1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 69:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Trước khi mẹ Trần Minh Sinh trở về, Dương Chiêu quay lại phòng lần nữa.

      Lúc Trần Minh Sinh trông thấy , cực kỳ kinh ngạc, mở miệng muốn gì đó với nhưng Dương Chiêu cắt ngang lời .

      cho em biết, lúc nào mẹ ở đây?”

      Trần Minh Sinh giọng: “… Tới tối bà mới rời khỏi đây.”

      “Ok.” Dương Chiêu tiếp lời: “Vậy tối em đến.”

      “Dương Chiêu…”

      muốn em đến ư?”

      phải,” Trần Minh Sinh : “Mẹ đối xử với em…”

      muốn em đến là đủ rồi, bản thân em cũng muốn đến, còn chuyện của bà chúng ta sau .” Dương Chiêu đứng dậy nhanh chóng rời .

      Quay về khách sạn, Dương Chiêu nằm giường, buồn ngủ nhưng cực kỳ mệt mỏi.

      Dương Cẩm Thiên ngồi yên lặng sô pha, cậu quan sát Dương Chiêu.

      Cậu lặp lại lần nữa.

      “Về nhà thôi, chị.”

      Dương Chiêu còn sức lực trả lời cậu.

      Dương Cẩm Thiên: “Chị từng dạy em, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, có nơi thuộc về mình, chỉ như vậy mới có thể sống thoải mái. Chị, ở bên ta, chị thấy vui vẻ sao?”

      Dương Chiêu ngồi dậy, im lặng nhìn Dương Cẩm Thiên.

      “Tên ấy là Trần Minh Sinh.” chậm rãi chỉnh lại.

      Dương Cẩm Thiên nhìn vào mắt nhưng vẫn gọi tên .

      “Vì sao em nghĩ chị ở cùng ấy vui vẻ?”

      Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị nhìn vào gương mà xem, chị vui lắm sao?”

      “Tiểu Thiên…” Dương Chiêu cúi đầu, xoa thái dương mình, : “Trần Minh Sinh phải người xấu, vì sao em chịu chấp nhận ấy.”

      “Vì chị.”

      Dương Chiêu nắm chặt mép giường.

      Câu trả lời của Dương Cẩm Thiên dường như chẳng đâu vào đâu nhưng hình như hoàn toàn hợp lý.

      Bởi vì chị, em có cảm giác, vì xuất của ta, chị trở nên yếu đuối và đau khổ.

      “Chị, chị thích ta là chuyện của chị, nhưng em chấp nhận ta. Chỉ cần chị vẫn còn trong bộ dạng này, em bao giờ chấp nhận ta.”

      Dương Chiêu cúi đầu, Dương Cẩm Thiên nhìn nét mặt của .

      Yên lặng lát, Dương Cẩm Thiên cảm thấy có lẽ Dương Chiêu đau lòng. Nhưng cậu vẫn sửa lời.

      Dương Chiêu ngẩng đầu.

      nở nụ cười.

      Dương Cẩm Thiên vốn đoán rất nhiều phản ứng của , chỉ ngờ lại cười.

      Hơn nữa, đó phải là cười khổ, cười bất đắc dĩ mà là nụ cười lòng, dù hơi mệt mỏi, hơi nhợt nhạt, nhưng đúng là nụ cười.

      với cậu: “Tiểu Thiên, cuối cùng em cũng có chỗ giống người nhà họ Dương rồi.”

      Buổi tối, Dương Chiêu quay lại bệnh viện.

      len lén vào phòng bệnh Trần Minh Sinh, mẹ khỏi.

      Dương Chiêu đứng trước cửa lúc, hơi do dự mình có nên vào hay .

      Bây giờ quá trễ, nghĩ nếu Trần Minh Sinh ngủ, có phải đến quấy rầy .

      Ngay vào lúc còn do dự, cửa bật mở.

      Văn Lỗi thấy , giọng: “Chị dâu đến rồi ạ?”

      “Ừ.” Dương Chiêu hỏi: “Hôm nay tới lượt cậu?”

      “Vâng.” Văn Lỗi thoáng dừng lại, giải thích: “Chị dâu, em có nghe… chuyện của chị và mẹ Sinh, có lẽ bác hiểu lầm thôi, chúng em giải thích , chị—”

      “Tôi biết.” Dương Chiêu cắt ngang lời cậu, biết cậu muốn gì.

      ấy ngủ chưa?” Dương Chiêu hỏi.

      “Vẫn chưa, Sinh ban ngày ngủ nhiều quá.” Văn Lỗi nhường đường cho Dương Chiêu: “Em chờ bên ngoài.”

      “Làm phiền cậu.”

      Dương Chiêu vào phòng, trong phòng bật đèn. lặng lẽ bước đến bên giường Trần Minh Sinh, tỉnh lại, nhìn .

      Dương Chiêu xoay người, vén rèm cửa ra.

      Ánh trăng chiếu vào phòng.

      Dương Chiêu quay lại bên Trần Minh Sinh, ngồi lát, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

      “Sắc thái này thấy có quen ?” Dương Chiêu lên tiếng.

      Trần Minh Sinh biết sắc thái đó là gì, cố sức nâng tay lên phủ lên bàn tay Dương Chiêu.

      Dương Chiêu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

      Ánh trăng khoác lên căn phòng màu bạc đen nhàn nhạt, lạnh lẽo. chiếc giường, khung cửa sổ, vầng trăng sáng và hai người.

      “Dường như từng trông thấy…” Dương Chiêu thầm.

      “Dương Chiêu…” Trần Minh Sinh : “Mẹ , bà hơi lạ… Em đừng để bụng.”

      Dương Chiêu lắc đầu kéo tay , đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

      Đêm đó hai người rất nhiều.

      ràng Trần Minh Sinh rất gắng sức chuyện, nhưng lại ngừng , giống như muốn đem hết những lời trọn đời mình bằng hết với .

      kể nghe thân thế của , với trong cuộc đời , có tất cả hai người cha.

      người cha ruột chưa từng gặp mặt, và người cha chung dòng máu nhưng dạy nên người.

      Hai người cha này, dùng ngôn ngữ có tiếng hoặc vô thanh, dùng hành động hữu hình hay vô hình, từ lúc còn bé thơ, luôn đẩy về phương hướng định trước.

      kể với , mẹ trọn đời ba , đến gần như hóa điên. Bà cảm thấy người phụ nữ phải luôn ở bên cạnh chăm sóc người đàn ông của mình trọn đời trọn kiếp.

      có hối hận ?” Dương Chiêu hỏi .

      Trần Minh Sinh im lặng lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.

      Dương Chiêu nở nụ cười: “ ? phải là cố thể đó chứ?”

      Trần Minh Sinh dường như thoáng ngẫm nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu.

      Cuộc đời lúc trầm lúc bổng, càng lấn càng sâu, càng tin tưởng số phận, cho nên hề hối hận.

      tin tất cả mọi thứ đều được định trước.

      Hơn nữa cũng thể hối hận.

      Nếu cúi đầu khuất phục, vậy có nghĩa là chối bỏ tất cả mọi thứ trước đây, chối bỏ người cha của , từ bỏ Nghiêm Trịnh Đào, phủ nhận chú Từ, Văn Lỗi, thậm chí chối bỏ cả Dương Chiêu.

      “… hối hận.” Trần Minh Sinh đáp.

      “Hồi tưởng lại, hề hối hận.”

      chỉ hơi tiếc nuối.”

      “Nếu có thể thông minh hơn, nếu có thể cố gắng hơn, có lẽ tốt hơn bây giờ.”

      Dương Chiêu vuốt ve khuôn mặt , quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Vậy là đủ rồi, Trần Minh Sinh.” bảo: “Thế là đủ lắm rồi.”

      “Nếu có thể,” Trần Minh Sinh tiếp, “Nếu có thể khỏe lên, gặp ba mẹ em…”

      Mái tóc che khuất gương mặt .

      Trong mắt Trần Minh Sinh, bóng hình hơi thảng thốt.

      hề chú ý rằng, trong lúc chuyện tay run lên rất nhiều lần. Toàn bộ sức chú ý của đều dồn vào Dương Chiêu.

      “Em khóc ư?” đột ngột hỏi.

      Bàn tay nắm chặt tay Dương Chiêu của vẫn run nhè , tinh thần hơi mơ màng, cứ nghĩ cơn run rẩy này là của Dương Chiêu.

      Đến khi hỏi, tay Dương Chiêu cũng run lên .

      Trần Minh Sinh cười thản nhiên: “Có phải em khóc ?”

      Dương Chiêu chậm chạp xoay qua, khóc, nhưng đau thương dồn nén còn khổ sở hơn cả khóc.

      Nhưng giọng của vẫn luôn bình thản.

      “Nếu em khóc, vậy bằng lòng khỏe lên ?”

      Trần Minh Sinh ngơ ngác, mơ màng nhìn rồi quay sang nhìn trần nhà, cuối cùng bảo: “Xin lỗi… Dương Chiêu, xin lỗi.”

      Dương Chiêu cúi đầu, đặt môi mình lên đôi môi khô nứt của Trần Minh Sinh, hôn khẽ khàng, .

      Hơi thở Trần Minh Sinh phả lên mặt , mùi hương của vẫn như trước.

      Bạn từng thấy nụ hôn nào như thế chưa, nó nặng trĩu dồn ép người ta đến thể thở nổi. Nhưng nó lại như vậy, đến mức gần như tồn tại.

      Cũng tương tự thế, có lẽ bạn cũng chưa từng gặp nụ hôn nào tuyệt vọng đến vậy.

      phải là nụ hôn của tình nhân, mà là giấc mơ vỡ nát.

      Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, gần gũi gắn bó.

      Trần Minh Sinh nâng tay lên, nhàng vuốt tóc Dương Chiêu.

      “Có phải em muốn hút thuốc ?”

      Dương Chiêu im lặng lắc đầu.

      “Em hút …”

      Dương Chiêu giọng: “Trần Minh Sinh, ở đây là bệnh viện.”

      “Hút …” Giọng của Trần Minh Sinh khá thoải mái: “ cũng muốn hút, hình như bỏ thuốc hơi lâu.”

      “Cơ thể còn chưa khỏe.”

      “Cho điếu …” Trần Minh Sinh dường như thèm quan tâm, cười bảo Dương Chiêu giống như đứa trẻ bướng bỉnh: “Hay là chúng ta hút chung điếu.”

      Dương Chiêu lấy điếu thuốc trong túi ra.

      cầm điếu thuốc tay nhìn lúc lâu.

      đột ngột hỏi: “Trần Minh Sinh, có biết làm cái lọ gốm mất bao lâu ?”

      Trần Minh Sinh đáp: “ biết.”

      Dương Chiêu trả lời: “Khoảng chừng hai điếu thuốc.”

      châm thuốc. Dưới ánh lửa, đầu thuốc lóe sáng phút chốc rồi lại dần dần tiêu tan, cuối cùng biến thành đốm lửa màu vàng cam. Ban đêm, điếu thuốc kia trong hệt như chùm pháo hoa nở rộ rất gần bên họ.

      Cuối cùng, để Trần Minh Sinh chạm vào điếu thuốc, chỉ để nó cháy lên lát rồi dụi tắt.

      : “Trần Minh Sinh, em đây, nghỉ ngơi lát .”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      đứng dậy, trước khi mở cửa quay đầu lại nhìn . Đêm khuya, thấy ánh mắt của Trần Minh Sinh, chỉ cảm thấy dường như nhìn .

      tựa như cười.

      “Dương Chiêu…” giọng: “Cám ơn em.”

      Dương Chiêu biết nên gì, gật đầu mở cửa ra.

      Văn Lỗi đứng chờ trước cửa, thấy ra, cậu chào đón.

      “Chị dâu, giờ chị ạ?”

      “Ừ.”

      “Chị vất vả quá, cũng—” Văn Lỗi thức đêm trông ngoài cửa tới tận bây giờ, đôi mắt cậu cũng hơi đỏ, cậu với Dương Chiêu: “…cũng uất ức cho chị… Năm giờ sáng mẹ của Sinh quay lại, mười giờ tối rời . Hôm qua bà còn muốn đuổi chúng tôi , bảo buổi tối bà ở bên chăm sóc Sinh cũng được. Nếu như vậy, chị càng khó gặp Sinh.”

      Dương Chiêu giọng: “ sao đâu.”

      “Em nghĩ cách.” Văn Lỗi tiếp lời.

      Dương Chiêu gật đầu, tiếng cám ơn rồi xoay người rời .

      bước ra khỏi cổng bệnh viện, đứng ngã tư đường vắng vẻ hút hết điếu thuốc. Sau đó gọi điện cho Tiết Miểu…

      “Tiểu Chiêu…” Lúc Tiết Miểu bắt máy ta vô cùng ngạc nhiên: “Bên em lúc này mấy giờ rồi? Là tinh thần đảo lộn hay là em đây?”

      “Sếp, giúp em việc được .”

      Lúc này, Dương Chiêu còn sức lực hùa theo trò đùa của ta.

      Tiết Miểu yên lặng lát, sau đó ngữ điệu cũng nghiêm túc lại.

      “Em , có chuyện gì vậy?”

      Dương Chiêu: “Em muốn mang người qua đó chữa bệnh.”

      “Bệnh gì?”

      Dương Chiêu: “Ngộ độc thuốc phiện.”

      Tiết Miểu im lặng.

      lát sau ah ta mới hỏi: “Là ta ư?”

      “Ừ.”

      nghe thấy Tiết Miểu hít sâu hơi: “Tiểu Chiêu, ta hít thuốc phiện?

      phải.” Dương Chiêu : “ giờ em thể giải thích ràng được, nhờ giúp em liên lạc với bệnh viện tốt.” van lơn: “Nhờ đấy…”

      Tiết Miểu rất hiểu , lúc này ta cũng hỏi thêm gì nữa.

      biết rồi, em về nghỉ ngơi , chờ lúc em dậy có tin tức của .”

      “Cám ơn .”

      cần đâu, có gì cả.” Tiết Miểu trả lời, ngữ điệu hơi trầm thấp.

      Dương Chiêu cả đêm ngủ, suy nghĩ phải làm thế nào để thuyết phục mẹ .

      nghĩ ra rất nhiều rất nhiều kịch bản, thậm chí còn ngồi viết thành bảo thảo giữa đêm khuya, mãi đến lúc rạng sáng mới hoảng hốt chốt câu chốt ý.

      Dương Chiêu rửa sạch mặt, ngủ cả đêm, sắc mặt cực kỳ tệ, nhưng dám trang điểm để che giấu. chỉ cột tóc đơn giản, mặc cái áo T-Shirt ngắn tay cùng chiếc quần dài.

      Khi vào bệnh viện, mua bó bách hợp ở cửa hàng bán hoa dưới lầu. Lúc trả tiền, trong đầu vẫn ngừng luyện lại những lời cần .

      ôm hoa bước vào cổng bệnh viện. thang máy mà thang bộ, bước lên từng tầng từng tầng .

      căng thẳng, căng thẳng trước giờ chưa từng có.

      Lúc đến chỗ rẽ cầu thang, nghe thấy tiếng thét thảm thiết.

      Tiếng thét thê thảm kia như con dao sắc nhọn chầm chậm xuyên thẳng từ đầu xuống cằm.

      Đó là giọng của mẹ Trần Minh Sinh.

      Dương Chiêu chợt trông thấy ngay trong góc tường sáng sủa sạch ở cuối thang lầu có con sâu , con sâu màu đen nằm bò vách tường màu trắng, dường như lạc lối.

      Trong ánh sáng lành lạnh nơi cuối chân trời, Dương Chiêu lại thấy đêm đen dày đặc, giữa mùi thuốc nồng nặc, Dương Chiêu lại thấy thoang thoảng mùi nhang Phật đâu đây.

      Trần Minh Sinh chết vì suy tim cấp.

      ai ngờ tới.

      ai biết, cơ thể Trần Minh vốn rất tồi tệ, nhất là sức lực. Khi cắt chân được an dưỡng tốt, cơ thể trông có vẻ khỏe khoắn nhưng ra tổn thương nặng nề.

      Thêm lần này, gắng gượng tiếp được nữa.

      Hoặc có thể , muốn tiếp tục chịu đựng nữa.

      hành lang, mẹ Trần Minh Sinh điên cuồng gào thét. Bà gọi tên người—

      Trần Quốc Doanh.

      Bà gọi mãi cái tên này, gọi đến mức ngã quỵ, sụp đổ.

      đám người rối loạn ở hành lang, Dương Chiêu ôm hoa chầm chậm bước từng bước. Văn Lỗi thấy , cậu quỳ sụp gối trước mặt Dương Chiêu, liên tục lẩm bẩm: “Chị dâu, xin lỗi, em xin lỗi.”

      thanh của họ xa xôi, nhưng vẫn vọng vào tai sót chữ.

      y tá trẻ cầm tờ giấy bước tới, cẩn thận quan sát sắc mặt Dương Chiêu rồi mới khẽ : “Xin người nhà nén đau thương, chúng tôi có vài giấy tờ cần người thân ký—”

      y tá khác kéo y tá kia sang bên, trừng cái.

      “Phải biết xem thời điểm chứ.”

      y tá kia cũng biết mình vô ý, cúi đầu xin lỗi.

      Dương Chiêu nâng tay gọi y tá: “Đưa tôi .”

      Hai y tá liếc nhìn nhau, y tá đưa tờ giấy cho . Dương Chiêu viết tên mình lên giấy.

      y tá hỏi: “Xin hỏi, là vợ ấy sao?”

      Dương Chiêu giật mình.

      phải.

      là gì cả.

      trả bút lại cho y tá.

      “Xin lỗi, là tôi nhớ nhầm…”

      y tá trẻ đứng đằng sau nhìn cái tên giấy: “ là Dương Chiêu?”

      Dương Chiêu nhìn y tá.

      y tá mấp máy môi mấy lần rồi mới giọng: “Phút cuối cùng, người bệnh luôn gọi tên .”

      Dương Chiêu yên lặng lát, bình thản hỏi: “ ư?” hỏi y tá: “Có thể để tôi nhìn ấy lần ?”

      y tá gật đầu, hai dẫn Dương Chiêu vào căn phòng.

      Dương Chiêu vào trong, chiếc giường bày sát vách tường có người nằm đó, tấm vải trắng toát phủ kín người.

      Chỗ đùi phải của lõm xuống sâu.

      Dương Chiêu bước tới, kéo tấm vải che mặt ra.

      thể giống như mô tả trong phim hay trong tiểu thuyết, xem như ngủ.

      chết.

      chút nào giống người ngủ, hoàn toàn, hoàn toàn còn dấu hiệu của sống.

      Dương Chiêu bước tới gần , độ ấm vẫn hằng quen thuộc giờ biến mất.

      ghé vào tai thầm: “ muốn gì.”

      muốn gì.

      Giây phút cuối cùng vẫn luôn gọi tên em, là muốn với em điều gì?

      thể vậy được, Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu thỏ thẻ: “ phải cho hết .”

      Trần Minh Sinh im lặng.

      Dường như luôn im lặng thế này.

      Dương Chiêu chăm chú nhìn , nhìn đến mức gần như thể nhận ra .

      phủ môi mình lên môi .

      Lúc chạm đến môi , trống trải và trầm mặc càng ràng hơn.

      Dương Chiêu thèm để ý, hôn môi, hôn cằm, cổ, ngực, bụng…

      hôn , cuối cùng nụ hôn quyến luyến dừng lại tại đùi phải của .

      đoạn chân mất, đoạn ký ức đổ nát, chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa câu chuyện cũ.

      Cuối cùng Dương Chiêu bật khóc.

      Lúc hôn đến chân , cuối cùng bật khóc.

      có hối hận .

      hối hận.

      Hồi tưởng lại, hối hận.

      chỉ hơi tiếc nuối.

      Nếu lúc đó thông minh hơn, nếu cố gắng hơn chút, có lẽ bây giờ tốt hơn.



      Hết chương 69
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 70: Kết thúc



      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Mộ phần của Trần Minh Sinh được đặt tại quê hương của .

      muốn được chôn cất ở đây.

      Mẹ của Trần Minh Sinh tinh thần ổn định, hoặc có thể là cuối cùng mọi người cũng ý thức được bà bị tâm thần. Bà bị đưa vào viện điều dưỡng.

      Lễ tang của Trần Minh Sinh do đội cảnh sát tổ chức.

      Dương Chiêu lái xe đến cửa nhà tang lễ nhưng vào. Lễ truy điệu rất đơn giản, chú Từ gọi các thành viên trong đội cảnh sát quen biết Trần Minh Sinh đến, cũng chỉ khoảng mười mấy người.

      Trong tang lễ, Văn Lỗi gọi điện thoại cho Dương Chiêu, bắt máy.

      Chú Từ , coi như hết.

      Văn Lỗi muốn đưa toàn bộ sổ tiết kiệm của Trần Minh Sinh cho , chú Từ ngăn lại.

      “Cậu đưa cho ta có ích lợi gì, cậu đưa hết cho ta, sau này mẹ Trần Minh Sinh phải làm sao, sau này bác chỉ còn thân mình biết sống thế nào.”

      Văn Lỗi phân bua: “Đây là của Sinh giữ lại cho chị — giữ cho Dương Chiêu.”

      Chú Từ dứt khoát: “Ngay cả lễ tang cũng đến còn giữ cái gì.”

      Cuối cùng, bọn họ đưa toàn bộ tiền tiết kiệm của Trần Minh Sinh cho mẹ , và liên hệ người bà con xa của Trần Minh Sinh giúp họ chăm sóc bà.

      Lễ tang của Trần Minh Sinh do đội cảnh sát góp tiền tổ chức. Tro cốt của được chôn sườn núi. Bọn họ chọn vị trí thuận tiện để dễ dàng thăm viếng.

      Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng.

      Chú Từ và Văn Lỗi về Côn Minh, tiếp tục công việc của họ.

      Dương Cẩm Thiên học đại học.

      Dương Chiêu về Mỹ.

      Có điều mỗi năm vào ngày đó, đều trở lại nơi đây.

      Mỗi lần đến thăm , Dương Chiêu đều câu—

      “Trần Minh Sinh, sang năm em đến nữa.”

      Nhưng vào ngày đó năm sau, vẫn đến.

      mang theo rất ít đồ, chỉ có bó hoa bách hợp và hộp thuốc.

      đến thăm cũng rất nhanh, chỉ hút mấy điếu thuốc, mấy câu rồi rời .

      Có đôi khi, Dương Chiêu cảm thấy kỳ diệu.

      Đội cảnh sát chọn tấm hình Trần Minh Sinh khi còn rất trẻ, mặc đồng phục. Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, chợt nở nụ cười, với : “ thể tưởng tượng được mặc bộ đồng phục này lại đẹp trai đến vậy.”

      trở về.

      Trở về con đường cũ, lại trở về.

      Năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ ba…

      Tấm ảnh hơi cũ.



      Dương Cẩm Thiên tốt nghiệp đại học rất thuận lợi, cậu thi đậu nghiên cứu sinh, hiếm khi có ngày nghỉ liền về nhà chuyến.

      Để chúc mừng cậu, Dương Chiêu bay gấp từ Mỹ về.

      Dương Cẩm Thiên hoàn toàn trưởng thành, thành tích của cậu nổi trội xuất sắc, mục tiêu ràng.

      Mấy ngày Dương Chiêu trở về, Dương Cẩm Thiên lái xe đưa khắp nơi.

      Đó là năm thứ tư.

      Mùa hè năm đó, ngồi trong xe của Dương Cẩm Thiên, Dương Chiêu bỗng nhiên nhớ tới chuyện —

      quên mất ngày giỗ năm nay.

      Đến lúc vội vàng chạy đến mới phát tấm ảnh kia vẫn y như cũ.

      hơn ba mươi nhưng vẫn vậy.

      Nụ cười của , nét mặt vẫn thản nhiên, chạy gấp gáp nên thở hổn hển, nhưng dáng vẻ của vẫn hề thay đổi.

      Tại khoảnh khắc đó, Dương Chiêu hoảng hốt.

      chậm rãi bước đến trước mộ , trước khi rời khỏi đó, tìm người quản mộ. hỏi bác ấy, mấy năm nay có ai đến viếng mộ .

      Người quản mộ kiểm tra lát rồi : “, chỉ có mình .”

      Dương Chiêu gật đầu, rời .

      Sau khi rời khỏi đây, Dương Cẩm Thiên lo lắng nhìn . Dương Chiêu nhìn cậu cười cười, sao.

      Hôm đó thời tiết hơi oi bức, Dương Cẩm Thiên đưa đến tiệm kem.

      Lúc ăn kem, Dương Chiêu nhìn thấy Dương Cẩm Thiên muốn gì đó nhưng lại thôi, hỏi cậu: “Có chuyện gì?”

      , có gì.” Dương Cẩm Thiên chối bay.

      Dương Chiêu hất cằm: “Có chuyện gì, mau .”

      Dương Cẩm Thiên nhếch miệng, lén lút nhìn Dương Chiêu, sau đó : “Chị, là, là như vầy —”

      Dương Chiêu im lặng nghe cậu xong, mỉm cười hỏi lại: “Ba mẹ chị bảo em đến thúc giục chị lập gia đình phải ?”

      Dương Cẩm Thiên đính chính: “ phải thúc giục, là khuyên mà.”

      Dương Chiêu ‘à’ tiếng.

      “Chị ơi…”

      Dương Chiêu : “Có gì muốn luôn .”

      Dương Cẩm Thiên ngập ngừng: “Lần này em tìm chị còn chuyện nữa.”

      Dương Chiêu hỏi: “Chuyện gì?”

      Dương Cẩm Thiên lấy điện thoại ra, bấm bấm lúc rồi đưa cho Dương Chiêu xem.

      màn hình là ảnh của người đàn ông, khoảng ba mấy tuổi, ăn mặc kiểu thư sinh, đeo kính trắng, cười vô cùng dịu dàng.

      “Ai vậy?”

      “Chị cảm thấy thế nào?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

      Dương Chiêu nhìn cậu, hiểu ra ngay.

      “Muốn tự tìm rể sao?”

      Mặt Dương Cẩm Thiên lúng túng: “Đâu có, đây là thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh của em, giỏi lắm đó. Thầy ấy, thầy ấy…”

      “Thầy ấy làm sao?”

      Dương Cẩm Thiên : “Thầy vẫn còn độc thân, tình cờ thấy hình của chị, nên hỏi thăm em tình hình của chị. Chị, chị có… có hứng thú ?”

      Dương Chiêu nhíu mày.

      Dương Cẩm Thiên lại tiếp: “Tính tình thầy ấy rất tốt, hiền lành. Chị biết , thầy ấy là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy.”

      Dương Cẩm Thiên liến thoắng hồi, Dương Chiêu bỗng nhiên : “Chị quên.”

      Dương Cẩm Thiên sửng sốt: “Cái gì?”

      “Năm nay, chị quên…” Dương Chiêu nhìn xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ. để ý Dương Cẩm Thiên có hiểu hay , thản nhiên : “Lúc chị đến phát ấy vẫn giữ nguyên nét mặt ấy, bộ dạng ấy, chút thay đổi.”

      Dương Cẩm Thiên trầm mặc.

      Dương Chiêu tiếp: “Em biết , khoảnh khắc đó chị có cảm giác, ấy chờ đợi.”

      “Chờ cái gì?”

      Chờ thế giới này hoàn toàn lãng quên .

      Dương Chiêu trả lời.

      “Chị, mọi chuyện qua rồi.” Dương Cẩm Thiên , “Chị phải chăm sóc bản thân mình, tất cả những chuyện này là gì cả. Chỉ là chị tự dồn mình vào ngõ cụt mà thôi.”

      Dương Chiêu nhìn ly kem trước mặt, Dương Cẩm Thiên tiếp: “Chị, giờ thầy em cũng ở đây, chị muốn gặp thầy ấy ?”

      Dương Chiêu im lặng lâu, mới trả lời trong vô thức: “… Ừ.”

      Bên ngoài, cây cối tươi tốt, cỏ mọc xanh mướt.

      Dương Chiêu cảm thấy tất cả mọi thứ đều là tình cờ.

      tình cờ nhớ lại, tình cờ nhớ nhung, tình cờ nhận ra mình luyến tiếc .

      Ngày hôm sau, Dương Cẩm Thiên đến nhà Dương Chiêu tìm .

      Cuối cùng, Dương Chiêu cũng mua lại căn hộ này dù ít khi sử dụng, đưa chìa khóa cho Dương Cẩm Thiên để khi nào thuận tiện cậu tạt qua thăm nom giúp.

      Dương Cẩm Thiên đẩy cửa phòng ra.

      “Chị, em chuẩn bị xong hết rồi. Em chị nghe nè, thầy em làm em buồn cười gần chết, cứ như mối tình đầu ấy, thầy ấy căng thẳng muốn chết luôn.”

      Trong phòng vô cùng im ắng.

      Dương Cẩm Thiên: “Chị —?”

      có ai trả lời.

      Dương Cẩm Thiên gì nữa, căn hộ lập tức trở nên tĩnh lặng. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

      Dương Cẩm Thiên vào phòng ngủ của Dương Chiêu, trong toilet, tiếng nước chảy càng lớn hơn nữa.

      Dương Cẩm Thiên chậm rãi bước qua, từ từ đẩy cửa ra —

      “Chị?”



      Mùa hè năm đó, Dương Chiêu tự sát ở nhà mình.

      tự cắt cổ tay, mất máu quá nhiều.

      Lúc chết rất sạch . nằm trong bồn tắm, thậm chí còn để máu vấy ra bên ngoài.

      Dáng vẻ của rất thanh thản. Dương Cẩm Thiên cảm thấy, sở dĩ cậu phát điên là vì nhìn Dương Chiêu hề đau đớn. , thực thanh thản.

      Báo địa phương muốn đưa tin nhưng bị người nhà họ Dương tìm người chặn lại hết.

      chết có nghĩa là nỗi đau lên đến tột đỉnh, họ muốn những người khác quấy rầy nữa.

      Ngoại trừ Dương Cẩm Thiên, ai biết vì sao Dương Chiêu tự sát. Rất nhiều người quy kết là vì theo đuổi nghệ thuật cực đoan. Chỉ có Dương Cẩm Thiên biết phải như thế.

      Cậu là người đầu tiên phát thi thể của , lúc báo cảnh sát, cậu nhìn thấy tờ giấy ghi chép mở mặt bàn trong thư phòng của . đó, Dương Chiêu viết đoạn hơi lộn xộn, cũng giống phong cách thường ngày của , mà hệt như tiện tay nghệch ngoạc —

      Tôi từng có khoảng thời gian

      Trong khoảng thời gian đó

      Tôi có thể dùng tất cả vốn từ nghèo nàn của tôi để miêu tả mỗi giây, mỗi phút

      Tôi có thể dùng cạn kiệt tâm hồn của tôi để ghi khắc từng chi tiết

      Nhưng khoảng thời gian này vô cùng ngắn ngủi

      Tựa như câu chuyện xưa cũ vừa có khúc dạo đầu kết thúc trong im lặng

      Tôi tốn rất nhiều thời gian để cố gắng mở ra câu chuyện mới

      Nhưng tôi thành công

      Tôi bắt đầu sợ hãi cảm giác khi dùng câu “Rất nhiều năm trôi qua” để hình dung về sinh mệnh

      Cho nên gắng gượng lâu như vậy cuối cùng tôi cũng quyết định buông tay

      Cho dù câu chuyện ngày xưa ấy ngốc nghếch, vô vị cũng phải có kết thúc

      Bây giờ, tôi rất vui mừng

      Bời vì câu chuyện ngày xưa ai biết ấy

      Cuối cùng kết thúc trọn vẹn.

      (* Tựa gốc của truyện là “Chuyện xưa muốn ai biết đến”)

      Bên cạnh tờ giấy còn có mảnh giấy , Dương Cẩm Thiên gom hết tất cả mang .

      Cậu biết làm như vậy là đúng hay sai, cậu muốn ai nhìn thấy những thứ này, bất kỳ ai cũng được.

      Trong lễ tang của Dương Chiêu, cha mẹ cố hết sức kìm nén bi thương nhưng vẫn thể bình thản như trước. Dương Cẩm Thiên bỗng cảm thấy hận, hận , hận , cũng hận chính mình.

      Cậu vẫn ở bên cạnh cha mẹ Dương Chiêu, mọi chuyện trong lễ tang đều do Tiết Miểu để ý sắp xếp.

      Trước lễ tang, Tiết Miểu già rất nhiều so với lúc Dương Cẩm Thiên nhìn thấy trước đó.

      già cả này xuất phát từ nội tâm, già từ trong ra ngoài.

      Tối hôm đó, Dương Cẩm Thiên chạy xe từ nhà đến ngôi mộ ở ngoại thành.

      Nơi này, giá cả có vẻ rẻ hơn so với nội thành. Dương Cẩm Thiên dừng xe, vào trong khu mộ.

      Cậu hỏi người quản mộ, tìm được mộ của Trần Minh Sinh.

      Lúc đến đó, cậu chợt cảm thấy hơi buồn cười.

      Sao cậu có thể đến viếng ta chứ.

      Đến lúc Dương Cẩm Thiên nhìn thấy hình của Trần Minh Sinh, rốt cục cậu cũng hiểu được, Dương Chiêu vĩnh viễn thay đổi là có ý gì.

      Bức hình này rất cũ, rất cũ rồi, cũ đến mức cậu nghĩ đây là góc hoàn toàn bị lãng quên.

      còn nhớ tôi ?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

      Người cảnh sát bức hình lẳng lặng nhìn cậu.

      “Tôi hận .”Dương Cẩm Thiên thản nhiên .

      “Nhưng tôi càng hận bản thân mình.” Giọng Dương Cẩm Thiên nhanh chậm, ánh mắt cậu vô hồn vì khóc quá nhiều.

      “Tôi suy nghĩ rất nhiều điều. Nếu lúc trước tôi nghe chị ấy thêm lần, bớt lần chơi. Nếu tôi chọc đến , nếu chị của tôi vĩnh viễn biết tốt biết bao.”

      biết , ngày chết, chị tôi trở về chỉ với tôi câu. Chị ấy : ‘Là chị, là chị kéo ấy đến đó.’ Tôi hiểu như thế có ý gì, biết ?”

      Đất trời đều im lặng, chỉ có Dương Cẩm Thiên tự với mình.

      “Hôm nay, tôi đến là muốn cho biết, từ nay về sau, thực còn ai đến thăm nữa đâu.”

      xong, cậu xoay người bỏ .

      Nhưng được vài bước, cậu dừng chân, sau đó quay trở lại nhanh.

      “Tôi hận !” Dương Cẩm Thiên hơi kích động, “Tôi hận , cả đời tôi cũng tha thứ cho . cướp chị tôi, làm gì vậy chứ —”

      Dương Cẩm Thiên ôm mặt, vì gắng sức nên cả người cậu run lên.

      Cuối cùng, cậu vội vã rút trong túi áo ra thứ, nó rơi luôn vào khe hở của bia mộ bằng đá hoa cương. Đó là tấm hình, vừa rơi xuống liền bay vòng, nhét chặt vào góc bia mộ.

      Dưới ánh trăng, hình ảnh kia rất mơ hồ. Tuy mơ hồ nhưng có thể nhìn ra, đó là tấm hình, nước hình nét lắm, thoáng nhìn như là giơ máy chụp đại, thậm chí còn hơi nhòe.

      “Trước đây, chị tôi thường xuyên ngắm tấm hình này, tôi đưa xuống dưới cho .” Dương Cẩm Thiên gằn giọng, “Còn những thứ khác, đừng hòng, tôi cho bất cứ thứ gì cả.”

      Đó là bức tranh hoàn chỉnh, đáng tiếc camera di động thể phơi bày trọn vẹn chi tiết phong phú và sắc thái của nó, chỉ thấy vùng tối tăm. Dương Cẩm Thiên cũng nhìn bức tranh này rất nhiều lần, cậu nhìn nó là vì biết tại sao Dương Chiêu lại dành hết nỗi lòng cho nó như vậy.

      Cậu cảm nhận nghệ thuật cao, trước đây nhìn mãi vẫn thấy điều gì kỳ lạ.

      Nhưng hôm nay, đứng cách cánh bia mộ bé kia, cậu bỗng nhiên chú ý tới điểm mà trước đây hề để ý.

      góc sáng sủa của tấm hình, có vùng màu trắng mơ hồ.

      Nó rất mơ hồ, giống như ở nơi vô cùng xa xăm.

      Dương Cẩm Thiên lắc đầu, nhìn nữa.

      “Tôi biết đó là đâu.” Cậu thản nhiên : “Có lẽ biết.”

      Cậu từng bước ra ngoài, cuối cùng, cậu quay đầu lại nhìn.

      Khuôn mặt Trần Minh Sinh vẫn là nét bình tĩnh muôn thuở. Mái tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt đoan chính. Dương Cẩm Thiên nhìn , cậu cảm thấy giống như chuyện.

      cám ơn cậu.

      Dương Cẩm Thiên rời .

      Cậu ngồi hút thuốc sườn núi bên ngoài khu mộ.

      Bình thường cậu ít khi hút thuốc, nhưng lúc này cậu thể chịu đựng nổi. Cậu cần làn khói thuốc nồng đậm kia ngăn chặn nặng nề trong lồng ngực.

      Triền núi rất cao, cậu nhìn hàng vạn ánh đèn trước mắt, trong lòng trở nên trống rỗng.

      Gió thổi qua, cậu nghiêng đầu tránh luồng cát bụi.

      Vừa nghiêng đầu, cậu thấy trong khe hở bên triền núi có đóa hoa nhắn.

      Đóa hoa ấy lung lay như sắp đổ trong gió, nhưng dù nó lung lay thế nào cũng hề gục ngã.

      Dương Cẩm Thiên bỗng nhiên khóc lớn thành tiếng.

      Cậu bị nỗi bi thương to lớn bao phủ.

      Nhưng cậu biết lý do.

      biết lý do nên cậu càng thêm đau khổ.

      Cậu mơ hồ cảm thấy, cậu biết rất nhiều chuyện, và cậu cũng vĩnh viễn thể biết được.

      Dương Cẩm Thiên đưa tay lau nước mắt mặt.

      Theo bàn tay cậu, mảnh giấy tung lên, cuốn bay theo gió.

      Chữ viết mảnh giấy như rồng bay phượng múa, hình như là người viết rất vội vã.

      Có lẽ gió đọc được nội dung tờ giấy nên càng thổi mạnh hơn để đưa nó xa hơn.

      mảnh giấy chỉ có vỏn vẹn bảy chữ ——

      【 Trần Minh Sinh, em đến tìm . 】



      HU8



      Hết truyện

      ————————————–



      Lảm nhảm~~~~~ (lần cuối)

      1. biết mọi người có nhận ra , nhưng thực chất mẹ Sinh có vấn đề về tâm thần từ khi ba mất. Bà bị ám ảnh quá độ và luôn nghĩ vì mình nên ba mới mất. Điều đó khiến bà khá cực đoan.

      2. Mọi người có hiểu câu “Là chị, là chị kéo ấy đến đó.” của chị Chiêu ? Theo ngu ý của MDH ý chị Chiêu chỉ chuyến du lịch, vì chuyến du lịch ấy mà Sinh bị lộ là mình còn sống và phải quay lại nhiệm vụ.

      3. biết mọi người có nhận ra bức tranh ấy ? Đó chính là căn phòng tối tăm nhìn ra ngôi tháp trắng. Có lẽ tấm hình đó chụp trong đêm Sinh cầu hôn chị, cũng chính là cảnh trong bức tranh chị vẽ.

      Thực ra cách giải quyết này của tác giả rất khôn ngoan. Vì chị phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, từ thân phận cho đến gia đình 2 bên, hề dễ dàng 1 chút nào. Tác giả giải quyết kiểu này khiến họ cần phải đấu tranh gì nữa, tác giả nghỉ khỏe và MDH cũng nghỉ khỏe [​IMG].

      4 năm, chị ngay mà mãi 4 năm sau mới theo . Như chị rằng chị cố gắng rất nhiều để thoát khỏi quá khứ xây dựng cuộc sống mới nhưng được, 4 năm qua quá đau khổ nên chị đành phải tự giải thoát cho mình. Hồi giờ VP riêng rất ghét việc tự tử, dù là truyện hay ngoài đời. Nhưng chi tiết 4 năm khiến lòng mình cảm thấy nhàng hơn và chấp nhận được hơn. 4 năm sau, đời này ngoài chị hầu như chẳng còn ai nhớ đến nữa, vậy mà chị chợt nhận ra chị sắp quên mất , đến cả chị cũng sắp quên mất , điều đó có lẽ quá sức chịu đựng của chị.

      Chi tiết đó khiến mình cảm thấy truyện thực hơn và cũng dễ chấp nhận hơn.

      Đáng tiếc gia đình chị quá mô phạm, chia sẻ giao lưu giữa các thành viên trong gia đình quá hạn chế và hiếm hoi, nên ai có thể chia sẻ với chị. Thôi giải thoát cho nhau thôi.

      Lời cuối cùng: chị về với nhau, HE trọn vẹn rồi còn giè nữa nhề :v, họ cùng nhau xây dựng tương lai mới hí hí.

      Truyện đến đây là hết rồi. Và các bạn hiểu lý do vì sao MDH chọn đào hố này chỉ trong 10’ chưa nào?

      Hố này đào cũng khá thần tốc, để VP thử tổng kết “thành tích” edit của các thành viên coi nào:

      Như Bình : 31

      Ong MD : 26

      Rabbitlyn : 11

      Vô Phương : 3

      Lần đầu tiên Nu edit nhiều hơn Ong nhóa [​IMG] *xoa đầu khen ngợi*. Thỏ ôm lắm thứ thế mà vẫn mần được 11 chap, nhưng cơ bản là do hố này MDH chạy hơi nhanh nên hơi áp lực cho em nó [​IMG].

      VP hân hạnh đội chót sổ :v, thế mà toàn nhiều chuyện chương nào cũng lảm nhảm :))

      [MDH và đồng bọn từ giờ phút này thời gian để tránh gạch đá :)), chưa bao giờ đào hố nào mà càng về cuối càng hồi hộp lo sợ đủ gạch xây nhà như hố này *đau khổ~ing* ]

      ================================================



      ĐÔI LỜI

      Đến hẹn lại lên, cứ mỗi bộ truyện kết thúc MDH lại có “đôi lời” gửi đến các bạn độc giả thân của nhà (sến quá :v)

      Vậy là chương trình “Hẹn Ước – đồng hành cùng MDH & Rabbitlyn” kết thúc. Chẵn 1.5 tháng.

      Trước hết cảm ơn đồng bọn Thỏ sắc nữ vác xẻng đào hố cùng MDH, (cơ mà bớt ôm đồm nhá, trời ơi ôm phát sợ luôn à :3).

      Vô cùng cảm ơn chị Greenrosetq, Wumei XXX, thuchang và cả Wasabee, Jini giúp đỡ tụi em khá nhiều trong quá trình đào hố ;[​IMG]

      Cảm ơn Windy des poster cho MDH, lần nào des cũng ưng hết sức à [​IMG].

      Cảm ơn Ssammy tặng poster phụ và các hình trích dẫn rất đẹp cho tụi mình, lại muốn được rờ rẫm nhờ vả lần sau hí hí.

      Cuối cùng vô cùng cảm ơn các bạn độc giả siêu đáng của nhà luôn. Hầu như hố nào của nhà các bạn cũng đều theo từng chương, điều đó khiến tụi mình rất cảm động và tràn trề động lực. (Chỉ có điều biết sau hố này các bạn còn can đảm nhảy hố MDH đào nữa thôi :v)

      Về ebook: Truyện chắc chắn có ebook, có lẽ cũng nhanh thôi. Nhanh nhất là 1 tuần, chậm 2 tuần, vì hố này poster chính phụ lẫn hình trích dẫn đều có sẵn, Như Bình cũng copy được đến chương 60 rồi, tụi mình cố gắng chỉnh sửa lỗi còn sót và đóng ebook sớm nhất có thể.

      Tổng cảm ơn và trân trọng kính chào [​IMG]



      MDH – 26/09/2014

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :