1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      Loảng xoảng - rầm rầm

      Trong phòng liên tục truyền ra thanh đồ đạc vỡ nát, tỳ nữ xếp thành hàng trước cửa, im như thóc, ai dám tiến lên.

      "Cút, cút hết ra ngoài cho ta!" Tiếng gầm lên giận dữ, tiếng chửi rủa vang lên, ngay sau đó hai tỳ nữ đôi mắt đỏ hoe lui ra, máu tay chảy từng giọt, là bị mảnh vỡ của ly trà cắt đứt.

      Phí Hi đứng tại chỗ nhìn, ngoại trừ vị trí nàng ta đứng, nơi khác trong phòng, đồ vật đổ vỡ rải rác khắp nơi, phàm là vật có thể đập, đều thoát khỏi tai ương.

      Sắc mặt nàng vô cùng dữ tợn, hai mắt đỏ rực, hai tay gắt gao siết chặt, máu trong lòng bàn tay ngừng chảy ra.

      "Phí Khê? Còn ta là ai? Ta là cái gì?" Phí Hi ngửa mặt lên trời chất vấn, "Nó là Phí Khê, ta là ai? Nó được ban hôn? Còn ta được gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Nó chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn ta chút mà thôi, tại sao đối xử với ta như vậy? Vì sao?" Phí Hi gào lên, oán khí tràn đầy căn viện.

      " đứa đê tiện, lại đoạn chưởng, dám cùng ta, đường đường Xích Bá tước phủ quý nữ đánh đồng, mơ tưởng!" Phí Hi hung ác nghiến răng nghiến lợi, cơn phẫn nộ xông đến não, lồng ngực nghẹn uất, trút ra được, "Phí Hi ta mới là trưởng nữ, là ta!" Ngươi chỉ là đứa đê tiện, chẳng qua là đứa ti tiện nên tồn tại mà thôi! Ha ha - " Phí Hi mạc danh kỳ diệu nở nụ cười, tiếng cười trầm, bén nhọn rét mà run.



      "Lan Mạn, ngươi làm gì? phải sai ngươi dâng trà cho tiểu thư sao?" Lan Hạ nhìn Lan Mạn ngồi bậc thang, tay cầm quả nho ăn ngon lành, trợn to mắt, dám tin, "Trái cây này cho tiểu thư ăn, ngươi vậy mà...ngươi, lá gan quá lớn!" Lan Hạ nổi giận .

      Lan Mạn cầm chùm nho đưa cho Lan Hạ, gương mặt ửng đỏ, hai mắt mê ly, "Suỵt, ta cho ngươi chùm, nho rất ngọt, ăn ngon lắm, còn rượu táo này nữa, ách-" Lan Mạn nấc cục cái, lắc đầu, muốn bản thân thanh tỉnh chút.

      "Lan Mạn, ngươi muốn sống nữa sao, ngươi lại uống hết cả vò rượu!" Hạ Lan kinh hô tiếng, nhìn Lan Mạn ràng say, tức giận.

      "Ngươi, sợ cái gì!" Lan Mạn lắc lư đứng dậy, hai chân còn chưa đứng vững bắt đầu nhũn ra.

      "Ngươi cẩn thận chút ." Lan Hạ đỡ lấy Lan Mạn.

      " có việc gì, ách - hề hề, sợ cái gì, cái gì tiểu thư, phải kẻ ngu si sao! Còn được gả cho hoàng tử, quả là vận khí quá tốt." Miệng kịp suy nghĩ , "Chỉ bằng nàng?" Khẩu khí tràn đầy khinh thường, "Chỗ nào của chúng ta so ra kém nàng? phải xuất thân thấp hèn? Luận tư sắc, luận tài mạo..."

      "Được rồi, được rồi, ngươi say, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi!" Bỗng cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, cau mày, vội vàng đỡ Lan Mạn vẫn còn lầm bầm trở về, Lan Hạ quay đầu đăm chiêu nhìn cửa phòng đóng chặt lúc lâu.

      Dạ Khê đứng trước cửa sổ, xuyên qua khe cửa nhìn hai người rời , khóe môi vẽ tia cười, Lan Hạ này cũng là người thông minh. Nàng lại cảm thấy có gì đó đúng, đột nhiên nhớ tới, thối miêu kia biết chạy đâu rồi!

      nghĩ ngợi, bóng đen chợt lóe, thảm lông mềm mại như nhung rơi vai nàng, nghiêng đầu nhìn sang, đúng là tiểu hắc miêu, đuôi mèo đung đưa vài cái, lại duỗi thân, lấy móng vuốt gãi gãi cái cổ.

      Dạ Khê xách cổ nó, ôm trong ngực, "Tìm được đồ chơi vui sao?" Nhận thấy mắt mèo ngừng phát sáng, tựa hồ phát chuyện gì rất thú vị.

      Meo meo -

      Tiểu hắc miêu nhìn Dạ Khê kêu hai tiếng, lại ngoan ngoãn rụt trở về.

      nhàng vuốt ve thân thể hắc miêu, mặt chút thay đổi nhìn phía trước, Dạ Khê lãnh khốc , "Đinh , nếu có lần sau nữa, chào hỏi liền mất tích, ngươi có thể cút vĩnh viễn!" Bóp cổ hắc miêu, xách nó đến trước mặt mình, "Ta cảnh cáo ngươi, bên cạnh ta lưu lại kẻ nghe lời!", con ngươi lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

      Thân thể nó cứng đờ, hoàn toàn rũ xuống, ấm ức nhìn Dạ Khê, giọng "meo" tiếng, tựa hồ lấy lòng nàng.

      ...

      Buổi tối, Vĩnh Giang thành vẫn phi thường náo nhiệt như trước. Nguyệt Dương lâu ở Vĩnh Giang thành là tửu lâu giàu có sang trọng bậc nhất của Đại Dao quốc, chi tiêu giá trời, vì vậy người có tư cách bước vào có thể đếm được đầu ngón tay.

      Trong nhã gian ở lầu hai, ba nam tử ngồi chỗ.

      bạch y nam tử cầm ly rượu trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn người đối diện ngẩn người, lại quay sang nam tử lục y khác cười , "Gần đây Vĩnh Giang thành rất thú vị, Xích Bá tước phủ bỗng xuất trưởng nữ, còn được Tiên đế thưởng tứ hôn, nữ tử này có cái gì đặc biệt?" Lại nhấp ngụm rượu ngon.

      Nam tử ngây người vừa hoàn hồn, sắc mặt tối tăm dị thường, lườm bạch y nam tử, uống ngụm rượu, nặng nề cầm ly rượu đặt bàn, hừ lạnh tiếng.

      Lục y nam tử cười khanh khách, "Người nhà Xích Bá tước phủ từ xưa đến nay đều là mỹ nhân, chắc hẳn vị này nhất định kém. Ôn nhu hương, mộ hùng, nhất định phải là nghiệt hại nước hại dân."

      "Cút!" Nam tử cầm ly rượu ném về phía hai người bạn tốt ngồi đối diện, sắc mặt càng thêm thâm trầm, chân mày nhíu đến nổi có thể vặn ra nước.

      "Chính chủ tức giận rồi!" Lục y nam tử lui về phía sau vài bước, đùa giỡn.

      "Được rồi, Nghĩa Hữu, đừng náo loạn nữa!" Bạch y nam tử thu liễm lại vẻ mặt đùa cợt, ngồi xuống lần nữa, Lục Y nam tử nhún vai, sờ mũi, an tĩnh ngồi xuống.

      "Phí gia chỉ có chừng ấy con cháu, trưởng nữ cũng là Phí Hi, tại xuất Phí Khê, ngờ lại liên quan đến Hoàng Ấn." Bạch y nam tử nâng ly trà lên, tinh tế thưởng thức.

      "Còn gì nữa? tiếp a, ngươi lúc nào cũng bộ dạng này, chuyện phân nửa!" Lục y nam tử rất là vui nhìn người bên cạnh.

      Bạch y nam tử chút hoang mang đặt ly trà xuống, tiếp tục , "Xích Bá tước phủ vẫn chưa gượng dậy nổi từ lúc lão bá tước qua đời, người Phí gia cũng chịu thua kém, cơ hội làm bệ phóng tốt như thế, bọn họ vì sao lại kì lạ như vậy?" Bạch y nam tử hỏi ngược lại.

      Lục y nam tử bỗng ánh mắt sáng ngời, "Ta hiểu rồi, Phí Khê này tuy rằng thân phận tôn quý, hơn nữa có thánh chỉ Tiên hoàng hộ thân, thế nhưng thái độ Xích Bá tước phủ lại vô cùng vô sỉ."

      "Vị trưởng nữ này được nuôi dưỡng từ ở bổn gia, đối xử bằng nô tì." Bạch y nam tử lại bổ sung.

      "Chỗ này nhất định có vấn đề." Lục y nam tử , "Long, ngươi dự định làm thế nào?" Lục y nam tử nhìn người đối diện.

      Nam tử quay đầu nhìn hai người bạn tốt, sắc mặt ngoan, "Nữ nhân này, là đoạn chưởng!"
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Tỷ tỷ muốn giết ta.

      Ba người rơi vào trầm mặc, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng có.

      "Đoạn chưởng?" Khóe miệng lục y nam tử co quắp, vẻ mặt dám tin, "Có lầm hay ?" quay đầu nhìn bạch y nam tử, nhìn người nọ thần sắc bình tĩnh, chân mày giật giật, " ra ngươi biết từ sớm? Đây là ?" vực cao gấp mấy lần,"Trò đùa gì vậy?"

      "Thụy Long, ngươi có tính toán gì ?" Bạch y nam tử đếm xỉa đến lục y nam tử, lo lắng nhìn người đối diện, "Muốn hủy bỏ di chỉ của Tiên Hoàng, hơi khó."

      "Hơi khó? Ngươi dễ dàng, là rất khó!" Lục y nam tử ngồi ghế, thần sắc u ám nhìn đối phương, "Long, thân phận tam hoàng tử của ngươi, là, aiz..." xui xẻo mà!

      Tam hoàng tử Trác Thụy Long thần sắc trầm, đôi mắt lãnh khốc đảo qua hai người kia, ánh mắt phát ra luồng cường quang, khóe miệng nhếch lên, quanh thân bị hàn khí bao phủ , "Chỉ là nữ nhân mà thôi!" Trác Thụy Long đứng dậy đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, "Rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường bổn hoàng tử, Phí gia định dùng nữ nhân trói chặt hoàng gia, hừ!" cười u, "Nằm mơ!"

      "Lẽ nào ngươi có biện pháp?"Lục y nam tử tò mò hỏi, suy nghĩ xong lại , "Trong thánh chỉ đến tuổi cập kê mới được thành thân, tại nàng mười ba tuổi, vẫn còn hai năm, nhất định tìm ra cách giải quyết."

      Bạch y nam tử nhăn mi, ánh mắt nghi hoặc, cũng rất muốn biết bạn tốt dùng phương pháp gì để thoát nạn.

      Ánh dương quang xuyên qua đồng tử Trác Thụy Long, khúc xạ tia sáng chói mắt, khí u vừa rồi nháy mắt tiêu tán, dáng vẻ dự tính trước việc cảm hóa người xung quanh.


      Dạ Khê ngồi trong sân phơi nắng, tiểu hắc miêu Đinh nằm trong lòng. Hai người Lan Mạn, Lan Hạ đứng bên cạnh hầu hạ.

      Lúc này, cửa viện bỗng bị người ta xô ra, chỉ thấy Phí Hi khí thế hung hăng mang theo gia nô xông vào.

      Nàng hé mắt nhìn, tầm mắt nhìn vòng gương mặt Phí Hi rồi dừng lại, cúi đầu đùa giỡn với tiểu hắc miêu.

      Lan Mạn, Lan Hạ giật nảy mình, vội vã đứng ra ngăn cản.

      "Cút ngay!" Phí Hi đẩy Lan Hạ cố gây trở ngại ra, phẫn nộ trừng mắt khiến Lan Mạn lui ra sau, quay đầu bộ dạng đần độn Dạ Khê, Phí Hi bước lên, cúi người xem thường, "Bộ dạng ngu si này mà muốn làm hoàng tử phi? Làm thái tử phi? Ngươi dựa vào cái gì?" Khuôn mặt nàng ta đỏ lên, cơn tức vốn an ổn lui xuống lại từ từ vọt lên.

      Phí Hi híp mắt nguy hiểm, cúi đầu trừng mắt nữ tử lời nào, đáy mắt lóe sáng, nàng nghiêng đầu mệnh lệnh người đằng sau.

      "Đập hết cho bổn tiểu thư! cái cũng chừa! Ra tay !" Lời vừa dứt, gia nô nhanh chóng xông vào phòng, thanh "loảng xoảng" từ đồ đạc bị đập vỡ vang lên.

      Phí Khê bộ chút phản ứng như trước, chỉ là lúc này, tiểu hắc miêu ngẩng đầu lên, mắt mèo thẳng tắp nhìn chằm chằm Phí Hi, nguy hiểm nheo mắt, khí sắc nặng nề.

      Phí Hi nhìn Dạ Khê, nộ khí càng lúc càng lớn, nàng ta ngồi xổm xuống, "Ngươi cho rằng mình có thể thuận lợi thành hoàng tử phi? Trưởng nữ Phí gia chỉ có , chỉ có Phí Hi!" Phí Hi khẽ giọng bên tai Dạ Khê, ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc nửa gương mặt nàng, "Chính là ta!"

      Đột nhiên đem chủy thủ giấu trong tay áo rút ra, hướng ngực nàng đâm tới.

      Dạ Khê vẫn nhúc nhích, mà tiểu hắc miêu Đinh trong ngực chợt nhảy lên, móng vuốt cắt qua tay Phí hi, mu bàn tay lưu lại ba vết thương dữ tợn.

      Đau đớn bất ngờ xảy ra khiến Phí Hi buông lỏng tay, chủy thủ rơi xuống đất, lập tức che tay kêu to.

      Lan Hạ cùng Lan Mạn ngốc lăng nhìn màn này, tiểu hắc miêu "meo" tiếng, tiếp tục trở lại trong lòng Dạ Khê, nhu thuận cuộn người, trong mắt mèo lên tia tàn nhẫn.

      "Chuyện gì xảy ra?" Bỗng nhiên, từ cửa vang lên tiếng Phí lão phu nhân quát lớn.

      Bọn gia nô vốn đập đồ đến vui sướng, nghe xong kinh sợ chen chúc đứng bên, im bặt, dám phát ra tiếng động.

      "Tổ mẫu, tổ mẫu, cứu mạng, nàng, tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn giết Hi Nhi, nàng muốn giết Hi Nhi!" Phí Hi gào khóc gục trong lòng Phí lão phu nhân, thân thể ngừng run rẩy, tựa như chịu đả kích rất lớn.

      Dạ Khê muốn cười, giết nàng ta? Ngang ngược xông vào viện của nàng, đập phá đồ đạc lưu tình, nàng giết nàng ta, nàng còn chưa kịp ra tay đâu, cuối cùng là ai khi dễ ai? Kẻ ngu si khi dễ người bình thường sao? Khóe miệng nàng vểnh lên.

      " đám cẩu nô tài lấn chủ." Trịnh ma ma đứng ra, nhìn gian phòng bị hủy còn hình dạng, phi thường tức giận, "Tiểu thư bị thương, ai quan tâm." Trịnh ma ma cùng Phí lão phu nhân ngầm trao đổi, "Kéo ra ngoài, hai mươi đại bản, cho các ngươi nhớ!"

      Mọi người vừa nghe, hai mươi đại bản? Sắc mặt tức khắc ảm đạm, thế nhưng ai dám đứng ra cầu xin tha thứ, mặc cho hộ vệ kéo ra ngoài.

      "Ngoan, Hi nha đầu, mau trở về cho đại phu xem, đừng để lại sẹo." Phí lão phu nhân cũng nổi giận, "Tổ mẫu biết ủy khuất cho con, yên tâm, tổ mẫu nhất định để con chịu khổ!" Bà đau lòng vỗ vai Phí Hi, kín đáo đưa mắt ra hiệu với nàng ta.

      Phí Hi uất ức lau nước mắt, lén lút trừng mắt nhìn Dạ Khê, vội vã chạy .

      Phí lão phu nhân nhìn Dạ Khê vẫn hề nhúc nhích, cau mày, lại nhìn tăng y chưa từng thay đổi người nàng, sắc mặt càng xấu xí, "Lan Mạn, Lan Hạ!" Lên tiếng khiển trách,"Các ngươi hầu hạ tiểu thư thế nào vậy?"

      Hai người vội vàng quỳ xuống đất, dám lên tiếng.

      "Đường đường Phí gia trưởng nữ, lại ăn mặc nghèo nàn như thế này, người biết còn tưởng Phí gia ta đối xử người nhà hà khắc." Ánh mắt sắc nhọn quét qua Lan Hạ và Lan Mạn, cuối cùng chiếu thẳng người Dạ Khê, tàn khốc chợt lóe, ngay lập tức thay thế bởi khuôn mặt tươi cười ôn hòa, "Khê Nhi, nhanh đến đây, để tổ mẫu xem con có bị thương hay ?" Phí lão phu nhân tới trước mặt Dạ Khê.

      Đinh trợn mắt nhìn bà ta, nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác, lão thái bà này, ghê tởm!

      Mí mắt nàng co giật vài lần, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Phí lão phu nhân, nghiêng đầu, thần sắc đần độn, "Ăn, ăn!" Dạ Khê đưa tay phải ra ngoài.

      Phí lão phu nhân định thần nhìn lại, sợ hãi lui vài bước, trong đoạn chưởng, rất nhiều sâu róm cong người ngọ nguậy , rất dọa người.

      "Ăn, ăn!" Dạ Khê hàm hồ , lại ngây ngô nở nụ cười bén nhọn.

      "Lão phu nhân!" Trịnh ma ma dìu Phí lão phu nhân, sắc mặt vui lườm Dạ Khê.

      Nàng cũng thèm để ý, cúi đầu tiếp tục chơi đùa vui vẻ cùng bọn sâu trong tay.

      "!" Phí lão phu nhân thở phì phò phất thay áo rời .
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Bị thương


      Ngô ma ma trước khi , còn quay đầu lại đưa mắt liếc nhìn Dạ Khê, đáy mắt tối tăm, nhưng vẫn gì mà rời khỏi.

      Dạ Khê híp mắt nhìn bóng lưng Ngô ma ma, nhíu mày, sâu róm trong tay bị Đinh dùng móng vuốt đánh bay, tiểu hắc miêu Đinh "meo meo ô" tiếng, liếm liếm tay Dạ Khê, lại chạy lên vai nàng, an phận nằm xuống.

      "Xúi quẩy!" Sắc mặt Lan Mạn rất khó xem, trừng mắt nhìn Dạ Khê, bất chấp can ngăn của Lan Hạ, hất cánh tay Lan Hạ qua bên, xông đến trước mặt nàng, "Ngươi muốn chết, được liên lụy chúng ta, sinh mạng chúng ta rất quý giá, cần hủy tay kẻ ngu ngốc nhà ngươi!" Lan Mạn nhìn chằm chằm Dạ Khê, nhìn gương mặt chút phản ứng kia, vẻ mặt trào phúng, "Người như ngươi muốn làm Hoàng tử phi?"

      "Lan Mạn!" biết vì sao, Lan Hạ cảm giác Dạ Khê lúc này rất đáng sợ, mặc dù gương mặt vẫn bình tĩnh như vậy, lại khiến Lan Hạ cảm thấy rét mà run, lãnh khí từ lòng bàn chân bốc lên, "Lan Mạn, được quên mất thân phận của mình!" Lan Hạ quát lớn, nhìn chằm chằm Lan Mạn.

      Lan Mạn nhìn Lan Hạ giễu cợt, "Thân phận?" Cao giọng, "Thân phận gì? Ngươi đừng lôi kéo ta!"

      Lan Mạn hừ lạnh tiếng, phất tay đẩy Lan Mạn che trước mặt ra, gào thét, "Lan Kỳ có điểm nào so với ta? Dựa vào cái gì nàng ta bước lên mây thành di nương? Còn ta ở chỗ này chịu tội, hầu nạ người điên? Dựa vào cái gì?"

      Lan Mạn cam lòng nhìn chòng chọc vào Lan Hạ, sắc mặt hơi dữ tợn, "Luận tư sắc, luận tài trí, nàng điểm nào bằng ta, bằng ngươi? ranh con dám tự cao tự đại trước mặt ta, cho rằng mình là ai?"

      Lan Hạ bình tĩnh nhìn Lan Mạn, đáy mắt chứa tia thương hại, hàng mi run lên, khẽ thở dài, "Lan Mạn, chỉ cần chúng ta tận tâm, lão phu nhân bạc đãi ta và ngươi!"

      " bạc đãi?" Lan Mạn giống như nghe được chuyện gì buồn cười, "khanh khách" cười rộ lên, khóe mắt cũng cười ra lệ.

      Lan Hạ nhắm mắt, che giấu khác thường trong mắt, kín đáo liếc mắt xem Dạ Khê vẫn an tĩnh, mím môi.

      Meo meo ô-

      Lan Mạn còn muốn gì nữa, Đinh đột nhiên từ vai Dạ Khê nhảy lên, trảo móng vuốt gương mặt mềm mại của Lan Mạn, Lan Mạn thét lên tiếng, hôn mê bất tỉnh.

      Tiểu hắc miêu Đinh đứng ngực Lan Mạn, nhe răng nhìn Lan Hạ, Lan Hạ kinh hãi lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.

      Ngay lập tức nắm chặt cái khăn trong tay, ngây ngốc sững sờ nhìn về phía Dạ Khê, gương mặt nàng hề ngu ngốc, trái tim "lộp bộp" chìm xuống.

      Đinh liếm liếm móng vuốt, tiếp tục cào gương mặt Lan Mạn lần nữa, móng vuốt huơ lung tung loạn xạ, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt thành bãi thịt vụn, huyết nhục mơ hồ.

      Meo meo ô, meo meo ô-

      Đinh dạo hai vòng người Lan Mạn, đem vết máu nơi móng vuốt lau sạch , lúc này mới chạy tới bên cạnh Dạ Khê, vô cùng thân thiết cọ xát ống quần nàng.

      Dạ Khê sắc bén bễ nghễ nhìn Lan Hạ, đưa tay tùy ý Đinh quay về ngực mình, xoay người bước .

      lâu sau, Lan Hạ mới phục hồi tinh thần, mà chân tay nàng lúc này cứng ngắc, thân thể lạnh lẽo, lưng sớm bị mồ hôi làm ướt sũng. ra, đây mới là tiểu thư!



      Phí Hi thống khổ rên rỉ, đầu đầy mồ hôi lạnh, môi tím bầm, thân thể run rẩy kịch liệt, mà ba vết cào nơi mu bàn tay chuyển thành màu đen, hiển nhiên là có độc!

      "Nương, đau, nương, đau quá!" Phí Hi khẽ run, thân thể co quắp, khí sắc tái nhợt cùng nếp nhăn mặt có thể thấy được nàng chịu thống khổ.

      "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tinh thần Nhị phu nhân tốt, vừa biết Phí Hi bị thương, lập tức chạy đến, "Hi Nhi! Rốt cuộc là ai làm?" Nhị phu nhân gào thét.

      "Nhị phu nhân, trước tiên để đại phu chẩn bệnh ." Trịnh ma ma đứng bên cạnh, nhíu mày .

      Lão đại phu bắt mạch xem vết thương, ngũ quan cau lại cùng chỗ, "Ngươi xác định người bị mèo cào trầy sao?" Đại phu tin hỏi lại lần nữa.

      "Chính mắt mọi người nhìn thấy, còn là hắc miêu tạo ra!" Trịnh ma ma trả lời, "Đại phu, thương thế tiểu thư nhà ta thế nào rồi?"

      Đại phu lắc đầu, đứng dậy, "Thứ lỗi cho lão phu tài sơ học thiển!"

      "Ngươi là đại phu, sao có thể biết?" Nhị phu nhân vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi, căm tức nhìn lão đại phu, "Bị thương chữa miệng vết thương ! Nghĩ Xích Bá tước phủ ta dễ khi dễ sao?"

      Sắc mặt lão đại phu khó nhìn, vốn định cho toa thuốc, lại nhìn qua bộ dạng Nhị phu nhân, dứt khoát thu lại thùng thuốc, phất tay áo rời , chút để ý người bên cửa giữ lại.

      "Tìm, ta cũng tin, Vĩnh Giang thành lại tìm ra đại phu!" Nhị phu nhân đau lòng ôm Phí Hi.

      Song, đại phu nổi tiếng trong thành hầu như đều gọi đến, cách mỗi người cực kỳ giống nhau, đều dám tùy tiện kê đơn thuốc, thế nên ngày đêm qua , vết thương của Phí Hi bắt đầu thối rửa.

      Nghe xong lời Trịnh ma ma hồi bẩm, sắc mặt Phí lão phu nhân cũng tốt, "Cầm bức thư của ta đến thái y viện..."

      "Ngô ma ma, ngươi có cách nhìn thế nào về chuyện này?" Chờ Trịnh ma ma rời khỏi, Phí lão phu nhân hỏi Ngô ma ma yên lặng đứng bên cạnh.

      Mắt Ngô ma ma cũng nâng chút, chỉ cúi người, "Lão nô ngu dốt!"

      Phí lão phu nhân cười khẽ, "Ngươi luôn cẩn thận như thế!" Bà hỏi đến nữa, ánh mắt dừng ở tiền phương. Ngô ma ma thầm nhìn lướt qua Phí lão phu nhân, tiếp tục cúi đầu nhìn mũi giày.

      ***

      Phanh -

      cái bóng xanh nhanh như gió bay vào đây, "Phượng Tiên Nhi, có nghe đến chưa, chuyện này rất ly kỳ a!" Người nọ cười híp mắt ngồi bàn, trong tay bưng ly trà uống được nửa.

      Nam tử lười nhác nằm giường mở hai mắt ra, nhìn lục y nam tử, "Tân Nghĩa Hữu, là mỹ nhân nhà ai khiến ngươi tranh giành tình nhân vậy?" Nam tử nhếch mày.

      "Mỹ nhân?" Tân Nghĩa Hữu cười sang sảng, mở ra đầu ngón tay, lại lắc đầu, ý vị thâm trường cười cười nhìn nam tử giường, "Tam hoàng tử kính của ta, ngươi thoải mái nhàn hạ, nhạc gia tương lai của ngươi rối loạn đến gà bay chó sủa bên kia."

      bạch y nam tử phía khác bàn thổi thổi nước trà trong chén, tự tại nhấp ngụm, "Phí gia?"

      "Từ trưa, Phí gia đem tất cả đại phu có danh tiếng của Giang thành mời đến, lúc nãy còn kinh động đến cả thái y ở thái y viện.

      Tân Nghĩa Hữu cười ha ha, khuôn mặt có chút hả hê, "Nghe , người từng là Trưởng nữ Phí gia, bị mèo cào, thế nhưng ai dám chữa trị!" Tân Nghĩa Hữu lại đứng đắn ngồi ghế, "Các ngươi có kì quái , phải chỉ bị con mèo cào trầy thôi sao, thế nào lại nghiêm trọng như vậy?" Khẩu khí tràn đầy tin.

      Động tác uống trà của bạch y nam tử thoáng ngừng, "Mèo? Phí gia hình như nuôi mèo."

      Tân Nghĩa Hữu khó lường nhìn lướt qua người kia, cười gian xảo, "Con mèo này, của hoàng tử phi tương lai mới đến a!"

      Trác Thụy Long vừa nghe được, mạnh mẽ từ giường đứng lên, ánh mắt sắc bén, "Mèo? Tốt lắm!"
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Tình mẫu tử

      Lan Hạ kéo Lan Mạn ngất về phòng, băng bó qua loa gương mặt nàng ta, xoay người ra cửa. Thời điểm ra đến cửa viện, Lan Hạ quay người nhìn cửa phòng chính đóng chặt, đó là phòng Dạ Khê, tầm mắt Lan Hạ run , mím môi rời .

      Dạ Khê nhìn bóng lưng Lan Hạ, mỉm cười, bàn tay vuốt lông Đinh , "Ngươi xem, nàng có hi vọng sao?" Dạ Khê cúi đầu nhìn Đinh , "Đinh ? Ân?" Xem bộ dạng tiểu hắc miêu, Dạ Khê nguy hiểm híp mắt.

      Thân thể Đinh run lên, mắt mèo ngay tức khắc trừng lớn, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn Dạ Khê, "Meo meo ô -" cổ họng trầm thấp kêu tiếng, tựa hồ trả lời nàng.

      Dạ Khê đứng trước cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi.

      Lát sau, Lan Hạ vội vã mang theo bốn gã gia nô trở về, trực tiếp vào căn phòng Lan Mạn nằm, chút chần chờ, bốn người kia mang theo Lan Mạn ra ngoài.

      Người vừa đưa , Lan Hạ cất bước, đứng trước cửa phòng Dạ Khê.

      "Tiểu thư!" Lan Hạ hô, có chút hoảng hốt.

      Dạ Khê ôm Đinh , trở lại giường, "Vào !" Thanh dị thường lạnh lùng.
      Lan Hạ hít sâu hơi, đẩy cửa vào, ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, hai lời, cung kính quỳ xuống trước mặt nàng, lặng lẽ cúi đầu.

      Dạ Khê nhíu mày, nghĩ đến Lan Hạ này có chút thú vị, "Ngươi quỳ kẻ ngốc như ta làm gì?" Dạ Khê lạnh nhạt hỏi, thò tay ném Đinh trong ngực lên giường.

      "Tiểu thư ngốc, phải sao?" Lan Hạ ngẩng đầu, quật cường nhìn thẳng Dạ Khê, "Có người cho nô tỳ biết, tiểu thư có thể giúp Lan Hạ, cũng chỉ duy nhất tiểu thư mới giúp được Lan Hạ." Lan Hạ quanh co lòng vòng, trực tiếp .

      Có người? Dạ Khê híp mắt, thầm nhíu mày, nàng trước giờ chỉ ở bổn gia, vẫn có người chú ý đến nàng? Chú ý kẻ ngốc? "Người nào cho ngươi? Ngươi làm sao biết là ta? Mà phải nhận nhầm người?" Dạ Khê có chút tò mò hỏi.

      Lan Hạ nhìn sang tay phải Dạ Khê, sau đó mỉm cười, - đoạn chưởng chi nữ, là người cứu vớt ngươi! Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ kỹ những lời này. "Là ai, nô tỳ cũng biết. Người kia chỉ với nô tỳ, người đoạn chưởng, có thể giúp nô tỳ."

      "Thỉnh cầu tiểu thư thu nhận nô tỳ!"

      "Ta thu ngươi?" Dạ Khê cười lạnh, "Tình cảnh nay của ta cũng bằng nô tỳ!" Dạ Khê lắc đầu, "Ngươi tìm nhầm người."

      Nàng nhìn ra ngoài, đứng dậy, "Lúc này Phí lão thái bà nhìn thấy Lan Mạn ?"

      Lan Hạ thu liễm tâm tình, đứng dậy theo bên cạnh Dạ Khê.

      ***

      Lan Mạn nằm mặt đất, băng vải đầu mở ra, gương mặt huyết nhục mơ hồ phơi bày trong khí. Phí lão phu nhân ngồi tại chỗ, Trịnh ma ma sau lưng mặt đổi sắc, còn Ngô ma ma vẫn phản ứng.

      "Chuyện xảy ra khi nào?" Phí lão phu nhân sắc mặt khó coi hỏi bốn gia nô bên cạnh.

      "Vừa rồi Lan Hạ nương gọi bọn tiểu nhân mang đến cho lão phu nhân xem, cũng ràng cụ thể lắm." Gia nô cẩn thận đáp trả.

      Phí lão phu nhân cau mày nhìn Lan Mạn, bà đương nhiên biết , vết thương này do móng vuốt mèo để lại! nghĩ cũng biết chính là con hắc miêu Phí Khê nuôi kia.

      "Lão phu nhân?" Trịnh ma ma cẩn thận nhìn Phí lão phu nhân, "Xử trí như thế nào?"

      Phí lão phu nhân nhắm mắt, "Lan Mạn vẫn chưa phạm phải sai lầm lớn, chỉ là tính tình quá hấp tấp nóng nảy, vốn muốn cho nàng theo Khê Nhi, tiền đồ rộng mở, nghĩ đến ..." Thương hại mặt Phí lão phu nhân thoáng cái bị quét sạch, "Mà thôi, đưa ra biệt viện chăm sóc !"

      "Lão phu nhân đừng lo lắng, người tâm vì nàng tính toán, nhưng Lan Mạn có phúc này." Trịnh ma ma cảm khái .


      Phí gia giờ khắc này khí ngột ngạt, dù kinh động đến thái y, nhưng vẫn có bất kỳ trợ giúp nào cho vết thương của Phí Hi. Bàn tay Phí Hi thối rữa, tốc độ nhanh kinh người. Phí Hi chìm trong trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng rên rỉ vài tiếng, sắc mặt sớm biến thành màu vàng u ám.

      Người trong phòng ra ra vào vào, Nhị phu nhân sắc mặt càng ngày càng trầm hơn, lão thái y kiểm tra vết thương, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Vết thương bị mèo cào lại nặng đến như vậy, lão phu lần đầu tiên nhìn thấy!" Lão thái y vuốt râu, "Toàn bộ thuốc chữa thương dùng tới đều thấy hiệu quả, thứ cho lão phu bất lực..."

      Thần sắc Nhị phu nhân vừa lộ vẻ tuyệt vọng, lão thái y tiếp tục , "Nhưng mà, phải còn cách nào khác. Ba năm trước đây, trong số vật phẩm do Miêu tộc tiến cống có lọ 'Kim phấn', đó là kim sang được độc hữu của gia tộc bọn họ, rất hiệu quả với vết cào trầy."

      Là cống phẩm! Hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Nhị Phu nhân nhanh chóng bị dội chậu nước đá.

      "Hoàng thượng đem vật ấy ban cho tam hoàng tử, chắc hẳn khó khăn lắm." Lão thái y xong, thu dọn đồ đạc rời .

      Đúng lúc này, tỳ nữ vội vàng xông vào, "Phu nhân, phu nhân! Tam hoàng tử tới, là tam hoàng tử tới!"

      Nhị Phu nhân vui mừng, vội vàng đứng dậy, "Nhanh, nhanh!" Bước chân vội vã rời khỏi.

      tại, người được Phí Lão phu nhân tiếp tại đại sảnh, Nhị lão gia cùng Tam lão gia theo bồi, chỉ là sắc mặt Nhị lão gia có chút u ám.

      Trác Thụy Long thấy tình hình như vậy, minh bạch là chuyện gì xảy ra, thưởng thức ly trà tay, đáy mắt chứa ý cười lạnh như băng, "Nghe nhị tiểu thư Xích Bá tước phủ bị thương..."

      Phi lão phu nhân lộ ra nụ cười khó coi, "Khiến Tam hoàng tử chê cười! Là cháu bướng bỉnh."

      "Nương, Tam hoàng tử, Tam hoàng tử ở đâu?" Nhị phu nhân hấp tấp xông vào, quản cái gì lễ nghi, nhìn thấy gương mặt Trác Thụy Long, cảm thụ được khí thế người , tự nhiên ràng thân phận người này, Nhị phu nhân lập tức quỳ gối trước mặt Trác Thụy Long, "Thiếp thân hy vọng Tam hoàng tử cứu giúp nữ nhi!" Nhị phu nhân nặng nề dập đầu.

      Trác Thụy Long nhíu mày, "Ngươi là Nhị phu nhân? Ngươi chính là mẫu thân của Phí Khê?" Trác Thụy Long ngạo mạn nở nụ cười, " phải ba đầu sáu tay, vì sao có thể sinh ra cái đoạn chưởng?" Khẩu khí Trác Thụy Long tràn đầy trào phúng.

      Nhị phu nhân ngẩng đầu, cắn chặt môi, đáy mắt chen chúc sát ý cùng oán hận.

      Phí lão phu nhân nhíu mày, "Nhà lão Nhị, ngươi tại sao lại có quy củ?" Phí lão phu nhân trách mắng, nhanh chóng cười làm lành với Trác Thụy Long, "Tam hoàng tử tha lỗi, nàng quá thương Hi nha đầu."


      Lấy ra bình sứ to bằng ngón tay cái trong tay áo, cầm giữa hai ngón tay, "Đây là kim phấn, phụ hoàng ban tặng bổn hoàng tử dùng ở bất kỳ tình huống nào, hỗ trợ vết thương của Nhị tiểu thư." Trác Thụy Long đem bình sứ đặt lên bàn, đứng dậy, "Bổn hoàng tử quấy rầy nữa." Vừa tới cửa, hơi nghiêng đầu, chế giễu , "Phí Hi ,Phí Khê, Phí gia các ngươi có chút thú vị. " bỏ lại câu ý tứ hàm xúc rồi rời .

      "Nương, Hi Nhi được cứu rồi!" Nhị phu nhân kích động cầm lấy bình sứ bàn, ôm trong ngực như bảo bối, gấp gáp khỏi.

      Phí lão phu nhân đứng yên tại chỗ, thần sắc mờ mịt , lại nhìn chằm chằm vị trí đặt bình sứ lúc nãy.


      Trong rừng, Dạ Khê lạnh lùng nhìn màn này, đưa bàn tay chạm vào khóe mắt, biết từ lúc nào, giọt lệ chảy ra, là tình cảm từ bản năng của thân thể.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Tình mẫu tử(hạ)

      Trọn vẹn ba ngày, Xích Bá tước phủ cuối cùng cũng được yên tĩnh. Vì được Tam hoàng tử ban thuốc, Phí Hi hồi phục cách kỳ tích, người cũng tỉnh lại. Nhị phu nhân quan tâm đến bản thân, ngày đêm cực nhọc chăm sóc Phí Hi, sợ Phí Hi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mãi cho đến khi Phí Hi bình an đứng lên, khôi phục như thường mới ngừng lại.

      Phí Hi đứng trước gương, nhìn gò má tái nhợt sa sút phản chiếu bên trong. Đưa tay khẽ chạm, lại nhìn thấy băng vải buộc chặt bàn tay, thần sắc hoảng hốt, lấy kéo cắt phăng băng vải ra, vết thương dữ tợn xấu xí đâm vào mắt đau nhói, Phí Hi trợn mắt, sợ hãi.

      “A…” Phí Hi hoảng hốt la lên, đẩy gương đồng rơi xuống đất.

      “Hi Nhi, Hi Nhi, Hi Nhi của ta!” Nhị phu nhân nhân vừa vào cửa, nhìn thấy Phí Hi nổi điên, lập tức ném chén thuốc trong tay, chạy tới ôm cổ Phí Hi, “Ngoan, ngoan, là nương đây, Hi Nhi, là nương, sao!” Nhị phu nhân lần lại lần dụ dỗ, cố gắng xoa dịu tâm tình kích động của Phí Hi xuống. Bà nhìn vết thương mu bàn tay nữ nhi, đáy mắt đau xót nặng nề, thoáng hung tàn.

      Khóc lâu, Phí Hi rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại, nàng kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân, lắc đầu, đột nhiên u cười rộ lên, “Nương? Bà là ai? Bà phải mẫu thân của ta! Ta là ai? Ta mới là trưởng nữ, ta mới là Xích bá tước phủ trưởng nữ!”

      Phí Hi bất thình lình đẩy Nhị phu nhân ra, chỉ vào mũi bà mà mắng, “Là bà, tất cả đều tại bà, nghiệt, nghiệt đáng chết!”

      Nhị phu nhân đau lòng quay đầu sang chỗ khác, bà thực đành lòng nhìn ái nữ bị bức thành bộ dạng này, lảo đảo ra cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, tâm nháy mắt chìm xuống.

      “Tiện nhân!” Nhị phu nhân khí thế hung hăng về hướng.

      ***

      Dạ Khê nghịch cỏ dại trong viện, nghe lời Dạ Lan hồi báo, đạm cười, “Hết ba ngày?” Dạ Khê nhìn lướt qua Lan Hạ, “Có đúng là thuốc của Tam hoàng tử?”

      “Dạ! Nghe tên gọi Kim phấn gì đó, hình như là cống phẩm do Miêu tộc dâng tặng.” Lan Hạ cẩn thận báo.

      “Tam hoàng tử?” Nàng siết tay, nghiền nát đóa hoa cúc nở rộ cầm.

      Meo meo ô –

      Bỗng nhiên, Đinh từ đâu nhảy ra, kêu vài tiếng với nàng, rồi lại quay về núp trong bụi cỏ.

      “Đến rồi!” Nàng ném đống lộn xộn trong tay, cứng rắn quay người, loáng thoáng nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, lại thấy Nhị phu nhân mang theo đám nô tài đến, tòa viện bé bị vây chật như nêm cối.

      Lan Hạ nhíu mày, kín đáo liếc nhìn Dạ Khê khôi phục bộ dáng khiếp nhược, yên lặng hầu hạ bên cạnh.

      Nhị phu nhân nhìn chằm chằm Dạ Khê, ánh mắt sắc như dao bắn về phía nàng, “Bắt lại!” Nhị phu nhân chút chần chừ, trực tiếp mệnh lệnh cho bà vú phía sau.

      Mấy bà vú liếc nhau, tiến lên, trái phải giam cầm Dạ Khê, sức lực lớn khiến nàng nhíu mày, da thịt trắng nõn của nàng khẳng định sưng lên.

      Nhị phu nhân căm hận nhìn Dạ Khê, tựa hồ gặp phải tử địch, đến trước mặt Dạ Khê, giơ tay bóp lấy cằm nàng, “Người vì sao còn trở về? Nếu chết, vì sao còn trở về?” Nhị phu nhân lên tiếng chất vấn, sắc mặt đáng sợ như dã thú.

      Dạ Khê ngây ngô sững sờ nhìn Nhị phu nhân, chút biểu tình, như con rối chẳng biết đau đớn. Đây là mẫu thân? Cùng dòng máu chảy trong thân thể này, vì sao khác biệt lớn đến như vậy? Phí Hi là bảo bối của bà, còn nàng là nghiệt bị bà vứt bỏ thương tiếc? Vì bảo bối kia của bà, sẵn sàng buông tự tôn, thế nhưng với thân thể này, bố thí cho ít thương hại cũng !

      “Ngươi dám cho mèo cào bị thương nữ nhi bảo bối của ta, nghiệp chướng!” ‘Chát’, Nhị phu nhân nặng nề cho Dạ Khê cái tát.

      Dạ Khê vẫn cứng ngắt đứng tại chỗ, hề né tránh.

      “Nhị phu nhân, người làm cái gì vậy? Tiểu thư là cốt nhục của người, người là mẫu thân của tiểu thư, người thể làm như vậy!” Lan Hạ quỳ gối bên cạnh Nhị phu nhân, bàn tay kéo váy bà, cầu khẩn, “Cầu Nhị phu nhân tha cho tiểu thư, nàng cũng là nữ nhi của người! được làm vậy!”

      Nhị phu nhân chán ghét sửa lại váy, tựa như chạm phải cái gì dơ bẩn, tức giận nhìn Lan Hạ từ đâu lao ra, híp mắt, “Có dạng chủ tử nào có dạng đó cẩu nô tài.” Rồi ra hiệu với bà vú sau lưng, bà vú liền mang Dạ Lan kéo ra ngoài.

      “Nhị phu nhân, người là người mẹ, người là người mẹ đó!” Tiếng gào của Lan Hạ dần dần xa.

      Bà hận thể đem Dạ Khê trước mặt thiên đao vạn quả, khăn trong tay bị vặn rách bươm, sát ý hoàn toàn lộ .

      “Phu nhân, tuyệt đối thể.” Lưu ma ma thấy Nhị phu nhân nổi lên sát tâm, vội vã tiến đến, “Nàng dù sao cũng là trưởng nữ Phí gia, cả Đại Giao quốc đều biết được, ngộ nhỡ gặp chuyện may, chỉ có lão phu nhân nơi đó, ngay cả Hoàng gia cũng tiện giao phó.” Lưu ma ma khuyên nhủ.

      Nhị phu nhân cắn chặt răng, thở dài hơi, miễn cưỡng để lộ nụ cười khó coi, “Ma ma yên tâm, ta biết! Ta xúc động!” Nhị phu nhân lên phía trước, vỗ gò má Dạ Khê, ngoan , “Ngươi yên tâm, ngươi vẫn là Phí Khê, nhưng mà, Tam hoàng tử thuộc về Hi Nhi của ta! Tất cả của ngươi, ta nhất định thay Hi Nhi đoạt lại sót thứ gì!”

      Nhị phu nhân sờ sờ gương mặt nàng, thoáng cười, “Hi Nhi chịu đau đớn, thể về ! Gương mặt này, ta xem thấy chướng mắt!”

      Lãnh khốc xoay người, bỏ lại câu độc, “Trói ngày đêm, ngày mai hủy gương mặt này cho ta!”

      ***

      Náo nhiệt qua , tòa viện khôi phục vắng vẻ, Dạ Khê bị trói vào cột, nửa bên mặt sưng đỏ, giễu cợt nhìn phương xa, ánh mặt trời đau nhói mắt nàng.

      Meo meo ô –

      Đinh chui ra từ bụi cỏ, mắt mèo tràn đầy ủy khuất, bay người nhảy lên, móng vuốt cắt dứt dây thừng người Dạ Khê, ngồi chồm hổm vai nàng, vươn đầu lưỡi liếm nửa bên khuôn mặt sưng đỏ.

      Dạ Khê cười nhạt chạm vào mũi Đinh , “Lần này triệt để trả sạch, nợ gì nữa!” Con ngươi phát ra lệ quang.

      ***

      Đêm xuống, Xích bá tước phủ đèn đuốc sáng trưng, già trẻ lớn bé Phí gia tụ hội cùng nơi, vừa vừa cười, ngay cả tỳ nữ cũng nhõm, Phí gia từ lâu có tiếng cười!

      Nhưng mà, ở đây thiếu duy nhất người, là người bị thân nhân gạt bỏ bên, dĩ nhiên ai muốn nhắc đến.

      Dạ Khê tựa như vô hình qua cánh cửa, trong lòng ôm Đinh , bên tai quanh quẩn tiếng cười vui vẻ. Tới chỗ hẻo lánh, mơ hồ có mùi máu tươi, Lan Hạ chật vật nằm úp băng ghế cũ nát, thở hổn hển, mông tràn đầy vết máu.

      Lan Hạ cố sức nâng lên mí mắt, nhìn thấy Dạ Khê hoàn toàn tổn hao gì, khóe miệng khẽ động, nở nụ cười, biểu tình vui mừng.

      Dạ Khê vuốt lông Đinh , nhìn Lan Hạ, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, “ có năng lực tự vệ, lỗ mãng hành , Lan Hạ, ngươi khiến ta rất thất vọng!” Nàng xoay lưng rời , để mặc Lan Hạ trơ trọi, giật mình tại chỗ.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :