1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19

      Dạ Khê bước vào căn phòng u ám, nhìn Lan Hạ nằm giường, nghe Lan Hạ thống khổ rên rỉ, sắc mặt như trước chút thay đổi, cầm bình sứ trong tay đặt lên đầu giường, nàng lời nào, xoay người rời khỏi.

      Lan Hạ kinh ngạc nhìn bóng lưng Dạ Khê, tâm mê man dần dần sáng tỏ, Lan Hạ run rẩy cầm bình sứ lên, nặng nề thở dài hơi, rồi vui mừng nhắm hai mắt lại.


      Dạ Khê nhìn lên mặt trời, khóe môi cong lên, cười nhạt, ôm Đinh nhảy lên, hướng về hướng. Tại góc yên tĩnh trong viện, cánh cửa cũ nát, vì trải qua nhiều năm nên cũng rỉ sắt, chỉ cần chạm là có thể mở. Ngoài cửa, chính là Vĩnh Giang thành!

      Dạ Khê ôm Đinh ra cửa, hướng về đường xá náo nhiệt. Để tránh phiền phức, nàng dùng băng vải buộc lại bàn tay phải, che giấu đoạn chưởng. Mỗi khi qua ngã rẽ, Đinh lại ‘meo meo’ nhắc nhở nàng, quanh co nhiều chỗ rẽ, liền đến con đường náo nhiệt khác.

      Người bày sạp hai bên đường thần sắc hung ác, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm mỗi người xa lạ bước vào đây. Người qua lại có người cầm đao, người cầm xích sắt, người hung thần ác sát, người tiếu lí tàng đao. Tất cả đều tỏa ra hơi thở trộn lẫn của người lạ chớ gần cùng sát khí lẫm liệt, ở chỗ này, cho dù chỉ là tiểu khất cái, đều thể coi thường.

      Dạ Khê đứng giữa đường, tay ôm tiểu hắc miêu Đinh , lạnh lùng cảm thụ hơi thở xung quanh, có run sợ, có kinh hãi, chỉ có quen thuộc vì xa cách lâu. Nàng bước vào trong, chú ý đến những tầm mắt lạnh như băng quan sát, chậm rãi tới nơi muốn đến.

      Bất đồng với trang phục kỳ lạ của người đường, thân Tăng y, Dạ Khê đặc biệt chói mắt. Thân thể bé ngừng lại trước cửa, cờ hiệu lay động có chữ “Đổ” lớn. Dạ Khê vuốt đầu Đinh , tựa hồ tán thưởng Đinh tìm được nơi thú vị. Đinh lười biếng híp mắt, hưởng thụ cái vuốt ve của nàng.

      Nàng chút do dự ôm Đinh vào chỗ này, qua cánh cửa, phóng mắt nhìn xung quanh, bên trong lại vô cùng rộng lớn, trống trải, gian có vật chướng ngại, nhìn sơ lược bỏ sót gì. tầng hai, từng gian phòng ngăn cách nhau, sòng bạc rất đơn giản, nhưng cũng rất đặc biệt. Dạ Khê nhếch môi cười, vừa vào cửa biết, nơi này có người trông coi! Ngoại trừ gã sai vặt bưng trà rót nước, còn lại hề có hộ vệ.

      Lão bản sòng bạc vậy mà yên tâm sao? Dạ Khê nhíu mày, quét mắt quan sát từng bàn, tiếng quát tháo cùng tiếng va chạm của xúc xắc hoà trộn vào nhau, thanh càng lớn, ở trong này, cũng bị tạp cắn nuốt. Lạnh lùng nhìn lướt qua, đôi mắt từ từ nhắm lại, lại từ từ mở ra. Trong chớp nhoáng, hai mắt hơi mờ mịt chợt thanh minh, thanh ầm ĩ xung quanh dần xa.

      Dạ Khê đến gần bàn đánh bạc, phía đối diện, nam tử mặc hắc bào ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. tay nhàn nhã cầm ly trà, tay còn lại linh hoạt xoay tròn ba khối xúc xắc.

      Dạ Khê ôm Đinh đặt bàn đánh bạc, lạnh nhạt nhìn hắc bào nam tử.

      Hắc bào nam tử lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt sắc bén bắn về phía Dạ Khê, băng lãnh quét qua Đinh liếm móng vuốt, nhíu mày, nghi vấn lộ từ ánh mắt.

      Đinh tựa hồ nhận ra được hắc bào nam tử khinh bỉ nó, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắc bào nam tử, vẻ miệt thị ràng.

      Phát mình bị hắc miêu khinh bỉ, hắc bào nam tử chợt mở to mắt, nguy hiểm nheo mắt, xúc xác trong tay rơi xuống, theo đường vòng cung rơi trong chén, chén xoay ba vòng, ngừng lại. Bên trong còn có ba khối khác, tại sáu khối mặt xúc xắc cùng dừng đúng sáu nút, mà nơi cái chén đứng lại là vị trí chữ “Đại”.

      Dạ Khê cười nhạt, nàng chỉ sợ có người cùng chơi! Hai tay nàng cầm cái chén, đảo ngược, chậm rãi đảo từ trái qua phải, rồi từ xuống. Vững vàng đặt bàn, mở chén, nhất trụ kình thiên, sáu khối xúc xắc xếp chồng lên nhau, đỉnh là nút!

      Ngón tay hắc bào nam tử khẽ động, xúc xắc nhàng rơi xuống, sáu khối đều cùng ‘’! Vẻ mặt thoáng kinh ngạc, hắc bào nam tử lúc này mới tỉ mỉ quan sát Dạ Khê lần nữa.

      Dạ Khê giật giật cổ tay cứng ngắt, cái chén này cũng hề !

      “Đánh cược gì?” Hắc bào nam tử mở miệng .

      “Tiền!” Dạ Khê cũng dài dòng, thứ nàng tại cần nhất, thiếu nhất chính là tiền! Cầm tiền là nhanh nhất, lại tốn công phu mang vác, nhưng cần có chút thủ đoạn sòng bạc.( chỗ này ta chém a = :)

      Ánh mắt hắc bào nam tử lạnh lùng đảo sang tiểu hắc miêu, đáy mắt lên sát ý, đem quả cân bày la liệt ném ra ngoài ( hiểu lắm, chém nốt ^<^), ván định thắng thua!

      Dạ Khê gật đầu, tiến lên, xem Đinh như hàng hóa mà vứt vào đống quả cân. Đinh vui kêu tiếng, thở phì phò nằm này giả chết, cái mông vừa vặn hướng phía hắc bào nam tử, đuôi mèo tiêu sái lắc lư, giống như thị uy.

      Bàn tay hắc bào nam tử vừa động, chén cùng xúc xắc đồng loạt vào trong tay, đậy lại, thanh xúc xắc va chạm lạo xạo vang lên. Trong đổ phường, tiếng la hét của người chung quanh, tiếng xúc xắc va chạm pha trộn vào nhau.

      Dạ Khê mím môi, nhìn chăm chú bàn tay đảo của hắc bào nam tử, tập trung tinh thần, chớp mắt, xem người này chơi trò gian trá hay , đặt chén ‘cạch’ tiếng , rồi ngồi xuống.

      Hắc bào nam tử lười biếng tựa người vào ghế, chờ đợi đáp án.

      Xúc xắc bên trong vì chén ngừng đảo mà giảm tốc độ, trái lại va chạm ngày càng ngày càng loạn, trong chớp mắt, thanh hỗn độn biến mất, thay vào đó nhịp va chạm đều đặn.

      Đinh-

      Ngừng lại!

      Cùng lúc đó, đáy mắt Dạ Khê tỏa dị quang, nàng đến bàn đánh bạc xem, nhìn hai chữ ‘Đại, Tiểu’ lớn , tay chậm rãi đưa lên, nụ cười châm chọc của hắc bào nam tử dần sa sút!

      Ý cười hoàn toàn cứng ngắt dừng lại bên mép, hắc bào nam tử dám tin ngẩng lên, gắt gao nhìn vị trí Dạ Khê dùng ngón tay chỉ, phải Đại, cũng phải Tiểu!

      Đinh vẫn có chút nhanh nhẹn, móng vuốt đánh bay nắp, sáu khối xúc xắc xếp thành trụ, mặt thế nhưng có nút nào, vừa nhàng động, xúc xắc đều hóa thành bột phấn.

      Đinh hướng hắc bào nam tử khoe khoang cái mông, rồi trở lại trong bờ ngực ấm áp của Dạ Khê, liếm lông, mắt mèo nheo lại, biểu mình rất vui sướng.

      Dạ Khê hướng hắc bào nam tử vươn tay, – trả tiền!

      Khóe miệng hắc bào nam tử co giật nhìn bàn tay bé trước mắt, hiển nhiên ngờ Dạ Khê bộ dạng nhắn mềm mại, vậy mà ngoài dự liệu mọi người. Hắc bào nam tử ném xấp ngân phiếu ra, đưa cho Dạ Khê.

      Dạ Khê cũng xem lại, lấy xong liền xoay người rời .

      Tiếng ồn ào xa, ai biết ở góc đổ phường xảy ra màn rung động, Dạ Khê ôm Đinh , hòa vào dòng người rồi biến mất.

      Tại góc tối, đôi mắt lãnh khốc, vô tình đem chuyện này thu hết vào mắt.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Trưởng nữ

      “Đây là trong hai khối ngọc bội do tổ sư Đại Dao quốc chúng ta ban đầu lập quốc sai người chế tạo. khối Hổ bội, có thể điều động binh mã thiên hạ; khối Long bội, đại diện cho đế vương tôn quý!” Phí lão phu nhân che dấu được kích động ra mặt, bắp thịt cơ thể vì cười mà run rẩy theo.
      Phí Hi kinh ngạc nhìn ngọc bội nho trong tay, ngờ nó lại quý trọng như vậy! “Tổ mẫu, cái này?” Phí Hi luống cuống.

      “Hoàng tử trước khi Đại hôn, Long bội chỉ ban tặng cho chính phi! Đây là quy định do tổ tông truyền lại!” Vui mừng nhìn Phí Hi, “Hi nha đầu, con làm tổ mẫu thất vọng!” Phí lão phu nhân gọi Phí Hi đến bên cạnh mình, vô cùng thân thiết sờ sờ gương mặt nàng.

      Phí Hi há hốc miệng, nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, đáy mắt tràn đầy vẻ dám tin, “Tổ mẫu, vậy…có phải là…Hi Nhi…” Phí Hi đem lời phía sau ra, thế nhưng khát vọng trong đôi mắt thể che đậy.

      Phí lão phu nhân trìu mến vuốt ve tóc nàng.

      “Hi Nhi của ta nhất định là Hoàng tử phi!” Nhị phu nhân bên cạnh trịnh trọng , nhìn vẻ mặt Phí Hi vui mừng cũng buông lỏng thần sắc, “Nương, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn!” Nhị phu nhân bình tĩnh hiếm có.

      “Hoàng tử phi?” Đại phu nhân khinh miệt nhìn lướt qua Nhị phu nhân, “Xích bá tước phủ, trưởng nữ chỉ có , hoàng tử phi chỉ có ! Ta đây thân là Đại bá mẫu nhịn được đứng ra vài câu!” Tầm mắt đảo qua Nhị phu nhân cùng Phí Hi, “Người ta huyết dong vu thủy(máu hòa tan trong nước), cùng mẹ sinh ra, tại sao lại đối xử khác biệt lớn như vậy? Nhị đệ muội, ngươi xem?” Đại phu nhân chất vấn.

      Nhị phu nhân nheo mắt, nguy hiểm nhìn Đại phu nhân, “Đại tẩu, tẩu có ý gì?” Mười phần mùi thuốc súng, “Nếu tẩu cố ý gây khó dễ, ta phụng bồi!”

      Đại phu nhân châm chọc nhìn Nhị phu nhân, “Vài ngày trước biết là ai xông vào viện của đứa kia, lỗ mãng mang người trói cả đêm, còn Lan Hạ chẳng biết tại sao bị đánh, nghe có người còn muốn hủy mặt Khê Nhi nữa?” Tự tiếu phi tiếu nhìn Nhị Phu nhân, “Có câu máu mủ tình thâm, hổ dữ còn ăn thịt con, Nhị đệ muội, ngươi cảm giác mình làm quá mức sao? Thân là mẫu thân, ngươi làm sao chịu nổi?” Đại phu nhân bi thương lắc đầu thở dài.

      Sắc mặt Nhị phu nhân trầm, trừng mắt nhìn Đại phu nhân, “Đại tẩu, tẩu muốn gây cùng ta sao? Ta rất ràng, ta chỉ có nhi tử nữ nhi!” Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

      “Nhị đệ muội, chớ trách đại tẩu ăn khó nghe, tổ tông Phí gia truyền xuống ràng! Phí gia cũng là danh môn vọng tộc, đứa bé ra đời đầu tiên nhất định là trưởng, từ xưa đến nay đều như vậy, đây là chỗ bất đồng với những gia tộc khác. Trưởng nữ sinh ra từ bụng ngươi, đây là được hoàng gia thừa nhận, tại muốn phản bác? Nghi ngờ thánh chỉ? Nghi ngờ tiên hoàng? Xích bá tước phủ có thể phồn vinh như hôm nay, đều nhờ ân điển của hoàng gia, ngươi hành động như vậy, muốn đem Phí gia đẩy vào vực sâu vạn trượng sao?” Đại phu nhân bỗng cất cao điệu, lời khiến Phí lão phu nhân vốn vui mừng cũng đột nhiên ngơ ngẩn.

      Đại phu nhân hít sâu hơi, nhắm mắt lại, “Nương, thân thể con dâu khỏe, xin được cáo lui trước!” Xoay người rời .

      Phí Hi cúi đầu, gắt gao mím chặt môi, sắc mặt trầm, đáy mắt thoáng lướt qua hung quang, tay dùng sức siết chặt ngọc bội, trầm mặc gì.

      “Được rồi, thời gian còn sớm, ai cũng đều bận rộn!” Phí lão phu nhân khôi phục bình tĩnh, “Hi nha đầu, con mới lành bệnh, phải chú ý nghỉ ngơi! Chuyện ngọc bội cứ tạm gác lại.”

      Phí Hi gật đầu, hành lễ rồi rời khỏi.

      Nhị phu nhân muốn rời , bị Phí lão phu nhân chợt gọi lại, “Nhà lão Nhị, tuổi của ngươi cũng , nên hiểu chuyện! Trước khi mọi việc ổn thỏa, nàng là người hoàng gia, ngươi, có quyền động tới nàng! Phí gia cũng có quyền tổn thương đến nàng nửa sợi lông! Ngươi nhớ kỹ cho ta!” Phí lão phu nhân lớn tiếng .

      Sắc mặt Nhị phu nhân càng thêm khó coi, hung ác nhìn chòng chọc xuống đất, tình nguyện gật đầu, xoay người ra.

      ***

      “Tam hoàng tử…ngọc bội…Nhị tiểu thư…Đại phu nhân…” Lan Hạ đem những tin tức nghe được chữ lầm bẩm báo Dạ Khê.

      Khẽ uống ngụm trà, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt sắc sảo nhìn Lan Hạ, “Đại phu nhân phản ứng có chút thú vị!” Dạ Khê đem …ly trà khác đặt trước mặt Đinh , “Được rồi, Tam hoàng tử tên gì?”

      Lan Hạ giật mình, rồi , “Hoàng gia có họ Trác, tính danh Tam hoàng tử…” Lan Hạ hơi có chút kiêng kỵ, thế nhưng lại nghĩ đến Dạ Khê giống người bình thường, chần chờ nửa ngày mới ra khỏi miệng, “Trác Thụy Long!”

      Trác Thụy Long? Thụy Long? Tường thụy(điềm lành), đằng long, tên cũng có khí phách, chỉ là biết người có như tên hay thôi!

      Nàng nhìn Lan Hạ, cười nhạt, Lan Hạ mặc dù chỉ là tỳ nữ, nhưng năng lực ở Xích bá tước phủ làm cho người ta kinh ngạc, phàm là người và việc liên quan đến Xích bá tước phủ, Lan Hạ có thể tìm ra trong thời gian ngắn nhất, có xem như tai mắt của Dạ Khê ở Xích bá tước phủ.

      “Ta đối với cách xác định trưởng nữ Phí gia có chút ngạc nhiên.” Vài giọt trà bắn mu bàn tay Dạ Khê, cúi đầu nhìn, ra Đinh làm đổ ly trà, cái nhấc tay đánh bay Đinh , Đinh va chạm khung cửa, cơ thể lăn lộn mấy vòng sàn nhà, meo meo tiếng rồi bỏ chạy mất.

      Khóe miệng Lan Hạ co quắp vài lần, tình huống này nàng thấy nhưng thể trách, “Nô tỳ ít nhiều có thể hiểu được, thế gia danh môn đều để hài nhi của đích tôn trưởng tử làm con trưởng, bất kể sinh ra lúc nào, mà Phí gia từ xưa có truyền thừa này, mặc kệ là ai, thuộc chi thứ nào, người thứ nhất được sinh ra là nam hài hay nữ hài trở thành trưởng tử, trưởng nữ.”

      Dạ Khê chống cằm, cười lạnh gật đầu, thân thể này thuộc về chi thứ hai, lại là trưởng nữ, cái này cũng kì quái. Nhìn đoạn chưởng, ngón tay nhàng vuốt ve theo đường cong của đoạn chưởng.

      “Tiểu thư lo lắng chút nào sao?” Lan Hạ cuối cùng nhịn được phải hỏi ra, “Mặc dù có thánh chỉ, nhìn như ván đóng thuyền, thế nhưng nô tỳ cảm thấy tiểu thư tốt nhất nên phòng bị chút!”

      Dạ Khê nhướng mày, hướng Lan Hạ cười nhàn nhạt , nhưng đáp lại.

      Lan Hạ hiểu ra sao.

      Dạ Khê đứng lên, bước thong thả đến cửa, cơn gió lạnh ập vào mặt, trực tiếp thổi khiến người ta mở mắt ra được.

      Vù-

      mũi tên nhọn bay vụt đến, Dạ Khê nghiêng người né qua, mũi gào thét trượt qua gò má nàng, cắm vào vách đá.

      “Tiểu thư!” Lan Hạ lo sợ, vội vàng chạy lại kiểm tra.

      Dạ Khê nhìn chằm chằm tiền phương rất lâu, rồi tới vị trí mũi tên cắm vào, ngón tay khẽ động, nguồn lãnh khí từ ngón tay truyền vào thân thể, đôi con ngươi nguy hiểm híp lại, được lắm!
      Dionlinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Chuẩn bị


      Đinh rít lên tiếng, trực tiếp bay lên vai Dạ Khê, móng vuốt bỗng hướng về phía khoảng đánh trảo, bức tường nhanh chóng vỡ vụn như đậu hủ, chỉ nghe được đinh – thanh thúy vang lên, thanh vật cứng rơi xuống đất, Đinh nhảy xuống, dùng móng vuốt tìm kiếm trong đống gạch vụn, rồi đào ra cây cương châm( kim bằng sắt).

      Meo meo ô – Đinh ngẩng đầu hướng Dạ Khê kêu lên, tìm vị trí sạch vỗ móng vuốt, chùi sạch vết vôi dính đó.

      Dạ Khê tự tiếu phi tiếu nhìn, ngồi xổm xuống, bàn tay mềm đặt lên đầu Đinh , “ ra ngươi còn có bản lĩnh này!” Nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười này nghe thế nào cũng khiến người ta mao cốt tủng nhiên.

      Đinh vụng trộm xem Dạ Khê, uất ức rục cổ, thấp giọng nghẹn ngào, dường như muốn cái gì đó.

      Dạ Khê để ý đến ánh mắt ủy khuất của nó, tay cầm châm lên quan sát, mũi kim vô cùng sắc bén, đặt dưới ánh mặt trời, mơ hồ có thể nhìn thấy điểm đen, “Lan Hạ, mang ngân châm đến đây!”

      Sắc mặt Lan Hạ có chút trắng bệch, nghe được mệnh lệnh, nhanh nhẹn xoay người, cầm ngân châm quay về, giao cho Dạ Khê, rồi an tĩnh đứng bên .

      Cầm đầu cương châm ma sát ngân châm, rất nhanh, màu bạc liền hóa thành đen, có độc! Hơn nữa còn là kịch độc!

      “Đây là muốn mạng của bổn nương?” Dạ Khê cười lãnh, nhìn bức tường, có thể ở cự ly xa đem cương châm đánh vào đó, đủ thấy người này lực đạo rất cường hãn, là cổ đại nội lực sao?

      Ném hai cây châm lên bàn, quay đầu nhìn Lan Hạ, tuy rằng sắc mặt nàng trắng bệch, thoạt nhìn sợ sệt, thế nhưng từ tròng mắt kiên định lại để lộ chấp nhất, “Cất giữ .” Dạ Khê chỉ thức ăn bàn, “Thức ăn hàng ngày, nhất định phải tự mình trông giữ, trước khi dùng cơm cần dùng ngân châm kiểm tra!”

      “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết!” Lan Hạ ổn định tâm trạng, gật đầu đáp.

      “Khê tiểu thư có ở đây ?” Đúng lúc này, thanh xa lạ từ bên ngoài vang lên.

      Dạ Khê hướng Lan Hạ nháy mắt, bắt lấy tiểu hắc miêu trở lại giường, Lan Hạ lưu loát thu dọn mọi thứ, nhìn lướt qua bức tường bi hủy hoại, xoay người ra cửa.

      “Nguyên lai là Lan Đan tỷ tỷ!” Lan Hạ mỉm cười cúi chào, “Tỷ tỷ làm sao có thời gian rảnh rỗi tới nơi này? Thân thể lão phu nhân gần đây có tốt?” Lan Hạ lời khách khí.

      Lan Đan cẩn thận nhìn thoáng qua trong phòng, hất cằm, “Tiểu thư ở đây sao?”

      “Vừa chơi đùa cùng tiểu miêu, lúc này có lẽ ngủ” Lan Hạ hạ thấp thanh , lộ ra bất đắc dĩ, “Tỷ tỷ cũng biết, dỗ tiểu thư ngủ dễ dàng.” Lan Hạ khổ sở, rũ mắt, “Nô tỳ chúng ta, chủ tử hảo là tốt rồi.”

      Lan Đan vỗ tay Lan Hạ, ánh mắt thương hại, “Chuyện này chỉ có thể với ngươi.” Sắc mặt có chút ngưng trọng, “Trịnh ma ma bảo ta cho ngươi biết tiếng, những ngày này cố gắng trông nom tiểu thư, chớ để tiểu thư gây chuyện rắc rối, ngay mai có người đến đo may cho tiểu thư.”

      “Đo may? Làm xiêm y?” Lan Hạ nhếch mày, tò mò hỏi Lan Đan, “Hảo tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lan Hạ dù trong lòng có chút nóng nảy, mặt vẫn biểu bất cứ dị thường nào.

      Lan Đan cười xấu xí, “Yên tâm, chuyện tốt.”

      “Tỷ tỷ đừng qua loa muội muội, nếu phải đại , tỷ tỷ cũng cần phải tự mình chuyến!” Lan Hạ nắm tay Lan Đan, “Tỷ tỷ cứ thẳng, để muội muội sớm chuẩn bị cho tốt.”

      Lan Đan gật đầu, “Trịnh ma ma vốn định đích thân đến, tình cờ có việc trì hoãn, nên ta tự đề cử tới nơi này.” Sắc mặt dột nhiên thay đổi sang cẩn thận, “Buổi sáng trong cung phái người truyền lời, Cung yến vài ngày sau muốn Khê tiểu thư tham gia!”

      “Cung yến?” Lan Hạ nghe xong, đổi sắc mặt, hai mắt trừng lớn, “Nhưng mà, nhưng mà nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy…”

      “Ai da, ta việc này…! Tuy mọi người đều biết tình trạng tiểu thư thế nào, có điều, dù sao cũng là Hoàng tử phi tương lai, chung quy phải ra mắt hoàng gia.” Lan Đan thở dài, nhìn Lan Hạ , “Ta vụng trộm nghe được Lão phu nhân …”, “Lần này Cung yến, nữ tử ở các thế gia đều phải tham gia, người nhất định phải theo rồi, sớm chuẩn bị tâm lý tốt!”

      Lan Hạ ngơ ngác hồi, rồi vui mừng nhìn Lan Đan thần sắc lo lắng, “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở!”
      Hai người trò chuyện lúc, Lan Đan mới rời . Dạ Khê đẩy cửa ra ngoài, ôm Đinh trong ngực, hiển nhiên nghe chuyện hai người vừa . “Cung yến?” Nàng nheo mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cuối cùng các người có động tác!”

      “Tiểu thư?” Lan Hạ nhìn Dạ Khê đôi con ngươi khó lường, trong lòng bồn chồn.

      ***

      Phí Hi tỉ mỉ bày y phục giường, cau mày, thần sắc xoắn xuýt, “Nương, nữ nhi nên mặc bộ nào tốt? Cung yến nhất định rất trang trọng, vừa thể quá mức nổi trội cướp đoạt hào quang của quý nhân, lại làm Tam hoàng tử coi thường chính mình…” Phí Hi tự lẩm bẩm, tầm mắt dừng lại y phục mẫu đơn, hoài niệm như , ánh sáng nhu hòa trong mắt dần lan rộng, gương mặt ửng đỏ, khóe môi bị tia cười hạnh phúc tràn đầy.

      Nhị phu nhân cười niềm nở, “Phí Hi của chúng ta mặc cái gì đều đẹp, mặc y phục nào chắc chắn cũng xinh đẹp lấn át tứ phương, son chi tục phấn khác, căn bản đáng giá nhắc tới! Làm sao có thể so sánh cùng Hi Nhi của ta?” Nhị phu nhân tự hào .

      Phí Hi ngượng ngùng tựa vào lòng Nhị phu nhân, cẩn thận lấy ra ngọc bội trong cổ, đặt trước mắt, ánh mắt trời chiếu xuống, ngọc bội càng thêm sáng bóng, xanh biếc, “Nương, người xem, Tam hoàng tử là nghiêm túc sao?” Phí Hi xác định hỏi, “ đánh bại ngốc quả dưa đó sao?”

      Nhị phu nhân vô cùng thân thiết vén sợi tóc xõa trán Phí Hi, “Ngay cả Tổ mẫu con đều đứng về phía chúng ta, tiện nhân kia?” Đáy mắt Nhị nhu nhân thoáng qua chút khinh thường, “ nghiệp chướng mà thôi! Phí gia để cho người như vậy an ổn sống đời này!” Nhị phu nhân u .

      Phí Hi nhìn phương xa, trong mắt xuất tia kì dị, thầm cụp mắt, lại nhìn bàn tay phải hơi mở ra, dấu vết dữ tợn xấu xí còn lưu lại, nơi lòng bàn tay lại có thêm vệt máu thoáng qua, rất mảnh, rất , gần như vừa xuất tiêu tán, Phí Hi bỗng cười cực kì dữ tợn, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tiền phương – phương hướng – căn viện nơi Dạ Khê ở.

      ***

      Lão phu nhân nằm tháp, sắc mặt dị thường nghiêm túc, hai người Ngô ma ma cùng Trịnh ma ma đều ở đây, cung kính đứng bên cạnh, trong phòng còn người nào khác.

      “Chuyện này, nhất định phải cẩn thận, quyết thể để người khác thừa cơ lợi dụng!” Ánh mắt sắc bén lần lượt đảo qua Ngô ma ma, Trịnh ma ma, “Hai người bồi bên cạnh ta nhiều năm, là trợ thủ đắc lực của ta, chuyện này quan hệ đến…”
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Cung yến( thượng)

      Ngày xuân ấm áp, ánh dương quang bao phủ bao khắp nơi, gió xuân chầm chậm thổi qua như bàn tay nhu thuận vuốt ve mơn trớn.

      đám nữ nhân phục trang lộng lẫy xuống xe ngựa, ngượng ngùng mà mong đợi nhìn cửa cung nguy nga sừng sững, rồi cùng các quý phu nhân bước qua, tiến nhập nơi mang lại cho các nàng vô tận mơ mộng vô vàn ảo tưởng.

      “Tổ mẫu, tổ mẫu, đến hoàng cung rồi!” Phí Hi tâm thần yên ngồi trong xe ngựa, mắt thấy cách hoàng cung nguy nga càng ngày càng gần, bày ra bộ dáng tươi cười cấp bách, “ lớn!” Tò mò xuyên qua màn cửa đánh giá bên ngoài, kịp chờ đợi, khẩn cấp như con chim sắp được thả tự do.

      Phí lão phu nhân cùng Nhị phu nhân liếc nhau, bất đắc dĩ cười, “Hi nha đầu, nhớ kỹ lời dặn lúc trước của tổ mẫu, ngàn vạn đừng xảy ra sai sót.” Phí lão phu nhân sắc mặt trịnh trọng quay sang với Phí Hi.

      Phí Hi gật đầu, “Tổ mẫu yên tâm, Hi Nhi cẩn thận!” Le lưỡi nhìn Phí lão phu nhân, “Hơn nữa, còn có Ngô ma ma và Trịnh ma ma che chở Hi Nhi nha.”

      Mọi người xuống xe, đợi lâu, vẫn thấy xe ngựa phía sau có động tĩnh gì, sắc mặt Phí lão phu nhân có chút khó coi, sai bảo Trịnh ma ma, “ xem, chuyện gì xảy ra?”

      Trịnh ma ma vừa tới bên cạnh xe ngựa, còn chưa kịp chuyện, chợt nghe đến tiếng thét chói tai vang lên từ phía trong, thanh Lan Hạ hoảng hốt kinh hoàng.

      Nhanh chóng leo lên xe, vào trong nhìn, lại bị tình cảnh trước mắt hù dọa. Chỉ thấy Dạ Khê kinh hoảng lui vào góc, trang sức người rơi tán loạn, hai tay gắt gao ôm chặt cơ thể, phá hỏng màu sắc và hoa văn xiêm y. Trong xe, băng ghế dài, bị gãy thành hai nửa, có thể nhìn thấy ràng phần gỗ bên trong lớp đệm vải sớm mục nát, hiển nhiên chống đỡ nổi sức nặng.

      Lan Hạ quỳ gối bên, y phục có chút mất trật tự, nhưng có tổn hại, sắc mặt lại trắng bệch dọa người, hai mắt khẽ run, tựa hồ bị kinh hách.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trịnh ma ma trợn mắt u ám thét lên.

      “Trịnh… Trịnh ma ma, ghế… ghế gãy, tiểu, tiểu thư liền bị ngã xuống…” Lan Hạ đứt quãng giải thích, lòng bàn tay nàng có máu rỉ ra, ràng là bị vụn gỗ ghim vào.

      Trịnh ma ma sầm mặt xuống xe ngựa, khẽ hồi bẩm vào tai Phí lão phu nhân.

      Phí lão phu nhân nghe xong, sắc mặc tuy rằng trầm, nhưng giận dữ, tầm mắt lướt qua Phí Hi, đáy mắt xuất tinh quang, “Khê Nhi ưa đơn giản, thích y phục người, thiên ý như vậy, quên , thay bộ khác!” Nháy mắt nhìn Trịnh ma ma, Ngô ma ma đứng bên cạnh thầm vặn mi, được cho phép, cùng Trịnh ma ma lên xe ngựa.

      Dạ Khê rục cổ, sợ hãi nhìn hai bà lão đứng trước mặt, bộ dạng như gặp quỷ, lắc đầu, hai chân đá đạp loạn xạ, miệng khẽ lầm bầm, “ được, được!”

      Trịnh ma ma thấy vậy, đáy mắt xẹt qua xem thường, kiên trì còn sót lại cũng mất hết, quát Lan Hạ, “Lan Hạ, giúp Khê tiểu thư thay y phục!”

      “Trịnh ma ma, ngươi trước cùng lão phu nhân, ở đây giao cho ta!” Ngô ma ma đột nhiên , hướng Trịnh ma ma sử ánh mắt.

      Trịnh ma ma hiểu ý, quay người xuống xe ngựa, Ngô ma ma ngồi chồm hổm xuống, nhìn Dạ Khê, “Lão phu nhân động tâm tư, nhưng có động sát khí, có điều lại cùng ăn nhịp ý với Tam hoàng tử, Cung yến hôm nay, vạn phần phải cẩn thận!” sâu nhìn thoáng qua Dạ Khê ngu si kinh hoảng, vốn muốn xoay người rời khỏi, lại đột nhiên vén tay áo bên phải, hàm ý lướt Dạ Khê, rồi xuống xe ngựa.

      “Tiểu thư?” Lan Hạ giọng gọi Dạ Khê.

      Dạ Khê đứng dậy, kéo y phục rách rưới người xuống, lộ ra tăng y bên trong, sắc mặt suy ngẫm nhìn cửa xe.

      Lan Hạ nhanh tay chải lại mái tóc cho Dạ Khê, sửa sang nếp gấp y phục, sau đó đỡ nàng bước xuống.

      Hai tay nắm chặt, đôi mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, thần sắc hoảng loạn mà ngây dại. Lan Hạ thỉnh thoảng lại quay sang Dạ Khê dỗ dành cái gì đó, rồi gật đầu nhìn Phí lão phu nhân, biểu thị còn chuyện gì xảy ra.

      Phí Hi khinh miệt đánh giá tăng y tàn phá người Dạ Khê, ngạo mạn ưỡn ngực, kẻ ngu si này, làm sao có thể so sánh cùng Phí Hi ta? Ta mới là Hoàng tử phi xinh đẹp lấn áp quần hùng! Khóe miệng nâng lên, cười dữ tợn.

      lãnh Phí lão phu nhân, ám phúng ( thầm mỉa mai) Nhị phu nhân, độc ác Phí Hi, khinh miệt Trịnh ma ma, mặt chút thay đổi Ngô ma ma, sắc mặt ngu si nội tâm lạnh lùng Dạ Khê đem vẻ mặt mọi người thu hết vào đáy mắt.

      “Lan Hạ, xem chừng tiểu thư các ngươi, nơi này phải như ở nhà!” Phí lão phu nhân lớn tiếng câu, rồi ôn hòa cùng Phí Hi trò chuyện tiến vào cung.

      Dạ Khê, Lan Hạ theo sát phía sau, chớp mắt khi bước vào, đôi con ngươi ngốc lăng chợt lên tia lệ quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt nguy hiểm híp lại, trong giây lát khôi phục như trước.

      Ngay lúc đoàn người vừa xa, từ trong xe ngựa bóng dáng màu đen cấp tốc lao ra, nhanh đến mức ai phát , lại tiêu thất trong hoàng cung.

      Ánh nắng tươi sáng, xuân ý dày đặc, Xuân Hi cung rộng lớn vui tươi rộn ràng, tiếng cười liên tục truyền ra. Khi tiểu thái giám tiếng bén nhọn thông truyền, toàn bộ thanh trong nháy mắt biến mất – Xích Bá tước phủ Bá tước phu nhân, Trưởng nữ, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư đến!

      Vô số ánh mắt tập trung chăm chú vào cửa, chờ đợi người trong truyền thuyết kia đến.

      Sắc mặt Phí Hi xấu xí, bởi vì nàng ràng nghe được thứ tự báo danh của thái giám, nàng là sau cùng, hơn nữa tiện nhân kia vậy mà xếp sau Tổ mẫu! Trưởng nữ? Phí Hi cúi đầu, che giấu ác độc và phẫn nộ trong mắt. Hình như nhận ra được tâm tình Phí Hi lần lượt biến hóa, Phí lão phu nhân kín đáo an ủi, nhắc nhở nàng an tâm chút chớ nóng nảy.

      “Kia là Trưởng nữ Xích Bá tước phủ?” Có người giọng thảo luận.

      “Sai rồi, sai rồi, người phía trước mới đúng, nhìn , chính là người y phục xám tro!”

      “Nếu ta nhìn nhầm, đó là tăng y ? Là Ni sao?” Có người vô cùng kinh ngạc .

      “Ngươi xem gương mặt đó, ràng là ngốc tử – khụ khụ khụ- ” Có người thốt ra nửa rồi lại chặt đức, khẩu khí coi rẻ cùng cười nhạo.

      Người Phí gia nghe vào tai tiếng bàn luận, sắc mặt Phí lão phu nhân vô thường, thế nhưng đáy mắt cuộn trào sóng to gió lớn, mặc kệ thân phận ngươi tôn quý bao nhiêu, bản thân ngươi cũng được mọi người chú ý nhất. Hoàng tử phi sao? Thái tử phi tương lai thế nào? Chung quy là kẻ ngu si, hoàng gia cho phép kẻ ngu si làm Hoàng hậu? Cho là có thể , vậy ngươi có khả năng mang đến cho gia tộc phồn vinh mong muốn ?

      Lan Hạ cũng cảm thụ minh bạch người xung quanh bài xích, kinh nhờn, nàng rất phẫn nộ, Lan Hạ muốn nhảy vào trong đám người này gào lên, cho bọn họ biết, bọn họ ngu xuẩn đến mức nào!

      Dạ Khê đờ đẫn nhìn tiền phương, môi giương lên nửa, đầu khẽ nghiêng vẹo, hết thảy làm cho người ta có cảm giác nàng và thế giới này hoàn toàn tách rời, cùng mọi người chung sống trong thời .

      “Ngươi chính là ngốc tử Phí gia sao?” Đột nhiên, tiếng bừa bãi sắc nhọn từ bên cạnh vang lên.
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Cung yến( trung)

      vị nữ hài vênh mặt hất hàm sai khiến từ bên cạnh bước ra, dưới ánh mắt kiêng kỵ của mọi người, chậm rãi tới trước mặt Dạ Khê, miệt thị nhìn lướt qua, lại nhìn những người khác trong Phí gia, “Xích Bá tước phủ nhiều thế hệ đều là tuấn nam mỹ nữ, chỉ là thế hệ này được tốt lắm nha!”

      Lệ mâu nhìn chằm chằm Dạ Khê, “Chỉ bằng kẻ ngu si ngươi, cũng muốn làm Hoàng tử phi của Tam ca ta? Ha Ha -” Nữ hài xuy tiếng, bật cười, “Ngươi xứng sao?” Khinh bỉ đảo qua đám người Phí gia, mờ mịt để lại câu , “Chẳng qua là Xích Bá tước phủ nho .”

      “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm!” Ngay sau đó, tiếng thông truyền lại vang lên lảnh lót, tất cả mọi người cung kính lui sang bên nghênh đón. Hai đạo bóng dáng sáng ngời trước sau bước vào, nơi qua đều có người quỳ xuống hành lễ.

      Vậy mà lúc này, chỉ có Dạ Khê thân tăng y đứng đơn trong đám người, con ngươi đờ đẫn rơi hai người, quang minh chính đại đem Hoàng Đế Đại Dao quốc cùng Hoàng Hậu quét vòng.

      Vị Hoàng Đế này tuy rằng qua tuổi năm mươi, vẫn phong lưu tiêu sái lỗi lạc như trước, khóe miệng mỉm cười, tia uy nghiêm. Dạ Khê thở dài trong lòng, thân là Đế Vương, đáng tiếc có Đế Vương khí; Hoàng Hậu lộ dấu vết tuổi tác, cho dù kiệt lực dùng son phấn che giấu, nếp nhăn mặt vẫn bị phơi bày, mà đôi mắt kia mang hàm ý uy hiếp, người mơ hồ chứa tia khí, Dạ Khê theo bản năng đối vị Hoàng Hậu này rất bài xích.

      “Yến hội trong cung, từ lúc nào mà Ni được phép tới đây?” Hoàng Hậu giễu cợt nhìn sang Hoàng Thượng, lại thầm ác liệt quét mắt qua Dạ Khê, khóe môi vểnh xuống, tất nhiên đoán ra thân phận nàng.

      Dạ Khê thầm buồn cười, vị Hoàng Hậu này, thực buồn nôn! Lúc trước nàng sai Lan Hạ dò hỏi chút, Hoàng Hậu sinh hạ Tam hoàng tử Trác Thụy Long và Tam công chúa Trác Cầm, mà nữ hài kia lớn lên cùng Hoàng Hậu có vài phần tương tự, cần suy nghĩ, nhất định là Tam công chúa. Đối với những người này, bao gồm Trác Thụy Long chưa từng gặp mặt, Dạ Khê vô cùng thích! Đáy mắt xẹt qua lãnh ý, thường thứ Dạ Bá nàng thích gì đó, chết cũng phế !

      “Đứng dậy !” Hoàng Thượng ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Dạ Khê, “Ngươi chính là Trưởng nữ Xích Bá tước phủ sao?” Dù hỏi như thế, thế nhưng nhìn nàng bộ dáng ngốc nghếch mơ màng , lòng bắt đầu phẫn nộ – Phụ hoàng tại sao muốn đem phế vật như vậy ban cho Long Nhi? Còn cho phế vật này nhiều đặc quyền như thế?

      Mẹ chồng người ta nhìn con dâu, càng nhìn càng thích, sắc mặt Hoàng Hậu rất xấu, thấy Dạ Khê như vậy, càng trầm – loại người này, làm sao xứng Long Nhi của bổn cung? Hoàng Hậu nháy mắt nhìn ma ma sau lưng, mặt đổi sắc ngồi xuống, “Cung yến mỗi tháng đều có, mọi người cần đa lễ.”

      “Hoàng Hậu phải.” Hoàng Thượng thu hồi ánh mắt người Dạ Khê, thần sắc gượng gạo truyền đạt ánh mắt sang Hoàng Hậu, khẽ ho tiếng, “Thưởng thức ca múa .” Vẻ mặt tự nhiên, đột nhiên có tinh thần.

      Trung tâm của Xuân Hi cung là vũ đài cao lớn hình tròn, ca vũ được tổ chức tại đây, xung quanh đài bố trí bàn, phu nhân nữ tử thế gia đều an ổn ngồi xuống, người trong hoàng thất ngồi vị trí bên cạnh đài cao.

      Xích Bá tước phủ trước đây chỗ ngồi vốn xa nhất, nhưng vì thân phận của Dạ Khê, lần này cố ý được xếp đầu tiên, Dạ Khê cùng Phí lão phu nhân ngồi phía trước, Phí Hi, Nhị phu nhân phải ngồi sau, thứ tự thể ràng thân phận địa vị.

      thanh nhạc cụ truyền ra, nhạc êm tai vang lên, các vũ nữ uyển chuyển xoay xoay thân thể, biểu diễn đài cao. Từng tiết mục qua, mọi người thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Dạ Khê, thần sắc khác biệt.

      Dạ Khê ngồi đó, ngón tay giấu trong tay áo khẽ gõ theo tiết tấu, kiên trì chờ đợi.

      “Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đến!” tiết mục diễn ra, thái giám bỗng hô lên, tất cả đưa mắt phóng ra cửa, thế gia nữ tử chưa hôn đều vừa chờ mong vừa ngượng ngùng nhìn chăm chú, chớp mắt.

      Chỉ thấy hai nam tử tuấn mỹ cùng nhau tới, hai người vô cùng tuấn, khiến cho các nàng vừa gặp liền nhất kiến chung tình. Ánh mắt người trong đó sắc bén bắn người Dạ Khê, dù trong nháy mắt, thế nhưng Dạ Khê lại cảm thụ được ánh mắt người này băng lãnh cùng hung ác.

      Đáy mắt đờ đẫn cấp tốc xẹt qua tinh quang, đây là Trác Thụy Long ! Trong lòng cười nhạt, cuối cùng cũng bắt đầu! Nàng rất chờ mong, đối phương rốt cuộc muốn làm gì thoát khỏi ràng buộc này! Ngón tay phải theo thói quen miết lên đoạn chưởng, khóe môi nhếch lên, cười tà ác.

      Là Tam hoàng tử! Phí Hi cảm nhận được ánh mắt của Trác Thụy Long, tim nhảy lên thình thịch, cả người hoang mang rối loạn, gương mặt cũng ửng đỏ, chỉ là ánh mắt, đủ khiến khiến Phí Hi đắm chìm! thầm nắm chặt tay, ngăn chặn trái tim kích động, lần nữa tự cổ vũ – Tam hoàng tử phi, là nàng, Phí Hi!

      Đều là người thông minh, nhìn sắc mặt Tam hoàng tử lạnh như băng, lại thấy thần sắc Dạ Khê ngu si, trong lòng hiểu , mọi người yên lặng chờ đợi, mong chờ thu hoạch được trò hay.

      “Hoàng nhi đến a.” Nhìn hai nhi tử ưu tú, Hoàng Đế nở nụ cười, chút trách cứ, “Mau ngồi xuống .”

      “Đó chính là tiểu thê tử của ngươi?” Nhị hoàng tử Trác Thụy Đào hướng Trác Thụy Long đưa mắt, khẽ nhấp ngụm rượu, “Đồn đãi hề sai!” Ý cười càng sâu.

      Trác Thụy Long vui trừng mắt nhìn Trác Thụy Đào, mạnh mẽ ực cái nuốt rượu, ánh mắt sắc như đao hận thể đem Dạ Khê thiên đao vạn quả, nhưng tầm mắt nhìn phía sau thấy nữ tử tò mò nhìn ca vũ, thoáng đè nén tức giận xuống, “Nhị ca thích, liền tặng cho ngươi!”

      Trác Thụy Đào buồn cười lắc đầu, cười nghiền ngẫm , “Thê tử của huynh đệ, thể bắt nạt, bổn hoàng tử nhất định giữ vững luân lý này.” Nhưng mà, Trác Thụy Đào lại nhận thấy được, từ đầu đến cuối, ánh mắt đặt gương mặt si ngốc kia thể dời . đôi con ngươi vô thần, khiến có loại cảm giác đau lòng. Trác Thụy Đào sờ ly rượu, tự giễu tâm tình bản thân biến hóa, ‘ực’ ngụm rượu, đè xuống tâm tình dị biệt, tập trung nhìn ca vũ nhàm chán.

      Dạ Khê ngồi, nhận ra Trịnh ma ma khác thường, mùi hương nhàn nhạt hướng Dạ Khê bay tới. Đáy lòng Dạ Khê đột nhiên lạnh lẽo, ngờ, động thủ trước là người Phí gia! Chậm rãi cúi đầu, mái tóc che mâu quang ngoan lệ, hương vị xen lẫn chút quen thuộc, chỉ lượng , cũng đủ làm cho mãnh thú phát cuồng! Hảo độc ác Phí gia!

      Ca vũ tiến hành, Dạ Khê chợt đứng lên, phát ra tiếng gào chói tai, hai tay ôm gò má, bắt đầu đánh người xung quanh, gặp ai đánh người đó, Phí lão phu nhân, Nhị phu nhân cũng thoát khỏi, hai lão bà bị Dạ Khê làm cho tóc tai rối bù, y phục mất trật tự, gương mặt bị cào trầy rỉ máu.

      “Chuyện gì đây?” Hoàng Hậu đứng lên, giận dữ.

      Tròng mắt Dạ Khê trừng lớn, cơ thể quay ra sau, mà người đứng sau lưng vừa vặn chính là Phí Hi.

      Chương 25: Cung yến(hạ)
      Phí Hi kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt, biết làm sao. Mắt thấy Dạ Khê sắp áp sát Phí Hi, cái bóng nhanh chóng lướt qua, ôm lấy Phí Hi tránh sang bên, ngay sau đó, tay áo vung, dòng khí hướng Dạ Khê bay tới, sức ép khiến Dạ Khê thể chống cự được.

      Kín đáo ngừng cước bộ, ổn định bàn chân chút, người đứng yên, Dạ Khê thầm nghiến răng, Trác Thụy Long này là muốn đánh bay chính mình! Hai mắt lập tức nhắm lại, đơn giản mà trực tiếp giả bộ bất tỉnh.

      “Tiểu thư!” Lan Hạ lao tới, tiếp được Dạ Khê ngã xuống, thất kinh.

      Nhìn Xích Bá tước phủ Nhị tiểu thư được Trác Thụy Long cẩn thận từng chút ôm vào trong ngực, lại nhìn Trưởng nữ ngã xuống mặt đất ngất , màn đột nhiên phát sinh này, mọi người thể hiểu được.

      Nghe hơi thở nam tính kề sát, gương mặt Phí Hi đỏ bừng, ngượng ngùng dám ngẩng đầu, giả vờ hoảng sợ dựa vào người Trác Thụy Long.

      Ôm nữ nhân như mềm mại như nước trong ngực, cảm giác thân thể nàng run rẩy, tự chủ càng dùng sức ôm chặt, thanh từ tính an ủi Phí Hi, “Đừng sợ, có bổn hoàng tử ở đây, đừng sợ, sao.”

      Phí Hi thấy bàn tay mình được đối phương gắt gao nắm trong tay, đáy mắt lướt qua tia mừng rỡ, chậm rãi gật đầu đáp lại.

      “Đồ điên! Cái đồ điên này!” Hoàng Hậu chợt thở phì phò mắng, đoái hoài đến cái gọi là Thánh chỉ Tiên Hoàng nữa, “Hoàng Thượng, người muốn đem kẻ ngu ngốc cái gì cũng biết tứ hôn Long Nhi chúng ta?” Phẫn nộ đè nén triệt để bạo phát, chỉ vào người nằm dưới đất hôn mê Dạ Khê, “Loại phế vật này, xứng gả vào hoàng gia ta?” Căm phẫn phất tay áo.

      Hoàng Thượng nhíu mày nhìn đùng đùng nổi giận Hoàng Hậu, rối rắm nhìn người còn nằm bên kia, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng thét chói tai vừa rồi. Nữ tử Thế gia mà như người đàn bà chanh chua điên cuồng kêu gào? Con dâu Hoàng gia tồn tại loại người điên này? Phế vật điên khùng lại là quốc gia chi mẫu? Thực là chuyện cười cho thiên hạ! Bắp thịt cơ thể Hoàng Thượng bắt đầu co giật.

      “Phụ hoàng, nhi thần lấy người điên!” Trác Thụy Long có chấp nhìn Hoàng Thượng, “Người trong lòng nhi thần mến là Phí Hi, Xích Bá tước phủ Nhị tiểu thư! Mà phải lai lịch Trưởng nữ.” ‘Lai lịch ’, bốn chữ bị Trác Thụy Long nhấn mạnh ràng như vậy.

      Những người còn lại đều dám thở mạnh chút, ngoan ngoãn cúi đầu, hận để đem mình giấu vào trong bóng tối, đây là cãi lại Thánh chỉ của Tiên Hoàng!

      Dạ Khê nhắm mắt, nhưng chút bỏ qua tình huống xung quanh, đáy lòng bình tĩnh, hôn ước này cũng là ràng buộc của nàng, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần thoát khỏi! Dạ Khê thầm siết chặt nắm tay, đau đớn hôm nay nàng chịu, nhất định muốn Phí gia cùng Hoàng thất, hoàn trả ngàn vạn lần! Dạ Khê bỗng nhận thấy đạo ánh mắt đánh giá nàng, trong lòng nghi hoặc, dám có động tác gì nữa.

      Phí lão phu nhân, Nhị phu nhân đứng bên, sắc mặt dị thường xấu xí, quần áo xốc xếch bị xem như hầu tử mua vui, tuyệt đối là sỉ nhục! Sỉ nhục của Phí gia! Ánh mắt Phí lão phu nhân bén nhọn hận thể mang Dạ Khê lăng trì xử tử.

      “Đưa Bá tước phu nhân cùng Nhị phu nhân sửa sang lại!” Hoàng Hậu thở dài, ra lệnh.

      Phí lão phu nhân cảm kích lễ bái Hoàng Hậu, theo cung nữ rời , trước ra khỏi lén lút trao đổi ánh mắt với Phi Hi.

      “Yến hội hôm nay hủy bỏ, mọi người trở về !” Hoàng thượng sắc mặt trầm. Nhận được mệnh lệnh, những người khác như được đặc xá, tranh nhau rời khỏi, ly khai nơi thị phi này.

      Xuân Hi cung rộng lớn chỉ còn lại vài người, Trác Thụy Đào đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Dạ Khê, trầm mặt , ấn đường nhíu lại, bằng trực giác, cảm thấy có chỗ nào đó đúng.

      “Hoàng nhi nếu có người mến trong lòng, chờ sau Đại hôn, nạp Trắc phi là được.” Hoàng thượng bình ổn tâm trạng, “Nhanh gọi thái y đến, xem người thế nào!” Tự nhiên là chỉ Dạ Khê.

      Thái y lĩnh mệnh tới, khi kiểm tra cho Dạ Khê, len lén liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, rồi hồi bẩm, “Thân thể vị tiểu thư này có việc gì, chỉ là có ít vết thương, đáng lo ngại.”

      “Nếu việc gì, vì sao lại phát điên?” Hoàng Thượng hiển nhiên vừa lòng câu trả lời của thái y.
      Thái y thân thể run rẩy, chần chờ biết trả lời như thế nào.

      “Cứ việc thẳng đừng câu nệ!” Hoàng hậu ra hiệu.

      Thái y hít sâu hơi, “Thân thể việc gì, chỉ là đầu óc hình như bị tổn thương, lúc phát điên, ai ngăn nổi.” Thái y thấp thỏm cúi đầu, mím môi, tự nhiên nhận ra hương vị kì lạ trong khí, chỉ là vì tự bảo vệ mình, thể , còn nữa, dù có dược vật, người này cũng là người điên, người điên nếu phát điên, đó chính là người bình thường a!

      Hoàng Thượng nghiêm mặt, Phụ hoàng làm sao hồ đồ như vậy? kẻ điên loạn, chẳng lẽ còn trông cậy nàng làm chúa cứu thế? Nhưng Thánh chỉ ở đây, thể làm mất mặt Hoàng gia.

      “Tỷ tỷ ra sao rồi?” Phí Hi từ kinh hoảng trở lại bình thường, tách khỏi thân thể Trác Thụy Long, lo lắng nhìn Dạ Khê nằm đất, “Tam hoàng tử, tỷ tỷ vô tâm, người đừng trách tỷ ấy.” Phí Hi khẩn trương nắm cánh tay Trác Thụy Long, khẩn thiết .

      Trác Thụy Long nhìn khuôn mặt nhắn khóc hoa lê đẫm mưa, vô cùng thương , nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy Phí Hi bởi vì đụng chạm, tay áo vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn, mà phía , chấm đỏ cực kì chói mắt, Trác Thụy Long như ma xui quỷ khiến đụng chạm ngón tay mình lên.

      Phí Hi kinh hoảng rút cánh tay về, cắn môi, giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực Trác Thụy Long.

      Lúc này, Phí lão phu nhân, Nhị phu nhân chỉnh trang xong, trở về nhìn thấy màn như vậy, đáy mắt Phí lão phu nhân có chút thỏa mãn, lại nhìn tâm tình Hoàng Hậu biến hóa, tin tưởng càng thêm củng cố.

      Hoàng Hậu hai mắt híp lại, trong đầu ra đạo ánh sáng, bà cúi đầu nhìn chỗ Dạ Khê nằm, con ngươi đảo vòng, tầm mắt hoán đổi người Phí lão phu nhân cùng Phí Hi , bỗng nhiên cười gian tà, đưa cho Hoàng Thượng ánh mắt.

      “Bá tước phu nhân, nếu Bổn cung nhớ nhầm, Phí gia nữ nhi có chỗ đặc biệt.” Hoàng Hậu đạm cười , “Ở đây có người ngoài, Bá tước phu nhân có thể giải thích chút, điểm đỏ vừa rồi cánh tay Nhị tiểu thư là cái gì?”

      Phí lão phu nhân thầm thiêu mi, nhưng thoái thác, quỳ xuống đất đáp, “Đây là Phí gia nữ tử độc hữu thủ cung sa, đại biểu cho trinh tiết… ”

      Phí lão phu nhân còn chưa hết, Trác Thụy Long nhàng buông Phí Hi ra, bàn tay thô lỗ kéo Dạ Khê vẫn còn hôn mê lên, chút khách khí nắm cánh tay nàng.

      Răng rắc –

      Thanh trật khớp xương vang lên ràng, Dạ Khê đáy lòng mắng chửi, cánh tay nàng trật khớp! Mở mắt ra, tràn đầy kinh khủng, hoảng loạn, e ngại lui thân thể, nỗ lực tránh khỏi trói buộc từ Trác Thụy Long.

      Căn bản để ý những việc khác, Trác Thụy Long dã man vén ống tay áo Dạ Khê, cánh tay sáng bóng trắng noãn bại lộ trước mặt mọi người, lệ quang quét vòng, có! Trác Thụy Long suýt nữa cười to, kéo Dạ Khê đến trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần muốn đội nón xanh! Hoàng gia thể tiếp nhận nổi người này!” Trác Thụy Long ném Dạ Khê xuống.

      Dạ Khê ngã nhào xuống đất, cúi đầu, cuộn mình.

      Chân mày Trác Thụy Đào nhíu càng chặt hơn, chân bước lên bước, rốt cuộc là lạ ở nơi nào?

      Thủ cung sa? Dạ Khê hiểm cười, ra lúc ở xe ngựa, Ngô ma ma muốn cho nàng biết cái này!
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :