1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc dục - Tích Ái Mao Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chap 58 : Em muốn – H

      Edit: Lam Vy

      cả kinh, theo bản năng rút tay về, lại bị cậu giữ, ấn ở đó, Thư Liên nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, cơ hồ có thể làm bị phỏng.

      “Thư Liên… Khó chịu…” Hàn Triệt khẽ hừ tiếng, giọng trầm thấp, gợi cảm lại dụ hoặc, “Sờ chút, sờ chút là được…”

      “Em, Em…” Thư Liên nhất thời hối hận muốn chết chính mình mạo muội hành động, tay bị cậu ấn quá chặt , trong lòng bàn tay nóng bỏng tựa hồ còn có xu thế lớn lên, ngừng nhảy lên.

      chậm chạp bất động, Hàn Triệt lại càng chịu nổi , nhàng để tay nhàng trượt, Thư Liên chỉ cảm thấy vật kia như là thanh thiết lại mềm như nhung tơ, cảm giác vừa dữ tợn lại mềm mại, có mâu mâu thuẫn nên lời.

      Vội vàng thở hổn hển mấy hơi thở, Hàn Triệt mạnh mẽ xoay người lại, đôi mắt trong trẻo thường ngày trở nên mê mông mà lại tràn ngập tình dục: “Thư Liên, Thư Liên…”

      mạnh mẽ nhiếp trụ môi , kịch liệt triền miên mút lưỡi , như muốn đem ăn , nhưng là như thế này chẳng những thể bình ổn dục vọng của cậu, ngược lại càng làm cho cậu cảm thấy trướng phát đau, câụ đem tay bao vây lấy nơi cứng rắn của chính mình, ngừng trượt lên xuống, sau đó để há mồm thở dốc, lại như thập phần thống khổ.

      “Triệt? xảy ra chuyện gì?” Thư Liên bị cậu dọa sợ, kích động nâng lên nhìn mặt cậu, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là em tốt, có phải làm đau hay ? thoải mái chỗ nào?”

      “Thư Liên, em là đứa đại ngu ngốc!” Hàn Triệt mặt đỏ hồng , cũng biết vif sao lại tức giận , “ nhịn vất vả, em còn khiêu khích .”

      Thư Liên sửng sốt chút, ngay lập tưcs liền phản ứng lại cậu đến chuyện gì, mặt “ba” cái đỏ lên, thào : “Em, em biết…”

      quả biết nhàng sờ cậu chút ngờ cậu laị mãnh liệt phản ứng như thế, càng nghĩ tới cậu thế nhưng luôn nhẫn nhịn dục vọng muốn .

      Biểu của cậu rất lạnh nhạt , mỗi ngày ôm ngủ, giống như trước đây làm nũng với , cậu hôn , nhưng rất có chừng có mực, Thư Liên nghĩ đến, cái này đại khái chính là tình chân chính , có dục vọng mãnh liệt, chỉ là gần nhau , cũng đủ hạnh phúc.

      Có lẽ Nhâm Thần Phong đối với quá mức cường thế, làm cho sợ cái loại cảm giác mãnh liệt này cơ hồ phải chết vì vui thích, cho nên đối với chuyện nam nữ chưa bao giờ có ý nghĩ chủ động, mà biểu tại của Hàn Triệt, lại vượt quá tưởng tượng của .

      có người đàn ông nào ôm người phụ nữ mình trong lòng mà rung động.” Hàn Triệt vẫn tức giận , lại đem vật cứng rắn kia đặt đùi đỉnh chút, “Thư Liên, trưởng thành, là đàn ông, em nghĩ rằng và em vẫn là trẻ con sao?”

      Lời cậu quả làm cho Thư Liên thực khiếp sợ cũng thực cảm động, nhưng động tác của cậu lại… rất trẻ con.

      Thư Liên nhịn được, thổi phù tiếng bật cười.

      Lúc này Hàn Triệt tức giận, mạnh mẽ cúi đầu, nhắm đến môi đánh úp lại, Thư Liên trốn tránh kịp, bị cậu hôn cái thống khoái, đầu lưỡi cậu ở khoang miệng quét qua lại khơi mào tình dục, cho đêns khi làm cho Thư Liên thở hồng hộc , cơ hồ hít thở thông, mới buông lỏng môi ra.

      “Thư Liên… Làm sao đây? nhịn được , muốn ngươi.” Hàn Triệt thở gấp gáp ôm lấy , cậu thực bị làm cho muốn điên rồi, lại yên tĩnh ánh mắt vô tội nhìn cậu, trong mắt còn mờ hơi nước còn chứa ý cười.

      Ảo não cắn cổ , cậu cũng phải câụ bé có kinh nghiệm, nhưng khi làm với Tần Oánh cảm giác giống như với , cậu sợ khó chịu, sợ đau, sợ sợ hãi, nhưng thế nhưng lại còn vui sướng khi người gặp họa.

      Thư Liên thở tiếng, đẩy cậu ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn vào mắt cậu: “Triệt, thích em sao?”

      thích.” Hàn Triệt trả lời ngay, thanh U U , “ em.”

      “Em thích .” Thư Liên quay mặt cậu lại, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi cậu, “ chỉ có thích, em còn …”

      hồng mặt, tay hướng xuống dưới thân cậu, nhìn cậu ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm , cảm thấy có chút thẹn thùng, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, giọng mềm lại dụ hoặc: “Triệt, em muốn .. tại…”

      ────────────

      Chống nạnh cơ cười to ba tiếng, bận như thế lâu, lông chim cuối cùng ở đồng trong lúc nhất thời càng hai thiên Văn !

      Lập tức có thịt đồ ăn , nga ha ha ~~

      Ách, nửa đêm nhất điểm , Hãn. . . Ngủ trước, ngày mai có phấn khích a ~~~

      Cười trộm .
      Duyennguyen2302190guigui thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      "Thư Liên hoảng sợ giãy dụa , lại bị người đàn ông đè chặt mặt kính thể động đậy, người đàn ông động tác thực lưu loát cởi quần ra, giây tiếp theo liền cảm giác được cây gậy lớn, thô dài gì đó đập mạnh vào mông mình, vừa nóng vừa cứng rắn như cây côn bằng sắt. “ nhịn được rồi, bảo bối…” Người đàn ông thở dốc mạnh, thanh như từ trong kẽ răng bật ra , “Em quả sinh ra để quyến rũ đàn ông !” “! !” Nhận thấy được người đàn ông sắp làm cái gì, Thư Liên khẩn trương toàn thân đều căng lên, tuy rằng đêm qua trải qua lần đầu tiên, nhưng mà là dưới tình huống bị quá chén, người chưa bao giờ có kinh nghiệm như , đối chuyện “tính” vừa sợ hãi vừa kích động. Quan trọng nhất là, cũng biết người đàn ông là ai! “Đừng ”, em nhất định cầu xin muốn em !” Người đàn ông cắn răng, mạnh mẽ động thân, đem dương cụ nóng cháy kiên đĩnh mạnh mẽ hữu lực cắm vào! “A ── “ “A ── “ Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu, Thư Liên là kêu đau đớn , còn người đàn ông là kêu thích thú. “ ra ngoài! ra ngoài! Đau… A!” Thư Liên khóc , dùng sức giãy dụa vặn vẹo, lại chỉ có thể tuyệt vọng, cảm giác được cây gậy nóng trong cơ thể kia gần như đem xé rách , vật đó lại càng ngày càng cứng rắn , to lớn hơn. “Em muốn bức điên sao! Tiểu tinh!” Người đàn ông chỉ cảm thấy bên trong khít khao có thể làm cho người ta phát cuồng, giống như có vô số cái miệng nhắn hung hăng hút , làm cho sắp khống chế được, thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng. Người đàn ông gầm tiếng, hưng phấn chụp lấy cái mông tuyết trắng của , để ý kêu khóc, mãnh liệt động nhanh thắt lưng tráng kiện, điên cuồng rút ra chọc vào. “A! Đau! Buông, buông ra!” Thư Liên bị đè ở tường thể động đậy, hai chân bị người đàn ông bá đạo tách ra, bị cường lực va chạm đứng thẳng được ngồi xuống cũng xong, toàn bộ sức nặng của cơ thể tựa hồ đều tập trung ở nơi kết hợp với kia, mỗi khi muốn rơi xuống, liền bị người đàn ông kia dùng sức đẩy trở về, đau đớn, toàn thân run run, lại có cỗ khoái cảm khó có thể nên lời, cái loại khoái cảm này làm cho cảm thấy xấu hổ, trong lúc kịp tự hỏi chính mình lại bị đẩy trở về, lại tiếp tục đón nhận dục vọng của người đàn ông kia! chút, chút, lại chút, tiết tấu người đàn ông này có bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ dùng sức mạnh va chạm, nhiều lần vọt tới đỉnh, mỗi khi đâm đến hoa tâm, cực đại quy đầu mãnh liệt đâm vào tử cung bị thương chưa khép lại, lai cấp tốc rút về, xoay tròn trong nhục bích non mềm, đau đớn bén nhọn cùng khoái cảm xa lạ hợp lại cùng chỗ, làm cho Thư Liên phát ra tiếng rên như mèo kêu. “Tiểu tinh, em kẹp nhanh quá! A ──” người đàn ông hưng phấn ngẩng đầu lên, hầu kết ngừng trượt lên xuống, bàn tay thô lỗ nắn bóp mông thịt của , sau đó ‘phát’ vào mạnh , phát ra tiếng ba ba giòn giã. “A!” Thư Liên khóc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, mông đột nhiên truyền đến đau đớn làm cho run rẩy thôi, tiểu huyệt mạnh mẽ co rút lại! “Đáng chết!” ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, mạnh mẽ rút côn thịt ra, cực đại quy đầu kịch liệt run run , tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ ra. lúc lâu sau, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Thư Liên, đột nhiên kéo người lại, cúi đầu hôn mạnh lên môi , cái lưỡi ẩm ướt linh hoạt thừa dịp mở miệng hô hấp mà tiến quân thần tốc, xâm lược khoang miệng , cuối cùng ngậm lấy cái lưỡi non mềm, mút vào. “Ngô ── ngô muốn, a!” Thư Liên vừa lúc nhả ra định chuyện, liền bị người đàn ông nâng lên chân đâm vào sâu. Người đàn ông giống như lúc trước liên tục đánh thẳng về phía trước nữa, mà là tiếp tục hôn sâu , thong thả rút ra chọc vào, làm cho có thể cảm nhận được nam căn kia cứng rắn nóng rực, từng chút ma sát lên vách tường của , dùng loại tư thế cường ngạnh, chân đáng tin xâm chiếm nơi bí của , dùng dục vọng của mình, đem dục vọng núp ở sâu trong nội tâm chậm rãi thức tỉnh “Ân…” Vô ý thức phát ra thanh rên rỉ, Thư Liên bị thanh kiều tràn ngập tình dục của mình dọa sợ, đó chính là thanh của sao? cho tới bây giờ đều thể tưởng được mình lại có thể phát ra loại rên rỉ dâm đãng này. Người đàn ông tràn ngập tình dục, trong con ngươi đen lên thần sắc khó có thể nắm bắt, hơi hơi câu môi, bên dùng đầu lưỡi miêu tả cánh môi , bên lấy ngón tay vuốt ve mặt , như là giữa hai người nhau cuồng nhiệt, chậm rãi lướt qua làn mi , mắt , cuối cùng xuyên sau vào mái tóc đen mềm mại, cảm giác được giữa hai chân xuân triều tuôn ra, người đàn ông ác ý chậm rãi rút phân thân ra, lại mạnh đỉnh nhập vào! “A a a a ──” cảm giác mãnh liệt xông đến, Thư Liên cơ hồ kêu khóc, đạt đến cao trào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết vô ý thức ôm lấy cổ người đàn ông, trong tiểu huyệt nộn thịt điên cuồng mút lấy nhục bổng của , hận thể hút hết dương khí người đàn ông này. “Quả nhiên là thân thể dâm đãng, nhanh cao trào như thế.” Người đàn ông cắn mạnh lên cổ , để ý tiểu huyệt Thư Liên còn co rút có bao nhiêu mẫn cảm, hung hăng rút ra cực đại, lại hung hăng va chạm vào, Thư Liên trong cao trào dâm thủy chảy ra như suối, hạ thân hai người phát ra tiếng phốc phốc rung động".
      lão này gian biết chị sợ mn biết k dám hét lên lợi dụng điều này để

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chap 59 : Em muốn – H(tt)

      Edit: Lam Vy

      Thanh của rất nhàng, cũng hề phóng đãng, nhưng lại làm cho Hàn Triệt nhịn được rên rỉ tiếng, toàn thân máu dường như đều tập trung đến vị trí duy nhất cơ thể kia , làm cho cậu tuy cái gì cũng có làm, nhưng cảm giác tê dại vẫn truyền khắp xương sống.

      “Thư Liên, Thư Liên…” Cậu thở gấp gáp hôn trụ môi , tay dao động lung tung người , mỗi phân mỗi tấc, đều lưu lại trong lòng bàn tay cậu độ ấm nóng bỏng.

      Cậu hôn vừa vội vàng vừa cuồng nhiệt, như ngọn lửa báo trùm lấy Thư Liên, rên rỉ hai bàn tay ôm lấy tấm lưng bóng loáng của cậu, cảm giác được hô hấp của thiếu niên dồn dập lại nóng rực phun da thịt , kích động toàn thân run rẩy.

      Nụ hôn của cậu từ môi dời về hai má, cổ, xương quai xanh, tinh tế mút hôn, buông tha bất cứ vị trí naò, mãi đến khi cậu cúi đầu ngậm nhũ tiêm , Thư Liên mới hít mạnh hơi, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

      cúi đầu thấy đầu của cậu chôn trước ngực , cậu bé kia hơi khép mắt, hàng mi dày khẽ run, đôi môi no đủ ửng đỏ kia tham lam hút nơi mẫn cảm của , giống đứa khát sữa biết mệt mỏi.

      Thư Liên kêu tiếng, mặt đỏ nóng bỏng, có cái gì đó từ trong bụng từng chút thiêu đốt toàn thân , làm cho toàn bộ lý trí đều cháy sạch đến mơ mơ màng màng, như là bị mang đến chín tầng mây, có luồng nhiệt lưu theo nơi đó chảy ra, làm cho cắn chặt môi, đáy mắt mê ly mông lung, mị nhãn như tơ.

      Hàn Triệt ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt cũng giống như sương mù mê mông, nhìn bị cậu hôn đến toàn thân mềm nhũn, đôi mắt tối đen của cậu càng có vẻ sâu thấy đáy, lại cúi đầu ngậm lấy hai nụ hồng mai kia, mút vào mạnh, Thư Liên a tiếng, móng tay bấm sâu vaò lưng cậu, thanh mềm mại vô lực: “Triệt ── “

      thích em gọi như vậy…” Hàn Triệt khẽ linh hoạt đưa tay hướng đến u cốc sớm bị mật dịch tràn ra, nhàng khều lên đỉnh mẫn cảm, hô hấp dồn dập, “Thư Liên, em …”

      “A… Ân…” Thư Liên dưới đầu ngón tay cậu vặn vẹo thân thể, sắc mặt ửng hồng, cậu dùng nơi cứng rắn của mình thay thế ngón tay, khéo léo đưa đẩy đỉnh tại tại nơi ướt át của , dính mật dịch, chợt cao chợt thấp, đem tâm trí kéo căng lên, hoàn toàn nghe cậu cái gì.

      Hàn Triệt cảm giác chính mình dường như muốn phát điên, chỉ cần như vậy với , liền cảm thấy kích động liên tục, cũng giống ngay cả thở cũng trở nên khó khăn, hô hấp cậu cũng từ từ ồ ồ, sớm còn réo rắt giống ngày thường, thầm nghĩ tiến vào sâu bên trong , cảm nhận , cùng kết hợp thành thể.

      “Thư Liên, em !” cậu nhăn lại cặp mày tuấn, ngón tay đè lại khỏa thịt hạch mẫn cảm kia, vừa thô lỗ mà lại rất nhanh nhu động.

      “A a… Đừng, Triệt, cần!” Thư Liên quả nhiên chịu nổi, mạnh mẽ cong người lên, giống như con tôm né tránh tay cậu, mặt lại chạm vào mặt cậu, vành tai tóc mai chạm nhau, trong thanh mang theo cầu xin, “Chịu nổi, Triệt… A…”

      Cậu hề có ý định buông tha , hai ngón tay thon dài dính dịch ẩm ướt linh hoạt chui vào thân thể , biết ở điểm nào đó trong cơ thể co rúm kìm laị.

      “A a ──” Thư Liên lớn tiếng rên rỉ, cái loại khoái cảm mãnh liệt này lại tới nữa, chịu nổi, thân thể lại tự chủ được đón ý hùa, trong đầu dường như nhớ lại cầu của cậu, ôm lấy vai cậu, khóc cầu xin tha thứ, “Em ! em ! Triệt… Tha em, a ── “

      Hàn Triệt muốn mạnh xâm nhập thân thể , cứng rắn thô to cường hãn phong phú trong , đem mỗi chỗ nếp nhăn chống đỡ đến căng tràn , Thư Liên giống như con mèo khẽ kêu, hạ thân tự chủ được co rút, trước mắt ngừng có bạch quang lên, số chết bám chặt lấy cậu, như là phải kéo theo cậu đến cùng, khoái cảm như dời non lấp biển mà đến, như đem bay lên Thiên đường.







      Chap 60 : Em muốn – H(3)

      Edit: Lam Vy

      Thiếu niên hô hấp dồn dập, xoắn cậu chặt , làm cho cậu có loại dục vọng muốn ở trong cơ thể kịch liệt rong ruổi. hiển nhiên vừa mới cao trào xong, cậu thậm chí biết nên rút khỏi người hay là nên theo bản năng mà tiếp tục, chỉ biết ôm chặt , ngừng hôn lên môi .

      Thư Liên bỗng nhiên mở ra hai mắt đẫm lệ mông lung , vội vàng hôn đáp lại cậu, thanh mềm mại tinh tế: “Triệt, động chút, động chút…”

      Hàn Triệt có chút mê mang, hiển nhiên phản ứng kịp, Thư Liên lại nóng nảy, vừa bị đưa lên đỉnh núi, cậu lại vẫn yên lặng nhúc nhích, làm cho có cảm giác hụt hẫng như trời cao bị rơi xuống mặt đất, trương cái miệng nhắn trừng cậu, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, khống chế được đưa thắt lưng hướng lên đón ý hùa, làm cho phân thân của cậu thâm nhập sâu vào trong cơ thể mình.

      Nhưng làm thế nào vẫn thấy chưa đủ, còn chưa đủ, vẫn cảm thấy thiếu chút, Thư Liên gấp đến độ muốn khóc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất mãn, thầm nghĩ muốn cậu hung hăng áp người , dùng sức .

      Hàn Triệt bị động tác của kích thét lớn tiếng, rốt cuộc khống chế được, cúi người hung hăng hôn trụ môi : “Thư Liên, em bức điên !”

      Cấp tốc rút ra phân thân, lại mạnh nhập vào, chỉ nghe thiên hạ dưới thân a tiếng, giống như dây leo bám víu lấy cậu, thanh kiều mỵ tận xương, như muốn đem linh hồn cậu câu .

      Cậu nắm lấy thắt lưng , bắt đầu dùng đại lực trừu đưa, lần đầu tiên có loại cảm giác mất hồn thực cốt này, cậu sâu nhập vào chôn ở trong cơ thể , mỗi lần tiến vào đều chạm vào nơi mềm mại nhất bên trong, mỗi lần rút ra đều bị hút mạnh lại, mãnh liệt khoái cảm theo xương sống ngừng lan tràn khắp toàn thân, làm cho cậu càng biết mệt mỏi thâm nhập càng sâu hơn.

      Thư Liên sớm bị cậu đỉnh đến thể suy nghĩ gì nữa , chỉ biết lớn tiếng rên rỉ, mở ra hai chân thừa nhận cậu càng ngày càng kịch liệt tiến công, vừa qua cao trào thân mình mẫn cảm vô cùng, công kích kịch liệt như vậy cứ như đem đẩy vào từng tầng mây, mỗi lần có cảm giác muốn rơi xuống, cậu lại lần nữa mạnh nhập vào, nắm chặt nắm tay, khóe mắt tràn lệ, nhưng thân thể cũng là vui thích , đầu óc rối loạn thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy khoái hoạt.

      cúi đầu hôn trụ môi , thanh khàn khàn trầm thấp, lấp thanh réo rắt thường ngày: “Thư Liên, có đau , có đau ?”

      Miệng hỏi, nhưng dưới thân lại chút nào có ý tạm dừng, vẫn ngừng dùng đại lực va chạm , phát ra thanh va chạm kịch liệt: “ khống chế được chính mình, thoải mái, nhưng sợ làm đau em.”

      , đau…” hai tay Thư Liên vẫn ôm chặt lấy cậu, dường như sợ cậu biến mất, “Triệt, mạnh hơn chút! Sâu hơn chút !”

      “A…” Hàn Triệt khống chế được gầm tiếng, cứ như vậy can đảm quyến rũ mình, là người chị mà mình nhất ,cũng là người phụ nữ mình nhất, lúc này nằm dưới thân chính mình uyển chuyển hầu hạ, bảo mình mạnh hơn chút! Sâu hơn chút…

      Cậu mạnh mẽ rút ra phân thân, thở gấp gáp mấy hơi thở, xoay người lại, để cho tấm lưng tuyết trắng lõa lồ hướng về phía cậu, đập vào mắt chỉ thấy bờ mông đầy đặn, cùng với đường cong quyến rũ của vòng eo.

      Cậu đem hai chân tách ra, từ phía sau mạnh vào, vừa mạnh vừa sâu va chạm làm cho hai người đồng thời rên rỉ ra tiếng, cậu cầm thắt lưng , bắt đầu từ phía sau sâu sáp nhập, như là muốn phá hỏng , cặp mông bay nhanh, thẳng đến khi làm cho Thư Liên vẻ mặt ửng hồng, giống như ca hát ngừng phát ra tiếng rên rỉ cao vút.

      “Thư Liên, như vậy đủ sâu ?” cậu bên động thắt lưng, bên nhìn địa phương hai người kết hợp, hoa khẩu giống như cái miệng nhắn bị cậu chống đỡ quá chặt chẽ , vừa nuốt vừa phun nơi dân trào lớn của cậu, theo động tác ra vào mạnh mẽ của cậu mà ái dịch nơi đó bị ma sát tạo thành bọt mép, làm cho bộ lông màu đen bị thấm ướt rối tinh rối mù, còn có chút bắt đầu dính được, thuận theo bắp đùi chảy xuống phía dưới.

      Quả cảnh tượng dâm mỹ, hình ảnh quá sắc tình, thế nhưng cậu lại lại cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, Thư Liên ở trong lòng vẫn giống như công chúa thuần khiết, dù quỳ nằm úp sấp nâng mông thừa nhận cậu xâm phạm, tình cảnh trước mắt tựa hồ kích phát bản năng tiềm tàng lâu trong cậu, phân thân cậu dường như lại trướng lớn hơn vài phần, vừa cứng lại vừa nóng, đỉnh đến khi Thư Liên nức nở khẽ kêu lên.








      Chap 61 : Em muốn – H(4)

      Edit: Lam Vy

      “Sâu quá,… quá sâu rồi… Triệt, chút… chút…” Thư Liên nắm chặt chăn đệm dưới thân, khoái cảm liên tục đánh sâu vào từng giác quan của , mỗi lần bị cậu nhập vào, đều nghĩ đến đấy là cực hạn khoái cảm, nhưng lần kế tiếp, lại có cảm giác bị đưa lên tầng khoái cảm cao hơn nữa.

      Loại cảm giác này thực kỳ diệu, lại thoải mái làm cho muốn lập tức chết , ràng bảo cậu chút, nhưng lại khẩu thị tâm phi ngừng hùa theo động tác của cậu, mỗi lần bị cậu đẩy về phía trước, thân thể đều tự chủ được lùi trở về chờ mong, thoải mái, thoải mái, cho dù cứ như vậy chết , cũng cam tâm tình nguyện.

      Hàn Triệt rên rỉ tiếng, cậu sợ làm đau nên mói hỏi như vậy , nhưng câu trả lời của lại như muốn đòi mạng cậu, hóa ra chỉ những ngôn từ đơn giản như vậy cũng có thể kích thích dục vọng nguyên thủy trong cơ thể cậu, bộ vị cứng rắn nóng như thiết kia dường như lại cứng rắn thêm vài phần, cảm giác phải chết ở thân thể mới thỏa mãn được.

      Bàn tay cậu khẽ vươn đến trước ngực , nắm lấu bầu ngực đầy đặn, thanh khàn khàn, lại hết sức ràng mang theo vài phần tà khí: “Có lớn hay ? Có trướng quá hay ?”

      “A…” Thư Liên cảm thấy mặt đỏ tai hồng, hiểu được ý tại ngôn ngoại trong lời của cậu, nhưng bị cậu cứ như vậy kịch liệt rút ra chọc vào , lại thể nghĩ ra lời nào khác để đáp lại cậu, ngược lại giống như trúng cổ trả lời theo ý cậu muốn, “Uhm… Trướng… Trướng khó chịu… A!”

      “Ách…” rốt cuộc Hàn Triệt cũng thể được lời nào khác nữa, chỉ bắt lấy hai bầu ngực dùng sức xoa nắn, hạ thân lại rất nhanh chóng cuồng sáp, thanh dâm mỹ của hai thân thể kích động va vào nhau cùng với tiếng rên rỉ ái muội và tiếng thở hổn hển dồn dập thổi quét toàn bộ phòng ngủ, bầu khí bắt đầu kịch liệt giống như bị bọn họ làm cho sôi trào.

      biết Hàn Triệt chạm vào điểm nào đó trong cơ thể , Thư Liên thoải mái đến đầu ngón chân đều căng lên , mạnh mẽ a tiếng, chịu nổi nữa ngã sấp xuống giường, khẽ nức nở: “Triệt! Triệt! Ôm em, ôm em!”

      Hàn Triệt suyễn khí ôm lên, ôm lấy triền miên hôn lên môi , tách hai chân ra lại lần nữa xông vào.

      Cảm nhận được hoa bích lại bắt đầu hung hăng co rút, số chết cắn chặt lấy nơi cứng rắn của cậu, Hàn Triệt thét lớn tiếng, cảm giác được chính mình cũng sắp bạo phát, cậu ngừng chống đối , thẳng đến khi đem đẩy vào đầu giường, lui thể lui, hai chân lay động nhận lấy toàn bộ nhiệt tình của cậu.

      “Thư Liên, thoải mái ?” cậu tinh tế hôn lên gáy , giọng có chút biến đổi, cậu quá vui vẻ, thế nhưng có thể hoàn toàn có được , nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, trong lòng cậu rất tham lam, hi vọng cũng có thể cùng cậu vui vẻ.

      “Thoải mái… Thoải mái… Triệt, làm em thoải mái…” Thư Liên mông lung ôm cậu, cực hạn vui thích làm cho khóe mắt tràn ra nước mắt, “A, mau hơn chút! em muốn, đến… A ── “

      toàn thân mạnh mẽ run rẩy, giống như chú cá mắc cạn víu chặt cổ cậu, hạ thân lại mãnh liệt co rút lại, làm cho dục vọng của cậu như nước tràn vỡ đê.

      “A ── Thư Liên…” Hàn Triệt ôm chặt , ở trong cơ thể rút ra chọc vào nhanh, nhục bổng cứng rắn kia dường như đột nhiên sưng lên, chống đỡ làm cho Thư Liên cảm thấy trận tê dại.

      Cậu mạnh mẽ chuyển động thắt lưng, nâng hai chân đặt lên vai, càng thêm cuồng dã trừu đưa, cao trào vừa xong bên trong vách tường vẫn còn cực kỳ nhạy cảm, nhưng cậu quan tâm, cậu đưa dục vọng của bản thân lần nữa cắm vào, ngừng ma sát nơi mềm mại của ..

      Thư Liên cung khởi thắt lưng giống như con tôm, khoái cảm quá mãnh liệt làm muốn khóc: “A Triệt cần! Quá sâu ! Quá sâu ! em chịu nổi… A…”

      Hàn Triệt cắn răng, cuồng loạn kêu tên , cậu dừng được đến, dừng được đến, cực hạn vui thích trước nay chưa có làm cho cậu biết mệt mỏi rất nhanh rút ra chọc vào, vào lần hung hăng sáp nhập cuối cậu cậu vào nới sâu nhất của , tinh dịch nóng bỏng như núi lửa tuôn trào phun ra, làm cho Thư Liên nóng nảy liều mạng lắc đầu, lớn tiếng khóc thét lên.
      Loverainbowtq thích bài này.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chap 62 :

      Edit: Lam Vy

      Thư Liên sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là nhìn ánh mắt vô tội của Hàn Triệt bị cước đá xuống giường, người vô cùng đau, thế nhưng cậu ta còn có thể có bộ dáng thần thanh khí sảng ( sảng khoái), là vô vùng đáng giận!

      Vừa nghĩ đến tối hôm qua kịch liệt dây dưa, mặt liền đỏ lên, lại tức giận có chỗ đánh, lần đầu tiên bị cậu làm cho khóc, nhìn bộ dáng cậu vừa đau lòng vừa áy náy xin lỗi , cũng quyết định truy cứu , ai ngờ lúc ở phòng tắm để tắm rửa sạch, cậu lại…

      Tuổi trẻ dục vọng luôn tràn đầy – biết, nhưng Hàn Triệt chỉ có dục vọng lớn, thể lực cũng tốt vô cùng, giống như đứa trẻ mới biết đến mùi vị ngọt ngào, dây dưa dứt.

      Nước ấm ngừng theo vòi phun chảy xuống, tiếp xúc với sàn nhà phát ra thanh róc rách, cậu ở phía sau nắm lấy thắt lưng , lần lại lần xâm nhập, thẳng cho đến khi bị đâm đến trọng tâm vững, liên tục ngã về phía trước, bị bồn tắm lạnh như băng cọ xát lên da thịt nóng bỏng, lại hề biết lạnh.

      Trong gian chật hẹp, tiếng thở dốc của hai người hòa vào nhau vừa dồn dập vừa nóng cháy, Thư Liên vừa ngẩng đầu, liền thấy được ràng hình ảnh hai người dây dưa phảng chiếu vách tường bóng loáng phía trước, trắng trợn va chạm, nhiệt liệt hôn môi, đầu mơ hồ mảnh, hai má nóng bỏng nhìn hình ảnh kích tình của chính mình và Triệt, cảm thấy thẹn nhưng lại khoái hoạt.

      Làm lại lần nữa đạt tới cao trào, Thư Liên mệt mỏi đến mí mắt cũng nâng lên nổi , tùy ý để Hàn Triệt lướt qua thân thể của , từng chút cẩn thận giúp tẩy rửa mồ hôi cùng dịch ân ái người, thầm nghĩ muốn lên giường ngủ, trừ bỏ ngủ, quả thực nghĩ ra chuyện gì khác nữa .

      Khi được Hàn Triệt ôm đặt trong ổ chăn ấm áp mềm mại, Thư Liên liền chui vào, tìm tư thế thoải mái nhất nhắm mắt lại, cảm thấy được ngủ là chuyện hạnh phúc nhất đời này , ai ngờ tiểu tử phía sau ôm chỉ thành được thời gian, tựa như keo dính dán theo nguời , gặm gặm cắn cắn cổ , thanh vừa đáng vừa vô lại: “Thư Liên, Thư Liên, lại muốn rồi…”

      Thư Liên cảm thấy chính mình quả thực chính là “bi kịch”, nghĩ tới vô số cảnh tượng và các vấn đề nảy sinh khi sống cùng Triệt, lại nghĩ tới vấn đề lớn nhất lại là vấn đề này, Hàn Triệt từ thiên sứ trở thành ma quỷ chuyển biến quá nhanh, làm cho người ta thể nhận ra, cậu quả thực quá… Tham ăn !

      Hàn Triệt từ dưới thảm đứng lên, thấy phát hỏa lại dám lên, chỉ dám đặt đầu ở mép giường, chớp chớp mắt xem xét , thanh đáng thương Hề Hề như đòi mạng: “Thư Liên…”

      Thư Liên trừng mắt nhìn liếc mắt cái, trùm kín chăn tìm được nội y của mình, sau đó ở trong chăn sờ soạng mặc vào, nhìn đôi mắt cậu tròn xoe quay tới quay lui, tựa hồ hận thể nhìn thấu chăn bông , liền biết cậu ta chẳng suy nghĩ được chuyền tốt gì.

      Trước kia mỗi khi cậu lộ ra biểu cảm này, đều cảm thấy cực kỳ đáng , thầm nghĩ muốn đưa tay ra véo hai cái má đáng kia, nhưng tại nhìn thấy biêu tình này lại có cảm giác kinh hồn tán đảm (khiếp sợ).

      người vô cùng đau đớn, dù nhàng nâng tay nhấc chân cũng cảm thấy đau, nhìn Thư Liên rên tiếng nhăn mi lại, Hàn Triệt đứng lên: “ mặc giúp em.”

      “Tiểu sắc lang! Tránh ra!” Thư Liên hừ tiếng, đẩy móng vuốt sói của cậu ta ra.

      ” Thư Liên quý, tỷ tỷ tốt, em sai rồi , đừng nóng giận được .” Giả trang đáng hiệu quả, Hàn Triệt đành phải dốc hết vốn liếng ra, cậu từ trước đến nay đều trực tiếp gọi tên , cho dù bị ba mắng cũng chịu sửa đổi, chỉ có lúc tức giận cậu mới chịu kêu là “tỷ tỷ”, dù có khó chịu đến đâu, cũng nguôi giận.

      Thư Liên quả nhiên dừng lại động tác, cái đầu từ trong chăn lộ ra nhìn cậu, đột nhiên vươn cánh tay, hướng cậu vẫy vẫy: “Triệt, lại đây.”

      Hàn Triệt trong lòng hoan hô tiếng, chỉ kém có lòi cái đuôi hồ ly ra thôi .

      Thư Liên cười dài nhìn cậuÌ, sau đó đem đôi môi mềm mại thủy nhuận lướt qua mặt cậu.

      có gì bất ngờ xảy ra , mặt Hàn Triệt đỏ lên, nhưng khóe môi hơi hơi giơ lên biểu ràng tiểu sắc lang này lại bắt đầu rục rịch.

      Toàn bộ hô hấp của đều phả mặt cậu, mặt Hàn Triệt đỏ bừng, tia đỏ còn lan tràn đến cả hai bên tai, Thư Liên đột nhiên nghiêng đầu, hung hăng cắn mạnh vào cổ cậu ta.

      “A ──” tiếng thét kinh thiên động địa!













      Chap 63 :

      Edit: Lam Vy

      Lương Khải Vệ theo Hàn Triệt lâu như thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng này của cậu.

      Hàn Triệt mặc bộ trang phục cổ cao màu đen, lễ phục trang trong chuẩn mực, nhưng trọng điểm phải ở chỗ này, trọng điểm là, hiểu vì sao hôm nay cậu ta lại mặc trang phục che kín cổ khe hở! những thế còn dán băng keo màu phấn hồng in hình phim hoạt hình cổ nữa!

      “Triệt thiếu gia, bữa tiệc sinh nhật của phong ca cử hành vào lúc tám giờ đêm nay ở Blue Hawaii, bây giờ hơn 6 giờ chiều rồi, nên qua đó thôi.” Lương điếm Vệ nhịn xuống xúc động trong lòng, cái này quá giống phong cách của Hàn Triệt.

      Hàn Triệt gật gật đầu, mở cửa xe, sau khi đỡ Thư Liên vào, mới cẩn thận vòng sang ngồi ngay bên cạnh.

      Lương Khải Vệ bên khởi động xe, bên nhìn vaò kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt hai người, Thư Liên mặt đỏ hồng , nhưng tâm tình hình như rất tốt, còn Hàn Triệt, dường như sợ rất sợ , tay sờ sờ lên cổ, hồi lại kéo ống tay áo , sau đó “ba” tiếng bị hất ra.

      “Khải Vệ, bây giờ thi lái xe có khó ?” Hàn Triệt đột nhiên mở miệng, làm Lương Khải Vệ chuyên tâm xem diễn hoảng sợ.

      “Ách, khó, Triệt thiếu gia cậu muốn thi sao?” Thi lấy bằng lái xe cũng tốt, đại thiếu gia này lúc nào cũng ở đường chạy loạn, ngày nào đó nếu thực xảy ra chuyện gì, rất khó làm.

      “tôi chỉ cảm thấy ngồi ở phía sau có chút lạnh…” Hàn Triệt giọng điệu U U , “Ngồi ở phía trước có vẻ đỡ hơn chút.”

      “Tiêủ tử thối này!” Thư Liên quả nhiên thể ngồi yên được, tức giận nắm lỗ tai cậu bắt đầu kéo, giương nanh múa vuốt nổi bão, “Em , người sống ngồi sờ sờ bên cạnh , lạnh cái gì.”

      “A Thư Liên, đau…” Hàn Triệt đau tê tê , lại dám đánh trả, “ sai rồi, sai rồi còn được sao!”

      còn lạnh hay lạnh?” Thư Liên đắc ý véo lỗ tai cậu, mềm , xúc cảm cũng tệ lắm.

      lạnh, lạnh.” Hàn Triệt thành thành gật đầu, ánh mắt vụt sáng nhìn , Thư Liên nhất thời liền mềm lòng .

      “Hừ!” Thư Liên mạnh miệng hừ tiếng, buông lỏng tay ra, lại bị cậu cuốn lại trong tay, gắt gao nắm chặt.

      Thấy muốn giãy, Hàn Triệt vỗ về tay dụ dỗ: “Tay lạnh, ô ô.”

      Lương Khải Vệ run mạnh trânh, mặt trời hôm nay quả nhiên mọc từ hướng tây , Amen, cái gì cũng nhìn thấy!

      Ô tô phóng nhanh hướng tới Blue Hawaii, Thư Liên nắm chặt trong tay hộp quà, trong lòng có chút yên, cũng biết đưa lễ vật này có thích hợp hay , nhưng quả thời gian quá gấp gáp có thời gian chuẩn bị quà tặng.

      Bàn tay bị Hàn Triệt siết chặt có chút đau đớn, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào hạnh phúc, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối lại, lại biết lạnh, cũng biết tối, nếu như cả đời này đều có thể tiếp tục sống như vậy, nên sống như thế nào mới tốt đây.

      Màn đêm buông xuống, đường xe cộ ấn còi inh ỏi, ai cũng vôị vội vàng vàng trở về nhà, nhưng đối với Blue Hawaii mà , cuộc sống về đêm, chỉ vừa mới bắt đầu.

      Phòng VIP ở đây đều được đặc chế từ thủy tinh đặc biệt , từ bên trong có thể thấy ràng tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, mà từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy vách tường kín như bưng.

      Nhâm Thần Phong lười biếng ngã người sô pha, bàn bình rượu cùng xiêm áo hỗn độn đống, lại càng uống càng hăng, giống như vĩnh viễn biết say là gì.

      “Mình , mình ngồi cũng cậu hơn nửa ngày rồi, đừng là cậu goij mình đến đây để canh gác cho cậu đấy nhé.” Phó Dung Phàm nhìn bạn tốt giống như bị thất tình ngồi nốc rươu liên hồi, lại nhìn đêns mấy em chân dài tới lui bên ngoài, nhất thời cảm thấy bản thân cũng hết chịu nổi rồi .

      “Nếu cậu muốn kể khổ với tôi, tôi đứng ở đây hơn nửa ngày rồi , xin rửa tai lắng nghe, cậu muốn .” Phó Dung Phàm nhíu mày, ngồi yên, Nhâm Thần Phong nếu lời nào, (PDP) cũng tính quản (NTP) làm gì .

      “Tôi trúng tà rồi.” Nhâm Thần Phong vô thanh vô thức phun ra vài từ ngữ khó hiểu









      Chap 64 :

      Edit: Lam Vy

      Nhâm Thần Phong bâng quơ, nếu người bình thường nghe thấy chắc chắn hiêủ gì, nhưng mà Phó Dung Phàm nghe lại hiểu được rất ràng .

      như vậy là cậu hài lòng với tiểu tử còn chưa dứt sữa Hàn Triệt kia? Cho nên liền chẳng phân biệt được trắng đen trái phải nổi lên cơn ghen, sau đó làm cho tiểu bảo bối của cậu bị…” Phó Dung Phàm lay động ly rượu trong tay, sắc rượu màu đỏ sẫm như máu , cứ cười như cười nhìn người bạn lớn lên cùng mình ngồi trước mặt, biết nên khóc hay cười.

      “Ghen?” Nhâm Thần Phong hừ tiếng, “Lời này dùng ở người mình, cậu cảm thấy là rất buồn cười sao?”

      “Cậu vẫn có thể mạnh miệng hơn chút nữa.” Phó Dung Phàm mặt mày tươi cười rạng rỡ, “Cậu chính là nghĩ tới Hàn Triệt kia cư nhiên lại là em trai thân sinh của Thư Liên, chậc chậc, nhìn bộ dáng kinh ngạc của cậu, đúng là thú vị.”

      Nhâm Thần Phong gì, chỉ rút ra điếu thuốc châm lửa hút..

      Em trai ? Có người em trai nào, lại dùng cái loại ánh mắt ấy nhìn chị ruột của chính mình ?

      cũng phải là tên trời sinh vừa ngu ngốc vừa bạo ngược, tuy rằng Thư Liên thường làm cho cảm xúc của khống chế được, nhưng việc nhìn người ấy, có thể khẳng định ràng phải nhất thời ghen tuông.

      Ghen? Chẳng lẽ mê luyến thân thể của ?

      Trong khoảng thời gian bị Hàn Triệt mang này, cũng thử quay trở lại cuộc sống trước kia, lúc bận rộn làm việc ở công ty, lúc nhàn rỗi tụ tập bạn bè, cũng có ít phụ nữ thương nhung nhớ, nhưng mà biết vì cái gì, vẫn thể gợi lên hứng thú.

      phải xinh đẹp đến mực ai sánh bằng, cũng có dáng người ma quỷ hoàn mỹ đến mức làm cho người ta sôi máu, mỗi khi yên tĩnh mình lại đặc biệt nhớ lại bộ dáng cuộn người gào khóc thương tâm vào buổi chiều kia, nhất là khi biết được nội dung thỏa thuận của ‘ ông già’ và người phụ nữ kia, hình ảnh ấy xuất ngày càng thường xuyên hơn.

      quả nhiên cuồng vọng tự tin ai bì nổi, cho nên mỗi khi có chuyện xảy ra đều suy nghĩ theo chủ quan của chính mình, hiểu lầm? có lẽ có hiểu lầm, nhưng mỗi lần nghĩ tới tính tình đuối ai cũng có thể bắt nạt, chỉ còn cảm giác giận dữ, chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Quả nhiên, vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Thần Phong, cậu xem xem, tiểu bảo bối của cậu đến đây kìa.” Phó Dung Phàm cười dài .

      Nhâm Thần Phong trừng mắt liếc cái, nghĩ muốn dùng chiêu này để lừa chắc, biện pháp này quá ngây thơ .

      “haiz? Bọn họ còn khoác tay, xem ra tình cảm của hai chị em quả nhiên rất thân thiết.” Phó Dung Phàm nhấp ngụm rượu, cười đến rất có ý tứ hàm xúc.

      Thuận theo ánh mắt nhìn qua, Nhâm Thần Phong quả nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, quả , khoác lên người váy áo màu vàng nhạt, bên ngoài phhủ thêm lớp áo khoác nhung, thoạt nhìn so với Hàn Triệt còn thấp nữa cái đầu, lúc chuyện đầu ngẩng lên nhìn , gương mặt là vẻ thoải mái ngọt ngào, trông như trong thời kỳ đương ngọt ngào.

      Hàn Triệt vẫn là tiêu điểm của nữ giới trong bữa tiệc, tay khoác tay Thư Liên, lẳng lặng nghe chuyện gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười, bình tĩnh của lúc này giống như hồ nước tĩnh lặng bị khuấy động, gợn sóng lăn tăn.

      “Nếu như biết bọn họ là chị em, thoạt nhìn đúng là xứng đôi.” Phó Dung Phàm huýt sáo.

      “Ngươi quên Hàn Triệt làm nhục Thanh Long bang như thế nào sao?” Nhâm Thần Phong vừa , thấy sắc mặt Phó Dung Phàm liền khẽ biến, “Câm miệng!”

      “Thanh Long bang vẫn là ‘ông già’ làm chủ, liên quan gì tới mình.” Phó Dung Phàm ngụm đem rượu đỏ uống cạn, đứng dậy, “cậu cứ vịt chết còn cứng mỏ, xem diễn tiếp , trai tài sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, đúng là đẹp mắt.”

      đứng dậy ra khỏi phòng, Nhâm Thần Phong xoa xoa mi tâm, nên lời tư vị ở đáy lòng.

      Từ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên cùng Phó Dung Phàm cãi nhau, người bạn tốt này tính tình như thế nào đều biết , lúc nào cũng giả vờ quan tâm, nhưng thực tế đối với việc nào cũng rất tích cực, bằng cũng bởi vì đoạn cảm tình mất bao giờ tin tưởng vào phụ nữ nữa, trở nên phóng đãng ,phong lưu.

      Chuyện của Thanh Long bang, Phó Dung Phàm cũng muốn quản , chính là quá nhàn rỗi, vài năm qua mâu thuẫn giữa Phong Hỏa đường và Thanh Long bang cũng bị lão già làm cho phiền não , lời vừa ra , như lửa đổ thêm dầu.

      Nhưng trước mắt chuyện này cũng phải là chuyện quan trọng nhất, nhìn Thư Liên cùng Hàn Triệt coi ai ra gì cười cười, dường như người phụ nữ kia chỉ khi rời khỏi bản thân mình, mới có thể lộ ra phong thái tự nhiên này lại còn vui vẻ tươi cười.

      muốn ! Ý niệm này đột nhiên từ trong đầu chui ra, làm cho giật nảy mình, nguy hiểm như thế mãnh liệt như vậy.

      chỉ mê luyến thân thể của , còn có nhiều nhân tố khác nữa , nhưng Nhâm Thần Phong nhất định tự mình thừa nhận điểm này , dỗ cho người phụ nữ vui vẻ, chuyện này còn phải dễ dàng sao, phương pháp trước kia của có vẻ cực đoan, nếu thích cường thế , như vậy có thể đổi sang phương thức khác dỗ .

      Nhâm Thần Phong ném tàn thuốc trong tay xuống đứng lên, dáng người hoàn mỹ cùng với vẻ mặt tà khí, thể phủ nhận quả thực rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ.

      Thư Liên, em thoát khỏi lòng bàn tay tôi …












      Chap 65:

      Edit: Lam Vy

      Vừa muốn ra ngoài, Phó Dung Phàm lại đẩy cửa bước vào, thiếu chút nữa đụng phải Nhâm Thần Phong, lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình vội vàng của , đầu lông mày cau chặt , giống như gặp phải chuyện lớn gì.

      “Xảy ra chuyện gì sao?” Nhâm Thần Phong đỡ lấy , tính tình Phó Dung Phàm ra sao biết, cho dù tức giận cũng giữ quá lâu, hơn nữa vẻ mặt ngưng trọng, chút ý cười cũng thấy.

      “Gặp được người.” Phó Dung Phàm đặt áo khoác cầm trong tay xuống, vừa gọi điện thoại vừa ra ngoài, “Mình về trước chuyến, Thần Phong, nếu cậu có việc gì cũng nên trở về sớm chút, nơi này an toàn.”

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nhâm Thần Phong ngăn lại, Phó Dung phàm dừng lại, nhưng tính cách người bạn tốt này chính là ghét nhất bị sinh , nhìn bộ dáng kìa lạ này của , hẳn là gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, “ ra , mình có thể giúp cậu tay.”

      “Mình muốn kéo theo cậu xuống nước, lần khác rồi sau, cứ như vậy .” Phó Dung Phàm thông điện thoại, bắt đầu cùng cha trò chuyện, ra cửa lại quay đầu dặn dò (NTP), “Nhớ trở về sớm chút.”

      Nhâm Thần Phong đứng mình ở cửa phòng, an toàn? Nơi này vốn là quán bar, đông người ầm ĩ hỗn tạp, làm gì có người nào ở đây lại chắc chắn được an toàn, chẳng qua bộ dáng Phó Dung Phàm quá mức ngưng trọng, làm cho cũng có chút lo lắng.

      phụ nữ quyến rũ hướng phóng điện, thời đại này tiết tấu cuộc sống quá nhanh, có chút kích thích, rất nhiều người muốn hưởng thụ kiểu sống như thế.

      Đối với khiêu khích lớn mật này làm như thấy, Nhâm Thần Phong nhìn lại nơi Hàn Triệt và Thư Liên đứng lúc nãy, hai người còn bóng dáng, ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hàn Triệt là phong hỏa đường thiếu chủ, nếu qua xem chút, có thể có chút thu hoạch.

      Blue Hawaii là hội sở giải trí rất lớn, tổng cộng có ba tầng lâu, quán bar, đại sảnh, phòng, rất hiếm khi vắng khách, hơn nữa các phòng ở đây bố trí rất giống nhau, đều dùng thủy tinh ngăn cách, màu sắc cũng khác nhau, người phương hướng bên trong rất dễ bị lạc đường.

      nhạc trong đại sảnh dần dần xa, Nhâm Thần Phong cũng gặp hai người kia, dựa vào tường đứng lát, chừng có lẽ bọn họ rồi.

      Văng vẳng tiếng đàn dương cầm thanh từ cửa căn phòng nào đó vọng ra, Nhâm Thần Phong nghi hoặc lát, tay đẩy ra căn phòng.

      Từ góc độ này chỉ thấy được bên của thiếu niên, hơi cúi đầu, đầu ngón tay thon dài những phím đàn đen trắng nhàng tung bay, thanh như nước chảy từ bàn tay tuôn ra, mà khoác bộ váy vàng nhạt- Thư Liên kia chống đầu nhìn , đáy mắt có chút ý cười, thỉnh thoảng còn đùa nghịch mái tóc trán Hàn Triệt.

      đột nhiên cuối đầu bên tai , vài câu gì đó, nhạc sau lời của , rơi xuống từng tiếng vụn, thiếu niên nghiêng người đem gương mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của ngăn trở, có lẽ vì tiếng đàn dương cầm quá mức êm ái, Nhâm Thần Phong lẳng lặng đứng cạnh cửa, nhìn mỉm cười, đột nhiên cảm thấy, bộ dáng như vậy so với bộ dáng luôn khóc sướt mướt trước kia thuận mắt hơn rất nhiều.

      Hóa ra vốn dĩ có thể cười, chỉ là cười với mà thôi.

      Hàn Triệt dừng đánh đàn, xê dịch sang bên cạnh, Thư Liên liền ngồi qua, đem hai tay đặt phím đàn, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hàn Triệt, Hàn Triệt giơ lên khóe môi, ngón tay nhàng đè xuống.

      Nhâm Thần Phong đối với đàn dương cầm phải thực cảm thấy hứng thú, cho nên đối với bản nhạc đó cũng mấy quen thuộc, nhưng theo nhạc điệu vang lên lần đầu tiên liền có cảm giác quen thuộc, giống như là từng nghe qua ở nơi nào đó bản nhạc này.

      Trong trí nhớ , dường như có từng trận hương thơm ngào ngạt cuốn qua , giống như xuyên qua tầng tầng biển hoa, nơi đó có cây đàn dương cầm lớn xinh đẹp, có hai đứa bé song song ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay có chút khó khăn ấn phím đàn, bé kia buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to đen tròn xoe, linh động, khoác người váy áo công chúa , tươi cười sáng lạn, giống như công chúa cao ngạo.

      “Chỗ này, chỗ này sai rồi, nên đàn này…” đưa bé trai sợ hãi chuyện, đối mặt với bé cao hơn nửa cái đầu.

      “Em ồn ào đấy, đàn như vậy hay hơn, giáo dạy em sao!” bé dương mặt, trừng mắt khinh thường cậu bé trước mặt, dáng vẻ tùy hứng.

      “Sau này lớn lên muốn kết hôn với em!”

      thanh đột nhiên từ trong trong trí dội về , làm cho Nhâm Thần Phong bừng tỉnh.

      “Trước đây ở nhà cũ của hàn gia, con muốn kết hôn với ấy!”

      Hình như, có lẽ, từng ra câu kia.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chap 66

      Edit: Lam Vy

      Cũng trách nhớ được, trong trí nhớ bé kia, cùng với tại quả thực khác xa nhau, người kiêu ngạo, người tự ti, người phóng khoáng, người nội liễm, có lẽ chỉ có thời điểm đối mặt với Hàn Triệt, mới lộ ra chút dáng vẻ trước kia.

      “Nhâm tiên sinh, tôi nghĩ phòng này phải phòng của ngài.” giọng nam tính lễ phép vang lên, Nhâm Thần Phong quay đầu lại, nhìn thấy người kia – thân hắc ám gương mặt vĩnh viễn chỉ có biểu tình, nhớ , là người bên cạnh Hàn Triệt.

      nhầm .” Nhâm Thần Phong trả lời, tùy ý giống như ở nhà mình.

      Huống chi, người phụ nữ này vốn dĩ chính là của .

      Bày ra biểu tình mà cho rằng thích hợp nhất lúc này, Nhâm Thần Phong ho tiếng, muốn đẩy cửa bước vào, lại bị màn trước mắt làm cho ngây người.

      Hàn Triệt biết từ lúc nào đứng lên, cúi đầu ôm mặt Thư Liên, môi nhàng rơi xuống.

      Cửa chỉ được mở ra góc rất , Lương Khải Vệ nhìn thấy tình cảnh bên trong, lại cảm giác ràng người đàn ông trước mắt toàn thân đều trở nên cứng ngắc, giống như khối gỗ nhúc nhích.

      “Nhâm tiên sinh?” Thử gọi câu, “Nếu như có có chuyện gì khác, phiền ngài cho.”

      Nhâm Thần Phong mặt chút thay đổi quay đầu lại, ánh mắt kỳ quái nhìn cái.

      Hay là mặt mình có dính cái gì? Bị ánh mắt làm cho hoảng sợ, Lương Khải Vệ sờ sờ mũi, ho tiếng, muốn tỏ vẻ quan tâm đến chút, ai ngờ người đàn ông này lại lời xoay người bước , chỉ để lại cho bóng dáng cứng ngắc, tay chân đều đồng bộ .

      nhàng gõ cửa, điều chỉnh tốt trạng thái bản thân, giọng Lương Khải Vệ bình tĩnh: “Triệt thiếu gia, phong ca đến, chờ cậu.”

      Phong Tẫn Nhiễm ngồi phía trước quầy bar, xem các Bartender biểu diễn pha chế rượu, ngón tay thon dài vô ý thức ở quầy bar đảo quanh.

      khoác áo khoác tối màu, che chút ý cười khuôn mặt, thản nhiên thanh nhã, giống như bức tranh thuỷ mặc, nếu phải giữa mày khí thế, nhìn ra là người mà toàn bộ giới hắc đạo phía nam nghe thấy đều biến sắc.

      Thời điểm Hàn Triệt cùng Thư Liên bước vào, nhìn thấy khung cảnh này, cùng với vẻ nhàn tản của Phong Tẫn Nhiễm hoàn toàn tương phản, hơn mười tiểu lão đại của phong hỏa đường nín thở ngưng thần ngồi sô pha, mặt đều mang cùng loại ý cười, lại người nào dám thở mạnh .

      Thư Liên có chút kinh ngạc, vừa xoay đầu liền rơi vào đôi mắt vô cùng thanh nhã, Phong Tẫn Nhiễm có ánh mắt rất đẹp, mắt như Thu Thủy( làn nước mùa thu nha J để này cho hay), khóe mắt dài khẽ nhếch, ràng là đôi mắt xinh đẹp như phụ nữ, lại bị khuôn mặt trung hoà , chỉ cảm thấy càng thêm phần xinh đẹp.

      Người đàn ông xinh đẹp.

      biết vì sao, có chút kinh hoảng, dường như nên nhìn , Thư Liên mở rộng tầm mắt, xấu hổ ho tiếng.

      “Đại ca, sinh nhật vui vẻ!” Hàn Triệt đưa hộp quà trong tay cho , Phong Tẫn Nhiễm nhận lấy nhìn thoáng qua, liền đưa cho lão Trương bên cạnh.

      “Đây là Thư Liên, hai người làm quen .” Hàn Triệt kéo Thư Liên qua, mỉm cười giới thiệu với , Thư Liên siết chặc túi giấy trong tay, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

      “Phong tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.” Thư Liên nhìn mỉm cười, đem túi giấy đưa cho , “Cảm ơn ngài mấy năm nay chiếu cố Triệt, hôm nay tới vội vàng, chuẩn bị lễ vật tốt.”

      “Nếu Hàn Triệt kêu tôi là đại ca, chính là người nhà, cần khách khí, Thư tiểu thư gọi tôi Tẫn Nhiễm là được rồi.” khóe môi Phong Tẫn Nhiễm cong lên, có vẻ cực vì hiền hoà, đem túi giấy kia mở ra, bên trong là khăn quàng cổ bằng lông dê ấm áp, đan có chút được tự nhiên, giống như được mua.

      đan ?” có chút kinh ngạc, nhướng mày hỏi .

      Mặt Thư Liên liền đỏ lên, đêm nay mới biết được hôm nay là sinh nhật của , làm sao kịp chuẩn bị quà tặng, khăn quàng cổ này vốn là làm cho Hàn Triệt , chỉ là còn chưa kịp đưa cho cậu ấy mang, liền vội vàng lấy ra góp cho đủ số, hôm nay đặt bên cạnh đống hàng hiệu kia, có vẻ vô cùng keo kiệt.

      “Đan tốt, ” biết vì sao, vẻ mặt Phong Tẫn Nhiễm ràng nhu hòa, nhưng lại khẩn trương muốn chết, “Nhưng cái này rất ấm áp…”

      “Tôi rất thích, ” Phong Tẫn Nhiễm nở nụ cười, mắt phượng hẹp hơi nheo lại, lập lòe vài tia dị, tuy nhiên lại làm giảm bất an của Thư Liên,

      “Cảm ơn.”












      Chap 67

      Edit: Lam Vy

      Sau khi chào hỏi xong Thư Liên liền cùng Hàn Triệt tìm chỗ trong góc ngồi xuống. sinh nhật Phong Tẫn Nhiễm, đương nhiên có khả năng chỉ có thủ hạ trong bang đến chúc mừng, chỉ lát sau liền tập trung lại ít người, làm cho đại sảnh tràn đầy nguời.

      Nếu như lúc trườc đại sảnh lầu hai tĩnh mịch bao nhiêu, tại cũng vô cùng náo nhiêt bấy nhiêu, Phong Tẫn Nhiễm cầm cốc rượu cao chân, ngồi ở sô pha, tư thế tùy ý nhàn tản, tự nhiên tự tại giống như ở nhà, người chúc rượu kẻ đến người liên tiêp, tấp nập, dường như có điểm dừng.

      Tiệc rượu này cũng đạt đến mức là tiệc rượu sa hoa nhất, nhưng mà trình độ nịnh nọt của những người đó đối Phong Tẫn Nhiễm, làm cho Thư Liên nhìn thấy chỉ cảm thấy làm người ta líu lưỡi.

      Nhưng mà ràng Phong Tẫn Nhiễm có chút chú tâm đến bữa tiệc này, vẫn đều thản nhiên cười, đối với những người kính rượu ai đến cũng cự tuyệt, ly rượu đầy rồi lại với, vơi lại được rót đầy, biết qua bao nhiêu vòng.

      “Triệt, cản rượu sao?” Thư Liên lấy khủyu tay huých vào người Hàn Triệt, tiểu tử này cúi đầu chuyên chú gọt táo, giống như làm việc gì đó vô cùng quan trọng vậy, ngay cả đầu cũng thèm nâng lên.

      Theo ánh mắt nhìn qua, Hàn Triệt lại cúi đầu chia quả táo trong tay cho Thư Liên “Uhm, hàng năm vào ngày sinh nhật, đều có tâm .”

      Tâm ? tâm tình bát quái của Thư Liên ràng bị động đến, ngồi thẳng lên muốn nghe Hàn Triệt thêm, ai ngờ lại bắt đầu chia quả táo thành nhiều phân, dường như căn bản chú ý tới bộ dáng nóng lòng muốn nghe chuyện bát quái.

      bị người ta chuốt rượu như vậy, lát nữa say làm sao, dù sao hăn cũng là đại ca… uhm…” Thư Liên kịp phòng, bị Hàn Triệt đưa khối táo vào miệng, nhìn trợn tròn mắt, Hàn Triệt giơ lên khóe miệng, ánh mắt xinh đẹp sang lên, tinh thần vui vẻ.

      “Đó là chuyện riêng của , tại sao phải hỏi.” Hàn Triệt căn bản nhìn Phong Tẫn Nhiễm bên kia, lấy tay chống lên má, nhìn nhai nhai quả táo mọng nước, giọng mang chút điệu lấy lòng, “Ngọt ?”

      “rất ngọt.” Thư Liên mơ hồ trả lời cậu, chỉ là hơi lớn chút, hại mở to miệng cungx chứa hết được

      vươn tay muốn lấy khăn giấy, lại bị Hàn Triệt đến trước bước, giúp lau khóe miệng dính nước táo.

      nhất thời liền đỏ mặt, đây là nơi công cộng, cũng thèm chú ý chút.

      “Thư Liên, làm sao đây, vừa nhìn em muốn…” tay Hàn Triệt rất nhanh, chỉ là lời cuả cậu vừa tuôn ra liền làm cho Thư mắc nghẹn quả táo ở yết hâù thêr nuốt xuống.

      “Cho nên muốn tìm chút chuyện để làm.” đợi trả lời, Hàn Triệt tự tự đáp, sau đó laị vươn tay cầm lấy quả táo khác, bắt đầu hết sức chăm chú gọt vỏ nó.

      Thư Liên dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười, cũng may Hàn Triệt vẫn còn ngoan ngoãn, chỉ câu như thế liền cúi đầu tiện tay cùng quả táo chiến đấu hăng hái, nếu còn biết làm sao để đối mặt với cậu.

      Cũng thể trách lãnh cảm, luôn nhớ tới hình ảnh lúc trước, chính là như vậy… Làm cho người ta nghĩ cũng khó.

      Trong lòng có chút ngọt ngào , biết tại sao, cứ như thế này nhìn cậu im lặng ngồi ở bên cạnh gọt táo, liền cảm thấy, thực hạnh phúc.

      cắn môi, đột nhiên nghiêng đầu, kề sát vào tai cậu thầm: “Nhìn ngoan ngoãn như vậy, tối hôm nay, thưởng cho …”

      Hàn Triệt giật mình ngẩng đầu nhìn , mặt cậu ngay lập tức liền đỏ lên, đôi mắt nguyên bản trong veo kia trong nháy mắt liền ánh lên tia lửa, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

      Cứ việc chung quanh ồn ào tiếng người chuyện, Thư Liên vẫn có thể cảm giác được ràng hô hấp của cậu trở nên ồ ồ, cũng biết được, lần đầu tiên ở trước mắt mọi người dưới quyến rũ người, nhất thời hối hận , cảm thấy bản thân mình nhất định là uống nhầm thuốc , mới có thể ra lời như vậy vào lúc này.

      “Em toilet.” đỏ mặt cầm lên túi xách, giống như chạy trốn chạy ra khỏi đại sảnh.

      Chap 68

      Edit: Lam Vy

      Rửa mặt xong vẫn thể làm tiêu tan hết cảm giác nóng bừng lúc này, Thư Liên nhìn bản thân mình trong gương , trong đó là có gương mặt bị che kín bằng rặng mây đỏ, ánh mắt lấp đầy sương mù, thoạt nhìn giống như ngượng ngùng nhưng lại vô cùng ngọt ngào, nổi bật lên thần thái tươi sáng như ánh mặt trời.

      Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến cùng với Triệt xảy ra quan hệ như vậy, nhưng vô thức càng ngày càng bị hãm sâu vào, chỉ cảm thấy tất cả mọi việc dường như định trước, khi còn chưa kịp suy nghĩ ứng phó mọi chuyện như thế nào, bị hãm sâu vào thể thoát ra.

      Mặc kệ là đúng hay sai, nhất định hối hận .

      Thêm chút nước cho gương mặt hạ bớt nhiệt độ, cho đến khi vẻ mặt nhìn bình thường hơn chút, Thư Liên nhìn gương tươi cười cái, nghĩ đến cảm giác suy sụp tinh thần trước kia của bản thân dần dần biến mất, có cảm thấy bản thân như được hồi sinh thành con người mới.

      Lúc ra khỏi cửa đụng phải người đàn ông, ông ta lịch đỡ , giọng hòa ái: “Xin lỗi, có sao ?”

      .” Thư Liên lắc đầu, khi ngẩng đầu kịp nhìn đến tia kinh ngạc lóe lên rồi biến mất trong ánh mắt người đàn ông kia, “Tôi sao , cám ơn.”

      sao là tốt rồi, là tôi vô ý .” người đàn ông rất thức thời buông tay ra, khéo léo cười , “Vị tiểu thư này trông rất quen mắt.”

      Nếu như đây là lời dùng để làm quen, quả có chút lỗi thời, nhưng vẻ mặt của người đàn ông kia hề có vẻ lỗ mãng hay phóng đãng gì, ông ta cao lớn tuấn, tuy rằng đến tuổi trung niên, nhưng hoàn toàn có thể dùng từ tuấn để hình dung về ông ấy.

      “Có lẽ ngài nhớ nhầm.” vẻ mặt cùng cử chỉ của ông ta rất lịch , chút lỗ mãng nào, nhưng Thư Liên lại cảm thấy trong lòng bàn tay mình mồ hôi tuôn ra xối xả, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng, “Chúng ta quen nhau.”

      nhận ra ông ta, người xuất trong ảnh chụp với Nhâm Khải Hoa kia, chính là người đàn ông này.

      Là ông ta, chính ông ta mang Hà Mộng thanh .

      muốn bắt lấy người đàn ông trước mắt này, hỏi ông ta xem ông ta đem mẹ giấu ở nơi nào, nhưng cổ họng giống như có thứ gì đó chặn ngang, làm cho mắc nghẹn ra lời, nhớ Hàn Triệt từng qua, nếu như gặp được Khổng phong, tốt nhất là lập tức né tránh, tránh càng xa càng tốt.

      Khổng phong nhận ra có chút khác thường, tiến lại gần: “Tiểu thư, sắc mặt trông tốt lắm, có chỗ nào khỏe ư?”

      , có, có thể là chỗ này có chút buồn chán.” Thư Liên cố gắng trấn tĩnh cười cười, “Nếu có việc gì, tôi xin phép trước.”

      “Mạo muội hỏi câu, tiểu thư có phải họ Hàn ?” Khổng phong hình như đoán được nhận ra ông ta, tiến lên bước ngăn trở đường của , mặt tươi cười, nhưng lại làm cho Thư Liên cảm thấy áp lực.

      Làm sao đây làm sao đây, nhất định là bề ngoài của và Hà Mộng thanh rất giống nhau, nếu như ông ta nhận ra mình, có hậu quả gì cũng năm chắc.

      “Khổng tiên sinh ngài thấy ngài hỏi nhiều lắm sao.” giọng vừa lúc vang lên, Thư Liên có cảm giác như gặp được viện binh, vội vàng xoay người, liền sa vào long người, người nọ đúng lúc đặt vai , vỗ về trấn an, sau đó giương mắt nhìn Khổng phong, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch, như con hò ly, “Hay là Khổng tiên sinh cảm thấy hứng thú với bạn tôi?”

      Bạn ? Thư Liên bị làm cho hoảng sợ, bàn tay vai lại nắm chặt, ý bảo cần . đành phải ngoan ngoãn câm miệng, chính là độ nóng của bàn tay kia dọa người, xuyên thấu qua lớp áo mỏng chạm vào da , như muốn phải thiêu cháy sạch.

      “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi.” Khổng phong nheo mắt lại, thức thời cười , “Nghe hôm nay là sinh nhật cậu, ta cũng vừa mới biết được, cho nên đến xem.”

      “Đều là do huynh đệ giúp tôi thu xếp, tôi nghĩ đến ngài có thời gian nên mới mời ngài .” Phong Tẫn Nhiễm uyển chuyển ứng phó với ông ta, chuyện Khổng phong vượt ngục giúp nghe , nhưng xác thực nghĩ tới, ông ta lại dám đàng hoạt xuất trước mắt tất cả mọi người trong PUB.

      “Sao có thể như vậy được, phong Đường chủ khách khí rồi , chúng ta muốn gặp nhau, đâu phải là có cơ hội, còn nhiều thời gian mà.” Khổng phong cười sang sảng, hoàn toàn có vẻ u hung ác như trong ảnh chụp, giống như người bình thường đến thể bình thường hơn được nữa, Thư Liên lui người nép sát vào người Phong Tẫn Nhiễm, thể cảm thán, quả nhiên nhìn người thể tướng mạo, ai biết người đàn ông có bộ dạng đẹp trai như thế, lại là trùm ma túy lớn làm cho người ta vừa nghe tên sợ mất mật chứ.

      Hai người lại hàn huyên vài câu, sau cùng Khổng phong cáo từ rời , trước khi , biết là cố ý vô tình nhìn Thư Liên cái.

      Nhìn bóng dáng ông ta biến mất ở góc khuất, cuối cùng xác nhận là ông ta rồi, Thư Liên mới dám thở dài hơi nhõm, ít nhiều gì cũng may có Phong Tẫn Nhiễm thay giải vây, nếu trốn thoát được.

      Bàn tay vai càng ngày càng nóng , hơn phân nửa sức nặng của Phong Tẫn Nhiễm dường như đều chuyển qua người , đột nhiên ngửi được mùi rượu dày đặc của người bên cạnh, Thư Liên giật mình phản ứng lại, ta phải ở trong đại sảnh tiếp rượu với những người chúc mừng sinh nhật chứ, tại sao lại đột ngột xuất ở đây

      “Phong tiên sinh? Phong tiên sinh?” Thư Liên cố hết sức chịu đựng sức nặng của , thử sửa lại lời , “Tẫn Nhiễm, làm sao vậy?”

      gọi , liền cảm thấy người đàn ông lúc nãy còn vui vẻ chuyện với đảo chân bước về phía , Thư Liên và liền cùng nhau ngã xuống sàn.





      Chap 69

      Edit: Lam Vy

      Bị ngã chỏng chơ mặt đất xong Thư Liên mới phát ra Phong Tẫn Nhiễm là say rượu, vẫn nhúc nhích đè người , mày nhàng nhíu lại , hô hấp đều mang theo hơi thở nóng rực.

      “Tẫn Nhiễm? có khỏe ?” dùng khuỷu tay khẽ đẩy , nhưng điểm phản ứng cũng có, nhìn xem bốn phía, người cũng có, cả lầu hai đều bị bao, cho nên có lẽ tất cả mọi người đều tụ tập đến đại sảnh rồi, muốn tìm người hỗ trợ , đúng là dễ dàng.

      đành phải làm đại lực sĩ .

      Dùng hết khí lực nâng dậy, phát ra người đàn ông thoạt nhìn thon dài cao gầy này cũng phải là nặng bình thường, kéo cũng di chuyển được, khiêng cũng khiêng nổi, mở điện thoại ra gọi Hàn Triệt vài lần, có lẽ đại sảnh quá ầm ĩ, gọi mãi cũng chả có ai tiếp.

      Cắn răng cái, đem tay khoát lên vai mình, cố hết sức nâng dậy, nặng…muốn chết…..

      Mỗi từng bước đều cảm thấy thực khó khăn, may mà ở trong này có nhiều phòng, Thư Liên vừa dùng sức men theo tường bước về phía trước, vừa tiện tay đẩy ra cánh cửa, bật đèn lên, phát ra nới này tiện nghi, sô pha , quầy bar, toilet, cái gì cần có đều có.

      “Hô…” cuối cùng cũng ôm được ném lên sô pha mềm mại, Thư Liên thở dài hơi nhõm, chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân đều bị căng lên như mới đánh trận về, may là ở trong này có phòng, nếu ra bên ngoài, chỉ sợ là mệt muốn chết .

      “Vừa mới rồi còn tốt, sao bây giờ đổ gục rồi…” Thư Liên vừa vắt khăn ấm vừa thầm, sau đó giúp lau hai má nóng bừng vì rượu, thấy điểm phản ứng cũng có , bộ dạng mặc cho người ta đùa nghịch, đúng là say .

      Dùng khăn mặt cẩn thận lau mặt cho , động tác Thư Liên khỏi chậm lại, lần đầu tiên gần gũi người đàn ông nổi tiếng lợi hại này, đột nhiên phát , bộ dạng hăn hoàn toàn có thể dùng từ đẹp mắt để hình dung.

      Hôm nay là sinh nhật 35 tuổi của , nhưng lại nhìn ra, thoạt nhìn rất giống như 20 tuổi, còn có đôi mắt kia vĩnh viễn đều tĩnh lặng, càng làm cho người ta khó nhận ra tuổi của , giống như loại rượu ngon, càng ủ lâu càng toát ra giá trị, sớm trải qua nhưng năm tháng tươi đẹp, tại, còn lại chính là con người tĩnh lặng như nước, làm người ta có cảm giác, giống như đứa trẻ yên lặng ngủ mà thôi.

      Lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Thư Liên đột nhiên ý thức được bản thân mình nhìn quá chăm chú, ngay cả cổ cũng lau luôn rồi, nhìn người khác chỉ nên nhìn chút thôi, nếu có lỗi với Triệt rồi.

      Vừa muốn đứng dậy, liền bị bàn tay nắm lấy , Thư Liên hoảng sợ, quay đầu thấy Phong Tẫn Nhiễm chớp khẽ mi , chậm chạp mở mắt ra, có chút mơ hồ, sau nửa ngày mới tìm được tiêu cự liền nhìn thẳng vào , trong ánh mắt lên vẻ khó hiểu … còn có chút Tà khí.

      “Lại là …” nhìn xong, đột nhiên nở nụ cười đầy mị hoặc,rồi kéo về phía , “Vì sao lại thấy ở đây , là tới tìm tôi sao? Hửm?”

      Cái thanh” hửm?” kia mang theo dày đặc giọng mũi, lại gợi cảm đến đòi mạng, Thư Liên vừa bị dọa sợ liền té ngã xuống trước ngực , thề từ trược tới giờ chưa từng thấy qua Phong Tẫn Nhiễm như vậy, nếu như phải còn có gương mặt giống như đúc kia ở đây, hoài nghi đây có phải là hem song sinh với .

      “Tẫn, Tẫn Nhiễm… Phong tiên sinh…” Thư Liên muốn đứng lên, tay muốn hoạt động, lại bị nắm chặt , di chuyển được, còn bị ánh mắt sắc bén kia khóa trụ, ánh mắt xinh đẹp kia như hồ nước trong veo , làm cho phải hít mạnh hơi, “ uống say, tôi gọi Trương thúc tới đây chăm sóc .”

      “Trương thúc?” Phong Tẫn Nhiễm có chút nghi hoặc, nhắm mắt lại tựa hồ cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, khi mở mắt ra liền ràng thanh tỉnh rất nhiều, “Là lão Trương.”

      “Đúng đúng, mọi người đều gọi ông ấy như vậy.” Lão Trương là trợ lý thân cận của Phong Tẫn Nhiễm, thế nhưng lại nghĩ ra , Thư Liên do dự chút, rụt rè hỏi, “Cái kia, phong tiên sinh, có khỏe ?”

      “Rất tốt, có thể là do quá mệt mỏi .” lần này trả lời dường như bình thường hơn rất nhiều, bàn tay nắm ở tay cũng buông lỏng ra, đè lại mi tâm xoa khẽ, “Làm phiền gọi ông ấy giúp tôi, tôi có chút tiện.”

      “Tôi lập tức ngay.” Thư Liên giống như con thỏ con nhanh chóng nhảy lên, hành động của chuyển biến rất kỳ quái, làm cho có loại xúc động muốn lập tức thoát , vừa muốn mở cửa, lại bị gọi lại.

      “Sau này, lúc tôi say rượu đừng có đến gần tôi…” dừng chút lại tiếp, “Kêu Hàn Triệt lập tức đưa trở về, nơi này an toàn.”

      p/s: Ta choáng sau chương này là list các chương H….@@

      Chap 70
      Edit: Lam Vy

      (các bạn thông cảm cho chậm trễ của Mèo nha, vô cùng có lỗi…hix, hix dạo này mê mẩn làm đồ handmade… nên có thời gian edit…thôi giọt vậy)

      Thư Liên vừa bước vào cửa, chưa kịp chuẩn gì liền bị Hàn Triệt ôm lấy đặt lên tường, hôn kịch liệt giống như chờ giây phút này từ rất lâu rồi, môi cậu áp chặt lên môi đè ép mạnh, bị cậu hôn đến thở nổi, liều mạng lấy khủy tay đẩy mạnh, cậu mới lưu luyến buông ra, ánh mắt trong suốt sang long lanh nhìn , giống như đứa bé chờ được thưởng kẹo.

      “Thư Liên, hôm nay uống rượu.” mặt cậu nhàng cọ lên mặt , xúc cảm mềm mại đó làm cho cậu ta thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.

      “Nhưng mà người cậu đầy mùi người khác, tắm .” Thư Liên đỏ mặt đẩy cậu ra, Hàn Triệt thấy sắc quên em trình độ đạt đến cảnh giới phải làm cho người ta cắn lưỡi, sau khi biết Phong Tẫn Nhiễm bị say bất tỉnh nhân cậu vẫn mặt mày bình tĩnh biến sắc, chỉ “à” tiếng xem như biết, nhưng vừa nghe Phong Tẫn Nhiễm bảo cậu mang về trước, lại giống như lang soí nhìn thấy thức ăn hai mắt liền tỏa sáng, ngay cả việc gọi Liên Lương Khải Vệ đến lái xe cũng cần , tự mình trực tiếp lái xe phóng như vũ bão từ quán bar về nhà.

      May mà lúc trước Thư Liên cũng thưởng thức qua kỹ thuật lái xe kinh hồn bạt vía của cậu, nếu lúc này quả bị hù dọa chết khiếp.

      Chuyện gặp Khổng Phong , còn chưa kịp cho Hàn Triệt biết, Phong Tẫn Nhiễm an toàn, biết hẳn đến Khổng phong, sợ Khổng Phong, hoàn toàn vì lúc trước Hàn Triệt cảnh báo cho , bảo cách Khổng phong càng xa càng tốt, nhưng khi suự gặp được ông ta, quả cảm thấy ông ấy cũng đến mức quá khủng bố.

      biết mẹ bây giờ thế nào, sống có tốt , nhìn phong thái Khổng phong, hẳn là làm khó phụ nữ ?.

      Chỉ hi vọng bà có thể bình an , như vậy làtốt rồi.

      “Thư Liên, giúp lấy áo ngủ.” thanh Hàn Triệt đánh gãy suy nghĩ mông lung của , Thư Liên “a” tiếng, mở tủ quần áo của cậu , phát ra bên trong ngoài quần áo ra, còn có bức ảnh .

      Nhìn kĩ lại , mới phát bức ảnh kia là bức ảnh bọn họ chụp chung, Thư Liên mặc chiếc váy màu trắng, lúc ấy cao hơn Hàn Triệt nửa cái đaàu, ảnh chụp quá lâu , có chút ố vàng, nhưng khuôn mặt Hàn Triệt tươi cười lại vẫn vô cùng ràng, mà khuôn Thư Liên, lại sớm có chút mơ hồ .

      Giống như có người dung tay vuốt qua mấy tram lần, mấy ngàn lần mới có thể đem đến trạng mà nhìn thấy bây giờ

      Thư Liên kinh ngạc nhìn, mãi cho đến khi giọng của Hàn Triệt lại lần nữa vang lên, mới lấy lại tinh thần, lấy áo ngủ đưa qua cho cậu.

      Phòng tắm mở cửa , thanh của nước từ vòi hoa sen rơi xuống sàn nhà phát ra ầm ầm, Thư Liên Liên kêu vài tiếng, có người đáp lại.

      thử quay đầu vào dò xét, rang biết đây là ở nhà, nhưng trong lòng lại bắt đầu hốt hoảng, nơi này là nhà cũ của Hàn gia, Hàn Triệt luyến tiếc nơi này có hoa sơn chi, buông được những kỉ niệm thời thơ ấu, cho nên cậu kiên trì mua lại nơi này, để sống cùng .

      trong đầu trong nháy mắt lên buổi tối mấy năm về trước, cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, làm cho có chút run rẩy.

      “Triệt? ở đâu rồi? đừng làm em sợ… A!” bàn tay từ phía sau cửa vươn ra, mạnh mẽ kéo vào, Hàn Triệt vẫy vẫy mái tóc ướt sũng, cười đến thập phần vô lại.

      “Thư Liên, em cũng phải tắm mà, cùng nhau tắm có phải nhanh hơn , giúp kì lưng.” từ phía sau ôm chặt , miệng vừa , tay lại bắt đầu thành , trong nháy mắt liền bị vòi phun cho toàn than ướt nhẹp .

      “Trứng thối, buông ra… Buông…” Thư Liên vừa tức vừa vội, cảm nhân được cổ hạ xuống từng trận nụ hôn, bên tai có tiếng hô hấp càng ngày càng dồn dập, phía sau mông cũng bị vật cứng rắn gì đó cọ lên , căn bản cần nghĩ, cũng biết đó là cái gì.

      dùng sức gỡ tay cậu ra, mạnh mẽ quay người lại trừng cậu, Hàn Triệt rang run lên chút, cũng tiếp tục dây dưa , cẩn thận giữ chặt tay : “Thư Liên, em làm sao vậy?”

      Nước ấm từ vòi phun vẫn ngừng đổ xuống , làm cho quần áo từ đầu đến chân đều ướt đẫm, Thư Liên ngẩng đầu trừng cậu, thấy vẻ mặt cậu mờ mịt nhìn mình, dáng vẻ sợ tức giận, là làm cho người ta cảm thấy, vừa hạnh phúc lại khổ sở.

      rốt cuộc, có tài đức gì, mới có thể được cậu đến như vậy.

      Thư Liên kiễng chân ôm lấy cậu, nhìn đôi mắt trong suốt tràn đầy lo laứng của cậu bé kia, chủ động , đem môi mình dâng lên.






      Chap 71 – H

      Edit: Lam Vy

      Thư Liên vừa hôn, liền làm cho thân thể Hàn Triệt hơi cương cứng chút, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền phục hồi lại tinh thần, ôm ngược lại , đổi bị động thành chủ động làm cho nụ hôn này càng sâu hơn, nhất thời bầu khí nóng hừng hừng như thiên lôi đánh xuống mặt đất, thể vãn hồi.

      Chiếc áo ngủ đáng thương kia sớm bị ném xuống đất, trong nháy mắt liền bị nước từ vòi hoa sen phun ra ướt đẫm, hai người kia vẫn nhiệt tình dây dưa mạnh mẽ quấn lấy nhau, quần áo người Thư Liên cũng sớm bị Hàn Triệt thoát ra từng mảnh từng mảnh .

      Mỗi lần ném xuống mảnh quần áo, đôi môi liều mạng hôn nhau kia cũng muốn tách ra, vừa dồn dập vừa kiên nhẫn nhanh chóng muốn cởi quần áo, liền lại hung hăng hôn lên, giống như chỉ cần tách ra giây, liền thể hô hấp.

      Mãi cho đến khi mảnh vải cuối cùng người kiên nhẫn mà rơi xuống, bàn tay của Hàn Triệt liền cực kỳ tự nhiên phủ lên, đầu lưỡi của cậu ở giữa môi lưỡi kịch liệt dây dưa, tay vẫn ở trước ngực lưu luyến buông, xúc cảm trắng mịn mềm mại kia, làm cho cậu thích buông tay, như lễ vật nguy hiểm lại hấp dẫn, tùy thời đều có thể làm cho cậu ta điên cuồng.

      “Thư Liên, Thư Liên…” tay cậu giữ chặt tay , kéo về thân thể mình, “ là khó chịu, giúp , giúp… giúp …”

      Cậu nơi đó vừa cứng lại vừa nóng, như dấu cây thiết côn bị nung đến nóng đỏ, Thư Liên muốn thoái lui, lại bị cậu sống chết đè lại, môi bị chặn kín ra lời, trước ngực lại bị cậu ngừng chà đạp , tay còn phải nắm lấy vật hùng dũng gì đó, của cậu, Thư Liên chỉ cảm thấy đầu ông tiếng, trong đầu đầy tia lửa nhảy loạn lên, cháy sạch làm trong lòng càng thêm khó chịu, thân thể như nhũn ra.

      Như bị trúng cổ độc thần tí , cầm lấy vật dương cương của cậu, cao thấp trượt, Hàn Triệt rên rỉ tiếng, từ trong yết hầu tràn ra tiếng kêu đau đớn, đè mạnh Thư Liên lên vách tường lạnh như băng , Băng cùng hỏa, nóng cùng lạnh, làm cho Thư Liên bị kích thích cả người đều run lên, cậu lại càng thêm hưng phấn hôn mạnh môi , môi cùng môi dán cùng chỗ quấn lấy nhau như muốn bốc hỏa, lại vẫn kịch liệt triền miên dây dưa chịu rời ra.

      “Ưh… Triệt… Triệt…” ngừng gọi tên cậu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân vừa nóng vừa như nhũn ra.

      ở, ở đây…” Hàn Triệt thở gấp hôn , ngón tay thon dài tham nhập vào hoa cốc, liền sờ được mảnh trơn ướt, rốt cuộc cậu cũng nhịn được nữa, ôm hai chân lên, vòng qua hông mình, vật cứng rắn đặt ở đế, nhàng trượt hai cái, liền mạnh vào.

      “A! A ──” Thư Liên thất thanh hô to, cậu đánh sâu vào quá mạnh mẽ, giống như bị đóng đinh lên tường, con đường lui cũng có, bị cậu tiến vào liền hoàn toàn tràn ngập

      “Thư Liên… uh… nhanh…” khép hờ mắt cảm thụ khít khao, Hàn Triệt nhịn được rên rỉ, bên trong như có vô số cái miệng nhắn hút lấy mệnh căn của cậu, đè ép cậu, bên trong vách tường mềm mại giống như sinh ra khí lực vô hạn, phải hút sạch cậu mới thôi.

      Cúi đầu hôn lên trán , đây là điểm lý trí cuối cùng của cậu: “Thư Liên, em làm muốn phát điên…”

      Vừa dứt lời, cậu liền nhanh chóng rút ra, lần nữa vừa mạnh vừa nhanh sáp nhập vào, làm cho Thư Liên ngay cả tiếng rên rỉ đầy đủ cũng chưa kịp phát ra, liền bắt đầu cuồng dã đong đưa.

      “A… A…” Thư Liên bị cậu ta đỉnh cho nên lời, chỉ biết gắt gao víu chặt cổ cậu, tựa như gấu korla cuốn lấy cậu, thừa nhận cậu từng chút từng chút va chạm, phía dưới có chút đau, nhưng càng nhiều hơn chính là khoái cảm, cậu bé kia có chút lỗ mãng nhưng lại vô cùng dũng mãnh, hỗn hợp đau đớn cùng khoái cảm làm cho cảm thấy thực hưng phấn, cảm nhận được theo mỗi lần cậu rút ra chọc vào, thủy dịch phía dưới ngừng bị kéo ra, thuận theo dòng nước rơi xuống sàn, thân thể hai người va chạm, cùng với dòng nước phát ra thanh “ bành… bạch,,,”.

      nhục nhã, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác khoái hoạt, Thư Liên lớn tiếng rên rỉ, bám chặt vai cậu: “Triệt… Triệt… mạnh lên, mạnh lên chút… A ── “

      Bởi vì chân chạm đất, thân thể bị làm cho phập phồng lên xuống, thân thể lần lượt bị đỉnh ở tường, lại lần lượt bởi vì trọng tâm mà rơi xuống, hoa huyệt bị chống đỡ mở rộng, bởi vì vẫn còn dòng nước chảy xuống, Hàn Triệt chỉ cần vừa cúi đầu, liền thấy được bộ dáng nhụy hoa khít khao bị cậu làm cho biến đổi, dâm mỹ gian nan phun ra nuốt vào cậu, mỗi lần rút ra tựa hồ đều cảm giác nơi đó sắp bị nứt vỡ , nhưng khi mạnh nhập vào nó lại cực kỳ dâm đãng đem cậu toàn bộ nuốt hết.

      Máu nóng toàn thân nhất thời như con ngựa hoang chạy băng băng, Hàn Triệt kêu rên , cúi đầu ngậm lấy tiểu bạch thỏ nhừng nhảy lên, vươn đầu lưỡi đầy vị tình dục kia bao lấy nụ hoa liếm cắn, hạ thân vẫn chút nào ngừng công kích , Thư Liên rên rỉ, giống như khóc giống như kêu, lại giống như vui thích , tay gắt gao ôm lấy vai cậu, móng tay lần lượt bởi vì cực hạn cuồng hoan mà vô ý cắm xuống, cho đến khi lung cậu bắt đầu xuất vết máu. Hàn Triệt lại biết đau là gì, thầm nghĩ dùng lực thêm chút, dùng lực đem xỏ xuyên qua, đem cả người đều ấn lên chính mình, hòa nhập vào cơ thể

      _________________________________
      Loverainbowtq thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :