1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      chưa thấy bà già nào sắp xuống lỗ mà còn ăn hàm hồ, viễn vông như bà này :yoyo30:

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 44
      Đợi đến khi Dạ Khê ngủ trọn giấc, trở lại phòng khách, bên trong thi thể được xử lý sạch , mùi tản ra từ lâu, giống như nơi này chưa từng xảy ra án mạng.

      Đinh dịu ngoan cuộn tròn thân mình, còn Tiểu Xích ở cái bàn nhảy nhót từng hồi, đùa bất diệc nhạc hồ. Dạ Khê đứng ở ngoài cửa, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hỏi Lục Lâm cùng Lục La bên cạnh, "Các ngươi có cảm giác gì đối với lão già kia?" Dạ Khê dò hỏi.

      Lục La nghĩ nghĩ, với Dạ Khê, "Cái lão thái bà kia, nghĩ đằng nẻo, làm ta thấy giống như lão hồ ly" Lục La xong, hướng về phía Lan Hạ thè lưỡi, rồi lại cẩn thận nhìn về phía Dạ Khê.

      Lục Lâm tiếp , “Từ trong ánh mắt vẻ mặt tiết lộ toàn bộ cảm xúc của bà ta, khó nhìn ra bà ta hề có ý tốt với tiểu thư" Lục Lâm nhìn về phía Dạ Khê, hơi hơi hé miệng.

      Nghe xong lời của hai người, Dạ Khê gật đầu, "Sát ngôn quan sắc (dựa vào sắc mặt đoán ý nghĩ của người khác), rất tốt”. Dạ Khê xoa đầu Đinh , "Bất quá, thân thủ vẫn cần tăng mạnh! Lực đạo, động tác cũng đạt cầu."

      "Tiểu thư, lúc trước người , cấp cho hai người bọn họ làm xiêm y, vừa vặn lát nữa nô tì qua cửa hàng lấy quần áo, có cần dẫn bọn họ đo kích cỡ chút ạ?" Lan Hạ thấp giọng hỏi Dạ Khê.

      Dạ Khê bắt gặp được chờ mong trong mắt Lục Lâm cùng Lục La, câu môi cười, "Cũng tốt, nghẹn lâu như vậy, hôm nay liền mượn cơ hội này hảo hảo ra ngoài dạo vòng, tiện thể làm quen Vĩnh Giang thành chút, về sau cũng dễ làm việc hơn" Lục Lâm cùng Lục La nghe xong, mặt giấu được vui sướng tràn đầy, nhưng nhận thấy được Dạ Khê nhìn chăm chú, lại đều vội vàng nhịn xuống. Dạ Khê lắc đầu, vẫn là tâm tính trẻ con, "Nhớ mang đủ bạc!" Dạ Khê dặn Lan Hạ.

      lúc sau, Lan Hạ vừa mang theo Lục La cùng Lục Lâm bước ra cửa, bị người tiến đến ngăn trở đường .

      "Lan Hạ nương!" Gã sai vặt kia nhìn Lan Hạ, giống như thấy đứa bé tìm được mẹ, kích động thiếu chút lệ rơi đầy mặt, "Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi a!"

      "Ngươi đây là có việc gì?" Lan Hạ nhíu mày, người tới là gã sai vặt của Xích Bá phủ.

      "Tiểu nhân y theo mệnh lệnh lão phu nhân, mang bái thiếp đưa tới cho đại tiểu thư." Gã sai vặt cẩn thận liếc về phía cánh cửa cái, nuốt nuốt nước miếng, "Làm phiền Lan Hạ nương đem bái thiếp giao cho đại tiểu thư!" Gã sai vặt từ trong lòng đem bái thiếp lấy ra đưa cho Lan Hạ.

      Lan Hạ tiếp nhận, lật xem, dư quang liếc đến góc đường xa xa, gật đầu, "Cũng được, giao cho ta ."

      "Tiểu nhân tạ ơn nương!" Gã sai vặt xong, vội vã chạy nhanh rời , giống như tiếp tục ngây ngốc thêm phút đồng hồ ở chỗ này bị nguy hiểm đến tình mạng bằng.

      Đợi gã sai vặt kia biến mất, nữ tử giấu ở chỗ tối ra, nữ tử nhìn lướt qua phương hướng gã sai vặt rời , sau tiến đến trước mặt Lan Hạ, ghé sát tai cùng Lan Hạ hồi lâu.

      Lan Hạ nhíu mày lại, gật đầu, "Ta biết, ngươi về trước, nhớ chú ý hướng của bọn họ, bản thân cũng cẩn thận chút, đừng làm cho lão phu nhân phát . Đây là ít bạc vụn, ngươi trước cầm " Lan Hạ từ trong tay áo lấy ra cái hầu bao, đưa cho đối phương, " cần từ chối, trong nhà ngươi còn nhiều chỗ cần dùng bạc!"

      "Lan Hạ tỷ, ta đây khách khí , ngươi yên tâm, ta bây giờ là ra ngoài mua đồ ăn, ai phát đâu." Nữ tử lộ ra cảm kích cười với Lan Hạ, mà sau xoay người rời .

      Lục Lâm cùng Lục La liếc nhau, hiểu ý tự động trở lại trong viện, Lan Hạ tức khắc đến phòng Dạ Khê, đem bái thiếp giao cho nàng.

      Dạ Khê xem xong nội dung, thú vị thưởng thức , "Xác định là lão phu nhân tự tay viết?" Dạ Khê hỏi Lan Hạ.

      "Là lão phu nhân bút ký, nô tì nhìn lầm." Lan Hạ , " Tiểu Đào vừa mới nhân cơ hội đến đây truyền lời, lần này Xích Bá phủ tụ hội là ý nghĩ nhất thời nảy ra của lão phu nhân, bà ta sau khi trở về liền bệnh nặng hồi, hôm nay vừa có thể xuống đất, liền bắt đầu sai người thủ chuẩn bị chuyện này, là ba vị phu nhân cùng nhau lo liệu ." Lan Hạ đặc biệt nhắc nhở .

      Dạ Khê nhìn về phía Lan Hạ "Đại phu nhân, tam phu nhân cùng nhị phu nhân từ trước bất hòa, đây là tình mà dưới Xích Bá phủ đều biết, cho dừ đề cập đên lợi ích của mỗi người, ba người bọn họ cũng có khả năng hợp tác cùng nhau!" Lan Hạ kiên định , "Lần này các nàng ba người thế nhưng vứt bỏ ngăn cách, cùng quản lý, phương diện này, nhất định có mưu!"

      Dạ Khê nghe xong, ý cười nơi khóe miệng càng thêm thần bí, "Ta chừa lại cho bà ta cái mạng già, nhanh như vậy đến báo đáp !" Dạ Khê phất phất bái thiếp trong tay, ném lên bàn, " Lão già kia tự mình chấp bút mời, ta đây đường đường là Xích Bá phủ đại tiểu thư nếu như tham dự, chẳng phải là quá mức bất hiếu rồi sao?" Dạ Khê cười nhạo tiếng, trong con ngươi sắc bén xẹt qua tia lệ khí.

      Lan Hạ chần chờ chút, nhìn về phía Dạ Khê, "Tiểu thư, nô tì sợ lão phu nhân muốn vận dụng lực lượng của dòng họ, nếu là như thế, tiểu thư sau này ở Đại Dao quốc, sợ là khó có thể sống yên ổn!" Lan Hạ hé miệng , " Danh hào bất hiếu khi áp đặt xuống người tiểu thư, sau này sợ là muốn —— "

      Dạ Khê đạm cười nhìn Lan Hạ, "Tiểu thư nhà ngươi cầu con cháu hoàng tộc, hai thèm vinh hoa phú quý, ba cần cổ hủ xú nam nhân, bất hiếu sao? Lời đồn đãi chuyện nhảm lại kiếm được cơm ăn! Ân ——" Dạ Khê đột nhiên quỷ dị cười, "Nếu Lan Hạ ngươi lo lắng nhân duyên tốt của chính mình bị tiểu thư ta phá hư, ta có thể lo lắng tại tìm cho ngươi cửa hôn nhân tốt rồi nhỉ! Ân, loại gia đình gì đây? Cửa nhà nghèo tự nhiên được, hoàng tộc cũng được, là quốc công phủ? Hầu phủ? Hay là bá tước phủ?" Dạ Khê làm bộ đau khổ suy nghĩ.

      "Nha! Tiểu thư, người biết Lan Hạ có ý tứ này !" Lan Hạ mặt đỏ lên, giận dữ nhìn Dạ Khê, chân tay luống cuống, "Lan Hạ chính là hầu hạ tiểu thư ! Thành thân? Tiểu thư cũng dám ! Hừ! Lục Lâm cùng Lục La đợi ở ngoài, nô tì phải đây!" Lan Hạ thở phì phì xong, xoay người lủi ra.

      "Lan Hạ tỷ tỷ, mặt của ngươi sao lại hồng như thế a?" Lục La kinh ngạc nhìn Lan Hạ, tò mò hỏi, "Tiểu thư trách cứ ngươi hả?"

      Lan Hạ ho khan tiếng, xấu hổ sờ sờ gò má, trừng mắt cái tiểu lắm miệng Lục La, "Tiểu hài tử gia gia , biết cái gì!" xong, bước rời trước.

      Lục La hướng tới Lục Lâm bĩu môi, nhún nhún vai, hai người nối gót theo.

      ——

      Xích Bá phủ, nô tì, gã sai vặt vội thành đoàn, sân các nơi thậm chí là các góc đều được quét dọn cẩn thận, nhóm bà tử cũng lien tục ra ra vào vào, chuyển này chuyển kia.
      Tam phu nhân mồ hôi đầy đầu, phe phẩy khăn về phía chi thứ hai, "Nhị tẩu!" Tam phu nhân thở mạnh ngồi vào ghế tựa, vội vàng uống môt ngụm nước, "Đều làm thỏa đáng chứ!"

      "Ta nơi này cũng làm tốt lắm ." Nhị phu nhân buông sổ ghi chép trong tay, giật giật cánh tay, " đến chỗ đại tẩu nhìn cái xem sao ?"

      "Được, ! Lần này vạn vạn thể xảy ra cố!" Tam phu nhân thở dài .
      "Đại tẩu!" Nhị phu nhân cùng tam phu nhân vào phòng.

      "Các ngươi đến, vừa vặn, đây là người vừa mới chọn ra, nhìn cái!" Đại phu nhân chỉ vào bảy tám nữ hài trước mặt.

      Nhị phu nhân đánh giá vòng, gật đầu, " Ánh mắt đại tẩu luôn luôn vô cùng tốt ."

      "Có thể từ trong miệng ngươi nghe được lời này ta coi như có uổng phí tâm tư!" Đại phu nhân cảm khái , hướng về phía tam phu nhân cười cười.
      !
      Dion, Chris, betrang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45:

      Phí Hi nhìn người trong phủ lo trong lo ngoài, lạnh nhạt thờ ơ, chút quan tâm. Càng trầm mặt hơn nhiều so với ngày thường, ánh mắt thêm vài phần lãnh, giống Phí Hi lỗ mãng trước kia chút nào. Có điều lúc này, ai dư thừa tinh lực phát . Phí Hi đóng cửa sổ, trở lại đầu giường, vô thức lấy thứ gì đó trong gối đầu nhét vào tay áo.

      "Tiểu thư, đến thời gian thỉnh an lão phu nhân!" Lúc này, thanh tỳ nữ từ ngoài cửa vang lên, khóe mắt Phí Hi thoáng hoảng loạn, đáy mắt lướt qua tia mê mang, cúi đầu hiểu nhìn hai tay mình, rồi vỗ vỗ mặt để duy trì thanh tỉnh, "Ta biết rồi." Phí Hi cười nhạt trả lời.

      Sửa soạn xong xuôi, Phí Hi ra cửa, dọc đường vẻ mặt mang nụ cười nhìn mọi người xung quanh bận rộn, "Xem ra mọi người rất xem trọng yến hội lần này!"

      "Nô tỳ nghe tỷ tỷ bên cạnh phu nhân , mời được Tam hoàng tử tham gia!" Tỳ nữ ý vị thâm trường quay sang Phí Hi .

      Phí Hi giận dữ liếc mắt nhìn tỳ nữ, "Ngươi lại huyên thuyên!" Lát sau, sắc mặt Phí Hi dần tối lại, "Ta cảm giác Tam công chúa đối ta có địch ý, nàng dường như rất thích ta." Phí Hi thào.

      "Tam hoàng tử thích là được rồi! Đúng , tiểu thư?" Tỳ nữ tiếp tục trêu chọc, "Huống hồ, Tam hoàng tử mến tiểu thư là chuyện mọi người đều biết, Tam công chúa vì nể mặt Tam hoàng tử, dám gây bất lợi cho tiểu thư a. Người đừng suy nghĩ nhiều."

      "Ngươi cũng hiểu biết nhiều !" Gương mặt Phí Hi đỏ lên, vặn khăn, để ý đến tỳ nữ nữa, vội vã về phía trước.

      Tỳ nữ nhún vai, cười cười, gấp gáp đuổi theo sau.

      Phí Hi nhàng đến trước cửa, vừa lúc gặp phải Ngô ma ma từ bên trong ra, giọng dò hỏi, "Ma ma, Tổ mẫu thế nào?"

      "Lão phu nhân ngủ được lúc, lại sắp đến giờ uống thuốc, lão phu nhân phân phó, Nhị tiểu thư tới, gọi người vào gặp, có điều,người đừng kinh động lão phu nhân." Ngô ma ma bình thản .

      "Ta biết, ma ma yên tâm, ta cẩn thận!" Rồi nghiêng đầu qua người bên cạnh, " xem thử thuốc nấu cho Tổ mẫu xong chưa?" Liền đẩy cửa mà vào.

      Ngô ma ma quay người nhìn Phí Hi, đáy mắt xuất tia lãnh ý, lại nhìn mấy người bận rộn qua lại, hàn ý nơi khóe miệng càng sâu.

      ***

      Phí Hi đóng cửa lại, lặng lẽ đến trước giường Phí lão phu nhân, mặt mang ý cười. Vừa muốn mở miệng cái gì, đột nhiên có loại cảm giác như điện giật kéo tới, thân thể Phí Hi run lên, hề biết nguyên do. Mở mắt ra lần nữa, trong mắt Phí Hi chỉ còn lại ánh nhìn dữ tợn, từ từ lấy vật trong tay áo ra, cầm trong lòng bàn tay.

      Phí lão phu nhân bất ngờ mở to mắt, nhìn Phí Hi gần trong gang tấc, Phí Hi liền thuận tay đem vật trong tay giấu .

      "Hi nha đầu, tới rồi mà đánh thức Tổ mẫu."Phí lão phu nhân động đậy thân thể, thở phào nhõm.

      "Nhìn Tổ mẫu ngủ say, nên muốn quấy rầy." Phí Hi trả lời, ngồi xuống bên giường.

      Phí lão phu nhân muốn nhìn thấy thần sắc Phí Hi, nhưng nàng ta lại ngồi ngược sáng, cả khuôn mặt bị ánh nắng che khuất, xem ràng lắm, khẩn trương trong lòng Phí lão phu nhân dần lắng lại, "Mẫu thân con nhiều ngày bận bịu việc yến tiệc, con phải theo ma ma học quy củ cho tốt, đến lúc cần dùng đến."

      "Dạ." Phí hi gật đầu, "Tổ mẫu, dự định xử trí tiện nhân kia thế nào?" Khẩu khí có phần cứng rắng, tựa hồ nhẫn điều gì, "Tam hoàng tử..."

      Phí lão phu nhân nhíu mày, nhắm mắt lại che ánh mặt trời chói mắt, "Tổ mẫu với con, nó còn là uy hiếp! Nhưng mà, mặc kệ thế nào, người có thể nắm chắc trong tay mới an tâm được! Chuyện này con cần quan tâm."

      "Tổ mẫu dự định chỉ giam giữ nó thôi sao?" Trong khẩu khí lộ ra chút vui.

      "Ngươi?" Phí lão phu nhân cảnh giác đứng dậy, muốn xem cho ràng, nhưng là...

      Phí Hi bất ngờ vươn tay giữ lấy miệng Phí lão phu nhân. Bà ta kinh ngạc vừa định mở miệng, thứ trong tay Phí Hi chui ngay vào trong, theo động tác nuốt xuống, vào trong thân thể.

      "Ngươi... là ai?" xong, người lâm vào hôn mê.

      Phí Hi buông tay ra, chậm rãi đứng dậy, rồi bình tĩnh ra ngoài. Nàng ta vừa rời phòng, thân thể Phí lão phu nhân bắt đầu run rẩy kịch liệt, bụng, có cái gì đó nổi lên chuyển động tới lui. Phí lão phu nhân ngồi xuống la lớn, hai tròng mắt trợn trừng, đồng tử trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, miệng há to thở hổn hển.

      Ầm-- Cửa bị mở ra, có người nghe được tiếng la chạy tới, "Lão phu nhân, lão phu nhân!" Mà sau đó, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng gấp gáp chạy vào.

      "Xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân nhìn Phí lão phu nhân ngồi giường, nhíu mày hỏi.

      "Tranh cãi ầm ĩ cái gì? Chuyện bé xé ra to!" Con ngươi màu đen của Phí lão phu nhân đảo qua từng người, " có ai chết cả, chẳng qua ta gặp ác mộng mà thôi." Tỳ nữ bên cạnh vội vàng lấy khăn ra lau mồ hôi mặt cho Phí lão phu nhân.

      Phí lão phu nhân tựa người ở đầu giường, lạnh lùng nhìn ba vị phu nhân, "Có việc? Quan hệ giữa các ngươi từ lúc nào trở nên tốt như vậy?" Khẩu khí mang theo châm chọc.

      Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân liếc nhau, cảm thấy lão phu nhân hôm nay có chỗ nào đúng, Nhị phu nhân đứng ra, "Nương, ngài sao chứ? Có chỗ nào khó chịu sao? Cần thỉnh ngự y đến xem chút ?"

      " có bệnh cũng thành bệnh!" Ánh mắt Phí lão phu nhân quét qua Nhị phu nhân, làm cho Nhị phu nhân bất giác run lên, lập tức ngậm miệng.

      "Nương, chuyện người phân phó lúc trước làm tốt, chỉ là mấy đứa , còn cần nương tự mình lựa chọn." Đại phu nhân hướng Nhị phu nhân nháy mắt, "Chuẩn bị cho yến tiệc sắp hoàn thành, ngươi mời đến." Đại phu nhân tiếp, "Chỉ là, phía Đại tiểu thư..." Đại phu nhân có hơi khó xử, "Nương, dù sao cũng là cốt nhục Phí gia, muốn mang đến Từ đường, việc này...quá tàn nhẫn!"

      "Chuyện đó các ngươi cần nhúng tay! Tiện nhân kia ta đích thân xử lý!" Phí lão phu nhân nhắm hai mắt lại, "Ta mệt mỏi, ra ngoài hết !"

      Ba người liếc nhìn nhau, tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng ai dám hỏi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra ngoài, hơn nữa, những người khác cũng bị đuổi ra khỏi phòng.

      Phí lão phu nhân nằm giường, đáy mắt xuất đạo hồng quang, người nặng nề vào giấc ngủ.

      ***

      Phí Hi trở lại phòng mình, trong tay siết chặt cây cương châm, ngơ ngác nhìn về hướng tòa viện nơi Phí lão phu nhân ở, khanh khách cười ra tiếng, "Chết, chết , tìm chết, tìm chết !" là của ta, Tam hoàng tử là của ta, ngươi chết , tiện nhân! Ha ha---" Giờ phút này, Phí Hi nào có dáng dấp của tiểu thư khuê các? Gương mặt trong bóng tối càng trở nên dữ tợn, xấu xí tựa ma quỷ. \
      Dion, betrang, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      ô, lại là cổ độc :yoyo57:. biết bà Phí Hi là chủ mưu hay có ai đứng sau nữa nhở? :yoyo20:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46

      Vài tỳ nữ vây quanh Phí lão phu nhân, cẩn thận trang diểm cho bà ta. Phí lão phu nhân thần sắc ảm đạm, hai tròng mắt chứa mông lung, cả người phi thường suy sút. Phí lão phu nhân nhíu mày thành đường, có thể cảm giác được bản thân nhất định là quên cái gì đặc biệt quan trọng, thậm chí đây là chuyện hề tầm thường! Đến cùng là cái gì? Phí lão phu nhân vắt hết óc suy xét , thế nhưng, mỗi lần đến thời điểm như nghí ra cái gì, đầu liền bắt đầu từng đợt đau đớn, ngực cũng đau nhức , ngăn cản nàng tiếp tục dòng hồi tưởng.

      "Lão phu nhân, ngài ra rất nhiều mồ hôi lạnh!" Tỳ nữ chạm vào trán Phí lão phu nhân, sốt ruột .

      lão phu nhân tay chợt nắm chặt tấm vải trải giường, cả người rùng mình cái, đáy mắt cấp tốc xẹt qua tia màu đỏ, lại ngẩng đầu, khôi phục lại thần sắc như cũ, ánh mắt sắc bén đảo qua tỳ nữ kia, sau hướng ra phía cửa mà .

      ——

      Dạ Khê đứng ở trước cửa Xích Bá phủ, con ngươi đạm mạc đảo qua đại môn có người ra vào tấp nập, hai tay ôm Đinh vào trong lòng, hơi hơi nghiêng đầu, " bọn họ cùng vào !" Dạ Khê ám thanh với Lan Hạ.

      "Tiểu thư yên tâm." Lan Hạ cung kính đứng ở bên, tầm mắt ngầm liếc về góc đường mà nơi đó Lục Lâm cùng Lục La hai người hướng tới chỗ này gật gật đầu, dễ dàng lẩn vào đội mua hàng, thuận lợi tiến nhập Xích Bá phủ.

      "Đến cùng là có trò hay gì chờ bổn nương đây? Chờ mong a!" Dạ Khê khóe môi chứa tia hàn ý, "Lão già kia ngàn vạn cũng đừng làm cho ta thất vọng!" xong hướng Xích Bá phủ đại môn đến.

      Lan Hạ trước bước đem bái thiếp đưa cho người gác cửa, mà Dạ Khê chân trước vừa bước vào đại môn, phía sau liền truyền đến trận tiếng vó ngựa, kèm là thanh càn rỡ của nữ tử, "Cút ngay, tránh ra cho bản công chúa, cút ngay! Muốn chết , mau cút chỗ khác!"

      Mọi người hốt hoảng né tránh , thậm chí nhảy chồm vào cái quán , chật vật thoát ra khỏi nơi nguy hiểm, tóm lại nơi ngựa qua thể nghi ngờ là gà bay chó sủa.

      "Tránh ra! Mau tránh ra!" Trong giọng tràn ngập hoảng sợ.

      "Tiểu thư!" Lan Hạ hoảng sợ hô, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, kinh hoàng đứng chỗ biết làm sao.

      Đúng lúc này, Dạ Khê sau khi nghe được mặt thanh càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang dội, nàng chút hoang mang xoay người, con ngựa hướng nàng phóng như điên, mắt thấy Dạ Khê bị dẫm nát dưới vó ngựa.

      Dạ Khê hai mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm đôi mắt ngựa, thần sắc dị thường bình thản, mọi người kinh ngạc nhìn, đều cảm giác Dạ Khê điên rồi.

      Mà ngay lúc con ngựa phóng hai chân trước lên đột nhiên dừng lại trung, miệng phát ra thanh đau đớn cực kì thê thảm, từ lưng ngựa nữ hài càn rỡ kia bị hất văng xuống đất. Con ngựa kia ngã vật xuống, tứ chi bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt trắng hếu.

      Nữ tử bị rớt xuồng, lăn tròn xuống mấy bậc thềm, thân thể đụng phải cột đá mới dừng lại, trán đập vào cái cột, lưu lại vệt máu dài.

      Đinh trợn tròn mắt, hèn mọn liếc mắt con ngựa run rẩy nước miếng đất cái, sau liếm ngón tay Dạ Khê chút, rồi liền híp mắt, rụt rụt cái cổ.

      Chung quanh đều là thanh kinh thán, ánh mắt tò mò nhìn Dạ Khê, đều khiếp sợ vì Dạ Khê có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!

      Ngay sau đó, từ phía sau có mấy con ngựa vội vàng đuổi theo, đầu ngờ lại là Trác Thụy Long, phía sau là hai tên bạn tốt kia —— Tôn Phượng cùng Tân Nghĩa Hữu, còn lại là đội thị vệ cùng tỳ nữ.

      "Cầm nhi!" Trác Thụy Long phen níu chặt dây cương, từ ngựa nhảy xuống, chạy đến nữ tử trước mặt, xem xét thương thế.

      "Đây là làm sao?" Giờ phút này, nhị phu nhân nghe vội vàng đường chạy chậm mà đến, thấy người bị thương ngoài cửa, sợ hãi vạn phần, "Tam công chúa? Tam hoàng tử? Này ——" nhị phu nhân nhíu mày, ánh mắt vui đảo qua Dạ Khê bên cạnh, "Ai lớn gan muốn chết vậy hả, dám can đảm đử thương công chúa hoàng tộc!"

      "Tam ca! Đau quá!" Nữ tử đo đỏ đôi mắt, cực độ ủy khuất , tầm mắt đảo đến người Dạ Khê, đáy mắt phụt ra cỗ sát ý, cánh tay thong thả nâng lên, "Nữ nhân đáng chết này!"

      Trác Thụy Long theo ngón tay nữ tử nhìn qua, lúc này mới chú ý tới Dạ Khê, nhíu mày liếc mắt đánh giá Dạ Khê cái, lại chuyển qua hướng đoàn ngựa đến, "Vào cung thỉnh ngự y đến đây! Xem công chúa bị thương ở đâu?"

      "Lại là ngươi!" Nhị phu nhân chán ghét trừng mắt Dạ Khê, "Sao chổi!" Bà ta còn định thêm cái gì, chợt nghĩ đến kế hoạch hôm nay, liền nuốt trở vào, hung hăng quát liếc mắt Dạ Khê cái, "Tam hoàng tử, vẫn nên đỡ tam công chúa vào trong phòng nghỉ ngơi, đợi ngự y chẩn trị mới tốt a!" Nhị phu nhân nịnh nọt .

      Ánh mắt lãnh của Dạ Khê đảo qua nhị phu nhân, tay đè lại Đinh muốn nổi bão, châm chọc , "Cho dù là công chúa, cũng thể coi mạng người như cỏ rác!" Dạ Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng Trác Thụy Long, cũng chính là tam công chúa Trác Cầm, "Bản thân muốn chết cũng sao, cần liên lụy đến người vô tội!" xong, Dạ Khê xoay người bỏ , để lại cho mọi người cái bóng lưng lãnh ngạo ( băng lãnh - ngạo nghễ).

      "Ngươi!" Nhị phu nhân nghe xong lời có ý cả gan làm loạn của Dạ Khê, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

      "Vẫn là nhanh chóng mời ngự y chẩn trị, vây quanh ở nơi này rất ra thể thống gì !" Tôn Phượng nhắc nhở .

      Trác Thụy Long ôm lấy Trác Cầm vào trong phủ bá tước, người vây quanh xem náo nhiệt lúc này mới tản ra, Tôn Phượng cùng Tân Nghĩa Hữu liếc nhau, con ngựa chết trước cửa, trầm mặc theo vào.

      ——

      Dạ Khê vào trong viện, nhìn những gương mặt xa lạ chung quanh, cố ý tìm cái góc người ngồi xuống, sau truyền cho Lan Hạ ánh mắt. Lan Hạ gật đầu, nhàng biến mất ở trong đám người.

      Lan Hạ rời bao lâu, tỳ nữ dường như có việc gì hướng tới Dạ Khê tới, nhưng cũng dừng lại, đúng lúc xẹt qua bên cạnh Dạ Khê, đồng thời ám thanh hướng Dạ Khê vài cái chữ —— cẩn thận lão phu nhân! Rồi liền biến mất vô tung vô ảnh.

      Dạ Khê nhíu mày, định tìm cái việc vui giết thời gian, đột nhiên xuất hai bà tử, đem Dạ Khê bao bọc ở bên trong.

      "Tiểu thư ngoan ngoãn cùng nô tì đến nơi này!" cái bà tử hung ác trừng mắt Dạ Khê.

      Dạ Khê câu môi cười, gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân nghe lời, lên tiếng, đồng thời, Đinh tức khắc nhân cơ hội này lủi .

      " cái súc sinh mà thôi, cần lãng phí thời gian"

      gã bà tử làm bộ muốn đuổi theo Đinh , người khác giọng trách cứ , " Chủ tử còn chờ đấy"

      Tôn Phượng vừa nghe hạ nhân cái gì xong, chợt vô tình vừa vặn nhìn thấy Dạ Khê bị người mang , liền đuổi gả sai vặt thầm theo sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :