “Em trai em thường chơi cùng thằng bé này. Lần trước nó trốn học em tìm được ở chỗ bọn nó.”

      Trần Minh Sinh: “Lần này nó cho em biết?”

      Dương Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào di động, ngón tay ấn liên tục, có lẽ là gửi SMS, “Dường như nó mơ mơ màng màng, biết em nó có nghe được gì nữa.”

      Trần Minh Sinh: “Say?”

      Dương Chiêu: “ biết nữa.”

      Lúc này đồ ăn Dương Chiêu gọi được mang lên, phục vụ đặt hai bát mì bàn, câu mời dùng rồi lui xuống. Dương Chiêu nhìn bát mì gà trước mặt rồi : “Xin lỗi, em phải trước.”

      Trần Minh Sinh đứng lên: “Lần trước em trai em trốn học tìm được nó ở đâu?”

      Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn : “Bên cạnh trường học có có quán karaoke.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, “ thôi.”

      Dương Chiêu hơi bất ngờ, “ muốn cùng em?”

      Trần Minh Sinh: “Ừ, phải em xe đến sao.”

      Dương Chiêu vốn có lái xe, để ở tầng hầm nhà sách, định ăn với Trần Minh Sinh xong quay lại lấy, ngờ lại xảy ra chuyện này.

      “Vậy làm phiền .”

      Hai tô mì cứ thế để nguyên bàn, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh rời khỏi quán.

      xe, Dương Chiêu câu nào. Trần Minh Sinh đôi khi quay sang nhìn , đều thấy nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đầy ưu tư.

      Trần Minh Sinh biết vị trí quán karaoke đó nên nhanh chóng cho xe chạy thẳng tới. Tới nơi, Dương Chiêu với : “ chờ ở đây nhé, em vào tìm xem sao.”

      Trần Minh Sinh nhìn : “Chắc chắn cần cùng em chứ?”

      Dương Chiêu nghĩ tới việc Trần Minh Sinh gắng gượng lâu, nên lắc đầu: “ cần, em ra nhanh thôi.”

      Sảnh của quán karaoke quá lớn, hơn nữa cũng có vẻ chuyên nghiệp. Trong sảnh có bảy tám người ngồi, bia xếp thành hàng quanh tường.

      Dương Chiêu bước thẳng lại quầy tiếp tân. Trực quầy là hai trang điểm rất đậm.

      “Xin chào chị, tụi em giúp được gì cho chị?”

      Dương Chiêu: “Tôi muốn tìm người.”

      Nhân viên lễ tân sửng sốt: “Tìm người?”

      Dương Chiêu: “Nơi này các có micro ? Tôi muốn tìm em trai tôi.”

      tiếp tân bên cạnh nghe vậy phì cười tiếng, “Micro?” ta nhìn nhìn dưới đánh giá Dương Chiêu lượt mới : “Ngại quá, tụi em có micro.”

      Nhân viên lễ tân thấy đặt bàn, thái độ còn có vẻ lo lắng nên tiếp: “ có đây.”

      Dương Chiêu: “Các xem giúp tôi có vị họ Lưu nào đặt phòng cho nhiều người ?”

      nhân viên kia thấy Dương Chiêu vẫn muốn tìm, mất kiên nhẫn bấm bấm chuột máy tính, : “Họ Lưu có đến hai ba người, hệ thống của chúng tôi chỉ lưu lại họ lưu tên, chị muốn tìm ai?”

      Dương Chiêu lấy quyển sổ và cây bút trong giỏ xách ra, hỏi nhân viên lễ tân: “Ở những phòng nào vậy?”

      Hai nhân viên có vẻ vui: “Chị muốn tìm ai tự tìm, chúng tôi được phép tiết lộ.”

      Dương Chiêu sửng sốt: “Có quy định đó?”

      Thực chất làm gì có quy định nào, chẳng qua hai nàng này muốn . gật đầu: “ được phép tiết lộ, nếu chị đặt bàn phiền chị qua bên kia chờ, chúng tôi còn phải đón khách.”

      Dương Chiêu thả sổ và bút vào giỏ xách, mày hơi nhíu lại. định mở miệng bóng người chợt lướt qua khóe mắt. Dương Chiêu đảo mắt, thấy người vào toilet.

      “Chị làm ơn tránh ra chút.” Nhân viên lễ tân chú ý tới chuyện khác, chỉ chăm chăm đuổi người. Dương Chiêu nhìn ta cái, gì thêm bước thẳng về phía toilet.

      đứng chờ ngoài cửa.

      Người kia… nếu nhầm hẳn là chơi cùng với Lưu Nguyên. Mấy lần đón Dương Cẩm Thiên, có vài lần Dương Chiêu thấy cậu ta cùng em trai ra cổng trường.

      Đợi vài ba phút, người nọ lảo đảo bước ra khỏi toilet. Dương Chiêu định bước lại hỏi vài câu, nhưng nhìn nét mặt cậu ta liền thôi.

      Mắt cậu ta sưng húp, tròng mắt đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn; ngực phập phồng thở dốc liên tục.

      Say rượu?

      Dương Chiêu nhìn cậu ta ngất ngư lướt qua người mình, về gian phòng.

      Dương Chiêu theo sau cậu ta.

      Thảm trải hành lang rất nặng mùi, bên cạnh các cửa phòng hai bên hành lang chất đầy vỏ rượu bia. Cậu ta đến phòng cuối hành lang, Dương Chiêu mơ hồ nghe thấy tiếng la hét đinh tai nhức óc trong đó bay ra.

      Cậu ta đẩy cửa vào. Dương Chiêu bước nhanh thêm mấy bước, ngay tại thời khắc cánh cửa sắp đóng sập, đưa tay chặn lại.

      Từ cửa nhìn thẳng vào trong, mờ mờ ảo ảo, thấy có khoảng bảy tám người ngồi sô pha. Chuyển mắt qua, thấy chiếc sô pha kế bên có người ngồi đó.

      Người kia uống rượu cũng ca hát, chỉ cúi đầu ngồi góc.

      Dương Chiêu chỉ liếc qua nhận ra đó là em trai – Dương Cẩm Thiên.

      đẩy cửa ra.

      màn hình là bài hát được gào thét điên loạn trong phòng, tất cả mọi người sô pha đều dán mắt vào màn hình, thỉnh thoảng gào lên câu, vẫn chưa ai chú ý có người lạ bước vào.

      Mãi đến khi Dương Chiêu đứng trước mặt Dương Cẩm Thiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc kêu lên tiếng “chị”, mọi người trong phòng mới quay đầu nhìn qua.

      Người ca hát cũng bị lôi kéo, ngừng hát nhìn lại.

      Dương Cẩm Thiên vẫn ngồi đó, “… chị?”

      Sắc mặt Dương Chiêu rất bình thản, nhưng Dương Cẩm Thiên biết vẻ mặt chị mình vẫn luôn như thế. Cậu biết chị cậu bây giờ có tức giận hay , hoặc là phải tức giận đến mức nào.

      với chị.”

      Dương Cẩm Thiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía sô pha.

      Dương Chiêu theo ánh mắt của cậu nhìn qua, thấy Lưu Nguyên ngồi nơi đó. Nhưng ánh mắt của lướt nhanh qua Lưu Nguyên, nhìn vào người ngồi giữa sô pha.

      Tên này chắc chắn phải học sinh, nhìn gã ít nhất cũng phải ba mươi rồi, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, người ốm nhách.

      Gã cũng đánh giá Dương Chiêu, hếch hếch cằm với Dương Chiêu, “Ai đây?”

      Dương Cẩm Thiên giọng : “… là chị em.”

      Dương Chiêu: “Ngại quá, tôi muốn dắt nó trước.”

      Gã đàn ông kia cười tiếng, Dương Chiêu cảm thấy điệu cười của gã rất giống loại chim hoang dã ở Châu Phi, da xương gì nhăn nhúm hết lại. Sau khi dò xét lượt gã nhoài người ra : “Chị , chị ở chơi với bọn em chút nào.”

      Giọng điệu của gã rất , Dương Chiêu bất giác khẽ nheo mắt.

      cần, tiểu Thiên —” Dương Chiêu quay sang với Dương Cẩm Thiên, “ thôi.”

      Dương Cẩm Thiên hình như rất sợ gã đàn ông kia, cậu dám nhìn Dương Chiêu, chỉ ấp úng : “Vậy Phùng, em trước…”

      Gã đàn ông gọi là Phùng đột nhiên vỗ vỗ bàn, tận tình khuyên bảo: “Từ từ nào, cái gì mà chứ, đến đây —”, với tay qua tiếp đón Dương Chiêu, “Nào, chị , ngồi đây.” Gã chỉ chỉ vị trí bên cạnh, vị trí đó vốn có ngồi, thấy như vậy ta đẩy bả vai cái. Gã gọi là Phùng kia trừng mắt nhìn ta, trách cứ: “Gì vậy, nhường chỗ cho chị ngồi mau.”

      Dương Chiêu nhìn gã, túm tay Dương Cẩm Thiên kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi.

      Dương Cẩm Thiên thoáng giãy cái, Dương Chiêu buông tay, kéo cậu ra ngoài.

      Người vừa ca hát kia đứng cạnh cửa, dường như là đứng canh cửa. Dương Chiêu liếc cậu ta cái, : “Xin cho qua.”

      Người nọ nguyên đầu tóc vàng, áo mở phanh ngực, ánh mắt mờ mịt, cậu ta cầm micro lên gào về phía Dương Chiêu hai tiếng. thanh rất lớn, Dương Chiêu lui về sau hai bước.

      Tên tóc vàng gào vài tiếng thấy hiệu quả rất tốt, e hèm tính gào tiếp, ngờ cánh tay bỗng cứng đờ, micro rời khỏi tay.

      “Hử?” Cậu ta phản ứng chậm vài nhịp, quay vòng quanh vài vòng mới phát ra phía sau cậu ta – vị trí cánh cửa có người, trong tay cầm micro của cậu ta.

      Trần Minh Sinh.

      Tên tóc vàng liếc nhìn Trần Minh Sinh cái, với tay ra lấy lại micro. Đầu óc cậu ta quay cuồng, chân đứng cũng vững, vừa xoay người cái suýt chút nữa trượt chân đo ván xuống sàn.

      Vừa lảo đảo cái, cậu ta thấy chân Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh mang chân giả, chỉ chống nạng. cột túm ống quần lại, buông lơ lửng giữa trung. Tên tóc vàng kia hơi hoảng hốt, sau đó bình tĩnh lại bắt đầu cười phá lên.

      “Ha ha ha — ha ha!”

      Cậu ta cười lăn bò mặt đất, cũng chẳng nhớ gì đến việc giành lại micro nữa.

      Dương Chiếu kéo Dương Cẩm Thiên ra ngoài cửa.

      Dương Cẩm Thiên cũng thấy Trần Minh Sinh, cậu khiếp sợ nhìn , “ —!?” Lập tức cậu quay sang nhìn Dương Chiêu, chỉ nhìn cái mà dám gì.

      Dương Chiêu nhìn thẳng vào em trai, ánh mắt lạnh lẽo.

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Hai chị em ra ngoài trước .”

      Dương Chiêu kéo Dương Cẩm Thiên trước. Trần Minh Sinh chống nạng bước vào, đặt micro lên bàn.

      Mọi người trong phòng đồng loạt đánh giá , hai kia thấy chân của mặt nhăn lại, quay mặt sang bên. Gã gọi là Phùng kia nghênh mặt lên nhìn.

      “Sao nào, người em, muốn gì?”

      Trần Minh Sinh gì, đặt mạnh chiếc micro lên bàn.

      “Quấy rầy.”

      Giọng rất trầm, nhưng cũng coi như khách khí. Gã Phùng kia hừ tiếng trong mũi, mất kiên nhẫn xua xua tay, ý là ‘mày mau cút ’.

      Trần Minh Sinh chống nạng rời .

      Khoảnh khắc xoay người, nhìn thoáng qua tên tóc vàng vẫn nằm mặt đất cười sằng sặc, lại nhìn thấy tên khác nằm trong góc thở phì phò; cuối cùng thu nét mặt, đóng cửa rời .

      Bên ngoài, Dương Cẩm Thiên dựa vào cột điện, Dương Chiêu đứng trước mặt cậu, cả hai câu nào.

      Trần Minh Sinh tới, Dương Chiêu quay đầu sang giọng với , “Chờ em chút.” lướt qua người Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh thấy lấy thuốc và hộp quẹt ra khỏi túi, thản nhiên quay đầu.

      Dương Cẩm Thiên nhìn bằng ánh mắt tốt.

      Trần Minh Sinh cũng lấy điếu thuốc cắn khóe miệng.

      Ban đêm gió lạnh thổi vù vù, sương khói mỏng manh chưa kịp bay lên tan rã.

      Dương Cẩm Thiên nhìn Trần Minh Sinh: “ đến trả tiền?”

      Trần Minh Sinh đứng giữa màn sương khói khẽ nheo mắt lại, gì.

      Dương Cẩm Thiên nhớ lại ngày đó, ánh mắt ta cũng như vậy. Cậu bất giác nổi nóng, nâng tay lên muốn đẩy. Trần Minh Sinh nâng tay trái lên, nắm chặt cổ tay Dương Cẩm Thiên, khẽ xoay cái bẻ quặt sau lưng.

      “Khốn kiếp!” Dương Cẩm Thiên mắng câu, “Buông ra!”

      Trần Minh Sinh ngậm thuốc ở miệng, buông nạng ra. đứng bằng chân, tay phải đặt ở bên mặt Dương Cẩm Thiên, ngón cái vờn dưới mí mắt cậu, qua lại vài vòng, rồi nhìn chằm chằm.

      “Ông đánh chết —!” Dương Cẩm Thiên ra sức giãy dụa, thoát khỏi tay Trần Minh Sinh. Cậu lau mặt vài cái, nhấc chân định đá vào chân trái Trần Minh Sinh.

      Đúng lúc này Trần Minh Sinh bỗng nhiên mở miệng.

      hít hơi thuốc, thản nhiên : “Mấy thứ đó, tốt nhất cậu đừng rớ vào.”

      Dương Cẩm Thiên lập tức cứng đờ.



      Hết chương 19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :