1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10:



      Edit: Rabbitlyn


      Trần Minh Sinh nhận lấy ly, nhưng uống. cầm ly với Dương Chiêu: “ Dương, trả lại chân giả cho tôi , cứ như thế này tôi bất tiện lắm.”



      Dương Chiêu thản nhiên : “ cứ dưỡng bệnh cho khỏe rồi tôi trả cho .”



      Trần Minh Sinh: “ có lý lẽ chút .”



      Dương Chiêu: “ dưỡng bệnh cho khỏe rồi tôi trả.”





      Trần Minh Sinh hít sâu hơi, nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu thấp hơn gần cái đầu, nhưng vẫn ngửa cổ nhìn . Ánh mắt của Dương Chiêu hơi lãnh đạm, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng và giọng thản nhiên của , làm cho cơn tức của vừa mới bốc lên bị giội sạch.



      Trần Minh Sinh quay đầu, đặt chiếc ly lên bàn.”Vậy tôi trước, chờ khi nào khỏe hơn tôi tới lấy.”



      Dương Chiêu: “ phải luôn à?”



      Trần Minh Sinh gật đầu.



      Dương Chiêu: “Vậy uống hết sữa rồi hãy .”



      Trần Minh Sinh: “ cần đâu, tôi cũng thích sữa.”



      Dương Chiêu nhìn ly sữa bị đặt sang bên cạnh, trong ly vẫn còn hơi nóng bốc lên.



      “Được rồi, vậy về nhà tĩnh dưỡng .”



      Theo bản năng Trần Minh Sinh định lời cám ơn, nhưng nghĩ đến chuyện Dương Chiêu dấu chân giả của mình lại thể thốt nổi, cuối cùng chỉ gật đầu, chống nạng xoay người rời .



      Dương Chiêu tiễn Trần Minh Sinh xuống dưới, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra. Sau khi Trần Minh Sinh ra khỏi cửa, tựa như bệnh nhân nhàn rỗi có ai cùng trò chuyện, yên lặng đứng bên cửa sổ.



      Chờ khi đếm tới sáu mươi bảy mới thấy Trần Minh Sinh ra khỏi cửa, hướng về phía cổng chính của khu nhà.



      Dương Chiêu thay đổi tư thế, trán khẽ dán lên tấm cửa kính,nhìn bóng dáng cúi đầu bước rồi dần dần khuất bóng.



      Qua mấy ngày, Dương Chiêu vẫn nhận được điện thoại của Trần Minh Sinh.



      Tuy nhiên dốc sức làm việc cho Tiết Miểu, công việc phục chế cần phải tập trung tinh thần, vì vậy cũng chủ động gọi điện cho . Nhưng thỉnh thoảng, sau khi làm xong việc ngồi thừ ở trước bàn trong thư phòng, nhìn thấy cái chân giả đặt cạnh bồn cây vân trúc trong góc phòng, nhớ tới người đàn ông kia.



      * Là cây này nè:



      VT 2



      thường xuyên tự với mình nên nghĩ đến , cứ thế này kỳ cục. nghĩ như vậy, nhưng khi tự nhắc nhở mình cũng bắt đầu nghĩ đến mất rồi.



      Vào ngày thứ sáu kể từ khi Trần Minh Sinh rời , công việc phục chế của Dương Chiêu cuối cùng tiến vào giai đoạn thuận lợi. Ba giờ chiều, bỏ dụng cụ trong tay xuống, mặc áo khoác ra ngoài.



      Trong hành lang, hút điếu thuốc rồi nhanh chóng về phía thang máy. Giày cao gót phát ra tiếng cộc cộc nền đá cẩm thạch.



      mở cửa ngồi vào xe. Từ lúc ra khỏi khu nhà đến giờ cả đường vẫn thuận lợi. Dương Chiêu cũng là người nửa mù đường, mỗi lần lái xe đều phải suy nghĩ kĩ nơi muốn mới xuất phát được, lần này bất ngờ khi suy nghĩ của lại ràng đến thế.



      Tầng 5, khu nhà cũ, quốc lộ 7.



      Lúc Dương Chiêu chạy đến nơi cũng hơn bốn giờ chiều. đỗ xe ở ven đường, tay kéo chặt chiếc áo khoác người. Trước khi xuống xe, lấy hộp trang điểm từ trong túi ra, trang điểm lại để trông mình trang nhã.



      ngắm mình trong chiếc gương , mặt có chút cảm xúc nào. úp gương xuống, bước xuống xe.



      Gió lạnh bên ngoài khiến trong khoảnh khắc khiến da mặt Dương Chiêu hơi rát, mang túi vào khu nhà.



      Đây là khu chung cư cũ kỹ. Dương Chiêu nhìn các căn hộ, cảm thấy đó là khuôn mẫu của những năm tám mươi. Toàn bộ khu nhà có ba tòa nhà, bao thành hình tam giác, sân ở chính giữa.



      Dương Chiêu vào thấy trong sân có rất nhiều người, có những cụ già ngồi xe đạp chuyện phiếm, có những đứa trẻ chạy nhảy nô đùa ầm ĩ.



      nhìn vòng xung quanh, mỗi hộ gia đình ở mỗi tầng đều dùng hàng rào gỗ để chia sân. mặt đất rải xi măng, mà là đất xốp, trong đất trồng rất nhiều thứ, nhưng tại mùa này đều rụng hết chỉ còn nhìn thấy chạc cây, Dương Chiêu cũng phân biệt được cây nào với cây nào.



      vài bước, thấy con mèo phơi bụng nằm đường, nếu có cái đuôi vẫn khẽ ve vẩy Dương Chiêu ngỡ đó là xác chết. qua bên người nó, ngay cả chút động đậy nó cũng chẳng buồn.



      Nơi này quá kém so với nơi Dương Chiêu ở, vì vậy bộ trong sân đến hơn mười phút mới nhớ ra mình phải làm gì.



      vào tòa nhà lần trước Trần Minh Sinh vào. Trong tòa nhà có thang máy, hành lang tản ra mùi nấm mốc nhàn nhạt.Cửa mỗi căn hộ cũng giống nhau, có cửa gỗ, cũng có cửa sắt.



      còn nhớ lần Trần Minh Sinh ở tầng năm.



      Dương Chiêu bước lên tầng năm thấy có tổng cộng hai căn hộ.



      Hai căn hộ đều là cửa sắt cũ kĩ, cửa dán những tờ danh thiếp, tờ rơi, đăng ký hộ khẩu, mở khóa… đủ các loại quảng cáo. Điểm khác nhau duy nhất có lẽ là căn hộ bên trái có dán câu đối xuân sắp rơi xuống, còn căn hộ bên phải chỉ có loạt quảng cáo đơn giản, ngoài ra có thứ gì khác.



      Dương Chiêu nhìn chút, sau đó về phía căn hộ bên phải.



      tìm cửa lúc lâu, cuối cùng mới phát loại cửa này vốn dĩ có chuông cửa.



      “Cốc cốc cốc —” Dương Chiêu gõ cửa.



      chỉ gõ lần, sau đó cầm túi đứng ở cửa lặng lẽ chờ.



      Dương Chiêu cảm thấy lòng lặng như nước, loại cảm giác — Trần Minh Sinh nhất định từ trong cánh cửa này bước ra.



      việc quả thực như vậy.



      Lúc Dương Chiêu gõ cửa, khoảng chừng sau hai ba giây trong phòng truyền đến tiếng dép. Tiếng động rất lớn, Dương Chiêu nghe ra đó là tiếng dép nhựa dẫm nền xi măng. Vài giây trước khi Trần Minh Sinh mở cửa, trong đầu hình dung ra hình dạng của chiếc dép.



      cũng phải dạng người thích dép trong nhà, có lẽ là loại dép trong nhà tắm kiểu cũ, nghĩ nó có màu xanh…



      chiếc cửa sắt cũ kĩ, mắt mèo bị những tờ dán quảng cáo che khuất từ lâu. Dương Chiêu vốn chuẩn bị trả lời thế nào, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn trong đầu nghĩ ra rất nhiều tình huống— ví dụ như Trần Minh Sinh nghe thấy tiếng của , nhưng mở cửa nên làm gì; hoặc là khi cửa mở phải xử lý thế nào nếu gặp phải lời lạnh lùng…



      Ai ngờ khi tiếng dép truyền tới cửa, sau đó cửa lập tức được mở ra.



      Ngay cả câu Trần Minh Sinh cũng hỏi.



      Dương Chiêu cảm thấy rất lạ kỳ. cánh cửa được mở ra, Trần Minh Sinh lên tiếng trước: “Tiểu Lý, cậu…” chờ cửa mở ra hẳn, bóng dáng Dương Chiêu xuất trước mặt, Trần Minh Sinh lập tức im bặt.



      Dương Chiêu hiểu ra nhận nhầm người. cho rằng người gõ cửa là người khác.



      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Trần Minh Sinh, tôi tới tìm .”



      cảm thấy mặt Trần Minh Sinh có bất kỳ biểu nào, vì vậy bộ dạng có thể gọi là “ngẩn tò te”, vẻ mặt này của khiến cảm thấy thú vị, lên tiếng: “Tiểu Lý là ai vậy?”



      Trần Minh Sinh ngơ ngác rất lâu, sau đó do dự : “ Dương?”



      Dương Chiêu gật đầu, : “ nhận ra tôi sao?”



      phải…” Trần Minh Sinh nhìn nhìn dưới chút, : “ làm thế nào mà đến được đây?”



      Dương Chiêu : “Đương nhiên là tự tìm đến rồi.”



      Trần Minh Sinh: “Sao biết tôi ở chỗ này?”



      Dương Chiêu : “Lần trước biết rồi.”



      trả lời vắn tắt, nhưng Trần Minh Sinh cũng thích đào sâu gốc rễ của vấn để. cảm thấy người phụ nữ này quả thực thần kỳ.



      “Vậy tới đây làm gì?” Trần Minh Sinh thấy Dương Chiêu gì, lên tiếng hỏi.



      Ánh mắt của Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh từ từ trở nên có chút kỳ lạ, Trần Minh Sinh nhìn bản thân lượt, cảm thấy có vấn đề gì.



      sao vậy?”



      Dương Chiêu lắc đầu, suy nghĩ chút, rồi : “Tại sao cho tôi vào nhà?”



      “Cái gì?”



      Lẽ nào đến tận nơi rồi mà vẫn chưa nhận ra là tới thăm sao? Trong lòng Dương Chiêu cảm thấy rất kỳ cục, trong nhận thức hoặc là với lập trường của , cho là lúc này Trần Minh Sinh nên mời vào nhà mới đúng.



      Trần Minh Sinh nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy chỉ nghĩ bằng đầu thôi là đủ. Tuy nhiên thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt cuối cùng hiểu, nghiêng người, với Dương Chiêu: “ vào nhà , bên ngoài lạnh lắm.”



      Dương Chiêu gật đầu, “Vâng.”



      Trần Minh Sinh vào nhà trước, Dương Chiêu theo phía sau , đứng ở cửa định cởi giày. Trần Minh Sinh thấy vậy với : “ cần đâu, cứ vào , trong nhà cũng có sàn nhà.”



      Dương Chiêu nhìn thoáng qua, thấy cả gian nhà đều là nền xi măng, thực cần phải cởi giày.



      Gian phòng lớn, chỉ có phòng khách, nhà vệ sinh, trong phòng khách có cái bàn tròn, thoạt nhìn hẳm là làm bàn ăn. Bếp ở trong góc phòng khách. Cả căn hộ thoạt nhìn còn bằng phòng lớn trong nhà trọ của Dương Chiêu.



      Phòng ở , đồ đạc cũng hề ít, nhưng chất thành đống ngổn ngang, mà được phân loại đặt kề nhau, vì vậy căn phòng thoạt nhìn rất ngăn nắp.



      Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu đến phòng ngủ, Dương Chiêu đánh giá bóng lưng của .



      Cho tới bây giờ, mới cẩn thận quan sát lần.



      Trần Minh Sinh mặc chiếc quần cotton thể thao màu trắng, ống quần ở đùi phải cũng được xắn lên, nó trở nên trống rỗng khi khẽ di chuyển, còn phần của



      Dương Chiêu cảm thấy thời đại này số đàn ông mặc áo may ô còn nhiều.



      Trần Minh Sinh mặc cái áo may ô màu đen, dán sát người. Hai tay vô cùng cường tráng, cũng phải loại cường tráng thường được miêu tả, mà là dường như quanh năm suốt tháng tích góp từng chút mới được như vậy, dáng người mang lại cảm giác tràn đầy sức mạnh. Dương Chiêu vốn học nghệ thuật, chỉ cần quan sát từ phía sau cũng có thể phân biệt từng phần cơ thể của .



      Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu vào phòng ngủ.



      Dương, vậy tôi… “



      “Gọi tôi là Dương Chiêu.”



      Trần Minh Sinh ngừng lại, sau đó : “Nơi này của tôi hơi , ngồi đây trước nhé.”



      Dương Chiêu nhìn thoáng qua, phòng ngủ của Trần Minh Sinh quả thực rất , đồ đạc trong phòng cũng rất ít, chỉ có cái giường, cái tủ đầu giường, cái TV, còn có chiếc sô pha ngắn.



      Dương Chiêu ngồi vào sô pha, Trần Minh Sinh : “Tôi rót nước cho .”



      Dương Chiêu gật đầu.”Cảm ơn.”



      Trần Minh Sinh đến phòng khách đun nước. Dương Chiêu thấy ngoài phòng ngủ có ban công, khác hoàn toàn với ban công nhà , đây mới là ban công thực . Dương Chiêu nhìn lúc, vừa định đứng lên qua xem, Trần Minh Sinh mang nước quay lại.



      thấy tay cầm ly nước, tay chống nạng tiện chút nào, vội vã đứng lên nhận lấy ly nước.



      Dương Chiêu cúi đầu uống, Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn.



      Hôm nay Dương Chiêu mặc chân váy màu đen, còn bên là áo lông màu xám, bên ngoài khoác áo, mặt trang điểm , thoạt nhìn vô cùng đơn giản. Trần Minh Sinh nhìn chiếc cổ hẹp dài hơi cong do cúi đầu của , trước khi Dương Chiêu uống nước xong, ánh mắt liền dời .



      “Cảm ơn.” Dương Chiêu trả ly nước lại cho Trần Minh Sinh.



      Trần Minh Sinh nhận ly nước, với Dương Chiêu:



      “Vậy… tới đây làm gì?”











      Hết chương 10
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11


      Edit: Ong MD



      Trần Minh Sinh hỏi: “ tới đây làm gì?”



      nghĩ lý do duy nhất Dương Chiêu đến đây là vì chuyện đó, nhưng thấy Dương Chiêu mang chân giả đến.



      “Tôi tới tìm .” Dương Chiêu trả lời.



      “Tìm tôi?” Trần Minh Sinh hỏi : “Có chuyện gì? Đúng rồi, tôi khỏe hơn nhiều rồi, trả chân giả cho tôi .”





      Dương Chiêu trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn , như xem xét câu “khỏe hơn nhiều rồi” có đáng tin . Cuối cùng gật đầu: “Đúng là khỏe hơn nhiều.”



      Trần Minh Sinh: “Vậy —”



      “Hết bệnh rồi sao tới tìm tôi.” Dương Chiêu trước.



      Trần Minh Sinh: “Mấy ngày nay tôi bận, có thời gian.”



      “Bận việc gì?” Dương Chiêu nhíu mày, “ lái xe?”



      Trần Minh Sinh: “.” xong nhìn Dương Chiêu, “Tôi thế này sao lái xe được.”



      Chỉ cần ngốc nghe ra ý trách móc của Trần Minh Sinh. Nhưng Dương Chiêu phải người bình thường, dù bị trách móc nhưng chỉ cần cảm thấy mình làm đúng dao động. với Trần Minh Sinh: “ ngồi xuống .”



      Trần Minh Sinh tự hỏi rốt cuộc ai là chủ nhà, nhưng nhiều, ngồi xuống giường nhìn Dương Chiêu ngồi sô pha. Hai người nhìn nhau hồi, bỗng nhiên Trần Minh Sinh bật cười.



      Dương Chiêu sửng sốt, cảm thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Minh Sinh có gì đó rất thích thú. cảm giác mặt mình hơi nóng lên, hỏi : “ cười gì thế?”



      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ có gì, ngại với Dương quá, đừng trách nhé.”



      Dương Chiêu : “Gọi tôi là Dương Chiêu.”



      Nét cười lại rộ mặt Trần Minh Sinh, sau đó chuyển thành ý cười thản nhiên.



      “Dương Chiêu.”



      Dương Chiêu cảm thấy mặt mình càng nóng, hít sâu: “ cười gì thế.”



      Trần Minh Sinh cúi thấp đầu rồi lại ngước lên: “ ngồi rất nghiêm chỉnh, giống như lãnh đạo sắp phát biểu.”



      Dương Chiêu chớp mắt mấy cái, tư thế ngồi ư? Nghiêm chỉnh? cúi đầu nhìn mình. vẫn thường ngồi như vậy, thấy có vấn đề gì. Nhìn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh, ngồi đối diện , cách mấy bước, lưng hơi cúi, nhìn vô cùng thong thả. Còn chân



      Ánh mắt Dương Chiêu tự chuyển về phía chân Trần Minh Sinh, phần đùi phải bị cụt của , lúc ngồi xuống ống quần xếp giường.



      Trần Minh Sinh đương nhiên chú ý tới ánh mắt của , nhưng động đậy, cứ ngồi vậy mặc Dương Chiêu nhìn.



      “Chân của , sao bị như vậy?” Dương Chiêu hỏi.



      “Có chuyện bất trắc.” Trần Minh Sinh lấy gói thuốc lá ở đầu giường, đưa điếu lên môi, sau đó giương mắt nhìn Dương Chiêu: “Hút thuốc có sao ?”



      Dương Chiêu ngờ lại hỏi ý mình.



      sao, cứ tự nhiên.”



      Trần Minh Sinh đốt thuốc, làn khói mỏng manh khiến mắt hơi nheo lại.



      , ngày mai tôi đến nhà lấy đồ.”



      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh qua làn khói thuốc, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên được kéo cờ, vừa lo lắng lại vừa nóng lòng muốn thử. để ý đến lời tiễn khách của chủ nhà mà cởi áo khoác, nhìn Trần Minh Sinh : “Cho tôi điếu .”



      Trần Minh Sinh sửng sốt, nhìn tay mình rồi lại nhìn .



      “Thuốc?”



      “Ừ.”



      Trần Minh Sinh: “ hút thuốc?”



      Dương Chiêu: “ thể hút sao?”



      Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc, với tay lấy hộp thuốc lá đầu giường, vừa đưa cho Dương Chiêu vừa : “Đây phải thuốc xịn.”



      Dương Chiêu nhìn hộp thuốc lá, đúng là phải thuốc xịn.



      “Chẳng sao.” đứng lên lấy điếu thuốc, lúc Trần Minh Sinh với tay lấy bật lửa, Dương Chiêu giữ chặt cánh tay , “ cần đâu.”



      Trần Minh Sinh chưa hiểu chuyện gì thấy Dương Chiêu cúi xuống, đặt điếu thuốc đầu thuốc của , sau đó khẽ rít hơi.



      Đốm lửa sáng lên giữa hai người rồi nhàng vụt tắt. Dương Chiêu đứng lên, mái tóc dài đen mượt của rũ xuống hai bên má.



      Trần Minh Sinh ngồi giường, ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu, lát sau giọng trầm thấp——



      có ý gì?”



      Dương Chiêu đứng trước mặt , kẹp điếu thuốc trong tay. hề lảng tránh ánh mắt Trần Minh Sinh.



      “Châm thuốc.”



      Trần Minh Sinh khẽ cười, nhướn mày, “Châm thuốc sao?”



      Dương Chiêu gì.



      Trần Minh Sinh cúi đầu, búng tàn thuốc, những tàn thuốc xanh trắng rơi lả tả nền nhà.



      .”



      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, cúi đầu, ngồi trước mặt . Dương Chiêu nhìn hai xoáy tóc đầu , mái tóc ngắn nhưng rất đen, giống như mầm cây mới nảy có vẻ rất cứng. Dương Chiêu ngắm nhìn rồi vươn tay chạm vào tóc Trần Minh Sinh, chạm vào đầu , chỉ xoa mái tóc ngắn.



      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu : “Tóc của nhìn có vẻ cứng nhưng lại rất mềm mại.”



      Trần Minh Sinh giữ chặt cổ tay .



      Dương Chiêu cảm thấy bàn tay của rất lớn, bao trọn cổ tay . bị kéo cúi người về phía trước, làn váy đen rũ xuống trước chân trái Trần Minh Sinh khẽ lay động. Mặt Trần Minh Sinh gần sát mặt , thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm người .



      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn làn váy đen lả lướt như mây. giọng: “Sau này đừng mặc váy dài nữa.”



      Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, biết mùi hương kia đến từ , hay đến từ chính mình, hoặc của cả hai người.



      “Vì sao mặc nữa?”



      Trần Minh Sinh khẽ cười, nhưng nguyên nhân. Dương Chiêu cảm thấy cười hơi sâu xa. “ đừng cười hạ lưu như vậy.” .



      “Hạ lưu?” Trần Minh Sinh thản nhiên hỏi, “ Dương, bao nhiêu tuổi?”



      “Gọi tôi là Dương Chiêu.”



      Trần Minh Sinh gật đầu, “Được, Dương Chiêu, bao nhiêu tuổi?”



      “Hai mươi bảy.”



      Trần Minh Sinh nhíu mi, “Hai mươi bảy?”



      “Sao, giống ư?”



      Trần Minh Sinh thả tay Dương Chiêu, lùi về phía sau nhìn Dương Chiêu từ xuống dưới: “Nhìn rất trẻ, tôi còn tưởng mới hai ba hai bốn thôi.”



      Bất kể gì nhưng được người ta khen trẻ đều khiến phụ nữ vui vẻ, Dương Chiêu hỏi: “Còn , bao nhiêu?.”



      Trần Minh Sinh : “Ba mươi bốn.”



      Dương Chiêu gật đầu, Trần Minh Sinh hút thuốc xong, dụi tàn thuốc nhìn Dương Chiêu : “ .”



      Dương Chiêu đứng trước mặt , cũng nhúc nhích.



      Trần Minh Sinh lại , “ .”



      “Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu bỗng nhiên gọi tên .



      Trần Minh Sinh nhìn , Dương Chiêu : “ đừng nghĩ tôi là loại con dễ dãi.”



      Trần Minh Sinh mỉm cười, tuy gì nhưng vẻ mặt như muốn — “Câu này chẳng đáng tin cậy chút nào.”



      Dương Chiêu đương nhiên cũng nhìn ra, giải thích: “Hôm nay, hôm nay…” Nét mặt thay đổi nhưng sắc mặt bắt đầu ửng hồng. thấy hôm nay mình khác thường, từ trước đến giờ làm mấy chuyện này. “Tôi —” tìm cho mình lý do, ngập ngừng lâu, cuối cùng chỉ câu:



      “Tôi muốn gặp .”



      Ý cười mặt Trần Minh Sinh nhạt dần, nhìn thẳng mặt Dương Chiêu: “Gặp tôi làm gì?”



      Dương Chiêu: “ biết, chỉ là muốn gặp .” chợt thấy chẳng cần nghĩ lý do gì, cứ thẳng đơn giản hơn. Giống như bây giờ, xong lý do lại đổi thành Trần Minh Sinh trầm mặc.



      lại rút điếu thuốc, châm lửa.



      “Tôi có thứ gì đáng giá cả.” .



      Dương Chiêu: “Tôi cũng toan tính gì cả.”



      Trần Minh Sinh im lặng, Dương Chiêu thấy cần thiết, chỉ với : “Tôi phải rồi, lần sau lại đến thăm .”



      Dương Chiêu với áo khoác vắt sôpha mặc vào. Trần Minh Sinh vẫn ngồi giường hút thuốc nhìn . Dương Chiêu mặc xong, Trần Minh Sinh mở miệng: “Lần sau mang chân giả đến cho tôi đúng ?.”



      Dương Chiêu nhìn khẽ cười: “Đúng.”



      Trần Minh Sinh đứng dậy tiễn , Dương Chiêu ra khỏi phòng ngủ, Trần Minh Sinh ngã xuống giường, nhớ lại nụ cười kia. nghĩ ngợi chợt nghe giọng Dương Chiêu.



      “Cửa nhà hỏng rồi sao? Sao tôi mở được —?”



      Trần Minh Sinh: “…”



      tựa như rất vui vẻ đứng dậy, lấy nạng mở cửa cho Dương Chiêu. Dương Chiêu chẳng chút xấu hổ, cám ơn xong thản nhiên rời .



      Lúc sắp bước ra cửa, vô tình cúi đầu nhìn thoáng qua — dép của Trần Minh Sinh lộ ra nửa, phần còn lại giấu trong ống quần dài. Nhưng cần đến giây cho mình câu trả lời chính xác.



      Đúng vậy, như — dép mang trong nhà tắm màu xanh da trời đậm.



      Tiếng giày cao gót của Dương Chiêu từ từ biến mất ở hành lang. Trở lại xe, kéo gương xuống nhìn, phát sắc mặt mình rất nhõm. Đối với , đây là cuộc gặp mặt khó hình dung, tóm lại là vô cùng mâu thuẫn —



      mù quáng liều lĩnh, lại đầy mục đích.



      Lúc vẫn sững sờ nhìn mình trong gương, di động rung lên. lấy ra nhìn, là nhà gọi.



      “A lô.”



      “Tiểu Chiêu.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng đàn ông.



      “Ba.” Dương Chiêu thấy hơi kỳ lạ, ba rất ít khi chủ động gọi điện cho .”Có chuyện gì vậy?”



      “Em trai con có ở với con ?”



      “Tiểu Thiên?” Dương Chiêu ngồi thẳng người, “ ạ, nó ở trường sao?”



      Ông Dương im lặng lát, sau đó với Dương Chiêu: “Trường học vừa gọi điện đến, ba ngày nay nó học.”



      “Cái gì?” Dương Chiêu nhíu mày, “Là Tôn gọi ạ?”



      “Ừ.”



      Dương Chiêu: “Con biết vài chỗ, con tìm trước sau đó gọi cho ba.”



      “Ừ.”



      Dương Chiêu tính ngắt điện thoại, ai ngờ ông Dương tiếp: “Tiểu Chiêu… Em con…”



      “Sao ạ.”



      Giọng ông Dương hơi trầm: “Cẩm Thiên giống những đứa trẻ bình thường, lại ở tuổi mới lớn, nếu chăm lo chu đáo rất dễ dàng sa ngã. Ba mẹ thằng bé mất sớm, nó lại nghe lời ba mẹ, con là chị nên giúp đỡ nó nhiều chút.”



      Dương Chiêu dừng lại, những lời này nếu xuất phát từ người khác có gì lạ. Nhưng theo lệ thường ở nhà họ Dương, ba những lời này chứng tỏ ông rất khổ tâm vì Dương Cẩm Thiên. Dương Chiêu im lặng lúc mới mở miệng, giọng vẫn bình thản như trước.



      “Con biết, con ra nước ngoài cũng vì nó.”







      Hết chương 11
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 12


      Edit: Như Bình



      Dương Chiêu cúp máy, tiếp đó gọi thêm cuộc điện thoại.



      Người bắt máy còn rất trẻ.



      “A lô?”



      Dương Chiêu : “Cậu là Lưu Nguyên phải ?”



      Ở bên kia rất ồn ào, người nghe điện thoại hét lớn: “Cái gì? cái gì?”





      Dương Chiêu hít sâu hơi, lớn tiếng thêm.



      “Cậu có phải là Lưu Nguyên ?”



      Người đầu dây bên kia cuối cùng cũng nghe , cậu ta đáp: “Đúng vậy, là ai?”



      Dương Chiêu hỏi: “Có phải Dương Cẩm Thiên ở chỗ cậu?”



      thanh ồn ào bên kia lại, Dương Chiêu nghe thấy tiếng ồn giảm bớt, hình như người đó vào căn phòng khác. Sau đó, Lưu Nguyên với người khác: “Dương Cẩm Thiên, có người gọi cho tôi muốn tìm cậu này?”



      Ở bên kia yên tĩnh lúc, sau đó người khác nghe điện thoại.



      “A lô? Ai đấy?”



      Dương Chiêu nghe thấy giọng đó, thở phào nhõm, đáp: “Là chị đây.”



      “Chị?”



      Dương Chiêu nghe những thanh bên kia thêm chút nữa, đoán có lẽ Dương Cẩm Thiên vào toilet. Giọng của cũng dần lại, hỏi: “Em ở đâu?”



      Dương Cẩm Thiên đáp: “Sao chị có số điện thoại của Lưu Nguyên?”



      Dương Chiêu hỏi: “Em ở đâu?”



      Giọng điệu Dương Cẩm Thiên hơi mất kiên nhẫn, cậu ta : “ ở ngoài.”



      Dương Chiêu gằn từng tiếng lặp lại câu hỏi: “Chị hỏi em, em ở đâu?”



      Dương Cẩm Thiên phàn nàn: “Em ở ngoài đường, lát nữa về nhà.”



      Dương Chiêu: “Mấy ngày hôm nay em trốn học phải ?”



      Dương Cẩm Thiên im lặng, sau đó thấp giọng khẽ : “Em cúp máy đây.”



      “Tiểu Thiên!” Dương Chiêu hiếm khi chủ động cất cao giọng.



      Dương Cẩm Thiên vẫn hơi sợ hãi người chị Dương Chiêu này, cậu ta dám cúp điện thoại , chỉ đành đáp dạ.



      Dương Chiêu : “Em ở đâu, bây giờ chị đến đón em.”



      Dương Cẩm Thiên nhận ra Dương Chiêu tức giận, lòng cũng áy náy, cuối cùng đành : “ ở quán karaoke gần trường.”



      Dương Chiêu ngắt điện thoại, lái xe .



      Lúc chạy đến cửa quán karaoke, Dương Cẩm Thiên đứng chờ trước cửa. Trông thấy xe Dương Chiêu chạy đến, cậu chủ động bước tới.



      Dương Chiêu hạ cửa kính xe xuống, chỉ câu đơn giản: “Lên xe.”



      Dương Cẩm Thiên mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.



      Dương Chiêu liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu, bình thản : “Thắt dây an toàn.”



      Dương Cẩm Thiên cài xong dây an toàn, Dương Chiêu mới lái xe .



      Trong lúc lái xe, Dương Chiêu hỏi Dương Cẩm Thiên: “Cặp của em đâu?”



      Dương Thiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.



      “Để ở trường.”



      Dương Chiêu gì nữa.



      chở Dương Cẩm Thiên về nhà mình, sau đó gọi cuộc điện thoại ra ngoài, khi cúp máy quay lại thấy Dương Cẩm Thiên cúi đầu ngồi sô pha.



      khí trong phòng yên tĩnh lạ kỳ.



      Dương Chiêu đứng bên bàn điện thoại lúc, sau đó mới bước qua chỗ Dương Cẩm Thiên ngồi đối diện cậu.



      “Sao em trốn học?”



      Dương Cẩm Thiên vẫn cúi đầu như trước, giọng đáp: “ muốn .”



      Dương Chiêu hỏi: “Sao muốn đ?”



      Dương Cẩm Thiên đáp.



      Dương Chiêu: “ ra, có nhiều đứa trẻ thích đến trường.”



      Dương Cẩm Thiên mấp máy môi, dừng lúc mới giọng đáp: “Hôm nay có kỳ thi.”



      Dương Chiêu hỏi: “Em thi cái gì?”



      Dương Cẩm Thiên đáp: “Kiểm tra giữa kỳ.”



      Dương Chiêu: “Em muốn thi sao?”



      Dương Cẩm Thiên: “Em kiểm tra được nửa rồi bỏ về.”



      Dứt lời, cậu còn thêm: “Em hiểu đề thi.”



      Dương Chiêu bình thản hít vào hơi, nhìn Dương Cẩm Thiên gục đầu xuống.



      “Đề thi phải là vấn đề mà vấn đề là do em. Cái cậu Lưu Nguyên đó, lần sau em đừng chơi với cậu ta nữa.”



      Nhắc tới Lưu Nguyên, Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày nhìn Dương Chiêu hỏi: “Chị nên gọi cho Lưu Nguyên.”



      Dương Chiêu: “Nên hay em cần nhắc, nhân phẩm cậu ta có vấn đề, em cách xa cậu ta chút.”



      Dương Cẩm Thiên ngậm miệng, tiếp tục cúi thấp đầu.



      Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên vẫn tiếp tục giữ yên lặng, cũng đành lặng im.



      có thể nhận ra, Dương Cẩm Thiên nghe lọt tai lời . hiểu nguyên nhân, càng biết cách phê phán người khác, im lặng của Dương Cẩm Thiên khiến còn cách nào khác.



      Có người giao cơm đến, Dương Chiêu để Dương Cẩm Thiên ăn cơm trước, vào thư phòng gọi cuộc điện thoại về nhà, báo với cha mẹ mình tìm thấy Dương Cẩm Thiên.



      “Hôm nay cứ để nó ở chỗ con, ngày mai con đưa nó đến trường.”



      Ngày hôm sau, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, nhìn cậu bước vào cổng trường. cũng ngay mà tìm chỗ đậu xe rồi vào trong.



      Đây chính là trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố, bảo vệ của trường cũng rất có trách nhiệm, thấy người lạ muốn vào bèn lập tức chặn lại.



      Dương Chiêu với bảo vệ mình là phụ huynh học sinh, tới trường để gặp giáo viên, bảo vệ hỏi tìm giáo viên nào lớp nào, Dương Chiêu báo tên lớp và tên giáo viên bảo vệ mới để vào.



      Ngôi trường này nằm ở trung tâm thành phố, trường học rất rộng, trong sân trồng rất nhiều cây. Hồi hè Dương Chiêu từng tới đây lần, lần đó gió rất to, những cái cây trong trường đều vào mùa hoa nở, từng đóa hoa theo gió bay xuống, chúng xoay tròn rơi lả tả, tựa như tấm rèm che cực đẹp.



      Ở vị trí trung tâm thành phố mà có được phong cảnh thế này dễ dàng gì. Cho nên Dương Chiêu rất thích nơi này, nhìn những cậu học sinh qua lại sân trường, trong ánh mắt chúng tràn ngập niềm hi vọng và nhựa sống căng tràn.



      tìm thấy phòng giáo viên, giơ tay gõ cửa.



      “Cho tôi hỏi, Tôn có ở đây ?”



      vừa hỏi xong thấy người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi ở góc trong cùng văn phòng đứng dậy, đó chính là giáo chủ nhiệm của Dương Cẩm Thiên – Tôn Diễm Hoa.



      giáo Tôn thấy Dương Chiêu hơi sửng sốt: “Xin hỏi chị là…”



      Dương Chiêu đáp: “Tôi là chị của Dương Cẩm Thiên.”



      “À, xin chào, xin chào chị.” Tôn dẫn Dương Chiêu ra hành lang, hai người đứng trò chuyện bên cửa sổ gần đó.



      “Dù chị đến, tôi cũng muốn gọi điện mời chị đến.” giáo Tôn ràng có rất nhiều điều muốn với Dương Chiêu: “Mấy hôm trước Dương Cẩm Thiên trốn học, biết người nhà của em ấy biết chưa?”



      Dương Chiêu gật gật đầu, đáp: “Chúng tôi biết, hôm qua tôi mới tìm thằng bé về.”



      Tôn đeo cái gọng kính rất mảnh và tinh tế, đôi mày khẽ nhíu lại, nhìn qua trông rất lo lắng và phiền muộn.



      “Khó khăn của em ấy tôi cũng hiểu, nhưng nếu cứ tiếp tục cũng phải là cách, năm nay cuối cấp, sang năm là kỳ thi tuyển vào đại học, thành tích của em ấy…” giáo Tôn tiếp nữa chỉ thở dài.



      Dương Chiêu đáp: “Nó theo kịp chương trình học nhiều lắm sao?”



      Tôn : “Thằng bé mất căn bản chương trình lớp mười , đậu ba môn trong kỳ thi cuối kỳ, chị chờ tôi lát.” Dứt lời, Tôn xoay người bước vào văn phòng, bao lâu quay trở lại, tay còn cầm theo xấp bài thi.



      “Đây, chị xem chút .” giáo Tôn bày từng bài thi bệ cửa sổ đá cẩm thạch. Dương Chiêu bước qua xem, đó là xấp bài kiểm tra của Dương Cẩm Thiên. Dương Chiêu cầm vài tờ giấy lên xem, đó phải là vết bút đỏ đánh dấu chỗ sai là chỗ trống.



      “Đây chính là bài kiểm tra sáu tháng cuối kỳ lớp mười của em ấy, các bạn học khác đều mang về nhà, còn em ấy vứt nó ở trường, nếu phải tôi giữ lại, chưa biết chừng em ấy ném nó luôn rồi.” Tôn đẩy gọng kính mảnh của mình lên, với Dương Chiêu: “Hôm qua, em ấy làm bài kiểm tra trắc nghiệm được nửa bỏ về, tôi cũng gọi điện về nhà báo cho phụ huynh em ấy.”



      Dương Chiêu nhìn xấp bài kiểm tra đặt bệ cửa sổ, ý nghĩ xuất trong đầu lúc này chính là muốn hút điếu thuốc, nhưng biết đó chỉ là muốn mà thôi.



      Tôn, với thành tích tại, Tiểu Thiên có thể thi đậu đại học ?”



      Tôn thấp hơn Dương Chiêu chừng nửa cái đầu, người cũng hơi tròn trịa, nhíu mày nhìn Dương Chiêu, giọng cũng hơi nôn nóng.



      “Thi đại học cứ muốn là có thể sao? Thành tích trung học cơ sở của em ấy rất tốt, đầu vào trường trung học thực nghiệm chúng tôi với thành tích đứng thứ hai, nhưng chị thể vì vậy mà đặt mục tiêu ở kỳ thi đại học được. Bây giờ trường đại học mở khắp nơi, mấy cái trường đại học chỉ cần tiền là nhận đó chẳng có lợi ích gì, tương lai của mấy đứa trẻ phải bị hủy hoại cả sao?



      Dương Chiêu nghẹn họng thể gì, Tôn lại tiếp lời: “Bây giờ thằng bé vẫn chưa vượt qua được chướng ngại tâm lý, nhà em ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm thầy chúng tôi rất đau lòng, nhưng con người sống phải tiến về phía trước. Chuyện xảy ra gần hai năm rồi, nhưng thằng bé vẫn thể thoát ra khỏi bóng ma đó, đây là trách nhiệm của người thân các chị. Nếu còn tiếp tục thế này nữa tương lai của thằng bé cũng xong luôn. Chưa việc học hành thế nào, lỡ như thằng bé học theo thói xấu phải làm sao?”



      Trò chuyện với giáo Tôn xong, Dương Chiêu vào toilet nữ ở trường hút hết ba điếu thuốc rồi mới bước ra. rất muốn đến lớp Dương Cẩm Thiên xem chút, nhưng rốt cuộc nhẫn nhịn.



      Dương Chiêu ngồi vào trong xe, vừa nãy trước khi rời với Tôn: “Tiểu Thiên là đứa trẻ ngoan, bây giờ nó trở thành thế này tất cả là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng xin đừng từ bỏ, đừng bỏ rơi nó nhé.”



      Nhất định đừng vứt bỏ thằng bé…



      Đầu Dương Chiêu đau như búa bổ. Từ đến lớn chưa chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này. nhớ khi mình còn học trung học, khi đó học sinh ưu tú, việc nghỉ ngơi và học hành của đều theo quy luật, học bài và ngủ. Tuy nhiên, cũng phải loại học sinh luôn tuân theo quy định, nếu gặp được bộ phim thích, cũng trốn học xem phim. Cha mẹ có lẽ biết mà cũng có lẽ , nhưng ai gì cả.



      Tuy nhiên, việc Dương Cẩm Thiên trốn học khác hẳn Dương Chiêu trốn học năm đó, đúng là rất khác.



      Dương Chiêu loáng thoáng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy Dương Cẩm Thiên chắc chắn xảy ra chuyện, bật điện thoại lên nhưng biết nên gọi cho ai.



      Gọi cho cha hay mẹ đây?



      Dương Chiêu nhắm mắt cũng biết cha mẹ dùng phương pháp gì dạy Dương Cẩm Thiên.



      Họ gọi thằng bé vào phòng khách, pha ấm trà, sau đó với Dương Cẩm Thiên điều họ lo lắng và khó xử, khuyên nhủ thêm vài câu nữa… cũng giống như cách họ dạy Dương Chiêu ngày xưa.



      phải Dương Chiêu thấy cách này tốt, chẳng qua thấy cách này với Dương Cẩm Thiên chỉ vô dụng thôi.



      Dương Chiêu ngồi trong xe hơn hai tiếng đồng hồ, nghĩ rất nhiều phương pháp cũng nghĩ tới các cách chuyện với cậu nhưng cuối cùng đành thở dài.



      Ngay lúc hút xong hết cả bao thuốc, di động chợt reo vang.



      Dương Chiêu bật di động nhìn lướt qua, màn hình lên dãy số lạ.



      nhìn dãy số màn hình rồi dần dần ngồi thẳng người dậy.



      Đó chính là trực giác.



      Dương Chiêu bắt máy, đầu dây bên kia là giọng trầm thấp khẽ khàng.



      “A lô, có phải Dương , tôi là Trần Minh Sinh.”



      Dương Chiêu đáp “phải”, Trần Minh Sinh tiếp lời: “Để thuận tiện cho , tôi đến chỗ lấy đồ.”



      Dương Chiêu nhìn đồng hồ, vừa đúng giữa trưa, bèn đáp: “Rất tiện mà.”



      Trần Minh Sinh : “Lát nữa tôi qua đó, khoảng nửa giờ nữa tôi đến nơi.”



      “Khoan .”



      “Ừ?”



      Dương Chiêu nghe tiếng “ừ” khẽ khàng vang lên, giọng dường như xuyên qua điện thoại truyền thẳng vào lồng ngực , khiến tim đập thình thịch từng hồi, cũng hiểu mình bị sao nữa.



      với Trần Minh Sinh: “Vừa đúng giữa trưa, chúng ta ăn bữa cơm .”



      Dứt lời, lặng im chờ Trần Minh Sinh từ chối.



      Khoảnh khắc đó, Trần Minh Sinh im lặng chừng hai ba giây, thấp giọng đáp tiếng: “Được.”











      Chương 12
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13:



      Edit : Rabbitlyn
      Beta : Vô Phương


      Khi Dương Chiêu nghe thấy tiếng “được” khẽ cúi đầu.

      nhớ lại dung mạo của Trần Minh Sinh, nghĩ đến vẻ mặt khẽ cười của . cảm thấy chỉ tiếng được vô cùng đơn giản đó lại khiến người ta như được thả lỏng.

      Mùi thuốc lá nồng nặc trong xe cũng khó chịu như vốn dĩ.

      Ở đầu bên kia điện thoại Trần Minh Sinh tiếp: “Vậy chọn địa điểm .”


      Dương Chiêu nghĩ lúc, hỏi: “ giờ ở đâu?”

      Trần Minh Sinh: “Ở nhà.”

      Dương Chiêu: “Vậy chọn nơi gần nhà .”

      Trần Minh Sinh ngừng lúc rồi : “Nhà gần nhà tôi lắm, có tiện cho ?”

      Dương Chiêu nhếch miệng: “ sao, dù sao cũng phải lái xe mà.”

      xong, nghe thấy bên đầu kia điện thoại có tiếng cười khẽ. Trái tim Dương Chiêu khẽ nảy lên, vẻ mặt Trần Minh Sinh rủ mi khẽ cười ngày đó lên trước mắt, : “ cười gì vậy?”

      Trần Minh Sinh : “ có gì.”

      Giọng của rất nhàng, Dương Chiêu nhíu mày, hỏi lại: “ cười cái gì?”

      Trần Minh Sinh tiếp tục cười.

      Dương Chiêu: “…”

      có gì đâu Dương.” Trần Minh Sinh tiếp, “Tôi có ý gì cả, chỉ là tôi nghĩ…” nửa lại dừng lại, Dương Chiêu lập tức hỏi: “ nghĩ cái gì?”

      Điện thoại im lặng lúc, Dương Chiêu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe. Trường trung học của Dương Cẩm Thiên ở ngay khu trung tâm, xe cộ qua lại đông đúc. Đèn giao thông ở ngã tư chuyển sang xanh, rất nhiều xe cộ chạy về phía này.

      Dương Chiêu nhìn từng chiếc xe lướt qua, lặng lẽ chờ Trần Minh Sinh trả lời.

      có gì…” Trần Minh Sinh khẽ .

      Dương Chiêu hạ ghế ngồi về phía sau, ngửa đầu ghế hỏi lại: “ nghĩ cái gì?”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “Chẳng lẽ lần nào cũng phải hỏi ra đáp án mới được sao?”

      Dương Chiêu nhìn trần xe màu xám, : “Cũng hẳn.”

      Trần Minh Sinh: “Khi nào đến?”

      Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh trả lời, cũng truy hỏi nữa, nhìn thoáng qua đồng hồ, “Bốn mươi phút nữa.”

      chiếc xe tải chạy ở bên đường bỗng nhiên bóp còi, Trần Minh Sinh ở bên kia điện thoại hỏi: “ ở bên ngoài à?”

      “Ừ.” Dương Chiêu đáp: “Tôi ở trường của em trai.”

      Trần Minh Sinh : “Ở đâu.”

      Nghe Dương Chiêu địa chỉ, Trần Minh Sinh lại: “Vậy còn xa hơn, chọn chỗ ở giữa .”

      Dương Chiêu: “ cần, chờ tôi là được.”

      Trần Minh Sinh: “Vậy cũng được.”

      Hai người đều im lặng trong giây lát, Trần Minh Sinh lên tiếng trước: “Vậy… “

      “Đây là số điện thoại của sao?” Dương Chiêu ngắt lời Trần Minh Sinh.

      “Phải.”

      Dương Chiêu: “ chờ tôi nhé, đến nơi tôi gọi cho .”

      “Được.”

      Dương Chiêu: “Vậy nhé, tôi cúp máy đây.”

      xong định cúp máy, Trần Minh Sinh ở bên kia bỗng : “Lúc đặt thiết bị dẫn đường, thiết lập luôn địa điểm là đồn công an Lăng , đường đó gần nhất, cũng ngang qua nhà tôi.”

      Dương Chiêu im lặng.

      Trần Minh Sinh: “ cài hướng dẫn .”

      Dương Chiêu hít hơi, bình tĩnh : “Vâng, lát nữa gặp.” xong đợi Trần Minh Sinh đáp lời, trực tiếp cúp máy. Lúc cúp máy, ném điện thoại sang ghế phụ lái, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm thiết bị hướng dẫn xe, mặt chút thay đổi.

      phải lần trước định vị chậm chút thôi sao… Dương Chiêu vươn ngón tay, ấn vào thiết bị hướng dẫn, nhập đồn công an Lăng .

      Chỉ dẫn đường hoàn thành.

      “À, đơn giản quá.” Dương Chiêu cười lạnh tiếng. Cười xong lại cảm thấy mình quá ngốc, khẽ lắc đầu.

      nhìn điện thoại bị ném sang bên, cầm lên kiểm tra nhật ký cuộc gọi, dãy số im lặng nằm ngay đầu danh sách. Ngón tay ấn vào dãy số, trang danh bạ nhảy ra, lựa chọn lưu người liên lạc mới.

      Nhập vào Trần Minh Sinh, hoàn thành.

      Dương Chiêu mở danh bạ, ấn chữ cái C đầu tiên (*), Trần Minh Sinh ở ngay phía dưới. Dương Chiêu muốn nhập lại tên để số của gần vị trí đầu hơn chút, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra được nên nhập gì. cũng phải là người hài hước, trong danh bạ điện thoại của đều là tên của mọi người, nick name nào cả.

      * Phiên pinyin tên Trần Minh Sinh là Chen Ming Sheng
      Dương Chiêu suy nghĩ lúc, cuối cùng đành phải từ bỏ.

      Cứ để như vậy là được rồi.

      chỉnh lại ghế về vị trí ban đầu, theo thiết bị hướng dẫn.

      Chạy đến gần nhà Trần Minh Sinh mất hơn nửa tiếng, chuẩn bị tìm nơi đỗ xe thấy ở ngã tư , Trần Minh Sinh đứng ở ven đường hút thuốc.

      Ngã tư kia rất hẹp, thông thẳng từ khu chung cư ra, rộng lắm cũng chỉ chiếc xe qua lọt. Đường cũng khá sâu, hai bên đường đều trồng dương liễu.

      Lúc Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh vẫn chưa chú ý tới , miệng ngậm điếu thuốc, đứng ngẩn ngơ ven đường. Trần Minh Sinh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, áo sơvin trong quần, bên ngoài khoác chiếc áo xám mỏng.

      Dương Chiêu lại lần nữa có suy nghĩ dáng người Trần Minh Sinh thực tồi.

      Đương nhiên, bao gồm cả cái chân kia.

      Ánh mắt Dương Chiêu bất giác nhìn về phía cái chân kia của Trần Minh Sinh. Ống quần ở chân phải cũng khác gì, vẫn là xắn lên và nhét vào thắt lưng phía sau. Chiếc nạng ở ngay bên cạnh , nửa cánh tay chống vào nạng, khuỷu tay thỉnh thoảng đưa lên hạ xuống, lấy thuốc trong miệng, phả khói.

      đứng rất vững.

      Dương Chiêu cảm thấy chẳng biết từ lúc nào bị cái chân kia của Trần Minh Sinh hấp dẫn, bộ phận thiếu hụt đó khiến thoạt nhìn rất yếu đuối, nhưng Dương Chiêu biết phải là người yếu đuối, chẳng hề dính dáng gì đến tính từ này.

      Loại mâu thuẫn đỉnh điểm này rơi vào trong mắt Dương Chiêu, biến thành kiểu gợi cảm khôn xiết…

      Đúng vậy, gợi cảm.

      Trần Minh Sinh nhanh chóng chú ý tới xe của Dương Chiêu, dập thuốc, đứng thẳng nhìn .

      Dương Chiêu quay đầu xe ở ngã tư, chạy đến bên cạnh Trần Minh Sinh.

      hạ cửa xe xuống.

      “Sao lại chờ bên ngoài thế này.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn Dương Chiêu cười, khẽ : “ lái xe đúng là chậm .”

      Dương Chiêu chau mày, “Chậm ư?” nhìn thoáng qua đồng hồ, hơn nửa tiếng. ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, “ cảm thấy chậm sao?” nhìn Trần Minh Sinh, vẻ mặt nghiêm túc : “Tôi từ khu phố trung tâm tới đấy.”

      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu nghiêm túc địa chỉ trường trung học thực nghiệm, nhịn được quay đầu nhìn hố cây ven đường chút.

      Dương Chiêu giải thích xong, với Trần Minh Sinh: “Lên xe .”

      “Ừ.” Trần Minh Sinh mở cửa sau, Dương Chiêu lại , “Ngồi lên phía trước.” Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu nhìn từ kính chiếu hậu. gật đầu, để nạng phía sau rồi mở cửa xe phía trước, khẽ vịn vào cửa xe rồi ngồi vào xe.

      Dương Chiêu hỏi: “ ăn ở đâu đây?”

      Trần Minh Sinh: “ muốn ăn gì?”

      Dương Chiêu: “Tùy .”

      Trần Minh Sinh suy nghĩ lúc mới : “ nghĩ món mình muốn ăn . Bữa ăn này tôi mời, xem như để cảm ơn bữa đó giúp đỡ.” muốn đến việc Dương Chiêu đưa đến trung tâm phục hồi chức năng.

      Dương Chiêu cự tuyệt, quay đầu hỏi Trần Minh Sinh: “ đói ?”

      Trần Minh Sinh sửng sốt, sau đó lúc mới phản ứng lại, gật đầu: “Đói.”

      Dương Chiêu: “Vậy tìm tiệm gần đây .”

      “Ok.”

      xong, Trần Minh Sinh cho rằng Dương Chiêu lái xe , nhưng đợi lúc cũng thấy xe khởi động. quay sang nhìn Dương Chiêu, phát Dương Chiêu cũng nhìn .

      “Sao vậy?”

      Dương Chiêu: “Dây an toàn.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      có chút biết nên gì, yên lặng thắt dây an toàn xong Dương Chiêu cho xe chạy.

      Nơi Trần Minh Sinh ở này cũng coi như vùng ngoại ô, có nhiều nhà hàng. Dương Chiêu mấy quan tâm, tìm quán ăn ở ven đường, hỏi Trần Minh Sinh: “Ở đây được ?”

      Trần Minh Sinh có chút bất ngờ.

      cũng chỉ mới biết Dương Chiêu có mấy ngày, ngoại trừ số chuyện kỳ cục khiến người ta phải ngạc nhiên ra, cảm giác đầu tiên Dương Chiêu mang lại cho người có tiền.

      Nhìn xe của là biết, Jaguar XKR 5.0L, ít nhất cũng phải hai trăm vạn – tuy để cho lái có chút uất ức cho chiếc xe.

      * Là con này.
      [​IMG]
      Quy ra khoảng 7 tỷ VNĐ, tuy nhiên nếu nhập về VN có lẽ mắc hơn nhiều nữa.

      Và cả căn nhà to đùng lần trước trú mưa nữa. Trần Minh Sinh quen thuộc với các nhãn hiệu, nhưng cũng nhìn ra được quần áo Dương Chiêu mặc tuy đơn giản, nhưng cũng phải là hàng hóa vỉa hè thông thường.

      chung, từ trong ra ngoài của Dương Chiêu thoạt nhìn đều giống như người có thể vào ‘Quán bánh chẻo chị Hai’ để ăn trưa.

      Dương Chiêu cảm thấy mình quen thuộc với nơi này, căn bản biết tìm nhà hàng nào. Hơn nữa Trần Minh Sinh vừa đói bụng, cũng muốn kéo dài thêm. Có vài chiếc taxi đỗ trước cửa quán bánh chẻo này, trong cửa hàng cũng rất náo nhiệt nên mới chọn nơi này.

      Dương Chiêu dừng xe, Trần Minh Sinh lấy chiếc nạng ở phía sau, chống nạng vào quán ăn.

      Vừa vặn còn có bàn trống, hai người ngồi đối diện nhau.

      Bên trong quán ăn khá , khách hàng có thể tùy tiện ngồi ở bất cứ chỗ nào, Trần Minh Sinh phải lách qua mấy người mới đến được bàn mình. thiếu chân, cực kỳ gây chú ý với người khác, người trong quán vô tình hay cố ý đều nhìn về phía này.

      Trần Minh Sinh để ý, Dương Chiêu cũng bận tâm. thừa dịp người bán hàng mang thực đơn lại đây quay đầu nhìn xung quanh lượt, với Trần Minh Sinh: “Ở đây hình như có rất nhiều tài xế taxi.”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Quán ăn này cũng sạch , vị trí lại tương đối thuận lợi, buổi trưa có ít tài xế đến đây ăn.”

      Dương Chiêu: “ cũng từng tới đây ăn sao?”

      Trần Minh Sinh: “ từng.”

      Dương Chiêu suy nghĩ lúc, sau đó : “Là cùng mọi người đến ăn trưa sao?

      Trần Minh Sinh tiện tay cởi cúc áo ở cổ, hơi giật mình: “Sao tôi có thể ăn cùng bọn họ được chứ.”

      “Hả?”

      Trần Minh Sinh liếc nhìn Dương Chiêu cái, như cười như : “Mới bị người phát tôi ra thế này, tôi mà còn ăn cùng với đám người đừng nghĩ tới chuyện kiếm sống nữa.”

      Dương Chiêu: “…”

      nhếch môi, yên lặng nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh bị chăm chú nhìn thấy hơi hoảng hốt, vừa định lên tiếng Dương Chiêu trước: “Tôi có ý định đe dọa .”

      Trần Minh Sinh dừng lại.

      Dương Chiêu: “Có thể tin, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn lên nhà tránh mưa thôi.”

      Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, khẽ đáp: “Tôi biết, chỉ đùa chút thôi mà.”

      Phục vụ cầm thực đơn lại, Dương Chiêu khẽ hỏi Trần Minh Sinh: “Ăn ở đây ổn chứ, liệu có bị ai nhận ra ?”

      Trần Minh Sinh nhận thực đơn nhìn qua lượt, rồi : “ sao, quen biết ai cả.”

      cũng lười giải thích công ty có điểm ăn trưa cố định giành cho nhân viên, vốn dĩ ai tự bỏ tiền ra ăn cả. Trần Minh Sinh nhìn thực đơn, phát Dương Chiêu hồi lâu vẫn yên lặng động đậy gì, ngẩng đầu khỏi thực đơn ——

      Hôm nay Dương Chiêu mặc chiếc áo dệt kim màu đen, nhìn khá đơn thuần, sống lưng thẳng tắp, tay quy củ đặt đùi. Thấy Trần Minh Sinh ngẩng đầu, người hơi nghiêng về trước, dường như là sợ bị người khác nghe thấy cuộc chuyện.

      Mi tâm Dương Chiêu nhíu lại, nghiêm túc khẽ với Trần Minh Sinh: “Ở đây an toàn, ăn nhanh .”

      Trần Minh Sinh: “…”



      Hết chương 13

      ————————————

      Lảm nhảm~~~~

      Vì beta chap 14 trước 13 nên tìm hiểu về Jaguar, trước đây chỉ biết đây là 1 hãng xe được đánh giá là sang của , và có vài lần thấy xe của hãng này ở khu Q1, Phú Mỹ Hưng.

      Lên mạng search mà chảy cả nước miếng, đẹp quá là đẹp. Quay sang hỏi đồng nghiệp nam: “Mấy dòng xe Jaguar bán ở VN mắc nhỉ?”

      “Rẻ lắm em.”

      “Ế, rẻ á? Rẻ là bao nhiêu?”

      “Chiếc bèo bèo bán nhà bù thêm 1,2 căn nữa là mua được.”

      Thực ra khi xem giá trang chủ của Jaguar, dòng xe này với dân chơi Việt Nam quá mắc, chẳng qua về VN giá xe bị đội lên từ 300-600% nên mới cao vậy thôi.

      Vd chiếc BMW của sếp giá gốc bên Đức có 70.000$, nhập về VN, sau khi đóng xong thuế phí này nọ hết gần 7 tỷ VNĐ.

      Các bạn ngắm vài dòng chơi đỡ buồn. ^^

      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      [​IMG]
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 14:


      Edit : Ong MD



      Beta : Vô Phương



      Trần Minh Sinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Chiêu hỏi: “Muốn ăn gì?”



      Dương Chiêu quay lại hỏi người phục vụ: “Có món nào nhanh?”



      Phục vụ là chưa tới hai mươi, với Dương Chiêu: “Tất cả đều nhanh.”



      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “ muốn ăn gì cứ gọi .”





      Trần Minh Sinh gọi ba món: canh cải trắng thịt nạc, sườn non ram, thịt bò sốt tương, sau đó hỏi Dương Chiêu muốn gọi thêm gì . Dương Chiêu : “Thêm món địa tam tiên nữa.”



      * Đây là món ăn có lẽ khá phổ biến bên TQ, gồm ba nguyên liệu chính là khoai tây, ớt xanh/đỏ và cà tím. Cách làm rất đơn giản.

      Các bạn nếu muốn tìm hiểu và làm thử có thể tham khảo ở đây (lưu ý là tiếng Trung ^^ )



      DTT



      Gọi đồ ăn xong, hai người ngồi chờ.



      Trong quán cơm khá ồn ào, hai người lại càng có vẻ im ắng.



      Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm chai nước tương bàn, vô tình ngước lên phát Dương Chiêu nhìn chăm chú. Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy?”



      Dương Chiêu lắc đầu, : “Tôi chạy thẳng từ trường rung học thực nghiệm tới đây, chân của vẫn ở nhà tôi chờ được đón về.”



      “Chân của tôi…” Trần Minh Sinh nở nụ cười, tay cầm bình gia vị lắc lắc.



      Dương Chiêu : “Để tôi về lấy cho .”



      Trần Minh Sinh trả lời: “ cần phiền vậy đâu, tôi lái xe đến đó.”



      Dương Chiêu nhìn xuống dưới, giống như xuyên qua bàn nhìn được chân .



      như vậy sao lái xe được.”



      biết Trần Minh Sinh nghĩ gì, khóe miệng khẽ cong lên: “ cũng biết là thế này tôi bị bắt ư?”



      Dương Chiêu giả vờ câm điếc.



      Đồ ăn được dọn lên, Trần Minh Sinh rót nước tương rồi đưa chai cho Dương Chiêu, Dương Chiêu nhận lấy cũng rót ra chén ít.



      Trần Minh Sinh ăn rất nhanh, mỗi chiếc bánh chẻo chỉ thổi phù cái ăn ngon lành. ăn được nửa dĩa phát Dương Chiêu chưa ăn miếng nào, hỏi Dương Chiêu: “ thích ăn món này?”



      * Bánh chẻo là loại sủi cảo của Trung Quốc, đại khái như vầy:



      Banh cheo



      “Xin lỗi, rất xin lỗi.” Dương Chiêu .



      Trần Minh Sinh mơ màng, “Chuyện gì?”



      Dương Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, lại lần nữa, “Xin lỗi. Trước đó tôi hành động cân nhắc.” xong, cúi đầu với Trần Minh Sinh.



      Trần Minh Sinh gắp miếng bánh chẻo, tay khựng lại giữa trung, nước tương xuống theo chiếc bánh.



      “… sao.” Trần Minh Sinh .



      Dương Chiêu gật đầu, “Cám ơn bỏ qua.”



      Trần Minh Sinh yên lặng ăn bánh chẻo, nhưng chẳng cảm giác được mùi vị gì nữa.



      Bọn họ ăn cơm xong, Trần Minh Sinh thanh toán.



      “Tổng cộng là năm mươi ba tệ.” Người phục vụ .



      Trần Minh Sinh trả tiền. ra cảm thấy bữa ăn này chẳng phải là mời, dù lái xe thuê, có nhiều tiền nhưng thế này cũng hơi keo kiệt. Hơn nữa đồ ăn cơ bản toàn vào bụng , Dương Chiêu chỉ ăn ba cái bánh chẻo rồi ngừng đũa.



      nghĩ có lẽ Dương Chiêu đói, hơn nữa thực muốn ăn ở quán ăn thế này, chọn ăn ở đây hoàn toàn vì nhân nhượng mà thôi.



      Nghĩ vậy, Trần Minh Sinh chỉ có thể cười khổ trong lòng.



      chờ tôi chút.” Dương Chiêu , “Tôi chạy xe tới cửa.”



      Trần Minh Sinh: “Cùng .” chống nạng đứng lên, theo Dương Chiêu ra cửa.



      Dương, chở tôi đến Đường số 7 là được, xe của tôi ở bên đó.” Trần Minh Sinh .



      Dương Chiêu : “ muốn lái xe sao?”



      Trần Minh Sinh : “Tôi với về lấy.”



      Dương Chiêu : “ như vậy…” chưa xong, ánh mắt chuyển đến đùi Trần Minh Sinh, chỉ đứng yên: “ sao, chở ai là được rồi, chẳng ai lại mở cửa kiểm tra bên trong xe taxi đâu.”



      Dương Chiêu gật đầu.



      Trần Minh Sinh mở cửa xe mình, theo sau Dương Chiêu.



      lại được dịp chứng kiến Dương Chiêu chạy xe chậm thế nào. Mỗi lần qua đèn xanh đèn đỏ, cách mấy chục thước bắt đầu giảm tốc, hơn nữa chỉ giảm tốc còn chạy chậm nên dù là đèn xanh rồi cũng thế. chạy đường vắng hay khu đông dân cũng như nhau.



      Trần Minh Sinh mở cửa sổ đốt điếu thuốc, cánh tay gác lên cửa xe, nhìn chiếc xe Jaguar màu trắng bạc chậm như rùa phía trước.



      Hơn giờ, rốt cuộc cũng đến nhà Dương Chiêu.



      Trần Minh Sinh thở phào nhõm.



      Dương Chiêu đợi Trần Minh Sinh chạy xe đến dưới nhà mình, sau đó gõ kính xe Trần Minh Sinh: “Lên ngồi lát .”



      Phản ứng đầu tiên của Trần Minh Sinh là mở miệng từ chối, nhưng nghiêng đầu thấy Dương Chiêu cúi người nhìn ngoài cửa xe, vẫn là sắc mặt thản nhiên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.



      Đây là lần thứ ba đến nhà Dương Chiêu.



      Vào phòng, Dương Chiêu với Trần Minh Sinh: “Khỏi cởi giày, ngồi , tôi lấy cho .”, xong vào thư phòng. Trần Minh Sinh nhìn sàn nhà sạch bóng, cuối cùng vẫn ngồi xuống cởi giày ra. Lúc Dương Chiêu ra thấy Trần Minh Sinh chống nạng đứng lên.



      bước lại đỡ .



      “Cám ơn.”



      Trần Minh Sinh nhìn về phía tay Dương Chiêu, ôm cái chân giả của trong lòng.



      hiểu sao Trần Minh Sinh cảm thấy xấu hổ, hệt như phần thân thể mình bị Dương Chiêu ôm vào lòng.



      Dương Chiêu mở ngăn tủ lấy cho Trần Minh Sinh chiếc dép. Trần Minh Sinh nhìn cúi người, đặt chiếc dép bên chân mình, lúc Dương Chiêu ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ khác.



      “Vào ngồi .”



      “Cám ơn…” Trần Minh Sinh ngồi sô pha trong phòng khách, Dương Chiêu : “Tôi lấy nước cho .”



      Trần Minh Sinh : “ biết dùng bếp ?”



      Dương Chiêu xoay qua, thấy Trần Minh Sinh ngồi sô pha nhìn mình, vẻ mặt ba phần nghiêm túc bảy phần trêu chọc. Dương Chiêu cảm thấy mặt mình đỏ lên, biết là xấu hổ hay tức giận.



      “Đương nhiên là biết.” Dương Chiêu vừa vừa vào trong, xong nghĩ gì đó lại quay đầu trịnh trọng tiếp: “Chỉ biết.”



      Trần Minh Sinh nhìn bóng dáng Dương Chiêu biến mất trong tầm mắt, lúc này nhịn nổi, bật cười.



      Dương Chiêu nấu nước rất nhanh, lúc bưng lên Trần Minh Sinh nhìn cái khay trong tay , lại nhìn hai cái chén kia —— kiểu dáng thực cổ kính, giống chén trà những năm chín mươi, hoàn toàn hợp với căn phòng.



      Hai cái chén này Dương Chiêu mới mua. Mấy ngày hôm trước, siêu thị mua nước hoa quả, thấy có bán loại chén uống nước này. đứng trước nó lâu, cái chén màu trắng viền xanh này làm nhớ tới người tài xế già dặn cứng nhắc nào đó. Nhìn hơn mười phút, mua nó về.



      Trần Minh Sinh uống ngụm nước, Dương Chiêu : “ muốn kiểm tra ?”



      “Hả?”



      Dương Chiêu chỉ cái chân giả tựa vào sôpha, Trần Minh Sinh nhìn có chút nghi ngờ bèn hỏi: “Kiểm tra cái gì?”



      Dương Chiêu : “Trước tiên cứ xem qua hoặc là mang vào lát, xem có vấn đề gì .”



      Trần Minh Sinh vẫn chưa hiểu, “Có vấn đề gì chứ?”



      “Tôi cũng biết.” Dương Chiêu , “Sau khi mang về tôi làm gì nó nhưng biết chừng bị va chạm đường, tốt nhất nên kiểm tra , nếu có vấn đề gì tôi đền cho .”



      Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu chăm chú, thấy có ý đùa giỡn. buông ly nước, xách cái chân giả lại dựng nó đứng lên.



      Trần Minh Sinh đỡ cái chân giả, nhìn lướt qua rồi với Dương Chiêu: “Lần trước… Có miếng vải bọc bên ngoài.”



      “À, đúng.” Dương Chiêu xong vội vàng đứng lên, “Có, để tôi lấy cho .” trở lại phòng, lúc sau Trần Minh Sinh thấy cầm miếng vải xếp gọn gàng.



      “Lúc nãy quên, của đây.”



      Trần Minh Sinh cầm miếng vải sạch trong tay, “ giặt nó sao?”



      Dương Chiêu gật đầu: “ được giặt hả?”



      Trần Minh Sinh cười cười: “ phải.”



      Trần Minh Sinh mở mảnh vải ra, Dương Chiêu nhìn : “ mang thử sao.”



      Trần Minh Sinh ngừng tay khẽ : “ cần đâu.” quấn xong liền đặt chân giả sang bên, Dương Chiêu : “ có vấn đề gì chứ?” Trần Minh Sinh mỉm cười, “ có gì.”



      Dương Chiêu vừa gật đầu vừa : “ sao là tốt rồi.”



      Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát sàn, dịu dàng chiếu vào phòng. Dương Chiêu ngồi sô pha, tay cầm chén trà kiểu cũ, Trần Minh Sinh hỏi : “ Dương, làm nghề gì?”



      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Gọi tôi là Dương Chiêu.”



      Trần Minh Sinh cười cười: “Dương Chiêu.”



      Dương Chiêu uống miếng nước trả lời: “Tôi làm công việc cố định, thỉnh thoảng nhận phục chế tác phẩm nghệ thuật.”



      Trần Minh Sinh: “Phục chế tác phẩm nghệ thuật?”



      “Ừ.” Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh, “ có biết nghề này ?”



      Trần Minh Sinh lắc đầu, “Tôi biết.”



      Dương Chiêu : “Là tu bổ tranh chữ hoặc bình, lọ.”



      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Bình và lọ?”



      Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mặt trời nghiêng nghiêng khuôn mặt , nụ cười của rất bình thản. thả chén trà, với Trần Minh Sinh: “ theo tôi.”



      Trần Minh Sinh nhướn mày, đứng lên, “ đâu?”



      “Lên lầu.”



      Dương Chiêu dẫn vào phòng làm việc của mình.



      Lần đầu tiên Trần Minh Sinh đến phòng làm việc của Dương Chiêu. Phòng này nằm ngay phòng của Dương Chiêu, hơn phòng chút, căn phòng ngăn nắp, thông từ đầu đến cuối, chỉ có toilet được ngăn riêng.



      Giữa phòng làm việc đặt hai chiếc bàn dài, phủ vải trắng sạch , mặt bàn đặt chiếc hộp đậy kín.



      Cách bàn xa có bồn rửa tay. Dương Chiêu bước tới rửa tay cận thận, sau đó mang bao tay mỏng, mở cái hộp ra.



      nhìn Trần Minh Sinh, cảm thấy khó hiểu: “ đứng xa như vậy làm gì?”



      Trần Minh Sinh do dự lát rồi hỏi: “Tôi cũng phải rửa tay chứ?”



      Dương Chiêu : “ cần đâu, đụng vào là được rồi.”



      “Ừ.”



      xong, Dương Chiêu im lặng lúc, Trần Minh Sinh thấy hơi kỳ lạ. Dương Chiêu ngẩng đầu, và Trần Minh Sinh nhìn nhau, lại nghe thấy : “Đụng vào cũng sao, cũng ảnh hưởng gì mấy.”



      Trần Minh Sinh: “…”



      chợt hiểu ra, có lẽ vừa rồi Dương Chiêu cảm thấy vậy hơi nghiêm trọng nên bù đắp lại.



      cúi đầu nhìn Dương Chiêu sắp xếp lại cái hộp. Vóc dáng cao lớn hơn Dương Chiêu rất nhiều, đứng bên cạnh, nếu ngẩng đầu lên thấy được mặt .



      Lúc này, Trần Minh Sinh đứng gần sát , nhàng mỉm cười.







      Hết chương 14







      ———————————————-



      Chị Chiêu dễ thương hết biết :x. Nghe chị chuyện với nhau cứ như dỗ trẻ con :))



      Lảm nhảm~~~~



      Định truyện này chỉ để tên người edit thôi, và Vô Phương cũng tham gia với vai trò edit (tất nhiên kèm cả beta), cơ mà đến giai đoạn này thấy khó có thể tham gia edit được, vì dường như càng về sau beta càng mất thời gian hơn. Nên xem ra tiến độ truyện lại chậm chút so với dự định ^^.



      Beta chap này trong giờ làm việc.



      Tìm để chú thích cái món Địa tam tiên đó, thử coi liệu có ở VN hay , tìm ra món này tiếng Trung nhưng chắc chắn nên quay sang hỏi đồng nghiệp nữ (có chồng sắp cưới người TQ, qua TQ công tác và chơi liên tục) là qua bên TQ bao giờ ăn món Địa tam tiên chưa.



      Trả lời: “Chưa, mà sao tự dưng hỏi chi zậy?”



      Oánh trống lảng: “ bạn thân (lúc đó trong đầu nghĩ tới cái Ong :)), xin lỗi nhà ngươi :v ) nó bảo hôm nào nó làm món này cho ăn, món ăn nổi tiếng của TQ đó.”



      Đồng nghiệp search cái bảo “a từng thấy món này nhưng chưa ăn. Nổi tiếng gì mà chưa nghe ai bao giờ, nhìn vô thấy dầu mỡ ngon chỗ nào chớ.” :)).



      túm lại nhìn nguyên liệu cách làm và thành phẩm khá giống món chay ở mấy quán cơm chay VN, nhưng VP ăn chay nên ^^.



      ==> Nhưng túm lại, vì mất công ta nghĩ đến nhà ngươi lúc bịa chuyện, nên nhà ngươi nghiên cứu làm món này cho ta với cái Nu ăn ké nhá Ong già :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :