1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 55:



      Edit: Rabbitlyn

      Beta: Vô Phương



      Khi Dương Chiêu quay lại bàn, Tiết Miểu và Dương Cẩm Thiên uống rượu cùng ngẩng đầu nhìn . dừng lại.

      “Hai người ăn xong rồi?”

      Tiết Miểu gật đầu, “Xong rồi.”

      Dương Chiêu với Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, muộn quá rồi, ngày mai em còn phải học, chị đưa em đến chỗ ba mẹ chị nhé.”

      Dương Cẩm Thiên: “Vâng.”

      Sau khi thanh toán xong, Tiết Miểu nhân lúc Dương Cẩm Thiên chú ý, cúi đầu thấp giọng với Dương Chiêu: “ cũng nên đến thăm hỏi hai bác chút đúng ?”

      Dương Chiêu hỏi lại: “Hôm nay ư? Cũng hơn nửa tháng em chưa về nhà, em cũng lên nhà ngồi lúc, nếu muốn luôn.”

      Tiết Miểu: “Đương nhiên là muốn.”

      Nhà cha mẹ Dương Chiêu ở trong khu Hoa Viên cách trường Trung học thực nghiệm xa.

      Cha Dương Chiêu là bác sĩ, thời trẻ giảng dạy ở trường Đại học Edinburgh của Đức, sau đó lại đến dạy ở Đại học Hong Kong. Mấy năm gần đây về nước, đảm nhiệm chức Phó viện trưởng của Đại học Y Trung Quốc trực thuộc bệnh viện Thịnh Kinh. Mẹ luật sư, trước đó công tác tại hãng luật ở Mỹ, sau khi kết hôn với ông Dương rồi có Dương Chiêu mới trở về nước, chuyên tâm chăm sóc Dương Chiêu. Lúc Dương Chiêu thi đỗ đại học, bà mới ký hợp đồng làm cố vấn với công ty luật trong nước.

      Ông bà Dương sống trong căn biệt thự riêng biệt. Dương Chiêu đỗ xe rồi xuống ấn chuông cửa.

      Chỉ chốc lát có người trả lời.

      “Ai vậy?”

      Dương Chiêu: “Mẹ, là con đây.”

      Cửa mở, người phụ nữ ăn mặc lịch ra đón tiếp. tại hơn mười giờ tối, trang phục của bà Dương vẫn hết sức chỉn chu. Dương Chiêu biết chỉ có trước khi ngủ mẹ mới thả lỏng, còn thường ngày vĩnh viễn đều là dáng dấp nghiêm chỉnh như thế này.

      Bà Dương thấy Dương Chiêu, gật đầu: “Con về đó à?”

      “Vâng.” Dương Chiêu thấy ánh mắt của mẹ rơi vào người Tiết Miểu ở phía sau , mở miệng : “Mẹ, đây là Kevin, là sếp của con, trước đây con từng nhắc đến.”

      Tiết Miểu nghe xong lời giới thiệu của , cười bổ sung: “Cũng là bạn ạ.”

      Dương Chiêu liếc cái, Tiết Miểu nhìn bà Dương, có chút áy náy : “ trễ thế này còn đến làm phiền hai bác, cháu thành xin lỗi.”

      Bà Dương lắc đầu, “ đâu, hoan nghênh cháu tới chơi.”

      Ba người cùng nhau vào nhà. Bà Dương gọi ông Dương: “Tiểu Chiêu và Tiểu Thiên về.” Ông Dương ngồi ở sô pha phòng khách đọc sách, nghe bà Dương vậy chuyển ánh mắt qua, bà Dương lại giới thiệu: “Cậu ấy là Kevin, là sếp của Tiểu Chiêu.”

      Dương Chiêu nhắc quá nhiều đến công việc của mình, nhưng ít nhiều cũng nhắc đến Tiết Miểu. Ông Dương đứng lên, Tiết Miểu bước lên trước bước đón ông, hai người đàn ông bắt tay. Ông Dương vỗ cánh tay Tiết Miểu: “Tiểu Chiêu còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều.”

      ấy phải là cấp dưới của cháu.” Tiết Miểu , “ ấy là đồng nghiệp với cháu, bọn cháu là cùng hợp tác làm ăn.”

      Lời giải thích của ta hiển nhiên ý coi Dương Chiêu là người nhà, cũng cho Dương Chiêu đầy đủ thể diện, ông Dương cười vẻ rất hài lòng. Bà Dương chuẩn bị trà và bánh ngọt trong nhà bếp, Tiết Miểu chuyện phiếm với ông Dương, thấy vậy đứng dậy vào giúp đỡ.

      Ông Dương và Tiết Miểu trò chuyện khá ăn ý, Dương Chiêu ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, nghe hai người chuyện. quay đầu nhìn Dương Cẩm Thiên, giọng với cậu: “Tiểu Thiên, đưa phiếu điểm cho bác nhìn chút .”

      Dương Cẩm Thiên vội vàng lắc đầu, “ cần cần.”

      Dương Chiêu hỏi: “Sao lại cần chứ?”

      Mặt Dương Cẩm Thiên hơi đỏ, : “Điểm cũng quá cao, cần nhìn…”

      Nếu như là nơi khác, hoàn cảnh khác, chắc chắn Dương Cẩm Thiên lấy phiếu điểm ra. Tuy nhiên tại người cậu đối mặt lại là cha mẹ của Dương Chiêu. Họ chỉ đơn giản là người thân, mà còn là nhà giáo, hơn nữa lại còn là giáo sư, với thành tích đạt được ấy, cậu hoàn toàn dám đưa cho họ xem.

      Dương Chiêu dường như cũng hiểu tâm lý của cậu, nên ép cậu nữa.

      Lúc này, bà Dương chợt với Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, con dẫn Tiết Miểu tham quan chút .”

      Dương Cẩm Thiên vô cùng mong muốn được rời khỏi đây, lập tức đứng lên dẫn Tiết Miểu lên lầu.

      Trong phòng khách chỉ còn lại ba người nhà họ Dương.

      Bà Dương rót ly trà, đặt trước mặt Dương Chiêu, cười : “Là cậu ta sao?”

      Dương Chiêu hỏi lại: “Cái gì ạ?”

      Bà Dương: “Lần trước con gọi điện thoại về, muốn dẫn người về ra mắt, là cậu ta sao?”

      Dương Chiêu giờ mới nhớ ra buổi tối đầu tiên lúc từ Ngũ Đài Sơn về, có gọi điện thoại về nhà báo bình an, rồi thuận miệng hàn huyên những chuyện khác luôn.

      Khi đó Dương Chiêu với ba mẹ, sắp tới có khả năng dẫn người về ra mắt.

      Dương Chiêu nhìn vào mắt mẹ, cúi đầu hờ hững : “Dạ, phải.”

      Ông Dương và bà Dương đều ngẩn người, sau đó bà Dương : “ phải cậu ta? A… mẹ còn tưởng rằng là người này, hai đứa thoạt nhìn rất xứng đôi.”

      Dương Chiêu: “ ấy là sếp, cũng là bạn của con, nhưng giữa con và ấy có gì hết.”

      Bà Dương hỏi lại: “Vậy người con muốn dẫn về kia, tại sao vẫn chưa đến?”

      Dương Chiêu ngập ngừng: “ ấy gần đây có việc, nên về quê rồi.”

      Bà Dương: “Quê cậu ta ở đâu?”

      Dương Chiêu: “Thanh Hải.”

      “Đúng là hơi xa.” Ông Dương cũng lên tiếng, ông đẩy kính mắt, “Vì công việc nên cậu ta mới được điều đến nơi này sao?”

      Dương Chiêu: “Có lẽ vậy.”

      Ông Dương: “Cậu ta làm gì?”

      Dương Chiêu dừng chút, sau đó : “ tại ấy lái taxi.”

      Ông Dương và bà Dương đồng thời sửng sốt, bọn họ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều tràn đầy nghi hoặc. Ông Dương lại hỏi lần nữa: “Cậu ta… làm nghề gì?”

      Dương Chiêu cảm thấy trong lòng có chút lo lắng và buồn bực hiểu được, : “Là lái xe taxi.”

      “Tài xế lái thuê?” Bà Dương hỏi.

      “Vâng.”

      Bà Dương buông chén trà, tiếp tục : “Hai đứa quen nhau thế nào?”

      Dương Chiêu: “Bọn con tình cờ quen nhau thôi.”

      “Vậy…”

      “Mẹ.” Dương Chiêu ngẩng đầu, ngắt lời bà Dương, “ tại ấy ở đây, đợi ấy trở về con dẫn ấy đến gặp ba mẹ. Con mong đến lúc đó, hai người đừng khiến ấy khó xử.”

      , Tiểu Chiêu, con hiểu lầm rồi.” Ông Dương , “Ba và mẹ con vì công việc mà chế giễu cậu ta, ba mẹ chỉ cảm thấy kỳ lạ vì hiểu làm thế nào mà con ở bên cậu ta được thôi”

      Dương Chiêu hơi khó chịu: “Sao lại lạ, có gì lạ đâu chứ.”

      Ông Dương nghe ra chống đối của Dương Chiêu, ông : “Tiểu Chiêu, ba mong con có thể bình tĩnh chuyện với ba mẹ.”

      Dương Chiêu nhìn chiếc bàn trước mặt được dọn dẹp sạch , nhất thời hơi ngẩn người.

      Bộ bàn ghế bằng gỗ lim được vài chục năm tuổi, ngay từ khi Dương Chiêu còn rất được đặt ở đây. Ông Dương rất thích bộ bàn ghế này. Gỗ lim theo thời gian, dần lắng đọng tạo ra bầu khí mang đậm phong cách cổ xưa. Khi còn bé Dương Chiêu thích ngồi ở nơi này đọc sách, hồi đó đọc sách lúc lâu, tự nhiên ngửi được mùi gỗ kín đáo.

      Bởi vì bối cảnh gia đình, mọi ngóc ngách trong nhà đều tràn ngập khí thư hương, ngay cả trong phòng khách cũng bày hai tủ sách. Ba mẹ đều thích đọc sách, cũng thích sưu tầm sách, trong tủ có rất nhiều sách quý giá còn xuất bản nữa.

      Dương Chiêu nhìn, rồi nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra, thấp giọng : “ ấy là người tàn tật.”

      bàn, lá trà Thiết Quan bé chậm rãi quay tròn trong chén trà men sứ trắng.

      Tiếng ông Dương rất thận trọng, cũng rất lạnh lùng, “Người tàn tật? Cơ thể cậu ta bất tiện ở chỗ nào”

      Dương Chiêu thẳng thắn: “Dạ, chân.”

      Ông Dương: “Có nghiêm trọng ?”

      Dương Chiêu dừng chút, : “Đùi phải của ấy bị cắt cụt.”

      nghe tiếng thở nặng nề của ba, sau đó toàn bộ phòng khách đều rơi vào yên lặng.

      lát sau, ông Dương lên tiếng: “Tiểu chiêu, ba mẹ đồng ý.”

      Thực ra từ đến lớn, ba mẹ Dương Chiêu rất hiếm khi ép buộc điều gì. Tuy nhiên, khi họ đưa ra cầu nhất định là phải đạt được. Ý kiến của họ tựa như quân cờ bàn cờ vây, đen trắng.

      Bây giờ, họ đồng ý.

      Dương Chiêu : “Là ba mẹ hỏi, cho nên con mới cho ba mẹ tiếng. Ba mẹ đồng ý hay cứ chờ đến lúc gặp ấy rồi bàn lại.”

      Bà Dương : “Con muốn ba mẹ gặp cậu ta sao?”

      Đồng hồ tường từng giây từng giây chuyển động về phía trước, Dương Chiêu biết mở miệng thế nào.

      muốn sao ư?

      Đương nhiên là muốn rồi.

      Su đó sao?

      Trần Minh Sinh có khả năng đối đáp thoải mái với ba mẹ giống như Tiết Miểu, giữa họ có bất kỳ tiếng chung nào. Còn ba mẹ cũng thể nào bằng lòng nhân nhượng giống như .

      gần như có thể tưởng tượng ra, Trần Minh Sinh ngồi ở sô pha, đối mặt với ba mẹ , xấu hổ và trầm mặc.

      Dương Chiêu bỗng nhiên đứng lên, “Con lên lầu trước đây.”

      “Tiểu Chiêu.” Bà Dương cũng theo đứng lên, gọi lại: “Ngồi xuống.”

      Dương Chiêu chống đối: “Con toilet.”

      Vẻ mặt của bà Dương rất bình thản, nhưng lại rất kiên quyết, dung mạo của bà rất giống Dương Chiêu.

      “Con muốn toilet.” Bà Dương , “Ngồi xuống.”

      Dương Chiêu di chuyển nữa.

      Bà Dương: “Tiểu Chiêu, tại con trốn tránh, chẳng khác nào chuyện này căn bản có giá trị thảo luận.”

      Hai người căng thẳng lúc, cuối cùng Dương Chiêu xoay người, ngồi xuống.

      cho ba mẹ nghe, con quen cậu ta thế nào?” Ông Dương .

      Thực ra Dương Chiêu như vậy, làm cho ba mẹ cảm thấy kỳ lạ nhiều hơn bất mãn. Xưa nay Dương Chiêu chưa bao giờ khiến họ lo lắng, tuy hẳn là quy củ, nhưng hầu như có thời kỳ phản kháng.

      Cho nên Dương Chiêu cho họ tin tức như vậy, trong lòng họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

      Dương Chiêu mở miệng, nhưng lại biết bắt đầu từ đâu.

      ấy, con quen biết ấy từ lần ngoài ý muốn.”

      Bà Dương hỏi: “Ngoài ý muốn như thế nào?”

      Dương Chiêu kể sơ lược chuyện lúc trước của Dương Cẩm Thiên, xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ, tiếp tục : “Là như vậy đó.”

      Bà Dương lại hỏi tình hình bình thường của Trần Minh Sinh, Dương Chiêu giống như cái máy, mẹ hỏi câu nào, đáp lại câu ấy. xong lời cuối cùng, thậm chí cảm thấy cổ họng bị gỉ sét, mỗi từ, mỗi câu đều sít chặt lại, tạo thành tiếng vang sắc nhọn trong đầu .

      Ngược lại vẻ mặt bà Dương vẫn bình thản, sau khi nghe xong, bà bưng chén trà trước mặt lên uống ngụm trà rồi : “Tiểu Chiêu, chia tay cậu ta .”

      mặt Dương Chiêu có bất cứ thay đổi gì, được cũng chẳng .

      Bà Dương hỏi: “Cậu ta cũng thích con ư?”

      Ngọn đèn trần nhà ôn hòa sáng sủa, nhưng khi chiếu mặt Dương Chiêu lại khiến sắc mặt tai tái.

      “Thích.” Dương Chiêu thấp giọng : “ ấy thích con.”

      “Cậu ta thu hút con ở điểm nào?”

      Dương Chiêu im lặng.

      Ông Dương lên tiếng, ông nhìn Dương Chiêu, hoàn toàn là dùng ánh mắt của bề .

      “Tiểu Chiêu, ba mẹ muốn đánh giá gì người này, nhưng ba mẹ muốn cho con, hành vi tại của con là thiếu trách nhiệm.” Ánh mắt và tông giọng của ông Dương đều rất nghiêm khắc.

      “Con cân nhắc đến cuộc sống sau này chưa. riêng gì con, còn cả cậu ta nữa. Ba biết tại con khăng khăng ở bên cậu ta, chắc chắn là bởi vì người cậu ta có chỗ nào đó thu hút con, nhưng chỉ là chút có thể duy trì được bao lâu? Cuộc sống của các con cùng các mối quan hệ xã hội, có tiếng chung, tình cảm như vậy căn bản gắn bó lâu dài được.”

      Tiếng hít thở của Dương Chiêu có chút nặng nề, nhìn chén trà sứ bàn, lời nào.

      “Hôn nhân phải là trò đùa.” Ông Dương , “Con phải chịu trách nhiệm với bản thân mình, với đối phương. Tiểu Chiêu, cha mẹ biết con vẫn luôn là người lý trí, ba mẹ ép buộc con, tự con suy nghĩ cho cẩn thận.”

      xong, ông đứng lên, còn câu, “Người như cậu ta tình cảm tiến triển rất nhanh. Thời gian con vướng mắc với cậu ta càng lâu, đến lúc chia tay lại càng khiến cậu ta tổn thương nặng nề.”

      Ông Dương xong, đứng dậy vào thư phòng.

      Bà Dương với Dương Chiêu: “Tiểu Chiêu, con đừng trách ba con thẳng, con nghe tốt, nghe cũng vậy, đó là đạo lý. Thực ra mẹ cảm thấy, con bây giờ chẳng qua chỉ là bị mê hoặc nhất thời. Có thể con muốn khám phá gì đó người cậu ta, nhưng mẹ cho con biết, đời này, đại đa số đều là người bình thường. Con ở lâu với cậu ta hiểu.”

      xong bà cũng đứng lên, chỉnh lại áo choàng đen người chút, câu sau cùng: “Con đừng đưa cậu ta tới đây, điều đó còn cần thiết nữa.”

      Bà Dương cũng rời , trong phòng khách chỉ còn lại mình Dương Chiêu.

      dường nhìn chén trà sứ trắng kia đến xuất thần.

      Dương Cẩm Thiên và Tiết Miểu cười từ tầng xuống, Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

      Bọn họ cùng thế giới, được cuộc sống ưu đãi, nhưng đâu phải ai cũng được như thế.

      Tiết Miểu chú ý tới ánh mắt của Dương Chiêu, ta tới bên cạnh , nét mặt đầy ý cười, định lên tiếng Dương Chiêu đột ngột đứng lên, lướt qua người ta.

      “Tiểu Chiêu?”

      “Xin phép vắng mặt chút.”

      Tiết Miểu nhạy cảm nghe ra giọng của Dương Chiêu hơi khàn khàn, ta ngẫm nghĩ nhìn nhìn phòng khách vắng vẻ, lại nhìn thoáng qua hướng Dương Chiêu rời .

      Dương Cẩm Thiên hỏi: “Chị em sao vậy?”

      Tiết Miểu yên lặng lúc, với Dương Cẩm Thiên: “Em chuyện với bác , để xem chị em.”

      “Vâng.”

      Tiết Miểu theo Dương Chiêu lên lầu, bên phải tầng hai có toilet.

      Qua khe cửa toilet, Tiết Miểu loáng thoáng nghe tiếng nước chảy bên trong truyền ra.

      Tiết Miểu gõ cửa, khẽ gọi: “… Tiểu Chiêu?”

      Bên trong có tiếng đáp lại.

      Tiết Miểu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh Dương Chiêu đứng ở bờ sông trước đó lâu. Trong lòng hiểu sao bắt đầu khẩn trương, trực tiếp đẩy cửa ra.

      Hai tay Dương Chiêu chống vào hai bên bồn rửa mặt, đầu cúi thấp, nước trong vòi tuôn xối xả.

      Tiết Miểu nhìn đôi vai gầy của Dương Chiêu, bỗng nhiên câm lặng.

      Dương Chiêu ngẩng đầu.

      Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong đời Tiết Miểu thấy Dương Chiêu yếu đuối và phẫn nộ như vậy. Hai loại cảm xúc cực đoan trộn lẫn vào nhau khiến hai mắt ửng đỏ, dường như run rẩy.

      nhìn Tiết Miểu chớp mắt, lại giống như chỉ nhìn ta.

      “Tiểu Chiêu…”

      “Dựa vào đâu?”

      Tiếng nước ào ào khiến Tiết Miểu dường như cho rằng câu nhàng này chỉ là ảo giác của ta.

      ta tiến về phía trước bước, nhưng ánh mắt của Dương Chiêu khiến ta thể tiếp tục bước nữa.

      “Dựa vào đâu?”

      Lúc này cuối cùng Tiết Miểu nghe .

      Tiết Miểu có cách nào hình dung ánh mắt của .

      Dường như mê man, rồi lại kiên định gì sánh được. Hai tay nắm chặt lavabo, các đốt ngón tay trắng bệch.

      chỉ cách có hai bước, nhưng Tiết Miểu cảm thấy Dương Chiêu cách ta rất xa rồi.

      giống như người lưu lạc bị ép đến đường cùng, đất trời rộng lớn như vậy nhưng có nơi nào có thể sinh tồn.

      “Dựa vào đâu…” Tiết Miểu chỉ biết đứng đó nghe Dương Chiêu lặp lặp lại câu này.

      “Các người dựa vào đâu…”



      Hết chương 55
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 56:



      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Tối hôm đó Dương Cẩm Thiên ở lại nhà, Dương Chiêu và Tiết Miểu quay về khu Hoa Khải Kim.

      Từ lúc hai người rời khỏi nhà cha mẹ Dương Chiêu đến lúc quay về nhà Dương Chiêu rửa mặt ngủ, ai lời.

      Ban đầu, Tiết Miểu cũng muốn gì đó phân tán tư tưởng của Dương Chiêu, khiến vui lên chút, nhưng Dương Chiêu vẫn giữ nguyên nét mặt. Trước lúc vào nhà, Dương Chiêu chỉ ném cho Tiết Miểu câu: “Sáng mai em ra ngoài, tự gọi thức ăn .”

      Tiết Miểu hỏi đâu, Dương Chiêu đáp, đóng sầm cửa phòng lại.

      Tiết Miểu biết với tâm trạng lúc này, Dương Chiêu với ta, cho nên Tiết Miểu hỏi thêm nữa.

      Sáng hôm sau, ta ngồi chờ trong phòng khách.

      Bảy giờ hơn, Dương Chiêu bước ra khỏi phòng ngủ, lúc đó sửa soạn đầy đủ, ăn mặc chỉnh tề. Thấy Tiết Miểu ngồi sô pha, bình thản chào: “Chào buổi sáng.”

      Tiết Miểu chỉ chỉ cái bàn.

      Dương Chiêu nhìn qua, bữa sáng dọn sẵn bàn.

      Tiết Miểu chuẩn bị bữa sáng theo kiểu tây, có sữa tươi, ngũ cốc yến mạch, mì ống, chân giò xông khói, trứng ốp la, và salad hoa quả. Đồ ăn bày đầy bàn, sắp xếp rất khéo léo.

      Dương Chiêu chỉ liếc nhìn qua rồi đáp: “Em có khẩu vị.”

      Tiết Miểu bình thản: “ có khẩu vị cũng phải ăn chứ.”

      Dương Chiêu nhìn Tiết Miểu, sau khi cởi bỏ âu phục, khí chất sắc bén của ta dường như giảm nhiều, ta mặc quần áo ở nhà khá rộng rãi, thản nhiên nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu bắt gặp vẻ quan tâm nét mặt ta.

      Dương Chiêu ngồi vào bàn, ăn từng miếng từng miếng cho xong bữa sáng.

      Sau khi ăn xong, uống nước, bước đến cửa huyền quan mới với Tiết Miểu: “Em ra ngoài lát.”

      Tiết Miểu: “Khi nào em về.”

      Dương Chiêu: “Chắc giữa trưa.”

      Tiết Miểu gật đầu, cũng hỏi muốn đâu. Dương Chiêu rời khỏi, Tiết Miểu ngồi lát rồi đứng dậy, bưng chén dĩa bàn vào bếp.

      Lúc bước ra khỏi bếp, ta ngáp cái, xoa xoa gáy.

      Nhìn lượt căn phòng khách gọn gàng, thoáng đãng. Cuộc sống của Dương Chiêu rất nề nếp và sạch , từng đồ vật bày biện trong phòng luôn luôn ngăn nắp trật tự.

      Sau khi Tiết Miểu ngắm vòng, ta ngáp cái nữa. Lúc ngáp, khóe mắt lướt qua bộ quần áo mình mặc, rất thoải mái và cực kỳ mềm mại.

      Ngay trong khoảnh khắc này, cảm thấy bình yên, thanh thản trào dâng ngập cõi lòng.

      ta bỗng thấy hơi quyến luyến cảm giác này.

      Tiết Miểu bước vào thư phòng, muốn tìm quyển sách đọc giết thời gian. Nhưng lúc bước vào, chưa kịp nhìn giá sách, ánh mắt ta lại bị bức tranh kia cuốn hút.

      Bức tranh đó vẽ được nửa.

      Màu của bóng đêm, càng thêm trầm thêm đậm.

      ***

      Sau khi Dương Chiêu rời khỏi nhà, lái xe thẳng tới văn phòng giao dịch công ty viễn thông. Văn phòng giao dịch vừa mở cửa, đông khách lắm. Vì còn quá sớm, văn phòng chỉ mở cửa ra vào, trước cửa có hai ông bà cụ chờ đến lượt giao dịch.

      Dương Chiêu đứng xếp hàng.

      Cảm thấy lồng ngực hơi bí bách, bèn bước ra cửa rút điếu thuốc, đôi vợ chồng trẻ đứng xếp hàng phía sau lập tức tiến lên.

      Khói thuốc lấp đầy, rốt cuộc cũng có thể thở phào hơi.

      Có người bước vào trung tâm thương mại, lúc ngang qua Dương Chiêu, vô tình liếc nhìn qua. Dương Chiêu trang điểm, tóc chải chỉ vuốt sơ sơ xõa tung ra.

      mặc chiếc váy dài màu đen, khoác cái khăn quàng cổ. Làn da của rất trắng, mái tóc rất đen. lạnh lùng đứng bậc thang hút thuốc, làn gió rét buốt thổi qua, từng sợi tóc bồng bềnh trong làn khói trắng.

      Tay phải Dương Chiêu đặt trước ngực, tay trái kẹp điếu thuốc. Bàn tay phải siết chặt lấy chiếc di động.

      Dương Chiêu nhìn những chiếc ô tô qua lại đường, lòng thầm nhủ đừng căng thẳng.

      Nếu lúc đến văn phòng giao dịch có khách, xuống xe, bước lên bậc thềm, đẩy cửa ngồi vào bàn. Nếu chuỗi hành động đó liên tục diễn ra, vốn căng thẳng.

      Nhưng giữa chuỗi hành động đó lại có thêm quãng đợi chờ.

      “Thò đầu rụt đầu đều là đao…” Dương Chiêu phà hơi thuốc cuối cùng ra, bình thản với mình: “Cho người ta sống thoải mái chút được !!!”

      dụi tắt tàn thuốc, vào văn phòng giao dịch.

      Bên bàn tiếp khách hàng đôi vợ chồng trẻ vừa đúng lúc được tư vấn xong, Dương Chiêu ngồi xuống đối diện nhân viên giao dịch.

      Nhân viên giao dịch là trẻ, nhìn thoáng Dương Chiêu rồi chào: “Chào chị, chị muốn làm gì ạ?”

      Dương Chiêu: “Xin chào, tôi có thể tra thông tin số điện thoại gọi tới ?”

      Nhân viên giao dịch: “Dạ được, xin hỏi chị muốn tra số của ai?”

      Dương Chiêu: “Tôi làm mất di động, nhưng có vài số gọi đến tôi nhận được, có thể tra dùm tôi ?”

      Nhân viên giao dịch: “Dạ được, xin hỏi chị có mang theo chứng minh ?”

      “Có.” Dương Chiêu mở túi lấy bóp rồi lấy chứng minh ra. Lúc đưa chứng minh cho nhân viên giao dịch, nhân viên ngẩng đầu nhìn , Dương Chiêu mới phát tay mình run rẩy.

      “Chị vui lòng cung cấp số điện thoại.”

      Dương Chiêu thấp giọng đọc dãy số, nhân viên giao dịch : “Được rồi, xin chờ lát.”

      Nhân viên giao dịch được huấn luyện chuyên nghiệp, giọng vừa nhàng vừa dịu dàng, xác thực xong trả chứng minh cho Dương Chiêu. Dương Chiêu cầm chứng minh, tay cứ để mãi như vậy với ra cũng rụt lại.

      hơi cúi đầu, nhìn bục đá cẩm thạch đen dưới khuỷu tay mình, nó sạch bóng loáng tản ra cảm giác lành lạnh.

      Dương Chiêu biết qua bao lâu, có lẽ rất nhanh cũng có lẽ rất chậm. Tầm mắt chăm chú nhìn khối đá cẩm thạch, mặt đá lên những đường vân , nhìn chằm chằm tựa như chăm chú ngắm bầu trời đêm đến say sưa mê mẩn.

      “Thưa chị, xong rồi.” Nhân viên giao dịch lên tiếng.

      Tầm mắt Dương Chiêu chậm chạp ngẩng đầu nhìn trẻ.

      “Chị có cần in ra ?”

      Giọng Dương Chiêu rất thoáng chút run rẩy.

      “Bảng kê nhiều lắm sao…”

      Nhân viên xem nhật ký cuộc gọi máy tính, gật đầu đáp: “À, số gọi tới phần lớn đều lặp lại, có số điện thoại gọi hơn mười cuộc.”

      Trái tim Dương Chiêu trong phút chốc đập mãnh liệt.

      Cổ họng thít chặt lại, Dương Chiêu cảm thấy giọng của rối loạn thể thốt thành lời. đọc dãy số cho nhân viên giao dịch, sau đó hỏi: “Là số này à?”

      Nhân viên giao dịch lắc đầu: “ phải, là số này.”

      nhân viên nhiệt tình xoay màn hình qua, hàng cùng là dãy số.

      Dương Chiêu nhìn qua thấy đó là dãy số lạ.

      Nhân viên giao dịch : “Nếu chị cần có thể in bảng kê này ra.”

      Dương Chiêu hoàn hồn gật đầu: “Tôi cần, làm phiền .”

      Nhân viên giao dịch đáp: “Phí in bảng kê là hai tệ.”

      “Được.” Dương Chiêu hít sâu hơi, mở bóp tìm tiền lẻ, nhưng tay bỗng khựng lại, ngẩng đầu hỏi nhân viên giao dịch: “Xin hỏi… số điện thoại này đăng ký ở đâu.”

      Nhân viên giao dịch: “Chị vui lòng chờ lát, để em tra thông tin số điện thoại này.”

      Nhân viên giao dịch rất quen việc, gõ lách cách bàn phím vài cái, Dương Chiêu còn chưa xem kịp nhân viên cất tiếng.

      “Chị ơi, đây là số điện thoại ở Côn Minh – Vân Nam.”

      “Côn Minh?”

      “Đúng. Xin chị chờ lát, để em in bảng kê ra cho chị.”

      Nhân viên giao dịch lấy bảng kê, Dương Chiêu vẫn luôn dõi mắt theo ấy, lâu sau, nhân viên giao dịch lấy tờ giấy mỏng đưa cho Dương Chiêu.

      “Xin gửi chị.”

      “Cảm ơn…”

      “Xin hỏi, chị còn cần gì nữa ?”

      Dương Chiêu chỉ nhìn chằm chằm chuỗi số.

      “Chị ơi? Xin hỏi chị còn cần thêm gì ?

      Dương Chiêu hoàn hồn lại, vội vã lắc đầu: “, cần đâu, cảm ơn.”

      “Vậy xin chị vui lòng đánh giá chất lượng phục vụ.” Nhân viên giao dịch cười cười chỉ máy chấm điểm đặt bục đá cẩm thạch, Dương Chiêu lướt nhìn thuận tay nhấn nút ‘hài lòng’.

      Dương Chiêu nhường chỗ cho người kế tiếp, xếp hàng sau người còn rất trẻ.

      Dương Chiêu đứng dậy, cầm đồ đạc của mình bước qua bên. Văn phòng giao dịch vẫn đông lắm, chậm rãi sát bên vách. Vách tường trơn nhẵn lạnh lẽo phản chiếu hình bóng Dương Chiêu.

      lặng nhìn dãy số kia, lòng loáng thoáng đoán ra đáp án. Qua quãng thời gian căng thẳng, trái tim bây giờ thoáng buông lỏng nhưng thể an tâm, nó vẫn căng chặt đau buốt.

      Dương Chiêu lấy di động ra, đứng tần ngần khoảng phút.

      Sau lưng là văn phòng giao dịch, ai làm việc nấy. người phụ nữ trung niên bước vào, dường như hơi sốt ruột nên bước thẳng đến bàn phục vụ, giày cao gót gõ từng bước lanh lảnh nền đá cẩm thạch.

      màn hình di động từ lâu mười con số.

      Đứng lúc nữa, rốt cuộc Dương Chiêu vẫn nhấn nút gọi.

      Sau vài giây, thanh tút truyền đến.

      tiếng, hai tiếng…

      Chờ đến tiếng thứ ba điện thoại bị ngắt ngang.

      Dương Chiêu buông di động, chăm chú nhìn màn hình. Tay đặt lên phím gọi lần nữa nhưng rốt cuộc nhấn nổi.

      Dương Chiêu tựa lưng lên vách tường lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn trần nhà cao cao, biết phải làm gì.

      Nếu lúc gọi cuộc điện thoại vừa nãy vẫn hơi căng thẳng, vậy bây giờ hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

      Hơi lạnh từ vách tường thẩm thấu qua khăn quàng cổ, xuyên qua quần áo ngấm sâu vào cơ thể. Đầu Dương Chiêu khẽ dựa vào tường, nhìn những bóng hình lướt qua trước mắt, lòng thấy mờ mịt.

      Bỗng nhiên tiếng rè rè vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của .

      Cảm giác rung động trong tay, đều đều lại trật tự từng đợt từng đợt.

      Dương Chiêu rút tay từ sau lưng lên, màn hình lên dãy số lúc nãy.

      Ngón cái Dương Chiêu khẽ trượt nhận cuộc gọi, đưa di động lên bên tai.

      khẽ khàng đáp tiếng: “… Alo?”

      Đầu dây bên kia yên lặng hai giây, hai giây dài đăng đẳng, dài đến mức khiến Dương Chiêu nghe tiếng hít thở ở đầu dây bên kia.

      Trong phút chốc Dương Chiêu suýt nữa giơ tay bịt kín miệng mình.

      Trong điện thoại là giọng nam trầm khàn khàn rất quen thuộc.

      “Dương Chiêu, là em ư…”

      Nghe giọng đó, trái tim Dương Chiêu lập tức bình yên.

      “Trần Minh Sinh, em là Dương Chiêu.”

      dứt lời, bỗng nhiên phát , từ lúc quen Trần Minh Sinh tới giờ, hai người chưa từng dùng cách xưng hô thân mật với nhau bao giờ.

      Chỉ gọi Trần Minh Sinh và Dương Chiêu… bình thường, đơn giản lại thẳng thẳn.

      giống như tình cảm của họ.



      Hết chương 56
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 57:


      Edit: Ong MD

      Giọng của Trần Minh Sinh truyền đến từ đầu bên kia, Dương Chiêu bất giác đứng thẳng người.

      “Trần Minh Sinh…”

      Trong thời gian xa cách, nghĩ rất nhiều lần, nếu gọi điện tới, gì với .

      Trò chuyện về tình hình gần đây, dặn dò nghỉ ngơi đúng giờ, phải để ý an toàn…

      Nhưng lúc điện thoại gọi đến, nghe thấy giọng trầm ấm của mọi suy nghĩ trước đây đều thể ra được.

      Giọng của vẫn khàn khàn như vậy, giống như lâu rồi được nghỉ ngơi. Dương Chiêu chỉ nghe câu thấy xót xa trong lòng.

      “Trần Minh Sinh, có nghỉ ngơi đúng giờ ?”

      Trần Minh Sinh : “… Có.”

      có cái rắm.”

      Hiếm khi Dương Chiêu lời thô tục, Trần Minh Sinh giọng ở đầu bên kia: “ có mà…”

      tựa như cậu học trò phạm lỗi bị thầy giáo bắt được mà còn cố dối.

      Dương Chiêu im lặng mỉm cười.

      Cười xong, đột nhiên nhớ tới đến chuyện.

      “Trần Minh Sinh, em gọi điện cho thế này sao chứ, nghe có tiện ?” đợi Trần Minh Sinh trả lời, tiếp: “Xin lỗi , em định gọi điện, em xong mấy câu lập tức —”

      sao!” Trần Minh Sinh lập tức ngắt lời , “ sao…” rất khẽ: “Đừng lo, nghe được, em đừng… Đừng cúp máy.”

      Giọng của dù trầm thấp vẫn vô cùng thân thiết với Dương Chiêu, nghe thấy có chút lo lắng trong giọng nhưng khôi phục lại bình tĩnh trước đây.

      ?”

      Câu hỏi của Dương Chiêu mang theo giọng điệu độc đáo và cao vút của riêng khiến người ta thể đáp lại.

      “… mà.”

      Dương Chiêu nghe thấy chột dạ ràng của Trần Minh Sinh, phản ứng đầu tiên theo bản năng là thốt ra câu: “ dối.”

      Nhưng lúc sắp thốt ra bốn chữ kia, lại thoáng nghĩ, bây giờ ra mấy chữ này có ý nghĩa gì , hề có ý nghĩa gì cả.

      Vì thế biến bốn chữ này cùng với tất cả những lời ôm ấp trong lòng, thành bốn chữ khác với Trần Minh Sinh:

      “Em rất nhớ .”

      Em rất nhớ , nhất là lúc bình minh và đêm khuya. Những lúc nhớ , em vẽ bức tranh. Đó là cảnh tượng em nằm mơ thấy vô số lần, mỗi lần nhớ , hình ảnh đó đều lên trong đầu em.

      Em vừa nhớ , vừa chờ mong.

      Hơi thở của Trần Minh Sinh hơi nặng nề, có thể tưởng tượng thấy bàn tay to lớn của nắm chặt di động, nghe : “ cũng vậy…” Giọng của gấp gáp hơn vừa rồi rất nhiều, “ cũng vậy, Dương Chiêu, cũng vậy…”

      Giọng của Dương Chiêu vỗ về, khiến tâm tư bình yên trở lại.

      “Em biết, cũng nhớ em.”

      Giọng khiến Trần Minh Sinh dần trấn định lại, cầm di động, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Em khỏe ?”

      Dương Chiêu tựa vào vách tường: “Em khỏe, còn ?”

      Trần Minh Sinh : “ cũng rất khỏe.”

      Dương Chiêu : “Gọi điện thoại sao chứ ?”

      Trần Minh Sinh : “ sao, bây giờ có ai ở đây cả.”

      …” Dương Chiêu dừng chút rồi khẽ hỏi: “Sao lâu vậy liên lạc với em?”

      Trần Minh Sinh giải thích, cũng nguyên nhân, chỉ khẽ câu: “Xin lỗi em…”

      Dương Chiêu mỉm cười: “ sao cả, sao là được rồi.”

      “Ừm.”

      Hai người chợt im lặng.

      Có đôi khi muốn rất nhiều nhưng biết phải mở miệng như thế nào.

      im lặng này tốt đẹp, bình yên. ý nghĩa giống như trước đây, lúc bọn họ thực gặp mặt lần đầu tiên, Dương Chiêu lái xe đưa đến trung tâm phục hồi chức năng, đường cũng bình yên thế này.

      Dương Chiêu rất thỏa mãn.

      giọng: “Trần Minh Sinh, làm việc tốt nhé, em cúp máy trước.”

      Trần Minh Sinh do dự lúc, cuối cùng hỏi lại đầy khó khăn: “Em bận gì thế?”

      Dương Chiêu : “, em sợ làm phiền .”

      Trần Minh Sinh: “ sao, đừng ngại. Em… thêm lúc nữa .”

      Dương Chiêu hiếm khi nghe thấy giọng điệu làm nũng thế này của Trần Minh Sinh. Lòng mềm ra, ngay cả nét mặt cũng vô tình trở nên thoải mái hơn.

      “Được, muốn chuyện gì.”

      Trần Minh Sinh phải cao thủ chọn đề tài, hơn nữa gần đây tâm trạng của rất nặng nề, nhất là ngày hôm qua từ chỗ Dương Chiêu trở về Côn Minh. về khách sạn ngủ giấc nhưng chẳng thể ngủ ngon, cứ hơn mười phút lại mở mắt ra lần.

      Dương Chiêu im lặng chờ chuyện, Trần Minh Sinh sợ chờ lâu mất kiên nhẫn, vội vàng thốt lên câu: “Em, em ăn sáng chưa?”

      “…” Dương Chiêu suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Ăn sáng à? Em ăn rồi.”

      Trần Minh Sinh: “À…”

      Dương Chiêu cảm thấy Trần Minh Sinh như vậy vô cùng thú vị, hỏi: “ sao? Ăn chưa?”

      Trần Minh Sinh : “ ăn rồi.”

      Dương Chiêu mỉm cười, thản nhiên : “Còn dối em.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Dương Chiêu : “ hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

      Trần Minh Sinh : “Ừm.”

      “Em cúp máy trước đây, chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá vất vả.”

      “Dương Chiêu…” Lúc Dương Chiêu sắp ngắt điện thoại, Trần Minh Sinh bỗng nhiên gọi .

      Dương Chiêu: “Sao ?”

      Trần Minh Sinh: “Em —”

      Em và người đàn ông kia, cuối cùng là sao vậy?

      Đầu Trần Minh Sinh nóng lên, những lời muốn sắp thốt ra khỏi miệng, chợt phía sau vang lên tiếng mở cửa rất khẽ. Trần Minh Sinh lập tức im bặt.

      Sau đó, Dương Chiêu chợt nghe thấy giọng dịu dàng, nhàng, dường như truyền đến từ phía sau Trần Minh Sinh —

      “A Danh, sao chưa ra, em chiên cá cho rồi đó.”

      Bạch Vi Vi hơi nhát gan, dám quấy rầy Trần Minh Sinh, chỉ đứng vịn tay ở cửa, thò đầu nhìn vào trong.

      Trần Minh Sinh xoay người, nhìn : “ phải xử lý số việc, xong nhanh thôi.”

      “Được, được.” Bạch Vi Vi liên tục, xong liền lui ra phía sau, đóng cửa lại.

      Có lẽ trong tâm trí Bạch Vi Vi, luôn tồn tại sợ hãi thể xóa bỏ với đàn ông. Lúc nào đối mặt với đàn ông cũng vô cùng cẩn thận. Nhất là lúc làm việc, dáng vẻ nghiêm túc của họ khiến hoàn toàn dám đến gần.

      Bây giờ, trong Hoa viên chỉ có và Trần Minh Sinh, lúc Dương Chiêu gọi điện tới, Bạch Vi Vi và Trần Minh Sinh bàn xem trưa nay ăn gì. Trần Minh thấy điện thoại rung lên, rút ra nhìn, chỉ lướt qua lập tức khiến trái tim Trần Minh Sinh co thắt lại.

      ngắt điện thoại.

      Bạch Vi Vi vẫn hào hứng bàn chuyện cơm trưa.

      Tay Trần Minh Sinh nắm chặt di động, cả người ngây ra. Bạch Vi Vi hỏi liên tục mấy lần, mới có phản ứng, trả lời đại: “Ăn cá.”

      Bạch Vi Vi vui vẻ vào bếp làm cá.

      Trần Minh Sinh hấp tấp vào phòng, gọi lại cho Dương Chiêu.

      Lúc này, đưa điện thoại đến bên tai, nghe thấy giọng Dương Chiêu: “A Danh?”

      Trần Minh Sinh nghe vậy mới nhận ra lúc nãy Bạch Vi Vi gì Dương Chiêu đều nghe thấy cả.

      Trần Minh Sinh hiếm khi năng lộn xộn.

      “Dương Chiêu, phải… ấy, ấy phải —”

      phải cái gì, A Danh.”

      Giọng Dương Chiêu mang theo toàn ý trêu đùa, nhưng nghe kỹ hề có chút oán trách.

      Trần Minh Sinh biết mình lại bị trêu chọc, khẽ thở phào gì nữa. Trong tâm trí lên khuôn mặt hơi lạnh lùng của Dương Chiêu, khẽ bật cười.

      Tiếmg cười ngắn, trầm ấm ấy xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Dương Chiêu.

      Trần Minh Sinh thấy cảm giác đè nén trong lòng lúc nãy dần tan biến.

      với Dương Chiêu: “ tiếp xúc với ấy vì công việc.”

      Giọng Dương Chiêu nhàng lại thoải mái: “Ừm, sao.”

      Trần Minh Sinh lấy hộp thuốc trong lòng rút điếu, tiếp: “Em hiểu lầm là được rồi.”

      Dương Chiêu : “Được rồi, ăn cá chiên , em cúp máy nhé.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      lấy điếu thuốc khỏi miệng, gác bàn tay lên cánh cửa kính: “Sao em chẳng lo lắng chút nào thế…”

      Dương Chiêu : “Sao em phải lo lắng?”

      Bây giờ đổi lại là Trần Minh Sinh chẳng biết trả lời như thế nào.

      nghe thấy tiếng cười khẽ của Dương Chiêu, như là đùa giỡn chẳng chút bận lòng.

      “Sao, con bé đó thích à?”

      Khóe miệng Trần Minh Sinh khẽ cong lên nhưng cười thành tiếng.

      Dương Chiêu lại cười thản nhiên, tiếp: “Có giỏi đến cướp của em thử xem.”

      Cuối cùng, Trần Minh Sinh cũng bật cười.

      sai chút nào.

      Trong thế giới cổ tích kia, là phù thủy, là nữ vương ngồi vương vị cao quý, kẻ nào thận trọng bị ức hiếp toàn tập.

      Dương Chiêu : “ hãy bảo trọng, Trần Minh Sinh, em cầu mong nhiều, chỉ cần giữ gìn sức khỏe tốt.”

      Trần Minh Sinh đáp lại: “ biết.”

      Dương Chiêu ngập ngừng: “Lần sau, em gọi điện cho nữa, … Nếu có rảnh… Mà thôi.” Dương Chiêu ngập ngừng lúc, cuối cùng dứt khoát: “Đừng liên lạc, chờ làm xong công việc, em ở nhà chờ .”

      Trần Minh Sinh khẽ đáp: “Ừm.”

      Ngắt điện thoại, hai người ở hai nơi khác nhau, đứng cùng thời gian — cùng chung tâm trạng.

      Có tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Vi Vi thò đầu vào trong, khẽ : “A Danh, cá nguội hết rồi…”

      Trần Minh Sinh quay đầu, nhìn Bạch Vi Vi mỉm cười: “ đến đây.”

      Cuộc điện thoại ngắn ngủi này kết nối lòng người giữa hai nơi cách xa ngàn dặm, đồng thời gieo mầm móng vững vàng cho cả hai người.

      ra, nội dung trò chuyện của bọn họ rất đơn giản, Dương Chiêu cho Trần Minh Sinh biết mất ngủ bấy lâu nay, cũng những lời ba mẹ . Cũng như vậy, Trần Minh Sinh cho Dương Chiêu biết những khó khăn trong công việc của , cũng chẳng hề đề cập đến chuyện ngày đó trở về.

      Cuộc điện thoại này cần thiết phải những điều đó.

      Hai ngày sau, Trần Minh Sinh ở khách sạn Thúy Hồ nhận được điện thoại chú Từ gọi tới với nội dung duy nhất.

      Lưu Vĩ mất tích.

      Nhắc tới Lưu Vĩ, đúng là mạng lớn, bọn chúng chọn trấn hẻo lánh ở Diên Biên làm địa điểm giao dịch, hôm đó ông trời cũng cố ý gây phiền phức cho cả hai bên, phía Đông Cát Lâm tuyết rơi rất lớn.

      Thời gian giao dịch là đêm khuya, trời tối như bưng, đám Lưu Vĩ có tám người giao dịch với đối phương cây cầu.

      Hai bên đều ngồi xe, giao dịch trực tiếp qua cửa xe, đề phòng nếu xảy ra chuyện bỏ trốn dễ dàng hơn. Cảnh sát lặng yên chặn hai đầu cầu, chờ bọn chúng giao dịch thành công bắt ngay lập tức.

      Lúc bắt người, bọn chúng chống cự dữ dội. Lưu Vĩ liều mạng đổ hết hàng xuống nước, cuộc truy kích xảy ra vô cùng hỗn loạn

      Gã Lưu Vĩ này vô cùng xảo quyệt, thừa dịp hai bên ra sức truy bắt, lén lút nhảy xuống cửa sông.

      “Đúng là chưa biết chết sống thế nào.” Chú Từ , “Đêm đó, Cát Lâm lạnh dưới bảy độ, nước sông đóng băng, nó lao xuống đạp nứt băng bỏ trốn, chẳng biết sống nổi ?”

      “Tìm được xác chưa?” Trần Minh Sinh hỏi.

      “Tìm được rồi tôi với cậu làm chó gì.” Chú Từ , “Đám còn lại đều bắt được, mẹ nó, có mỗi thằng khốn này trốn được.” Chuẩn bị kỹ càng như vậy nhưng lại chạy mất người, chú Từ tức giận cũng lạ.

      “Lần này, chúng ta lại gánh thêm nỗi uất ức này.” Chú Từ : “Mấy ngày này, cháu để ý kỹ chút xem thử Lưu Vĩ có trở về hay nhé.”

      Trần Minh Sinh trả lời, chú Từ hỏi lại: “Nghe —”

      “Cũng có thể chết.” Trần Minh Sinh bỗng nhiên thốt lên.

      “Sao?”

      “Cháu có thể Lưu Vĩ chết,” Trần Minh Sinh thêm: “Đợi thời gian nữa, nếu nó trở về, cháu lại cảm thấy đây là cơ hội rất tốt.”

      Chú Từ : “Cháu lại nghĩ gì đấy?”

      Trần Minh Sinh : “Chú chờ tin của cháu nhé, chắc là Bạch Cát biết rồi, nếu có tin gì mới, cháu báo cho chú.”

      Chú Từ: “Ok.”



      Hết chương 57
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 58:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Chú Từ : “Tôi cúp máy trước, cậu phải tập trung tinh thần, đừng để xảy ra sai sót.”

      Trước khi chú Từ ngắt máy, Trần Minh Sinh gọi chú lại: “Khoan chú.”

      “Sao thế?”

      Trần Minh Sinh ngồi giường, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cánh cửa kính, màn đêm Côn Minh rất đẹp.

      ngay, chú Từ cũng vội vã, hai người quen biết lâu, tuy là cùng thế hệ, nhưng qua thời gian thầm tạo nên ăn ý nhất định.

      Chú Từ biết Trần Minh Sinh suy tư.

      Qua chừng nửa phút, Trần Minh Sinh mới lên tiếng: “Cháu cho chú số điện thoại, chú phải điều tra ra người này.” Trần Minh Sinh châm điếu thuốc, lại : “Cũng chẳng phải loại ghê gớm gì, mọi người phải cẩn thận điều tra, lấy vụ Lưu Vĩ dọa người đó, tốt nhất ép đổi chỗ ở.” Trần Minh Sinh ngừng lại, hơi nhíu chân mày: “, nhất định phải ép người này đổi chỗ ở, còn nữa, phải cắt cả số điện thoại đó .”

      Chú Từ hỏi lại: “Cậu sợ thằng đó quay về?”

      Trần Minh Sinh rút điếu thuốc, bình thản trả lời: “Bất kể nó sống hay chết, cũng phải chuẩn bị tốt.”

      Chú Từ nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm.”

      Nửa tháng liền có tin tức của Lưu Vĩ.

      Vào lúc mọi người đều nghĩ gã chôn thân dưới lòng sông gã lại trở về.

      Hôm đó, Bạch Cát gọi vài người đến nhà hàng dùng cơm.

      Trần Minh Sinh chú ý, viền mắt Bạch Cát lên màu xanh đen kỳ lạ. bàn ăn, rất ít , sắc mặt u.

      Trần Minh Sinh biết, lần này Bạch Cát tổn thất nghiêm trọng.

      Quay về hai năm trước, đó cũng xem như thời kỳ Bạch Cát oai phong nhất, cũng kém gì Hổ Ca trước đây. Hết tên này đến tên khác rớt đài, Bạch Cát xem như cũng gặp thời.

      Nhưng bây giờ thời vận tốt, sau khi ngoi lên đứng đầu, mấy lần giao dịch lớn đều thất bại.

      Lần nghiêm trọng nhất chính là lần chân Trần Minh Sinh xảy ra chuyện. Lần đó, suýt chút nữa Bạch Cát cũng chìm xuồng.

      Lần này Lưu Vĩ lại làm hỏng chuyện, tâm trạng Bạch Cát đoán cũng biết.

      Mọi người bàn ăn đều cực kỳ cẩn thận, dám nhiều lời.

      nhiều sai nhiều.

      Ăn được nửa bữa, Ngô Kiến Sơn nhận cuộc gọi, vừa bắt máy mặt lập tức đổi khác.

      “Shit! Mẹ kiếp, mày trốn ở xó nào đó?”

      ta mắng câu mọi người đều đưa mắt nhìn qua. Trần Minh Sinh lặng lẽ lướt nhìn Bạch Cát, ánh mắt Bạch Cát xuyên qua gọng kính, nhìn chằm chằm Ngô Kiến Sơn.

      Ngô Kiến Sơn thấp giọng nhanh vài câu, sau đó ta ngẩng đầu báo với Bạch Cát: “ Bạch, Lưu… Lưu Vĩ quay về.”

      Bạch Cát bỗng nở nụ cười, da mặt cứng đờ, khi cười trông hệt như tượng sáp, cực kỳ đáng sợ.

      với Ngô Kiến Sơn: “Nếu về, vậy cùng nhau ăn bữa.”

      Ngô Kiến Sơn dám nhìn Bạch Cát nhiều, quay đầu với Lưu Vĩ vài câu, sau đó cúp điện thoại.

      khí bữa ăn bắt đầu căng thẳng, Bạch Cát nhìn hàng người ngồi im bên bàn, giơ đũa lên khua khua: “Làm gì vậy, nào nào, ăn lẩu .”

      bao lâu, Lưu Vĩ tới nơi.

      Xem thời gian, có lẽ gã chờ trước cửa nhà hàng Thế Kỷ từ lâu rồi.

      Lúc gã vào, Trần Minh Sinh suýt chút nữa nhận ra gã.

      Mới chỉ nửa tháng, Lưu Vĩ như biến thành người khác, lướt mắt nhìn qua nhận thấy Lưu Vĩ gầy ít nhất mười kg. Sắc mặt xanh đen, tướng mạo đều thay đổi, quai hàm khô đét, mắt lồi ra đầy tơ máu, nhìn giống hệt kẻ nghiện mắc bệnh nguy kịch.

      Gã khom lưng, cẩn bước vào phòng, đến trước mặt Bạch Cát, gọi: “ Bạch.”

      Bạch Cát ngồi ghế, nghiêng người tới, vẫy vẫy tay với gã. Lưu Vĩ giống hệt con chó bước tới trước vài bước.

      Bạch, em…” Lúc gã đến cách Bạch Cát hai bước, Bạch Cát bỗng vơ lấy chai bia trong thùng để bên cạnh, lời đập thẳng lên đầu Lưu Vĩ.

      Chai bia vỡ nát, toàn thân Lưu Vĩ ướt đẫm bia. Gã bị đập hơi mơ màng, trọng tâm vững, ngã ngồi xuống đất. Gã ngồi đúng vào những mảnh thủy tinh vỡ, tay và đùi đều chảy máu.

      Nhưng Lưu Vĩ để ý, sau khi gã ngã xuống đất lập tức đứng dậy, quỳ lết đến trước mặt Bạch Cát, sắc mặt điên dại.

      Bạch… Bạch! phải em, phải em cố ý. Em ngờ có cảnh sát, em ngờ tới…”

      Bạch Cát đứng dậy, bóp cằm Lưu Vĩ, giọng của vẫn luôn nhàng.

      “Tao cần biết mày có ngờ .” nâng bàn tay khác huơ huơ trước mặt Lưu Vĩ.

      “Tiền của tao đâu, hả?” Nhắc tới tiền, ánh mắt Bạch Cát càng hung tợn: “Tiền của tao đâu? Tiền đâu?”

      Lưu Vĩ run cầm cập, chữ ra chữ, câu thành câu: “ Bạch, em… em biết… em biết có cảnh sát, em…”

      Bạch Cát làm ngơ tư thế cầu xin của Lưu Vĩ, đá mạnh vào vai gã mấy cú.

      Lưu Vĩ bị đạp ngã đống thủy tinh vỡ, lưng bị cắt rách chằng chịt vết thương, máu đổ từng vệt từng vệt dài đất.

      Lưu Vĩ hoảng loạn, gã quỳ xuống kéo chân Bạch Cát, run lẩy bẩy giải thích: “ Bạch… Bạch, cho em thêm cơ hội, cho em thêm…”

      “Tao cho con đĩ mẹ mày…” Sắc mặt Lưu Vĩ trắng bệch, Bạch Cát vừa chửi vừa rút thêm chai rượu, nện mạnh lên đầu Lưu Vĩ.

      Đầu Lưu Vĩ đổ máu, gã mơ mơ màng màng, cũng bắt đầu điên cuồng.

      “Em… Em biết, mẹ nó, làm sao em biết được ở đó có cảnh sát chứ! Chó má!” Gã rống lên, người đứng dậy khỏi bàn, bước tới canh cửa.

      “Em biết! Con mẹ nó chứ… em…” Lưu Vĩ mắng chửi loạn xạ, bỗng nhiên gã xuyên qua khe hở giữa hai người bắt gặp Trần Minh Sinh, trong nháy mắt Lưu Vĩ ngừng lại.

      Sau đó, ánh mắt vốn đục ngầu của gã dần sáng , gã nâng tay lên, vì kích động mà cánh tay ngừng run rẩy.

      “Thằng đó… thằng đó… là nó…” Lưu Vĩ ôm chặt chân Bạch Cát: “ Bạch, là nó… là nó!”

      Bạch Cát quay đầu nhìn sang, Trần Minh Sinh ngồi yên bên trái .

      Lưu Vĩ hồi tưởng lại chuyện hôm đó, giọng dần lớn hơn.

      “Chắc chắn là nó báo với cảnh sát, chắc chắn là nó! Bạch!” Lưu Vĩ rất kích động, đứng bật dậy, gã hung tợn trừng trừng nhìn Trần Minh Sinh chửi: “Là mày, phải mày ngứa mắt tao sao, mày muốn ngáng chân tao… Mày, con mẹ mày chứ chơi sau lưng tao à… Chó má, đĩ mẹ mày… mày chơi tao…”

      căm thù làm khuôn mặt Lưu Vĩ trở nên hung tợn, trong mắt chỉ còn lại Trần Minh Sinh. Gã bỗng nhặt mảnh thủy tinh vỡ lên, mảnh thủy tinh bén ngót khiến tay gã đẫm máu, nhưng gã thèm quan tâm, gã thét lớn, xông tới chỗ Trần Minh Sinh.

      “Mẹ kiếp, ai cho mày chạy tới chạy lui!”

      chờ Lưu Vĩ bước tới trước thêm bước nữa, người đàn ông ngồi gần gã nhất đứng bật dậy, đạp gã ngã sóng xoài.

      đạp này , Lưu Vĩ ôm bụng quỳ đất.

      Bạch Cát hất hất tay, người đàn ông kia lại ngồi xuống.

      Bạch Cát ngồi xổm xuống bên Lưu Vĩ: “Mày muốn gì?”

      Lưu Vĩ sợ hãi lắp bắp: “Là thằng đó… Bạch, là nó…”

      Mọi người đều quay sang nhìn Trần Minh Sinh, mặt Trần Minh Sinh có chút biểu cảm nào. Duy chỉ có Bạch Cát, ngồi trước mặt Lưu Vĩ nên thấy Trần Minh Sinh.

      “Nó làm sao?” Bạch Cát hỏi.

      Lưu Vĩ: “Em tới đó… Trước khi chuyển hàng, em có đến chỗ nó.”

      Bạch Cát: “Đến chỗ nó làm gì?”

      Lưu Vĩ tạm ngừng lát rồi : “Thằng đó, nó cướp sòng mạt chược của em, em đến, em đến tìm nó để…”

      Bạch Cát: “Sau đó …”

      Lưu Vĩ: “Em uống rượu … Bạch, thằng đó chuốc rượu em, chắc chắn trong lúc đầu em mơ màng nó dụ em khai ra!”

      “Chắc chắn là thằng đó, Bạch… Bạch, cho em thêm cơ hội nữa Bạch… Bạch…”

      Bạch Cát chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại, chớp mắt, tầm mắt chậm chạp dừng lại ở chỗ Trần Minh Sinh.

      : “A Danh, chú có lời nào muốn ?”

      Giọng Trần Minh Sinh trầm thấp: “Nó bậy.”

      Bạch Cát tiến lên trước vài bước, đến sau lưng Trần Minh Sinh, hơi khom lưng, khẽ thầm bên tai Trần Minh Sinh: “Có phải là chú .”

      Trần Minh Sinh kiên quyết khẳng định: “ phải em.”

      vừa dứt lời, bỗng cảm thấy cổ bị đẩy mạnh xuống, kịp đề phòng nên bị Bạch Cát ấn mạnh lên bàn. Mặt đập mạnh lên đống gia vị bàn, sau khi xương gò má phải đau buốt, bắt đầu thấy ran rát.

      dám chống cự, để Bạch Cát ấn đầu xuống.

      Bạch Cát cúi đầu hỏi lại lần nữa: “Có phải chú ?”

      Trần Minh Sinh hít sâu, ngữ điệu vững vàng: “ phải. Hôm đó nó đến sòng mạt chược kiếm chuyện, tình trạng em bây giờ, nếu ra tay chắc chắn được lợi gì. Em muốn tìm phiền phức, cho nên gọi người đưa bia tới, muốn thằng đó uống say là hết chuyện.”

      “Là nó chuốc rượu em!” Lưu Vĩ ở bên kia bàn thét lớn: “ Bạch, em tới kiếm chuyện với nó, là nó chuốc rượu em!”

      Giọng điệu Trần Minh Sinh vẫn trầm thấp: “Nó có tới kiếm chuyện với em , có thể hỏi những người có mặt lúc đó.”

      Lưu Vĩ đứng bật dậy, chửi ầm lên: “Ở đó đều là người của mày! Chắc chắn mày thông đồng với tụi nó rồi! Đồ chó má! Mẹ mày Giang Danh, mày dám chơi tao, tao làm thịt mày!”

      Tay Bạch Cát bóp chặt cổ Trần Minh Sinh, ép chặt động mạch cổ của , mặt Trần Minh Sinh đỏ lên, hai mắt sung huyết.

      Dần dần, Bạch Cát buông lỏng tay. Trần Minh Sinh dịu chút, sau đó lập tức cảm thấy cái gì đó lạnh lẽo, cực kỳ cứng rắn đặt gáy .

      Bạch Cát lấy súng, tay rất vững vàng.

      “Giang Danh, tôi cho chú ba cơ hội giải thích.”

      Trần Minh Sinh cắn chặt răng, đáp: “ Bạch, phải em…”

      Giọng Bạch Cát rất bình thản: “Lần thứ nhất.”

      Trần Minh Sinh: “ Bạch, phải tin em… Em có lý do đến tìm cảnh sát, dù em ưa Lưu Vĩ, nhưng em có khả năng thông đồng với cảnh sát!”

      Bạch Cát: “Lần thứ hai.”

      Ngón cái Bạch Cát khẽ gõ gõ súng, từng rung động xuyên qua lớp da mỏng manh vào trung tâm thần kinh của Trần Minh Sinh. cảm nhận được luồng điện tê tê.

      Khoảnh khắc căng thẳng khiến người ta dựng tóc gáy qua , Trần Minh Sinh dịu bớt chút, sau đó vỗ bàn bật người dậy.

      Bạch Cát lùi về sau bước, vẫn dí súng vào .

      Tay Trần Minh Sinh nắm chặt cạnh bàn, trừng trừng nhìn Lưu Vĩ.

      “Mẹ mày, mày điên hả?” Trần Minh Sinh lớn tiếng: “Mày ngu ngu mình mày thôi, mày mù còn kéo người khác xuống nước! Tao chơi mày? Tao cho mày biết, tao mà muốn chơi mày giờ mộ mày xanh cỏ rồi!”

      Lưu Vĩ vừa bắt được ngọn cỏ cứu mạng đương nhiên buông ra. Gã đứng dậy, bia hòa lẫn máu bê bết người gã.

      phải mày là ai, là mày chơi sau lưng tao! Mẹ kiếp lần này tao thua trong tay mày!”

      Trần Minh Sinh nheo mắt: “Chỉ mấy chai bia mà dụ mày khai ra địa điểm chuyển hàng, vậy đưa mày mấy chai rượu có phải mày dỡ luôn mộ tổ nhà mày ?”

      “Tao chém chết con mẹ mày Giang Danh! Con đĩ mẹ mày chứ!”

      Trần Minh Sinh đập mạnh bàn quát: “Mẹ mày, nếu định lực mày chỉ có bấy nhiêu, vậy lúc trước mày nhậu nhẹt, bài bạc, kể lại việc đó cả trăm lần rồi!”

      “Ai ?” Lưu Vĩ rống lớn: “Tao có thể với ai? Tao nhậu nhẹt, cờ bạc, gú có thể với…”

      Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong giây ngắn ngủi.

      Nhưng chỉ cần nửa giây… Lưu Vĩ tạm ngừng lại.

      Sau đó gã lập tức quát lớn hơn: “Tao ăn chơi cờ bạc có thể với ai? Chỉ có mày! Chính là mày! Đồ chó má! Đĩ mẹ mày Giang Danh!”

      Trần Minh Sinh vẫn luôn chờ giây phút gã tạm ngừng lại, đương nhiên quan sát kỹ, mà gã cũng vì nửa giây tạm dừng mà cơ thể căng cứng.

      mở miệng, tính tiếp tục mắng Lưu Vĩ, trước khoảnh khắc mở miệng, cảm giác được cây súng đặt sau đầu dời .

      Vào lúc cây súng rời khỏi, trong phút chốc toàn thân tê dại, sau khi buông lỏng chút ít, cảm thấy vai mình cứng ngắc, lưng ướt đầm đìa.

      Bạch Cát chậm rãi vòng qua bàn, thuận tay đặt khẩu súng lên mặt bàn, bước tới trước mặt Lưu Vĩ chậm rãi hỏi: “Mày với ai?”

      Lòng Lưu Vĩ hoảng hốt nên còn lớn lối như vừa rồi: “ Bạch, em … Em chỉ với thằng đó! Chắc chắn là nó, Bạch!”

      Bạch Cát đột ngột xoay người bước nhanh đến bên bàn, nắm lấy tay cầm nồi lẩu bàn, xoay người lại ụp cả nồi lẩu nóng hổi lên đầu Lưu Vĩ.

      “A! A a a….!” Trong nháy mắt, Lưu Vĩ thét lên thảm thiết.

      Bạch Cát ấn nồi lẩu nóng cháy da lên da Lưu Vĩ, hét lớn: “Mẹ kiếp, tao hỏi mày, mày kể với ai!”

      mùi khét bốc lên từ người Lưu Vĩ, chỗ da Lưu Vĩ chạm vào nồi gần như bị nướng chín.

      Lưu Vĩ sụp đổ.

      “Là ả đàn bà! Em chỉ từng với ả đàn bà thôi! A a a …!”

      Bạch Cát: “Con đàn bà nào?”

      “Đứa con ở tiệm uốn tóc! Bạch, a a a! Nó chỉ là con điếm thôi, chắc chắn là Giang Danh, chắc chắn là…” Lưu Vĩ cố sức kéo Trần Minh Sinh xuống nước.

      Bạch Cát vung tay, ném nồi lẩu sang bên.

      Nồi lẩu lăn hai vòng, văng vào trong góc.

      Lưu Vĩ còn ra hình người.

      Bạch Cát giẫm mạnh lên tay gã, Lưu Vĩ rên rĩ, gã còn đủ sức kêu đau.

      “Là tiệm uốn tóc nào?”

      Lưu Vĩ run cầm cập: “Tiệm uốn tóc Mị… Mị Tâm.”

      “Ở đâu?”

      Lưu Vĩ đọc địa chỉ, có người lập tức đứng dậy khỏi bàn bước ra ngoài.

      Căn phòng lặng ngắt, cây kim rơi xuống cũng nghe tiếng.

      Súng đặt bàn, biết vô tình hay cố ý họng súng vẫn hướng về Trần Minh Sinh.

      Bạch Cát xoa xoa tay, bước đến ngồi xuống sô pha, châm điếu thuốc, tựa như nhắm mắt dưỡng thần.

      Nửa tiếng sau, người kia quay lại.

      Gã vào phòng, trước tiên nhìn lướt qua Lưu Vĩ. Lưu Vĩ nhìn nét mặt gã, dường như cũng đoán ra gì đó, khuôn mặt vốn máu thịt bầy nhầy càng thêm đáng sợ.

      “Trốn rồi.” Người kia bước tới trước sô pha, báo cáo với Bạch Cát: “ gọi vào số điện thoại đó được, nghe người ta trốn vào nửa tháng trước.”

      Lưu Vĩ bỗng điên cuồng gào thét: “Con đĩ! Mẹ mày, con đĩ thối tha! Chó má nhà mày! Con đĩ mẹ mày!!!!”

      Trong tiếng gào thét, Bạch Cát chậm rãi phà hơi thuốc cuối cùng ra. quay lại bàn ăn, cầm cây súng chỉa vào Trần Minh Sinh lên.



      Hết chương 58
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 59:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Bạch Cát cầm súng bước tới trước mặt Lưu Vĩ.

      Lưu Vĩ đoán mình tiêu rồi, đến lời cầu xin tha thứ gã cũng thốt lên nổi. Gã nhìn họng súng đen thui, thanh cất lên chỉ toàn tiếng thở, run rẩy đến mức gã biết mình gì.

      Bạch Cát giơ súng lên, chỉa họng súng vào đầu Lưu Vĩ, Lưu Vĩ tè ra quần.

      Sắc mặt Bạch Cát rất nặng nề, nhìn Lưu Vĩ thê thảm, tả tơi, nét mặt như lo lắng, lại như trầm ngâm.

      Mọi người trong phòng im lặng, bàn tay Trần Minh Sinh vẫn nắm chặt cạnh bàn, đôi mắt u ám nhìn thẳng phía trước.

      Qua nửa phút, Bạch Cát buông khẩu súng xuống.

      Lúc hạ súng xuống, nét mặt rất ung dung, tuy nhiên đó cũng là kiểu bệnh, ung dung có chút thần kinh.

      Bạch Cát ném súng lên bàn.

      “Suy xét kỹ…” Bạch Cát tiếp lời: “Việc này cũng phải mày cố ý.”

      Bạch Cát vừa vừa cười dịu dàng với Lưu Vĩ, những người khác đều run lên vì nụ cười đó, Lưu Vĩ cũng cố cười hùa theo, gã cười nhưng đôi môi run lên dữ dội.

      “Mày theo tao nhiều năm.” Bạch Cát : “ có công lao cũng có khổ lao.” Bạch Cát xoay người, chìa hai tay với những người ngồi bàn, : “Đại ca như tôi, đâu thể vì lần vô tình thất bại mà lấy mạng người ta, có đúng ?”

      Những người bàn biết tính toán gì, đều sợ bị văng miểng, ai dám đáp lời. Chỉ có vài người phối hợp gật đầu với .

      Bạch Cát lại quay , vòng đến bên cạnh Lưu Vĩ, hơi khom lưng : “ đến xin lỗi Giang Danh.”

      Lưu Vĩ nhìn qua đôi mắt máu me bầy nhầy, thấy Trần Minh Sinh đứng cách đó xa.

      Bây giờ chỉ cần giữ được mạng sống, bảo Lưu Vĩ làm gì gã cũng chấp nhận.

      Lưu Vĩ quỳ xuống, lết hai đầu gối đến cách Trần Minh Sinh hai thước, gã dập đầu với , từng tiếng “cạch, cạch” làm người khác cảm thấy gã cụng đến vỡ đầu.

      Danh, em sai rồi… Em sai rồi, Danh…” Nước mắt, nước mũi Lưu Vĩ hòa với máu nhem nhuốc, vô cùng ghê tởm. Gã lết tới trước vài bước, ôm chặt chân Trần Minh Sinh: “ Danh, Danh, tha thứ cho em! Em là con chó, em là đồ chó—!”

      Bạch Cát đứng sau lưng gã, nét mặt hề thay đổi chăm chú nhìn gã.

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Bạch Cát như ý thức được, cũng chuyến mắt cười cười với Trần Minh Sinh.

      “A Danh, chú rộng lượng chút.” Bạch Cát : “Cho nó cơ hội.” Bạch Cát bước đến bên Trần Minh Sinh, thấp hơn Trần Minh Sinh rất nhiều, nâng tay vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh, còn an ủi: “Từ giờ cho nó làm thuộc hạ của chú, thế nào?”

      Trần Minh Sinh tiếng nào.

      Bạch Cát hỏi lại: “Thế nào?”

      Trần Minh Sinh: “Em muốn giữ nó.”

      Lưu Vĩ run như cầy sấy, dập đầu lạy Trần Minh Sinh.

      Danh, Danh, sau này em theo , em theo ! Sau này sao là vậy, bảo em làm gì em làm nấy! Danh, Danh, cứu em…”

      Bạch Cát nghiêng mắt nhìn gã cái rồi lại quay đầu hỏi Trần Minh Sinh: “Thế nào?”

      Sắc mặt Trần Minh Sinh trầm sâu, thầm cắn chặt răng, cảm thấy bàn tay Bạch Cát đặt vai nặng trĩu.

      Cứ như thế, biết giằng co bao lâu, rốt cuộc Trần Minh Sinh cũng gật đầu.

      Bạch Cát vỗ vai : “Được rồi.”

      bữa cơm, nửa bữa đầu ăn rất ngột ngạt, nửa bữa sau xém chút đều phun sạch nửa bữa trước, Bạch Cát vừa bảo giải tán, mọi người bàn chỉ ước trốn nhanh.

      Chỉ còn lại vài người có quan hệ thân thiết nhất với Bạch Cát.

      Ngô Kiến Sơn: “ Bạch, cảnh sát vẫn tìm nó, để nó ra ngoài trốn thời gian .”

      Bạch Cát bước tới ngăn tủ, rút chiếc khăn ướt lau tay rồi bình thản ừ. vừa lau tay vừa quay đầu liếc nhìn Trần Minh Sinh.

      “Làm chú sợ rồi?”

      Trần Minh Sinh cúi đầu đáp.

      Bạch Cát bước qua: “Chú về , để bảo người chuyển tiền vào thẻ của chú, mua chút rượu mồi làm mấy chén, rồi ngủ giấc bình tâm lại. Về phần mày…” Bạch Cát quay đầu nhìn Lưu Vĩ, sau đó tiếp: “Tìm người thu xếp cho nó, để nó tránh vài ngày .”

      Ngô Kiến Sơn gật đầu.

      Hơn nửa đêm, bọn họ mới tản ra.

      Trần Minh Sinh lái xe, chạy lúc rồi đỗ xe lại ven đường, châm điếu thuốc.

      nhìn ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng lờ mờ, tựa lưng vào ghế lẳng lặng hút thuốc.

      con đường khác, chiếc xe chạy về hướng khác.

      Ngô Kiến Sơn lái xe, ngồi ở vị trí phó lái là Quách Tử, Bạch Cát ngồi hàng ghế sau.

      Ngô Kiến Sơn hỏi: “ Bạch, vừa nãy …”

      Bạch Cát lười biếng hỏi: “Hử?”

      “Vừa lúc nãy, định ra tay với Giang Danh sao?”

      Ngô Kiến Sơn hỏi xong, Quách Tử cũng lén lút quan sát người phía sau qua kính chiếu hậu, ta cũng rất tò mò.

      tò mò.

      Quan hệ của Giang Danh và Bạch Cát, Quách Tử có nghe sơ. Từ lúc Bạch Cát còn là tay du thủ du thực, Giang Danh theo . Giang Danh theo Bạch Cát lăn lộn xông pha, núi đao biển lửa Bạch Cát mới có ngày hôm nay nhanh như vậy.

      Bạch Cát châm thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy các chú xem, nếu Lưu Vĩ , vì sao A Danh phải làm như vậy?”

      Ngô Kiến Sơn cười : “ phải đâu, Giang Danh theo bao nhiêu năm, còn lâu hơn cả em.”

      Bạch Cát : “Nếu có sao?”

      Ngô Kiến Sơn trầm mặc, chiếc xe lao nhanh đường, cột điện, cây cối, nhà cửa ven đường vùn vụt lướt qua.

      lát sau, Ngô Kiến Sơn mới : “Nếu là , có thể vì tâm ma hận Lưu Vĩ của cậu ấy.”

      Quách Tử hỏi: “Quan hệ của Danh và Lưu Vĩ xấu lắm ư?”

      “Rất xấu.” Ngô Kiến Sơn : “Con người thằng Lưu Vĩ này, tính tình nóng nảy lại thích đắc tội người khác. Bây giờ Giang Danh tàn phế, bị nó chèn ép, trong lòng chắc khó chịu lắm.”

      Quách Tử: “Cho nên… báo cảnh sát, làm người tố giác?”

      Ngô Kiến Sơn: “Nếu là cậu ấy làm như vậy.”

      Hai người trò chuyện sôi nổi, bỗng nghe thấy tiếng cười ở đằng sau.

      Hai người ngừng lời, Ngô Kiến Sơn nhìn Bạch Cát qua kính chiếu hậu: “ Bạch, tụi em chỉ đoán mò thôi.”

      Khóe môi Bạch Cát hơi cong lên, hé mở cửa sổ búng tàn thuốc. Gió đêm ùa vào thổi tóc bay tán loạn, cũng để ý, híp mắt nhìn ra ngoài.

      biết nghĩ tới điều gì, chợt cười tiếng, “Các chú chắc biết, lúc thằng nhóc đó vừa mới theo tôi hai năm, khi ấy Minh Khôn làm đại ca, thời gian đó tôi chỉ chạy vòng ngoài, cậu ta theo tôi xông pha rồi.”

      Bạch Cát dường như rơi vào hồi ức.

      “Lúc đó, Khôn ca bị người ta chơi xấu lần, bảo tụi tôi trả thù. Ngày ấy, bốn năm người tụi tôi buổi tối đến vũ trường của bọn chúng đập phá, tụi tôi vốn nghĩ có người, kết quả ngờ đối phương tụ tập ăn uống ở quán nướng bên cạnh. Vừa được báo tin, bao lâu, đống người chạy đến.” Bạch Cát hồi tưởng lại việc năm đó có hơi xúc động.

      “Khi ấy, mấy người tụi tôi mới đập phá sơ sơ, ngờ được có người tới vây đánh. Trước đó, Giang Danh theo tôi nhưng tôi vẫn chưa chú ý lắm, cho đến lần đập phá vũ trường đó tôi mới chú ý cậu ta.”

      Bạch Cát rất hiếm khi kể chuyện trước kia với người khác, Ngô Kiến Sơn và Quách Tử đều chăm chú nghe.

      “Cho tới lần đó?” Ngô Kiến Sơn ngẫm nghĩ, sau đó tiếp: “Giang Danh rất biết đánh.”

      Bạch Cát hừ tiếng bật cười, vì cái bật cười này, bị sặc ngụm thuốc, ho vài tiếng mới tiếp: “Đâu chỉ biết đánh. Thông thường những người im hơi lặng tiếng, nổi bật tôi đều nhớ tên, lúc ấy tôi chỉ nghĩ cậu ta chỉ là tên côn đồ tầm thường.”

      Ngô Kiến Sơn đồng ý: “Dạ, em quen Giang Danh hơi muộn, cậu ấy thích nhiều, nhưng ra tay rất tàn nhẫn, cũng rất to gan.”

      Bạch Cát tiếp lời: “Lần đó cậu ta mình đánh bốn năm người, nhưng càng về sau bọn chúng càng đông, tụi tôi bị chúng bắt.” Bạch Cát búng tàn thuốc, kể: “Những chuyện kiểu này, người ta đương nhiên để yên, tụi tôi bị đập rất thảm. Giang Danh đánh người vô cùng tàn nhẫn, cho nên lúc bọn chúng trị chúng tôi, cậu ta bị đánh thê thảm nhất.”

      cách nhiều năm, bỗng nhắc lại chuyện này, mọi người cũng chỉ nghe cho vui thôi, tình hình căng thẳng máu tanh lúc đó, vốn thể cảm nhận được.

      Nhưng Bạch Cát chìm vào trầm tư.

      chậm rãi kể: “Các chú có biết, Giang Danh là người bị đập thê thảm nhất trong chúng tôi, cũng là người duy nhất xin tha, thậm chí hề kêu đau tiếng.”

      Cả xe lặng ngắt.

      lát sau, Ngô Kiến Sơn mới lên tiếng: “Giang Danh rất khí phách.”

      Bạch Cát bảo: “Chú xem, người như vậy, có thể vì chút lợi mà báo tin cho cảnh sát, chơi Lưu Vĩ ?”

      Ngô Kiến Sơn đáp: “Chắc chắn .”

      Qua kính chiếu hậu ta liếc nhìn Bạch Cát, Bạch Cát cũng vừa lúc nhìn lại. Ngô Kiến Sơn cảm thấy ánh mắt đó hơi kỳ lạ, ta nhanh chóng chuyển tầm mắt .

      Giọng Bạch Cát bình thản vọng tới: “Ừ, tôi cũng biết thế, cậu ta làm.”

      làm người báo tin.

      Nếu Giang Danh phải người báo tin, vậy là ai?

      Đêm ở Côn Minh yên tĩnh khác thường.

      Bạch Cát bảo Ngô Kiến Sơn: “Tờ báo lần trước tìm được Giang Danh, cậu còn giữ ?”

      Ngô Kiến Sơn hỏi: “Báo, báo nào?”

      Bạch Cát : “Tờ báo Giang Danh bị đăng lên đấy.”

      “A, à.” Ngô Kiến Sơn chợt nhớ ra: “Em vẫn còn giữ, lúc đó xem xong em để luôn ở nhà.”

      Bạch Cát: “Lúc đó, cậu ta ở đồn cảnh sát?”

      Ngô Kiến Sơn nhớ , Quách Tử khẳng định: “Đúng, em vẫn nhớ, đó là đồn cảnh sát.”

      Ngô Kiến Sơn thoáng ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại bị bắt đến đồn cảnh sát vậy, quá bất cẩn. Có điều cũng may xảy ra chuyện gì, cũng điều tra được gì.

      Bạch Cát: “Quách Tử, chú có còn nhớ là đồn cảnh sát nào ?”

      Quách Tử cau mày ngẫm nghĩ: “Em nhớ , hình như ở ngoài tỉnh, rất xa.”

      Bạch Cát: “Về tìm lại tờ báo, điều tra xem là đồn cảnh sát nào. Quách Tử, chú làm .”

      Quách Tử vội gật đầu: “Dạ.”

      Ngô Kiến Sơn: “ Bạch, điều tra làm gì vậy?”

      Bạch Cát cười với gã: “Vừa rồi chợt nhớ ra, sợ chú ấy gặp rắc rối gì ở ngoài, biết tốt hơn.”

      Ngô Kiến Sơn: “Đúng đúng, đúng là biết tốt hơn.”

      Bạch Cát: “Chuyện này, hai chú đừng với Giang Danh.”

      Ngô Kiến Sơn và Quách Tử liếc nhìn nhau, hai người đều thấy ngờ vực trong mắt đối phương, nhưng dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu vâng dạ.

      Lúc Trần Minh Sinh quay về khách sạn quá nửa đêm. tắm, sau đó gọi điện cho chú Từ.

      Giờ này chú Từ ngủ, giọng nghe điện thoại mơ mơ màng màng.

      Trần Minh Sinh vừa mở miệng ném câu: “Fuck! Tổ sư nhà chú, dậy ngay cho cháu.”

      Bình thường Trần Minh Sinh mắng người, mắng người là bộc lộ cảm xúc của khác hẳn ngày thường.

      Chú Từ giật mình: “Dậy đây, xảy ra chuyện gì?”

      Trần Minh Sinh nghe thấy tiếng chú Từ bước xuống giường, xem ra vào toilet, chú mở vòi nước vội rửa mặt, giọng nghiêm túc: “Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Trần Minh Sinh nghe giọng như bị giày vò của chú bèn cười : “ có gì cả, đùa với chú thôi.”

      Chú Từ im lặng hai giây, sau đó mắng: “Tôi chém chết cậu.”

      Trần Minh Sinh hút thuốc, ngồi lên giường : “Có chút việc.”

      Chú Từ: “Sao vậy?”

      Trần Minh Sinh: “Lưu Vĩ quay về.”

      Chú Từ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Quay về? Chưa chết sao?”

      Trần Minh Sinh: “Chẳng lẽ hồn trở về, đương nhiên chưa chết.”

      Chú Từ: “Thằng đó trốn ở đâu, để tôi cho người đến bắt.”

      Trần Minh Sinh: “Cháu biết, Bạch Cát để người khác thu xếp rồi, tình huống của cháu thể hỏi nhiều.”

      Chú Từ nghiêm túc: “Lưu Vĩ chỉ ra cậu?”

      “Ừm…” Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ, kể lại lần chuyện tối nay với chú Từ. khí phút chốc bỗng trở nên nặng nề.

      Hai bên đều im lặng.

      lát sau, chú Từ : “Cậu cảm thấy Bạch Cát bắt đầu nghi ngờ cậu?”

      “Đúng vậy.” Trần Minh Sinh hề do dự khẳng định. đưa điếu thuốc lên miệng, tiếp: “Nhưng, bây giờ trong đám người đó ai cũng có khả năng, Bạch Cát nghi ngờ rất nhiều người. nay, nghi cháu hơn phân nửa vì trước giờ chưa từng nghĩ cháu bán đứng .”

      Chú Từ đến lúc này cũng quên chèn ép Trần Minh Sinh: “Xem ra cậu rất xuất sắc trong cái lũ buôn ma túy đó.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      hiểu tại sao khi đội cảnh sát bên này đánh bài, cũng có đống người muốn tóm cậu rồi.”

      Trần Minh Sinh: “…”

      Chú Từ đùa hai câu rồi nghiêm túc lại.

      Trần Minh Sinh: “Cháu cẩn thận bên này, ở bên kia chú đừng để người ta bắt được dấu vết.”

      Chú Từ: “Yên tâm .”

      thêm vài câu, Trần Minh Sinh cúp điện thoại.

      đứng dậy vào toilet, nhìn vào gương.

      Mặt của bị Bạch Cát ấn mạnh xuống nên bị bầm, khẽ chạm vào cằm, cảm thấy rất đau. cởi quần áo ném sang bên, đứng tắm dưới vòi sen.

      Hơn ba giờ sáng, Trần Minh Sinh ngã thẳng lên giường, nhưng làm thế nào cũng ngủ được. lấy di động ra, nhấn vài cái, chuỗi mười con số xuất màn hình.

      Sau khi nhấn xong cũng làm gì khác, tắt máy cũng nhấn phím gọi.

      Cứ như thế, mãi nhìn dãy số đó, màn hình tắt lại bấm sáng rồi tiếp tục nhìn.

      Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng hơi mệt mỏi, gấp di động lại, chìm vào giấc ngủ.



      ***********



      Lời tác giả: rảnh rỗi chia sẻ vài câu.

      Gần đây tôi nghe được cách nhìn của vài người với nam chính Trần Minh Sinh, trong đầu tôi lập tức lên câu hỏi: “ xem Trần Minh Sinh của chúng ta có phải người nhã nhặn ?”

      Có phải ở trong nhận thức của mọi người, Trần Minh Sinh là nhân vật nam chính điển hình võ nghệ cao cường, si tình lòng dạ, nhưng gặp thời thế nên đau khổ bất hạnh?

      ! ! !

      Hôm nay tôi nhất định phải sửa lại suy nghĩ của mọi người.

      chính là tầng lớp dân chúng nghèo khổ, những thứ chói lọi hoành tráng đều là gia vị tiểu thuyết cần.

      Có bạn , Trần Minh Sinh là cảnh sát rành rành vậy mà đám người buôn ma túy nhận ra, bọn chúng là đồ ngu sao?

      Đúng, đám người đó ngu .

      Trước lúc viết tôi có tra qua vài án lệ, tôi cũng phải giật mình hoảng sợ.

      Mọi người có bao giờ gặp đại đội trưởng tự nằm vùng lén bắt bọn buôn ma túy mà từng bị phát chưa? Mọi người có từng thấy đội cảnh sát chống buôn ma túy thay nhau làm nhiệm vụ mà từng bị bại lộ chưa?

      ra, loại bỏ phần tự cung tự cấp đó, trình độ văn hóa đám người buôn ma túy đó cao, xảo quyệt nhiều, chỉ hơn nhau kinh nghiệm. Những người chỉ số thông minh cao, trong nhóm trinh sát hoặc phản trinh sát, nhóm theo dõi điện thoại, nhóm theo dõi thiết bị nghe trộm vệ tinh định vị đều bắt nguồn từ điện ảnh mà thôi.

      có ư, có lẽ có, nhưng cũng phải loại cảnh sát bé như Trần Minh Sinh có thể gặp, lẫn loại tội phạm “tép riu” như đám Bạch Cát này có thể xài.

      Sinh của mọi người là tên quê mùa đến cả di động loại mới cũng biết dùng, mọi người cả ngày đều ép làm hùng, áp lực của ấy lớn lắm đấy.

      Hết chương 59

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :