1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Thành công(thượng)

      Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cực kỳ hoảng sợ, kinh ngạc nhìn lẫn nhau, vô cùng phẫn nộ, nếu có chuyện này, sợ rằng cái nón xanh Hoàng gia bọn họ chắc chắn phải đội rồi! Phẫn nộ đè nén từ đáy lòng thể thừa nhận được nữa, long nhan giận dữ, “Xích Bá tước phủ, các ngươi to gan!” Hoàng Thượng rống giận, sắc mặt đều thay đổi.

      Tất cả mọi người quỳ mặt đất, như chim sợ cành cong. Phí lão phu nhân hồn phi phách tán run sợ quỳ xuống, toàn bộ thân thể vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt, bà sợ mình thành tội nhân của Phí gia, chỉ lo Hoàng Thượng trong cơn thịnh nộ ra lệnh giết cả nhà Phí gia! Nếu là như thế, lợi bất cập hại (cái lợi bù đủ cái mất).

      “Hoàng Thượng, cẩn thận long thể.” Lúc này, Hoàng Hậu đứng ra chuyện, “Xích Bá tước phủ đời đời lòng trung trinh, có lẽ ngọn nguồn bên trong có điều gì đó chúng ta .” Hoàng Hậu dìu Hoàng Thượng, hai người trước sau ngồi xuống, tuy rằng giải thích như vậy, nhưng là sắc mặt Hoàng Hậu cũng đồng dạng cực kỳ khó coi, “ ngại nghe chút xem, xử lý sau cũng muộn.”

      Trác Thụy Long cảm kích nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, rồi đau lòng nhìn Phí Hi khủng hoảng vạn phần quỳ xuống đất, đáy mắt hờn giận.

      Hoàng Hậu trừng mắt Trác Thụy Long, lệ mâu đảo tới Phí Hi, như có điều suy nghĩ.

      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, lão thân quả thực biết tình biến thành như vậy!” Phí lão phu nhân cực kỳ bi thương, “Khê nhi lớn lên ở bổn gia, thân là Phí gia nữ nhi, lại…lão thân, lão thân chưởng quản nghiêm, gia môn bất hạnh!” Phí lão phu nhân bi phẫn, ngừng dập đầu.

      Lời của Phí lão phu nhân rất có ý tứ, lớn lên ở bổn gia, chỉ câu như vậy, liền phủi sạch quan hệ cùng Bá tước phủ, mọi người đều biết, Phí gia Bổn gia ở trấn xa xôi, cho dù cùng thuộc về gia tộc, nhưng chắc chắn cũng có lúc trở tay kịp, đồng thời cũng khiến Hoàng Thượng nghĩ tới, thiên cao Hoàng Đế viễn( trời cao mà Hoàng Đế ở xa), nếu xảy ra chuyện gì, lúc đó cũng đủ năng lực ngăn cản.

      Dạ Khê nhếch khóe môi, cười lạnh lẽo, ngoan lệ xẹt qua đáy mắt. Lão bất tử Phí gia lão bà kia! Trác Thụy Long! Hảo, hảo! thầm nắm lấy vốc đất, cực lực dùng sức, cực lực nhẫn, sợ mình nhịn được, xông ra đại khai sát giới!

      “Hoàng Thượng, nữ tử trong sạch, cái phế vậy ngu ngốc, lại vọng tưởng tiến vào Hoàng gia, thực là ăn gan hùm mật gấu!” Tức giận quanh quẩn trong lòng Hoàng Hậu phát tác được, nhìn Hoàng thượng còn có vẻ chần chờ, hận nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục châm thêm mồi lửa, “Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn chờ tới khi hoàng nhi cưới dâm nữ kia, khiến Hoàng gia hổ thẹn, biến thành trò cười của thiên hạ, mới thực hiểu ra có phải hay ?” Hoàng Hậu lòng đầy căm phẫn gào lên.

      Dâm nữ? Trác Thụy Đào nghe Hoàng Hậu mắng hai chữ này, trong lòng cực kỳ vui, lười che dấu, muốn đứng ra, thế nhưng Trác Thụy Đào lại hiểu được, dựa vào cái gì? Lại muốn dùng thân phận gì đứng ra? Hít sâu hơi, ánh mắt thâm trầm nhìn Dạ Khê.

      Lan Hạ nghe mọi người vu oan cho Dạ Khê, phẫn hận thở phì phò, muốn phản bác, nhưng Dạ Khê lại thầm túm cổ tay Lan Hạ, cho Lan Hạ phá hư đại của mình.

      Lan Hạ đau lòng nhìn Dạ, tuy rằng hai người chỉ chung sống vài ngày ngắn ngủi, Dạ Khê tuy lạnh lùng tựa băng đá, nhưng Lan Hạ lại cảm nhận Dạ Khê là người rất tốt, nàng nhận định Dạ Khê nhất định phải loại người như vậy. Tuyệt vọng nhìn Phí lão phu nhân, vì sao ngay cả lão phu nhân cũng như vậy? Khê tiểu thư là Xích bá tước phủ Trưởng nữ a!

      Hoàng Thượng phen giãy dụa, nhìn người ngồi mặt đất vẫn nhúc nhích, hồi tưởng lúc Dạ Khê ngu si, trong đầu vẫn còn lưu lại tiếng hét chói tai của nàng, thần sắc từ từ lắng xuống – thân là Đế vương, thể làm cho Hoàng gia hổ thẹn. như vậy phụ hoàng cũng ngờ được, nữ tử này là người như thế! Dù người ở đây, gặp phải loại tình huống này, nhất định đồng ý quyết định của .

      “Xích Bá tước phủ Trưởng nữ Phí Khê, vô pháp vô thiên, khi quân phạm thượng, ban cái chết!” Hoàng thượng rốt cuộc mở kim khẩu, mà lời vừa ra miệng, chính là muốn giết chết Dạ Khê.

      Phí Hi nghe xong, thiếu chút nữa cao hứng chưa từng có muốn từ mặt đất nhảy cẫng lên, cả người kích động đến căng thẳng, miệng lén lút cười đến ngọt ngào. Hoàng Hậu cũng thở dài hơi, cuối cùng thoát khỏi!

      “Hoàng Thượng, tiểu thư vô tội, tiểu thư vô tội!” Lan Hạ quỳ mặt đất, bang bang dập đầu cầu xin, cái trán toàn là máu, “Lão phu nhân, ngài hãy , ngài biết mà, tiểu thư phải loại người này, thị thư bị oan uổng, lão phu nhân, ngài là tổ mẫu của tiểu thư, ngài mau cứu tiểu thư, van cầu ngài!” Thấy Hoàng gia hờ hững, bò đến trước mặt Phí lão phu nhân, cố gắng cầm lấy vạt áo bà, tận lực cầu xin.

      Dạ Khê ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt mà đờ dẫn đảo qua mọi người lần, bộ dạng ngây ngốc căn bản biết mình gần đối mặt tử vong.

      Đáy mắt Hoàng Hậu châm chọc – liền phế vật như vậy, thế nào cùng Hoàng nhi xứng đôi?
      Phí Hi hèn mọn liếc nhìn Dạ Khê; Trịnh ma ma tuy rằng thần sắc khủng hoảng, đáy mắt xem thường vẫn tiết lộ ra ngoài; Ngô ma ma cúi đầu, thần sắc; Phí lão phu nhân sắc mặt thay đổi, tựa như việc liên hề quan đến mình.

      “Còn chờ gì nữa, kéo ra ngoài!” Trác Thụy Long lớn tiếng quát.

      “Chậm !” Khi thị vệ muốn tới gần Dạ Khê, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh già nua mà gấp gáp, ngay sau đó, Từ công công được hai thị vệ nâng bước nhanh đến, “Hoàng Thượng, được, được!”

      Hoàng Thượng, Hoàng Hậu liếc nhau, thu liễm tức giận, “Thân thể Từ công công tốt, phải an tâm tĩnh dưỡng mới đúng.” Khẩu khí Hoàng Thượng vui trách, trừng mắt nhìn thị vệ bên cạnh Từ công công.

      “Hoàng Thượng chớ trách bọn họ, là lão nô muốn tới.” Từ công công nhìn Dạ Khê nhăn nheo chật vật, nhíu mày, “Hoàng Thường, đừng trách lão nô xen vào việc của người khác.” Thở dài hơi, “Hoàng Thượng, Khê tiểu thư, thể giết!”

      “Từ công công!” Hoàng Hậu nhìn Từ công công, lão già này lại đến gây phiền phức, sắc mặt trầm xuống, “Hoàng Thượng kính trọng ngươi là lão nhân trong cung, ngươi được tấc lại muốn tiến thêm bước!” Hoàng Hậu lớn tiếng mắng.

      Từ công công để ý đến Hoàng Hậu, cố chấp nhìn Hoàng Thượng chăm chú, “Hoàng Thượng, thánh chỉ của Tiên Hoàng, ngài thể vi phạm, Khê tiểu thư là Hoàng tử phi được khâm định, ngài được phép tổn hại nguyện vọng Tiên Hoàng.” Từ công công trực tiếp dùng Tiên Đế trấn áp Hoàng Thượng, liền tính ở đây Hoàng Thượng lớn nhất, nhưng dù lớn bao nhiêu cũng thể bằng Tiên đế mất.

      Sắc mặt Hoàng Thượng tối tăm, tức giận trừng mắt nhìn Từ công công, “Từ công công!”

      “Từ công công, nữ nhân sạch này, ngươi nếu như thích, tặng cho ngươi !( tên này cứ thích nhai nhai lại câu ni -_-!!! ) ai muốn dâm nữ, bổn hoàng tử cũng hiếm lạ!” Trác Thụy Long lạnh lùng, ánh mắt u.

      Từ công công thể tin nhìn Trác Thụy Long, vô cùng đau đớn lắc đầu thở dài, thương tiếc lướt qua Dạ Khê, “Hoàng Thượng, ngài…”

      Từ công công vừa muốn tiếp, Phí lão phu nhân xen vào cắt ngang, “Hoàng Thượng, lão thân có lời muốn !” Phí lão phu nhân quyết tuyệt nhìn Hoàng Thượng, đáy mắt hàm ý, vẻ mặt cực kỳ bi ai, dường như hạ cái gì quyết tâm.
      DionChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Thành công (hạ)

      “Trong đêm Khê nhi sinh ra, Tiên Hoàng từng sai người đưa tới mật chỉ, cũng truyền khẩu dụ, nếu đến hồi sinh tử, được xuất ra.” Phí lão phu nhân mím môi, thần sắc nghiêm túc, thận trọng lấy từ cổ tay áo ra hà bao, cẩn thận mở ra, hai tay dâng lên.

      Hoàng Thượng, Hoàng Hậu liếc nhau, Phí Hi, Nhị phu nhân vẻ mặt mờ mịt, hai người chưa từng nghe lão phu nhân nhắc tới có mật chỉ này!

      Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào hà bao, trong lòng cũng đặt nghi vấn, họ tò mò, đó rốt cuộc viết cái gì?

      Hoàng Thượng tiếp nhận hà bao, từ bên trong lấy ra tấm vải thêu đằng long, đúng là thánh chỉ! Kinh ngạc nhìn vật trong tay, nét chữ sai, quen thuộc ngọc tỷ, đủ để chứng minh, thực là thánh chỉ, tuyệt đối thể nào làm giả! Hoàng Thượng kích động nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, bắt đầu đọc nội dung bên trong.

      Vừa xem, sắc mặt Hoàng Thượng trở nên đau đớn mà khổ sở, mày nhăn thành chữ xuyên, khí sắc nguyên bản có chút nhõm lần nữa trầm xuống.

      “Hoàng Thượng, Tiên Hoàng điều gì?” Hoàng Hậu bước lên, thong dong mỉm cười nhìn Hoàng Thượng, chờ đợi câu trả lời.

      “Hoàng Hậu tự xem !” Đưa mật chỉ cho Hoàng Hậu, miễn cưỡng cười.

      “Đêm Xích Bá tước phủ Trưởng nữ sinh ra, trẫm mơ đến chúa sơn lâm từ thác nước nhảy xuống, cho rằng chính là điềm lành, đặc biệt ban thưởng ‘Khê’ tự, tứ hôn Tam hoàng tôn, ngày…” Hoàng Hậu vặn mày, đọc nửa ngừng lại, phía bên ràng có chữ viết, thế nhưng, mực viết sớm bị nhòe mảng, mấy hàng chữ ở giữa nhìn , có điều ba chữ cuối cùng, lại dị thường ràng, “giết tha!” Hoàng Hậu tự lẩm bẩm, cuối cùng là chuyện quái quỷ gì?

      “Bá tước phu nhân, mật chỉ này, ngươi từng xem qua chưa?” Hoàng Hậu thiêu mi chất vấn Phí lão phu nhân, khẩu khí tốt.

      Phí lão phu nhân hốt hoảng vội vã dập đầu, “Khi Tiên Hoàng đem mật chỉ giao tới, được đặt trong hà bao, những năm gần đây lão thân tự mình mang theo, cẩn tuân Tiên Đế khẩu dụ, chưa từng mở, huống hồ, nương nương có thể gọi tú nương đến kiểm tra, đường may hề có dấu hiệu được khâu lại!” Phí lão phu nhân chém đinh chặt sắt .

      Hoàng Hậu xuất thân từ thứ tú danh gia, nữ công có thể nhất tuyệt, điểm ấy bà tự nhiên nhìn ra, cho dù nhờ đến tú nương, khâu lần nữa cũng để lại dấu vết, Hoàng Hậu nắm hà bao trong tay, thầm gật đầu.

      “Cho bọn họ nhìn chút.” Hoàng Thượng mệnh lệnh, tiểu thái giám đem thánh chỉ cho mọi người xem qua lần, kể cả còn giả vờ ngủ Dạ Khê.

      Giết tha? Dạ Khê thầm bĩu môi, tuy rằng qua nhiều năm, vẫn có thể khẳng định, chữ viết thông suốt, ngôn từ chênh lệch bao nhiêu so với năm đó, có thể loại bỏ khả năng có người xóa . (chỗ này hơi khó hiểu nên…ta chém) cố ý viết trước sau mâu thuẫn, ràng muốn quấy nhiễu thị giác cùng suy nghĩ của người nhìn. Có ý tứ! Dạ Khê nhếch môi cười.

      Trác Thụy Long quét mắt lần, hừ lạnh tiếng, “Hoàng gia vẫn có dự kiến trước, giết tha, loại nữ nhân này, căn bản xứng sống cõi đời!” Chán ghét đảo mắt sang Dạ Khê.

      Trác Thụy Đào so với Trác Thụy Long lý trí hơn, nhìn thánh chỉ, “Phụ Hoàng, mật chỉ, có rất nhiều điểm đáng ngờ!” Sau đó liền tiếp.

      Từ công công hít sâu hơi, quỳ mặt đất, thành khẩn nhìn Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, người là người hiểu Tiên Hoàng nhất, Tiên Hoàng có khả năng vô duyên vô cớ hạ mật chỉ, cũng có khả năng tùy ý hạ thánh chỉ tứ hôn, dù điều này gây tranh cãi, thế nhưng Tiên Hoàng ban tặng Khê tiểu thư đặc quyền, ai cũng cướp đoạt được!”

      “Từ công công!” Hoàng Hậu nổi cơn thịnh nộ.

      “Lão nô chỉ hy vọng Hoàng Thượng cân nhắc kỹ rồi thực !” Từ công công đứng dậy, tới trước mặt Dạ Khê, “Khê tiểu thư, lão nô hoàn thành nhiệm vụ Tiên Hoàng giao cho, tuy rằng chỉ gặp mặt lần, lão nô vẫn mong ước Khê tiểu thư bình an khỏe mạnh!” Từ công hướng Dạ Khê dập đầu ba cái.

      “Từ công công, ngươi đừng được đằng chân lên đằng đầu!” Sắc mặt Hoàng Hậu biến thành màu đỏ tía, nếp nhăn che giấu vì nổi giận mà hoàn toàn lộ ra. Nên biết, Từ công công là người bên cạnh mà Tiên hoàng coi trọng nhất, sủng thần được tín nhiệm nhất, Tiên Hoàng từng hạ chỉ, với Hoàng gia, Từ công công miễn quỳ. Trừ Hoàng Thượng ra, Từ công công chẳng bao giờ quỳ trước bất luận kẻ nào, kể cả quốc gia chi mẫu! Hoàng Hậu sớm hận thấu .

      Từ công công đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, thân thể già nua nháy mắt cao lớn, Từ công công mỉm cười, “Hoàng Thượng, lão nô nhìn người lớn lên, nhìn người được phong làm Thái tử, tự mình đưa người lên Long ỷ, người là vị minh quân!” Từ công công vui mừng nhìn Hoàng Thượng, lúc mọi người phát , lấy ra chủy thủ trong lòng, đâm sâu vào ngực mình.

      “Từ công công!” Hoàng Thượng ngạc nhiên nhìn Từ công công bị máu tươi nhuộm đỏ, biết làm sao.

      “Hoàng Thượng, bảo trọng! Phốc -” Từ công công há mồm thổ huyết, đôi con ngươi sáng sủa dần tro tàn, nguội lạnh.

      “Thái y, thái y!” Hoàng Thượng rống giận, điên cuồng chạy xuống đài, tới trước thi thể Từ công công, kinh ngạc nhìn khóe môi Từ công công cong lên, “Vì sao? Từ công công, vì sao muốn làm như vậy?” Chán chường lung lay thân thể.

      “Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu theo sát phía sau, đỡ Hoàng Thượng, căm hận liếc mắt nhìn Từ công công nằm đất.

      Thái y tới, lắc đầu thở dài, Từ công công căn bản có ý chí muốn sống!

      Hoàng Thượng bi thống nhắm mắt lại, suy yếu vẫy cánh tay, “Hậu táng!” Thế nhân chỉ biết biết hai, Từ công công chẳng những là nô tài, càng là phụ thân của , là tôn sư, bồi theo trưởng thành, cùng vượt qua rất nhiều thời kì khó khăn.

      Buông tha Khê tiểu thư! Đây là di ngôn của Từ công công chưa kịp xong.

      Bỗng nhiên mở hai mắt ra, viền mắt đỏ hoe, “Xích Bá tước phủ Trưởng nữ, khi quân phạm thượng, tội thể tha!” Hoàng Thượng từ từ mở miệng.

      Phí Hi quỳ mặt đất, lẳng lặng nghe, mong đợi ba chữ ‘Giết tha’ trong miệng Hoàng Thượng, như vậy, tiện nhân Phí Khê này còn đường sống! mối uy hiếp được xử lí xong!

      “Song – ” Lời Hoàng Thượng vừa xoay chuyển, đem tâm tất cả mọi người níu chặt, vểnh tai lắng nghe, sợ để lọt chữ, “Tiên Hoàng vô cùng thích… Tử tội có thể miễn…”

      Sắc mặt Trác Thụy Long tức khắc đen xuống, Phí Hi cũng kinh ngạc, tin nổi lời nghe được bên tai.

      “Tích cách… xứng làm con dâu Hoàng gia… giải trừ hôn ước cùng Tam hoàng tử, Phí Khê muôn đời được bước vào cửa Hoàng gia!” Từng chữ ra rành mạch. Thái giám mang thánh chỉ đưa lên, Hoàng Đế xuất ra ngọc tỷ, nặng nề ấn xuống.

      Giấy trắng mực đen, hồng ấn làm chứng!

      Hoàng Thượng tay lấy thánh chỉ ném ra ngoài, quay người rời khỏi. Hoàng Hậu thở dài hơi, sắc mặt rốt cuộc trời quang mây tạnh, chỉ cần an bài Hoàng nhi lấy kẻ ngu ngốc là tốt rồi!

      Dạ Khê nhìn thánh chỉ mặt đất, nắm tay chậm rãi buông ra, thân thể buộc chặt cũng buông lỏng, khóe môi cuối cùng nâng lên, cười hài lòng.
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Đuổi người


      Hôn ước của Hoàng thất vốn như ván đóng thuyền, Dạ Khê lại trở thành người thứ nhất được ghi tên vào sử sách, nữ tử bị hoàng gia từ hôn, sau này nhất định có tiền đồ tốt đẹp gì, huống chi lại là kẻ ngu si trong mắt mọi người. Thế xoay vần, người trong cung lập tức lộ ra bộ mặt xấu xí.

      “Hi Nhi.” Trác Thụy Long tiến đến, đỡ Phí Hi quỳ lên, thương tiếc nhìn, “Thân thể có chỗ nào thoải mái?” Quan sát thần sắc Phí Hi, hỏi.

      Sắc mặt Phí Hi vẫn còn vẻ kinh ngạc, hơn nửa ngày mới có phản ứng, “Tam – Tam hoàng tử, tỷ tỷ, tỷ tỷ có phải hay cần chết?” Gấp gáp ôm cánh tay Trác Thụy Long, vội vàng hỏi, nhìn như vui vẻ, kỳ thực trong lòng sớm mắng chửi thiên hôn địa ám.

      “Khấu tạ Tam hoàng tử, lão thân cần phải trở về.” Hoàng Hậu từ lâu, Phí lão phu nhân thấy tình hoàn thành hơn phân nửa, tương lai tốt đẹp, thần sắc cứng đờ cũng thả lỏng xuống, “Hi nha đầu, bái biệt Tam hoàng tử! Hoàng cung trọng địa, phải nơi chúng ta có thể ở lại lâu!” Nghiêm túc nhìn sang Phí Hi.

      Phí Hi nghe được, đáp lời, hướng Trác Thụy Long hành lễ, “Hi Nhi tạ ơn Tam hoàng tử!”

      “Về sau, còn nhiều cơ hội tới nơi này, Hi Nhi chăm sóc tốt chính mình là được.” Trác Thụy Long nở nụ cười.

      Bọn họ quên mất tồn tại của Dạ Khê, cầm thánh chỉ trong tay, Dạ Khê đứng lên, cúi đầu, sợi tóc che khuất toàn bộ khuôn mặt, Lan Hạ đứng bên cạnh vì nàng mà đau lòng.

      “Ngô ma ma, xem chừng Phí Khê!” Phí lão phu nhân mặn nhạt câu, rồi nối bước Nhị phu nhân rời .

      Ngô ma ma tới gần Dạ Khê, cùng Lan Hạ đỡ người lên, sát phía sau.

      Phí Hi, Trác Thụy Long, hai người này lưu luyến muốn xa rời.

      Trác Thụy Đào chậm rãi tới vị trí Dạ Khê vừa nằm, hai trong mắt bình tĩnh chợt sắc bén. Cách giày thước, nơi này có bãi đất vụn bình thường, màu vàng của đất xen lẫn vết máu đỏ thắm! Trác Thụy Đào ngồi xổm xuống, hai ngón tay bốc ít đất, tia màu đỏ vẫn còn lưu lại mặt ngón tay, chóp mũi khẽ ngửi, là máu!

      đạo ánh sáng nhanh chóng lướt trong đầu Trác Thụy Đào, hồi tưởng lại màn xảy ra vừa rồi, Trác Thụy Long tức giận kéo Dạ Khê hôn mê đứng lên, tiếng động ‘răng rắc’ – sắc mặt Trác Thụy Đào xuất vết rách, từ ra vào quân doanh, xa lạ gì thanh kia! Thần sắc vướng mắt dần lạnh xuống, trật khớp tay. Nam tử tập võ bình thường đều chịu nổi loại đau đớn thấu cốt này, càng cần phải đến nữ nhân yếu đuối nhu nhược!

      Người ngốc là kẻ mẫn cảm nhất, dù chịu cơn đau bằng hạt đậu, bọn họ cũng kêu la đến trời long đất lỡ, nhưng còn Dạ Khê, nàng chút cũng phản ứng!

      Dường như minh bạch điều gì, ánh mắt đình trệ xẹt qua luồng cường quang, đứng dậy nhìn Trác Thụy Long, “Tam hoàng đệ, ngày nào đó, có lẽ ngươi hối hận!”

      Trác Thụy Long thu hồi tầm mắt từ phương hướng Phí Hi rời , phục hồi tinh thần lại, nghe lời khó hiểu của Trác Thụy Đào, cười khẽ, “Ả điên đó sao?” Chán ghét tuôn ra nồng nặc, “Nếu Nhị hoàng huynh thích, tặng cho ngươi , chỉ là dâm nữ ai muốn mà thôi!” (-_-!!!) xong phất tay áo khỏi.

      Cùng ngày, thánh chỉ từ hôn được chiêu cáo khắp thiên hạ, hiệu xuất lan truyền cực kì nhanh, cả Vĩnh Giang thành biết đến tin tức ngốc tử Bá tước phủ bị Hoàng gia từ hôn.

      Dạ Khê ngồi ghế, cười tủm tỉm nhìn thánh chỉ bàn. Chốc lát sau, bóng đen lóe lên, Đinh chính xác mà vững vàng đặt mông ngồi lên thánh chỉ, liếm liếm móng vuốt, ‘meo meo ô’ hướng Dạ Khê tranh công.

      “Chơi chưa?” Dạ Khê vuốt đầu tiểu miêu.

      Meo meo ô –

      Tiểu hắc miêu ủy khuất nhìn Dạ Khê, rúc cái cổ, tùy ý nàng muốn làm gì làm.

      “Tự mình vui đùa , ngày mai còn có việc ra ngoài!” Tâm tình Dạ Khê rất tốt, buông tha Đinh , Đinh được đặc xá, quay đầu chạy bổ ra, so với thỏ còn nhanh hơn.

      Ngửi được mùi nước tiểu, nàng cúi đầu nhìn qua, dở khóc dở cười, Đinh dùng nước tiểu in thánh chỉ bản đồ. “Lan Hạ, thu thánh chỉ lại!” Dạ Khê đứng dậy tới bàn đọc sách, mài mực, trải ra giấy tuyên thành, nhìn chằm chằm tờ giấy trắng, suy tư.

      ***

      Nhị phu nhân trở lại Xích Bá tước phủ, vui sướng đến độ thiếu chút nữa muốn bày tiệc rượu thịt ăn mừng, vuốt ve Phí Hi, ngừng khen, “Nữ nhi của ta vô cùng xuất chúng, cần dùng thủ đoạn mà có thể khiến Tam hoàng tử mê mẩn thần hồn điên đảo, Hoàng tử phi là của Hi Nhi! Sau này ngay cả vị trí Thái tử phi, đều là của Hi Nhi!” Nhị nhu nhân cười hài lòng.

      Phí Hi ngượng ngùng cúi thấp đầu, “Nương, nghe người kìa!” Đỏ mặt nhìn Nhị phu nhân, “Bát tự còn chưa xem qua, hơn nữa, Hoàng Hậu nương nương đồng ý hôn của nữ nhi sao?” Phí Hi thấp thỏm bất an , “Thế gia nữ tử nhiều như vậy, Hi Nhi có – ”

      “Con đừng nhụt chí!” Nhị phu nhân nắm tay Phí Hi, ôm nàng, “Nữ nhi ngoan, con phải ràng, cơ hội của con là nhiều hơn so với thế gia nữ tử kia!” Ánh mắt lóe cơ trí, “Con chỉ cần nắm được tâm Tam hoàng tử, những cái khác tự nhiên nước chảy thành sông!”

      “Thế nhưng, nữ nhi nghe – nghe Tam hoàng tử có rất nhiều hồng nhan tri kỉ, nữ nhi – ” Phí Hi lắc đầu, mày nhíu chặt.

      “Nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi ở Hoàng gia? Con chỉ cần biết điều, đó chính là tâm của Tam hoàng tử phải đặt người con! Nương từng , nắm được lòng nam nhân trong yếu hơn bất cứ thứ gì!” Trịnh trọng nhìn Phí Hi, từ ái vuốt ve đầu nàng, “Nữ nhi trưởng thành, phải lập gia đình… Những ngày tới nương chỉ bảo cho con!”

      Phí Hi nghe Nhị phu nhân dạy dỗ, chuyển nguy thành an, mỉm cười gật đầu, “Nữ nhi nghe an bài của nương.”

      ***

      Trở lại phòng ngủ, Phí lão phu nhân rốt cuộc thở dài hơi, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh từ lâu, lưng cũng ướt đẫm mảng. Bà mệt mỏi nằm giường, nhắm hai mắt lại.

      Trịnh ma ma cùng Ngô ma ma liếc nhau, vừa muốn giọng ra ngoài, thế nhưng Phí lão phu nhân mạnh mẽ mở mắt ra, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, “ còn quan hệ với Hoàng gia, tiện nhân kia liền vô dụng, ở trong phủ chỉ lãng phí lương thực, nhìn chướng mắt. Tìm căn nhà trống ở ngoại thành, đem người qua đó, tự sinh tự diệt!” Phí lão phu nhân xong, trút ra ngụm ác khí, trở mình, thoải mái an giấc.

      Động tác Trịnh ma ma rất nhanh, lập tức sai gã sai vặt đem đồ dùng trong viện của Dạ Khê ném ra ngoài, xem thường nhìn đống đồ vật cũ nát, khinh miệt trừng Dạ Khê, “Nơi ở của quý nhân Xích Bá tước phủ, phải nơi a miêu a cẩu nào đó có thể ở nổi, các ngươi!” Chỉ gã sai vặt, “Mang người đến căn nhà nơi ngoại thành. Về phần Lan Hạ, lão phu nhân nể tình ngươi làm việc chăm chỉ, quay về…”

      Lan Hạ mím môi, quỳ mặt đất, “Nô tỳ tạ ơn Trịnh ma ma coi trọng, nhưng nô tỳ được lão phu nhân ban cho tiểu thư, sau này phải là người của tiểu thư!”

      Trịnh ma ma lạnh lùng nhìn Lan Hạ, lấy mảnh giấy trong tay áo ném ra, “Cho ngươi mặt mũi mà biết điều!” Mắng xong, ngẩng đầu rời .
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29

      Dạ Khê cùng Lan Hạ vừa bước chân xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững, chợt nghe tiếng động ‘loảng xoảng’ vang lên, đồ đạc gì trong xe đều bị ném xuống đất.

      “Ngươi!” Sắc mặt Lan Hạ rất khó coi.

      “Còn cho mình là tiểu thư trong phủ?” Gã sai vặt phun bãi nước bọt, khinh bỉ nhìn chủ tớ hai người, “Lão phu nhân lên tiếng, các ngươi? Tự sinh tự diệt! Đồ ngu ngốc – ”

      Gã sai vặt còn chưa kịp xong, Dạ Khê tựa như quỷ mị tới trước mặt , thần sắc rét lạnh, quanh thân tản ra khí thế kinh người, “Loài kiến nhoi!” Chỉ nghe thanh ‘răng rắc’ vang lên, tròng mắt đảo ngược, máu trong khóe miệng chảy xuống. Dạ Khê chán ghét buông tay ra, lắc lắc cánh tay, dường như bàn tay vừa chạm đến cái gì đó rất bẩn thỉu.

      Lan Hạ suýt nữa kinh hãi la lên, khiếp sợ nhìn Dạ Khê, rồi nhìn thi thể mặt đất, há hốc miệng, nửa ngày có phản ứng.

      Dạ Khê cúi người ôm Đinh , thuận tay vuốt lông Đinh , nhìn phản ứng của Lan Hạ, “Ta cho ngươi cơ hội lần lựa chọn, rời khỏi hoặc lưu lại!” Đem khế ước bán thân đưa cho Lan Hạ, kiên nhẫn chờ đợi Lan Hạ trả lời.

      Lan Hạ hoàn hồn, nhìn khế ước bán thân trong tay, cầm nó , ta được tự do, ai có thể trói buộc ta. Lan Hạ nở nụ cười, quỳ gối trước mặt Dạ Khê, hai tay dâng lên khế ước bán thân, “Nô tỳ là người của tiểu thư, được tiểu thư xem trọng, nô tỳ xin ở lại!” Thân thể tự do quả là hấp dẫn cực lớn, thế nhưng nếu so sánh, nàng càng thích theo tiểu thư, bởi vì đây là người nàng nhận định!

      Dạ Khê điểm điểm đầu Đinh , nhéo tai tiểu miêu, tự tiếu phi tiếu nhìn Lan Hạ, “Ngươi sợ, ta giết ngươi?” Lời có chút lãnh mạc.

      Sắc mặt Lan Hạ hơi trắng, gật đầu, kiên định đáp lại, “Sợ! Nhưng là, nếu có tiểu thư, nô tỳ vẫn còn ở trong phủ Xích Bá tước, Trịnh ma ma sớm đem nô tỳ ban cho hỗn đản nhi tử của bà ta, Trịnh ma ma là trong những tâm phúc bên người lão phu nhân, bà nhất định vì nô tỳ mà trách cứ Trịnh ma ma… ” Kết cục bi thảm này, Lan Hạ có thể đoán được.

      “Cơ hội cho ngươi, con đường này do ngươi chọn, sau này đừng hòng hối hận. Nếu có ngày, ngươi cản đường ta, chớ trách ta thủ đoạn độc ác!” Dạ Khê băng lãnh cảnh cáo.

      Lan Hạ vừa nghe, nở nụ cười, tiểu thư đây là cho ta ở lại! “Mạng của nô tỳ thuộc về tiểu thư!” Khẩn trương dập đầu.

      “Cầm theo y phục.” Dạ Khê hạ lệnh, xoay người rời .

      Lan Hạ mờ mịt, lập tức có phản ứng, quay người cầm lấy bọc y phục, chạy theo Dạ Khê, “Tiểu thư, cái này…” Lan Hạ chỉ vào khế ước bán thân trong tay, chẳng biết thế nào cho phải.

      “Cho ngươi!” Dạ Khê đạm mạc , “Trước tiên tìm khách điếm ở lại , ngày mai hỏi thăm xem có căn nhà nào bán .”

      “Dạ!” Lan Hạ cười sáng lạn hơn, cẩn thận cất giữ khế ước bán thân, rồi cung kính phía sau Dạ Khê, gì nữa.

      Căn viện cũ nát càng ngày càng xa, thi thể đất trơ trọi nằm cạnh xe ngựa, người phát .

      ***

      Dạ Khê đứng cạnh cửa sổ, ôm tiểu hắc miêu Đinh , nhìn người đến người đường phố, tâm tư mịt mờ , tự sinh tự diệt? Bộ mặt của lão bất tử cuối cùng lộ diện! Trưởng nữ như thế nào? Dạ Khê vuốt ve cánh tay phải, ngón tay bấm chặt vào da thịt, thủ cung sa? trầm nở nụ cười, nàng hẳn là nên cảm tạ nó, nếu tình cũng thuận lợi như vậy.

      “Tiểu thư!” Lan Hạ bưng chậu rửa mặt tới, “Nên rửa mặt rồi!” Cung kính đứng bên, “Tiểu thư có nghĩ tới, muốn căn nhà như thế nào?” Lan Hạ cẩn thận hỏi.

      Dạ Khê xoay người lại, bước chân chậm rãi đến ngồi vào ghế, đem Đinh thả bàn, “Phố Cổ Tuyền phải có rất nhiều căn nhà bỏ trống sao?” Dạ Khê hỏi vặn lại.

      Lan Hạ hơn bất động hồi, phố Cổ Tuyền? Đó là nơi tấc đất tấc vàng, mua cánh cửa đều đủ để người ta táng gia bại sản, càng cần phải đến cả căn nhà.

      Nhìn bộ dạng Lan Hạ kinh ngạc, khóe môi Dạ Khê dãn ra ý cười, ánh mắt đánh giá Lan Hạ, khiến Lan Hạ cả người sợ hãi.

      “Tiểu – tiểu thư, nô – nô tỳ đáng bao nhiêu tiền đâu!” Lan Hạ lắp ba lắp bắp sức mẽ phun ra câu, ngại ngùng cúi đầu, gương mặt bạo hồng, hiển nhiên là nghĩ đến nơi nào đó đứng đắn!

      Dạ Khê nhếch mày, nàng có cái gì sao? Lại vô tội hỏi Đinh .

      Đinh liếc mắt nhìn, trong bụng oán thầm – ngươi chưa , nhưng ngươi chính là có ý tứ này! Ngươi nghĩ đem người ta bán vào kỹ viện! Thấp giọng ‘meo meo ô’ tiếng, lười biếng nheo mắt, bộ có tinh lực.

      “Khụ, với tư sắc của nô tỳ, dù có bán vào thanh lâu cũng được mấy đồng tiền!” Lan Hạ khe khẽ lầm bầm, gương mặt đỏ bừng, kinh hoảng rũ đầu, biết làm sao.

      Dạ Khê cười khanh khách.

      Lan Hạ kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nàng lần đầu tiên nghe tiểu thư cười thoải mái mà trong trẻo như thế, lần đầu tiên thấy được nụ cười xinh đẹp như vậy mặt Dạ Khê, như tuyết trắng tinh khôi, dường như bị cuốn hút theo, Lan Hạ cũng cười ra tiếng.

      “Vấn đề tiền, ta giải quyết.” Nhìn Lan Hạ, “Tìm căn nhà là đại trước mắt! cần quá lớn, đường thuận tiện, tốt nhất ở gần chợ đen chút!”

      “Chợ đen?” Lan Hạ hơi khó hiểu, nghe Dạ Khê giải thích xong, Lan Hạ chần chờ lát, rồi lập tức gật đầu đáp ứng, “Nô tỳ lưu ý!”

      Dạ Khê gật đầu, Lan Hạ rất thông minh, hiểu được sát ngôn quan sắc, biết cái gì nên cái gì nên , cái gì nên hỏi cái gì nên hỏi, người như thế Dạ Khê cần. Dạ Khê uống trà, cách xa Phí gia, cởi bỏ ràng buộc, nàng phải tính toán bước tiếp theo cho tốt chút. Trầm tư, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn.

      ***

      Dạ Khê ôm Đinh đứng trước cổng chợ đen, tiếng ồn ào bay vào trong tai, lạnh lùng đảo mắt qua xung quanh, nhận ra hành vi lén lút của vài người, đáy mắt xẹt qua lệ quang, khóe môi nhếch lên, cười ngoan. Vỗ vỗ tiểu hắc miêu trong lòng, lần thứ hai tiến nhập nơi này.

      để ý người phía sau, Dạ Khê thẳng tới sòng bạc, bên trong vẫn ồn ào náo nhiệt. Nàng đứng trước cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, nhưng chỉ thấy được khe hở cửa sổ. Nhíu mày, nàng ràng cảm giác từ lúc bắt đầu tiến nhập chợ đen, tựa như có tầm mắt băng lãnh chăm chú nhìn nàng, thẳng đến sòng bạc.

      Meo meo ô –

      Đinh cũng theo ánh mắt Dạ Khê nhìn sang, mắt mèo lên tia đỏ, sắc bén chợt lóe, rồi lặng yên thu hồi.

      “Nhìn thấy sao? Tiểu gia hỏa!” Dạ Khê vỗ đầu Đinh , xoay người bước vào, nàng tại cần tiền, càng nhiều càng tốt, cái khác, tạm thời đặt sang bên.

      ***

      “Ánh mắt rất sâu sắc!” Dạ Khê vừa tiêu thất, hắc y nam tử xuất trước cửa sổ, “Lại gặp mặt!” Nam tử vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
      “Chính là nữ nhân này?” Phía sau hắc y nam tử ra nam tử khác, mặt châm chọc che dấu, “Ngươi vậy mà bại dưới tay nha đầu, Lộ!”
      DionChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Gặp nhau
      Editor: Thập Thất

      "Công tử, có tin tức !" hắc y nhân che mặt xuất ở trong phòng.
      Bên cửa sổ hai vị nam tử liếc nhau, đáy mắt xẹt qua tia cười lạnh, cùng nhau nhìn về phía trước.

      "!" Thanh lạnh lùng mà tàn khốc vang lên, trong phòng độ ấm lập tức giảm tới nhiệt độ đóng băng!

      Dạ Khê vào sòng bạc còn chưa được canh giờ, liền mang theo cái bao bố ra, bao bố chứa này nọ, nhìn sức nặng quá lớn . Mà Đinh lại lười biếng ghé đầu bờ vai Dạ Khê, nhịn được mà ngáp cái, nhàm chán vô cùng.

      Dạ Khê dọc theo đường về, chính là chưa được mấy bước, liền nhận thấy được có vài cái đuôi theo sau, Dạ Khê nhéo nhéo bao bố trong tay, lạnh lùng cười, xoay người thay đổi phương hướng, hướng tới chỗ yên lặng mà đến.

      Mấy người phía sau đều cùng thần sắc trao đổi với nhau, tiếp tục bám sát.

      Ra chợ đen, cách đám người cũng càng ngày càng xa, đường càng chạy càng hẻo lánh, Dạ Khê đột nhiên ngừng lại dưới thân cây bàng, dựa vào thân cây, hai tay vòng trước ngực, ngước nhìn bầu trời, nhẫn nại mà đợi. Đinh lại đứng lên vai nàng nhìn thoáng qua phía xa, sau quay đầu, hai ba bước trèo lên nhánh cây, lại nhìn về phía trước, rồi meo ô tiếng với Dạ Khê, tựa hồ truyền lại tin tức gì đó.

      Dạ Khê khẽ nhíu mày, "Thế nhưng lại chậm như vậy?" Dạ Khê lắc đầu tự giễu, gọi Đinh xuống, muốn rời , nhưng đúng lúc này, Đinh vòng vo cây, bỗng chốc vèo cái nhảy xuống đất, vội vàng hướng tới phía khác mà .

      "Đinh !" Dạ Khê sắc mặt giận dữ, lớn tiếng hô. Trước đây khi nghe loại thanh này, Đinh đều ngoan ngoãn trở về, mặc kệ làm cái gì, nhưng là hôm nay, Đinh giống như ăn nhầm thuốc, vẫn liều mạng hướng phía trước phóng , tựa như đuổi theo cái gì.

      Dạ Khê mím môi, bước nhanh theo, bao bố trong tay trực tiếp cuốn vài vòng quanh bàn tay nàng. Đuổi theo nửa ngày, Dạ Khê thấy được bóng dáng Đinh , đồng thời, cũng nhìn thấy vài người xa lạ.

      người run run rẩy rẩy đứng tại chỗ, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, hai tay ôm ngực giống như ở che chở thứ gì rất quan trọng, cho dù sợ hãi, nhưng là người nọ như cũ tính buông tay ra. Mà người đối diện, là ba nam tử ở thế giằng co với , nam tử áo đen mặt biểu cảm, nam tử áo trắng mặt chứa nụ cười hơi xấu xa, nhưng nụ cười kia lại chạm đến đáy mắt.

      Phía trước hai người này, có nam tử xa hoa ngồi chiếc xe lăn bằng gỗ, dưới mày kiếm là đôi mắt lãnh khốc, thâm thúy, lấp lánh ánh sao, mà khóe mắt lại hơi hơi nhếch lên, tăng thêm tia liêu nhân phong tình, môi đào hơi hơi mân mê , tà mị mà gợi cảm, da thịt trắng nõn như phản chiếu ánh sáng. Cả người bao phủ bởi kiện áo choàng lông chồn tía, tử sắc thuần khiết sáng , dưới ánh mặt trời chiết xạ ra nhàn nhạt quang huy. Dù vậy, vẫn ngăn cản được khí chất vương giả - quân lâm thiên hạ phát ra từ trong xương của !

      Dù khi còn là Dạ Bá xem qua nhiều loại sắc đẹp, cũng tránh được sức quyến rũ từ nam nhân này, Dạ Khê xa xa nhìn, đến thời điểm ánh mắt nàng đụng phải đôi mắt lạnh như băng kia, tâm hiểu sao run lên, đôi đồng tử như hồ băng vạn năm tan, lộ ra tàn khốc cùng vô tình.

      Cùng lúc đó, đối phương cũng quay lại, chỉ đạo ánh mắt đem Dạ Khê khóa tại chỗ. Dạ Khê cau mày, hô hấp cứng lại, nàng xưng bá hắc đạo nhiều năm, có loại người như thế nào chưa từng gặp qua? Nhưng tại lại cố tình sinh ra ý niệm muốn chạy trốn, nàng cảm giác, nam nhân kia rất nguy hiểm! Dạ Khê tự nhiên rét mà run!

      Đôi mắt sáng như sao nhưng lại tương xứng với thần sắc tàn khốc vô tình như thế, là lão thiên gia vui đùa a! Dạ Khê trong lòng thầm nghĩ. Nam tử áo đen khiến nàng cảm thấy quen thuộc, ràng chính là người cùng nàng đánh bạc hôm trước.

      Ánh mắt lạnh như băng của nam tử mặc áo choàng chồn tía chỉ lưu lại người Dạ Khê lát, mà sau lại dừng ở người nam tử chật vật kia.

      " cần giả vờ, Hình Võ! Đem đồ ngươi trộm giao ra đây, công tử cho ngươi toàn thây!" Nam tử áo đen lạnh lùng mở miệng , tầm mắt cũng chỉ là ở người Dạ Khê đảo qua, liền tiếp tục chú ý nữa, giống như xem nàng tồn tại.

      Nguyên bản nam tử kia còn run run vừa nghe đến lời của nam tử áo đen, chợt đình chỉ run rẩy, sợ hãi nơi đáy mắt cũng tiêu tan vô tung vô ảnh, "Ha ha a ——" người nọ đột nhiên cười gian rộ lên, "Ta giấu sâu như vậy, thế nhưng vẫn tránh khỏi truy lùng của các ngươi!" Nam tử đứng thẳng thân mình, đè vật trong lòng, xác nhận vẫn còn: "Muốn? Nằm mơ!" Nam tử búng tay, từ cây mười mấy hắc y nhân nhảy
      xuống, "Giết cho ta!" lui về phía sau , nhường đường cho mấy tên sát thủ.

      Dạ Khê nhíu mày cười, đây căn bản là tình liên quan đến nàng, tiếp đó tìm địa phương an toàn, dựa vào thân cây, hai tay vòng trước ngực, chậm rãi xem xét, sắc mặt như có việc gì, giống như đối với việc sắp xảy ra giết chóc chút cũng để ý.

      Mà giờ phút này, Đinh lại cuộn đống trong bụi cỏ, che giấu thân hình, tứ chi gấp khúc, làm tốt tư thế chuẩn bị công kích, mắt mèo quay tròn xoay xoay, biết muốn đánh cái chủ ý gì.

      Nhóm sát thủ đem nam tử bảo hộ ở phía sau, hướng tới ba nam tử kia mà cầm kiếm chém giết, nam tử áo đen lại hướng phía trước tới hai bước, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, quyền đầu xuất theo cánh tay vung lên, cỗ sát khí bắn ra, hề do dự, khiến mười tên sát thủ chưa kịp xuất chiêu giống như lá héo bị rụng, dễ dàng bị chém giết!

      Dạ Khê kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn ống quần bị chưởng phong xé mở cái lỗ hổng, còn vài mm nữa là đùi ngọc của nàng gặp tai ương a!

      Nam tử thấy tình hình như vậy, sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất. Vừa rồi hùng khí khái lại biến mất vô tung vô ảnh, tại thời điểm này, có mười mấy thạch cầu lớn giống nhau từ người lăn ra khắp nơi, nam tử nhìn lên, đôi tay hoảng loạn chụp lấy, nhưng mà hiểu được đến cùng muốn bắt cái nào mới tốt!

      xe lăn ngón tay nam tử tuấn mỹ giấu trong áo choàng da chồn tía chỉ khẽ nhúc nhích, nam tử áo đen hướng tới xe lăn cung kính cúi đầu, xoay người chậm rãi hướng nam tử kia, nam tử phát nguy hiểm tới gần, lung tung nắm lên hai cái thạch cầu, quay đầu chạy , nhưng mà còn có chạy được năm bước, thân mình tựa như chịu phải áp lực nào đó, nam tử đột nhiên ói ra búng máu, khi quay đầu, nguyên bản hảo hảo đôi tròng mắt của nam tử áo đen lập tức như súng bắn đạn bắn xuất ra, cuối cùng, thân mình nam tử kia run rẩy vài cái rồi phản ứng.

      Dạ Khê nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm, nàng căn bản là có nhìn nam tử áo đen ra tay như thế nào! Dạ Khê nắm lấy bao bố trong tay, thần sắc cứng lại.

      "Thiếu cái!" Đột nhiên, tiếng vô tình mà từ tính phát ra, nguyên bản khí mỏng manh chợt đọng lại, lập tức con ngươi rét lạnh vô tình bắn phá hướng về bụi cỏ.

      Meo ô ——

      Chỉ nghe đến tiểu hắc miêu hét thảm tiếng, tiếp theo Đinh liền từ trong bụi cỏ bắn ra, liều mạng chạy tới phía Dạ Khê, miệng còn ngậm cái thạch cầu, linh hoạt nhanh nhẹn tránh thoát bắt giữ của nam tử áo đen, cái đầu chúi vào trong lòng Dạ Khê.
      Dạ Khê ôm Đinh , đồng thời cũng nhìn thấy được lông mao dựng đứng cả người Đinh chưa từng hạ xuống, cái miệng liền đem thạch cầu phun vào trong lòng Dạ Khê, sau đó tiểu thân mình liền mạnh mẽ hướng tới trong lòng Dạ Khê mà chui rúc , cho dù có khe hở.

      Dạ Khê cái cánh tay ôm Đinh , tay kia cầm lấy thạch cầu mà thưởng thức.
      Đồng thời, cỗ uy hiếp phô thiên địa cái hướng tới Dạ Khê mà đè ép
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :