1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Điều kiện

      Quân vương uy áp đối Dạ Khê có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Mà lòng nàng lúc này cuộn trào sóng to gió lớn! Dựa lưng vào thân cây khô, y bào màu xám người che đậy thân thể, giản dị lại giấu được khí phách toát ra trong khung!

      Đinh ở trong lòng Dạ Khê từ từ lấy lại độ ấm, lông mao dựng đứng dần mềm mại xuống, tuy rằng thân thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng còn sợ hãi như vừa rồi. Dạ Khê thưởng thức thạch cầu trong tay, quan sát, bề ngoài cùng xúc cảm, giống tảng đá, nhưng đối phương để ý như thế, tự nhiên có chỗ khác biệt, Dạ Khê tỉ mỉ nhìn.

      Chân mày nam tử ngồi xe lăn hề phát giác nhíu lại, rồi lập tức dãn ra, ánh mắt quét xuống thạch cầu vỡ nát mặt đất, chớp mắt cái, thạch cầu hóa thành hạt bụi theo gió phiêu tán. Tiếp đó, ba ánh mắt tập trung người Dạ Khê, chính xác mà là thạch cầu trong tay nàng.

      "Thứ phải của nương, hy vọng có thể trả lại!" Nam tử áo đen hạ giọng .

      "Meo meo ô -" Đinh có chút nóng nảy, móng vuốt ngừng gãi Dạ Khê, hình như là cho nàng, nên đem vật này giao cho bọn họ! Mắt mèo lấp lánh hữu thần xoay tròn nhìn chằm chằm thạch cầu nơi tay Dạ Khê, tựa hồ xem như đây chính là đồ ăn ngon.

      "Vật này, trong tay ta!" Dạ Khê nắm lấy thạch cầu, bình tĩnh nhìn nam tử ngồi xe lăn, khóe môi nhếch lên tia cười nhạt, sát ý từ đối phương nàng cảm thụ thanh thanh sở sở( ràng). Ở trong tay ta, cách khác, đây là của Dạ Khê nàng! Đưa tay giương thạch cầu lên, rồi đem thạch cầu nhét vào miệng Đinh , "Xem động tác của các ngươi nhanh hay là tiểu miêu của ta nhanh!" Dạ Khê lấy tay che miệng Đinh , cười nhạt nhìn nam tử kia.

      "Lá gan của nương rất đáng khen ngợi!" Nam tử áo trắng liếc mắt nhìn nam tử áo đen, tươi cười càng thêm sáng lạn, sát ý nơi đáy mắt cũng càng đậm.

      Dạ Khê mở tay ra, bắt đầu vuốt lông Đinh , nàng thú vị nhìn vẻ mặt Đinh bị ép buộc khổ sở trợn trắng mắt, lúc lâu, Dạ Khê nhìn sang bạch y nam tử, kéo kéo khóe miệng, "Cười được cũng cần bày ra, súc sinh so ngươi cười còn ôn nhu hơn!"

      Nam tử áo trắng nghe xong lời Dạ Khê , bộ dáng tươi cười mặt lập tức cứng ngắt, khóe miệng co quắp vài lần, súc sinh? Đây là mắng cả súc sinh cũng bằng! Nham hiểm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Dạ Khê.

      Nam tử áo đen liếc xéo nam tử áo trắng, đưa tới ánh mắt, rất lâu nhìn thấy người lớn mật như vậy, hơn nữa còn là nữ nhân!

      Nam tử tuấn mỹ ngồi xe lăn trầm mặt nhìn Dạ Khê, đôi hắc đồng sâu thấy đáy, muốn đem Dạ Khê hút vào, "Muốn chết sao! Nữ nhân!"

      " biết, thứ các ngươi muốn có được này, nếu bị hư hại, thế nào?" Dạ Khê cũng để ý nam nhân nguy hiểm trước mặt, chỉ lần lại lần vuốt lông Đinh , vốn Đinh khôi phục, nghe lời Dạ Khê dương, bộ lông lại dựng đứng, chỉ là Đinh tuy sợ hãi, vẫn như cũ vùi mình trong lòng Dạ Khê.

      Dạ Khê chỉ cảm thấy dòng khí băng lãnh lượn vòng xung quanh nàng, trận da gà nổi lên, rồi tiêu thất.
      "Điều kiện!" Môi đào đỏ mọng khẽ mấp máy.

      "Công tử?" Nam tử áo đen cùng nam tử áo trắng kinh ngạc nhìn nam tử ngồi xe lăn, chủ tử của bọn họ chưa bao giờ dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

      Dạ Khê gật đầu, ánh mắt quét vòng người nam tử áo đen, hai mắt thâm thúy, "Tìm trạch viện tại phố Cổ Tuyền, gần sòng bạc!" Dạ Khê ngừng vuốt ve, nhìn phía trước,"Có thể lập tức vào ở! Sau này, an toàn của trạch viện do các ngươi bảo đảm!"

      Con ngươi lãnh khốc vô tình lên tia tinh quang, "Thành giao!" Nam tử gật đầu, nghiêng người, "Lộ!"
      "Công tử!" Nam tử áo đen cúi người, "Thuộc hạ xử lý tốt!"

      Dạ Khê đưa tay đặt trước miệng Đinh , ý bảo Đinh nhổ thạch cầu ra, Đinh thấp giọng kêu 'ô ô', đầu vẹo qua bên, hiển nhiên muốn giao ra, mắt mèo khí thế hung hăng trừng mắt ba nam tử, sống chết ngậm miệng, nhất định trả!

      " chịu nhổ ra, muốn ta đem bản thân ngươi giao cho bọn họ?" Dạ Khê lạnh giọng hỏi, hai ngón tay lại bóp chặt đầu mèo.

      'Phì phò', thạch cầu từ trong miệng Đinh rơi ra, lăn xuống lòng bàn tay Dạ Khê, thạch cầu dính đầy nước bọt của Đinh , quánh sệt, nhãn thần Dạ Khê tối sầm, vẻ mặt hối hận, lần nữa nhét thạch cầu vào miệng Đinh , "Tự mình đưa qua!" Duỗi tay chút khách khí ném Đinh ra ngoài, vặn mày nhìn lòng bàn tay dính đầy chất dịch.

      Đinh lăn lộn vài vòng, người đầy đất, ủy khuất ngẩng đầu trợn mắt nhìn Dạ Khê, 'ô ô' kêu, thân thể cuộn thành cục, cái miệng phồng lên. Thấy Dạ Khê căn bản chút phản ứng, Đinh chán nản xoay người, cực tình nguyện hướng phía trước tới.

      Nhìn chằm chằm tiểu hắc miêu càng ngày càng gần, đáy mắt lãnh khốc lướt qua tia nghi hoặc, lập tức tiêu thất.
      Đinh hầm hừ tiếng rồi nhả thạch cầu ra, khinh bỉ liếc mắt nhìn ba người, thẳng người lên, đuôi mèo cong cái, thân thể vừa chuyển, lắc lắc cái mông hướng về phía ba người kia, lại ngẩng đầu, nghênh ngang trở lại trước mặt Dạ Khê, dùng sức run lắc, bụi đất người rơi xuống, chạy lên vai Dạ Khê, lười biếng nằm xuống, thỉnh thoảng lại há mở cái miệng ra, biểu khó chịu.

      Dạ Khê chùi lòng bàn tay cây khô, quay người rời , "Ba ngày sau, đến khách điếm tìm ta!"

      Nam tử áo trắng tiến lên, nhặt thạch cầu mặt đất, lau sạch , sau đó cung kính đưa đến trước mặt nam tử mang áo choàng lông chồn tía, "Công tử, là !"

      Ngón tay trắng nõn như hành lột vỏ từ trong áo choàng vươn vai, tiếp nhận thạch cầu, nhìn chăm chú, con ngươi sáng loáng lên tia thú vị, ánh mắt lạnh lùng bắn về bóng dáng màu xám vừa biến mất, chỉ nghe 'bịch' tiếng, thạch cầu nơi bàn tay , trong nháy mắt nát bấy, từ trong mũi truyền ra tiếng hừ lạnh!

      "Giả?" Nam tử áo đen cùng nam tử áo trắng liếc nhau.

      trận gió thổi đến, mảnh vỡ ở lòng bàn tay nam tử theo gió bay mất, "!" Đôi con ngươi trở nên càng thâm thúy, ánh mắt như chim ưng đảo qua bầu trời, chậm rãi nhắm lại. Nam tử áo trắng đẩy xe, nam tử áo đen theo sát phía sau, ba bóng dáng biến mất dưới ánh mặt trời.

      Hồi lâu, làn xuân phong quét qua, tiểu cầu màu đỏ kích thước bằng ngón tay cái từ trong bụi cỏ nhảy ra, tiểu cầu dừng lại ngọn cỏ, chật vật lúc, rồi tựa như con thỏ thoáng cái rời khỏi.

      Trở lại khách điếm, Dạ Khê gọi Lan Hạ mang tới chậu nước rửa mặt, sau đó đem Đinh trong lòng ấn xuống chậu, "Bẩn muốn chết!" Bỏ lại câu , quay đầu vào phòng trong, nàng cũng muốn tắm rửa, gột sạch bụi bặm người.

      "Xích Bá tước phủ có động tĩnh gì?" Dạ Khê hỏi Lan Hạ hầu hạ bên cạnh.
      Lan Hạ lắc đầu, "Xích Bá tước phủ vẫn có động tĩnh, nô tỳ buổi sáng hôm nay lén lút trở lại vùng ngoại thành nhìn chút, thi thể vẫn còn đó!" Lan Hạ bĩu môi, "Có điều nghe mấy ngày gần đây Xích Bá tước phủ được phong thưởng ít, đa số là Hoàng Hậu ban cho..."
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32
      Editor: Thập Thất

      "Ngươi là ai? Muốn làm gì?" Lan Hạ tính bưng bữa sáng tiến vào phòng của Dạ Khê, nhưng lại thấy hai gã sai vặt mặt biểu cảm đứng ở trước cửa, mà giữa hai người có nam tử áo đen, hai tròng mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Lan Hạ tới.

      Tay Lan Hạ run lên, rất lạnh a! Mân miệng trừng mắt với nam tử áo đen, "Ngươi tìm ai?" Lan Hạ chắn cửa, cố lấy dũng khí chất vấn nam tử áo đen.

      Nam tử nhìn sắc môi trắng bệch của Lan Hạ, đáy mắt xẹt qua tia trêu tức, cả người đều e ngại thành cái dạng này , thế nhưng còn biết sâu cạn!

      "Lan Hạ! Cho vào!" Thanh Dạ Khê từ trong phòng truyền ra.

      Lan Hạ nhăn mày càng nhanh, quay đầu đẩy cửa ra, cực tình nguyện nhường đường cho mấy nam nhân nguy hiểm này tới gần Dạ Khê."Tiểu thư, bữa sáng của người!" Lan Hạ đặt lên bàn, rồi yên tĩnh lui sang bên, chính là ánh mắt như cũ cảnh giới nhìn chằm chằm nam tử áo đen, sợ có hành động gây rối gì đấy.

      "Tốc độ mau a!" Dạ Khê hỏi, tựa hồ đoán được ý đồ của đối phương.

      " nương có thể lập tức chuyển vào, tất cả hoàn toàn dựa theo nương cầu." Nam tử áo đen cũng nhiều lời liền thẳng, nhưng thấy được chút dị thường mặt Dạ Khê.

      Lan Hạ mày nhíu thành đường, nguyên lai tiểu thư dự liệu từ sớm, trách được sáng nay dặn nàng thu thập này nọ.

      "Vừa vặn, vậy dẫn đường !" Dạ Khê đứng dậy, với nam tử áo đen.

      nhìn thấy Lan Hạ đem gói đồ chuẩn bị tốt mang ở cánh tay, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, lại xem kỹ Dạ Khê, nhàn nhạt , "Nguyên lai nương sớm chuẩn bị tốt ! Mời!"

      Dạ Khê cùng Lan Hạ theo nam tử áo đen rời khỏi khách điếm, đến phố Cổ Tuyền. Xuyên qua hơn phân nửa số ngã tư đường, rẽ vào ngã tư yên tĩnh, so sánh với ngã tư đường ồn ào trước đó, nơi này tương đối yên tĩnh hơn. Lầu cao hai bên đường, cửa phòng cửa sổ khép chặt, ngẫu nhiên hai nữ tử ló đầu ra.

      Lan Hạ ôm chặt cánh tay, mày nhăn lợi hại, hiển nhiên đoán được nơi này là chỗ nào , Lan Hạ lo lắng nhìn Dạ Khê —— tiểu thư vì sao muốn theo người xa lạ kia đến loại địa phương này chứ?

      "Nguyên phố này, đều là kỹ viện?" Dạ Khê e dè mở miệng hỏi.

      " sai!" Nam tử áo đen hai mắt lóe lóe, nghiêng đầu nhìn Dạ Khê thèm để ý, nhàn nhạt , " nương nhưng là chẳng kiêng dè. Đây đều thuộc phạm vi hồng lâu." xong liền ngừng lại.

      Đinh cuộn mình trong lòng Dạ Khê, nặng nề ngủ, Dạ Khê mềm giật giật đầu Đinh , thay đổi

      tư thế thoải mái cho nó.

      “Đến!” Nam tử áo đen đứng ở trước sân, người bên cạnh mở cửa, “Bên trong được chuẩn bị đầy đủ hết, còn có, hoa viên loại , đầm nước, ra cửa quẹo trái chính là chợ đen, về phía trước có thể trực tiếp tới phố Cổ Tuyền chính phố, rẽ phải là hồng lâu, còn trạch viện phía trước là công tử nhà ta ở tạm, trạch viện an toàn nương cần lo lắng!” Nam tử áo đen vừa vừa vì Dạ Khê mà giải thích.

      Dạ Khê nhìn sân, hơi hơi đảo qua chung quanh, đáy mắt xẹt qua tia tinh quang -- có ít nhất mười cái hơi thở ngầm nấp xung quanh, đương nhiên cần lo lắng về độ an toàn! " biến thành giám thị là tốt rồi!” Dạ Khê mắt lạnh đảo qua nam tử áo đen.

      Nam tử áo đen lại nhíu mày, “Đây là chìa khóa.” đem chuỗi chìa khóa đưa cho Dạ Khê, “Cáo từ!” xong xoay người rời .

      “Lan Hạ, thu xếp phòng ở .” Dạ Khê ôm Đinh , xoay người rời .

      “Tiểu thư?” Lan Hạ gọi Dạ Khê, nhưng Dạ Khê sớm có bóng dáng. Lan Hạ đưa tay nhéo khuôn mặt của mình, đau đớn khiến Lan Hạ biết, nàng có nằm mơ, các nàng quả chuyển vào chỗ mà độ xa hoa chút cũng kém sân viện của Xích Bá Tước phủ!

      Dạ Khê ra cửa rẽ trái mà , đầy nửa khắc liền đến chợ đen, Đinh thu liễm mơ hồ, cấp Dạ Khê cái chỉ thị. Đinh liếm liếm móng vuốt của mình, xoa xoa cái mặt mèo, trườn bên meo ô kêu. Y theo Đinh chỉ thị, Dạ Khê tới cái góc phố yên lặng, nơi này sắt vụn chất đống, bẩn thỉu đến cực điểm.

      Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng --

      Từng tiếng từng tiếng búa nện vang truyền vào bên tai, Dạ Khê vào phía trong phòng. Bên trong chỉ có vài cái hỏa lò, thiết chùy, chủy thủ, bàn chất đống cốt sắt vừa mới thành hình, mà giờ phút này, vị lão giả tay vung đại chùy, chút chút rèn sắt.

      “Nơi này phải là địa phương ngươi nên đến!” Thanh lão giả chứa tang thương, khẩu khí cực kỳ tốt.

      “Ngươi là Thiết Đầu?” Dạ Khê để ý tới lời của lão giả, đứng ở bên, xem lão giả, trong tay vuốt lông Đinh , trấn an Đinh có chút xao động, nơi này quả quá nóng.

      Lão giả dừng tay, nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Khê, kia gương mặt khủng bố làm cho người ta cả đời khó quên, toàn bộ đầu cơ hồ có thịt, xương gò má cao cao ngất khởi, hai mắt sâu hoắm, bộ dáng tựa như mang theo cái đầu lợn khô da, ngón tay khô quắt giống như cành cây khô, thân mình gầy yếu muốn hết đát.

      Dạ Khê từ trong lòng xuất ra tờ giấy, đưa về phía trước, “Ta muốn làm kiện binh khí!” Dạ Khê cũng tiếp, chính là đem bản vẽ lấy ra giữa trung.

      Kia đôi ánh mắt bén nhọn trực tiếp nhìn thẳng bản vẽ trong tay Dạ Khê, ánh mắt lộ ra tia ánh sáng, tạy muốn chụp lấy, Dạ Khê lại nhanh chóng thu trở về.

      người vẽ tự mình đến đây!” Lão giả ném thiết chùy, gắp thanh sắt nung đỏ cho vào trong nước lạnh, nước sôi sùng sục khiến bọt nước văng tung tóe.

      “Ta đứng ở đây !” Dạ Khê nhếch môi cười, “Đều có binh khí nào làm khó được lão Thiết Đầu ngươi, cái này cũng là như vậy ?” Dạ Khê huơ huơ bản vẽ.

      Lão giả đem thanh sắt loảng xoảng ném sang bên, xoay người bắt đầu trợn mắt đánh giá Dạ Khê, tràn đầy vẻ tin, “Là ngươi vẽ ?”

      Dạ Khê bình tĩnh đem bản vẽ trong tay ném vào lửa đỏ, bản vẽ rất nhanh bị lửa nuốt chửng, “Giá là vấn đề.” Dạ Khê tiếp tục , “Nhưng ta muốn dùng nguyên liệu thượng phẩm!” Dạ Khê đến cái bàn phủ bụi, cầm lấy bút lông thuần thục đem bản vẽ vừa rồi sai chút nào vẽ ra giấy, Dạ Khê đem bút lông ném tới bên, nhìn lão giả biết đến phía sau từ lúc nào.

      “Hảo, hảo!” Lão giả hưng phấn đánh giá Dạ Khê, “ tháng sau --”

      “Quá chậm!” Dạ Khê nhíu nhíu mày, “Nửa tháng, nửa tháng sau ta tới lấy!” Dạ Khê đem Đinh đặt bờ vai mình, tù trong tay áo lấy ra xấp ngân phiếu, “Phần còn lại, đến khi giao hàng trả hết cho lão.” có chờ lão giả đáp lại, Dạ Khê cất bước rời .

      Lão giả nhìn chuyển mắt bản vẽ trong tay, chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

      “Thiết Đầu!” Lúc này, người tiến vào.

      Thiết Đầu thu liễm thần sắc, đem bản vẽ trong tay hảo giao cho đối phương. “Ta lão nhân còn có nhu cầu cấp bách, thể trì hoãn quá lâu!” Lão giả Thiết Đầu lại khôi phục sắc mặt khủng bố, đến hỏa lò tiếp tục công việc vừa rồi.

      --

      “Xác định là nàng tự tay vẽ ?”

      “Binh khí hảo tinh vi, tư duy như thế chỉ sợ duy nhất người này!”

      Ngón tay trắng nõn nắm bản vẽ, môi đào vẽ ra độ cong, ngón tay ma sát trang giấy, hai tròng mắt lãnh khốc chợt lóe ra cỗ đăm chiêu.
      Last edited: 17/3/15
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33:

      Lan Hạ theo sau Dạ Khê đến phố Cổ Tuyền, tuy phải lần thứ nhất đến nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cùng Dạ Khê dạo phố, trong lòng vẫn có chút kích động , "Tiểu thư, người để tiểu miêu ở nhà, có được ?" Dạ Khê lần đầu mang theo Đinh ra ngoài.

      Dạ Khê dừng lại trước cửa hàng y phục, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lan Hạ, "Ta mang nó , cần mang ngươi theo?" Nhíu mày, vào cửa hàng.

      Lan Hạ ngậm miệng, nàng đương nhiên cực kì muốn ra ngoài với tiểu thư, Lan Hạ nhủ thầm, tiểu miêu nhi, phải ta giúp ngươi, mà là ta cũng muốn cùng tiểu thư, ngươi theo tiểu thư nhiều lần như vậy, tạm thời nên nghỉ ngơi nha.

      Dạ Khê xem lướt qua vải vóc quầy, lại nhìn bà chủ, chỉ vào Lan Hạ bên cạnh, "Làm cho nàng vài bộ y phục mặc ấm."

      "Tiểu thư?" Lan Hạ giật mình lắc đầu, ", , tiểu thư mới cần may xiêm y mới, y phục của nô tỳ đủ rồi, đủ rồi!" Lan Hạ lập tức xua tay, đến lúc lãnh mâu trừng qua, Lan Hạ mới câm miệng, ngoan ngoãn theo bà chủ vào phòng trong.

      Xem bộ dạng Lan Hạ cẩn thận, đáy mắt lên tia cười, Dạ Khê vuốt ve mặt vải, nhìn đến các loại màu sắc sặc sỡ trước mặt, tự chủ nghĩ đến bóng dáng màu tím kia, kỳ thực màu tím là sắc màu tôn quý chói mắt nhất, mà nàng cũng thích sắc tím, chỉ là - Dạ Khê đảo mắt xuống bản thân, thân màu xám, thần sắc ngầm chìm xuống.

      Quá trưa, Lan Hạ từ phòng ra, bà chủ cẩn thận hỏi Dạ Khê, " nương định may mấy bộ? Y phục ở cửa hàng của ta chắc chắn là kiểu dáng mới nhất, tiểu thư thế gia đều thích."

      "Mười bộ xiêm y, cùng kiểu." Dạ Khê đứng dậy, nhìn bà chủ, "Phải may bằng vải loại tốt, đây là tiền đặt cọc." Đem ngân phiếu ném bàn, "Mười ngày sau ta đến lấy."

      "Mười ngày?" Bà chủ do dự mở ngân phiếu ra, nhìn số tiền bên trong, tròng mắt lập tức trừng lớn, vội vã cười đon đả, " thành vấn đề, mười ngày, mười ngày chắc chắc làm xong!"

      "Lan Hạ, nhớ kỹ cửa hàng kia, ngày hẹn ngươi tự lấy." Ra cửa, Dạ Khê quay sang với Lan Hạ bên cạnh trầm mặt .

      "Nhưng, tiểu thư -" Lan Hạ xoắn xuýt nhìn Dạ Khê, "Nô tỳ, nô tỳ -" Nàng nhất thời biết nên làm sao.

      "Khế ước bán thân sớm được quan phủ xóa bỏ, ngươi còn là nô tài, trang phục đương nhiên cần kiêng kị gì nữa, y phục ngươi mặc đều do Phí gia cấp, có vài thứ được người khác sử dụng qua, cùng thân phận giờ của ngươi thích hợp!" Dạ Khê lãnh đạm , tuy rằng giọng điệu băng lãnh, thế nhưng truyền vào trong lòng Lan Hạ lại rất ấm áp.

      " nương, công tử nhà ta cho mời!" Đúng lúc này, vị nam tử áo trắng biết từ đâu xuất trước mặt Dạ Khê, đôi mắt chứa ý cười nhìn nàng.

      Nhìn người trước mắt, cho dù khóe miệng mang tia cười, nhưng hết thảy lại kiêu ngạo đến cực điểm, người như thế chỉ cúi đầu trước chủ tử mình cung kính, ngoài ra cùng bất cứ kẻ nào quỳ gối, "Dẫn đường!" Dạ Khê gật đầu.

      Hai người theo nam tử áo trắng đến trước Nhạc Dương lâu, cùng nam tử áo trắng bước vào trong, gã sai vặt ở cổng chỉ cung kính hướng nam tử áo trắng khom lưng cúi đầu.

      Vật trang trí trong lâu đều là cả cực phẩm, sàn nhà lót đá cẩm thạch sáng bóng, bích họa (tranh vẽ tường) vô cùng sống động, bàn ăn tại đại sảnh được tấm bình phong ngăn cách, bảo đảm đủ bí mật, Dạ Khê nhếch mi, cả bình phong cũng được làm bằng tơ lụa thượng hạng.

      Lên tầng hai, Dạ Khê đột nhiên cảm thấy đạo ánh mắt ghim người, theo sát nàng, tầm mắt kia mang theo chút hoảng hốt, vô cùng kinh ngạc xen lẫn nghiền ngẫm, tóm lại, rất phức tạp.

      Bước vào nhã gian, tròng mắt suýt nữa muốn rơi ra, bốn phía bức tường đều là từ ngọc được đẽo gọt tinh xảo, bàn ghế cũng dùng ngọc chế tác mà thành, giường gỗ Tử đàn, đồ sứ thượng hạng tinh mỹ, trang trí bên trong nhất định quý giá có hai đời! Híp mắt, nàng nhìn thấy nam tử tuấn mỹ xe lăn, thân trường sam màu tím, tay chống cằm, da thịt trắng noãn trong suốt sang bóng.

      Dạ Khê nhíu mày, lại cảm khái lần nữa, nam nhân trưởng thành có thể hại nước hại dân đến trình độ này, thực dễ dàng a! Lan Hạ bên cạnh xem người ta đến ngẩn ngơ, nếu bỏ qua hàn khí người, nam tử ngồi xe lăn dáng dấp đúng là quá đẹp, so nữ nhân còn đẹp hơn! Lan Hạ nuốt nước bọt muốn chảy ra, bắt đầu hoa mắt.

      Dạ Khê đúng đó lúc lâu sau, đối diện nam tử áo tím ngồi ghế, nhìn sang bản vẽ tay , đó là thứ nàng giao cho thợ rèn!

      Nam tử áo tím mắt lạnh dò xét Dạ Khê, trong lòng biết tính toán gì, rồi ra dấu tay, nam tử áo trắng nhìn Dạ Khê, mở miệng, "Phí Khê? Xích Bá tước phủ trưởng nữ, ba tuổi bị thân mẫu đảy xuống vách núi, năm tuổi được Phí lão phu nhân mang về bổn gia..." Đem chuyện Dạ Khê từng trải qua hề bỏ sót.

      Sắc mặt Dạ Khê trầm xuống, thân thể trở nên lạnh lẽo, khí thế từ trong khung chớp mắt phóng xuất ra, ngông nghênh, chút nào sợ hãi cùng nam tử áo tím đối mặt, "Ngươi muốn gì?" Nàng nhìn chằm chằm đối phương, nguy hiểm nheo mắt.

      Lan Hạ đứng bên cạnh Dạ Khê, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, môi trắng bệch, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, gian nhà đột nhiên bị hàn ý bao trùm, ngừng khuếch trương. Tầng khí mong manh mơ hồ làm người ta thở nổi nữa, Lan Hạ bấm chặt ngon tay vào da thịt, nhắc nhở chính mình.

      "Ngươi là nhân tài!" Nam tử áo tím rốt cuộc mở miệng chuyện, ưng mâu sắc bén lạnh lùng đến sợ hãi, ý trong lời rất ràng, muốn Dạ Khê vì bán mạng.

      Dạ Khê giễu cợt nhìn nam tử áo tím, "Nếu ta đồng ý?"

      "Chết!" Khẩu khí tàn khốc vô tình, sát khí tầng tầng như sát thần bao quanh Dạ Khê.

      Lan Hạ chưa kịp sợ hãi kêu lên, người bị lệ khí dọa cho choáng váng, ngất mặt đất. Tầm mắt lướt qua cái người ngất kia, vẻ mặt Lan Hạ trắng bệch như tờ giấy, rồi bình tĩnh nhìn về phía nam tử áo tím, chết? Dạ Khê nhướng mày, "Ngươi cho rằng có thể uy hiếp được ta sao?" Dạ Khê hỏi ngược lại.

      Nam tử áo trắng cùng nam tử áo đen đều nhìn Dạ Khê, biểu cảm thương hại, trong con ngươi tràn đầy châm chọc nàng biết tự lượng sức mình.

      Bất ngờ, trong phòng xuất lực lượng cường đại như gió xoáy. Dạ Khê híp mắt, đau đớn kéo tới, mở mắt lần nữa, người đến trước mặt nam tử áo tím. Cổ nàng bị đối phương bóp chặt, hô hấp vô cùng khó khăn, gương mặt đỏ lên, đối phương tuy chỉ khống chế ở cổ, thế nhưng Dạ Khê lại nhận ra cả người nàng thể động đậy!

      Đôi mắt Dạ Khê ánh lên màu đỏ tươi, nàng lần đầu tiên chịu loại vũ nhục này!

      "Sống, hay là chết?" Nam tử áo tím lần thứ hai hỏi Dạ Khê, hơi thở lạnh như băng phun mặt nàng, mang theo khí tức thanh u mê người.

      Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Dạ Bá độc chiếm hắc đạo từ lâu, ngoan độc ác, người nào dám chọc, ngờ thua tại chỗ này!

      "Sống!" Chật vật từ trong miệng nặn ra chữ.

      Khụ khụ khụ --

      khí bỗng nhiên rót vào khiến Dạ Khê ho khan dữ dội, nàng vuốt cổ mình, ngón tay cảm thụ vết siết vừa nãy, Dạ Khê lùi ra phía sau, đáy mắt thoáng hung ác - vậy, chờ xem!

    4. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Great job! ^^ :040::040::040:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Bộ mặt

      Editor: Thập Thất

      Dạ Khê nới tay, lần nữa ngồi trở lại mặc ngọc đắng thượng (?), cổ dấu tay hoàn toàn biến mất, sắc mặt Dạ Khê có chút khó coi, đây là nội lực trong truyền thuyết? Nhưng là nàng có cảm giác cỗ lực đạo dùng để bắt ép nàng kia có chút bất thường, nên lời đến cùng làm sao thích hợp.

      Ánh mắt lợi hại của tử y nam tử đảo qua cổ Dạ Khê, đáy mắt xẹt qua tia thâm trầm, bưng lên ly trà bên tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

      Nam tử áo trắng cùng nam tử áo đen liếc nhau, đáy mắt biểu thị kinh ngạc, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, "Ta gọi Thần, kêu Lộ, đều là làm việc vì công tử" Nam tử áo trắng cười .

      "Dạ Khê!" Dạ Khê ra tên của bản thân, ánh mắt nhìn thẳng tử y nam tử, "Tên!" Dạ Khê thực có chút tiềm chất làm thuộc hạ. Dám chất vấn tính danh chủ tử, cái thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có mình Dạ Khê.

      Khóe miệng tử y nam tử gợi lên tia mị hoặc cười, "Đến thời điểm nên biết, ngươi tự nhiên biết được!" Tử y nam tử tuy vòng vo, chính là ở trong lòng lần lại lần nhớ kỹ hai chữ 'Dạ Khê' này.

      "Ta cũng muốn cùng phế vật giao tiếp." Dạ Khê lạnh lùng ra, "Muốn ta giúp ngươi làm việc, kia cũng phải nhìn ngươi có bao nhiêu tư chất!" Dạ Khê hai tay giao nhau nghiễm nhiên tạo ra bộ dáng đàm phán, lời của Dạ Khê rất ràng, nàng phải là thuộc hạ của , song phương giao dịch công bằng, có thể cho nàng lợi ích lớn bao nhiêu, nàng liền giúp làm chuyện lớn bấy nhiêu!

      "Ngươi nghĩ ta có thể cho ngươi lợi ích lớn bao nhiêu?". Trong mắt tử y nam tử vô tình lòe ra tia tinh quang, có bởi vì thái độ của Dạ Khê mà tức giận, khóe môi cười, bộ dáng tâm tình tựa hồ tốt lắm.

      Dạ Khê bỗng nhiên cười, nàng đứng lên, đến trước bàn, trải giấy Tuyên Thành ra, đặt nét vẽ đầu tiên lên giấy, cả người thoạt nhìn tùy ý coi như cần suy nghĩ, lúc sau liền buông bút, Dạ Khê đem bản vẽ họa tốt ném tới trước mặt tử y nam tử , rồi trở lại về vị trí , tự rót cho bản thân ly trà, chậm rãi thưởng thức.

      Thần cùng Lộ tiến lên, xem bản vẽ trong tay tử y nam tử, khiếp sợ nên lời, " có thể bắn đồng thời năm mũi tên?" Thần ánh mắt quái dị xem Dạ Khê, tò mò hỏi, phải biết rằng loại nỏ tại của các quốc gia, nhiều nhất chỉ có thể liên tục ba phát, 'liên tục' cùng 'đồng thời' là hề giống nhau, đó là khác nhau trời vực. Dạ Khê có thể tạo ra liên hoàn nỏ, là đồng thời phóng ra năm mũi tên, uy lực tự nhiên thể là đồng dạng.

      Lộ nhìn lâu, mày nhíu lại, "Quả là thứ tốt, chính là đáng tiếc ——" Lộ thở dài, ngược lại nhìn về phía Dạ Khê, " thể dùng! Giống như phá đồng lạn thiết."

      Dạ Khê căn bản để ý tới Thần cùng Lộ, chỉ đợi phản ứng của tử y nam tử.
      Tử y nam tử vuốt ve trang giấy, hai tròng mắt vô tình lãnh khốc rốt cuộc xuất tình cảm khác loại, "Hảo, hảo, hảo!" Tử y nam tử liên tục trầm trồ khen ngợi, "Ngươi muốn bao nhiêu quyền lợi?"

      "Ngươi đều có thể cho hay sao?" Dạ Khê nhíu mày hỏi, khóe môi cầm cười, đáy mắt thoáng qua tia trêu tức.

      "Còn phải nhìn biểu của ngươi!" Tử y nam tử lạnh như băng đáp.

      Dạ Khê nhàng để tay lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía phương xa, nàng muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tại cái thế giới này, rất khó, hơn nữa thế giới này tồn tại ít chuyện kỳ lạ, giống với những gì nàng biết, khiến cho nàng càng thêm khó khăn. Chỗ dựa vững chắc cường đại, mà đồng thời làm nàng mất bản chất của mình, đúng là thứ nàng cần .

      Ánh mắt Dạ Khê ở người Thần cùng Lộ xẹt qua, sau nhìn về phía tử y nam tử, gật đầu, "Hảo!" lời định. Dạ Khê tiếp nhận bản vẽ tay tử y nam tử, vung tay thêm vài đường nét mặt giấy, liên hoàn nỏ giống như được rót thêm sinh mệnh vào, triệt để hồi sinh. Dạ Khê ném bút lông, nhìn về phía Lộ, lạnh nhạt chỉ chỉ đầu bản thân, tựa như ám chỉ gì đó.( 17: Lộ bị chị khinh bỉ quá trắng trợn :v)

      "Tiểu thư!" Lan Hạ thanh tỉnh, từ mặt đất đứng lên, vẻ mặt thất vọng lui ở bên ai oán nhìn, giống như nàng làm chuyện xấu tội ác tày trời vậy.

      Dạ Khê nhìn thoáng qua Lan Hạ, gật đầu tỏ vẻ trấn an, sau đó từ trong tay áo lấy ra cái cương đinh, là cái lần trước dùng để ám toán nàng, "Ta muốn biết lai lịch thứ này, còn có độc tố mặt của nó!" Dạ Khê đem cương đinh phóng tới bàn, "Ta muốn binh khí, dùng nguyên liệu các ngươi cung cấp, ta muốn thứ tốt nhất!" Dạ Khê hướng tử y nam tử vươn tay.

      Tử y nam tử mắt lạnh nhìn.

      Dạ Khê nhún nhún vai, "Vẫn như cũ, chi phí ăn mặc của ta, tự nhiên là các ngươi toàn quyền phụ trách, tiền đặt cọc binh khí, trả lại cho ta!" Dạ Khê cười , "Tốt xấu là ta làm cu li kiếm được, phải biết rằng, kiếm cái tiền, thực dễ dàng a!" Dạ Khê đương nhiên nhìn tử y nam tử.

      Thần cùng Lộ nghe xong cầu của Dạ Khê, suýt nữa bị nước miếng bản thân làm cho sặc chết, cu li? Đùa sao, ngươi chỉ động động cái đầu ngón tay, có thể ôm bao tải ngân phiếu, còn đòi làm cu li! Muốn cười đến rụng răng ! Hai người khóe miệng run rẩy kịch liệt, dở khóc dở cười nhìn Dạ Khê.

      Trong con ngươi lãnh khốc của tử y nam tử thoáng qua tia ấm áp, mau đến mức làm cho người ta bắt giữ kịp.

      Lan Hạ há miệng, dám tin nhìn Dạ Khê, nàng thực có chút u mê a, sao tiểu thư cùng nam nhân ma quỷ này trong lúc đó giống như có cái gì giống với lúc trước rồi nhỉ ? Lan Hạ hồ nghi liếc giữa hai người.

      Đúng lúc này, tên sai vặt đến, thầm ở bên tai Thần, ánh mắt thống khoái đảo qua Dạ Khê, giọng lui ra ngoài. Sắc mặt Thần trầm xuống, đến bên cạnh tử y nam tử, giọng hồi bẩm bên tai.

      Tử y nam tử đáy mắt xẹt qua tia sát khí, lời liền cùng Thần rời .
      Dạ Khê trừng mắt với cánh cửa, sắc mặt đen như đít nồi.

      "Người mà công tử coi trọng , chưa từng có ai có thể đào thoát!" Lộ đứng dậy, đối với Dạ Khê , "Có thể được công tử thưởng thức, chính là vinh hạnh của ngươi!"

      "Phải ?" Dạ Khê giương lên nụ cười đầy ý, nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Lộ,

      " là chủ tử của ngươi, phải của bổn nương !" xong dẫn Lan Hạ rời .
      Lộ cười quỷ dị, đối với phương hướng Dạ Khê ly khai mà lắc đầu.
      ——
      "Ngươi nhìn lầm rồi, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi, làm sao có thể chứ? cái ngốc tử, nhất định là ngươi thiếu ngủ ——" Dạ Khê vừa muốn rẽ ngoặt, nhã gian nàng vừa bước qua liền mở cửa, có hai nam tử từ bên trong ra, vị thân lục y, vị thân hoàng bào, tại khoảnh khắc nhìn thấy Dạ Khê, mặt hai người đều lộ ra rung động .

      "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ!" Lục y nam tử chỉ vào cái mũi Dạ Khê, kinh hô chất vấn , tròng mắt đều muốn lòi cả ra, mặt ràng là bộ dáng gặp quỷ.

      Nhìn thấy hoàng bào nam tử, Dạ Khê đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, bất quá lập tức khôi phục bình thường, có thể nhìn thấy Trác Thụy Long, là vận cứt chó của nàng chạy xa rồi a ! Dạ Khê trong lòng cười lạnh ba tiếng.

      Lan Hạ mân miệng, cảnh giới mà căm hận nhìn Trác Thụy Long, thoáng nghiêng người ngăn trở nửa thân mình Dạ Khê, "Nô tì thỉnh an Tam hoàng tử!" Lan Hạ cực tình nguyện hành lễ với Trác Thụy Long.

      "Ngươi mới thực là Phí Khê?" Trác Thụy Long trừng mắt nhìn Dạ Khê, tròng mắt đều nhanh muốn bật ra ngoài, cơn tức giận vì bị đùa giỡn thoáng chốc từ trong lòng tràn ra
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :