1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35

      " ra ngươi ngốc!" Nam tử áo xanh, Tân Nghĩa Hữu bộ dạng ' ra là thế', thân thể tựa cánh cửa, hai ngón tay nhéo cằm, đôi con ngươi đảo qua đảo lại người Dạ Khê, Trác Thụy Long, "Việc này, thú vị nga!"

      Dạ Khê lạnh lùng nghiêng người, muốn rời khỏi, căn bản có ý định chuyện cùng Trác Thụy Long.

      "Ngươi đứng lại!" Trác Thụy Long nhìn Dạ Khê muốn , xông lên phía trước bắt lấy cánh tay nàng, nhưng Dạ Khê lại lắc mình cái, tránh thoát được 'móng vuốt' của .

      Lạnh như băng nhìn chằm chằm Trác Thụy Long, khinh bỉ đảo qua bàn tay vừa thất thủ của ,"Dựa vào cái gì?" Dạ Khê nhếch mày châm chọc , "Ta biết ngươi sao?" Thần sắc khó hiểu, tựa hồ nàng vừa gặp phải người điên.

      Nhìn ánh mắt xa lạ kia, tức giận trong lòng Trác Thụy Long tiếp tục khuếch trương, "Ngươi, to gan! Dám lừa gạt hoàng gia ta! Ngươi muốn chết sao!" Lửa giận bùng lên thiêu đốt cả thân thể, hai mắt Trác Thụy Long bị sát ý bao phủ, năm ngón tay hình thành hổ khẩu(khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) hướng cổ Dạ Khê đâm tới.

      "Tiểu thư!" Lan Hạ lần này rất gan dạ, bất ngờ xông lên, che trước mặt nàng, phẫn nộ trợn mắt nhìn Trác Thụy Long đến gần.

      "Ngu xuẩn!" Tay Dạ Khê cầm lấy cổ áo Lan Hạ đẩy ra sau, cánh tay vung lên, Lan Hạ theo quán tính ngã vào bức tường, "Ngay cả ngươi là Hoàng tử, có thể tùy tiện giết người bừa bãi hay sao?" Cười lạnh lẽo, ánh mắt u quét qua Tân Nghĩa Hữu.

      " cần nhìn ta, liên quan đến ta!" Tân Nghĩa Hữu nhìn ánh mắt Dạ Khê như độc xà, thân thể run lên, sống lưng lạnh lẽo, liên tục lắc đầu xua tay, vội vã giải thích, dường như sợ hãi Dạ Khê động thủ với .

      Lan Hạ che trán, bàn tay bị dòng chất lỏng ấm áp nhiễm phải, trán nàng chảy máu. Lan Hạ nhìn máu nơi lòng bàn tay, lại nhìn Dạ Khê có việc gì, cười ngây ngô, an tĩnh đứng bên, tựa hồ người bị thương phải là nàng. Nam tử áo xanh kinh ngạc nhìn Lan Hạ, xem Lan Hạ tươi cười đầy mặt, khóe mắt co quắp kịch liệt, thế giới này quả nhiên là điên cuồng!

      Dạ Khê nữa, hướng Trác Thụy Long quăng ra nụ cười giễu cợt, xoay người rời . Hai người vừa ra khỏi Nguyệt Dương lầu, có gã sai vặt tiến lên đón, "Tiểu thư, thỉnh lên xe ngựa!" Người này chính là tiểu nhị của Nguyệt Dương lâu, "Đây là lời công tử trước lúc phân phó!" Gã sai vặt kín giọng .

      Dạ Khê gật đầu cười, Lan Hạ đỡ nàng lên xe ngựa. Thời điểm Lan Hạ vừa bước vào xe, chiếc xe ngựa sáng ngời màu hồng chậm rãi dừng phía trước, gương mặt chờ mong mà ngượng ngùng của Phí Hi xuất , ngón tay xinh đẹp xếp lại như hoa lan nhấc làn váy, thận trọng đạp ghế gỗ bước xuống, mơ mơ màng màng nhìn cánh cửa Nguyệt Dương lâu, lộ ra nụ cười si mê.

      " thôi!" Tiếng Dạ Khê lạnh như băng từ phía trước như gió thổi đến, chiếc xe chậm chạp chạy , còn Phí Hi cất bước vào cửa.

      ***

      Loảng xoảng --

      Trác Thụy Long trở lại phòng đem toàn bộ chén lưu ly hất xuống đất, rơi nát vụn. Trong mắt Trác Thụy Long hằn lên tia đỏ, nổi giận đùng đùng, đấm nện lên bàn, bàn đá bị vỡ ra lỗ thủng, "Phí Khê!" Trác Thụy Long nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, khó khăn như bị xương cá cắm trong cổ họng.

      Bên cạnh, nam tử áo trắng bưng ly trà gỗ, nhã nhặn thổi hơi, kiên nhẫn hớp ngụm, đối việc Trác Thụy Long phẫn nộ xem như thấy.

      Tân Nghĩa Hữu ngồi đối diện nam tử áo trắng, lén lau mồ hôi lạnh, thầm nuốt ngụm nước bọt, thầm chỉ chỉ Trác Thụy Long, "Xem ra Thụy Long bị kích thích, lâu tức giận như vậy!" Tân Nghĩa Hữu che miệng quay sang với nam tử áo trắng,"Bị đùa giỡn!"

      Nam tử áo trắng liếc Tân Nghĩa Hữu cái, đặt ly trà xuống, đau lòng nhìn thoáng qua mảnh vỡ mặt đất, "Chậc chậc, đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi phát hỏa quan trọng, chỉ đáng tiếc bộ trà cụ bạch ngọc nhất đẳng này!" Lại cảm thán, "Trà cụ của Nguyệt Dương lâu đều là độc nhất vô nhị, thực lãng phí!"

      "Tôn Phượng!" Trác Thụy Long đỏ mắt lườm nam tử áo trắng.

      "Bị từ hôn chính là vị nương kia, nên tức giận cũng là nàng! Ngươi phải cho rằng may mắn sao?" Tôn Phượng chỉnh sửa ống tay áo, "Hồng nhan tri kỉ của ngươi đến rồi!" Chỉ chỉ cửa, nhếch mày.

      "Nàng ta đáng chết." Trác Thụy Long mím chặt môi, lãnh khốc , quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Phí Hi luống cuống, thoáng thu liễm sắc bén, áp chế tức giận, "Hi Nhi đến rồi sao, bổn hoàng tử ngày hôm nay có việc, nàng về phủ trước ! Ngươi, hộ tống Nhị tiểu thư hồi phủ!" chờ Phí Hi đáp lời, Trác Thụy Long ra lệnh.

      Ý cười mặt Phí Hi cứng ngắt, ngoài cười nhưng trong cười hướng Trác Thụy Long cúi người, mang nụ cười cứng đờ theo thị vệ rời . Nháy mắt xoay người, ý cười lập tức biến mất, vặn chặt cái khăn trong tay, Tam hoàng tử dùng khẩu khí lạnh như băng như thế chuyện cùng nàng! xua đuổi nàng trước mặt kẻ khác! Nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ! Rốt cuộc là tại sao? Xảy ra chuyện gì?

      Phí Hi hất tay tỳ nữ muốn đỡ mình ra, mình bước vào, nén giận ngồi trong xe ngựa, ngón tay bấm chặt vào da thịt, "Hồi phủ!" Nhắm mắt, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại.

      ***

      Đưa hai người xuống xe ngựa, gã sai vặt cung kính hướng Dạ Khê cười, nhanh chóng chạy khỏi. Lan Hạ lấy tay ôm trán, thấy ánh mắt Dạ Khê, vội vã nhận sai, "Là nô tỳ lỗ mãng! Nô tỳ nên tin năng lực của tiểu thư!"

      "Tự ngươi băng bó!" Trừng mắt nhìn Lan Hạ, xoay người vào cửa. Lan Hạ ở sau lưng thè lưỡi, cười haha, hấp tấp đuổi theo.

      Meo meo ô-

      Dạ Khê còn chưa bước vào, từ rất ra nghe tiếng Đinh kêu tê tâm liệt phế, lại chuỗi thanh 'meo meo', trong tiếng kêu chính là nổi tức giận cực kỳ. Dạ Khê lần đầu tiên nghe thấy Đinh tức giận kêu như thế, lông mày buộc chặt, bước dưới chân càng nhanh.

      Vừa xuống bậc thang, nhìn thấy quả cầu màu đen như nhung từ trong bụi cỏ lăn ra, gào tiếng chói tai, vươn móng sắc, duỗi thân, cào xới trong đám cỏ kia.

      Dạ Khê nhíu mày, chuyện gì thế này? Vẻ mặt mờ mịt nhìn đám cỏ run lẩy bẩy, nghe Đinh tức tối gào lên. Đúng lúc này, quả cầu đỏ lăn ra ngoài, Đinh lập tức đứng lên, đưa móng vuốt nhảy tới! Thế nhưng, quả cầu ấy lại nhảy vài cái mặt cỏ, rồi bất ngờ bay đến trước mặt Dạ Khê.

      Dạ Khê ngây ngốc đưa tay phải ra đón lấy, quả cầu cứ như vậy rơi lòng bàn tay nàng, mềm! lạnh! Đây là cảm xúc của Dạ Khê lúc này.

      Meo meo ô -

      Đinh bỗng chui lên vai Dạ Khê, quơ móng vuốt muốn cướp lấy quả cầu trong tay nàng.

      Quả cầu đỏ theo vết tích đoạn chưởng lăn vòng, rồi vòng lên đầu ngón tay, lăn vòng nữa.

      Dạ Khê hậu tri hậu giác nhìn con vật vẫn xù lông Đinh , "Cái này - còn sống sao?"

      ----Lời tác giả----

      Thân ái, đêm Thất Tịch vui vẻ nga, o(n_n)o~
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36

      Editor: Thập Thất

      "Sao lại trở nên như vậy?" Phí lão phu nhân đem ly trà bàn ném loảng xoảng xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nét mặt già nua, đôi tròng mắt tức giận trừng lớn, quát hỏi phụ nhân quỳ mặt đất.

      "Lão —— lão phu nhân, nô tì , hiểu được sao lại như vậy —— ô ô ô ——" phụ nhân lau nước mắt, khóc rất là thương tâm, "Phu quân nô tì trong ngày thường thích đánh bạc, ba ngày hai bữa trở về nhà là chuyện thường tình, nô tì cho rằng ——" phụ nhân khóc thút thít tiếng tiếp tục , "Nô tì cho rằng chính là đánh bạc , nhưng là, lần này qua hơn tháng, nô tì tìm lần lượt các sòng bạc lớn trong thành, căn bản là có tìm được phu quân a!" Phụ nhân đứt quãng đem tình ra.

      Phí lão phu nhân nhìn về phía Trịnh ma ma, bà ta liền đứng ra, sắc mặt dị thường khó coi, "Có người vô tình nhìn thấy trước căn nhà ở ngoại ô là thi thể gã sai vặt, thi thể kia hư thối, người… chết hơn tháng!" Trịnh ma ma nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân, liền yên tĩnh thoái lui đến bên.

      "Oa ——" phụ nhân vừa nghe, cực kỳ bi thương gào khóc lên, thẳng đến khi có người đem nàng ta nâng ra ngoài.

      "Hai tiểu tiện nhân kia đâu?" Phí lão phu nhân trừng mắt với Trịnh ma ma, lớn tiếng hỏi, "Trịnh ma ma, ta cho ngươi tự mình đưa các nàng tòa nhà ở ngoại ô! Làm sao tình ra nông nỗi này?" Phí lão phu nhân vỗ mạnh cái bàn.

      "Lão phu nhân!" Trịnh ma ma cả kinh, chạy nhanh đến quỳ mặt đất, "Nô tì ——" Trịnh ma ma sắc mặt càng thêm trầm, lão phu nhân ngày đó căn bản là qua lời này, tại lại muốn đem tình đẩy đến người mình a, Trịnh ma ma đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn hướng Phí lão phu nhân, "Ngày đó, lão phu nhân ngài dặn nô tì chăm sóc nhị tiểu thư !"

      Ngô ma ma ở bên khẽ lắc đầu, đáy mắt thoáng qua tia châm chọc, mà sau quay đầu nhìn về phía Phí lão phu nhân, "Lão phu nhân, tại việc cấp bách là phải tìm được đại tiểu thư, hơn tháng qua , biết được người nơi nào ——" Ngô ma ma nhíu mày xong, cẩn thận nhìn về vẻ mặt tức giận của Phí lão phu nhân.

      "Chết rồi cũng tốt, cũng đỡ khiến trong phủ thêm phiền toái!" Phí lão phu nhân ngoan độc , đáy mắt cũng tiết lộ cảm xúc của bà ta lúc này, trực giác cho Phí lão phu nhân, chuyện này, nhất định là đơn giản như trong tưởng tượng ! Mà Phí lão phu nhân cũng có loại cảm giác như lâm đại địch, "Tìm, phái người ra ngoài tìm! Phải lặng lẽ cho ta ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Phí lão phu nhân nhìn về phía Trịnh ma ma quỳ đất, "Trịnh ma ma, chuyện này ngươi làm, đừng để ta phải thất vọng!"

      Trịnh ma ma nghe xong lời của Phí lão phu nhân liên tục dập đầu, "Nô tì tạ ơn lão phu nhân, nô tì nhất định làm tốt chuyện này!"

      "Tổ mẫu, đây là sao ,sao lại tức giận đến vậy?" Phí Hi vào trong, nhìn thấy Trịnh ma ma quỳ mặt đất, mặt đầy kinh ngạc, đến trước mặt Phí lão phu nhân giọng hỏi.

      "Ngươi lại ra khỏi phủ ?" Phí lão phu nhân nguyên bản tâm tình tốt, vừa thấy Phí Hi trang diểm kiểu này, tâm tình tệ hơn, bất quá, Phí lão phu nhân vẫn bỏ lỡ thần sắc thoáng qua mặt Phí Hi, nhiều ngày Phí Hi cúi đầu nghiêm chỉnh hành lễ với mình.

      Phí Hi trầm mặc gật gật đầu, mà sau liền cúi đầu trầm mặc .

      "Mấy ngày nay đều ra khỏi cửa, dã tâm liền rốt cuộc thu được , từ hôm nay trở , cho ngươi bước ra cửa phòng, theo ma ma học tập lễ nghi, đạt được tiêu chuẩn ma ma đưa ra, cho phép ra khỏi nhà!" Phí lão phu nhân đột nhiên nghiêm túc .

      "Tổ mẫu?" Phí Hi ngạc nhiên nhìn Phí lão phu nhân, bảo nàng theo cái lão vu bà kia học lễ nghi? Nàng bị hành hạ đến chết chính là tốt, học ngày, bảo đảm bị bới tầng da!

      "Người tới! Đưa nhị tiểu thư trở về phòng!" Phí lão phu nhân cho Phí Hi cơ hội phản bác, sai người đem Phí Hi dẫn ra ngoài.

      Đợi đến khi Trịnh ma ma lui ra, Phí lão phu nhân lấy tay xoa xoa cái trán, giữa lông mày đều là mỏi mệt, "Ta đột nhiên cảm thấy tâm thần yên, cảm giác giống như có tình tốt phát sinh a!" Phí lão phu nhân thào tự .

      Ngô ma ma che giấu thần sắc nơi đáy mắt, lên phía trước, xoa hai sườn huyệt thái dương của Phí lão phu nhân, "Ngài nhiều ngày quá lo lắng, lão phu nhân nên nghỉ tạm , thân thể quan trọng hơn." Ngô ma ma tri kỷ , "Tóm lại dưới con mắt của người xuất hiên sai lầm lớn. Nô tì thấy, tác phong của nhị tiểu thư càng ngày càng tốt !"

      Phí lão phu nhân mày nhăn dần dần giãn ra, nhắm mắt lại, thở dài, "Cũng chỉ có mình ngươi những lời này với lão bà tử ta!" Phí lão phu nhân chậm rãi mở mắt ra, ý bảo Ngô ma ma dừng tay, "Ngô ma ma, ta muốn nghe lời của ngươi, Hi nha đầu mấy ngày này biểu sao rồi?"

      Ngô ma ma cúi đầu, đáy mắt thoáng qua chút châm biếm, "Nhị tiểu thư lễ nghi ngày càng tinh tiến ." Ngô ma ma mặn nhạt câu như vậy.

      Ánh mắt Phí lão phu nhân ở người Ngô ma ma đánh giá vài lần rồi , "Hừ! Tính tìm ma ma giáo dưỡng tốt nhất, vẫn ngăn được lão Nhị nuông chiều Hi nha đầu! Đừng cho là ta mắt mờ nhìn ra đến, lão nhị gia ..." Phí lão phu nhân lắc đầu thở dài, "Nàng nơi hỗ trợ chỗ nào chứ, ràng là muốn đem hi nha đầu đẩy xuống vách núi đen ! Làm dâu nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa hiểu biết ràng chuyện trong nhà!" Phí lão phu nhân cười khổ, "Huống chi là hoàng gia!"

      Ngô ma ma bộ dạng phục tùng cúi đầu, căn bản tiếp lời, chỉ lắng nghe như vậy.

      " cái ngốc , cái ngốc , ta bất đắc dĩ như thế nào mới phải ra hạ sách này a?" Phí lão phu nhân mê man nhìn về phía trước, nhìn ánh mặt trời cửa sổ.

      ——

      Dạ Khê kinh ngạc xem quả cầu đỏ trong tay, thực là rối rắm, cái này đến cùng từ nơi nào ra a ?"Ngươi từ nơi nào trêu chọc đến ?" Dạ Khê hỏi Đinh , Đinh như lâm đại địch nhìn chằm chằm quả cầu đỏ, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Dạ Khê.

      Giống như nghe hiểu lời của nàng, quả cầu đỏ ở lòng bàn tay Dạ Khê bật vài cái, sau lại lăn vài vòng, tựa hồ muốn bày tỏ thiện ý.

      Dùng hai ngón tay bốc quả cầu đỏ lên, dùng sức đè ép, quả cầu đỏ thế nhưng giống quả bóng da liền thay đổi hình dạng, nhưng khi ngón tay nới ra, liền lại khôi phục dạng hình cầu. Hai tay Dạ Khê cầm lấy “quả cầu” bắt đầu lôi kéo, cầu thế nhưng bị túm thành đường thẳng, nhưng là vừa buông tay, “phù” tiếng trầm đục, lại thành quả cầu đỏ. Quả cầu đỏ rơi xuống mặt đất, lăn lộn vòng, làm như choáng váng.

      Dạ Khê phen nhìn tới Đinh , trừng mắt , "Ngươi từ nơi nào đưa về , chạy đâu! Mạc danh kỳ diệu, chẳng ra cái gì cả!" Dạ Khê đem Đinh quăng đến đất, xoay người rời .

      Quả cầu đỏ hướng tới phương hướng ly khai của Dạ Khê lăn hai vòng, lại bị thân mình cao lớn uy mãnh của Đinh ngăn trở. Đinh giơ lên móng vuốt, cái tát đem quả cầu đỏ chụp bay , thấy mục tiêu bay vụt ra ngoài, Đinh a nhếch miệng, mắt mèo “ôn nhu” nheo lại rồi ngẩng đầu rời .
      Nhưng là, ngay tại khoảnh khắc Đinh rời , quả cầu đỏ kia nguyên bản bay vụt ra ngoài lại phản xạ trở về đường cũ, quả cầu đỏ rơi mặt đất, búng búng vài cái, lăn vào trong bụi cỏ liền biến mất.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37:

      Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua màn cửa, chiếu lên phòng ngủ, ôn hòa phủ lên dung nhan say ngủ của Dạ Khê, da thịt trong suốt phơi bày trong khí, bên gối đầu, quả cầu đỏ đặt chóp mũi Dạ Khê, mềm như trọng lượng.

      Bỗng cơn gió mát thổi đến, tơ lụa người Dạ Khê bị vén lên, lộ ra vóc người xinh đẹp, trong giấc mộng, Dạ Khê trở mình, gương mặt tựa sát gối đầu, quả cầu đỏ hình như bị cái gì kích thích, lập tức trốn vào mái tóc nàng, hoàn toàn mình trong đó.

      Mà lúc này, trước giường mạc danh kì diệu xuất nam tử ngồi xe lăn, ánh mắt lạnh như băng quét qua thân thể Dạ Khê, tại trước ngực nàng dừng lại chốc lát. Nam tử nhìn chằm chằm gò má Dạ Khê, song đồng mịt mờ xẹt qua chút độ ấm.

      Dạ Khê ngủ say đột nhiên cảm giác da đầu trận tê dại, đau đớn kéo tới, bỗng mở hai mắt, vừa lúc cùng đôi con ngươi xa lạ mà quen thuộc đối diện. Dạ Khê ngồi dậy, đề phòng nhìn nam nhân xuất bất ngờ này, vặn mày, cảnh giác của nàng tại sao lại yếu đến như vậy, từ lúc nào người sống sờ sờ xuất chút nào hay biết!

      Đứng dậy, tơ lụa người rơi xuống, bờ vai mềm mại lộ diện, Dạ Khê lại chút để tâm, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, nghiến răng nghiến lợi , " ngại nhìn bổn nương mặc quần áo sao?" Rồi cười nhạt vài tiếng, "Ta để ý ngươi thanh toán cả trinh tiết của ta luôn thể!" Dạ Khê cởi từng lớp y phục người, thả xuống chân, tuy rằng còn tầng áo ngủ, thế nhưng chất vải trong suốt như thế, mặc cùng mặc cũng khác biệt.

      Nam tử ngồi xe lăn nhìn Dạ Khê từ xuống dưới, lại nhìn áo ngủ khoác người nàng, hai tròng mắt thâm thúy lên tia khác thường, ánh mắt cố ý nhìn mái tóc dài rối tung, bánh xe dưới thân tự quay đầu, cửa phòng đóng chặt tự mở ra, nam tử đẩy xe ra ngoài.

      Chờ cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, gương mặt chút thay đổi của Dạ Khê nháy mắt bạo hồng, hàng mi khẽ run, quay đầu cầm lấy y phục giường lưu loát mặc vào, nhanh nhẹn buộc lại tóc rồi bước ra cửa. Vừa ra mới nhìn thấy, Lan Hạ nằm hôn mê bậc thang, còn Đinh vốn cảnh giác sớm nằm bàn ngủ vùi.

      Trong viện chỉ còn lại nam tử áo tím cùng người áo trắng là Thần, cười ý vị thâm trường nhìn Dạ Khê, "Yên tâm, bọn họ chỉ ngủ mà thôi!" Hiển nhiên là Lan Hạ và Đinh , "Công tử đến đây, muốn ngươi giao vật kia ra!"

      Vẻ mặt Dạ Khê mờ mịt, vật kia? Vật gì vậy? Thạch cầu phải nàng trả cho bọn họ rồi sao? Cau mày, khó hiểu nhìn hai người trước mặt.

      Tử y nam tử bình tĩnh ngồi ở xe lăn, thần sắc lãnh khốc như trước, chút giác ngộ bản thân mạo phạm trinh tiết nữ tử, "Xuất !" Nam tử áo tím bình tĩnh phun ba chữ, chờ Dạ Khê phản ứng, xe lăn đến trước mặt nàng, Dạ Khê chỉ cảm thấy bàn tay to lạnh như băng nắm lấy cánh tay mình, rồi kéo cái, nàng ngã vào ngực !

      Thần ngây ngốc nhìn màn trước mắt, xa lạ nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn sang Dạ Khê trong lòng người, nhìn hai người đụng chạm thân mật, miệng Thần mở to, to đến mức có thể nhét quả trứng vịt vào đó, chấn động trong mắt che dấu được.

      Dạ Khê giật mình đối diện đôi hắc đồng lãnh khốc, hai tròng mắt khẽ run, nàng - nàng lại nhìn thấy trong con ngươi đen thâm thúy mà lãnh khốc này có sắc tím! Làm sao có thể? Cũng phải mắt của người Mỹ, hoa mắt, nhất định là hoa mắt, Dạ Khê tự mình tìm cái cớ.

      Ngồi đùi nam tử, vòng eo bị bàn tay đối phương nắm chặt, cả người thể động đậy, "Ôm đủ chưa?" Dạ Khê buồn bực gầm .

      Nhìn nàng có vẻ tức giận, nam tử áo tím cong cong khóe môi, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, bàn tay còn lại nhanh chóng cầm lấy nắm tóc nàng, "Đừng nhúc nhích!" Nam tử áo tím thấp giọng , nhiệt khí thổi qua gò má nàng, hơi ngứa, trong hơi thở vương vấn mùi hương mê người.

      Dạ Khê nghiêng đầu nhìn lên, trong tay nam tử lúc này cầm quả cầu đỏ giãy dụa, thứ này vậy mà trốn tóc nàng! Dạ Khê im lặng nhìn chằm chằm quả cầu còn sống vật lộn kia.

      Nam tử áo tím nhíu mày nhìn vật trong tay giãy dụa liên tục nghỉ, rồi nhìn lướt qua Dạ Khê, tay đột nhiên buông lỏng, quả cầu đỏ lần nữa đính lên tóc Dạ Khê, bao giờ lộ diện nữa.

      Tay Dạ Khê muốn sờ lên tóc mình, lại bất ngờ bị nam tử áo tím bắt lấy, vòng tay mạnh mẽ, môi đỏ mọng đặt tai Dạ Khê, vuốt ve nửa ngày.

      Dạ Khê muốn động thủ, nhưng thân thể giống như bị sợi dây vô hình buộc chặt, đáy mắt Dạ Khê thoáng lên tia tà mị, quay đầu, há miệng, ngậm lấy khóe môi nam tử, cắn xuống, mùi vị ấm áp trong nháy mắt chảy qua toàn bộ khoang miệng, Dạ Khê nuốt xuống, đáy mắt tràn đầy khiêu khích.

      Song đồng càng thâm thúy hơn, như hố sâu đáy muốn đem Dạ Khê nuốt vào đó, nam tử áo tím ngược lại để ý đau đớn mở miệng hút lấy cánh môi nàng.

      Thần hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ, ngừng hô hấp, trợn to mắt nhìn hai người môi chạm môi, đầu nổ oanh tiếng - điên rồi, thế giới này điên rồi!

      Bị trận chèn ép, Dạ Khê bất ngờ đẩy nam tử áo tím ra, như cá chạch trơn tuột từ người thoát thân, lảo đảo lui ra sau ba bước, cánh môi toàn là máu, mà nam tử áo tím cũng khá hơn chút nào, vết thương nơi khóe miệng chảy máu, môi đều là máu tươi.

      ...!

      Hai người ai chiếm được tiện nghi!

      Sắc mặt nam tử trong thoáng chốc trầm xuống, tựa hồ bất mãn mình bị Dạ Khê đẩy ra, đầu lưỡi liếm liếm vết máu khóe miệng, cười lạnh nhạt, "Dạ Khê!" Nam tử áo tím lần đầu tiên gọi tên Dạ Khê, "Bảo vệ tốt vật kia!" Dùng tay áo lau sạch vết máu, nhìn chăm chú nàng hồi lâu, đến lúc rời bỏ lại câu giải thích được - đừng nghĩ chạy trốn!

      Thần hồi phục tinh thần lại, sợ hãi nhìn Dạ Khê, vội vã theo nam tử áo tím rời khỏi, làm như nơi này có ôn dịch gì đó.

      Chờ hai người xa, Lan Hạ cùng Đinh mới chậm rãi tỉnh lại. Lan Hạ nhìn máu miệng Dạ Khê, sợ hãi kêu, "Tiểu thư, người bị thương!"

      Dạ Khê phất tay áo lau vết máu, miệng có bị thương. Nắm tóc mình, dùng sức gỡ, quả cầu đỏ lại trở về lòng bàn tay nàng.

      Hai mắt Đinh mông lung buồn ngủ gặp được thứ trong tay Dạ Khê, meo meo ô tiếng, cuộc đuổi bắt kì dị bắt đầu, nỗ lực đem quả cầu từ tay Dạ Khê đuổi .

      "Câm miệng cho ta!" Dạ khê mắng, Đinh lập tức từ bộ dạng dựng lông biến thành ngoan ngoãn, ủ rũ nằm úp vai nàng, chỉ là đôi mắt ác độc sống chết nhìn chằm chằm quả cầu đỏ, như muốn đem nó ăn sạch.

      Dạ Khê vân vê quả cầu đỏ, lạnh lùng hỏi, "Muốn ta lưu lại ngươi, ngươi có thể làm được gì?"

      Vật trong lòng bàn tay nàng làm các loại biểu tình, đau khổ, cười, ngu ngốc, kinh hoảng, hưng phấn...Nỗ lực khiến Dạ Khê cười, thế nhưng nàng vẫn lạnh mặt như trước.

      Quả cầu biến thành khuôn mặt tiểu hài tử, hướng Dạ Khê thè lưỡi, rồi nhảy xuống đất, biến thành hai ngón tay, làm thành tư thế , ôm lấy váy nàng, ý bảo Dạ Khê theo cùng.
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38

      Editor: Thập Thất

      Quả cầu đỏ đến gian phòng ở, khôi phục hình cầu liền nhảy bật mặt cái hộp. Dạ Khê đến gần, xem hộp gỗ, vươn tay mở nắp hộp ra, bên trong lập tức bắn ra ngũ thải quang mang, kinh ngạc nhìn chăm chăm, thể tin được , dĩ nhiên là hộp vàng bạc châu báu! Quả cầu đỏ dọc theo ngón tay Dạ Khê đến lòng bàn tay, hoạt động qua lại, tựa hồ muốn cái gì cho Dạ Khê.

      Dạ Khê nắm lấy quả cầu đỏ, híp mắt nhìn hộp vàng bạc châu báu kia, sau đó gật đầu, "Tạm thời lưu lại ngươi!"

      Nghe được lời của Dạ Khê, quả cầu đỏ kích động bật dậy, bỗng chốc dứt khoát bật đến đầu Đinh , sôi nổi thị uy ở đầu Đinh , lăn qua lăn lại, thể bản thân có bao nhiêu kích động.

      "Lan hạ, cất !" Dạ Khê che khóe môi, xoay người rời .

      Lan hạ kinh ngạc nhìn hộp bảo bối này, câm lặng nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình.

      Dạ Khê nhìn Đinh cùng quả cầu đỏ đối địch vai mình, hơi hơi nhíu mày, "Đinh , phải cùng Tiểu Xích hảo hảo ở chung!" Quả cầu đỏ vừa mới còn kích động, nghe đến hai chữ Tiểu Xích từ miệng Dạ Khê, thân tròn lập tức xẹp thành bánh bột ngô, mếu máo nhìn Dạ Khê, hiển nhiên phản đối cái tên này.

      Đinh nhìn lên, nhe răng nở nụ cười, meo ô cọ cọ Dạ Khê gò má —— tài tình!

      Dạ Khê để ý tới hai tiểu gia hỏa này, xoay người ra ngoài. Dạ Khê ở đường cái thong thả, lung tung xem này nọ bán ven đường, ngẫu nhiên cầm lấy tiểu vật phẩm trang sức ngắm nghía chút, đúng lúc này, có mấy con tuấn mã như bị điên vội vàng phóng qua, Dạ Khê ngẩng đầu nhìn lại, mày nhíu chặt, bụi đất bay lên, bị nghẹn khó chịu!

      "Có nghe gì chưa, lại muốn bắt đầu rồi hả?" Mấy tiểu thương chụm đầu ghé tai, mặt tràn đầy thần sắc thở dài.

      "Đáng thương, lần này biết là đứa nhà nào, nghiệp chướng a!"

      " thôi, muốn sống nữa hở!" người khác cảnh cáo , "Làm việc, làm việc !" Người nọ cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thấy quan binh tuần tra liền lui cổ né tránh .

      Dạ Khê nghe mơ mơ màng màng, bất quá mặc kệ, tình lên quan đến mình, xoay người muốn rời là lúc, Tiểu Xích đột nhiên đụng vào má Dạ Khê, nàng quay đầu nhìn lại, Tiểu Xích bật ở đầu mặt Đinh , căn bản là nhìn ra là cái ý tứ gì.

      Tiểu Xích rất là sốt ruột, bởi vì nơi này là phố xá sầm uất, nó cũng dám biến hóa, dứt khoát thầm kéo kéo lông của Đinh , ý bảo Đinh dẫn đường. Đinh xù lông bật xuống đất, meo ô lăn lộn tại chỗ.

      Dạ Khê tựa hồ hiểu ý tứ của Tiểu Xích, trừng mắt với Đinh . Đinh meo ô tiếng, cực tình nguyện hướng Dạ Khê lắc lắc đầu, sau đó hướng tới phía trước chạy . Dạ Khê tức cười xem xét , Tiểu Xích vững vàng định ở đầu Đinh , theo Đinh nghiêng trái ngã phải, giống như đầu mèo dài thêm khối thịt, nhìn thế nào cũng khôi hài.

      Dạ Khê theo sát Đinh , xuyên qua con phố, ngờ cuối cùng lại đến chợ đen. Dạ Khê chau mày lại, sau nhìn đến Đinh ngừng lại trước cái quán , nhìn chớp mắt. cái sạp , các dạng đồ vật hình thái khác nhau bày biện hỗn độn, giống như cái tạp hoá. Chủ quán là lão nhân quần áo rách nát, cầm hũ rượu hồ lô trong tay, nằm nghiêng ở tảng đá, thấy có người tới mới miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, sau lại tiếp tục ngủ.

      Dạ Khê ngồi xổm xuống, bắt lấy Tiểu Xích, nắm ở trong tay. Tiểu Xích ngừng hướng tới cái phương hướng mà giãy dụa , Dạ Khê đưa tay lướt qua sạp lần, nhặt lên chủy thủ, trong tay nàng, Tiểu Xích lắc trái lắc phải, đúng. Dạ Khê lại lần lượt cầm lên cái muỗng, đôi đũa, vỏ kiếm, khối sắt... Cơ hồ đem đồ vật đều cầm lần, nhưng cũng đúng cái Tiểu Xích muốn chỉ.

      Dạ Khê nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng ở dưới tảng đá lão nhân nằm, nơi đó có khối đá , theo ánh mắt Dạ Khê nhìn lại, Tiểu Xích phản ứng càng thêm kịch liệt , hiển nhiên Dạ Khê tìm đúng rồi!

      Mà giờ phút này, nguyên bản lão nhân ngủ say cũng mở mắt, ánh mắt như trước mông lung vô thần, khẩu khí rất là tốt, " chọn được chưa?" xong cầm lấy rượu hồ lô uống ngụm lớn.

      Dạ Khê bình tĩnh vuốt ve Tiểu Xích, mà sau chỉ vào dưới chân lão nhân, "Ta muốn kia khối đá, bao nhiêu tiền?" Dạ Khê hỏi.

      Lão nhân ánh mắt quái dị đánh giá Dạ Khê, cảm thấy có nghe ràng, lại xác nhận , "Ngươi muốn khối đá này?" Châm chọc trừng mắt với Dạ Khê, "Ngươi lựa cả buổi mới được cái khối đá này? Ngươi đùa giỡn lão nhân ta sao!" Lão nhân căm tức nhìn Dạ Khê.

      Thấy lão nhân đột nhiên tức giận, Dạ Khê liền đứng lên, nãi nãi đây cũng thiếu khối đá, cho cũng cần, quay đầu định rời .

      "Chậm !" Lão nhân trừng mắt Dạ Khê, lấy khối đá ném tới trước mặt Dạ Khê, "Ngươi thích, cho ngươi đấy!" Mà sau liền lại bắt đầu vù vù ngủ.

      Dạ Khê đem tảng đá nhặt lên, trái phải lật xem , chỉ là tảng đá bình thường, mà Tiểu Xích lại cao hứng nhảy mặt đá, "Ngươi thích tảng đá này?" Dạ Khê trừng mắt Tiểu Xích, sau đem Tiểu Xích cùng tảng đá ném vào bên trong cái túi, Tiểu Xích trong túi lăn lộn muốn ra ngoài, nhưng là Dạ Khê căn bản để ý tới, trực tiếp mang lưng.

      muốn xoay người lại nghe được tiếng reo hò truyền tới, ngừng lại lát, Dạ Khê theo thanh đến, ánh mắt dừng lại ở cái cửa vào, bên cạnh là những tuấn mã hào xe. Cửa có người canh gác, Dạ Khê cẩn thận vào, xuyên qua hành lang tối đen, khi thấy được ánh sáng là lúc trận tiếng trầm trồ khen ngợi đinh tai nhức óc đập vào mặt.

      Dạ Khê hí mắt nhìn lên, trước mắt nàng dĩ nhiên là đấu trường cỡ ! Khán đài chỉ có ba tầng, mỗi tầng đều chật ních người, các loại quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn qua cũng biết đều là đệ tử thế gia. Dạ Khê đứng ở đỉnh đấu trường, người ở đây chỉ si mê xem sàn đấu căn bản có ai nhận thấy được xuất của Dạ Khê.

      Bên trong song sắt ở giữa sàn đấu, có hơn mười hài đồng chừng mười hai mười ba tuổi, có nam có nữ, bọn họ thân trần lõa đứng thành hàng, sắc mặt hoặc hoảng sợ, hoặc khiếp đảm, hoặc tuyệt vọng, hoặc lạnh lùng... Chỉ có tiểu nam hài nhìn ra vẻ mặt.

      khán đài ai cũng vô tình nhìn những đứa trẻ, người lộ ra tia thương hại. Dạ Khê lạnh nhạt nở nụ cười, lòng người dễ thay đổi, mặc kệ là tjời nào, càng quan to lộc hậu đại biểu tình người càng lạnh lùng, những trái tim tràn ngập lợi dục (lợi ích, dục vọng) kia còn huyết nhục.

      tiếng bắt đầu vang lên, bọn giữa sân liền hành động. Bọn họ tay đánh đấm lẫn nhau, cho đối phương cơ hội sống sót, ra tay dị thường ngoan độc.

      Mỗi khi có hài đồng ngã xuống, đều nghe được tiếng reo hò của những người khán đài. Đây chính là đấu trường La Mã! Tràn ngập huyết tinh, tàn khốc cùng tử vong.
      Mà lúc này, đạo ánh mắt đột nhiên theo khán đài chuyển dời đến người Dạ Khê. Nàng cúi đầu nhìn lại, gã bạch y nam tử hướng tới nàng nâng chén.

      Dạ Khê nhíu mày, nàng căn bản là biết đối phương, bất quá, hai người bên cạnh bạch y nam tử, nàng nhận thức được, trong đó người có sắc mặt thú vị chính là Trác Thụy Long.
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương: 39

      Dạ Khê vuốt lông Đinh , quan tâm đến sắc mặt xấu xí của Trác Thụy Long, tiếp tục xem bọn trẻ trong sân tranh đấu. thi thể huyết nhục mơ hồ được mang ra sân, vòng vây còn mấy người. Chúng thở hổn hển, máu tươi chảy người cơ hồ phân biệt được của mình hay địch nhân.

      Trong mắt chúng, có tiêu cự, có quang mang xinh đẹp, chỉ có sát khí. Hai nữ ba nam, cảnh giới nhìn đối phương, quanh thân tản ra sát ý, ánh mắt như dã thú thù địch nhìn chằm chằm người trước mắt.

      "Có ý tứ!" Động tác vuốt lông ngừng lại, ánh mắt rơi người nam hài bị sợi tóc che khuất gương mặt. Giữa những người này, nó là người bị nhiều vết thương nhất, mà thân hình lung lay sắp ngã kia, ràng thể lực cạn kiệt, "Ngươi xem, Đinh ?" Dạ Khê bình tĩnh nhìn chằm chằm nam hài.

      Nam hài kia hình như nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Dạ Khê, hai tròng mắt vốn tuyệt vọng như tro tàn sáng lên khát vọng muốn sống mãnh liệt, dù chỉ là lóe lên trong nháy mắt.

      Dạ Khê ngẩn ra, ngờ đối phương lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, liếc sang Lộ bất ngờ xuất bên cạnh, khóe môi giương lên, "Tiết mục kế tiếp là gì?" Dạ Khê dò hỏi, lại cảm thấy ánh mắt phẫn mộ nhìn mình chòng chọc, chính là Trác Thụy Long, căm hận trong mắt như lên án Dạ Khê tuân thủ phụ tiết!

      Hiểu ý, nàng cảm giác rất khôi hài, Lộ mặt chút thay đổi quét mắt sang Trác Thụy Long, tiếp lời, "Kẻ cuối cùng còn sống, bị đưa bán đấu giá, chỉ cần ra cái giá cao hơn giá khởi điểm." Lộ xem xét nét mặt Dạ Khê ra vẻ vô cùng hứng thú, nhíu mày , "Nhưng mà, Kim chủ phải là người có hội bài."

      "Hội bài?" Dạ Khê nhướng mày, trong đầu lên hình ảnh trước ngực mỗi người đeo trư bài ngu ngốc.

      "Hội bài do đấu giá hội vì từng Kim chủ chế tạo, duy nhất cho người, có vật này, đều được quyền ưu tiên ở bất cứ đấu giá hội nào tổ chức tại chợ đêm." Lộ tiếp, "Có điều, Hội bài chỉ cấp có hạn cho hoàng tộc cùng thế gia công tử, thể mượn dùng!"

      Dạ Khê gật đầu, giống như giấy thông hành, rồi chìa tay nhìn Lộ, "Giao ra!" Nhìn vẻ mặt , Dạ Khê lạnh lùng , "Đừng với ta, ngươi có!" Ánh mắt nàng u.

      Lộ nhếch môi, có chút kinh ngạc thái độ cường đạo chút ngượng ngùng của Dạ Khê, giao vật cho nàng, "Đây là công tử sai ta đưa cho ngươi."

      Dạ Khê đặt Đinh vai, nhận lấy, mở ra, lại nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc màu tím. Ngẩng đầu nhìn Lộ, thế nhưng người biến mất từ lúc nào. Dạ Khê nắm chiếc nhẫn trong tay, xúc cảm lạnh lẽo khiến nàng thoải mái thở ra hơi, màu tím trong suốt sáng ngời, càng lúc càng rực rỡ đến chói mắt, làm người ta dời mắt được. Nàng thích!

      Đeo lên ngón tay phải, dòng khí mát lạnh chui vào thân thể. Dạ khê chú ý đến, Đinh vai đột nhiên trừng lớn mắt, đáy mắt chứa từng đợt sợ hãi, bộ lông người bắt đầu dựng đứng, mắt mèo chuyển thành màu đỏ, thân thể run lẩy bẩy thôi.

      Toàn bộ lực chú ý của Dạ Khê đều tập trung vào chiếc nhẫn, ngón tay lại khẽ chạm bề mặt, đôi con ngươi bình thản bắt đầu co giật. Thoáng chốc, Dạ Khê khôi phục thanh minh, nàng cố gắng tháo nhẫn từ ngón tay xuống, thế nhưng, dù nàng dùng lực đến thế nào chăng nữa, có xoay, có vặn ra sao, chiếc nhẫn này đều như dung hợp làm với ngón tay, căn bản cách nào tháo ra được! Nhưng là, lúc nàng mới đeo lên còn rất lỏng!

      Vẻ mặt thích thú nháy mắt trầm, Dạ Khê kéo khóe môi, linh quang lóe lên - nàng có loại cảm giác bị tính kế!

      Aaaaaaaa- tiếng hét vang lên, ngay lúc này, bọn trẻ trong sân đều tự thở dài hơi, đồng loại ngồi bệt xuống đất, nặng nề thở hổn hển, cam chịu nhắm hai mắt lại.

      Tiếng hét này kéo thần trí Dạ Khê quay về, nàng nhận ra Đinh khác thường, ôm Đinh vào lòng, cho đến khi nó còn run rẩy! "Gặp quỷ sao? Run lợi hại như vậy?" Dạ Khê nhíu mày hỏi.

      Đinh hữu khí vô lực meo meo tiếng, suy yếu đến độ cách nào mở mắt, chỉ cố sức đem chính mình co thành đoàn, dường như làm như vậy mới giúp nó chống cự sợ hãi.

      "Kim chủ nào muốn những đứa trẻ kia, lưu lại, những người khác có thể trở về." Theo lời người nọ, vài người bắt đầu rời . Có người vừa ra cửa nhìn thấy Dạ Khê, vẻ mặt giật mình, quan sát xuống dưới lúc rồi để lộ nét mặt khinh bỉ.

      Thời gian nửa ly trà qua , người ở lại khán đài lác đác nhiều, Dạ Khê ôm Đinh xuống tầng , dựa lưng vào tường, ánh mắt xuyên qua cửa sắt nhìn bọn trẻ xếp thành hàng. Chỉ chốc sau, gã sai vặt bộ dáng khác biệt đến vị trí từng người đứng, kiểm tra Hội bài.

      Người vừa tới trước mặt Dạ Khê, muốn há mồm hỏi, lúc vô tình liếc xuống chiếc nhẫn ngón tay cái của nàng, con ngươi bỗng co rút, cả người run rẩy, dường như bị cái gì kích thích, rồi khom người cung kính, sau đó cẩn trọng lui xuống.

      Dạ Khê cười nhạt, hóa ra dùng được! thầm sờ chiếc nhẫn, bắt đầu chú ý hài tử sân.

      "Ai nha, Phí tiểu thư, đúng dịp!" Lúc này, Tân Nghĩa Hữu tự giác tới, cùng Dạ Khê chào hỏi, ra vẻ như bọn họ có bao nhiêu thân thuộc, "Tại hạ họ Tân, danh Nghĩa Hữu, Tân Quốc công phủ..." thấy Dạ Khê căn bản thèm để ý mình, ngượng ngùng sờ mũi, quay đầu liếc hai người bạn tốt.

      Tiếp sau, cánh cửa sắt mở ra, Trác Thụy Long trừng mắt nhìn Dạ Khê, cùng người áo trắng vào sân. Dạ Khê sờ soạng Đinh khôi phục bình thường, lướt qua Tân Nghĩa Hữu, bước vào trong.

      Càng đến gần, mùi máu tanh càng nồng đậm, nhưng Dạ Khê lại có phản ứng gì.
      Nam tử áo trắng nhìn phản ứng của nàng, kinh ngạc, máu tanh ở nơi này ngay cả cũng khó chịu đựng nổi, mà Dạ Khê đến chân mày đều nhíu cái, nữ tử này thú vị! Nam tử đánh giá Dạ Khê, tầm mắt dừng lại chốc lát Đinh trong ngực nàng.

      ra, tiến vào sân, có mỗi Trác Thụy Long, Tân Hữu Nghĩa, Dạ Khê cùng nam tử áo trắng, còn những người khác chỉ đứng khán đài xem.

      "Phí nương hứng thú tới chỗ này như thế, làm cho người khác có chút ngoài ý muốn!" Nam tử áo trắng tới trước mặt nam hài, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nó, đánh giá, "Rất ít nữ tử đối mặt loại trường hợp này mặt đổi sắc!" Nam tử trực tiếp .

      "Thỉnh tiểu thư nhận lấy ta!" Lúc này, nữ hài đột ngột xông đến trước mặt Dạ Khê, quỳ xuống trước nàng, dập đầu cầu cứu, "Ta làm trâu làm ngựa báo đáp... Ta nhất định trung thành cống hiến sức lực!" Lời rất khẩn thiết, nghe thôi cũng đủ làm cho người ta thương tiếc.

      "Thu?" Dạ Khê nhếch mày, lời thốt ra lạnh như băng khiến trái tim người khác trở nên lạnh lẽo, "Dựa vào cái gì?"
      DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :