1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47:

      "Lão phu nhân cũng ngại phiền phức!" Dạ Khê lạnh lùng , tùy ý chọn cái ghế mà ngồi xuống, hất vạt áo, liếc mắt nhìn Phí lão phu nhân. Lão bà vốn thần thanh khí sảng lúc trước, giờ hai tròng mắt hõm sâu, đầy tơ máu, khiến nếp nhăn mặt càng sâu, tinh thần cực kém.

      Phí lão phu nhân nhìn chẳm chằm Dạ Khê, con ngươi khẽ run, đôi tay nhăn nheo nắm lấy tay vịn ghế, khàn giọng hỏi, "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

      "Ta?" Dạ Khê nhìn Phí lão phu nhân, nhìn đôi con ngươi mê man cùng nghi ngờ, cười châm chọc, "Ngươi ? Bá tước phu nhân?" Dạ Khê dùng giọng điệu xa lạ hỏi ngược lại.

      "Ngươi phải!" Phí lão phu nhân dường như nghĩ tới điều gì, liên tục lắc đầu phủ quyết, "Ngươi phải! Ngươi là ai?" Vừa lúc đó, có thứ gì đó ngọ nguậy mu bàn tay Phí lão phu nhân, nó di chuyển dưới da, đột nhiên bị đau đớn kích thích, bà ta gào lên tiếng rồi linh hoạt đứng dậy từ ghế.

      Dạ khê nhìn, nhíu mày, lão bà này rốt cuộc giở trò quỷ quái gì?

      "Khặc khặc - Khặc khặc" Phí lão phu nhân bỗng cười quỷ dị, tiếng cười bén nhọn trầm kinh hãi, người bắt đầu chồm tới gần Dạ Khê. Mà ngay lúc này, Dạ Khê chú ý đến, tròng mắt Phí lão phu nhân biến thành màu đỏ! "Ăn ngon, ăn ngon " Phí lão phu nhân trì độn ra hai chữ này, hai tay duỗi thẳng, muốn tóm lấy đối phương.

      Cửa lớn bất ngờ mở ra, phong đập vào mặt, sát khí bủa vây, bảy tám tỳ nữ rất nhanh bao vây Dạ Khê lại. Những người này, ánh mắt dại ra, giơ tay muốn bắt người, trong miệng ngừng thều thào tiếng kêu quỷ dị.

      Những người này bị điều khiển sao? Dạ khê thầm suy nghĩ, tay nắm lên cái ghế ném vào bọn tỳ nữ, thừa dịp họ chưa kịp phản kháng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài phòng. Nhưng cho Dạ Khê thở gấp hơi, từ trong viện lại ùa ra đám nam nữ kì quái, bộ dạng y hệt tỳ nữ trong phòng.

      Chỉ là, đám người trước mắt, hai tay dính đầy máu tươi, mép vẫn còn lưu lại dòng máu chảy. Từ trong miệng phát ra tiếng kêu quỷ dị, ánh mắt hưng phấn tập trung người Dạ Khê, dường như xem nàng chính là mục tiêu kế tiếp.

      Dạ khê nhíu mày, nàng rất ghét bị người ta xem như con mồi, hơn nữa còn là đám quái vật ma ra ma, người ra người! Dạ khê cúi đầu, sợi tóc vừa vặn che khuất lãnh mâu.

      Meo meo -

      Bất thình lình, Đinh nhảy vọt ra, móng vuốt sắc bén cào lên khuôn mặt bọn họ, rồi dừng trước mặt Dạ Khê, tư thế công kích hướng người đối diện gầm lên, bộ lông dựng đứng, đề phòng nhìn chằm chằm phía trước.

      Người bị đánh trúng hoảng sợ lui về phía sau, trong miệng phát ra thanh sợ hãi, vậy mà vẫn hề rời . Phí lão phu nhân trong phòng gọi mệnh lệnh, bọn quái vật trong viện lập tức hành động, cùng hướng về Dạ Khê mà tấn công.

      Dạ khê trấn định đứng tại chỗ, tia cười tàn nhẫn thoáng qua, sẵn sàng phản kích.

      Người áo trắng ngoài cửa, Tôn Phượng, nhìn đáng điệu Dạ Khê chút hoang mang, cực kỳ kinh ngạc. Mắt thấy nàng bị bao vây, Tôn Phượng chưa kịp suy nghĩ, phi thân lên, đạp qua vai bọn người quái dị, cánh tay ôm lấy eo Dạ Khê, trong nháy mắt mang nàng cách xa nơi nguy hiểm.

      Đinh vui nhìn Dạ Khê bị ôm , sau khắc, thân thể bé trong chớp nhoáng bị bầy quái vật bao phủ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48

      Dạ Khê chau mày lại, có phải nam nhân cổ đại đều thích ôm nữ nhân như thế này hả? Trừng mắt bạch y nam tử, "Ôm đủ chưa?" Dạ Khê nhíu mày chất vấn.

      Tôn Phượng nhìn Dạ Khê trong lòng, lộ ra chút ý cười, "Là ta cứu ngươi, thế nhưng câu cám ơn cũng có?" Tôn Phượng tính nới tay thế còn ôm chặt hơn chút, "Tiểu thư khuê các như ngươi là có ý tứ a" Tôn Phượng mỉm cười .

      Quang minh chính đại ăn đậu hủ nữ nhân! Dạ Khê trừng mắt nam nhân “hình người dạng chó” này, thầm cầm chủy thủ rút ra từ trong áo, "Là bản thân ngươi xen vào việc của người khác!" Dạ Khê ngửi thấy được cỗ hương hoa hồng, bỗng nhiên câu môi, tay đạt dưới cằm Tôn Phượng, hí mắt nhìn, "Ngươi thực ra cũng có vài phần tư sắc! Vào trong tiểu quan quán cũng là hàng thượng phẩm, hẳn là có thể bán với giá tốt a!" Dạ Khê tự xong, đánh giá nhìn Tôn Phượng, tựa hồ lo lắng nên bán giá bao nhiêu mới có lời đây.

      Tôn Phượng vừa nghe lời của Dạ Khê, khóe mắt bắt đầu run rẩy lợi hại, tiểu quan quán? Cái này trong óc đến cùng nghĩ cái gì! Dứt khoát buông Dạ Khê ra, lui về phía sau vài bước, quái dị trừng mắt Dạ Khê, "Ngươi đến cùng có phải là nữ nhân hay ?"

      "Ta nếu phải là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi là nữ nhân?" Dạ Khê đột nhiên khủng bố nhìn khuôn mặt như mỹ nữ kia của Tôn Phượng, "Cha mẹ ngươi nhắc đến với ngươi, ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn hay sao?" Dạ Khê đùa giỡn đánh giá Tôn Phượng.

      Nhìn đôi mắt đánh giá quét lên quét xuống kiêng dè của Dạ Khê, Tôn Phượng cả người khó chịu, so với nữ nhân còn đẹp hơn? Này phải là giống nữ nhân? Tôn Phượng nháy mắt trầm xuống, bình sinh hận nhất chính là người khác giống nữ nhân!"Ngươi —— "

      Meo ô ——

      Đột nhiên, Đinh thân đầy máu tới trước mặt Dạ Khê, đôi mắt ủy khuất ba ba trừng nàng, lên án Dạ Khê là chủ nhân chịu trách nhiệm, đem tiểu miêu “yếu ớt” mhư nó để ở nơi toàn là quái vật!

      "Đừng nhìn ta, tiểu thư nhà ngươi là bị người ta kìm kẹp mang !" Dạ Khê nhắc nhở Đinh , sau xoay người hướng con đường lúc đến mà .

      Đinh xoay người, hung thần ác sát trừng mắt Tôn Phượng, thở phì phì muốn phốc lên, vừa nghe đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy bóng lưng rời của Dạ Khê, nhanh chóng chạy theo, sợ nàng lại “bỏ rơi” nó.

      Tôn Phượng dở khóc dở cười nhìn Dạ Khê rời , bàn tay bất giác vuốt qua nơi Dạ Khê chạm vào, "Nữ nhân?" Trong ánh mắt phụt ra cỗ ánh sáng khác thường, " khi như vậy, ta cho ngươi biết, ta đến cùng có phải là nam nhân hay !" Tôn Phượng tiếp tục theo sau.

      Dạ Khê trở lại trong viện kia, khoảnh khắc đẩy cửa ra, đập vào mắt là cỗ huyết tinh khí nồng đậm, trong con ngươi là hình ảnh thi thể đầy đất, các nàng cả người toàn là máu, mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, hiển nhiên là bị kinh hách cực độ, quét mắt vòng có thể thấy được ai còn sống sót!

      Tôn Phượng theo sau, nhìn những phần chân tay bị chặt đứt ngốc lăng lát, thủ đoạn thực ngoan độc! hề có người được toàn thây! Hơn nữa còn có thể cảm nhận được sát khí lưu lại, đủ thấy được đối phương hung ác đến nhường nào.

      Dạ Khê để ý đến cái đuôi phía sau, nhìn quanh vòng phát ở đây chỉ thiểu mỗi Phí lão bà! Lão già kia dứt khoát muốn giết nàng, nhưng lại Dạ Khê lại ràng cảm giác được mâu thuẫn của lão bà! Đến cùng là tại sao? Dạ Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm giác canh giờ sai biệt lắm, xoay người hướng tới hoa viên mà .

      Tôn Phượng hai tay vòng trước ngực, liếc mắt thi thể phía sau cái, cúi đầu nhìn lướt qua tiểu hắc miêu lườm mình, nhún nhún vai, “ Từ đến lớn còn chưa có nếm qua tư vị của thịt mèo nướng a! ” Tôn Phượng như có đăm chiêu nhìn Đinh , đánh giá.

      Đinh dựng hết cả lông mao, từ đất nhảy lên cái tát về phía khuôn mặt Tôn Phượng, cấp tốc tránh qua, Đinh liền rơi vào khoảng .

      “ Ngươi thế nhưng có thể nghe hiểu tiếng người sao? ” Tôn Phượng giống như phát được chuyện thú vị.

      Đinh vững vàng rơi xuống đất, quay đầu trừng mắt Tôn Phượng, sau hai ba bước liền chạy .

      Tôn Phượng lộ ra tia cười thú vị, ngẩng đầu nhìn trời ------ về sau nhàm chán đây !

      Dạ Khê trở về trong đám người, mọi người như trước cũng nhau trò chuyện việc nhà, nhóm thế gia tử nữ tốp năm tốp ba đứng cùng nhau, chuyện vô cùng thân thiết, Dạ Khê quét vòng, thấy Lan Hạ tìm người trong đám đông, câu môi cười.

      Lam Hạ vội vàng xuyên qua đám người tới bên cạnh Dạ Khê, trong mắt đều muốn ngập nước, “ Tiểu thư người nơi nào, đến ngay cả Đinh cũng thấy, ngài làm nô tì lo muốn chết a! ” Lan Hạ thiếu chút gấp đến giơ chân, hiển nhiên là rất sốt ruột.

      “ Ta đây phải là rất tốt sao? ” Dạ Khê xoay người, tìm nơi yên lặng, “ Bảo ngươi hỏi thăm tình, giờ sao rồi? ” Dạ Khê, tầm mắt lại ở trong đám người tìm kiếm cái gì.

      Lan Hạ hít sâu hơi, “ tra ràng ” Lan Hạ nhìn trái nhìn phải, ghé vào tai Dạ Khê hồi bẩm. Lan Hạ định cái gì, cùi đầu vừa vặn nhìn đến Đinh cả người ướt sũng, toàn thân nước giọt tới, này phải là trọng điểm, trọng điểm là đuôi Đinh lưu lại vết máu, Lan Hạ há miệng, lâu mới phản ứng lại, chỉ vào Đinh , trừng mắt Dạ Khê, có chút biết làm sao.

      Dạ Khê thở dài, may mắn để Lan Hạ nhìn thấy sân toàn xác chết kia! “ Đuôi! ” Dạ Khê lắc đầu, trừng mắt cái tên Đinh đầy mặt lấy lòng kia.

      Đinh vung đuôi ngắm cái, mắt mèo nhíu lại, dùng sức vung đuôi lần nữa, đuôi lập tức sạch , quay đầu hướng Dạ Khê nhếch miệng cười, tỏ vẻ bản thân thông minh.

      Tôn Phượng ôm ngực nhìn màn này từ xa, cũng thầm nở nụ cười.

      “ Còn ở đó cười ngây ngô cái gì? ” Tân Nghĩa Hữu tới, vỗ bả vai Tôn Phượng, theo tầm mắt Tôn Phượng nhìn qua, cũng nhìn thấy gì kì lạ, “ Thụy Long tìm ngươi nửa ngày! Ai, ai, ai, ta còn xong đâu! ” Tân Nghĩa Hữu đuổi theo Tôn Phượng mà .

      Ngay tại lúc mọi người chuyện phiếm sôi nổi, trong viện đột nhiên xuất vài vị lão giả, thoạt nhìn đức cao vọng trọng, tạo cho người ta cảm giác đầy uy nghiêm. Mọi người đều mạc danh kỳ diệu nhìn, biết sao lại như vậy.

      lát sau, Phí lão phu nhân được tỳ nữ nâng hạ cũng xuất , ánh mắt trầm đảo qua người Dạ Khê, sau nhìn về phía mấy lão giả kia, “ biết chuyện gì làm phiền các vị trưởng lão dòng họ đến đây! ” Phí lão phu nhân thanh có chút cứng ngắc.

      Dạ Khê nhìn qua mặt Phí lão bà, hai tròng mắt thoáng qua tia châm chọc, ánh mắt sắc bén tiếp tục thổi qua mấy cái lão già này, quanh thân tản ra tia sát ý.

      “ Nếu như đến, Phí đại gia tộc chúng ta xảy ra đại ! ” Lão giả xin lỗi nhìn thoáng qua khách nhân chung quanh, trực tiếp vào chính sảnh.

      “ Mong các vị thứ lỗi, Xích Bá phủ chiêu đãi chu toàn, ngày sau nhất định đăng môn bái phỏng! ” Đại lão gia đứng ra, hướng khách nhân nhận lỗi.

      Tuy rằng mọi người hiểu được phát sinh tình gì nhưng cũng biết được trong đại gia tộc nhà nào số chuyện thể đưa ra ánh sáng? Mọi người hiểu biết tình huống, đều tự giác cáo từ rời .

      Ngoài Trác Cầm ở trong Xích Bá phủ nghỉ ngơi, Trác Thụy Long, Tôn Thượng cùng Tân Nghĩa Hữu đều ở lại.

      “ Thế nhưng còn có tình khiến ngươi hứng thú, cái này dễ dàng a! ” Tân Nghĩa Hữu đứng ở bên cạnh Tôn Phượng, cười .

      Toàn bộ trong viện chỉ còn lại có mấy vị lão giả, Phí lão phu nhân cùng đoàn người Dạ Khê.
      Last edited: 14/5/15
      Dion, Chris, betrang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49:

      Đợi mọi người vừa rời khỏi, các lão nhân lập tức bao vây Dạ Khê, mặt là thần sắc khinh bỉ cùng tức giận, dường như Dạ Khê chính là ác nhân từ thủ đoạn làm chuyện xấu.

      Lan Hạ cau mày, bảo hộ Dạ Khê phía sau, "Các người cũng xem như là nhân vật đức cao vọng trọng, muốn tìm nữ nhân, trong kỹ viện có rất nhiều! Đừng biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà ta, lớn tuổi còn chưa chịu nghỉ ngơi!" Lan Hạ bưng bụng oán khí có chỗ phát, đúng lúc tìm được cơ hội.

      "Ngươi, ngươi, lão phu nhân dạy dỗ nô tì như thế nào vậy? nha hoàn nho , cũng dám cả gan làm loạn, mở miệng liền lời ô uế!" lão đầu trong đó nghe xong lập tức giậm chân, "Lão phu nhân!" Lão đầu nửa ngày nghe được Phí lão phu nhân chuyện, lớn tiếng mắng, "Ngươi là dung túng cho Phí gia gia nô sao?"

      Lan Hạ khinh bỉ liếc mắt, đem mấy lão gia thoạt nhìn uy nghiêm này để trong lòng, "Lão nhân gia, ta kính ngươi lớn tuổi, trí nhớ tốt, bất quá cũng đừng rượu mời uống muốn uống rượu phạt!" Lan Hạ hảo tâm cảnh cáo.

      Dạ Khê buồn cười nhìn thoáng qua Lan Hạ, gật đầu - trẻ dễ dạy a, được nàng khai trí nên có chút khí thế.

      "Miệng lưỡi hảo lợi hại!" Tân Nghĩa Hữu đứng từ nơi bí mật gần đó nhìn, sờ cằm, trầm tư, "Nữ tử này nhìn hơi quen mắt!" Bộp tiếng, vỗ tay, "Ta nhớ ra rồi, nàng gọi là Lan Hạ, là Đại nha hoàn bên cạnh Phí lão phu nhân!"

      "Ngươi , cũng ai nghĩ ngươi câm điếc!" Tôn Phượng vui khi Tân Nghĩa Hữu cắt đứt mạch suy nghĩ của , ánh mắt bén nhọn liếc qua Tân Nghĩa Hữu, rồi lại nhìn chăm chú vào bóng dáng Dạ Khê.

      Tân Nghĩa Hữu muốn cãi lại, thế nhưng nghiêng đầu lại thấy lực chú ý của Tôn Phượng đặt người mình, liền thú vị tiếp tục xem diễn.

      " biết chuyện gì, mà lại kinh động đến các vị Trưởng lão?" Phí lão phu nhân được tỳ nữ nâng đỡ, trong đáy mắt lóe lên tia trầm, sắc bén đảo qua Đại phu nhân, Tam phu nhân đứng bên cạnh, hàng mi hơi run.

      Đại phu nhân, Tam phu nhân liếc nhìn nhau, đều im như thóc dám ngẩng đầu nhìn Phí lão phu nhân, chỉ là phi thường nghe lời nép bên.

      "Ngươi còn muốn lừa gạt chúng ta đến khi nào?" Vị Trưởng lão dẫn đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Phí lão phu nhân, "Dù ngươi là Bá tước phu nhân, nhưng ngươi chớ quên, ngươi thân là con dâu Phí gia, vạn phải lấy Phí gia làm đầu!" Lão giả quát lớn, sau đó quét mắt sang Dạ Khê, "Phí gia có loại con cháu làm nhục gia phong như thế, quả nhiên là bất hạnh của Phí gia! Ngươi vẫn để cho nàng lộ diện?"

      Dạ Khê híp mắt, khóe miệng nhếch lên,cười nhạt, muốn gì, bị Lan Hạ trước bước.

      "Cái gì gọi là 'Để nàng lộ diện?' " Lần này thực chọc giận Lan Hạ, nàng hai tay chống nạnh, chỉ vào mũi lão đầu, mắng, "Ngươi có ý gì? Ngươi có rắp tâm gì? Tiểu thư nhà ta sống rất tốt, ngươi dám nguyền rủa người, ta xem ngươi trưởng thành cái dạng gì đây..."

      Dạ Khê vểnh khóe môi, nghe Lan Hạ mắng chửi người chuỗi lại chuỗi chứa chữ thô tục, thầm gật đầu. Đinh ngồi chồm hổm bên, híp mắt, liếm liếm móng vuốt chính mình, thỉnh thoảng lại gật đầu như đáp trả lời Lan Hạ . Tiểu Xích vừa vặn biến thành sợi dây, buộc lên tóc Dạ Khê, đem biểu tình của tất cả mọi người xem lọt.

      "Lan Hạ!" Xem sắc mặt mấy lão nhân càng ngày càng đen, Dạ Khê đúng lúc ngăn lại.

      Lan Hạ im lặng, hừ lạnh tiếng, rồi an tĩnh đứng cạnh Dạ Khê, chỉ đề phòng nhìn bọn người xung quanh, khi đối phương có động tác gì, nàng lập tức tiến lên bảo hộ Dạ Khê trước tiên.

      "Loại nha hoàn ngang tàng chóng đối này, đáng nhẽ phải mang ra ngoài dùng trượng hình tới chết!" vị lão giả tức giận .

      "Người như thế nên giam vào lồng heo thả trôi!" Thanh Phí Hi từ xa đến gần, khẩu khí xem lẫn tia hả hê, "Tổ mẫu!" Phí Hi theo Nhị phu nhân tới, khiêu khích lườm Dạ Khê, rồi đứng bên cạnh Phí lão phu nhân, vô cùng thân thiết nâng cánh tay bà.

      Nhìn đến Phí Hi, Phí lão phu nhân nở nụ cười quái dị, "Thân thể công chúa ra sao? Thái y như thế nào rồi? Con cũng là, sao ở cùng công chúa?" Phí lão phu nhân dùng bàn tay vàng như nến vuốt sợi tóc Phí Hi.

      "Thái y có việc gì, công chúa nghỉ ngơi, con liền bồi mẫu thân đến, phải tộc trưởng đến rồi sao?" Phí Hi nhìn về phía mấy lão nhân, tiến lên, mực cung kính chào, "Phí Hi ra mắt các vị trưởng lão!"

      Gương mặt Lan Hạ lộ vẻ xem thường, "Ngâm lồng heo? Phạt trượng? Các ngươi có cái quyền lợi này!" Lan Hạ hừ lạnh .

      Dạ Khê nháy mắt với Lan Hạ, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng người, "Nếu mọi người đều có mặt, cũng cần lãng phí thời gian thêm nữa, bổn nương có tinh lực cùng các người chơi đùa!" Tốt nhất nên giải quyết lần!

      "Lão phu nhân ngại bắt người giao cho dòng họ xử lí chứ?" vị lão giả trong đó mở miệng , nhưng chờ lão phu nhân đáp lại, trực tiếp hạ mệnh lệnh, "Đè xuống!"

      "Các ngươi dựa vào cái gì?" Lan Hạ che chắn trước mặt Dạ Khê, chất vấn.

      " nha hoàn, nhiều lần chống đối, trượng hình!" Phí Hi híp mắt, ngón tay chỉ vào Lan Hạ, lời muốn giết người ra khỏi miệng mà hề chớp mắt.

      Lan Hạ châm chọc nhìn Phí hi, "Nha hoàn? Ta từ lâu còn là nô tài Phí gia, muốn phạt trượng ta? Ngươi sợ lưng Xích Bá tước phủ mang tội danh xem thường nhân mạng cứ việc!"

      "Ngươi, bắt hai nha đầu biết tốt xấu này cho ta!" Phí lão phu nhân cuối cùng mở miệng, "Khai Từ đường!"

      Dạ Khê đưa tới ánh mắt cho Lan Hạ, rồi hai người ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Chẳng qua, vẻ mặt Dạ Khê châm biếm hề che dấu làm mọi người sợ hãi trong lòng.

      Từ đường u ẩm ướt bị mở ra, khí tức trầm lâu người lui tới đập vào mặt, phong thổi qua, khiến người ta lạnh run.

      Phí Hi nhíu mày, lại gần Phí lão phu nhân, thầm nắm chặt ống tay áo bà. Những người khác cũng vô cùng cẩn thận, dè dặt theo sau, lén nuốt nước bọt.

      Tộc trưởng quay sang bái lạy các bài vị, sau đó xoay người, lòng đầy căm phẫn mắng, "Xích Bá tước phủ Trưởng nữ Phí Khê, thân là con cháu Phí gia, lại giả vờ ngây ngốc, nhục nhã tổ tông, biết hối cải, hủy hoại danh tiết, khiến gia tộc hổ thẹn, ta lấy thân phận Tộc trưởng của dòng họ, khai Từ đường, thi hành gia quy!"

      Phịch tiếng, hộ vệ cầm gậy sắt bước vào, trận thế này căn bản muốn cho Dạ Khê có con đường sống ra khỏi Từ đường.

      Phí lão phu nhân nhíu mày, thần sắc bắt đầu mê man, trong lòng lại dần rối loạn, chần chờ.

      Đại phu nhân, Tam phu nhân nghe xong, mặt còn chút máu, hiển nhiên họ ngờ đến kết quả này, mà Nhị phu nhân lại hưng phấn híp mắt, trong đầu thầm - tốt, chết , giết chết nàng !

      "Diễn trò xong chưa!" Thanh Dạ Khê vừa dứt, cước đá bay thị vệ trước mắt. trận gió thổi qua, chớp nhoáng tiến tới trước mặt Phí lão phu nhân, tay bóp chặt cổ bà ta, kéo lê người về phía trước vài bước.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Quỳ

      Tay trái Dạ Khê nắm chặt cổ Phí lão phu nhân, lôi xềnh xệch bà ta mặt đất, "Muốn tìm cái chết hả, ngươi động chút thử coi!" Dạ Khê sắc bén trừng mắt Phí lão phu nhân giãy dụa, rét lạnh .

      Phí lão phu nhân mở to hai mắt, gò má trướng xanh tím, tròng mắt như muốn lòi cả ra ngoài, mở miệng lớn hết cỡ, laị thể phát ra thanh gì, hai tay tuy rằng chưa bị kiềm chế nhưng cũng có lấy tia khí lực, bà chỉ có thể ngoan ngoãn , tiếp tục giãy dụa.

      Những người khác đều kinh ngạc nhìn màn trước mắt này, mà thừa dịplúc mọi người còn ngốc lăng, Lan Hạ nhanh chóng tới bên cạnh Dạ Khê, miệt thị liếc mắt Phí lão phu nhân đất cái, ngồi xổm xuống, " ngờ, bá tước phu nhân cao cao tại thượng lại như con kiến, chậc chậc chậc, phong thuỷ thay đổi rồi a!" Lan Hạ , Phí lão phu nhân đột nhiên trừng mắt nhìn qua, Lan Hạ sợ run chút, nàng giống như từ tròng mắt Phí lão phu nhân thấy được quang mang của dã thú, Lan Hạ đứng dậy lui về sau mấy bước, "Tiểu thư, cẩn thận."

      "Ngươi! Làm càn!" Tộc trưởng dòng họ phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát lên, "Còn tuổi mà ác độc như thế! Lưu được, lưu được, Phí gia có con cháu ác độc bực này!" Lão nhân thổi râu, hai mắt đỏ bừng.

      Đại lão gia cùng tam lão gia trợn tròn mắt, đều hô bảo Dạ Khê buông Phí lão phu nhân ra. Mà nhị lão gia hơn nửa ngày lại có phản ứng gì, kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia, trong mắt tràn ngập thần sắc phức tạp.

      "Ngươi buông tổ mẫu ra, tỷ tỷ! Có việc gì cũng từ từ thương lượng." Phí Hi đảm đương người tốt đứng ra, đáy mắt cất dấu tia châm chọc, "Tổ mẫu đối với ngươi tệ, ngươi vì sao phải làm như vậy!" Phí Hi phảng phất đau lòng ôm lấy ngực, lòng đầy căm phẫn chất vấn .

      Tôn Phượng cùng Trác Thụy Long, Tân Nghĩa Hữu đến, vừa vặn nhìn thấy màn thú vị này, ba người đứng ở ngoài cửa, bên trong từ đường Dạ Khê uy phong lẫm lẫm nắm Phí lão phu nhân như nắm con gà con, lòng liền ngổn ngang trong gió.

      "Đều quỳ xuống cho ta!" Dạ Khê đột nhiên lạnh giọng , "Nếu như các ngươi còn muốn cúu mạng cái lão già này!" Dạ Khê vung tay, nhân cơ hội nắm lên nhúm tóc, kéo cái đầu của Phí lão phu nhân ra phía sau.

      Thanh đau đớn rên rỉ cùng kịch liệt ho khan trộn lẫn vào nhau, tròng mắt sung huyết đỏ ngầu, hai tay đè lại da đầu bản thân, khóe miệng chảy ra dòng máu.

      "Nương!"

      "Nương!"

      Lão gia, các phu nhân đều hoảng sợ hô, vẻ mặt tràn đầy sốt ruột, "Ngươi buông bà ấy ra, Phí Khê, bà là tổ mẫu của ngươi, bà là tổ mẫu của ngươi a! Ngươi vì sao lại ngoan độc như vậy!" Đại phu nhân đau lòng , lệ đầy rơi mặt.

      "Quỳ xuống!" Dạ Khê căn bản là để ý
      [​IMG]
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51:
      Nghe Phí Hi chất vấn đầy chính nghĩa, Dạ khê bỗng nở nụ cười. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tia cười hóa thành lệ quang đâm xuyên qua Phí Hi. "Phí gia tử tôn?" Dạ Khê nghiền ngẫm nhắc lại, rồi gật đầu, "Cũng đúng!" Trong đầu nàng, hình ảnh tiểu Phí Khê ngày bé bị khi dễ, bị đánh đập dã man, còn chính mình vì thoát khỏi hôn ước mà giả vờ ngu ngốc, thậm chí chịu mọi ngược đãi, vũ nhục của mọi người! Lòng Dạ Khê từng chút từng chút lạnh xuống.

      "Phí Khê, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi muốn lão phu nhân chết sao?" Trác Thụy Long lạnh giọng hỏi, thần sắc phức tạp, "Ngươi đừng quên, khi Phí gia gặp chuyện may, ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan!" Hệ lụy gia tộc, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu , chỉ có được gia tộc che chở, mới có thể bình yên.

      Phí gia, hết thảy đều cùng Phí gia liên quan, Dạ Khê lắc đầu, châm chọc nhìn bọn người họ Phí quỳ mặt đất, "Người ngoài nếu như nhìn thấy bộ dạng này của các ngươi, có cảm tưởng như thế nào đây?" Dạ Khê có hơi tiếc hận .

      "Ngươi có bất mãn gì, cứ trút hết vào chúng ta, vốn là cùng cây, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?" Đại lão gia đau lòng nhìn Phí lão phu nhân, lo lắng , "Hai tay ngươi dính đầy máu người thân, thế nhân nhất định khoan hồng cho ngươi!" Đại lão gia vừa đấm vừa xoa khuyên.

      Tam lão gia vô cùng sốt ruột, quay đầu nhìn Nhị lão gia, "Nhị ca, ngươi vài lời , nàng là nữ nhi do ngươi sinh ra!" Tam lão gia tức giận vỗ lưng Nhị lão gia.

      "Nó sớm đáng chết!"Nhị phu nhân hận nghiến răng nghiến lợi, vặn khăn, muốn nàng quỳ trước mặt tiện nhân này sao?

      Nhìn lướt qua Nhị phu nhân, trong lòng Dạ Khê cười lạnh, lát nữa còn thời gian cho ngươi! Lan Hạ ôm cái tráp đến, Dạ Khê thu lại bàn tay đầu Phí lão phu nhân, vỗ vỗ gò má bà ta, lãnh , "Còn muốn giả vờ ngủ tới khi nào?"

      Đôi mắt Phí lão phu nhân mịt mờ hư nhược mở ra nửa, miệng hộc máu, trong mắt có vật gì cựa quậy.

      "Lan Hạ, buông ra!" Đại lão gia, Tam lão gia hoảng hốt nhìn cái tráp trong tay Lan Hạ, bên trong đặt cái gì, bọn họ đều ràng!

      Lan Hạ hề để ý tới, mở tráp lấy quyển sách mang ra, lật đến chỗ rồi giao cho Dạ Khê, "Tiểu thư, ở đây!" Ý bảo Dạ Khê xem qua.

      Dạ khê liếc mắt cái, mi mày chứa nét cười càng thêm lãnh khốc, "Cho ngài Tộc trưởng cùng toàn bộ Phí gia nhìn xem! Đừng giở trò trở mặt tiếp thu nổi!" Ngồi xổm xuống, đối mắt cùng Phí lão phu nhân, "Lão bà kia!" Hừ lạnh tiếng, "Nên biết, người lừa ta, toàn bộ Phí gia phải trả cái giá đắt!"

      Lan Hạ bước lên hai bước, hai tay mở sách, đưa nội dung cho mọi người xem , "Nhìn ràng , giấy trắng mực đen!" Ngực Lan Hạ phập phồng kịch liệt, cực kỳ chờ mong các loại biểu tình của đám tiện nhân này.

      "Làm sao có thể?" Phản ứng trước hết là Nhị lão gia, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, bộ dáng muốn đoạt sách trong tay Lan Hạ.

      Lan Hạ lui nhanh về phía sau, Nhị lão gia nhào vào khoảng , "Cẩn thận chút nào, nghe gia phả này, chỉ còn có bản!" Lan Hạ vẫy sách trong tay, mỉa mai .

      " phải sao?" Đại phu nhân quái dị nhìn Nhị phu nhân, lẩm bẩm.

      Người trong dòng họ đều ngạc nhiên nhìn sách trong tay Lan Hạ, thể hiểu được, mặt là thần sắc nghi ngờ, làm sao có thể? gia phả ghi chép rất ràng, Xích bá phủ, chi thứ hai, người nối dõi, chỉ viết tên hai người, Phí Hi, Phí Á Bính! đó ghi chú, trưởng nữ là Phí Hi! Làm gì có hai chữ Phí Khê tồn tại? vết tích cũng thấy!

      Nhị phu nhân vui mừng đến chảy nước mắt, cao hứng suýt nữa muốn nhảy lên, " rồi, ta chưa bao giờ sinh ra tiện nhân như ngươi!" Toàn bộ căn phòng, chỉ có biểu tình của Nhị phu nhân giống người bình thường.

      Mà ba người Trác Thụy Long, Tôn Phượng, Tân Nghĩa Hữu sau khi thấy chân tướng, kinh ngạc. Càng nghĩ, nghĩ đến nghìn vạn lý do, duy chỉ chưa có ai từng ngờ tới, Phí Khê phải là người Phí gia!

      Phí Hi trừng lớn mắt, nhìn gia phả, ngừng thở, bộ dạng biết phản ứng làm sao mới phải. Phí Hi nàng mới danh chính ngôn thuận là Xích bá phủ Trưởng nữ! Giấy trắng mực đen viết ràng! Phí Hi dở khóc dở cười, ra căn bản cần nàng tranh đoạt, đó vốn là địa vị của nàng! Lại ngẩng đầu lên nhìn Trác Thụy Long, lòng vui như mở cờ trong bụng.

      " phải!" Bất ngờ, Phí lão phu nhân bỗng nhiên tỉnh táo lại, lớn tiếng hô, "Ngươi là người Phí gia!" để ý đến cánh tay phải đau đớn, sống chết nắm lấy cánh tay Dạ Khê, khẩn thiết nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc, "Ngươi là người Phí gia!"

      "Phí lão phu nhân, mắt ngươi bị mù sao? Nơi nào có tên tiểu thư nhà ta?" Lan Hạ giương gia phả đặt trước mặt Phí lão phu nhân, lạnh giọng , "Chân tướng ở đây!" Lan Hạ dùng sức chỉ vào mặt chữ.

      Phí lão phu nhân hướng Lan Hạ trợn mắt, rồi cố chấp nhìn chằm chằm Dạ Khê, gào rống, "Ngươi phải!" Vặn vẹo hồi, Phí lão phu nhân dường như nghĩ minh bạch điều gì, tròng mắt mông lung lộ ra sợ hãi, lắc đầu, "Phải, phải!" ngừng, ngừng lặp lại.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :