[Hắc Bang] Mị Hoặc Vô Hình - Nhật Dạ An Nhiên (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29 : Tình Thế Bất Ngờ.

      Sân Bay YY.

      Mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch định. Tối hôm đó, Kha Nhi cùng Man Cảnh Ân đến sân bay YY tiến hành giao dịch, vừa đến nơi thấy nhóm người bên Tam giác vàng đứng đợi từ khi nào.

      Kha Nhi để ý bọn họ, tầm mắt rơi những thứ hỗn tạp xung quanh, nếu nhớ lầm nơi này có nhiều ôtô hỏng đến vậy, còn sắp xếp ngay ngắn theo trật tự nhất định, lẽ bãi rác chuyển về đây ?

      Nếu thế, vì sao Tuyết Du cùng Băng Du với ? … Dò xét tình trạng tại, đến nỗi có đường lui, chỉ mong bọn Tuyết Du chôn thuốc nổ đúng nơi định nếu khi cho phát nổ, bọn họ lường được nổ ở chỗ nào trước.

      “Man lão đại, ngày hôm nay vinh hạnh cho tôi khi được giao dịch cùng ngài.”

      giọng lạnh nhạt truyền tới. Kha Nhi ngước nhìn người vừa lên tiếng, người đàn ông trung niên có màu da vàng, mắt nâu đen, người có khí chất của người lãnh đạo, tiếc là còn thua xa Man Cảnh Ân, bởi khí chất đó phải kiêu ngạo, bá đạo mà theo kiểu xảo trá hời hợt.

      Kẻ như vậy có thể lên làm lão đại Tam giác vàng, xem ra mắt nhìn người của bọn thuộc hạ bị hỏng khá nặng.

      “Hàng đâu ?” – Man Cảnh Ân để tâm lời chào hỏi của Clifford, lạnh lùng hỏi.

      Clifford thấy Man Cảnh Aan nhìn mình có thiện ý như ngày trước, biết muốn kéo dài cuộc giao dịch nên nghiêm túc trả lời.

      lãng phí thời gian của Man lão đại … người đâu, đem hàng đến đây.”

      Vài tên thuộc hạ phía sau Clifford đến chiếc xe tải lớn, bắt đầu chuyển từng thùng gỗ xuống xe. Clifford cười cười nhìn Man Cảnh Ân, tầm mắt hướng về Kha Nhi tỉ mỉ quan sát nhưng Kha Nhi xem như người vô hình.

      “Kha tiểu thư, lâu gặp.” – Hủy Lực cong môi cười .

      Kha Nhi lời nào, ngay từ đầu thấy Hủy Lực, chỉ vô tình muốn để vào mắt, Hủy Lực nhận được lời cảnh báo của nhưng vẫn để cục diện này xảy ra, bất nhân, đành bất nghĩa.

      Kha Nhi liếc Hủy Lực, tầm mắt tìm kiếm người có tên Smith, tên này mới là kẻ để tâm nhất, nếu châm ngòi, Clifford giết Bradley, cũng mà cuộc giao dịch rắc rối này xảy ra.

      tại nếu xảy ra ẩu đả người đầu tiên muốn giết nhất chính là nhưng nhìn nhìn lại cũng thấy được kẻ cần tìm, hình ảnh xem qua, kể cả tư liệu cũng đọc bỏ sót chữ, vậy mà hôm nay người này như kẻ tàng hình, lẽ tham gia ?

      Kha Nhi kéo góc áo Man Cảnh Ân, vì lúc đầu đồng nhất quan điểm nên hiểu ý ngay, liếc nhìn bọn Clifford giây lát, tay vỗ tay Kha Nhi ý bảo cần lo lắng. Kha Nhi thở dài trong lòng, mắt quét xung quanh xem có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay .

      Clifford nhìn Kha Nhi giây lát, lại nhìn Man Cảnh Ân, tà mị lên tiếng. – “Lòng dạ đàn bà thâm sâu khó đoán, Man lão đại giữ quả bom bên cạnh, sợ có ngày chết còn mảnh xương để chôn hay sao ?”

      Man Cảnh Ân giận, cười nhạt. – “Clifford, nếu muốn đời sau tuyệt tử tuyệt tôn, tiết kiệm lời chút.”

      Nghe vậy, Clifford lập tức câm miệng, phải chưa từng nhìn thấy qua thủ đoạn làm việc của Man Cảnh Ân, ngoài mặt ta luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhưng có ai biết phía sau lại là ác quỷ đội lớp người, kẻ chết dưới tay quá ba người, mà ba kẻ đó lại có địa vị đứng đầu Đông Nam Á ngày trước.

      Mặc dù leo lên địa vị lão đại nhưng vẫn bị tên Smith kia dùng con chíp điều khiển, nghĩ đến con chíp trong não, rất muốn băm thay tên đó ra trăm mảnh, nếu ta muốn làm lão đại cứ việc làm, vì sao còn ép buột làm, còn làm đến tình trạng tệ hại như vậy, đối đầu với Man Cảnh Ân, chẳng khác nào sớm tìm đến Diêm Vương trình diện.

      “Clifford lão đại đừng nên quơ đũa cả nắm, đàn bà đời có tốt có xấu, Kha tiểu thư là người tôi quen biết nhiều năm, tâm tư tuy khó đoán nhưng là người có trái tim tinh khiết như băng, Clifford có thể yên tâm.”

      Hủy Lực lần nữa lên tiếng, lần này lại giúp cho Kha Nhi nhưng trong giọng mang đầy ý sâu xa khiến Man Cảnh Ân nhíu mày.

      nghiêng đầu nhìn Kha Nhi, cũng vừa lúc nhìn , hiểu nguyên do vì sao nhíu mày, vẻ mặt lại khó coi nên cười trấn an. Man Cảnh Ân cười ôn nhu, quay lại nhìn Hủy Lực, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

      “Người đàn bà của tôi như thế nào, cần người ngoài can thiệp vào.”

      câu bá đạo khiến mọi người im lặng, trong lòng bọn họ đều có tâm tư phức tạp lý giải được, vì biết từ khi nào Man Cảnh Ân chấp nhận người phụ nữ bên cạnh là đàn bà của phải con rối hay thứ phế phẩm gì đó.

      Khi bọn họ còn suy nghĩ sâu xa đám thuộc hạ của Clifford mang lên những thùng gỗ lớn. Clifford cười bí hiểm nhìn Man Cảnh Ân.

      “Man lão đại, mời ngài kiểm hàng.”

      Man Cảnh Ân lên tiếng, Chấn Phi cho vài tên thuộc hạ lên kiểm hàng, khi các thùng gỗ được mở ra, mọi người đều nhíu mày, khỏi hít ngụm khí lạnh, bởi bên trong phải vũ khí hạng nặng mà là ma túy, có đến hàng tá bịt.

      “Clifford, ngài có ý gì đây ?”

      Chấn Phi thay Man Cảnh Ân lên tiếng, bởi biết, ông chủ lúc này muốn giết người hơn là đàm phán. Ai ai biết, Man Cảnh Ân hận nhất là ma túy, đa phần bọn buôn lậu ma túy địa bàn của bọn họ đều bị quăng xuống biển cho cá mập ăn, giờ Clifford lại đem thứ chết người này ra giao dịch, tên này muốn đầu thai sớm ?

      Clifford cười ha hả, để ý đến sát khí tản ra khá nặng của Man Cảnh Ân cùng những người phía sau , sảng khoái , còn đến có tình có nghĩa.

      “Man lão đại, tôi đây là vì ngài mà nghĩ, ngài buôn vũ khí nhiều năm cũng nên cảm thấy chán, tôi chỉ muốn giúp ngài đổi khẩu vị mà thôi, ngài thấy được chứ ?”

      Man Cảnh Ân nheo mắt nhìn Clifford, vẻ mặt tràn đầy nộ khí. Tên này theo giao dịch nhiều năm, lẽ quên, cuộc đời ghét nhất thứ này ? ta là muốn sớm khai chiến hay là vì còn có mục đích khác ?

      Man Cảnh Ân nhếch miệng cười lạnh. – “Clifford, ông chê mình sống lâu quá nên muốn tìm đất chôn trước phải ?”

      Đầu Clifford đổ đầy mồ hôi lạnh, cả sống lưng cũng rét run, biết Man Cảnh Ân ghét thứ này nhất nhưng tên Smith kia ta lo liệu, chỉ cần làm theo là được, sống hay là chết đến phiên Man Cảnh Ân quyết định, vì nhớ đến mấy lời này nên Clifford giữ vững lòng tin, chắc nịch .

      “Man lão đại, địa bàn của ngài có ít người muốn làm, vì sao ngài bát bỏ chén cơm của họ ? Nếu ngài muốn làm để tô …”

      “Bùm …”

      Còn chưa hết câu, thái dương Clifford thủng lỗ lớn, hơn nữa dấu hiệu này phải do đạn gây ra, cũng phải do sát thương bên ngoài mà là từ bên trong, trắng ra thái dương của tự động phát nổ.

      Man Cảnh Ân nhíu mày, Kha Nhi bên cạnh rút súng, do dự chĩa về phía Hủy Lực, tình trạng của Clifford từng thấy qua, đó là lúc Kiến Ngụy dùng người thử nghiệm thuốc nổ.

      Loại thuốc nổ này có dạng con chíp, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đó là thứ điều khiển não người nhưng ra là loại thuốc nổ khá mạnh, tuy khác điều khiển người là mấy nhưng ít ra giữa tạp nhân và loại con chíp này, kẻ bị ghép vào thà chọn tạp nhân.

      Hủy Lực nhìn Kha Nhi cười đầy hiểm, nhàn nhạt . – “Kết thúc thôi … Kha tiểu thư.”

      “Bùm.”

      Mọi người chưa hiểu ý nghĩa câu của Hủy Lực, ta quăng ra quả đạn mù, khói bay phất phới che mất bóng dáng , khi khói bây hết để lại chỉ có bọn thuộc hạ, còn Hủy Lực biến mất.

      “Bùm …bùm …bùm …” – Liên tiếp là những chiếc xe xung quanh phát nổ.

      “Đùng … đùng … đùng …”

      Khi khói bay đầy trời tiếp theo là những tiếng súng nổ ở tứ phương tám hướng bay thẳng về phía bọn người Man Cảnh Ân.

      Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi và bọn thuộc hạ đồng thời lách người tránh . Những người có năng lực tốt đương nhiên sống sót, chỉ tội những kẻ xấu số bị bắn thành cái tổ ong, máu me văng tung tóe khắp nơi, xác người chất đầy mặt đất, dù là người của Man Cảnh Ân hay người của Tam giác vàng đều tránh khỏi.

      Tuyết Du cùng đám người xông ra phá vòng vây, Kha Nhi yên tâm, Tuyết Du xuất lát sau Băng Du tới, còn có người bên Vanessa, chỉ cần chút thời gian nữa thôi. Kha Nhi chợt nhìn về phía Man Cảnh Ân, tại cùng tách ra, còn cách khoảng khá xa, Kha Nhi cảm thấy việc này đúng, nhưng đúng chỗ nào lý giải được.

      Thời gian trôi qua khá lâu, tâm tình Kha Nhi lúc này trùng xuống, vì sao cứu viện bên Băng Du còn chưa tới ? Còn có người bên Vanessa ? … Ý nghĩ chỉ trong phút chốc biến mất, bởi giọng lành lạnh vang lên xuyên thủng gian chết chốc đâm thẳng vào đại não .

      “ Kha Nhi.”

      Trong bom đạn khói lửa, tiếng súng chói tai cùng tiếng la hét ầm ĩ nhưng Kha Nhi vẫn nghe giọng quen thuộc vang vọng phía sau lưng, giọng tuy rất lâu nghe thấy nhưng Kha Nhi bao giờ quên.

      Thân mình cứng đờ như khúc gỗ, Kha Nhi máy móc cố gắng xoay người nhìn, lòng thầm mong đó chỉ là ảo ảnh, là ảo giác mà thôi, nhưng ông trời hề nghe thấy tiếng lòng của .

      Từ trong khói bụi mịt mờ xuất bóng dáng cao ráo kiêu ngạo, khuôn mặt góc cạnh lạnh nhạt, khóe môi mỏng nhếch lên, đôi mắt màu lục thâm trầm nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách hề tránh né, và thể nghi ngờ gì khác, bóng dáng ấy là Kiến Ngụy, kẻ chết hơn năm trước.

      Kiến Ngụy từng bước thông thả, nhàn nhã tới trước mặt Kha Nhi, bàn tay to lớn ngâm đen giơ lên vuốt ve vẻ mặt tái nhợt của , ngón cái chà cánh môi hồng nhuận, ánh mắt trầm, giọng nhàng.

      “ Kha Nhi, để em đợi lâu rồi, chúng ta về nhà thôi.”

      Ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt quen thuộc phía trước, từng động tác, từng cử chỉ, từng lời … những thứ đó khắc sâu vào tim, vào tâm trí của , dù mơ cũng thể lầm lẫn … là Kiến Ngụy.

      Kẻ từng chết vì đỡ cho viên đạn, kẻ đáng lý ra phải nằm dưới mồ sâu, nay lại khỏe mạnh đứng trước mặt , còn có những việc diễn ra trước mắt, Kha Nhi từ từ có thể lý giải ra điều thể lý giải được từ trước đến nay, nhưng … vì sao chứ ?

      ‘Vì sao ? … Vì sao lại trở nên như vậy ? phải chết rồi sao ? phải vẫn nằm trong quan tài được chôn sâu dưới bia mộ đen kia sao ? … Vì sao vẫn còn sống ? … Vì sao lại xuất ?’

      Đôi mắt màu hổ phách hoảng loạn khẽ liếc nhìn xung quanh, tình thế vẫn hổn loạn thay đổi, đám người Man Cảnh Ân vơi nữa, Chấn Phi cũng bị thương, còn Man Cảnh Ân …

      Kha Nhi sợ hãi tìm kiếm bóng hình của , còn chưa tìm được thấy Băng Du dẫn theo khá nhiều người đến, biết cứu viện tới, tâm tình phức tạp rối rắm vẫn thấy vui mừng nhưng giây sau khiến tâm chết lặng.

      Đám người Băng Du kéo đến, Tuyết Du vui mừng vì có cứu viện, nào ngờ những tên thuộc hạ bên phía Băng Du, ngay cả thuộc hạ bên phía Tuyết Du, đồng loạt chĩa súng về đám người Man Cảnh Ân, dứt khoát hề do dự nổ súng.

      Tiếng súng cùng tiếng bom nổ oanh tạc tứ hướng, Kha Nhi hoàn toàn bất động, vẻ mặt xanh mét cho thấy tâm tình vứt xuống đáy sâu, rốt cuộc giờ hiểu , tình hình trước mắt phải đều là cái bẫy định cho bọn họ nhảy vào hay sao ? Mà người sắp đặc ai khác chính là Kiến Ngụy.

      cho Kha Nhi suy nghĩ nhiều, Kiến Ngụy xoay người lại, ôm từ đằng sau, cầm lấy tay cầm súng của Kha Nhi chỉ về phía trước. cười khẽ nhưng giọng lãnh ra lệnh.

      “Nhắm cho kỹ … bắn .”

      Kha Nhi đờ đẫn nhìn theo hướng mũi súng, tròng mắt mở lớn, con ngươi vô hồn nhìn bóng dáng từ bụi khói mờ mịt. Man Cảnh Ân thân Tây Âu đen về hướng , hay đúng hơn là chạy đến.

      Tay cầm súng run rẩy, đầu óc trống rỗng, tâm loạn cả lên. biết Kiến Ngụy muốn giết Man Cảnh Ân nhưng thể , thời gian lại cho suy nghĩ nhiều, chỉ có hai lựa chọn, là giết Kiến Ngụy, hai là giết Man Cảnh Ân, có điều, muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra bấy lâu nay giết Man Cảnh Ân mới là giải pháp tốt nhất, tuy nhiên …

      Trước mắt chợt lóe sáng, Kha Nhi lấy lại chút lí trí mới thấy Kiến Nguy giơ tay trước mặt , thứ đung đưa lóe sáng là sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, thể nhận nhầm vì nó là của Bảo Lan, Kiến Ngụy uy hiếp .

      Kha Nhi nghiêng đầu nhìn Kiến Ngụy, trong mắt chứa đựng thể tin, có đau lòng, có bi phẫn nhưng giờ khắc này Kiến Ngụy hề đọc được ý nghĩa trong đôi mắt đó, lạnh nhạt cười với , giọng điệu rất bình thản.

      “Bảo Lan chờ em, em muốn gặp chị mình sao ?”

      Trong tích tắc, Kha Nhi quay đầu nhìn Man Cảnh Ân, bóng dáng mờ ảo trước mắt , biết là do khói bụi bay vào mắt khiến tầm mắt mờ hồ hay vì mắt ướt át, tay run run nhưng buông lỏng, cắn răng nuốt lệ vào tim, nhắm ngay tim , và rồi …
      …………………………..

      Man Cảnh Ân quan sát xung quanh thấy có biến, cục diện hỗn loạn nằm ngoài dự tính ban đầu, bây giờ bọn họ lại rơi vào tình thế hiểm cảnh, việc này đơn gian nhưng phải kế hoạch rất hoàn hảo sao ? Tại sao chỉ trong phút chốc bọn họ bị mai phục, còn thương vọng nghiêm trọng.

      Chợt nhớ đến Kha Nhi, lòng bổng yên, vừa mới quay người tìm kiếm trong đạn khói nghi ngút, chợt nhìn thấy Kha Nhi cách khoảng xa cho lắm. đứng đó cùng với người đàn ông, thấy mặt người đàn ông kia nhưng cảm thấy tức giận cùng phẫn nộ vì tên kia ôm Kha Nhi rất thân mật.

      Bình dấm chua bộc phát, Man Cảnh Ân biết tại bọn họ trong hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào, bỏ mặc mọi thứ xung quanh chạy tới chỗ Kha Nhi, nhưng còn chưa tới gần , tiếng súng nổ vang khắp trời xanh.

      “Đùng.”

      Man Cảnh Ân khựng lại, trợn mắt nhìn Kha Nhi thể tin được, trước ngực đau nhói, còn có thứ gì đó chảy ra, đưa tay ôm ngực mình, cúi đầu nhìn thấy bàn tay nhuốm đầy máu đỏ tươi … Là máu của .

      Ngước nhìn Kha Nhi, như bị vùi xuống đáy sâu, bởi hướng viên đạn bắn ra là bắn trực diện, mà người bắn lại là người tin tưởng, là người muốn kết hôn sinh con, là người đến tận xương tủy, là người cho phát súng vào tim … là Kha Nhi.

      “Kha Nhi … tại sao ?”

      Man Cảnh Ân chỉ thốt ra những lời vô nghĩa, tầm mắt trở nên mờ hồ, ngực đau nhưng tim càng đau hơn, khụy chân xuống, mắt vẫn chớp nhìn Kha Nhi, vẫn thân váy trắng dịu dàng đứng đó nhưng ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo nhìn chút tình cảm.

      Toàn thân chút sức lực ngã xuống nền đá lạnh ngắt, mắt vẫn nhìn Kha Nhi, đến khi có người kêu , rất nhiều người gọi nhưng có giọng quen thuộc mà muốn nghe.

      Mí mắt nặng trĩu muốn nhắm chặt nhưng sợ nhắm mắt biến mất, thế nhưng cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt, rất đau, chớp mắt cái bóng dáng màu trắng kia biến mất, gọi tên , gọi rất nhiều, chỉ là xung quanh tối sầm lại, còn , ý thức còn.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Thân Phận Bất Ngờ.

      tháng sau.

      Ánh dương chiều tà rọi xuống hòn đảo vô danh, xung quanh là biển nước mênh mong, sóng vỗ nhịp nhàng. Hòn đảo cách các hòn đảo khác xa nhưng ai chú ý đến, ai đặc chân lên, vì nó chỉ là đảo hoang.

      đảo hoang, rừng cây dày đặc u, thế nhưng ở trung tâm hòn đảo lại nổi lên tòa biệt thự màu đen mang khí thế u lạnh lẽo, và chủ nhân tòa biệt thự này là lão đại giả chết hơn năm trước … Kiến Ngụy.

      Tòa biệt thự này là khu căn cứ bí mật của Kiến Ngụy, được xây lúc vừa mới giả chết, sau khi kết thúc giao dịch ngày đó, Kiến Ngụy mang Kha Nhi về ngôi biệt thự màu đen này, đây vừa là trụ sở cư ngụ, vừa là nơi huấn luyện sát thủ, cũng là nơi thí nghiệm ma túy hạng cao cấp.

      Dọc theo hành lang dài, xuất hai vận đồ da màu đen nhanh về phía phòng ngủ chính, tóc xoăn dài vừa vừa với bên cạnh.

      “Chủ nhân, Kiến lão đại vừa mới về, tâm tình hình như được tốt cho lắm, chủ nhân nên tìm ngài ấy vào lúc này.”

      tóc xoăn đương nhiên là Tuyết Du, mà người còn bên cạnh khi trước vẫn thân váy trắng nay cũng vận đồ đen là Kha Nhi, hơn nữa vẻ mặt còn rất lạnh lẽo, ánh mắt sắt bén như dao. Người ngoài nhìn thấy thể tin vào mắt, bởi người con mang vẻ mặt đáng cùng đôi mắt tinh khiết ngày trước còn, đổi lại là có sát khí dày đặc, dù là nhìn cũng dám.

      Kha Nhi lên tiếng, tháng nay, mọi chuyện liên quan đến thế giới bên ngoài, hề hay biết, phải đúng hơn là chưa muốn tìm hiểu, vì tại cần bình tâm suy nghĩ mọi chuyện. Giờ nghĩ thông, cần gặp Kiến Ngụy hỏi , còn có tình trạng của Bảo Lan, tin về điểm này Kiến Ngụy gạt .

      Thấy Kha Nhi gì, Tuyết Du im lặng, chuyện xảy ra ngày đó là vết đâm chí mạng, thể tin Băng Du lại phản bội bọn họ, cả việc Kiến Ngụy chưa chết cũng khiến rối trí, đến việc Vanessa, rồi việc chủ nhân bắn Man Cảnh Ân, tuy chết nhưng bị bắn ngay tim ắc hẳn cũng mất nữa cái mạng.

      Sau khi và Kha Nhi bị bắt đến căn cứ, Kiến Ngụy làm gì bọn họ, giam cầm, còn thả bọn họ tự do tự tại, có điều, lại mất dạng. Điều này cũng làm để vào trong mắt, chỉ đau lòng thay chủ nhân, vì nghe được tin hay, toàn bọ Man gia đều cử người ở khắp Trung đông tìm kiến Kha Nhi, với mục đích, giết trước báo sau.

      hiểu mọi người nghĩ gì, là ngày đó chủ nhân phản bội Man lão đại, còn bắn , bọn họ vì lão đại trả thù là lẽ đương nhiên nhưng ai có thể hiểu tình ngày đó, cần biết Man lão đại có hiểu lầm hay ? chỉ biết tại, người đau khổ nhất là chủ nhân của mà thôi.

      Hai người mang hai tâm tình khác nhau về phía trước, vừa tới khúc quẹo chạm mặt Vanessa cùng Băng Du. Bốn người đối mặt nhau, ai lên tiếng, ai động thủ, giống như muốn chờ đối phương tự mình động khẩu trước.

      Thế nhưng Tuyết Du lại là kẻ nóng tính, ôm bụng hỏa dược lâu ngày, giờ tìm được kẻ phát tiết, nào có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này được. Mắt đầy lửa giận, lời nhanh đến trước mặt Băng Du, giơ tay lên gián xuống phát mạnh. – “ Bốp.”

      Băng Du có thể né tránh nhưng vẫn hứng chịu cái tát của Tuyết Du, lau khóe môi rỉ máu, nhìn Tuyết Du giây lát rồi nhìn Kha Nhi như muốn Kha Nhi tỏ chút động thái gì đó, nhưng khiến thất vọng, Kha Nhi lên tiếng dù chỉ là lời trách móc.

      thôi.” – Kha Nhi lạnh nhạt buông câu, bước do dự.

      Việc nhìn thấy Vanessa gây cho tí ngạc nhiên nào nhưng đối với Vanessa lại khác, thấy Kha Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn mình, hay đúng hơn là để vào trong mắt, Vanessa nhịn được lên tiếng hỏi.

      có gì muốn hỏi sao ?”

      Kha Nhi vừa tới trước mặt Vanessa, nghe ta vậy dừng bước, hai người chỉ cách nhau hai bước chân, Kha Nhi lạnh lùng nhìn Vanessa vài giây, vòng qua Vanessa, bỏ lại câu.

      “Bảo Lan thích gọi tôi là Tuyết Kha.”

      Từ đến lớn, Bảo Lan chỉ thích gọi là Kha Nhi, vì như thế Bảo Lan mới thấy mình giống như người chị biết thương em , gọi tên nghe rất sơ xài, đơn giản, còn chẳng có chút thân mật nào, lúc đó Bảo Lan còn khẳng định cho dù về già vẫn gọi như vậy.

      Còn nhớ lần đầu gặp mặt Vanessa, nhìn dáng vẻ của ta khác mấy Bảo Lan lúc , tuy nhiều năm nhưng đôi mắt và gương mặt khá phù hợp, còn có lý lịch nên mới tin Vanessa là Bảo Lan nhưng khi Vanessa gọi là Tuyết Kha, phủ nhận đều mình tin, biết rằng đây là cái bẫy, vẫn muốn nhảy vào, vì muốn biết kẻ chủ mưu nên mới phối hợp diễn kịch.

      “Điều đó chẳng chứng mình được gì cả, người càng lớn tính tình cũng thay đổi, cho là như vậy tôi tin sao ?” – Vanessa truy vấn.

      tin chỉ cái tên gọi là có thể làm lộ thân phận của , đúng là phải Bảo Lan nhưng Kiến Ngụy là . Từ năm 12 tuổi, Kiến Ngụy đem về nuôi dạy, biết được phải sống với thân phận kẻ khác, lòng phẫn nộ, còn có ghen tị mù quáng nhưng oán trách, vì Kiến Ngụy là tình đầu tiên của , nguyện vì hy sinh tất cả.

      Sau này biết được , mình chỉ là con cờ để thử lòng người con này, ủy khuất, đau lòng nhưng vẫn câm nín chịu đựng, rất muốn biết Kha Nhi có khả năng gì khiến Kiến Ngụy vì ta, làm trái với quy tắc của mình.

      Kha Nhi quay đầu, nhàn nhạt lên tiếng. – “Còn nhớ cái ngày ở nghĩa trang, tôi ôm cái.”

      sao ?” – Vanessa khó hiểu lên tiếng, lẽ chỉ vì cái ôm mà ta tin là kẻ giả mạo.

      “Tuyết Du.”

      Kha Nhi vừa lên tiếng, Tuyết Du cười lạnh, đây là điều mong đợi, có thể nhìn thấy vẻ mặt kẻ thất bại thảm hại của Vanessa coi như được an ủi vài phần. Tuyết Du lấy chiếc nhẫn tay, ấn vào hạt ngọc, nơi đó liền phát ra giọng quen thuộc, mà giọng này khiến Vanessa nghe xong khiếp sợ.

      “Lão Đại, Kha Nhi muốn nhúng tay vào cuộc giao dịch của Clifford và Man Cảnh Ân, ấy vạch kế hoạch, ngày mai cho tôi biết … Lão Đại, kế tiếp chúng ta nên làm gì ?”

      Chỉ đoạn ghi ngắn ngủi làm Vanessa chết lặng, Tuyết Du cười cười tắt thanh kia, nhìn Vanessa đầy hiểm, Băng Du vẫn lạnh mặt, cho đó là việc quan trọng, tầm mắt luôn hướng về Kha Nhi.

      thể nào …” – Vanessa lẩm bẩm, ngay sau đó trợn mắt nhìn Kha Nhi.

      ra từ lúc đầu tin tôi là Bảo Lan … nếu vậy, tại sao vạch trần tôi ? Còn đợi đến ngày hôm nay tự mình nhảy vào bẫy ?”

      Lần giao dịch kia đúng là cái bẫy được vạch ra rất tỉ mỉ nhưng điều Kiến Ngụy muốn phải là Man Cảnh Ân chết, mà muốn bị toàn giới hắc đạo phỉ nhổ, còn bị bạch đạo gán ghép tội buôn bán ma túy, tiến được, lùi cũng xong, chỉ có thể rời khỏi địa vị lão đại, lẫn trốn bọn sát thủ truy sát.

      tại bị thương nặng, chút phản kháng, thân là điều tra viên đương nhiên làm tròn trách nhiệm đem lệnh bắt người tới bệnh viện, may đụng phải hai tên Mạch Quân Vỹ cùng Vương Vũ Hàn, đành tay trở về, có điều thời gian còn dài, nhân chứng vật chứng có đầy đủ, tin làm gì được .

      “Tôi từng tin là Bảo Lan, nhưng mà … Tuyết Kha tin điều đó, tôi ra, điều ra, truy vấn , có nghĩa là tôi chấp nhận thân phận của , nếu phải tôi cần tìm ra kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, tôi lãng phí thời gian vào việc vô bổ như vậy.”

      Giọng Kha Nhi bình thản làm Vanessa tức giận, Kiến Ngụy sai, Kha Nhi tâm tư khó đoán, đoán được sống, đoán được, sống bằng chết. Bất chợt nghĩ đến việc gì đó, Vanessa gặn hỏi.

      “Còn phát súng kia sao ? Cho dù giả vờ cũng ngu ngốc đem mạng mình ra đặc cược, muốn ra oai với tôi sao ?”

      Ngày ấy Kha Nhi có thể tránh được nhưng cũng gây thương tổn ít, nếu Kha Nhi tránh kịp, hậu quả khôn lường, vì Kiến Ngụy nhất định bỏ qua cho , chỉ có việc nghĩ thông, Kha Nhi biết là giả mạo nhưng vẫn đỡ giúp viên đạn, điều này là sao chứ ?

      “Đóng kịch, phải nên đóng cho giống sao ?”

      Kha Nhi xong bỏ mất. Vanessa ngây người, giây sau vẻ mặt yếu ớt cười khổ, Kha Nhi phải là người dễ chọc, ngay từ đầu nên an phận làm theo kế hoạch, nên vì chút ghen tị mà tìm hiểu hư, đổi lại là thất bại thảm hại, còn bị giễu cợt khinh miệt nhưng … cam tâm.

      Tuyết Du chưa , đứng đối mặt Băng Du, lạnh lùng lên tiếng. – “Ngay từ đầu thờ chung chủ, vậy ngày sau đành là kẻ địch của nhau, mong rằng ngày ấy đừng đến quá nhanh, nếu … tôi nhất định vì tình thân mà nương tay.”

      Tuyết Du biết Băng Du là nội gián do Kiến Ngụy cài bên người chủ nhân, nhưng ngờ, là chị em ruột thịt mà Băng Du vẫn có thể bán đứng, rất thất vọng, rất đau lòng, mà hai người giờ ở hai phe đối địch, vì thế chỉ có thể cắt đứt mối quan hệ chị em này thôi, vì chủ nhân là người ơn của .

      biết chủ nhân lên tiếng chỉ trích Băng Du là vì chủ nhân biết kẻ gây ra mọi chuyện là Kiến Ngụy, mà Băng Du cùng những kẻ xuất trong kế hoạch này chỉ là con cờ mà thôi, vì hiểu tất cả nên người mà chủ nhân hận nhất chính là Kiến Ngụy, bọn họ vô can.

      “Chị đừng quên, mạng của em và chị là do ông chủ cứu, phải chủ nhân.”

      Băng Du tuyệt tình câu, Tuyết Du tức giận muốn giơ tay tát thêm cái cho Băng Du tỉnh ra nhưng nữa chừng lại rút tay lại. Tuyết Du cười bất lực.

      “Em đúng, mạng của hai chúng ta là ông chủ cứu, nhưng chị cũng nhớ chuyện, lúc chúng ta bị ông chủ ném đến khu huấn luyện, lúc chúng ta sắp bị đám thúi tha kia giết chết, là Kha Nhi đưa chúng ta ra.”

      Tuyết Du nhớ , khi Kiến Ngụy ném bọn họ đến đảo hoang huấn luyện, ra lệnh bọn thuộc hạ cần nương tay, còn phải 24 giờ giám sát bọn họ, đánh đập, hành hạ, ăn cơm thừa canh cặn. biết, huấn luyện làm sát thủ là phải chịu bao nhiêu tổn thương cùng khổ cực nhưng phải vậy.

      lần vô tình nghe được cuộc đối thoại của tên chỉ huy, mới biết Kiến Ngụy chỉ muốn các chết ở nơi này, muốn bất cứ ai đến gần Kha Nhi, dù là con cũng được.

      Tính chiếm hữu quá cao dẫn đến tâm lý biến thái, Tuyết Du chợt nhớ đến Kha Nhi mà đau lòng, vì vậy quyết tâm vượt qua tất cả thử thách để bảo vệ Kha Nhi, cho đến khi cứ ngỡ sắp chết Kha Nhi đột nhiên xuất , đưa cùng Băng Du rời khỏi hoang đảo và trực tiếp đưa bọn họ đến Châu Phi, còn từng bước giúp bọn họ thành lập Hỏa Băng Phượng.

      Tuyết Du quay về thực tại, nhìn Băng Du với vẻ đau lòng, biết Băng Du cũng việc này nhưng vẫn phản bội bọn họ, còn gì để .

      “Bảo trọng.”

      Bỏ lại câu, Tuyết Du bỏ trong cái nhìn tĩnh lặng của Băng Du, nàng vừa mở miệng nhưng rồi câm lặng, từ sâu trong mắt chưa thứ gì đó giải thích được, ngây người hồi lâu Băng Du quay người bước cùng Vanessa.
      ………………………….

      Trong phòng ngủ chính.
      Thiết kế phòng ngủ chính khác mấy ở Vọng Linh Thự, nhưng ngày trước khi Kha Nhi bước vào còn cảm thấy chút dương khí, tại bước vào cứ ngỡ mình xuống địa ngục, mà Diêm Vương ngồi nhàn nhã nhâm nhi rượu.

      Kiến Ngụy mặc áo choàng ngồi ghế sofa uống rượu, thấy Kha Nhi vào nhưng gõ cửa, hề trách mắng câu, nhàn nhã lên tiếng.

      “Bảo Lan tại sống rất tốt, em chỉ cần an phận là được.”

      Kha Nhi trả lời, nhìn Kiến Ngụy khá lâu, đến lúc sau chỉ được câu. – “Tại sao ?”

      Lời ít ý nhiều, Kiến Ngụy đương nhiên hiểu, uống ngụm rượu, từ từ giải thích nguyên nhân hề giấu diếm, mà ý định của là muốn biết tất cả việc.

      “Em có biết, khi người bị cả thế giới ghét bỏ, có cảm giác như thế nào ? … Tôi, muốn con trai của bọn họ cảm nhận được điều đó.”

      Kha Nhi biết Kiến Ngụy hận Man gia, vì lúc hai mươi tuổi bị toàn bộ người Man gia truy sát, nguyên nhân đương nhiên là vì giết Vân Hà phu nhân, tiếc rằng tin đó là , cũng muốn sâu vào để hiểu nguyên do, vì sợ khi biết được đau lòng.

      “Từ khi mang em về, lập sẵn kế hoạch … Em, ngay từ đầu được đặc vào bàn cờ rồi phải ?”

      Đó là việc lý giải vì sao lý lịch Vanessa hoàn hảo như vậy, thể tin, người đàn ông trước mặt này là người luôn ôn nhu, xem như báu vật mà đối xử thương hết mực ? … rất xa lạ.

      “Phải.” – Kiến Ngụy nhìn Kha Nhi, trong mắt tia lay động.

      “Có điều mọi việc lại vượt khỏi tầm kiểm soát của .”

      Ngày ấy khi bảo bắn Man Cảnh Ân, do dự, còn nhìn oán trách, Man Cảnh Ân chết, biết hạ thủ, những gì biết được trong năm qua là , Kha Nhi Man Cảnh Ân.

      “Là vì em ấy.”

      phải câu hỏi, chỉ đơn thuần là câu nhưng khiến mặt Kiến Ngụy xanh mét, nhanh tới bóp chặt cằm , ánh mắt hung tợn, lời lạnh lẽo.

      cho phép em nó.”

      “Em Man Cảnh Ân.” – Kha Nhi sợ chết, nhàn nhạt .

      Kiến Ngụy trừng mắt nhìn , đôi mắt màu lục đỏ ngầu, giây sau buông cằm ra, cười lớn, nhìn Kha Nhi đầy châm biếm.

      “Kha Nhi, em đừng quên chính tay em cầm súng bắn phát vào tim nó, em nghĩ nó còn tin em, còn em hay sao ?”

      “Em từng .”

      câu nhàng, vào tai Kiến Ngụy lại như sét đánh, bởi đây lần đầu tiên Kha Nhi phải do mệnh lệnh, nhìn lâu, vẻ mặt phức tạp, giây sau cất tiếng cười chế giễu.

      “Tình của em là vậy sao ? Tôi chết, em Cảnh Ân, giờ thể ở bên nó, có phải em quay lại tôi ?”

      Lời Kiến Ngụy ra như con dao đâm vào tim , còn nhớ ngày thay nhận phát súng, biết Kiến Ngụy chiếm trọn trái tim , nhưng nhận ra đó là , chỉ nghĩ là đau khổ khi thấy người thân chết trước mặt mình, đến khi Man Cảnh Ân gục ngã, mới hiểu ra cảm giác đó là .

      Giờ mọi thứ hết, cũng từ phát súng mà ra. Vì phát súng, nhận ra bị người mình từng lừa gạt, xem mình như con cờ lợi dụng. Vì phát súng, bắn nát tình của và Man Cảnh Ân … khinh bỉ chính mình.

      “Từ , em hiểu tình là gì, chỉ biết tuân lệnh , cho đến khi vì em mà chết, lúc đó trong tim em len lõi nỗi đau khó tả nhưng em phát đó là vì mà đau khổ.”

      Kha Nhi chợt nhớ đến Man Cảnh Ân, lòng ngọt ngào nhưng cũng đau đớn.

      “Man Cảnh Ân dịu dàng, chu đáo chăm sóc em như , nhưng ấy cho em biết thế nào là vui vẻ, thế nào là hạnh phúc, và thế nào là .”

      Tiếc rằng, tình đó đến quá nhanh, cũng bỏ quá nhanh, chấp nhận nhưng thể đối mặt nổi, vì tại lòng đau, tim càng đau hơn. Ông trời quả rất công bằng, giết nhiều người như vậy, làm sao có được hạnh phúc, nó xa sỉ, chỉ là nhận ra, cứ mãi ảo tưởng.

      Kiến Ngụy tình thể nghe nổi được nữa, thương như vậy, mà trong mắt khi đối mặt chỉ có lạnh nhạt, còn tên kia, lại ôn nhu dịu dàng nhắc đến, cho là vô hình sao ?

      “Hừm … Em biết , đáng lẽ tôi ra tay nhanh như vậy, em vì nó phản bội lời thề trước mộ tôi, vì nó lên tiếng, vì nó giết người … còn lên giường với nó, là vì em phản bội tôi trước.”

      Câu cuối cùng, Kiến Ngụy như muốn thét lên trong lòng, tin tưởng với khả năng của Kha Nhi bị Man Cảnh Ân ép buột lên giường, nhưng ngờ lại tự nguyện, gìn giữ mười mấy năm, lại bị người khác phỏng tay , nỗi nhục này thể rữa.

      Kha Nhi cười khổ, cõi lòng đau nhói. – “ phải tất cả là do gây ra sao ?”

      Nhìn Kiến Ngụy, khóe mắt cay cay. – “Nếu ngày ấy, chịu toàn bộ kế hoạch cho em biết, em như bây giờ, phản bội … à , hay đúng hơn là như con cờ, ngu ngốc bị lợi dụng.”

      Kiến Ngụy trầm mặt, là sai khi đem làm mồi dụ hoặc Man Cảnh Ân, nhưng mẫu người mà Man Cảnh Ân muốn, Kha Nhi phù hợp nhất, tin tưởng mọi việc điều nằm trong tầm kiểm soát, cũng tin Kha Nhi phản bội , mới chấp nhận đem dâng cho Man Cảnh Ân, nhưng có ai ngờ …

      Thấy Kiến Ngụy im lặng, Kha Nhi cắn môi, hít ngụm khí lạnh rồi thở dài hơi, cố trấn định tâm tình đau đớn. Bình tĩnh .

      “Kiến Ngụy, luôn em nhưng em biết , trong mắt , trong tim … em chỉ là cái bóng của kẻ khác.”

      Kha Nhi xong, từ đâu lấy ra quyến sổ màu xanh nhạt cũ nát, đưa cho Kiến Ngụy ngây người khi nghe lời đó.

      “Em nghĩ thứ này khiến nhận , ai mới là người nhất.”

      quay người nhưng chưa ra khỏi cửa cất giọng lạnh nhạt. – “Kiến Ngụy, ân tình giữa em và coi như chấm dứt tại đây, tất cả những gì em làm coi như trả hết cho , bây giờ em ở lại đây là vì Bảo Lan, hãy cầu mong chị ấy trường thọ, nếu … em nhất định giết chết .”

      Kha Nhi rồi, Kiến Ngụy ngồi thờ thẩn nhìn quyển nhật ký, bàn tay run run cầm cuốn sổ, đôi mắt từ đỏ ngầu nay trở lại bình thường, trong mắt chưa rối loạn, rốt cuộc quyết định lật trang đầu tiên ra xem, đập vào mắt là hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp ra.

      “Nhật Ký Thân Thương, Ngụy Linh.”
      …………………………..

      Ngoài cửa, Kha Nhi tới chỗ Tuyết Du đứng đợi, vẻ mặt bi thương còn, thay vào đó là vẻ mặt cảm xúc. lạnh lùng .

      bệnh viện.”


    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31 : Thân Phận Của Cedric.

      Bệnh Viện.

      Trong gian phòng rộng lớn được bao phủ màu trắng toát, gian vẫn còn phản phất mùi nước khử trùng khó ngửi nhưng khiến người khác chán ghét.

      chiếc giường lớn, Man Cảnh Ân nằm đó với nhiều thiết bị gắn người. Kha Nhi ngồi bên cạnh, bàn tay bé nắm lấy bàn tay to lớn đặt lên má mình, ánh mắt ôn nhu đan xen thống khổ nhìn , cảm giác nhiệt độ ở bàn tay còn ấm áp như ngày nào, chỉ còn lạnh lẽo khiến đau lòng .

      biết thời khắc Kiến Ngụy xem cuốn nhật ký kia, còn lòng dạ nào quan tâm đến nhất cử nhất động của , vì thế cùng Tuyết Du đến bệnh viện, tìm kiếm bóng hình muốn gặp nhất.

      Nhìn thấy người Man Cảnh Ân bị gắn rất nhiều thiết bị, vết thương ngay tim được băng bó cẩn thận, nhưng hơi thở khá mong manh, giờ khắc này đây Kha Nhi ước sao người nằm đó là mình chứ phải , tất cả là tại , là hại thành ra cái bộ dạng này.

      Nước mắt tự chủ rơi xuống gò má tái nhợt, từng giọt từng giọt rơi xuống vòm ngực rắn chắc cố gắng hô hấp kia, lòng đau đớn như bị ai hung hăng giẫm đạp, tim co rút thắt chặt, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

      Tuyết Du đứng phía sau nhìn được xoay mặt ra cửa sổ. Lúc nãy, bọn họ lén lúc rời khỏi đảo mà quang minh chính đại cano đến đất liền, điểm này hiểu vì ai ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hai người bây giờ, mọi thứ nghi vấn trong đầu đều bị đá văng.

      Lần đầu tiên thấy chủ nhân rơi nước mắt, cảm thấy tức giận cùng đau lòng. Chủ nhân cùng Man lão đại nhau như thế nhưng trời cao cho họ ở bên nhau, nếu thế, còn cho bọn họ gặp nhau làm gì ? Là vì trời cao rảnh rỗi, hay nguyệt lão se nhầm tơ duyên ?

      Dù là ở phương diện nào, giờ đây bọn họ vẫn phải chia lìa, lần sau gặp lại ắc hẳn là địch, chủ nhân có thể hạ thủ được, vậy còn Man lão đại sao ? có nương tay hay ?

      Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tuyết Du đưa tay cầm lấy khẩu súng bên hông, nhưng khi thấy người vào buông tay ra, nhìn người đàn ông vào với vẻ triều mến. may mắn vì gặp được , tình của đời .

      Người đàn ông vào thấy Kha Nhi giật mình, giây sau gật đầu chào, giọng cung kính. – “Chủ nhân.”

      Kha Nhi nhút nhích, mắt vẫn dán vào khuôn mặt ngủ say của Man Cảnh Ân, chợt đưa tay gạt nước mắt, sau đó lạnh nhạt .

      ấy sao rồi ?”

      Người đàn ông cung kính đáp. – “Tình trạng sức khỏe tương đối tốt hơn mấy ngày trước, tuy bị bắn ngay tim nhưng vị trí trúng đạn ở dưới tim gây thương tổn , vì mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê khá lâu, bác sĩ bảo thể lực lão đại rất tốt nên vài ngày sau tỉnh lại, chủ nhân an tâm.”

      Kha Nhi thở phào trong lòng, lúc bắn Man Cảnh Ân xác định nhắm dưới quả tim mà bắn, như thế lúc đó Kiến Ngụy nghi ngờ, thoát nạn, may mắn vì lúc đó còn có thể giữ chút lí trí.

      gian trở về yên tĩnh, ngoại trừ hô hấp nho của Man Cảnh Ân, mọi thứ giống như vô hình. Người đàn ông thấy Kha Nhi im lặng, tính mất kiên nhẫn trỗi dậy, vừa muốn Kha Nhi trước.

      “Cedric, khi ấy tỉnh lại, tôi cần biết dùng bất cứ cách gì, nhất định phải ngăn cản ấy tìm Kiến Ngụy.”

      biết Man Cảnh Ân khi tỉnh lại, việc đầu tiên là tìm Kiến Ngụy báo thù, mà , là kẻ phanh thay, ngày ấy trước khi ngã xuống, nhìn bằng ánh mắt thống hận, biết kết quả cuối cùng của chỉ có , chết dưới tay .

      chắc có vì , tha tội chết hay , nhưng cách làm người của Man Cảnh Ân biết , người ta đâm dao, trả lại gấp mười, vậy bắn vào tim , chết mười lần cũng hết tội.

      Cedric nhíu mày. – “Chủ nhân cũng biết lão đại là người có thù tất báo, hơn nữa chuyện xảy ra khá nghiêm trọng, tại bên phía hắc đạo hành động, còn có bạch đạo ngừng gây áp lực, chuyện muốn ngăn cản, e là được.”

      Tình thế rối rắm đến mức muốn phát điên, còn may có Mạch Quân Vỹ và Vương Vũ Hàn tương trợ, nếu tại lão đại phải nằm trong bệnh viện mà là ở nhà tù, mà lần này là vết đâm chí mạng, giết người chưa chắc hả cơn giận ở trong lòng lão đại.

      Nhưng làm ngạc nhiên ở chỗ, kẻ Smith lâu nay bọn họ điều tra lại là Kiến Ngụy giả chết ngày ấy, rồi việc Kha Nhi lừa gạt lão đại, hận thù chồng chấc, lão đại nào có thể buông tha. biết chủ nhân là người vô tội trong chuyện này, khổ ở chỗ, lại thể ra mặt giải thích thay chủ nhân, ở giữa chủ nhân và lão đại, rất đau đầu.

      được cũng phải được, tại Kiến Ngụy có thế lực ủng hộ khá hùng hậu, ấy phải đối thủ của , ít nhất bây giờ được.”

      Biết được Kiến Ngụy được tên lão đại ở Tam giác vàng chống lưng, kinh sợ, Tam giác vàng là nơi phức tạp, vũ khí lại chuyên cung cấp cho chính phủ, Man Cảnh Ân muốn đối đầu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

      Nếu muốn chống lại, chỉ còn cách chờ thời sau, chờ Man Cảnh Ân thoát khỏi hiểm cảnh tại, chờ tỉnh lại mà cũng cố địa vị ở Châu Á, cùng Mạch Quân Vỹ và Vương Vũ Hàn liên hợp, may thay có thể chống lại bọn họ.

      Cedric hiểu ý, tình hình lúc này rất loạn, muốn chống lại người bên Tam giác vàng quả hơi khó khăn. Suy nghĩ chút, lên tiếng.

      “Chủ nhân, vậy còn người sao ?”

      “Tôi theo Kiến Ngụy đến Tam giác vàng, xuất trong nước thời gian dài.”

      Kha Nhi biết Kiến Ngụy dễ dàng bỏ qua cho Man Cảnh Ân, nhưng sau đợt tấn công vừa rồi, bên tổn thương ít nhân lực, thân phận cũng bại lộ, vì thế muốn nhanh chống đến Tam giác vàng, củng cố thế lực, chờ đợi thời cơ chín mùi ra tay ngay.

      như vậy hai bên nhất thời động thủ, vì bọn họ cần thời gian phục hồi thế lực, còn phải giải quyết đống hỗn độn trước mắt, cuộc chiến cuối cùng, e rằng còn đợi khá lâu.

      Mệt mỏi thở ra hơi, nhìn Man Cảnh Ân, quan tâm đến hai người kia, cúi xuống hôn lên đôi môi khô nức của . Hai người còn lại biết điều quay chỗ khác, giờ khắc này đây, bọn họ hận thể trốn khỏi nơi này, để cùng nhau làm những chuyện nên làm, tiếc rằng, thể được.

      Như nhận thức được thứ gì đó mềm mại môi, cảm giác rất quen thuộc, trong vô thức, đôi môi hé mở, đầu lưỡi đưa vào miệng Kha Nhi quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho dịu ngọt của .

      mở to đôi mắt nhìn , hơi nước đọng khóe mi khiến gương mặt càng mờ ảo, đôi môi hồng nhuận mút lấy môi dịu dàng. Đây coi như là nụ hôn cuối cùng, là nụ hôn chào tạm biệt, tạm biệt tình giữa hai người họ.

      Thời gian trôi qua khá lâu, đến khi cảm nhận người nằm bên dưới hít thở khó khăn, Kha Nhi mới quyến luyến rời môi Man Cảnh Ân. Lần chia tay này biết khi nào mới gặp lại nhưng gặp lại rồi sao ? Họ đối mặt nhau vẫn là kẻ thù, nỗi đau này đến khi nào mới chấm dứt được đây ?

      “Cedric …” – Kha Nhi lên tiếng gọi, do dự hồi lâu mới tiếp.

      “Sau này cậu cần theo tôi nữa, ở lại bảo vệ ấy, trung thành với ấy, giống như cậu từng trung thành với tôi vậy.”

      Người lúc này có thể tin tưởng chỉ có Cedric, hiểu dù trung thành với nhưng cũng lòng làm việc cho Man Cảnh Ân, có bên cạnh Man Cảnh Ân yên tâm hơn những kẻ khác.

      “Vâng, chủ nhân.” – Cedric do dự tuân lệnh.

      ra, từ khi được cài vào làm nội gián bên Man Cảnh Ân, trải qua nhiều chuyện, nhìn thấy được cách hành xử quyết đoán của Man Cảnh Ân hoàn toàn nể phục,vì vậy chỉ còn cách chân đạp hai thuyền, tại tâm tình được giải phóng, nhõm cả người, có điều …

      Tầm mắt rời người Tuyết Du, nàng cũng nhìn , Kha Nhi rồi Tuyết Du cũng theo, vậy phải làm sao đây ? Khó khăn lắm mới chịu cùng chỗ, chưa được bao lâu phải xa nhau, sao có thể chịu “Phòng đơn gối chiếc.”, dục hỏa chỉ có trị được mà thôi.

      Nhìn Tuyết Du với ánh mắt khẩn thiết nhưng Tuyết Du lại nhìn cười ấm áp, mấp máy môi lời xin lỗi, đành cười khổ trong lòng, ra trong lòng , chủ nhân chiếm vị trí đầu.

      Việc này cũng thể trách chủ nhân được, có trách trách bọn họ nên đầu thai vào cái thế giới khắc nghiệt này, tình vừa đến cũng vội , lần sau gặp lại, bọn họ là gì của nhau đây ?

      “Còn việc, nếu tôi đoán sai, kẻ tiếp theo Kiến Ngụy muốn đối phó là Vương Vũ Hàn, Mạch Quân Vỹ cũng ngoại lệ, Kiến Ngụy mặc dù ra tay nhưng sát thủ để lại trong nước phải hạng tầm thường, cậu bảo bọn họ nên thận trọng.”

      Ba người này liên hợp với nhau là mối đe dọa cho Kiến Ngụy, Man Cảnh Ân bị thương nặng, tại mũi dao chĩa về phía hai người kia, tin chắc người đầu tiên bị trừ khử là Vương Vũ Hàn, ít nhiều gì tên kia vẫn có tiếng trong giới hắc đạo, loại trừ , chẳng khác nào chặt đứt cánh tay phải của Man Cảnh Ân.

      “Cốc, cốc, cốc.”

      Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của ba người, Kha Nhi hôn lên môi Man Cảnh Ân, đứng bật dậy, gật đầu với Cedric rồi cùng Tuyết Du phóng qua cửa sổ sát đất.

      Cedric kinh hoảng, tuy biết khả năng của hai người nhưng đây là tầng bốn, lẽ núp lát rồi được sao ? Quan trọng nhất là còn chưa lời tạm biệt với Tuyết Du kia mà.

      Nhưng Cedric nào biết, bọn họ trốn ra từ căn cứ, lâu khiến Kiến Ngụy nghi ngờ, điều này làm Kha Nhi sợ hãi, chỉ lo lắng Kiến Ngụy tức giận tìm cách gây khó dễ Man Cảnh Ân.

      Tuy tại Kiến Ngụy làm gì Man Cảnh Ân nhưng có nghĩa là Man Cảnh Ân an toàn, Kiến Ngụy ra tay, còn có người của những bang khác động thủ, Kiến Ngụy chỉ muốn hao tốn nhân lực mà thôi.

      Thấy hai người rồi, Cedric mới lên tiếng. – “Vào .”

      Người vừa vào cửa chào hỏi tiếng, oán trách như quả phụ.

      “Chấn Phi, cậu có cần khắc khe đến mức, ngay cả tôi cũng phải đợi lệnh của cậu mới được vào hay ?”

      Người vào ai khác là Mạch Quân Vỹ, nhăn mặt nhìn Chấn Phi, sau đó dời tầm mắt qua Man Cảnh Ân nằm bất động, bất đắc dĩ thở dài, giọng dịu lại.

      “Cậu ta sao rồi ?”

      tại lão đại chưa thể tỉnh lại vì mất máu quá nhiều, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt, nhanh chống bình phục.”

      là, biết năm nay có phải sao quả tạ giáng xuống đầu mọi người hay ? Hàn bị con Hạ Quân Đồng bám riết phát điên, Ân thành ra như vậy, tôi phải lo bịt miệng mấy tên cảnh sát kia … hơi ~ … nghĩ ba người chúng tôi lại có lúc chật vật như thế này.”

      Chấn Phi ngoài mặt tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thầm khinh bỉ Mạch Quân Vỹ, lạnh nhạt .

      “Mạch tiên sinh, nếu tôi lầm mới hôm qua, ngài còn rất viên mãn.”

      Mạch Quân Vỹ xụ mặt, chủ nhân ra sao thuộc hạ như vậy, vì sao cứ phải đem ra làm trò cười, như thế mát dạ lắm sao ? Đúng là hôm qua cùng Vu Tử Băng triền miên suốt đêm, nhưng sáng hôm sau biến mất, hại thương tâm muốn chết, giờ lại tìm được , sắp bị bức điên rồi.

      “Có tin tức gì của tiện nhận kia ?” – Mạch Quân Vỹ bổng chuyển đề tài.

      Trong lòng Chấn Phi bốc hỏa, biết Mạch Quân Vỹ hiểu lầm chủ nhân mình … à , là cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo đều cho rằng chủ nhân là kẻ phản bội, nhưng thể làm gì giúp chủ nhân, là vô năng.

      Trong lòng ôm bụng hỏa dược lại thể phát tiếc, chỉ có thể cắn răng trả lời, giọng cố nghiêm túc.

      “Mạch tiên sinh, những ngày qua rất cám ơn ngài ra tay giúp đỡ, tại ngài cũng nên thu tay được rồi, mong ngài hiểu ý thuộc hạ.”

      Mạch Quân Vỹ nheo mắt. – “Tên kia chưa tỉnh lại, mà các người có ý niệm qua cầu rút ván rồi sao ?”

      như vậy nhưng hiểu đây cũng là ý của tên kia, dù tại Man Cảnh Ân như người thực vật, nhưng làm bạn với nhiều năm, biết thích liên lụy kẻ khác, chết cũng cần nhặt xác, kiêu ngạo hết biết.

      Bất đắc dĩ thở dài, ra muốn nhúng tay vào hắc đạo chút nào, chỉ tiếc, tại làm sao có thể bỏ mặt tên này đây ?

      “Mạch tiên sinh, lão đại là muốn tốt cho ngài, nếu từ lúc đầu ngài chịu gia nhập hắc đạo lão đại kéo ngài theo, tiếc rằng ngài lựa chọn bỏ qua.”

      Chấn Phi dừng giây lát mới tiếp, giọng có chút bất lực. – “Nếu có thể, tôi mong khi lão đại tỉnh lại, ngài ấy vẫn là lão đại mà tôi luôn kính trọng.”

      Mạch Quân Vỹ hiểu ý, việc lần này là cú sốc kahs lớn, đối với Man Cảnh Ân mà , gần tương đương việc nhìn thấy mẹ mình chết thảm, biết tên Man rợ này động tâm, còn sâu sắc mới tuyên bố cưới Kha Nhi trước mặt bọn họ, giờ lại thành ra như vậy, mong rằng khi tỉnh lại phát điên.

      Trong phòng trở nên ngột ngạt, Mạch Quân Vỹ thở dài, vài câu với Chấn Phi bỏ , Chấn Phi cũng ra khỏi phòng, căn dặn bọn vệ sĩ canh giữ chặt chẽ, còn mình giải quyết chuyện trong bang.

      mình Chấn Phi đơn đến hành lang u tối, lòng cũng u khó tả, có lẽ giây phút khi đó là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy nhau, cam tâm để rời , rất muốn gặp , muốn với , dù sau này gặp lại là kẻ thù, vẫn , tiếc rằng quá muộn.

      về phía thang máy nhưng chưa tới cửa, tay bị ai lôi kéo đến cửa phòng bệnh khác nhưng Chấn Phi động thủ, bởi hương thơm ở người kia, rất quen thuộc.

      Bị ấn mạnh xuống chiếc giường trắng tinh, tiếp theo là đôi môi đỏ mọng chiếm lấy môi hôn như vũ bão, mà hề kém, tay vuốt ve ngang hông người kia, sau đó trượt xuống bờ mông tròn trịa, hai bên bắt đầu quấn quít triền miên.

      Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, đến khi hai bên hôn đến hít thở thông mới buông nhau ra, Chấn Phi nhìn vào đôi mắt kia, cười ôn nhu, giọng khàn .

      muốn em.”

      Mà người kia xác thực là Tuyết Du, vuốt ve má , tay trước xuống khóa quần hai người kéo xuống, chủ động đem vật nóng bỏng kia đặt vào nơi tư mật, bắt đầu nhịp nhàng lên xuống.

      Hơi thở Chấn Phi bắt đầu hỗn loạn, mắt dời mắt Tuyết Du, nhìn say đắm, biết đây là lần cuối bọn họ ở bên nhau nên rất trân trọng, vì trân trọng nên mạnh mẽ ép buột , thế nhưng đàn ông có bản chất nguyên thủy, vì thế chỉ vài cái nhấp, nhịn nổi.

      Đột ngột xoay người áp xuống giường, động tác cuồng dã, mỗi lần vào bên trong , rất sâu, như muốn nhớ người cùng triền miên là ai, muốn mãi được quên , cũng như , khắc ghi hình bóng tận sâu vào trong tim mình.

      Cuộc triền miên cũng có lúc phải kết thúc, bất chợt người đàn ông gầm , còn cũng thét lên, chúng tỏ hai người lên đến đỉnh điểm dục vọng. Sau khi ôm chặt lấy nhau cùng hòa chung dòng nước ấm, hai người thở hổn hển đối mặt nhau, nở nụ cười chua xót.

      Tuyết Du đứng dậy chỉnh lại quần áo, Chấn Phi vẫn nằm đó, mắt rời , khi quay lại nhìn nở nụ cười, giọng mang vẻ nghẹn ngào làm đau lòng.

      “Em … bảo trọng.”

      Vừa muốn rời , tay bị kéo lại, cả người rơi vào vòm ngực rắn rỏi, cùng mùi hương quen thuộc, lòng nhói đau. Chấn Phi từ phía sau ôm Tuyết Du, rất lâu, rất lâu sau mới nặng nề thốt ra lời tận đáy lòng.

      em … Tuyết Du, lần sau gặp lại, phải địch … vẫn là .”

      dòng nước ấm chảy vào tim, xua chua xót trong tim nhưng lại vấy lên đau đớn trong lòng, Tuyết Du nhịn được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay rắn chắc ôm mình.

      Chấn Phi làm gì khác, ôm chặt Tuyết Du, cố hít lấy hương thơm người , để nó in sâu trong não.

      Ngoài trời vẫn màu tối tâm, đan xen là những đám mây đen dầy đặc và rồi từng hạt mưa rơi xuống từng nhánh cây, từng ngọn cỏ, từng con đường, cơn mưa rơi xuống như muốn thương thay những cuộc tình éo le, hay trút xuống chỉ vì muốn xóa những nỗi đau mà nhân thế gánh chịu.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32 : Kiến Ngụy Tâm .

      Mấy Ngày Sau.

      Như mọi khi, cứ sáng sớm là Chấn Phi đến xem tình trạng của Man Cảnh Ân nhưng hôm nay khi vừa bước vào cửa sững sờ.

      Người lý phải nằm giường bị hàng đống thiết bị gắn chi chích người, nay lại ăn mặc nghiêm chỉnh đứng xoay mặt về phía cửa sổ, xem ra bình phục hoàn toàn, giờ có lẽ đợi đến để bàn bạc đại .

      “Lão đại.” – Chấn Phi cung kính gọi.

      Man Cảnh Ân bất động đứng đó, biết suy nghĩ việc gì, Chấn Phi có chút nóng lòng nhưng manh động, biết Man Cảnh Ân dù tỉnh lại cũng cần thời gian chấp nhận mọi việc, nên chỉ có thể chờ đợi.

      Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng, Man Cảnh Ân chợt xoay người ra cửa phòng, có thể vì mới tỉnh nên vẻ mặt có chút tái nhợt cùng mệt mỏi, giọng khàn khàn lạnh nhạt .

      “Về Dạ Thự.”

      “Sao ?” – Chấn Phi nghĩ ngợi lên tiếng hỏi.

      cho là mình nghe nhầm, việc thành ra thế này, đáng lý lão đại nên kéo toàn bang tìm Kiến Ngụy báo thù mới đúng, giờ bảo về Dạ Thự, đây đâu phải tác phong làm việc của lão đại.

      Man Cảnh Ân dừng bước, mặt lạnh lẽo nhìn Chấn Phi, giọng phát ra lạnh đến cực độ. – “Tôi thích hai lần.”

      Chấn Phi toát mồ hôi lạnh, tuy ít lần thấy vẻ mặt này của Man Cảnh Ân nhưng đây là lần đầu cảm thấy sợ hãi, hình như lão đại có chút thay đổi, nhưng thay đổi ở điểm nào lại , chỉ biết là phải dấu hiệu tốt.

      Rời khỏi bệnh viện, dọc đường về Dạ thự, Man Cảnh Ân bên nhắm mắt dưỡng thần, bên nghe Chấn Phi báo cáo tình hình xảy ra mấy ngày nay, còn về tin tức của Kiến Ngụy cùng Kha Nhi, Chấn Phi dối gạt, biết bọn họ ở Tam giác vàng nhưng biết vị trí ở chỗ nào.

      “Lão đại, kế tiếp chúng ta nên làm gì ?” – Chấn Phi dò hỏi.

      Man Cảnh Ân mở mắt, nhàn nhạt . – “Nghỉ ngơi, dưỡng sức … những việc còn lại, để sau .”

      tại thế lực bên kia ổn định, ngài có thể cho sát thủ truy sát bọn họ.”

      Bây giờ là thuộc hạ của Man Cảnh Ân, tâm tư đương nhiên nghiêng về Man Cảnh Ân, còn bên Kha Nhi, tin chủ nhân có cách tự giải quyết.

      “Bên kia ổn định, cậu nghĩ bên ta tốt hơn sao ?”

      Man Cảnh Ân mở mắt, hờ hững liếc Chấn Phi, lời ít ý nhiều, sau đó nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần, giọng đều đều.

      “Cho người báo với Hàn cùng Vỹ cẩn thận chút, kẻ tiếp theo tên kia muốn đối phó có thể là bọn họ, tại tuy tên kia trở về Tam giác vàng nhưng có nghĩa ta cho tai mắt bên này nhàn hạ.”

      “Thuộc hạ biết.”

      Man Cảnh Ân đúng, tên kia chuyên huấn luyện sát thủ, tai mắt đương nhiên nhiều hơn kẻ khác. Lại chợt nhớ đến Kha Nhi, hai người này chắc có tâm linh tương thông nên câu, hai câu ra y chang nhau, mặc dù giọng điệu bên là quan tâm lo lắng, bên còn lại là vô tình lạnh nhạt.

      Thấy Chấn Phi gì nữa, Man Cảnh Ân yên tâm ngủ chút, tại mới bình phục, tuy thể lực tốt nhưng vị trí gần tim gây tổn thương ít, cần thời gian khá dài để khôi phục, từ thể chất đến thế lực.

      Vừa về Dạ Thự, bọn người Man Cảnh Ân vào cửa chính thấy hai bên người làm cúi chào cung kính, Man Cảnh Ân chẳng liếc nhìn ai, sải bước dài lên phòng ngủ chính.

      Bọn người làm nhìn ra được khí xung quanh ông chủ u khó tả, ngay cả dì Quế cũng dám hé môi, hiển nhiên biết tâm tình ông chủ tốt, có điều mọi người cảm thấy lạ, vì sao thấy Kha tiểu thư ? Ánh mắt chung quanh an phận trông ra cửa chính.

      Man Cảnh Ân tới trước cửa phòng, bước chân khựng lại, vài giây sau mới đẩy của vào, nhìn thoáng xung quanh, mọi vật hề thay đổi, chỉ có, cảnh còn đây nhưng người còn.

      “Lui hết .”

      Bỏ lại câu, tiếp theo là tiếng rầm chứng tỏ chủ nhân rất tức giận muốn phát tiết lên cảnh cửa. Bọn thuộc hạ nhìn Chấn Phi, thở dài bất đắc dĩ, phất tay bảo mọi người lui xuống, còn , biết điều giải quyết mớ lộn xộn kia.

      Nằm chiếc giường trắng tinh, Man Cảnh Ân ngửi mùi hương xà phòng thơm ngát ga giường, mà phải mùi hương hoa trà quen thuộc, Kha Nhi rồi, bỏ rơi giống như mẹ , còn cho viên đạn vào tim, rất tàn nhẫn.

      Trong mắt Man Cảnh Ân giờ đây toàn vẻ mờ mịt tịch, đáy mắt lóe tia đơn chua xót, cảm giác ở tim rất đau, phải vì vết thương, là vì Kha Nhi mà đau lòng. Cả người co lại như vỏ óc, lúc này đây, thấy mình vô dụng, vì người con , trở nên yếu ớt như vậy, chẳng khác nào thứ bỏ .

      “Gâu, gâu, gâu …”

      Tiếng chó sủa vang lên, Man Cảnh Ân giật mình ngồi dậy, thấy ZERO từ ổ của nó chạy tới chỗ mình, còn nhanh nhẹn bổ nhào vào lòng , chiếc lưỡi đỏ ói liếm khắp mặt nhưng chán ghét, tay vuốt ve đầu nó, ôm nó nằm xuống giường. Giọng khàn khàn bi ai.

      “Mày cũng bị ấy bỏ rơi sao ?”

      ZERO như hiểu Man Cảnh Ân gì, đôi mắt rủ xuống, tiếng kêu ư ử đáng thương, Man Cảnh Ân thấy vậy, cười khổ, ra bây giờ chẳng khác nào ZERO, cũng bị Kha Nhi bỏ rơi, tức cười ở chỗ, vì tên kia từ bỏ .

      “Tao… rất ấy, vì sao ấy lại phản bội tao ? Vì sao chứ ?”

      Mờ hồ có thể thấy hơi nước từ trong mắt , vòng tay rắn chắt càng ôm chặt ZERO hơn, khiến chú chó bị đau kêu ử ử ngừng, lúc phát hành động cơ hồ muốn ôm chết ZERO, Man Cảnh Ân mới chịu buông tay.

      xoay người, mắt nhìn trần nhà, ZERO bám buông, đầu dựa vào ngực giả vờ nằm ngủ.Tay Man Cảnh Ân vuốt đầu ZERO, lẩm bẩm.

      “Chích tiện uyên ương bất tiện tiên … hừ, lừa gạt, tất cả đều là lựa gạt … Kha Nhi, sao em có thể tàn nhẫn với tôi như vậy ? …Tại sao ?”

      Man Cảnh Ân nhắm mắt lại, nhớ lại thời gian qua, nếu ngày ấy đem Kha Nhi về biệt thự, mặc tự sinh tự diệt, chắc có lẽ bây giờ thống khổ như thế này, sai lầm, sai lầm tin rằng đời còn có tình , còn có hạnh phúc dành cho , tất cả chỉ là ảo tưởng do tự suy diễn ra, để rồi …

      Man Cảnh Ân đột ngột mở to mắt, trong con ngươi màu lục đỏ ngầu mang đầy tia máu chết chốc, vẻ mặt hung tợn như Diêm Vương khiến khí xung quanh lạnh , ZERO nằm bên cạnh rùng mình, nhảy vọt xuống sàn nhà quay lại ổ nằm run rẩy.

      Ngoài trời mảnh bình yên nhưng bên trong phòng lại là hầm băng vạn năm, khí như hai thái cực ngừng xoay chuyển, là phúc hay là họa vẫn phải xem trời cao an bày.
      …………………………

      Thái Lan.

      “Rừng Chúa Băng". Đây là dãy núi ở miền Trung Thái Lan, bắt đầu từ phía Tây Nam của dãy núi Phetchabun, nó là phần của đường phân chia giữa thung lũng sông Chao Phraya và cao nguyên Khorat của Đông Bắc Thái Lan.

      Ngay tại trung tâm khu rừng là tòa biệt thự màu đen huyền bí, được xây dựng giống hệt biệt thự màu đen ở hòn đảo vô danh, người sở hữu ngôi biệt thự này ai khác là Kiến Ngụy.

      Sau khi qua Thái Lan, bắt đầu củng cố thế lực, bên người Tam giác vàng ngày trước do Clifford nắm giữ cũng về phe , tại dung dưỡng lực lượng, vì lần sau gặp lại, bọn họ phải đối địch với , mà là ba.

      Sâu trong hoa viên, bóng dáng áo đen ngồi thêm đá, tấm lưng gầy yếu tựa vào cột đá, mái tóc dài rủ xuống che khuôn mặt nõn nà, vào lúc này có thể nhàn hạ ngồi ngắm cảnh ngoài Kha Nhi còn có ai.

      Người ngoài nhìn vào cho rằng Kha Nhi ngồi ngủ gật nhưng khi nhìn kỹ mới thấy cả người run rẩy, hai tay đan vào nhau rất chặt để lên môi.

      “Tỏng … tỏng …”

      Tiếng giọt nước rơi nhàng trong trung, sau hàng tóc phủ xuống là đôi mắt đẫm lệ, hai gò má tái nhợt phủ đầy nước mắt, hàm răng trắng tinh cắn xuống mu bàn tay xuất chút tơ máu, điều này cho thấy Kha Nhi rất kềm chế kích động trong lòng.

      “Chích tiện uyên ương bất tiện tiên … hừ, lừa gạt, tất cả đều là lựa gạt … Kha Nhi, sao em có thể tàn nhẫn với tôi như vậy ? …Tại sao ?

      Đoạn ghi phát ra từ chiếc nhẫn là trực tiếp, bởi thiết bị này là trước khi rời , Kha Nhi bí mật gắn vòng cổ ZERO, dù xa Man Cảnh Ân vẫn muốn biết cuộc sống hàng ngày của sau khi như thế nào ? có buồn ? Có trách ?

      Tất cả đều muốn biết, mặc dù chuẩn bị tâm lý nghe nhưng nghe xong từng câu từng chữ ra, giọng điệu còn rất thương tâm, tuy nhìn thấy vẻ mặt khi những lời này, vẫn biết, rất đau khổ, vì dù hận cuối cùng vẫn còn , vừa hận vừa , cảm giác thống khổ bi ai đến mức nào.

      Tâm rất đau, loại đau đớn này nào có thể hình dung bằng lời , nó vô hình xuyên qua tim, đâm lên từng mạch máu chảy trong người , khiến thương tích đầy mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

      Thế là hết, hạnh phúc ngắn ngủi biến mất tựa làn khói, để lại khoảng hư tịch liêu làm người ta thể quên được. Lúc này đây, Kha Nhi rất muốn mình mất kí ức, quên hết những đau đớn nhưng tàn nhẫn.

      Phản làm sao lãng quên người khiến mình đến tận xương tủy, mất kí ức sao ? Nhớ lại chẳng phải đau nhiều hơn. buồn cười, thấy lúc này mình như con đà điểu, lại muốn chạy trốn cái gì đây ? Tất cả quá ràng, tình của hai người kết thúc, trái tim vỡ nát như mảnh vỡ thủy tinh, vĩnh viễn thể lành lại.

      “Cộp, cộp, cộp.”

      Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Kha Nhi lau dòng lệ, điều chỉnh tâm tình tốt lên, xoay người nhìn Tuyết Du mang vẻ mặt vui tới, lạnh nhạt .

      “Chuyện gì ?”

      Tuyết Du tâm tình vui nhưng thấy đôi mắt có chút sưng còn hơi ướt của Kha Nhi, đành dằn cơn tức xuống, cung kính .

      “Kiến lão đại muốn gặp chủ nhân.”

      “Ừm.”

      Tiếng rất khẽ, bóng Kha Nhi biến mất tại góc khuất, Tuyết Du buồn bã nhìn hồi lầu mới về phòng mình.
      ………………………….

      Phòng Ngủ Chính.

      gọi em đến, có chuyện gì sao ?” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.

      Sau khi rời khỏi hòn đảo vô danh, ngay lập tức nó bị cho nổ tung, điều này khiến Kha Nhi ngạc nhiên, bởi nơi đó có quá nhiều bí mật, giữ lại là tai họa.

      Nhìn người mấy ngày gặp, đột nhiên xuất còn mang bộ dạng chật vật như vậy, biết là vì cuốn nhật ký kia, hay là vì bên phe Man Cảnh Ân động thủ ? Kha Nhi cảm thấy mệt mỏi.

      Nhắc đến cuốn nhật ký, trong lần tình cờ về ngôi nhà đổ nát, nơi đó vẫn ai quan tâm tới, đống hỗn độn cùng mấy thứ linh tinh, Kha Nhi vô tình tìm thấy chiếc hợp sắc, mà bên trong duy nhất chỉ có cuốn nhật ký này.

      Đọc xong nhật ký của mẹ, tâm tình trùng xuống nhưng thấy đau lòng, bởi thứ tình cảm mờ ảo kia còn từ lâu, vì thế quyết định chôn cuốn nhật ký chung với phần mộ của mẹ, còn chưa kịp chôn xảy ra chuyện, dù là vậy, cũng nhờ nó mà có thể hiểu ra chuyện, dù Kiến Ngụy hiểm độc gian trá như thế nào, trong tim , mẹ vẫn giữ vị trí nhất định.

      Kiến Ngụy nhìn Kha Nhi, mắt chăm chú nhìn cuốn nhật ký rách nát, vẻ mặt trầm ngâm. Giây sau, mới lên tiếng.

      “Năm tôi mười tám tuổi gặp mẹ em, còn nhớ lần đầu gặp mặt là lúc tôi bị người bang khác ám sát, dù phải con trai trưởng nhưng mang dòng máu Man gia, đương nhiên có kẻ dòm ngó, mà tôi, lúc đó có tâm muốn tranh giành bất cứ thứ gì từ trai, đối với tôi, cuộc sống bình yên là tốt nhất.”

      Nhớ lại chuyện xưa, trong mắt Kiến Ngụy đầy vẻ nhu tình, giọng trở nên mềm mại hơn.

      “Lúc biết tôi bị ám sát, Ngụy Linh sợ hãi, còn đem tôi về nhà băng bó trị thương, sau đó còn dịu dàng an ủi tôi, khuyên tôi đừng con đường hắc đạo, còn rất nhiều đạo lý. Tôi rất ghét kẻ lắm mồm nhưng khi ấy lên tiếng, thanh dịu dàng ấm áp khiến tôi chẳng thấy phiền tí nào, còn rất vui vẻ nghe ấy .”

      cười , nụ cười mang thương hiếm có. – “Từ đó, tôi bắt đầu đến nhà ấy làm khách, còn rất mặt dày muốn ấy nấu cho tôi ăn, ấy tức giận, còn cười hiền hòa với tôi, lúc đó tôi thấy mình hạnh phúc, tiếc rằng hạnh phúc đó chỉ tồn tại trong hai năm, tất cả sụp đổ …”

      đến đây, đôi mắt Kiến Ngụy xẹt qua tia sắc lạnh. – “Bị đuổi khỏi Man gia, còn bị đám người ám sát, tôi tìm đến Ngụy Linh, muốn cùng ấy bỏ trốn, tôi toàn bộ kế hoạch cho ấy biết, sau này về báo thù Man gia, diệt sạch đám vô dụng đó, tự mình lên làm lão đại, còn Ngụy Linh lên làm Man phu nhân.

      dừng giây, vẻ mặt khổ sở. – “Em biết , lúc tôi hùng hồn ra quyết định của mình, Ngụy Linh lại tạt cho tôi gáo nước lạnh, ấy , là tôi phải quên quá khứ, cùng ấy đến nơi người biết thân phận bọn họ sinh sống qua ngày, hai là tôi và ấy kết thúc.”

      chọn trả thù.” – Kha Nhi chen ngang, biết Kiến Ngụy kích động, nên muốn giảm bớt áp lực cho , vì thế mới lên tiếng.

      Kiến Ngụy cười khổ. – “Phải, tôi chọn trả thù nhưng vẫn hứa đón ấy trở lại, tiếc rằng sau mười mấy năm, tôi có đủ thế lực trong tay, trở về muốn đón ấy ấy kết hôn, còn mang thai … chứng kiến cảnh ấy cùng chồng vui vẻ hạnh phúc bên nhau, tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ, còn có … bi ai.”

      Hít sâu hơi, Kiến Ngụy tiếp. – “Bao lần ép buột ấy trở về bên tôi, còn bảo ngay cả con của người khác tôi cũng thương như con ruột, ấy lại tuyệt tình ấy còn tôi, cũng muốn giữa tôi và ấy có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, mong chúng tôi xem nhau như người xa lạ.”

      “Đến khi mẹ em gặp chuyện, đem đứa con có nét giống bà về bên cạnh, đợi bé lớn lên cùng bé kết hôn, coi như hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay nhưng ngờ … những chuyện làm điều vô nghĩa.”

      Kha Nhi tiếp lời, trong mắt chút thương tiếc . – “Từ đầu đến cuối, người mẹ thương nhất, vẫn là .”

      Những trang nhật ký mẹ viết, đều mang theo nước mắt cùng đau lòng, tất cả chỉ vì người mình xem trọng quyền lực hơn mình. Lúc này Kha Nhi cảm thấy Kiến Ngụy thất đáng khinh, trong thời gian mẹ mỏi mòn đợi quay lại, chỉ lo củng cố thế lực, đến khi bà buông tay, cùng cha bên nhau, lại quay về muốn đoạt hạnh phúc ảo đó , còn có ý nghĩa sao ?

      Tình còn, bên nhau chẳng phải càng làm đối phương chán ghét mình thêm, nếu là , tâm chúc phúc, còn cầu nguyện mong cho người ấy mỗi ngày sống bình an.

      Kiến Ngụy , cuối đầu chấp nhận đau lòng, là đánh mất Ngụy Linh, là tự tay đẩy đến bên người đàn ông khác. Ngước nhìn Kha Nhi, khuôn mặt giống hệt người , làm Kha Nhi , nhưng vì quyền lực, lại đánh mất, quả đáng bị xem thường.

      gian trong phòng như bị đóng băng, Kiến Ngụy ôm mặt, biết suy nghĩ cái gì, Kha Nhi lạnh nhạt đứng đó. Thời gian cứ thế trôi nữa, Kha Nhi rốt cuộc nhịn được đành lên tiếng.

      “Nếu còn chuyện gì khác, em xin phép ra ngoài.”

      đợi Kiến Ngụy cho phép, Kha Nhi lui bước ra ngoài, vừa đến cửa, Kiến Ngụy khàn giọng .

      “Chúng ta làm cuộc giao dịch .”

      Kha NHi trả lời, đợi Kiến Ngụy tiếp, Kiến Ngụy ngước nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Kha Nhi, giọng kiên định.

      “Ba năm, trong ba năm em phải trung thành phục tùng mệnh lệnh của tôi như lúc trước, điều tiên quyết là được quan tâm đến sống chết của Man Cảnh Ân, sau ba năm, tôi cho em tự do, cũng trả Bảo Lan cho em.”

      Kha Nhi xoay người, cười lạnh. – “Em có thể tin tưởng ?”

      Sau những chuyện xảy ra, Kiến Ngụy còn đưa ra điều kiện như vậy, nghĩ tin, đúng là vẫn tin tưởng , nhưng tự do sao ? Đổi lại là thấy Man Cảnh Ân gặp nguy hiểm, làm ngơ thấy chết cứu, chuyện hoang đường như vậy, làm sao có thể đáp ứng ?

      “Em có muốn biết vì sao Vân Hà lại chết ?”

      Kiến Ngụy trả lời Kha Nhi, chuyển đề tài sang cái chết của Vân Hà, mẹ Man Cảnh Ân, Kha Nhi nhíu mày, giọng tỏ vẻ quan tâm.

      “Biết quá nhiều bí mật, phải cách sống của em. Kiến Ngụy, dù lần này em tin tưởng nhưng bảo em đáp ứng màn đến sống chết Man Cảnh Ân là thể, em cũng tin làm hại Bảo Lan, vì thế em cần tự do.”

      biết kiến Ngụy muốn biết bí mật cái chết của Vân Hà, tâm tình có chút bất an, bí mật này dù là tốt hay xấu, thà suốt đời biết, vì thường đằng sau những bí mật, là những phiền toái cùng mưu đáng sợ, đủ phiền phức rồi.

      Vừa xoay người , Kiến Ngụy lại lên tiếng, lời vừa ra khiến Kha Nhi chấn kinh.

      “Man Cảnh Ân phải do Vân Hà sinh ra.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33 : Sâu Đậm.

      “Man Cảnh Ân phải do Vân Hà sinh ra.”

      Kha Nhi xoay người nhìn Kiến Ngụy, vẻ mặt thể tin. biết việc quan trọng như vậy, nơi chơi, nhưng Man Cảnh Ân phải do Vân Hà phu nhân xin ra, dám tin.

      “Nếu muốn dùng lời nối dối này uy hiếp em lầm, em tổn thương ấy, còn có, việc lớn như vậy, lý nào Man gia tra ra, bên hắc đạo cũng vì thế đẻ yên cho ấy làm lão đại cho tới bây giờ.”

      Biết Kha Nhi tin, Kiến Ngụy bắt đầu cười nhạt. – “Hắc đạo biết, là do tôii , còn Man gia …”

      Mắt Kiến Ngụy mờ mịt, Kha Nhi nhìn ra trong ánh mắt lên tia chua xót cùng bi ai giật mình, nhưng chưa Kiến Ngụy bắt đầu kể chuyện xưa, xoay xoay chiếc nhẫn tay, giọng khàn khàn.

      “Phải rằng lúc trước tôi và Man Cảnh Ân rất thân thiết, còn hay chung với nhau, giống như đôi bạn thân vậy, tiếc rằng … vào ngày, Vân Hà bảo tôi đưa hai mẹ con nó gặp trai, vì gần đây trai về biệt thự, Vân Hà lo lắng muốn xem thử, vừa bao lâu bị ám sát.”

      Kiến Ngụy uống ngụm rượu. – “Tuy mất mạng nhưng Man Cảnh Ân bị tấm kính cắt trúng bụng, mất khá nhiều máu, mà trong kho lại hết máu dự trữ, bác sĩ bảo cần người thân hiến máu, tôi cũng bị thương nên bác sĩ cho, còn lại Vân Hà … lúc nhìn vẻ mặt trắng bệch của ta, tôi suy nghĩ nhiều nhưng khi ta van cầu tôi hiến máu, tôi bắt đầu hoài nghi.”

      hỏi bà ta mà tự mình điều tra.”

      Kha Nhi cố gắng bình tĩnh , tại dù nghe nữa, vẫn hiểu. Cách làm việc của Kiến Ngụy là thế, thích lãng phí thời gian hỏi điều vô nghĩa, vì biết Vân Hà cho câu trả lời, chỉ có thể tự mình tìm ra.

      nhếch môi cười lạnh. – “Điều tra ra manh mối, tôi bắt đầu tra từ nhóm máu trong bệnh án Man Cảnh Ân, trai tôi là nhóm máu O, Vân Hà là nhóm máu AB, nếu sinh con, Man Cảnh Ân tất nhiên là AB nhưng nhóm máu của nó lại là O, điều này chứng minh, mẹ nó phải là người có nhóm máu O.”

      Mắt Kha Nhi chuyển lạnh, máu O là nhóm máu quý hiếm, tỷ lệ tìm được khó, nếu trong phạm vi là người hắc đạo, còn ngoài phạm vi rất khó, tuy nhiên, Vân Hà là người thông minh, có thể đem lên giường Man Dực mà ai hay biết, điều này chứng minh, kia chỉ có thể là người thân cận của bà ta.

      “Nếu biết , vì sao cho Man Dực biết ?”

      Kha Nhi lạnh giọng, Kiến Ngụy nhiều như vậy, chắc biết mẹ ruột Man Cảnh Ân là ai, cảm thấy khó hiểu, nếu biết, vì sao cho trai biết ? … Nghĩ đến điều này, trong mắt Kha Nhi lóe tia sắc bén.

      Biết Kha Nhi nghĩ ra, cười nhạt. – “Khi biết mẹ ruột Man Cảnh Ân là ai, tôi muốn tìm bà ta ngay nhưng còn chưa gặp được người, Vân Hà đến cầu xin tôi, bà ta bảo nếu chuyện lộ ra, vị trí phu nhân của bà ta còn, gia tộc Vân thị cũng gặp nguy hiểm, còn Man gia nhất định bị hắc đạo phỉ nhổ.”

      thở dài. – “Tôi vì gia tộc nên ra, chỉ bảo bà ta nên cho Man Cảnh Ân biết , tôi là chú của nó, muốn thấy nó nhận ra mẹ mình là ai. Lúc đó Vân Hà đáp ứng, nhưng phải cho bà ta chút thời gian, vậy mà sau đó bà ta lại hại tôi rất thê thảm.”

      Vì hơn tháng trôi qua mà Vân Hà hề nhắc đến chuyện kia, đành thầm nhắc nhở, rốt cuộc bà ta cũng chịu gặp riêng , hai người ngồi ở Hoa viên chuyện và đó là ngày suốt đời thể quên.

      Lúc đó hai người im lặng nhìn nhau, cho đến khi mất kiên nhẫn, Vân Hà mới chịu lên tiếng.

      “Tôi biết chú tìm ra mẹ ruột Cảnh Ân, nhưng tôi hối hận việc mình làm … Tôi, có khả năng sinh con, đó là sỉ nhục của gia tộc họ Vân, tôi muốn mất tất cả vì thế mới nhờ Quế Hoa mang thai dùm, tôi cứ nghĩ bị chôn vùi, ngờ …”

      Vân Hà nhìn cười lạnh lẽo, nụ cười cay độc mà chưa từng thấy.

      “Tôi thể để cậu phá hoại toàn bộ kế hoạch mà tôi khổ cực dựng nên.”

      Chỉ câu, Vân Hà cư nhiên đem ly chất lỏng mà vẫn cho là sữa đổ hết vào miệng, giây sau bà ta ngã xuống đất giãy giụa, mới phát đó là ma túy dạng lỏng loại mạnh. nghĩ nhiều bóp miệng Vân Hà móc thuốc ra, dù là chất lỏng, chỉ cần ói ra sao.

      Nhưng Vân Hà như kẻ điên, la hét ầm ĩ cứu mạng, còn cào cấu trầy sướt khắp người, còn cách nào khác, đành bóp cổ bà ta, cho bà ta thở nổi phải mở miệng ra, bổng Man Cảnh Ân xuất thấy được màn kia, ngay sau đó là vệ sĩ bắt trói lại, đến khi Vân Hà trút hơi thở cuối cùng, ra câu.

      “Ân … hãy nhớ ngày hôm nay, là ai khiến mẹ con ta chia cách … hứa với mẹ, giết chết Kiến Ngụy … trả thù cho mẹ …”

      mới biết ra mình bị gài bẫy, Vân Hà muốn dùng cái chết che lấp , và tất nhiên, dù sau này cái gì người khác tin, còn cho là do muốn chạy tội mới bịa đặt.

      Tiếp theo, bị đưa đến nhà lao, bị tra tấn đến lúc sắp chịu nỗi, Man Dực mới xuất , liền kể hết mọi chuyện cho trai nghe nhưng người kia chỉ nhìn bằng ánh mắt xa cách, còn đừng giả điên hồng chạy tội. nực cười, cứ nghĩ là em ruột thịt, nhất định tin lời , ngờ …

      Sau tháng bị tra tấn, đến khi sắp bị tiêm chất độc vào người Hủy Lực, trợ thủ đắc lực của xuất mang rời , rời khỏi nơi bị người thân vứt bỏ, nghĩ đến chuyện trả thù, chỉ muốn mau chống bình phục cùng Ngụy Linh đến nơi người quen biết bọn họ, sinh sống quảng đời còn lại.

      Nhưng khi sắp , Hủy Lực lại cho tin, khiến kế hoạch chạy trốn phải đổi thành kế hoạch trả thù, ra Man Dực biết tất cả mọi chuyện, biết Vân Hà phải mẹ ruột Man Cảnh Ân, biết vô tội vẫn truy sát , lý do rất đơn giản, vì gia tộc Man gia cùng Vân gia, đành để làm vật hy sinh.

      cơn gió thổi qua, dù chỉ là thoảng qua, vẫn làm khi lạnh lẽo, ngay cả tâm con người cũng lạnh đến cực độ.

      Kha Nhi đến ngồi xuống bên cạnh Kiến Ngụy, đưa tay lau vài giọt nước mắt mặt , giọng.

      ai muốn đánh mất quyền lực do chính mình cực khổ gây dựng nên, trong tâm bọn họ luôn có bức tường cảnh giác, chỉ cần họ cảm nhận người kia có khả năng gây nguy hiểm làm lung lay địa vị của họ, nhất định họ hủy diệt kẻ đó, dù là người thân cũng được.”

      Kiến Ngụy nắm lấy bàn tay bé của , lòng ấm áp, vẫn là người hiểu nhất, dù gây tổn thương , vẫn quan tâm , còn an ủi, điều này làm cảm động. Nhìn Kha Nhi, ôn nhu .

      “Kha Nhi, tôi cho em biết mọi chuyện, phải muốn uy hiếp em, là muốn bù đắp cho em.”

      xong, tháo chiếc nhẫn xuống, đeo vào tay . Kha Nhi sửng sốt nhìn , lại phát xoay xoay mặt chiếc nhẫn, những lời khi nãy đều được ghi vào đây, giờ đưa thứ này là ý gì ?

      “Sau ba năm, em được tự do, dùng thứ này đưa cho Man Cảnh Ân, nó tha thứ cho em … tôi vẫn mong em hạnh phúc.”

      Tâm tình Kha Nhi giờ phút này rất loạn, lần bị Kiến Ngụy lừa gạt, lòng xây lên bức tường phòng bị với , vậy mà khi nghe đến bi kịch của , lại mềm lòng, còn vì đau lòng, phải làm sao đây ? Tin ? biết.

      Biết Kha Nhi tin lời , Kiến Ngụy cười khổ, đó cũng là do gây ra, làm tổn thương lần, coi như xây nên bước tường ngăn cách giữa hai người, nhưng lần này tâm muốn bù đắp.

      Vỗ lên đầu Kha Nhi, Kiến Ngụy thở dài. – “Em cứ suy nghĩ, tôi cần em trả lời ngay, nhưng theo tình hình tại, em vẫn nên chấp nhận, nếu em cứ dây dưa với Man Cảnh Ân, việc chúng ta sắp làm tiếp theo thành công.”

      “Ý là ?” – Kha Nhi khó hiểu hỏi.

      “ Em còn nhớ Bradley ?”

      Kha Nhi gật đầu, Bradley là lão đại Tam giác vàng, sau đó bị Kiến Ngụy giựt dây Clifford giết chết , giờ Kiến Ngụy nhắc đến tên này, ắc hẳn có chuyện gì tốt lành.

      Nhìn ra được suy nghĩ của , Kiến Ngụy lạnh giọng. – “ chưa chết.”

      Kha Nhi giật mình. – “Bị phanh thay vẫn chết ?”

      đến đây, Kha Nhi trầm mặc, Kiến Ngụy khẳng định tên kia chết, vậy sống là tai họa, vì tên kia có khá nhiều phòng nghiên cứu bí hiểm, nếu còn sống, đương nhiên tận dụng mọi thứ có, vậy tại dù là Kiến Ngụy hay bọn người Man Cảnh Ân đều gặp nguy hiểm.

      đối thủ đáng gờm, dù tôi và Man Cảnh Ân hợp tác cũng vô dụng, chắc em còn nhớ những người nhân tạo do Jack đấu giá, lão cáo già đó là người của Bradley, phòng thí nghiệm của Jack bị bọn em tiêu hủy chỉ là căn cứ , trụ sở vẫn chưa tìm ra.”

      muốn hợp tác cùng ấy ?”

      Kha Nhi hỏi đúng trọng tâm, ngạc nhiên khi Kiến Ngụy có ý nghĩ đó, hợp tác cùng Man Cảnh Ân, có thể sao ?

      Kiến Ngụy cười . – “Chuyện đó là thể.”

      Kha Nhi hiểu, dù Kiến Ngụy bỏ qua nhưng Man Cảnh Ân nào nghĩ như vậy, mà tại tên kia còn hận Kiến Ngụy thấu xương, hận cũ thù mới, Man Cảnh Ân giờ chỉ muốn phanh thay Kiến Ngụy ra, nào có ý nghĩ cùng Kiến Ngụy hợp tác.

      Kha Nhi thở dài. – “ tại Bradley tung tích, làm sao có thể tìm được ta ?”

      “Bradley muốn đứng đầu hắc đạo, người cần diệt trừ đầu tiên đương nhiên là Man Cảnh Ân, nhưng giả chết, thế lực cũng bị tôi thâu tóm, nếu muốn gặp chỉ có cách, làm cho tự lộ diện.”

      Muốn giết Man Cảnh Ân nhưng thế lực lại rơi vào tay Kiến Nguy, tên kia muốn thống trị hắc đạo chỉ nhờ vào mấy tạp nhân cùng người nhân tạo là thể, nhưng có nghĩa là được. Nghĩ ra gì đó, Kha Nhi nhìn Kiến Ngụy.

      muốn dùng mối thù hận giữa và Man Cảnh Ân làm mồi dụ Bradley ?”

      Bradley có thế lực, muốn chống đối Man Cảnh Ân chỉ có thể hợp tác với Kiến Ngụy, tin khi ta đạt được mục đích, kế tiếp kết cục của Kiến Ngụy khác gì Man Cảnh Ân. Kiến Ngụy làm như vậy, quá nguy hiểm.

      “Ừ … tại, giới hắc đạo đều biết Smith là kẻ thù lớn nhất của Man Cảnh Ân, Bradley đương nhiên tận dụng điểm này, vì kẻ thù của kẻ thù là bạn, chỉ là … em phải chịu ủy khuất rồi.”

      Kha Nhi , mắt rủ xuống, vẻ mặt tuy cảm xúc nhưng Kiến Ngụy nhìn ra, đáng nhớ Man Cảnh Ân. Nếu là lúc trước, tức giận, giờ chỉ thấy đau lòng, là hủy hoại cuộc sống của Kha Nhi, đáng hận.

      “Được rồi, những gì muốn , tôi hết, em trở về từ từ suy nghĩ, sau khi thông suốt tìm tôi.”

      Kha Nhi cười , gật đầu đứng dậy rời , mọi chuyện sáng tỏ nhưng người biết chỉ có mình , Kiến Ngụy muốn chứng minh trong sạch của mình hay ? Có thể quan tâm nữa rồi, tại có lẽ điều mong nhất là muốn nhanh chống kết thúc mọi việc, và rồi …

      Bổng Kha Nhi dừng bước, xoay người nhìn Kiến Ngụy, thấy nhắm mắt dưỡng thần, đành thở dài ra khỏi cửa. Kết thúc như vậy dù tốt hay , là chọn lựa, mà , nếu là lúc trước còn có thể ngăn cản, bây giờ e rằng chỉ cầu mẹ có thể sống lại, chỉ tiếc là thể được.

      Kha Nhi vừa rời khỏi, Kiến Ngụy từ từ mở mắt, trong con ngươi chứa đựng đau khổ cùng ôn nhu. Đau khổ là vì nhớ đến đoạn thời gian bị vứt bỏ ngày trước. Ôn nhu, là vì cuối cùng biết, người Ngụy Linh , chỉ cần như vậy thôi, thấy mãn nguyện.

      Từ lúc đọc xong nhật ký của Ngụy Linh, mới biết Ngụy Linh luôn đợi , là do đến trễ, giờ lại khiến con khổ sở, chết rồi cũng còn mặt mũi gặp Ngụy Linh, vì thế chỉ còn cách, khi còn sống, vẫn muốn bù đắp cho Kha Nhi, khiến con của được hạnh phúc, như vậy ít nhất gặp lại Ngụy Linh, chỉ trách hận , như vậy là đủ rồi.

      “Linh … đợi khi xử lý xong mọi việc, đến tìm em.”
      ……………………....

      Màn đêm buông xuống, ánh trăng đầu rọi xuống kéo dài bóng dáng Kha Nhi, vẫn thân váy đen đơn đứng ngắm ánh trăng bạc, trong lòng đủ mọi tư vị phức tạp..

      “Chủ nhân, người muốn đối địch Man lão đại ?” – Tuyết Du xuất phía sau, giọng hỏi.

      biết Kha Nhi đằng, tâm lại nghĩ nẽo, vẫn hy vọng Kha Nhi phản lại Kiến Ngụy, nếu cần lực lượng có bang Hỏa Băng Phượng thề sống chết cùng Kha Nhi, có điều, Kha Nhi chắc chấp nhận.

      có trách tôi ?” – Kha Nhi giọng.

      Lần đầu nghe chủ nhân lạnh nhạt với mình, Tuyết Du giật mình, giây sau lấy lại tinh thần, cung kính .

      “Nếu tôi có, chủ nhân tin ?”

      “Phá hoại hôn đẹp như vậy, tôi mang tội ác tày trời, nhưng mà, nếu muốn rời , tôi giữ, những gì lúc trước tôi từng hứa cho lấy lại, nếu có thể … hãy sống hạnh phúc, coi như sống luôn phần của tôi.”

      Hạnh phúc đối với Kha Nhi là thứ thể với tay được nữa, dù Kiến Ngụy ra mặt giải thích hay chiếc nhẫn kia có thể khiến Man Cảnh Ân tha thứ cho giữa bọn họ có vết nứt, dù có bất cứ mục đích gì lựa chọn trở về bên cạnh Kiến ngụy mà phải sát cánh bên cùng sống cùng chết, là chọn lựa.

      trắng ra, lúc đó tình cảm của hề xác định được, trong lòng luôn là muốn biết nhưng tâm luôn dao động, vì từ sâu trong tim, Kiến Ngụy vẫn là người từng , còn có Bảo Lan, dù ngày ấy Kiến Ngụy dùng Bảo Lan uy hiếp , vẫn có đường để lui, chỉ là làm.

      Lúc trước là muốn thử Man Cảnh Ân, vì thời gian bên cạnh , biết rất nhiều thứ, biết vui cười, biết buồn đau, biết làm sao để người mà Kiến Ngụy chưa từng dạy . Nhận ra nhiều thứ như vậy, lại biết ra chỉ đơn thuần vì lòng hiếu kỳ, đúng hơn, như thầy giáo chỉ dạy học cách , tình hiếu học, phải sâu đậm.

      mỉa mai, đau lòng, mọi thứ xem như kết thúc, dù sau này mọi chuyện xử lý xong, cũng có tư cách ở bên cạnh Man Cảnh Ân, vì chà đạp lên tình của , đáng được , đáng được hạnh phúc. Nhưng hối hận, giữ mãi những ký ức đẹp của hai người, chôn sâu vào trái tim, thỉnh thoảng nhớ đến tuy đau mà ấm lòng.

      Những lời già dặn như vậy, lại do chưa được hai mươi tuổi ra, làm người nghe kinh sợ nhưng theo Kha Nhi lâu, những lời này có là gì đâu. Nhưng bảo rời , còn mong sống luôn phần hạnh phúc của Kha Nhi, làm được.

      Hạnh phúc chỉ có thể do tự mình tạo nên, đồng thời do hai người nhau cùng hưởng thụ, đó mới gọi là hạnh phúc, còn hạnh phúc sống luôn phần của người khác, đó chẳng khác nào là gánh nặng, nhận nổi phúc phần này.

      “Chủ nhân, hạnh phúc là do mình tự tạo ra, người nên quay lại .”

      Kha Nhi cười khổ. – “Tôi chân thành ấy nào có thể tạo ra hạnh phúc, quay lại, chỉ khiến mình hèn mọn thêm, còn là sỉ nhục tình ấy dành cho tôi, Tuyết Du … có thể, quay lại .”

      Tuyết Du nghe câu hiểu câu , vì biết tâm Kha Nhi nghĩ gì, chỉ đành thở dài, lòng quặng đau nhớ đến người kia nhưng nỡ bỏ chủ nhân.

      “Nếu chủ nhân sớm chút, muốn đuổi tôi hay biết mấy, giờ muộn rồi, tôi thể quay lại, chỉ có thể ăn bám chủ nhân mà thôi, chủ nhân nhận được rồi.”

      Kha Nhi xoay mặt nhìn Tuyết Du, cười yếu ớt, nụ cười mà Tuyết Du chưa từng thấy bao giờ, còn có lời khiến Tuyết Du chấn động.

      “Cám ơn.”

      xong hai chữ, Kha Nhi quay lại với vầng trăng bạc, ánh sáng nhu hòa nhưng thê lương, có thể là vì tâm trạng người ngắm trăng ảm đạm nên ảnh hưởng đến ánh trăng đẹp.

      Tuyết Du nhìn bóng lưng đơn của Kha Nhi, lòng ảo não, tâm trầm xuống, mắt cũng hướng về ánh trăng, lòng thầm mong ngày nào đó, hạnh phúc đến với những kẻ bất hạnh như bọn họ, là mãi mãi, phải nhất thời.

      góc , Băng Du mang vẻ mặt cảm xúc nhìn bóng lưng hai người, tâm lạnh , trong mắt chứa nhiều điều hiểu , nhưng có thể thấy tâm của Băng Du cũng giống hai người kia, đơn, lạnh lẽo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :