1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 50:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương

      Lưu Vĩ đến sòng bài kiếm chuyện là ba ngày sau.

      Lúc đó, Trần Minh Sinh xem tivi trong phòng, cửa phòng bị ai đó đá văng ra.

      Trần Minh Sinh bình thản nhìn ra ngoài, Lưu Vĩ hùng hổ bước vào, bên ngoài đám nhân viên phục vụ muốn ngăn nhưng ai dám mở miệng. Có mấy người Trần Minh Sinh mang tới nghe tiếng động chạy vào, Trần Minh Sinh nhìn họ lắc đầu.

      “Qua đây, đóng cửa lại.” Trần Minh Sinh , “Lấy thùng bia vào đây.”

      Người bên ngoài tản ra, mấy phút sau, phục vụ khiêng thùng bia vào.

      Danh, em khui nhé.”

      Trần Minh Sinh: “Cậu cần xen vào, ra ngoài .”

      “Dạ.” Người phục vụ xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      Sắc mặt Lưu Vĩ hiểm độc, mặt cười nhưng bụng đầy căm hận, nhìn Trần Minh Sinh chằm chằm: “Mày cần gì ở đây giả vờ tốt bụng với tao.”

      Trần Minh Sinh ngồi sô pha, giương mắt nhìn gã: “Tao vốn phải người tốt.”

      Lưu Vĩ híp mắt nhìn Trần Minh Sinh: “Giang Danh, bây giờ ở đây có người khác, tao với mày thẳng .” Gã giơ tay chỉ căn phòng, rồi chỉ vào mình: “Sòng bài Vạn Phát này là của tao. Tao khuyên mày nên thức thời chút, đừng để đến lúc mọi người đều khó xử.

      Trần Minh Sinh khui chai bia, đặt trước mặt Lưu Vĩ: “Mày suy nghĩ nhiều, tao thấy gần đây mày bận rộn quá, có người quản lý sòng bài nên tao đến giúp mấy ngày thôi.”

      Lưu Vĩ: “Bận hay là việc của tao, đây phải là nơi mày có thể đụng đến.”

      Trần Minh Sinh yên lặng lúc, sau đó cười trầm thấp: “Mày đúng là xưa đâu bằng nay nhỉ.”

      biết Lưu Vĩ nghĩ gì, mặt hơi đắc ý: “Ngày ông đây kiêu ngạo với đời còn chưa đến đâu.”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừ, chờ mày làm xong mọi việc, chỉ cần câu tao lập tức trả nơi này cho mày.”

      Thấy Trần Minh Sinh phối hợp như vậy, Lưu Vĩ cảm thấy hơi kỳ lạ. Gã nhìn Trần Minh Sinh lượt từ xuống dưới: “Sao thế, trước kia mày đâu phải như vậy.”

      Trần Minh Sinh vờ hiểu: “Trước kia tao làm sao?”

      Lưu Vĩ cười lạnh tiếng, gì.

      Trần Minh Sinh lại khui chai bia, đặt trước mặt: “Trước đây là trước đây, bây giờ tao thành thế này, có rất nhiều chuyện làm chủ được.”

      Lưu Vĩ nhìn chân Trần Minh Sinh, cuối cùng ngồi xuống sô pha.

      “Giang Danh, mày cũng biết bây giờ mày rất bất lợi đúng ?” Lưu Vĩ vắt tay lên sô pha, bắt chéo chân: “Vậy mày với Bạch .”

      Trần Minh Sinh : “Tao cái gì?”

      làm được đó.” Lưu Vĩ khinh khỉnh, “Mày nhìn xem, bây giờ mày trở về, dựa vào quan hệ trước đây của mày với Bạch, ấy nhất định gì mày nhưng vẫn rất quan tâm đến mày, chỉ cần mày … À…” Lưu Vĩ chỉ chỉ chân Trần Minh Sinh: “Tình cảnh này mày có thể làm được gì?”

      Trần Minh Sinh mỉm cười, uống ngụm bia.

      Lưu Vĩ tiếp: “Mày với Bạch, để công việc cho người khác làm, dù sao vẫn có con ngốc kia, mày cũng chẳng cần lo lắng.”

      Trần Minh Sinh nhìn Lưu Vĩ : “Mày nghĩ nếu Bạch Vi Vi như vậy trước mặt Bạch, mày còn tiếp tục được .”

      Lưu Vĩ biến sắc: “Mày muốn với Bạch?” Gã lập tức cười khinh thường: “Mày giả vờ làm gì, tao tin mày xem nó như những đứa con bình thường khác.”

      Trần Minh Sinh : “Tao xem ấy là gì quan trọng.”

      Lưu Vĩ nhoài tới gần, cười đầy kinh tởm: “Thế nào, thử chưa, mùi vị ra sao?”

      Trần Minh Sinh nhìn Lưu Vĩ: “Mày có biết vì sao Bạch hiếm khi cho mày gặp Bạch Vi Vi ?”

      Lưu Vĩ nhìn nét mặt Trần Minh Sinh, gã cũng phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu được ý . Gã nhìn Trần Minh Sinh, sau đó ghé sát lại, chẳng cần bận tâm: “Chậc, tao cho mày biết, đàn bà là để đùa chơi, dùng để thỏa mãn thôi, nghĩ nhiều làm gì. Chẳng có ý nghĩa gì hết, biết ?”

      Trần Minh Sinh cười cười, đưa chai bia tới trước mặt gã: “Đúng là chẳng ý nghĩa gì. Cạn!”

      Lưu Vĩ cầm chai bia, vừa rung chân vừa gõ gõ, hỏi : “Mày có ý gì?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên : “Đến cũng đến rồi, chi bằng uống chút cho vui.”

      Lưu Vĩ hừ tiếng, dốc ngược chai bia lên uống.

      Lưu Vĩ vốn là loại người như thế, tư lợi, lòng tham đáy, hơn nữa rất dễ bị kích động, khi bốc đồng lên mặc kệ là ai gã cũng dám chém dao. Nhưng ngược lại rất dễ dụ, người như thế chỉ cần biết cách dỗ dành, làm theo ý gã, giữ thể diện cho gã, căn bản chẳng cần làm gì nhiều.

      Uống ba chai, Lưu Vĩ hơi ngà ngà say.

      Nếu là bia người khác kính đúng là Lưu Vĩ chưa đến mức đó. Điểm mấu chốt là do Trần Minh Sinh kính. Năm đó, lúc đưa gã từ khu phố bài bạc này ra ngoài, Trần Minh Sinh chưa từng hoà nhã với gã.

      Lưu Vĩ nhìn chân phải bị cụt của Trần Minh Sinh qua đôi mắt lờ đờ, tròng mắt gã tràn đầy vui sướng, vui sướng đến mức suýt bật cười.

      “Tao này, Giang Danh… Ợ.” Lưu Vĩ ợ đầy hơi bia, “Chắc mày nghĩ tới, tao có ngày hôm nay.”

      Trần Minh Sinh uống nhanh chậm, Lưu Vĩ uống chai, cũng cạn chai.

      Lưu Vĩ nhấc tay, đập mạnh lên chân phải của Trần Minh Sinh, mặt nhăn lại: “Ui da… Chỉ còn khúc thế này, tao này Danh, mày đúng là thảm quá.”

      Trần Minh Sinh nhìn bàn tay của Lưu Vĩ, khẽ nhíu mày nhưng giãn ra rất nhanh. mỉm cười nhìn Lưu Vĩ: “Đúng vậy, cứ theo đà này, chưa biết chừng ngày nào đó, tao phải kêu mày là Vĩ mất.”

      Lưu Vĩ nghe vậy lòng càng vui sướng hơn, uống cạn nửa chai còn lại.

      Uống xong, gã sảng khoái chịu nổi nữa ngã vật ra sô pha. Gã cười khà khà mấy tiếng, tràn đầy men say.

      “À… cần đợi đến ngày nào đó đâu, mày được ngay thôi… Ợ! Cứ chuẩn bị kêu luôn .”

      Trần Minh Sinh cầm chai bia chạm vào chai của Lưu Vĩ: “Để xem sang năm có cơ hội .”

      Lưu Vĩ mất kiên nhẫn trợn mắt, ném chai bia xuống bàn: “Sang năm? Tuần sau —”

      Trần Minh Sinh ngạc nhiên nhìn gã: “Đùa tao à?”

      Lưu Vĩ có vẻ muốn nhiều lời, chỉ để lại cho Trần Minh Sinh ánh mắt sâu xa, sau đó liền nhìn sang hướng khác, tự rót tự uống. Trần Minh Sinh lại khui thêm hai chai bia.

      Tiếp đó, Lưu Vĩ giữ miệng kín như bưng, Trần Minh Sinh chen vào mấy câu, cũng hỏi được gì nên chỉ đơn thuần ngồi tiếp bia với gã.

      Tửu lượng Lưu Vĩ vốn bình thường, hôm nay coi như hơn xa ngày thường, uống đến chín chai cũng chịu nổi nữa. Trần Minh Sinh thừa dịp gã chóng mặt bèn : “Nằm nghỉ chút cho tỉnh .”

      Lưu Vĩ vốn muốn ôm bụng ói, nghe Trần Minh Sinh vậy liền gục luôn sô pha. Gã lôi áo lên để hở nguyên khúc bụng, cào cào mấy cái, rồi ngáy khò khò.

      Trần Minh Sinh tiếp tục ngồi uống chai bia còn lại của mình, nghe tiếng ngáy của Lưu Vĩ.

      quay đầu, lạnh lùng nhìn gã đàn ông nằm bên cạnh, nghe tiếng hít thở đều đều của gã.

      Năm phút sau, Trần Minh Sinh thả chai bia trong tay, nghiêng người lục lọi quần áo của Lưu Vĩ. tìm thấy di động của Lưu Vĩ trong túi áo.

      Điện thoại của Lưu Vĩ kiểu dáng rất đại, Trần Minh Sinh bấm mấy cái, thấy màn hình lên hình người mẫu nóng bỏng.

      Trần Minh Sinh lướt qua nhật ký cuộc gọi, ghi lại mười cuộc gọi gần nhất, sau đó mở tin nhắn xem từng tin .

      Tin nhắn gần đây đều là với đàn bà con , lúc bắt đầu xem Trần Minh Sinh chưa biết nên nghĩ người đàn bà của Lưu Vĩ giống như bị tâm thần phân liệt, xem hồi mới nhận ra, đó là tin nhắn gã gửi cho ba khác nhau.

      Trần Minh Sinh muốn xem mấy tin nhắn vớ vẩn này, vừa tính thoát ra ngoài để xem tin nhắn khác, bỗng nhiên bị hút vào câu.

      được Lưu Vĩ lưu tên là “Tiểu Nhu” hình như muốn hẹn thời gian gặp Lưu Vĩ, trong tin nhắn Lưu Vĩ thoái thác cách chán ngán, có đoạn đối thoại như sau —

      【 Tuần sau được, thứ Ba phải xa nhà. 】

      đâu vậy, em với . 】

      làm việc, em theo làm gì. 】

      【 Em muốn theo thôi mà, em có thể giặt quần áo, nấu cơm cho . Cũng để ra ngoài tìm con khác, bỏ rơi em. 】

      đúng là cái loại…, cả ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu, tôi phải làm việc quan trọng, thể mang cùng. 】

      đâu vậy. 】

      quản ít thôi. 】

      Trần Minh Sinh nhìn thời gian, mấy tin nhắn đó liên tiếp nhau. Hơn mười phút sau, Lưu Vĩ nhắn ba bốn tin nhưng tên Tiểu Nhu kia trả lời.

      Có lẽ Lưu Vĩ cảm giác được ta giận dỗi, gã dỗ dành —

      【 Được rồi, khoảng bốn năm ngày, quay lại nhanh thôi mà. 】

      tên Tiểu Nhu kia cuối cùng cũng trả lời.

      【 Sao lâu vậy, phải đâu? 】

      【 Có em cũng biết, Duyên Biên, em từng nghe thấy chưa. 】

      【 Gì cơ… 】

      là em nhất định biết mà. 】



      Đoạn sau là hai người tán tỉnh nhau, Trần Minh Sinh nhìn hồi, gấp điện thoại lại.

      Chữ viết sai chính tả, nhưng vẫn đúng.

      Duyên Biên.

      * Viết đúng là Diên Biên (延边: Yanbian): Châu tự trị dân tộc Triều Tiên Diên Biên là châu tự trị thuộc tỉnh Cát Lâm, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

      Trần Minh Sinh xem thêm mấy tin nhắn khác, hầu như có nội dung gì. tắt điện thoại, bỏ lại vào túi Lưu Vĩ.

      Trần Minh Sinh rời khỏi phòng trước khi Lưu Vĩ tỉnh lại.

      lái xe đến khách sạn, vào sảnh mà lên thẳng thang máy.

      Trần Minh Sinh lên lầu năm, gõ cửa phòng.

      Người mở cửa là chú Từ.

      Trần Minh Sinh chống nạng bước vào, vừa vào liền nhíu mày.

      “Cháu còn tưởng phòng này cháy, mở cửa sổ được .”

      Chú Từ mở cửa ra: “Cậu ngồi lúc cho quen .”

      Tính cả Trần Minh Sinh, trong phòng có bốn người, chú Từ, Văn Lỗi, và người đàn ông trung niên cao gầy.

      Trần Minh Sinh thấy ta, chợt sửng sốt, sau đó đứng thẳng người, chào ta: “Đội trưởng Lưu.”

      Người đàn ông trung niên kia là người thay thế Nghiêm Trịnh Đào, Lưu Lợi Vĩ.

      Lưu Lợi Vĩ gật đầu với : “Mấy ngày nay vất vả cho cậu quá.”

      Trần Minh Sinh lắc đầu, báo cáo lại các tin tức vừa thu thập được.

      “Tôi có vài số điện thoại, mọi người để ý theo dõi thử.” Trần Minh Sinh đưa tờ giấy ghi số điện thoại cho Văn Lỗi, Văn Lỗi nhanh chóng quay sang nhập vào máy tính.

      Chú Từ và Lưu Lợi Vĩ hút thuốc, chú Từ suy nghĩ cặn kẽ rồi : “Diên Biên…” Ông thoáng nhìn Lưu Lợi Vĩ: “Có khi nào bán qua Nam Triều Tiên ?”

      Lưu Lợi Vĩ cân nhắc: “Cũng chưa ràng lắm, chúng ta xác định thời gian rồi liên hệ với cảnh sát Cát Lâm.”

      Trần Minh Sinh chống nạng đến bên cạnh Văn Lỗi.

      Văn Lỗi vung tay múa bàn phím.

      Sinh.” Văn Lỗi thấy Trần Minh Sinh ngồi xuống bên cạnh mình, chú Từ và đội trưởng Lưu thảo luận gì đó, Trần Minh Sinh nhìn màn hình máy tính hỏi: “Nhập xong rồi à?”

      “Xong rồi.” Văn Lỗi .

      Trần Minh Sinh nhìn lịch báo ngày và thời tiết màn hình, đột nhiên hỏi Văn Lỗi: “Có thể xem thời tiết cả nước ?”

      Văn Lỗi sửng sốt, quay sang nhìn màn hình, chợt hiểu ý của Trần Minh Sinh.

      “Xem được hết, Sinh, đây là mạng Internet. …” Văn Lỗi lén lút nhìn chú Từ, thấy bọn họ để ý bên này, cậu ta giọng hỏi Trần Minh Sinh: “ Sinh, có phải muốn xem chỗ của chị dâu …”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Văn Lỗi chọn thành phố phía Bắc lạnh giá kia, Trần Minh Sinh nhìn biểu tượng màu xanh lam, phía có phủ vài bông tuyết li ti, từ từ rơi xuống.

      Trần Minh Sinh giật mình, hôm nay, ở đó có tuyết rơi…



      Hết chương 50
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 51:


      Edit: Như Bình



      Trần Minh Sinh ngơ ngẩn nhìn biểu tượng bông tuyết màn hình lâu mà biết phải gì.

      Văn Lỗi quay sang nhìn Chú Từ rồi quay lại, thấp giọng: “ Sinh, … có liên lạc với chị dâu ?”

      Trần Minh Sinh chậm rãi lắc đầu.

      Văn Lỗi hỏi: “Từ lúc tới giờ chưa gọi lần nào ư?”

      Trần Minh Sinh cúi đầu khẽ ừ.

      Văn Lỗi: “ sợ bị phát ?” Cậu quan sát sắc mặt Trần Minh Sinh: “ sao đâu, bọn chúng điều tra tới tận bên đó được đâu.”

      Trần Minh Sinh thấp giọng trả lời: “ phải sợ bị phát .”

      Văn Lỗi: “Vậy lo gì?”

      Trần Minh Sinh lại trầm mặc, cúi đầu lên tiếng.

      Văn Lỗi cẩn thận hỏi: “Có phải… có phải sợ bị phân tâm ?”

      Trần Minh Sinh mấp máy môi, cuối cùng khẽ gật đầu.

      Văn Lỗi thở dài: “Cũng đúng, dù sao công việc của đâu phải công việc bình thường. Sinh, phải nhẫn nại.”

      Trần Minh Sinh cười cười vỗ vai Văn Lỗi.

      Chú Từ và Lưu Lợi Vĩ ở bên kia bàn bạc xong, chú Từ quay đầu nhìn Trần Minh Sinh và Văn Lỗi.

      “Này! Hai cậu chụm đầu lại chơi trò gì đó?”

      Văn Lỗi cười đùa: “Chơi máy tính! Chú chơi ?”

      Chú Từ trừng mắt với cậu ta: “Chơi cái đầu cậu ấy.” Lớp cảnh sát trước như chú Từ thường thích máy tính và cũng biết sử dụng. Chú Từ vẫy tay gọi Trần Minh Sinh: “Minh Sinh, cậu qua đây.”

      Trần Minh Sinh ngồi xuống bên chú Từ, chú Từ mở laptop ở trước mặt cho xem. Chú vừa chỉ vào màn hình vừa hỏi: “Cậu xem thử tin tức chúng tôi thu được có đúng ?”

      Trần Minh Sinh kéo laptop lại, cẩn thận xem lượt từ đầu đến cuối.

      Những tin tức này được ghi lại từ lúc Trần Minh Sinh trở về, chúng bao gồm hành động, lời và lộ trình của đám người Bạch Cát, còn có cả tin tức Lưu Vĩ lộ ra hôm nay. Chú Từ sắp xếp lại tin tức còn khoảng hai trang giấy. Trần Minh Sinh xem khoảng chừng mười phút, sau đó đẩy laptop lại : “Dạ ok rồi.”

      “Được.” Lưu Lợi Vĩ thả điếu thuốc xuống: “Cứ vậy , chú Từ, hai chúng ta về trước gấp rút chuẩn bị.”

      “Ừ.” Chú Từ cũng dụi thuốc, đứng dậy.

      Trần Minh Sinh đứng dậy theo họ. Lưu Lợi Vĩ nhìn : “Trần Minh Sinh, mấy hôm tới cậu án binh bất động, mọi chuyện giao cho chúng tôi.”

      Trần Minh Sinh đáp.

      Lưu Lợi Vĩ nghe thấy câu trả lời, ta ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với chú Từ, Lưu Lợi Vĩ hỏi: “Sao, cậu có ý tưởng khác à?”

      Trần Minh Sinh nhìn ta rồi cúi đầu. Lưu Lợi Vĩ đứng đối diện lên tiếng: “Đừng lo, cậu có ý tưởng gì cứ , có gì chúng ta cùng thảo luận.”

      Trần Minh Sinh hơi do dự, khẽ : “Đội trưởng Lưu, tôi có thể cùng ?”

      Lưu Lợi Vĩ và chú Từ cùng sửng sốt, chú Từ hỏi: “ cùng? Cậu làm gì?”

      Trần Minh Sinh lý do.

      Chú Từ nhíu mày: “ được. Cậu có lý do gì để đến đó. Thời gian này cậu thể cùng chúng tôi, hơn nữa chuyện lần này của Bạch Cát liên can đến cậu, nếu cậu tùy tiện tham gia khiến nghi ngờ.”

      Chú Từ dứt lời, Trần Minh Sinh vẫn trầm mặc, chú còn muốn thêm bị Lưu Lợi Vĩ cản.

      “Trần Minh Sinh, có phải cậu muốn trả thù cho đội trưởng Nghiêm ?”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Lợi Vĩ. Chú Từ hơi chua xót lắc đầu. Sắc mặt Lưu Lợi Vĩ rất nghiêm túc: “Có phải cậu muốn tự tay giết chết tên đó?”

      Trần Minh Sinh nghe bốn chữ ‘giết chết tên đó’, sắc mặt hơi thảng thốt, trước mắt bỗng lên cảnh tượng lặp lặp lại rất nhiều lần trong đầu.

      Tầm mắt dừng tại điểm hư vô, ánh mắt vì cảnh tượng diễn ra trong đầu mà dần dần trở nên sâu xa, tàn nhẫn.

      “Trần Minh Sinh!”

      tiếng gằn vang lên, Trần Minh Sinh giật mình nhìn Lưu Lợi Vĩ, đôi mắt Lưu Lợi Vĩ uy nghiêm đăm đăm nhìn Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh đối diện ánh mắt kia lúc mới hoàn hồn lại. giơ tay xoa xoa mặt mình, giọng khản đặc: “Xin lỗi, là tôi mất tập trung.”

      Lưu Lợi Vĩ im lặng, đôi mắt ta vẫn chăm chăm vào Trần Minh Sinh, giống như đợi tỉnh táo lại.

      “Trần Minh Sinh, tôi biết chuyện đội trưởng Nghiêm hy sinh ảnh hưởng mạnh đến cậu.” Lưu Lợi Vĩ tiếp lời: “Nhưng cậu phải nhớ , cậu là cảnh sát.”

      Trần Minh Sinh hít sâu, gật đầu giọng: “… Tôi biết.”

      “Trước đây…” Chú Từ bỗng lên tiếng: “Các đồng chí nằm vùng, có người bị nghiện hút, cũng có người hoàn toàn lún sâu vào thế giới đó, muốn quay về nữa.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, yên lặng đứng đó.

      “Nhưng chú tin cháu như vậy.” Chú Từ nhìn Trần Minh Sinh, giọng điệu thoải mái hơn: “Năm đó lúc đội trưởng Nghiêm giới thiệu cháu với chú từng , tiểu tử này, nơi này rất mạnh mẽ …” Chú Từ dứt lời vỗ vỗ vào ngực trái Trần Minh Sinh.

      Chú vỗ vỗ nhưng hốc mắt lại đỏ hoe.

      “Chỗ này mạnh mẽ, cậu nhóc, nơi này rất mạnh mẽ!”

      Trần Minh Sinh nghiến răng, nhắm mắt lại. Lưu Lợi Vĩ thấy hai người như vậy cũng xúc động.

      “Hai người làm gì thế.” Lưu Lợi Vĩ : “Buông ra nhanh lên, bây giờ còn nhiệm vụ quan trọng chờ.” ta kéo chú Từ buông Trần Minh Sinh ra rồi tiếp: “Chờ nhiệm vụ lần này qua giai đoạn nữa, chúng ta lại gặp.”

      Chú Từ thả Trần Minh Sinh ra, Lưu Lợi Vĩ : “Chúng tôi trước, lát nữa cậu hãy ra.”

      Văn Lỗi thu dọn xong máy tính bèn chạy qua bên này.

      Chú Từ dặn Trần Minh Sinh: “Nhớ giữ liên lạc, nếu có tin tức gì tôi báo với cậu.”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Được.”

      Sau khi chú Từ rời khỏi, Trần Minh Sinh ngồi xuống giường, vùi mặt vào hai bàn tay mình để lấy lại bình tĩnh.

      Vừa lúc nãy, trong khoảnh khắc quả có suy nghĩ muốn tự tay giết chết Lưu Vĩ.

      cần biết pháp luật, màng đến xét xử, thẩm tra, dùng cách thức đơn giản nhất, nguyên thủy nhất.

      Tận tay dùng dao, từng nhát từng nhát tra tấn gã đến chết.

      Trần Minh Sinh nghiến chặt răng.

      Dạo gần đây hơi nóng lòng, hấp tấp, trước đây như thế.

      Vì sao như thế…

      Trần Minh Sinh tránh khỏi nhớ tới Dương Chiêu.

      Vừa nghĩ tới , lòng lập tức bình yên, vắng lặng.

      đứng dậy, chống nạng bước đến cửa sổ.

      Nhìn ra ngoài qua khung cửa, cây cối bên ngoài mọc um tùm, ngập tràn sức sống. Nhưng hôm nay, ở bên đó – có tuyết rơi.

      Trần Minh Sinh thử dùng trí tưởng tượng phủ màn tuyết rơi cảnh sắc nơi này.

      Nhưng phát , làm được.

      Đó là hai nơi hoàn toàn khác biệt, hai thế giới hoàn toàn đối lập.

      Trong căn phòng hoang vắng, nỗi nhớ Dương Chiêu như cơn sóng trào dâng trong lòng Trần Minh Sinh, theo từng chiếc lá, từng ngọn gió cuồn cuộn dâng tràn.

      Giờ này làm gì, công việc có thuận lợi, em trai có nghe lời

      … có nhớ .

      Trần Minh Sinh cúi đầu, bất giác tay siết chặt lại.

      ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ, nhưng lúc này đây dễ dàng như trước.

      Trần Minh Sinh lấy di động ra, nhấn phím tắt nguồn, sau đó ném di động lên giường.

      bao lâu, lại cầm di động lên.

      Sau khi khởi động lại, tay Trần Minh Sinh dường như chịu khống chế của , nhanh chóng bấm dãy số.

      Sau đó, đưa di động lên nghe.

      【 Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi liên lạc được. 】

      Trần Minh Sinh ngẩn người.

      hạ di động xuống nhìn màn hình. Tuy thể nhìn ra chuyện gì, nhưng vẫn ngắt máy, nhấn dãy số kia lần nữa.

      Di động vẫn vang lên giọng dịu dàng hề thay đổi:【 Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi liên lạc được. 】

      Lòng bàn tay Trần Minh Sinh toát mồ hôi lạnh.

      nhẩm lại dãy số lần nữa, tự hỏi có phải mình nhớ nhầm. Tuy biết có khả năng này, dù đó là số điện thoại của người khác chỉ cần chú tâm nhớ nhớ được, huống hồ là số của Dương Chiêu.

      Trần Minh Sinh cầm di động, liên tục bấm mười lần đều nhận câu trả lời giống nhau. cầm đến mức di động nóng lên, gọi được, thể nối máy.

      Đến tối, pin di động chỉ còn chưa tới ba phần trăm.

      Cuối cùng, Trần Minh Sinh gọi cho Văn Lỗi.

      Văn Lỗi dường như làm việc.

      “A lô, Sinh?”

      “Tiểu Lỗi.”

      “Sao vậy Sinh, muốn tìm chú Từ à?”

      , tôi tìm cậu.”

      “Tìm em? Làm gì?”

      Trần Minh Sinh hít sâu hơi, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Bây giờ bên cạnh cậu có ai ?”

      Văn Lỗi đáp: “, mọi người họp.”

      Trần Minh Sinh: “Tiểu Lỗi, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi việc.”

      Văn Lỗi hoảng hốt, vội : “ Sinh có chuyện gì vậy, muốn hù chết em à, gì mà nhờ vả chứ, cứ thẳng cần em làm gì là được mà.”

      Trần Minh Sinh: “Cậu có thể giúp tôi liên lạc… liên lạc với chị dâu của cậu ?”

      Văn Lỗi ngừng lại: “Liên lạc với chị dâu? Bây giờ à?”

      Giọng Trần Minh Sinh thoáng run rẩy, cố hết sức khống chế bản thân: “Vừa nãy, tôi có gọi cho ấy, nhưng liên lạc được.”

      “Hả?” Văn Lỗi hỏi: “ liên lạc được, có phải máy bận ?”

      “… phải.”

      Văn Lỗi: “ Sinh, đừng cuống, đọc số điện thoại của chị dâu cho em .”

      Trần Minh Sinh đọc số điện thoại Dương Chiêu, Văn Lỗi trấn an: “ Sinh, chờ lát để em tra cho.”

      Trần Minh Sinh: “Được, tiểu Lỗi cậu nhanh lên.”

      “Được, được rồi, em làm ngay đây. chờ em gọi lại.”

      Cúp máy, Trần Minh Sinh ngồi xuống giường, gần như đếm từng giây từng giây trôi.

      tự nhủ thầm Dương Chiêu xảy ra chuyện, nhưng mồ hôi lạnh bất giác toát đầm đìa sau lưng.

      Hai mươi mấy phút sau, Văn Lỗi gọi tới, Trần Minh Sinh lập tức bắt máy.

      “A lô, tiểu Lỗi.”

      Sinh.”

      “Sao rồi, cậu tra được chưa?”

      “Tra được rồi.” Văn Lỗi : “ Sinh, yên tâm, mấy hôm trước số điện thoại bị báo mất ở văn phòng công ty viễn thông, có lẽ chị dâu xui xẻo làm mất di động rồi.”

      Trần Minh Sinh vặn hỏi: “Cậu chắc chứ?”

      “Chắc chắn.” Văn Lỗi khẳng định: “Chị dâu lấy chứng minh đến khai báo, làm lại sim, bây giờ chưa gọi được có lẽ do chị dâu chưa kịp mua di động.”

      Trần Minh Sinh trầm mặc đáp.

      “A lô? Sinh?”

      Trần Minh Sinh hoàn hồn lại, thấp giọng: “Cảm ơn cậu.”

      khách sáo với em làm gì.” Văn Lỗi trả lời: “Sau này có chuyện gì cứ tìm em.”

      Trần Minh Sinh cúp máy, di động cũng vừa hết pin.

      nhìn di động tự tắt nguồn, thở phào nhõm.

      Có thể yên tâm rồi ư? Vẫn chưa hẳn.

      Trần Minh Sinh thả mình xuống giường, tay ôm trán, xoa mạnh huyệt thái dương.

      Dương Chiêu…

      Dương Chiêu…

      Vẫn là Dương Chiêu…

      Trần Minh Sinh hiểu rốt cuộc mình nghĩ gì, đứng bật dậy, cầm nạng bước ra cửa.

      chạy xe xuống gara tầng hầm tòa nhà đỗ ở đó, rồi chạy vội ra ngoài bắt chiếc taxi.

      Sau khi lên xe, tài xế ngáp dài, liếc nhìn cây nạng của Trần Minh Sinh rồi hỏi: “ đâu?”

      Trần Minh Sinh đóng cửa xe, ánh mắt thâm trầm. đặt cây nạng ở ghế sau, thấp giọng đáp: “Sân bay.”



      Hết chương 51
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 52:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Dương Chiêu mở cửa, mặt biểu cảm nhìn người đàn ông cười tủm tỉm đứng đó.

      “Tiết Miểu, công ty của phá sản rồi sao?”

      Tiết Miểu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Dương Chiêu: “Sao em biết?”

      Dương Chiêu có tâm trạng đùa với ta, hừ lạnh quay người vào nhà.

      Tiết Miểu theo sau , đóng cửa lại. ta vừa cởi giày ở vùng đệm huyền quan vừa hỏi: “Tiểu Chiêu, có gì ăn ?”

      * Huyền quan là từ trong phong thủy, là “vùng đệm giảm xung đột” ở giữa cửa lớn và phòng khách, giúp người vào căn nhà có thể tĩnh khí, thu liễm tinh thần, đồng thời cũng là con đường tất yếu dẫn khí vào nhà. nôm na là khu vực để tránh cửa lớn xộc thẳng vào phòng khách, với các nhà chung cư có gian lớn họ thường dùng 1 bức bình phong, 1 tấm kính, cái bàn hoặc tủ giày để chia khu vực ngăn cách.

      Dương Chiêu: “ xem nhà em là khách sạn, thứ gì cũng chuẩn bị đầy đủ cho à?”

      Tiết Miểu: “Nhà em còn hơn hẳn khách sạn.”

      ta thay dép, tới lui trong phòng cuối cùng ta vào luôn bếp.

      “Tiểu Chiêu.” Tiết Miểu ló nửa đầu ra khỏi phòng bếp: “Làm cho chút cơm .”

      Dương Chiêu ngồi sô pha trả lời: “ có gạo.”

      Tiết Miểu hỏi: “Vậy… có gì ăn ?”

      Dương Chiêu đáp: “.”

      “…” Tiết Miểu bất lực tựa vào cửa bếp: “Tiểu Chiêu, vậy em bày phòng bếp để ai dùng vậy?”

      Dương Chiêu ngồi sô pha, lặng yên suy nghĩ, lẩm bẩm: “Đúng vậy, rốt cuộc để ai dùng…”

      Người đàn ông đó hơn tháng, hề có chút tin tức.

      Dương Chiêu quên mất mình bao lần giật mình thảng thốt tỉnh dậy, nhìn căn phòng tối tăm, rồi rơi vào khoảng trầm ngâm ngơ ngẩn.

      Tiết Miểu ngồi xuống đối diện Dương Chiêu, thấp giọng: “Tiểu Chiêu, rất lo cho em.”

      Dương Chiêu nâng mắt thản nhiên đáp: “ cần đâu, em sao.”

      Tiết Miểu: “Bộ dáng em bây giờ giống vẫn ổn.”

      Dương Chiêu châm điếu thuốc, tựa người vào sô pha, “Cho nên tuần đến ba lượt?”

      Tiết Miểu: “Đúng vậy.”

      Dương Chiêu: “ mặc kệ công ty của à?”

      Tiết Miểu: “ thừa nhận là con buôn từ đầu tới chân, nhưng Tiểu Chiêu à, chưa ham tiền tới mức mê muội, còn chuyện quan trọng hơn tiền bạc.” Tiết Miểu thoáng nhìn Dương Chiêu, khẩn khoản: “Ví dụ như em.”

      thừa nhận thản nhiên của ta khiến Dương Chiêu thoáng khựng lại. nhìn vào mắt Tiết Miểu. Đôi mắt Tiết Miểu rất đẹp, nó mang vẻ đẹp pha lẫn hai dòng máu. Dương Chiêu thể thừa nhận, lần đầu tiên gặp ta, bị hấp dẫn bởi bề ngoài của .

      Dương Chiêu bỗng thốt: “Tiết Miểu, ly hôn.”

      Giọng cực kỳ chắc chắn, Tiết Miểu muốn giấu diếm, bất đắc dĩ đáp: “Em nhận ra rồi à.”

      Dương Chiêu gì, đưa thuốc lên miệng.

      Tiết Miểu thấy thái độ của Dương Chiêu, ta chầm chậm lắc đầu: “Tiểu Chiêu, em thể như vậy …”

      Dương Chiêu: “Em thế nào?”

      Tiết Miểu: “Em nhận ra cuộc sống đau khổ của từ lâu, nhưng em vẫn mãi đắm mình trong thế giới của mình, chẳng hề quan tâm . Bây giờ em mới tỉnh lại từ thế giới kia, em cần tìm người có cùng cảm giác với mình nên mới chú ý tới .”

      Dương Chiêu hạ điếu thuốc xuống : “Vậy sao cho em biết.”

      Tiết Miểu trả lời, vào lúc ta cười, trong đáy mắt vắng lặng rất độc đáo.

      Bỗng Dương Chiêu khẽ bật cười: “Tiết Miểu, thông minh.”

      Đây chắc chắn là câu khen ngợi, nhưng sau khi Tiết Miểu nghe nét mặt lại hề vui vẻ.

      thông minh.

      Dương Chiêu nghĩ vậy.

      Lúc chưa nắm chắc ra tay. Tình cảm và kinh doanh rất khác nhau, Tiết Miểu hề mạo hiểm trong thế giới này. ta thông minh mập mờ với mục tiêu, chăm sóc mục tiêu chu đáo, đợi đến khi ta cảm nhận được mục tiêu cũng có cảm giác với ta, ta mới buông thả bản thân.

      ra trước đây Dương Chiêu cũng giống ta.

      hề lo lắng.” Tiết Miểu : “Em có khả năng ở bên ta.”

      Dương Chiêu giương mắt nhìn ta.

      Tiết Miểu: “Em có còn nhớ những lời lúc trước , Tiểu Chiêu, thời gian đó em tựa như học sinh trung học lần đầu nếm được mùi vị mối tình đầu, em biết vì sao lại là học sinh ?”

      Dương Chiêu trầm tĩnh đối diện Tiết Miểu tiếp lời: “Bởi vì những đứa trẻ ở lứa tuổi đó mẫn cảm nhất, chúng nhạy cảm và kích động, chúng chỉ vừa hiểu biết thế giới, vẫn còn rất ngây thơ. Chúng liều lĩnh trong chuyện tình cảm… chỉ do chúng còn chưa va chạm, chưa có nhiều điều để bận tâm.”

      “Tiểu Chiêu.” Cuối cùng Tiết Miểu kết luận: “Em phải học sinh trung học.”

      Dương Chiêu dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy.

      muốn ở đây bao lâu?”

      Tiết Miểu thản nhiên: “ tự nghỉ phép.”

      “Nghỉ phép?” Dương Chiêu thể kinh ngạc, tuy rằng con người Tiết Miểu rất am hiểu ý vị cuộc sống, nhưng ta rất hiếm khi nghỉ ngơi. Có nhiều lúc Dương Chiêu cảm thấy, thú vui lớn nhất của ta chính là tiền.

      Đương nhiên, ta rất thích săn lùng đồ cổ, điều này ta giống Dương Chiêu.

      Dương Chiêu: “ muốn ở cứ ở, em phải làm việc đây.”

      “À, đúng rồi.” Tiết Miểu dường như chợt nhớ ra điều gì, “Quên với em việc, cho phép em tạm nghỉ.”

      Dương Chiêu nhíu chặt mày: “Tiết Miểu, sao chứ?”

      Tiết Miểu rất nghiêm chỉnh trả lời : “ sao cả, có gì.”

      “Em cần làm việc nữa à?”

      “Đương nhiên làm.” Tiết Miểu đáp: “Chẳng qua phải bây giờ. Với tâm trạng của em bây giờ, à, có lẽ là muốn đống đồ gốm đó có kết cục giống điện thoại của em.”

      Dương Chiêu trầm mặc.

      Bốn ngày trước, hôm đó Tiết Miểu chạy tới đây, khi đó Dương Chiêu ở lì trong nhà liên tục mấy hôm, vẫn luôn làm việc, di động đặt ngay bên cạnh bàn làm việc.

      vài nguyên nhân biết, Dương Chiêu thể tập trung, muốn dùng công việc phân tán sức lực, nhưng hiệu quả rất thấp. Dù đặt điện thoại ở chỗ nào, đều bất giác thoáng nhìn nó, cố ép bản thân mình được nghĩ, được nhìn. Nhưng mỗi giờ trôi qua, vẫn lấy điện thoại ra xem, sau đó nhìn màn hình trống hoác ngẩn ngơ.

      Mỗi lần di động reo vang, tim bất tri bất giác đập nhanh hơn, nhưng kết quả phải cuộc gọi tiếp thị là tin nhắn rác, Dương Chiêu chỉ nghe câu lập tức ngắt máy.

      căm hận cuộc sống thế này.

      Cho nên hôm đó Tiết Miểu đến, nài nỉ lôi kéo ra khỏi nhà, ta đãi bữa rồi thuận tiện dạo quanh vòng.

      Buổi tối, và Tiết Miểu dạo con đường , lúc ngang qua cây cầu, Dương Chiêu đứng bất động cầu.

      Tiết Miểu quan sát biểu cảm mặt , ta có cảm giác giây tiếp theo nhảy xuống cầu, ta bị dọa chết khiếp. Tiết Miểu nắm chặt cổ tay Dương Chiêu gọi: “Tiểu Chiêu, tiểu Chiêu?”

      Đương nhiên Dương Chiêu nhảy sông, bình thản liếc nhìn Tiết Miểu, sau đó quay đầu dùng hết sức ném di động ra xa.

      Chiếc di động vẽ đường vòng cung trung sau đó rơi tõm xuống nước.

      Tuy phải Dương Chiêu nhảy xuống, nhưng Tiết Miểu vẫn hơi kinh ngạc. ta nhìn mặt nước dao động, rồi quay sang nhìn Dương Chiêu, cuối cùng bật cười.

      “Ái chà…” Tiết Miểu cảm thán: “Tiểu Chiêu, em là…”

      Dương Chiêu để ý ta, sau khi ném điện thoại xong xoay người bỏ .

      Tiết Miểu dõi theo bóng , ta trầm mặc.

      Dương Chiêu sống nội tâm, vui buồn thể ra mặt, có thể rất hiếm khi biểu đạt tình cảm.

      Ngày hôm đó, Tiết Miểu biết Dương Chiêu có tâm .

      “Nghỉ hay là chuyện của , em về phòng đây, cứ tùy ý.” Dứt lời Dương Chiêu quay người vào phòng sách.

      ngồi bên bàn, tiện tay cầm quyển sách lên xem.

      lâu sau, Tiết Miểu bước vào, Dương Chiêu biết nhưng hề ngẩng đầu.

      Tiết Miểu vào phòng, ngửi được mùi màu vẽ nồng nặc. ta bước đến giữa phòng sách, lặng im ngắm nhìn bức tranh.

      Xem cẩn thận đó là bức tranh chưa hoàn thành, có lẽ vẽ được phần ba. Nó được đặt ngay ngắn giá vẽ, bên cạnh đặt cái ghế, dưới giá vẽ là đống màu vẽ và khay pha màu.

      Màu sắc bức tranh rất hài hòa, cảnh trong bức tranh là đêm tối, dường như ở trong gian phòng, căn phòng u ám, sắc xanh dương hòa với sắc tím đậm tới mức tối đen.

      Trong phòng có khung cửa sổ, khung cửa chỉ hé ra khe hẹp, có thể thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm xanh sẫm lạnh lẽo.

      Ở xa xa dường như có thứ gì đó, hình ảnh ràng mà là vùng mờ nhạt.

      Tiết Miểu dừng chân trước bức tranh rất lâu.

      Dương Chiêu cuối cùng bỏ sách xuống: “ xem gì đấy?”

      Tiết Miểu ngoảnh đầu đáp: “Xem tranh của em.”

      Dương Chiêu cũng lướt nhìn bức tranh kia, nhưng nhanh chóng dời mắt, là vẽ bức tranh đó, nhưng thể bình thản ngắm nhìn nó.

      Dương Chiêu cúi đầu, Tiết Miểu hỏi: “ lâu chưa cầm bút, ngờ kỹ xảo của em vẫn thuần thục.”

      Dương Chiêu thản nhiên: “Ông chủ Tiết từng gặp rất nhiều danh họa, em chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

      giống đâu.” Tiết Miểu trả lời: “ giống đâu, Tiểu Chiêu. Tranh của em cho cảm giác lạnh lùng nhưng lại đầy nhiệt tình. Em chưa từng với sao em có thể vẽ những bức tranh như vậy được.”

      Dương Chiêu thuận tay lật trang sách: “ chưa từng hỏi em.”

      “Nếu hỏi, em ư?”

      Tầm mắt Dương Chiêu giống như dừng quyển sách nhưng tựa như phải, bình thản trả lời: “Dù là chuyện gì, phải hỏi rồi mới biết.”

      “Vậy hỏi em …”

      Dương Chiêu sửng sốt, Tiết Miểu bước đến cạnh , ta vươn tay đặt lên quyển sách Dương Chiêu xem. nhìn đường vân tay bàn tay , từng đường nét ràng, ngay ngắn.

      Tiết Miểu cúi xuống, Dương Chiêu ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng người ta.

      hỏi em…” Tiết Miểu thầm bên tai : “Người đàn ông trong tranh đâu rồi?”

      Dương Chiêu như lạc vào đoạn ký ức có người đàn ông đó, hoàn toàn mất phương hướng.

      Câu hỏi của Tiết Miểu giống như vọng đến từ cõi xa xăm.

      Từ đêm mưa tầm tã, từ gian toilet hẹp, từ căn phòng ngủ nhuộm ánh tà dương, từ quán ăn vỉa hè ngập tràn ánh sáng, từ gian phòng tối tăm ẩm thấp nhưng lại trông ngọn tháp Bồ Tát trắng…

      Dương Chiêu bỗng nghe thấy câu trả lời bình thản của mình.

      “Tiết Miểu, điên à, tranh này có người.”

      Tiết Miểu trả lời, Dương Chiêu biết ta tin, ngay bản thân cũng tin.

      Tiết Miểu hiểu .

      ta rất thông minh và cực kỳ nhạy cảm với nghệ thuật.

      Dương Chiêu gấp sách lại, đứng dậy đến bên cửa sổ.

      Bên ngoài tuyết rơi.

      Đây là đợt tuyết đầu mùa của năm nay, tuyết lớn nhưng có lẽ rơi khoảng hai ngày.

      Khi tuyết rơi, khắp trời đất tràn ngập sắc trắng xám, đó là cảm giác mênh mông và trống trải thể hình dung được.

      Tiết Miểu nhìn Dương Chiêu, dáng vẻ đứng trước khung cửa sổ thoáng nét lạnh lùng mảnh khảnh, sắc tuyết xám trắng tựa như ánh lên vầng sáng nhàn nhạt khiến bóng dáng dịu dàng hơn chút.

      người mâu thuẫn, nhưng vẫn luôn độc lập và bảo toàn bản thân – Tiết Miểu ngẩn ngơ nghĩ.

      Tiết Miểu bước đến sau lưng , khẽ khàng ôm .

      “Bây giờ, em có thể với ?” Đứng bên cửa sổ, hai người đều cảm nhận được luồng khí lạnh se sắt, Tiết Miểu áp mặt lên mái tóc Dương Chiêu, ngửi mùi hương thoang thoảng của , chầm chậm nhắm mắt lại.

      “Tiểu Chiêu, cũng rất khó chịu.” Trời đất vắng lặng, giọng tràn ngập từ tính khẽ khàng vang bên tai Dương Chiêu: “Dù để bụng em cũng thể bắt nạt …”

      Dương Chiêu nhìn những hạt tuyết lạnh lẽo băng giá bên ngoài, nét mặt vẫn lạnh lùng, hờ hững.

      Trong màn tuyết tĩnh lặng, Dương Chiêu tựa như nghe thấy giọng hơi khàn khàn thoáng chút nhẫn nại của Trần Minh Sinh.

      với muốn cưới em…



      Hết chương 52
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 53:


      Edit: Như Bình



      Trần Minh Sinh bắt chuyến bay cuối cùng, thời gian cất cánh khoảng hơn năm giờ, lúc hạ cánh hơn nửa đêm.

      Đầu óc Trần Minh Sinh hỗn loạn.

      tự nhủ thầm mình làm sai, gần như có thể đoán được lúc chú Từ biết chuyện nổi trận lôi đình thế nào, nhưng nhẫn nại được nữa.

      Sau khi xuống máy bay, ra khỏi sân bay, trong khoảnh khắc, từng cơn gió lạnh cuốn theo những hạt tuyết quật vào mặt . Trần Minh Sinh cúi đầu, đợi trận gió lớn lướt qua.

      Lúc ngẩng đầu mới ý thức được, nơi đây lạnh đến mức nào. Lúc lòng nhớ Dương Chiêu nên suy nghĩ nhiều đừng gì đến quần áo, bây giờ vẫn mặc quần áo đầu thu ở Côn Minh, áo sơ mi bên trong, bên ngoài là áo khoác mỏng, chiếc quần bằng sợi bông.

      Đêm khuya, nhiệt độ khí rất thấp.

      Trần Minh Sinh thở phì phì, luồng khói trắng phả ra theo hơi thở của . Ưu điểm của tiết trời lạnh giá là làm cho đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.

      Gió bên ngoài rất lớn, Trần Minh Sinh nhanh chóng bắt chiếc taxi. Khu vực đậu xe ở sân bay đều phải đóng phí, nên tài xế để đồng hồ tính tiền tự động, mà trực tiếp báo giá theo địa điểm tới.

      Bản thân Trần Minh Sinh cũng là tài xế taxi, biết tài xế báo giá cao hơn giá bình thường, nhưng nhiều lời, chỉ thẳng địa điểm đến.

      Xe chạy , ngã tư đường bóng người.

      Trần Minh Sinh lấy di động ra, nạp được phân nửa nguồn pin ở sân bay, lúc này khởi động máy, có cuộc gọi đến hay tin nhắn nào.

      Trần Minh Sinh hít sâu, tựa vào ghế xe nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể thấy từng bông tuyết nhàng rơi xuống. Chúng theo cơn gió tạo nên quỹ đạo rất kỳ lạ.

      Trần Minh Sinh yên lặng nhìn ra ngoài, suy tư lát rốt cuộc gửi tin nhắn.

      Điện thoại lập tức reo vang.

      Đổ xuống đầu tràng mắng bão táp của chú Từ.

      “Cậu nghĩ gì vậy? Cậu , rốt cuộc cậu nghĩ gì chứ? Thời điểm này cậu có thể làm bậy được sao? Tại sao cậu lại kích động như vậy?”

      “Chú Từ …”

      “Cậu lập tức quay lại cho tôi…”

      Trần Minh Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ đáp: “Cháu tới rồi, hôm nay còn chuyến bay nữa.”

      Chú Từ yên lặng lát, sau đó chửi ầm ĩ: “Mẹ nó, tôi muốn đập chết cậu.”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Mai cháu quay về.”

      Có lẽ giọng quá trầm thấp, quá dồn nén, cuối cùng chú Từ mắng nữa.

      “Bên đó có ai liên lạc với cậu ?”

      Trần Minh Sinh: “, bây giờ cháu vẫn ở Thúy Hồ mình, buổi tối thường có ai tới quấy rầy cháu.” Dứt lời, bổ sung: “Mai cháu về.”

      Chú Từ ngẫm nghĩ lát rồi dặn: “Nếu mai có người gọi điện cho cậu, cậu cứ bảo lựa quà cho Bạch Vi Vi.”

      Trần Minh Sinh: “Được.”

      “Cụ thể cậu phải chuẩn bị trước, càng chi tiết càng tốt.”

      Trần Minh Sinh: “… Vâng.”

      Hai người im lặng.

      Bên kia điện thoại, chú Từ gì nữa, hai người yên lặng nghe tiếng hô hấp của đối phương, dễ đến hơn nửa phút.

      Sau đó chú Từ thấp giọng: “Minh Sinh, có phải cháu nhớ bạn lắm ?”

      Trần Minh Sinh bất giác nắm chặt điện thoại, cắn răng dám lên tiếng.

      Chú Từ biết tính Trần Minh Sinh, nếu phải có chuyện khiến quá lo lắng, Trần Minh Sinh tuyệt đối thể làm loại chuyện bốc đồng này.

      Chú Từ : “Chú đồng ý với cháu, chờ chuyện này qua rồi, cho cháu về cưới vợ.”

      Trần Minh Sinh thấp giọng: “Dạ.”

      Tiếng dạ này của , đa phần là thừa nhận với chú Từ. Bởi biết, chú Từ lòng đối xử tốt với .

      Chú Từ: “ nhanh thôi.”

      Trần Minh Sinh nhìn từng hạt tuyết bay xuống bên ngoài cửa sổ, thảng thốt: “Nhanh… thế nào mới là nhanh?”

      Có lẽ đêm tối thế này dễ khơi gợi hồi ức trong lòng người. Trần Minh Sinh thản nhiên: “Chú Từ, chú làm bao lâu…”

      nghe thấy tiếng bật lửa vang lên rất khẽ bên kia đầu dây, chú Từ dường như châm thuốc, giọng điệu lạnh nhạt: “Làm bao lâu? Tôi biết, cũng nghĩ tới.”

      Trần Minh Sinh: “Chú làm ba mươi năm rồi.”

      Chú Từ cười cười, dường như cũng giật mình bởi con số này. Chú đáp: “Lâu vậy sao? Tôi chưa từng chú ý.”

      Trần Minh Sinh lặng im.

      Chú Từ hỏi: “Bây giờ cậu bảo tôi làm cái khác tôi cũng làm được. Xem ra cả đời tôi chỉ có thể làm việc này thôi.”

      Trần Minh Sinh: “Xong chuyện Bạch Cát chấm dứt chứ?”

      “Chấm dứt?” Chú Từ vui vẻ trả lời: “Có chấm dứt hay , cậu phải hơn tôi chứ.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu đáp.

      Quả biết rất .

      Ở đầu dây bên kia chú Từ tiếp tục: “Cậu xem cậu làm bảy tám năm rồi kết thúc với bao nhiêu người. Đầu tiên là Minh Khôn, đến Tào Nam Sơn, rồi đến Hổ Ca, bây giờ cậu dính vào vụ Bạch Cát. Cậu xem, có lúc chấm dứt ư?”

      thế giới này có ít kẻ ác.

      Năm đó lúc Nghiêm Trịnh Đào dạy Trần Minh Sinh ở trường cảnh sát từng như vậy…

      thế giới này có ít kẻ ác. Dù cậu có bắt bao nhiêu người, giết bao nhiêu người, chúng cứ mặc kệ kết cục của người trước, vẫn tiếp tục như nấm mọc sau mưa. Đó là vì sao? Nguyên nhân này tôi phân tích cho các cậu, tôi những điều này là vì muốn báo… tin tốt và tin xấu cho các cậu. Tin xấu là dù cho các cậu có mệt chết cũng thể hoàn thành nhiệm vụ, tin tốt là cảnh sát chúng ta vĩnh viễn thất nghiệp!”

      Trần Minh Sinh vẫn nhớ, sau khi Nghiêm Trịnh Đào dứt lời, bản thân cũng bật cười thành tiếng. Những học viên bên cạnh cũng cười ha ha, thậm chí Nghiêm Trịnh Đào cũng cười.

      Khi đó Trần Minh Sinh để ý, nụ cười của Nghiêm Trịnh Đào giống bọn họ.

      Bây giờ, trải qua nhiều chuyện, khi Trần Minh Sinh nghĩ tới lời Nghiêm Trịnh Đào, vẫn cười. nghĩ, nụ cười bây giờ của có lẽ giống nụ cười của Nghiêm Trịnh Đào năm đó.

      “Bạch Cát ngã xuống có người tiếp theo.” Chú Từ : “Tôi cho cậu biết chút tin tức, có lẽ cậu từng nghe, có gã được gọi là Rắn Chín Đầu ở Myanmar, năm ngoái gã bắt đầu qua lại bên này. Cấp đưa thông tin, chúng ta phái người giám sát chúng.”

      Trần Minh Sinh cười đùa: “Nghe giọng của chú, xem ra hưng phấn dạt dào nhỉ?”

      Chú Từ cười khà khà: “Cứ mãi bám theo người chúng ta cũng thấy chán, dọn Bạch Cát xong, chúng ta thay đổi khẩu vị.”

      Trần Minh Sinh: “Chú biết tự tìm niềm vui .”

      Chú Từ: “Sao lại tự tìm vui chứ, tôi cho cậu biết, tôi có niềm vui riêng. Bọn họ thích vì bọn họ hiểu. Được rồi, nghe cậu nữa, cậu về gặp bạn rồi mai lập tức cút về đây cho tôi.”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Được.”

      Từ sân bay ra, xe chạy hơn tiếng đồng hồ mới đến khu Hoa Khải Kim.

      Toàn khu nhà và cả ngã tư đường bên cạnh bóng người.

      Cổng khu nhà đóng chặt, phòng bảo vệ có ai, cũng mở đèn. Trần Minh Sinh chống nạng, cố gắng trèo qua cổng rào, chân trái dẫm mặt đất ướt sũng, trơn trượt, suýt chút ngã sấp xuống.

      Tay Trần Minh Sinh nắm chặt cổng rào, lá sắt cổng rào lạnh ngắt bén ngót, lúc nắm lấy leo qua, lòng tay bị đâm lỗ sâu lắm.

      Trần Minh Sinh quay đầu lướt nhìn rào chắn cao khoảng chừng thước, sau đó quay đầu lại chùi tay vào áo khoác, lau sạch vết máu.

      chống nạng vào trong sân, đèn đường mờ ảo, từng bông tuyết chầm chậm rơi, bé như những hạt mưa phùn.

      Khu nhà rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức trái tim vốn căng thẳng của Trần Minh Sinh cũng dần yên ổn lại.

      tới trước lầu Dương Chiêu, có hai chiếc xe đậu song song ngay trước cửa, hình như đậu rất lâu.

      Hai chiếc xe đó đều là màu trắng bạc, tuy màu sắc giống nhau hoàn toàn nhưng khác biệt rất , khiến thoạt nhìn hai chiếc xe càng hòa hợp.

      Vì tuyết rơi nên thân xe ướt sũng, dòng nước hòa vào màn sương tuyết mênh mông tựa như cách rất xa, rất xa.

      Trần Minh Sinh cúi đầu, tay trái hơi đau đớn, đó là vết thương bị cắt lúc trèo qua cổng rào. siết chặt tay, miệng vết thương bị dồn chặt, ngược lại còn cảm thấy đau nữa.

      Trần Minh Sinh nhìn cánh cửa, cửa khóa. Trần Minh Sinh có thẻ từ, muốn lên lầu chỉ có thể nhấn chuông cửa nhà Dương Chiêu hoặc là chờ người khác ra.

      có thể bỏ ư?

      có thể nhấn chuông cửa nhà ư.

      Trong nhà , có người…

      Tuyết vẫn rơi lả tả.

      ***

      hiếm khi Tiết Miểu dậy sớm, ta bước ra khỏi phòng khách, đến tủ lạnh lấy chai nước, mở nắp uống mấy hớp.

      ta bước tới cửa sổ sát sàn, vui mừng phát tuyết ngừng rơi.

      “Rốt cuộc cũng ngừng.” Tiết Miểu thầm, ta đặt chai nước lên bàn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa phen, đến lúc bước ra, phòng ngủ Dương Chiêu vẫn im lìm.

      Tiết Miểu cười lắc đầu, tối qua ngủ rất muộn, ra rất lâu Dương Chiêu chưa có giấc ngủ yên ổn.

      Tiết Miểu muốn đánh thức , ta mặc áo chuẩn bị ra ngoài.

      ta tự cho mình nghỉ ngơi, ngày nghỉ hiếm có, ta phải từ từ hưởng thụ cuộc sống, mà bước đầu tiên của ngày nghỉ là… rửa xe.

      Tiết Miểu khép cửa lại, sau đó bước vào thang máy.

      Ngay vào lúc ngang qua cửa thang bộ, khóe mắt bắt gặp có bóng người trong góc khuất, chờ kịp phản ứng, thân thể bị kéo mạnh qua.

      Sau khi hoàn hồn, Tiết Miểu ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

      ta bị người đàn ông áp vào tường.

      Tiết miểu giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

      “A, là à?”

      Tiết Miểu nhận ra Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh lúc này thoạt trông hơi đáng sợ, dường như thức cả đêm, tơ máu dày đặc trong mắt, cằm lún phún râu. uống rượu, có lẽ do tác dụng của rượu, ánh mắt Trần Minh Sinh cực kỳ trầm.

      Lúc Tiết Miểu bắt gặp Trần Minh Sinh, ta thầm kinh ngạc, sâu trong ngạc nhiên ta cảm nhận được điều gì đó khác thường khó có thể diễn tả.

      làm gì ở đây?” Tiết Miểu nhìn sang, chỗ này là hành lang ngoài. Theo hiểu biết của ta, ai rảnh rỗi ngồi chơi ở nơi thế này.

      Trần Minh Sinh đáp, tay phải chống nạng, tay trái túm chặt áo vest của Tiết Miểu. Tiết Miểu cúi đầu nhìn rồi : “Hoặc giải thích trước hoặc là bỏ tay ra trước.”

      Trần Minh Sinh vẫn mở miệng.

      Biểu cảm Tiết Miểu hơi đổi khác, ta lặp lại: “Tôi lần cuối, có thể buông tay trước ?”

      .” Rốt cuộc Trần Minh Sinh cũng lên tiếng, giọng của hơi trầm thấp, khàn khàn. Trong ngữ điệu mang chút dữ tợn khó phát .

      gằn từng tiếng với Tiết Miểu: “Mày cách xa ấy chút cho ông.”

      Tiết Miểu đương nhiên hiểu ‘ ấy’ mà là ai.

      Vì thế Tiết Miểu truy cứu Trần Minh Sinh túm nhăn nhúm áo ta, ta nhìn Trần Minh Sinh: “ uy hiếp hay là khuyên nhủ đây?”

      Trần Minh Sinh hình như say , lặp lại lời vừa lần rồi lần nữa.

      “Mày cách xa ấy chút cho ông.”

      Tiết Miểu cười khẩy: “ lấy tư cách gì với tôi những lời này.” ta lướt mắt quan sát Trần Minh Sinh lượt, rồi : “ có tư cách, thưa , có tư cách cầu tôi.”

      Ánh mắt Trần Minh Sinh hơi hỗn loạn. chỉ thấy vóc dáng cao ráo của Tiết Miểu, khuôn mặt đẹp trai của Tiết Miểu, thấy ta vừa tắm xong, thậm chí còn chưa chải đầu.

      hung tợn của Trần Minh Sinh quá . Tay, thắt lưng, lưng của đều căng cứng, giống như giây tiếp theo, dốc toàn lực.

      Tiết Miểu đương nhiên nhận ra ý tưởng của Trần Minh Sinh, nhưng ta kích động, sợ hãi. ta nhìn sang bên cạnh, lãnh đạm : “Thông thường, tôi dễ những lời này với người khác.” ta chậm rãi quay đầu lại nhìn Trần Minh Sinh, ánh mắt thoáng nét xa cách, lạnh nhạt.

      xứng.”

      Tiết Miểu nhớ tới trạng thái mệt mỏi của Dương Chiêu, nhớ tới nét mặt của khi đứng trước hồ nhân tạo, nhớ tới làm việc ngày đêm… Cuối cùng, ta nhớ tới bức tranh kia.

      Tiết Miểu nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên cơn giận dâng trào. ta chậm rãi , ta đoan chắc từng câu từng chữ đều truyền vào tai Trần Minh Sinh.

      xứng sánh vai cùng ấy.”

      Trần Minh Sinh khựng lại.

      “Nghe hiểu à?” Tiết Miểu nâng hai tay mình lên, cởi cúc ở tay áo ra : “Hoặc là muốn chuyện bằng cách khác?”

      Tiết Miểu hơi nheo mắt, nhìn tay Trần Minh Sinh túm chặt áo ta rồi lại chăm chú nhìn : “… Là cách của đàn ông.”

      Dứt lời, Tiết Miểu đẩy mạnh, Trần Minh Sinh còn trầm tư hoàn toàn phản ứng kịp, bị ta đẩy thẳng lên tay vịn cầu thang phía sau, tiếp sau đó Tiết Miểu nâng tay phải lên đấm xuống!

      Cuối cùng Trần Minh Sinh cũng phục hồi tinh thần, kịp cản cú đấm, lập tức nghiêng người tránh né.

      Nhưng đứng cạnh cầu thang, có chỗ tựa nạng, chỉ có thể dựa vào những bậc thang bên dưới, nghĩ thế lập tức hạ thấp người sang bên phải.

      Tối qua, đến cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ mua rất nhiều bia, lặng lẽ ngồi trước cổng nhà Dương Chiêu, nốc từng lon từng lon cạn sạch.

      ra tửu lượng rất cao, vốn thể say. Nhưng lòng hoảng hốt, vả lại còn ngày đêm nghỉ, vừa uống vài ngụm bia, đầu hơi choáng váng.

      Sáng nay, theo sau ông cụ ra ngoài tập thể dục vào trong lầu.

      Khi thấy Tiết Miểu bước ra khỏi nhà Dương Chiêu, kiềm chế được.

      Nhưng trạng thái cơ thể giờ của thể đánh trận ra trò.

      Hơn nữa, Tiết Miểu phải kẻ vô dụng, thậm chí có thể thân thủ ta tệ. Lúc ở Mỹ ta từng tập quyền , chỉ cần rảnh rỗi ta đến phòng tập thể thao, hơn nữa thân hình ta vốn cao lớn, cho nên nắm đấm rất mạnh.

      Đầu Trần Minh Sinh choáng váng, tránh kịp cú đấm, nạng chống của rơi xuống, người cũng ngã xuống cầu thang.

      Tiết Miểu phủi phủi áo, bước xuống lầu, đến bên cạnh Trần Minh Sinh.

      ta thấp giọng thầm bên tai Trần Minh Sinh: “Lúc ấy vẫn là học sinh tôi quen ấy. ấy chưa bao giờ có dáng vẻ đó và ấy tuyệt đối nên có dáng vẻ đó. Mặc kệ là , là tôi hay là bất kể kẻ nào khác cũng có tư cách này. Thưa …” Tiết Miểu đứng dậy, sau cùng : “Người nên tránh xa ấy chút, là đấy.”



      Hết chương 53
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 54:


      Edit: Như Bình



      Dương Chiêu nghe tiếng chuông cửa, giật mình tỉnh giấc.

      Đầu hơi nặng.

      Mở cửa ra, Tiết Miểu đứng bên ngoài. Dương Chiêu hơi kinh ngạc hỏi: “ ra ngoài lúc nào vậy?”

      Tiết Miểu cúi đầu, tay vịn cánh cửa, lâu sau ta mới ngẩng đầu lên.

      Dương Chiêu nhìn gương mặt ta, sắc mặt Tiết Miểu hiếm khi nghiêm túc như vậy.

      ta chăm chú nhìn Dương Chiêu, giống như có rất nhiều điều muốn với .

      Dương Chiêu đợi lát, ta vẫn chưa mở miệng.

      ra ngoài sớm làm gì vậy?” Dương Chiêu hỏi.

      Tiết Miểu im lặng nhìn , ta yên lặng quá lâu, Dương Chiêu thấy hơi kỳ lạ.

      “Sao vậy?”

      “Theo về .”

      “Hả?” Tiết Miểu vừa mở miệng, Dương Chiêu kịp phản ứng: “Về? Về đâu?”

      “Mỹ.” Giọng Tiết Miểu trầm thấp: “Về California, về phòng làm việc ban đầu của em.”

      Dương Chiêu: “Rốt cuộc bị sao vậy?”

      “Tiểu Chiêu.” Tiết Miểu chậm rãi : “Theo về .”

      Dương Chiêu cuối cùng hiểu, ta nghiêm túc.

      lắc đầu, chỉ đáp tiếng: “

      “Em ở đây vì cái gì?” Tiết Miểu lại : “Em trai của em? vì em trai em ?”

      Dương Chiêu: “Vì cái gì quan trọng, quan trọng là em về.”

      Tiết Miểu cắn chặt răng, tiếng nào.

      Dương Chiêu nhìn khuôn mặt Tiết Miểu: “Cằm của bị sao vậy?”

      Tiết Miểu: “ sao cả.”

      Dương Chiêu cúi đầu, nhích tới gần chút: “Hình như hơi xanh.” Dương Chiêu: “Bầm xanh , sao lại bầm vậy?”

      Tiết Miểu đáp với vẻ hề gì: “Tối qua ngủ, rớt xuống giường.”

      Dương Chiêu: “…” muốn truy cứu rốt cuộc có phải Tiết Miểu ngã xuống giường hay , xoay người, Dương Chiêu vào phòng khách.

      tự gọi thức ăn .” Dương Chiêu : “Em phải ra ngoài.”

      Tiết Miểu đứng sau lưng Dương Chiêu nhíu mày hỏi: “Em đâu?”

      Dương Chiêu đáp: “Cửa hàng.”

      Tiết Miểu: “Để làm gì?”

      Dương Chiêu: “Mua di động.”

      Đoạn đối thoại đơn giản ràng, vắn tắt, nội dung sâu sắc.

      Tiết Miểu: “Em đợi lát nữa hãy .”

      ta thầm nghĩ, cuối cùng, rốt cuộc cũng có lần, ta phải dùng loại thủ đoạn đê tiện này.

      Khi trước, Tiết Miểu cực kỳ thuận lợi tình trường. Cho nên ta rất tự tin, lúc đối mặt với bất kỳ đối thủ nào, ý chí ta ngập tràn. Với phụ nữ, tình , ta luôn lạc quan nắm chắc, ta vẫn nghĩ đó là chuyện tự do nhất thế gian này. Và ta cũng có nguyên tắc riêng của mình.

      Nhưng hôm nay, ta phá vỡ nguyên tắc đó, ta dối Dương Chiêu.

      vừa xuống dưới, họ sửa cổng, bây giờ cho xe chạy ra, phải tới giữa trưa mới được.”

      Dương Chiêu cũng nghi ngờ ta: “Vậy được rồi.” vào toilet rửa mặt chải đầu, sau đó gọi điện thoại đặt điểm tâm: “ muốn ăn ?” hỏi Tiết Miểu.

      Tiết Miểu vào nhà đóng cửa lại, đáp: “Muốn.”

      Dương Chiêu gọi phần mì sợi, Tiết Miểu phần canh hầm.

      “Canh hầm rất lâu.” Dương Chiêu : “Hơn nữa khi đưa tới nguội, hương vị cũng thay đổi, ngon như khi mới nấu xong.”

      Tiết Miểu cười cười với : “Đừng lo.”

      Nửa tiếng sau, thức ăn được giao tới, Dương Chiêu lấy canh ra hỏi Tiết Miểu: “Hay là em hâm nóng lại cho ?”

      Tiết Miểu gật đầu.

      Hâm nóng canh xong, Tiết Miểu chỉ húp được mấy ngụm.

      Dương Chiêu nhìn ta, với hành vi tự làm tự chịu này mặc kệ.

      Lúc Dương Chiêu ăn mì, Tiết Miểu đứng dậy đến bên cửa sổ.

      Khung cửa sổ to sát đất, phản chiếu toàn bộ khung cảnh bên ngoài. Tiết Miểu đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ nhìn xuống dưới lầu

      Dưới lầu có người.

      Tiết Miểu quan sát chung quanh, đình nghỉ, bãi cỏ, công viên đều có bóng dáng của Trần Minh Sinh.

      Mặc dù lúc nãy, ta biết Trần Minh Sinh bỏ , nhưng lúc này khi thấy con đường vắng vẻ bên dưới, cảm giác trong lòng ta vẫn vi diệu.

      Đây phải là thắng lợi.

      Tiết Miểu nâng bàn tay lên, cởi cúc áo ở cổ ra.

      Cho dù thắng nhưng vinh quang gì.

      Giữa trưa, Dương Chiêu rời nhà đến cửa hàng gần nhất mua chiếc di động mới.

      lắp sim vào di động, sau đó bỏ di động vào trong ba lô của mình.

      Tiết Miểu ngồi xe Dương Chiêu hỏi : “Hiếm khi được nghỉ, có phải muốn làm việc nữa ?”

      Dương Chiêu ngẫm nghĩ: “Hôm qua, tiểu Thiên gọi cho em báo hôm nay về nhà. Em phải tới đón nó ăn.”

      Tiết Miểu bắt được đề tài này, lập tức hào hứng: “Ăn cơm? Có thể thêm được ?”

      Dương Chiêu liếc ta đáp: “Được rồi.”

      Tiết Miểu cười : “Được được, làm chủ, tối nay mời hai người ăn cơm.”

      Dương Chiêu: “Sao lại làm chủ?”

      Tiết Miểu: “Vì sợ em lại chạy tới quán vỉa hè.”

      Dương Chiêu sửng sốt, cả hai đều im lặng. Hai người bất giác hồi tưởng lại lần ăn đó. Dương Chiêu giật mình, cảm thấy bây giờ nhớ lại ngày hôm đó, áp lực vô hình đè nén cõi lòng.

      từ chối, gật đầu đáp: “Được.”

      Buổi tối tan học, xe Dương Chiêu đậu ngoài cửa trường trung học thực nghiệm.

      Ngoài cổng rất đông học sinh, lần đầu tiên Tiết Miểu tới đây, ta hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đợi lúc, có lẽ thấy trong xe buồn chán, Tiết Miểu mở cửa đứng chờ ở ngoài xe.

      Lúc Dương Cẩm Thiên ra tới cổng trường, từ xa trông thấy Tiết Miểu.

      Tiết Miểu cao gần mét chín, hơn nữa do thường xuyên luyện tập, dáng người ta gần như hoàn hảo. ta mặc vest hàng hiệu đúng chuẩn, nét mặt ung dung và thận trọng, đứng bên cạnh lấn át hết cuốn hút của chiếc xe sang, khí chất tỏa ra khắp chốn. Nhìn từ xa, trông giống hệt nam người mẫu trang bìa tạp chí.

      Học sinh trong trường chưa bao giờ thấy tình cảnh này, khi vừa qua đều nhìn chằm chằm Tiết Miểu.

      Tiết Miểu trông thấy Dương Cẩm Thiên trong đám đông, ta giơ tay vẫy cậu.

      Bạn học cạnh Dương Cẩm Thiên kinh ngạc, nhìn Dương Cẩm Thiên hỏi: “Có phải người đó vẫy cậu ? Cậu quen ta à?”

      Dương Cẩm Thiên lơ đãng nhún vai: “Mình quen.”

      Dứt lời, cậu bỗng nhớ ra cậu bạn bên cạnh chính là người lần trước Trần Minh Sinh đến trường hỏi chị của cậu có phải cũng là người khuyết tật .

      Dương Cẩm Thiên nhớ chuyện cũ bèn xoay người với bạn học bên cạnh: “ ấy là bạn trai của chị mình.”

      “Woa…” Cậu bạn học quên mất chuyện lúc trước, Dương Cẩm Thiên giới thiệu như vậy, cậu ta ngạc nhiên há hốc miệng.

      “Chị của cậu lợi hại quá, quả là chàng siêu cấp mà!”

      “Mình thấy rất đẹp trai…”

      “Dáng người này…”

      Dương Cẩm Thiên quan sát nét mặt của đám bạn học nhìn Tiết Miểu, lòng có chút đắc ý nho .

      ra, Dương Cẩm Thiên cũng phải là đứa trẻ chuộng hư vinh. Bởi vì giáo dục của nhà họ Dương tệ, dù là học thức, tu dưỡng hay là tiền tài đều vượt xa mức bình quân của xã hội. Hơn nữa, Dương Chiêu cũng hạn chế cuộc sống của Dương Cẩm Thiên, có thể Dương Cẩm Thiên phải lo cơm áo.

      Nhưng rốt cuộc cậu chỉ là đứa bé, được người khác hâm mộ, sùng bái vẫn làm tâm tình cậu vui vẻ hơn.

      Dương Cẩm Thiên bước đến bên xe, Tiết Miểu cười chào cậu.

      “Xin chào, cậu bé.”

      Dương Cẩm Thiên chu mỏ: “Gọi tôi là Dương Cẩm Thiên…”

      “Ha ha…” Tiết Miểu mở cửa xe: “Lên xe .”

      Dương Cẩm Thiên lên xe, thấy Dương Chiêu ngồi ở ghế lái, cậu chào: “Chị.”

      Dương Chiêu gật đầu với cậu, hỏi: “Em mệt ?”

      Dương Cẩm Thiên lắc đầu: “Em mệt.”

      Tiết Miểu cũng lên xe, nghiêng đầu hỏi Dương Cẩm Thiên: “Em trai, em muốn ăn gì nào, hôm nay mời.”

      Dương Cẩm Thiên vặc lại: “Tôi phải em trai của …”

      Tiết Miểu: “Sau này chưa biết chừng đâu.”

      xe ai ngốc nên hiểu ra ý trong lời Tiết Miểu. Dương Cẩm Thiên len lén nhìn Dương Chiêu, sắc mặt Dương Chiêu thay đổi, cậu lại liếc nhìn qua Tiết Miểu, Tiết Miểu chớp chớp mắt nhìn cậu.

      Cuối cùng, bọn họ chọn nhà hàng Nhật.

      Nhà hàng này cực kỳ xa hoa, trang hoàng tinh tế, cầu xen lẫn rừng trúc càng tôn nhau hơn. Mặt tiền nhà hàng , nhưng chỗ ngồi nhiều. Từng khu vực đều được cảnh vật ngăn cách rất khéo léo, vừa yên tĩnh vừa trang nhã.

      Ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đứng chờ gọi món. Tiết Miểu đặt thực đơn xuống trước mặt Dương Chiêu, Dương Chiêu khách sáo nhiều, mở thực đơn gọi món.

      “Chương trình học của em thế nào rồi?” Gọi món xong, Dương Chiêu hỏi Dương Cẩm Thiên

      Dương Cẩm Thiên: “Vẫn tốt.”

      Dương Chiêu: “Có gì khó khăn ?”

      Dương Cẩm Thiên: “ có gì, chỉ cần xem sách nhiều là được. Đúng rồi …” Dương Cẩm Thiên chợt nhớ điều gì đó, xoay người lấy ra tờ giấy trong cặp, cậu muốn đưa Dương Chiêu nhưng hơi do dự. Dương Chiêu hỏi: “Cái gì đó?”

      “…” Dương Cẩm Thiên có hơi ngượng, nhưng cũng sốt ruột muốn thử: “Là… là phiếu điểm của em.”

      Dương Chiêu: “Đưa chị xem.”

      Lúc này Dương Cẩm Thiên mới đưa tờ giấy cho Dương Chiêu.

      Dương Chiêu mở tờ giấy ra, nhìn lướt qua, sau đó nhìn Dương Cẩm Thiên hơi bất ngờ.

      Dương Cẩm Thiên mấp máy môi: “Sao vậy chị?”

      Dương Chiêu lại xem phiếu điểm rồi : “Tiểu Thiên, thành tích của em tăng rất nhanh.”

      Dương Cẩm Thiên hơi lơ đãng nhìn cái bàn trước mặt, thuận miệng hỏi: “ ạ?”

      Dương Chiêu nở nụ cười, trả lời: “Ừ.” cầm phiếu điểm: “Chị thắc mắc sao tự nhiên em gọi báo về nhà, ra là thế.” Dương Chiêu huơ huơ tờ giấy, giọng: “Nhóc ngoan.”

      Dương Cẩm Thiên sửng sốt, sau đó mặt ửng đỏ.

      Mục đích cậu gọi điện báo tin muốn về nhà chuyến là vì chuyện này, hôm qua khi cậu nhận được phiếu điểm, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn đưa phiếu điểm cho Dương Chiêu xem.

      Thành tích của cậu tăng vùn vụt bảng xếp hạng thành tích, giáo Tôn hơi kinh ngạc. Có người lén cậu gian lận thi cử, nhưng Dương Cẩm Thiên chỉ nghe cho biết chứ để ý nhiều.

      Bây giờ thấy Dương Chiêu cười, Dương Cẩm Thiên cảm thấy, hơn tháng qua cậu ra sức đọc sách làm bài đến hai ba giờ sáng mỗi ngày rất đáng giá.

      ra Dương Chiêu chẳng qua chỉ khen câu nhưng Dương Cẩm Thiên rất vui vẻ, dường như khẩu vị cũng tốt hơn, cậu ăn liên tục ba phần bạch tuộc nướng.

      nên ăn món này nhiều.” Tiết Miểu nhắc nhở: “Cẩn thận rối loạn tiêu hóa.”

      Cách dùng cơm của Dương Chiêu và Tiết Miểu rất giống nhau.

      nhanh chậm, nóng vội.

      Dương Cẩm Thiên thích ngắm hai người như vậy.

      Nước hoa hai người dùng rất khác nhau, chỉ thoáng chút mát lạnh như dòng suối róc rách bên chân cầu, chúng hòa trộn, pha lẫn nhau, cuối cùng ngưng tụ lại thành mùi hương thiên nhiên lành lạnh.

      Dương Chiêu đứng dậy vào toilet.

      Dương Cẩm Thiên nhìn theo bóng hình dần khuất tầm mắt, cậu buông đũa mở miệng.

      “Vậy là…” Cậu quay đầu nhìn Tiết Miểu hỏi: “Bây giờ hai người thế nào?”

      Tiết Miểu: “Cậu muốn hỏi cách nhìn của hay của chị cậu.”

      Dương Cẩm Thiên nhíu mày: “Khác nhau ư?”

      Tiết Miểu quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc : “Khác nhau rất lớn.”

      Dương Cẩm Thiên tựa như hiểu ra, cậu quay đầu gắp miếng cá, đưa lên nhưng bỏ vào miệng. Đôi đũa của cậu cứ ngừng lại giữa trung, biết suy nghĩ gì.

      Tiết Miểu thoáng nhìn muốn hỏi, nhưng chờ tới lúc ta lên tiếng, Dương Cẩm Thiên bỗng quay đầu, nhìn thẳng vào Tiết Miểu: “ lòng chứ?”

      Tiết Miểu: “Hả?”

      Dương Cẩm Thiên : “ lòng với chị em chứ?”

      Tiết Miểu buông đũa xuống, trầm ngâm nhìn Dương Cẩm Thiên. Ánh mắt ta lúc này, cũng là lần đầu tiên ta xem Dương Cẩm Thiên như đứa trẻ mà là người đàn ông , lời cậu hỏi ta như kiểu chấp thuận và càng giống cần lời hứa hẹn.

      “Đúng vậy.” Tiết Miểu: “ lòng.”

      Dương Cẩm Thiên cũng xúc động, cậu quay đầu thấp giọng: “ lòng là được rồi. Nếu dám tổn thương chị em, em để yên đâu.”

      Dương Cẩm Thiên và Tiết Miểu, chênh lệch giữa hai người đàn ông này có thể trời vực. Nhưng Dương Cẩm Thiên vẫn những lời đó với Tiết Miểu, cậu dùng ngữ điệu như chuyện đó rất nghiêm túc và trịnh trọng.

      Tiết Miểu cầm chai rượu trắng bàn, rót vào ly Dương Cẩm Thiên.

      Dương Cẩm Thiên hỏi: “ làm gì đó?”

      Tiết Miểu đáp, rồi ta tự rót cho mình ly. ta cầm ly với Dương Cẩm Thiên: “Chị cậu rất đúng, cậu là cậu bé ngoan.”

      Dương Cẩm Thiên im lặng, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của ta, cậu cầm ly rượu, cụng ly với ta, rồi hơi cạn sạch ly rượu.



      Hết chương 54

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :