1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52:

      thích Dạ Khê, mà nàng cũng phải huyết mạch Phí gia, vì sao Phí lão phu nhân còn thiên tân vạn khổ như vậy giữ lại nàng? như vậy, Di chỉ của Tiên Hoàng chẳng phải hồi trò cười?

      Dạ Khê nhìn Phí lão phu nhân còn chịu đựng thống khổ, vừa cố chấp vừa đau khổ mà van nài, Dạ Khê có cảm giác xúc động muốn cười!

      Buông ra Phí lão phu nhân, Dạ Khê đứng dậy nhìn đoàn người đứng chắn trước cửa, châm chọc, "Tất cả thấy ràng ?" Nàng cười lạnh, cầm lấy Gia phả tay Lan Hạ, "Phí gia các ngươi tự nhận là thế gia danh môn, biết chuyện nhận sai huyết mạch lần này cực kỳ sai lầm ư?" Vừa , Dạ Khê liền ném gia phả ra ngoài.

      Rơi đến trước mặt Tộc trưởng, tựa hồ còn thể tin được, nhặt lên mà xem lại lần nữa, dường như muốn xác minh thứ này có phải hay !

      Gia phả phải do gia tộc quản lý sao? Nếu nhận định Phí Khê là trưởng nữ, nhất định phải có được thừa nhận từ dòng họ. Nực cười hơn, cả dòng họ hề biết gì, Phí gia, thực buồn cười a!

      Tôn Phượng nhìn thần sắc Dạ Khê, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt lộ ra tán thưởng. Vẻ mặt Trác Thụy Long phức tạp cực độ, ngay cả chính cũng mơ hồ biết lúc này bản thân cần phải có tâm trạng gì mới đúng.

      Dạ Khê dự định rời khỏi, nhưng mép váy lại đột nhiên bị Phí lão phu nhân kéo lại. quan tâm chính mình chật vật ra sao, cũng bất chấp thân thể đau đớn, bà dùng sức mà kéo, lắc đầu, dùng toàn bộ khí lực còn sót, "Ngươi là người của Phí gia!"

      Dạ Khê lắc đầu chế giễu, "Ngươi khư khư cố chấp điều này, vì sao trước đây mặc cho Phí Khê tự sinh tự diệt? Tại sao chính tay vứt bỏ nàng? Tại sao khiến nàng nhận hết thảy chế nhạo của người đời? Tại sao muốn nàng chịu mọi dằn vặt? Lão bà kia, ngươi nhận ra, chấp nhất của ngươi, quá muộn rồi?" Lời Dạ Khê lạnh băng, như cái búa nện vào lồng ngực Phí lão phu nhân.

      Phí lão phu nhân hoảng hốt nhìn khuôn mặt Dạ Khê lãnh khốc cùng tàn nhẫn, đủ loại suy nghĩ chạy qua trong đầu, nội tâm là cảm giác sớm biết kết quả hôm nay chẳng làm, bà luôn cho mình nắm trong tay toàn cục, thế nhưng...

      Trong đầu bà rất hỗn loạn, kí ức từ rất lâu trước kia bị che dấu phá kén mà ra, Phí lão phu nhân hét tiếng, hoàn toàn lâm vào hôn mê.

      Dạ Khê thu chân, đạm mạc lướt qua Phí lão phu nhân, tầm mắt thoáng dừng người Nhị phu nhân, cuối cùng cố định tại Phí Hi nằm trong lòng Trác Thụy Long. Nhìn đáy mắt Phí Hi ác độc, Dạ Khê cười lạnh, thêm gì nữa.

      "Bắt lại cho ta!" Hai người vừa bước ra từ đường, người đầu tiên tỉnh táo lại, Nhị phu nhân lớn tiếng mệnh lệnh, " thể để cho tiện nhân này thoát!"

      Đại phu nhân, Tam phu nhân nhanh chân tiến lên đỡ Phí lão phu nhân, những người khác cũng đều xông tới. Các trưởng lão đen mặt, sát ý trong mắt chút che dấu, bọn họ từ trước đến nay đều được gia tộc cung phụng thành thói quen, làm sao chịu được loại sỉ nhục này?


      Toàn thân Phí Hi run rẩy tựa trong ngực Trác Thụy Long, tham lam hít vào khí tức nam nhân trước mắt, chỉ là sát ý dữ tợn cách nào áp chế.

      Tôn Phượng vừa vặn liếc qua Phí Hi, bỗng nhiên cười, đăm chiêu nhìn Trác thụy Long, "Thụy Long, ngươi nhất định hối hận!" Trác Thụy Long hiểu nhìn Tôn Phượng, Tôn Phượng tiếp tục giải thích, chỉ , "Chỉ là bị chiếc lá che mắt mà thôi!" Bén nhọn đảo mắt sang Phí Hi, sau đó ly khai.

      Tân Nghĩa Hữu hiểu ra sau nhìn tình cảnh trước mắt, theo bản năng cũng bài xích Phí Hi, quay qua Trác Thụy long nhún nhún vai, rồi nhanh chóng đuổi theo Tôn Phượng.

      Dạ Khê dừng ngoài cửa, Lục Lâm, Lục La vừa lúc chạy tới, cười ha hả hướng Dạ Khê gật đầu, "Tiểu thư, hoàn thành nhiệm vụ!" Lục La phất phất tờ giấy trắng trong tay, cười gian trá.

      "Người đâu, mau tới đây, bắt kẻ trộm này lại cho ta!" Nhị phu nhân lớn tiếng sai khiến, đáy mắt hứng phấn. Chờ , sau khắc nữa thôi, nàng có thể đối Dạ Khê báo thù, muốn làm gì làm! Nhưng chờ đợi hồi lâu, vẫn thấy người nào xuất !

      Lục Lâm, Lục La liếc nhau, rồi khinh miệt nhìn Nhị phu nhân, khẽ lắc đầu thở dài, " ra kẻ điên có bộ dáng như thế này, hôm nay cuối cùng kiến thức qua."

      "Đinh đâu?" Dạ Khê nghiêng đầu hỏi Lục Lâm, " gặp nó à?" Thấy đối phương lắc đầu, sắc mặt Dạ Khê chìm xuống, nàng sớm cảnh cáo Đinh nên ham chơi!

      Bất ngờ, bóng dáng màu đen chợt lóe, Đinh lách qua đoàn người, đứng trước mặt Phí lão phu nhân, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh, liếm liếm móng vuốt của mình, rồi dịu ngoan kêu 'meo meo'.

      Thừa dịp mọi người chết lặng, Đinh dùng móng vuốt đâm vào tròng mắt Phí lão phu nhân, bà ta gào khóc ầm ĩ, Đinh tận dụng cơ hội chạy , nhanh chóng chạy tới bên cạnh Dạ Khê.

      "Lại giở trò quỷ gì đây?" Dạ Khê nhìn bộ dáng Đinh xảo trá, nhíu mi.

      Đinh le lưỡi, cọ xát vết máu móng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi nhảy lên vai Lục Lâm, ngạo mạn ưỡn ngực.

      ***
      (hình như thiếu thiếu) >"<

      "Buông nàng ra!" Trác Thụy Long đuổi theo, đồng thời đánh ra chưởng về phía Dạ Khê.

      Lục Lâm cùng Lục La vừa thấy, sắc mặt trầm xuống, muốn tiến lên chống lại. Nhưng chưởng phong của Trác Thụy Long đem hai người đánh bay, hai người ngã mặt đất, thổ huyết, lo lắng nhìn Dạ Khê.

      Dạ Khê cười lạnh, đột nhiên xoay người đặt Phí Hi trước mặt. Mắt thấy chưởng lực đánh lên người Phí Hi, Trác Thụy Long lập tức thu tay, giận dữ nhìn Dạ Khê. "Thả Hi nhi ra!"

      Dạ Khê lạnh nhạt nhìn , "Khiến người của ta bị thương, còn dám hùng hồn lý lẽ như thế!" Liếc qua Lục Lâm, Lục La, hỏi "Các ngươi thế nào?"

      "Tiểu thư yên tâm!" Lục La ôm ngực, Lục Lâm lau vết máu ở khóe miệng, căm giận trừng Trác Thụy Long.

      "Trác Thụy Long, bổn nương cho ngươi phần đáp lễ!" Dạ Khê xoay qua Phí Hi, bàn tay khẽ dùng sức, thanh 'răng rắc' vang lên cực kì chói tai. Nàng chợt buông ra, dùng tay đẩy Phí Hi ra ngoài.

      "Hi Nhi!" Trác Thụy Long vội vã tiếp lấy Phí Hi, nhìn dung nhan tái nhợt trong ngực, phẫn nộ nhìn chằm chằm Dạ Khê, "Ngươi muốn chết sao?" luồng sát khí cường đại đánh về phía Dạ Khê, đủ để biết rằng, Trác Thụy Long thực nổi giận.

      Vẻ mặt nàng hề e ngại, chỉ là bình tĩnh đứng, quanh thân phát ra luồng tử khí, Nàng nguy hiểm híp mắt, câu môi cười nhạt, "Ta muốn chết ư?" trầm khiến người ta sợ hãi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53:

      Ngay lúc này, Dạ Khê chưa kịp ra tay phản đòn, lại nhận thấy luồng khí từ phía sau đánh tới, trong chớp mắt, bao bọc Dạ Khê lại. Cảm giác có khí tức ôn hòa vây quanh, toàn thân Dạ Khê lập tức được sưởi ấm, nàng tiếp tục phản kháng nữa.

      Cùng lúc đó, công kích từ Trác Thụy Long ở ngay trước mắt, có điều, chiêu thức mạnh mẽ của tựa như đánh vào vải bông, như đá chìm đáy biển, chút phản ứng.

      Hai tay Dạ Khê vòng trước ngực, châm chọc nhìn, mà đồng thời, nàng khống chế bàn tay, chưởng đánh ra, vòng khí bảo hộ quanh thân nhanh chóng ngưng kết trong lòng bàn tay, bắn về hướng Trác Thụy Long cùng Phí Hi.

      Trác Thụy Long, Phí Hi đồng loạt bị đánh ra xa hơn mười thước, Lục Lâm, Lục La khoái trá cười rộ lên.

      Lan Hạ trầm mặt nhìn thoáng qua Dạ Khê, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhếch miệng đứng bên.

      Dạ Khê ra cửa, ngẩng đầu nhìn bảng tên trước mặt - Xích bá phủ! Bỗng nhiên, nàng nở nụ cười, nàng giờ đây, cùng Phí Gia còn chút quan hệ! Lại cúi đầu nhìn hai tay mình, nàng lướt mắt nhìn sang hướng bên kia, chỉ thấy được hai bóng lưng mờ ảo. Bóng nam tử áo trắng đẩy chiếc xe lăn dần xa, Dạ Khê mỉm cười.

      đường phố, gặp đội kỵ mã trong cung chạy vụt qua, phương hướng chính là Xích bá phủ. Dạ Khê xoay người nhìn, cười quỷ dị, "Tân nương mất cánh tay, có phải rất thú vị hay ?"

      "Meo meo - " Móng vuốt của Đinh che mất đôi tròng mắt đen tựa minh châu của nó, bộ dạng như điều gì với Dạ Khê.

      Dạ Khê nhếch mày, rồi cười khan, "Hóa ra là vậy! Chuẩn bị tinh thần, trò hay kế tiếp, nhất định đặc sắc vạn phần."

      ***

      tại, Xích bá phủ loạn đến còn hình dạng.

      Phí lão phu nhân được người ta đặt giường, Xích bá phủ lớn đến như vậy, lại có lấy người hầu hạ. May thay, lúc trước công chúa Trác Cầm bị thương có cử thái y đến điều trị, như vậy cũng giảm bớt chút phiền phức. Thái y chữa trị cho Phí lão phu nhân, đem vết thương băng bó kỹ, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, tại nơi ở của mình, tại sao có thể bị thương thành thế này?

      "Thái y!" Trác Thụy Long ôm Phí Hi vào, đặt ở chiếc giường khác.

      Nhị phu nhân tiến lên nhìn, suýt nữa ngất , "Nữ nhi, nữ nhi!" Cánh tay Phí Hi giống như sợi mì mềm nhũn gắn người nàng, nửa người toàn là máu, cổ vẫn còn vết hằn để lại, sắc mặt nàng trắng bệch tựa người chết.

      Xác định tính mạng Phí lão phu nhân còn gặp nguy hiểm, thái y nhanh chóng đến kiểm tra thân thể Phí Hi. Nhìn cánh tay phải này, lắc đầu đáng tiếc, "Tam hoàng tử, cánh tay của Nhị tiểu thư chắc chắn có thể giữ được. Còn nếu chặt đứt kịp thời, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng!" Thái y quay sang Trác Thụy Long hồi báo.

      Tim Trác Thụy Long thoáng ngừng đập, trầm nhìn thái y, gằn giọng quát "Cái gì gọi là chắc?", "Ngươi có phải là thái y ?"

      "Vết thương quá nặng, xương bả vai vỡ vụn, cánh tay này tàn phế!" Thái y bạo gan , "Nếu làm vậy, sợ rằng..."

      Đầu óc Nhị phu nhân trở nên hỗn loạn, lồng ngực bà đau thắt, bàn tay dính máu vuốt ve gò má Phí Hi, nơi đáy mắt là nỗi căm hận tận xương tủy, bà cố lấy hết dũng khí mà , "Thỉnh thái y bằng mọi giá phải cứu lấy nữ nhi của ta!" Nước mắt ào ào chảy xuống.

      Trác Thụy Long đóng lại con ngươi, nhìn thoáng qua Phí Hi, rồi phẩy tay buông xuôi.

      Lúc này, Phí lão phu nhân bỗng hét to, ngồi thẳng người dậy, mắt trái vốn được băng bó lại từ từ rỉ máu.

      Đại lão gia, Đại phu nhân vội vàng chạy tới xem, dò hỏi, thế nhưng Phí lão phu nhân làm sao nghe được lời bọn họ !

      Bà ta há hốc miệng, máu từ khoang miệng tràn dần ra ngoài, thái y khẩn trương lại gần kiểm tra. Nhưng dù có tận lực châm kim, bắt mạch thế nào chăng nữa, cũng thể ngăn cản dòng máu loãng trào ra nhanh chóng.

      "Chuyện gì vậy?" Tam lão gia gấp gáp.

      "A!" Tam phu nhân dùng khăn tay che miệng, tay chỉ hướng miệng Phí lão phu nhân, "Có thứ gì đó!"

      Mọi người nhìn qua, tầm mắt theo dòng máu loãng, từ miệng Phí lão phu nhân chui ra con sâu lớn chừng nắm tay hài tử! Sâu toàn thân là máu rơi mặt đệm, giãy dụa hồi, sau đó xẹp dần xuống, nước mủ xanh biếc hôi thối chảy ra!

      Tam phu nhân cùng Đại phu nhân vừa nhìn sang, lập tức hét thảm tiếng rồi ngã xuống. Đại lão gia, Tam lão gia, Nhị lão gia biết làm sao, ngay cả thái y cũng lực bất tòng tâm.

      Con sâu vừa rời khỏi, cơ thể Phí lão phu nhân tức khắc như khí cầu hết hơi, mềm nhũn ngã xuống đất. Vừa lúc, Phí Hi đột ngột mở to mắt, tay trái sờ mặt mình, sợ hãi la lên.

      Trong phòng, loạn thành đoàn.

      Đội kỵ mã dừng trước cổng Xích bá phủ, tiểu công công từ trong phủ vội vàng chạy ra, hồi báo. Vị công công ngồi xe ngựa nhìn tấm bảng Xích bá phủ, sờ sờ vật bên hông, thở dài lắc đầu, "Đáng tiếc, đáng tiếc a, trở về !" Ngựa quay đầu, đội kỵ mã vùn vụt chạy .

      Phí Hi phun ngụm máu, rồi ngã xuống.

      ***

      Dạ Khê trở lại tòa viện, bảo những người khác lui xuống nghỉ ngơi. Vừa đẩy cửa vào phòng ngủ, nàng nhận ra khí khác thường. Khựng lát, nhìn kỹ liền ràng trong phòng xuất người nữa.

      Bánh xe xoay tròn, con ngươi bình thản nhìn chằm chằm Dạ Khê, tay nam tử áo tím cầm quyển sách thường ngày nàng hay xem. ném sách lên giường, tay chống cằm, quan sát Dạ Khê, đáy mắt chớp tinh quang.

      Dạ Khê hít sâu hơi, đóng cửa lại, đây là nhà người ta, nàng nhịn! Dạ Khê ngồi ghế, chần chờ lúc, "Vừa rồi, đa tạ ngươi!" Nàng nâng mắt nhìn nam tử áo tím vẫn chuyên tâm soi xét mình.

      "Muốn tạ ơn ta thế nào đây?" Nam tử thích thú nhếch mày nhìn Dạ Khê.

      Dạ Khê híp mắt, đồng tử trong lướt qua tia sáng lạnh, nâng môi, "Làm sao tạ ơn?" Nàng đứng dậy, chậm rãi bước về phía nam tử, rồi dừng lại trước mặt , cúi người xuống, đưa tay chạm lên gương mặt nam tử.

      Con ngươi nam tử áo tím thẫm lại, giơ bàn tay bắt được tay Dạ Khê, nhàng vuốt ve, tựa hồ vô cùng thích.

      Dạ Khê cau mày, cố gắng rút trở về.

      Nam tử áo tím sờ chiếc nhẫn đeo ngón tay cái Dạ Khê, cố ý ngón tay của chính mình lộ ra ngoài, hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc đặt cùng chỗ, va chạm, "Thân là tôi tớ, phải biết nghe lời!" Nam tử bỗng buông tay.

      Dạ Khê cảm giác có dòng khí đẩy nàng ngồi xuống giường. Dạ khê nhíu mày, vốn muốn đứng lên, nam tử kia đến trước giường, như tấm lưới vô hình bao vây lấy Dạ Khê, nàng thể động đậy được nữa.

      Ngón tay thon dài trắng nõn cầm hai bàn tay Dạ Khê đặt bên hông mình, "Vật !" Nam tử , "Máu tanh rất thích hợp với ngươi!" Bàn tay lướt đến trước mặt Dạ Khê, mềm vuốt ve.

      "Dạ Khê nhíu mày, "Ta thích ngươi!"

      Bàn tay di chuyển dừng lúc, ngón tay che ánh mắt Dạ Khê.

      Nàng nhắm mắt lại, trong đầu thầm nguyền rủa tiếng, "Ngươi rốt cuộc là ai?" Toàn thân từ trong ra ngoài đều là quỷ khí! Nam nhân trước mắt, Dạ Khê nàng, chết tiệt lại thấy từ trong đáy mắt của chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững, vậy mà biểu bên ngoài chính là loại thích muốn buông tay dành cho sủng vật! Nàng, hoàng hoa khuê nữ đến từ ngàn năm sau, lại bị người ta xem như sủng vật à?
      Dion, Chris, betrang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54:

      Đinh cùng Tiểu Xích canh giữ trước cửa, vài lần chúng muốn phá cửa vào trong, nhưng lại bị trấn áp bởi sức uy hiếp của nam nhân kia, hai con vật dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lo lắng mà qua lại.

      "Tại sao ngươi ngừng tay?" Dạ Khê cảm giác ngón tay che mắt mình dời , mở mắt, nhìn nam tử ngồi xe lăn. Tuy người này có chỗ thiếu hụt, lại ảnh hưởng chút nào đến sức quyến rũ của ! Dạ Khê híp mắt, "Ngươi động sát ý, cớ sao dừng lại?" "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

      " nên quên cam kết của ngươi, vật ! Thuộc hạ có tư cách hỏi chủ tử điều này!" Bàn tay nam tử vuốt ve cổ họng Dạ Khê, gần như chỉ cần sau khắc, Dạ Khê ngay lập tức có thể gặp Diêm Vương.

      Dạ Khê liếc mắt, nghiêng đầu sang nơi khác, nhìn đối phương nữa.

      Nam tử áo tím buông lỏng tay, " có mệnh lệnh của chủ nhân, ngươi là thuộc hạ, phải giữ khoảng cách cùng nam nhân khác! Lần sau, ngươi còn tiếp xúc gần nam nhân như vậy..." Khẩu khí uy hiếp mười phần chui vào tai nàng.

      Cánh cửa tự động mở ra, Đinh , Tiểu Xích quằn mình cánh cửa rơi xuống đất, chúng chạy như bay vào phòng, bộ dáng đề phòng nhìn nam tử như nhìn kẻ thù.

      Nam tử đảo mắt qua Đinh và Tiểu Xích, "Nếu nàng bị thương, các ngươi cần tồn tại nữa!" Lại quay đầu sang bên này, "Vật a!" Khóe môi tự chủ nhếch lên, thanh bánh xe lăn mặt đất càng lúc càng xa.

      Thân thể Dạ Khê dần thả lỏng, nhìn Đinh cùng Tiểu Xích bên cạnh, nghiêng người, bàn tay vuốt lông Đinh , rồi kéo Tiểu Xích đến nắm trong tay, "Ngươi là cái gì?" Dạ Khê nhàm chán hỏi, ép buộc bản thân thôi suy nghĩ về nam nhân kia thêm nữa.

      Tiểu Xích nằm trong tay Dạ Khê, biết đáp lại như thế nào, chỉ khẽ cọ sát lên vết sẹo trong đoạn chưởng.

      Dạ Khê buông Tiểu Xích, nàng nhìn xuống chiếc nhẫn nơi ngón cái, quang mang màu tím đâm vào mắt, Dạ Khê giật mình lúc, Phí Khê phải là người của Phí gia, vì sao Phí lão phu nhân lại khẩn trương như vậy? Thân thể này rốt cuộc có bí mật gì?

      Thất thần nhìn xuống giường, nghĩ đến Phí lão phu nhân độc địa tựa ác ma, nàng lại chìm vào mê man, cuối cùng, nàng bước vào cái thế giới gì đây?

      ***

      Hoàng cung Đại Dao quốc.

      Hoàng Đế Đại Dao, Trác Quang Vinh nghe xong lời thái giám hồi bẩm, gương mặt dám tin, "Có đúng ?" "Trưởng nữ Xích bá phủ là giả?" Hoàng đế nhíu mày, nếu như vậy, Tiên Hoàng làm sao biết điều này, nhưng hà cớ gì người vẫn hạ mật chỉ kia? Có do người già nên nhầm lẫn, đầu óc trở nên minh mẫn?

      Hoàng Hậu ngồi bên cạnh, nâng chung trà che giấu ý cười nơi khóe môi, bà nhấp ngụm trà, "Trưởng nữ phải huyết mạch Phí Gia sao?" Thở dài lắc đầu, rồi cẩn trọng liếc qua Hoàng Đế, "Nếu như thế, chỉ nhà Bá tước, ngay cả Hoàng gia cũng trở thành trò cười của thiên hạ! Xích bá phủ nho , hại Cầm Nhi bị thương ràng, còn dám mơ ước vị trí Hoàng tử phi! Hừ, dã tâm !"

      "Hoàng Hậu!" Hoàng Đế trừng mắt nhìn Hoàng Hậu, "Thân là Quốc gia chi mẫu, phải rộng lượng, điều cơ bản nhất này ngươi quên?"

      Hoàng Hậu vội vàng đứng dậy nhận lỗi, ngậm miệng dám thêm gì nữa.

      "Phụ Hoàng, Mẫu Hậu!" Đúng lúc, Trác Thụy Long đến, lần lượt bái kiến hai người.

      "Nô tỳ xem Cầm nhi thế nào, hài tử này quen được nuông chiều từ bé, bị thương nhất định rất đau!" Hoàng Hậu xong, hành lễ cùng Hoàng Thượng, rồi nhanh chóng rời khỏi.

      "Xích bá phủ, xảy ra chuyện gì?" Hoàng Đế thăm dò.

      Trác Thụy Long ngập ngừng lúc, rồi kể lại toàn bộ tình cho Hoàng Đế nghe, vô thức lượt bỏ màn Dạ Khê đả thương người kia.

      Hoàng Đế chắp hai tay sau lưng, bước tới trước cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài, "Gia phả, chưa bao giờ có nhầm lẫn, nếu có ghi chép, chứng tỏ người này hề tồn tại! Có điều, theo lời ngươi , Phí lão phu nhân tựa hồ rất coi trọng điều này..." Hoàng Đế cau mày, trong lòng nghi hoặc, nếu coi trọng như vậy, vì sao trước kia...

      Trác Thụy Long cúi đầu, đáp.

      Hoàng Đế quay đầu, nhìn nhi tử, "Nếu Xích bá phủ phát sinh biến cố, chuyện tứ hôn coi như hủy bỏ!"

      "Phụ Hoàng!" Trác Thụy Long vừa nghe, lập tức biến sắc, "Ngài đáp ứng nhi thần, vì nhi thần cùng Hi Nhi tứ hôn! Xảy ra loại chuyện này, còn ai muốn cưới Hi Nhi nữa?"

      Hoàng Đế vui nhìn Trác Thụy Long, "Hoàng gia từ xưa đến nay chưa tồn tại chính phi tàn phế nào! Huống chi quốc gia chi mẫu tương lai, nếu tàn phế, còn ra thể thống gì? Làm sao khiến người trong thiên hạ tin phục?" Hoàng Đế trách cứ.

      Trác thụy Long mím môi, quỳ xuống đất đứng dậy.

      Giằng co lâu, cuối cùng Hoàng Đế thở dài hơi, "Nếu ngươi thích, nạp trắc phi là được, vị trí chính phi, đừng hòng mơ tưởng!"

      Trác Thụy Long thở phào nhõm, "Nhi thần thay Hi nhi tạ ơn Phụ Hoàng!" Trác Thụy Long dập đầu xong, khẽ đứng dậy. Bóng dáng Dạ Khê thoáng lướt qua tâm trí, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.

      Trác Thụy Đào ngoài cửa vốn định bước vào, nghe được lời hai người bên trong, chợt khựng lại. trầm tư nhìn lướt qua cánh cửa lúc, rồi xoay người bỏ , phân phó gã sai vặt bên cạnh, " điều tra, hôm nay Xích ba phủ xảy ra chuyện gì?"

      Nhìn gã sai vặt rời khỏi, Trác Thụy Đào ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhếch môi cười.

      ***

      Xích bá phủ lúc này mây mù bao phủ, bầu khí vô cùng ảm đạm, gia nhân bị mê hoặc lần lượt tỉnh lại, đề phòng chuyện có thể phát sinh trong phủ, bọn họ hầu hạ chủ nhân càng thêm cẩn thận.

      Tại chính viện, Phí lão phu nhân thay bộ y phục sạch , dù vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng thần sắc còn suy sút như trước, sắc đen mắt dần biến mất. Trong gian phòng khác, Phí Hi nằm giường, mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, mặc kệ người bên cạnh gì đều mắc điếc tai ngơ.

      "Phu nhân, người cần nghỉ ngơi!" Lưu ma ma đau lòng nhìn Nhị phu nhân tinh thần suy sụp , "Thái y phải sao, tiểu thư chỉ bị kinh hách, từ từ chuyển tốt, người nên chú ý thân thể chính mình, đừng để tiểu thư khỏe rồi, người lại ngã xuống!"

      Nhị phu nhân máy móc nghiêng đầu nhìn nơi khác, rồi nhìn Lưu ma ma bên cạnh, hai mắt khô khốc dần ướt át, "Ma ma, ngươi , ta phải làm sao bây giờ? Hi Nhi nên làm gì bây giờ? có cánh tay, cả đời nó hủy mất!"

      "Phu nhân, đừng khóc, ngài thể khóc nữa!" Lưu ma ma vội vã lấy khăn tay lau nước mắt cho Nhị phu nhân, "Thái y phải , mắt của ngài được để rơi lệ, được..." Lưu ma ma nghẹn ngào thành tiếng.

      "Tại sao có thể như vậy? Làm sao biến thành bộ dạng này?" Nhị phu nhân cầm tay Phí Hi, tê liệt nhìn nàng, khẽ tự lẩm bẩm.
      Dion, Chris, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55:

      "Công tử!" Thần cùng Lộ nhìn thấy nam tử áo tím, cung kính cuối đầu.

      Chờ nam tử ngồi vào ghế, cầm ly trà được chuẩn bị trước khẽ hớp ngụm xong, Thần mới ngẩng đầu , "Công tử, ta có cần ra tay ?"

      Nam tử áo tím nhìn ảnh ngược chính mình chiếu lên nước trà, híp mắt, lắc đầu, "Quên , chỉ là con kiến mà thôi, giết, chút thú vị!" Nam tử đặt ly trà xuống, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, liếc mắt về phía Lộ.

      Lộ tiến lên bước, cúi người, hạ giọng "Thuộc hạ điều tra, nhưng đến thành Vĩnh Giang manh mối liền bị cắt đứt. Xin công tử thứ tội!"

      " sao!" Nam tử đưa tay chống cằm, nhìn hai người Thần, Lộ, "Thời gian còn nhiều mà, cứ chậm rãi!" Nam tử xua tay, bảo hai người lui ra.

      Thần, Lộ lui ra ngoài, đóng cửa lại. Rời khỏi viện, hai người liếc nhau.

      "Ngươi có cảm giác, công tử thay đổi?" lúc lâu, Lộ lại mở miệng, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, "Ngươi có nhìn thấy , công tử hôm nay lại cười! Công tử - rất lâu cười rồi!"

      Thần ngẩng đầu nhìn thiên , "Là thời tiết muốn thay đổi!" Gật đầu đáp lại Lộ, "Công tử trước giờ rất ghét phiền phức, ngờ lần này lại lưu lại mạng cho nàng! Còn nghĩ ra sao?"

      Lộ hiểu nhìn Thần.

      Thần nhếch môi cười, "Vừa ảnh hưởng tới đại cục, đồng thời lại có thể tiêu khiển, cũng rèn luyện người nào đó chút! Ha ha - " Rồi Thần lại thở dài, "Quả thực thời tiết thay đổi a!"

      ***

      Vài ngày qua , Phí lão phu nhân cuối cùng tỉnh lại, thân thể tuy rằng còn rất yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến mọi người vui mừng vô cùng. Ngay sau đó, Phí Hi dần dần khôi phục tri giác, Xích bá phủ bị mây mù bao phủ trong thời gian dài lần nữa tràn đầy sinh khí.

      Đồng thời, Thánh chỉ tứ hôn hạ tới lần nữa, chỉ có thành Vĩnh Giang trở nên sôi sục, mà ngay cả Xích bá phủ cũng rộn rã giăng đèn kết hoa.

      Phí Hi bệnh tàn( bệnh tật, tàn phế) được người đỡ ra chính viện lĩnh chỉ. Nghe công công tuyên chỉ hoàn tất, hai tròng mắt ảm đạm đột nhiên sáng lên, nàng ngẩng đầu nôn nóng nhìn thánh chỉ trong tay công công, ngăn được sốt ruột trong lòng, nàng cấp bách muốn tự mình xem cho ràng.

      "Chúc mừng Trắc phi!" Công công trao Thánh chỉ cho Phí Hi, tạ ơn xong, tiếp tục lưu lại mà lập tức trở về cung phục chỉ.

      Phí Hi quỳ gối dưới sàn, nhìn Thánh chỉ sáng loáng trong tay, chăm chú nhìn kĩ vào hai chữ Phí Hi trong ấy, nhìn tên hai người Phí Hi, Trác Thụy Long viết cùng chỗ, Phí Hi mừng đến chảy nước mắt!

      " tốt quá, tốt quá!" Nhị phu nhân bỏ qua hết thảy lo lắng lúc trước, cao hứng nguôi, bà còn lo cho chung thân đại của nữ nhi, thế này được rồi, cần băn khoăn thêm nữa, dù chỉ là Trắc Phi, thế nhưng so với dự tính tốt hơn nhiều biết bao nhiêu lần.

      Phí lão phu nhân được đỡ ngồi ghế, nhìn người trong phòng hoan hô náo nhiệt, nhìn Phí Hi mừng như điên, rồi ngơ ngác nhìn thánh chỉ trong tay Phí Hi, hoảng hốt phục hồi tinh thần, thầm, "Chẳng lẽ Lão thiên gia muốn diệt Phí gia ta?"

      Đại phu nhân ở gần Phí lão phu nhân nghe vậy, khẽ nhíu mày, "Nương, tứ hôn là hỉ a, Hi Nhi trở thành con dâu Hoàng gia, hơn nữa Tam hoàng tử đối Hi nhi sủng ái trăm điều, người vui sao?" Đại phu nhân hỏi.

      Nghe được lời của Đại phu nhân, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Phí lão phu nhân, nghi vấn trong lòng nổi lên, Nhị phu nhân thu liễm sắc mặt vui mừng, tiến lên hỏi, "Nương, người vì sao phải làm như vậy? Hi nhi vốn chính là Đích trưởng nữ, người lại mang tới đứa lai lịch cùng nàng tranh đoạt địa vị? ràng phải huyết mạch Phí gia, người lẽ nào muốn đổi trắng thay đen?" Nhị phu nhân chất vấn.

      Những người khác cũng nhìn về Phí lão phu nhân, chờ đợi câu trả lời.

      Gương mặt gầy guộc của Phí lão phu nhân dần xám xịt, lắc đầu thở dài, đôi con ngươi tro tàn đảo qua từng gương mặt tôn tử, như muốn giải thích, nhưng biết nên bắt đầu từ cái gì, "Thôi thôi, chỉ hy vọng do ta quá lo lắng!" Phí lão phu nhân thêm gì nữa, đứng dậy rời .

      "Sợ rằng nương tuổi cao nên hồ đồ."

      Nhị phu nhân trút giận . Nhị lão gia liếc Nhị phu nhân, "Ngươi bớt náo loạn ." Rồi phất tay áo, tức giận bỏ .

      "Được rồi, được rồi, việc vui thành đôi, nương tỉnh, hôn Hi nhi cũng định, ngày lành của Xích bá phủ chúng ta tới!" Tam phu nhân đứng ra hòa giải, "Nhị tẩu, vài ngày tới ngươi rất bận rộn, tìm ma ma chỉ bảo Hi nhi, đồ cưới, đều phải quan tâm chu toàn!"

      Nhị phu nhân nghe xong, trong lòng vui, "Các ngươi cũng là bá mẫu(bác), thẩm thẩm(thím) của Hi nhi, thể để chỉ mình ta lo lắng!"

      Đại phu nhân nhìn bóng lưng lão phu nhân đầy tang thương, quay đầu, miễn cưỡng tươi cười.

      "Bá mẫu, thẩm thẩm, nương, mọi người cứ trò chuyện, con xin về phòng!" Tay Phí Hi nắm chặt Thánh chỉ, đỏ mặt xấu hổ, vội vã chạy .

      Phí lão phu nhân trở lại phòng, mệt mỏi ngã vào giường, nhìn người dâng trà, nhíu mày, "Trịnh ma ma, mấy hôm nay sao thấy Ngô ma ma? Xảy ra chuyện gì?"

      Trịnh ma ma đặt ly trà lên bàn, cung kính , "Lão nô biết, nhiều ngày lão nô gặp Ngô ma ma, giường chiếu của bà ấy cũng chưa từng bị động qua!"

      "Cái gì?" Phí lão phu nhân ngồi dậy, "Tại sao sớm?" Dồn sức bước xuống từ giường, cấp bách, "Mau gọi quản gia lại đây!"

      ***

      Dạ Khê ăn điểm tâm, chú ý đến Lan Hạ dần trở nên trầm mặc ít ,"Làm sao vậy? Gần đây rất yên tĩnh!" Dạ Khê uống ngụm sữa, "Ai khi dễ ngươi?"

      Lục Lâm, Lục La ngay bên cạnh, lo lắng nhìn Lan Hạ.

      Lan Hạ mím môi, tới trước mặt Dạ Khê quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ rất vô dụng!"

      Dạ Khê buông chén sữa trong tay, khó hiểu nhìn Lan Hạ, " gì vậy?" Nàng nhìn Lục Lâm cùng Lục La, trầm giọng hỏi, "Các ngươi khi dễ Lan Hạ sao?"

      Hai người lập tức phủ nhận, lắc đầu, "Tiểu thư, ta làm sao có thể khi dễ Lan Hạ tỷ tỷ?"

      " phải chuyện hai người họ!" Lan Hạ ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, trong mắt chỉ có hối hận, "Mỗi lần tiểu thư gặp chuyện may, nô tỳ luôn trốn ở phía sau người, thể giúp gì cho tiểu thư thôi, còn gây phiền phức cho người, nô tỳ vô năng!" Dạ Khê liếc mắt, "Là chuyện này?"

      Dạ Khê để đũa xuống, hai tay gác lên bàn, "Ta từng qua, xung quanh ta tồn tại người vô dụng, Lục Lâm, Lục La có chút công phu, cần mài dũa thêm, mà ngươi, mặc dù có võ công, nhưng xử lý gia gọn gàng ngăn nắp, lại cẩn thận chu đáo, ngươi cho rằng tiểu thư nhà ngươi chỉ giữ kẻ hữu dũng vô mưu bên người sao?"

      Lan Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, "Nhưng mà, tiểu thư...!"

      "Được rồi!" Dạ Khê cắn hạt đậu phộng, "Bắt đầu ngày mới, đừng ảnh hưởng tâm tình của ta! làm việc !"

      Lan Hạ thu hồi tươi cười mặt, "Tuy rằng nô tỳ thể đảm bảo mình trở thành cao thủ võ lâm, nhưng nhất định tiếp tục trốn phía sau tiểu thư, để người bảo hộ nữa!" Lan Hạ dập đầu, đứng dậy rời .

      Dạ Khê cười nhạt gật đầu, tỉnh ngộ còn chưa phải quá muộn.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56:

      Buổi sáng ngày kế tiếp, Dạ Khê vừa rời giường, Lan Hạ đến gõ cửa, "Tiểu thư, Ngô ma ma từ Xích bá phủ tới! Muốn gặp tiểu thư."

      Ngô ma ma? Dạ Khê suy nghĩ lát, gật đầu, "Cho bà ấy vào ." Nàng chỉnh lại tóc mình, rồi mang giày vào chân.

      Ngô ma ma theo Lan Hạ vào đại sảnh, nhìn Dạ Khê tư thế lười nhác, Ngô ma ma cung kính quỳ xuống, "Tiểu thư!"

      Dạ Khê nhìn bọc quần áo khoác cổ tay Ngô ma ma, nhíu mày, "Ma ma đây là muốn chuyển nhà sao?" Tay chống cằm, đánh giá Ngô ma ma. Bà ta vẫn giữ dáng vẻ kia, kiêu ngạo siểm nịnh, nhưng trong mắt chứa bao gồm cả tia thuần phục. " !" Dạ Khê nhếch mi hỏi.

      Lan Hạ nhìn thoáng qua Dạ Khê, sau đó liếc mắt sang Ngô ma ma, đáy mắt hơi do dự, gọi hai người Lục Lâm Lục La, tính toán muốn rời khỏi.

      " việc gì, các ngươi cứ ở trong này." Dạ Khê nhìn lướt qua ba người vừa muốn lui ra.

      Ngô ma ma đặt bọc quần áo tay xuống đất, đưa tay sờ lên gương mặt mình, rồi lột lớp da từ mặt xuống. Làn da già nua vừa kéo , gương mặt trắng noãn xinh đẹp lập tức xuất , mái tóc đen mượt buông xuống như làn suối.

      Dạ Khê suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết, nhìn chằm chằm người trước mắt, cái gì lão bà, ràng chính là nương thanh thuần như nước!

      Lan Hạ trợn to con ngươi, thử nháy mắt nhiều lần, còn dùng tay dụi lấy hai mắt mình, lại đưa tay véo véo đôi má, đến khi cảm thấy đau đớn mới nhìn Ngô ma ma phía trước, "Làm sao có thể?" Lão bà bảy tám mươi tuổi đâu rồi!

      Mặt nạ da người!

      Ngay sau đó, Ngô ma ma cũng xé bỏ lớp da nhăn nheo tay ! nương như hoa như ngọc xuất trước mắt.

      Dạ Khê nhíu mi cười, đảo mắt qua Lan Hạ, nàng còn chưa quên, nghe Lan Hạ từng , khi còn bé gặp Ngô ma ma, tính theo tuổi tác, cũng chừng mười năm, huống chi lúc đó Ngô ma ma cũng có được tư thái như thế này.

      "Ngươi là ai?" Lan Hạ hoảng sợ chỉ vào người trước mắt, bộ dạng như gặp quỷ, lớn tiếng hỏi.

      Nử tử nhếch môi cười, nhìn Dạ Khê, "Tiểu thư!" Nàng hướng Dạ Khê dập đầu ba cái, "Nô tỳ là Vũ, tham kiến tiểu thư!" Rút hóa trang, trở về diện mạo vốn có, nàng bái kiến Dạ Khê lần nữa.

      "Có ý tứ!" Dạ Khê nhìn mảnh da mặt đất, đứng dậy lên phía trước, cúi người nhặt lên, lòng vô cùng kinh ngạc, thực là da người! Nàng giơ tay nhéo gương mặt Vũ, xác nhận rằng tầng da này phải đồ giả.

      Vũ quái dị bụm mặt, im lặng nhìn Dạ Khê.

      Đinh dùng móng vuốt đùa giỡn lớp da kia, mà tiểu Xích lại lăn qua lăn lại ở mặt , dường như rất thoải mái.

      "Ngươi rốt cuộc là ai? Lan Hạ chỉ vào Vũ, gấp giọng hỏi, "Ngô ma ma? Ngươi là Ngô ma ma sao?" Lục Lâm, Lục La mờ mịt nhìn mọi người, yên lặng liếc nhau.

      "Lan Hạ? Ta là ai chẳng lẽ ngươi biết?" Thanh già nua phát ra từ thiếu nữ thanh xuân, Lan Hạ sợ đến run chân ngã ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn Dạ Khê, "Tiểu thư, cái này, ràng năm ấy..."

      "Lục Lâm Lục La, đưa Lan Hạ về phòng nghỉ ngơi!" Dạ Khê mệnh lệnh.

      đợi người đến nâng, Lan Hạ nuốt ngụm nước bọt, chạy trối chết rời khỏi.

      "Nàng bị giật mình!" Dạ Khê giải thích.

      "Nô tỳ biết." Vũ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, phản ứng của Lan hạ nằm trong dự liệu.

      "Mọi người khỏi, muốn cái gì cứ ." Dạ Khê thẳng người, bộ dáng chăm chú lắng nghe.

      "Nô tỳ phụng mệnh thầm bảo hộ tiểu thư, cho đến khi tiểu thư chân chính thoát ly Phí gia, mới được phép lộ diện." Vũ ngắn gọn giải thích.

      Dạ Khê nháy mắt, tự chỉ vào mũi mình, "Phí Khê, , ta phải huyết mạch Phí gia?"

      Đáy mắt Vũ khinh bỉ, "Bọn họ xứng!"

      Dạ Khê suy nghĩ lúc, "Vì sao trong lúc sinh tử, thấy ngươi xuất thủ tương trợ? Nếu đến thủ hộ, vì sao còn để cho..." Dạ Khê đột ngột im miệng, Phí Khê chết!

      Vũ nhìn Dạ Khê, rũ mắt, rầu rĩ , "Chỉ cần ngày tiểu thư còn ở Phí gia, chỉ cần người còn là Trưởng nữ Phí gia, nô tỳ thể xuất thủ!" Nàng dập đầu xuống đất, "Thỉnh tiểu thư tha tội"

      Dạ Khê giật giật khóe miệng, tò mò hỏi, "Vũ? Ừ, diện mạo cùng tên gọi rất tương xứng. Bất quá, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"

      Vũ ngẩng đầu, có chút nhăn nhó nhìn Dạ Khê, "Ách..." Vũ chần chờ, lo lắng có nên hay .

      "Ăn ngay là tốt rồi." Nhìn ra Vũ khó xử, Dạ Khê cười .

      "Khụ, nô tỳ, kỳ thực, nô tỳ ..." Vũ vươn năm ngón tay cái, nuốt ngụm nước bọt, thận trọng nhìn Da Khê, rũ mắt, "Khụ, khụ, tháng trước vừa tròn..."

      Nhìn Vũ lúng ta lúng túng, Dạ Khê cảm giác rất thú vị, năm ngón tay, năm tuổi có khả năng, chẳng lẽ mười lăm? Chắc phải năm mươi, nương như hoa như ngọc năm mươi tuổi?

      Thông thường, loại tình huống như này chính là tu luyện cái gì bàng môn tà đạo, cái gì thải bổ dương..
      .
      Dạ Khê vội vã hoàn hồn, cảm giác mình suy nghĩ quá xa, "Khó mở miệng như vậy? Câu hỏi của chủ tử làm ngươi khó xử thế sao?" Dạ Khê lạnh mặt.

      Vũ rất sợ chọc Dạ Khê nổi giận, thốt ra, "Năm trăm!"

      Phốc xuy----

      Đinh vui đùa vô cùng hăng say, nghe được lời Vũ , bẹp cái ngã sấp, tứ chi dang rộng nền đất, cứng ngắt trừng trừng nhìn bóng lưng Vũ, mắt mèo lướt qua tia dị thường.

      Nhưng tiểu Xích vẫn bình thản tiếp tục trò đùa, tựa hồ lời Vũ căn bản ảnh hưởng đến nó.

      Dạ Khê vừa nghe, triệt để sững sờ tại chỗ, năm trăm tuổi? Đùa gì vậy? Xem như ngươi may mắn , cùng lắm chỉ hơn trăm! Trừ phi phải người! Dạ Khê nghĩ tới đây, lồng ngực lộp bộp chút, muốn hỏi cái gì đó, nhưng vừa nghĩ đến, liền ngậm miệng.

      "Ngươi có võ công?" Nàng chớp mắt dời trọng tâm câu chuyện.

      Vũ gật đầu, quay đầu nhìn bàn ghế đặt bên cạnh, tay hướng ly trà vươn trảo, ly trà lập tức vỡ vụn.

      Dạ Khê cảm giác cỗ khí tức quái dị, thuộc về nội lực, rồi gật đầu, " tệ, sau này ngươi phụ trách dạy Lục Lâm, Lục La học võ. Tự tìm phòng cho mình ." Lời này coi như đồng ý lưu lại Vũ.

      Vũ cao hứng gật đầu, cảm tạ, đứng lên xoay người rời .

      Đinh trừng mắt theo phương hướng Vũ ly khai, liền quay đầu lên lên cái bàn trước mặt Dạ Khê, meo meo kêu tiếng.

      Dạ khê miễn cưỡng vén mí mắt ra, cảnh cáo , "Chớ trêu chọc nàng!" Nữ nhân này, nàng còn tin được.

      Dạ Khê ngẩng đầu nhìn phương xa, yên lặng.
      DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :