[Hắc Bang] Mị Hoặc Vô Hình - Nhật Dạ An Nhiên (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 : Vọng Linh Thự.

      Đứng trước ngôi biệt thự hoang tàn đổ nát, Man Cảnh Ân nhếch môi cười lạnh lùng.

      Đây là lần thứ hai xuất ở nơi này, còn nhớ lần đầu là lúc mười tuổi, Kiến Ngụy tổ chức tiệc, ta mời Man cha đến dự, cha lúc đó là Lão Đại, đương nhiên từ chối.

      Ngôi biệt thự ngày nào xa hoa tráng lệ, giờ chỉ còn mảnh tồi tàn, mái ngói đổ nát, cánh cổng chính ngã xập dưới đất, tường loang lỗ vết máu cùng vết đạn bắn chi chít.

      Man Cảnh Ân liếc sơ qua biệt thự, sải bước dài vào bên trong, theo sau có Chấn Phi cùng số thuộc hạ khác.

      thẳng vào đại sảnh, đồ đạc bừa bộn, những chiếc bình sứ quý giá bể nát dưới nền gạch trắng tinh, những bức tranh đắc tiền bị hủy hoại nghiêm trọng. Căn biệt thự giờ đây chẳng khác nào bãi phế thải.

      Man Cảnh Ân phất tay ra lệnh, bọn thuộc hạ biết nên làm gì, mọi người bắt đầu tản ra tìm kiếm, riêng Man Cảnh Ân và Chấn Phi cùng vài tên thuộc hạ thẳng lên tầng .

      “ Đây là phòng ngủ chính của Kiến Ngụy.”

      Chấn Phi dẫn Man Cảnh Ân đến phòng ngủ chính, nơi này cũng thua gì bãi rác công cộng.

      Man Cảnh Ân nhìn xung quanh, phất tay bảo bọn họ tìm kiếm, Chân Phi bên cạnh lên tiếng.

      “ Lão đại, mọi thứ hỗn loạn như vậy, rất khó tìm bản danh sách kia, chúng ta vẫn nên tìm Kha Nhi, ta trước sau cũng khai ra thôi.”

      “ Cảnh sát có động tịnh gì sao ?”

      Man Cảnh Ân trả lời câu hỏi của Chấn Phi, điều muốn biết là vì sao cảnh sát có hành động gì lớn ? trong hai Lão Đại thiệt mạng, bọn họ mắt nhắm mắt mở, lẽ nào muốn hưởng lợi.

      “ Năm ngày trước, cảnh sát phong tỏa nơi này nhưng tìm được thứ gì họ muốn, hơn nữa chỉ còn lại đống tro tàn, bọn họ muốn lãng phí thời gian nên thu đội, tại điều tra các chi nhánh dưới tay Kiến Ngụy.”

      Chấn Phi chậm rãi giải thích. Việc cảnh sát thu tay cũng dễ dàng cho bọn họ tìm kiếm, tuy nơi đây trở thành mớ hỗn độn nhưng bọn họ nhiều người như vậy, tin tìm ra.

      “ Gâu, gâu, gâu …”

      “ Đứng lại.”

      tiếng chó sủa vang lên, kèm theo phía sau là tên thuộc hạ vội chạy tới. Man Cảnh Ân nhíu mày nhìn con chó trắng dưới chân mình, nó ngồi xổm xuống, vẩy đuôi, thè lưỡi nhìn .

      Tên vệ sĩ thấy vậy, vội xách cổ con cho, kính cẩn với Man Cảnh Ân.

      “ Ông chủ, tôi xử lý ngay.”

      “ Khoan .”

      Tên vệ sĩ vừa Chấn Phi lên tiếng ngăn cản, ngay sau đó cầm theo khung hình đưa trước mặt Man Cảnh Ân.

      “ Con chó này là của ta.”

      Man cảnh Ân nhìn khung ảnh, mặt đổi sắc. Trong khung ảnh, vận váy trắng ngồi xích đu, trong tay ôm con chó trắng như tuyết, vẫn là khuôn mặt cảm xúc.

      “ Gâu, gâu, gâu …”

      Lại tiếng sủa um trời, ZERO từ khi nào thoát ra khỏi tay tên thuộc hạ, lại chạy đến bên chân Man Cảnh Ân, vẫn giữ động tác của chú chó ngoan ngoãn nhìn Man Cảnh Ân.

      Mũi chó đương nhiên thính hơn mũi người, lý do ZERO cứ chạy tới chỗ Man Cảnh Ân, vì từ người , ZERO có thể ngửi thấy mùi của Kha Nhi, tuy rất nhạt nhưng sống chung bao nhiêu năm, ZERO thể nào lầm được.

      Man Cảnh Ân nhìn con chó hồi lâu vẫn lên tiếng, cho đến khi …

      “ Lão đại, chúng tôi tìm được.”

      tên thuộc hạ từ ngoài vào cung kính . Ngôi biệt thự này, bọn họ lật tung lên hết, chỉ thiếu điều chưa bứng gốc của nó mà thôi, nhưng bản danh sách gì đó tìm ra, bọn họ đành bất lực chịu phạt.

      .” – Quăng ra chữ, Man Cảnh Ân ra cửa nhưng chợt dừng lại.

      “ Đem nó .”

      Chấn Phi và tên thuộc hạ tìm được ZERO liếc nhìn nhau giây, sau đó ôm ZERO khỏi biệt thự.
      …………………………………
      Dạ Thự

      Trong căn phòng tối đen, Kha Nhi nằm dưới nền gạch lạnh lẽo, đôi mắt nhắm từ từ hé mở, nhìn xung quanh vẫn chỉ màu đen tối, tuy có cửa sổ nhưng ánh nắng lọt vào được bao nhiều, mệt mỏi ngồi dậy.

      Đêm qua ngoài dự đoán, bị sốt cao nhưng Cedric cho thuốc uống nên đến nỗi nào.

      Nhìn lại người, chiếc áo khoác biến mất, có lẽ sợ Man Cảnh Ân bất chợt đến kiểm tra nên lấy mất … hừm, Cedric cũng có lúc sợ sao ? nghĩ ngoài ra, cúi đầu trước kẻ khác, xem ra Man Cảnh Ân cũng phải loại dễ chọc.

      suy nghĩ bâng quơ, cánh cửa sắt mở ra, Man Cảnh Ân vẫn thân Âu phục đen vào. Kha Nhi nhìn , thầm đánh giá xem vì sao Cedric lại kính nễ tên này.

      Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có hai từ đối với “ Nguy hiểm.”, thích đánh giá bên ngoài, chỉ thích nhìn vào mắt đối phương, vì đó là yếu điểm của họ.

      Kiến Ngụy và Man Cảnh Ân cùng có đôi mắt màu xanh lục, trong mắt Kiến Ngụy nhìn thấy kiêu ngạo, giảo hoạt, còn có chút hiểm. Man Cảnh Ân khác, trong đó chỉ có thù hận.

      Thường những kẻ chỉ có thù hận trong mắt rất nguy hiểm, vì họ làm việc rất độc đoán, thủ đoạn ác độc, ngay cả bản thân cũng ngoại lệ.

      người như Man Cảnh Ân trong mắt có thù hận nhưng bề ngoài thể thấy điều đó, mọi người có thể chỉ thấy kiêu ngạo, bá đạo, coi thường mạng người, … nhiêu đó cũng đủ thấy che dấu rất giỏi, mà thường những người như thế rất nguy hiểm, ở bên cạnh chẳng khác nào ở gần sói.

      “ Gâu, gâu, gâu …”

      Kha Nhi bị tiếng chó sủa làm cho giật mình, khi nhìn lại thấy ZERO từ ngoài cửa chạy tới nhào vào lòng , ZERO thấy Kha Nhi như thấy khúc xương, nó ra sức liếm hết mặt Kha Nhi khiến thấy ngứa.

      Nhìn thấy cảnh này, Man Cảnh Ân nhếch môi cười, lạnh lùng lên tiếng.

      “ Xem ra con chó này rất quan trọng với .”

      Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, lại nhìn ZERO gật đầu phủ nhận.

      Man Cảnh Ân nhíu mày, muốn gì đó thấy Kha Nhi ấn cái nút mặt dây đeo cổ hình khúc xương của ZERO, mặt dây xuất lỗ , con chip bé xíu ra, Kha Nhi lấy nó rồi đứng dây chậm rãi tới trước mặt Man Cảnh Ân, đưa cho .

      Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, lại nhìn con chíp , ánh mắt khó hiểu nhưng sau giây . – “ Nó là bản danh sách ?”

      Kha Nhi vẫn giữa vẻ mặt cảm xúc, gật đầu phủ nhận. Man cảnh Ân đầy nghi vấn nhận con chíp, nhìn Kha Nhi hồi lâu, chợt nhớ đến lời của Kiến Ngụy trước khi chết.

      “ Kha Nhi, sau này có tôi bên cạnh … em hãy tự săn sóc bản thân … Cảnh Ân sau này là chủ nhân của em … em phải nghe lời nó giống như em từng nghe lời tôi vậy … có biết ?”

      Nghĩ đến chuyện đó, cho rằng Kiến Ngụy lúc đó tinh thần tỉnh táo nên xằng bậy, mà cho dù Kha Nhi có năng lực gì cũng cần, ta là người đàn bà của Kiến Ngụy, hơn nữa lại là kẻ thiểu năng, có hứng thú.

      Lạnh lùng nhìn Kha Nhi, muốn xem thử có phải vâng lời như lời Kiến Ngụy hay , lạnh giọng.

      “ Cởi đồ ra.”

      lời vừa dứt, Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ phía sau giật mình. Tuy phải lần đầu thấy Lão Đại đối với phụ nữ như vậy, nhưng đây là người đàn bà của Kiến Ngụy, tuy ông ta chết nhưng lẽ Kha Nhi dễ dàng nghe lời Lão Đại hay sao ?

      Nhưng Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ sai lầm, bởi động tác tiếp theo của khiến cho bọn họ hóa đá tại chỗ.

      Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, lại nhìn Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ phía sau, tuy từ trước đến giờ chỉ cởi đồ trước mặt Kiến Ngụy nhưng giờ Man Cảnh Ân là chủ nhân của , nên phải nghe lời, mà mấy người phía sau

      Bàn tay trắng nõn mịn màng đưa đến dây áo, chỉ động tác nhàng, chiếc váy trắng tinh khiết trược xuống, để lộ thân hình kiều diễm trước mặt mọi người, đôi hồng đào đầy đặn trong lớp áo lót gen trắng, nơi tư mật bị che lại bởi chiếc quần lót trắng tinh nhưng với dáng vẻ giờ vẫn khiến người chứng kiến phải phun máu mũi.

      Lúc này đây, Man Cảnh Ân cảm thấy phía dưới bổng nhiên nóng lên, khó chịu ngứa ngáy lạ thường nhưng biết đó là gì. Mày nhíu lại, hừ lạnh.

      “ Hừm, ra đây là lý do Kiến Ngụy có thể vì mà chết, ta thích loại phóng đãng như vậy sao ? … chậc, chậc, vì muốn sống mà chịu nghe lời như vậy, nếu tôi bảo ngủ với đám thuộc hạ của tôi, cũng đồng ý ?”

      Kha Nhi biết Man Cảnh Ân sỉ nhục mình, vì từ trước đến giờ chưa bị người khác dùng những từ ngữ đó chuyện với mình, nên cảm giác vẫn thấy vô vị.

      Nhưng nghe bảo muốn ngủ chung với đám thuộc hạ, trong lòng có chút vui, thế nhưng vẫn gật đầu chấp nhận, ai biểu Man cảnh Ân là chủ nhân của làm gì, hơn nữa ngủ chung có sao ?

      Vì là ông gà, bà hiểu vịt nên câu chuyện trở nên ngớ ngẩn, thế nhưng cái gật đầu của Kha Nhi khiến Man Cảnh Ân tức giận. nhìn lạnh lùng, quát lạnh.

      theo tôi.”

      Chuyện bây giờ là phải xem được danh sách, con chíp này chắc chắn có mật mã nên cần ta giúp, còn chuyện giải quyết vấn dề sinh lý, tìm Hải Miên,. Còn Kha Nhi, nếu ta nghe lời như vậy, chơi chết ta, để xem ta ngoan ngoãn đến nhường nào.

      Kha Nhi do dự theo Man Cảnh Ân, nhưng được vài bước Chấn Phi hắng giọng. Man Cảnh Ân nhíu mày quay đầu lại nhìn, thấy Kha Nhi chỉ mặt đồ lót theo sau , tức giận quát.

      “ Còn mặc quần áo.”

      Lần đầu trong đời, mất khống chế trước mặt đám thuộc hạ chỉ vì , nhưng thể trách , Kha Nhi quả có thể khiến người khác phát điên, cho dù ta nghe lời đến đâu cũng phải biết có chừng mực chứ ? nhưng ta giống như đứa bé, biết cái gì đúng, cái gì sai.

      Man Cảnh Ân nào biết, Kha Nhi sống chúng với Kiến Ngụy từ lâu, chuyện lõa thể trước mặt Kiến Ngụy cũng là chuyện bình thường, giờ chỉ là bộ đồ lót có sao đâu ? tuy có ít người chứng kiến, nhưng Man Cảnh Ân sao phải nghe vậy, vì đó là duy nguyện của Kiến Ngụy, xem Man Cảnh Ân như Kiến Ngụy mà tuân lệnh.

      Kha Nhi tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc lại chiếc váy, trong lòng có chút bài xích với Man Cảnh Ân, Kiến Ngụy lúc trước hề la mắng , nếu lần nước tra khảo có thể xem như mấy lần Kiến Ngụy bảo luyện tập nhưng Kiến Ngụy chưa hề la mắng .

      Vì thái độ của Man Cảnh Ânh rất tệ nên trong lòng Kha Nhi cho rằng Man Cảnh Ân là người thô lỗ, mà cái người thô lỗ này lại là chủ nhân của nên chỉ có thể nhịn.

      Nhưng kiện thô lỗ này càng tăng cao, bởi hai người có chung tiếng , có chung suy nghĩ, nên sau này mỗi lẫn Kha Nhi ở bên Man Cảnh Ân, chỉ có tức giận, phẫn nộ, chỉ còn thiếu điều còn chưa bóp chết mà thôi.
      ………………………..

      Thư Phòng.

      Man Cảnh Ân ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc, mở máy tính lên, liếc nhìn Kha Nhi đứng đó, lạnh giọng ra lệnh.

      “ Lại đây mở con chíp này lên.”

      Kha Nhi gật đầu, đến bên cạnh Man Cảnh Ân, rất tự nhiên ngồi lên đùi . Man Cảnh Ân sửng sốt, ngay sau đó đầu đầy vạch đen, mạnh tay hất ngã Kha Nhi xuống nền gạch lạnh lẽo.

      Kha Nhi có cảm giác mông ê, nhìn Man Cảnh Ân khó hiểu, làm sai điều gì chăng ?

      Kha Nhi nào biết, ở bên Kiến Ngụy hành động vừa rồi là bình thường nhưng đối với Man Cảnh Ân là bất bình thường.

      Man Cảnh Ân siết chặt tay, cố gắng giết chết Kha Nhi ngay tại đây, người phát ra hàn khí, giọng điệu như ác quỷ từ địa ngục.

      “ Nếu phải có thể mở mật mã, tôi đem tiện nhân như ném cho bọn người dưới tầng hầm Ảo Cư, cho chúng chơi chết rồi, đừng nên khiêu khích tôi lần nào nữa, sau này còn dám làm vậy thử xem.”

      Lời cuối cùng, như từ kẽ răng, Kha Nhi lần dầu có cảm giác toát mồ hôi lạnh, sống lưng rét lạnh làm rùng mình cái.

      Chấn Phi từ đâu kéo chiếc ghế để Kha Nhi ngồi đối diện Man Cảnh Ân, nhìn Kha Nhi, lạnh nhạt .

      ngồi đây.”

      Kha Nhi lời nào đến ghế ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh đánh lên bàn phím, vẻ mặt tuy có cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất nghiêm túc khi làm việc.

      gian im lặng, chỉ có tiếng đánh máy vang lên. Man Cảnh Ân nhìn vào màn hình, máy tính của kết đối với máy tính của Kha Nhi, nên làm gì đều biết được.

      Nhìn qua dãy số liệu khá phức tạp nhưng chỉ cần có mật mã, mọi dữ liệu cần thiết nhanh chống ra, điều khó hiểu là vì sao chỉ có mật mã ?

      “ 0809 là gì ?”

      Nghe Man Cảnh Ân hỏi, Kha Nhi nãy giờ nghiêm túc làm việc ngước mắt nhìn. Suy nghĩ chút, tự tiện lấy tờ giấy bàn của Man Cảnh Ân, cùng cây bút thường dùng, viết ra lý do.

      Man Cảnh Ân lấy tờ giấy xem, hàng chữ rất đẹp, ngay ngắn chỉnh tề, cách viết như vậy giống đàn ông hơn là con , nhưng xem có chút quen mắt, hình như thấy chữ viết này ở đâu rồi.

      Chỉ tia lóe qua mắt, Man Cảnh Ân nhận ra đây là chữ viết của Kiến Ngụy. Nhìn Kha Nhi vẫn tập trung vào máy tính, bắt đầu hiếu kỳ về , xem ra cần tìm hiểu kỹ xem ta còn thứ gì mà biết.

      Nhìn lại tờ giấy, ra 0809 là ngày sinh của . Kiến Ngụy lấy sinh nhật của làm mật mã cho danh sách quan trọng như vậy, còn nghi ngờ gì nữa, Kiến Ngụy xác thực rất xem trong Kha Nhi. Rốt cuộc người đàn bà này có gì khiến Kiến Ngụy coi trọng ?

      Man Cảnh Ân chăm chú nhìn Kha Nhi mà ngay cả cũng biết mình nhìn bao lâu rồi, cho đến khi …

      Kha Nhi giải mã xong, xoay máy tính cho Man Cảnh Ân xem, thấy cứ nhìn mình, tuy khó hiểu nhưng phản ứng, đôi mắt hổ phách trong veo đối mắt với đôi mắt màu lục.

      Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu. Chấn phi cảm thấy ổn, lại hắng giọng cắt đứt cảnh “ liếc mắt đưa tình” này.

      Man Cảnh Ân liếc Chấn Phi, nhìn về phía màn hình, ngẩng đầu nhìn Kha Nhi, chỉ lạnh lùng hỏi.

      “ Tất cả đều nằm trong này.”

      Nhưng ai trả lời , khó chịu ngước nhìn, thấy Kha Nhi gật đầu, lại nổi điên, vì thế quát lớn.

      ra ngoài.”

      Kha Nhi rất phối hợp đứng dậy ra ngoài, cũng quay đầu nhìn cái. Chấn Phi thở dài, biết giữ Kha Nhi ở lại là phúc hay họa ?

      Chấn Phi tới chỗ Man cảnh Ân, cung kính hỏi. – “ Lão đại, ngài tính xử lý bọn họ ra sao ?”

      “ Những kẻ trong đây tuy có tiếng tâm gì nhưng nếu bọn chúng hợp lại thế lực , đợi Hàn về, chúng ta bàn bạc lại.”

      Man Cảnh Ân đột nhiên im bặt, Chấn Phi nhìn chỉ thấy mới đầu là sửng sốt, sau đó là nụ cười hiểm chết người.

      nghĩ, Jack cũng nằm trong này.”

      Chấn Phi giật mình, Jack phải mới hợp tác làm ăn với bọn họ sao ? giờ lại nằm trong bản danh sách, lẽ là cái bẫy ?

      “ Đây là mục tiêu đầu tiên.”

      Chấn Phi chưa kịp lên tiếng Man Cảnh Ân trước. Do dự giây lát, dò hỏi. – “ Nhưng thế lực của Jack ?”

      “ Cậu nghĩ người tôi đào tạo là hàng phế thải sao ?” – Man Cảnh Ân khinh thường .

      Thế lực của Jack , ta còn có nhiều chi nhánh hợp tác, Jack xảy ra chuyện gì, bọn chi nhánh kia chắc chắn liên thủ, còn thêm đám người trong bản danh sách. Lấy đá chọi đá, nát cũng sức mẽ ích.

      Chấn Phi chợt nghĩ ra việc. – “ Lão đại, cho sát thủ làm việc này sao ?”

      cần, lần này tôi muốn chính mình xử lý.”

      Đối với tên cáo già này, thích trực tiếp đối mặt, rất muốn xem là rừng càng gài cang cay, hay thủ đoạn của cao tay hơn đây ?

      Dừng lát, lại hỏi. – “ Có tin tức về kẻ ám sát Kiến Ngụy chưa ?”

      “ Việc này có manh mối, tôi cho người bên trong cảnh sát điều tra, vừa biết được việc, bên Mỹ vừa cử sang nữ điều tra viên, biết được ta là kẻ phá án rất tài, có thể lần này tìm ra hung thủ .”

      “ Lại là đàn bà.”

      Man Cảnh Ân nhàm chán , xoay ghế da ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ gì ai có thể đoán được nhưng tin rằng những ngày sau này, cuộc sống còn yên ổn như trước nữa.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 : Nụ Hôn Đầu Tiên.

      Sau ngày ấy, Man Cảnh Ân giam lỏng Kha Nhi nữa, cho về phòng mình nhưng vẫn bị xem như thú nuôi, thế nhưng Kha Nhi chẳng bận tâm, vì giờ có ZERO bên cạnh, rất vui vẻ.

      Quán Bar Ảo Cư

      Cuối tuần, Man Cảnh Ân đem Kha Nhi đến Ảo Cư. biết đây là nơi hay đến thư giãn, còn tụ tập thêm hai người bạn tên Mạch Quân Vỹ và Vương Vũ Hàn, tuy chưa gặp hai người kia nhưng biết , gia thế cùng thế lực của bọn họ thua kém gì Man Cảnh Ân.

      Lần đầu tiên vào quán bar, còn là quán bar hạng sang, Kha Nhi như kẻ quê mùa nhìn ngó lung tung nhưng chỉ liếc qua nên ai để ý.

      Lúc trước từng nghe Tuyết Du kể về quán bar, rất phồn hoa, náo nhiệt, còn có mấy thứ rượu ngon được pha chế hấp dẫn, nhưng thể , giờ được tham quan quả rất thú vị, nơi này còn đẹp hơn những gì Tuyết Du kể nhiều.

      Cũng trách được, Kha Nhi từ đến lớn chỉ ở bên cạnh Kiến Ngụy, ngoại trừ ban đêm làm việc vẫn ở Vọng Linh Thự, nào có việc quán bar nhảy nhót hay shopoing như quý tiểu thư.

      Man Cảnh Ân đưa Kha Nhi lên tầng cao nhất. Vừa bước ra khỏi thang máy, Kha Nhi thấy Mạch Quân Vỹ, kẻ nổi tiếng đào hoa nhưng mới vừa kết hôn lâu.

      cũng biết về Mạch Quân Vỹ, gia thế hiển hách, thế lực cũng thua gì Man Cảnh Ân cùng Vương Vũ Hàn, nhưng đối với Mạch Quân Vỹ, Kha Nhi cảm thấy nguy hiểm, chỉ là thích cho lắm.

      Kha Nhi liếc Mạch Quân Vỹ, ôm ZERO tới chỗ ghế sofa, ngồi cách xa Man Cảnh Ân chút, vì từng cảnh cáo được đến gần , nên rất biết nghe lời.

      Việc có ZERO cùng cũng là chuyện ngoài ý muốn. Lúc còn ở Dạ Thự, Kha Nhi vừa muốn ra ngoài cún con cứ sủa liên tục làm Man Cảnh Ân thấy phiền, liền quát lạnh với .

      “ Nếu muốn đem nó cùng bảo nó câm miệng lại, nếu tôi đem nó ném vào nồi nước sôi.”

      Có thể vì khí thế Man Cảnh Ân khá lớn, cũng có thể vì đồng ý cho ZERO cùng nên cún con im bặt.

      Man Cảnh Ân khó chịu nhìn Kha Nhi cùng ZERO, biết lúc đó mình nghĩ gì lại đồng ý cho con chó chết tiệt kia theo, nhưng nghĩ lại, có thể nó còn hữu dụng, nên cứ giữ lại, sau này cần cứ vứt cùng Kha Nhi là được.

      “ Trăm nghe bằng mắt thấy … Ân, cậu thay đổi khẩu vị rồi sao ?”

      Mạch Quân Vỹ rốt cuộc cũng lên tiếng, dáng vẻ lười biếng nằm ghế sofa, mắt ngừng đánh giá Kha Nhi ngồi đối diện, mà nàng chỉ ôm con chó vào lòng, mắt nhìn ly rượu đỏ chăm chú.

      Từ lúc Man Cảnh Ân đưa ta vào tới giờ, Kha Nhi liếc dọc liếc ngang, chỉ an phận theo sau Man Cảnh Ân, điều này lấy làm thú vị.

      Khuôn mặt nhắn đáng , dáng người mảnh khảnh chỉ vận bộ váy trắng đơn giản, là con , ai lại thích trưng diện, nhưng này ngay cả ăn mặc cũng tùy tiện, Kiến Ngụy thích ta ở điểm nào đây ?

      “ Cậu nhảm gì đó hả ?”

      Man Cảnh Ân gằn giọng, nhìn Mạch Quân Vỹ như muốn ăn tươi nuốt sống. Sao biết tên hồ ly này nghĩ gì ? đổi khẩu vị ư ? dù muốn đổi cũng đến lượt ta.

      hôm nay Man Cảnh Ân muốn Kha Nhi cùng, vì Mạch Quân Vỹ mặt dày muốn gặp Kha Nhi, điều kiện trao đổi là tin tức của Hủy Lực, kẻ may mắn sống sót giờ biết thân nơi nào.

      “ Tên Hủy Lực đó giờ ở đâu ?”

      Nghe Man Cảnh Ân hỏi về Hủy Lực, Kha Nhi có chút động, ngước nhìn Mạch Quân Vỹ nãy giờ vẫn nhìn mình, hề sợ hãi né tránh ánh mắt của .

      Mạch Quân Vỹ lấy làm cao hứng, cùng nhìn Kha Nhi, người đàn bà của Kiến Ngụy chắc phải hơn hẳn bình thường, còn dư sức khám phá điều huyền bí ấy.

      “ Mình nghe ở Tam giác vàng, được người thần bí bảo hộ, tại mình cho người dò xét, biết kết quả ai bao dưỡng .”

      cần biết tên kia là ai, chỉ cần biết vị trí của Hủy Lực là được, ta vẫn còn hữu dụng.”

      Mạch Quân Vỹ cười cười, lại nhìn Kha Nhi hồi lâu, tính toán suy nghĩ kỹ mới chịu lên tiếng.

      “ Kha Nhi, vụ án giết phu nhân thống đốc tên Đoan Thanh, có phải Kiến Ngụy là kẻ đứng đằng sau ?”

      Đây là điều thấy tò mò, rất muốn biết vì sao Kiến Ngụy ra tay với vợ của thuộc hạ mình, cực khổ điều tra nhưng đổi lại, chỉ có những kẻ chẳng liên quan nhận tội, mất hứng.

      Kha Nhi xem Mạch Quân Vỹ như khí, nhìn ly rượu nảy giờ, sau đó quyết định lấy rượu quý đưa cho ZERO uống. Tửu lượng ZERO tương đối tốt, cún con rất thích loại rượu này, hôm nay phải cho nó uống nhiều chút.

      Man Cảnh Ân thấy vậy, cũng cho đó là chuyện kinh thiên, vì trong mắt , dù Kha Nhi giải được mật mã, viết chữ giống Kiến Ngụy, nhưng suy cho cùng giống như cái máy photo, cũng chỉ là bé thiểu năng bắt chước người khác mà thôi.

      Mạch Quân Vỹ nhăn mặt, quay mặt nhìn Man Cảnh Ân. – “ Ân, đầu ta có vấn đề sao ? biết chuyện à ?”

      Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, suy nghĩ lúc mới lên tiếng.

      “ Vụ án giết phu nhân thống đốc tên Đoan Thanh, có phải Kiến Ngụy là kẻ đứng đằng sau ?”

      Lúc này Kha NHi mới phản ứng, nhìn Man Cảnh Ân do dự liền lắc đầu. Việc giết Đoan Thanh là do làm, Kiến Ngụy hề liên can, nhưng đối với Man Cảnh Ân lại hiểu là phải, nhìn Mạch Quân Vỹ, lười biếng .

      phải … giờ việc đó cũng quan trọng, cậu nên tập trung vào đám người này hay hơn.”

      xong, Man Cảnh Ân đưa cho Mạch Quân Vỹ bản danh sách nhưng Mạch Quân Vỹ quan tâm, hết nhìn Man Cảnh Ân lại nhìn Kha Nhi, hồi lâu cũng được câu.

      “ Ân, ta quả nghe lời cậu sao ?”

      Mạch Quân Vỹ biết Kha Nhi nghe lời Man Cảnh Ân là do Kiến Ngụy cầu, nhưng dù sao cũng là đàn bà bên Kiến Ngụy, ta dễ dàng nghe lời vậy sao ? vẫn muốn biết .

      cậu bảo Kha Nhi lên giường cùng mình xem, ta đồng ý ?”

      Mạch Quân Vỹ nham nhở câu. Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi đều liếc nhìn .

      Kha Nhi chỉ liếc bằng khóe mắt nên ai nhận ra. thích Mạch Quân Vỹ, tuy việc nghe theo chỉ thị của chủ nhân là chuyện bình thường nhưng nguyên tắc vẫn là lên giường cùng chủ nhân, có lên giường với người ngoài như .

      Man Cảnh Ân cười khinh thường, lại nhìn Kha Nhi với ánh mắt sắc bén, ngay sau đó là nụ cười nguy hiểm. vừa vừa chỉ tay về phía giày mình.

      “ Kha Nhi, hôn tôi.”

      Tất cả mọi người ở đây đều hóa đá, cằm Mạch Quân Vỹ muốn rớt xuống.

      Ai biết Man Cảnh Ân luôn miệng phụ nữ hôi, hôn à … ây khoan, lúc này Mạch Quân Vỹ nhìn tay Man Cảnh Ân mới biết, ra là hôn giày, như thế có lãng phí quá ? sao bảo hôn ?

      Nhưng Kha Nhi chẳng đế ý đến tay Man Cảnh Ân để ở đâu, vẻ mặt vẫn lấy nữa điểm cảm xúc, đặc ZERO xuống sofa, bình thản đứng dậy tới trước mặt Man cảnh Ân. Chậm rãi cúi đầu xuống.

      Man Cảnh Ân nhếch miệng cười. muốn xem Kha Nhi có chịu khuất phục hôn giày trước mặt bao nhiêu người hay ?

      Vẫn trong tư thế nhàn nhã hưởng thụ, bổng trước mắt tối sầm, Kha Nhi phải cúi xuống hôn giày Man Cảnh Ân mà là hôn môi .

      Mắt Man Cảnh Ân trừng lớn, cảm nhận đôi môi mềm mại chạm vào môi mình, còn có chút cảm giác lạ, mát lạnh, mềm mịn như kẹo bông, có chút dịu ngọt, chỉ là cái chạm môi nhưng khiến có chút khát khao.

      Bị suy nghĩ này làm cho bừng tỉnh. Man Cảnh Ân tức giận đẩy ngã Kha Nhi, chỉ giây sau bóp cằm mạnh.

      “ Chết tiệt, muốn chết ?”

      Mông tuy đau nhưng cằm còn đau hơn, Kha Nhi khó hiểu nhìn Man Cảnh Ân, người này quả khó hầu hạ, bảo cách xa , mình cũng cách xa, bảo hôn , mình rất nghe lời, rốt cuộc bị làm sao vậy ?

      “ Hahahahaha …”

      Tiếng cười của Mạch Quân Vỹ để lại chút mặt mũi nào cho Man Cảnh Ân, ôm bụng cười thiếu điều còn chưa ngã xuống đất. chỉ tau về phía Man Cảnh Ân, vừa cười vừa giễu cợt.

      “ Hôm nay quả có thu hoạch lớn, nếu Hàn có ở đây chắc chắn khui sam banh ăn mừng … Ân, chúc mừng cậu bị cướp mất nụ hôn đầu, chúc mừng, chúc mừng …”

      “ Mạch Quân Vỹ.”

      Man Cảnh Ân nghiến răng gọi cả tên lẫn họ Mạch Quân Vỹ, nhưng vẫn cười như điên, mấy tên thuộc hạ nghe tin động trời, muốn cười nhưng sợ chết mất xác, ngậm đắng nuốt cay nên vẻ mặt bọn họ trông rất khổ sở.

      Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, có chút hứng thú với nụ hôn đầu, giờ nghĩ lại nụ hôn đầu của , Kiến Ngụy hết sức dịu dàng, khi nãy có dịu dàng ? có cần làm lại ?

      Kha Nhi cứ mãi suy nghĩ nên thấy vẻ mặt xanh mét của Man Cảnh Ân, hừ lạnh, lại hất Kha Nhi ngã xuống đất, còn mình ngồi về chỗ cũ. Kha Nhi cũng gây phiền, trở về vị trí của mình, tiếp tục cho ZERO uống rượu.

      “ Đàn bà của Kiến Ngụy, mình hứng thú … Vỹ, cậu còn khích mình, đừng trách mình ra tay với đàn bà của cậu.”

      Mạch Quân Vỹ cười cợt nhã. – “ Vợ mình sẵn sàng dâng tặng.”

      Man Cảnh Ân cười hiểm. – “ Mình có hứng thú với Tử Băng hơn.”

      khí bổng nhiên đông cứng hẳn, Kha Nhi ngước nhìn mới thấy hai người đàn ông trao nhau ánh mắt như dao găm, nhưng nghĩ liên quan đến mình, tiếp tục chơi đùa cũng ZERO.

      được.” – Mạch Quân Vỹ dứt khoát.

      “ Ồ, hóa ra có người muốn giữ cho riêng mình.”

      Man Cảnh Ân uống ngụm rượu, tiếp. – “ Ông cậu mà biết được, Tử Băng sống yên.”

      Mạch Quân Vỹ chuyển đề tài, đôi mắt có chút đăm chiêu. – “ Cuối tuần này, Jack lại mở phiên giao dịch, cậu có ?”

      Man Cảnh Ân biết chuyện riêng rư của bạn cần nhiều lời, nên cũng sảng khoái hùa theo.

      , vì sao lại ? lần này mình muốn nhổ tận gốc rễ, xem ông ta còn đường nào lui.”

      “ Mình nhận được tin, đợt giao dịch lần này, Jack mời thêm hai nhân vật có tiếng từ Châu Phi, là đàn bà, cậu có hứng thú ?”

      Man Cảnh Ân liếc Mạch Quân Vỹ. – “ Là Hỏa Băng Phượng.”

      Mạch Quân Vỹ bày ra bộ dạng ủ dột. – “ mất hứng … nhưng theo mình biết, hai ả thích xen vào chuyện kẻ khác, nhất là tranh đấu trong giới hắc đạo, bọn họ chỉ thích buôn bán, lần này đơn thuần đến cũng chỉ muốn giao dịch.”

      Ở Châu Phi, ai biết Hỏa Băng Phượng, người tính khí nóng nảy, người lạnh lùng trầm lặng. Bọn họ xuất vài năm gần đây, tuy là đàn bà nhưng thế lực , các mỏ quặng hay đất đai cũng do tay bọn họ thao túng.

      Tuy nhiên thế lực của bọn họ cũng chỉ có ở Châu Phi, bước ra khỏi đất nước đó, vẫn là hai người đàn bà tầm thường.

      “ Mất Kiến Ngụy, Jack liền chĩa mũi qua hai ả kia, ông ta quả phải mất nhiều tâm tư rồi.”

      “ Ân, hay cậu dùng ‘mỹ nhân nam’, quyến rũ hai ả lên giường, rồi sau …”

      “ Muốn mình khâu miệng cậu lại ?” – Man Cảnh Ân mất kiên nhẫn .

      Quả nên tìm hiểu trước khi kết bạn với Mạch Quân Vỹ, lần đầu tiên trong đời thấy hối hận.

      “ Được rồi, mình nữa, nếu có việc gì cứ gọi, còn giờ cạn ly, chúc mình cậu mất trinh tiết … ây , là nụ hôn đầu, haahha …”

      “ Xoảng.”

      Cười được nữa, Mạch Quân Vỹ cứng đờ người khi nghe tiếng chai vỡ, nhìn kỹ lại mới thấy cái chai vỡ nằm ngay dưới chân mình. Giọng Man Cảnh Ân văng vẳng bên tai.

      “ Lần sau trược đâu.” – xong, Man Cảnh Ân bắt đầu uống rượu.

      Jack có tâm ý muốn đối đầu với chắc hẳn tìm đường lui cho bản thân, ta muốn tìm Hỏa Băng Phượng chống lưng, vậy chắc trong tay phải có thứ gì khiến hai nàng hứng thú mới nhận lời Jack.

      Nhưng hoang mang, càng nhiều người chơi cùng , càng hăng, càng thích thú, Kiến Ngụy còn để vào mắt, chi là tên cáo giá đó.

      Vô thức nhìn sang Kha Nhi, lại vô thức nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của , Man Cảnh Ân nhíu mày. Đưa bàn tay đưa lên môi chà chà, sau đó đứng bật dậy thẳng về phía trước.

      Mạch Quân Vỹ hiếu kỳ hỏi . – “ đâu ?”

      “ Rữa miệng.” – Bỏ lại hai chữ, nhanh về phía nhà vệ sinh.

      Mạch Quân Vỹ lại ôm bụng cười, Kha Nhi nhìn như người ngoài hành tinh, tên này rất thích cười, biết khi biết mình sắp chết có cười được như vậy hay ? mong đợi đến ngày đó.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 : Lời Cảnh Báo Của Hải Miên.

      Dạ Thự

      Sau khi bàn luận vài việc với Mạch Quân Vỹ, Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi trở về Dạ Thự trời cũng tối hẳn.

      Vừa vào đại sãnh thấy Hải Miên nở nụ cười quyến rũ tới trước mặt hai người.

      Hôm nay nàng vận bộ đồ bó sát màu sẫm, mái tóc dài được búi cao lên, để lộ xương quai xanh trắng mịn, đôi giày cao gót khiến mỗi bước của càng uyển chuyển. Đối mặt Man Cảnh Ân, Hải Miên ngọt ngào.

      “ Lão đại, hôm nay em có làm vài món, thử xem, có hợp khẩu vị ?”

      Hải Miên xong, liếc Kha Nhi. Hôm nay mới về Dạ Thự, nghe được tin Man Cảnh Ân dẫn Kha Nhi Ảo Cư, lòng câm tức, muốn giết Kha Nhi.

      Ảo Cư là nơi riêng tư của Man Cảnh Ân, ngay cả cũng được cùng , vậy mà tiện nhân này lại được . Vì cớ gì nó luôn được đặc ân như thế ? lẽ nó dùng thủ đoạn hay dùng thứ gì quý giá trao đổi với Man Cảnh Ân, nên được đưa theo cùng ?

      “ Cuối tuần cuộc giao dịch, cùng tôi.”

      Man Cảnh Ân đến phòng ăn mà thẳng lên lầu, tại cần chút thư giãn trong phòng tắm, nhất là phải hạ hỏa.

      Hải Miên thấy mất mát, tỏ vẻ cao hứng, lên tiếng từ chối tức là đồng ý ăn đồ nấu, tội gì buồn bực, vì vậy vội theo sau Man Cảnh Ân.

      Kha Nhi thấy mình xong việc, Man Cảnh Ân cũng hỏi việc gì, vì vậy ôm ZERO lên lầu.
      ………………………..

      Ngồi trong bồn tắm lớn, Man Cảnh Ân nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lâu, trong tâm trí lại xuất đôi môi hồng nhuận, cùng mùi hoa trà phản phất quanh người.

      Lòng ngực bổng nhiên nóng ấm, Man Cảnh Ân mở mắt, cái nóng ấm ấy là do bàn tay Hải Miên gây ra. Hải Miên người mảnh vải che thân ngồi xuống giữa hai chân Man Cảnh Ân, ngón tay sơn màu đỏ chói vẽ vòng lên ngực .

      “ Lão đại, người bên cảnh sát có tin, điều tra viên kia vẫn còn tìm kiếm ở Vọng Linh Thự, nghe tìm ra chút manh mối nhưng vẫn chưa biết đó là gì ?”

      Man Cảnh Ân nhếch môi cười. – “ Đàn bà cũng có lúc hữu dụng, ta có lai lịch ra sao ?”

      Hải Miên bắt đầu phân tích. – “ Vanessa, 24 tuổi, gốc Trung nhưng lớn lên tại Mỹ, là nhi sống trong nhà thờ, năm 18 tuổi gia nhập đội tình nguyện viên, 20 tuổi thi vào ngành cảnh sát, vì thành tích trong tình nguyện viện xuất sắc nên bên cảnh sát rất thuận mắt, chỉ mới bốn năm lên làm đội trưởng điều tra viên vì phá được khá nhiều vụ án lớn, ta rất có bản lĩnh.”

      Hải Miên xong, lấy ít sữa tắm xoa lên người Man Cảnh Ân, nhìn về phía trước, đôi mắt sắc bén lóe tia giảo hoạt.

      “ Trong bốn năm, có thể trở thành đội trưởng điều tra viên, quả thực có bản lĩnh, nhưng phải xem phía sau ta, có kẻ chống lưng hay ? theo sát ta chút.”

      Nước Mỹ là đất nước tự do nhưng rất nghiêm khắc về việc tuyển dụng nhân tài, Vanessa chỉ là , còn là nhi, nếu có kẻ chống lưng, đem ta hảo hảo huấn luyện, tuyệt đối tạo ra hiệu xuất cao như vậy.

      Điều này khiến có thêm hứng thú, đàn bà quả lòng dạ thâm sâu khó lường, người ngoài nhìn họ chỉ qua diện mạo nhưng bên trong có phải là tâm phật hay bụng rắn rết hay ? còn là điều bí .

      “ Lão đại, theo , Vanessa này là hoa hồng hay chỉ là cỏ dại ? ta có gây trở ngại cho kế hoạch của hay ?”

      Hải Miến tiến tới tai Man Cảnh Ân, khẽ ngậm lấy, dùng hơi thổi vào tai như muốn khơi dậy dục vọng, bàn tay cũng yên phận dò xét bên dưới nhưng bị Man Cảnh Ân bắt lấy. nở nụ cười quỷ dị.

      “ Hải Miên, gần đây khiến tôi phát chán, nếu vẫn muốn ở Dạ thự nên thông minh chút, đừng tỏ ra ngu ngốc, tôi rất ghét.”

      Hải Miên hoảng hốt cúi đầu, giọng lạnh nhạt nhưng vẫn mang vẻ dịu dàng hiếm có.

      “ Lão đại, em là vì lo cho , gần đây … em thấy thay đổi, em muốn hạt bụi vướn vào mắt, mà nhìn kế hoạch gây dựng bao lâu nay.”

      Man Cảnh Ân nhíu mày, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hải Miên, vô tình rơi xuống đôi môi đỏ mọng ấy, trong đầu lại ra đôi môi hồng nhuận kia. nghĩ nhiều, chỉ hừ lạnh, giọng đầy chế giễu.

      nghĩ tôi vì đàn bà làm hỏng kế hoạch ? … Hải Miên, tôi thích nhiều nhưng cho nhớ , ta là bản dánh sách sống, nếu vì bản danh sách sống này, cố tính làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, khiến tôi mất kiên nhẫn, tôi tống ngay lập tức.”

      xong, lạnh lùng đứng dậy, để thân người trần trụi ra cửa nhưng mới đứng lên, Hải Miên câu khiến cứng đờ người trong giây.

      “ Em là Kha Nhi.”

      Nỗi lo lắng của Hải Miên xác định được, Kha Nhi ở Dạ Thự bao lâu, khiến Man Cảnh Ân nghĩ đến ta ngay đầu tiên, lo sợ vị trí của mình, phần là vì Man Cảnh Ân, vì khi muốn thứ gì, ai có thể thay đổi được , muốn điều đó xảy ra.

      “ Lão đại, em biết Kha Nhi có là bản danh sách sống hay , nhưng ta có thể ở bên Kiến Ngụy lâu như vậy, thủ đoạn phải vừa, em biết chuyện Kiến Ngụy liên quan đến , nhưng ta có nghĩ như thế sao ? nếu ta ở bên cạnh vì muốn trả thù Kiến Ngụy, vậy chẳng phải …”

      “ Đủ rồi.” – Man Cảnh Ân quát lớn, mắt hung tợn nhìn Hải Miên.

      “ Dù ta có là gì nghĩ tôi sợ sao ? Hải Miên, là thuộc hạ, chỉ cần tuân lệnh, những việc khác cần xen vào, đây là lần cuối tôi cảnh cáo .”

      Man Cảnh Ân thấy mình có gì thay đổi, Hải Miên ở bên cạnh lâu như vậy lẽ biết nghĩ gì, nhưng vị trí của ta cũng chỉ có thế, ta muốn làm vợ nhưng ta phải mẫu người muốn.

      Người chọn làm vợ phải có thế lực lớn lao, phải kẻ tài giỏi, càng phải sát thủ giết người gớm tay, mà chỉ là nhắn, đơn thuần, chỉ cần mỗi khi về nhà đều tươi cười chào đón , nấu cho bữa cơm là được.

      nhớ lúc trước mẫu người muốn cưới làm vợ ra sao khiến Mạch Quân Vỹ và Vương Vũ Hàn ôm bụng cười, cho là bị điên, là Lão Đại lại muốn tìm tiểu bạch thố làm vợ, vậy sở thích biến thái của chỉ thích lên giường với nữ sát thủ là sao ?

      Đối với Man Cảnh Ân, sở thích đôi với việc chọn người kết hôn, sát thủ tay dính đầy máu, trong mắt có tình chỉ có sát khí, lăn lộn nhiều năm cũng thấy mệt mỏi, chỉ muốn giải quyết hết tất cả, sau khi thế giới ai chống lại có thể hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ với vợ, rất hạnh phúc.

      Vì khi thấy vợ đơn thuần của mình, cảm thấy bản thân sạch , còn bị vấy bẩn bởi những thứ đen tối kia nữa. Lão Đại có ý nghĩ viễn vong này, rất mất mặt nhưng mất mặt lại chẳng tìm tới , vì như mong muốn.

      Về Kha Nhi, ta quả rất giống tiểu bạch thố, nhưng ta là người đàn bà của Kiến Ngụy, còn bị vấy bẩn, bảo thủ cũng tốt, muốn tiểu bạch thố của là trong sạch, từ trong ra ngoài.

      Còn về nụ hôn kia, biết mình vì sao cứ nghĩ đến, là vì lần đầu thích thú khi hôn người, hôn chỉ là da đụng da, từ trước đến giờ đụng chạm ít da thịt những đàn bà khác, Kha Nhi chẳng là gì cả, trong mắt , ta cũng dơ bẩn như những phụ nữ khác mà thôi.

      Man Cảnh Ân mang tâm trạng bực bội khỏi. Hải Miên ở lại trong bồn tắm lớn, lòng khó chịu, tâm nhức nhói, dù bị cảnh cáo nhưng kiêu ngạo của , muốn xen vào là chuyện thể.

      Là đàn bà, giác quan thứ sáu thể sai, nếu Man Cảnh Ân có cảm giác với Kha Nhi, nhất định loại trừ ta ngay lập tức, nhưng cần có thời cơ thích hợp mới ra tay được.

      Mắt Hải Miên sáng lên. Lần này xem ra là cơ hội tốt, đưa ta cùng đến buổi đấu giá của Jack, tin khiến ta chết được.
      ………………………….

      Từ phòng ngủ chính ra, Man Cảnh Ân thay bộ Âu phục khác nhưng chỉ mặc áo sơ mi tối màu cùng quần tây đen đơn giản.

      muốn xuống lầu dùng bữa, nhưng khi tới cầu thang, liền thấy Tiểu Âu mang khay thức ăn về phía phòng Kha Nhi.

      “ Tiểu Âu, lại đây.”

      Tiểu Âu vui mừng khi Man Cảnh Ân kêu tên , nhanh chống tới trước mặt Man Cảnh Ân.

      tuy là người hầu nhưng tham vọng , rất nhiều lần muốn tìm lý do để leo lên giường ông chủ nhưng được, cần ngôi vị Man phu nhân, dù là tình nhân cũng chấp nhận, vì biết, được ông chủ lần sủng ái cả đời cần sợ cực khổ.

      Mang vẻ mặt hơi hồng nhìn người đàn ông có vẻ ngoài như nghiệt trước mặt, Tiểu Âu tỏ vẻ ngượng ngừng, giọng dịu dàng.

      “ Ông chủ, có gì sai Tiểu Âu làm ạ ?”

      “ Đây là gì ?”

      Man Cảnh Ân nhìn đến sắc mặt của Tiểu Âu, liếc mắt khay thức ăn, mày rậm nhíu chặt.

      khay chỉ có chén cơm trắng, đĩa dưa muối, chén canh nhưng biết là canh gì ? … Đây là thức ăn của ta sao ?

      “ Vâng, thưa ông chủ, đây là bữa ăn của kia.” – Tiểu Âu bình thản đáp.

      Tiểu Âu gọi tên Kha Nhi vì ta nghĩ, ông chủ bảo bọn họ đối với ta như Funi là được, mà ngay cả tên Funi cũng chẳng gọi, huống gì là tên Kha Nhi. Với lại thích Kha Nhi, vẻ ngoài của Kha Nhi càng khiến chán ghét.

      “ Từ lúc ta ở đây, đều ăn như vậy sao ?” – lạnh lùng

      Tiểu Âu tuy có chút khó hiểu khi phát giọng của ông chủ có chút vui nhưng vẫn .

      “ Thưa vâng, vì ông chủ bảo, cứ đối với kia như Funi là được, cho nên …”

      đến đó, Tiểu Âu im miệng ngay, vì thấy vẻ mặt ông chủ quả rất khó coi.

      Man Cảnh Ân nhìn khay thức ăn, trong đầu biết suy nghĩ điều gì, buông ra câu. – “ Bảo ta xuống phòng ăn.”

      Tiểu Âu há hốc miệng nhưng phát ra được chữ, sau khi định thần lại, Man Cảnh Ân cũng mất dáng. Tuy biết ông chủ nghĩ gì, nhưng bảo gọi con thiểu năng kia xuống phòng ăn, thích chút nào.

      Nghĩ là nghĩ như thế nhưng Tiểu Âu vẫn giậm chân, mặt đen thui về phía phòng Kha Nhi.
      ………………………..

      Kha Nhi lòng đầy nghi vấn xuống cầu thang. Lúc nãy Tiểu Âu bảo Man Cảnh Ân muốn xuống phòng ăn, có chút sửng sốt.

      Thường ngày chỉ ăn trong phòng, giờ lại bảo xuống phòng ăn, lẽ có chuyện quan trọng hỏi ? nhưng cũng phải cho ăn chút chứ ?

      Kha Nhi từ trước luôn ăn uống rất đúng giờ, nếu trễ chút đói bụng ngay, tuy có khả năng chịu đựng nhưng phải làm việc vẫn như người bình thường, ăn uống là hết.

      Vừa vào phòng ăn, thấy Man Cảnh Ân ngồi ở chủ vị, Hải Miên ngồi bên phải , gắp đồ ăn vào chén . Cảnh tượng này rất giống gia đình đầm ấm nhưng Kha Nhi chỉ cảm thấy, nếu Hải Miên quả gắp miếng thịt đó bỏ vào chén Man Cảnh Ân, hậu quả khôn lường.

      Man Cảnh Ân liếc Hải Miên cái, cười gượng gắp miếng thịt cho vào chén mình, vô tình thấy Kha Nhi vào, mặt đanh lại.

      “ Ngồi .”

      Nghe Man cảnh Ân vậy, Kha Nhi hiểu ý tới ngồi bên trái , nhìn như muốn hỏi có chuyện gì .

      “ Ăn cơm.”

      Kha Nhi thấy lạ nhưng tỏ vẻ từ chối, cầm chén cơm lên, tư thế trang nhã cao quý dùng bữa.

      Hải Miên cùng mấy người làm sửng sốt, biết ông chủ lại làm sao rồi ? lúc đầu bảo đối xử với Kha Nhi như Funi, giờ lại cho ta ngồi ở bàn ăn, khiến mọi người hoảng hốt.

      Man Cảnh Ân chẳng thấy có gì lạ, đúng là bảo đối xử với Kha Nhi như Funi nhưng nhìn khay thức ăn lúc nãy, còn bằng phần ba thức ăn của Funi, lấy làm khó chịu.

      Dù Kha Nhi có là gì nữa, phép tắc trong Dạ Thự hề thay đổi, đồ ăn cho chó cũng hơn ăn mày gấp mười lần, hề bạc đãi thuộc hạ, con chó cũng vậy.

      Bữa cơm trãi qua trong im lặng, khí quái dị chưa từng thấy. Man Cảnh Ân bình thản gắp thức ăn, Kha Nhi cũng ăn bình thường, hơn nữa kén ăn, các thức ăn bàn đều nhìn hết nhưng ăn rất ít.

      Hải Miên ăn cơm nhưng ánh mắt nhìn Kha Nhi như muốn nhìn chết . Bên cạnh Man Cảnh Ân lâu như vậy, hôm nay mới được ngồi cùng ăn với Lão Đại, nếu phải hôm nay làm được nhiều việc như thế, chấp thuận, nhưng bữa ăn này lại là lần cuối cùng ăn với .

      ‘ Vì cớ gì, vì cớ gì ta chỉ mới xuất được hưởng những thứ này ?’

      Như nhìn thấy tia lade chiếu vào mình, Kha Nhi nhàng ngước mắt nhìn Hải Miên, trong đôi mắt màu hổ phách gợn sóng nhưng khiến cho người ta cảm thấy mình rơi vào vực sâu đáy.

      Hải Miên rùng mình, né tránh ánh mắt Kha Nhi, ăn cơm tiếp tục.

      Rốt cuộc cũng kết thúc bữa tối. Man Cảnh Ân đặc đũa xuống, lấy khăn lau khóe miệng, nhìn về Kha Nhi lạnh nhạt .

      “ Cuối tuần này, cùng tôi tới buổi giao dịch của Jack.”

      Kha Nhi chậm rãi nhai miếng dưa cải, nghe Man Cảnh Ân , ngước đầu nhìn, do dự gật đầu.

      Man Cảnh Ân nhếch miệng cười, mắt lại vô tình nhìn đôi môi nhắn gặm dưa cải, có chút ươn ướt đó. Mày lại nhíu chặt, bật dậy lên lầu.

      Khi bóng dáng Man Cảnh Ân mất khuất, Hải Miên lộ ra vẻ mặt ác độc, đôi mắt tà ác nhìn Kha Nhi, với Kha Nhi mà với đám người làm.

      “ Tôi ăn nữa, dọn dẹp .”

      Sau đó nhìn Kha Nhi. – “ Đồ ăn này, tôi làm cho Lão Đại, có phần của , muốn ăn, mà ăn thức ăn của Funi.”

      Hải Miên xong đứng bật dậy, về phía thư phòng của Man cảnh Ân. Bọn người làm nhìn nhau hồi lâu, nhưng quyết định rất nhanh là dọn dẹp.

      Kha Nhi cũng vừa ăn xong chén cơm, tuy muốn ăn thêm chút nhưng thấy người làm dọn dẹp, cũng muốn gây phiền, vì thế lấy khăn giấy lau miệng rồi lên lầu.

      Bọn người làm vừa dọn dẹp vừa bàn tán giọng. tóc ngắn .

      “ Thấy cũng tội cho ta, nhìn đáng như vậy mà bị ma nữ ức hiếp.”

      Ma nữ ở đây là Hải Miên, bọn họ ai cũng ưa Hải Miên, vì trước mặt ông chủ, ta là Tiên nữ, nhưng trước mặt bọn họ lại là Ma nữ, rất đáng sợ.

      “ Hừ, nhìn người nên nhìn bề ngoài, biết sao, ta là đàn bà của người kia, phải loại vừa đâu.” – tóc dài mỉa mai .

      Người kia ở đây ai khác là Kiến Ngụy, nhưng từ lâu cái tên này bị cấm trong Dạ thự, nên bọn họ chỉ dùng từ người kia để ám thị mà thôi.

      “ Ây, người kia lớn như vậy, ta nhìn còn như vậy … ôi, ghê tởm.”

      “ Hai nếu muốn lau chùi nhà vệ sinh ba tháng cứ tiếp tục bàn tán chuyện của ông chủ.”

      Giọng dì Quế lạnh lùng vang lên, khiến hai trẻ rùng mình, hai nhanh tay nhanh chân dọn dẹp rồi chạy mất dép.

      Dì Quế lắc đầu, mắt hướng về phía lầu, suy nghĩ rất lâu. Làm quản gia nhiều năm, bà biết tính ông chủ, chỉ có điều là người ngoài biết ông chủ nghĩ gì mà thôi.

      Lại nhớ đến tình cảnh lúc nãy, quả Hải Miên có chút quá đáng, ta chỉ là thuộc hạ, trước mặt ông chủ bám dính người ông chủ, đối với người làm bọn họ lễ độ rất nhiều.

      Nhưng có mặt ông chủ ra vẻ ta là phu nhân, sai bảo bọn họ, tuy ta làm gì được bà nhưng bà vẫn thích ta, còn hành động bất nhã khi nãy, khiến bà hài lòng.

      “ Tiểu Lưu, đem phần ăn lên lầu hai, đưa cho kia .”

      Tiểu Lưu là thân tín của bà, cũng theo bà nhiều năm, hiểu ý nên làm ngay phần ăn đưa lên phòng Kha Nhi.

      Dì Quế gật đầu hài lòng, tuy thích Kha Nhi nhưng ý tứ ông chủ ra sao bà hiểu . Vì vậy sau này phần ăn của Kha Nhi rất bổ dưỡng nhưng phiền toái cũng phải là ít.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12 : Hỏa Băng Phượng.

      Ngày giao dịch cũng đến. Kha Nhi lần nữa xuất trước tòa lâu đài cổ kính này nhưng với thân phận khác … là người đàn bà của Man Cảnh Ân.

      Nhưng đó là suy nghĩ của người ngoài, riêng Kha Nhi suy nghĩ đơn giản, chỉ hình dung hai từ … thuộc hạ.

      Kha Nhi cùng Man Cảnh Ân bước vào đại sãnh, mọi người đều trừng mắt nhìn, bọn họ tin vào mắt của mình, Kha Nhi là người đàn bà của Kiến Ngụy, ta mới chết lâu mà nàng ở cạnh Man Cảnh Ân.

      lẽ Kha Nhi là gián điệp do Man Cảnh Ân bí mật đặc bên cạnh Kiến Ngụy ? vậy cái chết của Kiến Ngụy có phải do Man Cảnh Ân làm ?

      Đó là suy nghĩ của mọi người nhưng ai dám lên tiếng, dù đó là sao ? trong hai Lão Đại mất, người còn lại là bá chủ, bọn họ là phục tùng, hai là chết mất xác.

      Bọn họ vẫn còn não nên biết bên nào nặng bên nào , đương nhiên thể lấy tính mạng ra đặc cược sai chỗ.

      Hải Miên bên cạnh Man Cảnh Ân, hài lòng nhìn những đôi mắt khinh miệt của mọi người nhìn Kha Nhi, cái cần chính là đây. Dù sau này Kha Nhi có được Man Cảnh Ân sủng sao ?

      Ánh mắt người đời, dư luận của bọn họ cũng khiến địa vị lung lay, tin con đàn bà mà phá hủy địa vị của .

      Man Cảnh Ân đến ghế sofa đặc ở giữa đại sãnh, trước mặt còn hai ghế sofa biểu thị cho hai thế lực, giờ chỉ còn ghế sofa đơn độc bá chủ ở giữa.

      Man Cảnh Ân ngồi xuống, thả người dựa vào ghế sofa, Kha Nhi thản nhiên tới, vừa muốn ngồi xuống bị cái liếc của Man Cảnh Ân làm cho khựng lại.

      Có thể thời gian qua tiếp xúc với nên hiểu muốn gì, vì thế ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chấn Phi, Hải Miên nhìn thấy chỉ hừ lạnh rồi cũng đứng yên tại chỗ.

      Jack vẫn thân Tây Âu trắng cao quý, khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn, thấy Man Cảnh Ân, Jack nở nụ cười tới bắt tay với .

      “ Man lão đại, lần giao dịch này chắc chắn cậu rất hứng thú.”

      Man Cảnh Ân trả lời chỉ cười , liếc nhìn bảng danh sách, khóe môi khẽ nở nụ cười mang thêm chút gian xảo.

      “ Có thứ khác khiến tôi hứng thú hơn nhiều.”

      Câu đầy ý của Man Cảnh Ân khiến lão Jack nhíu mày khó hiểu, nhưng rất nhanh, tầm mắt lão di chuyển đến Kha Nhi, lòng tò mò nhưng để trong bụng như mọi người, lão trực tiếp hỏi Kha Nhi.

      “ Kha tiểu thư, gặp, trông vẫn xinh đẹp như lúc Kiến lão đại còn sống, chắc Man lão đại chăm sóc rất tốt.”

      Tất cả ánh mắt đều hướng về Kha Nhi ngoại trừ Man Cảnh Ân, Hải Miên lấy làm thích thú trước câu hỏi của Jack, mọi người cũng cười chế giễu, rất muốn xem Kha Nhi trả lời như thế nào, dù bọn họ biết ta chưa từng chuyện nhưng khi bị chọc giận chắc bỏ qua.

      Nhưng Kha Nhi đâu phải là người dễ bị chọc giận, vẫn giữ thái độ bình thản như , mắt vô hồn nhìn Jack chớp.

      Jack cứ chờ câu trả lời nhưng Kha Nhi vẫn như khúc gỗ nhìn lão khiến lão biết gì thêm đành quay về vị trí cũ. Mọi người cũng lấy làm khó hiểu nhưng chỉ để trong lòng. Hải Miên tức giận rủa thầm trong lòng, ánh mắt ác độc nhìn Kha Nhi chớp.

      Jack đến chỗ người chủ trì, nhìn xuống mọi người, chợt phát thiếu hai người mong đợi nhất. hừ lạnh trong lòng, còn khinh bỉ hai ả tiện nhân kia.

      Kẻ chống lưng cho là Kiến Ngụy may bị ám sát, nên phải cắn răng cúi người trước hai ả đàn bà kia, tuy thế lực bọn họ lớn nhưng cũng ai có gan động vào họ.

      Về phần Man Cảnh Ân. “ Nước Sông Phạm Nước Giếng.” có thể thâu tóm Hỏa Băng Phượng nhưng từ trước đến giờ chỉ đối phó với những kẻ gây hại đến mình, Hỏa Băng Phượng vô hại với nên Jack mới an tâm nhờ cậy.

      Hỏa Băng Phượng chưa tới, Jack khó chịu trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ mặt già nua hiền hòa, chưa kịp gọi điện hỏi vì sao bọn họ chưa đến, từ cửa xuất hai bóng dáng mảnh mai vận đồ đen bó sát, và phía sau có thêm vài tên thuộc hạ với làn da đen bóng, dáng vẻ cao ngạo vào.

      “ Chúng tôi đến muộn chứ Jack ?”

      trong hai với vẻ ngoài xinh đẹp cất tiếng lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn Jack với vẻ hờ hững, mái tóc xoăn dài tự nhiên thướt tha sau lưng.

      bên cạnh có vẻ tuổi hơn, khuôn mặt trái xoan tỏ ra lạnh nhạt, đôi mắt đen láy nhìn Jack chút tình cảm, lên tiếng, chỉ nhìn xung quanh, giây lát sau tầm mắt rơi người Kha Nhi nhưng chỉ giây rời nên ai phát .

      “ Hỏa Băng Phượng nổi tiếng luôn đúng giờ giấc, lệch giây … Nina, đến trễ.”

      Nina cười nhạt, nhìn Man Cảnh Ân, đến trước mặt , đưa tay ra, cất tiếng chào hỏi.

      “ Nghe danh Man lão đại lâu, giờ có dịp gặp mặt, quả vinh hạnh.”

      Man Cảnh Ân đứng dậy, cũng bắt tay, chỉ cười nhạt.

      ngờ Hỏa Băng Phượng cũng có hứng thú giao dịch với Jack ?”

      Nina hiểu ý của Man Cảnh Ân, cười hời hợt. – “ Man lão đại hiểu lầm rồi, tôi có hứng thú với đạn dược, nhưng …”

      Nina dừng giây, cuối người sát gần Man Cảnh Ân. – “ … nếu được giao dịch với Man lão đại, tôi rất vinh dự.”

      Man Cảnh Ân nhếch môi cười, trả lời Nina. Lão Jack kế bên nghe câu chuyện của hai người, nhưng muốn mau chống mở màn cuộc giao dịch, lên tiếng chen ngang.

      “ Nina, Nana, cuộc giao dịch sắp bắt đầu.”

      Nina cười , và Nana đến chỗ ngồi đối diện Man Cảnh Ân, vị trí hai bên tuy xa nhưng có thể thấy từng cử động của đối phương.

      “ Rất cám ơn quý vị đến chung vui buổi giao dịch ngày hôm nay, tối nay tôi đặc biệt chuẩn bị tiết mục, mong rằng nó gây hứng thú cho các vị.”

      Jack vỗ tay hai cái, từ cửa chính vào nam nữ, mọi người cùng hướng nhìn về đôi nam nữ vào.

      Người con trai khoảng chừng hai mươi tuổi, thân hình gầy yếu, vận Tây Âu tối màu, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú khiến ít đàn bà xung quanh nhìn với con mắt thèm nước bọt nhưng vẻ mặt cậu ta cảm xúc, đôi mắt đen trong suốt lạnh lùng.

      có vẻ ngoài xinh đẹp khiến đám đàn ông lòng đầy nao nao, dáng người đầy đặn quyến rũ được bao bọc bởi bộ váy đỏ bó sát người, vẻ mặt vẫn giống cậu trai, có chút cảm xúc, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn ra vui buồn.

      Mọi người bắt đầu xôn xao. Jack thấy vậy, lòng cười khinh miệt những tên có mắt như mù, biết đây là thứ thượng phẩm quý giá, ông nhìn về phía Man Cảnh Ân chỉ thấy nhíu mày, ông bắt đầu giải thích.

      “ Như các vị thấy, đây là hai con người bằng xương bằng thịt nhưng lại là thượng phẩm của buổi giao dịch lần này.”

      Jack lại vỗ tay hai cái, màn hình lớn ra sơ đồ cấu tạo hai người trước mặt. Mọi người xem xong, hít ngụm khí lạnh.

      màn hình là sơ đồ con người ngưng cấu tạo lại là máy móc, ngoại trừ trái tim cùng nội tạng toàn bộ được làm bằng máy móc, đây ràng là dùng người ghép với máy móc, hay còn gọi người nhân tạo, thứ này quả là thượng phẩm.

      Kha Nhi nhìn hai người nhân tạo, lại nhìn sơ đồ người, có thể người ngoài cho rằng hai người nhân tạo này là người máy được bọc bên ngoài lớp da nhưng phải đơn giản như vậy.

      Lúc trước, từng nghe Kiến Ngụy , Jack có phòng thí nghiệm bí mật ở hòn đảo tên, chế tạo máy móc người sống.

      Jack dùng người , phẩu thuật khung xương cùng ghép da nhiều lần, làm cho cơ thể người này đạt đến tỉ lệ hoàn mỹ nhất, Jack còn cài chương trình vào từng khung xương, từng đốt ngón tay, để sức chiến đấu của nó tăng vọt.

      Não bộ của bọn họ tuy hoạt động bình thường nhưng được thôi miên với tỉ mệ khá cao, nên người nhân tạo như đứa trẻ mới sinh ra, thấy ai đầu tiên nghĩ là mẹ của mình mà nghe lời triệt để.

      Nhưng những người nhân tạo này lại có nhược điểm, phải tim, phải nội tạng mà là sau gáy họ, vì dù hoàn mỹ đến đâu, vẫn cần có nút thắt, chỉ cần bẽ gãy cổ của họ ngay lặp tức họ chỉ còn là đồ phế thải, nhưng vấn đề chính là có thể chạm vào họ được hay ?

      tại phòng thí nghiệm của tôi mới chế tạo ra hai sản phẩm, nó có sức chiến đấu hơn người bình thường, biết đau, biết lùi bước, chỉ có phục tùng mệnh lệnh cho tới chết. Nếu các vị ở đây, ai có thể trả giá 1 tỷ đô, tôi sẵn sàng hợp tác với vị đó, trong thời gian năm, chế tạo khoảng 10 người nhân tạo, còn hai người này là cuộc giao dịch của ngày hôm nay.”

      Mọi người lại xôn xao, việc hợp tác tỷ đô, họ đấu lại Man Cảnh Ân cùng Hỏa Băng Phượng, nhưng hai người máy tại họ đủ sức, có điều hai người máy này có sức chiến đấu ?

      “ Jack, người máy của ông có sử dụng được ? hay chỉ để trưng bày ?” – Man Cảnh Ân bổng lên tiếng.

      quan sát hai người nhân tạo này được lúc lâu, ở nơi như thế này mà bọn họ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như , chứng tỏ tầm thường nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, muốn xem sức chiến đấu của bọn họ là bao nhiêu.

      Jack cười nham hiểm, câu, vỗ tay hai cái, hai tên thuộc hạ phía sau tới, lời nào cầm súng chĩa vào thái dương hai người nhân tạo.

      “ Đùng, đùng, đùng.”

      Tiếng súng vang lên thất thanh, mọi người há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt.

      việc diễn ra khá nhanh, hai vệ sĩ vừa nổ súng xong nay nằm dưới đất, đầu nơi, mình nơi, máu văng tung tóe khắp sàn nhà, còn hai người nhân tạo lại nhàn hạ đứng đó, mặt biểu cảm, tay cầm khăn lau vết máu.

      Kha Nhi lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt. thấy , khi hai vệ sĩ nổ súng chỉ bắn vào khí, hai người kia dịch chuyển ra phía sau bọn họ, chỉ giây bẽ cổ họ lìa khỏi xác, tốc độ này quả kinh hồn.

      Xem ra nếu diệt trừ Jack sau này nhất định tiêu diệt những kẻ cản đường , người nhân tạo là của , dù bán cho người khác ai biết trong đầu họ ai mới là chủ nhân ?

      Vừa có tiền, vừa thao túng thế lực người khác, dù là Man Cảnh Ân hay Hỏa Băng Phượng, e rằng cũng thoát khỏi cái chết, Jack đúng là con cáo già nham hiểm, hay đúng hơn là con rắn độc hai đầu.

      “ Gía khởi điểm là 100 triệu, bắt đầu giao dịch.” – Jack cười hài lòng, bắt đầu ra giá.

      Cuộc giao dịch bắt đầu khá sôi nổi, mọi người ra giá càng lúc càng cao, đến khi người chủ trì hô lớn. – “ 600 triệu lần hai, có ai ra giá cao hơn ?”

      Jack nhíu mày vui, vì Man Cảnh Ân cùng Hỏa Băng Phượng hé môi tiếng nào, lẽ bọn họ hứng thú sao ?

      “ 700 triệu, thành giá.”

      lão đại khác ra giá cao hơn và cuộc giao dịch kết thúc nhàm chán. Mọi người bắt đầu ra về nhưng Jack nào cam tâm, lớn giọng.

      “ Để chúc mừng Jay lão đại nhận được cuộc giao dịch này, tôi muốn mời các vị tối nay ở lại dùng tiệc, tôi sắp xếp phòng cho các vị, mong rằng các vị nể mặt.”

      Nghe vậy, mọi người từ chối mà ở lại, riêng Man Cảnh Ân cũng từ chối, đêm nay muốn giải quyết cho xong.

      Hỏa Băng Phương đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Kha Nhi rồi lui bước.
      ………………………..

      hành lang u tối vắng lặng, Kha Nhi chậm rãi từng bước về phía trước, đôi mắt trong veo tỏ vẻ vui buồn.

      Đáng lý ra phải cùng Man Cảnh Ân về phòng, vì cần làm việc nên lấy lý do đau bụng nhà vệ sinh.

      được vài bước, hai vận đồ đen chặn trước mặt mình, Nina và Nana thấy Kha Nhi, Nina phất tay lên, bọn thuộc hạ mất, lúc này Nina và Nana mới bỏ bộ mặt lạnh lùng, nhìn Kha Nhi cung kính gật đầu.

      “ Chủ nhân.”

      Kha Nhi lên tiếng, mắt nhìn camera đầu. Nina hiểu ý, giơ tay lên, môi cười nhạt.

      “ Tôi giải quyết xong rồi.”

      Nina biết Kha Nhi muốn gì, camera ở chỗ nãy bị đóng băng bằng thiết bị tay là chiếc vòng màu đen, và đây là thiết bị liên lạc kết nối với chiếc lắc dưới chân Kha Nhi cùng bọn họ.

      “ Điều tra khu căn cứ thí nghiệm của Jack, tiêu hủy toàn bộ người nhân tạo, Man lão đại ngồi yên, nếu chạm mặt thầm liên hợp với người của Man lão đại.”

      Kha Nhi lên tiếng, số mệnh lệnh các nên làm giờ, tuy lúc đầu bảo muốn dừng thời gian nhưng lần này Jack lại ra tay, thể đứng yên.

      Lại nhìn Nina và Nana, biết hai người này là Tuyết Du và Băng Du. tại bọn họ còn dịch dung nên chỉ có mình biết bộ mặt của họ.

      Tuyết Du và Băng Du do bí mất đưa Châu Phi, muốn gây dựng thế lực cho hai người họ để sau này khi cần thiết sử dụng, và hai người phụ lòng , có thế lực vững mạnh riêng cho mình.

      Thường khi họ xuất ở Vọng Linh Thự đều dịch dung, đó là do cầu, vì muốn người ngoài biết quá nhiều về họ, vì dịch dung có hại cho da nên bảo họ chỉ dịch dung ở Vọng Linh Thự, đa phần họ ở Châu Phi nhiều hơn nên mới bảo họ dùng mặt của mình.

      việc hôm nay gặp bọn họ hề nằm trong dự đoán của , nhưng suy nghĩ lại, Kiến Ngụy chết, Jack vẫn cần chỗ dựa, Man Cảnh Ân thể, tại Hỏa Băng Phượng lại là chỗ dựa vững chắc.

      “ Giải quyết hai người nhân tạo kia .”

      Diệt cỏ dù diệt tận gốc cũng phải diệt luôn cỏ dại bên đường, hai người nhân tạo kia khả năng chuyên nghiệp, cho thấy Jack rất tỉ mỉ cho việc lần này, nên bọn họ vẫn là cái gai thể nhổ.

      “ Chủ nhân, lần này chúng tôi muốn hợp tác với Man lão đại.”

      Tuyết Du lên tiếng. Chuyện muốn hợp tác với Man Cảnh Ân là chuyện cá nhân nhưng phần là vì muốn gần Kha Nhi để dễ dàng bảo vệ, dù biết Kha Nhi cần.

      “ Chuyện cá nhân tôi ý kiến, nhưng Man lão đại có tính đa nghi … cẩn thận chút.”

      Việc hai người là thuộc hạ của , mong Man Cảnh Ân biết, vì như thế gây ít sóng gió. Man Cảnh Ân có thể cho Hỏa Băng Phượng là cái gai do Kiến Ngụy để lại, ngầm ám toán , nương tay diệt trừ.

      Man Cảnh Ân dù làm gì nhưng có nghĩa đề phòng, nhất cử nhất động của nắm trong lòng bàn tay. chỉ còn lại ba người thuộc hạ, muốn mất ai.

      “ Chủ nhân.”

      Kha Nhi vừa ngang qua hai người họ Băng Du nãy giờ im lặng lên tiếng, quay người, vẫn đứng đó đợi Băng Du .

      “ Người nên cẩn thận với Hải Miên.”

      Băng Du xong, cùng Tuyết Du rời khỏi, để lại Kha Nhi đăm chiêu về phía trước.

      Lời cảnh báo của Băng Du để vào tai, Hải Miên là người đàn bà nham hiểm như thế nào cũng chẳng quan tâm, “ Nước Sông Phạm Nước Giếng”, động đến ta ta cũng đừng chạm vào .

      Hai năm trước, tha Hải Miên mạng, nếu ta quý trọng cơ hội đó, lần sau cũng cần nương tay.
      ………………………..

      chiếc xe Ferrari 599 GTO lướt nhanh đường lớn.

      Trong xe, Tuyết Du và Băng Du ngồi ở phía sau, Tuyết Du nâng ly rượu đỏ uống vài ngụm, Băng Du xem danh sách gì đó.

      Đối với bữa tiệc của Jack, hai hứng thú, việc giờ là tìm ra căn cứ thí nghiệm của Jack, vì thế hai tìm Jack bảo có việc gấp, rồi li khai.

      “ Em nghĩ Hải Miên đó làm được gì chủ nhân ?”

      Lúc nghe Băng Du cảnh báo với Kha Nhi, Tuyết Du cũng biết Băng Du lo lắng điều gì. Lúc nãy có nhìn sơ qua nét mặt của Hải Miên, ta luôn nhìn Kha Nhi bằng ánh mắt ác độc cùng khinh miệt.

      Nếu như nhìn lầm, đó là ghen tuôn vô bổ, nhưng điều này khiến hứng thú, nếu quả Hải Miên ghen, vậy lẽ Kha Nhi lọt vào mắt Man Cảnh Ân nên mới khiến Hải Miên có thái độ như vậy ?

      “ Em thấy chủ nhân đứng bên cạnh Man lão đại, hai người nhìn rất xứng đôi.”

      “ Phụt … khụ … khụ …”

      Tuyết Du ho sặc sụa bởi lời của Băng Du, ho vài tiếng, trấn an tinh thần nhìn Băng Du, cười hắt ra, giọng giễu cợt.

      “ Băng Du, lần đầu tiên em kể chuyện cười, cần khiến người ta phải cười đến chết chứ ?”

      Tuy cũng thấy chủ nhân đứng bên cạnh Man Cảnh Ân quả rất xứng, người cao ngạo đầy chất tuấn lãng, người mảnh mai điềm đạm đầy kiều mị, nhưng ...

      Suy nghĩ giây lát, đợi Băng Du lên tiếng, Tuyết Du lên tiếng.

      “ Băng Du, đợi mọi chuyện kết thúc, em và chị cũng nên tìm nữa kia được ?”

      “ Đừng những lời phát nôn đó nữa, loại người như chúng ta, ai có thể chấp nhận.” – Băng Du vẫn nhìn vào danh sách, giọng nhợt nhạt.

      Bọn họ là sát thủ, còn mất tấm thân trong trắng, đàn ông ham muốn phụ nữ như bọn bọ chỉ có hai loại người. chung tình nhưng chết hết, hai là vì địa vị cùng thế lực của bọn họ mà thôi.

      Tuyết Du gì nữa, lại uống ngụm rượu. Băng Du sai, muốn tìm người chung tình với loại người như bọn họ là thể, nhưng là sát thủ sao ? bọn họ vẫn có ước vọng dù nó xa xôi thể với được.

      Mắt đăm chiêu nhìn ra cửa xe, nếu ngày sứ mệnh kết thúc, tương lai bọn họ rồi ra sao ai biết được, hy vọng lại mong manh, quá chế giễu.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 : Kha Nhi Động Thủ.

      Vừa tới phòng Man Cảnh Ân, hai tên vệ sĩ phía ngoài ngăn Kha Nhi lại. vệ sĩ nhìn lạnh lùng, giọng mang chút hảo cảm.

      “ Lão đại làm việc, về phòng mình .”

      Kha Nhi nhíu mày, Jack nào có chuẩn bị phòng cho , muốn ở lại cũng là ngủ ở phòng Man Cảnh Ân nhưng lại được vào. Nhìn qua dãy hành lang vắng lặng, quyết định đến chỗ ghế đá đợi Man Cảnh Ân.

      Thối quen bảo vệ chủ nhân là trách nhiệm hàng đầu, trừ khi chủ nhân ở biệt thự, cần bảo vệ, nhưng tại ở hang cáo già, thể phòng bị.

      lúc lâu, cánh cửa phòng mở ra, Hải Miên ra với vẻ mặt ửng đỏ, quần áo nhăn nhúm, tóc có hơi rối nhưng mất vẻ xinh đẹp, đoán cũng biết khi nãy Man Cảnh Ân bận việc gì.

      Hải Miên thấy Kha Nhi ngồi ngây ngốc ở ghế đá, nhìn đầu ngón chân cũng biết ả muốn tìm Man Cảnh Ân làm gì, nghĩ loại đàn bà Kiến Ngụy xem trọng lại đê tiện như vậy, Kiến Ngụy vừa chết, lại muốn leo lên giường Man Cảnh Ân sao ? trừ khi xem khí.

      Hải Miên nở nụ cười trào phúng, tới nhìn Kha Nhi, buông lời châm chọc.

      “ Kiến Ngụy là người tôi từng kính nễ nhưng ngờ, đàn bà của lại ti tiện, biết liên sỉ như vậy.”

      Ngừng giây, Hải Miên nhìn Kha Nhi hếch môi cười khinh bỉ, hừ lạnh.

      “ Kha Nhi, Man lão đại phải Kiến Ngụy, ấy thích dùng đồ phế phẩm như , nhớ vị trí của mình ở đâu.”

      Kha Nhi thấy Hải Miên bỏ , cũng lấy làm tức giận khi mình bị sỉ nhục. Đối với Kha Nhi, những gì nên nghe, hiểu và để sót chữ, còn những gì cho là đáng, mười câu, cũng xem như khí.

      Tầm nhìn quay lại cánh cửa phòng ngủ, Kha Nhi tới trước cửa, lúc này hai tên vệ sĩ còn ngăn cản nữa nhưng lại dùng ánh mắt khinh miệt nhìn .

      Kha Nhi lại chẳng quan tâm, gõ cửa và chờ đợi Man Cảnh Ân bảo vào nhưng lại rất lâu rất lâu Man Cảnh Ân mới lên tiếng.

      Vừa bước vào, Kha Nhi thấy Man Cảnh Ân chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, để lộ vòm ngực màu đồng, cùng cơ bắp rắn chắc, vì mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, vài giọt xuống vai, chảy dài xuống thân hình lực lưỡng của .

      Kha Nhi quan sát Man Cảnh Ân khá lâu, ta khác Kiến Ngụy khá nhiều, có thể là do tuổi tác nên nhìn vạm vỡ hơn Kiến Ngụy, còn có …

      Ánh mắt vô thức nhìn xuống phía dưới, người ngoài nhìn vô có thể nghĩ Kha Nhi nhìn thứ nên nhìn, nhưng ra Kha Nhi chỉ nhìn chân Man Cảnh Ân, vì muốn xem cao hơn Kiến Ngụy là bao, bởi mỗi lần đứng trước , Kha Nhi phải ngẩng cao đầu, rất là mỏi.

      Cảm nhận ánh mắt Kha Nhi cứ chăm chăm nhìn mình, Man Cảnh Ân ngước nhìn , cười chế giễu.

      cần dùng ánh mắt ti tiện như vậy nhìn tôi, dù muốn nhưng tôi có hứng thú với … vào đây có chuyện gì ?”

      Kha Nhi thu lại tầm mắt, tới cạnh bàn lấy giấy và bút, viết vài chữ rồi đưa cho Man Cảnh Ân. liếc , nhìn tờ giấy, giây sau sửng sốt.

      “ Em có phòng.”

      nhíu mày nhìn , việc Kha Nhi có phòng, lấy làm lạ, vì lúc chiều, Jack cho rằng Kha Nhi là người của , nên việc ở chung phòng là lẽ tự nhiên, nhưng nhìn ta thấy chán ghét vì thế lạnh giọng.

      “ Ra hành lang mà ngủ.”

      Sau đó tới giường lớn, lấy khăn tự lau khô tóc mình.

      Kha Nhi vẫn nhìn Man Cảnh Ân, ra có phòng hay nào quan trọng, việc muốn là ở lại bảo vệ , dù biết cần nhưng đêm nay Jack chưa thực được ý muốn, tin có hành động.

      Chấn Phi về Dạ Thự làm việc, Hỏa Băng Phượng cũng về nước, tại bên cạnh chỉ có Hải Miên, Kha Nhi và khoảng mười mấy tên thuộc hạ nhưng đây là địa bàn của Jack.

      “ Cốc, cốc, cốc.”

      Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ Kha Nhi. Man Cảnh Ân mặc lại đồ từ khi nào, cài cúc áo, mắt lạnh lùng liếc , lạnh nhạt lên tiếng.

      “ Vào .”

      Từ ngoài, Jack vào cùng trẻ, Jack tươi cười nhìn Man Cảnh Ân nhưng khi thấy Kha Nhi nụ cười càng đậm.

      Việc lão chuẩn bị phòng cho Kha Nhi vì muốn xác định Kha Nhi có phải người của Man cảnh Ân hay ?

      Quả nhiên như lão dự đoán, Kha Nhi là gián điệp Man Cảnh Ân cài bên cạnh Kiến Ngụy, nếu sao ả ta có thể dễ dàng ở lại phòng Man Cảnh Ân ? vậy cái chết Kiến Ngụy chắc chắn liên quan đến ta, xem ra lão nên lợi dụng điều này để đạt được mục đích.

      “ Ra ngoài .”

      Man Cảnh Ân đột ngột lên tiếng. Kha Nhi hiểu ý, ngoan ngoãn ra ngoài.

      “ Ây, cần, Man lão đại, tôi chỉ muốn xin vài giây để bàn bạc với cậu, mau thôi, làm cậu mất hứng đâu.”

      Man Cảnh Ân nhíu mày, biết Jack hiểu lầm nhưng có ý muốn giải thích, lại nhìn Kha Nhi vẫn đứng ở cửa, tại mọi người đều biết là người của , việc bảo ra ngủ hành lang cũng được.

      Liếc mắt nhìn Kha Nhi, hất cằm về phía sofa, ý bảo ngủ ở sofa. Kha Nhi thấy vậy, trong lòng thở phào, tới sofa ngồi xuồng, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn xuống mũi giày.

      Jack thấy mọi việc xong, lão tới chiếc bàn tròn ngồi đối diện Man Cảnh Ân.

      “ Tôi biết cậu thích vòng vo nên tôi vào vấn đề chính, tôi lấy làm khó hiểu, đợt giao dịch lần này là thượng phẩm, rất có lợi cho cậu, tại sao cậu bỏ ít vốn để đầu tư vào nó ?”

      Man Cảnh Ân nhếch môi cười, biết đêm nay Jack giữ lại bọn họ là có ý gì, còn biết vì sao lão đến tìm nhưng làm lão thất vọng rồi.

      ngã lưng vào ghế da, mắt lười biếng nhìn Jack nhưng lời sắc bén.

      “ Jack, người tự cho là thông minh, kết cuộc chỉ có .”

      Mặt Jack mới đầu là sửng sốt, ngay sau đó tái xanh, Man Cảnh Ân vậy tức nhìn thấu tâm tư của lão, nhưng làm sao có thể ? cuộc giao dịch chỉ mới đây, dự định của lão cũng bí mật làm, Man Cảnh Ân thể đánh hơi nhanh như vậy.

      Điều này thể trách Jack, việc làm thí nghiệm người nhân tạo, chỉ cần phân tích sâu chút biết ý đồ của lão ngay, dù người nhân tạo có xác định ai là chủ nhân nhưng kẻ tạo ra bọn họ lại là não mẹ, người nhân tạo chỉ là não con, đến cuối cùng, người khống chế bọn chúng chỉ có não mẹ mà thôi.

      Thấy vẻ mặt biến sắc của Jack, Man Cảnh Ân biết phân tích của mình sai. Từ lúc Jack đưa người nhân tạo ra chào hàng, biết Jack đơn giản chỉ muốn giao dịch, còn có Hỏa Băng Phượng, bọn họ từ đầu hề ra giá, đối với người nhân tạo xem như trò giải trí, tin bọn họ cũng suy ra việc này.

      Suy nghĩ khá lâu, Jack lấy lại thần sắc, mặt lạnh nhìn Man Cảnh Ân, giọng nghiêm túc.

      “ Man lão đại, tôi có lời khuyênn cho cậu nhưng mà cuộc giao dịch này, tôi muốn cùng cậu hợp tác.”

      Kế hoạch tỉ mỉ tiến hành thuận lợi, lại bị tên nhóc này vạch trần nhanh như vậy, là sỉ nhục đối với lão, nhưng “ Gừng Càng Già Càng Cay”, danh tiếng của lão phải hư danh.

      Jack cười lạnh, phất tay lên. phía sau tới đem bản hợp đồng để trước mặt Man Cảnh Ân, Jack ra lời mời mọc .

      “ Đây là hợp đồng hợp tác trong năm năm, tức Man lão đại chi 5 tỷ đô để sản xuất người nhân tạo, ký xong hợp đồng này, nữa thế giới nằm trong tay tôi và cậu, nhưng dừng ở khoảng như vậy, người nhân tạo càng nhiều, thế lực của chúng ta càng rộng, thứ hấp dẫn như thế, bỏ qua rất tiếc.”

      Man Cảnh Ân liếc bản hợp đồng cái, cười khinh miệt. – “ Ông nghĩ tôi ký sao ?”

      Jack giận, càng để lời của vào tai, nếu Man Cảnh Ân thích ăn mềm lại thích ăn cứng, lão chỉ đành tận tình phục vụ. Giọng lão trở nên lạnh lẽo nhưng rất thông thả.

      “ Rượi mời cậu muốn uống, vậy đành dùng rượu phạt kính cậu.”

      Jack vỗ tay hai cái, cửa chính mở ra, hai người nhân tạo được đấu giá lúc chiều vào, tay họ mỗi người nắm cái chân lôi vào, và đó là hai vệ sĩ canh cửa bị bẽ gãy cổ chết tại chỗ.

      Mắt Man Cảnh Ân phủ đầy sát khí, Kha Nhi ở sofa đứng dậy, tầm mắt quan sát bỏ bất kỳ cử động nào của hai người nhân tạo vào, còn có Jack và chung với .

      Nếu đoán lầm, đó cũng là nhân tạo, lão cáo già này ngu dại giao dịch hết toàn bộ người nhân tạo, để lại vài người cho riêng mình, vì nếu tới bước này, vẫn cần có người bảo vệ mạng sống của .

      tại trong phòng chỉ có sáu người, nếu chỉ người nhân tạo có thể đối phó được nhưng đến ba người, nếu dùng súng có thể đả động người bên ngoài đến cứu viện nhưng liệu có dễ dàng như vậy ?

      Suy đoán của Kha Nhi sai, bởi khi Man Cảnh Ân đưa tay ra sau đai lưng, Jack lên tiếng.

      “ Căn phòng này là tôi đặc biệt dành cho cậu, cách rất tốt, kính còn là loại chống đạn tốt nhất … Man lão đại, cậu chỉ có con đường.”

      Jack biết Man Cảnh Ân muốn nổ súng cầu cứu nhưng cái bẫy giăng ra, nếu hoàn mỹ làm sao giữ chân được ta, lão nhất định phải có bản hợp đồng này, có được chữ ký của ta lão nương tình mà hạ sát ngay.

      Nhưng Man Cảnh Ân vẫn bình thản rút súng ra, lên đạn, chĩa mũi súng về phía Jack. hề tỏ ra sợ sệch lên tiếng.

      “ Giết ông, phải bọn họ như rắn mất đầu sao ?”

      Jack như nghe được chuyện cười, cười cười. – “ Phải xem cậu có bản lĩnh đó hay ?”

      “ Đùng.”

      Tiếng súng vang lên thất thanh, nhưng chỉ bên trong phòng nghe thấy, bên ngoài vẫn im lặng như thường.

      Tình cảnh tại khiến người khác kinh sợ. Khi Man Cảnh Ân nổ súng, cậu trai nhân tạo chắn trước Jack, đỡ cho viên đạn, máu chảy ra từ mi tâm nhưng cậu trai cảm thấy đau đớn, mắt vẫn tĩnh lặng nhìn Man Cảnh Ân.

      “ Qủa tồi. “ – Man Cảnh Ân cảm thán câu.

      Xem ra lần này được, lần này bị Jack giăng bẫy, biết nhưng vẫn xem thường, con cáo già này nếu diệt tận gốc, e rằng sau này bị Jack biến thành người nhân tạo cũng nên.

      Nghe Man Cảnh Ân tán thưởng mình, Jack cười kiêu ngạo, cứ nghĩ Man Cảnh Ân đầu hàng chịu ký kết, ngờ ta lại giờ súng về phía Jack lần nữa. Giọng tỏ ra xem thường khiến Jack muốn nổi điên.

      “ Súng này được sản xuất tại Đức, nó được đặc chế cho riêng tôi, trong đó có 20 viên đạn, nếu ba người nhân tạo của ông có thể nhận đủ 20 viên mà ngã xuống, tôi ký kết ngay.”

      Mặt Jack tối sầm, giọng kiên nhẫn vang lên. – “ Cứng đầu như vậy, xem ra cho cậu chút đau, cậu nhận ra mình đối đầu với ai.”

      Jack hướng về cậu trai, lạnh giọng. – “ Lin, bẽ gãy tay cho tôi.”

      Jack vừa ra lệnh, mắt Lin nãy giờ tĩnh lặng trong tích tắc đỏ ngầu như kẻ khát máu, Lin như cơn gió vụt rất nhanh tới chỗ Man Cảnh Ân, chế ngự tay cầm súng của .

      Bị tập kích quá nhanh, khẩu súng tay Man Cảnh Ân rớt xuống, nhưng đâu phải phế vật, chơi với loại nữa người nữa máy này, rất có hứng thú.

      Man Cảnh Ân kém gì Lin, mạnh tay siết chặt cổ tay Lin, lực dùng khá mạnh nên có thể nghe tiếng máy móc vỡ nát bên trong da thịt, Lin tỏ ra đau đớn nhưng yếu thế.

      Lin đấm mạnh vào bụng Man Cảnh Ân, lực dùng mạnh đến mức khiến học ra tí máu, nhưng cũng chỉ đến đó, Lin bị bẽ tay ra sau lưng, chân đè lên lưng Lin, cánh tay Lin bị kéo về phía sau như muốn kéo đứt cánh tay Lin.

      Thấy Lin đủ khả năng, dù gì cũng là sản phẩm mới, Man Cảnh Ân khác, năng lực như thế nào Jack hiểu nhất. Liếc mắt nhìn bên cạnh, trầm giọng.

      “ Ann, giết ta.”

      tên Ann nghe được chỉ thị, chạy nhanh tới chỗ Lin bị thất thủ nhưng chưa kịp chạm vào Man Cảnh Ân, tay bị lực khá mạnh bắt lấy, chỉ giây sau, ở cổ có cảm giác mát lạnh.

      Ann biết chuyện gì sắp xảy ra, vội xoay người nhanh như chớp cào lấy tay Kha Nhi, làn máu đỏ tươi xuất cánh tay trắng nõn nhưng Kha Nhi cho đó là chuyện lớn.

      Kha Nhi dùng tay còn lại bóp cổ Ann, đè mạnh ta xuống đất, ngồi lên người Ann, chân đẩy đầu ta về phía trước, năm ngón tay sắt bén thua gì Ann, vừa bấu chặt vào cổ Ann vừa dùng lực ở chân như muốn đẩy đứt đầu Ann.

      Mọi người có mặt trong phòng, ngay cả Man Cảnh Ân cũng sửng sốt, Kha Nhi nãy giờ bị xem như khí, xuất đột ngột phía sau Ann, ngờ luôn cho là thiểu năng, lại có khả năng thua kém sát thủ là bao, ra tay cũng là ngay chỗ hiểm.

      Mắt Man Cảnh Ân càng lạnh lẽo, nếu như đúng lời Hải Miên , Kha Nhi che giấu mình như vậy là vì muốn tiếp cận báo thù cho Kiến Ngụy sao ? nếu quả như vậy, việc lúc này làm là vì muốn lấy lòng tin của , để sau này lơ là giết chăng ?

      Nhưng tại có thể bỏ mặc , để bị bọn người nhân tạo này giết chết, vì sao còn ra tay cứu ? trong đầu rốt cuộc suy nghĩ gì đây ?

      Vì mất tập trung trong trong giây lát, Lin chớp thời cơ nhanh chóng xoay người, bẽ tay Man Cảnh Ân ra phía sau, và Lin bắt đầu muốn bẽ đứt cánh tay .

      Kha Nhi giằng co bên này, chợt liếc nhìn Man Cảnh Ân, mà cũng như cảm ứng được ánh mắt của , cũng liếc mắt nhìn . Man Cảnh Ân hất cằm, mày nhíu lại, Kha Nhi hiểu ý, chỉ trong giây nhanh chống đẩy đầu Ann lìa khỏi xác. Jack kinh hoảng hét lớn.

      “ Chan, giết ta ngay.”

      Jack ngờ Kha Nhi có khả năng giết chết người nhân tạo của lão, còn biết yếu điểm là ở chỗ nào, nhất định lão phải giết ả, nếu , là hậu họa cho ngày sau.

      “ Đùng.”

      tên Chan nhanh chống tiến lại gần Kha Nhi nhưng bị viên đạn xuyên ngay tim, tuy bị thương nặng nhưng khiến cho phản ứng chậm lại. Chan nhìn hướng viên đạn, mới thấy Man Cảnh Ân cầm súng bắn về phía khi nào.

      Trong khi đó, đầu Lin cũng lìa khỏi xác. Jack thấy tình hình ổn, xanh mặt quát. – “ Chan, bảo vệ tôi.”

      Nhưng dù Chan có nhanh đến đâu cũng nhanh bằng Kha Nhi, nếu phải Chan bị thương, hành động chậm mất giây tại Kha Nhi có cơ hội khống chế Jack.

      Man Cảnh Ân nhếch môi cười, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Chan chết chân tịa chỗ, nhanh như chớp bẽ đứt đầu Chan vứt sang bên, sau đó nhìn Jack với ánh mắt đầy tia hàn khí.

      “ Jack, ông có muốn tận hưởng cảm giác, đầu lìa khỏi cổ là như thế nào ?”

      Jack lại sợ hãi trước câu của Man Cảnh Ân, lão biết nếu thất bại, lại rơi vào tay chết vẫn còn rất , nhưng lão tin dám giết lão, vì thế hùng hồn .

      “ Man Cảnh Ân, mày giết tao rồi, sợ kẻ khác phản động sao ?”

      Man Cảnh Ân nghe xong, nhếch môi cười. hiểu Jack muốn ám chỉ điều gì, lão ta tuy còn trong giới hắc đạo, nhưng tiếng tâm cùng thế lực ngày trước vẫn nhạt .

      Dù lúc trước cùng Kiến Ngụy phân chia ranh giới nhưng có số chi nhánh, bang hội phục, vẫn thầm trợ thủ Jack, giờ Kiến Ngụy chết, những chi nhánh kia luôn ngầm liên kết nhau ngày trước, thầm muốn đưa Jack lên vị trí của Kiến Ngụy.

      tại Jack vậy, tin phần thế lực ngầm kia để yên nếu biết giết Jack, nhưng mà …

      “ Tôi có , tôi chính tay giết ông sao ?”

      Jack cứng đờ người, ngay sau đó biết ý muốn gì, cười lạnh.

      “ Đường đường là lão đại, phải nhờ vào con đàn bà giúp mình giết người … Man Cảnh Ân, mày thấy mất mặt sao ?”

      Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi trong giây lát, lại nhìn Jack cười mỉa mai.

      “ Jack, Kha Nhi là thuộc hạ của tôi, bảo ta giết người có gì sai ? … hơn nữa, kẻ sai khiến đàn bà giết người, giữa kẻ bị đàn bà giết, kẻ nào thấy mất mặt hơn đây ?”

      biết Jack nhận định Kha Nhi là người của , có thể lão ta nghĩ xa hơn nhiều nhưng cần giải thích cho người chết biết ra sao.

      Việc tại muốn xác định nhất, là Kha Nhi quả nghe lời đến mức nào, còn có khả năng chiến đấu vượt ngoài sức tưởng tượng kia ra sao ?

      “ Đừng để kẻ khác biết bị giết.”

      Buông ra câu, ném khẩu súng xuống đất, còn mình tới sofa có dính ít máu tanh ngồi xuống.

      Khi nãy đánh nhau với Lin, do mất cảnh giác chỉ ít giây, khiến Lin có cơ hội đánh gãy bên xương sườn của , tuy nghiêm trọng nhưng tại vẫn ngứa ngáy khó chịu.

      Kha Nhi rất nhanh nghe lời, là sát thủ, biết nên làm thế nào để người khác biết nạn nhân bị giết. Mắt lạnh lùng nhắm ngay nguyệt tử của Jack, ngón tay thon dài trắng nõn ấn mạnh sau gáy lão.

      Jack cảm thấy đầu on gong, mắt mờ , hơi thở cũng khó khăn, máu trong người như chảy ngược lên não, lão ta bắt đầu đau đớn giãy giụa như giật kinh phong, Kha Nhi liền buông lão ngã xuống sàn nhà.

      Jack đau đớn nhìn Man Cảnh Ân, mắt ác độc muốn buông tha, thế lực bao nhiêu năm nay khó nhọc gây dựng, lẽ để thằng nhóc phá hủy, lão cam tâm, có chết cũng phải kéo Man Cảnh Ân theo cùng.

      Lý trí cuối cùng khiến lão quơ ngay cây súng Man Cảnh Ân ném khí nãy, nhắm thẳng vào Man Cảnh Ân, giọng khó nhọc.

      “ Chết .”

      “ Đùng.”

      Jack trút hơi tàn, đôi mắt trợn trắng nhắm được, tay cầm khẩu súng buông xuống nền nhà, chết nhưng vẫn chấp nhận .

      Vừa lúc đó, cánh cửa phòng chính bổng mở ra. Hải Miên nở nụ cười ngọt ngào vào bổng cứng đờ người, bởi tình cảnh trước mắt khiến giật mình.

      sàn nhà giờ đây loang lỗ toàn máu và máu, đầu người nằm lăn lóc, xác người nằm tứ phía, còn có hai người nằm dưới đất kia là Kha Nhi nằm đè lên người Man Cảnh Ân, hai người nhìn nhau chớp mắt.

      “ Man lão đại.”

      Hải Miên quát , lo lắng chạy tới chỗ hai người, đẩy mạnh Kha Nhi ra khỏi người Man cảnh Ân, kéo ta đứng dậy, còn chưa hỏi nguyên do giọng bình tĩnh của vang lên.

      “ Hải Miên, ở lại dọn dẹp sạch nơi này, còn có …” – ngừng giây, chỉ tay về xác Jack, trầm giọng.

      “ Jack bị đột quỵ chết, ngày mai cho mọi người trong dinh thự biết tin này.”

      xong, nhìn Kha Nhi, nhìn cánh tay bị thương của .

      Lúc Jack bắn phát súng đó, thể tránh, phần vì vết thương bên xương sườn, phần vì biết phát đạn đó lấy được mạng , nhưng ngờ, Kha Nhi lại lấy thân che chắn cho , khiến mình bị thương.

      Tuy biết Kha Nhi phục tùng hay giả nhưng việc khi nãy khiến lòng dậy sóng, con sóng từ trước đến nay chưa từng xuất nhưng quan tâm nhiều.

      “ Trở về Dạ thự.”

      Lạnh lùng bỏ lại câu, ra khỏi cửa, mà Kha Nhi như hiểu ý, theo sau Man Cảnh Ân, nhìn Hải Miên cái.

      Hải Miên mắt lạnh nhìn bóng Kha Nhi khỏi, tuy biết đêm nay xảy ra chuyện gì nhưng có thể chắc chắn điều, Kha Nhi làm gì đó.

      Nhìn ta bị thương, chắc do đạn bắn nhưng vì sao Man Cảnh Ân như có vẻ quan tâm ta ? việc này phải làm cho , nếu chắc gây bất lợi đối với , nên nhất định phải tra cho ra.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :