1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57:

      Khắp Vĩnh Giang thành, từ phố lớn đến ngõ lưu hành lời đồn đại, trở thành chuyện trà dư tửu hậu cho mọi người. Thứ nhất chính là đám hỏi Xích Bá phủ cùng Hoàng gia, thứ hai chính là lời đồn đại về thân phận Đích trưởng nữ Xích bá phủ.

      Mọi người tranh luận ầm ĩ, Đích trưởng nữ chạm tay có thể bỏng chính là Phí Hi, mà phải Phí Khê. Hoàng tử phi được Tiên Hoàng nhận định Phí Khê căn bản thuộc Phí gia! Mỗi người đều có suy đoán, chuyện gì cũng có.

      Trong nhã gian ở Nguyệt Dương lâu, Trác Thụy Long buồn bực, phiền muộn uống rượu. Tôn Phượng nâng chén, nhàng thưởng thức, "Vài ngày nữa đại hôn, sao tân lang có chút vui mừng nào vậy?"

      Tân Nghĩa Hữu đứng trước cửa sổ quay đầu lại, "Thụy Long, ngươi và vị hồng nhan tri kỷ kia trở thành đề tài thảo luận từ phố lớn ngõ ở Vĩnh Giang thành." Tân Nghĩa Hữu cười hỏi, "Chẳng lẽ vui mừng quá mức?"

      Trác Thụy Long nhắm mắt uống 'ực' hớp rượu, rồi kinh ngạc nhìn cái chén. Đến bây giờ mới nghĩ đến, lần cung yến nọ, lúc kéo Dạ Khê chật vật từ dưới đất đứng dậy, ràng phát dị thường, chỉ cần hơi lưu ý, liền dễ dàng đoán ra cánh tay Dạ Khê bị trật khớp, vậy mà, lại chịu nghĩ sâu thêm nữa.

      Nữ tử bị trật khớp tay còn đổi sắc, sao có thể là nhân vật tầm thường? Trác Thụy Long tiếp tục uống rượu, vị rượu chảy vào miệng biến thành đắng chát! Vốn tưởng rằng mọi việc vốn nằm trong tầm khống chế, nhưng thực tế, từ trước đến nay đều do tay người khác chi phối!

      Vô thức nghĩ đến gương mặt Dạ Khê, lên trong trẻo, lạnh lùng mà đạm mạc, đôi con ngươi lạnh băng tựa tranh vẽ bất động trong tâm trí. Trác Thụy Long đóng chặt mắt, nỗ lực gạt , nhưng làm sao cũng như nguyện, ánh mắt linh động ấy trái lại càng thêm ràng!

      ném ly rượu, trực tiếp cầm lấy hũ rượu lớn bàn rót vào miệng.

      Nhìn Trác Thụy Long hoang mang hối hận, Tôn Phượng thở dài, "Sắp đến hôn của ngươi, rất nhiều việc trong cung còn chờ ngươi giải quyết, đừng uống nữa." Tôn Phượng đặt hũ rượu xuống, nhếch môi, "Người như chúng ta, có thể lựa chọn nữ tử vừa ý, dễ dàng, quý trọng tốt!"

      Trác Thụy Long hé mắt nhìn Tôn Phượng lúc, hồi lâu sau, miệng đầy mùi rượu mắng, "Tôn Phượng, ngươi cười nhạo bổn hoàng tử!"

      Tôn Phượng nhún vai, định phủ nhận.

      Tân Nghĩa Hữu xoay người, nhìn hai người trước mắt, nhìn như bình tĩnh, kì thực cảm giác sóng ngầm mãnh liệt, Tân Nghĩa Hữu ngượng ngùng sờ mũi, "Hai người các ngươi có chuyện gì gạt ta có phải hay ?" Hai tròng mắt đen đảo qua đảo lại người Trác Thụy Long cùng Tôn Phượng.

      Trác Thụy Long hừ lạnh tiếng, uống hết rượu còn thừa trong chén, sau đó lảo đảo lắc lư ra ngoài. Tôn Phượng liếc qua Tân Nghĩa Hữu, "Mấy ngày tới là ngày lành của Tân quốc công phủ, xem ra ngươi chuẩn bị sẵn sàng."

      Tân Nghĩa Hữu vừa nghe, thân thể nghiêng ngả chút, lúng túng kéo ra nụ cười khó coi, tinh thần sa sút ngồi xuống ghế, "Tha cho ta !" Rồi lại hô thiên gọi địa, "Cùng là chi thứ hai, thế nào đãi ngộ khác biệt như vậy chứ?" Tân Nghĩa Hữu rầu rĩ .

      Tân Nghĩa Hữu là Trưởng tử chi thứ hai Tân quốc công phủ, phủ quốc công tổng cộng có ba phòng, đại phòng và nhị phòng đều có nhi tử, tam phòng có hai nữ nhi, cùng nơi khác bất đồng, chính là, Tân quốc công phủ từ trước đến nay chỉ được phép vợ chồng.

      Tôn Phượng chú ý tới Tân Nghĩa Hữu, chỉ nhìn phương xa, trong lòng suy tư, người kia lúc này rốt cuộc làm gì?

      ***

      Dạ Khê đứng trong sân vươn người, Lan Hạ được tự nhiên cùng Vũ đứng chỗ, Lục Lâm, Lục La tay cầm kiếm hoa tay múa chân.

      Nhìn y phục người Vũ, Dạ Khê gật đầu, "Lan Hạ, lát nữa ngươi mang Vũ đến cửa hàng mua vài bộ đồ mới, dáng người tốt như vậy, mặc đẹp quá đáng tiếc."

      Thời điểm Vũ vừa tới còn chút câu nệ, tại khôi phục bình thường, suốt ngày trưng lên bộ dạng lão luyện, hầu bên cạnh nàng, lời.

      Lan Hạ len lén liếc mắt qua Vũ, tuy biết Vũ chính là Ngô ma ma, nhưng Lan Hạ vẫn còn chưa tiếp thụ được này, diện mạo hai người quá khác biệt.

      "Còn bốn người các ngươi, phân công làm việc cho tốt." Dạ Khê ngồi lên ghế đá, "Lục La, Lục Lâm, hai ngươi phụ trách giám hộ an toàn, công lực của các ngươi cần phải nâng cao thêm nữa." Lục Lâm, Lục La vốn hăng hái trào dâng, lại bị lời từ Dạ Khê dập tắt, "Lan Hạ yếu nhất, giữ lại viện quản lý vụ. Về phần Vũ..." Dạ Khê dừng lại, "Công phu, tâm kế kém, cùng bản tiểu thư ra ngoài làm việc."

      "Dạ." Bốn người trăm miệng lời đáp ứng, ai phản đối.

      Lan Hạ ngượng ngùng cười, "Có Ngô...Vũ tỷ tỷ ở đây, an toàn của tiểu thư được bảo đảm, nô tỳ gây cản trở cho tiểu thư!" Lan Hạ le lưỡi, hướng Vũ cười.

      "Ta nhớ vài ngày nữa là đại hôn của trác Thụy Long cùng Phí Hi ?" Dạ Khê xoay xoay cổ hỏi.

      "Là ba ngày nữa." Vũ trả lời
      .
      Dạ Khê gật đầu, "Ừ, ngày đại hỷ, rất náo nhiệt, nên tặng lễ vật gì nhỉ?" Dạ Khê vuốt cằm suy tư, Lục Lâm, Lục La cười trộm nhìn nàng, thầm cầu phúc cho kẻ xui xẻo nào đó.

      "Đại hôn của Hoàng tử, tổ chức trong Hoàng cung sao?" Dạ Khê vô tâm hỏi.

      Lan Hạ suy đoán, "Nô tỳ lắm, Hoàng tử Đại hôn, có thể vậy!" Lan Hạ xác định lắc đầu.

      Vũ ngẩng đầu nhìn Dạ Khê , "Hoàng tử chưa có hôn đều ở trong cung, đến lúc thành hôn chuyển ra ngoài. Y theo quy định, phải ở trong cung tiến hành Đại lễ, hoàn thành theo trình tự nghi lễ, bất quá, đây là đãi ngộ của chính phi, còn với Trắc phi, chỉ cần tiến hành trong phủ là được, chịu hoàng ân, ngày thứ hai phải tiến cung tạ ân."

      Dạ Khê nghe xong, hài lòng gật đầu, "Rất tốt, có thể giúp ta tiết kiệm ít công phu!" Dạ Khê híp mắt suy tư, cười gian xảo nhìn phía trước.


      ***

      "Lão phu nhân, quản gia đến!" Trịnh ma ma bẩm báo.

      Phí lão phu nhân vừa nghe, lập tức gọi người vào, "Thế nào? Tìm được người chưa?"
      Quản gia lắc đầu, "Nô tài tìm khắp phố lớn ngõ , cơ hồ cho lật tung toàn bộ Vĩnh Giang thành, nhưng, chút tin tức." Quản gia cẩn thận ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi, "Có lẽ người còn ở Vĩnh Giang thành nữa."

      " có khả năng!" Phí lão phu nhân kiên quyết phủ định, gương mặt có chút khí sắc bao phủ tầng hắc khí, "Tìm, tìm ! Dù thế nào cũng phải tìm ra cho bằng được!"

      Quản gia nhìn lướt qua Trịnh ma ma, thấy đối phương lắc đầu, thở dài trong lòng, bất đắc dĩ đáp lời, "Dạ, nô tài tăng thêm người."

      Quản gia vừa rời khỏi, Phí lão phu nhân liền nằm liệt giường.
      DionChris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58:

      Đêm khuya, thừa dịp mọi người an giấc, Dạ Khê đứng dậy mặc quần áo, nghiêng người nhìn lướt qua tòa viện, hồng lâu vẫn nhộn nhịp như trước, Dạ Khê qua ngọn đèn thắp sáng, tiến nhập chợ đen.

      Chợ đen buổi tối, đây là lần đầu tiên Dạ Khê tới, nơi này đèn đuốc sáng rực, mặc dù là đêm khuya, dòng người vẫn như trước người đến người , nối tiếp dứt. Dạ Khê khép cổ áo, hướng phía trước bước , như mục đích.

      Bất giác, đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, người cách xa ánh sáng đèn đuốc, trước mắt mảnh đen kịt, men theo ánh trăng có chút mông lung còn có thể nhìn vài thứ. Dạ Khê nhìn xung quanh, im lặng phát bản thân tách khỏi phạm vi chợ đen.

      Khí tức đất trời tứ phía xộc vào mũi, Dạ Khê khựng lại giây lát, có xen lẫn mùi vị con người, rất thoải mái. Dựa vào cảm giác, Dạ Khê thẳng về phía, cố gắng hít lấy làn khí mới mẻ.

      hồi lâu, Dạ Khê dừng lại, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, mơ hồ còn có thể cảm giác được hơi nước vương vấn. Dạ Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng về hướng kia, cấp bách chứng thực suy đoán nào đó, càng về phía trước, càng thấy sương mù dày đặc.

      Mùi lưu huỳnh quen thuộc bay đến, Dạ Khê suýt chút nữa muốn nhảy lên, là ôn tuyền( suối nước nóng)! Dạ Khê đứng cạnh hồ, nhìn dòng nhiệt khí chậm rãi lan tỏa, kích động muốn nhảy vào ngay lập tức. Nhiệt lưu từ từ tuôn ra, nhiệt khí phiêu tán mặt hồ như ngọn sóng, vô cùng đẹp mắt.

      Nàng định tháo thắt lưng dạo chơi phen, nào ngờ, cơn gió lạnh thổi qua, khiến Dạ Khê khôi phục thần trí. Ngay lúc này, Dạ khê lại nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến, nàng bắt đầu cảnh giác liếc nhìn bốn phía.

      Cùng khắc, ngay giữa trung tâm hồ, người đột nhiên phá nước mà ra, tựa như mỹ nhân ngư từ trong nước lên! Dạ Khê trừng mắt nhìn tấm lưng trần của đối phương, tròng mắt như muốn rơi ra, bóng lưng kia rất cao lớn, làn da lại trắng nõn đến trong suốt! Đây là tinh trong truyền thuyết?

      Đối phương tựa hồ phát Dạ Khê nhìn chăm chú, bỗng nhiên xoay người lại, hồ nước vốn tĩnh lặng đột ngột dâng cao năm thước, hướng về phía Dạ Khê.

      Dạ Khê xoay người muốn lui ra sau, thế nhưng biết từ lúc nào, phía sau xuất nam nhân, bên hông nam nhân quấn phần y phục che bộ phận trọng yếu, tóc đen ướt sũng, nước từng giọt theo sợi tóc xuống cơ thể, chảy qua da thịt nhẵn bóng.

      Dạ Khê chậm chạp ngẩng đầu, đúng lúc thấy được khuôn mặt mị quen thuộc, nhếch miệng, nhất thời biết nên cái gì cho phải, "Ách, ngươi, cứ tiếp tục, cứ tiếp tục!" Dạ Khê thu lại nụ cười, vội vàng xoay người chạy trốn.

      Nàng nhanh, còn nhanh hơn, bàn tay thoáng cái bắt được cánh tay nàng, lập tức muốn kéo Dạ Khê vào lòng. vùng vẫy, bàn chân bỗng trượt cái, theo quán tính ngã xuống, nàng từ bản năng vươn tay, nắm cổ tay đối phương.

      Tõm -_-!

      Cứ như vậy, hai người trước sau rơi xuống nước, lỗ tai trong nháy mắt vù vù mơ hồ, hai mắt trở nên mông lung, muốn thích ứng, lại có lực đạo ôm lấy, ngay sau đó cái miệng nhắn bị đôi môi đỏ mọng bao phủ. Dạ Khê mở mắt, nhìn gương mặt phóng đại gấp đôi trước mắt, đưa tay đẩy người ra.

      Nhưng đối phương lại linh hoạt như loài cá, cánh tay to vững chắc giam Dạ Khê trong ngực, hai người ở trong nước cứ như vậy mà hôn. Vài lần giãy dụa, Dạ Khê lấy thất bại kết thúc, mỗi khi công kích đều bị đối phương tránh thoát.

      Hồi lâu, đến lúc Dạ Khê cảm thấy hô hấp thông, nam nhân này mới ôm nàng ngoi lên mặt nước. Dạ Khê há mồm thở dốc, tham lam hít thở, người uể oải dựa vào lòng nam nhân, thân thể ướt đẫm, y phục dính sát người, hai người tựa vào nhau như có vật che đậy ngăn cách.

      "Khụ!" Dạ Khê ho khan, bất ngờ đẩy đối phương ra, trút giận đánh lên mặt nước, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Khẽ cắn môi, xoay người hướng bờ hồ bơi .

      Còn cách vài bước, lại bị người ta ôm eo kéo trở lại, thân thể bẫng, phút chốc được bao bọc bởi ấm áp, được đưa vào ôn tuyền rồi! Dạ Khê được thả ra, nàng được tự do, lập tức co thành đoàn, cảnh giác trừng trừng nhìn đối phương.

      Nam tử trái lại quang minh chính đại kéo y phục quanh hông, tới bên cạnh Dạ Khê ngồi xuống, vươn tay bóp cằm nàng, ép nàng phải nhìn , ngón tay có chiều hướng xuống phía dưới, Dạ Khê nhân cơ hội tránh thoát, lách người ra xa, "Cũng phải ta cố ý nhìn thấy!"

      "Qua đây!" Đồng tử sâu thấy đáy nhìn chăm chú vào Dạ Khê, lãnh mâu trong nháy mắt hóa thành nóng rực.

      Nghe thanh , con ngươi Dạ Khê co lại, thân thể vậy mà chịu khống chế có loại xúc động muốn lại gần, Dạ Khê nắm chặt nắm tay, ý chí kiên định, tròng mắt mông lung dần ràng, tâm trầm xuống, " muốn!"

      Nam tử khẽ nhíu mày, dường như vui vì Dạ Khê phản kháng, trong chớp mắt, tại lúc Dạ Khê còn cảm thấy được làn nước bất thường, nam tử ở trước mắt, cánh tay dài ôm lấy vòng eo nàng, mang nàng rời xa vị trí cũ.

      Cái trán đụng vào lồng ngực đối phương, khiến nàng choáng váng đầu óc, "Ngươi!" Vừa muốn trách cứ, Dạ Khê quay đầu nhìn theo ánh mắt của nam tử, lại thấy con rắn nước ngũ sắc nằm tảng đá nàng dựa vào lúc trước, thè lưỡi nhìn chằm chằm Dạ Khê.

      Hô hấp cứng lại, liếc mắt sang nam nhân, rồi quay đầu nhìn thoáng qua con rắn độc bên kia, nếu phải vừa rồi tốc độ của nhanh, nàng bị nó cắn!

      Nam tử vung tay lên, giọt nước từ mặt hồ bắn ra, cắm thẳng vào con rắn bảy tấc, nó ngay cả cơ hội giãy dụa cũng có, lập tức mất sinh mệnh.

      Dạ Khê trầm mặt nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn nam tử. Đêm nay, tính cảnh giác của nàng quá kém, chung quy tất cả đều tại nam nhân trước mặt này! Tâm, lạnh lẽo, chẳng biết từ lúc nào, rung động!

      Cánh tay nam tử sít sao ôm Dạ Khê, ngón tay siết chặt lấy hông nàng, đôi con ngươi mê man nhìn chăm chú vào gương mặt Dạ Khê.

      Dạ Khê ràng cảm thụ được nhiệt độ của nam tử ngày càng tăng lên, người cũng bắt đầu hỗn loạn, nàng biết đây là biểu của cái gì. Ngay thời điểm nam tử muốn làm gì đó, Dạ Khê đột nhiên như con cá từ trong lòng đối phương chui ra, thoát .

      Nhanh chóng bơi vào bờ, leo lên, thấy nam nhân kia vẫn nhìn mình như cũ, Dạ Khê bỗng bật cười, "Ngươi ta!" Tựa hồ là lý do cự tuyệt cho hành vi vừa rồi.

      ? Nam tử nhíu mày, là cái gì?

      Nam tử từ trong nước bay ra, rơi xuống đất, nước người cũng khô cạn, mặc xong quần áo, vài bước liền đuổi kịp Dạ Khê.

      Hai tay nàng ôm ngực, y phục ẩm ướt dính sát người, gió thổi qua, thân thể nàng lạnh run. Dạ Khê tiếp lấy áo choàng nam tử ném tới, lập tức mặc vào người. Nhìn người đối diện, dáng đứng thẳng tắp cao lớn, Dạ Khê vuốt áo choàng da chồn tía mềm mại người, bĩu môi cười, "Ta nên sớm nghĩ đến."
      DionChris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59:

      Nam nhân trước mắt, thân áo tím, có lẽ là do ôn tuyền, lãnh khí người phai nhạt rất nhiều, tóc dài theo gió lay động, môi đỏ mọng khêu gợi hơi nhếch lên. Báu vật thế gian, sợ rằng cũng thể so sánh với người này! Dạ Khê thu hồi ánh mắt quan sát.

      Hai tròng mắt nam tử nóng rực như trước, càng lúc càng cảm thụ mục đích chút che giấu từ đối phương, cũng ràng bản năng của nam nhân.

      Dạ Khê lui ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Ngươi ta!" Dạ Khê lần thứ hai lập lại khẳng định, "Chỉ có nam nhân, cùng ta nhau, mới có được ta!" Dạ khê mím môi, nhìn lướt qua thần sắc đối phương, sau đó xoay người rời khỏi.

      Lần này nam nhân cũng đuổi theo, nhìn Dạ khê dần biến mất trước mắt, lời nàng ngừng lặp lại trong đầu , vang lên - Ngươi ta, chỉ có nam nhân, cùng ta nhau, mới có được...!

      Nam tử nhíu chặt hai hàng lông mày, thân thể hề bài xích nàng, hơn nữa lòng cũng khát vọng muốn nàng!

      ? Đến tột cùng là thứ gì?

      Gió từ từ thổi qua, loại cảm giác kì diệu vô hình cắm rễ tại trái tim hai con người.

      ***

      Trở lại căn phòng, trời còn chưa sáng, Đinh cùng tiểu Xích vẫn ngủ, hề phát Dạ Khê rời .

      Khi tia sáng mặt trời ấm áp chiếu lên, ngày mới lại bắt đầu. Dạ Khê mở mắt, nhìn thấy ghế đặt cái áo choàng chồn tía, hồi tưởng lại những việc xảy ra tối hôm qua, sắc mặt vô thức nhu hòa xuống.

      Dạ Khê chạm lên chiếc nhẫn nơi ngón tay, ngồi giường thừ người ra, cho đến lúc Lan Hạ gọi cửa, mới kéo về thần trí của nàng.

      Lan Hạ vào cửa, nhìn trong phòng tự nhiên xuất cái áo choàng, hơn nữa vật này nhìn rất quen mắt.

      "Nên chúc mừng!" Dạ Khê đứng dậy mang giày, mang theo Vũ ra cửa.

      Nàng vừa rời , trong đầu Lan Hạ linh quang chợt lóe, nhớ đến món đồ này tại sao lại quen như thế, hóa ra, nam nhân kia từng mặc qua! Tiểu thư và người ấy gặp mặt lúc nào? Lan Hạ nghi ngờ gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.

      Dạ khê cùng Vũ tìm quán trà ven đường nghỉ tạm, nhìn Xích bá phủ phía xa xa giăng đèn kết hoa, người hai bên đường vây lại xem náo nhiệt.

      "Tiểu thư, đến rồi!" Tiếng kèn trống vui mừng từ xa lại gần, Vũ đặt ly trà xuống, quay qua Dạ khê .

      Dạ Khê vuốt mép ly, giương môi cười nhạt. Nhìn kiệu hoa rời xa xích bá phủ, hướng nơi này qua, ngón tay nàng gõ lên mặt bàn, xa liền nhìn thấy phía trước chính là Trác Thụy Long cưỡi ngựa đón dâu. Dạ Khê quay đầu, tính toán đoàn người tới nơi mọi người tụ tập đông nhất, ngón tay bỗng dừng lại.

      Vũ nhận được chỉ thị, hai viên đá trong tay bắn ra, như có mắt, lướt qua đám người, trực tiếp đánh vào hai kiệu phu. Chân đau, thân thể kiệu phu xiêu vẹo, kiệu hoa nghiêng về hướng, ngay sau đó ngã mặt đất, tân nương bên trong thét lên kinh hãi, từ cửa kiệu lăn ra ngoài!

      Đoàn người hoảng loạn phen, mọi người nhận ra tân nương khác thường, bên phải, cánh tay áo trống rỗng, có gì cả!

      " đứt tay!"

      "Nhìn , mau nhìn, cái gì cũng có a!"

      "Đáng tiếc, vốn là chính phi, giờ thành trắc phi, đáng tiếc ai!"

      "Vậy cũng may mắn, loại người tàn phế này đáng lẽ được bước chân vào Hoàng gia!"
      ...

      Tiếng bàn luận truyền ràng vào tai Phí Hi, Phí Hi nắm chặt tay áo, gương mặt dưới lớp khăn voan sớm xanh mét, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, nàng được tức giận!

      Kiệu đặt nằm ngay ngắn, Phí Hi được dìu trở vào, đoàn người tiếp tục , chỉ là dư luận càng ngày càng đặc sắc.

      Dạ Khê đứng dậy, Vũ tiện tay ném vài đồng tiền xuống bàn, hai người hòa vào dòng người biến mất thấy.

      ***

      Phủ đệ Tam hoàng tử vô cùng náo nhiệt, quý nhân đến chúc phúc nối liền dứt. Đến trước cửa, Vũ giao thiệp mời, quang minh chính đại bước vào.

      "Tiểu thư!" Vũ ngầm ra hiệu cho Dạ Khê, "Nơi này!"

      Dạ Khê nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh, nhàn nhạt nở nụ cười, tân nương đứt tay, thế nào bái thiên địa a? Rất chờ mong nha.

      Dạ khê theo dòng người đứng ở đại sảnh, tiếng thanh la (chiêng) vang lên, giờ lành đến. Tân nương tử được người ta nâng ra, Tam hoàng tử Trác Thụy Long đứng giữa đại sảnh, tân lang quân hôm nay, mặt có chút vui mừng.

      Phí Hi, thân gả y hồng nhạt, đưa đến trước mặt Trác thụy Long, cảm nhận được người bên cạnh, phẫn nộ trong lòng Phí Hi bị ngượng ngùng thay thế.

      Vì chỉ là trắc phi, Phí hi có tư cách bái thiên địa, nàng chỉ cần dâng trà cho chính phi, nếu có chính phi, chỉ cần cầm ly trà để lên bàn.

      Tôn Phượng xem, nhưng có quá nhiều hứng thú, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chuyển mắt, thấy được Dạ khê, Tôn Phượng nháy mắt vài cái, xác định chính mình có bị hoa mắt.

      "Dâng trà tay, chính là lễ nghi của tiện thiếp!" Phí Hi vừa đặt trà lên bàn, Vũ cất tiếng.

      Bầu khí vốn náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh, mọi người im bặt, nhìn về nơi phát ra thanh , mọi ánh mắt đều tập trung người Dạ Khê cùng Vũ.

      Vũ tách dòng người, mở đường cho Dạ Khê ra, nàng đứng trước gian rộng lớn, xoay khớp cổ, mở miệng , " chúc mừng, Phí tiểu thư!"

      Trác Thụy Long nhìn chằm chằm Dạ khê, mở to mắt, trong lòng biết có mùi vị gì. Tôn Phượng nhíu mày, thầm buồn cười, quả nhiên là an phận! Tân Nghĩa hữu chớp chớp mắt, tự lẩm bẩm, chẳng lẽ tình địch đến đây cướp dâu?

      Tôn Phượng dùng quyền nện lên đỉnh đầu Tân Nghĩa Hữu, cảnh cáo chú ý ngôn từ.

      "Thứ cho ta ngu dốt, lẽ nào trắc phi được xếp cùng loại với tiện tỳ hay sao?" Dạ Khê nhìn Vũ.

      "Tiểu thư, tiện tỳ là tiện tỳ, trắc phi là trắc phi, trắc phi là chủ, tiện tỳ là tớ." Vũ giải thích từng chữ, dường như sợ người ta nghe .

      "Nga, ra là thế!" Dạ Khê gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, "Tiện tỳ? Phí tiểu thư, ngươi đây là kháng chỉ ? ra ngươi tự hạ mình làm thiếp a! Ta được ở rộng tầm mắt!"

      "Ta trở thành như hôm nay, phải tất cả do ngươi ban tặng sao!" Phí Hi tháo khăn voan đầu xuống, nhìn Dạ khê, "Tiện nhân! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

      Ánh mắt quần chúng hoán đổi qua lại người Dạ khê cùng Phí hi, suy tư.

      "Đòi nợ!" Dạ khê lãnh phun ra hai chữ, "Phí gia thiếu nợ, tự nhiên do người trong Phí gia các ngươi trả lại!"

      "Ngươi ăn ở Phí gia ta, dùng đồ Phí gia ta, ở Phí gia ta, tại lấy oán trả ơn!" Phí hi cười nhạo , "Phí Khê, loại hành vi này, sợ người trong thiên hạ chế nhạo, sợ người trong thiên hạ phỉ nhổ?" Bộ dạng Phí Hi xem thường đến cực điểm.

      Nghe đến đây, người nào còn đoán ra thân phận Dạ Khê mới là đứa ngốc.

      "Phí tiểu thư chính mình sao? Sai rồi, phải gọi Tam hoàng tử Trắc phi." Vũ lên tiếng, "Nhưng mà, y theo lễ nghi vừa rồi của Trắc phi, phải là tiện thiếp mới đúng, rốt cuộc ta nên gọi thế nào cho đúng?" Vũ rối rắm .
      DionChris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60

      "Ngươi!" Phí Hi trừng mắt với Vũ, nhìn Dạ Khê, "Phu quân?" nàng ta ủy khuất nhìn về phía Trác Thụy Long, hi vọng ta có thể mở miệng, dù sao đây là hôn lễ của bọn họ.

      Trác Thụy Long kinh ngạc nhìn chằm chằm Dạ Khê, căn bản có nghe được lời của Phí Hi.

      "Thánh chỉ đến!" Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh , tất cả mọi người nhường đường, nghênh đón công công truyền chỉ vào đại sảnh.

      Trừ bỏ Dạ Khê cùng Vũ, những người khác đều quỳ xuống đất tiếp chỉ, vị công công kia đưa lệ mâu quét qua Dạ Khê, quát lên tiếng: “Lớn mật!” .

      Dạ Khê nhún nhún vai, từ trong tay áo lấy ra khối gì đó ở trước mắt công công quơ quơ, liền khiến cái vị này sợ tới mức kém chút quỳ rạp xuống đất.

      "Tuyên chỉ !" Vũ ở bên hảo tâm nhắc nhở.

      Công công tránh thoát Dạ Khê, mở ra thánh chỉ, "... Phí Hi, con cháu Xích bá phủ, ôn nhu nhàn thục... Tuy nhiên vì thân thể chỗ thiếu hụt, đặc cách ban thưởng vào phủ tam hoàng tử làm quý thiếp! Khâm thử!"

      Mọi người hô to vạn tuế, mà sắc mặt Phí Hi phá lệ đặc sắc vô cùng, nàng ta ngồi sững đất, thánh chỉ trong tay rơi mặt đất, quý thiếp? Phí Hi mấp máy khóe miệng, cho dù là quý, kia cũng chỉ là thiếp, cùng tiện thiếp có gì khác nhau, đây là cái cách dễ nghe mà thôi! Cho dù là quý thiếp, kia cũng là nô bộc, cùng sườn phi căn bản là cùng cấp bậc!

      "Đưa phu nhân trở về phòng!" Trác Thụy Long phục hồi tinh thần lại, phân phó người bên cạnh , đợi đến khi xoay người lại , thấy bóng dáng Dạ Khê.

      "Vì sao phải làm như vậy?"

      Dạ Khê mới ra đến cửa, chợt nghe từ phía sau truyền đến lời , dừng bước chân, Dạ Khê nhìn ánh dương chói lòa cao, gợi lên lãnh môi đáp lại , " có vì cái gì."

      Ngay sau đó, Tôn Phượng tới trước mặt Dạ Khê, liếc Vũ bên cạnh Dạ Khê cái, đáy mắt tránh qua tia ám quang, "Như vậy trả thù, đáng giá sao?"

      Dạ Khê xem Tôn Phượng, nhún nhún vai, cũng trả lời, cảm giác như thế nào, nàng có nghĩa vụ cho ngoại nhân, đảo qua Tôn Phượng, cũng quay đầu lại rời .

      Tôn Phượng buông xuống con ngươi, ảm đạm mà thương tâm.

      Trở lại tân phòng, Phí Hi phẫn nộ kéo khăn voan, đem tất cả mọi người trong phòng đuổi ra ngoài, ngồi lẩm bẩm mình ở giường, bàn tay vặn xiết tấm khăn hỉ. Bỗng nhiên, Phí Hi đột nhiên thấy được dưới gối có vật gì đó, lấy ra thấy đó là tờ giấy, mặt là dòng chữ rồng bay phượng múa —— đây mới chỉ là bắt đầu!

      Phí Hi nắm chặt tờ giấy, hét lớn tiếng, hai mắt trợn trừng, tơ máu như chực bao phủ con ngươi, người nàng ta, cỗ tà khí bắt đầu tỏa ra —— Ngươi, nằm mơ!

      "Tiểu thư tính toán đối phó Phí gia như thế nào?" Vũ hỏi Dạ Khê, hai người lần lượt qua của.

      "Trước lấy nhị phu nhân khai đao!" Dạ Khê dừng chút, "Làm cho bà ta nếm thử, tư vị ngã xuống từ cao là như thế nào!"

      "Tiểu thư, người trở lại!" Lan Hạ chạy ra đón, "Công tử chờ người hồi lâu !" Lan Hạ cấp Dạ Khê ánh mắt.

      Dạ Khê dừng lại, nhìn thoáng qua Thần đứng thẳng ở cửa, cất bước tiến đến.
      Lan Hạ lắc đầu với Vũ, ám chỉ cần tiến lên, mấy người sớm trốn bên, vây xem.

      Dừng lại trước mặt Thần chút, Dạ Khê nhận thấy được ánh mắt Thần có chút quái dị, đảo mắt cái rồi đẩy cửa vào, bên trong phòng, nam nhân kia đứng ở trước bàn học, lật xem mấy bức mà Dạ Khê vẽ lung tung.

      "Sao lại chậm như vậy?" Nam nhân ngẩng đầu liếc nàng cái sau lại tiếp tục xem.
      Dạ Khê nhíu mày, nàng nhanh hay chậm có liên quan đến sao? Dạ Khê trợn trừng mắt, đến chỗ chậu rửa mặt rửa tay.

      Dạ Khê vừa đứng dậy, phía sau tên người sống sờ sờ sờ đột nhiên áp sát ._., đối phương ở cổ Dạ Khê hít sâu hơi, vừa lòng gật gật đầu, " có mùi khác! Rất tốt!"

      Có tật xấu hả? Dạ Khê tránh thoát, trừng mắt nam nhân này, Dạ Khê trong đầu có cái gì xẹt qua, nhanh chóng quay đầu quét vòng ở trong phòng, có phát dị thường, "Có việc ?" Dạ Khê hỏi.

      "Ân" Nam tử từ phía sau hai tay ôm lấy Dạ Khê, đem nàng ôm đến giường, thân mình ngã xuống, nhường Dạ Khê ngã vào người bản thân."Ngủ!" Nam tử xê dịch thân mình, đem Dạ Khê vây ở trong lòng.

      Dạ Khê vừa xoay người lại, giương mắt liền nhìn đến nam nhân bên cạnh vù vù ngủ rồi ._., Dạ Khê trương há mồm, nhìn giữa đôi lông mày lộ ra tia mỏi mệt, thế nhưng biết nên cái gì, trong lòng trận mạc danh kỳ diệu.

      Thẳng đến chạng vạng, nam nhân mới tỉnh lại. Dạ Khê giật giật cánh tay bị áp đau đớn tê dại, trừng mắt cái người này, "Ngươi muốn ngủ, trước tiên tiếng, phòng ở có rất nhiều, nếu nữa , ta nhường noi này cho ngươi là được!" Dạ Khê oán giận , vuốt ve cánh tay của mình.

      Nam nhân đem Dạ Khê kéo vào trong lòng mình, "Về sau, nương tựa vào nhau!"
      Dạ Khê suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, quái dị nhìn nam nhân trước mắt, "Dựa vào cái gì? Chúng ta quen biết!" Dạ Khê quay mặt .

      "Viêm!" Nam nhân vuốt ve lưng Dạ Khê, đột nhiên phun ra chữ.

      Dạ Khê nhất thời hiểu, trừng mắt nhìn .

      "Viêm! Mặt trời chói chang, tên!" Nam tử giải thích.

      Dạ Khê thẳng mắt trợn trắng, biết tên, thế nào? Kia cũng đại biểu hai người liền có thể , "Ngươi cũng phải nam nhân của ta!" Dựa vào cái gì nương tựa vào nhau?

      Viêm như con báo đột nhiên đem Dạ Khê áp ở dưới thân, chân ngăn hai chân nàng, bàn tay đem hai tay Dạ Khê kéo lên đỉnh đầu, mà sau liền bắt đầu hành động thực tế xé rách quần áo người Dạ Khê.

      "Ngươi làm gì!" Dạ Khê vặn vẹo thân mình, ánh mắt như phun lửa căm tức nhìn nam nhân trước mắt này, Dạ Khê cắn môi, "Được, ngươi muốn làm gì làm!" Dạ Khê đột nhiên rống lớn .

      Ngay sau đó, Viêm liền đình chỉ động tác. Dạ Khê hừ lạnh tiếng, đem đầu hướng bên, răng nanh khanh khách rung động, trong lòng mắng , xú nam nhân!

      "Ta làm cho ngươi cam tâm tình nguyện!" Viêm cúi đầu khẽ cười tiếng, nhìn bộ dáng tức giận của Dạ Khê, dần buông lỏng tay ra.

      Dạ Khê động động cổ tay, đẩy ra, lui đến góc giường, nàng chán ghét bị bắt buộc, nếu là lưỡng tình tương duyệt, nàng tự nhiên cũng thể kháng cự, "Phòng ở trống còn nhiều, ta ở phòng khác, ngươi cứ ở đây !"

      Nam tử hai tay ôm ngực, nhíu mày nhìn Dạ Khê, lửa giận trong mắt dần nổi lên.
      "Tốt lắm, ta dịch ra ngoài chút, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi!" Dạ Khê vừa dứt lời, ngay sau đó liêu xiêu trong gió.

      "Ngươi muốn nữ nhân, hồng lâu còn nhiều mà!" Dạ Khê muốn khóc, cái loại đàn gảy tai trâu thống khổ, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi!

      "Ngươi, muốn —— ân ——" Dạ Khê còn đình , Viêm trực tiếp tiến lên ngăn chăn kia hồi tiếng huyên náo, cánh môi ma sát , thậm chí khiêu khích mút vào.

      Tình trường cao thủ!

      Trong đầu Dạ Khê theo bản năng lên câu như vậy.

      Rời khỏi môi Dạ Khê, nhìn cánh môi sưng đỏ, Viêm vừa lòng mị mị ánh mắt, ngón tay theo môi nàng lướt qua phen, theo sau cảnh cáo trừng mắt.

      "Chỉ là ngủ mà thôi?" Dạ Khê lo lắng hỏi.

      Viêm gật đầu, đáy mắt xẹt qua tia cười.

      "Nếu như ngươi vi phạm, làm sao bây giờ?" Dạ Khê nhíu mày hỏi, nhìn bộ dáng nhíu mày của , Dạ Khê câu môi cười, "Ngươi nếu như vi phạm, phải làm nô lệ của ta!"

      Viêm vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống.

      Dạ Khê căn bản để ý tới biểu cảm đối phương, tiếp tục , "Vào thời gian, ngươi nếu có nữ nhân khác, ta nhất định rời !" Dạ Khê nghiêm cẩn nhìn về phía nam nhân trước mắt, đây cũng phải là lời thương lượng!
      DionChris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61.1

      Người Phí gia đều tụ tập ở đầu giường Phí lão phu nhân, sắc mặt ngưng trọng. Phí lão phu nhân lưng tựa vào gối nửa nằm giường, mí mắt sụp xuống lại cố sức giương mắt lên nhìn, thở dài ngao ngán.

      "Nương, tại sao lại trở nên như vậy? tình chắc như đinh đóng cột, còn có thể bị ——" tam phu nhân nhanh mồm nhanh miệng, thẳng ra miệng, vách tường còn giắt tơ lụa màu đỏ, sắc mặt vui mừng vẫn còn chưa kịp biến mất.

      "Mấy việc chắc nhu đinh đóng cột nhiều như thế, ngay cả huyết mạch còn có thể là giả, còn có cái gì là tuyệt đối ?" Đại phu nhân cúi mặt, chút hoang mang , "Có trách trách Xích bá phủ chúng ta năm nay xui xẻo a! Chắc là do năm xưa đắc tội với bọn a miêu a cẩu nào đó a!"

      Sắc mặt nhị phu nhân dị thường đẹp mắt, đỏ rồi xanh, xanh lại tím, "Nương, nhất định là tiện nhân kia cố ý ! Nhất định là nàng ta kia giở trò quỷ! Bằng Hi nhi chúng ta làm sao có thể ——" nhị phu nhân nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, nàng đau lòng Hi nhi a!

      "Nhị tẩu, người nọ cho dù có bản lĩnh thông thiên chăng nữa, cũng có thể khiến cho thánh thượng thay đổi chủ ý hay sao?" Tam phu nhân vui nhíu mày, "Lúc trước nếu là có chọc giận nàng ta, làm sao xảy ra nhiểu tình dơ bẩn như vậy? tự nghĩ rằng nguyên nhân là do bản thân mình, lại đẩy đến người người khác!" Tam phu nhân nhìn ngứa mắt, rốt cuộc cũng ra.

      "Ngươi!" Nhị phu nhân trừng mắt tam phu nhân, nhìn đáy mắt đại phu nhân lược hiển hèn mọn, đáy lòng càng thêm buồn bực, "Chẳng lẽ trách nhiệm đều do chi thứ hai của ta gánh vác hay sao?" Nhị phu nhân đột nhiên bùng nổ, “Cửa hôn này với hoàng gia còn ra bán nguyệt (!?), các ngươi liền lộ ra bộ mặt của mình, được, được lắm!"

      "Đủ rồi!" Phí lão phu nhân quát lớn, con ngươi lạnh lùng đảo qua mọi người trong phòng, nghĩ đến người nào cũng đều có ý tốt, trong lòng dâng lên loại cảm giác vô lực, khoát tay, "Thôi thôi!" Phí lão phu nhân để Trịnh ma ma hạ thân mình nằm thảng lại,

      "Xem ra Xích bá phủ bị hủy tay ta rồi !" Phí lão phu nhân trầm lặng thở dài.

      "Nương, cuối cùng sao lại như vậy?" Đại phu nhân nhìn ra tình có điều kì lạ, mở miệng hỏi, "Trước đó vài ngày người tìm kiếm Ngô ma ma, thực tế xảy ra chuyện gì?"

      "Nhất định là chạy trốn rồi, còn phải hỏi sao?" Nhị phu nhân than thở vài câu.

      Phí lão phu nhân đột nhiên quỷ mị vươn người hướng nhị phu nhân, còn bàn tay cầm ly trà nóng Trịnh ma ma đưa qua đột ngột hướng mặt của nhị phu nhân mà hắt, "Ngươi cái đồ sao chổi!" Phí lão phu nhân dùng hết toàn thân khí lực gào thét, mà sau cả người xụi lơ mặt đất.

      Nhị phu nhân sửng sốt lát, nhanh chóng né tránh, tuy rằng ly trà sượt qua thái dương, nhưng nước trà nóng lại bắn ra tung tóe lên da, khiến nhị phu nhân ai nha tiếng rồi hét ầm lên, ôm khuôn mặt đỏ bừng, rơi lệ nhìn Phí lão phu nhân, ủy khuất đến cực điểm.

      "Cái nhà này, sớm muộn gì cũng bị hủy ở tay ngươi, hủy ở tay ngươi a!" Phí lão phu nhân hô to , quay đầu nhìn về phía nhị lão gia, phát tiết uất ức trong lòng, " sớm với ngươi, cần thú cái người đàn bà chanh chua này, cần thú cái độc phụ này, nhưng ngươi vẫn vâng lời, tốt lắm, Phí gia trăm năm cơ nghiệp rồi bị hủy ở trong tay độc phụ này, ngươi cứ cao hứng , ngươi cứ cao hứng , ta nhưng là muốn nhìn, ngươi làm thế nào gặp tổ tông, ngươi làm sao gặp phụ thân ngươi dưới suối vàng a!" Phí lão phu nhân lôi kéo Nhị lão gia quần áo, oa oa hô.

      Đại phu nhân, tam phu nhân vừa thấy, liếc nhau mau chóng tiến lên can ngăn, hồi lôi lôi kéo kéo, phòng người làm thành đoàn.

      Nhị phu nhân vừa nghe Phí lão phu nhân thế nhưng đem tất cả tình đổ lên người mình tự nhiên phục, phen từ đất đứng lên, chỉ vào Phí lão phu nhân, trừng lớn mắt hạt châu, mồm mép như pháo nổ đùng đùng liên hồi, cũng định ngừng lại, "Trách ta? Thế nhưng trách ta? Ta là người đàn bà chanh chua? Ta là độc phụ? Bà lại là cái gì? Ta tốt xấu được các ngươi Xích bá phủ dùng đại kiệu tám người khiêng nâng vào, là được lão bá tước đồng ý , ta là đường đường chính chính xích bá phủ nhị phu nhân, còn bà, bà phải là đố phụ đó sao! Thê thiếp của cha, có cái nào bị bà giở trò ngáng chân ? tay bà lây dính huyết dịch Phí gia còn ít sao, còn thiếu sao?"

      "Ngươi ——" đầu Phí lão phu nhân ông ông vang động, "Phản, phản rồi !"

      "Ngươi ít câu!" Nhị lão gia trừng mắt nhị phu nhân, nhị phu nhân hừ lạnh tiếng, trợn mắt lên.

      "Nương, người xin bớt giận, nhị đệ muội cũng là ma chướng! Ngài thể lại tức giận , ngài nếu là ngã xuống, nhà chúng ta còn có thể trông cậy vào ai?" Đại phu nhân sát lệ, thở dài .

      Phí lão phu nhân thuận thuận khí, uống môt ngụm nước, "Chuẩn bị xe!"

      "Nương? Ngài đây là muốn đâu? Ngài thân mình còn chưa có hồi phục! Hư nhược như vậy, ngài thể xuống đất!" Đại phu nhân cùng tam phu nhân kinh ngạc nhanh chóng ngăn cản.

      "Thân mình ta giờ quan trọng, chính yếu là Phí gia, kiếp nạn lần này, nhất định phải bình an vượt qua mới tốt!" Phí lão phu nhân muốn nhìn, chỉ trừng mắt nhị phu nhân, "Ngươi, cùng xin lỗi! Lúc trước nếu là ngươi có đem nàng ném xuống vách núi đen, tình khó giải quyết như vậy!"

      Nhị phu nhân lúc này liền hiểu ra tình diễn ra, nhìn chằm chằm phí lão phu nhân, lạnh lùng cười, "Bắt ta xin lỗi tiện nhân kia? có cửa đâu!" Nhị phu nhân bướng bỉnh , "Lão phu nhân, kia căn bản là phải là người Phí gia, là chính ngươi muốn như thế, ngươi nhận sai người, làm cho tình như vậy, tại biết xấu hổ đều đổ lên người ta là sao?" Nhị phu nhân châm chọc .

      "Nhị phu nhân, ngài bớt tranh cãi !" Trịnh ma ma nhịn được , thở dài, "Lão phu nhân, người vẫn là cho mọi người , nhị phu nhân như vậy hiểu lầm người, người —— ai —— "

      "Giải thích? Còn có cái gì cần giải thích ?" Phí lão phu nhân thở dài, tự giễu cười, "Cũng là, nhân già trí nhớ cũng kém , thế nhưng đem chuyện trọng yếu như vậy quên! Ngươi muốn , vậy thôi! Chuẩn bị xe! Lão đại gia, lão tam gia, các ngươi cùng nhau."
      Đại phu nhân cùng tam phu nhân nhìn thoáng qua, chạy nhanh tiến lên nâng đỡ phí lão phu nhân.

      Người Phí gia theo Phí lão phu nhân đường mờ mịt ra ngoài Xích bá phủ.

      Chương 61.2

      Dạ Khê rầu rĩ ăn cơm, nhìn đến nam nhân mới mọc ra ở đối diện, Lan Hạ sau khi đem đồ ăn bưng lên liền lặng lẽ lui xuống, Vũ lại đứng ở bên cạnh Dạ Khê, mặt biểu cảm nhìn chằm chằm mặt đất, bộ dáng chuyện liên quan chính mình.

      Thần đứng ở cửa, Lục Lâm, Lục La đứng song song ở đối diện, hai đấu , nhìn chằm chằm nhau, ai cũng chịu nhường bước.

      Viêm nhàn nhã ngồi ở xe lăn, vẫn thân áo tím như cũ, ánh mắt mị thỉnh thoảng lại xẹt qua Dạ Khê.

      "Ngươi nhàn rỗi lắm sao?" Dạ Khê buông chén đũa, trực tiếp trừng mắt nam nhân đối diện. Đinh cùng Tiểu Xích nằm bên chân bàn, liếc nhau, đều chậm rãi lui về phía sau , sợ bản thân bị sóng cuốn trôi mất :)).

      Viêm nhún nhún vai, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dạ Khê, "Ngươi ?" Viêm hai tay vòng trước ngực, bộ dáng đương nhiên.

      "Tiểu thư!" Qua lát, Lan Hạ vào, nhìn thoáng qua Dạ Khê, "Có nam nhân tự xung là ân nhân của tiểu thu muốn gặp người ạ." Lan Hạ cúi đầu, thần sắc lược hiển lộ bất đồng.

      "Ân nhân của ta?" Dạ Khê hí mắt cười, thú vị đặt đôi đũa sang bên, trực tiếp đứng dậy, "Cho vào!" Vừa vặn có việc gì làm, nhìn chút xem ai "Có tài" như vậy?

      Viêm thu liễm ý cười, gật gật đầu với Thần. Thần đẩy xe lăn cho chủ tử, cùng ra ngoài, chẳng qua theo hướng ngược lại với Dạ Khê.

      Dạ Khê vào phòng khách, nhìn nam tử đứng trong đại sảnh, bóng lưng tựa hồ có điểm quen thuộc. Nàng vào, đồng thời đối phương cũng xoay người, vừa liếc mắt cái, Dạ Khê rùng mình chút, "Nhị hoàng tử là nhàn hạ thoải mái, khi nào trở thành ân nhân của ta rồi?" Dạ Khê lạnh lùng gợi lên khóe môi, "Ân nhân của ta, sớm gặp Diêm Vương rồi a!" Dạ Khê ngồi vào ghế tựa, trừng mắt nam nhân trước mắt này.

      Trác Thụy Đào nhìn Dạ Khê, mỉm cười, chút cũng để ý khẩu khí của nàng, " Thánh chỉ hạ Phí Hi làm quý thiếp, đây là cái ân tình, như thế nào?" Trác Thụy Đào tự giác ngồi vào ghế tựa, đánh giá Dạ Khê.

      Dạ Khê hơi hơi nhíu mày, đảo qua Vũ ở bên cạnh, gật gật đầu, "Người trợ giúp ra là Nhị hoàng tử!" Dạ Khê khẽ cười tiếng, "Cùng ta có quan hệ gì đâu? Nơi này chào đón ngươi!"

      "Nơi này?" Trác Thụy Đào đứng lên, tới bước, cười , "Theo tại hạ biết, nơi này chỉ sợ cũng phải là của tiểu thư. Ăn nhờ ở đậu, tiểu thư còn cảm thấy an nhàn sao!" Trác Thụy Đào cố ý muốn kích khởi lửa giận của Dạ Khê. Nhưng mà biểu của nàng lại khiến Trác Thụy Đào có chút thất vọng rồi.

      " phiền ngươi quan tâm, ta cùng ngươi quen biết!" Dạ Khê xoa xoa mày, nàng còn tưởng rằng có cái chuyện gì hấp dẫn, "Lan Hạ, tiễn khách!" thú vị đứng dậy, mang theo Vũ xoay người hướng cửa sau rời .

      Đúng lúc xoay người, Vũ ngừng lại chút, con ngươi ám lợi (hắc ám + lợi hại) người Lan Hạ thoảng qua.

      Trác Thụy Đào đứng tại chỗ, nhìn phương hướng Dạ Khê ly khai hồi lâu, ý cười nơi đáy mắt càng khuếch đại.

      "Tam hoàng tử, mời trở về !" Lan Hạ lên phía trước, cung kính .

      Trác Thụy Đào phục hồi tinh thần lại, cúi đầu đánh giá Lan Hạ, đột nhiên bàn tay nhấc lên nâng cằm Lan Hạ, "Ngươi chính là tỳ nữ nàng mang theo khi rời khỏi Xích bá phủ sao?" Trác Thụy Đào nhìn chiếm hữu, " ngờ cũng có vài phần tư sắc!"

      Lan Hạ vừa nghe, hiển nhiên có dự đoán được Trác Thụy Đào có thể làm ra loại chuyện này, cả người sững sờ tại chỗ biết làm sao.

      "Xem xem, đem ngươi dọa sợ tới mức này rồi hả!" Trác Thụy Đào nhìn chằm chằm đáy mắt Lan Hạ, bỗng nhiên nở nụ cười, buông Lan Hạ ra, xoay người rời .

      Lan Hạ té mặt đất, thở hổn hển, gian bao bọc nàng chỉ toàn là hơi thở nam tính của Trác Thụy Đào, nhanh chóng bắt lấy vị trí trái tim, nơi nào đó bang bang bồn chồn dường như rung động!

      Ra cửa lớn, Trác Thụy Đào lên ngựa, quay đầu nhìn lướt qua cửa, câu môi cười, "Bổn hoàng tử phải rời bỏ ngươi chút rồi!" Trác Thụy Đào quay đầu ngựa lại rời .

      Thần từ góc khuất bước ra, nhìn chằm chằm phương hướng Trác Thụy Đào rời hồi lâu, sau đó còn có chiếc xe ngựa vội vã dừng ở cửa, Thần chau mày lại, né tránh vào chỗ cũ.

      "Đến rồi! Nương!" Đại phu nhân cùng Tam phu nhân nâng Phí lão phu nhân suy nhược xuống xe ngựa.

      Đợi đến người Phí gia đều xuống xe ngựa, vừa muốn qua cửa lớn, nguyên bản cánh cửa rộng mở đột nhiên ầm ầm đóng sập lại, đem nhóm người này nhốt ở bên ngoài.

      "Này ——" Đại phu nhân cùng Tam phu nhân nâng Phí lão phu nhân, ý bảo người phía sau gõ cửa, nhưng là hơn nửa ngày qua, cũng thấy ai ra hỏi. (ý là có người canh cửa ra hỏi ai đó đây mà)

      "Nương, hay là chúng ta về !" Tam phu nhân có chút hơi sợ, "Ta thế nào có loại cảm giác trầm?" Tam phu nhân run run .

      Đại phu nhân nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Phí lão phu nhân, hi vọng Phí lão phu nhân thay đổi chủ ý.

      Phí lão phu nhân lắc đầu, "Vô dụng thôi !" Phí lão phu nhân gian nan bước chân hướng phía trước đến.

      Ngay tại giờ phút này, cửa đột nhiên mở ra, Lục Lâm cùng Lục La nhìn trước cửa nhiều thêm đám người, châm chọc cười, "Vừa rồi Vũ tỷ tỷ có người đến còn tin, ra là !" Lục La quét vòng, ngón tay chỉ hướng Phí lão phu nhân, "Tự mình ngươi vào , những người khác tư cách!"
      DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :