1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc bá tước vui vẻ - Mễ Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.4

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Tề Vân Vân ngây cả người, cũng muốn xông lên cầu chặn lại cái thuyền đuổi theo, nhưng người lại có đồng nào, chỉ đành đứng ngây ở đó giương mắt nhìn theo tên đáng ghét kia, trong lòng nghĩ đến cảnh lối thoát, có tiền căn bản thể tiếp tục ở lại đây, làm sao bây giờ?

      vừa mỏi mệt lại khó chịu, tay gãi ngứa, tay lau mồ hôi trán, chịu đựng khóc, mất hết can đảm nhìn chiếc thuyền chở tên trộm kia càng càng xa, bao giờ ôm tia hi vọng nữa, chỉ có hai chữ có thể hình dung lúc này, phải là - thực xui!

      Cách đó xa, có chiếc du thuyền lớn, con thuyền tư nhân chở rất nhiều nam nữ chạy nhanh từ hướng ngược lại, đúng lúc qua sát bên thuyền chở tên trộm kia, có người đàn ông thân hình cao lớn vĩ đại con thuyền tư nhân, đoạt được ví tiền ở tay tên trộm giơ cao, chỉ để lại tên mặt hề nổi điên ở thuyền. . . . . .

      nhìn thấy, khỏi nức nở, ý niệm duy nhất trong đầu là, ở đây nhiều tên móc túi.

      "A, trả ví tiền lại cho tôi!" oán hận khóc.

      Ngay sau đó, chuyện thần kỳ xảy ra, chàng trai đoạt được ví tiền của kia bỗng dừng thuyền lại, rồi chạy nhanh tới trước mặt . . . . . .

      "Ví tiền này là của sao?"

      ta dùng tiếng Zehder hỏi ; toàn bộ đám người ngồi ở thuyền, cả nam lẫn nữ, người họ đeo mặt nạ xinh đẹp mặc trang phục thế kỷ mười tám sang trọng, cũng đều nhìn về phía .

      Tề Vân Vân hiểu được ta gì, chỉ nhìn thấy mặt ta đeo mặt nạ Pharaoh màu vàng, người là Bì Giáp Khắc làm bằng chất liệu cao cấp nhất, khố quần ngựa đen đẹp đẽ kết hợp với giày bó đen bao vây lấy đôi chân thon dài, tài nào đoán ra bộ dáng chân ở dưới mặt nạ của ta.

      "Nghe hiểu tiếng Zehder sao?" ta đổi lại dùng tiếng hỏi , đứng lên, tháo mặt nạ Pharaoh xuống. . . . . .

      Tề Vân Vân thoáng chốc quên bệnh tiện ra bên hông, đáy lòng uể oải cũng đóng băng trong nháy mắt, bị khuôn mặt đẹp trai có lực hấp dẫn phương Đông và hơi thở cuồng dã phương Tây trước mắt thu hút.

      ta rất cao, cả người tản ra khí chất quý tộc, ta có đầu tóc đen dày, con ngươi đen thần bí, thâm u, làn mi dày khẽ nhếch, môi cười như cười, sóng mũi cao thẳng, giống như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

      "Phải . . . . . A. . . . . ." dùng tiếng trả lời, cũng biết bản thân là vì chạy mà thở hổn hển, hay là vì nhìn thấy ví tiền mà hưng phấn, mà đột nhiên chuyện lắp bắp.

      " đến từ đâu?" Chàng trai kia nở nụ cười, động tác môi giống như có sức co dãn thần kỳ, nhìn qua càng thêm cực kỳ đẹp trai.

      "Đài Loan." trả lời cách khô khốc, hy vọng bản thân ngừng lúng túng.

      "Ừm!" ta gật đầu, đổi lại dùng tiếng Trung cực kỳ lưu loát hỏi :

      "Tôi vừa mới hỏi , ví tiền này là của phải ?"

      Tề Vân Vân rung động, ta biết tiếng Trung?

      "Đúng vậy! Làm sao biết là của tôi?"

      "Bởi vì khóc."

      Có sao? đeo mặt nạ mà ta cũng nhìn ra được? Sờ sờ hai má bị mặt nạ che khuất, đó toàn là nước mắt, mất mặt.

      "Cầm ! Cẩn thận chút, có bạn cùng sao?" ta đưa ví tiền cho .

      Tề Vân Vân cúi người nhận lấy, lòng cảm tạ.

      "Tôi mình. . . . . . còn vì sao có thể tiếng Trung tốt như vậy?"

      nhìn ta chăm chú, ở nơi sóng mắt giao nhau, cẩn thận bị cặp mắt đen thần bí kia của ta làm giật mình, lập tức đứng thẳng, mặt đỏ bừng. . . . .

      "Ông cố của tôi vốn là nhà buôn hương liệu Trung Quốc, từ lâu cả nhà tôi di cư tới Venice kinh doanh thương mại, tại tôi quản lí công ty thương mại của gia đình."

      Tề Vân Vân nhướng cao chân mày, bắt đầu suy tư, theo biết Venice vốn là cửa giao thương quan trọng Trung Quốc, rất nhiều hương liệu kỳ lạ, tơ lụa, đồ sứ, đều theo hải cảng này truyền vào, các phú thương còn cố gắng đưa hàng hóa phương Đông tràn vào châu Âu. . . . . .

      "Vậy nên xưng hô như thế nào với ?"

      thực cảm thấy hứng thú hỏi ta, hoài nghi mình có ý đồ muốn "bắt tay" cùng người ta, bằng hẳn là chạy lấy người, sao còn có thể đứng ở chỗ này tán gẫu ngừng?

      " có thể gọi tôi là hắc bá tước, ở Venice ai biết tôi."

      "Đây là tên tiếng Hoa? Tên mụ? Hay là nghệ danh của ?"

      hỏi cách máy móc, bỏ qua, muốn biết cho bằng được tên của ta.

      "Ưng Tư Lạc, là tên tiếng Trung của tôi." Trong đôi mắt hớp hồn của ta có ánh cười nhạt.

      Tề Vân Vân nhìn nhìn ta, trong lòng ngứa ngáy, người tản ra sắc thái mê người . . . . . . Khiến bị mê hoặc.

      "Có rảnh ? Có muốn cùng tham gia vũ hội tư nhân của tôi hay ?" Ưng Tư Lạc hỏi .

      Nếu là phải làm bạn nhảy của ta, kia đương nhiên là có rảnh! Trong lòng muốn gật đầu, mặt ngoài dù sao cũng phải có chút rụt rè. . . . . .

      "Tôi có thể chứ?"

      "Nhiều người càng náo nhiệt, nhìn , bọn họ đều là bằng hữu của tôi, chúng tôi vừa dùng cơm xong, định về dinh thự mặc sức vui vẻ."

      Tề Vân Vân liếc mắt cái nhìn bạn bè của ta, mấy người kia từ đầu tới đuôi cũng đều nhìn , mà đột nhiên giống bị chị hai ám ảnh, suy nghĩ mau phút, mới ấp a ấp úng :

      "Lỡ như. . . . . . Tôi biết. . . . . . đường quay về khách sạn. . . . . . Làm sao bây giờ?"

      "Tôi phụ trách đưa trở về."

      "Phục vụ" còn tệ đâu! Hơn nữa cũng chỉ có mình tham gia, thuyền có nhiều người như vậy, hắc bá tước này vẫn là ân nhân thay đoạt lại ví tiền, nếu còn đáp ứng cũng quá kể nhân tình.

      "Được rồi!" đáp ứng.

      Ưng Tư Lạc vươn bàn tay tới, áy náy trong lòng đành mạnh dạn bước xuống thềm đá, về phía , nắm lấy tay , dắt ngồi xuống ở vị trí có người đối diện .

      ngồi vào chỗ của mình, nhìn thẳng về phía người ta, nghĩ rằng như thế này có tính là cuộc "diễm ngộ" ?

      Có thể có chuyện đặc biệt gì phát sinh hay ?

      Đêm nay đêm mà tưởng được a!

      Ưng Tư Lạc cũng ngồi xuống, mang mặt nạ trở lại, nụ cười cuốn hút lập tức biến mất ở dưới lớp mặt nạ, có ai thấy được biểu tình của , cũng còn ai đoán được lúc này trong lòng nghĩ cái gì?

      đến tột cùng là con cừu hiền lành?

      Hay là con sói hung ác?
      Last edited by a moderator: 24/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Con thuyền chạy nhanh qua đường sông quanh co, bạn bè Ưng Tư Lạc nhiệt tình ca hát những ca khúc Latin, chàng trai ngồi ở bên cạnh Tề Vân Vân còn nhiệt tình choàng tay qua vai của đong đưa theo nhịp điệu ca khúc, Tề Vân Vân tuy có hát nhưng cũng bị khí tuyệt vời này cuốn hút, sớm đem buồn khổ đường đuổi cướp vừa rồi ném ... bên, còn thông minh thừa dịp thân thể đong đưa, mượn lưng ghế dựa cọ xát bệnh sởi thắt lưng, hiệu quả cực kỳ tốt.

      Trong vô thức thuyền đến đích, thuyền bỏ neo ở trước biệt thự tư nhân của Ưng Tư Lạc, mọi người phát ra tiếng hoan hô.

      Tề Vân Vân nhìn tòa kiến trúc đồ sộ u màu xám đứng sững ở trước mắt có sân rộng lớn vây quanh, mọi nơi đều là u, bỗng nhiên cảm thấy lùi bước, nhìn chằm chằm vào trong cửa sổ biệt thự toàn bộ đều phát ra ánh sáng u tối mờ nhạt, vô cùng quỷ dị, nhìn mà lông tơ dựng đứng.

      ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay gãi gãi thắt lưng, nhìn bạn bè Ưng Tư Lạc từng đôi ung dung bước lên thềm đá, trước cửa lập tức có hai gã mặt vẽ ngôi sao, mặc trang phục hề rực rỡ, cổ có vòng bánh lớn, đỉnh đầu đội chiếc mũ buồn cười mở cửa tiếp khách, chỉ có là bước gian nan.

      Nơi này cũng có người giả hề, làm cho thấy cả người rất thoải mái! Tên trộm vừa rồi cũng mang mặt nạ hề, nhưng là loại hóa trang này ở đây rất phổ biến, chỉ là lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”!

      "Chào mừng đến thăm hàn xá, mời."

      Tay gãi đông gãi tây của đột nhiên bị cầm, quay đầu, Ưng Tư Lạc ngay tại bên cạnh , cách mặt nạ, cách nào nhận ra biểu tình của là gì?

      cười có chút cứng nhắc, tâm run rẩy, "hàn xá" trong miệng ta bề ngoài xem ra là hàn khí mười phần.

      "Lần này trợ lý của tôi thiết kế nơi này mang khí khủng bố , hiệu quả xem ra cũng tệ lắm, dù sao năm lần, đêm nay toàn bộ đều cần kiêng kỵ gì. . . . . "

      Giọng của Ưng Tư Lạc trầm thấp mê người, gợi cảm sức quyến rũ - trăm phần trăm.

      Tề Vân Vân bị hơi thở nam tính đầy ma lực của làm cho đầu óc choáng váng, hiểu hàm nghĩa kiêng kỵ gì mà là gì? Là bên trong có chuyện nhi đồng nên . . . . . . chuyện người lớn đúng ?

      " thôi. . . . . . Vũ hội muốn bắt đầu." đích thân đỡ lên bờ.

      nuốt ngụm nước bọt, thầm theo vào vườn, đáy lòng bất ổn, tay ngừng gãi ngứa được, phảng phất dường như dưới chân có điện, đường an ổn.

      Đến biệt thự, run rẩy bước vào bên trong, bên trong xác thực có vũ hội, nhưng là sau khi nhạc biến điệu thành vũ khúc Latin, phòng lay động trong ánh sáng mờ nhạt,phóng mắt nhìn sang tất cả đều là "người mặt nạ", ai thấy được bộ mặt đích thực của đối phương, khí xa hoa từ từ biến hoá kỳ lạ.

      Tề Vân Vân dự tính chờ chút mới bước , quen loại khí này, thà rằng vui đùa đường náo nhiệt, hoặc là đêm nay "kết thúc công việc" sớm chút quay về khách sạn gãi ngứa. . . . . .

      Cái bớt của rất ngứa, khó chịu. . . . . . Tuy nhiên hắc bá tước này suất như vậy, nắm tay cùng ta thực có chút đáng tiếc.

      "Tôi. . . . . ."

      định trước hết hẹn Ưng Tư Lạc nhờ Thuận Phong thuyền của chạy lấy người, nhưng điện thoại của bỗng vang lên, ta lập tức cúi đầu nghe, mà có nghe thấy lời tiếp theo của . nhịn lại tính chờ, đợi hồi lâu, chỉ được câu của :

      "Tôi xin lỗi tiếp được chút, có thể chơi tự nhiên, lát tôi lại đến tìm ."

      muốn xin đừng , muốn nắm tay . . . . . .

      "Tôi đây đành cung kính bằng tuân mệnh." cười như có việc gì, nhìn rời , lên cầu thang lớn ở giữa đại sảnh, trong lòng rất thất vọng.

      "Tiểu thư, tôi có vinh hạnh được nhảy với điệu ?" Có nam khách thân thể cường tráng thấy mình lại đây mời khiêu vũ.

      nghe hiểu tiếng Latin, nhưng hiểu được "ngôn ngữ của người câm điếc", thực lịch làm lễ mời khiêu vũ, theo ngôn ngữ tứ chi mà biết ý tứ của đối phương.

      Nhưng có lập tức đáp ứng, ngại người mùi nước hoa quá nồng người ta. . . . . . Nhưng nghĩ lại đúng a! Mục đích của lần này là đến thu thập nắm tay của đàn ông, làm gì lại chọn lựa như vậy, phải tự nhiên bỏ qua cho cơ hội bắt tay sao? Cố mà làm, gật đầu.

      Nhảy, nhảy, bị mùi nước hoa của ta "hun" đến nỗi khứu giác đều sắp xảy ra vấn đề, may mắn lại có người khác mời khiêu vũ, là chàng trai tái nhợt, vươn bàn tay tái nhợt về phía , lại miễn cưỡng đáp ứng, vất vả lại khiêu vũ xong bài. . . . . .

      Lại tới nữa cái mặt nạ đầu heo, hình thể tròn vo, khóc ra nước mắt khiêu vũ cùng ta, hối hận tới nơi này, đổi bạn nhảy giống như chạy trốn. . . . . Nếu phải vì bắt tay, cắn răng nhảy tiếp đâu.

      cũng kỳ quái, vốn tuyệt để ý mình nắm là tay ai, dù sao đội mặt nạ ai cũng nhìn thấy nhau, ai cũng nhớ đối phương, nhưng là từ khi hắc bá tước kia xuất , đột nhiên trở nên soi mói, đột nhiên có phát trọng đại!

      Đàn ông kỳ phải toàn bộ dáng, bọn họ cũng có cao thấp mập ốm, đẹp trai hay khó coi, làm người ta buồn nôn hay làm người ta mặt đỏ tim đập khác nhau. . . . . .

      Kỳ quái, thực rất kì quái! làm sao có bản lĩnh công nhận xét đàn ông?

      Đều do hắc bá tước kia, là ta rất thu hút, giống như ngôi sao sáng chói, làm người ta nhìn mà hô hấp nhanh hơn, tim đập gia tốc, người khác so sánh với đều biến thành tảng đá ảm đạm.

      ta rốt cuộc là chạy đâu?

      cũng rất muốn cẩn thận thu thập nắm tay của ta nữa. . . . . . Tuy thuyền nắm qua hai lần, nhưng vẫn còn chưa đủ, tốt nhất ta có thể lại tháo mặt nạ xuống, cho nhìn lại khuôn mặt đẹp trai đó, vậy chuyến này tệ . . . . . .

      Lòng tham nha! Đôi mắt lóe sáng ở dưới mặt nạ, lặng yên nhìn về phía thang lầu, là chờ mong xuất a. . . .
      Last edited by a moderator: 24/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 2.2

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Biệt thự lầu 3

      Ưng Tư Lạc tháo mặt nạ, bước hành lang dài, đột nhiên đẩy ra cánh cửa, trong phòng có người cao gầy chờ, người nọ mặc áo bành tô vừa người, đội mũ phù thủy, đeo mặt nạ hề, làm ra tư thái đẹp trai - chân đạp ở ghế.

      "Người" này . . . . . . Đúng là người mới vừa rồi gọi điện thoại muốn gặp .

      " hai thân ái, có vừa lòng với kiệt tác đêm nay của em ?"

      "Người" này gỡ xuống mũ phù thủy chóp cao đầu, để rớt xuống đầu tóc dài đỏ xinh đẹp, tháo mặt nạ mặt xuống, hé ra gương mặt bướng bỉnh triển lộ ra hoàn toàn.

      "Ưng Tiểu Kì, em cũng mười tám tuổi, là người lớn, hàng năm đều chơi trò giống nhau, có thấy nhàm chán hay ?"

      Ưng Tư Lạc trừng mắt nhìn em ruột, mở miệng mắng, trong mắt có lửa giận, cũng có bất đắc dĩ, ngồi vào ghế, suy nghĩ xem nên xử trí như thế nào, hành vi quấy nhiễu này của khiến cảm thấy chịu nổi.

      Kỳ cái người đoạt túi của Tề Vân Vân ở quảng trường kia, chính là vị em chịu quản thúc cả gan làm loạn này của , nữ giả nam trang gây ra hành vi phạm tội, là vì dụ con nhà người ta tới đây . . . . . .

      "Chẳng lẽ em giúp tuyển bao nhiêu ‘chị dâu’, chưa từng để ai vào mắt sao?"

      Ưng Tiểu Kì cười hì hì ngồi vào bên cạnh hai, thân mật ôm cánh tay làm nũng.

      "Bạn bè nữ của có cả đống lớn, nếu người bạn làm sao được? Em đương nhiên muốn thừa dịp này làm tốt trách nhiệm của người em rồi! Cho dù là ở cùng vị ‘chị dâu’ kia đêm, chuyện cũng thể chắc chắn mà!"

      "Em tốt nhất đừng có nhiều chuyện, lỡ như đụng phải người có bản lĩnh, bị nắm đến chỗ cảnh sát cũng có ngày."

      Ưng Tư Lạc đối với trò đùa của em tuyệt đối dám gật bừa.

      ", em làm liên tục ba năm cũng chưa từng thất bại, hơn nữa nếu đồng ý, vì sao năm nào cũng đều ra tay giúp các ấy?" Ưng Tiểu Kì quay lại móc hai.

      " cũng phải là giúp người ngoài, là sợ em gây chuyện, lấy cướp bóc làm trò chơi, hơi quá đáng." Ưng Tư Lạc biểu tình nghiêm túc, "cố gắng" làm ra vẻ nghiêm khắc nhất, làm cho đứa em biết tốt xấu này biết tức giận!

      "Em mặc kệ, em cứ thích chơi như vậy, tại lôi người làm ra, cho dù có làm ràng, vạch trần em ra, em cũng tin có việc gì. . . . . ." Ưng Tiểu Kì cười mỉa.

      "Làm càn!" Ánh mắt Ưng Tư Lạc phát lạnh, nếu là người thường nhìn thấy sợ tới mức hồn bay phách lạc, nhưng ở trước mặt em của lại hoàn toàn. . . . . . vô dụng. . . . . .

      ", chỉ biết mỗi câu này, lỗi thời, cũng có thể sửa từ ngữ lại, thả năm, thả sáu a!" Ưng Tiểu Kì chính là thích những lời dí dỏm chọc hai.

      Ưng Tư Lạc ngừng vuốt tóc, cho em nhìn thấy dáng vẻ thiếu chút nữa cười ra tiếng của , thẳng thắn mà đối mặt với em bảo bối thể mắng lại trừng phạt được này, đúng là có cách nào, chỉ mong đừng chọc ra phiền toái rất cám ơn trời đất.

      Quay đầu lại đối mặt với , lại cứng rắn làm ra vẻ lạnh lùng, lớn tiếng trách cứ:

      "Nếu phải ba mẹ quay về Trung Quốc định cư, đem em giao cho , muốn đăng báo cho em trở thành đồ bỏ!"

      " mới làm thế đâu! Em biết hai hiểu em nhất, cho nên a! Em mới vì ân tình nuôi dưỡng của cha mẹ mạo hiểm sinh mạng, bất chấp nguy hiểm cũng muốn giúp tìm người bạn đó. . . . . ."

      Ưng Tiểu Kì đem tội mình phạm thành hợp lý hoá, giống như kẹo dính quấn quít lấy :

      "Trước kia cũng thích người em chọn, năm nay cứ thử xem ! Em ở cửa hàng cho thuê lễ phục bên cạnh quảng trường nhìn thấy bộ dáng thực của ấy, bộ dạng rất tệ, liền chọn ấy, em còn theo đến khách sạn Thánh Triết chỗ ấy ở đó! ấy thế nhưng lại đến mình nga!" mãnh liệt đề cử.

      "Thử cái gì?" Ưng Tư Lạc có chút kiên nhẫn gầm .

      "Thử kết giao! chừng hai người thử làm quen còn có thể tiến xa đến giai đoạn nhau."

      ", vậy tiễn ấy về khách sạn, em tốt nhất đừng làm như vậy nữa." cốc đầu em cái.

      "Đừng thế mà!" thỉnh cầu tha thiết.

      " thương lượng." Ưng Tư Lạc sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đứng lên khỏi ghế.

      Ưng Tiểu Kì cũng đứng dậy, bắt lấy cánh tay trai buông tha: "Bằng chúng ta đánh cuộc ."

      "Đánh cuộc gì?" Ưng Tư Lạc nhíu mi.

      "Cược nếu em có thể giữ ấy lại giúp . . . . . . Vậy phải quen với ấy."

      "Em trăm ngàn lần được làm bậy nữa, đó giơ tay nhấc chân rất giống con khỉ , gãi đông gãi tây, giống như người có sâu, thích." gỡ tay em ra.

      "Nhưng vẫn chưa thấy qua mặt đáng của ấy, làm sao có thể thích?"

      "Bề ngoài đẹp mặt có tác dụng gì, đừng tìm đùa giỡn." răn dạy em sau đó phẩy tay áo bỏ , đóng sầm của lại.

      "Ai hả?" Ưng Tiểu Kì chu miệng lên, sợ cố gắng đe dọa của hai, rất ràng hai kỳ tính tình hiền lành sáng sủa, nếu vì vị hôn thê Trác Kha Nhi qua đời, cũng tránh xa phái nữ từ lúc đó.

      Nhà họ Trác cùng nhà họ Ưng năm đó cùng di dân đến Zehder, hai nhà chỉ lui tới ở phương diện buôn bán, Trác Kha Nhi cùng hai Ưng Tư Lạc vẫn là cùng trường học từ , cùng nhau trưởng thành, hai người nhau nhiều năm, có thể là môn đăng hộ đối, trời cho lương duyên, đáng tiếc ở đính hôn sau năm Trác Kha Nhi đột nhiên bị bệnh máu trắng rồi mất, hai từ đó vẫn luôn đắm chìm trong bi thương, từ đó về sau bên người chưa từng xuất nửa bóng bạn .

      Ở trong mắt , tưởng niệm là tượng tất nhiên, nhưng là ngay cả tuổi trẻ cũng chôn cùng quá ngu ngốc rồi, hy vọng hai vẫn cứ tiếp tục ngốc, đều là năm bao nhiêu rồi, hai còn lập đền thờ thủ trinh tiết, mệt ấy còn có nửa dòng máu người Zehder nhiệt tình câu nệ, cũng nhớ tới cha bọn họ là người Trung Quốc, mẹ nhưng là mỹ nữ Zehder nhiệt tình.

      Nếu hai đến già cũng chưa có ai bầu bạn, chẳng phải thành lão già đơn sao? Cho nên bí quá hoá liều hàng năm đều đến quảng trường lừa nữ nhân về nhà tham gia vũ hội, phải giống như hai muốn trêu đùa ấy, nghiêm túc muốn giúp ấy tìm bạn .

      Năm nay nhất định phải thêm sức lực, hai hai mươi tám tuổi, nếu kết hôn, rất nhanh biến thành khoai sọ già, chừng còn có khả năng mốc meo, người đàn ông có thể mốc meo được sao?

      Cho nên . . . . . Bước thứ hai trong kế hoạch của sắp bắt đầu, muốn giữ kia lại, thay hai tạo cơ hội.
      Last edited: 24/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 2.3

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Chuyện này đối với Ưng Tiểu Kì mà quá đơn giản, học nghệ thuật, muốn sáng tạo cơ hội vốn là quá căn bản! cũng cần lại ngồi đây chờ mọc nấm, phải nhanh chóng chút chuẩn bị, kéo dài thời gian, để tránh hai tiễn người ta về, thua . . . . . .

      Ưng Tư Lạc mang mặt nạ Pharaoh vào lại, vội vàng xuống lầu tìm Tề Vân Vân, vì cho em lại giở trò gì, phải mau chóng tiễn về, vừa thấy ở quầy bar uống nước mình, lập tức bước nhanh về phía .

      Tề Vân Vân khiêu vũ mệt mỏi, khát đòi mạng, uống nước chanh liếc thấy Ưng Tư Lạc về phía mình, tâm tình lập tức rộng mở.

      "Tiểu thư, tôi nghĩ. . . . . ." Ưng Tư Lạc muốn đề nghị, đèn thủy tinh trần nhà đột nhiên sáng lên, phá hủy khí mê mị xây dựng bởi ngọn nến, ở đây mỗi người đều phát ra tiếng kêu vui, lời của cũng bị bỏ dở.

      Tề Vân Vân điềm tĩnh cười, đoán được tìm đến mục đích của nàng:

      "Muốn cùng tôi khiêu vũ đúng ! Chờ tôi uống xong ly này, rất nhanh."

      Trong lòng phát ra tiếng hoan hô, rốt cục được như nguyện, cần bình tĩnh lại tốt, cầm tay chặt, trải qua đêm "trị liệu", tốt hơn rất nhiều, đôi tay của có thể hơn được mười người. . . . . . thầm nghĩ, vụng trộm cười.

      "Chờ tôi chút, tôi kêu người tắt đèn."

      Ưng Tư Lạc buồn rầu, hoàn toàn hiểu sai ý .

      vội vàng tìm người làm ở gần đó xử lí, lại quay đầu thấy uống xong đồ uống, thực chủ động đưa tay cho , chờ khiêu vũ cùng .

      Căn cứ vào phong độ, Ưng Tư Lạc tiện cự tuyệt, đành đỡ tay , khiêu vũ cùng . . . . .

      " bình thường mấy giờ ngủ?" tính ám chỉ thời gian còn sớm, nên trở về quá muộn.

      "Tôi là con cú, chơi đến nửa đêm căn bản ngủ được."

      Đèn thủy tinh sáng rực nhanh chóng bị tắt chỉ còn lại ánh nến lãng mạn lay động, Tề Vân Vân nhìn chăm chú vào mặt nạ Pharaoh màu vàng của , tuy rằng nhạc vẫn là ca, cũng nhịp điệu kì lạ đó nhưng lại thích cảm giác gần sát trong bóng tối, nội tâm xoay chuyển, giống như có lực lượng nào đó bao phủ , tế bào trong cơ thể rung động vì hưng phấn . . . .

      " ở khách sạn nào?" Ưng Tư Lạc khách khí hỏi, kỳ vọng hiểu biết ý tứ của , muốn tiễn trở về.

      "Khách sạn Thánh Triết, vì sao hỏi tên tôi?" rất thích ý cho biết, làm cho nhớ kỹ , xúc tiến tìm hiểu lẫn nhau.

      Ưng Tư Lạc có điểm ngây người, hiển nhiên là có nghe hiểu lời khách sáo của . . . . . .

      " tên là gì?" hỏi cách bình tĩnh.

      "Tề Vân Vân, Tề trong Tề Thiên đại thánh." Tề Vân Vân cười sáng lạn.

      "Hả. . . . ." Ưng Tư Lạc biết nên trả lời như thế nào, ý nghĩ của hai người vốn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, chuyện chút cũng khớp nhau.

      "Tôi cho biết! Tôi đến Venice kỳ là có mục đích." Đôi mắt long lanh xinh đẹp của Tề Vân Vân mực quan sát , nghĩ muốn tìm đề tài đến hấp dẫn sức chú ý của , làm cho khiêu vũ cùng cả đêm, đừng chạy loạn nữa.

      "A!" Ưng Tư Lạc cũng thèm để ý tới mục đích cá nhân của , tốt nhất DJ mau đổi bài khác, làm cho vũ khúc chấm dứt, có thể mau mau tiễn khách.

      "Tôi là tới để tìm tình nhân . . . . . ." Tề Vân Vân cố ý che đậy, khiến mình giống như hào phóng cởi mở.

      "Vậy tìm được chưa?" Ưng Tư Lạc thấy nhưng thể trách, trong những mục đích nhiều người đến Gia Niên Hoa hội đúng là như thế. Nhưng những người này đối với mà đều là người ngoài, chỉ thích những đàng hoàng bảo thủ, trừ vị hôn thê Trác Kha Nhi chết của ở ngoài, có ai phù hợp tiêu chuẩn này.

      " có. . . . . . có ai xem vừa mắt tôi." thực tế tới đây mà đối diện tất cả đều là người đeo mặt nạ, người duy nhất thấy ràng diện mạo cũng chỉ có , gương mặt đẹp trai của như lửa nóng khắc ở trong lòng .

      " bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Muốn tìm đối tượng như thế nào?" cũng thuận miệng hỏi, phải muốn giúp làm nguyệt lão.

      "Tôi sắp hai mươi bốn tuổi . . . . . . Làm phục vụ. . . . . ." Hai mươi bốn tuổi là tuổi của chị cả, mượn xài chút, chị cả là tiếp viên hàng , tính là ngành phục vụ, cũng mượn đến dùng, bướng bỉnh giấu diếm việc mình mới mười tám tuổi, còn là học sinh vừa tốt nghiệp, ai bảo tao nhã có sức quyến rũ như vậy, nếu đủ thành thục, chỉ sợ muốn nhớ kỹ cũng khó !

      "Tôi nghĩ tìm người đàn ông tốt, đàng hoàng."

      "Nga!" Sở thích cũng giống ? "Này chỉ sợ cũng hơi khó khăn, tôi chỉ đành chúc phúc ."

      "Tại sao phải chúc phúc! chẳng lẽ được?" chọc , miệng nở nụ cười gợi cảm.
      Last edited: 24/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 2.4

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Tôi?" Dưới đáy lòng ngừng hô to "làm ơn!"

      đương nhiên là đàng hoàng trăm phần trăm, nhưng tim lại là núi băng Bắc Cực tan, thích hợp bị xa lạ thu thập, nếu thực coi trọng , cũng phải chuyện của . . . . . Ai! nhạc này là xảy ra chuyện gì? Lặp lại mãi dừng, có phải bị đùa giỡn hay , nếu vẫn cứ khiêu vũ dừng như vậy cùng , chịu nổi.

      "Tôi nhìn xem nhạc có phải bị trục trặc hay ." nho nhã lễ độ, thừa dịp cơ hội tách ra phân phó người chèo thuyền, tiến vào đưa .

      "Tôi chờ . . . . . ." Môi đỏ mọng của hơi hơi cong lên, giống như nằm mơ.

      nhìn đôi môi nở nang của , hề bị quyến rũ, ngược lại còn cười to, bộ dáng của bây giờ giống chú mèo con.

      Thực buồn cười.

      Mơ hồ nghe được tiếng cười khả nghi truyền ra dưới mặt nạ của , hiểu cười cái gì?

      cũng mỉm cười ngọt ngào, buông tay ra "Mau ! Tôi chờ ."

      Ưng Tư Lạc quả cười khổ, vốn là tính trở về, nếu để cho "đùa giỡn" sao.

      Tề Vân Vân nhìn ra , tâm tình cũng tệ, trở về chỗ cũ khoảnh khắc khiêu vũ cùng , cảm thấy bản thân mình tiến bộ rất nhiều, còn dám quyến rũ , nếu tháo mặt nạ, đối mặt với bộ mặt của nhất định là cái gì cũng nên lời, tóm lại câu, có thể gặp được . . . . . tốt.

      đứng mình tại chỗ cười si ngốc, ánh mắt của lơ đãng bay tới tòa thang lầu to lớn kia, bỗng nhiên nhìn thấy có người dựa vào ở mép thang lầu, chăm chú nhìn . . . . . .

      "Ai nha!" ngơ ngác lúc, sau đó lập tức nheo mắt cẩn thận trừng mắt người nọ, ta đội mũ cao, mặt là che cái mặt nạ hề . . . .

      Đó phải là tên trộm kia sao!

      Tên đó dường như là sợ nhận ra mình, còn cố ý giơ nắm tay lên cao dáng vẻ đó giống nhau như đúc với tên trộm ví tiền của làm cho đuổi theo chạy khắp phố.

      Tốt! Tên trộm này thế nhưng cũng dám trà trộn vào vũ hội của hắc bá tước, dường như còn muốn tìm ai đó xuống tay! được, phải đưa tên này đến cho cảnh sát xử lý nghiêm khắc mới được, để tránh lại có con vô tội bị hại.

      xoa xoa quyền tay, định tranh cãi với làm gì, đẩy đám người ra về phía tên đó; “ ta” nhìn thấy lập tức đứng thẳng người, chạy hướng lầu. . . . . .

      "Hỏng rồi!" Tề Vân Vân thầm kêu, tên trộm kia lại chạy đến khu riêng tư của hắc bá tước lầu, cái này tốt, tên đó khẳng định thừa cơ trộm đồ trong phòng!

      " can đảm, đứng lại đó cho tôi!" đành lớn tiếng doạ người, lớn tiếng thét chói tai, bất chấp hình tượng, xách váy đuổi theo.

      Ưng Tư Lạc bận kiểm tra nhạc, nghe thấy tiếng kêu tràn ngập sức bật lấn át cả nhạc trong phòng này của vội thẳng thắt lưng nhìn lại, xong đời, cái Tề Vân Vân kia lại chạy đuổi theo em của . . . . .

      em chuyên gây của lại ra chiêu, lần này nhưng lại ở trong phòng nhà mình làm loạn?!

      vội vàng chui qua đám người, chạy tới hướng thang lầu, đáy lòng có kết quả tệ nhất. bắt em lại ăn khép nép cầu xin tên Tề Vân Vân kia, cầu ấy tha cho, trăm ngàn đừng đưa đến cục cảnh sát. . . . .

      ba bước cũng làm hai bước chạy lên lầu, lầu hai ra nửa bóng người, muốn đuổi theo tới lầu ba, bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của Tề Vân Vân từ trong phòng khách lầu hai truyền đến.

      "A ~~"

      tốt! đuổi theo tiếng la, đá văng ra cửa phòng, chỉ thấy trong phòng tối tăm, ngọn nến ở phía trước cửa sổ bị gió thổi trúng chập choạng lóe sáng ngừng, em của Ưng Tiểu Kì biết khi nào thay đổi trang phục, tóc dài thả xuống phủ ở mặt, áo trắng người phiêu đãng, hai tay giống như cương thi giơ ra phía trước thân.

      Tề Vân Vân lại té xỉu ở đất. . . . . .

      "Hắc hắc, hai, ấy bị em dọa ngất, xem ra đêm nay được rồi, em thắng, ít nhất phải cùng ấy làm nên chuyện đêm mới được!"

      Ưng Tiểu Kì vén tóc giả ra, cười hì hì, sớm chuẩn bị tốt trang phục nữ quỷ ở trong phòng khách để dùng, sau đó xuống lầu, chờ này phát , trúng kế lên lầu, chờ vào phòng sau lập tức nhanh chóng mặc lên bộ áo trắng, đội tóc giả dài, tới hai giây liền thu phục ấy.

      Ưng Tư Lạc mở đèn lên, ngồi xổm người xuống kiểm tra Tề Vân Vân, hơi thở của mỏng manh, là bị dọa ngất, thể nhịn được nữa, giận tím mặt.

      "Quả thực là quá thể! Nhanh mời bác sĩ đến, nếu gây ra án mạng, đuổi em ra khỏi nhà." quát to.

      Ưng Tiểu Kì bị lời vừa rồi với thần sắc nghiêm nghị của hai dọa sợ, có ngốc cũng biết thể lửa cháy đổ thêm dầu vào lúc này, nhanh chóng cởi áo trắng, kéo tóc dài xuống, chạy ra cửa cầu cứu.

      Ưng Tư Lạc cầm mặt nạ mặt ném tới bên, nhanh chóng ôm lấy Tề Vân Vân an trí đến giường phòng khách, hi vọng có việc gì, nếu cũng khó tránh khỏi tội này, là có biện pháp quản giáo tốt em . . . . . . Ai!
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :