1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Bổn gia(Hạ)
      Editor: Lưu Niên

      Nguồn sáng trong phòng biến mất. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Dạ Khê từ dưới đất chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng, phủi phủi bụi quần áo, chú ý thi thể nằm băng ghế. Từ khe cửa nhìn bên ngoài, người cũng có, ngay cả thủ vệ bà ta cũng để lại!

      Dạ Khê dạo quanh gian phòng hẹp vòng, nàng tìm góc sạch chút, ngồi xuống, ôm đầu gối, nâng cằm suy tính. Phí lão bà tử đem mình và đống thi thể giam lại, đây là muốn huấn luyện lá gan cho hài tử năm tuổi sao? Hay là cố ý hủy diệt đứa trẻ tâm trí chưa đủ mạnh? Cho dù là huấn luyện, cũng thể qua loa thế này, như vậy, chỉ có nguyên nhân!

      Đáy mắt phát ra lãnh quang, nàng tin chắc chính mình để cho Phí lão thái bà kia nhìn ra cái gì, nhất định là lão già với bà ta cái gì đó, khiến bà ta cảnh giác. Dạ Khê xoa mày, vầng trán để lộ uể oải, nàng đối với những thứ xung quanh còn rất xa lạ, căn bản ràng đây là thời đại nào, đối diện hết thảy đều rất mơ hồ, mặc dù có được trí nhớ Khê Nhi lúc trước, nhưng chỉ giới hạn phát sinh trong Phí gia, tất cả đều là ít ngược đãi.

      Dạ Khê thở dài hơi, ngẩng đầu nhìn tia sáng cửa sổ, đáy mắt lóe ra tia bén nhọn - lão bà kia, mặc kệ ngươi có chủ ý gì, ta nhất định khiến ngươi tay mà về!

      Trịnh ma ma sai người khóa cửa, trực tiếp về phục mệnh. Trong nhà chính, lão phu nhân hàn huyên cùng lão quản gia rất lâu, nhìn thấy Trịnh ma ma trở về, lão quản gia tự giác lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người.

      "Lão phu nhân, dù sao tiểu thư tuổi nên hiểu chuyện, như thế sợ rằng đối với trưởng thành sau này có ảnh hưởng." Trịnh ma ma chần chờ nữa ngày, mở miệng .

      Phí lão phu nhân tựa lưng vào thành ghế, tay chống trán, "Tùy Duyên đại sư đạo hạnh cao thâm, vô duyên vô cớ những lời kia, ta cảm giác trong lời của đại sư có chuyện gì đó, cũng cảm thấy Khê Nhi này đơn giản...Từ năm tuổi đến khi nó trưởng thành, kể từ bây giờ, ta nhìn, cuối cùng nó có thành tài hay ?" Phí lão phu nhân chút để ý giải thích.

      Trịnh ma ma còn muốn điều gì đó, nhưng nhìn thấy Phí lão phu nhân nhắm hai mắt lại, bà an tĩnh đứng sang bên, lo lắng nhìn ra bên ngoài, ngày, đứa bé kia có thể kiên trì sao? Rầu rĩ nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân, động môi, vẫn là yên lặng cúi đầu.


      Dạ Khê nhàm chán nâng cằm, cái bụng kháng nghị, mùi hôi thối làm nàng bĩu môi, may mắn phải mùa hè, bằng những thi thể này sớm thối rửa, lúc đó mới là ghê tởm! Dạ Khê chờ đợi, đợi đến thời điểm cánh cửa kia mở ra.

      Hoàng hôn buông xuống, chim muông tự về tổ, nghe được chuỗi tiếng bước chân, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên mở ra, Dạ Khê quỷ dị nhìn phía cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười trầm.

      Răng rắc - kẽo kẹt -

      "Lão phu nhân, cẩn thận!" Là thanh của Trịnh ma ma.

      Cửa phòng vừa mở ra, khí tươi mát cùng huyết tinh gay mũi hòa trộn chỗ, hương vị có thể tưởng tượng được. Những người khác đều thầm nhíu mày, có người đưa tay bịt mũi, vậy mà Phí lão phu nhân ngay cả chân mày cũng chưa từng nhúc nhích.

      Nhìn lướt qua thi thể, sau đó nhìn thấy bóng dáng của Dạ Khê. Chỉ thấy thân thể nàng co ro, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch dữ tợn, có thể nhìn được nàng chịu sợ hãi rất lớn.

      Phí lão phu nhân lắc đầu, tràn đầy thất vọng, "Ôm xuống dưới chăm sóc cho tốt." nhìn nữa, cực độ thất vọng xoay người rời khỏi, Trịnh ma ma nhìn người cuộn mình mặt đất, thầm thở dài.

      Sau khi Dạ Khê bị người mang , lão quản gia nhìn vị trí Dạ Khê nằm hồi lâu, đáy mắt xuất tia nghi hoặc, mãi cho đến lúc gã sai vặt đến đây bẩm báo, thần trí lão quản gia mới kéo về.

      "Lão phu nhân, đại phu rời ." Trịnh ma ma , "Tiểu thư bị kinh hoảng nghiêm trọng, vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu , tại vẫn chưa xác định có lưu lại di chứng hay ...Nhưng mà, tâm trí sợ là phải bị ảnh hưởng..." Trịnh ma ma hơi đáng tiếc .

      "Cuối cùng vẫn là huyết mạch Phí gia, Trịnh ma ma, phân phó lão quản gia, chú ý chăm sóc." Phí lão phu nhân mặt thay đổi , "Bổn gia nếu tất cả bình an, thời gian chúng ta ra ngoài cũng lâu, trong nhà sợ là lo lắng, chuẩn bị chút, ngày mốt lên đường." Nhìn về phía Trịnh ma ma, "Ngươi tự mình cấp cho Bích Tạ các số người, lần này được xảy ra sai sót."

      "Vâng, lão nô hiểu được." Trịnh ma ma kính cẩn đáp lời, lui ra ngoài.


      Đến ngày lên đường, Phí lão phu nhân mới bước vào Bích Tạ các, Dạ Khê vẫn hôn mê như trước, nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch, vẻ mặt bà chút hứng thú, cái gì cũng căn dặn, xoay người rời khỏi.

      Phí lão phu nhân vừa rời , Dạ Khê liền mở to mắt, con ngươi thanh minh nào có gì là sợ hãi, chỉ có trấn định, lãnh tĩnh cùng cơ trí. Dạ Khê cười lạnh, mặc dù mở mắt, nhưng nàng vẫn cảm thụ được lão bà kia mất mát.

      Xoay cổ, duỗi cánh tay, lại tiếp tục nằm, an ổn nhắm hai mắt lại.

      ...

      Dạ Khê ngồi bật thang, hai tay nâng cằm, ánh mắt dại ra, mặt viết ràng, nàng rất nhàm chán a! Nơi này là Khánh Phong Trấn, nơi ở của nàng đúng là Bổn gia nhà họ Phí, mà Phí gia có thân phận gì, nàng tạm thời còn biết, nhưng xem ra địa vị thấp.

      Gia nhân của Bích Tạ các rất tuân thủ bổn phận, ngoại trừ buổi sáng quét tước, thời điểm ba bữa cơm xuất , những thời gian khác tuyệt đối cái bóng cũng có, vì vậy Dạ Khê ở chỗ này rất tùy ý, sợ bị người nào phát giác cái gì. Lúc buồn chán, nàng mò mẫm đại khái tòa nhà, đường tắt cũng nhớ .

      Đứng dậy vào phòng, đổi bộ quần áo cũ rách, lặng yên tiếng động tiêu thất khỏi Bích Tạ các. Lúc Dạ Khê xuất đường phố, tuy rằng chuẩn bị từ trước, vậy mà khi thâm nhập vào nơi này vẫn có chút tiếp thụ được, trang phục, lâu phòng, xe ngựa, xe bò...Tràn ngập gian cổ đại, có máy bay, có ô tô, cũng có nhà cao tầng.

      Dạ Khê đỡ trán, trong lòng dâng lên cảm giác buồn chán, có công nghệ cao đại, làm thế nào giết thời gian đây?

      "Nhanh đến xem, ai vậy a!" Dạ Khê vừa hoàn hồn, phát mình hậu tri hậu giác tới con hẻm hẻo lánh, năm hài tử quần áo lam lũ đứng trước mặt, "Còn tưởng rằng sao đồ chổi này chết, phải vẫn còn sống sao?"

      "Quái vật, ngươi sớm đáng chết."

      "Lần trước giết được, lần này thể thất bại, còn có thể giúp mọi người tiêu trừ quái!"

      Dạ Khê hơi nhíu mày, ký ức trong đầu từ từ lên, hình ảnh Khê Nhi cả người là máu, hơi thở thoi thóp xuất , diện mạo của những người này cũng nhìn thấy nét.

      Dạ Khê dựa vào tường, cúi thấp đầu, khóe miệng kéo lên nụ cười thị huyết.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Quỷ tiết

      "Dong dài, lần trước thất thủ, là hỏng tiếng tăm chúng ta." người trong đó chờ được nữa, lập tức nhằm hướng trái tim Dạ Khê đâm tới.

      Dạ Khê thoáng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng người trước mắt, thị huyết chứa trong mắt làm mọi người ngốc lăng, thân thể lạnh thấu xương, thậm chí có người quá sợ hãi ném chủy thủ trong tay xuống.

      "Đúng là nghiệt! Lo lắng cái gì, lần này quyết thể dạ." Đứa trẻ dẫn đầu lấy lại tinh thần, hung hãn , chủy thủ chút do dự đâm qua.

      Dạ Khê lắc đầu, ngay lúc chủy thủ vừa chạm ngực, thân thể bỗng hơi nghiêng, vừa vặn tránh khỏi công kích, "Quá chậm!" Dạ Khê giễu cợt , trong thời gian đối phương hoàn toàn chưa phản ứng được, thân thủ bắt được cổ tay người trước mắt, chỉ nghe thanh "răng rắc" vang lên, chủy thủ rơi xuống đất, tiếng kêu như giết lợn truyền ra.

      Dạ Khê cau mày, đáy mắt hờn giận, sức lực so với tưởng tượng của nàng còn yếu hơn, nàng vốn định bóp nát cổ tay đối phương! Vứt người nọ sang bên, mắt lạnh nhìn những người khác, "Bổn tiểu thư lo có cơ hội phát tiết, các ngươi cùng nhau lên !" Được sống lại quả thực rất tốt, chỉ là nghẹn tử a, tâm nàng ngứa ngáy khó chịu!

      "Còn ngây ra đó, nhanh giết tiểu tiện nhân này !" gã hét như sói tru, cầm lấy bàn tay bị bẻ gãy, trừng lớn mắt, hạ lệnh.

      Bốn người kia vừa phục hồi tinh thần, đè ép khiếp sợ nơi đáy mắt, ác độc nắm chặt chủy thủ, quát to tiếng, cùng nhau công kích về phía Dạ Khê.

      Dạ Khê xoay cổ, " đám ngu xuẩn!" Cười lạnh, cước đạp bay người trước mặt, đồng thời mượn lực, đấm vào mũi người khác, tay kia xoay nửa vòng, xách người dính máu ném ra ngoài.

      Trong nháy mắt, bốn đứa trẻ khí thế vừa rồi còn hung hăng tại kêu khóc thảm thiết nằm mặt đất. Dạ khê đạm mạc nhìn lướt qua, lại nhìn vết rách trong lòng bàn tay phải, mũi chân vừa nhấc, chủy thủ quay vòng giữa trung, sợi tơ máu bắn tung tóe.

      Chưa kịp cầu xin tha thứ, bốn người đều mất sinh mệnh, Dạ Khê quay đầu nhìn người sống còn lại, từng bước về phía . Nhìn thi thể mặt đất, tròng mắt trừng lớn, cắn môi, lui ra sau, " phải ta, phải ta, phải..." thoáng nhìn chủy thủ dưới chân, đột nhiên cố sức đá cái, " -"chết.

      Chữ chết còn chưa kịp ra khỏi miệng, cây chủy thủ khác đâm xuyên trái tim , đứa trẻ dám tin cuối đầu, nhìn lỗ thủng trước ngực, mặt tràn đầy dám tin.

      Dạ Khê vỗ vỗ tay, ra khỏi con hẻm, hòa nhập vào đoàn người.

      Dạ Khê vừa biến mất, con mèo đen từ cây nhảy xuống, nó nhìn nàng rời hồi lâu, rồi nhìn năm cỗ thi thể, tiểu hắc miêu liếm liếm móng vuốt, mắt mèo sáng loáng phát ra đạo hồng quang, bóng đen chợt lóe, mèo đen tiêu thất.


      Sáng sớm, xuân quang rực rỡ, Dạ Khê vừa đổi xong y phục len lén chạy ra ngoài. Hôm nay là Quỷ tiết(tương tự lễ hội Halloween), căn cứ theo tập tục, bất luận nam nữ già trẻ đều phải đến chùa trai giới, vì Dạ Khê là đặc thù, lão quản gia liền sai người chuẩn thức ăn ngày cho nàng, sắp xếp Dạ Khê ở trong Bích Tạ các, có lẽ cho rằng Dạ Khê là đứa bé năm tuổi ngây ngốc ngơ ngác, nên lưu lại người trông coi.

      Đường phố người đường lui tới, từng người quần áo mộc mạc, dáng vẻ vội vã, Dạ Khê ngoảnh đầu nhìn hết bên trái lại bên phải, cảm giác thú vị, xoay người ra ngoại thành.

      Làn gió qua, dòng tươi mát, thoang thoảng, mùi bùn đất thanh nhã chạm vào gương mặt. Khắp chốn là ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, ngũ sắc huyền diệu chiếu rọi, tiếng chim hót, côn trùng kêu êm tai, nơi nơi phiêu đãng hương khí khiến con người say mê.

      Dạ Khê dang rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại, nhàng hít thở, cảm thụ được thiên nhiên kỳ diệu, nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ hòa tan, trở thành nụ cười thản nhiên. Trong nháy mắt, tiếng bước chân mất trật tự nhanh chóng phá hủy toàn bộ cảnh đẹp, nàng vui mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn.

      Phía trước xuất gã nam tử, mặc trường bào màu xám, bộ dáng ủ rủ, y phục còn dính ít bèo, hơi mất trật tự, tóc xõa tung, hai mắt nhìn chòng chọc Dạ Khê, dần đến gần.

      Dạ Khê nhíu mày, nam nhân này có chút kì lạ, nàng lẳng lặng quan sát, đối phương càng ngày càng gần, thế nhưng nàng vẫn có phản ứng, giương mắt nhìn chằm chằm, muốn từ ánh mắt nhìn được cái gì.

      Nam tử dừng lại, chậm rãi giơ lên cánh tay dính rất nhiều bèo, lòng bàn tay có vật gì đó ngọ nguậy.

      Meo meo -

      Bàn tay đối phương vừa hạ xuống, con mèo đen đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra, đụng phải Dạ Khê khiến nàng ngã nhào xuống đất. Đồng thời, chuỗi tiếng chuông vang lên từ cổ tay người sau lưng nàng.

      "Cuối cùng cũng bắt được ngươi!" nam tử nhếch nhác bước lên phía trước, trong lòng bàn tay là con sâu ngọ nguậy, cẩn thận bỏ nó trong ống trúc, sau đó mới nhìn sang Dạ Khê, "Nha đầu, bị dọa cho choáng váng đúng ?"

      Dạ Khê giật mình nửa ngày, mới phản ứng được người mình có con mèo đen nằm, nàng nhìn chằm chằm con vật nào đó liếm liếm móng vuốt, lạnh mặt, phất tay quăng .

      Mèo méo-

      Con mèo tru lên, lộn nhào trong bụi cỏ mấy vòng, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Dạ Khê.
      Dạ Khê đứng dậy, nhìn người nằm mặt đất, lúc này biến thành cổ thi thể thối rửa, xoay người - ghê tởm, bẩn mắt người nhìn!

      "Nếu có con mèo của ngươi, ngươi sớm như , nha đầu, ngươi là lấy oán trả ơn!"

      "Ngươi là ai?" Dạ Khê nhíu mày hỏi , lui ra sau kéo dài khoảng cách hai người, người nam nhân này có mùi rất hôi thối, tựa như mới chui ra từ hố phân! "Đó là loại sâu gì?"

      chăm chú nhìn Dạ Khê, "Quả nhiên chỉ là đứa bé, vậy mà sợ hãi!" Nhún vai, chút kiêng kị, "Đây là cổ trùng, ngươi cũng hiểu, chỉ là sản phẩm thất bại mà thôi." sờ sờ ống trúc bên hông, vẻ mặt thất vọng.

      Cổ trùng? Dạ Khê nhăn mi, tỉ mỉ đánh giá nam nhân lôi thôi lếch thếch trước mặt, y phục cũ nát còn hình dạng, vết bẩn che dung mạo vốn có, tóc buộc đơn giản sau ót, thế nhưng đôi mắt lại dị thường hữu thần.

      "Nha đầu, ngày hôm nay là Quỷ tiết, mình ngươi dám lại bên ngoài, lá gan , cha mẹ ngươi lo lắng, mau về nhà !" Vừa vừa rắc ít bột phấn lên thi thể, sau đó nhìn thấy khói bốc lên, thi thể rất nhanh biến mất, cũng cất bước rời .

      Meo meo -

      Dạ Khê đờ người ra, tiểu hắc miêu nhìn nàng kêu lên, liên tục cắn ống quần nàng. Dạ Khê cúi đầu xem, mà bây giờ, tiểu hắc miêu cũng nhìn nàng.

      Meo meo -

      Nó bỗng nhiên nũng nịu cọ cọ chân Dạ Khê.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Trở về

      Chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi chạy qua con đường, bánh xe phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, thân xe lắc lư, ngồi xe như ngồi trong con thuyền chao đảo. Trong xe, nữ tử độ tuổi thanh xuân ngồi, môi đào đỏ mọng hơi vểnh lên, đôi mắt lạnh lẽo lại băng lãnh dọa người, hàn khí toàn thân ai dám tới gần. Trong ngực nàng, con mèo đen làm ổ bên trong, lười biếng ngáp cái, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nữ tử.

      "Ngươi xem, lão bà này tám năm chẳng quan tâm ta, vì sao hôm nay lại muốn ta quay về nhà?" Nữ tử này chính là Dạ Khê, nàng được mười ba tuổi. "Hơn nữa còn lén lút như vậy!" Dạ Khê có chút vui sướng, quay đầu nhìn bên ngoài, tay xoa xoa đầu tiểu miêu, mâu quang thâm thúy, " nhiều năm thú vị rồi, nên vui đùa chút!" Nàng cười khẽ, cúi đầu nhìn hắc miêu trong lòng, "Ngươi có đúng hay ?"

      Tiểu hắc miêu nhìn nụ cười của nàng, bộ lông toàn thân dựng đứng, rục cổ, thân thể khẽ run, như phát sinh cái gì đó rất đáng sợ.

      "Ngươi có tiền đồ!" Dạ Khê trở mặt, đưa tay nắm đuôi mèo, đem nó treo ngược lên, tiểu hắc miêu nghe lời, hề giãy dụa, thân thể cứng ngắc mặc cho Dạ Khê sờ mó, ngón tay nàng vẽ vẽ bụng mèo, "Nhưng rất nghe lời." Buông lỏng tay, tiểu hắc miêu như bóng cao su rơi mặt đất.

      Nó cuộn mình đứng lên, cảnh giác từ từ lui về góc xe ngựa, cách xa Dạ Khê, rất sợ vị tổ tông này lại sinh ra tâm tư gì với mình.

      Nhận thấy động tác của nó, Dạ Khê cũng ngăn cản, chỉ là khóe miệng tự chủ lại nhếch lên. Vốn tưởng rằng chỉ là tiểu miêu bình thường, ngờ nàng nhặt được bảo, con mèo này, làm cho nàng thất vọng.

      Ly khai Khánh Phong Trấn đến vùng đất rộng lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy thành trì phía xa xa, nàng nở nụ cười. Vĩnh Giang, đây là nơi nàng sắp đặt chân đến.

      Dạ Khê trầm tĩnh nhìn người vật xuất thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc quen thuộc của cổ đại, rơi vào trầm tư. Mấy năm nay nàng hiểu cơ bản tình hình thời này, nơi nàng ở là Đại Dao quốc, diện tích lãnh thổ bao la, đất đai ngàn dặm, con người tôn trọng hòa bình, có chiến tranh chém giết loạn lạc, khung cảnh tường hòa. Vĩnh Giang chính là thủ đô của Đại Dao quốc.

      Meo meo ô -

      Tiểu hắc miêu tới dưới chân Dạ Khê, cẩn thận kéo váy nàng, túm thần trí Dạ Khê quay trở về, ngay sau đó vọt lên vai nàng, nhu thuận nằm xuống.

      Xuyên qua cửa sổ, đem đường phố phồn hoa thu hết vào đáy mắt, lầu các cao ngất, nhà cao cửa rộng đâu đâu cũng có, cờ hiệu cửa hàng khẽ lay động, đường phố người qua lại dứt, hổ là địa phương tụ hội nền chính trị, trung tâm của quyền lực.

      Dạ Khê suy tư, xe ngựa yên lặng ngừng lại, lúc này rời ra phố xá sầm uất, người đường chỉ lác đác. Trước cửa, gã sai vặt chờ, xe ngựa chậm rãi vào cửa .

      Dạ Khê châm chọc, nàng xem như là con cháu được nhìn thấy ánh sáng của Phí gia, từ cửa hẻo lánh bước vào Phí gia chắc là rất thích hợp. Nắm lỗ tai tiểu hắc miêu, ánh mắt lệ quang dày đặc.

      Xe ngựa dừng trong tiểu viện, Dạ Khê xuống xe, nơi này tàn tạ chịu nổi, nhìn cỏ dại mọc khắp sân, ám quang chợt lóe.

      "Tiểu thư cuối cùng tới, lão phu nhân nhắc đến tiểu thư nhiều ngày rồi." Trịnh ma ma mang theo hai tỳ nữ tới, chút e dè đánh giá Dạ Khê, gương mặt nàng nhút nhát khiếp nhược, hai mắt đờ đẫn vô hồn, Trịnh ma ma thầm thở dài, đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp như thế, vậy mà trở thành kẻ ngu si.

      Dạ Khê mê man trì độn nhìn Trinh ma ma, vẻ mặt ngây ngốc, hai tay ôm tiểu hắc miêu, dường như sợ có người tranh đoạt với nàng.

      "Tiểu thư an tâm ở lại đây, nơi này là nhà của người, lão phu nhân bận, có cơ hội đến thăm tiểu thư, gian phòng lão nô sai người quét tước sửa sang lại..." Quan sát Dạ Khê, càng ngày càng thất vọng cùng thương hại, "Trong phủ nhiều người nhiều việc phức tạp, tiểu thư đừng bao giờ chạy lung tung..." Lải nhải dong dài hồi lời vô ích, Trịnh ma ma mang theo tỳ nữ rời .

      Chỉ còn lại Dạ Khê linh ôm tiểu hắc miêu đứng trong phòng, nàng nhìn châm chọc, phải bắt nàng đến đây cho nàng tự sinh tự diệt sao? dễ nghe, mỗi ngày bọn họ chỉ cần đưa thức ăn đến, vị tiểu thư được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thuận nước đẩy thuyền, có ai thèm quan tâm ngươi chứ!

      " đúng là bớt lo!" Hừ lạnh, cất bước vào trong, cước đá văng cửa, mùi nấm mốc xông thẳng vào mũi, mạng nhện giăng khắp, bàn ghế nghiêng ngả mặt đất, tầng bụi bặm bám dày, hiển nhiên từ lâu ai ở đây, hơi thở của con người cũng có! Thế này là vừa quét dọn? Dạ Khê tự tiếu phi tiếu nhìn, đáy mắt tối sầm.

      Meo meo ô -

      Tiểu hắc miêu dùng móng vuốt che cái mũi của mình, lo lắng nhìn Dạ Khê.

      "Lão bà kia rất cẩn thận, còn muốn thử ta!" Dạ Khê cười lạnh, lui ra ngoài, ôm tiểu hắc miêu dạo trong sân vòng, cũng ra ngoài xem chuyến, phát bóng người!



      "Lão phu nhân, người sắp xếp xong xuôi!" Trịnh ma ma hồi bẩm, "Tất cả dựa theo an bài của lão phu nhân."

      Phí lão phu nhân nằm nghỉ ngơi tháp, hề mở mắt, những người khác sớm lui ra ngoài, "Thế nào?"

      Trầm mặt chút, "Người thay đổi, chỉ là...đáng tiếc..." Trịnh ma ma thở dài, "Sợ là do di chứng năm đó lưu lại, thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc, cũng được..." Trịnh ma ma tự thuật, "Cùng tin tức lão quản gia đưa tới khác biệt."

      Phí lão phu nhân từ từ mở to mắt, ánh mắt lợi hại, "Nếu như vậy, cũng tốt. Qua vài ngày nữa hãy ." Bà ta đứng lên, uống ngụm trà, "Giám sát chặt chẽ bọn người an phận này cho ta, nhất là phía nhà lão nhị, vạn lần thể để chúng biết sớm tồn tại của nó, tránh cho đại bị hỏng!"

      "Lão phu nhân yên tâm, lão nô !" Trịnh ma ma đáp lời, "Người thực đều tin được. Có điều, lão phu nhân, có cần phái người theo dõi ?"

      " cần!" Phí lão phu nhân xua tay, "Bí mật càng ít người biết càng tốt."

      Trịnh ma ma nở nụ cười, "Nơi đó là vị trí vắng vẻ nhất, hoang phế nhiều năm,ngày thường ai chú ý tới, cây cối, hoa viên bốn phía cũng nhiều, người bình thường cũng lạc đường."

      Phí lão phu nhân thở dài, "Nếu có đám nhi tử bớt lo này, nếu lão gia mất sớm, bà lão như ta cần gì phải chống đỡ vất vả như vậy?" Phí lão phu nhân bi ai nhìn phía trước, "Nếu chuyện kia xảy ra, sợ Phí gia sớm tan đàn xẻ nghé..."

      "Lão phu nhân, ngài lại đau lòng nữa ..." Trịnh ma ma khuyên giải, "Còn có các thiếu gia tiểu thư đều nghe lời, hiểu chuyện."

      " nhu nhược, tự cho là đúng, hai đứa kia bên ngoài ngang ngược hống hách, nghe lời? Cho là bà lão này mắt mù sao?" Phí lão phu nhân cười khổ lắc đầu.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Thánh chỉ(thượng)

      Dạ Khê cúi đầu, hai cánh tay rũ xuống, tựa lưng vào tường, sợi tóc che khuất toàn bộ gương mặt, biểu tình . Trịnh ma ma đứng trước mặt nàng, hai tỳ nữ lần trước theo sau.

      Hơn mười ngày chẳng quan tâm, buổi sáng mỗi ngày chỉ sai người tới đưa "trư" thực, tại muốn gặp mặt sao? Khóe miệng khẽ nụ cười lạnh, ngẩng đầu khiếp nhược nhìn Trịnh ma ma, bước chân rối loạn tiến về phía trước.

      nhìn đến y phục khất cái người Dạ Khê, Trịnh ma ma cười nhàn nhạt, "Tiểu thư yên tâm, lão phu nhân gặp tiểu thư là chuyện tốt." Nghiêng đầu nháy mắt với hai tỳ nữ.

      Hai người liếc nhau, giơ tay lôi kéo cánh tay Dạ Khê, ép buộc nàng rời . Dạ Khê tùy ý đối phương kiềm chế, nhìn hai móng vuốt đặt cánh tay mình, đáy mắt xuất tia sáng lạnh.

      Chờ người khỏi, tiểu hắc miêu từ trong bụi cỏ chui ra, mắt mèo lạnh như băng nhìn chăm chú ba nữ nhân, chớp mắt lại biến mất.

      Dạ Khê nhìn bài trí xung quanh, ngoài trừ cái sân cũ nát của nàng, nơi khác đều là đình đài lầu các, hiển lộ quý khí, mà tỳ nữ người hầu vừa lướt qua, có người nào y phục diễm lệ? Thân phận tiểu thư này, thân khất cái a, Dạ Khê cúi đầu quét qua y phục của mình, đây là y phục lão bà cấp cho nàng.

      Vòng vo hơn nửa ngày, rốt cục tới nhà chính, tường đỏ ngói xanh, quý khí vô cùng, tiếng cười trong phòng thỉnh thoảng truyền đến.

      Trịnh ma ma bước vào trước, sau đó hai tỳ nữ bắt lấy nàng mang vào, nhìn khuôn mặt xa lạ xuất , gian phòng bất chợt yên tĩnh.

      loạt ánh mắt quái dị dò xét Dạ Khê, thần sắc lộ vẻ khinh bỉ, "Tổ mẫu, đây là khất cái phương nào, chẵng lẽ là nha hoàn mới mua từ bên ngoài?" nữ hài dựa sát Phí lão phu nhân cầm khăn che mũi mình, hèn mọn nhìn Dạ Khê, "Nha hoàn trong phủ chúng ta quá nhiều."

      Phí lão phu nhân ôn tồn vỗ vỗ tay nữ hài, hỏi, "Mẫu thân con có ở đây ?"

      "Nương?" Nữ hài hiểu nhìn bà, "Tổ mẫu quên rồi sao, hôm qua nương , hôm nay người bái Phật dâng hương buổi tối mới trở về."

      "Xem trí nhớ của ta." Phí lão phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười, xoa xoa gò má nữ hài.

      "Nhị phu nhân có mặt, có điều người nhà lão tam và mọi người đều ở đây, ta giấu diếm nữa - " Bà còn muốn tiếp gì đó, người hoảng hốt rối loạn chạy vào.

      "Lão phu nhân, lão phu nhân!" Gã sai vặt hoang mang, sắc mặt lo lắng ," xong rồi!"

      "Chuyện gì xảy ra, hớt ha hớt hải!" Đại phu nhân phẫn nộ trừng mắt gã sai vặt, có chút vui.

      "Chuyện gì?" Phí lão phu nhân nghiêm túc nhìn .

      "Dạ, người, người trong cung đến!" hít sâu hơi, "Là Từ công công, quản gia sai tiểu nhân thông báo cho lão phu nhân, sớm chuẩn bị, sợ rằng là đến truyền chỉ."

      Những người khác cả kinh, đây là chuyện gì? Sắc mặt Phí lão phu nhân cũng rất xấu xí, đến sớm như vậy sao!

      Trịnh ma ma nhìn thoáng qua Dạ Khê, "Lão phu nhân, người xem, có nên đổi lại y phục ?" Ám chỉ nhìn nàng.

      Phí lão phu nhân vừa muốn chuyện, lại thấy người xuất , lắc đầu, " muộn!" Đứng dậy ra ngoài, "Theo ta tiếp chỉ! Trịnh ma ma mang theo Khê Nhi!"

      Nữ hài bên cạnh Phí lão phu nhân thân thể cứng đờ, dám tin nhìn Dạ Khê, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Trong đại sảnh, Dạ Khê đứng trong góc, đem biểu tình tất cả mọi người thu vào mắt, nhất là Phí lão thái bà, nét mặt bà ta vô cùng ý vị sâu xa.

      Lão thái giám cầm thánh chỉ, ánh mắt lợi hại đảo qua bốn phía, "Di chỉ của Tiên Đế, trưởng nữ Xích Bá tước phủ Phí Khê, tiếp chỉ!" Thế nhưng chờ đến lúc nữ hài kia quỳ xuống, lão thái giám nhìn Phí lão phu nhân, "Lão phu nhân, vị này đúng là trưởng nữ sao?" Mặc dù là nghi vấn, nhưng giọng dị thường kiên định.

      Cơ thể nữ hài cương cứng, sắc mặt vặn vẹo xấu xí, phủ Xích Bá Tước trưởng nữ chỉ có Phí Hi, đó chính là nàng, làm sao xuất người thứ hai? Lẽ nào -

      "Nàng đúng là Phí Hi, tên cũng là tiên đế ban cho, là nhị nữ nhi của Bá tước phủ ." Phí lão phu nhân giải thích, bà dám giấu diếm, bởi vì...vị Từ công công này lừa gạt được, "Khê Nhi, nhanh đến tiếp chỉ!" Bà nhìn phía Dạ Khê, sắc mặt có chút đông cứng, Trịnh ma ma và Ngô ma ma hai người liếc nhau, yên lặng đến bên cạnh nàng.

      "Từ công công thứ lỗi, Khê Nhi lớn lên từ ở nông thôn, chưa quen thuộc hoàn cảnh, hơi sợ người lạ!" Phí lão phu nhân giải thích.

      Lời bà ta vừa ra, tất cả người Phí gia biến sắc trong nháy mắt, dám tin nhìn Dạ Khê, nhất là Nhị lão gia, sắc mặt rất thú vị.

      Nàng vẫn ngơ ngác ngây ngốc như trước, mặc cho Trịnh ma ma và Ngô ma ma đẩy mình lên phía trước, "Tiểu thư, phải quỳ xuống tiếp chỉ!" Trịnh ma ma giọng nhắc nhở.

      Từ công công đánh giá Dạ Khê, thầm nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào đồng tử của nàng, " sao, Tiên Đế có lệnh, Phí Khê có thể miễn quỳ gối." Đôi mắt sắc bén đảo qua lòng bàn tay nàng, đạm cười, mở thánh chỉ, những người còn lại đều hoàn hồn, nhanh nhẹn quỳ xuống.

      "Tiên Đế di chỉ, Xích Bá tước phủ trưởng nữ Phí Khê...Đặc xá, miễn quỳ...Tam hoàng tử Trác Thụy Long...(lượt bỏ 1000 chữ). Do đó hạ chỉ, lúc Phí Khê tròn mười lăm tuổi, ngay lập tức cùng Tam hoàng tử thành hôn, khâm thử!"

      Lưu loát đọc xong, gấp thánh chỉ lại, đưa đến trước mặt Phí Khê, "Khê tiểu thư, tiếp chỉ ."

      Đầu óc nàng hỗn loạn, nàng ghi nhớ được hai chuyện, thứ nhất chính là nàng cần quỳ xuống, còn...chuyện khác chính là nàng bị người ta bán! Dạ Khê kinh ngạc nhìn vật màu vàng sáng chói đối diện, nàng muốn xé nát nó! Dạ Khê cúi đầu, biểu cảm trầm, tiếp thu vô số ánh mắt thâm độc muốn đem nàng bắn chết, "Ta là ai?" Nàng đột nhiên đưa tay phải của mình ra, đoạn chưởng ra trước mắt Từ công công.

      "Ngươi sợ?" Thoáng xoay người, cho mọi người nhìn đoạn chưởng.

      Những người này vừa nhìn thấy bàn tay Dạ Khê, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, ánh mắt sợ hãi, bộ dáng như vừa gặp quỷ, hai vị phu nhân kinh hoàng bụm miệng, chỉ có sắc mặt Lão phu nhân vẫn dửng dưng như thường.

      Đáy mắt tia cười nhạt, nàng muốn chính là kết quả này!
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Thánh chỉ(hạ)

      Dạ Khê cúi đầu mềm vuốt ve vết sẹo nơi lòng bàn tay, đáy mắt châm chọc, là người thân thế nào? Cùng huyết thống sao? Ánh mắt khôi phục bộ dáng ngơ ngẩn, ngoảnh lại nhìn Từ công công, “Thanh của ngươi rất khó nghe, ngươi là hoạn quan?” Dạ Khê hơi tò mò hỏi.

      “To gan!” Sắc mặt tiểu thái giám sau lưng Từ công công rất khó nhìn, quát mắng nàng.

      Trái lại, Từ công công tức giận chút nào, chỉ cười nhạt, “Chúng ta đúng là hoạn quan, nếu làm sao hầu hạ Tiên đế nhiều năm như vậy?” Khẩu khí ôn hòa, “Tay ngươi, rất đặc biệt.” Sắc mặt như thường, thế nhưng trong lòng bắt đầu dậy sóng.

      Mọi người Phí gia giật mình nhìn Từ công công, ngày thường ghét nhất bị người khác mình là hoạn quan, hơn nữa đây là cấm kỵ của , vậy mà bây giờ hề nổi giận. Ngay cả người hầu phía sau cũng thầm buồn bực, chuyện gì xảy ra.

      “Khê tiểu thư nhất định là quý nhân.” Từ công công lưu lại câu cuối cùng như vậy, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua những người còn lại, xoay người bước .

      “Nương, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Đại lão gia khuôn mặt mê mang.

      “Nương, nhà chúng ta chỉ có mấy đứa trẻ này, từ khi nào nhô ra trưởng nữ?” điệu Đại phu nhân cao gấp mấy lần, nàng chưa từng nghe qua Phí gia còn có hài tử khác! Kỳ đó chỉ là thứ yếu, làm nàng vô cùng tức giận là, nàng làm trâu làm ngựa cho Phí gia, bận bịu cả đời, cúc cung tận tụy, thế nhưng ngờ đến, lão phu nhân còn thủ đoạn khác, căn bản xem nàng như người nhà.

      “Tổ mẫu, ta mới là Phí Hi, Nó là dã loại từ đâu?” Phí Hi tức giận chỉ vào Dạ Khê, chất vấn lão phu nhân.

      Mà những người khác đều ngận miệng , nhưng nghi hoặc nơi đáy mắt như trước giảm.

      Dạ Khê đứng bên, cầm thánh chỉ trong tay, đây là Từ công công kiên quyết đưa cho nàng, Dạ Khê thầm híp mắt, ngẩng đầu nhìn Phí lão phu nhân, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, thân thể khẽ run, dường như còn chưa thích ứng với tình huống tại.
      “Được rồi, được rồi!” Phí lão phu nhân xoa mày, trở về chỗ ngồi, hít sâu hơi, “Đây chính là chuyện ta muốn lúc nãy.”

      Bà xem qua lượt người Phí gia, ánh mắt cuối cùng rơi người Nhị lão gia, “Năm đó, lúc Nhị phu nhân mang thai, sinh được song sinh tử, Khê Nhi ra đời sớm hơn chút, vì bàn tay nó khác thường, ta lén sai người đưa về bổn gia, hề kinh động đến mọi người.”

      thể nào!” Vừa lúc đó, phụ nhân thở hổn hển đứng trước cửa, ánh mắt giận dữ, “Nương! Con dâu vô cùng ràng, lúc trước con chỉ sinh đứa bé, có khả năng thành hai người.” Phụ nhân hung hăng trừng mắt Dạ Khê, “Người này, chắc chắn phải cốt nhục của con!” Nàng khẳng định .

      Trang sức chói lóa đầu phụ nhân lắc lư, kim quang lấp lánh đâm đau hai mắt Dạ Khê.

      “Lão gia cũng biết chuyện này.” Phí lão phu nhân để ý đến người vừa từ đâu xuất , tiếp tục , “Hài tử bị mang trong đêm, Tiên hoàng hạ mật chỉ, ban tên chữ “Khê”, đồng thời tứ hôn cho Khê Nhi cùng Tam hoàng tử năm tuổi.”

      Lúc này, Ngô ma ma cung kính cầm hộp khóa đến, Phí lão phu nhân cẩn thận lấy ra chìa khóa, mở ra, bên trong có tờ thánh chỉ ố vàng.

      này viết ràng.” Bà di chuyển, ra hiệu bảo Ngô ma ma đưa cho mọi người nhìn.

      có khả năng!” Phí Hi đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt khó nhìn, nàng mới là Xích bá tước phủ trưởng nữ! Chính là Phí Hi! “Đây là giả, là giả!” rồi đoạt lấy thánh chỉ, ngón tay dần trở nên trắng bệch, vẻ mặt xanh mét.

      “Hi nha đầu!” Phí lão phu nhân hét lớn.

      “Nhĩ tiểu thư, người điên rồi. đây là thánh chỉ! Là tội tru di cửu tộc!” Ngô ma ma thấy thế nhanh nhẹn bước tới lấy lại thánh chỉ từ tay Phí Hi.

      “Nương, người gạt người phải tìm cái cơ cho tốt.” Nhị lão gia cười lúng túng, khiếp sợ trong mắt thể xóa , còn có hài tử? Hài tử đoạn chưởng như quái kia? Đùa gì vậy? Lão thiên gia đùa sao?

      phải ! Nó phải.” Phụ nhân bỗng phát điên vọt tới trước mặt Dạ Khê, bấu chặt cánh tay nàng, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trừng lớn.
      Dạ Khê nhìn thẳng vào nữ nhân trước mắt, trong đầu cười mỉa mai, “Rất đẹp, rất đẹp..” Nàng rút tay phải ra, cánh tay bắt giữ giữa trung, y hệt mười năm trước tại vách đá, động tác giống nhau như đúc.

      “Ngươi là quỷ! Ngươi phải người, ngươi chết rồi! Ngươi phải người, phải, phải a!”

      Phụ nhân hoảng sợ lui ra sau, gương mặt sợ hãi, trước mắt mơ hồ xuất tiểu nữ oa, mỉm cười vẫy tay với nàng, thế nhưng lại lập tức biến thành hình dạng huyết nhục mơ hồ, “Quỷ, quỷ!” Phụ nhân sợ hãi hô tiếng, quay người hốt hoảng chạy .

      “Nếu phải đứa bé này mạng lớn, sớm bị thê tử của ngươi hại chết!” Phí lão phu nhân hừ lạnh, nhìn con trai thứ hai, “Là Tùy Duyên đại sư cứu Khê Nhi rơi xuống núi, nhờ vậy, Phí gia chúng ta phạm vào tội khi quân!” Bà ta đau xót , “Hổ dữ ăn thịt con, huống hồ là người.”

      “Tổ mẫu, nó là đoạn chưởng!” Phí Hi cứng dờ nhìn lão phu nhân, tay chỉ vào Dạ Khê, “Nó là điềm xấu, tổ mẫu lẽ nào lại quên châm ngôn do Đại Dao quốc tổ tông truyền lại?” Phí Hi liều chết nhìn Dạ Khê, tâm loạn thành đống.

      “Được rồi!” Phí lão phu nhân đanh mặt, “Khê Nhi là cốt nhục Phí gia, điều này thể nghi ngờ! Hi nha đầu, phải nhớ kỹ rằng Khê Nhi là tỷ tỷ của ngươi” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phí Hi, thanh lãnh khốc khác thường.

      Thân thể Phí Hi run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cắn chặt môi, lồng ngực phập phồng kịch kiệt. Nàng ác độc ngoan nhìn chòng chọc Dạ Khê, hừ lạnh tiếng, quay đầu chạy .

      Ánh mắt Phí lão phu nhân xẹt qua thánh chỉ tay Dạ Khê, “Lan Mạn, Lan Hạ, hai người các người sau này hầu hạ Khê Nhi! Thu dọn Tây Đình các, Khê Nhi sau này…”

      “Rất tốt!” Dạ Khê chợt lẩm bẩm , “Ta thích nơi bẩn bẩn kia!” Cố chấp nhìn lão phu nhân, bộ dạng như đứa trẻ thề sống thề chết muốn ăn kẹo.

      Phí lão phu nhân nhìn vẻ mặt nàng, cười cười, “Được, được, Khê Nhi của chúng ta vẫn ở đó.” Quay đầu nhìn Ngô ma ma, “ lát ngươi cho quản gia, gọi bọn họ sửa sang tòa viện kia chút, Khê Nhi thích an tĩnh, nơi nào cũng tốt, cần thu xếp thêm nữa.”

      “Dạ, lão phu nhân yên tâm!” Ngô ma ma đồng ý.

      Lan Hạ cùng Lan Mạn theo Dạ Khê về viện, trong chốc lát, nơi này biến hóa nghiêng trời lệch đất, cỏ dại biến mất, gian phòng lần nữa được đổi mới, đồ đạt, vật phẩm trang trí đầy đủ.

      Thờ ơ nhìn, sắc mặt nàng chút vui mừng.

      Lan Mạn, Lan Hạ đứng phía sau Dạ Khê, nhìn bóng lưng nàng, vẻ mặt khác nhau.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :