1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hẹn ước - Twentine (70c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 45:


      Edit: Rabbitlyn

      Beta: Vô Phương



      Trần Minh Sinh vội vàng về nhà. chỉ lấy vài bộ quần áo, lại lôi cái túi du lịch màu đen ra, phát bên trong vẫn còn cuống vé lần trước du lịch chưa kịp thu dọn.

      Trần Minh Sinh ngồi giường, lấy cuống vé ra nhìn lúc, sau đó gấp lại, thả vào túi du lịch.

      Nếu như là lúc trước, có thể trực tiếp ném nó , nhưng tại còn giống như trước nữa. Nhiều thứ có vẻ như chẳng quan trọng gì, có lúc bất chợt lại mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

      Năm rưỡi chiều, điện thoại của Trần Minh Sinh vang lên lần nữa. Trần Minh Sinh bắt máy, là Văn Lỗi.

      “Cậu tới rồi à?”

      “Vâng.” Văn Lỗi , “ Sinh, em ở bên dưới nhà .”

      “Ok.”

      Trần Minh Sinh kéo khóa lại, chống nạng ra cửa, cuối cùng tắt cầu dao tổng của nguồn điện, sau đó nhìn thoáng qua căn phòng nho , nhàng đóng cửa phòng.

      Xe của Văn Lỗi dừng ở cửa hành lang, Trần Minh Sinh mở cửa ngồi phía trước, nhưng để túi ở phía sau.

      Văn Lỗi nhanh chóng khởi động ô tô, vừa lái ra phía ngoài sân vừa : “Chú Từ ở sân bay rồi.”

      Trần Minh Sinh châm điếu thuốc: “Chú ấy lên máy bay rồi à?”

      “Lên rồi.” Văn Lỗi , “Chú ấy chuẩn bị chút đồ đạc cho , lần này chú ấy xuống ở Trùng Khánh. Sinh, khoảng mười rưỡi đến Côn Minh.”

      “Ừ.”

      Lúc này đúng vào giờ tan tầm, đường xe cộ qua lại như mắc cửi. Trần Minh Sinh chỉ đường cho Văn Lỗi, bảo cậu ta qua con đường .

      Sinh, cũng mới tới đây chưa được bao lâu, sao lại thông thuộc đường xá thế.”

      Trần Minh Sinh thản nhiên: “Tôi lái taxi, thông thuộc đường làm sao có thể chở khách được chứ.”

      “Ha ha.” Văn Lỗi cười, liếc nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh mở cửa ra xe, chống tay lên thành cửa nhìn ra bên ngoài.

      Văn Lỗi ngập ngừng: “ Sinh, …”

      Trần Minh Sinh: “ gì?”

      Văn Lỗi do dự chút, “ tạm biệt chị dâu chưa?”

      Trần Minh Sinh im lặng lúc, Văn Lỗi cho rằng mình hỏi điều nên hỏi, vội vã ngắt lời: “A đúng rồi, ăn cơm chưa, chú Từ …”

      “Tạm biệt rồi.” Trần Minh Sinh nhìn con đường ngoài cửa sổ chợt lóe rồi biến mất, thản nhiên .

      Văn Lỗi nắm tay lái, : “ tất cả cho chị ấy biết sao?”

      Trần Minh Sinh: “ chỉ phải , còn những chuyện khác ấy đều đoán được.”

      “Vậy chị dâu, chị ấy có .”

      Trần Minh Sinh lặng lẽ nhìn bên ngoài, lát sau mới lắc đầu: “ gì cả.”

      gì sao…” Văn Lỗi bĩu môi, quay đầu liếc nhìn Trần Minh Sinh: “ Sinh, gì là tốt rồi.”

      Trần Minh Sinh đảo mắt nhìn cậu ta, Văn Lỗi tiếp tục : “ đấy, nếu tức giận chưa chừng những lời độc ác, gì còn có thể chứng minh chị ấy còn vui.”

      Trần Minh Sinh cười, nhìn Văn Lỗi, “Cậu mà cũng biết sao?”

      Văn Lỗi : “ đừng khinh thường em chưa từng đương, nhưng em cũng từng xem ít phim truyền hình đó. Tình hình này phải là như thế. Đúng rồi, ra ngoài chơi với chị dâu chuyến, có tiến triển gì ?”

      Trần Minh Sinh cười: “Sao cảm thấy cậu còn quan tâm điều này hơn cả vậy?”

      Văn Lỗi bướng bỉnh: “ phải là em chưa từng đương sao. Học tập, học tập.”

      Trần Minh Sinh giơ tay ấn vào đầu Văn Lỗi cái, Văn Lỗi ai da tiếng: “ hỏi hỏi nữa, em hỏi nữa là được chứ gì.”

      Từ trong thành phố ra, sau khi đến đường cao tốc tốc độ xe nhanh lên nhiều. Văn Lỗi lái xe chỉ mất bốn mươi phút tới sân bay.

      Sinh, em đưa lên thẳng tầng hai, thẳng từ tầng hai vào, em đỗ xe.” Văn Lỗi .

      “Ok.” Trần Minh Sinh hỏi: “Chừng nào cậu về?”

      Văn Lỗi : “Ngày kia, em mua vé tàu hỏa.”

      Đưa Trần Minh Sinh đến tầng hai, Văn Lỗi lái xe rời . Trần Minh Sinh mang túi, chống nạng vào sân bay. lấy điện thoại ra gọi cho chú Từ.

      “A lô, cháu đến sân bay rồi, chú ở đâu vậy?”

      Chú Từ ở đầu dây bên kia : “Chú ở sân bay rồi, đến khu F , chú xếp hàng đổi vé lên máy bay.”

      “Được.”

      Trần Minh Sinh thang máy đến khu F, từ xa thấy chú Từ. chống nạng qua, chú Từ ở giữa hàng.

      Chú Từ cũng nhìn thấy , vẫy tay chào hỏi , “Lại đây, chú đặt riêng cho cháu rồi, cháu chỉ cần ở bên cạnh chờ là được.”

      Chú Từ cũng có hành lý gì, chỉ có cái túi đeo vai, hình như hôm nay chú tắm, trông rất lôi thôi, lưng đeo cái túi màu nâu, nhìn tựa như nông dân vào thành phố.

      Trần Minh Sinh cười tiếng, nhận túi đeo vai của chú Từ, đứng ở bên cạnh chờ.

      Chú Từ làm xong thủ tục check in cho Trần Minh Sinh, tới trước mặt . Mắt chú hơi mờ, híp mắt nhìn thông tin vé máy bay, rồi tiện tay đưa cho Trầ Minh Sinh kèm theo tấm thẻ.

      Trần Minh Sinh cầm lấy, nhận thấy đó là chứng minh nhân dân. Nhìn ảnh chụp phía , đó là hình dáng lúc hai mươi mấy tuổi, tóc dài hơn so với tại, cơ xương cũng có chút non nớt. Bên cạnh ảnh chụp, viết tên công dân —— Giang Danh.

      “Nhìn cái gì vậy?” Chú Từ quay đầu với Trần Minh Sinh, “Có gì mà lại nhìn như thế.”

      “Có chứ.” Trần Minh Sinh dùng hai ngón tay xoay xoay chứng minh nhân dân hai vòng, khẽ khom người xòe chứng minh nhân dân ra sát mặt chú Từ, thấp giọng khẽ : “Chú từng thấy cảnh sát đẹp trai như thế này sao?”

      Chú Từ: “Chú cậu từng thấy cảnh sát biết xấu hổ như vậy rồi.”

      Qua cửa kiểm soát an ninh, Trần Minh Sinh và chú Từ về phía cửa đăng ký.

      Chú Từ vừa vừa : “Lúc chú gọi điện thoại cho cậu, cậu ở đâu vậy?”

      Trần Minh Sinh : “Có chuyện gì sao ạ?”

      Chứ Từ : “Có phải chạy tìm bạn ?”

      Trần Minh Sinh im lặng.

      Chú Từ: “Vì vậy mới mấy người trẻ tuổi các cậu còn quá non nớt.” Chú rẽ vào siêu thị mua chai nước khoáng, Trần Minh Sinh đứng ở bên cạnh chờ.

      Chú Từ tính tiền rồi lại cùng Trần Minh Sinh tới cửa đăng ký, chỗ ngồi còn ít chỗ trống, bọn họ chọn vị trí bên cạnh ngồi xuống.

      “Tuy nhiên cũng có thể hiểu được.” Chú Từ vặn nắp chai nước khoáng, “Lúc chú cậu còn trẻ cũng như vậy, trong đầu đều tràn ngập hình bóng của người .”

      Trần Minh Sinh nở nụ cười, “Ai thèm giống chú chứ.”

      Chú Từ nuốt nước bọt, : “Cậu điều chỉnh trạng thái trở lại cho tôi, quên những thứ ở phía sau .”

      Trần Minh Sinh tựa lưng vào ghế, hai tay ôm trước ngực, thể : “Có gì cần điều chỉnh nhỉ?”

      Chú Từ: “Tập trung tinh lực chút được chưa?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên: “Cháu tập trung rồi mà.”

      Ánh mắt chú Từ hơi ảm đạm nhìn chằm chằm Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh nhìn lại chú.

      Chú Từ nhìn lúc, bỗng nhiên : “Siêu thị tôi vừa mua nước tên là gì?”

      Trần Minh Sinh: “Hòa Doanh.”

      Chú Từ: “Có mấy người ở quầy thu ngân?”

      Trần Minh Sinh: “Hai người.”

      Chú Từ: “Người tính tiền cho tôi đội mũ màu gì?”

      Trần Minh Sinh cười nhạo tiếng, : “ đội mũ.”

      “Fuck.” Chú Từ lườm cái, dựa vào ghế, có chút cảm khái : “Tuổi trẻ tốt.”

      Trần Minh Sinh để ý đến chú, lấy điện thoại ra nhìn.

      Chú Từ nheo mắt, “Nhìn cái gì vậy?”

      Trần Minh Sinh: “ có gì.”

      Chú Từ tiến lại gần, Trần Minh Sinh vẫn còn mở điện thoại, cau mày : “Cũng mới chỉ hơn nửa năm gặp mặt, giờ chú rảnh rỗi đến vậy à?”

      Mắt chú Từ liền trợn trừng, “Tôi rảnh? Mẹ nó tôi hai ngày hai đêm ngủ là vì ai? Trần Minh Sinh cậu còn có lương tâm hay , tôi liều mạng bận rộn vì cậu, còn cậu ngay cả chiếc điện thoại cũng muốn cho tôi xem?”

      “Được rồi, chú xem , cho chú xem đấy.” Trần Minh Sinh muốn trêu chọc chú nữa, đưa điện thoại qua.

      màn hình điện thoại là hình ảnh bảo vệ thông thường, chú Từ cầm điện thoại trong tay, mân mê nghịch.

      “Ai da, điện thoại di động bây giờ càng ngày càng tiên tiến, tôi theo kịp trào lưu nữa rồi.”

      Trần Minh Sinh cười, “Cháu cũng theo kịp, chiếc điện thoại di động này là kiểu cũ, cháu cũng đâu dùng kiểu mới.”

      Chú Từ liếc nhìn , “Cậu còn trẻ, giống như tôi, phải thử nghiệm những thứ mới mẻ.”

      Trần Minh Sinh lười biếng ừ tiếng, im lặng.

      Ngón tay Chú Từ ấn tới ấn lui điện thoại, cuối cùng biết lục ra được cái gì, vẻ mặt thoáng chốc trở nên rất nghiền ngẫm.

      Trần Minh Sinh nheo mắt, “Nhìn cái gì vậy?”

      Chú Từ bĩu môi, liếc , “Cậu được đấy tiểu tử.”

      Trần Minh Sinh thò người qua, thấy màn hình điện thoại là tấm hình chụp. hiếm khi đỏ mặt, cướp điện thoại về.

      Vẻ mặt chú Từ tràn đầy ý cười, “Bạn xinh .”

      Trần Minh Sinh nhìn hình chút, nếu chú Từ lục ra, cũng quên mất. Ngày cuối cùng ở Ngũ Đài Sơn, Trần Minh Sinh ôm Dương Chiêu ngủ, lúc rạng sáng tỉnh dậy lần, cũng ngủ được nữa.

      nhìn núi rừng đen kịt ngoài cửa sổ, nhớ tới bức ảnh Dương Chiêu từng chụp, bỗng nhiên rất muốn nhìn.

      Lúc ngủ điện thoại của Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đều đặt ở bên cạnh giường. Trần Minh Sinh với tay qua cầm lấy, tìm được ảnh chụp trong điện thoại của Dương Chiêu, chuyển bức ảnh sang điện thoại của mình.

      Lúc này lại nhìn bức ảnh lần nữa, trong lòng Trần Minh Sinh có cảm giác nên lời.

      Chú Từ : “Nghe Tiểu Lỗi nhà bạn cháu cũng khá giả.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười tiếng, “Có lẽ vậy.”

      Chú Từ suy nghĩ chút, : “Cháu có với con bé mình làm gì ?”

      Trần Minh Sinh: “ .”

      Chú Từ bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Cháu phải cho con bé chứ.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “ cho ấy để làm gì?”

      Chú Từ : “Cái khác đến, tối thiểu cháu cũng phải với con bé trước đây cháu là cảnh sát chứ.”

      Trần Minh Sinh: “Cảnh sát làm sao?”

      “Hừ.” Chú Từ cau mày, : “Cháu thể để cho con bé nghĩ mình là lái xe taxi chứ.”

      Trần Minh Sinh quả thực biết nên có cảm tưởng gì.

      “Cảnh sát có thể mạnh hơn so với lái xe taxi sao?”

      Chú Từ: “…” Chú vỗ vỗ chân, : “Dù sao cũng mạnh hơn, tối thiểu ra cũng thuận tai hơn.”

      Trần Minh Sinh cười, im lặng.

      Chú Từ còn : “Chờ làm xong chuyện này, trở lại dỗ dành cho tốt. Bình thường ngọt chút, cậu nhàm chán muốn chết.”

      Trần Minh Sinh dùng ngón cái nhàng lau qua ảnh chụp màn hình, lát sau cúi đầu dạ tiếng.

      Đúng giờ máy bay xuất phát, chỗ ngồi của Trần Minh Sinh và Chú Từ ngay cạnh nhau.

      Trần Minh Sinh : “Lần này đãi ngộ tồi.”

      Chú Từ nheo mắt nhìn .

      “Ngày trước đều là tàu hỏa, lần này mua cho hẳn vé máy bay.”

      Chú Từ hừ lạnh tiếng, : “Thời gian gấp gáp, nếu chỉ có nước ngồi ghế cứng.”

      Trần Minh Sinh cười khì tiếng, chú Từ quay sang nhìn , Trần Minh Sinh cùng nhìn lại chú, cảm thấy trong ánh mắt chú có nét tìm tòi nghiên cứu.

      “Sao vậy?”

      Chú Từ lắc đầu, : “Tốt hơn so với chú nghĩ.”

      “Cháu?”

      “Ừ.”

      Trần Minh Sinh : “Tốt chỗ nào chứ?”

      diễn tả được.”

      Trần Minh Sinh nhún vai, im lặng.

      Chú Từ cảm thán tiếng: “Có phụ nữ vào nên còn giống như trước.”

      Trần Minh Sinh dừng lại, thấp giọng : “Vậy liên hệ với ai?”

      Chú Từ hít hơi: “Sau khi xuống máy bay, cháu liên hệ với Ngô Kiến Sơn.”

      Trần Minh Sinh: “Vâng.”

      Chú Từ tiếp: “Cũng cần phải dặn do gì, như thế nào cháu đều biết rồi chứ.”

      Trần Minh Sinh: “Dạ biết.”

      Chú Từ dặn dò tiếp: “Vẫn là luật cũ, đừng cắt đứt liên hệ.”

      Trần Minh Sinh hỏi: “Nghiêm đội trưởng rồi, ai làm thay vị trí của ấy?”

      Chú Từ thản nhiên: “Lưu Lợi Vĩ.”

      Trần Minh Sinh gật đầu.

      Chú Từ hơi nghiêng đầu, vỗ ngực quay sang nhìn Trần Minh Sinh: “Sau này tôi là cấp của cậu, người liên hệ trực tiếp của cậu, có vấn đề và cầu gì đều có thể đề cập với tôi.”

      Trần Minh Sinh gặng lại: “Tất cả?”

      Chú Từ trịnh trọng gật đầu.

      Trần Minh Sinh phủi quần áo của mình, sau đó quay đầu, : “Vậy lần sau gặp mặt chú có thể tắm rửa trước được ?”

      Chú Từ đánh qua cái, gần như gầm lên: “Mẹ nó, trước đây thấy tiểu tử cậu nhiều chuyện như thế.”

      Trần Minh Sinh cười, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      “Lần này tôi viết báo cáo, giúp cậu có nhiều tiền lương hơn.” Chú Từ .

      Trần Minh Sinh: “Vâng.”

      Mặt trời xuống núi, ngoài cửa sổ là màu tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đèn chỉ thị ở cánh máy bay, chợt lóe chợt tắt.

      Lúc máy bay dừng ở Trùng Khánh, chú Từ xuống máy bay.

      “Chú đợi tàu hỏa, ngày mai đến Côn Minh.”

      Trần Minh Sinh : “Vậy gặp lại chú sau.”

      Chú Từ dùng sức ấn vai Trần Minh Sinh, “Gặp lại cháu sau.”

      Mười giờ bốn mươi, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Trường Thủy Côn Minh.

      Lúc Trần Minh Sinh xuống máy bay, ngửi thấy loại mùi vị quen thuộc, đó là mùi vị ấm áp ẩm ướt, khác hẳn lạnh giá thấu xương của thành thị phương Bắc.

      Trần Minh Sinh mang theo túi du lịch, từ trong sân bay ra. là chuyến bay cuối cùng, người trong sân bay cũng nhiều, mọi người đều vội vàng tìm xe. Trần Minh Sinh chống nạng, đứng ở ven đường rút điếu thuốc.

      Lúc hút được hơn nửa điếu, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra. mở điện thoại, suy nghĩ lúc, cuối cùng buông xuống.

      lại đưa điện thoại lên, mở nắp, rút thẻ sim ra.

      Sim điện thoại mỏng manh trong tay , dường như hai ngón tay chỉ cần tùy tiện dùng chút lực là có thể khiến nó nát bấy. Trần Minh Sinh kẹp chặt thuốc, nhìn chiếc sim hơi mòn.

      Điếu thuốc hết, cuối cùng phả ngụm khói, nhìn khói thuốc tiêu tan giữa trung, trong tay tạch tiếng, bẻ gãy sim, ném vào thùng rác.

      Mặt khác bỏ chiếc sim khác vào điện thoại, khởi động lại máy.

      Vừa mở, điện thoại rung mấy lần, Trần Minh Sinh nhìn thoáng qua, những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc, dồn thành đống.

      Trần Minh Sinh đọc tin nhắn, chỉ nhìn lướt qua. có gì lạ, đều là dãy số của người. gọi cho dãy số đó.

      Chỉ hai tiếng reo kết nối được.

      “A lô, ai vậy?” Bên kia điện thoại là giọng nam, giọng mang theo chút nghi hoặc, “Là cậu ư?”

      Trần Minh Sinh thở sâu, chậm rãi : “Kiến Sơn, tôi là Giang Danh.”

      Tôi là Giang Danh.

      Giang trong Trường Giang, Danh trong danh tính.

      xong, vừa lúc đó có chiếc taxi đến cửa sân bay, Trần Minh Sinh bắt xe, mở cửa xe ngồi vào.

      đóng cửa, tiếp tục : “Tôi trở về, mọi người ở đâu?”



      Hết chương 45
      hoài thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 46:


      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương

      Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới phun ra câu: “Fuck!”

      Bên kia vọng tới tiếng lạch cạch của quân mạt chược, Trần Minh Sinh hỏi: “Cậu ở sòng bài của Lưu Vĩ?”

      phải, cậu…” Ngô Kiến Sơn dường như kịp phản ứng, ta kéo ghế bước ra, hỏi: “Giang Danh, là cậu sao?”

      Giọng Trần Minh Sinh trầm xuống: “Tôi gì cậu nghe hiểu à?”

      “Cậu… Fuck!” Ngô Kiến Sơn mắng tiếng: “Mẹ nó, cậu chết à, tôi cứ tưởng tụi tôi nhìn nhầm.

      Trần Minh Sinh trả lời: “Tôi chết hình như cậu vui nhỉ?”

      “Biến!” Ngô Kiến Sơn tiếp: “Cậu chết sao lại trốn thế? Cậu chờ lát, để tôi gọi cho Bạch.”

      “Chờ chút.” Trần Minh Sinh gọi ta lại: “Bây giờ mấy người ở đâu?”

      Ngô Kiến Sơn đáp: “Chỗ của Lưu Vĩ.”

      Trần Minh Sinh: “Giờ tôi qua đó.”

      “Cậu đừng qua!” Ngô Kiến Sơn vội ngăn: “Cậu tới làm gì, định chơi mạt chược hả, chờ ở đó, lát nữa tôi gọi cho cậu.”

      Ngô Kiến Sơn dứt lời, chờ Trần Minh Sinh thêm, ta cúp điện thoại.

      Tài xế liếc nhìn Trần Minh Sinh qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cậu đâu?”

      Trần Minh Sinh đáp: “Trước tiên cứ tới trung tâm thành phố .”

      Tài xế ấn nút bắt đầu tính cước, quay đầu xe lại.

      hơn năm Trần Minh Sinh chưa quay lại nơi này, tuy vừa xuống máy bay nhưng lại hề có cảm giác xa lạ, giống như chỉ vừa ra ngoài dạo quanh mà thôi.

      Hàng cây trồng ven đường nay vẫn rậm rạp như trước, sức sống tràn trề, nơi này giống nơi đó – vào thời gian này còn thấy sắc xanh.

      Trần Minh Sinh nghĩ có lẽ thứ thay đổi duy nhất là so sánh. Bây giờ dù thấy hoặc nghĩ tới bất cứ thứ gì, cũng bất giác so sánh với nơi đó.

      Gác cánh tay lên khung cửa kính, thể khắc chế nỗi nhớ Dương Chiêu.

      làm gì, giờ là nửa đêm, ngủ chưa.

      có gọi cho , có lẽ gọi cho . Tuy bẻ gãy sim điện thoại cũ và cũng có cách nào xác nhận, nhưng biết Dương Chiêu gọi cho .

      Bởi vì dặn đừng liên lạc với , mà Dương Chiêu chắc chắn bao giờ thất hứa.

      Trần Minh Sinh nhớ cái ôm cuối cùng của Dương Chiêu, trái tim quặn thắt. lấy bao thuốc lá trong túi áo, rút điếu ra châm hút.

      tự nhủ, bây giờ phải lúc để nhớ nhung.

      Lúc ngang qua ngã tư, di động Trần Minh Sinh chợt reo vang. bắt máy, người gọi là Ngô Kiến Sơn.

      “A Danh, Bạch bảo tôi báo với cậu, tối nay cậu tới khách sạn Thúy Hồ trước, ngày mai Bạch ở Minh Đô tẩy trần cho cậu.”

      Trần Minh Sinh: “Bây giờ Bạch ở Côn Minh à?”

      “Ừ.”

      Trần Minh Sinh: “Được rồi!”

      “À đúng rồi.” Ngô Kiến Sơn lại : “ Bạch nhờ tôi hỏi cậu tài khoản ngân hàng trước kia còn dùng được ?”

      Trần Minh Sinh liếc nhìn túi du lịch của mình, trước khi chú Từ xuống máy bay có đưa cho vài thứ, trong túi có sim điện thoại lúc trước và sổ tiền gửi ngân hàng.

      Sổ tiết kiệm này là đội cảnh sát trù bị trước.

      Trần Minh Sinh thản nhiên đáp: “ cần đâu, để tôi cho cậu số tài khoản mới, cậu ghi lại .”

      “Được rồi, cậu đọc .”

      Trần Minh Sinh đọc chuỗi số tài khoản, Ngô Kiến Sơn ghi lại: “Tôi đưa số tài khoản cho Bạch.”

      Trần Minh Sinh: “Ừ.”

      Cúp máy, Trần Minh Sinh với tài xế taxi: “ tài xế, phiền chở tôi đến khách sạn Thúy Hồ.”

      Lúc đến khách sạn, trời nửa đêm về sáng.

      Trần Minh Sinh xách túi bước xuống xe, chống nạng vào khách sạn.

      Khách sạn Thúy Hồ cũng được xem là khách sạn tương đối tốt ở Côn Minh. Trần Minh Sinh vào đại sảnh, bước tới quầy tiếp tân.

      Đứng trực ban ở quầy tiếp tân là hai người đàn ông, sau khi nhìn thấy Trần Minh Sinh, nhân viên hỏi: “Chào , xin hỏi cần giúp gì ạ?”

      Trần Minh Sinh ngẩng đầu, nhìn qua tấm bảng treo tường sau lưng hai người, đó niêm yết giá phòng ban đêm. hỏi: “Còn phòng hạng nhất ?”

      “Thưa , còn ạ.” Nhân viên quầy tiếp tân tra dữ liệu máy tính lúc trả lời: “Còn ba phòng hạng nhất.”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Tôi đặt phòng.”

      “Vâng ạ, xin chờ lát.”

      Thái độ nhân viên tiếp tân cực kỳ chuyên nghiệp, nhanh chóng sắp xếp phòng cho .

      Trần Minh Sinh lấy thẻ ra, quẹt thẻ thanh toán. Lúc nhân viên tiếp tân bảo ký tên, thấy số tiền biên lai hơn năm ngàn, khó cảm tưởng trong lòng mình.

      Căn phòng rộng rãi, thoáng đãng và sạch , bàn còn đặt đĩa trái cây.

      Trần Minh Sinh ném túi xuống, ngã người xuống giường.

      Chạy đôn chạy đáo cả ngày, đầu hơi nhức.

      Trần Minh Sinh trở mình giường, lúc mơ mơ màng màng dường như nghe thấy giọng của Dương Chiêu, giọng điệu bình thản thầm bên tai : “Lần sau nhớ phải tắm đấy.”

      Trần Minh Sinh xoay người bật dậy.

      Căn phòng trống rỗng, bàn trà, ti vi, tủ đứng, còn có bình hoa thủy tinh bày bàn, chúng vẫn ngay ngắn tại vị trí cũ.

      Trần Minh Sinh xoa mặt, bước xuống giường.

      cũng lười dùng nạng, xỏ dép vào nhảy lò cò vào toilet.

      Chỉnh nhiệt độ vòi nước từ ấm sang lạnh ngắt, rửa mặt cho tỉnh táo.

      Trần Minh Sinh vịn bồn rửa tay, giương mắt nhìn tấm gương trước mặt.

      Người đàn ông trong giương trông có vẻ hơi thâm trầm.

      Chẳng trách Dương Chiêu từng bảo giống ông già.

      Trần Minh Sinh nhớ lúc trước ở nhà Dương Chiêu, từng cười trông rất đẹp. Trần Minh Sinh thử nở nụ cười với tấm gương, sau đó nhanh chóng dời mắt, làm mấy chuyện nhàm chán này nữa.

      quay vào phòng, xem lại những món đồ trong túi du lịch.

      Hai cái di động, bốn tấm thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm.

      Hai cái áo khoác, cái quần, cái áo thun ba lỗ, cái quần lót, còn vài thứ lặt vặt trong túi. Tay run run, lấy chúng ra đặt giường.

      Thứ đầu tiên lấy ra là thẻ ngân hàng màu bạc.

      Đây là thứ trước khi Dương Chiêu cho , tấm thẻ này trông rất mới, hình như trước giờ chưa ai dùng nó. lật thẻ lại, đằng sau thẻ dán mẫu băng dính nho , đó có sáu con số: 863942, hề có quy luật, Trần Minh Sinh cũng biết nó có ý nghĩa gì. Nhưng vẫn ghi nhớ chuỗi số đó, rồi xé mẫu băng dính ra, cất thẻ tận đáy túi du lịch.

      Sau đó lấy chiếc di động khác ra, gọi cuộc điện thoại.

      Khi chú Từ bắt máy giọng có hơi mơ màng, ràng bị gọi dậy trong lúc ngủ.

      Trần Minh Sinh: “Cháu đây.”

      Chú Từ: “… nhảm.”

      Trần Minh Sinh bật cười: “Chú ngủ à?”

      Chú Từ buồn ngủ lặp lại: “…Lảm nhảm gì đấy.”

      “Ngày mai Bạch Cát đến gặp cháu.”

      “Ừ… hử?” Giọng chú Từ thay đổi tức khắc, từ nhừa nhựa sang tỉnh táo: “Cháu liên lạc rồi?”

      liên lạc.”

      “Vậy bây giờ cháu ở đâu?”

      “Khách sạn Thúy Hồ.”

      “…”

      Trần Minh Sinh tựa người vào giường hỏi: “Sao vậy chú?”

      “Thằng nhóc thối tha …”

      Trần Minh Sinh cười cười: “Ghế cứng thoải mái ?”

      dường như nghe thấy tiếng càu nhàu của chú Từ ở đầu dây bên kia. Trần Minh Sinh thấy đủ bèn dừng lại: “Được rồi, với chú nữa, chú nghỉ ngơi , mai gặp Bạch Cát rồi cháu gọi cho chú.”

      “Minh Sinh.” Giọng chú Từ ở đầu dây bên kia nghiêm nghị dặn: “Nhớ kỹ, phải tập trung tinh thần.”

      Trần Minh Sinh đáp: “Chú yên tâm.”

      Lúc ngắt cuộc gọi, Trần Minh Sinh thoáng nhìn qua đồng hồ, bây giờ là hai giờ sáng, muốn quấy rầy giấc ngủ của .

      Cuối cùng, Trần Minh Sinh sắp xếp lại đồ đạc lát rồi ném túi vào trong góc tường, ngả lưng lên giường.

      Chưa tới sáu giờ sáng, Trần Minh Sinh rời khỏi giường.

      Khi ăn sáng trong khách sạn, điện thoại reo vang.

      Là Ngô Kiến Sơn gọi đến.

      “A lô, Giang Danh, cậu tỉnh chưa?”

      “Ừ.” Trần Minh Sinh cắn miếng bánh bao hỏi: “ Bạch đến chưa?”

      “Sắp đến rồi.” Ngô Kiến Sơn : “Cậu cứ đến thẳng đó .”

      “Được.”

      Quán bar Minh Đô là tài sản danh nghĩa của Hàn Quyên – vợ Bạch Cát, nó nằm ở phía đông khu dân cư Bàn Long. Quán bar trông rất tầm thường, thậm chí có gì đáng thu hút, nhưng bên trong lại có cơ mật.

      Đó là quán bar dưới lòng đất, Trần Minh Sinh đẩy cửa quán bar ra, nhìn con đường xuống dưới. Cầu thang hơi hẹp, xách nạng bằng tay, tay còn lại chống lên vách tường, bước từng bậc cầu thang .

      Tới bậc thang cuối cùng, Trần Minh Sinh thấy trong đại sảnh quán bar chỉ có hai ba nhân viên phục vụ dọn dẹp, thời gian mở cửa của quán bar là sáu giờ tối đến sáu giờ sáng, lúc này trong quán còn khách.

      Trần Minh Sinh chống nạng bước vào trong.

      Nhân viên quét dọn thấy , quan sát lượt mới : “Bây giờ quán mở cửa, tối nay hãy đến.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn đường, để ý tới ta.

      Nhân viên phục vụ nhíu mày, nhắc lại: “ nghe sao, tôi bây giờ…”

      Danh?” nhân viên pha chế rượu đứng trong quầy bar ngẩng đầu lên nhìn qua bên này: “ Danh?”

      Cậu ta nhận ra Trần Minh Sinh, vội đặt ly xuống bước tới.

      Danh, là ư?” Cậu ta giơ tay gõ đầu nhân viên quét dọn: “Mẹ nó, ai cậu cũng dám quát, dám mạo phạm bề .”

      Nhân viên phục vụ kia ngờ mình đuổi người què cũng xảy ra chuyện như vậy, ta vội cúi đầu: “Xin lỗi, thành xin lỗi.”

      Nhân viên pha chế rượu cười cười với Trần Minh Sinh giải thích: “Là nhân viên mới.”

      Quan hệ của Trần Minh Sinh với nhân viên pha chế này xem ra tệ, vỗ vỗ vai ta: “A Ngôn, lâu rồi gặp.”

      A Ngôn nghe gọi như vậy, hốc mắt đỏ ửng, cậu ta dùng tư thế chó dữ vồ mồi vồ lấy Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh suýt chút bị cậu ta quật ngã, giơ tay kéo cậu ta: “Cậu làm gì vậy?”

      Danh!” A Ngôn kêu lên: “Bọn họ đều bảo chết rồi, chỉ có em biết chắc sao cả!”

      Trần Minh Sinh cười cười: “Làm sao cậu biết chứ.”

      “Mạng lớn chứ sao.” A Ngôn dứt lời, cúi đầu nhìn chân Trần Minh Sinh ngập ngừng: “ Danh, có phải là lần đó…”

      Dù sao Bạch Cát chưa tới, Trần Minh Sinh vẫn còn rảnh rỗi, đặt nạng xuống rồi ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh. rút điếu thuốc, A Ngôn nhanh tay lấy bật lửa châm thuốc cho .

      Danh, năm nay ở đâu?”

      Trần Minh Sinh: “Cậu hỏi làm gì.” rít hơi thuốc: “Tôi năm, ở đây thế nào?”

      Danh.” A Ngôn kéo cái ghế qua, quay đầu lại mắng đám nhân viên phục vụ đứng hóng chuyện: “ làm việc .”

      Đám nhân viên phục vụ rụt cổ rời .

      A Ngôn quay đầu thầm với Trần Minh Sinh: “ Danh, năm, chỉ được lợi cho cái tên Lưu Vĩ chết tiệt kia.”

      Trần Minh Sinh: “ ?”

      “Đương nhiên là .” A Ngôn trả lời: “Bây giờ quay lại, ta chỉ còn nước thế này.” A Ngôn vừa vừa dốc ngược ngón cái xuống, vẻ mặt khinh thường.

      Trần Minh Sinh cười nhạt, phà hơi thuốc vào cậu ta.

      Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Trần Minh Sinh quay đầu lại nghe thấy tiếng mở cửa. Sau đó là tiếng bước chân nhanh chậm, từ thang lầu chậm rãi bước xuống.

      Lúc Trần Minh Sinh bắt gặp đôi giày thể thao trắng, cúi đầu dập tắt điếu thuốc.

      Đến lúc ngẩng đầu lên, Bạch Cát bước vào đại sảnh.

      Bạch Cát năm nay bốn mươi tám tuổi, dáng người trung bình, diện mạo của nhã nhặn, lịch . còn đeo cặp kính trắng. Nhìn bề ngoài, hoàn toàn giống phần tử phạm pháp, mà trông giống giảng viên đại học hơn. thích đồ vest thẳng thớm, mà hằng ngày đều mặc đồ thể thao. thích mặc đồ trắng, mang giày thể thao cũng màu trắng nốt.

      Có hai ba người theo sau Bạch Cát. Trần Minh Sinh nhận ra trong đó có Ngô Kiến Sơn, Lưu Vĩ, còn người nữa chưa từng nhìn thấy.

      Bạch Cát vừa đến trông thấy Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh đứng dậy: “ Bạch.”

      Ánh mắt Bạch Cát sau gọng kính màu bạc có chút nghiền ngẫm, quan sát Trần Minh Sinh lượt, sau đó với những người đứng sau: “Thấy chưa, tôi bảo mà.”

      Ngô Kiến Sinh cũng trông thấy Trần Minh, ánh mắt của ta dừng lại đùi Trần Minh Sinh.

      “Giang Danh, cậu…”

      Bạch Cát giơ tay lên, Ngô Kiến Sơn im lặng.

      “Vào thôi, nên đứng ngoài cửa, chúng ta vào trong .” Bạch Cát dẫn đầu bước vào phòng trong. Trần Minh Sinh chống nạng theo sau ta, đám người Ngô Kiến Sơn cũng theo vào. Trong lúc vô tình Trần Minh Sinh nhìn qua Lưu Vĩ, Lưu Vĩ nhìn lại .

      Người cuối cùng bước vào phòng trở tay đóng cửa lại.

      “Bật đèn, bật đèn lên.” Bạch Cát bảo.

      Trần Minh Sinh vào phòng, thuận tay bật đèn lên. Căn phòng rất rộng, mấy chiếc sô pha dài bày ở giữa phòng, chính giữa là cái bàn. Bạch Cát ngồi xuống sô pha, Lưu Vĩ bước tới hỏi: “ Bạch, muốn dùng gì?”

      Bạch Cát nghiêng vai : “Lẩu , mấy hôm nay khí hơi nặng, ăn lẩu bổ sung dương khí.”

      Lưu Vĩ cười: “Vâng.” Gã ra ngoài dặn nhân viên chuẩn bị thức ăn, lúc gã nghiêng người ngang qua Trần Minh Sinh, lặng lẽ lướt nhìn chân Trần Minh Sinh lượt.

      “Đến đây, A Danh.” Bạch Cát vỗ vỗ chỗ kế bên, Trần Minh Sinh bước qua ngồi. Ngô Kiến Sơn và người khác ngồi vào sô pha đối diện.

      Bạch Cát lấy hộp thuốc trong áo ra rút hai điếu, đưa điếu cho Trần Minh Sinh.

      “Cảm ơn Bạch.” Trần Minh Sinh nhận điếu thuốc, lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Bạch Cát trước.

      Bạch Cát rít hơi, thả người nằm sô pha, tầm mắt vừa vặn đối diện Ngô Kiến Sơn, ánh mắt sau gọng kính bạc chứa chút ý cười nhàn nhạt.

      “Tôi gì.” Bạch Cát búng tàn thuốc: “Tôi từng với các chú, chú ấy quay lại, chắc chắn xảy ra chuyện.” bất ngờ khi ‘chú ấy’ mà Bạch Cát nhắc đến chính là Trần Minh Sinh.

      Bạch Cát quay đầu, hơi gầy, nên khi hơi nghiêng đầu từng đường nét khuôn mặt càng ràng.

      “A Danh.” Bạch Cát thản nhiên hỏi: “Chú muốn quay về?”

      Trần Minh Sinh lắc đầu: “ phải.” nhìn tấm thảm đỏ sậm trải mặt đất trước mặt: “ Bạch, là em thấy… thấy hơi mệt rồi.”

      “Chậc.” Bạch Cát nhanh chóng quay đầu lại, phì cười: “Mệt? Chú chỉ bấy nhiêu mà thấy mệt.” dùng ngón tay chọc chọc Trần Minh Sinh, hơi vươn người tới: “Mới kiếm được vài đồng, chú thấy mệt rồi à.” dứt lời hai người đứng bên cạnh cười theo, Trần Minh Sinh cũng cúi đầu nở nụ cười.

      Bạch Cát nhích người ngồi lại chỗ cũ, : “A Danh, chỉ mất chân thôi mà, chú sợ gì chứ!” nhìn Trần Minh Sinh, chậm rãi buông lời: “Có phải tin ?”

      Ánh mắt Bạch Cát thoáng chút lạnh lùng, Trần Minh Sinh ngẩng đầu bắt gặp, cúi đầu trả lời: “ phải, Bạch, em tin .”

      Bạch Cát giơ tay, kéo góc áo Trần Minh Sinh nhìn nhìn, nhíu mày bảo: “Chú xem chú , biến mình thành cái gì rồi?”

      Trần Minh Sinh cúi đầu đáp.

      Ngô Kiến Sinh : “Giang Danh, việc này cậu có chỗ đúng. Dù thế nào cậu cũng phải báo với bọn tôi tiếng. câu cứ thế bỏ là sao chứ?”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Là tôi sai.”

      “A Danh.” Bạch Cát khẽ rít hơi thuốc bảo: “Chú theo bao lâu rồi?”

      Trần Minh Sinh bất giác nghiến răng đáp: “Tám năm.”

      Bạch Cát dường như cũng bị quãng thời gian ấy thu hút, nhìn từng vòng khói thuốc chậm rãi bay lên, tựa như đắm mình trong ký ức.

      lát sau, có tiếng gõ cửa, Ngô Kiến Sơn lên tiếng cho vào. Hai nhân viên phục vụ đẩy xe bước vào, xe đẩy bày nguyên liệu cho món lẩu.

      Bạch Cát hạ tay xuống, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn: “Đến đây nào, ăn cơm trước .”



      Hết chương 46
      hoài thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 47:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương



      Trần Minh Sinh theo Bạch Cát bước lại bàn. Phục vụ xếp bàn mười mấy dĩa, thịt, rau, hải sản, tất cả chuẩn bị xong.

      Lẩu được bưng lên cuối cùng, Bạch Cát lấy khăn ướt lau tay, với phục vụ: “Lấy hai bình rượu ngon.”

      “Dạ, chờ lát nha.”

      Phục vụ xuống lấy rượu, Bạch Cát vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh: “Ăn sáng chưa?”

      Trần Minh Sinh: “Mới ăn chút.”

      Bạch Cát: “Nào đến đây, vừa đúng lúc, vừa ăn vừa .”

      Lẩu là món Bạch Cát thích nhất, khẩu vị của rất nặng, hơn nữa lại rất thích ăn cay. khí bữa ăn rất nhàng, Ngô Kiến Sơn, Lưu Vĩ và người còn lại thay nhau kính rượu, Trần Minh Sinh đều tiếp hết.

      Bạch Cát thích tự động tay, vẫy vẫy tay cho phục vụ lui xuống hết, chờ lẩu sôi, gắp đũa thịt dê bỏ vào.

      “A Danh, thời gian qua chú làm gì?” Bạch Cát thuận miệng hỏi.

      Trần Minh Sinh đáp lại: “Cũng làm gì, phần lớn thời gian đều dưỡng thương.”

      Bạch Cát gật đầu, nhúng mấy miếng thịt dê, quay sang nhìn chân Trần Minh Sinh: “Có trách ?”

      “Dạ?” Trần Minh Sinh chưa kịp phản ứng, nhìn ánh mắt Bạch Cát mới hiểu được.

      .” Trần Minh Sinh : “ Bạch, chuyện đó liên quan đến .”

      Bạch Cát ăn miếng thịt dê, giận dữ : “ cũng còn cách nào khác, lúc đó xảy ra chuyện đột xuất, buộc phải rút lui trước.” siết chặt cái khăn, lau miệng xong tiếp: “Sau đó, cho Kiến Sơn và mấy em tìm kiếm chú, nhưng tìm hơn nửa tháng cũng có tin tức.”

      “Đúng vậy.” Ngô Kiến Sơn , “Tôi dẫn người đến Đông Hưng tìm cậu suốt mười lăm ngày, hề có tin tức gì.”

      Lưu Vĩ bỗng nhiên : “Đúng vậy, Danh. Lúc đó em cũng .” Gã thoáng nhìn Ngô Kiến Sơn, sau đó lại quay sang, nét mặt như nghiền ngẫm: “ Danh, bọn em tìm lâu như vậy nhưng hề có tin tức của , đâu vậy?”

      Bạch Cát lại nhúng miếng thịt, lúc ăn dường như hơi nóng, thổi phù phù mấy lần.

      Trần Minh Sinh : “Sau khi gặp chuyện, tôi trốn ở Đông Hưng vài ngày, sau đó theo chuyến xe vận chuyển hoa quả lên phía Bắc.”

      Lưu Vĩ : “Bọn em báo tin khắp nơi, để ý sao?”

      Trần Minh Sinh: “.”

      Lưu Vĩ cười lạnh. Gã khoảng ba mươi tuổi, nhìn hơn Trần Minh Sinh chút, bộ dạng cũng khó coi, nhưng nét mặt luôn tàn ác, nhất là lúc nhìn Trần Minh Sinh lại càng ràng.

      Gã gọi tiếng Danh, nhưng hề có chút tôn trọng, ngay cả thằng ngốc cũng nghe thấy, tuy vậy ai có biểu gì khác.

      Trần Minh Sinh nhìn gã.

      Gã Lưu Vĩ này gặp lần đầu là năm năm trước. Lúc đó, theo Bạch Cát được vài năm.

      Ban đầu, Lưu Vĩ làm trong sòng mạt chược, Bạch Cát muốn mua sòng bài đó nhưng chủ chịu bán, kiên quyết phối hợp. Bạch Cát liền mua chuộc tên làm công trong sòng mạt chược, chính là Lưu Vĩ.

      Bạch Cát cho Lưu Vĩ khoản tiền, Lưu Vĩ nhanh chóng tròng thòng lọng vào cổ ông chủ mình, đóng cửa sòng mạt chược. Bạch Cát được lót đường sẵn cứ thế mua lại, Lưu Vĩ cũng theo Bạch Cát từ đó.

      Lại tiếp, Lưu Vĩ từ tên làm công trong sòng mạt chược leo lên tới hôm nay, ít nhiều phải kể đến công của Trần Minh Sinh, bởi vì người làm nhiệm vụ tìm người ở sòng mạt chược chính là .

      Đây coi là ơn gặp mặt mà hoàn toàn ngược lại, ở mức độ nào đó đây chính là tình huống quyết định Trần Minh Sinh và Lưu Vĩ chung đường trong tương lai.

      Sở dĩ Trần Minh Sinh tìm Lưu Vĩ, là vì nhìn thấy cam lòng với thực của Lưu Vĩ. chỉ vậy, còn nhận ra, Lưu Vĩ là kẻ tư lợi, tâm địa độc ác, có thể vì bản thân mà bất chấp tất cả.

      Cũng vì nguyên nhân đó, dù chính kéo Lưu Vĩ theo, nhưng hề tiếp xúc với gã.

      Ngay từ đầu Lưu Vĩ muốn theo Trần Minh Sinh, nhưng càng về sau gã càng phát ra mặc kệ là gã đưa thuốc, dâng rượu hay ân cần hiến thêm những thứ khác, Trần Minh Sinh cũng vĩnh viễn để mắt đến gã.

      Con người chính là như vậy, khi sống chung với nhau, rồi phát ra những điểm khác biệt với người khác. Và khi bọn họ nhận ra chính vì khác biệt này dẫn đến mâu thuẫn ngấm ngầm tình cảm tích cực cũng chuyển thành ác ý vô hình.

      Lưu Vĩ là kẻ như thế và hơn thế nữa.

      Sau đó gã theo Ngô Kiến Sơn. Ngô Kiến Sơn cũng là tâm phúc của Bạch Cát, đối xử với gã cũng tệ, nhưng gã vẫn canh cánh trong lòng với Trần Minh Sinh.

      Gã cảm thấy, Trần Minh Sinh có gì đó rất khác.

      Nếu so sánh khác biệt lẫn được với người khác, chỉ có thể , người Trần Minh Sinh có điểm rất đặc biệt nhưng cụ thể là gì gã được. Tuy vậy gã vẫn cảm thấy, Trần Minh Sinh giống những người xung quanh.

      Hơn nữa, dường như rất nhiều người cũng nhận ra khác biệt nơi . Vì khác biệt này mà bọn họ đến bên cạnh Trần Minh Sinh.

      Nếu thể hình dung khác biệt của có lẽ dùng những từ sau để về — điềm tĩnh, dũng cảm, đàn ông. Thậm chí còn có những từ nên xuất trong đầu bọn họ ví dụ như kiên định, trung thành.

      Trần Minh Sinh luôn luôn là người làm việc khiến Bạch Cát yên tâm nhất.

      Cho nên Lưu Vĩ căm ghét Trần Minh Sinh, căm ghét ăn sâu tận linh hồn. Trần Minh Sinh thèm để mắt đến gã càng khiến gã căm ghét sâu sắc hơn.

      Danh, có chuyện gì cũng nên bỏ , mọi người đâu phải giúp .” Lưu Vĩ với Trần Minh Sinh.

      Ngô Kiến Sơn chêm lời: “Chuyện này là , tôi luôn luôn tìm kiếm cậu.”

      Trần Minh Sinh: “Tôi biết.”

      biết vậy còn bỏ à.” Lưu Vĩ cười cười, ánh mắt như có như liếc nhìn Bạch Cát: “Hay là có bất mãn gì với bọn em?”

      tới đây, mọi người cơ bản hiểu.

      Trần Minh Sinh cầm chiếc đũa trong tay, nhưng vẫn ăn gì. nghe Lưu Vĩ , im lặng lúc, sau đó bỗng nhiên khẽ cười rồi lại giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo và trầm tĩnh.

      “Tôi bỏ đâu được?” Trần Minh Sinh thấp giọng: “ chân tôi bị xe nghiền nát, trốn trong nhà bếp của tiệm cơm, bên ngoài toàn là cảnh sát, cậu tôi đâu được nữa?”

      Lưu Vĩ nhún vai, sợ đủ: “Gì chứ, đâu phải bọn em ở đó, tất cả đều tìm .”

      Trần Minh Sinh : “Qua đợt vây bắt, tôi nhanh chóng rời khỏi đó, chân của tôi cần phải chữa trị gấp. Lúc đó Đông Hưng rất loạn, nơi nơi đều là cảnh sát…” Trần Minh Sinh đến đây chợt dừng lại nhìn Lưu Vĩ, khóe miệng khẽ cong lên, cười sâu xa, rất : “Cậu dám xuất đầu lộ diện trước mặt cảnh sát sao?”

      Sắc mặt Lưu Vĩ chợt thay đổi khác thường, ánh mắt gã trở nên độc ác.

      “Sao tôi dám, cảnh sát là cái rắm gì chứ.”

      Có lẽ vì sắc mặt Trần Minh Sinh quá mức bình thản nên giọng điệu Lưu Vĩ thay đổi, trở nên độc ác hơn.

      Trần Minh Sinh nhàng lắc lắc chiếc đũa, chậm rãi : “Ừ, đúng là cảnh sát chẳng là gì cả.”

      —”

      “Được rồi.” Giọng Bạch Cát vang lên, tất cả đều im lặng.

      Bạch Cát ăn uống say sưa, ngon lành, mặt đỏ hồng, trán rịn mồ hôi, gõ chiếc đũa lên nồi lẩu: “ là ăn cơm sao lại thành chuyện nhảm rồi.”

      Trần Minh Sinh gắp củ tỏi chua ngọt vào chén, Lưu Vĩ ngẩng đầu nhìn , cả hai thêm gì nữa.

      Ăn lúc, Bạch Cát hỏi: “A Danh, bây giờ chú ở đâu?”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Em ở khách sạn Thúy Hồ.”

      Bạch Cát gật đầu: “Chú vừa trở về, trước tiên cứ nghỉ ngơi mấy ngày.” xong, chỉ về phía người còn lại trong bàn, tiếp: “Chú cần gì, cứ hỏi thẳng Tiểu Quách.”

      Người tên Tiểu Quách kia có lẽ tuổi nhất ở đây, khoảng chừng hai mươi mấy, vóc dáng tầm tầm, đeo kính, bộ dạng nhã nhặn giống Bạch Cát.

      Tiểu Quách quay sang gật đầu chào Trần Minh Sinh: “ Danh.”

      Trần Minh Sinh nhìn cậu ta, sau đó quay sang Bạch Cát: “Cậu ấy là —”

      “À, chưa giới thiệu hai đứa với nhau. Đây là Tiểu Quách, mang từ bên nhà sang, còn trẻ tuổi nên chẳng biết gì, cần rèn luyện nhiều.” Bạch Cát vỗ vai Tiểu Quách : “Đây là Giang Danh, chắc chú cũng nghe rồi.”

      “Dạ, nghe rồi, nghe rồi.” Tiểu Quách vội vàng : “Chị Vi Vi kể rất nhiều chuyện, nhưng lần nào cũng nhắc Danh.” Cậu ta vừa vừa giơ ngón tay cái lên.

      “Hà hà.” Bạch Cát nghe thấy rất vui vẻ: “Con bé cũng có biết gì đâu, lớn rồi mà cứ như trẻ con.”

      Tiểu Quách cũng cười: “Chị Vi Vi đúng là trẻ con .”

      Cậu ta vừa thốt ra lập tức biết ngay mình lỡ lời, muốn sửa cũng kịp nữa. Bạch Cát nhìn về phía cậu, chớp mắt, ánh mắt như bốc lửa, giống hệt đốt cháy người khác. Tay Tiểu Quách run run, chiếc đũa rơi xuống, chạm vào miệng chén, “keng” tiếng.

      phải, Bạch… Em —”

      Mặt Tiểu Quách vẫn giữ nét cười, nhưng nụ cười rất khó coi, năng lộn xộn.

      “Em muốn , chị Vi Vi, chị ấy, chị ấy…”

      Trần Minh Sinh giữ nguyên chiếc đũa gắp củ tỏi chua ngọt, động đậy. bàn, tất cả mọi người dám cử động.

      Sắc mặt Bạch Cát chợt thả lỏng, giọng: “Ăn, ăn , làm gì vậy.”

      Ngô Kiến Sơn gật đầu: “Ha ha, mọi người ăn , lẩu sôi rồi kìa.”

      Trần Minh Sinh gắp củ tỏi đưa lên miệng.

      Bạch Cát mở bình rượu đỏ rót cho Trần Minh Sinh: “Đợi mấy ngày nữa mọi việc trở lại bình thường, nhớ qua thăm Hoa viên.”

      Trần Minh Sinh hiểu ý , gật đầu: “Ngày mai em .”

      Bạch Cát nghe xong, nhếch miệng cười, chiếc gọng kính màu bạc phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt: “Được, vậy là tốt.”

      Bọn họ cụng ly, Trần Minh Sinh uống cạn.

      Ngô Kiến Sơn thấy uống rượu bật cười: “A Danh, rượu này phải uống như vậy.”

      Trần Minh Sinh cười cười: “Vậy ư, tôi chưa uống lần nào nên biết quy tắc uống.”

      Ngô Kiến Sơn : “Tôi bị Bạch dạy dỗ vài lần mới học được đó chứ.”

      Bạch Cát khoát tay: “Quy tắc chỉ để lừa người gạt mình thôi, rượu chỉ cần thích là uống, muốn uống thế nào uống.”

      Ngô Kiến Sơn sửa lời: “ Bạch phải.”

      Lưu Vĩ ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh, Bạch Cát bao che, thiên vị quá mức ràng. Gã cầm chén rượu, ngửa đầu uống sạch.

      Bữa cơm kéo dài hơn hai tiếng, sau đó mọi người giải tán.

      Bạch Cát xe của Ngô Kiến Sơn, trước khi đưa cho Trần Minh Sinh chùm chìa khóa xe, Bạch Cát : “Xe đậu bên ngoài, chú cứ lái chiếc đó trước.”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Cám ơn Bạch.”

      Bọn họ rồi, Trần Minh Sinh tựa vào cửa quán rút điếu thuốc.

      Bạch Cát có việc giấu .

      Sau khi và Ngô Kiến Sơn rời , Lưu Vĩ và Tiểu Quách cũng theo sau. Trần Minh Sinh nhớ lại sắc mặt bọn họ trước khi rời khỏi đây, Lưu Vĩ thấy bị bỏ lại mình, vẻ mặt gã vui mừng thể che giấu nổi.

      Trần Minh Sinh bình thản nhả ngụm khói cuối cùng, bóp tàn thuốc.

      rời khỏi đó mà xoay người trở lại Minh Đô.

      A Ngôn ở dưới, nghe tiếng động liền ngoái sang nhìn.

      Danh!” A Ngôn thấy Trần Minh Sinh quay lại, bỏ công việc làm chạy tới chỗ : “ Danh, chưa à.”

      “Ừ.” Trần Minh Sinh vòng xuống dưới: “Qua đây.”

      Trần Minh Sinh dẫn A Ngôn đến góc sáng sủa của quán bar, bọn họ ngồi sô pha hình bán nguyệt, A Ngôn : “ Danh, em gọi bọn nó mở đèn nhé, dưới này tối quá.”

      sao.” Trần Minh Sinh ngồi xuống: “Khỏi mở.”

      A Ngôn lại : “Vậy em bọn nó mang trái cây lên.”

      Trần Minh Sinh phản đối, A Ngôn gọi với vào trong: “Lấy dĩa trái cây —!”

      lúc sau, người phục vụ bưng vào dĩa trái cây lớn, xếp thành hai tầng, gồm nhiều loại trái cây, sắp xếp rất đẹp và cầu kỳ.

      A Ngôn đưa cho Trần Minh Sinh cái nĩa xiên trái cây, “ Danh, ăn trái cây .”

      Trần Minh Sinh cầm cái nĩa, lấy hoa quả, chỉ xoay xoay trong tay: “A Ngôn, gần đây có chuyện gì ?”

      “Chuyện gì à?” A Ngôn ngẫm nghĩ rồi : “Chuyện lớn nhất là trở về!”

      Trần Minh Sinh mỉm cười: “Trừ chuyện này ra.” giương mắt nhìn A Ngôn, cậu ta lập tức hiểu ra “chuyện” rốt cuộc là việc gì.

      A Ngôn nhích lại, thầm bên tai Trần Minh Sinh: “ Danh, đúng là có việc.”

      Trần Minh Sinh lấy miếng dưa lưới đưa lên miệng.

      A Ngôn tiếp: “Cụ thể là chuyện gì em biết, nhưng em nghe người ta , hình như Bạch muốn vận chuyển lô hàng.”

      Trần Minh Sinh vờ như thản nhiên: “Chẳng phải cách đây lâu vừa bị tra xét à, sao vận chuyển lại vội thế.”

      A Ngôn cau mày: “ còn cách nào khác, bên kia đòi hàng ngay, hàng lần trước bị cảnh sát vây nên xong rồi, Bạch tổn thất ít nhất phải chừng này.” A Ngôn vừa , vừa giơ bốn ngón tay lên.

      “Nhưng may mắn là mọi người đến. Sau đó còn tìm ra kẻ đứng đầu chỉ điểm, cũng coi như lỗ.”

      Trần Minh Sinh ăn xong miếng dưa, gõ gõ cái nĩa lên mâm, chỉ có điều hề đụng đến dĩa trái cây nữa.

      “Chuyện này tôi mới nghe lần đầu tiên, quan trọng như vậy mà mọi người đều biết sao.”

      “Đương nhiên biết.” A Ngôn trợn mắt: “ ta chỉ hận thể cho cả thiên hạ biết.”

      Trần Minh Sinh: “Ai?”

      “Lưu Vĩ.” A Ngôn hạ giọng, với Trần Minh Sinh: “Tuy có bằng chứng nhưng bọn em đều biết được giao đứng đầu vận chuyển chuyến hàng này —” A Ngôn chưa hết câu khép ngón tay lại, nhàng vẽ vẽ vạch vạch trước người.

      Trần Minh Sinh nhìn bàn tay múa máy gọn gàng, nhanh nhẹn trước mặt, ánh mắt dừng ở đầu ngón tay A Ngôn, hỏi như thể tin được: “ ?”

      A Ngôn : “Nếu nhanh vậy làm gì.” Giọng điệu cậu ta hơi ghen tỵ: “Bởi vậy lần chuyển hàng này Bạch mới để chứ.”

      Cậu xong, thấy Trần Minh Sinh vẫn cúi đầu gì, bèn an ủi: “Nhưng Danh, đừng quá lo lắng, dù sao cũng lâu thế rồi giờ mới đột nhiên trở về, có điều…” A Ngôn dám đến chân của Trần Minh Sinh, vòng sang chuyện khác: “Với giao tình của Bạch, chẳng bao lâu nữa thôi.”

      Cậu ta cười hì hì: “Đến lúc đó, Danh nhớ che chở bọn em nhiều hơn nhé.”

      Trần Minh Sinh vẫn im lặng, trong góc phòng tối tăm, A Ngôn nhìn thấy mặt , chỉ có thể nhìn thấy cầm cái nĩa gõ gõ dĩa trái cây.

      Ổn định, bình tĩnh và theo quy luật.

      Giống như định ra điều gì đó.



      Hết chương 47
      hoài thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 48:

      Edit: Như Bình

      Beta: Vô Phương



      Buổi tối, Trần Minh Sinh quay lại khách sạn Thúy Hồ gọi cho chú Từ.

      “Cậu bọn họ sắp chuyển hàng.” Giọng chú Từ rất nghiêm nghị: “Có biết lúc nào ?”

      Trần Minh Sinh ngồi giường: “Cháu biết cụ thể.”

      Chú Từ: “Bạch Cát… cậu thấy thái độ của ta giờ thế nào?”

      Trần Minh Sinh châm điếu thuốc, trả lời: “Cháu cảm thấy vẫn ổn, chắc là chưa lộ, nhưng mà …”

      Chú Từ hỏi lại: “Nhưng gì?”

      “Nhưng mà, cháu có cảm giác bây giờ rất cẩn thận, cháu vừa trở về lại tàn phế, có lẽ để cháu tham dự những chuyện quan trọng.”

      Chú Từ : “Cháu cảm thấy cố ý tránh mặt cháu?”

      “Việc này có lẽ được lên kế hoạch.” Trần Minh Sinh hít hơi thuốc: “Cháu thấy bọn chúng vội vã rời , chắc là thảo luận gì rồi.”

      Chú Từ trầm mặc lúc ở đầu đây bên kia, sau đó từ tốn: “Minh Sinh, cháu phải nghĩ cách tìm hiểu tình hình ràng.”

      “Cháu biết.” Trần Minh Sinh tiếp: “Mai cháu đến Hoa Viên chuyến, cháu tìm cơ hội chuyện với Bạch Cát.”

      Chú Từ: “Nếu chuyện này là , cháu nhất định phải nắm thời gian.”

      Trần Minh Sinh trả lời: “Vâng.”

      “Minh Sinh.” Chú Từ dặn: “Cháu phải cẩn thận.”

      “Chú yên tâm.” Trần Minh Sinh búng rơi tàn thuốc, im lặng lát rồi hỏi chú Từ: “Chú Từ, đội trưởng Nghiêm chết thế nào?”

      Đầu dây bên kia lặng thinh lúc, Trần Minh Sinh có thể nghe tiếng hít thở nặng nề.

      Chú Từ trả lời: “Minh Sinh, cháu cần biết chuyện đó làm gì.”

      “Cháu hỏi chú, đội trưởng Nghiêm chết thế nào?”

      Chú Từ hít sâu hơi: “Trúng mai phục, chúng ta vốn tiến hành kế hoạch vây bắt, nhưng tin tình báo là giả. Trong lần hành động mấy hôm trước, đội trưởng Nghiêm bị theo dõi rồi.

      Trần Minh Sinh im lặng, thấp giọng: “ ấy ra đau đớn ?”

      Giọng chú Từ hơi nghẹn lại, như dồn nén điều gì, chú dặn dò Trần Minh Sinh: “Minh Sinh, cháu đừng nghĩ tới điều này, bây giờ phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Cháu nhớ kỹ, cháu là cảnh sát.”

      lúc lâu sau Trần Minh Sinh mới đáp: “Vâng.”

      Hôm sau, Trần Minh Sinh lái xe đến Tấn Trữ.

      Trấn Trữ nằm ở trung tâm của Vân Nam, ba mặt giáp núi, mặt giáp đồng bằng. Tại trấn Côn Dương huyện Tấn Trữ, có công viên tưởng niệm tên Trịnh Hòa, đây là nơi du lịch, ngắm cảnh quan trọng ở Tấn Trữ.

      Nằm ở phía bắc công viên Trịnh Hòa xa, có tòa nhà nằm khuất sâu bên ngã tư đường, mọi người qua lại hề để ý tới.

      Bạch Vi Vi – con Bạch Cát ở nơi này, nên Bạch Cát gọi chỗ này là “Hoa Viên”.

      ra gọi nó là hoa viên cũng đúng, vì trong sân ngôi biệt thự tràn ngập hoa cỏ.

      Trần Minh Sinh ngừng xe trước cổng, chống nạng bước xuống. Cổng hoa viên khóa, Trần Minh Sinh đẩy cửa bước vào. gặp Ngô Kiến Sơn trong Hoa Viên.

      “Giang Danh.” Ngô Kiến Sơn cũng thấy , Trần Minh Sinh bước tới hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

      Ngô Kiến Sơn đáp: “ Bạch lo cậu rời lâu nên quen, bảo tôi qua đây đón cậu.”

      Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn cùng bước vào trong nhà, Trần Minh Sinh hỏi: “Cậu đến bao lâu rồi?”

      Ngô Kiến Sơn: “Đến từ sáng sớm.”

      Trần Minh Sinh liếc nhìn ta, lơ đãng hỏi: “Hôm qua ở cùng Bạch đến khuya à?”

      “Ừ.” Ngô Kiến Sơn ngáp, đẩy cửa ra: “Đến trung tâm tắm hơi chuyến tới nửa đêm.”

      Diện tích ngôi biệt thư lớn, nhưng bên trong trang hoàng rất tinh xảo, mọi thứ được xếp đặt ngay ngắn, gọn gàng. Vách tường dán giấy với hoa văn nhắn, nền nhà trải những tấm thảm vuông, hoa tươi được bày bàn trà và bên cạnh chân đèn, trông vô cùng độc đáo.

      “Vi Vi đâu?”

      “Vẫn chưa về.” Ngô Kiến Sơn dẫn Trần Minh Sinh vào phòng khách, hai người ngồi xuống sô pha, lúc này người phụ nữ ăn mặc như người giúp việc bước ra, Ngô Kiến Sơn bảo bà: “Lấy chút hạt dưa, đậu phộng và pha ấm trà.”

      Người phụ nữ gật đầu, lời, xoay người vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.

      Trần Minh Sinh ngồi đối diện Ngô Kiến Sơn, Trần Minh Sinh lại hỏi: “Khi nào ấy về?”

      Ngô Kiến Sơn rút điếu thuốc ra châm lửa, ta đưa cho Trần Minh Sinh điếu: “ biết, có lẽ lát nữa.”

      Trần Minh Sinh đốt thuốc từ bật lửa tay Ngô Kiến Sơn: “Bây giờ ấy làm gì?”

      Ngô Kiến Sơn trả lời: “ Bạch nhờ người tìm việc cho ấy.”

      Trần Minh Sinh: “Ở đâu?”

      Ngô Kiến Sơn: “Ở trường tiểu học, làm giáo viên tiếng .”

      Trần Minh Sinh sửng sốt: “Giáo viên?”

      Ngô Kiến Sơn cười cười đáp: “Ừ.”

      Trong lúc bọn họ trò chuyện, bên ngoài có tiếng còi xe, Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

      bao lâu, cửa mở toang, bước vào.

      khoảng chừng hai bốn, hai lăm tuổi, vóc người cao, nhưng rất xinh đẹp. gần như chạy xộc vào phòng, vừa đẩy cửa ra, ánh mắt lập tức ngừng lại ở chỗ Trần Minh Sinh ngồi sô pha.

      “A Danh?” hơi mấp máy môi, chăm chú nhìn Trần Minh Sinh tựa như thảng thốt: “… A Danh?”

      Trần Minh Sinh nhìn : “Vi Vi.”

      Bạch Vi Vi mở to mắt, khóe mi dần đỏ. ném túi , bước tới chỗ Trần Minh Sinh.

      “A Danh…”

      Trần Minh Sinh đứng dậy, Bạch Vi Vi chạy ào vào lòng .

      “A Danh! Em biết chết, em biết chết mà!” Bạch Vi Vi kéo tay Trần Minh Sinh, nước mắt tuôn trào.

      Trần Minh Sinh bị nhào vào lòng nên mất thăng bằng, ngã xuống sô pha. Bạch Vi Vi cũng ngã theo, lúc này mới trông thấy chân của Trần Minh Sinh.

      “A.” Bạch Vi Vi hoảng hốt: “A Danh, chân sao vậy?”

      Trần Minh Sinh: “ sao.”

      Bạch Vi Vi cúi đầu nhìn cái chân bị cụt, đôi mắt dường như hơi nghi ngờ. hỏi lại câu vừa nãy: “A Danh, chân của bị sao vậy?”

      Trần Minh Sinh nhìn vào mắt Bạch Vi Vi, ánh mắt bây giờ hơi khác lúc nãy. Trần Minh Sinh biết tật xấu của , kéo tay lảng sang chuyện khác: “ nghe Ngô Kiến Sơn kể, em làm giáo viên dạy tiểu học?”

      Bạch Vi Vi còn cúi đầu, Trần Minh Sinh hỏi, mới hoàn hồn, sau đó giương mắt lên, ánh mắt trong veo trở lại.

      “Đúng vậy.” Bạch Vi Vi trả lời: “Em làm giáo viên dạy tiếng ở trường tiểu học.”

      Trần Minh Sinh cười hỏi: “Có thích ?”

      “Thích.” Bạch Vi Vi giống như bé vừa có được cái váy hoa, khoe với : “Em thích dạy tiếng , bọn trẻ đều rất thông minh.”

      Trần Minh Sinh gật đầu, Ngô Kiến Sơn chen lời: “Vi Vi, em chuẩn bị , lát nữa Bạch đến, tối nay chúng ta cùng ăn cơm.”

      Bạch Vi Vi: “Ba cũng tới?”

      Ngô Kiến Sơn đáp: “Ừ, mua quà cho em.”

      sao?” Bạch Vi Vi quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Quà đâu rồi?”

      Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn đều sửng sốt, ánh mắt Bạch Vi Vi ngập tràn chờ mong. Ngô Kiến Sơn há miệng muốn , Trần Minh Sinh ra hiệu bằng mắt với ta. dỗ Bạch Vi Vi: “Quà ở xe của , tối nay cho em.”

      Bạch Vi Vi vui vẻ cười, ôm Trần Minh Sinh cái rồi xoay người lên lầu.

      Ngô Kiến Sơn thấy rồi mới cười hỏi Trần Minh Sinh: “Cậu có mua quà cho ấy?”

      Trần Minh Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, Ngô Kiến Sơn thoáng nhìn lầu: “Tật xấu của ấy trong phút chốc tôi phản ứng kịp, may mà cậu có thể đối phó.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu hít hơi thuốc, bảo: “Đối phó gì chứ, chiều theo ấy là được rồi.” liếc nhìn Ngô Kiến Sơn: “Lát nữa Bạch tới đây?”

      “Ừ.” Ngô Kiến Sơn tiếp: “Thể diện của cậu lớn , hiếm khi ấy qua bên này chuyến.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu hút thuốc, trả lời.

      Hơn tám giờ tối Bạch Cát đến, tài xế chở mình .

      Bạch Vi Vi thay chiếc váy hoa, ngồi bên cạnh Trần Minh Sinh. Cơm chiều là do đầu bếp ở nhà làm, mọi người ăn cơm trong phòng ăn ở lầu .

      Bữa cơm cũng xem như thoải mái.

      Trước lúc ăn cơm Trần Minh Sinh tìm Bạch Cát, kể với chuyện lúc nãy.

      “Ái chà, chú mượn hoa hiến phật.” Bạch Cát cười đùa: “ mua đồ cho con lại biến thành chú tặng.”

      Trần Minh Sinh cười bất đắc dĩ: “Em quên mất, lần sau bù lại.”

      “Được rồi, cho chú, cho chú tất.” Bạch Cát lấy món quà trong xe đưa cho Trần Minh Sinh: “Giữa chú và con bé chắc chắn thích chú đưa hơn.”

      Trần Minh Sinh đưa quà cho Bạch Vi Vi, Bạch Vi Vi lập tức mở quà.

      Trong đó là cái nón có vòng hoa viền quanh, màu sắc trang nhã.

      Bạch Vi Vi đội nón lên hỏi Trần Minh Sinh: “A Danh, đẹp ?”

      Trần Minh Sinh gật đầu: “Đẹp lắm!”

      “Con bỏ nón xuống , ăn cơm trước .” Bạch Cát .

      khí bữa cơm rất vui vẻ thoải mái, sau khi ăn xong, Bạch Vi Vi quấn lấy Trần Minh Sinh kéo vào phòng trò chuyện.

      “A Danh, sao lâu vậy tới tìm em?”

      Trần Minh Sinh: “ ở ngoài dưỡng thương.”

      Bạch Vi Vi cúi đầu nhìn chân , nét mặt thoáng chút đau buồn.

      “Có phải vì mất chân rồi nên đến tìm em ?”

      Trần Minh Sinh cười cười: “ đâu.”

      Bạch Vi Vi: “ đừng lo, em chăm sóc , em nhờ ba giúp đỡ.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn Bạch Vi Vi.

      Ánh mắt Bạch Vi Vi trong vắt hệt như đứa bé thơ.

      Mà ở mặt nào đó, quả là đứa trẻ.

      Tám năm trước, lúc Trần Minh Sinh vừa trà trộn vào tổ chức của Bạch Cát, Bạch Vi Vi học trung học. Bạch Cát rất bảo bọc Bạch Vi Vi, cho biết làm nghề gì. chỉ mơ hồ biết cha mình mở vài vũ trường, cũng những chỗ đó trông thế nào.

      lần tan học sớm, chợt muốn đến cái trong số đó, nhân viên ở đó biết , hỏi muốn gì. Bạch Vi Vi mơ mơ màng màng muốn hát, sau đó chờ ba tới đón.

      Người ở vũ trường mở gian phòng cho , Bạch Vi Vi bước vào, chiếc bàn trong phòng bày đĩa trái cây, nước uống và danh sách bài hát. Lúc đó vũ trường khác hẳn giờ, cũng hề nề nếp, ở đó rất bừa bãi, lộn xộn. Bạch Vi Vi vừa bước vào thấy hơi hối hận, lúc muốn bỏ về chợt trông thấy có mấy đôi nam nữ ôm ấp nhau hành lang.

      Bạch Vi Vi sợ tới mức nổi nữa, quay vào phòng khóa chặt cửa.

      Lúc đó, còn chưa có di động, lòng thầm mong ba mau đến đón .

      Mà xui xẻo, khi ấy có vài kẻ say xỉn nhầm đường tới trước phòng , họ vừa đập cửa phòng Bạch Vi Vi vừa la hét inh ỏi.

      Cửa ở vũ trường đều làm bằng gỗ, những kẻ say xỉn đập vài cái liền bật ra.

      Tâm trí Bạch Vi Vi bất ổn là vì vậy.

      Vào lúc đó, Trần Minh Sinh làm việc ở vũ trường, nghe có người hét cứu mạng nên lập tức vọt vào phòng kéo Bạch Vi Vi ra.

      Lúc ấy, hỏi người nhà ở đâu, Bạch Vi Vi hoảng sợ nên lời.

      Trần Minh Sinh dẫn đến bệnh viện, Bạch Vi Vi mê man hai ngày mới tỉnh lại.

      quên mất đoạn ký ức kia.

      Nhưng vẫn còn nhớ Trần Minh Sinh.

      Lúc với Trần Minh Sinh cha là Bạch Cát, Trần Minh Sinh biết thời cơ tới rồi.

      Lúc đó Trần Minh Sinh mực muốn tiếp cận Bạch Cát mà Bạch Vi Vi là cơ hội trời ban.

      Sau khi Bạch Cát biết chuyện Bạch Vi Vi, vô cùng tức giận. Tất cả nhân viên làm việc tại vũ trường đó đều gặp họa chỉ trừ Trần Minh Sinh.

      “A Danh…” Bạch Vi Vi ngửa đầu, giọng thầm như kể bí mật với Trần Minh Sinh: “Em biết làm việc cho ba em. đừng lo mình mất chân rồi ông ấy khai trừ , em giúp .”

      Trần Minh Sinh cười với : “Cám ơn em.”

      nhìn ra ngoài qua khe hở cửa phòng, Ngô Kiến sơn ngồi sô pha với Bạch Cát, biết họ gì. Trần Minh Sinh quay đầu hỏi Bạch Vi Vi: “Em có thích quà tặng ?”

      Bạch Vi Vi cười đáp: “Thích.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười nhìn , đáy mắt tựa như lên nhiều điều. Bạch Vi Vi ngẩn ra, sau đó lập tức cười: “ cũng muốn quà đúng ?”

      Trần Minh Sinh : “Có lẽ.”

      Bạch Vi Vi hứng trí dào dạt hỏi: “Vậy muốn quà gì?”

      Trần Minh Sinh : “Làm gì có ai được tặng còn đòi hỏi?”

      Bạch Vi Vi nhíu mày: “Nhưng em biết thích gì?”

      Trần Minh Sinh thản nhiên trả lời: “Em có thể hỏi người khác mà.”

      Bạch Vi Vi thầm than thở: “Phải hỏi ai đây… A, đúng rồi!” Bạch Vi Vi vỗ tay, cũng hỏi Trần Minh Sinh mà chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng xuống lầu. Trần Minh Sinh theo , chậm rãi bước xuống, đứng chờ ở chỗ ngoặt thang lầu, ló mặt ra.

      Bạch Vi Vi kéo Ngô Kiến Sơn khỏi Bạch Cát, hai người vào căn phòng khác trò chuyện.

      Trần Minh Sinh lúc này mới bước xuống lầu.

      Bạch Cát vẫy tay gọi : “A Danh, đến ngồi xuống đây.”

      Bạch.” Trần Minh Sinh chống nạng, ngồi xuống cạnh Bạch Cát. Sau khi gọi Bạch Cát tiếng vẫn luôn cúi đầu mở miệng.

      Bạch Cát : “Sao vậy, sắc mặt chú ổn lắm.”

      Trần Minh Sinh lắc đầu.

      Bạch Cát tựa người ghế sô pha nhìn Trần Minh Sinh: “Sao vậy, có chuyện gì mà chú thể với Bạch đây?”

      Trần Minh Sinh giống như hơi do dự, ngập ngừng lúc mới ngẩng đầu hỏi Bạch Cát: “ Bạch, có phải thấy em vô dụng rồi ?”

      Bạch Cát cười: “Chú bậy quá.”

      Trần Minh Sinh nhìn Bạch Cát, ánh mắt kiên định: “ Bạch, hãy tin tưởng em, em có thể làm tiếp.”

      Bạch Cát bắt gặp ánh mắt Trần Minh Sinh, thở dài: “Ôi, luôn lo chú có ý nghĩ này.” Thân thể Bạch Cát hơi nhoài tới : “Cái đầu của chú đủ dùng rồi, biết chắc chú nhìn ra được gì.”

      Trần Minh Sinh: “Nếu thấy em được cứ thẳng với em, em ở lại đây nữa.”

      “Chậc.” Bạch Cát nhíu mày: “Chú đừng nghĩ thế, năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm, thể vì thấy chú về rồi lập tức lấy việc của người khác giao cho chú. cũng phải giữ chút thể diện cho em nữa.”

      Trần Minh Sinh cúi đầu, im lặng.

      Bạch Cát vỗ vai Trần Minh Sinh: “A Danh, chú gần như tay đào tạo, chú phải tin .”

      Trần Minh Sinh bỗng : “ Bạch, gã Lưu Vĩ đó vẫn còn lòng riêng, làm việc ổn đâu.”

      Tay Bạch Cát hơi khựng lại, rồi nhếch miệng cười với Trần Minh Sinh.

      tựa vào sô pha, chậm rãi : “A Danh, cơ hội bao giờ cũng công bằng.”

      Trần Minh Sinh nhìn nụ cười kia, cuối cùng gật đầu, thấp giọng đáp: “Vâng.”

      Tối đó, Bạch Vi Vi giữ Trần Minh Sinh ở lại hoa viên, Bạch Cát vui vẻ đồng ý. Trần Minh Sinh buổi tối về, ở lại phòng khách.

      Nửa đêm, nằm giường, suy tư về chuyện lúc chiều.

      Dù thế nào có thể xác định chuyện, bọn họ chuyển hàng, hơn nữa do Lưu Vĩ chịu trách nhiệm.

      Trần Minh Sinh nghĩ phải làm sao mới biết được thời gian chính xác cửa phòng lặng lẽ mở ra.

      Trần Minh Sinh nhìn ra cửa, Bạch Vi Vi mặc chiếc áo ngủ bằng lụa, rụt rè đứng trước cửa. Thoạt nhìn vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm.

      “A Danh…”

      Trần Minh Sinh nhìn , Bạch Vi Vi hỏi: “Em có thể… có thể ngủ cùng ?”

      Trần Minh Sinh nằm gối nghiêng đầu nhìn , sau đó bật cười bảo: “Em qua đây.”

      Bạch Vi Vi vui vẻ nhún vai rồi leo lên giường nằm bên cạnh Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh nằm im, cũng dám xoay người, lẳng lặng nằm bên cạnh .

      Trần Minh Sinh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nhút nhát của , bỗng nhiên thể kiềm chế nhớ tới Dương Chiêu.



      Hết chương 48
      hoài thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 49:


      Edit: Ong MD

      Beta: Vô Phương



      Trần Minh Sinh nhìn Bạch Vi Vi nằm ngủ bên cạnh, thầm nghĩ, phụ nữ kỳ lạ.

      ngửa đầu, gối lên tay mình nhìn trần nhà.

      Trong khoảnh khắc, ngừng suy nghĩ về nhiệm vụ, về Bạch Cát, Lưu Vĩ và tất cả mọi chuyện. Mọi suy nghĩ của tập trung toàn bộ vì xuất của ấy.

      Dương Chiêu.

      Rất nhiều người , nếu xa nhau thời gian quá dài nhớ được khuôn mặt người đó. Mỗi khi nhớ lại đều là bóng dáng mơ hồ.

      Nhưng Trần Minh Sinh lại nhớ rất khuôn mặt Dương Chiêu, nhớ giọng thản nhiên của , và cả nét mặt với nụ cười hơi lạnh lùng.

      Trần Minh Sinh nở nụ cười giữa những hồi ức.

      đúng là bị này bắt nạt thương tích đầy mình.

      Trong bóng đêm tĩnh lặng, Trần Minh Sinh nhớ Dương Chiêu. nhớ nhung này như muốn nuốt trọn cả người .

      đưa tay, cầm lấy điện thoại bên giường.

      Trong điện thoại có số của Dương Chiêu, nhưng mười con số kia khắc sâu trong đầu Trần Minh Sinh, cảm thấy cả đời cũng thể quên.

      Trong bóng đêm, siết chặt điện thoại trong tay.

      Người nằm bên cạnh bỗng giật mình, Trần Minh Sinh quay sang, thấy Bạch Vi Vi mở đôi mắt mơ ngủ nhìn , khẽ hỏi: “A Danh, chưa ngủ sao?”

      Trần Minh Sinh gì, Bạch Vi Vi ngẩng đầu: “Có chuyện gì à?”

      Trần Minh Sinh thấp giọng: “, em ngủ .”

      Bạch Vi Vi lại nằm xuống, mơ màng câu: “ cũng mau ngủ , mệt quá.”

      Trần Minh Sinh: “… Ừ.”

      Tay cuối cùng dần buông ra.

      Cảm xúc mãnh liệt vừa nhen lên cũng bị từ từ dằn xuống.

      Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, im lặng cắn chặt răng.

      Bạch Vi Vi rất đúng, đúng là hơi mệt mỏi…

      Trần Minh Sinh nằm xuống, Bạch Vi Vi dường như cũng nhận ra, vươn tay qua ôm lấy Trần Minh Sinh trong vô thức. Trần Minh Sinh hề động đậy, nhìn cánh tay trước ngực, tay cách ngực Trần Minh Sinh lớp chăn.

      Tấm chăn này là kiểu chăn công chúa, có rất nhiều hoa văn. Bạch Vi Vi thích kiểu này, Bạch Cát dặn dò người chăm sóc , tất cả đều làm theo ý thích của .

      Phải chăng mọi đều thích sống trong thế giới cổ tích?

      Trần Minh Sinh vừa nghĩ xong lập tức khẽ cười.

      Nếu trong thế giới cổ tích, Bạch Vi Vi là công chúa hiền lành lương thiện Dương Chiêu là ai?

      Trần Minh Sinh nhớ đến Dương Chiêu, hình ảnh đầu tiên là dựa vào kệ bếp hút thuốc, nét mặt lãnh đạm sau ánh chiều tà mờ nhạt, mơ hồ.

      Có lẽ nhân vật phản diện, Trần Minh Sinh nghĩ, phù thủy hoặc hoàng hậu lạnh lùng.

      Trong thế giới đó, vua chúa thể chống chọi được với .

      Mấy tuần sau, số lần Lưu Vĩ xuất ngày càng ít. Trần Minh Sinh mẫn cảm nhận ra, thời gian vận chuyển hàng sắp đến.

      Trần Minh Sinh lúc này nhàn rỗi ở khách sạn Thúy Hồ. Đại khái là tròn tháng sau, Ngô Kiến Sơn đến tìm , hỏi cảm thấy thế nào.

      Trần Minh Sinh: “Thế nào là thế nào?”

      Ngô Kiến Sơn cười cười: “ phải cậu vừa trở về sao, thích ứng lại chưa?”

      Trần Minh Sinh : “Đâu có gì cần thích ứng.”

      Ngô Kiến Sơn ngồi sô pha trong phòng Trần Minh Sinh: “Này, cậu đúng là có phúc mà biết hưởng, bây giờ tôi ước gì có chút thời gian rảnh rỗi.”

      Trần Minh Sinh ngồi giường nhìn ta: “Sao thế, bây giờ nhiều việc lắm à?”

      Ngô Kiến Sơn bĩu môi: “Cũng có gì.” ta xoay xoay cổ: “Hai ngày rồi tôi chưa được ngủ.”

      Trần Minh Sinh cười trêu chọc: “Cậu tới đây vì muốn ngủ à?”

      Ngô Kiến Sơn : “Muốn ngủ tôi tìm người đẹp, tới chỗ cậu ngủ làm đếch được gì.” ta gõ gõ ngón tay xuống ghế: “ Bạch bảo tôi tới hỏi cậu, nghỉ ngơi đủ chưa, có muốn làm gì ?”

      Trần Minh Sinh ngừng lại, chậm rãi hỏi: “Làm gì?”

      “Ai biết cậu muốn làm gì.” Ngô Kiến Sơn , “Cả năm nay bận rộn phiền phức muốn chết, chưa mở rộng thêm được địa bàn nào, cái này cậu cũng biết rồi còn gì. Bạch bảo tôi hỏi cậu muốn làm gì ?”

      Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn tay mình, trầm tư.

      “Tôi này, cậu xuống thẳng khu khách sạn Bàn Long .” Ngô Kiến Sơn : “Ở đó ít việc, nhàn nhã, béo bở, quan trọng nhất là phải mệt nhọc.”

      Trần Minh Sinh : “ Bạch cho phép sao?”

      “Đương nhiên.” Ngô Kiến Sơn : “ Bạch tôi tìm được cậu bảo cậu muốn làm gì cứ thẳng.”

      Trần Minh Sinh: “Sòng bài Vạn Phát được ?.”

      Trần Minh Sinh vừa xong, Ngô Kiến Sơn sửng sốt, ta nhìn Trần Minh Sinh, lát sau nét mặt có chút bất đắc dĩ: “Giang Danh, cậu nể mặt người khác.”

      Trần Minh Sinh đốt điếu thuốc, thản nhiên : “Nể mặt ai?”

      Ngô Kiến Sơn nhếch môi: “Còn hỏi ai.”

      Trần Minh Sinh cười khẽ tiếng, gì.

      Ngô Kiến Sơn đợi lúc rồi tiếp: “Giang Danh, sòng bài Vạn Phát trước giờ do Lưu Vĩ quản lý, bây giờ cậu đột nhiên muốn qua, sợ gặp chuyện bất trắc à?”

      Trần Minh Sinh vẫn rũ mắt xuống, biết nhìn nơi nào. Nghe những lời của Ngô Kiến Sơn, mắt khẽ nhíu lại, ánh mắt tối tăm xuyên qua làn khói mỏng manh.

      Thoải mái, vô vị.

      “Xảy ra chuyện gì?” Trần Minh Sinh thản nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy xảy ra chuyện gì được chứ?”

      Ngô Kiến Sơn nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, nét mặt hề thay đổi, ta ngồi lúc cuối cùng chỉ cười tiếng: “Tôi …”

      Trần Minh Sinh lại cúi xuống hút thuốc.

      “Ta từng với Lưu Vĩ, bảo cậu ta phải ý tứ khi chuyện.” Ngô Kiến Sơn bất đắc dĩ: “Cậu có biết, thằng nhóc đó trước giờ vẫn vậy, đến bây giờ vẫn chưa biết kiềm chế.”

      Trần Minh Sinh cười lạnh tiếng, gì.

      “Tôi biết cậu chướng mắt với nó.” Ngô Kiến Sơn thở dài, “Nó ngáng chân cậu khắp nơi, chẳng phải vì cậu vốn thèm liếc mắt nhìn nó cái đó sao?”

      Trần Minh Sinh búng tàn thuốc, “Có cậu nhìn là được rồi, cần chi người nhiều.”

      Ngô Kiến Sơn cười: “Gần đây nó làm được vài chuyện rất ngon lành, bây giờ cũng có thể chuyện trước mặt Bạch được rồi. Dù cậu chướng mắt nó cũng phải nể mặt Bạch chứ, nếu đều khó cho chúng ta.”

      Trần Minh Sinh đáp lại mà chỉ hỏi: “Sòng bài Vạn Phát, được ?”

      Được hay .

      Ngô Kiến Sơn thở dài: “Đương nhiên là được, Bạch lên tiếng, cậu được tự do lựa chọn, nhưng mà —”

      “Vậy được rồi.” Trần Minh Sinh : “Ngày mai, tôi qua đó xem thử.”

      Ngô Kiến Sơn nhìn Trần Minh Sinh, cười cười: “Giang Danh, Lưu Vĩ là người thâm độc, cậu đừng ép quá.”

      Trần Minh Sinh ném tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Sơn.

      “Chẳng phải chỉ giết được cảnh sát thôi sao?”

      Ngô Kiến Sơn dừng lại hỏi: “Sao cậu biết.”

      “Chậc.” Trần Minh Sinh hừ lạnh tiếng: “Nó ước gì tôi biết chuyện đó.”

      Ngô Kiến Sơn cũng hiểu ra: “Đúng vậy, đây là công lao lớn nhất của nó. Bây giờ nó dùng việc này có thể ngáng được cậu.” Ngô Kiến Sơn dừng lại xong tiếp: “Nhưng có thể giết Nghiêm Trịnh Đào cũng phải có bản lĩnh, khó trách gần đây Bạch coi trọng nó.”

      Trần Minh Sinh cười khẩy: “Hai chúng ta cực khổ bán mạng theo Bạch bao năm nay, nó chỉ giết được vài tên cảnh sát liền leo lên tới đây, cậu nhịn được à?”

      Ngô Kiến Sơn nghe thế, sắc mặt tốt lắm: “Vậy có cách nào chứ, cậu cũng biết rồi đấy, từ khi vợ tôi sinh con, tôi coi mẹ con nó như sinh mạng của mình. Bây giờ cậu lại thế này, lấy gì để liều với Lưu Vĩ.

      Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn sắc mặt Ngô Kiến Sơn, lúc sau khẽ cười: “Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, tôi đùa thôi. Nó thích để nó làm, dù sao cũng là lợi ích chung cả.”

      Ngô Kiến Sơn cũng nghĩ thông, cười với Trần Minh Sinh: “Mẹ nó, đầu óc cậu đúng là vô cùng xảo quyệt.” ta đứng lên khỏi sô pha, đến gần Trần Minh Sinh, rất : “Cậu biết , mấy ngày nữa nó phải chuyển hàng, chờ nó trở về, tất cả —” Ngô Kiến Sơn hết lời mà dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau.

      Trần Minh Sinh lắc đầu, có chút yên tâm: “Bây giờ kiểm soát chặt như vậy, nó có thể được bao nhiêu, mình nó còn đủ, lấy đâu chia cho chúng ta.”

      Nét mặt Ngô Kiến Sơn như xem xét, ánh mắt thăm dò, đưa tay ra trước người Trần Minh Sinh, sau đó chậm rãi giơ bốn ngón lên.

      Sắc mặt Trần Minh Sinh rất bình thản nhưng tim đập rất nhanh.

      “Đùa à…” trợn mắt.

      Ngô Kiến Sơn cười lạnh, gì.

      Trần Minh Sinh kìm nổi, rút điếu thuốc.

      Bốn ngón tay, số bốn — Heroin.

      Heroin được mệnh danh là vua của thế giới thuốc phiện, trắng ra là thành phẩm tinh luyện. Trải qua các quá trình tinh luyện giống nhau, heroin có độ tinh khiết khác nhau, heroin số bốn có độ tinh khiết lên tới 90%.

      Trước đây Bạch Cát cũng bán số bốn, nhưng số lượng rất ít.

      Trần Minh Sinh với Ngô Kiến Sơn: “Lưu Vĩ này, quả nhiên to gan.”

      “À, mạng chó mà, đương nhiên gan phải to rồi.” Ngô Kiến Sơn ngồi hút thuốc bên cạnh Trần Minh Sinh.

      Trần Minh Sinh lại tiếp: “Chuyến này béo bở, biết thằng này vơ vét được bao nhiêu.”

      Sắc mặt Ngô Kiến Sơn khó kìm được ghen tỵ, múa máy ngón tay: “Ít nhất là số này.”

      Trần Minh Sinh yên lặng hút thuốc.

      Chuyến hàng này ít nhất phải 1.5 kilogram.

      Nếu bị bắt, Lưu Vĩ chết chắc.

      Ngô Kiến Sơn hút thuốc xong liền rời khỏi phòng.

      Trần Minh Sinh nằm mình giường khách sạn, suy nghĩ lâu cuối cùng gọi điện thoại cho chú Từ.

      “Tin tức là chuẩn xác.”

      “Cháu chắc chắn?”

      “Dạ.” Trần Minh Sinh tựa vào đầu giường: “Chú Từ, lần này là heroin.”

      “Ừ—?” Chú Từ ừ tiếng dài, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: “Cháu có chắc chắn ?”

      “Tin tức từ Ngô Kiến Sơn, sai đâu.”

      Điện thoại im lặng lúc, chút Từ : “Tiếp theo cháu tính làm gì?”

      Trần Minh Sinh: “Cháu lấy sòng bài Vạn Phát của Lưu Vĩ, ngày mai qua đó.”

      “Được.” Chú Từ : “Bước này tệ, Minh Sinh, cháu biết tính nết của Lưu Vĩ, nếu biết cháu chiếm địa bàn của nó, nhất định nó từ bỏ ý đồ, đến lúc đó cháu phải xử lý cẩn thận. Còn nữa, phần lớn thời gian nó đều ở sòng bài, cháu nên để ý nhiều đến đám nhân viên ở đó, chắc chắn có người tranh thủ lấy lòng ông chủ mới, cháu xem thử có tin tức gì nhé.”

      Trần Minh Sinh đáp lại : “Được, đến lúc có tin tức cháu báo cho chú.”

      Chú Từ tiếp: “Mấy ngày nay vất vả cho cháu.”

      Trần Minh Sinh: “Mọi người đều vất vả mà.”

      “Minh Sinh.” Chú Từ nặng nề tiếp: “Nhớ kỹ, mọi chuyện phải cẩn thận.”

      Trần Minh Sinh khẽ cười: “Cháu biết rồi.”



      Hết chương 49

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :